1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 47:

      Khi Hoàng Thái Cực ôm Hải Lan Châu trở về, thị nữ của Hải Lan Châu lo lắng tới trước cửa, vừa nhìn thấy Hoàng Thái Cực tự mình ôm Hải Lan Châu trở về, nhất thời kinh ngạc biết nên làm gì, định cúi người hành lễ, nhưng lại bị Hoàng Thái Cực ngăn cản.


      Hoàng Thái Cực tiến nhanh vào phòng ôm Hải Lan Châu đặt lên giường lớn, mới vừa buông lỏng tay, Hải Lan Châu liền bật người nắm chắc tay áo : “Đừng !"


      Hoàng Thái Cực nhàng trấn an : "Ta , ta ở nơi này với nàng."


      Hải Lan Châu lộ ra nụ cười an tâm, sau đó nắm lấy tay áo của Hoàng Thái Cực, nghiêng người nằm xuống, cho dù mắt chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhìn , trong mắt tràn ra ý cười xinh đẹp.


      Nhìn thấy Hải Lan Châu như vậy, Hoàng Thái Cực vừa cảm thấy thú vị, cũng thấy nàng thực đáng thương. Vì thế, nhàng cầm tay Hải Lan Châu, ôn nhu : "Nhanh ngủ, ta ở ngay bên cạnh nàng."


      Hải Lan Châu thuận theo nhắm hai mắt lại, lông mi dài rũ xuống, ở khóe mắt cong cong, bên miệng cũng lên tươi cười có chút trẻ con. Điều này khiến cho Hoàng Thái Cực tự giác nhớ tới lúc trước, Tiểu Ngọc Nhi say đến mơ hồ, nằm ở trong lòng , vẻ mặt của bọn họ giống nhau như đúc.


      thần sắc ôn nhu trong mắt Hoàng Thái Cực càng sâu.


      Rất nhanh, Hải Lan Châu liền nặng nề ngủ say. Mà Hoàng Thái Cực cũng hơi buông lỏng bàn tay vẫn luôn bị nàng nắm chặt, sau đó phân phó Ô Nhã: "Chờ khi chủ tử nhà ngươi tỉnh lại mời thái y đến chuẩn bệnh cho nàng chút."


      Ô Nhã vội hành lễ trả lời.


      Hoàng Thái Cực cũng tiếp tục ở lâu, thần sắc hơi có chút phức tạp nhìn Hải Lan Châu cái, sau đó liền ly khai.


      Ô Nhã ở bên trộm chú ý tới biểu tình của Hoàng Thái Cực, chờ Hoàng Thái Cực rồi, nàng cũng kiềm nổi nội tâm vui sướng nhìn chủ tử nhà mình cái, xem ra, ánh mắt nàng chọn chủ tử cũng sai a?


      Lại đứng hồi, tin rằng Hải Lan Châu ngủ say Ô Nhã rốt cục nhịn được mệt mỏi, liền tắt đèn, lẳng lặng lui ra ngoài.


      Chờ khi cửa đóng lại trong chớp mắt, Hải Lan Châu vốn là ngủ say lại mở mắt, thần sắc phức tạp chợt lóe.


      Bên kia, thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm.


      Mặc dù mọi người có tỉ mỉ chăm sóc, nhưng Cát Tang A Nhĩ vẫn là qua khỏi, sau tháng cứ như vậy đột ngột qua đời, khiến mọi người kinh ngạc thôi.


      Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại có nhiều tình cảm , phải nàng lãnh huyết, mà nàng và Cát Tang A Nhĩ có bất kì tình cảm thân thuộc nào. Nếu như có chuyện gì khiến nàng suy nghĩ đó là, thời gian khi Cát Tang A Nhĩ rời hoàn toàn trùng khớp với Ngạch Kỳ Cát của nàng.


      Cát Tang A Nhĩ tuy rằng ra đột ngột, nhưng là tựa hồ cũng dự liệu được bản thân mình chống đỡ được bao lâu, sớm cũng để lại di ngôn. Nội dung cũng rất đơn giản, chính là tước vị của để con trai lớn kế thừa, về phần tài sản, nửa thuộc về Mộc Nhân và những Trắc phúc tấn khác, nữa thuộc về Tiểu Ngọc Nhi, là đồ cưới sau này khi Tiểu Ngọc Nhi xuất giá, xem như là Ngạch Kỳ Cát bồi thường cho nàng.


      Cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi cũng gì, nàng lẳng lặng nhìn Cát Tang A Nhĩ còn sinh khí nằm giường, trong lòng trăm vị tạp trần. Cho đến tại, phỏng chừng cũng biết, bất luận dùng cách gì để bồi thường chăng nữa, kể từ ngày đó, nữ nhi ruột của sớm chết ở tay .


      Ngày Tại Cát Tang A Nhĩ trại được hoả táng, tất cả mọi người đều mặc bạch y, Cát Tang A Nhĩ trại nằm giữa đống lửa, Tát Mãn pháp sư bên cạnh ngừng tụng kinh.


      Ba Đặc Quả Nhĩ ở trong lòng Tiểu Ngọc Nhi khóc vô cùng thương tâm, cơ hồ là khàn cả giọng. Vành mắt Mộc Nhân cũng đỏ ửng, ngừng rơi nước mắt, tuy nàng vẫn cố duy trì dáng vẻ, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được nàng bi thương tiều tụy. Mà Đại Khâm thẳng thân cao ngất quỳ ở đó, tuy rằng hốc mắt ửng đỏ, nhưng có rơi giọt nước mắt, thản nhiên nhìn em trai ở bên cạnh khóc đến thê thảm, thanh lạnh lùng : "Nam tử hán đổ máu đổ lệ, Ngạch Kỳ Cát vẫn luôn dạy chúng ta như vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ, đệ muốn vi phạm ý nguyện của Ngạch Kỳ Cát sao?"


      Nghe vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ vội vàng dừng tiếng khóc, vì ngừng quá mau nên liên tục ho khan. Nhưng khi tiếp xúc tới ánh mắt lạnh lùng của ca ca liền liều mình áp chế tiếng ho, đoan chính quỳ gối tại chỗ, nhưng lâu lâu vẫn bật ra tiếng nức nở.


      Tiểu Ngọc Nhi có chút tán thưởng nhìn Đại Khâm cái, tuy còn niên thiếu, nhưng cũng thấy được có thể đảm đương quyết đoán.


      Về phần những người khác, dù tình hay giả ý, Tiểu Ngọc Nhi có lưu ý nhiều.


      Cát Tang A Nhĩ cứ như vậy ly khai cõi đời này.


      Sau khi Cát Tang A Nhĩ rồi, Tiểu Ngọc Nhi vẫn vì giữ đạo hiếu trăm ngày, đối với việc giữ đạo hiếu, Tiểu Ngọc Nhi có điều gì dị nghị, duy nhất khiến cho nàng thoải mái đại khái chính là thái độ của mọi người sau khi Cát Tang A Nhĩ . Lúc Cát Tang A Nhĩ trại còn, thái độ những trắc phúc tấn khác của đối với nàng rất khách khí, chờ khi rồi, mấy người kia liền mắt lạnh mày nhạt nhìn Tiểu Ngọc Nhi, trong miệng đều là oán trách, tại sao Tiểu Ngọc Nhi lại được chiếm phần tài sản lớn nhất. Đối với oán giận của những người này, Tiểu Ngọc Nhi có ngốc mà đứng ra nàng cần những thứ tài sản kia, cho dù nàng phải là nữ nhi ruột của Cát Tang A Nhĩ, nhưng khi nàng tiếp nhận thân thể này, nàng cũng tiện nghi ngườ khác.


      Mộc Nhân tuy có như những người khác mắt lạnh nhìn Tiểu Ngọc Nhi, nhưng mà nàng cũng thân cận, trừ việc chiếu cố ăn, mặc, ở. nàng cũng khộng lui tới cùng Tiểu Ngọc Nhi. Cho nên tại, người mỗi ngày có thể chuyện phiến giải buồn với nàng trừ Cao Oa cũng chỉ có tiểu đệ đệ Ba Đặc Quả Nhĩ.


      Cứ như vậy, đại khái qua tháng sau, Ngô Khắc Thiện cư nhiên dẫn người tới đón nàng .


      Nghe được tin tức này Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, Ngô Khắc Thiện lấy lý do là Tái Kỳ Nhã yên lòng để Tiểu Ngọc Nhi ở đây, hơn nữa Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi vừa mới mất, người làm dì như nàng vô cùng lo lắng cho chất nữ, vì vậy nàng muốn đến đón Tiểu Ngọc Nhi đến chỗ nàng ở đoạn thời gian.


      Mộc nhân có phản đối, dù sao trước kia Tiểu Ngọc Nhi tuy là nữ nhi duy nhất của Cát Tang A Nhĩ, nhưng lại gần gũi với Tái Kỳ Nhã hơn so với cha nàng. Vì vậy, Mộc nhân liền phái người giúp Tiểu Ngọc Nhi thu thập hành lý.


      Ngày hôm sau, Tiểu Ngọc Nhi liền theo Ngô Khắc Thiện trở về chỗ của Tái Kỳ Nhã, cũng tiện thể mang theo Ba Đặc Quả Nhĩ chơi.


      Tái Kỳ Nhã nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, gương mặt liền trở nên cao hứng, nhưng khi nhìn thấy Ba Đặc Quả Nhĩ phía sau Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời tối sầm xuống. Nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng kịp, lần nữa nở nụ cười thân thiết, cười với Ba Đặc Quả Nhĩ: "Đây là tiểu hài tử nhà ai a? Bộ dạng đáng như vậy."


      Ba Đặc Quả Nhĩ thấy Tái Kỳ Nhã hòa ái như thế, lá gan cũng lớn hơn, hào phóng tiêu sái đến trước mặt Tái Kỳ Nhã, vỗ ngực kiêu ngạo : "Ta là con trai của Cát Tang A Nhĩ, cũng là đệ đệ của Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta gọi là Ba Đặc Quả Nhĩ!"


      Tiểu Ngọc Nhi vội vàng kéo về phía sau, xấu hổ cười cười với Tái Kỳ Nhã: "Dì, tiểu hài tử bướng bỉnh biết cấp bậc lễ nghĩa, mong ngài bỏ qua cho a." Tuy rằng Tái Kỳ Nhã cười đến thực hòa ái dễ gần, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn là chú ý tới đáy mắt nàng vui.


      Quả nhiên, Tái Kỳ Nhã cười như cười mà nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái: " thể tưởng được tình cảm giữa tỷ đệ các con lại tốt như vậy."


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó với Ba Đặc Quả Nhĩ: "Ba Đặc Quả Nhĩ, đây là dì của tỷ tỷ, đệ cũng gọi dì ."


      Ba Đặc Quả Nhĩ ngoan ngoãn thi lễ với Tái Kỳ Nhã: "Dì!"


      Tái Kỳ Nhã mâu quang chợt lóe: "Ta nào xứng với tiếng dì của ngươi nha?"


      Ba Đặc Quả Nhĩ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc Nhi, lời dì của tỷ tỷ là có ý gì.


      Tiểu Ngọc Nhi vội cười : "Dì rất thích giỡn, Ba Đặc Quả Nhĩ, dọc theo đường đệ cũng mệt mỏi có phải ? Muốn nghỉ ngơi chút ?"


      Ba Đặc Quả Nhĩ tuổi còn , dọc theo đường sôi nổi chuyện, tại quả thực mệt mỏi, nghe thấy lời của Tiểu Ngọc Nhi, liền ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ân, chờ đệ tỉnh lại, tỷ tỷ phải chơi với đệ a."


      “Được." Tiểu Ngọc Nhi xoa xoa đầu của , sao đó phân phó Cao Oa, mang theo Ba Đặc Quả Nhĩ tiến vào trong trướng của nàng nghỉ ngơi.


      Chờ Ba Đặc Quả Nhĩ vừa , Tái Kỳ Nhã cũng thu hồi nụ cười mặt, có chút vui trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái, sau đó cho hạ nhân lui ra.


      Tiểu Ngọc Nhi thầm kêu khổ, nhìn bộ dáng Tái Kỳ Nhã nhất định là muốn chuẩn bị giáo huấn nàng phen.


      Quả nhiên, đám người vừa , Tái Kỳ Nhã chỉ tiếc rèn sắt thành thép trạc trạc mi tâm Tiểu Ngọc Nhi: "Con đó, cái nha đầu ngốc này, con sao lại thân cận với con trai của hồ ly tinh kia? ! Có phải con muốn sống nữa hay ? !"


      Tiểu Ngọc Nhi ủy khuất xoa xoa mi tâm: "Ba Đặc Quả Nhĩ chỉ là tiểu hài tử."


      "Tiểu hài tử có thể hại con mất nửa cái mạng, trưởng thành rồi còn như thế nào? !" Tái Kỳ Nhã liếc nàng cái.


      Tiểu Ngọc Nhi gì, nghẹn họng trân trối.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu chờ nàng giáo huấn, Tái Kỳ Nhã cũng biết nên phát lửa giận của nàng vào đâu. Cuối cùng cũng chỉ đành phiền lòng : "Đứa bé kia mấy ngày nữa đưa trở về, lắc lư ở trước mặt ta, ta thấy phiền lòng."


      "Vâng." Tiểu Ngọc Nhi giọng đáp, nàng kỳ cũng biết Tái Kỳ Nhã có phản ứng lớn như vậy, nhưng mà Ba Đặc Quả Nhĩ rất dính người, lúc biết phải xa tỷ tỷ liền khóc nháo, người khác tiến lên gỡ ra, liền giống như con sư tử , vừa đánh vừa đá. Mộc nhân và Đại Khâm lay chuyển được , chỉ đành thỉnh cầu Ngô Khắc Thiện, mang theo khoảng thời gian, sau đó phái người đón về.


      Trong lòng Ngô Khắc Thiện tuy có chút được tự nhiên, nhưng người khác cầu như vậy, hơn nữa Đại Khâm lại là thành chủ vừa khâm nhiệm, cũng nên đắc tội, đành phải đáp ứng.


      Ngô Khắc Thiện thấy bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi đáng thương hề hề, cũng đành khuyên nhủ Tái Kỳ Nhã: "Ngạch Cát, tiểu tử Ba Đặc Quả Nhĩ kia người cũng đừng quá để ý, chỉ là tiểu hài tử, rất dễ dàng đuổi , huống hồ ca ca của giờ là người kế vị, chúng ta cũng có thể tùy tiện đắc tội bọn họ."


      Kỳ Tái Kỳ Nhã cũng chỉ tức giận nhất thời, nàng cũng biết tiểu nam hài kia giờ thể tùy tùy tiện tiện đuổi . Địa vị của Ngô Khắc Thiện tại còn phải củng cố, tùy tiện đắc tội thành chủ cũng phải chuyện tốt. Vì vậy, nàng cũng chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu. Sau đó hỏi tình hình gần đây của Tiểu Ngọc nhi, trọng điểm là hỏi chuyện tình của Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc tiến triển như thế nào.


      Khi nghe Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc xác định tốt mối quan hệ, Tái Kỳ Nhã vừa lòng nở nụ cười: "Ân, ta thấy Đa Đạc cũng là người tồi, tước vị của sau này khẳng định cũng là thân vương, con trở thành đích phúc tấn của , tuyệt đối chịu thiệt."


      Tiểu Ngọc Nhi có chút bất mãn phản bác: "Con nguyện ý gả phải vì thân phận và địa vị của a!"


      "Được được được!" Tái Kỳ Nhã cười khẽ: "Hai người các con chỉ cần có tình cảm là tốt rồi, nghe bây giờ còn ở bên ngoài đánh giặc, chờ khi trở về, hiếu kỳ của con cũng qua. Đến lúc đó dì nhất định làm chủ cho con.


      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, nàng muốn đàm luận vấn đề này khi còn trong hiếu kỳ.


      Mà ý cười của Tái Kỳ Nhã cũng duy trì được bao lâu, ngay khi Ô Lan đến báo tin với nàng, mặt Tái Kỳ Nhã lập tức liền đen.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 48:


      Hải Lan Châu trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực.


      Từ trong miệng Tái Kỳ Nhã nghe được tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi trừ bỏ khiếp sợ, tìm ra bất luận từ gì để hình dung tâm tình của nàng lúc này.


      Nàng thể tin nhìn Tái Kỳ Nhã: "Dì, người có phải là nghe lầm hay , Hải Lan Châu làm sao lại đột nhiên trở thành phúc tấn của Đại Hãn?”


      Tái Kỳ Nhã nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào thịt nhưng nàng vẫn thờ ơ, mặt tất cả đều là tức giận, phá hủy hình tượng cao nhã đoan trang thường ngày: "Ta cũng hy vọng đây là giả, nhưng tin này là do Triết Triết phái người truyền lời đến, còn có thể là giả sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, Ngô Khắc Thiện lại lo lắng nhìn Tái Kỳ Nhã: "Ngạch Cát, A Cổ Lạp chúng ta còn chưa tìm được, Hải Lan Châu lập tức lại sắp trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực, về sau chúng ta nếu muốn đối phó với A Cổ Lạp càng thêm khó khăn."


      Tái Kỳ Nhã cũng là đau đầu xoa xoa cái trán: "Đều là do Ngọc Nhi nha đầu ngốc kia! Lúc trước ta nàng đừng lưu Hải Lan Châu lại, nàng cố tình nghe, bây giờ tốt rồi, người ta cắn ngược lại nàng ngụm. Hải Lan Châu quả nhiên cùng loại người với Ngạch Cát của nàng, đều là những kẽ hèn hạ vong ân phụ nghĩa!"


      Ngô Khắc Thiện thấy Tiểu Ngọc Nhi còn ở nơi này, vội lắc đầu với Tái Kỳ Nhã.


      Tái Kỳ Nhã cũng nhận được ánh mắt của Ngô Khắc Thiện, liền vội thu hồi lại vẻ mặt: "Tiểu Ngọc Nhi, con vừa trở về cũng mệt mỏi, mau về nghỉ ngơi ."


      Tiểu Ngọc Nhi cũng biết Tái Kỳ Nhã hy vọng nàng nghe được nội dung kế tiếp, cúi chào xong liền lui xuống.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi lui ra, Ngô Khắc Thiện vội vàng hỏi Tái Kỳ Nhã: "Ngạch Cát, bây giờ nên làm gì? Hải Lan Châu chiếm được ân sủng của Hoàng Thái Cực, nhất định tìm cách khiến Hoàng Thái Cực trọng dụng A Cổ Lạp, đến lúc đó phiền phức của chúng ta càng lớn."


      Tái Kỳ Nhã trong mắt lên tia ngoan lệ: "Vậy phải nhân trước khi được Hoàng Thái Cực trọng dụng, trảm thảo trừ căn!"


      Ngô Khắc Thiện hiểu gật gật đầu, tiện đà lại hỏi: "Ngạch Cát, người tính để Tiểu Ngọc Nhi gả cho Đa Đạc? phải ngài Hoàng Thái Cực khả năng cũng có ý với Tiểu Ngọc Nhi sao? Hoàng Thái Cực dễ dàng để Tiểu Ngọc Nhi trở thành người nhà như vậy?”


      Tái Kỳ Nhã uống hơi trà, thản nhiên : "Tiểu Ngọc Nhi tuy mặt ngoài nhu thuận, nhưng quật cường từ trong xương, trong lòng nàng phỏng chừng nhận định phải Đa Đạc lấy chồng, người làm dì như ta cũng mong muốn nàng có thể nhận được hạnh phúc."


      Ngô Khắc Thiện gật gật đầu, lại : "Vậy giờ Hải Lan Châu thành trắc phúc tấn, nàng phỏng chừng đối xử tử tế với Ngọc Nhi, tình cảnh về sau của Ngọc Nhi có thể gian nan ."


      Tái Kỳ Nhã tiếp tục : "Hoàng Thái Cực là vua của nước, cho dù để chiếm được Tiểu Ngọc Nhi, cũng khó trước xuất Hải Lan Châu khác. Chỉ có cầu mà mới có thể khiến càng thêm để bụng Tiểu Ngọc Nhi, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi và Ngọc Nhi tỷ muội tình thâm, nàng giúp đỡ Ngọc Nhi, như vậy Hoàng Thái Cực tất nhiên cũng quá mức chèn ép Ngọc Nhi." Tái Kỳ Nhã mí mắt vừa chuyển: "Về phần Hải Lan Châu, nàng nếu dám hại Ngọc Nhi chút, ta nhất định khiến nàng ta phải trả lại gấp trăm ngàn lần!


      Sau khi Tiểu Ngọc Nhi từ chỗ của Tái Kỳ Nhã rời , khiếp sợ trong lòng cũng chưa được bình ổn. Tuy nàng biết việc Hải Lan Châu trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực là điều hiển nhiên, bởi vì đời trước xảy ra chuyện như vậy, nhưng nàng trăm triệu nghĩ tới Hải Lan Châu cư nhiên lại ở dưới tình huống như vậy gả cho Hoàng Thái Cực . Nàng trước phải còn quỳ xuống cầu xin bản thân mang theo Trác Lâm và A Cổ Lạp cao chạy xa bay, từ nay về sau tiếp tục xuất ở tầm mắt của nàng sao? Như thế nào mới ngắn ngủn tháng, nàng đột nhiên lại trở thành nữ nhân của Hoàng Thái Cực?


      Điểm ấy mới là điều khiến Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ nàng ta ghét bỏ Trác Lâm? Nghĩ nghĩ Tiểu Ngọc Nhi lại cảm thấy đúng, lúc trước Hải Lan Châu nhìn thấy tình huống thê thảm của Trác Lâm nhưng vẫn khăng khăng mực theo , làm sao đột nhiên có thể ghét bỏ . Chẳng lẽ là, Trác Lâm thích người khác? Cũng có khả năng, Trác Lâm thành người điên, hơn nữa cũng chỉ nhận được người là Hải Lan Châu, làm sao có thể thích người khác.


      Tiểu Ngọc Nhi nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra được nguyên nhân, lúc trước nàng bị A Cổ Lạp bắt , khiến cho nàng hoàn toàn chán ghét A Cổ Lạp, bất cứ tin tức gì liên quan đến hay Hải Lan Châu nàng cũng muốn nghe, cho nên căn bản biết Trác Lâm chết.


      Sau khi Ngô Khắc Thiện chuyện với Tái Kỳ Nhã xong, thấy Tiểu Ngọc Nhi còn chưa xa, liền vội vàng đuổi theo: "Tiểu Ngọc Nhi!"


      Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại, thấy là Ngô Khắc Thiện, cười cười hỏi: "Biểu ca, nhanh như vậy chuyện với dì xong rồi?"


      "Ừm." Ngô Khắc Thiện gật gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra bình sứ , đưa cho Tiểu Ngọc Nhi.


      "Đây là?" Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận, nghi hoặc nhìn Ngô Khắc Thiện.


      "Đây là trân châu tuyết cao, đoạn thời gian trước Ngọc Nhi gửi thư tay muội lại bị thương, tay nữ hài tử lưu lại sẹo tốt. Cho nên, ta vừa mới lấy chút thuốc này từ chỗ của Ngạch Cát đến cho muội, muội cứ dùng ." Ngô Khắc Thiện giải thích.


      "Cám ơn biểu ca." Tiểu Ngọc Nhi cảm tạ Ngô Khắc Thiện cẩn thận, lập tức lại nhớ đến vừa mới Đại Ngọc Nhi có gửi thư, cho nên cũng thăm dò hỏi: "Ca Ngọc tỷ tỷ có gửi thư, trong thư tỷ tỷ có với biểu ca chuyện gì khác nữa ?”


      Ngô Khắc Thiện lắc lắc đầu: "Muội ấy , nhưng có muội bị thương ở tay.”Sau lại nở nụ cười: "Tiểu nha đầu muội, quên trước quên sau, về sau chú ý chút."


      Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, còn muốn gì, nhưng thấy Ngô Khắc Thiện xoay xoay cổ tay phải, lập tức nhớ đến lúc trước có nhắc với nàng chuyện Ngô Khắc Thiện bị thương ở cổ tay phải, liền có chút khẩn trương hỏi: "Biểu ca, tay phải có tốt ?"


      Ngô Khắc Thiện thần sắc tối sầm lại, nhưng vẫn là miễn cưỡng cười: "Vẫn tốt, có việc gì, chỉ cần về sau ta luyện tập nhiều hơn, sớm muộn gì cũng khôi phục là như lúc trước."


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn nặng nề mà gật gật đầu: "Ta tin tưởng biểu ca nhất định có thể lợi hại giống như trước kia, a, phải, là so trước kia còn lợi hại hơn!"


      Ngô Khắc Thiện cười xoa xoa đầu của nàng, liền ly khai.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn bóng dáng Ngô Khắc Thiện, trong lòng tiếc hận cho .


      Tiểu Ngọc Nhi sau khi trở về liền thấy Ba Đặc Quả Nhĩ nằm tại giường nàng ngủ say. Chỉ là tư thế ngủ tốt, trực tiếp nằm nghiêng giường .


      Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, thuận tiện cũng cảm thán, vẫn là làm tiểu hài tử tốt, vô ưu vô lự. Tiến lên điều chỉnh lại tư thế ngủ của , dịch chăn lại tốt, Tiểu Ngọc Nhi mới nằm ở bên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.


      Mỗi ngày của Tiểu Ngọc Nhi vô cùng yên lặng, nhưng ở kinh đô, Đại Ngọc Nhi lại cảm thấy cuộc sống của mình như dần trở nên long trời lỡ đất.


      "Cách Cách, ngài đừng uống." Tô Mã lo lắng khuyên can Đại Ngọc Nhi.


      Đại Ngọc Nhi lại mãnh liệt đẩy tay nàng ra, lời có chút : "Ngươi đừng quản ta! Ta muốn uống!" Dứt lời, Đại Ngọc Nhi lại cầm chén rượu uống hết, thần sắc vừa mê ly lại thương cảm: "Chỉ có uống, ta mới có thể quên, cho rằng chuyện kia kỳ chỉ là giấc mộng!"


      "Cách Cách!" Tô Mã thấy Cách Cách nhà mình say rượu như vậy vừa đau lòng vừa oán giận, Hải Lan Châu kia quả thực phải là loại người gì tốt, Cách Cách hao tâm tổn trí cố sức chiếu cố cho nàng, lòng muốn nàng tốt, còn quỳ ngày để cầu phúc cho nàng ta, nhưng nàng ta lại trộm câu dẫn Đại Hãn. Mà Đại Hãn, cũng chỉ tùy ý Cách Cách uống, căn bản là khuyên can. Nghĩ đến đây, lòng Tô Mã tràn đầy khó chịu.


      Hoàng Thái Cực lại lần nữa bước vào Vĩnh Phúc cung, lại thấy Đại Ngọc Nhi say khướt , trong lòng mặc dù có áy náy, nhưng cũng có tia bất mãn. Nàng dù gì nữa cũng là phúc tấn của , mỗi ngày say khướt như vậy còn ra thể thống gì.


      Tô Mã nhìn thấy Hoàng Thái Cực, liền vội vàng kéo Đại Ngọc Nhi: "Cách Cách, Đại Hãn đến, ngài đừng uống nữa."


      Nhưng Đại Ngọc Nhi lại chẳng hề để ý, trong miệng còn mê sảng: "Đại Hãn? Đại Hãn là ai a? Ta biết! Ta chỉ biết đại phi ưng, đại hùng của ta."


      Tô Mã thấy Hoàng Thái Cực cau mày chậm rãi đến gần, tuy bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng Tô Mã vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Cách Cách, đại phi ưng chính là Đại Hãn, ngài đừng uống nữa!"


      Muốn lấy bầu rượu trong tay Đại Ngọc Nhi, nhưng Hoàng Thái Cực lại lắc lắc đầu: "Lui ra ."


      Tô Mã bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui ra, ra ngoài khi cũng vẫn lo lắng nhìn về phía Đại Ngọc Nhi.


      Hoàng Thái Cực ngồi ở đối diện Đại Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi nhìn cái sau, liền nhắm mắt, tiếp tục uống rượu.


      Hành động này khiến cho Hoàng Thái Cực có chút uấn giận, nhưng vẫn nén tính tình, ôn nhu khuyên nhủ: "Ngọc Nhi, đừng uống nữa, uống nhiều tổn thương thân thể."


      Đại Ngọc Nhi nguýt cái: "Tổn thương chính là thân thể của ta, mắc mớ gì tới ngươi? Cút ngay, đừng lúc lúc ở trước mặt ta, khiến cho đầu của ta rối loạn muốn hôn mê."


      Hoàng Thái Cực chán nản, xem ra Đại Ngọc Nhi say đến mơ hồ, ngay cả cũng nhận ra được. Nghĩ đến lần trước là nàng dùng rượu giải sầu, Hoàng Thái Cực liền có chút hối hận.


      Thấy Đại Ngọc Nhi vừa muốn ôm bầu rượu lên uống, Hoàng Thái Cực bất đắc dĩ cướp bầu rượu của nàng, ý tốt khuyên nhủ : "Ngọc Nhi, đừng uống nữa, có được ?"


      " được!" Đại Ngọc Nhi phản bác, sau đó lại lảo đảo đứng lên, muốn cướp bầu rượu trong tay Hoàng Thái Cực, nhưng còn chưa được nửa đường, dưới chân nàng liền mềm nhũn, ngã vào trong ngực Hoàng Thái Cực.


      Hoàng Thái Cực trong tay còn cầm bầu rượu, bị nàng va chạm như vậy, bầu rượu đổ xuống áo choàng của . Gân xanh trán Hoàng Thái Cực nhảy lên, nhưng nghĩ đến Đại Ngọc Nhi vì mà thương tâm khổ sở mới uống đến say khướt, khỏi mềm lòng, ngồi xuống ôm Đại Ngọc Nhi lên giường.


      Đại Ngọc Nhi say đến biết trời đất, cũng còn khí lực, nằm ở giường, quơ quơ cánh tay mấy cái, liền nặng nề ngủ mất.


      Thấy nàng nhanh như vậy vào giấc ngủ, Hoàng Thái Cực có chút buồn cười. Lại chú ý tới khóe mắt Đại Ngọc Nhi xẹt qua nước mắt, tươi cười Hoàng Thái Cực cứng lại ở khóe miệng, có chút áy náy nhìn Đại Ngọc Nhi.


      Kỳ sủng hạnh Hải Lan Châu cũng chỉ là ngoài ý muốn, qua đêm đó, cũng vì đau lòng nữ tử này, cho nên thường xuyên đến xem nàng. Cho đến đêm, bệnh tình của Hải Lan Châu tốt lên, liền đề xuất muốn cảm tạ , hai người cứ vậy uống rượu, Hàn huyên chút chuyện, càng tán gẫu càng vui vẻ, dần dần uống rượu, hai người gia nam quả nữ củi khô lửa bốc, tình phía sau cũng liền thuận lý thành chương .


      Tuy rằng sau khi tỉnh lại, Hoàng Thái Cực từng hoài nghi, biết có phải Hải Lan Châu cố ý để quá chén hay ? Nhưng mà khi Hải Lan Châu tỉnh lại, vẻ tuyệt vọng khi đó cũng thể ngụy trang được, sợ nữ tử yếu ớt này làm ra chuyện gì quá kích, vì vậy đành hứa hẹn đối tốt với nàng, cũng đưa nàng trở thành trắc phúc tấn, trấn an nàng lâu, Hải Lan Châu mới dần dần an ổn xuống. , bởi vì đoạn thời gian ở chung kia, Hoàng Thái Cực đối với mỹ nhân nhu nhược như Hải Lan Châu sinh ra ít tình cảm, cho nên sau khi việc phát sinh, Hoàng Thái Cực liền thuận lý thành chương, đưa Hải Lan Châu lên làm trắc phúc tấn, tuy là đối với Đại Ngọc Nhi và Triết Triết cảm thấy tia có lỗi. Nhưng ai lại tưởng tượng được, trong hoàn cảnh khó xử như vậy Đại Ngọc Nhi lại đẩy cửa tiến vào, khiến cho Hoàng Thái Cực có chút biết làm sao.


      Cho nên, liền có chuyện kế tiếp.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 49:


      Tuy rằng Hoàng Thái Cực đối với Đại Ngọc Nhi tồn tại áy náy, nhưng sau khi nghe được tin Đại Ngọc Nhi mang thai hai tháng liền biến mất thấy tăm hơi, thậm chí sắc mặc còn thầm đến đáng sợ.


      Triết Triết vừa thấy biểu tình của Hoàng Thái Cực liền biết mưu kế của mình thành công, sau khi Hoàng Thái Cực ly khai, Triết Triết có chút áy náy nhìn Đại Ngọc Nhi, nhưng cũng theo ly khai.


      lâu sau, Đại Ngọc Nhi liền sảy thai, Đại Ngọc Nhi thống khổ vạn phần, cuối cùng điều tra được người đứng sau hạ độc thủ là Thuần phúc tuấn sắp lâm bồn, tuy Đại Ngọc Nhi in là Thuần phúc tấn làm, nhưng Hoàng Thái Cực phạt Thuần phúc tấn vào lãnh cung, mà Thuần phúc tấn cũng điên rồi, từ nay về sau còn đường quay về.


      Bên kia, Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn đánh xong trận đẹp mắt lại lần nữa chiến thắng trở về.


      Tuy rằng lại được mọi người ra đường hoan nghênh, nhưng mặt Đa Đạc nhìn ra được chút nào vui mừng. Đa Nhĩ Cổn hiểu nhìn cái: “Làm sao vậy?”


      Đa Đạc thấy Hoàng Thái Cực đứng thành phía xa, nhất thời càng thêm tức giận hừ tiếng.


      Đa Nhĩ Cổn cũng hiểu được, nhưng vẫn là khuyên nhủ: " tại là Đại Hãn, cho dù trong lòng đệ có bất mãn nhưng cũng đừng lộ ra ngoài.”


      "Ca, chẳng lẽ ca tức giận sao? đoạt Ngọc tỷ tỷ còn chưa đủ, nay lại cưới Hải Lan Châu, giờ còn bắt ca cưới nữ nhân mà mình . Hơn nữa còn muốn điều ta , cho ta và Bảo thân cận, cũng may là Bảo phải trở về Khoa Nhĩ Thấm, nếu ta sợ, sợ rằng ta chưa kịp đánh giặc trở về nàng trở thành trắc phúc tấn của !" Đa Đạc trừng mắt .


      Đa Nhĩ Cổn nhất thời đen mặt, hỏi Đa Đạc: "Đệ là , cũng có ý với Tiểu Ngọc Nhi?"


      "Chắc chắn là như vậy rồi!” Đa Đạc mở to hai mắt nhìn, có chút tức giận : "Bằng tại sao sau khi ta vừa cầu hôn, liền vội vội vàng vàng đuổi ta ra chiến trường? Trước khi còn phái tiểu tử Hào Cách kia theo phá đám!"


      Tiện đà, Đa Đạc lại cười đắc ý: "Nhưng là người định bằng trời định, Bảo trở về thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, ha ha!"


      Đa Nhĩ Cổn buồn cười liếc nhìn đệ đệ nhà mình cái: "Nghe lần này Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh qua đời, ngươi còn cao hứng như vậy, sợ nếu người ta biết được tức giận sao?"


      Đa Đạc thu liễm ý cười, nhưng trong lòng vẫn có chút may mắn. Tuy rằng vô cùng xin lỗi Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi, nhưng cũng thầm thấy may mắn vì đột nhiên bị bệnh, nếu , để Bảo mình ở lại kinh đô là rất nguy hiểm.


      Đa Đạc con ngươi xoay động, vội nịnh nọt nhìn Đa Nhĩ Cổn : "Ca, lần này ca đến Khoa Nhĩ Thấm đón dâu, cũng mang theo ta ."


      "Ngươi muốn tự mà , ta ." Đa Nhĩ Cổn thản nhiên .


      Đa Đạc có chút buồn rầ gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ khó khăn: "Ca, là ca cưới tân nương, nếu ca , có thể sao?”


      "Vậy ngươi có hay ?" Đa Nhĩ Cổn liếc mắt nhìn .


      Đa Đạc vội gật đầu: "!"


      Đa Nhĩ Cổn cười.


      Nhưng mà cuối cùng Đa Nhĩ Cổn vẫn tự mình Khoa Nhĩ Thấm, vì gì khác, đơn giản là Đại Ngọc Nhi cầu xin Hoàng Thái Cực, muốn trở về Khoa Nhĩ Thấm tự mình đưa tiễn đường muội. Hoàng Thái Cực nhận lời, nghe được tin này Đa Nhĩ Cổn vì yên lòng Đại Ngọc Nhi, nên cũng tự mình trở về Khoa Nhĩ Thấm.


      Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Đỗ Lặc Mã, nữ nhi của tả thành chủ Kỳ Hồng Quả Nhĩ Bối Lặc thảo nguyên Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm, cháu của Minh An bối lặc, cũng là đường chất nữ của Triết Triết, đường muội của Đại Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi và nàng có liên quan gì, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt vài lần. Tiểu Ngọc Nhi có ấn tượng với nàng chỉ vì nàng là đích phúc tấn đời trước của Hào Cách, mà thân muội muội của Tiểu Ngọc Nhi là trắc phúc tấn của . Bởi vì đời trước Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi có khúc mắc, cho nên đối với việc đường muộiĐại Ngọc Nhi trở thành phúc tấn mà muội muội của nàng lại chỉ là trắc phúc tấn vô cùng oán giận, vì vậy thái độ của nàng với Đỗ Lặc Mã cũng được tốt lắm. Nhưng mà tại Tiểu Ngọc Nhi giống như kiếp trước, cho nên khi gặp mặt Đỗ Lặc Mã nàng vẫn cười đến thập phần thân thiết. Nhưng trong lòng lại thầm than, nguyên lai Tái Kỳ Nhã thu thập nhiều bức họa như vậy, chính là vì muốn tạo đám hỏi với Đa Nhĩ Cổn a.


      Đỗ Lặc Mã xuất thân cao quý, tính cách tuy có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng là tuyệt đối phải người hành động vô lý. Chỉ là tuổi còn , năm nay mới vừa đầy mười ba mà thôi. Nhưng vì sắp phải gả làm vợ người ta, nên gương mặt non nớt lộ ra chút khẩn trương.


      "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ cho ta chút , Đa Nhĩ Cổn là người như thế nào a? là lợi hại như mẫu hay ?" Đỗ Lặc Mã chớp đôi mắt to tròn, trong mắt là tràn ngập tò mò cùng sùng bái với Đa Nhĩ Cổn.


      Nhìn ánh mắt của nàng, Tiểu Ngọc Nhi giống như từ trong mắt của nàng thấy được bản thân mình trước kia, ban đầu đối với Đa Nhĩ Cổn cũng chính là loại rung động này. Tiểu Ngọc Nhi nhàng cười, bây giờ còn nhớ những thứ này làm cái gì? Sau đó hồi đáp: "Ân, rất lợi hại, cơ hồ là ai có thể đánh bại , tại là danh tướng nổi danh của Đại Kim."


      " sao?" Trong mắt Đỗ Lặc Mã trừng lớn mắt, lại vội truy vấn: "Vậy bộ dáng của như thế nào? Có cao lớn hay ? Tính cách của như thế nào?”


      "Bộ dạng rất tuấn, cũng rất cao lớn." Chỉ là cao như Đa Đạc, tính cách sao? Tiểu Ngọc Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó rất có chính kiến đáp: "Thoạt nhìn là người dài dòng, tính cách như thế nào tỷ cũng lắm, tỷ cũng chỉ gặp vài lần thôi."


      "A? Như vậy sao..." Đỗ Lặc Mã có chút thất vọng mà rũ mi mắt xuống.


      Ba Đặc Quả Nhĩ ở bên thấy nàng như vậy, có chút khinh bỉ : "Nếu tỷ muốn biết chờ đến, trực tiếp hỏi , phẫn bộ dáng này làm gì chứ."


      Đỗ Lặc Mã lập tức ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cái: "Bọn họ đến, ta tất nhiên tự mình lo liệu, cần tiểu hài tử như đệ đến giáo huấn ta!"


      Ba Đặc Quả Nhĩ phục bĩu môi: "Năm nay đệ sắp bảy tuổi ! còn !"


      "Mới bảy tuổi nha?" Đỗ Lặc Mã hai tay khoanh trước ngực, cũng dùng ánh mắt khinh bỉ cao thấp đánh giá Ba Đặc Quả Nhĩ phen: "Vóc dáng cũng chưa cao như ta, chờ khi nào đệ cao được giống Ngô Khắc Thiện ca ca rồi sau!"


      "Tỷ!" Ba Đặc Quả Nhĩ nhất thời trợn tròn mắt, Đỗ Lặc Mã cũng trừng mắt nhìn , vẫn là Ba Đặc Quả Nhĩ chịu thua hạ mắt trước, Đỗ Lặc Mã vội cao hứng vỗ tay, còn hô lớn hơn: "Lại thua rồi! Tiểu quỷ!"


      Ba Đặc Quả Nhĩ mím miệng nhắn, bộ như là muốn khóc lên, bổ nhào vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi tìm kiếm an ủi .


      Tiểu Ngọc Nhi cũng phối hợp mà vỗ vỗ đầu của Ba Đặc Quả Nhĩ, đối với loại tỷ thí nhàn trán của hai người này mặt đều là bất đắc dĩ.


      Ba Đặc Quả Nhĩ tuổi còn hiểu chuyện, mà tính tình Đỗ Lặc Mã lại vô cùng tranh cường háo thắng, ngày đầu tiên Đỗ Lặc Mã tới hai người liền khắc khẩu, từ đấu võ mồm, đến tại là trừng mắt phân thắng bại.


      Đỗ Lặc Mã cũng dần dần thu tiếng cười, sau đó có chút chờ mong mà lầm bầm: " hy vọng có thể đến nhanh."


      Tiểu Ngọc Nhi rũ xuống mi mắt, nhưng trong mắt cũng chứa chút chờ mong, biết Đa Đạc có theo đến hay .


      đường trở về, Tô Mã sớm chịu nổi xóc nảy đường mà thiếp . Chỉ còn Đại Ngọc Nhi vẫn tỉnh táo, thần sắc mang theo chút đơn.


      Đột nhiên chân trời truyền đến từng đợt tiếng kêu lớn của chim ưng cùng lớn tiếng huýt gió, Đại Ngọc Nhi nghi hoặc nhấc màn xe lên, liền nhìn thấy có hai con chim lớn xoay quanh trung.


      "Là Kim Ngọc Nhi và Kim Nhĩ Cổn.” Đại Ngọc Nhi lập tức liền nhận ra được hai đại điêu mình từng nuôi, có chút kinh ngạc thào : "Chẳng lẽ là Đa Nhĩ Cổn ở gần đây?"


      Tô Mã ở bên cũng thanh tỉnh, xốc mành lên xem, thấy Ngô Khắc Thiện cách đó xa mang theo số đông người ngựa về phía các nàng. Tô Mã vội cười : "Cách Cách, người xem, bối lặc gia tới đón chúng ta ." Sau đó lại tập trung nhìn: "bên người Bối lặc gia còn dẫn theo Đỗ Lặc Mã Cách Cách!"


      Đại Ngọc Nhi tất nhiên cũng nhìn thấy, nội tâm vui mừng, đem nghi hoặc dưới đáy lòng vứt ra sau đầu, vội vàng xuống xe cười đến chỗ Ngô Khắc Thiện.


      Ngô Khắc Thiện có lẽ do lâu có nhìn thấy Đại Ngọc Nhi, trong lòng tự nhiên cũng vô cùng cao hứng, hai huynh muội vui mừng gặp lại. Đỗ Lặc Mã cũng nhân cơ hội tiến lên thân thiết kéo tay Đại Ngọc Nhi: "Ngọc tỷ tỷ, chúng ta cũng lâu rồi gặp !"


      Nhìn đến Đỗ Lặc Mã, Đại Ngọc Nhi nghĩ đến chuyện nàng lập tức gả cho Đa Nhĩ Cổn, trong lòng biết như thế nào lại có chút chua xót cùng được tự nhiên. Nhưng mặt Đại Ngọc Nhi vẫn là nụ cười thân thiết: "Đúng vậy, lâu gặp, muội càng lớn càng xinh đẹp."


      Đỗ Lặc Mã thẹn thùng cười.


      Ngô Khắc Thiện cũng cười cười, đề nghị về trước rồi tán gẫu sau cũng muộn, hai người đều gật gật đầu.


      Nhưng ở bọn họ lâu, trong rừng lại xuất người bịt mặt, bắn tên về phía đám người Đại Ngọc Nhi.


      Hai người mang theo thị vệ khó lòng phòng bị, Ngô Khắc Thiện cũng có chút kích động, nhưng phản ứng mau, vội vàng cản lại mũi tên lao về phía Đại Ngọc Nhi, sau đó đem Đỗ Lặc Mã cùng Đại Ngọc Nhi bảo hộ ở sau người.


      Tuy rằng những binh lính có chút trở tay kịp, nhưng rất nhanh lao vào chém giết đối phương, nhưng tên đầu lĩnh lại để dàng đối phó, rất nhanh thoát khỏi đám người vọt tới trước mặt Ngô Khắc Thiện.


      Ngô Khắc Thiện cũng lập tức tiếp chiêu, nhưng tay phải Ngô Khắc Thiện thương thế chưa lành, đấu với người này hồi, vết thương tay càng đau nhói, cuối cùng địch lại ngã xuống xuống đất.


      Người kia nhân cơ hội vung dao hướng về phía Đại Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã và Đại Ngọc Nhi kinh hãi, may mắn lúc này có người viện trợ, mũi tên bắn về phía vai trái người kia.


      Đại Ngọc Nhi vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc xuất ở cách đó xa, mà Đa Nhĩ Cổn vừa mới buông trường cung xuống, thực hiển nhiên mũi tên kia, chính là do Đa Nhĩ Cổn bắn. Tầm mắt của hai người liền tiếp xúc lẫn nhau, có chút tình cảm hiểu chảy xuôi trong mắt.


      Đa Đạc ở cách đó xa thấy Đỗ Lặc Mã bị vây ở bên người Đại Ngọc Nhi, bởi vì ở xa nên thấy ràng, liền nghĩ lầm cái thân ảnh kia chính là Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời nóng vội vạn phần. Vội vàng vọt tới, chém giết những người cản đường.


      Mà đầu lĩnh kia thấy Đa Nhĩ Cổn đột nhiên xuất , tuy trong lòng vạn phần cam. Nhưng vẫn bất đắc dĩ, Đa Đạc dẫn tới đều là tinh binh, những người dưới tay thể cản được, chỉ đành thầm bỏ chạy.


      Sau khi Đa Đạc đánh đuổi đám người kiađi, liền mang theo đắc ý tươi cười về phía Đỗ Lặc Mã, khi đến gần mới phát Đỗ Lặc Mã căn bản phải là Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời thất vọng mà thu lại tươi cười, cúi đầu quay về bên người Đa Nhĩ Cổn.


      Lòng tràn đầy thất vọng, có chú ý tới tầm ánh mắt của Đỗ Lặc Mã nhìn theo .

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 50:


      Bởi vì có Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc viện trợ, Ngô Khắc Thiện rất nhanh liền thoát khỏi khốn cục, sau đó đề xuất phải về trướng mở tiệc khoản đãi Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc, trong lúc nhất thời quên giới thiệu Đỗ Lặc Mã và Đa Nhĩ Cổn để hai người nhận thức.


      Đỗ Lặc Mã theo Đại Ngọc Nhi lên xe ngựa, nhưng thường thường vén rèm lên nhìn về phía Đa Đạc. Đa Đạc cũng cảm giác có tầm mắt tập trung ở người , có chút thoải mái quay đầu nhìn lại. Đỗ Lặc Mã lường trước đột nhiên quay đầu, giống như con thỏ bị chấn kinh, vội vàng buông mành xuống, ngồi ngay ngắn ở bên, gương mặt đỏ bừng tươi cười.


      Đa Đạc kỳ quái nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là ảo giác?


      Đại Ngọc Nhi cho rằng Đỗ Lặc Mã là nhìn lén Đa Nhĩ Cổn, thấy biểu tình Đỗ Lặc Mã xấu hổ mang theo hơi hoảng hốt, trong lòng của nàng khỏi bắt đầu có vị chua, loại cảm giác này giống như lúc nhìn thấy Hoàng Thái Cực cùng Hải Lan Châu nằm ở giường.


      Đại Ngọc Nhi kỳ quái mà che ngực, nàng vì cái gì lại để ý đến ánh mắt nữ nhân khác nhìn Đa Nhĩ Cổn như vậy?


      Tô Mã thấy nàng che ngực, còn tưởng rằng nàng là có chỗ nào thoải mái, vội hỏi : "Cách Cách, ngài làm sao vậy?"


      Đỗ Lặc Mã cũng đem tầm mắt dời đến người Đại Ngọc Nhi vội lắc lắc đầu, là ở trong xe ngựa cảm thấy có chút buồn, có gì.


      Đỗ Lặc Mã gật gật đầu, vội vàng hưng phấn hỏi thăm Đại Ngọc Nhi: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ có biết nam nhân vừa mang theo người tới cứu chúng ta là ai ?"


      thần sắc Đại Ngọc Nhi tối sầm chút, nhưng vẫn cười : " là vị hôn phu của muội Đa Nhĩ Cổn." Nàng áp căn nghĩ tới người Đỗ Lặc Mã muốn hỏi là Đa Đạc.


      " sao? !" Đỗ Lặc Mã cao hứng vỗ tay, nghĩ đến biểu dũng vừa rồi của Đa Đạc, cũng hiểu được mà gật gật đầu: "Khó trách lại dũng như vậy."


      Đại Ngọc Nhi cười cười, nữa. Tô Mã có chút lo lắng mà nhìn sắc mặt của nàng.


      Ngô Khắc Thiện dẫn đầu phái người trở về chuẩn bị hết thảy, cho nên khi trở về thấy Tái Kỳ Nhã liền cùng Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở bàn, đợi bọn họ đến.


      Đa Đạc theo phía sau Đa Nhĩ Cổn vào,vừa bước vào tầm mắt liền chú ý tới Tiểu Ngọc Nhi, tầm mắt của hai người tiếp xúc với nhau, trong đó đều tràn ngập vui sướng, cùng kích động khi gặp lại.


      Tiểu Ngọc Nhi chung quy là nữ hài tử da mặt mỏng, rất nhanh liền có chút thẹn thùng tránh khỏi tầm mắt cực nóng của Đa Đạc, Tái Kỳ Nhã hiểu gợi lên khóe miệng, vỗ mu bàn tay Tiểu Ngọc Nhi.


      Đa Nhĩ Cổn tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt như mang lửa của Đa Đạc, vội vàng ho khan chút, để Đa Đạc hồi hồn, sau đó lôi kéo Đa Đạc đến bàn đối diện ngồi xuống.


      Đại Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã cũng đến ngay sau đó, tuy là thường xuyên khắc khẩu với Tái Kỳ Nhã, nhưng khi nhìn thấy Ngạch Cát của mình Đại Ngọc Nhi vô cùng kích dộng, nhất thời lệ nóng doanh tròng, hô gọi Ngạch Cát.


      Tái Kỳ Nhã tuy rằng có chút tức giận Đại Ngọc Nhi dễ tin Hải Lan Châu, dẫn đến cục diện tại, nhưng vừa thấy nữ nhi duy nhất của mình khóc, nàng cũng mềm lòng ít, sau đó nhàng ôm lấy Đại Ngọc Nhi an ủi.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng tự giác ra nhường vị trí cho Đại Ngọc Nhi, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Lặc Mã, như vậy liền vừa vặn đối mặt với Đa Đạc.


      Tiểu Ngọc Nhi ngồi xuống đồng thời liền liếc mắt nhìn Đa Đạc cái, tầm mắt Đa Đạc cũng vẫn luôn chưa từng rời Tiểu Ngọc Nhi, thấy nàng nhìn về phía mình, vội vàng lộ ra tươi cười sáng lạn.


      Mà Đỗ Lặc Mã ngồi ở bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi lại cho rằng Đa Đạc là cười với mình, cũng thẹn thùng mà rũ đầu xuống.


      Chờ mọi người an vị, Ngô Khắc Thiện liền dẫn đầu kính Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc ly: "Đa tạ thập tứ gia và thập ngũ gia ra tay tương trợ! Ngô Khắc Thiện vô cùng cảm kích!"


      Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc cũng vội vàng đáp lễ: "Khách khí."


      Tái Kỳ Nhã cũng ở bên hướng Đa Nhĩ Cổn lời cám ơn: "Đa tạ thập tứ gia cứu Ngọc Nhi của ta."


      Đa Nhĩ Cổn nhìn thoáng qua Đại Ngọc Nhi ngồi ở bên người Tái Kỳ Nhã, cười cười: "Đại phúc tấn, ngài quá khách khí, chúng ta vốn là người nhà, có cái gì cảm tạ với cảm tạ ."


      Đại Ngọc Nhi bởi vì lời ám muội này của mà rũ mi mắt xuống.


      Ngô Khắc Thiện lại cho rằng Đa Nhĩ Cổn đến là hôn ước giữa và Đỗ Lặc Mã, bưng chén rượu cười với Đa Nhĩ Cổn: "Đỗ Lặc Mã có thể gả cho thập tứ gia, đó là phúc khí của nàng, hôm nay chúng ta mở tiệc đón gió vì thập tứ gia, thập tứ gia, say về a."


      Đa Nhĩ Cổn có chút được tự nhiên mà bỏ qua bên, nhưng vẫn là đem rượu trong chén uống hơi cạn sạch.


      "Cái gì? mới là thập tứ gia? !" gian tĩnh lặng đột nhiên truyền đến thanh hộ to của Đỗ Lặc Mã, Ngô Khắc Thiện và Tái Kỳ Nhã đều nhàng nhíu nhíu mày.


      Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn cũng hiểu mà nhìn nàng.


      Ngô Khắc Thiện vội hoà giải: "Thập tứ gia, đây là Đỗ Lặc Mã, vẫn là tâm tính tiểu hài tử, thập tứ gia ngài đừng trách móc." Sau đó nhìn Đỗ Lặc Mã : "Đỗ Lặc Mã, mau giải thích cho thập tứ gia."


      Nhưng mà Đỗ Lặc Mã lại như có nghe thấy, vẫn còn trong khiếp sợ, sau đó chỉ vào Đa Đạc còn uống rượu cao giọng hỏi: "Thập tứ gia là , vậy là ai? !"


      Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút bất an.


      Đa Đạc cũng là vô tội mà chỉ vào chính mình, có chút kinh ngạc mà nhìn Đỗ Lặc Mã.


      vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn có chút vui nhìn Đỗ Lặc Mã, phúc tấn muốn kết hôn chính là người cả kinh lúc lại hô to gọi ? Thản nhiên mà mở miệng : "Đây là thập ngũ đệ của ta, Đa Đạc, Đỗ Lặc Mã Cách Cách có vấn đề gì sao?"


      Đỗ Lặc Mã mím môi, mặt cũng bởi vì trận náo loạn vừa rồi mà dần dần đỏ lên.


      Tái Kỳ Nhã cũng vội cười : "đứa Đỗ Lặc Mã này chính là tửu lượng nông cạn, chút rượu đều làm cho nàng thành như vậy, còn mong thập tứ gia tha thứ." Sau đó cao giọng gọi thị nữ của Đỗ Lặc Mã tiến vào, để cho nàng giúp đỡ Đỗ Lặc Mã nghỉ ngơi.


      Chỉ là Đỗ Lặc Mã tiếp tục kinh người mở miệng: "Ta muốn gả cho Đa Nhĩ Cổn! Ta muốn gả cho !" Ngón tay thẳng tắp chỉ lên người Đa Đạc.


      Mọi người cũng kinh ngạc thôi, phản ứng của Đa Đạc càng phóng đại ngụm rượu sặc trong miệng, ngừng mà ho khan.


      Tiểu Ngọc Nhi lại tức giận nắm chặt chén rượu trong tay.


      Ngô Khắc Thiện kịp phản ứng vội vàng quát: "Đỗ Lặc Mã! Đừng hồ nháo!"


      Đỗ Lặc Mã phồng hai má, còn hơi ủy khuất : "Ta mới có hồ nháo đâu, ta chính là muốn gả cho !"


      "Hồ nháo!" Ngô Khắc Thiện nhăn mày: "Hôn của muội và thập tứ gia, là do Đại Hãn Đại Kim chấp thuận, chỉ dựa vào muội muốn là có thể sửa đổi sao? !"


      Đỗ Lặc Mã tuổi còn , bị Ngô Khắc Thiện quát lớn như vậy, nhất thời ủy khuất rớt nước mắt: "Chuyện này là do mẫu quyết định, ta biết , dù sao ta là muốn gả cho , gả cho Đa Đạc!"


      sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi càng trầm, nặng nề mà buông chén rượu trong tay xuống.


      Gương mặt Đa Đạc cũng trở nên khổ sở, đều nương Mông Cổ nhiệt tình bị cản trở, nhưng nhiệt tình này chịu nổi a! Quay đầu hướng ánh mắt cầu cứu về phía Đa Nhĩ Cổn.


      Đa Nhĩ Cổn chẳng biết tại sao khi nhìn thấy biểu tình có khổ mà nên lời của đệ đệ nhà mình, lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mà mấu chốt vẫn là chung thân đại của đệ đệ nhà mình, ho, sau đó : "Đỗ Lặc Mã Cách Cách, ngươi như thế nào cũng là thê tử chưa qua cửa của Đa Nhĩ Cổn ta, trước mặt công chúng lại thổ lộ với đệ đệ ta, phải có hơi quá phận hay ? Hơn nữa, đệ đệ của ta có người trong lòng, chỉ có thể phụ tình ý của cách cách."


      "Cái gì? có người trong lòng?" Đỗ Lặc Mã lập tức như bị đả kích lớn, rũ đầu xuống.


      Lúc tất cả mọi người cho rằng nàng hẳn là hết hy vọng mà thở hơi, nàng lại tiếp tục ra lời đem người ta sợ chết khiếp ngừng: "Ta đây cũng ngại, có thể đưa vị trong tim lên làm trắc phúc tấn."


      Nghe được nàng 'Khờ dại' đề nghị như vậy, Đa Đạc thiếu chút nữa liền hôn mê, nhìn lại sắc mặt thâm trầm của Tiểu Ngọc Nhi, vội lắc đầu với Đỗ Lặc Mã: "Đa Đạc kiếp này chỉ lấy người, hơn nữa trái tim của ta rất , cũng chỉ có thể cưới mình nàng, vì vậy, Đỗ Lặc Mã cách cách, Đa Đạc chỉ có thể phụ hảo ý của ngài."


      Tiểu Ngọc Nhi thấp đầu, nghe được những lời này của Đa Đạc, mới vừa lòng gợi lên khóe môi.


      Đỗ Lặc Mã bất mãn nhíu mày: "Người trong lòng của ngươi sao lại bá đạo như vậy a, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường! Ta ngại, nàng còn già mồm cãi láo cái gì?"


      Lời này khiến tất cả mọi người trong phòng đều bị sặc đến ho khan. Ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu, nhưng lại sợ Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ, cho nên dám thẳng người trong lòng Đa Đạc chính là Tiểu Ngọc Nhi.


      nội tâm Tái Kỳ Nhã càng thêm hối hận, như thế nào vị chất nữ này lại hoang đường như vậy! Nhìn lại sắc mặt của Đa Nhĩ Côn ràng đều xanh (kỳ nghẹn cười —_—|||) Tái Kỳ Nhã vội gọi thị nữ của Đỗ Lặc Mã vào đưa nàng , nhưng mà Đỗ Lặc Mã vẫn là chấp nhất bỏ tay của thị nữ kia ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đa Đạc miễn cưỡng lớn mật kéo chặt cánh tay : "Vậy ngươi cho ta biết, người trong lòng của ngươi là ai, ta giúp ngươi thuyết phục nàng, để nàng có thể tiếp nhận chúng ta."


      Đa Đạc vội vàng tránh tay nàng ra, cả người đều chạy tới bên người Đa Nhĩ Cổn: " cần! Ta chỉ lấy mình nàng ấy là đủ rồi!"


      Đỗ Lặc Mã tiếp tục bám lấy tha: "Vậy ngươi cho ta biết người trong lòng của ngươi là ai? Có xinh đẹp như ta , có thân phận cao quý như ta , có đáng hơn ta ! Nếu đều đúng , ta thỏa hiệp !"


      Đa Đạc cũng bị câu hỏi chấp nhất này của nàng, khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, vội nuốt ngụm nước bọt, nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi.


      thấy Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ tươi cười mà nhìn Đỗ Lặc Mã: "Là ta."


      "A?" Đỗ Lặc Mã hướng về nơi phát ra thanh nhìn lại, lúc nhìn thấy người chuyện là Tiểu Ngọc Nhi, liền ngây ngẩn cả người.


      Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục : "Người trong lòng Đa Đạc là ta, ta kiếp này phải lấy chồng, cũng phải ta cưới. Vì vậy, Đỗ Lặc Mã muội muội vẫn nên buông tha cho ."


      Đa Đạc vì Tiểu Ngọc Nhi bá đạo biểu thị công khai mà vừa lòng cười mị mắt.


      trong mắt Đỗ Lặc Mã lập tức lại lên nước mắt, nhìn nhìn Đa Đạc, lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi, rốt cục ủy khuất dậm chân cái, chạy ra ngoài. thị nữ của nàng cũng vội vàng đuổi theo.


      Để lại những người khác ở trong phòng, bầu khí nhất thời vô cùng xấu hổ, những người khác ngoại trừ Đa Nhĩ Cổn đều là hai mặt nhìn nhau, biết cái gì cho phải. Về phần Đa Nhĩ Cổn, chính là thầm cười trộm.


      Mà Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc hồi sau, mặt đổi sắc nhìn Đa Đạc liếc mắt cái, sau đó cũng ra ngoài.


      Đa Đạc bị thần sắc của nàng dọa đến trong lòng run sợ, xong rồi, cái này xảy ra chuyện lớn!

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 51:



      "Bảo , Bảo ! Nàng đừng a!” Ra khỏi lều lớn, Đa Đạc vội vàng đuổi theo phía sau Tiểu Ngọc Nhi, hy vong có thể khiến Tiểu Ngọc Nhi nguôi giận.



      Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại hề để ý đến , thắng tắp về lều trại của bản thân.



      Thấy nàng để ý tới mình, Đa Đạc cảm thấy lo lắng nhưng vô tội a, nương kia đột nhiên coi trọng , ngay trước mặt mọi người thẳng ra, bản thân cũng luống cuống tay chân biết nên làm gì.



      Đa Đạc vội vàng chạy lên kéo cánh tay của Tiểu Ngọc Nhi lại.



      Vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi vui nhìn , sau đó tránh thoát khỏi tay , tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”



      "Cái kia, chuyện vừa rồi nàng đừng tức giận, ta cũng biết nương kia sao đột nhiên lại như vậy. Nhưng ta cam đoan, ta chỉ thích mình nàng!” Đa Dạc vội vàng giải thích.



      Tiểu Ngọc Nhi chuyện, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Đa Đạc hồi, cho đến khi Đa Đạc bị tầm mắt nàng nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, mới nhịn được mở miệng: “Nàng nhìn ta như vậy làm gì?”


      Lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới thu hồi ánh mắt, mở miệng: “Trước kia sao ta lại phát , bộ dạng của chàng rất hợp với ánh mắt của nữ hài tử, Đỗ Lặc Mã vừa thấy chàng liền nháo muốn gả cho chàng.”



      Đa Đạc vội vàng lắc đầu: "Những nương kia dù tốt nhưng cũng thể nào tốt bằng nàng, về phần Đỗ Lặc Mã, ta cũng nghĩ tới là nàng ấy muốn gả cho ta, nàng coi, có phải là nàng ấy nhận sai người hay ?” Tuy rằng trong lòng Đa Đạc cũng có chút tự kỷ cho rằng mị lực của bất phàm nhưng vẫn cảm thấy khí phách của ca hẳn là càng hợp mắt nữ hài tử hơn chứ. Mà vị nương kỳ quái kia lại muốn gả cho ca, điều này khiến cảm thấy nghi hoặc.



      Tiểu Ngọc Nhi tức giận nguýt cái: "Nhận sai người? Nàng chỉ tên họ, còn chạy đến trước mặt chàng, còn có thể nhận sai người sao?"



      Đa Đạc cũng thấy giả thiết của mình có chút gượng ép, xấu hổ cúi đầu.



      Lúc này Tiểu Ngọc Nhi lại bật cười tiếng, Đa Đạc vội giương mắt nghi hoặc mà nhìn nàng.



      Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười: " đùa chàng nữa, tuy rằng hồi nãy ta thấy Đỗ Lặc Mã thổ lộ với chàng trong lòng có chút tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại cũng sao nữa rồi.”



      "Vì sao?" Đa Đạc tò mò hỏi.



      "Bởi vì chàng chàng chỉ thích mình ta, cũng chỉ lấy mình ta, Đỗ Lặc Mã thổ lộ với chàng trừ việc chứng minh chàng là người có bề ngoài khồng tồi ra, với ta mà có bất luận uy hiếp gì.” Tiểu Ngọc Nhi .



      Đáy lòng mặc dù có chút chút bất mãn, cần Đỗ Lặc Mã chứng minh cũng là nam nhân tốt. Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi còn tức giận cũng khiến Đa Đạc buông xuống tâm tình treo cao, an tâm lộ ra tươi cười.



      Tiểu Ngọc Nhi cũng thản nhiên cười.



      thể Tiểu Ngọc Nhi đích chính là mỹ nhân hiếm có thảo nguyên, ngày thường cười có vẻ thập phần thanh lệ nho nhã, khi cười rộ lên vô cùng xinh đẹp tác động đến nội tâm người đối diện.



      Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Đa Đạc nhìn thấy nàng mặc phục sức Mông Cổ, so với trang phục Mãn Châu khiến người khác cảm giác ổn trọng, phục sức Mộng Cổ càng tăng thêm cho Tiểu Ngọc Nhi phần hào sảng, cũng khiến tim Đa Đạc đập nhanh hơn.



      nhàng nắm lấy tay Tiểu Ngọc Nhi, tầm mắt Đa Đạc nhìn nàng có chút nóng rực: "Bảo , nàng xinh đẹp."



      Nhìn thấy nụ cười hào sảng của , trong trẻo lại mang theo chút hàm hậu, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhịn được đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, mắng câu ngu ngốc, nhưng mà tay nàng lại cũng có rút ra khỏi tay Đa Đạc, ngược lại còn nắm chặt lấy tay .



      Đa Đạc lập tức cười đến thập phần đắc ý.



      Nhưng mà bầu khí này duy trì được bao lâu, đột nhiên bị Đỗ Lặc Mã chạy tới đánh gãy.



      Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái nhìn Đỗ Lặc Mã thở hổn hển, mà Đa Đạc rất có can đảm đối diện, kinh ngạc lùi về phía sau bước, lưng đổ mồ hôi.



      Đỗ Lặc Mã nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc hai tay nắm chặt, nhất thời có tức giận nhìn Đa Đạc, Đa Đạc bị nàng nhìn có chút hiểu tại sao.



      Rất nhanh Đỗ Lặc Mã ngay trước kinh ngạc của hai người, mãnh liệt vọt tới trước mặt Đa Dạc, hơn nữa còn nhảy lên, hôn lên mặt của .



      Tiểu Ngọc Nhi ngốc lăng nhìn Đỗ Lặc Mã, giật mình há to miệng. Đa Đạc càng là kinh ngạc trừng mắt nhìn Đỗ Lặc Mã, tròng mắt đều trợn lớn.



      Đỗ Lặc Mã lại vẫn ngại hai người còn chưa đủ khiếp sợ, xoay người với Tiểu Ngọc Nhi : "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta muốn cùng tỷ cạnh tranh công bằng, ta buông tha cho Đa Đạc !"



      xong hiển nhiên chính bản thân nàng cũng thẹn thùng, lập tức cúi đầu chạy mất.



      Chờ nàng chạy hồi lâu, hai người sửng sốt mới phục hồi lại tinh thần. Tiểu Ngọc Nhi phản ứng lại liền giãy ra khỏi tay của Đa Đạc, tức giận trừng . Mà Đa Đạc cũng ngừng chà lau hai má, sau đó lập tức liền muốn giải thích với Tiểu Ngọc Nhi. Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại hoàn toàn nghe, tức giận chạy .



      "Bảo ! Nàng đừng tức giận a!" Đa Đạc vội hô to phía sau, lập tức uể oải nghĩ, đây là chọc phải vận xui gì a. Sau đó cũng vội vàng mà chạy theo.



      Dọc theo đường , Đa Đạc vẫn đuổi theo Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi tức giận bỏ tay ra, sau đó lại chạy, Đa Đạc lại đuổi, sau đó tiếp tục lặp lại. Cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi chạy mệt , mới thể ngừng lại.



      Tiểu Ngọc Nhi dựa vào cây, thở gấp từng ngụm, bất mãn với Đa Dặc: " chàng đừng theo ta !"



      Đa Đạc ngược lại có mệt, thần sắc mặt đều là ủy khuất: "Bảo , chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, nàng đừng tức giận a."



      " tức giận?" Tiểu Ngọc Nhi nhướng mày, " tại ta vô cùng tức giận, chàng cư nhiên lại để cho Đỗ Lặc Mã hôn!" Hơn nữa nàng cũng chưa từng hôn lên má Đa Đạc, Đỗ Lặc Mã lại hôn ở trước mặt, hơn nữa cái tên Đa Đạc ngu ngốc này lại còn né tránh!



      " phải ta, là nàng đột nhiên lên, ta làm sao biết nàng hành động như vậy." Đa Đạc ủy khuất , rất oan có được .



      "Nàng chạy tới, chàng còn biết tránh sao.” Tiểu Ngọc Nhi thở phì phì trừng : "Phản ứng kém như vậy, chàng sao có thể chiến trường đánh giặc được!" Kỳ Tiểu Ngọc Nhi là cố tình gây , nhưng mà nghĩ đến hình ảnh vừa rồi nàng thể nào bình tĩnh được.



      “Đúng đúng đúng, là phản ứng của ta quá kém, lần sau nhất định ta phản ứng kịp.” Đa Đạc vội cúi đầu nhận sai.



      "Chàng còn muốn có lần sau?" Tiểu Ngọc Nhi tức giận liếc .



      ", tuyệt đối có lần sau !" Đa Đạc vội vàng xua tay, sau đó lại bị Tiểu Ngọc Nhi trừng đến cúi đầu, giọng than thở câu: "Nếu người hôn là nàng, ta ngại có lần sau."



      Tuy chỉ là than thở câu, nhưng gần đó có người, rất an tĩnh, vì vậy Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên nghe thấy. Nghe được lời , Tiểu Ngọc Nhi có chút xấu hổ mở lớn mắt, tức giận hiểu sao tiêu ít.



      " hưu vượn cái gì!" Tiểu Ngọc Nhi giọng quát.



      Thấy Tiểu Ngọc Nhi ràng còn tức giận như trước, đầu óc Đa Đạc rất thức thời hiểu được, lớn lên lần nữa.



      Tiểu Ngọc Nhi nghẹn họng, lăng lăng nhìn .



      Đa Đạc tiến lên bước, đem nàng ôm vào trong ngực, giọng bên tai nàng: "Bảo , tin tưởng ta, Đa Đạc ta chỉ lấy nàng, nhất định được làm được."



      Tiểu Ngọc Nhi nghiêng đầu, gì thêm, nhưng cũng có kháng cự ôm ấp của Đa Đạc.



      Hai người lẳng lặng ôm hồi, Đa Đạc hơi buông lỏng vòng ôm, nhìn Tiểu Ngọc Nhi : "Nàng còn để ý chuyện vừa rồi sao?"



      Kỳ nếu như Đa Đạc nhắc đến chuyện vừa rồi, có lẽ Tiểu Ngọc Nhi tức giận, đối với chuyện vừa rồi cũng im lặng đề cập tới. Nhưng Đa Đạc lại cố tình nhắc tới, Tiểu Ngọc Nhi liền tức giận nhìn chằm chằm về phía nơi Đỗ Mã Lặc vừa mới hôn, tuy rằng trong lòng có tức giận nhưng chuyện dù sao cũng sảy ra.



      Mắt trong vô ý đảo qua chùm quả cây, vừa lúc nàng cũng thấy có chút khát, vì vậy Tiểu Ngọc Nhi liền chỉ vào cây ăn quả, với Đa Đạc: “Muốn ta tha thứ, vậy chàng hái trái cây kia xuống ”.



      Đa Đạc nhìn theo tay nàng chỉ, thấy gốc cây có chút thấp, tự phụ hỏi: “Là chùm quả kia?”



      Tiểu Ngọc Nhi chăm chú gật gật đầu.



      " thành vấn đề!" Đa Đạc cười đắc ý, sau đó liền nhảy lên cảnh cây, bắt đầu hái.



      Tiểu Ngọc Nhi tại đứng dưới tàng cây nhìn , có chút muốn cười, Đa Đạc trèo cây như vậy giống như con khỉ.



      Nhưng mà lát sau, Đa Đạc hái quả có chút nóng vội, trực tiếp dùng lực muốn hái hết, kết quả dùng lực quá mạnh, lại làm rớt tổ ong cây.



      Đàn ong ùn ùn bay ra, bay thẳng về phía Đa Đạc, Đa Đạc kinh hãi, vội vàng nhảy xuống, ngừng lấy tay xua đàn ong mật. Nhưng đàn ong vẫn sống chết bám theo .



      Tiểu Ngọc Nhi kinh hãi, vội với Đa Đạc: "Mau chạy !"



      Nghe vậy, Đa Đạc vội chạy về phía Tiểu Ngọc Nhi, Chỗ của Tiểu Ngọc Nhi đứng vốn có ong mật, kết quả bị Đa Đạc chạy tới, rất nhiều ong mật liền bay về phía nàng, Tiễu Ngọc nhi cũng bị đàn ong dọa đến tay chân luống cuống.



      Rơi vào đường cùng, đành phải chạy theo Đa Đạc.



      Hai người vừa chạy vừa tránh, cho đến khi trốn được vào nhà bạt, đàn ong đuổi theo cũng còn nhiều, bị Đa Đạc chiêu giải quyết.,



      Cho đến khi tiếng ong bên tai biến mất, Tiểu Ngọc Nhi mới dám ngẩng đầu lên, Đa Đạc cũng quay về phía nàng tranh công: “ có việc gì, Bảo !”



      Tiểu Ngọc Nhi sửa lại mớ tóc hỗn dộn, vốn là có chút oán giận Đa Đạc mang đàn ong đến gây rắc rối cho nàng, nên tính mắng hai câu. Nhưng vừa nhìn thấy mặt của Đa Đạc Tiểu Ngọc Nhi liền nhịn được phá lên cười: “Mặt của chàng...”



      Lúc này Đa Đạc mới cảm thấy khắp nơi mặt truyền đến cảm giác đau đớn, nhất định là bị ong đốt ít chỗ, mặc dù biết bộ dáng lúc này của mình rất buồn cười, nhưng nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cười vui vẻ như vậy, Đa Đạc cũng quản vết thương mặt, cũng ngây ngốc nở nụ cười.



      "Ngu ngốc!" Tiểu Ngọc Nhi thấy vẫn nhìn mình cười ngây ngô, mắng câu.



      Sau đó Tiểu Ngọc Nhi vẫn mềm lòng, mang Đa Đạc về trướng của mình bôi thuốc cho .



      Sau khi trở về, Tiểu Ngọc Nhi cầm theo chút thuốc giảm nhiệt, cẩn thận bôi lên vết thương cho , còn Ba Đặc Quả Nhĩ lại là gắt gao nhìn chằm chằm Đa Đạc.



      Đa Đạc bị ánh mắt của Ba Đặc Quả Nhĩ nhìn chăm chú đến lưng có chút lạnh, liền hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Đây là tiểu hài tử nhà ai?"



      "Đệ đệ của ta, Ba Đặc Quả Nhĩ."



      "Nàng còn có đệ đệ?" Đa Đạc kinh ngạc.



      Tiểu Ngọc Nhi nhàng gật gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.



      "Ngươi là tình nhân của tỷ tỷ ta?" Song mâu Ba Đặc Quả Nhĩ yên lặng nhìn chằm chằm Đa Đạc.



      "Ngạch, cũng có thể như thế." Đa Đạc gật gật đầu, thầm nghĩ, ta kỳ là tỷ phu tương lai của ngươi.



      "Là tình nhân của tỷ tỷ, còn để cho Đỗ Lặc Mã hôn?" Vẻ mặt Ba Đặc Quả Nhĩ ghét bỏ.



      Đa Đạc xấu hổ sờ sờ mũi, trộm liếc mắt nhìn thần sắc Tiểu Ngọc Nhi, thấy Tiểu Ngọc Nhi có biểu tình vui, mới quay đầu tính giải thích với Ba Đặc Quả Nhĩ.



      Nhưng Ba Đặc Quả Nhĩ lại hỏi : "Mặt của ngươi là bị ong mật đốt?"



      "Ngạch, đúng." Đa Đạc theo thói quen gật gật đầu, đổi lấy tầm mắt bất mãn của Tiểu Ngọc Nhi, "Đừng nhúc nhích!"



      Đa Đạc vội duy trì tư thế vừa nãy, đầu cũng nhúc nhích.



      Ba Đặc Quả Nhĩ nhìn nhìn Đa Đạc, rồi lại nhìn gương mặt trắng nõn tỳ vết của tỷ tỷ, kinh bỉ trong mắt càng sâu: "Ngươi vô dụng!"



      xong, nhìn ánh mắt có chút phẫn nộ của Đa Đạc, đứng dậy ra ngoài, còn vừa vừa lắc đầu: “Nam nhân chịu nổi kích như vậy, sao có thể xứng đôi với tỷ tỷ của ta.”



      Đa Đạc nghe thấy, nhất thời gân xanh trán liền giật giật. Đứa này, đúng là thiếu đánh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :