1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn - Nữ Vương Không Ở Nhà (89c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 81: TIỂU BAO TỬ



      Đông xuân đến, bụng Mai Tử càng ngày càng lớn.

      Vương bà phía bắc thôn đỡ đẻ cho ít nhất 107 nàng dâu trẻ tuổi trong thôn, lúc Vương bà thấy bụng Mai Tử thế này: “Ai u, Mai Tử người như thế mà bụng chút nào, Kinh Sơn à, việc này hay đâu.”

      Tiêu Kinh Sơn mang thức ăn ngon thịt ngon mời Vương bà về nhà ở chính là vì chuyện bụng Mai Tử. Bây giờ nghe Vương bà như thế, nhất thời lo âu thêm vài phần. Vương bà đem thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa trấn an Tiêu Kinh Sơn: “Ngươi là đại nam nhân trong nhà, sao lúc gặp phải chuyện lại có chủ trương như thế. Vài ngày nay ngươi cứ canh lấy, có động tĩnh gì kêu ta, ta bảo đảm đỡ cho ngươi đại tiểu tử trắng trẻo mập mạp.” Vương bà vỗ bụng như thế.

      Tiêu Kinh Sơn nghe lời này dĩ nhiên là lặp lặp lại cảm tạ, lại lấy ra hồng bao sớm chuẩn bị tốt đưa cho Vương bà. Lúc đầu Vương bà còn khước từ, Tiêu Kinh Sơn là đại ân nhân trong thôn, bạc này thể lấy, sau thấy Tiêu Kinh Sơn vẫn cứ kiên trì, cuối cùng cũng ỡm ờ nhận. Nhận lấy hồng bao trong tay bà còn cố ý nắn nắn, phát nó rất dầy, nhất thời cười như nở hoa. Phải biết thường ngày đỡ đẻ cho người trong thôn Bích Thủy chỉ nhận được lương thực lương khô mà thôi, coi như gặp phải vài tay hào phóng được vài thước vải vóc làm quần áo mới rất giỏi rồi. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn đưa chính là hồng bao, Vương bà đương nhiên vui thích đến khép miệng được, lập tức nhận lời nhất định gọi là đến.

      Kể từ khi có lời của Vương bà, Tiêu Kinh Sơn càng cẩn thận hơn. Việc trong nhà dĩ nhiên dám cho Mai Tử đụng đến, có lúc Mai Tử muốn xuống giường dạo cũng cẩn thận theo sau đỡ lấy. Mai Tử nhìn đại nam nhân thành ra vẻ khẩn trương như thế, trong lòng vừa buồn cười lại vừa hưởng thụ, thể sai bảo lại nắn bắp chân đấm lưng cho nàng.

      Xoa bóp bắp chân nửa ngày, còn phơi nắng buổi sáng, Mai Tử rất thoải mái, cuối cùng uể oải : “Được rồi.”

      Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử , quả nhiên dừng lại, vội vã cầm cái ghế gỗ đặt dưới chân Mai Tử, sờ sờ bụng nàng nhàng hỏi: “Hôm nay nó động à?”

      Mai Tử bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ sờ sờ bụng mình, cười : “Nó cũng phải ngủ chứ, làm sao khi nào cũng động được.”

      Tiêu Kinh Sơn vừa bóp chân vừa đấm lưng nửa ngày vẫn thấy tiểu tử trong bụng có động tĩnh, nhè sờ mó cái bụng căng tròn của Mai Tử, có chút thất vọng: “Ngày đẹp như thế này mà nó lại ngủ.”

      Mai Tử nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của , nhịn được mím môi cười.

      Tiêu Kinh Sơn phủ lên bụng nửa ngày, chợt lên tiếng : “Chờ nó lớn lên chút, ta dẫn nó ra ngoài luyện võ săn bắn, nhất định thể để nó lười nhác giống như bây giờ.”

      Mai Tử nghe vậy vui: “Cái gì vậy, con ta còn ở trong bụng mẹ mà chàng tính cách bắt nạt nó rồi à? Với lại, lỡ như là con sao, chẳng lẽ chàng muốn con phải học bắn cung chạy trong rừng sao?”

      Tiêu Kinh Sơn thấy sắc mặt Mai Tử khó coi, biết mình chuyện làm nàng vui rồi, e sợ như vậy đối với thân thể tốt, chỉ đành phải cười nhận: “Dĩ nhiên là nghe nàng, nàng cho nó ra ngoài ta nhất định dám đem nó ra ngoài.”

      Mai Tử thấy như vậy, nhịn cười được: “Chàng chỉ được cái chuyện dễ nghe mà thôi, trong lòng chẳng phải có chủ ý rồi sao, làm như ta biết ấy!”

      Ngày này theo Tiêu Kinh Sơn cẩn thận trôi qua, cuối cùng có ngày, hai người nằm ngủ giường, chợt Mai Tử tỉnh dậy. Nàng cảm thấy có chút buồn bực, vặn vẹo thân thể.

      Ai dè làm Tiêu Kinh Sơn cực kỳ cẩn thận tỉnh dậy, khẩn trương hỏi: “Nàng sao vậy? Muốn sinh?”

      Mai Tử lắc lắc đầu: “Ta cũng biết, ngực buồn bực, khó chịu.”

      Tiêu Kinh Sơn vội vàng dở sở trường bắt mạch cho nàng, nhưng cái gì cũng thấy, xem sắc mặt tốt của Mai Tử chút, thế nào cũng nằm được, vội vàng xuống giường mặc quần áo.

      Mai Tử nửa nằm ở giường ngăn lại: “ cần gấp, chỉ là ngực có chút buồn bực mà thôi, chàng muốn làm gì vậy?”

      Tiêu Kinh Sơn lúc này mặc quần áo xong phủ thêm áo khoác ngoài, bàn tay lưu loát đem dây lưng buộc lại: “Ta gọi Vương bà đến.” Vừa chớp nhoáng chạy ra ngoài.

      Mai Tử há miệng muốn ngăn , nhưng trong chớp giống như có gió thổi qua, trong phòng còn ai nữa.

      Nhưng trong vòng khắc, Tiêu Kinh Sơn tay trái kéo lấy nương Mai Tử tay phải túm lấy Vương bà trở về.

      Nương Mai Tử thở hổn hà hổn hển chạy lại đây: “Mai Tử, bây giờ cảm thấy thế nào?”

      Vương bà chạy đến sắc mặt trắng bệch: “Muốn sinh? Bụng đau hay đau?”

      Mai Tử mờ mịt lắc lắc đầu: “ đau.” Vừa rồi ngực có chút buồn bực, bây giờ sao rồi.

      Nương Mai Tử mở chăn nhìn chút, Vương bà cũng chạy qua nhìn chút, cuối cùng hai lão nữ nhân đưa ánh mắt chuyển hướng Tiêu Kinh Sơn đứng bên.

      Tiêu Kinh Sơn vẫn rất lo âu: “Nàng cảm thấy khó chịu.”

      Nương Mai Tử sửa sang lại quần áo ra ngoài: “Còn chưa đến lúc đó đâu.”

      Vương bà nửa đêm ngủ say bị kéo dậy, búi tóc lăng loạn, lắc đầu thở dài ra ngoài.

      Tiêu Kinh Sơn lo lắng chạy qua cầm chặt tay Mai Tử: “Bây giờ nàng cảm thấy thế nào?”

      Mai Tử ngượng ngùng mở trừng hai mắt: “Thực sao.”

      Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu: “Ừ, vậy tốt.” lòng lo lắng cho Mai Tử, lúc này vứt mẹ vợ và Vương bà lên chín tầng mây rồi.

      Vương bà cùng nương Mai Tử ra khỏi phòng. Vương bà thầm với nương Mai Tử: “Thường ngày thấy con rể của bà cũng rất yên ổn, bây giờ , rốt cuộc cũng chưa trải qua chuyện này a!”

      Nương Mai Tử cũng phải vui vẻ, bà tự hào cười : “ à, chính là quá lo lắng cho Mai Tử. Mai Tử khó chịu, so với ai cũng khẩn trương hơn.”

      Vương bà thở dài: “ vậy ngược lại, mấy nam nhân trong thôn ta ngoài con rể nhà bà còn có ai thương nữ nhân như thế đâu.”

      Nương Mai Tử cười đến khép miệng được: “Nào chỉ có vậy, bà xem cái tường mới xây nhà ta, nhìn chút đất đai nhà ta , đó đều là công của con rể nhà ta xử lý thỏa đáng cả đấy. Người ta con rể xem như có nửa, ta này, ngược lại có con rể có thể bằng hai đứa con trai!”

      Vương bà hâm mộ nhìn nương Mai Tử: “Bà xem như là được nhờ phúc của khuê nữ.”

      Hai người , chợt nghe trong phòng phía sau Tiêu Kinh Sơn trầm thấp hô to tiếng: “Quay lại!”

      tiếng trầm thấp này rống to đến kinh thiên động địa, Vương bà và nương Mai Tử sửng sốt sợ hãi giật mình, run run rẩy rẩy hướng phía sau nhìn.

      Tiêu Kinh Sơn lúc này vừa đỡ lấy Mai Tử, vừa lớn tiếng ra lệnh : “Nhanh nhanh trở về, lần này nàng thực muốn sinh!”

      Lần này, quả nhiên sinh .

      Nương Mai Tử và Vương bà trở về bắt đầu bận rộn, vừa chuẩn bị vải trắng sạch, vừa muốn nấu nước nóng.

      Tiêu Kinh Sơn lúc đó biết làm thế nào cho phải, chỉ ở trong phòng đau lòng cầm lấy tay Mai Tử, càng ngừng giọng an ủi nàng.

      Nương Mai Tử thấy như vậy, quát lớn: “Con còn ở trong này làm gì, nhanh nhanh nấu nước.”

      Chỉ có thể thương tình Tiêu Kinh Sơn ngày xưa là Đại tướng quân uy phong, bây giờ nghe mẹ vợ quát lớn tiếng, vội vã đứng lên lặp lặp lại vâng dạ, hoang mang rối loạn bối rối tiếp lấy chậu gỗ hướng nhà bếp chạy .

      Chờ vất vả đưa nước nóng đun sôi đến trong phòng nương Mai Tử ở cửa cho tiến vào, tiếp lấy nước rồi đóng cửa ngay.

      nghe thấy tiếng Mai Tử thống khổ rên rỉ, khẩn trương nhìn vào bên trong nhưng cái gì cũng thấy được, chỉ có thể ở cửa lo lắng lại lại.

      Sau đó người nhà khác cũng nghe động tĩnh, mấy người thường ngày quan hệ tốt với Mai Tử cũng lại đây. Lúc A Kim lại Tiêu Kinh Sơn chau chặt lông mày lo âu, nhìn thấy A Kim giống như thấy cứu tinh: “Ngươi vào xem chút có giúp gì được , bên trong rốt cuộc thế nào rồi?”

      A Kim lại bàng quang: “Sinh con ai cũng như vậy, khi ấy ta cũng như thế đó thôi.”

      Tiêu Kinh Sơn nặng nề cường điệu: “Nhưng nàng khó chịu lâu rồi!”

      A Kim an ủi: “Nữ nhân sinh con phải đau rất lâu.”

      Sắc mặt Tiêu Kinh Sơn rất khó coi: “Nhưng Mai Tử thường ngày có trải qua đau đớn dài.” Mai Tử cùng những nữ nhân khác dĩ nhiên là giống nhau.

      A Kim nhất thời có chút bất đắc dĩ: “Ừ, ta vào xem chút.”

      Màn đêm phía đông dần dần được thay thế bằng ánh sáng, lúc gà trong thôn gáy vang, tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc vang lên trong nhà .

      Trong nhà, ngựa cùng lừa bị thanh này kinh động, phất phất đuôi nhìn qua.

      Tiêu Kinh Sơn cảm thấy mình vượt qua đêm khó chịu đựng nhất cả đời. Lúc nghe thấy tiếng khóc này, giống như chạy qua bao nhiêu ngọn núi, cuối cùng thở ra hơi.

      Lúc được phép, hai chân run run tiến vào phòng.

      Phòng trong hơi ấm mơ hồ mang theo mùi máu tươi, nhìn qua mảnh lăng loạn, chỉ thấy giường trong chăn trong có mái tóc đẹp đen tuyền bên gối. Bên trong mái tóc đẹp hơi ướt, khuôn mặt Mai Tử tái nhợt an tường mà nằm ở đó.

      Bên cạnh Mai Tử là bao được bọc kín chỉ lộ ra khuôn mặt trẻ sơ sinh xíu.

      rất chậm, động tác rất , giống như sợ quấy rầy bọn họ.

      Nương Mai Tử ngồi bên giường, thấy Tiêu Kinh Sơn vào tràn đầy ý cười: “Là tiểu tử mập mạp.”

      Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, lên tiếng hỏi: “Mai Tử có sao ?”

      Nương Mai Tử mỉm cười nhìn Mai Tử ngủ: “Nó mệt mỏi thôi, hôm nay cứ để nó ngủ. Con vào rồi ở trong này canh lấy, ta nấu chút canh cho nó để nó tỉnh lại bồi bổ.”

      Tiêu Kinh Sơn vội vàng cảm ơn nương Mai Tử, nhìn nàng rời khỏi sau đó tự mình ngồi bên giường, cẩn thận nhìn Mai Tử ngủ, còn có đứa sơ sinh mặt mày còn chưa giãn ra.

      Đây là nữ nhân của , đây là con trai của .

      Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ bọn họ, trong mắt thậm chí có chút ẩm ướt, nhưng lần này có lau.

      Cũng biết qua bao lâu, Mai Tử thong thả mở mắt, nhìn cái thấy nam nhân thâm tình nhìn kỹ mình.

      Mai Tử chuyển động con ngươi, thấy bên cạnh có cái gì đó, ngọt ngào cười: “Là con trai.”

      Tiêu Kinh Sơn nhàng vuốt ve hai má trắng nõn của nàng:”Ừ, nó bắt nạt nàng lâu như thế, cuối cùng cũng chịu ra.”

      Mai Tử suy nghĩ chút, : “Chàng được mang nó ra ngoài luyện võ săn bắn, nó còn .”

      Tiêu Kinh Sơn nghe lời này, lần nữa chuyển mắt sang tiểu tử say ngủ.

      như thế này, bây giờ mang ra ngoài săn được sao?


      CHƯƠNG 82: HÔM NAY TA MỚI BIẾT



      Kể từ khi sinh em bé, Mai Tử vẫn do nương Mai Tử chăm sóc trong tháng. Tiêu Kinh Sơn thấy nương Mai Tử chăm sóc cách thoả đáng nên lúc có việc gì làm vào rừng tìm vài con mồi đổi bạc trắng. Tay phải của bây giờ vẫn dùng nhiều sức được, vì vậy hôm nay cầm cung, chỉ xách theo trường mâu cùng vài thứ ra cửa. Lúc đầu nương Mai Tử thầm với Kinh Sơn tay này phải làm thế nào, ngày sau phải làm sao vân vân, nhưng sau này bà phát mỗi lần Tiêu Kinh Sơn ra ngoài luôn có chút thu hoạch mang về, nhiều ít, nhưng luôn bán được chút bạc trắng, lúc này mới dừng nữa.

      Kể từ khi sinh, Mai Tử vẫn có đủ sữa, có lúc đứa bé bị đói, nương Mai Tử suy nghĩ đủ loại biện pháp như hầm canh cá vân vân nhưng cũng tốn công vô ích. Mai Tử đau lòng lo lắng, cứ như vậy sữa càng ít. Tiêu Kinh Sơn nghe ngóng mọi người con tê tê hầm với giò heo có hiệu quả tạo sữa rất tốt. Ngày còn chưa sáng xách theo trường mâu cùng nước và lương khô ra khỏi cửa.

      Mai Tử ở giường lo lắng ngày, phải biết thời gian này chính là lúc thời tiết lạnh nhất, những con thú trong núi vốn rất khó tìm, bây giờ núi phủ đầy tuyết trắng, nơi nào để tìm những thứ kia. Mãi cho đến buổi tối Tiêu Kinh Sơn cũng chưa trở về, nương Mai Tử cũng bắt đầu lo lắng, thầm có phải nên người trong thôn tìm hay . Buổi tối tuyết rơi thế này, lỡ chuyện gì xảy ra, mẹ con hai người sau này phải tính sao.

      Mai Tử nằm giường, ôm con trai thỉnh thoảng khóc vào lòng, lấy tay vỗ sau lưng nó dụ dỗ, trong lòng sớm bất ổn yên. Bên này lo lắng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, nương Mai Tử vội vã ra ngoài nhìn, Mai Tử cũng ôm con trai nhấc rèm lên nhìn ra ngoài.

      Nhìn cái, tâm treo lơ lửng nhất thời buống xuống, bên ngoài quả nhiên là Tiêu Kinh Sơn trở về.

      Buổi tối trong sân tối đen nhìn , nhưng lờ mờ có thể thấy quần áo người dơ bẩn, búi tóc còn vươn vài bông tuyết, nhưng mặc dù như thế, trong tay lại xách theo bọc biết là có cái gì.

      thân gian nan trở về, đừng là Mai Tử, ngay cả nương Mai Tử cũng đau lòng dứt, làm sao còn để ý tới tê tê giò heo gì gì, lập tức vội vã để vào nhà sưởi ấm.

      Tiêu Kinh Sơn xuyên qua cửa sổ thấy Mai Tử nhìn ra ngoài, hướng Mai Tử gật gật đầu : “Chờ chút, ta vào bếp đem mấy thứ này chuẩn bị .” Vừa vừa cong lưng để cái giỏ phía sau lưng xuống, từ trong đó lấy ra chân heo rừng đầy máu, còn có con tê tê với những thứ khác.

      Nương Mai Tử vừa nhìn thở dài thôi: “Hôm nay trời đông lạnh, con làm mấy việc này cũng khó cho con.” Vừa vừa tiếp lấy: “Con cứ vào nhà sưởi ấm , ta làm là được.”

      Tiêu Kinh Sơn vì muốn nhanh chóng làm xong cho Mai Tử ăn nên chạy theo nương Mai Tử vào bếp, hai người cùng nhau xử lý xong. Mắt thấy bỏ vào nồi rồi lúc này mới vào nhà để nương Mai Tử ở trong này nhóm lửa hầm những thứ kia.

      Tiêu Kinh Sơn mới cửa, dòng khí lạnh cùng tiến vào phòng. sợ Mai Tử và đứa bé còn trong tháng bị lạnh, vội vàng đóng chặt cửa, cứ đứng ở đó cho thân thể bớt lạnh rồi mới tới trước giường.

      Mai Tử mở to mắt mọng nước nhìn kỹ , nhìn trán bởi vì tuyết tan nên có nước muốn chảy xuống, ràng buồn cười, nhưng mắt nàng lại muốn rơi lệ.

      Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn đứa bé chút, chỉ thấy đứa bé ngủ rất an tường, lên tiếng hỏi: “Hôm nay có khóc ?”

      Mai Tử đưa tay giúp đứa bé sửa lại chăn, giọng : “Khóc lớn vài lần, sau đó ăn chút rồi ngủ.”

      Tiêu Kinh Sơn nhìn đứa bé ngủ say khẽ phập phồng cánh mũi, nhịn được đưa bàn tay ra muốn sờ sờ hai má mềm mại của nó, nhưng lúc đưa tay ra rồi lại nghĩ tay mình có thể còn lạnh nên vẫn thu tay .

      Mai Tử thấy vậy, trong lòng có chút chua, bắt lấy hai tay của kéo vào trong lòng mình sưởi ấm.

      Tiêu Kinh Sơn đương nhiên nhẫn tâm, vội vàng rút về nhưng lại bị Mai Tử chặt chẽ bắt được thả.

      Tiêu Kinh Sơn giọng : “Tay ta lạnh, đừng để làm nàng lạnh, nàng còn trong tháng đấy.”

      Mắt Mai Tử có chút hồng: “ phải cách tầng quần áo sao, ta làm sao yếu như thế.”

      Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy, lại trầm thấp cười: “Tiểu nương tử của ta trong mắt ta đương nhiên rất yếu ớt, phải bảo hộ cho tốt, thể để nàng chịu uất ức.”

      Mai Tử nghe như thế, mắt ngấn lệ mím môi cười: “Ta chỉ là nữ nhi con nhà nông trong núi mà thôi, từ phải lao động thành thói quen, lười mắng nhác đánh, vào trong tay chàng rồi, lại bị sủng thành đại tiểu thư, chàng nên làm hư ta a!”

      Lúc đó thân thể Tiêu Kinh Sơn lạnh nữa, cởi giầy lên giường, bàn tay to ôm lấy Mai Tử từ sau lưng, bàn tay khác đưa vào trong lòng nàng cách lớp quần áo mà sưởi ấm. Bàn tay to của chuyển động trong lòng nàng, cúi đầu ở bên tai nàng : “Làm hư sao nào, nàng là tiểu nương tử của ta, bản thân ta phải tận tình sủng nàng.”

      Mai Tử dựa vào bả vai khoan dày của , hạ giọng : “ làm hư rồi chàng đừng hối hận.”

      Tiêu Kinh Sơn ôm chặt nàng vài phần, thấp giọng : “Sao lại hối hận được.”

      Mai Tử cười, cười đến đôi mắt sáng bừng: “Nếu như chàng đem ta làm hư, ta bắt chàng làm những thứ chàng thích, đến khi đó đừng có cần ta nữa nha.”

      Tiêu Kinh Sơn nhướng mày cười cười : “Nương tử của ta muốn ta làm cái gì?”

      Mai Tử mím môi chỉ cười .

      Tiêu Kinh Sơn duỗi tay tiến vào người nàng nhàng lục lọi, trầm giọng ám ách : “ , nàng muốn sao trời ta cũng nghĩ cách lấy xuống cho nàng.”

      Mai Tử lệch đầu, bỗng nhiên : “Lỡ như ta giống hoàng hậu sao?” Vừa , nàng vừa mỉm cười liếc Tiêu Kinh Sơn, như có điều suy nghĩ nhìn .

      Tiêu Kinh Sơn nghe vậy, từ từ thu lại nụ cười, trầm mặc rất lâu sau chợt thở dài.

      Mai Tử nhìn kỹ , cắn môi hỏi: “Chàng thở dài cái gì, chẳng lẽ thất vọng rồi sao?”

      Tiêu Kinh Sơn lại cười, cười đến dịu dàng mà cảm khái: “Mai Tử, trước kia ta hiểu hoàng thượng, vẫn luôn cảm thấy từ lúc nhìn thấy nữ nhân kia còn là huynh đệ trước kia của ta nữa, nhưng bây giờ ta có chút hiểu rồi.”

      Mai Tử mở trừng hai mắt, nhìn kỹ lời nào, chỉ im lặng chờ tiếp.

      Tiêu Kinh Sơn thở dài : “Bây giờ ta mới biết, ra đời luôn có người có thể làm mình nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù cầm lên cả thiên hạ rộng lớn này.”

      Mai Tử rung động, khắc kia nàng giống như lỡ nhịp tim.

      Nàng chuyện, hai tay chỉ nhịn được chặt chẽ nắm lấy bàn tay to của .

      Đời này nàng làm chuyện đúng nhất may mắn nhất, có lẽ chính là vào buổi sáng đầy sương mai, bước lên con đường đá cằn cỗi, gặp được nam nhân này.

      =================


      Kể từ ăn khi ăn con tê tê cùng giò heo, sữa của Mai Tử giống như nước suối chảy thông nguồn, mỗi ngày đều có rất nhiều làm cho con trai kêu than đòi ăn rất hoan khoái, cái miệng nhắn cứ mút chụt chụt, từ này về sau đúng là cần chết đói nữa.

      Con trai ăn được hoan khoái, Mai Tử cười đến ngọt ngào, nương Mai Tử gắng sức hầu hạ, cuối cùng tháng này cũng coi như qua.

      Qua tháng, Mai Tử có thể xuống đất rồi. Nương Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn chút rồi lại nhìn Mai Tử chút, vừa dùng váy dài lau lau tay vừa : “Ta ở bên này A Thu người ở nhà cũng nhàm chán. Hôm nay bên này ta thấy còn gì để lo nữa rồi, ngày mai ta chuyển về nhà thôi.”

      Tiêu Kinh Sơn nghĩ vì việc này mà làm phiền nhạc mẫu ít, cũng tiện giữ bà nữa, chỉ có thể để bà . Trước lúc còn lấy thịt đông lạnh mấy ngày trước còn trong hầm ra để bà đem về.

      Mai Tử nương vừa tiếp lấy những thứ kia vừa cười : “Dù sao hai nhà cũng gần nhau, mỗi ngày ta lại đây nhìn chút. Mai Tử còn trẻ, con mặc dù tuổi còn nhưng chưa từng có con, có chuyện gì con cứ qua tìm ta, đừng tự mình làm.”

      Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên lặp lặp lại đồng ý.

      Nương Mai Tử nhìn Mai Tử nằm giường chút, hướng Tiêu Kinh Sơn chỉ đạo: “Con vào bếp trông lửa , ta vừa hầm xương trong đó, đừng để cho lửa tắt.”

      Tiêu Kinh Sơn biết nương Mai Tử có lời tư mật muốn với Mai Tử, lập tức đáp ứng rồi xoay người xuống bếp.

      Nương Mai Tử tới bên giường, bên tai Mai Tử: “Mai Tử à, Kinh Sơn nhà chúng ta là nam nhân tốt trong thôn ít gặp, con phải nắm chặt a.”

      Mai Tử ngờ mẹ mình nhắc nhở mình như thế, khỏi cười: “Mẹ, mẹ gì đâu, con nắm hay nắm cũng là nam nhân của con chứ sao.”

      Nương Mai Tử nghiêm túc : “Việc này thề xem , con xem nam nhân khác trong thôn, tuy là trung thực nhưng phàm có chút bản lãnh mắt luôn ngắm ngía những nương xinh đẹp khác. Bây giờ con mới sinh con, vợ chồng hai người khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt, bây giờ đến lúc rồi, con phải nắm chặt chút.”

      Mai Tử nhất thời hiểu được ý mẹ, ra bà muốn chuyển về nhà là vì chuyện này! Nàng lập tức đỏ mặt, trách: “Mẹ, xem mẹ ...”

      Nương Mai Tử đứng lên, cười nhìn cháu trai của mình ngủ say sưa bên cạnh: “Có gì phải thẹn thùng, con cũng sinh con rồi.”

      =================


      Lát sau, nương Mai Tử xách theo hành lý, Tiêu Kinh Sơn sợ bên ngoài trời tuyết đường trơn, còn cố theo bà về đến cổng nhà mới trở về.

      Tiêu Kinh Sơn trở về rồi vào phòng dọn dẹp bát đũa vào bếp rửa.

      Mai Tử nhìn nam nhân thân hình cao lớn ở trong bếp bận lục tục, trong lòng có chút cảm thán.

      Nàng nghĩ đến lời mẹ vừa , nhịn được có chút e thẹn nghĩ, chuyện này, phải bắt đầu thế nào?
      hoài thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 83: NƠI NÀY NỞ TO KHÓ CHỊU



      Mai Tử cúi đầu nghĩ xem nên bắt đầu chuyện này như thế nào cảm thấy tiểu tử bên cạnh chuyển động, há hốc mồm muốn khóc. Mai Tử vội vàng ôm nó kiểm tra tã, phát có đái dầm. Tiêu Kinh Sơn nghe thanh cũng chạy lại nhìn, ngồi xuống mép giường : “Sợ là đói thôi.”

      Mai Tử gật đầu : “Chắc vậy, ngủ lâu rồi cũng đói thôi.” Vừa lời này, Mai Tử vừa cẩn thận ôm tiểu tử kia vào lòng, sau đó tay mở áo khoác cho tiểu tử kia bú sữa.

      Mai Tử trước kia đầy đặn, bây giờ kể từ kia có em bé nương Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn bồi bổ thân thể cho nàng, như thế từ đến hai nàng có chút đổi dạng, đoàn mềm mại phấn nộn căng tròn làm người xem phát ngứa trong lòng.

      Tiểu tử kia đương nhiên suy nghĩ đến cảm nhận của người lớn, cảm thấy có gì đó phía trước miệng mình là há mồm cắn nhanh tham lam mút.

      Tiêu Kinh Sơn nhích người, cầm chăn giúp Mai Tử che lại, mình cũng đứng dậy thu dọn bát đũa.

      Mai Tử cho tiểu tử tham lam kia ăn nhưng mắt cứ đặt người Tiêu Kinh Sơn. Người này a, giống như cái gì cũng chú ý, lại làm việc rồi.

      Chốc lát sau, tiểu tử kia ăn no nê, cuối cùng rời bỏ hồng nhũ bị nó hấp đến đỏ, chẹp chẹp miệng chớp mắt sáng trong nhìn đông nhìn tây. Mai Tử nhìn dáng vẻ động lòng người của nó, kêu lên: “Chàng xem nó nhìn giống ai?”

      Lúc này Tiêu Kinh Sơn cầm khăn nghiêm túc lau bàn, nghe Mai Tử hỏi như thế ngẩng đầu nhìn qua, miệng cười : “Giống nàng.”

      Mai Tử lần nữa xem xét con trai mình phen, càng nhìn càng cảm thấy lỗ mũi cùng mắt giống Tiêu Kinh Sơn, : “ ràng là giống cha nó, chàng xem, mũi của nó rất giống chàng.”

      Tiêu Kinh Sơn để khăn xuống qua đây: “Đứa bé còn như thế, làm sao có thể nhìn ra giống ai.”

      Thế là hai vợ chồng đặt đứa bé lên giường, cúi đầu đối diện nó nhìn lúc. Cuối cùng Tiêu Kinh Sơn : “Nhìn cái mũi này, xác thực là giống ta.” Vừa vừa vươn đầu ngón tay thô lệ ra, như có như trượt lên trượt xuống cái mũi mềm mại.

      Mai Tử trước ôm đứa bé có chút mệt mỏi, lúc này dựa vào người Tiêu Kinh Sơn, tiếng : “Sau này chúng ta sinh thêm nữ nhi nữa , như vậy bọn nó có thể làm bạn với nhau.”

      Tiêu Kinh Sơn đưa bàn tay vỗ vỗ lưng nàng: “Ừ, sau này trai , hai đứa, con trai cùng ta ra ngoài săn, con ở nhà cùng nàng may vá.”

      Mai Tử suy nghĩ chút cảnh , trong lòng cảm thấy ngọt ngào, dứt khoát dựa cả ngườivào trong lòng .

      Lúc này quần áo phủ ngực Mai Tử chưa có hợp chặt, nàng cọ cọ như thế, nửa bên áo rơi xuống, làm nơi mềm mại cứ thế phơi bày trước mặt Tiêu Kinh Sơn. Đỉnh mềm mại nhô ra, vì lúc nãy tiểu tử kia mới mút nên có nước sáng kiều diễm, phát ra bóng loáng dụ người.

      Yết hầu Tiêu Kinh Sơn chuyển động, nhưng vẫn đưa tay giúp Mai Tử hợp áo lại, giọng : “Bên ngoài trời lạnh, nàng mới sang tháng, đừng làm mình bị cảm.”

      Mai Tử cảm thấy trước ngực phát trướng, bụng giống như có sợi lông vũ nhàng trêu chọc. Cái tư vị đó khó chịu, thế là nàng hạ ý thức uốn éo người, đem đoàn mềm mại nở to khó chịu dính lên cánh tay rắn chắc có lực của Tiêu Kinh Sơn.

      Giọng Tiêu Kinh Sơn thời có vài phần khàn khàn: “Sao vậy, thoải mái?”

      Mai Tử tựa vào lòng lắc đầu: “, chỉ là nơi này nở to khó chịu.”

      Tiêu Kinh Sơn lúc này hiểu: “Nơi nào nở to khó chịu?” Này cũng khó trách, Tiêu Kinh Sơn chưa có kinh nghiệm qua, mười, hai mươi mấy ngày trước Mai Tử vẫn chưa có sữa, cứ thế làm Tiêu Kinh Sơn lúc này ngờ.

      Mai Tử bất mãn liếc cái: “Trong này a...” Vừa khối đoàn mềm mại căng tròn lại cọ lên cánh tay . Vì nàng quá mềm mại mà lại quá kiên cường, cứ thế khối mềm mại kia bị nhào nặn thành dáng vẻ.

      Tiêu Kinh Sơn xem lại hiểu, yết hầu lần nữa chuyển động, giơ tay lên siết chặt nàng trong lòng.

      Lúc này Tiêu Kinh Sơn thở dốc dồn dập, cánh tay dùng lực giống như muốn vê Mai Tử tiến vào lòng mình. Mai Tử trong lòng cơ hồ thể thở, nhưng lại có cảm giác khác - cảm giác giống như sớm hi vọng như thế mãnh liệt xoa lấy mình.

      Nhưng Tiêu Kinh Sơn mặc dù siết nàng trong lòng như thế, vẫn có động tác gì. ràng Mai Tử cảm thấy dưới thân vật kia sớm cứng rắn giống như gậy sắt đốt nóng chống lấy mình, nhưng lại chỉ thô ách thở gấp ôm chặt lấy, có động tác khác.

      Trong lòng Mai Tử xác thực vui, chuyển động thân, giọng : “Hình như bị ướt.”

      Tiêu Kinh Sơn vẫn hiểu, thô ách trầm thấp hỏi: “Nơi nào ướt?”

      Mai Tử đem má dán chặt lên lồng ngực khoan dày của , giọng : “Con vừa ăn qua nhưng vẫn trướng, bây giờ chàng ôm như vậy, nó bị ướt.”

      Tiêu Kinh Sơn ngờ chuyện này, vội vã rời khỏi nàng, cúi đầu nhìn nơi nhô ra của nàng chút. Chỉ thấy áo mỏng đơn bạc nơi đó quả nhiên bị ướt vùng, mà hai nhũ tiêm hồng đẹp cũng bị áo ướt dán lên lộ ra đường cong quyến rũ.

      Ngay lúc này, mặc cho Tiêu Kinh Sơn thân kinh bách chiến, thế nhưng cũng có chút biết làm sao, thẳng mắt ách thanh hỏi: “Này phải làm thế nào? Có muốn thay áo khác hay ?”

      Mai Tử cong môi : “Nơi này nở to khó chịu, thay cái áo khác cũng bị ướt thôi.”

      Tiêu Kinh Sơn gian nan dời mắt tới hơi ẩm ướt: “Thế phải làm sao bây giờ?”

      Mai Tử trong lòng bất mãn hừ tiếng, nghĩ thầm thường ngày phải rất có chủ ý hay sao, sao bây giờ chỉ biết phải làm thế nào phải làm thế nào thôi vậy?

      Nhưng nàng nhìn trộm xem xét Tiêu Kinh Sơn mím chặt môi, trong lòng biết cứ để nghĩ cách xem ra là thể nào. Nàng thể làm gì khác là cúi đầu đề nghị: “Vậy chàng hút chỗ đó cho ta a...” Giọng cực , giống như tiếng muỗi, dường như cơ hồ có tiếng.

      lúc sau Tiêu Kinh Sơn vẫn gì, cuối cùng do dự: “Nàng giữ lấy... Cho con...” Có quỷ mới biết cái gì, có lẽ chỉ có mình biết.

      Nhưng may là lúc này Mai Tử chợt có máu huyết tinh thông, lập tức hiểu ý của , hạ giọng giải thích: “Bây giờ sữa có rất nhiều, con ăn hết nhiều như vậy. Nó ăn hết, ta nở to khó chịu.”

      Tiêu Kinh Sơn nghe nàng giải thích như vậy hiểu được, nhưng chỉ gật gật đầu, làm hành động gì khác nữa.

      Mai Tử ngước mắt buồn bã nhìn cái, lần nữa cúi đầu xuống lời nào.

      Vợ chồng hai người trầm mặc lúc sau, cuối cùng Tiêu Kinh Sơn : “Vậy ta giúp nàng hút ra.”

      Mai Tử nghe như thế, trong lòng dĩ nhiên là nguyện ý, nhưng ngoài miệng cố ý : “Chàng sao?”

      Tiêu Kinh Sơn trả lời, trực tiếp ôm hông nàng nâng nàng lên, sau đó bàn tay nhàng vạch áo bị sữa làm ướt, lộ ra hai đóa bị sữa nhiễm dính mà lộ ra kiều diễm.

      Mai Tử nhịn được phát ra tiếng ngâm .

      Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nâng đoàn mềm mại lên, thấp ách lẩm bẩm : “Từ lúc nàng sinh con, nơi này càng lúc càng lớn.” xong môi lưỡi nhiệt năng của ngậm vào nơi nhô ra chảy chất lỏng màu trắng.

      Lúc Tiêu Kinh Sơn ngậm vào kia, Mai Tử cảm thấy giống như có cái gì đó từ chỗ nhũ tiêm lập tức đánh vọt lên toàn thân. Cả người nàng kìm được run lên, lập tức cảm giác lửa nóng từ chỗ nào đó lan tràn, dưới bụng càng thêm khó chịu, giống như hận được hung hăng lần nữa tiến vào như vậy.

      Mai Tử kìm lòng được ngửa đầu ưỡn ngực lên, thế là mái tóc dài đến tận lưng vì trong tháng nên búi, phóng đãng phía sau nàng, đoàn mềm mại nảy lên như sóng, cái khác bị bàn tay nâng lên, bị môi lửa nóng ngậm vào được tự do chỉ có thể mặc cho người ta bú.

      Má Mai Tử đỏ hồng như lửa, miệng kìm được khẽ mở ra, hai mắt mê ly phóng đãng, cứ như thế ngây ngốc nhìn Tiêu Kinh Sơn.

      Tiêu Kinh Sơn hơn nửa năm dám đụng vào Mai Tử nửa phần, lúc này mặc dù thở dốc sớm nặng nề, nhưng dưới môi vẫn khắc chế như cũ, dám quá mức dùng sức, chỉ nhàng bú. Nhưng ngay cả như vậy, cũng hấp cho Mai Tử tê dại nửa thân thể, giống như cọng bún mềm co quắp té lên giường, may là Tiêu Kinh Sơn vươn tay to đúng lúc vịn eo nàng lại.

      Tiêu Kinh Sơn cứ như thế hút lúc sau, nhìn sai biệt lắm, lúc này mới rời khỏi tiểu đào hồng hào nhuận sáng bóng, thấp ách hỏi: “Như thế nào, bây giờ có dễ chịu hơn chút nào ?”

      Mai Tử nhàng gật gật đầu: “Ừ, tốt hơn nhiều.”

      Nhưng nàng chớp chớp mắt, cắn môi : “Bên kia cũng trướng.”

      Tiêu Kinh Sơn thể làm gì khác hơn là : “Ừ, bên kia ta cũng giúp nàng hút.”

      Lần này dứt khoát đem cả người nàng đặt xuống giường, mình nằm trước ngực nàng, hai tay bưng lấy chỗ đó từ từ hút.

      Mai Tử nửa nhắm con ngươi hưởng thụ nam nhân hầu hạ, trong lòng bắt đầu hoang mang, nghĩ đến ràng thở dốc nặng nề đủ để làm nóng cả nơi mềm mại, vả lại nàng thỉnh thoảng tiếp xúc nơi giữa hai chân cũng cảm thấy lửa nóng thô cứng. Bận rộn này nửa ngày, thế mà nửa điểm động tĩnh cũng có.

      Nàng suy nghĩ, ai dè Tiêu Kinh Sơn đột nhiên rời khỏi nàng, bàn tay thô lệ dịu dàng ma sát phen, kéo quần áo qua che cho nàng.

      Mai Tử hiểu mở hé con ngươi.

      Tiêu Kinh Sơn thấp giọng giải thích : “Hút xong rồi.”

      Mai Tử chớp chớp con ngươi, nhìn kỹ .

      Tiêu Kinh Sơn vì nàng vén vén sợi tóc, giọng : “Ta xem lò lửa chút, nàng nằm xuống nghỉ lát .” Vừa cũng đợi Mai Tử thêm gì, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

      Mai Tử sững sờ nhìn nam nhân nhà mình bỏ chạy, trong lòng lần nữa nổi lên nghi ngờ.


      CHƯƠNG 84



      Mai Tử hồi tưởng lại lúc hai người quen biết, trong lòng thể nổi lên nghi ngờ. Nam nhân này tuy các chuyện được hay lắm, nhưng lúc ở giường đâu có hàm hồ như vậy. Lần thứ nhất phải đem nàng vùi dập trở qua trở lại khắp người đều nhễ nhại đó sao. Vì sao hôm nay nàng dùng lực như thế rồi mà chút cũng có bất kỳ động tác nào. có cảm giác hay là cố ý tránh né?

      Nghĩ chuyện này, Mai Tử đương nhiên tránh khỏi nhớ tới lời mẹ trước lúc . Nàng vươn vai cầm cái gương đầu giường, đối diện soi soi, chỉ thấy nữ nhân bên trong vẫn giống như Mai Tử lại giống như vậy. Giống là bởi vì vẫn còn đôi mắt long lanh của Mai Tử, giống là bởi vì, hai má tròn hơn Mai Tử trước kia nhiều, mặt trái dưa trở thành mặt trái xoan.

      Mai Tử sờ sờ mặt mình, vẫn bóng loáng như cũ mà, nhưng rốt cuộc vẫn mềm mại bằng lúc mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ Tiêu Kinh Sơn chán ghét nàng rồi?

      Mai Tử mặc dù cảm thấy theo tính cách của Tiêu Kinh Sơn việc này rất có khả năng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn chứa nghi ngờ, mặt có vài phần hạ xuống. nghĩ như thế, bỗng nghe bên ngoài cửa lớn có người kêu: “Mai Tử tỷ có ở nhà ?”

      Mai Tử xuyên qua cửa giấy nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy khuê nữ nhà Diêm lão út, bây giờ mười lăm mười sáu tuổi, mặc thân vải thô áo hoa, đứng trước cửa nhoi đầu hướng trong nhà nhìn vào.

      Mai Tử vội vàng kêu lên: “Ở trong nhà đây, vào .”

      Vừa , Tiêu Kinh Sơn từ phòng bếp ra, thấy khuê nữ Thủy Tụ nhà Diêm lão út hỏi thăm có chuyện gì. Khuê nữ nhà Diêm lão út nhìn thanh tú, chuyện hay cúi đầu cười, lúc này nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn chưa chuyện mà má hồng, chớp con ngươi đen láy tò mò đánh giá Tiêu Kinh Sơn, mở miệng giọng : “Mẹ ta vải may giày trong nhà có chút cũ, lại đây hỏi Mai Tử tỷ có dư vải ?”

      Nhà Mai Tử vì có thêm em bé nên nương Mai Tử có kiếm vải về để dùng làm tã, lúc làm tã đương nhiên còn dư. Mai Tử nghe nương tử Diêm lão út muốn dùng kêu Thủy Tụ vào nhà, còn mình đứng dậy tới cái rương đầu giường lấy ra xấp vải lẻ tẻ: “Trong này còn nhiều, muội xem có cái nào dùng được ? Cứ chọn .”

      Thủy Tụ mím môi cười cười: “ cần, tùy tiện được rồi, có thể sử dụng là được.”

      Ngày xưa lúc Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn ở trong thôn có người nào ngó ngàng tới, Diêm lão út khi đó đối với mình tệ, cho nên trong lòng Mai Tử ghi ân, đương nhiên đối với nữ nhi Diêm lão út - Thủy Tụ cực kỳ nhiệt tình. Bên này để Thủy Tụ chọn vải, bên kia để Tiêu Kinh Sơn vội vã rót nước nóng cho Thủy Tụ.

      Tiêu Kinh Sơn theo lời Mai Tử rót chén trà nóng bưng cho Thủy Tụ. Thủy Tụ đối với Tiêu Kinh Sơn vẫn tò mò, nghiêng đầu lần nữa len lén quan sát Tiêu Kinh Sơn. Nhưng lúc Tiêu Kinh Sơn đem nước trà cho nàng, nàng vội vã cúi đầu, mím môi giọng : “Cám ơn Tiêu đại ca.”

      Mai Tử ở bên nhìn, trong lòng cũng có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ rụt rè của tiểu nương này làm nàng nhớ lại mình trước kia, nghĩ đến lúc đó mình cũng bộ dạng như thế này.

      Tiêu Kinh Sơn nghĩ nhiều, lại đây đưa nhìn mắt con trai, thấy tiểu tử kia ngủ say ngọt ngào, với Mai Tử: “Nàng chuyện với Thủy Tụ, ta xuống bếp xem lửa chút.”

      Mai Tử nghĩ người này lại xuống bếp, mềm giọng trách: “Chẳng lẽ ngày chúng ta muốn ăn tám bữa cơm à, sao cứ thỉnh thoảng chàng lại xuống bếp nhìn vậy.”

      Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ cười: “Dưới bếp hầm xương heo, hầm phải tốn nhiều thời gian.”

      Mai Tử gật gật đầu: “Vậy cũng tốt, chàng .” Nàng lại chuyển đầu nhìn về phía Thủy Tụ rụt rè ngồi bên mép giường nhìn em bé: “Thủy Tụ, hôm nay trời rất lạnh, muội từ từ hãy về, ở đây uống chén canh nóng rồi lại bưng chén về cho cha mẹ muội.”

      Thủy Tụ vội vàng lắc đầu xua tay: “ cần cần, muội ăn cơm rồi.” Miệng thế nhưng con ngươi trong suốt lại chứa chút tò mò cùng khát vọng.

      Mai Tử cười cười trong lòng, nghĩ đến rốt cuộc vẫn là đứa , ở sơn thôn này chưa ăn qua cái gì ngon, nghe có canh xương hầm dĩ nhiên là tham. Nàng thúc giục Tiêu Kinh Sơn nhanh nhanh xuống, lại kéo lấy Thủy Tụ nhìn em bé chút, vài chuyện nhà.

      ra nồi xương heo vẫn phải hầm thêm thời gian nữa, lúc này chưa đủ lửa, nhưng Tiêu Kinh Sơn biết Mai Tử nghĩ cho khuê nữ nhà Diêm lão út, có lòng mời người ta ăn ngon, vạch nắp nồi múc chén canh nóng bưng vào phòng.

      Chén canh xương heo tỏa nhiệt nghi ngút, phía còn có lớp dầu trong vắt màu vàng, lờ mờ có thể thấy được vài khối thịt nạc bên trong. Thủy Tụ thấy vậy, nhất thời quên mất Tiêu Kinh Sơn là nam nhân phải e lệ cùng tò mò, con ngươi lập tức bị hấp dẫn dán lên đó.

      Lúc này là cuối mùa thu, mùa thu trong núi luôn chìm trong tầng sương mù mênh mông, lãnh thê lương làm người ta cảm thấy trong xương cũng lạnh. Người trong núi rất đơn giản, thường ngày chỉ ăn chút quả núi rau dưa tạp lương mà thôi, trong bụng làm gì có thịt mỡ tỏa hương thương nồng như vậy. Thủy Tụ đơn thuần, biết cách che giấu, lập tức nuốt nước miếng cái.

      Tiêu Kinh Sơn đặt chén canh thịt xuống cái bàn giường, lại đem bát đũa lên, Mai Tử chiêu đãi Thủy Tụ ăn.

      Lúc đầu Thủy Tụ được tự nhiên, xấu hổ dám động đũa, nhưng nhịn được nhiệt tình của Mai Tử, vẫn cầm đũa bưng chén lên. Bưng chén lên rồi, Thủy Tụ vẫn dám ăn, ngước mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn chút, giọng hỏi: “Mai Tử tỷ, Tiêu đại ca ăn sao?”

      Mai Tử cười liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn, giải thích : “Chút nữa ăn sau.” Vừa Mai Tử vừa ngước mắt liếc Tiêu Kinh Sơn, trách: “Chúng ta ở trong này ăn cơm, chàng ở đây nhìn cái gì, làm Thủy Tụ được tự nhiên.”

      Tiêu Kinh Sơn nghe Mai Tử như thế cười, từ bên cạnh tìm cái tã sạch đặt xuống đầu giường: “Lỡ con tiểu thay cho nó.” Để tã xuống, lúc này mới hướng Mai Tử và Thủy Tụ : “Hai người ăn trước, ta ra ngoài bổ củi.”

      Mai Tử gật gật đầu, nhớ tới con lừa cùng con ngựa nhà mình, lại căn dặn : “Đừng quên cho ngựa ăn.”

      Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đáp ứng, cỏ khô cho gia súc sớm được chuẩn bị, ngựa và lừa dĩ nhiên cho ăn.

      =================


      Thủy Tụ nhìn Tiêu Kinh Sơn quay người ra ngoài, vểnh cổ lên xuyên qua song cửa nhìn tới chỗ chuồng lừa cho lừa ăn, sau đó bắt đầu cong lưng chẻ củi, nhịn được lè lưỡi : “Mai Tử tỷ, số tỷ tốt a, thế nhưng gặp được Kinh Sơn đại ca, đời này coi như hưởng phúc bất tận.”

      Mai Tử biết mình nên cho Tiêu Kinh Sơn chút mặt mũi trước mặt Thủy Tụ, nhưng suy nghĩ chút, vừa rồi mình chủ động như vậy cũng làm động tay động chân được, trong lòng vẫn có chút vui, liếc mắt ra ngoài cái : “Đây cũng xem là gì.”

      Ngoài miệng những lời này nhưng trong lòng bỗng nhiên lại cảm thấy mình buồn cười, kỳ mình đối với Tiêu Kinh Sơn là 100 cái 1000 cái hài lòng, chỉ là bất mãn chuyện nho lúc trước mà thôi.

      Thủy Tụ mở to mắt, vô cùng hâm mộ nhìn Mai Tử: “Mai Tử tỷ, ở nhà muội, cha muội đối với mẹ muội thế nào muội đây nhìn rất ràng. Tất cả nam nhân trong thôn chúng ta thường ngày làm việc thế nào muội cũng phải biết, nhưng có ai có thể giống Kinh Sơn đại ca đối tốt quan tâm tỷ vậy đâu.”

      Cuối cùng nàng nhịn được thở dài: “Sau này muội cũng mong có thể giống Mai Tử tỷ tốt số như vậy.”

      Nàng lời này, trong lòng Mai Tử lại cười cười, an ủi: “Yên tâm, sau này nam nhân của muội còn tốt hơn cả của nhà Mai Tử tỷ.”

      Thủy Tụ lại lắc lắc đầu, chớp mắt nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ: “Làm sao có thể, người người phụ cận vùng này ai cũng biết, Kinh Sơn đại ca là người tốt trăm người có .”

      =================


      Thủy Tụ rồi, Tiêu Kinh Sơn cũng bổ củi sai biệt lắm, vào bếp rửa tay cái tiến vào nhà.

      Tiến vào phòng, thấy Mai Tử nghiêng người dựa vào giường nghiêng đầu quan sát , nhìn tới mức có chút tự nhiên.

      “Sao lại nhìn ta như vậy?” Tiêu Kinh Sơn cầm khăn tay tay lau lau, trong miệng hỏi như thế.

      Mai Tử cười trêu ghẹo : “Bây giờ ta mới biết, ra chàng là nam nhân tốt trong trăm có tám, trăm dặm quanh thôn, làm cho bao nhiêu tiểu nương để ý chàng.”

      Lời ra làm Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ cười: “Xem nàng kìa, sao ta biết chút nào vậy.”

      Mai Tử nghiêng mắt nhìn , nhìn lúc rồi chợt cầm cái tã trước mắt ném qua, trong miệng trách cứ : “Hừ, ta thấy chàng ra rất biết cách câu dẫn tiểu nương vui vẻ!”

      Tiêu Kinh Sơn đương nhiên bị cái tã như lông rơi trúng đầu. đưa tay ra cái tã bị tinh chuẩn cầm trong tay. nhìn ra nương tử mình trong lòng được thoải mái, ngồi bên giường, bắt lấy tay Mai Tử, rất oan uổng : “Ta đâu có câu dẫn tiểu nương vui vẻ đâu?”

      Mai Tử tranh luận với , miệng : “Chàng chính là câu dẫn tiểu nương vui vẻ!”

      Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ: “ có, ta chưa từng để ý bất kỳ tiểu nương nào.”

      Mai Tử nhìn thực uất ức, trong lòng suy nghĩ chút mình cũng có điểm quấy nháo vô lý, lời gió phen, cố ý cười : “Chàng thực chưa từng để ý bất kỳ tiểu nương nào?”

      Tiêu Kinh Sơn nghiêm túc lắc đầu: “Chưa từng để ý.”

      Mai Tử lại hì hì cười tiếng, con ngươi sáng trong hư đốn nhìn : “Lúc đó ta cũng là tiểu nương thanh tú trong sơn thôn, vậy chẳng lẽ chàng cũng chưa từng để ý ta?”

      Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ hư đốn của nàng, ngược lại nhất thời nên lời, vạn nghĩ tiểu nương tử rụt rè của mình ngày xưa bây giờ sớm học được cách đào cái hố để mình nhảy vào.

      Mai Tử lại tha, bắt tay thúc giục: “Mau , ngày đó vì sao chàng lấy ta, rốt cuộc là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ chàng chưa từng liếc ta cái nào?”
      hoài thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 85



      Tiêu Kinh Sơn ngồi ở mép giường, cười nhìn nàng : “Đều là chuyện lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được.”

      Mai Tử đương nhiên nghe, tay bé kéo bàn tay to của , bất mãn đấm đấm lòng bàn tay vài cái: “Chẳng lẽ lúc đó chàng cái cũng nhìn ta, chỉ vì cứu ta nên mới cưới ta về nhà?”

      Tiêu Kinh Sơn đưa tay ra để nàng dễ đấm hơn, trong miệng mang theo ý cười : “Khi ấy cái mạng của nàng thiếu chút nữa cũng còn, cả người đều được ta cứu về, sau này cũng là ta ôm nàng về nhà, làm sao có thể nhìn cũng nhìn đây.”

      Mai Tử suy nghĩ chút thấy cũng đúng, hồi ức lúc đó giọt trở lại, trong lòng vừa ngọt vừa chua, cuối cùng vẫn nhịn được lệch đầu tò mò hỏi: “Khi ấy chàng thấy dáng vẻ ta thế nào, trong lòng nghĩ thế nào?”

      Tiêu Kinh Sơn nghe nàng nhắc tới quá khứ, con ngươi cũng mang theo điểm hồi ức, cảm khái : “Lúc đó nàng là đứa nhóc, ngây ngốc, cố tình lại cố chấp muốn chết. Khi ấy ta nghĩ, tiểu nương này a, vừa nhìn là biết tính tình bướng bỉnh, ta phải lấy nàng về nhà, nếu ——” đến đây ngược lại trầm ngâm, tiếp nữa, chỉ mỉm cười nhìn kỹ Mai Tử.

      Mai Tử nóng lòng, kéo lấy tay của hỏi: “Nếu như thế nào?”

      Tiêu Kinh Sơn cười ra tiếng: “Nếu ta lấy nàng về nhà, nàng ấy dáng vẻ ngây ngốc như vậy, biết sau này có thể sống nữa hay .”

      Mai Tử nghe như thế vẫn cảm thấy đủ, chớp mắt nhìn , bất mãn : “Chẳng lẽ chàng cứu A Hoa A Thảo gì gì đó cũng muốn mang về nhà?” Lời này ra ngửi thấy nho vị chua rồi. Chuyện này ra chỉ thuộc loại dấm chua nho , sau này nếu nhớ lại có thể xem là ký ức đẹp, nhưng nếu ngâm lâu chua này càng ngày càng nồng.

      Tiêu Kinh Sơn biết bình dấm này nên đụng vào, mà chuyện đó cũng muốn nhiều. lập tức lên giường, đưa tay ôm nàng vào lòng, cúi xuống tóc nàng mang theo nụ cười đùa giỡn : “A Hoa A Thảo làm gì tốt bằng Mai Tử, có thể ăn có thể sờ, có chuyện gì còn có thể cùng sinh con.”

      Hơi thở Tiêu Kinh Sơn nóng bỏng mang theo mùi vị phái nam phun lên cổ, lên má Mai Tử, làm cả người nàng nhất thời mềm xuống, cười cười liếc cái, oán giận : “Chàng chỉ được cái , lúc nãy còn bỏ chạy xuống bếp đó thôi.”

      Tiêu Kinh Sơn lấy cằm râu chống lên đỉnh đầu đầy tóc mềm của Mai Tử, giọng : “Ta biết ngay nàng suy nghĩ miên man, chúng ta cùng nhau lâu như thế, nàng còn chưa tin ta?”

      Mai Tử cắn môi : “Ta dĩ nhiên tin chàng, nhưng chàng cũng ràng , chẳng lẽ chàng chê ta sinh con xong dáng người biến dạng?”

      Tiêu Kinh Sơn nghe ra uất ức trong lời của nàng, nhịn được cười ra tiếng, cầm lấy mấy sợi tóc rơi vai nàng : “Nàng quả nhiên vẫn là bé ngốc, ta làm sao có thể chán ghét nàng. Với lại ——” Con ngươi như có như quét qua bộ ngực được tầng quần áo che lấy, hai đoàn trắng noãn còn lờ mờ có thể thấy được: “Tiểu Mai Tử của ta, sinh con xong, đúng là chín triệt để.”

      Giọng Tiêu Kinh Sơn trầm thấp, trầm thấp giống như cái tay của vuốt ve tóc nàng, xuống vai rồi xuống nữa, dẫn tia thở dài thỏa mãn.

      đến đây, Mai Tử dứt khoát thẳng: “Vậy lúc sáng sao chàng lại tránh ta? Ta vậy, chàng vậy mà còn chạy.” Lời này quá mức thẳng thắn, cứ thế làm khuôn mặt Mai Tử đỏ hồng.

      Tiêu Kinh Sơn thấy vậy lời nào, khuôn mặt chôn trong hốc cổ nàng chốc lát, lúc này mới hàm hồ : “Quá sớm đối với thân thể nàng tốt.”

      Mai Tử tin: “Nào có, mẹ ta , ra khỏi tháng là có thể, với lại người ta A Kim, Hồng Tảo, tất cả đều như vậy.”

      Tiêu Kinh Sơn than hơi, ôm chặt nàng áp sát trước ngực, thấp giọng ở bên tai nàng nghiêm túc : “ ra ta hiểu lắm, vốn dĩ trước đây lúc ở trong quân, có vị lão đại phu từng với vị đồng bào như thế, khi ấy khéo ta nghe được.”

      cắn xuống tai Mai Tử, giọng : “Dù ta biết giả, nhưng nghĩ trễ chút luôn xấu.”

      Mai Tử trước có suy đoán qua, nhưng làm thế nào cũng nghĩ ra tránh mình như thế lý do là vậy, trong lòng khỏi dâng lên ý nghĩ ngọt ngào, miệng : “Nếu là lão đại phu , vậy chắc là đúng thế. Người trong núi chúng ta mặc dù đều ra khỏi tháng là có thể, nhưng người ở đây khó tránh có số việc biết.”

      Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, ở bên tai nàng khàn khàn : “Chờ qua mười ngày tám ngày nữa là được rồi, đến lúc đó ta ngụm xơi nàng.”

      Có lẽ câu này của quá trần trụi, có lẽ là vì nhiệt khí phun bên tai mẫn cảm của nàng, lỗ tai Mai Tử lại hồng, lúc sau mới cúi đầu giọng : “Chàng nhịn như vậy khó chịu chứ?”

      Môi hỏa nhiệt của Tiêu Kinh Sơn ở hai bên má nàng mè nheo, hạ giọng lẩm bẩm : “Có khó chịu...” thở dốc dồn dập, lồng ngực áp chặt lấy phần lưng Mai Tử, mà phía dưới, cây lửa nóng kia chống lại mông mềm mại của Mai Tử rồi.

      Mai Tử cắn cắn môi, khua lên dũng khí đưa tay mò xuống dưới, lục lọi cởi dây lưng vải thô của , sau đó tay bé do dự xuống.

      Cả người Tiêu Kinh Sơn cứng đờ, khi còn chưa kịp phản ứng Mai Tử duỗi vào, chờ phản ứng lại muốn ngăn cản.

      Hai tay mềm mại trơn nhẵn cứ vậy thăm dò duỗi vào, ở nơi nguồn suối thần bí của phái nam ngày xưa từng hành hạ nàng vô số lần, bây giờ cũng cứng rắn chống lấy nàng.

      Hô hấp của Tiêu Kinh Sơn trở nên hơi đục, hai bàn tay ôm Mai Tử chặt hơn, chặt đến cơ hồ muốn đem khảm vào lồng ngực của mình, mà phía dưới cũng khỏi tự chủ giơ cao, để Mai Tử lục lọi dễ chịu hơn.

      Lúc Mai Tử do dự siết cây thô cứng lại nhiệt năng trong tay, Tiêu Kinh Sơn hít hơi, lập tức xoay mặt Mai Tử lại, môi sôi sục tinh chuẩn bắt được nàng, vội vàng gặm ăn, mà bàn tay từ lâu tự chủ được bắt lấy mềm mại nảy lên đầy đặn trước ngực nàng, vội vàng mà khắc chế vuốt ve.

      Mai Tử chợt cảm thấy mình giống như con mồi , mà Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên chính thợ săn dũng mãnh. Mai Tử, Tiểu Bạch Thỏ kiều như vậy, dĩ nhiên trốn khỏi tay thợ săn, thế là bị lặp lặp lại giày xéo vuốt ve gặm ăn, này gặm ăn dùng sức vội vàng làm Mai Tử cảm thấy giống như muốn nuốt cả nàng vào bụng.

      Thân thể và nội tâm Mai Tử bị mãnh liệt gặm ăn như thế, hóa thành dòng nước, phát ra tiếng rên rỉ kiều. Nàng tự chủ được giơ cao bộ ngực đầy đặn, vặn vẹo bờ eo mềm mại, mè nheo giữa hai chân thợ săn dũng mãnh, thậm chí là câu dẫn.

      Đương nhiên, tay của nàng cũng chưa từng buông lỏng, tay bé của nàng cầm chặt thứ kia vì động tác của mình mà càng bành trướng ra. Vật kia nóng tay, lờ mờ có rung động, này tất cả đối với Mai Tử mà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Xa lạ bởi vì nàng thực chưa từng chủ động cầm qua nó như vậy, quen thuộc là vì, loại nhiệt năng cùng lờ mờ rung động này từng ở bên trong thân thể nàng vào quá nhiều lần, lại từng trong nhiều lần đó làm cho nàng biết bao nhiêu đêm tới cao trào.

      Nếu như trước kia Tiêu Kinh Sơn cảm thấy nương tử của mình trở thành quả Mai Tử chín muồi, vậy bây giờ hiểu, khỏa Mai Tử này chẳng những chín, còn có độc, độc trí mạng, làm cho có cách nào khống chế chính mình.

      Cuối cùng nhịn được nữa rống to tiếng, nhanh chóng cởi quần vải thô của mình ra, ngồi chồm đối diện khuôn mặt mềm mại của Mai Tử, thế là làm cây sắt nóng kia nảy lên trước mắt Mai Tử.

      Mai Tử biết mình chơi lửa, môi hồng của nàng hơi mở, chớp con ngươi mênh mông nhìn hung thần ác sát trước mắt, nhất thời giữa biết làm thế nào cho phải.

      Lúc này Tiêu Kinh Sơn khắc chế được mình nữa, có chút thô lỗ nâng mặt nàng lên, ngón cái thô lệ xẹt qua môi nàng, cứ thế môi nàng bị cưỡng chế mở ra.

      Tròng mắt của thâm trầm, dục vọng tràn đầy, cúi đầu cắn răng : “Nàng tiểu Mai Tử này!”

      xong lời này, thử bỏ cây nhiệt năng kia vào cái miệng bị buộc mở ra của Mai Tử.

      Lúc đầu Mai Tử còn chưa phản ứng lại, sau này biết ý của , cần tách môi mình nữa, tự nàng thử dùng cánh môi cùng đầu lưỡi của mình bọc lấy món đồ đáng giận kia.

      Thế là môi lưỡi ôn nhuận mềm mại bọc món đồ kiên cường phát giận kia, ẩm ướt bọc lờ mờ bành trướng rung động, đó là tư vị mất hồn nhất đời này, là nửa đêm vô số lần mơ thấy vọt lên rung động mà quen thuộc khó quên nhất.

      Tiêu Kinh Sơn nheo con ngươi đầy dục sắc, gầm phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Hai mắt Mai Tử mê ly, ngẩng đầu quỳ gối, hai tay vô cùng tự giác bưng lấy gốc rễ của , miệng động cái bắt đầu bú ăn. Mà lúc này vì nàng quỳ nên áo khoát đơn thuần phủ người chảy xuống, thế là hai đoàn no đủ thuận theo động tác nàng mút ăn phóng đãng xuất ra sóng lớn mê người.

      Lúc đầu Tiêu Kinh Sơn còn đắm chìm trong tư vị khó , sau này phát động tác của Mai Tử lạnh nhạt, món đồ của kiền khát lâu làm sao có thể thỏa mãn với động tác như thế. Thế là thử di động trước sau trong miệng nàng. Động cái phát tư vị hơn người, loại cảm giác này thế nhưng chút cũng thua tư vị làm người khó quên ở miệng dưới.

      Lúc đầu Mai Tử có chút thích ứng với động tác của , sau này dần dần thích ứng được, nhàng phối hợp theo động tác tiến công của .

      Động tác tiến công của Tiêu Kinh Sơn lúc đầu còn e sợ làm Mai Tử đau nên có phần khắc chế, sau này hưng khởi, có cách nào bận tâm nữa, động tác dần dần cuồng mãnh, làm cho nước miếng bạc thuận theo miệng lưỡi Mai Tử chảy xuống, nước bọt giọt lên hai khỏa trắng nõn mềm mại của Mai Tử.

      Cuối cùng động tác của Tiêu Kinh Sơn giống như lũ bất ngờ bộc phát đột nhiên mãnh liệt, cắn răng hướng bên trong tìm tòi, sau đó cả người đột nhiên cứng ngắc. rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng rút ra. Mai Tử còn há miệng bị vây trong mê mang khó hiểu, đột nhiên thấy vật kia phun ra dòng nước trắng đục, dòng nước này lập tức phun lên mặt, có chút còn ven theo cằm chảy xuống ngực trắng nõn.

      Tiêu Kinh Sơn tích tụ lâu ngày được phóng thích, kịch liệt thở dốc chặt chẽ ngừng ôm lấy bả vai Mai Tử. Mai Tử chỉ cảm thấy thứ màu trắng đục này dính lên mặt có chút trơn dính, có chút nóng, đụng cái.

      Tiêu Kinh Sơn thở dốc thở bình tĩnh lại, lúc này mới thò người qua cầm cái khăn thay Mai Tử lau khuôn mặt cùng phía dưới.

      Mai Tử xụi lơ dựa vào đầu vai , mặc cho lôi kéo. Trước kia Tiêu Kinh Sơn sợ khắc chế được mình, vì vậy có can đảm đụng nàng. Bây giờ tạm thời được giảm bớt, ràng dùng bàn tay thô lệ nắm lấy đoàn phấn nhọn nhàng vuốt ve đùa bỡn, chỉ vậy cũng đủ làm cho thân thể Mai Tử vặn vẹo thuận dung.

      Tiêu Kinh Sơn thấp ách cười ra tiếng, cuối cùng bàn tay thô lệ lục lọi đến phía dưới, lướt qua sông núi, xuyên qua sân cỏ, tới bên dòng suối , chỉ thấy có nước chảy róc rách.

      Tiêu Kinh Sơn dẫn đầu ngón tay bắt đầu hướng bên trong tìm kiếm, vì nơi này lâu ngày chưa có khách đến thăm, nhất thời Mai Tử có chút thích ứng, nhịn được phát ra tiếng rên khẽ.

      Tiêu Kinh Sơn chưa từng ngừng nghỉ, này ngón tay thô lệ thử vào, dẫn lấy nước mật trong suốt, mè nheo mềm thịt tế nộn, chút lại cọ cọ phía trước, chọc cho cả người Mai Tử run rẩy trận, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy bờ eo của , cắn bờ vai của .

      Tiêu Kinh Sơn đợi hơn phân nửa ngón tay vào rồi con ngươi thâm trầm chỉ nhìn chằm chằm hai má hồng đẹp của Mai Tử, ách thanh : “Đau ?”

      Cả người Mai Tử bị ôm lấy, lúc này nheo con ngươi mở môi : “ đau... Có chút...”

      Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, thầm hỏi: “Như thế nào?”

      Mai Tử nhíu nhíu mày, nghiêm túc cảm thụ tư vị ngón tay này mang đến, cuối cùng khuôn mặt vẫn hồng, chôn ngực nhẹn tiếng : “Có chút ngứa...Chàng động chút...” Lời này vừa , thân thể co rút cái.

      Tiêu Kinh Sơn thấp ách mà cười ra tiếng, cúi đầu hôn hôn bên tai nàng, giọng : “Yên tâm, ta ...”

      Mai Tử cho là như trước đây lâu từng làm qua bắt đầu vào, nhưng ai dè làm thế, mà lại dùng ngón tay khác độc ác ở bên trong dao động, tư thế kia lại giống như muốn xé toạc cả người nàng ra.

      Mai Tử “A” phát ra tiếng kêu mềm mại, trong miệng oán giận : “Đừng, chàng người xấu này!”

      Tiêu Kinh Sơn cúi đầu “Ừ” tiếng: “Ta chút.”

      Sau đó Tiêu Kinh Sơn quả nhiên hơn nhiều, đầu ngón tay ở nơi bí vào ra. Mai Tử từ khi sinh con liền cực kỳ nhạy cảm, lúc này bị đầu ngón tay thô lệ của Tiêu Kinh Sơn vuốt ve đùa bỡn, miệng suối khẽ run rẩy, phún ra nhiều nước mật hơn.

      Lúc này cả người Mai Tử đều trở nên mềm mại, thân thể cân đối lên lớp phấn hồng dụ người, lại thêm con ngươi mê lỵ, cái miệng thở , giống như Mai Tử chín muồi dụ người.

      Tiêu Kinh Sơn lấy chòm râu mảnh vụn cọ cọ lên ngực cân đối của nàng, trong miệng thầm : “ muốn muốn nàng làm cho ta lần nữa...”

      Mai Tử còn chưa kịp gì, bỗng nghe bên cạnh có tiếng khóc của trẻ sơ sinh thanh thúy vang lên, cuống quít quay nhìn, chỉ thấy tiểu tử ngủ bên giường tỉnh.

      Mê ly trong mắt Mai Tử lập tức theo gió bay , bất mãn đẩy Tiêu Kinh Sơn người chỉ đạo: “Con khóc rồi kìa, chắc là đói, chàng mau tránh ra, ta ôm nó.”

      Lúc này Tiêu Kinh Sơn thời thanh tỉnh, những thứ thầm mè nheo khàn khàn thống thống kia đều vứt lên chín tầng mây. cuống quít ngồi dậy phủ thêm áo cho Mai Tử, vội vàng mặc quần của mình vào rồi xuống giường, trong miệng còn : “Nàng nhìn nó chút, ta lấy tã.”


      CHƯƠNG 86: ĐÊM TUYẾT LỚN, CÓ KHÁCH TỪ PHƯƠNG XA ĐẾN



      Vài ngày nay tuy Mai Tử xuống giường được rồi nhưng thằng bé chịu rời mẹ, phần lớn thời gian Mai Tử đều phải bế nó người, thế là bên trong bên ngoài mọi việc vẫn phải do Tiêu Kinh Sơn làm. Còn may bây giờ là mùa đông, năm nào núi đầy tuyết, Tiêu Kinh Sơn coi như có ra ngoài cũng sợ rất khó kiếm được thú vật còn sống. Mà mùa đông đến, sớm tích trữ đủ các loại thịt lương thực trong hầm đất, đủ để bọn họ dùng trong mùa đông.

      Tiêu Kinh Sơn làm xong công việc dưới bếp, nhàn đến vô sửa chữa hàng rào. Thỉnh thoảng gặp phải bão tuyết, vui vẻ ôm Mai Tử cùng con nằm giường, chuyện trước kia, nhìn tuyết ngoài cửa sổ chút, giỡn chọc con trai phát.

      Đứa bé này mới đầy tháng, mũi ra mũi mắt ra mắt. Theo nương Mai Tử đứa bé này ngày thường đoan chính, môi hồng răng trắng, sau này sợ chuyên chọc ghẹo nương nhà người ta.

      Nương Mai Tử lời này, tiểu tử vừa đúng nghe được, hứng thú uốn éo đầu nhìn qua, con ngươi tĩnh lặng trong suốt tò mò quan sát nương Mai Tử. Mai Tử ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng thừa dịp dạy nó: “Đây là bà ngoại, gọi bà ngoại con.” Tiểu tử rất cho mẹ mặt mũi, tuy thực được từ bà ngoại nhưng lại hướng nương Mai Tử nhếch miệng cười.

      Này cười tiếng chọc cười nương Mai Tử, nàng mừng đến hứng thú hôn hôn trán đứa bé. Hôn xong rồi, nương Mai Tử cảm khái nhìn tiểu tử: “Đứa bé này đặt tên là gì, trong lòng các con có tính toán gì chưa?”

      Chuyện tên này, buổi tối Mai Tử nằm trong lòng Tiêu Kinh Sơn nghĩ qua rất nhiều, nhưng nàng nghĩ cái lại hủy cái, cảm thấy bất luận cái tên nào cũng có điểm xứng với tiểu bảo bối của mình. Nàng bất đắc dĩ chọt chọt lồng ngực Tiêu Kinh Sơn để nghĩ, nhưng Tiêu Kinh Sơn lại khước thuyết vội.

      Mai Tử nghi ngờ nhìn Tiêu Kinh Sơn, cuối cùng cho ra kết luận: “Chàng cũng có ý kiến gì hay đúng ?”

      Tiêu Kinh Sơn lại cười: “Cứ cho là ta có ý kiến hay, chỉ sợ nàng cũng cảm thấy xứng với thiên hạ đệ nhất người thấy người của nàng.”

      Mai Tử chợt cảm thấy cười mang theo tia chế nhạo, nhịn được nâng quyền đấm qua: “Chẳng lẽ tâm can của ta phải tâm can chàng sao? Chẳng lẽ con trai chúng ta phải là người thấy người sao?”

      Tiêu Kinh Sơn cười nhạt bắt lấy nắm tay nàng: “Hôm nay tâm trí nàng trừ tâm can nàng ra, còn có người khác nữa sao?”

      Mai Tử chợt cảm thấy lời có dụng ý, xem xét lúc, cuối cùng chợt : “Chàng lớn đến chừng này rồi, lại ăn dấm chua của con trai à.”

      Tiêu Kinh Sơn ôm nàng vào lòng, ở bên tai nàng nhàng bất mãn : “Trước đó vài ngày nàng còn ta chán ghét nàng, sao hôm nay trong đầu chỉ nghĩ đến con trai, chuyện kia cần suy nghĩ nữa rồi hả?”

      Có lẽ vì tiếng có nhiệt khí phun đến mặt khiến má Mai Tử có chút phát nóng, lúc này nàng chợt ý thức đến chuyện kia trước đó xác thực mình lâu ngờ. Mấy ngày nay lòng nghĩ về con trai, xác thực bỏ quên .

      Tiêu Kinh Sơn nhìn con trai ngủ say bên giường chút, ôm chặt nàng tiếng: “Bây giờ có thể đấy, có muốn thử lần hay ?” Vừa lời này, vật cứng chống lại phía dưới Mai Tử.

      Mai Tử nhích tới gần thân thể , mặt chôn vào ngực , nhàng gật đầu chút.

      Này cả đêm, bên ngoài bão tuyết lông ngỗng đổ xuống.

      Đứa bé ngủ đến hương vị cực kỳ ngọt ngào, chưa từng quấy nhiễu đến hai vợ chồng.

      Này cả đêm, giường bị mảnh lửa nóng hun đỏ, chăn nệm vẫn khả nghi động đến động , bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ cùng tiếng gầm thê lương.

      =================


      Ngày hôm sau, Mai Tử ôm đứa bé nằm nghiêng giường, Tiêu Kinh Sơn xuống giường. Đầu tiên nhóm lửa làm cơm, sau đó bắt đầu quét dọn sân tuyết.

      Lúc này bầu trời vẫn lẻ tẻ có tuyết rơi, từng mãnh bông tuyết rơi xuống tóc cùng áo da sói của , giống như đóa hoa trắng làm đẹp. cúi đầu quét, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng người hỗn loạn.

      Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ xa có đám người, gian nan ở trong tuyết dắt ngựa tới.

      Đám người này phủ áo da, đầu còn mang theo mũ da to, cứ thế làm Tiêu Kinh Sơn chưa nhận ra bọn họ là ai ngay. Nhưng rất nhanh nhận ra tư thế dáng của những người đó, đây phải bọn cướp ngày xưa sao!

      Tiêu Kinh Sơn để xuống cây chổi quét, tới cửa, hướng những người đó vẫy tay, trầm thấp hô: “Chiếm Phong!”

      Người đến chính là Bùi Chiếm Phong thống lĩnh đám người kia. Đám người từ xa xa thấy Tiêu Kinh Sơn hướng bọn họ vẫy tay, ai ai cũng hết sức cao hứng, trong miệng lớn tiếng kêu hô, chạy nhanh kéo ngựa hướng bên này , có người còn dứt khoát bỏ ngựa chạy tới.

      Mai Tử ở trong nhà cũng nghe động tĩnh, từ cửa sổ dò đầu nhìn qua, vừa nhìn liền thấy bọn Bùi Chiếm Phong, vui mừng xuống giường chạy ra ngoài, chạy vài bước mới phát mang giày.

      Chờ mang giày chạy ra đám người kia đến cửa nhà, ai ai cũng để ngựa xuống vào nhà.

      Cái sân vốn quét tước sạch vì đám người này đến lần nữa lại trở nên lăng loạn, nhưng Tiêu Kinh Sơn và Mai Tử đương nhiên để ý đến chuyện này, bọn họ toàn tâm toàn ý hoan nghênh những vị khách gấp gáp đến trong bão tuyết.

      Tiêu Kinh Sơn mời bọn Bùi Chiếm Phong vào nhà, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng. Mai Tử vội vã chui vào bếp bưng nước nóng Tiêu Kinh Sơn sớm nấu pha trà lên, ly trà đủ dùng, thể làm gì khác hơn là cầm chén đến dùng. Mỗi người chén, nhất định phải để bọn họ uống ngụm trà nóng sưởi ấm thân thể trước.

      Hai bên chuyện, Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn lúc này mới biết, ra bọn cướp ngày xưa sớm rời khỏi quân doanh. Nhưng bọn họ nghĩ thể cứ thế chạy đến thôn Bích Thủy, sợ quấy rầy mọi người, thế là ở bên ngoài đại giang nam bắc mò mẫm dạo vòng, ngắm nhìn cảnh đẹp, mắt thấy mùa đông đến rồi, lúc này mới chạy tới trong này.

      Trong đó có người vỗ lấy ngực : “Chúng ta nghĩ mùa đông đến rồi, lỡ như ở đây sói hổ gì đó mò đến, huynh đệ chúng ta ở đây cũng giúp được phần.”

      người khác thở dài hơi: “Ai, ai dè mới tiến vào núi liền đụng phải bão tuyết, nhóm người chúng ta bị lạc đường trong thâm sơn này.”

      Tiêu Kinh Sơn nghe, vội hỏi Bùi Chiếm Phong chuyện thế nào. Bùi Chiếm Phong lúc này mới giải thích: “Vốn nghĩ lâu gặp Tiêu tướng quân cùng phu nhân, chúng ta muốn chuẩn bị chút lễ gặp mặt nên tiến vào núi kiếm chút đồ quý. Ai dè chúng huynh đệ tinh đường núi, thế nhưng lạc đường, may đụng phải bão tuyết đêm qua. Chúng ta ở trong rừng tránh cả đêm, nhìn trời sáng bão tuyết lại lúc này mới qua đây.”

      Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử vạn ngờ thế nhưng còn có thể như thế, nghĩ đến tối hôm qua bọn họ ở trong chăn đốt lửa tới trời bọn cướp đáng thương phải ở trong sơn động chịu lạnh, cũng có chút đành lòng.

      Nhưng Bùi Chiếm Phong rất nhanh an ủi : “Mặc dù thể kiếm được đồ tốt gì, nhưng chúng ta vẫn có mang đồ bên ngoài về cho tướng quân cùng phu nhân.”

      Người đứng bên : “Đều là đồ quý cả, có tổ yến bổ cho thân thể.”

      Người khác : “Còn có vòng tay cho tiểu bảo bối.”

      người khác nữa : “Phía bên ta còn chuẩn bị miếng ngọc thượng hạng, nghe thứ đó phải mang từ , mang lâu có linh khí, có thể bảo vệ mệnh chủ nhân.”

      Bọn họ bảy miệng tám lời , bỗng nghe tiếng khóc cao vút vang lên.

      Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau.

      Mai Tử lập tức xoay người lên giường, vội vã ôm lấy tiểu bảo bối của mình kiểm tra, vừa nhìn, quả nhiên là tiểu.

      Chúng vị cướp đường trợn mắt hốc mồm: “ ra đứa bé sinh ra!”

      Bùi Chiếm Phong chợt : “ trách bụng phu nhân còn!”

      Thế là chúng vị cướp đường nhất tề tò mò nhìn qua, mười mấy cái đầu vây quanh tiểu bảo bối.

      Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ tách bọn họ : “Để thay tã cho em bé cái .”

      Mọi người vội vàng nhường đường, mắt to trừng mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn cầm tã tiến lên, Mai Tử ôm đứa bé, Tiêu Kinh Sơn tay chân lưu loát gở tã ẩm ướt xuống, thành thạo mang tã sạch khô ráo vào dưới mông em bé.

      Mai Tử thuần thục nghiêng người ôm đứa bé, nhàng vỗ mông dụ dỗ nó.

      Tiểu bảo bối khóc dần dần ngừng, hai bên má mang theo giọt nước trong suốt tò mò quan sát mọi người. Từ lúc ra đời nó chưa nhìn thấy nhiều người như thế.

      Mọi người mắt trợn tròn nhìn Tiêu Kinh Sơn cầm tã ra ngoài, trong miệng khỏi cảm thán: “Tiêu tướng quân thế mà cũng giặt tã đấy!”

      Bùi Chiếm Phong nhìn mọi người chút, đen mặt thuận theo Tiêu Kinh Sơn ra ngoài.

      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiếp tục mắt to trừng mắt nhìn đứa bé trong lòng Mai Tử.

      Bùi Chiếm Phong nghiêm mặt, chất vấn : “Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì, ra nhanh lên.”

      Mọi người hiểu được chuyện gì, nhưng vẫn sờ sờ lỗ mũi thuận theo Bùi Chiếm Phong ra ngoài. Bùi Chiếm Phong nhìn mọi người ra, cuối cùng còn thuận tay đóng cửa phòng.

      Mai Tử nhìn động tác của Bùi Chiếm Phong, trong lòng khỏi cảm kích quan tâm, ngồi ở mép giường ôm đứa bé vung áo lên bắt đầu cho đứa bé ăn.

      Tiêu Kinh Sơn đứng ở trong sân cầm chậu nước giặt tã, Bùi Chiếm Phong tùy tiện đứng bên cạnh chuyện với . Mọi người thấy hai vị đầu lĩnh đứng mình cũng ngượng ngùng đứng theo, đương nhiên càng thể biết xấu hổ ngồi ghế, thế là nhất tề ngồi xổm xuống.

      Tiêu Kinh Sơn vừa giặt tã vừa : “Đây là trong núi, ta chỉ là người dân bình thường, sau này đừng gọi tướng quân phu nhân gì gì đó nữa.”

      Bùi Chiếm Phong gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn mọi người chút: “Tướng quân , các ngươi nhớ chưa?”

      Mọi người : “Nhớ rồi.”

      Mắt Tiêu Kinh Sơn dẫn theo ý cười, nhàng bất đắc dĩ nhìn Bùi Chiếm Phong.

      Bùi Chiếm Phong sờ sờ lỗ mũi, cúi đầu : “Ừ, ta cũng nhớ rồi, Tiêu đại ca.”

      Bên này bọn họ vừa chuyện, Mai Tử bên kia cho con ăn xong. Hợp quần áo lại, dỗ đứa bé ngủ, cẩn thận đặt nó xuống giường, lúc này mới nhìn ra ngoài song cửa.

      Chỉ thấy bên ngoài có mấy bông tuyết lẻ tẻ rơi, trong tuyết, đám đại nam nhân nửa ngồi trong sân tiếng cũng nhìn Tiêu Kinh Sơn giặt tã.

      Bên ngoài sân, đoàn ngựa chiến ngày xưa, lúc này ôn thuận đứng trong tuyết, lưng gánh lấy tổ yến, vòng tay, ngọc hộ mệnh vân vân trong truyền thuyết.
      hoài thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 87: CHÚNG ĐẠI CA CƯỚP ĐƯỜNG



      hồi sau, Tiêu Kinh Sơn giặt xong tã, lấy tay gạt tuyết đọng dây thừng phơi đồ cái, đem tã treo lên.

      Bùi Chiếm Phong thấy thế có chút lạ lùng: “Bên ngoài trời lạnh, treo đồ ở ngoài sợ kết băng sao?”

      Tiêu Kinh Sơn giải thích : “Thường ngày đều phơi bên bếp lửa nhưng hôm nay bên bếp lửa phơi chật đồ rồi, chỉ có thể treo tạm ở đây, bên trong khô mới lấy vào phơi.”

      Bùi Chiếm Phong lúc này mới hiểu, chợt : “ ra là như vậy.”

      Mọi người ở bên nghe, khỏi gật đầu : “Tiêu đại ca ở ngoài chiến trường màn trời chiếu đất, hôm nay về nhà giặt tã cũng thể gây trở ngại.”

      Mai Tử đứng bên cửa sổ nghe lời này, nhịn được “Phốc” cười ra tiếng, nhàng điểm điểm tâm mi đứa bé ngủ say, giọng : “Thấy , Đại tướng quân phụ thân ngươi ở ngoài giặt tã cho tiểu bảo bối ngươi đấy, sau này lớn lên ngươi phải có tiền đồ mới được.”

      Hôm nay giặt tã xong, Tiêu Kinh Sơn nhìn bông tuyết nhàng rơi đọng yên ngựa ngoài kia chút, rồi nhìn lại này đám huynh đệ cướp đường lâu ngày gặp, khỏi nhớ tới vấn đề quan trọng hôm nay:

      Khí trời rét lạnh, nhà lại chật, chỗ nào để cho bọn họ nghỉ ngơi?

      ra ngày xưa bọn cướp từng dựng nhà lá ở trong này, nhưng lâu nay có người ở, bây giờ nóc nhà cỏ cây đều bị gió thổi bay, nhất thời dĩ nhiên người ở được. Huống hồ trừ người bên ngoài, còn có bọn ngựa, cũng thể để hết trong chuồng ngựa nhà mình được.

      Bên này biết là thế nào cho phải, bỗng thấy chỗ xa có nhóm người cười lại đây. Đúng là đám người Trần Hồng Vũ, Diêm lão út, ra sáng sớm bọn họ nghe có đám nam nhân dắt ngựa tới nhà Tiêu Kinh Sơn. Trần Hồng Vũ trước kia vì chuyện cùng nhau chống bầy sói nên sớm thân quen với bọn cướp, hôm nay xa xa trông thấy nhận ra bọn họ, cười đến lộ cả hàm răng trắng tinh, hô lớn: “Đó phải Bùi đại ca sao, các huynh cuối cùng cũng về rồi!”

      Bọn cướp cũng nhận ra bọn Trần Hồng Vũ, vội vã đến cửa nhà chào hỏi, hai bên gặp mặt cực kỳ thân thiết, vỗ vai có bắt tay có. Nam nhân ngày xưa cùng nhau lui tới hữu tình sớm in sâu trong lòng bọn họ, dễ dàng mất .

      Trần Hồng Vũ cuối cùng vỗ bả vai Bùi Chiếm Phong câu: “Xem như mọi người về đến nhà!” Này câu làm cho Bùi Chiếm Phong, nam nhi cao bảy thước nhưng mắt đỏ hồng, chặt chẽ cầm lấy tay Trần Hồng Vũ : “Thôn Bích Thủy chính là nhà của ta, bây giờ chúng ta đánh giặc xong trở về rồi!”

      Trần Hồng Vũ cười đến sáng láng: “Trở về là tốt rồi,đệ đệ ta ở bên ngoài cũng đánh giặc, gần đây nhắn tin đánh giặc xong trở về. Cha mẹ ta còn vội vã thương lượng chuyện hôn nhân cho đấy. Hôm nay các huynh trở về, qua đầu thôn bà mối tìm cho các huynh nương tốt, học tập Tiêu đại ca lợp vài gian nhà ngói mới.”

      Bùi Chiếm Phong nghe như thế, mặt thậm chí có chút phát quẫn: “Ai u, gì đâu , đám người chúng ta cùng hai trắng, làm sao có nương chịu gả cho chúng ta, mình là được rồi.”

      Trần Hồng Vũ tin, nhíu mày cười nhìn huynh đệ phía sau : “Bùi đại ca nhà các huynh muốn ở mình, chẳng lẽ các huynh cũng tính bồi độc thân cả sao?”

      Chúng vị huynh đệ cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn có người da mặt dày chút cười hô: “Chúng ta cần độc thân!”

      Vẫn chưa từng cất tiếng, Diêm lão út nghiêm túc gật đầu : “Này cũng đúng, mọi người nhìn Tiêu huynh đệ, lúc đó phải cũng giống mọi người mình từ bên ngoài trở về đó sao. Thời gian đó còn thích chuyện, sau này khi cưới Mai Tử, bây giờ có nhà có nghiệp còn có con, này là càng ngày càng thoải mái.”

      Chúng vị huynh đệ cũng nhìn Bùi Chiếm Phong: “Chúng ta cũng muốn học Tiêu đại ca, ở thôn Bích Thủy cưới nương tử.”

      Bùi Chiếm Phong bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn : “Mà thôi, tất cả mọi người nghĩ cách tự tìm nương tử , chúng ta tất cả đều ở đây an cư lập nghiệp sinh con!”

      Chúng vị huynh đệ nhìn lẫn nhau, cuối cùng phát ra trận hô hoán đồng tình.

      Bùi Chiếm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Diêm lão út ở bên an ủi vỗ lấy bả vai Bùi Chiếm Phong: “Đây là bản tính của nam nhi.”

      =================


      Nhiều người làm việc nhanh, hôm nay bọn cướp giải quyết vấn đề thứ nhất, thế là mọi người bảy miệng tám lời nghĩ kế, cuối cùng nghĩ ra cách: Trước để đám người ở nhà dân ngủ mấy ngày, sau đó nhanh chóng đem nhà lá cũ kia lợp lại, ít nhất có thể che mưa che gió, như vậy vấn đề có thể giải quyết rồi.

      Cuối cùng bọn cướp thấy Trần Hồng Vũ tính toán như thế: ra có nhóm người trong thôn nuôi lừa với ngựa, có súc vật có chuồng. Mỗi chuồng xin dưỡng nhà hai con ngựa cũng ngại nhiều. Ngựa có thể phân biệt gửi dưỡng ở các gia đình. Đến lúc đó, nếu mọi người cần dùng gia súc đến nhà mà mình gửi nuôi, vừa đúng gây nhầm lẫn.

      Chủ ý này vừa ra, đương nhiên mọi người đồng thanh hưởng ứng, khen ngợi Trần Hồng Vũ thông minh. Ở đó người nào nhà có chuồng gia súc cũng bày tỏ hoan nghênh bọn cướp dẫn ngựa tới gửi, thế là vấn đề này coi như giải quyết triệt để rồi.

      Bùi Chiếm Phong lập tức chỉ huy mọi người tháo đồ lưng ngựa xuống hết. Bọn họ mỗi người con ngựa cũng mang theo ít nhiều lễ vật, việc này, phần lớn lễ vật cũng phải của mình , mà là mua đến cho Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử, đương nhiên cũng có phần cho người trong thôn.

      Rất nhanh người toàn thôn đều biết bọn cướp đến, lại đây xem nhiệt náo. Bọn cướp cũng hào phóng, đem những thứ số lượng nhiều kia dễ dàng phân phát cho từng hộ gia đình. Các gia đình được nhận quà ngại muốn nhận, nhưng bọn cướp quá nhiệt tình chỉ đành nhận lấy.

      Mắt thấy đến giờ ngọ, vừa vặn lúc này tuyết cũng ngừng, Tiêu Kinh Sơn tìm người quét sạch tuyết trong sân, ở trong sân chống hai cây sắt lớn, mặt khác đặt nồi lớn lên. Làm hết việc này, lại tới hầm ôm thịt dê đông lạnh ra, là muốn nướng thịt cho mọi người ăn.

      Mọi người vừa thấy cảm thấy khá thú vị, cũng đều theo giúp vui, nữ nhân vào bếp giúp Mai Tử nấu chút canh nóng, mà nam nhân theo Tiêu Kinh Sơn giúp nướng thịt dê.

      vài đứa trẻ trong thôn cũng lại xem nhiệt náo, nhìn thấy con dê nướng to như thế, lại nhìn đám nam nhân vây xung quanh con dê, cũng cảm thấy rất hiếm, chạy đến góp vui. Mai Tử dứt khoát lấy hết quả khô trái cây tồn trong hầm ra, phân cho mỗi đứa bé và chúng nữ nhân ăn, thế là mọi người vừa ăn vặt vừa ở trong sân hơ nóng tay.

      Trong sân lửa cháy hồng chiếu rọi tuyết trắng trong suốt vây tường, tiếng mọi người đùa phiêu lãng xa xa. Mùa đông vốn tuyết rơi vô cùng lạnh lẽo lập tức ấm áp hơn nhiều.

      Nướng hồi lâu, vỏ ngoài thịt cừu biến thành màu vàng sậm, thậm chí có mỡ trong vắt theo cây sắt chảy xuống, giọt vào ngọn lửa khiến nó phát ra tiếng hưng phấn dụ người. Mùi thơm mê người phiêu đãng trong sân , sau đó những những đứa bé tham ăn, ngay cả người lớn cũng thầm nuốt nước miếng cái.

      Tiêu Kinh Sơn và Bùi Chiếm Phong xé con cừu này ra, mọi người cùng nhau giúp xé thành khối , lần lượt phân cho mọi người.

      Mấy đứa bé nhà khác nhận lấy phần thịt dê nướng của mình, tham ăn cắn đầy miệng, thiếu chút nữa bị phỏng miệng.

      Mai Tử ở trong nhà cho con ăn, dỗ con ngủ rồi mới ra. A Kim, nương tử Trần Hồng Vũ vội vã đem cho nàng khối thịt dê non mềm: “Mau đến ăn , rất ngon đấy.”

      Mai Tử tiếp lấy, nhìn mọi người chút, chỉ thấy mọi người nhận lấy thịt dê, há miệng to miệng ăn rất ngon lành. Mà Tiêu Kinh Sơn lại bề bộn đem canh trong nồi lớn ra.

      Mai Tử thấy khối thịt dê trong tay bọn cướp cũng phải rất lớn, trong lòng sợ họ đủ ăn, tới bên cạnh Tiêu Kinh Sơn lặng lẽ : “Chàng kiếm thêm đồ lại nướng , bọn họ mệt mỏi cả ngày, ta sợ bọn họ đủ ăn.”

      Tiêu Kinh Sơn gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, chút nữa lấy thịt heo rừng đông lạnh trong hầm lại đây nướng luôn.”

      Hai người chuyện thấy Trần Hồng Vũ dẫn theo vài người từ chỗ xa tới, trong lòng còn ôm cái bao to. biết rời khỏi lúc nào, thế nào lại cùng nhau chia thịt dê ăn?

      Trần Hồng Vũ tới phụ cận, đem mấy bao to thả lên bàn đá mở ra, chỉ thấy bên trong là bánh bao nóng hôi hổi tỏa nhiệt.

      Trần Hồng Vũ hào phóng chào hỏi: “Chỉ ăn thịt dê làm sao no được, đến, nhanh nhanh ăn bánh bao mới ra lò nóng hổi này.”

      Tiêu Kinh Sơn ngờ thế mà sớm có chuẩn bị, trong mắt khỏi mang theo vài phần tán thưởng. Trần Hồng Vũ lại quay đầu hướng mấy thôn dân ăn thịt dê nướng lớn tiếng : “Hai năm trước, sói đến thôn chúng ta, nếu phải nhờ chúng đại ca cướp đường, chúng ta có phải bị sói ăn hết rồi ?”

      Mọi người nghe, : “Đúng vậy, đều là chúng đại ca cướp đường giúp chúng ta đuổi sói! Nếu có bọn họ, chỉ dựa vào người trong thôn chúng ta, ngay cả Tiêu đại ca có bản lãnh cũng sợ đánh lại đám sói kia.”

      Đệ đệ Mai Tử - A Thu lúc này cũng ở đây cùng mọi người nghiêm túc : “Chúng đại ca cướp đường chính là ân nhân cứu mạng của thôn chúng ta!”.

      Trần Hồng Vũ: “Hôm nay bọn họ tới đây, bây giờ trời lại lạnh, trong núi đều là tuyết, mọi người , bọn họ ăn cái gì đây?”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh phản ứng lại, : “Này đương nhiên phải lo, mọi người trong thôn chúng ta đều có tích tồn chút ít lương thực, mọi người bỏ ra ít nhất định là có ăn.”

      Lại có người : “Thôn chúng ta dầu gì cũng mấy trăm người, dù sao cũng có thể nuôi sống mười mấy vị đại ca cướp đường!”.

      Trần Hồng Vũ đợi chính là lời này, đứng ở chỗ cao, huơ tay : “Được, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định phải để chúng đại ca cướp đường ở trong thôn qua chúng ta có những ngày thượng hạng! Ăn cơm no, sau đó cưới nương tử!”

      Mọi người nghe câu cuối cùng của , đồng thanh cười.

      Bọn cướp vốn nhìn thấy tình cảnh lần này cũng cảm động đến hốc mắt thấm ướt, bây giờ nghe câu cuối cùng, cũng khẽ cười.

      Trở lại thôn Bích Thủy, ăn uống cần lo, nương tử cũng sắp có.


      CHƯƠNG 88: TAY PHẢI



      Ở vùng thôn này, ra ngày đông sợ nhất chính là miệng cơm nhiều. Mùa đông ra ngoài săn bắn cũng có phương tiện, trong nhà có nhiều nam nhân sức ăn lớn như thế, Mai Tử vốn còn có chút lo lắng cung ứng đủ. Nhưng bây giờ nhìn người trong thôn toàn tâm tiếp đãi, cũng yên tâm.

      Có mọi người đồng tâm hiệp lực, mùa đông này xem như dễ dàng trôi qua. Đương nhiên bọn cướp cũng rất cố gắng, phút chốc đem nhà vốn sắp sụp lần nữa tu bổ tốt lại, từ này trở xem như triệt để ở thôn Bích Thủy an cư.

      Nghĩ đến cái tên của tiểu bảo bối, bọn cướp bảy miệng tám lời suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ ra chủ ý nào là phản bác tốt, bảy miệng tám lời có cái nào thống nhất ý kiến được. Sau này có lần, nương Mai Tử chưng gạo nếp cho mọi người, nhìn thấy đám người vừa nhai cơm vừa tranh luận, nhịn được câu: “ phải chỉ là nhũ danh của đứa bé thôi sao, chỗ này đâu cần phải lấy tên cho cao quý, trong sơn thôn chúng ta chỉ cần tiện là tốt rồi, có thể tùy tiện lấy tên gì cũng được.”

      Khi ấy tên cướp cầm nắm cơm trong tay : “Có cơm nắm để ăn là ta rất thích, ăn vào vừa có mùi vị vừa no bụng, vả lại khi nào cũng có thể ăn, chẳng lẽ dùng tên này cũng được?”

      Mai Tử ôm nồi cơm từ phòng bếp ra, nghe lời này “Hì hì” cười: “Nếu luận nhũ danh cái tên Cơm Nắm này cũng sai.”

      Lập tức mọi người đều vỗ bắp đùi hay, thế là nhóm người thương lượng chờ Tiêu Kinh Sơn trở về xem nghĩ thế nào. Tiêu Kinh Sơn có ý khiến gì? Đương nhiên là có ý kiến. ra chuyện này mấu chốt ở chỗ Mai Tử, bây giờ nếu Mai Tử cũng cảm thấy được, vậy Cơm Nắm gì gì đó đều được, dù sao sau này còn có thể chính thức lấy đại danh sau.

      Tiểu tử Cơm Nắm dưới mong đợi của đám thúc ngày ngày lớn lên, đến khi xuân đến tiểu sơn thôn tiểu tử Cơm Nắm thế mà có thể bò loạn giường. Bọn cướp vui vẻ trêu chọc nó, mỗi ngày đều có người để nó cưỡi lưng mình chơi. Cơm Nắm vào lúc này vui đến quên trời đất níu tóc cướp đường thúc thúc, nhìn bọn cướp cố làm tư thái “Oa oa” kêu to, nó cười đến răng trắng tinh tất cả đều lộ ra.

      Vào lúc này, Tiêu Kinh Sơn bắt đầu nghĩ đến kế kiếm sống cho bọn cướp rồi. Cái gọi là lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm nước, vùng rừng núi này quá lớn, kỳ coi như đám cướp cùng săn cũng là vấn đề. Núi lớn cung cấp lớn, đồ ăn bên trong bất tận dùng hết. Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại nghĩ, nếu chỉ dựa vào việc săn bắn giờ có lẽ có cơm ăn, nhưng đến mùa đông lạnh giá tuyết lớn, nhóm người như thế khó tránh bị đói.

      Tiêu Kinh Sơn cầm lấy cây sắt to dạo xung quanh núi , cuối cùng có biện pháp: khai khẩn đất hoang.

      Tin đó như ngòi nổ lớn trong thôn, nhóm người xung quanh dám tin, đặc biệt trưởng thôn Trần Kính Tổ. nắn lấy chòm râu lắc đầu vô cùng tĩnh táo: “Thôn Bích Thủy chúng ta đời đời chính là như thế, khai khẩn đất hoang? Kinh Sơn à ——” Lời ý vị sâu xa: “Đây phải chuyện dễ! Nếu có thể được tổ tiên chúng ta sớm làm rồi.”

      Tiêu Kinh Sơn cười, ánh mắt kiên nghị quét qua huynh đệ bọn cướp phía sau: “Khai hoang, chúng ta có thể làm ?”

      nhóm người chí khí ngất trời, đồng thanh hét lớn: “Có thể!”

      Trần Hồng Vũ tiến lên phía trước : “Nhiều người lực lượng lớn, việc này có thể làm, nếu muốn khai hoang, thêm ta suất.”

      Trần Hồng Vũ lời này ra, những người khác cũng bày tỏ nguyện ý.

      Chỉ có những người trong nhà vốn có đất, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía mọi người, trưởng thôn Trần Kính Tổ càng thêm thở dài: “Các ngươi muốn làm ta cũng ngăn, nhưng nếu mùa xuân này các ngươi đều đem công phu để khai hoang, đến lúc đó thiếu lương thực ăn ta cũng có cách.”

      =================


      Có Tiêu Kinh Sơn tướng quân ngày xưa làm chỉ huy, có bọn cướp đường vào ra sa trường làm lâu la, chuyện này có thể làm được sao? Lúc mùa xuân sắp kết thúc, mấy chục mẫu đất hoang được khai khẩn xong.

      Thế là người hâm mộ có, ghen tỵ có, người thỉnh cầu gia nhập càng có. Trưởng thôn Trần Kính Tổ ở bên lên tiếng nữa, con dâu mang đến cho vài mẫu đồ cưới bắt đầu thầm để Phúc ca cũng tham gia khai hoang, nhất định phải chiếm tiện nghi lúc này. Trần Kính Tổ đen mặt, kéo mặt than cầu Tiêu Kinh Sơn hoặc là Trần Hồng Vũ.

      Sau đó Tiêu Kinh Sơn bố trí người, phần tiếp tục khai hoang, phần phụ trách tiến hành trồng trọt gieo hạt đất mới khai hoang, nghĩ đến trước mùa thu này cũng có chút lương thực thu hoạch.

      Mai Tử mang theo vài nương và nàng dâu trong thôn, phụ trách đưa cơm cho mọi người. Trong đó đầu mày cuối mắt, đương nhiên có vài nương cùng vài tên cướp hợp mắt nhau. Mai Tử ở bên cạnh nhìn thấy thú vị, có lúc mở miệng nối duyên.

      Lúc có việc gì làm, Mai Tử dẫn Tiêu Cơm Nắm đến mẩu đất chăm sóc làm việc nhà. Cơm Nắm từ này trở tìm được niềm vui thú, nó thích nhất bò đất bùn ruộng chơi đùa, chơi đến khắp mình toàn bùn. Thường ngày Mai Tử luôn trông nó để nó bò, sau này phát trông nổi, Tiêu Kinh Sơn ở bên : “Dù sao cũng ở đất, nàng cứ để nó bò cũng tốt.” Mai Tử suy nghĩ chút thấy cũng đúng, mình lúc phải mình cũng bò ruộng sao, nên nàng cũng quản nó khỉ gió gì nữa.

      Tiểu tử Tiêu Cơm Nắm từ này trở càng thêm quậy phá vô hạn, có lúc làm cho mặt mũi đầy bùn chỉ còn lại đôi mắt to sáng lóng lánh chợt chớp chớp ngó mọi người, làm nhiều người chọc ghẹo vui thích thôi. Sau này luôn có thúc thúc thẩm thẩm ôm lấy nó đến bên sông rửa mặt.

      Ngày cứ như thế trôi qua, chợt có ngày, mọi người làm việc ruộng, nghe chỗ xa có tiếng ngựa hí, còn có người thô thanh kêu tên Tiêu Kinh Sơn. Nhiều người giương mắt nhìn, chỉ thấy chỗ xa có hai người cùng hai con ngựa, là quen mắt. Tử tế nhìn kỹ, Mai Tử vui mừng dứt, đó phải là đại hán thô lỗ lâu chưa từng gặp - Lỗ Cảnh An sao! Mà bên cạnh Lỗ Cảnh An là người từng ở chăm sóc Mai Tử - tiểu nha đầu Bình Nhi. Bây giờ thấy hai người cùng nhau ngồi con ngựa, bộ dạng thân mật, mà con ngựa còn lại chở cái rương to.

      Lúc này, Lỗ Cảnh An cũng nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn, lật người xuống ngựa hướng bên này chạy lại. Mà Tiêu Kinh Sơn vội vã ném cuốc xuống hướng nghênh đón. Hai người chẳng thèm quan tâm bùn đất, ôm cánh tay đối phương cười to.

      Huynh đệ bọn cướp thả nông cụ trong tay lại đây, mọi người bảy miệng tám lời hỏi thăm Lỗ Cảnh An. Mai Tử thấy tình trạng đó, ràng mở nước cùng lương khô, gọi mọi người ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa tán gẫu.

      Hỏi rồi mới biết, ra Tiêu Kinh Sơn rời khỏi bao lâu Lỗ Cảnh An cũng suy nghĩ bắt đầu rời khỏi. sớm đem rương kim ngân cùng những món đồ trân quý tùy thân, rời khỏi triều đình rồi dạo vòng đại giang nam bắc, cuối cùng chạy vào đây tìm Tiêu Kinh Sơn.

      Mai Tử kéo lấy tay Bình Nhi bên, hư đốn hỏi: “Lỗ đại ca, huynh tới đây thôi, sao lại đem theo Bình Nhi của chúng ta lại đây nữa hả?”

      Bình Nhi đối mặt với Mai Tử ngày xưa mình phục vụ qua, nhất thời đỏ mặt cúi đầu. Lỗ Cảnh An để ý chút nào, vung tay : “Tẩu Phu Nhân, lúc đó ta đáp ứng các người chăm sóc Bình Nhi, sau này rời khỏi đương nhiên quên, làm sao có thể vứt bỏ nàng, thế là dẫn theo nàng cùng nhau lại đây.”

      Mai Tử trừng mắt, hỏi tiếp: “Nàng ấy là nương, làm sao có thể cưỡi chung con ngựa với ngươi?”

      Lỗ Cảnh An vừa uống nước, vừa hào phóng : “Vậy đương nhiên ta cưới nàng.”

      lời này thô lỗ đơn giản, Bình Nhi e thẹn càng thêm đỏ mặt, mọi người xung quanh lại mảnh cười vui vẻ. Lúc đó phu phụ Tiêu Kinh Sơn vội vàng rời khỏi, Bình Nhi có chỗ an thân thế là đến phủ Lỗ Cảnh An, cũng chưa từng nghĩ bây giờ lại thành duyên cho đôi.

      =================


      Trong thôn nếu sớm có đám người bọn cướp, hơn nữa bây giờ còn có đôi Lỗ Cảnh An cùng Bình Nhi, đương nhiên phải cho . Trần Hồng Vũ kéo lấy trưởng thôn Trần Kính Tổ để mọi người làm tốt tất cả chứng từ, từ này trở coi như chính thức an cư.

      Lỗ Cảnh An dựng trạch viện bên cạnh nhà Tiêu Kinh Sơn, được Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn trợ giúp tổ chức hôn đơn giản đầy đủ, coi như cưới Bình Nhi vào cửa.

      Lúc đầu Lỗ Cảnh An còn đem trân bảo châu báu của mình phân phát cho mọi người ít, nhưng mọi người cầm trong tay suy tính hồi rồi ném lại cho . Lỗ Cảnh An rất có mặt mũi : “Này, đây là ta ngàn non vạn núi mang lại đây, các ngươi muốn lấy ta cất, sau này đừng hối hận!”

      Mỗi ngày Lỗ Cảnh An thuận theo Tiêu Kinh Sơn bôn ba đất hoang trong rừng là mỗi ngày phải cầm trong tay phải cuốc chính là lưỡi hái. nhịn được uất ức thở dài: “Ta là người có tiền mà, tại sao phải làm chuyện này!”

      Tiêu Kinh Sơn để ý , chỉ chăm chú làm việc kiếm sống của mình, chúng vị cướp đường cũng cho vị tướng quân ngày xưa mặt mũi, thậm chí ngay cả mí mắt bọn họ cũng thèm động. Mà những nương nàng dâu khác đều che miệng len lén cười, còn có người cầm lương thực trong tay, mở miệng trêu ghẹo : “Đem những thứ màu trắng màu vàng của ngươi ra đây, chừng chúng ta còn có thể cho ngươi chút bánh bột ngô bột sắn để ăn.”

      Lỗ Cảnh An phẫn phẫn bất bình đạp bùn đất: “Ông đây tin có bạc thể mua được đồ ăn!”

      Nhưng rất nhanh phát bạc trắng của chỉ có thể dùng duy nhất vào lúc mua sắm lớn mỗi tháng, từng tò mò xuống chợ chân núi, cũng ngạc nhiên phát , những thứ tròn tròn hoàng kim của , người trong chợ hình như chưa từng thấy qua!! Người ta vẫn còn dùng đồng bản a!

      Buổi tối hôm đó, Bình Nhi phát nam nhân nhà mình dùng chân đá cái rương to hướng bên ngoài nhà mà .

      Bình Nhi ngạc nhiên: “Đó phải là bảo bối của chàng sao, sao hôm nay...”

      Lỗ Cảnh An chờ Bình Nhi xong, vui : “Mà thôi, cái này đặt trong nhà chỉ tổ chiếm diện tích, phòng chúng ta vốn cũng rộng, giữ lấy làm chi!”

      Bình Nhi : “ đường ngựa chở đến cũng phí ít hơi sức, chàng tùy tiện tìm nơi cất là được, cần gì phải ném nó.”

      Lỗ Cảnh An suy nghĩ chút: “Cũng được, ta ném nó xuống hầm, vậy cũng có thể chiếm diện tích.”

      Thế là Bình Nhi nhìn phu quân mình thở hổn hà hổn hển mang cái rương nặng ra phía ngoài nhà, cuối cùng bò vào trong hầm, đem cái rương bỏ vào nơi sâu nhất bên trong, cuối cùng còn đá cái : “Ngươi cái gì hoàng kim vật phàm tục, ông đây sau này nhớ tới ngươi nữa!”

      =================


      Buổi tối hôm nay, Mai Tử tắm cho tiểu tử kia, dụ dỗ nó ngủ, lúc này mới cùng Tiêu Kinh Sơn nằm giường.

      Từ từ chui vào lòng Tiêu Kinh Sơn, nằm ngực tùy tiện vuốt ve. Mai Tử giống như trở lại lúc mới gả cho . ra thời gian đó như chỉ chớp mắt cái, giờ nàng cũng là mẹ của con nàng rồi.

      Mai Tử dở sở trường lấy ngón tay miêu tả vết sẹo của Tiêu Kinh Sơn, chợt nhớ tới chuyện, đưa tay cầm lấy tay phải của .

      Tới hôm nay, Tiêu Kinh Sơn mặc dù mực khai hoang nhưng đều dùng tay trái cầm cuốc, dám dùng lực tay phải.

      Mai Tử thở dài hơi, mặt nhắn nằm ngực mè nheo thầm: “Chẳng lẽ cái tay này sau này thể tốt lên được sao?”

      Bàn tay Tiêu Kinh Sơn ôm lấy eo nàng, vuốt sau lưng nàng : “Yên tâm, sau này tốt thôi.”

      Mai Tử vẫn đau lòng: “Lúc nào mới có thể tốt đây?”

      Tiêu Kinh Sơn lại lời , bàn tay thô lệ chỉ như có như mơn trớn lưng mềm của Mai Tử.

      Mai Tử bị vuốt ve đến trong lòng phát ngứa, người cũng có chút mềm mại, càng dựa thêm vào ngực .

      Hô hấp Tiêu Kinh Sơn cũng có chút nặng nề, chợt dùng sức cái, ôm cả người Mai Tử lên hai chân dạng ra của mình.

      Lúc đầu Mai Tử giọng hô tiếng, nắm tay đánh vào lồng ngực , : “Chàng người xấu này, dọa chết ta!”

      Nhưng đánh rồi đánh nàng chợt phát phù hợp, mở to mắt kinh ngạc nhìn .

      Tiêu Kinh Sơn cười , trong mắt phát sáng: “Nàng nhìn gì vậy?”

      Mai Tử cúi đầu nhìn tay phải của Tiêu Kinh Sơn vịn eo của mình, vừa rồi...chính là cái tay này đỡ cả người nàng dậy?

      Tiêu Kinh Sơn lại nhíu mày : “Bé ngốc, nàng nhìn nhầm thôi.” Vừa hai tay đỡ lấy eo nàng, đè nàng xuống, hướng chính xác chỗ bồng bột của .

      Mai Tử chỉ cảm thấy mình nhanh chóng rơi xuống, có dị vật xông vào.

      Nhưng tâm tư của nàng vẫn dừng lại ở lúc vừa rồi. Nàng ở mảnh dưới nhấp nhổ vẫn nghĩ, vừa rồi...khẳng định nhìn lầm á.


      CHƯƠNG 89: A KÍNH



      Ta tên là A Kính, năm nay 11 tuổi, ở nơi gọi là thôn Bích Thủy.

      Thôn Bích Thủy là thôn rất lớn, mỗi nhà chúng ta có căn nhà, bao quanh nhà là từng mảnh ruộng đất. Chuyện ruộng đồng đều do chúng ta mọi người cùng nhau làm, bình thường cha mẹ ta còn có thúc thúc thẩm thẩm cùng nhau trồng trọt, thu được cái gì mọi người phân ra. Đương nhiên lúc nhà nông nhàn rỗi, bá bá thúc thúc dưới dẫn dắt của phụ thân cùng nhau vào núi bắt chút thú rừng cho bọn trẻ tham ăn chúng ta. Cứ đến lúc này, chúng ta mấy đứa bé đứa nào miệng cũng chảy nước miếng.

      Cha ta nhìn rất cao rất cao, mẹ ta dịu dàng hay cười, ta còn có ca ca vui vẻ hay dẫn chúng ta chạy loạn khắp núi. Đương nhiên, ta còn có rất nhiều bá bá, thúc thúc cùng thẩm thẩm.

      Việc này, bá bá thúc thúc đối với ta rất tốt, trong đó ta ưa thích nhất là Lỗ bá bá cùng Bùi thúc thúc. Lỗ bá bá vỗ lấy tay biến ảo thuật cho ta xem, còn có chòm râu xuề xòa cho ta kéo chơi. Đương nhiên sau này lúc ta lớn lên chút, cũng dám kéo nữa, o(╯□╰)o.

      Mẹ ta , nếu như ta còn dám kéo chòm râu của Lỗ bá bá, nàng cho ta gặm giò heo nữa. Nghĩ đến hương vị thơm nồng cùng thịt dai dai của giò heo, ta cảm thấy vẫn cách ly chòm râu của Lỗ bá bá xa chút tốt hơn, đồ chơi có thể bỏ, ăn .

      có chòm râu của Lỗ bá bá, ta chuyển ánh mắt sang Bùi thúc thúc. Bùi thúc thúc người này bình thường cũng thích chuyện, nhưng đối với ta rất tốt. chỉ có ba con trai, đều là trứng thối, cho nên rất sủng ái ta, ta muốn cái gì cũng cho, có lúc còn len lén mang giò heo cho ta ăn. Ta có chòm râu để chơi nên giả vờ khổ sở bôi nước mắt để dẫn ta trèo cây, chỉ tiếc là bị lừa, ta đến chỗ Hoa ca ca học trèo cây. Hừ, ta đương nhiên biết ca ca khẳng định mang theo ta trèo cây, Bùi thúc thúc chỉ ứng phó ta mà thôi, trong lòng ta rất ràng, ta còn là đứa bé.

      Thiên Phi nhà Lỗ bá bá tốt bụng bay lại đây : “Cùng ta tìm bảo bối ?”

      Ta nhàm chán nhìn Thiên Phi cái, nghĩ thầm tìm bảo cái gì a, trong núi này có mảnh đất nào ta chưa qua. Thiên Phi lại thần thần bí bí cho chúng ta biết: “Cơm Nắm ca ca , trong hầm nhà ta có thứ rất thú vị, buổi tối phát sáng.”

      Ta nghe vậy có hứng thú, ta biết Cơm Nắm ca ca nhà ta rất thông minh, lên chủ ý nhất định tồi.

      =================


      Ngày hôm sau, phụ thân cùng bá bá thúc thúc đều ra đồng làm việc, mẹ cùng đám thẩm thẩm ở trong sân phơi những trái cây hoa quả hái được núi. Cơm Nắm ca ca nhà ta trừng ta cái, ta len lén theo chạy .

      Đến sau nhà Lỗ bá bá, chúng ta thấy nhóm người tụ tập tại đây. mặt mọi người đều rất hưng phấn, nghĩ sau này có thể có bảo bối phát sáng để chơi rồi.

      Hầm này nghe lúc trước nhà Lỗ bá bá sử dụng, sau này bởi vì quá nên bỏ dùng nữa. Bây giờ, chúng ta xuống miệng hầm liền bị mùi vị kỳ quái đánh thẳng tới, bên trong đen ngòm, cái gì cũng nhìn .

      Cơm Nắm ca ca vén tay áo lên, móc ra đến cây đánh lửa, sau đó đem cây đánh lửa này bỏ vào hầm. Thiên Phi rất kinh ngạc hỏi: “Làm gì vậy? Huynh muốn đốt bảo bối sao?”

      Ta nhẫn nhịn ngừng cười nhạo Thiên Phi: “Ngươi biết rồi, cha ta , lâu ngày dùng trong hầm có thể có khí độc, trước tiên phải dùng lửa để đốt.”

      Qua chốc lát, Cơm Nắm ca ca ngửi ngửi, cuối cùng : “Có thể xuống.” Vừa lập tức nhảy xuống.

      Thiên Phi do dự rồi cũng nhảy xuống theo, mấy ca ca khác đương nhiên cam lòng sau, cũng thuận theo nhảy.

      Ta xăn xăn ống quần, đỡ lấy miệng hầm cũng theo nhảy. Phía dưới, Thiên Phi còn gọi: “Mau, ta đỡ ngươi.”

      Ta nghe , nhàng rơi xuống đáy hầm. ra bên trong hầm có bùn đất mềm cùng lá cây, căn bản ngã xuống đau. Thiên Phi người này chỉ thích vui hoan nịnh hót ta mà thôi, việc này trong lòng ta đương nhiên biết rất .

      đám nhóc choai choai nhảy xuống, hầm nho này nhất thời đẩy người, trong bóng tối có người dẫm lên chân ta, còn ngươi tránh ra để ta tìm bảo bối. Cuối cùng Cơm Nắm ca ca chợt giọng : “Đừng kêu, bảo bối ở trong này!”

      Mọi người lập tức lời nào, nhìn dưới chân Cơm Nắm ca ca.

      Chỉ thấy có cái gì đó lấp lánh phản quang, có bạch quang, có lục quang, còn có hồng quang. Ánh quang này rất nhu hòa, đèn dầu trong nhà thể so được.

      Toàn bộ chúng ta kinh ngạc ngây người, mắt trợn tròn nhìn Cơm Nắm ca ca hất những cành khô lá khô ra, cuối cùng đem những thứ kia bới ra.

      Mọi người lập tức thanh tỉnh, cùng tới, ngồi xổm xuống bắt đầu đào bảo bối, có cái hình vuông, có cái hình tròn. Ta nhanh mắt nhanh tay, đem này chuỗi hồng sắc xinh đẹp cầm lấy.

      Cơm Nắm ca ca thấy mọi người loạn thành đoàn, cùng mọi người thương nghị , bảo bối này có rất nhiều, bằng chúng ta đem phần lớn giấu ở trong này, mỗi người chỉ cầm cái ra ngoài, như vậy dễ bị người lớn phát .

      Đám người này luôn luôn nghe lời Cơm Nắm ca ca, đương nhiên có ý kiến, bày tỏ tán đồng, thế là nắm bảo bối trong tay leo ra ngoài hầm.

      Thiên Phi lấy được cái màu lục, lớn giống như trứng gà, lòng ta nhất thời có chút tham lam, ta cảm thấy màu lục của còn đẹp hơn cả màu hồng của ta. Thiên Phi nhìn ra ý của ta, đổi với ta. Lòng ta có tránh né, cuối cùng lắc lắc đầu, ta mới cần đồ của .

      ngày này, trong lòng mọi người đều rất hưng phấn, cũng rất thấp thỏm, trong lòng cất dấu những bảo bối kia cũng có chút được tự nhiên. Mẹ ta thậm chí còn lạ kỳ hỏi ta, A Kính phải con thích nhất là gặm giò heo sao, sao hôm nay có thích thú gì nữa.

      Ta vội vàng cúi đầu nhìn, ra trong chén xác thực là giò heo a! Ta vội vã làm bộ bình thường hứng thú gặm giò heo, cuối cùng mẹ nhìn ra cái gì đúng.

      =================


      Lúc đám trẻ chúng ta có bảo bối rồi, mọi người đều trở nên giống trước, có việc gì len lén vui vẻ lấy ra vui đùa chút. Cơm Nắm ca ca rất vui, cảnh cáo mọi người phải giữ lấy cho tốt, được để người lớn thấy. Ta biết lo lắng bị mất, nhưng ta cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng có ngày bị người lớn biết.

      Chuyện quả nhiên ngoài dự đoán của ta, lão đại nhà Bùi thúc thúc gọi là Thiết Đản, bình thường ta gọi là Thiết Đản ca ca. Thiết Đản ca ca vui vẻ thích tiểu nương phía tây của thôn gọi là tiểu Áp, vì nịnh hót người ta nên đem bảo bối của mình cho tiểu Áp chơi, nhưng ai dè lại bị Trần gia Tiểu Tam thấy được. Tiểu Tam cũng muốn chơi, thế là cướp của Thiết Đản ca ca, cuối cùng hai đứa trẻ nháo lên.

      Lúc người lớn đem bọn tách ra hỏi thăm nguyên do tình Trần gia Tiểu Tam có chí khí, con nít khóc lớn, vừa khóc vừa : “Ta cũng muốn chơi lam bảo bối!”

      Người lớn vừa vụ nước về, hỏi cái gì là lam bảo bối, chúng ta đám liều mạng trốn tránh, Cơm Nắm ca ca càng thêm mặt sắt lời nào.

      Sau này cha ta và Lỗ bá bá cũng đến, cha ta ép hỏi Cơm Nắm ca ca, Lỗ bá bá ép hỏi Thiên Phi, hai người miệng mồm bướng bỉnh, đều . Cuối cùng rốt cuộc là cha ta lợi hại, trực tiếp hỏi đứa bé nhất trong đám chúng ta. Đứa bé kia bị cha ta lạnh mặt nhìn chằm chằm, cuối cùng “oa” tiếng khóc lớn, run rẩy đem bảo bối giấu trong váy mang ra.

      Lỗ bá bá tiến lên phát bắt lấy bảo bối, tử tế nhìn rồi hoang mang : “Khối đá này nhìn quen mắt...”

      Nhưng hoang mang chút, sau đó thịt mặt lập tức cứng lại, dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn cha ta : “Đây phải là đồ năm ấy ta mang đến sao!”

      =================


      Bảo bối của chúng ta toàn bộ đều bị lấy mất. Đám chúng ta bị cha mẹ của mình lĩnh trở về tiến hành giáo dục phen. Mẹ ta tức giận cầm lấy cành liễu muốn đánh ta cùng ta, nhưng cha ta ôm lấy ta, muốn đánh đánh Cơm Nắm, là Cơm Nắm xử hư muội muội.

      Mẹ ta luôn luôn nghe cha ta, lập tức lấy cành liễu hướng Cơm Nắm ca ca kêu lên... Đón lấy tình cảnh ta dám nhìn, ta vội vàng bưng mắt chạy vào giường, làm bộ rất đáng thương rất sợ hãi. Ta biết bộ dáng này của ta làm cha ta càng đau ta.

      Ai dè mẹ ta quay đầu hừ tiếng : “Chàng xem nó giả vờ , nó làm gì có sợ, trong lòng vui thích đấy!”

      Ta bưng bít mắt lại, trong lòng thẳng kêu, trời đất chứng giám, ta có vui thích a, ta chỉ muốn bị đánh! Ta chỉ muốn tiếp tục gặm giò heo a!

      Từ ngày đó, đám trẻ chúng ta cũng thấy qua bóng dáng của bảo bối nữa, cái hầm đào ra bảo bối cũng bị lấp lại. Lúc đầu mọi người thấy đáng tiếc, nhưng mùa đông còn có tuyết để chơi, mùa xuân có châu chấu, mùa hạ có ve sầu, mùa thu còn có thể trèo lên cây tìm mật ong ăn. Niềm vui thú của chúng ta rất nhiều, việc này dần dần trôi vào quên lãng.

      Vài năm sau, Cơm Nắm ca ca nhà ta nháo lên muốn ra ngoài núi lăn lộn. Mẹ ta muốn, cha ta dám phát biểu ý kiến, ta ở bên quấy loạn thêm.

      Cuối cùng vào sáng sớm mai chúng ta chưa tỉnh lại, Cơm Nắm ca ca mình người rời khỏi, bàn để lại phong thư.

      Mẹ ta khóc đến thiếu chút nữa ngất xỉu, đứa bé này cái gì cũng mang theo, ra ngoài biết làm sao, đứa bé trong núi lần đầu tiên ra ngoài cũng phải dễ dàng. Cha ta lại tỉnh táo cầm tờ giấy bình tĩnh : “Nó cầm chuỗi hạt châu năm ấy lão Lỗ mang đến.”

      Ta phẫn hận, chẳng lẽ lúc đó ca ca ta thế mà len lén cầm hai bảo bối, kết quả cuối cùng chỉ nộp lên cái??!

      Ta rất uất ức, ta rất bất đắc dĩ, ta cảm thấy mình phải thông minh bằng Cơm Nắm ca ca, dựa vào cái gì ta thể ra ngoài lăn lộn phen?

      Chỉ tiếc năm ấy ta tồn tại cái tâm này, len lén lưu lại bảo bối!

      Thiên Phi nhìn ra khổ sở của ta, len lén với ta: “Mẹ ta có ít bạch trắng cũng ngân lượng, là đồ trước kia ở ngoài núi, bây giờ vẫn đặt trong hộp trang sức đấy.”

      Mắt ta sáng lên, níu lấy cổ áo Thiên Phi : “Chúng ta cùng nhau rời khỏi !”

      Thiên Phi trộm bạc trắng ngân lượng của mẹ , chúng ta cũng nhân ngày trời chưa sáng rời khỏi thôn Bích Thủy.

      Lúc ra ngoài sân , lòng ta chợt rất nỡ bỏ cha và mẹ, nhưng ta len lén xuyên qua cửa giấy nhìn vào. Ta thấy cha ta vẫn ôm mẹ ta, mẹ ta thế mà vẫn giống như đứa bé tựa vào trong lòng cha ta.

      Lòng ta thầm cười phen, nghĩ thầm mẹ ta có cha ta, cha ta có ta mẹ, ít chúng ta bọn họ cũng sợ, với lại ta còn trở về.

      Nghĩ thông suốt, ta chút nào do dự đeo lấy gói đồ rời khỏi.

      Sáng sớm này, trong núi có sương, ta và Thiên Phi hướng ngoài núi mà , tới đầu núi chúng ta quay đầu nhìn, trước mắt mảnh sương mù, chúng ta thấy được tiểu sơn thôn quen thuộc ngày xưa nữa.

      Thiên Phi thúc giục ta: “Nhanh lên, nếu bị bắt gặp.”

      Ta suy nghĩ thấy cũng đúng, vội vã cùng gấp rút lên đường.

      Ngay lúc đó ta đương nhiên ngờ, chuyến này chính là vài năm.

      Vài năm, ta qua rất nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, cũng trải qua rất nhiều chuyện.

      Ta tự mình trải qua triều đại sụp đổ, thấy được Vương Quốc nổi lên. Ta cũng chứng kiến từng câu chuyện tình động lòng người.

      Đương nhiên, ta còn gặp được nam nhân cưng chiều ta giống như cha ta thương mẹ ta.

      Vài năm sau, Cơm Nắm ca ca : “Chúng ta trở về thôi.”

      Ta gật gật đầu, dắt lấy ta nam nhân ta , nghiêm túc cho biết : “Ở nơi xa xôi, có thôn Bích Thủy, đó là nơi rất tốt.”

      --------Hết Truyện--------
      hoàilee thích bài này.

    5. Meoga

      Meoga Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      21
      Truyện này hay lắm lắm luôn nè, nó là cuốn đưa mình tới thế giới điền văn và chìm ngỉm trong này luôn :p

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :