1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 42:


      Đại Ngọc Nhi sau khi bị Hải Lan Châu lôi , đến chỗ u tĩnh phía sau núi giả mới ngừng lại.


      Đại Ngọc Nhi hiểu bỏ tay Hải Lan Châu ra: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại kéo muội, chẳng lẽ tỷ muốn Tiểu Ngọc Nhi tha thứ sao?"


      Hải Lan Châu vẻ mặt phức tạp nhìn Đại Ngọc Nhi, ôn nhu : "Ngọc Nhi, tỷ tỷ biết muội muốn giúp tỷ, nhưng mà thái độ của Tiểu Ngọc Nhi muội cũng nhìn thấy, chuyện này giao cho tỷ tự mình xử lý là tốt rồi, tỷ tỷ muốn liên lụy đến muội, ảnh hưởng đến tình cảm của muội với Tiểu Ngọc Nhi."


      Đại Ngọc Nhi vội lắc đầu: "Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy, chuyện của tỷ chính là chuyện của muội, lúc tỷ có chuyện sao muội có thể khoanh tay đứng nhìn đây? Hơn nữa bây giờ Tiểu Ngọc Nhi tức giận, mình tỷ sao có thể xử lý được?"


      Hải Lan Châu cảm kích nhìn Đại Ngọc Nhi: "Cám ơn muội, Ngọc Nhi, tâm ý của muội tỷ có thể hiểu được, chỉ là tỷ tỷ cũng muốn bắt buộc , nếu Tiểu Ngọc Nhi chịu tha thứ, ta dẫn A Cổ Lạp đến nơi xa, tiếp tục xuất ở trước mặt nàng."


      "Tỷ tỷ!" Thấy Hải Lan Châu thần sắc đơn, Đại Ngọc Nhi lập tức cảm thấy vô cùng đành lòng, vội vàng cam đoan : "Tỷ tỷ, muội khuyên Tiểu Ngọc Nhi, vì vậy tỷ đừng , Ngọc Nhi rất nhớ tỷ."


      "Tỷ tỷ cũng nhớ muội." Nước mắt Hải Lan Châu rơi xuống, "Nhưng vì A Cổ Lạp, tỷ tỷ chỉ có thể làm như vậy, Ngọc Nhi, muội yên tâm, về sau nếu như còn có cơ hội, tỷ tỷ nhất định trở về kinh đô thăm muội."


      "Tỷ tỷ!" Đại Ngọc Nhi còn muốn khuyên nữa, nhưng Hải Lan Châu trực tiếp lấy ra cái vòng nhét vào tay nàng, “Muội sắp trở thành Ngạch Cát, tỷ tỷ có gì quý giá để cho đứa , vòng này tỷ tặng cho tiểu a ca, coi như để kỷ niệm .”


      Dứt lời, Hải Lan Châu cũng để ý tới Đại Ngọc Nhi giữ lại, thẳng tắp về phía sân của mình.


      Đại Ngọc Nhi đứng tại chỗ, gấp đến độ dậm chân, hỏi Tô Mã ở bên: "Tô Mã, ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp, làm sao mới có thể khiến Tiểu Ngọc Nhi bỏ qua, giúp tỷ tỷ lưu lại được đây?"


      Tô Mã có chút do dự nhìn Đại Ngọc Nhi cái, "Cách Cách, nô tỳ cảm thấy ân oán giữa Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách và Hải Lan Châu phải dễ dàng có thể gỡ bỏ như vậy, ngài cũng đừng quá hao tâm tốn sức , Hải Lan Châu lựa chọn rời chính là con đường tốt nhất. Hơn nữa nô tỳ cảm thấy, Hải Lan Châu rời đối với ngài cũng là chuyện tốt."


      "Ngươi cái gì đó?" Đại Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Tô Mã: "Nàng là tỷ tỷ của ta nha."


      "Cách Cách, ngài luôn mềm lòng, vì mình mà suy nghĩ. khi như vậy, nô tỳ cũng chỉ vì ngài mà suy nghĩ." Tô Mã có chút bất đắc dĩ , dù biết mình đa tâm, nhưng nàng nhiều lần vô tình nhìn thấy Đại Hãn và Hải Lan Châu ở cùng chỗ, mà ngay lần này Hải Lan Châu cũng là được Đại Hãn cứu về, nàng thể có phòng bị với Hải Lan Châu.


      Đại Ngọc Nhi nhìn hướng Hải Lan Châu rời , trong lòng bốc lên cảm xúc , chỉ đành than thở tiếng.


      ... ... ... ...


      Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Ngọc Nhi vừa tỉnh liền phát Đại Ngọc Nhi đến chỗ của nàng, còn mang theo rất nhiều điểm tâm tự làm.


      "Tiểu Ngọc Nhi, đây là nhuyễn tâm đường và Cách Cách tô ta làm, muội nếm thử chút ." Đại Ngọc Nhi đem điểm tâm đưa đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày, trong lòng cũng hiểu được tại sao Đại Ngọc Nhi lại làm như vậy, nhân tiện : "Ngự y phân phó, trong khoảng thời gian này muội chỉ có thể ăn những đồ ăn , những thứ quá ngọt thể đụng đến.”


      Sắc mặt Đại Ngọc Nhi nhất thời trở nên ngượng ngùng, "Phải ?" Sau đó gọi Tô Mã đem điểm tâm .


      Vừa lúc lúc này Cao Oa cũng mang chén thuốc được đun lên: "Cách Cách, thuốc nấu xong, phải uống khi còn nóng.”


      Đại Ngọc Nhi vội vàng tiếp nhận chén thuốc, ân cần : "Ta đến." Dứt lời, lại tự mình đút thuốc cho Tiểu Ngọc Nhi.


      Nhưng là Tiểu Ngọc Nhi nhìn thứ nước đen tuyền ở trong thìa nhíu mày, có há mồm.


      "Sao vậy Tiểu Ngọc Nhi? Có phải quá nóng ?" Đại Ngọc Nhi vừa hỏi lại vừa để thìa ở bên miệng thổi thổi, mới đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi.


      Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn như trước há miệng, thấy Đại Ngọc Nhi xấu hổ buông thìa xuống, Tiểu Ngọc Nhi mới mở miệng : "Tỷ đem chén thuốc cho muội ."


      Đại Ngọc Nhi hiểu, nhưng vẫn là theo lời cầm chén thuốc đưa cho Tiểu Ngọc Nhi. Chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận chén thuốc, đầu tiên là nhíu mày, sau đó bộ dáng như chịu chết đem chén thuốc uống hơi cạn sạch, nhất thời gương mặt nhắn nhăn thành nắm. Vội vàng đưa chén thuốc cho Cao Oa, mới đem miếng Cách Cách tô Đại Ngọc Nhi làm ngậm vào miệng. Lúc này biểu tình thống khổ mặt Tiểu Ngọc Nhi mới tốt hơn nhiều.


      nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi uống thuốc lại trẻ con như thế, Đại Ngọc Nhi cảm thấy buồn cười, thần sắc xấu hổ mặt đều biến mất: " thể ngờ được, nguyên lai Tiểu Ngọc Nhi muội sợ uống thuốc như vậy."


      Tiểu Ngọc Nhi trả lời, giống như vẫn còn cảm thấy vị đắng của thuốc đông y trong miệng, lại cầm miếng Cách Cách tô đặt vào miệng.


      Ngược lại Cao Oa ở bên cười : "Đúng là như vậy, Cách Cách sợ nhất chính là uống thuốc. Bình thường nếu chỉ là chút bệnh tuyệt đối uống thuốc, chỉ khi nào bệnh nặng mới có thể uống hơi cho hết chén thuốc.”


      Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cùng Tô Mã cũng mỉm cười.


      Miệng ngậm Cách Cách tô, Tiểu Ngọc Nhi có chút bất mãn trừng mắt nhìn Cao Oa: "Ngươi nha đầu kia, sao cứ thích xấu ta."


      Cao Oa cười trộm, sau đó cầm chén thuốc lui xuống.


      Đại Ngọc Nhi thấy mặt Tiểu Ngọc Nhi lên ý cười, tâm tư chuyển chuyển, liền tiếp: "Nhớ khi Tiểu Ngọc Nhi còn bé cho tới bây giờ, lúc uống đều là biểu tình như vậy. Ngược lại, khi còn bé tỷ tỷ vừa nghe thấy muốn uống liền trốn vào chăn, gọi ra cũng chịu ra.”


      Nụ cười mặt Tiểu Ngọc Nhi có chút cứng lại.


      Đại Ngọc Nhi lại chú ý tới, mà là tiếp tục nhớ lại: "Thời gian đó, cho dù Ngạch Cát có đến dỗ ta uống thuốc ta cũng chịu uống, cũng chỉ có muội và tỷ tỷ đến khuyên ta, đồng ý chơi với ta, ta mới bằng lòng uống xong chén thuốc đắng như vậy. Thời gian đó, tình cảm giữa chúng ta rất tốt."


      Tươi cười mặt Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn nhạt xuống, "Chuyện trước kia qua, bây giờ nhắc lại cũng thể làm được gì."


      "Tại sao chứ?" Đại Ngọc Nhi phản bác: "Ít nhất đó cũng là ký ức trân quý nhất mỗi khi tỷ nhớ lại a."


      Tiểu Ngọc Nhi tiếp lời, nghiêng đầu qua.


      Đại Ngọc Nhi tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, muội niệm tình nghĩa trước kia của chúng ta, tha cho A Cổ Lạp ."


      "Chẳng lẽ dù cho Ngọc tỷ tỷ thiếu chút nữa bị A Cổ Lạp hại đến tính mệnh, tỷ cũng có thể dễ dàng khoan thứ cho ?" Tiểu Ngọc Nhi hỏi lại.


      nghĩ tới Đại Ngọc Nhi lại khẳng định gật gật đầu: "Ta !" Thấy Tiểu Ngọc Nhi bộ dáng thể tin, Đại Ngọc Nhi do dự chút, vẫn : "Tiểu Ngọc Nhi, muội còn nhớ lần ta từ Khoa Nhĩ Thấm trở về ?"


      Tiểu Ngọc Nhi có chút nhìn nàng, gật gật đầu.


      "Lần đó tuy là ta bị trúng gió nên mới té xỉu, nhưng ra xe ngựa của chúng ta dừng lại đó nguyên nhân cũng là do A Cổ Lạp."


      Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Đại Ngọc Nhi.


      "A Cổ Lạp vì cái chết của Tháp Na di nương, nên mới hận Ngạch Cát, vì vậy muốn giết ta báo thù, nhưng lại bị tỷ tỷ ngăn cản, cho nên cái mạng này cùa ta cũng coi như là được tỷ tỷ cứu về."


      Tiểu Ngọc Nhi thể tin: "Nếu A Cổ Lạp cũng kém chút giết tỷ, vậy tỷ còn..."


      "Ta hy vọng ngày nào đó A Cổ Lạp cũng có thể buông xuống cừu hận, nhưng A Cổ Lạp và tỷ tỷ cũng thực đáng thương . Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi, muội có thể đừng truy cứu được ?" Đại Ngọc Nhi khẩn cầu nhìn Tiểu Ngọc Nhi.


      Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi cũng biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình, hoang đường? Buồn cười? Hay là bất đắc dĩ?


      "Hơn nữa, ta tin tưởng, nếu phải tỷ tỷ giữ chặt lấy A Cổ Lạp." Đại Ngọc Nhi nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiểu Ngọc Nhi, vẫn là tiếp tục ra câu kế tiếp: "Tin rằng Tiểu Ngọc Nhi muội tại, tuyệt đối có khả năng vẫn êm đẹp mà ở đây. Cho nên, lần này coi như là muội cho tỷ tỷ nhân tình được ?"


      đến nước này, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy nếu như mình đáp ứng chính mình mới là người độc ác keo kiệt. muốn mở miệng cái gì, lúc này Triết Triết lại tới .


      " ." Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi vội vàng hành lễ.


      Triết Triết bước lên phía trước bước đỡ lấy Tiểu Ngọc Nhi, thuận tiện quan sát sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi, vừa lòng gật gật đầu: "Ân, khí sắc thoạt nhìn tốt hơn ít , hôm nay con thấy thế nào ?"


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Cảm giác tốt lắm, Cám ơn quan tâm."


      Triết Triết hiền lành cười, sau đó tiếp nhận chén trong tay A Dâng Nhật đưa cho Tiểu Ngọc Nhi: "Đây là canh gà hầm sâm, nghe thứ này dùng để bổ khí bổ huyết là tốt nhất, thân mình con vẫn còn suy yếu, dùng cái này rất tốt."


      Tiểu Ngọc Nhi ngọt ngào cười, sau đó tiếp nhận chén canh mở ra, nhất thời cỗ mùi hương liền đập vào mặt, "Oa, thơm quá a! Cám ơn ."


      A Dâng Nhật cũng bổ sung : "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, chén canh này chính là phúc tấn chúng ta tự tay chuẩn bị cho ngài đó, ước chừng là nấu nguyên cả ngày."


      Tiểu Ngọc Nhi nếm ngụm canh gà, quả nhiên rất ngon nhưng ngấy: "Cám ơn , canh rất ngon."


      "Con thích là được." Triết Triết cười cười: "Vốn là hôm nay Đại Hãn cũng muốn tự mình tới thăm con, nhưng giờ ngài bị quốc giữ lại, tới được, cho nên chỉ có mình đến đây, con để ý chứ?"


      "Đại Hãn quốc bận rộn, nếu như ngài đến đây Tiểu Ngọc Nhi ngược lại thấy băn khoăn. đến thăm con, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng cao hứng ."


      Trong mắt Triết Triết xẹt qua tia vừa lòng: "Tuy Đại Hãn tới được, nhưng là Đại Hãn cũng nhất định tìm ra kẻ hại con, vì con xả hận này. Đúng rồi, Tiểu Ngọc Nhi, con có thấy kẻ bắt con có hình dạng gì ?"


      Tiểu Ngọc Nhi hơi dừng tay lại, Đại Ngọc Nhi lập tức khẩn trương nhìn nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi cái, mới buồn bã với Triết Triết: "Đêm đó quá tối, con có thấy ."


      "Phải ? Vậy quá đáng tiếc ." Triết Triết lộ ra bộ dáng tiếc hận: "Nhưng là con yên tâm, Đại Hãn và là nhất định để cho người đó nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật !"


      Tiểu Ngọc Nhi dạ tiếng, sau đó vùi đầu tiếp tục uống canh gà, nữa.


      Sau đó, chờ khi Triết Triết rời . lúc này Đại Ngọc Nhi mới gấp gáp lời cảm tạ với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, cám ơn muội!"


      Tiểu Ngọc Nhi thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng cái: "Tỷ đừng vội cảm tạ, tuy rằng muội tố giác , nhưng cũng dễ dàng buông tha cho như vậy. tốt nhất nên theo Hải Lan Châu trốn xa, nếu , để ta nhìn thấy nhất định khiến cho hoàn trả gấp bội!"


      Đại Ngọc Nhi cười cười, chỉ cho rằng Tiểu Ngọc Nhi tức giận mới như thế, cũng tiếp tục nữa, xoay người ly khai.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 43:

      Sau khi Đại Ngọc Nhi từ chỗ của Tiểu Ngọc Nhi rời , liền kích động chạy tới sân viện của Hải Lan Châu, cho đến khi tiến vào phòng Hải Lan Châu, nhìn trong phòng yên tĩnh, Đại Ngọc Nhi mới kịp phản ứng, Hải Lan Châu ly khai hoàng cung. Điều này khiến cho Đại Ngọc Nhi nhất thời uể oải.


      "Tỷ tỷ là, chỉ cần đợi lát nữa là ta trở về, như vậy tỷ cũng cần rời ." Đại Ngọc Nhi nắm chặt khăn tay, viền mắt nhiễm lệ ướt át.


      Tô Mã vội an ủi: "Cách Cách, Hải Lan Châu , đối với nàng ta cũng là chuyện tốt, ngài cần khổ sở ."


      Lúc này ngoài cửa đột nhiên có tiếng động lớn, Đại Ngọc Nhi còn chưa kịp phản ứng, thấy đám người nâng Hải Lan Châu hôn mê vào, sau đó đặt Hải Lan Châu lên giường.


      Đại Ngọc Nhi kinh ngạc: "Có chuyện gì xảy ra?"


      Ô Nhã vội đáp: "Hồi Ngọc phúc tấn, thị vệ phái người Cách Cách hôn mê ngã ở trước cửa cung, nô tỳ cũng chỉ vừa mới biết được ."


      Nghe vậy, mày Đại Ngọc Nhi nhăn chặt, vội ngồi bên giường nhìn Hải Lan Châu vẫn hôn mê: " êm đẹp sao lại hôn mê trước cửa cung?"


      Ô Nhã lắc đầu: "Chuyện này nô tỳ cũng lắm, nghe thị vệ là Cách Cách hôn mê ở lưng ngựa từ trước, may mắn có mấy thị vệ từng gặp Cách Cách qua thấy được, cho nên liền phái người đưa Cách Cách về."


      Mày Đại Ngọc Nhi càng nhăn chặt, lấy tay đặt lên trán của Hải Lan Châu thấy nóng dọa người, Đại Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, vội phân phó Ô Nhã: "Ô Nhã, nhanh gọi thái y đến."


      "Vâng!"


      Hai má Hải Lan Châu ửng đỏ, nhưng sắc môi lại tái nhợt khô ráo, miệng còn ngừng la tên Trác Lâm.


      Đại Ngọc Nhi nhìn thấy mà thập phần đau lòng, vội vàng phân phó người chuẩn bị nước lạnh, sau đó giúp Hải Lan Châu lau mồ hôi trán.


      Chờ khi thái y đến xem bệnh, kê thuốc cho Hải Lan Châu, Đại Ngọc Nhi mới thả lỏng xuống, vẻ mặt mỏi mệt.


      Tô Mã ở bên lo lắng : "Cách Cách, chuyện tiếp theo cứ giao cho các cung nữ làm là được, ngài có thai, đứa quan trọng hơn."


      Đại Ngọc Nhi vốn có chút tình nguyện, nhưng vừa nghĩ tới hài nhi trong bụng, nàng cũng chỉ có thể gật đầu. Sau đó phân phó Ô Nhã, nếu như Hải Lan Châu tỉnh lại, phải cho nàng biết.


      Nhưng ngờ có bước ra ngoài mấy bước, Hải Lan Châu cũng giật mình tỉnh lại.


      Đại Ngọc Nhi lại vội ngồi lại bên giường, kinh hỉ nhìn Hải Lan Châu, muốn mở miệng, Hải Lan Châu nắm chặt lấy tay của nàng, trong miệng hô tên Trác Lâm: "Trác Lâm, là chàng sao?"


      Đại Ngọc Nhi hiểu mà lắc lắc đầu: "Tỷ tỷ, là ta, ta là Ngọc Nhi a!"


      "Cái gì? Ngọc Nhi?" Hải Lan Châu cũng nhíu mày, sau đó sờ sờ gương mặt của Đại Ngọc Nhi, phát phải là gương mặt góc cạnh của nam tử, thất vọng thôi.


      "Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Đại Ngọc Nhi nhìn chằm chằm Hải Lan Châu, nhất thời lo lắng hỏi han.


      Đột nhiên Hải Lan Châu đẩy nàng ra, Đại Ngọc Nhi nhất thời lảo đảo thiếu chút nữa té ngã đất, may mắn Tô Mã ở bên tay mắt lanh lẹ đỡ được Đại Ngọc Nhi.


      Sau khi giúp Đại Ngọc Nhi đứng vứng, Tô Mã trợn mắt nhìn Hải Lan Châu: "Hải Lan Châu! Sao ngươi có thể đẩy Cách Cách ra, ngươi có biết người có thai hay , nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi cảm thấy hổ thẹn sao? !"


      Đại Ngọc Nhi vội giữ nàng lại, lắc đầu: "Tô Mã, ngươi đừng nữa."


      Mà Hải Lan Châu tựa hồ như có nghe được, ghé vào chăn thất thanh khóc rống lên: "Trác Lâm! Trác Lâm! ..."


      Thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng Đại Ngọc Nhi càng đành lòng, ngay lập tức bước lên phía trước an ủi: "Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, Trác Lâm ca ca trở về ,tỷ đừng thương tâm như vậy."


      Hải Lan Châu dường như nắm được rơm cứu mạng, nhào tới bên người Đại Ngọc Nhi, khóc đến thê thảm: " , Trác Lâm chàng rốt cuộc còn nữa! Ngọc Nhi, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ a?"


      Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cũng đau lòng đến rơi nước mắt, vừa vuốt lưng Hải Lan Châu an ủi, vừa hỏi: "Trác Lâm ca ca xảy ra chuyện gì? vì sao lại về được?"


      Hải Lan Châu khóc đến khàn giọng, thút tha thút thít : "Tỷ nhìn thấy thi thể của Trác Lâm..."


      Đại Ngọc Nhi kinh ngạc mở to hai mắt: "Sao lại như vậy?"


      Hải Lan Châu vẫn đắm chìm trong cảm xúc bi thương của mình: "Trác Lâm bao giờ có thể trở lại... bao giờ nữa rồi..."


      Thấy vậy, Đại Ngọc Nhi cũng rốt cục hiểu được Hải Lan Châu vì chuyện gì mà hôn mê, nàng nhất thời cũng biết nên làm như thế nào để an ủi Hải Lan Châu, chỉ biết là nếu giúp Hải Lan Châu tỉnh táo lại, Hải Lan Châu mà giống như lúc trước tìm cái chết phải làm sao?


      Đại Ngọc Nhi kéo Hải Lan Châu khóc lớn ra khỏi người mình, thẳng tắp mà nhìn nàng, để bản thân bỏ qua bất kỳ biểu tình nào mặt Hải Lan Châu: "Tỷ tỷ, ta biết tỷ rất khó chịu, nhưng người chết thể sống lại, Trác Lâm ca ca trời nhìn tỷ, bảo hộ tỷ. Cho nên, tỷ ngàn vạn được nghĩ luẩn quẩn trong lòng, có được ?"


      Hải Lan Châu có bất luận phản ứng nào, cũng ngừng khóc, đôi mắt sáng ngời có sinh khí như thường ngày, khí có vẻ trầm lặng .


      "Tỷ tỷ?" Đại Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn Hải Lan Châu, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng, lại phát ánh mắt Hải Lan Châu có bất kỳ phản ứng nào, nhất thời Đại Ngọc Nhi cảm thấy căng thẳng.


      Nhưng còn nàng còn chưa gì tiếp theo, Hải Lan Châu lại lâm vào hôn mê lần thứ hai.


      Gian phòng lập tức lại lâm vào hỗn loạn, chỉ mơ hồ truyền đến thanh của Đại Ngọc Nhi: "Nhanh truyền thái y!"


      Chờ thái y đến chuẩn bệnh cho Hải Lan Châu, Hải Lan Châu là vì thương tâm quá độ, nên kinh mạch ở mắt bị tụ huyết, nhưng chỉ cần điều trị tốt, vẫn có gì trở ngại .


      Sau khi nghe thái y giải thích xong, trong lòng buộc chặt cuối cùng cũng buông xuống, nhờ thái y chăm sóc tốt cho Hải Lan Châu rồi quay người về trước. đường về, đầu Đại Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy choáng váng, thiếu chút ngã sấp xuống.


      Tô Mã thấy Đại Ngọc Nhi vì Hải Lan Châu, mà chịu thương tiếc cho thân thể của mình, liền bất mãn : "Cách Cách, người thành ra như thế này cũng chỉ vì muốn người khác tốt, sao người nghĩ cho chính mình chút. Cho dù ngài vì mình cũng phải...”


      "Cũng phải suy nghĩ cho đứa trong bụng." Đại Ngọc Nhi tiếp lời của Tô Mã, bất đắc dĩ : "Đúng ? Ta biết, chỉ là chuyện Trác Lâm ca ca chết đối với tỷ tỷ mà chính là đả kích quá lớn, ta thể coi chừng nàng. Tô Mã, trong khoảng thời gian này nếu ngươi có rảnh cũng nên thăm tỷ tỷ nhiều chút, ngàn vạn lần đừng cho nàng cơ hội làm chuyện gì ngốc nghếch."


      Tô Mã bất đắc dĩ thở dài: " biết, Cách Cách."


      Bên kia, sau khi Đại Ngọc Nhi bao lâu sau, Hải Lan Châu liền tỉnh lại, nhưng cảm giác thấy mắt bản thân có đặt khối gì đó nặng nặng, Hải Lan Châu tính đưa tay lấy xuống, nhưng lại bị Ô Nhã cản lại.


      "Cách Cách, thái y mắt ngài bị tụ huyết, thuốc này có thể giúp cho mắt của ngài nhanh khỏi, ngàn vạn lần thể lấy xuống.”


      Hải Lan Châu dừng tay lại, nhớ nhớ tới tình hình vừa rồi, chần chờ : "Vừa rồi là Ngọc Nhi ở trong này sao?"


      "Đúng vậy." Ô Nhã gật gật đầu: "Lúc nãy Ngọc phúc tấn rất lo lắng ngài, vẫn luôn đều canh giữ ở bên người ngài, chiếu cố cho ngài."


      "Phải ?" Hải Lan Châu thanh thản nhiên, nghe ra cảm xúc gì.


      Lúc này, Ô Nhã lại bưng lên chén canh hạt sen ngân nhĩ, múc muỗng đưa tới bên miệng Hải Lan Châu: "Cách Cách, canh hạt sen ngân nhĩ này Ngọc phúc tấn đặc biệt căn dặn ngự thiện phòng làm cho ngài, chỉ sợ ngài thể ngủ ngon, ngài nếm thử chút ."


      Hải Lan Châu máy móc mở miệng, đem canh nuốt vào, nhưng canh hạt sen vốn ngọt, nàng ăn vào lại càng cảm thấy chua sót. Suy nghĩ cũng khỏi trở về đêm qua.


      Sau khi lời từ biệt với Đại Ngọc Nhi, Hải Lan Châu vội trở về phòng thu thập hành trang. Tuy Tiểu Ngọc Nhi vẫn chịu đáp ứng buông tha cho A Cổ Lạp, nhưng chỉ cần nàng mang theo A Cổ Lạp và Trác Lâm đến nơi xa, tin rằng Tiểu Ngọc Nhi muốn làm khó bọn họ cũng được. Vừa nghĩ tới từ nay về sau có thể chung sống cùng Trác Lâm, tâm tình Hải Lan Châu vui vẻ giống như tùy thời đều có thể bay lên trời.


      Nhưng tâm tình này chỉ có thể duy trì cho đến khi trở lại sơn động, thời điểm nhìn thấy xác của Trác Lâm nằm mặt đất, tâm của nàng như bị hung hăng ném xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.


      Hải Lan Châu cơ hồ thể tin được hai mắt của mình, nàng khụy xuống, cố gắng tiến tới bên người Trác Lâm. Nhìn thấy đồng tử mở to cùng với vết máu người, lòng của nàng cũng nát theo.


      Nàng thể tin hô to, bổ nhào về phía Trác Lâm lay mạnh thân thể của , mong rằng có thể từ ‘mê man’ tỉnh lại: "Trác Lâm! Trác Lâm, chàng tỉnh lại , ta là Hải Lan Châu a! Chàng mở to mắt nhìn ta a!"


      Nhưng Trác Lâm lại có bất luận phản ứng nào, tay trái theo thân thể bị nàng lay động từ từ rũ xuống, đóa hải lan hoa phấn hồng nằm trong lòng bàn tay .


      Hải Lan Châu run rẩy đầu ngón tay cầm lấy đóa hải hoa lan, nước mắt rơi như mưa, nước mắt trong suốt rớt xuống đóa hoa, khiến cho hoa khẽ run.


      Lúc này, thân ảnh chật vật cũng nghiêng ngả lảo đảo đến, cuối cùng ngã xuống đất.


      Hải Lan Châu vội vàng quay đầu lại, lại phát người đó đúng là A Cổ Lạp, nàng vội vàng tiến lên, phát đùi A Cổ Lạp cũng bị thương, nàng kinh ngạc: "A Cổ Lạp? Đệ bị sao vậy?"


      A Cổ Lạp ngã ngồi dưới đất, hốc mắt ửng đỏ, bộ mặt có chút dữ tợn: "Là Ngô Khắc Thiện, phái tới đuổi giết chúng ta. Trác Lâm ca ca vì bảo hộ ta, để ta trước, ai ngờ bị bọn họ..." xong lời cuối cùng, thanh A Cổ Lạp nghẹn ngào.


      "Ngô Khắc Thiện?" Hải Lan Châu thể tin mở to hai mắt nhìn: " hại Trác Lâm thảm như vậy, vì sao còn buông tha cho chàng?!"


      "Người chịu buông tha chính là tỷ đệ chúng ta!" A Cổ Lạp kích động phản bác, sau đó ánh mắt nhìn Hải Lan Châu tràn ngập xin lỗi: "Thực xin lỗi tỷ tỷ, là ta hại chết Trác Lâm ca ca, ta lập tức báo thù cho !"


      Dứt lời, A Cổ Lạp liền định chạy ra bên ngoài, Hải Lan Châu đúng lúc kéo được : "Đệ điên rồi sao? Bây giờ đệ ra ngoài chính là chịu chết, đệ có biết hay ?!"


      "Chẳng lẽ tỷ muốn Trác Lâm ca ca chết cách vô ích sao? !" Hai mắt A Cổ Lạp đỏ ngầu.


      Hải Lan Châu cũng từ kích động chuyển thành uể oải, nhàng trấn an cảm xúc của đệ đệ, Hải Lan Châu hỏi lại: "Chỉ bằng hai tỷ đệ chúng ta sao có thể báo thù? Chúng ta báo bằng cách nào?”


      A Cổ Lạp ngừng nghẹn ngào, tầm mắt dần dần chuyển qua người Hải Lan Châu: "Chỉ cần tỷ dựa theo kế hoạch của đệ mà làm, chúng ta chỉ có thể báo thù giúp Trác Lâm ca ca, chúng ta còn có thể báo thù cho Ngạch Cát!"


      Hải Lan Châu ngẩng đầu nhìn : "Đệ có kế hoạch gì?"


      A Cổ Lạp nhìn nàng, dừng lại lát, : "Phải dùng tất cả biện pháp tiếp cận Hoàng Thái Cực."


      Thấy đáy mắt Hải Lan Châu thể tin, A Cổ Lạp tiếp tục : "Tỷ tỷ, tỷ chẳng lẽ quên lời dặn của Ngạch Cát trước khi lâm chung rồi sao? Chỉ có Hoàng Thái Cực, chỉ có mới có thể trị được Ngô Khắc Thiện!"


      Hải Lan Châu được tự nhiên nghiêng đầu qua bên, A Cổ Lạp hiểu được trong lòng của nàng có chút dao động, tiếp tục lời mê hoặc: "Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nghĩ biện pháp trở thành phúc tấn, lấy được ân sủng của . Như vậy mới có thể vì tỷ, mà bảo hộ đệ."


      Hải Lan Châu dừng chút, thần sắc có chút kích động lại mang theo chút cam nhìn A Cổ Lạp: "Có lẽ, chúng ta còn có phương pháp khác, ta có thể về cầu Đại Hãn, cầu chủ trì công đạo cho chúng ta..."


      " thể nào!" A Cổ Lạp kích động đánh gãy lời của Hải Lan Châu: "Chúng ta có chứng cớ! Giống như khi Tái Kỳ Nhã giết chết Ngạch Kỳ Cát, chúng ta có bất kì chứng cớ nào."


      Hải Lan Châu gục đầu xuống, trong ánh mắt thể bất lực.


      A Cổ Lạp thấy nàng như vậy, trong lòng tuy có áy náy, nhưng vẫn là giả thành bộ dáng kích động, tuyên bố muốn tìm Ngô Khắc Thiện liều mạng. Quả nhiên, Hải Lan Châu lại kéo lại, đáp ứng suy nghĩ kĩ.


      xong, Hải Lan Châu liền thất hồn lạc phách đứng dậy, nhưng nàng có phát , chỉ chớp mắt khi nàng xoay người, đáy mắt A Cổ Lạp liền lên vẻ điên cuồng, lộ ra nụ cười thỏa mãn.


      Còn Hải Lan Châu rốt cục cũng chịu nổi đả kích liên tiếp mấy ngày nay, cảm xúc bi thống tức giận cùng với tuyệt vọng hỗn độn cùng chỗ, nàng cũng trụ hơn được liền hôn mê bất tỉnh.


      ... ... ...


      chén canh hạt sen rất nhanh thấy đáy, Ô Nhã lau khóe miệng cho Hải Lan Châu, sau đó liền cầm bát lui ra ngoài.


      Toàn bộ phòng ở đều tĩnh lặng, trong đầu Hải Lan Châu ngừng lên lời của A Cổ Lạp và Tháp Na trước khi lâm chung.


      Người có thể thay đổi được vận mệnh của các con, chỉ có Hoàng Thái Cực, vô luận là dùng biện pháp gì, đều phải bảo vệ A Cổ Lạp sống sót...


      Chỉ có lên làm phúc tấn của , lấy được ân sủng của , mới có thể vì nàng mà bảo hộ đệ đệ...


      Hải Lan Châu mãnh liệt nắm chặt lấy chăn.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 44:


      Bên này Hải Lan Châu được Đại Ngọc Nhi chăm sóc , Tiểu Ngọc Nhi bên kia cũng vì mọi người dốc lòng chiếu cố mà dần dần chuyển biến tốt đẹp.


      ngày này, Đa Đạc lại lập tức đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi, mà vừa hạ triều liền đến Thanh Ninh cung của Triết Triết cầu kiến.


      Lúc này Triết Triết ở nội cung chơi đùa với Tiểu Cách Cách, lúc này gần được tuổi, nhìn thấy đến cũng hơi giật mình, nhưng rất nhanh mỉm cười, bộ dáng hiền lành hỏi : "Sao hôm nay thập ngũ đệ lại có nhã hứng đến nơi này của ta? Mau ngồi ."


      "Bát tẩu." Đa Đạc lên tiếng, sau đó ngồi xuống, rồi phân phó người đem ít hộp gấm đặt lên bàn.


      Triết Triết nhìn lễ vật được xếp đầy lên bàn, thất kinh hỏi: "Thập ngũ đệ, đây là?"


      Đa Đạc gãi gãi đầu, làn da tiểu mạch chớp mắt liền hơi đỏ lên, nhưng lập tức vẫn cắn chặt răng : "Kỳ , hôm nay tới, là có việc muốn nhờ Bát tẩu."


      Thấy Đa Đạc ngày thường đều sang sảng hào khí, hôm nay đột nhiên im lặng như vậy, trong lòng Triết Triết nhất thời liền đoán được bảy tám phần, nhưng lại ra, mà cố ý hỏi: "A? Chuyện gì vậy?"


      "Chính là... Muốn Bát tẩu giúp ta làm mai." Đa Đạc thấp giọng đáp.


      "Làm mai?" Triết Triết nhướng nhướng mày: "Vị này chắc hẳn là mối tình đầu của đệ , đệ coi trọng nương nhà ai?"


      "Chính là, chất nữ của Bát tẩu ngài." Đầu Đa Đạc càng cúi thấp hơn .


      Triết Triết nhịn được cười, trêu ghẹo Đa Đạc : "Chất nữ? Chất nữ của ta có rất nhiều, biết là thập ngũ đệ đến ai?"


      "Chính là vị ở trong cung!" Đa Đạc có chút nóng nảy.


      "A ~" cuối của Triết Triết hơi kéo dài, Đa Đạc khó hiểu mà nhìn nàng, ngài hiểu rồi chứ!


      "Hải Lan Châu a?" Triết Triết cười khẽ: "Nhưng mà ta thấy đệ và nàng tiếp xúc nhiều? Sao bây giờ lại để ý nàng ta?"


      "Ai là nàng nha! Đệ là Tiểu Ngọc Nhi!" Đa Đạc lập tức phản bác, nhưng khi chú ý tới đáy mắt bỡn cợt của Triết Triết, liền hiểu được bị Triết Triết đùa giỡn, nhất thời lại cúi thấp đầu xuống, hai tai đỏ bừng.


      Triết Triết rốt cục nhịn được khẽ nở nụ cười, thấy hai tai Đa Đạc càng lúc càng đỏ lên mới ngưng cười, “Vậy chuyện đệ cầu hôn, Tiểu Ngọc Nhi có biết ?”


      "Nàng... Hẳn là biết." Đa Đạc có chút chần chờ.


      "Hẳn là?" Triết Triết hiểu.


      "Nàng gần đây cũng chịu gặp ai, ai nha, Bát tẩu, tẩu cho đệ biết, là giúp hay giúp?" Đa Đạc đột nhiên có chút tức giận. Kỳ cũng thể trách , đêm đó, từ khi Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại đề cập qua lần đến chuyện kết hôn với nàng, sau đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ mơ mơ hồ hồ lên tiếng, lần thứ hai nhắc tới nhưng Tiểu Ngọc Nhi căn bản ngay cả phản ứng cũng có, trực tiếp dời đề tài, hơn nữa vài ngày gần đây đều bị Tiểu Ngọc Nhi cự tuyệt ngoài cửa. Điều này khiến cho vô cùng uể oải, nên hôm nay liền trực tiếp chạy đến chỗ của Triết Triết, đem hôn của bọn họ định xuống. Như vậy cũng giúp cho tiểu nương mơ mơ hồ hồ của bớt đa sầu đa cảm, nghĩ đông nghĩ tây.

      Triết Triết sửng sốt, lập tức cười: "Giúp, Bát tẩu tất nhiên phải giúp. Chỉ là nếu thể xác định tâm ý của Tiểu Ngọc Nhi, vậy Bát tẩu cũng thể cam đoan với đệ. Dù sao thành thân cũng là chuyện cả đời, nếu bên tình nguyện có hạnh phúc, nhưng Bát tẩu nhất định đem toàn lực giúp đệ, được ?"


      Tuy rằng phải là đáp áp mình muốn nghe nhất, nhưng Đa Đạc vẫn gật đầu: "Vậy tiểu đệ cám ơn Bát tẩu, chuyện của đệ và Tiểu Ngọc Nhi phải dựa vào tẩu."


      "Được." Triết Triết nhàng gật đầu, rồi lập tức lại hỏi: "Đúng rồi, trước đây lâu như vậy cũng thấy có phản ứng, như thế nào hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới?"


      Đa Đạc trầm ngâm chút, sau đó liền ra chi tiết: "Vì cảm kích Bát tẩu nên đệ cũng dấu diếm. Trước vì cho rằng thập tứ ca và Ngọc tỷ tỷ có thể kết thành cây liền cành, cho nên nghĩ muốn chờ ca thành thân trước, rồi mới đến chuyện của đệ. Chỉ là sau này, Ngọc tỷ tỷ gả cho Đại Hãn, ca và đệ lại bận chuyện đánh giặc, nên cũng chưa kịp đến, chỉ là thể đề cập."


      "Là vì mấy ngày nay Tiểu Ngọc Nhi chịu gặp đệ?" Triết Triết cười khẽ.


      Đa Đạc lắc lắc đầu: "Lo lắng nàng mình ở trong cung ."


      Triết Triết kinh ngạc: "Vì sao?"


      Đa Đạc có chút xấu hổ nhìn Triết Triết, nhưng vẫn : "Bởi vì trước đó vài ngày Tiểu Ngọc Nhi bị bắt , ai cũng muốn việc này phát sinh, chỉ là xảy ra rồi có cách nào khác thay đổi được. muốn để nàng mình lưu lại trong cung, hy vọng cuộc sống sau này có thể ở bên nàng, muốn nàng sợ hãi, cũng để cho nàng gặp bất kì nguy hiểm nào."


      Nhìn thấy ánh mắt Đa Đạc đột nhiên trở nên chân thành tha thiết, Triết Triết ngạc nhiên.


      Đa Đạc dừng lại chút, lập tức lại tự giễu : "Tuy rằng biết rốt cuộc có thể có năng lực kia hay , nhưng mà ít nhất để xảy ra chuyện như đêm kia lần nào nữa." Cho là tình cảm của mình có chân thành cũng thể đổi được sinh mệnh của nàng, loại bi phẫn, bất đắc dĩ cùng với sợ hãi này, muốn trải qua lần nữa...


      Triết Triết trầm mặc.


      Đêm đó, Triết Triết liền đến chỗ Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi biết làm thứ gì đó với Cao Oa, thấy Triết Triết đột nhiên tiến vào, sợ tới mức các nàng trở tay kịp, Tiểu Ngọc Nhi vội vã đem đồ gì đó giấu sau lưng, Cao Oa cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.


      "Tiểu Ngọc Nhi, làm cái gì đấy?" Triết Triết nghi hoặc, thuận tiện ngồi xuống ghế đẩu bên giường Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng: ", có gì. Đúng rồi, trễ như thế còn tới là có chuyện gì ?"


      Vừa thấy bộ dáng này của Tiểu Ngọc Nhi liền biết trong lòng có quỷ, nhưng mà Triết Triết cũng có hỏi nhiều, mà là kêu A Dâng Nhật mang chén tổ yến lên cho Tiểu Ngọc Nhi, cười : "Đây là huyết yến đại tẩu đặc biệt mang từ Khoa Nhĩ Thấm đến, ta dặn phòng bếp làm chút mang qua đây cho con."


      Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận, cảm kích cười: "Cám ơn , mỗi lần đến đều mang rất nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Ngọc Nhi, rất nhanh làm hư Tiểu Ngọc Nhi mất!"


      Triết Triết thương vén mấy sợi tóc mai hỗn độn cho Tiểu Ngọc Nhi, " tại phải làm hư con, sau này có muốn sủng cũng được rồi."


      " , lời này của người là có ý gì a?" Tiểu Ngọc Nhi vừa ăn vừa nghiêng đầu hỏi Triết Triết, ánh mắt nghi hoặc.


      "Hôm nay, Đa Đạc đến chỗ ta."


      "Đa Đạc? đến chỗ làm gì?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc.


      "Còn có thể vì cái gì?" Triết Triết gõ cái trán của Tiểu Ngọc Nhi cái, có chút oán trách phản ứng trì độn của nàng: "Đương nhiên là vì muốn cầu hôn a!"


      Sau khi nghe được hai chữ kia, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời xấu hổ đỏ mặt.


      "Nhìn bộ dáng này của con, xem ra điều thập ngũ đệ lo lắng là dư thừa." Triết Triết cười khẽ.


      " lo lắng cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc.


      "Thập ngũ đệ đến tận hôm nay mà con cũng chịu gặp , khiến cho cả ngày nghi thần nghi quỷ, cho nên hôm nay liền chạy đến chỗ ta muốn đem cọc hôn này định xuống, tiền trảm hậu tấu!” Triết Triết trêu chọc .


      Nguyên bản còn có chút thẹn thùng Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy cắn môi dưới, có chút oán giận : "Tên ngu ngốc này..."


      "Nhưng mà điều này cũng chứng minh trong tim của toàn bộ đều là nhớ mong và lo lắng." Triết Triết đột nhiên cảm thán tiếng.


      Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng.


      Triết Triết để ý đến, mà là tiếp tục : "Con có biết, mấy ngày nay con chịu gặp , cũng phải nguyên nhân chính khiến đột nhiên tới cầu thân?"


      Thấy ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi tò mò, Triết Triết ôn nhu cười: "Bởi vì chuyện con bị thương khiến cho sợ hãi. nghĩ muốn chiếu cố tốt cho con, đường đường chính chính đứng bên cạnh che chở cho con, bất luận là gặp hiểm cảnh, hay sóng gió nào cũng gánh vác cho con. Cho nên, tìm đến ta để nhờ làm mai ."


      Đột nhiên, hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút ướt át.


      Triết Triết nhàng cười, lau khóe mắt cho Tiểu Ngọc Nhi: " nữ nhân được nam nhân thương sâu đậm như vậy hẳn là nên khóc, mà phải cười mới đúng."


      Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Cám ơn ."


      "Cho nên, con cũng nguyện ý gả cho ?" Triết Triết hỏi.


      Tiểu Ngọc Nhi nhàng gật gật đầu.


      Triết Triết nhoẻn miệng cười, "Vậy vì hai người thu xếp tốt, trước con cứ nghỉ ngơi tốt."


      "Cung tiễn ." Tiểu Ngọc Nhi vội đứng dậy, tiễn Triết Triết tới cửa.


      Quay người lại, đáy mắt Tiểu Ngọc Nhi bị hạnh phúc lấp đầy.


      Đêm khuya, Triết Triết nằm giường, nhớ tới tình cảm chân thành tha thiết của Đa Đạc ngày hôm nay, nàng nhịn được nghiêng đầu nhìn nam nhân ngủ bên cạnh.


      Thời gian có trôi vẫn tuấn lãng như cũ, vẫn khí mê người.


      Triết Triết có chút si mê nhàng dùng đầu ngón tay miêu tả gương mặt Hoàng Thái Cực, nhưng đồng thời trong mắt cũng mang theo tia bi thương. Nếu như nàng cũng có thể được người như vậy thương, cho dù là chỉ là chút, cũng hạnh phúc, cam nguyện vì lên núi đao xuống biển lửa.


      Ngày hôm sau, tâm tình Đa Đạc vẫn luôn khẩn trương cùng chờ mong đến trước sân của Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này đây, rốt cục Tiểu Ngọc Nhi cũng cự tuyệt ngoài cửa, khiến cho Đa Đạc vui sướng thôi.


      Tiểu Ngọc Nhi có chút mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm giường, trong tay biết cầm cái gì.


      Đa Đạc vội tới, ngồi xuống ghế đẩu, có chút khẩn trương nhìn nàng: "Bảo , nàng có khỏe ? Sắc mặt sao lại có chút khó coi như vậy?"


      Tiểu Ngọc Nhi gì, chỉ đưa cho cái hà bao.


      Đa Đạc kinh ngạc cầm lấy cái hà bao kia lật ra xem, chỉ thấy cái hà bao này lấy màu xanh ngọc làm chủ đạo, hoa văn thêu chim ưng giương cánh bay, đôi mắt chim ưng được thêu màu đỏ, bên cạnh trừ ít chi tiết cũng có ít đồ án quen thuộc. Đây chính là đồ án kim bài phi ưng mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa cho . Khó trách mấy ngày trước Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên muốn xem kim bài của chút , chính là vì muốn thêu cho cái hà bao này sao?


      Đa Đạc linh quang chợt lóe: "Chẳng lẽ mấy ngày nay, nàng chịu gặp ta, là vì muốn làm cái hà bao này."


      Tiểu Ngọc Nhi tức giận nguýt cái: "Đương nhiên rồi, ai biết chàng lại có kiên nhẫn như vậy, trực tiếp đến tìm ra mọi chuyện, hại ta phải thêu cái hà bao này suốt đêm! ..."


      Lời tiếp theo Tiểu Ngọc Nhi chưa kịp ra, vì Đa Đạc ôm chặt lấy nàng.


      Lời vừa rồi của Tiểu Ngọc Nhi khiến vui sướng thôi, giờ nhận được lễ vật này tâm tình Đa Đạc có thể là mừng rỡ như điên: "Cám ơn nàng, Bảo ."


      Tựa hồ cũng cảm nhận được tràn ngập vui sướng, Tiểu Ngọc Nhi nhàng đập chút, giọng mắng tiếng: "Đồ ngốc!"


      Mà Đa Đạc lúc này cũng ngốc nghếch cười, nhưng lập tức lại như nghĩ tới điều gì, vội buông lỏng Tiểu Ngọc Nhi ra: "Nếu Bát tẩu tìm nàng, vậy nàng trả lời như thế nào?"


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức thu liễm tươi cười.


      Đa Đạc khẩn trương nhìn nàng: "Vẫn là đồng ý sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi trừng mắt nhìn cái, nghiêng người nằm lại giường: " mệt chết được, ta muốn nghỉ ngơi. Cao Oa, đưa thập ngũ gia ra ngoài."


      Đa Đạc còn muốn hỏi lại, nhưng Tiểu Ngọc Nhi dùng chăn bao lại từ đầu đến chân, Cao Oa tiến lên : "Thập ngũ gia, Cách Cách vì ngài mà thêu hà bao cả đêm, đến giờ vẫn chưa ngủ, ngài vẫn nên trước ."


      Đa Đạc có chút nôn nóng, nhưng lại nghĩ lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi đêm ngủ, cũng đành lòng quấy rầy. Có chút rầu rĩ vui ra cửa.


      Cao Oa đưa Đa Đạc tới cửa, khẽ cười : "Nô tỳ nghe lúc thập ngũ gia thổ lộ cõi lòng tặng cây trâm ngọc cho Cách Cách?"


      Đa Đạc hiểu sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy, những vẫn gật gật đầu.


      "Cho nên a, Cách Cách cũng đặc biệt vì thập ngũ gia mà suốt đêm thêu cái hà bao này cho ngài.” Cao Oa ý vị thâm trường nhìn Đa Đạc cái, sau đó đóng cửa lại.


      Đa Đạc đứng tại chỗ, ngây ngốc nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời của Cao Oa, dần dần tỉnh ngộ! Rốt cục nội tâm nhịn được mừng như điên, Đa Đạc phá lên cười.


      Phòng trong, Tiểu Ngọc Nhi lúc này trốn ở trong chăn, nghe được tiếng cười của Đa Đạc, nàng cũng nhịn được bật cười: "Tên ngu ngốc này!"

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 45:


      Bất quá lần này cho dù Đa Đạc có xin cưới, việc hôn nhân của hai người vẫn được công bố.


      Bởi vì, buổi tối hôm sau Triết Triết đem chuyện này với Hoàng Thái Cực, lập tức liền bị Hoàng Thái Cực phản bác, vài ngày sau liền thuận tiện phái Đa Đạc ra chiến trường. Triết Triết đối với quyết định của Hoàng Thái Cực chỉ có trầm mặc, nhiều thêm.


      Nhưng mà Hoàng Thái Cực cũng có lưu Tiểu Ngọc Nhi lại, vì lí do nào khác, chỉ là trắc phúc tấn của Ngạch Kỳ Cách Tiểu Ngọc Nhi phái người đưa tới thư tới, bệnh tình Ngạch Kỳ Cách nàng đến hồi nguy kịch, hy vọng có thể gặp mặt nàng lần cuối.


      Cho nên mặc dù Tiểu Ngọc Nhi chưa từng thấy người nàng gọi là Ngạch Kỳ Cát ở kiếp này, nhưng vẫn sốt ruột thu dọn đồ đạc, trở về Khoa Nhĩ Thấm.


      Thời gian gần nửa tháng, lần thứ hai Tiểu Ngọc Nhi trở về với thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm xinh đẹp. Nhưng mà lúc này, nàng đến chỗ của Tái Kỳ Nhã, mà là trực tiếp trở về bộ lạc của Ngạch Kỳ Cát nàng, Cát Tang A Nhĩ.


      Lại tiếp, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi đến nơi này, cũng vì khi nàng vừa tỉnh lại liền ở chỗ của Tái Kỳ Nhã, mà sau khi xác nhận Tái Kỳ Nhã là dì của nàng, nàng cũng muốn tiếp nhận vị Ngạch Kỳ Cát lại có thể ra tay hiểm độc với nữ nhi của mình như vậy.


      đường trở về, rất nhiều người thấy nàng đều sôi nổi hành lễ, nhưng mà ngay cả người nàng cũng nhận biết, chỉ đành trầm mặc. Sau khi gặp được ‘người nhà’, cũng may là có Cao Oa nhắc nhở nên cũng quá mức ấp úng biết gì.


      Trong trại của Cát Tang A Nhĩ có rất nhiều trắc phúc tấn, trong đó người được sủng ái nhất chính là nguyên nhân khiến lúc trước Tiểu Ngọc Nhi bị hành hung, Mộc Nhân phúc tấn. Cho nên khi Tiểu Ngọc Nhi nghe Cao Oa nhắc nhở nữ nhân trước mắt chính là Mộc Nhân phúc tấn, nàng khỏi nhìn kĩ thêm vài lần.


      Bộ dáng thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hai bảy tuổi, dung mạo diễm lệ, cữ chỉ hành vi cũng rất có phong phạm quý phái, nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngọc Nhi có bất kì mâu thuẫn gì, chỉ có tràn đầy vui mừng, thoạt nhìn như chút cũng nhớ đến chuyện lúc trước.


      Mà phía sau Mộc Nhân trắc phúc tấn có hai nam hài, nam hài lớn hơn nhìn có vẻ cách Tiểu Ngọc Nhi bao nhiêu, khoảng mười lăm, mười sáu, còn tiểu nam hài thoạt nhìn mới chỉ năm sáu tuổi. Thiếu niên kia nét mặt khôi ngô. Tiểu Ngọc Nhi khẳng định, nếu lần này Cát Tang A Nhĩ xảy ra chuyện gì, vậy người thừa kế tuyệt đối là nam nhân trước mắt. Mà cái tiểu nam hài ôm đùi vị thiếu niên có chút nhát gan pha lẫn vui sướng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, điều này khiến Tiểu Ngọc Nhi có chút mơ hồ.


      Mà trừ Tiểu Ngọc Nhi ra cũng chỉ có hai đứa con của Mộc Nhân trắc phúc tấn được sinh ra, những phúc tấn khác có con, vì vậy, vị trí này, Mộc Nhân kia ngồi rất vững chắc.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ ngoài cười mà trong cười nhìn vị Mộc nhân trắc phúc tấn này chút, sau đó liền vào phía trong trại của Cát Tang A Nhĩ.


      Cát Tang A Nhĩ quả nhiên như trong thư , bệnh tình nguy kịch, nằm giường bệnh, nam nhân vốn hơn bốn mươi tuổi, nhưng dường như ngoài bảy mươi, căn bệnh này khiến cho , người từng là hùng thảo nguyên nay lại như lão nhân tuổi xế bóng, chỉ có cặp mắt sáng ngời vẫn hơi nheo nheo, tỏ từng là người bất phàm.


      Sau khi Tiểu Ngọc Nhi tiến vào, chỉ chắp hai tay trước ngực hành lễ rồi gì nữa, cũng cách ở rất xa.


      Những trắc phúc tấn và nô bộc khác bị Mộc Nhân trắc phúc tấn đuổi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ có nàng, Mộc Nhân và Cát Tang A Nhĩ.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi đứng ở chỗ kia nhúc nhích, Mộc Nhân tươi cười, kéo Tiểu Ngọc Nhi đến bên giường Cát Tang A Nhĩ, cười : "Hai phụ tử các người lâu như vậy cũng chưa gặp mặt, hai người hảo hảo tâm , ta ra ngoài trước."


      Dứt lời, Mộc Nhân cũng lui ra ngoài.


      Tiểu Ngọc Nhi vẫn gì, cho dù Cát Tang A Nhĩ có xoay mình lại, tận lực từ giường ngồi xuống, Tiểu Ngọc Nhi cũng có tiến lên đỡ .


      Cát Tang A Nhĩ ách họng nở nụ cười, nhưng nụ cười duy trì được bao lâu liền ho khan, thấy ho đến như vậy, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi xoẹt qua tia đành lòng, vẫn rót chén trà nóng đưa cho .


      nghĩ tới Cát Tang A Nhĩ ngược lại kinh ngạc nhìn nàng cái, sau đó có chút run rẩy đưa tay tiếp nhận chén trà, trong mắt tựa hồ còn có chút ướt át. Uống chén trà nóng nhuận cổ họng xong, mới mở miệng : " nghĩ tới lễ gặp mặt của con lại là chén trà."


      Tiểu Ngọc Nhi chuyện, chỉ nhếch môi.


      Cát Tang A Nhĩ vỗ vỗ ghế bên giường của , Tiểu Ngọc Nhi nhìn cái, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi ở ghế, nhìn Cát Tang A Nhĩ.


      Cát Tang A Nhĩ cười khẽ chút: "Bộ dáng của con tại cực kì giống Ngạch Cát của con."


      Tiểu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày.


      Nhưng là Cát Tang A Nhĩ vẫn chú ý, chỉ như lâm vào trong ký ức chậm rãi : "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Ngạch Cát con, nàng cũng giống như con, trầm mặc lên tiếng, nhưng ánh mắt lại chút nào trốn tránh, thẳng thắn đến đáng . Sau khi nàng gả cho ta, ánh mắt tuy còn lạnh lùng như trước đây, nhưng cũng vẫn có chút độ ấm nào. Cho đến khi có con, Ngạch Cát con mới lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất của nàng, mỗi ngày đều cười đến ôn nhu. Chỉ là, thân thể của nàng quá yếu, khi con mới vài tuổi nàng cứ như vậy liền ."


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi có tia kinh ngạc, phải là do ngươi quá hoa tâm sao, khiến cho nàng hương tiêu ngọc vẫn.


      Cát Tang A Nhĩ tựa hồ như biết được tâm tư của Tiểu Ngọc Nhi, cười hỏi: "Con vẫn nghĩ rằng, là do ta hoa tâm mà khiến cho Ngạch Cát của con qua đời sớm sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi dùng ánh mắt hỏi lại, chẳng lẽ đúng sao?


      Cát Tang A Nhĩ cười: "Con quả nhiên rất giống Ngạch Cát con, nàng ấy lúc trước khác là mấy. Ta cũng nên cho con biết, lúc trước Ngạch Cát con gả cho ta bởi vì đám hỏi được định ra giữa hai gia tộc, giữa chúng ta có tình nam nữ. Ngạch Cát con tính tình lãnh ngạo, bất mãn với sắp đặt của gia tộc, ta thấy nàng như vậy, nên cũng tận lực quấy rầy nàng, vì vậy rất nhanh liền nạp thêm mấy phúc tấn và thị thiếp. Sau đó, bao lâu liền có con, nàng cũng dần trở nên vui vẻ, chỉ là thân thể nàng quá yếu, lúc sinh ra con lại xuất huyết nhiều, đại phu chuẩn bệnh sống được vài năm." Nhân đây, Cát Tang A Nhĩ nhìn Tiểu Ngọc Nhi sâu: "Ta và Ngạch Cát con tuy có tình nam nữ, nhưng ở chung vài năm, giữa chúng ta cũng có thân tình."


      Tiểu Ngọc Nhi rũ xuống con ngươi: "Ngài cho ta biết những thứ này để làm gì?"


      Cát Tang A Nhĩ cười cười: " cho con, con có thể hận ta cả đời. Nghĩ đến nữ nhi của mình ghi hận chính mình, loại cảm giác này rất là khổ sở."


      Nếu thích bị ghi hận, vậy tại sao còn lãnh đạm với Tiểu Ngọc Nhi như vậy, thậm chí còn quất nàng đến chết? Ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi nhìn kỹ Cát Tang A Nhĩ.


      Cát Tang A Nhĩ có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi, sau đó nghiêng người nằm xuống: " nhiều như vậy, ta cũng rất mệt mỏi, con xuống ."


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn cái, cũng dây dưa nhiều, liền ra ngoài.


      Vừa mới ra ngoài lại gặp phải Mộc Nhân.


      Tiểu Ngọc Nhi nghiêng người muốn tránh nàng , nhưng Mộc Nhân lại gọi nàng lại: "Bảo Cách Cách, chúng ta có thể chuyện ?"


      Tiểu Ngọc Nhi xoay người: "Ngươi muốn chuyện gì?"


      Mộc Nhân ôn nhu cười: "Ta tin rằng vừa rồi tất cả mọi chuyện Ngạch Cát với ngài, phải ?"


      Đáy mắt Tiểu Ngọc Nhi xẹt qua thần sắc kinh ngạc, nhưng mặt vẫn là thản nhiên .


      "Ta đây cũng thuận tiện cho ngươi biết, vì sao ngài ấy lại lãnh đạm với Cách Cách.” Mộc Nhân mở miệng : "Tin rằng ngài cũng nghe thấy, ngài ấy đối với Ngạch Cát của Cách Cách có bất luận tình nam nữ nào bên trong. Vì vậy khi phúc tấn hạ sinh Cách Cách, ngài ấy đối với Cách Cách trừ vui sướng vì sắp trở thành phụ thân ra cũng có cái gì khác. Hơn nữa tính tình của ngài vốn an tĩnh nhu thuận, vì vậy trước mặt Cách Cách ngài ấy cũng có thể ra nhiều tình cảm."


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi lên chút buồn bực, Mộc Nhân vội hỏi: "Lúc nãy Cách Cách tức giận, tuy là ta biết vì sao sau khi Cách Cách trở về, tính tình lại thay đổi lớn như vậy, nhưng trước đây ngài đích là tính tình như vậy."


      Tức giận ở đáy lòng Tiểu Ngọc Nhi thể nào áp xuống, sau đó hỏi: "Vậy tại sao lại đánh ta? Chẳng lẽ biết làm như vậy có khả năng lấy tính mạng của ta sao?" Vấn đề này Tiểu Ngọc Nhi coi như hỏi vì người trước kia, dù sao, nếu phải vị ‘Tiểu Ngọc Nhi’ trước kia hương tiêu ngọc vẫn, nàng cũng còn đứng ở đây .


      Nghe vậy, Mộc Nhân cũng thu hồi tươi cười, còn mang theo xin lỗi hướng Tiểu Ngọc Nhi hành lễ: "Xin tha thứ cho ta, tuy là ta cũng phải cố ý hại ngươi bị đánh, nhưng chính xác cũng do ta dựng lên, xác thực mà là vì tiểu nhi tử Ba Đặc Quả Nhĩ của ta vô cùng thích ngươi."


      Tiểu Ngọc Nhi nhớ tới cái tiểu nam hài lúc nãy ôm đùi của vị thiếu niên phía sau Mộc Nhân.


      Sau đó Mộc Nhân đem mọi chuyện giải thích ràng, là vì Tiểu Ngọc Nhi mang theo Ba Đặc Quả Nhĩ chơi, kết quả Ba Đặc Quả Nhỉ tự mình nghịch ngợm trộm chạy ra ngoài, cuối cùng trượt chân rơi xuống nước, may là Tiểu Ngọc Nhi đem hết toàn lực kéo lên, nhưng mà sau đó Ba Đặc Quả Nhĩ lại sốt cao hôn mê. Cát Tang A Nhĩ lúc này giận dữ, cho rằng vì Tiểu Ngọc Nhi sơ sẩy mới khiến cho tiểu nhi tử bị rơi xuống nước sinh bệnh, hơn nữa vào thời điểm kia Tiểu Ngọc Nhi cũng vẫn nhu thuận như trước, cam lòng mà phản bác lại, còn oán giận Cát Tang A Nhĩ bất công, cho nên Cát Tang A Nhĩ trong lúc tức giận, đánh Tiểu Ngọc Nhi thừa sống thiếu chết. Sau đó, Cát Tang A Nhĩ rất hối hận, nhưng mà lúc đó Tiểu Ngọc Nhi được Tái Kỳ Nhã đưa . Sau đó, người Cát Tang A Nhĩ phái đến đều bị Tái Kỳ Nhã đuổi , cho phép đưa Tiểu Ngọc Nhi về, tiếp sau đó, Tiểu Ngọc Nhi chiếm cứ thân thể này, đối với những người này lại càng mảy may quan tâm, cho nên khúc mắc giữa hai cha con đến tại cũng chưa cởi bỏ.


      Nghe xong toàn bộ câu chuyện sau, Tiểu Ngọc Nhi chỉ trầm mặc. Tuy rằng nàng muốn phê phán ai đúng ai sai, chuyện xảy ra ai cũng thể thay đổi được, Tiểu Ngọc Nhi vì Cát Tang A Nhĩ từ chú ý tới mà bất mãn, Cát Tang A Nhĩ cũng nghĩ nữ nhi ngày thường nhu thuận lại đột nhiên phản kháng , tính tình bạo phát cũng kịp thu về, trực tiếp dùng đòn hiểm. Nghiêm khắc mà , Cát Tang A Nhĩ đúng là phải Ngạch Kỳ Cát tốt. Nhưng tại Tiểu Ngọc Nhi cũng có oán , có lẽ là tại nàng cũng còn là ‘Tiểu Ngọc Nhi’ trước kia, có muốn oán hận cũng được, hơn nữa trừ mấy tháng phải chịu đau đớn khiến Tiểu Ngọc Nhi bên ngoài bất mãn với Cát Tang A Nhĩ đúng là có làm ra chuyện gì hoang đường. Thậm chí sau khi Tiểu Ngọc Nhi kinh đô, trừ Tái Kỳ Nhã định kỳ đưa cho nàng vài thứ, Cát Tang A Nhĩ cũng cho người đưa đến nhiều đồ vật, hơn nữa cũng thiếu so với Tái Kỳ Nhã.


      Cho nên, tại Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ coi Cát Tang A Nhĩ như người xa lạ mà trò chuyện hàn huyên. Nàng cũng có thời gian rảnh rỗi oán người xa lạ. "Ngươi nhiều như vậy, cũng là hy vọng trong lòng ta nên tiếp tục oán hận , có phải ?"


      Mộc Nhân thành khẩn mà gật đầu, sau đó mang theo chút mong đợi mà nhìn Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng phụ kỳ vọng của nàng, thản nhiên mở miệng : "Vậy ngươi cũng có thể cho biết, ta có oán hận ." xong, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời .


      Nghe vậy, Mộc Nhân lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó vội vàng vào chiếu cố cho Cát Tang A Nhĩ.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ai, xin tha thứ cho ta , bởi vì đột nhiên muốn đem chuyện gia đình của Tiểu Ngọc Nhi khiến cho phức tạp thêm, nên hãy để bọn họ bình thản đối mặt với nhau, trong khoảng thời gian này có chút biến chuyển. Mọi người đều có thể hiểu được dụng ý của ta chứ? Ta sao có thể để ý tới? %>_<%. Lăn lộn cũng chỉ vì cầu nhắn lại, cất chứa, bao dưỡng. Nội dung chắc chắn: để Tiểu Ngọc Nhi gả cho Đa Đạc các vị, thỉnh tiếp tục chờ mong , bao lâu xuất giá . \(≧▽≦)/

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 46:


      Ban đêm, Tiểu Ngọc Nhi thay trang phục của phụ nữ Mãn Thanh, lần nữa mặc vào phục sức Mông Cổ, tóc cũng đổi thành kiểu bện như lúc trước, cần phải tiếp tục đội mão đầu, Tiểu Ngọc Nhi cũng thả lỏng rất nhiều. Nghĩ đến tình ngày hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi khỏi nhănmày.


      Lúc này, Cao Oa bưng tới ít bánh sữa dê và trà sữa, "Cách Cách, nô tỳ làm chút trà sữa và bánh sữa dê cho ngài, ngài nếm thử chút ."


      Hồi lâu chưa có ăn điểm tâm quê nhà, mày Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ dãn ra, ăn vô cùng thoải mái. Lúc này, phía sau bình phong truyền đến từng trận tiếng vang, đánh gãy hưng trí của Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi hiểu nhìn qua, chỉ thấy phía sau bình phong xuất tiểu nam hài buổi chiều nàng nhìn thấy, tiểu nam hài sợ hãi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt lên ánh nước, vô cùng chọc người thương.


      Bởi vì ở kiếp trước cho đến lúc chết nàng cũng chưa có làm mẫu thân, nên cho dù tính tình của nàng tốt lắm nhưng lại cực kỳ thích trẻ con. Hơn nữa bộ dạng tiểu nam hài trước mắt phấn điêu ngọc mài, giống như tiểu kim đồng bên cạnh quan bồ tát, tình thương của mẹ từ đáy lòng Tiểu Ngọc Nhi lập tức tràn ra, kéo tiểu nam hài ngồi xuống.


      "Ba Đặc Quả Nhĩ, đệ làm sao vậy?" Mộc Nhân từng , con trai của nàng tên là Ba Đặc Quả Nhĩ, vì vậy Tiểu Ngọc Nhi cũng rất tự nhiên gọi tên .


      Nghe Tiểu Ngọc Nhi ôn nhu gọi tên của mình, Ba Đặc Quả Nhĩ chút nhịn được bổ nhào vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi khóc lên: "Tỷ tỷ, tỷ giận ta sao?"


      Vỗ đầu của Ba Đặc Quả Nhĩ, Tiểu Ngọc Nhi cười : "Tỷ tỷ sao có thể tức giận Ba Đặc Quả Nhĩ?"


      Đầu Ba Đặc Quả Nhĩ chôn ở trong ngực Tiểu Ngọc Nhi làm nũng trả lời: "Bởi vì... Ba Đặc Quả Nhĩ làm hại tỷ tỷ bị Ngạch Kỳ Cát đánh." Sau đó lại nâng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tỷ tỷ, tỷ đừng giận Ba Đặc Quả Nhĩ được ? Ba Đặc Quả Nhĩ phải cố ý. Ba Đặc Quả Nhĩ bị bệnh, bệnh vô cùng khó chịu, cho nên kịp ngăn cản Ngạch Kỳ Cát, tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho Ba Đặc Quả Nhĩ ."


      Tiểu Ngọc Nhi nhớ tới chuyện hôm nay Mộc Nhân với nàng, có chút kinh ngạc, chuyện đó sợ là bốn năm, năm nay Ba Đặc Quả Nhĩ nhiều nhất cũng chỉ sáu tuổi, sao có thể nhớ như vậy? Xem ra Tiểu Ngọc Nhi quả rất thương tiểu nam hài trước mắt. Nếu như Ba Đặc Quả Nhĩ biết tỷ tỷ chân chính bướng bỉnh mà còn đời, chỉ sợ đây là bóng đen tâm lý trong cả sinh mệnh của , Tiểu Ngọc Nhi rũ mắt xuống.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi trả lời, Ba Đặc Quả Nhĩ mím môi muốn khóc lên: "Ô ~ tỷ tỷ chịu tha thứ cho đệ! Oa ~ "


      Tiểu Ngọc Nhi bị tiếng khóc bất ngờ của mà trở tay kịp, vội an ủi: " có, tỷ tỷ có trách Ba Đặc Quả Nhĩ, Ba Đặc Quả Nhĩ đừng khóc."


      Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi lại lấy cái bánh sửa dê đưa cho Ba Đặc Quả Nhĩ: "Ba Đặc Quả Nhĩ ăn cái bánh sữa dê, đừng khóc a."


      Nghe vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ vội dừng tiếng khóc, ánh mắt ướt sũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, sau đó cái miệng hơi cắn xuống, nếm được vị của bánh sữa dê, nhất thời vui vẻ nheo mắt lại.

      Tiểu Ngọc Nhi cũng bị bộ dáng dáng của chọc cười, sau đó đưa toàn bộ bánh qua cho : " Thích ăn ăn nhiều chút."


      Ba Đặc Quả Nhĩ giống con gà con ngừng gật đầu.


      Thấy thế, Cao Oa cũng nhịn được cười : "Từ lúc tiểu vương tử còn vô cùng thích dính lấy Cách Cách, ngh4i tới qua vài năm vẫn thích ở cùng với Cách Cách như vậy."


      Tiểu Ngọc Nhi cười hỏi: "Phải ?" Sau đó nhìn về phía Ba Đặc Quả Nhĩ ăn đến vui vẻ, hỏi: "Ba Đặc Quả Nhĩ thích tỷ tỷ sao?"


      Ba Đặc Quả Nhĩ mạnh mẽ gật gật đầu: "Ba Đặc Quả Nhĩ thích nhất tỷ tỷ !"


      Đều tâm tư tiểu hài tử là hồn nhiên nhất, Tiểu Ngọc Nhi nhịn được cười đến mị mắt,, tiếp tục hỏi: "Sao Ba Đặc Quả Nhĩ lại thích tỷ tỷ?"


      Ba Đặc Quả Nhĩ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc đếm đầu ngón tay : "Bởi vì tỷ tỷ thường xuyên dẫn Ba Đặc Quả Nhĩ chơi, tỷ tỷ để dành đồ ăn ngon nhất cho Ba Đặc Quả Nhĩ ăn, giống như hôm nay vậy đó. Hơn nữa lúc Ba Đặc Quả Nhĩ bị bệnh, tỷ tỷ cầu phúc cho Ba Đặc Quả Nhĩc, ôn nhu chăm sóc cho Ba Đặc Quả Nhĩ..." đến đây, Ba Đặc Quả Nhĩ biết thêm gì nữa, nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi liền bổ nhào vào lòng nàng làm nũng : "Hơn nữa tỷ tỷ của đệ, là tỷ tỷ xinh đẹp nhất toàn bộ thảo nguyên! Vì vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ thích tỷ tỷ nhất."


      Tiểu Ngọc Nhi sờ sờ đầu của : "Ân, tỷ tỷ cũng thích Ba Đặc Quả Nhĩ nhất."


      Nghe vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ lại chui vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi.


      Thời gian kế tiếp, Ba Đặc Quả Nhĩ lại là quấn lấy Tiểu Ngọc Nhi cùng chơi với , kể chuyện cho nghe, cuối cùng khi Tiểu Ngọc Nhi mệt mỏi Ba Đặc Quả Nhĩ mới nặng nề lâm vào giấc ngủ.


      Nhìn khuôn mặt dù ngủ say vẫn lên tươi cười của Ba Đặc Quả Nhĩ, Tiểu Ngọc Nhi cũng mệt mỏi ngáp cái, có chút cảm thán: "Sức lực của tiểu hài tử tốt!"


      Cao Oa rót chén nhiệt trà sữa cho Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu vương tử luôn luôn thích chơi đừa với Cách Cách, lâu như vậy mới có thể nhìn thấy Cách Cách lần, tất nhiên là vô cùng vui vẻ."


      Tiểu Ngọc Nhi cười nhưng , uống xong chén trà sữa nóng, Tiểu Ngọc Nhi liền phủ thêm chăn cho Ba Đặc Quả Nhĩ, sau đó muốn ôm Ba Đặc Quả Nhĩ lên giường ngủ. Ai ngờ, thiếu niên đột nhiên tiến vào.


      Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng nhìn thiếu niên ở trước mắt, hình như là con trai lớn của Mộc Nhân, cũng là người thừa kế sau này của Cát Tang A Nhĩ. Dựa theo tuổi tính toán, hơn Tiểu Ngọc Nhi mấy tháng, là em trai nàng. Nhưng tên Tiểu Ngọc Nhi lắm.


      Trong khi Tiểu Ngọc Nhi còn ngây ngườ, Cao Oa vội vàng tiến lên hành lễ : "Tham kiến Đại Khâm bối lặc gia."


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời hiểu , thiếu niên ở trước mắt tên là Đại Khâm, hơn nữa là bối lặc gia .


      Đại Khâm thấy Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng nhìn , cũng chỉ hơn nhấp nhếch môi tỏ ý chào hỏi, sau đó đem Ba Đặc Quả Nhĩ bế ra từ trong ngực Tiểu Ngọc Nhi, : "Đệ ôm Ba Đặc Quả Nhĩ trở về ngủ, hôm nay vất và tỷ."


      Dứt lời, Đại Khâm xoay người bước , nhưng khi chuẩn bị ra ngoài bình phong lại quay đầu lại hành lễ với Tiểu Ngọc Nhi: "Cám ơn tỷ, tỷ tỷ." Sau đó cũng quay đầu lại rời .


      Tiểu Ngọc Nhi nghe được lời của , có chút hiểu. Cao Oa lại sợ nàng hiểu lần, vội hỏi: "Cách Cách, ngài đừng để ý, bối lặc gia vẫn luôn lạnh lùng, ít chuyện như vậy."


      Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, cũng thêm cái gì, sau khi rửa mặt liền vứt bỏ phiền toái trong lòng, lên giường nghỉ ngơi.

      Thời gian tiếp theo, Tiểu Ngọc Nhi giúp chiếu cố Cát Tang A Nhĩ trại, cùng Ba Đặc Quả Nhĩ chơi đùa, ngày cứ như vậy trôi qua, thể , đoạn này thời gian này chính là đoạn thời gian yên lặng nhất nàng từng trải qua.


      Mà bên kia, hoàng cung.


      Sau đoạn thời gian điều dưỡng, mắt Hải Kan Châu dần tốt lên, nhưng mỗi ngày nàng vẫn quấn băng gạc. Đại Ngọc Nhi có chút lo lắng cho nàng, ở lại tâm mấy ngày, thấy Hải Lan Châu có phản ứng gì quá khích, Đại Ngọc Nhi cũng dần yên lòng.


      Mà đêm nay thượng, Hải Lan Châu lại mơ thấy Trác Lâm, trong mộng Trác Lâm chết vô cùng khủng bố, giống như hình ảnh mấy ngày trước nàng nhìn thấy, sợ hãi khiến Hải Lan Châu giật mình tỉnh lại.


      Đêm khuya, mọi người ngủ say, ngẫu nhiên có vài thị vệ gác đêm ngang qua. trán Hải Lan Châu chảy đầy mồ hôi lạnh, chạm đến băng gạt mắt, Hải Lan Châu rốt cục thể kiên nhẫn, tháo ra toàn bộ băng gạc.


      Trong phòng đốt nến, cho dù Hải Lan Châu nhìn mọi vật nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng mờ mờ, cũng đến mức bị đụng phải, Hải Lan Châu cứ như vậy sờ từng đồ vật chậm rãi ly khai phòng ở.


      Sau khi Hoàng Thái Cực xử lý xong công vụ, là đêm khuya. nhắm mắt lại mệt mỏi xoa xoa mi tâm, trong đầu lên gương mặt tú lệ. Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Thái Cực mới từ từ nhu hòa lại, biết sau khi nàng trở về có thoải mái .


      "Bây giờ là giờ nào ?" Hoàng Thái Cực hỏi tiểu toàn tử vẫn luôn hầu hạ bên cạnh.


      "Khởi bẩm Đại Hãn, là giờ sửu ." Tiểu toàn tử cung kính đáp: "Đại Hãn có muốn khởi giá Thanh Ninh cung?"


      Hoàng Thái Cực khoát tay áo, "Ta muốn ở mình."


      Dứt lời, Hoàng Thái Cực mình ly, đến sân viện của Tiểu Ngọc Nhi.


      Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi rời , vì vậy bên trong đều trống rỗng, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn phân phó cung nhân mỗi ngày đều phải quét tước qua lần, vì vậy toàn bộ phòng ở đều đến nỗ quá hỗn độn

      Ngồi vào vị trí cao nhất trong phòng, Hoàng Thái Cực nhìn bộ trà bàn, nhớ tới những cảnh tượng Tiểu Ngọc Nhi và mình cùng đánh cờ. Khi đó Tiểu ngọc Nhi mặt mày ủ ê, suy tư nên phải như thế nào, bộ dáng của nàng như sinh động ra trước mắt, Hoàng Thái Cực nhịn được nở nụ cười.

      Tiện đây cũng nhớ tới, từ khi nào bản thân lại để bụng chuyện của nha đầu kia như vậy? Giống như từ lần gặp đầu tiên, hình ảnh của nha đầu kia để lại ấn tượng thể xóa nhòa trong lòng . ràng là gần đầu gặp mặt, hơn nữa còn trong tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng nha đầu kia lại rất kiên cường, chỉ lần đầu gặp mặt cũng dám bỏ cả tính mạng, đỡ đao cho . Lần thứ hai gặp mặt ở yên hội, khi đó rời cùng nàng, thấy được dáng vẻ ngây thơ khi say rượu, cùng với bộ dạng quy củ thường ngày hoàn toàn khác nhau, nhất cử nhất động đều ngang ngược nhưng lại vô cùng đáng , từng chút, từng chút tác động đến tim .


      Nghĩ đến chút chuyện cũ, Hoàng Thái Cực cãm thấy tim mình tự giác đập nhanh hơn, nhịn được cười khẽ, vừa nghĩ tới nàng, liền giống như tiểu tử mới biết , mất dáng vẻ thường ngày.


      Lại lẳng lặng ngồi lát, Hoàng Thái Cực mới chậm rãi thong thả bước , ly khai nơi này.


      Nhưng vừa mới bao lâu, phía sau liền truyền đến từng trận tiếng vang, còn có thanh kêu đau của nữ tử. Hoàng Thái Cực vội vàng chạy về hướng truyền đến thanh , vừa đến liền thấy Hải Lan Châu ngã mặt đất, xoa xoa chân của mình, xem ra là bị trật đến chân.


      Bởi vì nàng là tỷ tỷ phúc tấn của , hơn nữa cũng bội phục thành tâm của Hải Lan Châu đối với người nàng , cho nên thấy nàng bị thương, Hoàng Thái Cực thể làm như nhìn thấy. Nhìn xung quanh có người, Hoàng Thái Cực chỉ đành tiến lên, đỡ Hải Lan Châu, hỏi: "Ngươi có khỏe ?"


      Mà Hải Lan Châu đột nhiên kinh hỉ mà kéo tay lại, tay kia xoa mặt của : "Là Trác Lâm sao?"


      Hoàng Thái Cực trầm mặc, Trác Lâm? Tên có chút quen thuộc, hình như là tên người nàng .


      Hoàng Thái Cực trầm mặc, khiến Hải Lan Châu hiểu lầm rằng đồng ý, Hải Lan Châu kinh hỉ nhào vào trong ngực của , nước mắt lại ngừng rơi xuống: "Trác Lâm! Trác Lâm, chàng có biết ta rất nhớ chàng hay , ta rồi mà, cỗ thi thể kia sao có thể là của chàng được? Trác Lâm của ta vẫn còn sống, còn sống rất tốt, Trác Lâm!"


      Hoàng Thái Cực sửng sốt, vừa định đẩy nàng ra, lại nghe thấy những lời nàng , trong lòng nhất thời xúc động. Người nàng qua đời, cho nên nàng mới khác thường như vậy sao?


      Hải Lan Châu hạnh phúc rúc vào trong ngực Hoàng Thái Cực, sau đó nhàng hôn lên cằm , tiếng nhàng quyến luyến: "Trác Lâm."


      Hoàng Thái Cực có chút giật mình, trong mắt lên vẻ bối rối.


      Hải Lan Châu lập tức giữ lấy , có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn : "Trác Lâm, chàng làm sao vậy?"


      Hoàng Thái Cực cũng hiểu bản thân sao đột nhiên lại như vậy, chỉ cảm thấy nơi Hải Lan Châu vừa hôn qua dần nóng lên, nhìn ánh mắt bi thương của Hải Lan Châu, Hoàng Thái Cực lại nhớ tới người khác, nàng say rượu đến hồ đồ.


      Hải Lan Châu nhàng kéo kéo vạt áo của , ủy khuất hỏi: "Trác Lâm, chàng ghét bỏ ta sao?" Dứt lời, sương mù trong mắt lại lên.


      Hoàng Thái Cực thấy đành lòng, sau đó lại ngồi xổm xuống, thấy ánh mắt của Hải Lan Châu có chút tiêu cự nào, nghi hoặc nhíu mày: "Ánh mắt của ngươi?"


      Hải Lan Châu lắc đầu, ngọt ngào mà nở nụ cười: "Thái y vì ta thương tâm quá độ, nhưng tại chàng trở về bên cạnh ta rồi, ta khóc nữa, Trác Lâm, về sau chàng đừng rời khỏi ta, có được ?"


      Nàng vì người mình mà khóc thành như vậy ? Nghe được đáp án, Hoàng Thái Cực biết tâm tình của mình tại là gì, chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu như cũng có thể nhận được tình cảm chân thành như vậy từ nữ tử như thế nào?


      Cho nên, Hoàng Thái Cực ôm Hải Lan Châu lên, thanh : "Được, ta rời , ta đưa nàng trở về được ?"


      Hải Lan Châu nhu thuận gật gật đầu.


      Hoàng Thái Cực nhàng cười, sau đó liền ôm Hải Lan Châu quay về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :