1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu nương tử nhà Tướng quân- Yên Ba Giang Nam-58

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 20:


      Hai vị sứ giả bị đưa khỏi tướng quân phủ liền bị Trầm Cẩm vứt sau đầu, chuyện còn lại liên quan đến nàng, lúc này Trầm Cẩm ngồi trong thư phòng, vừa chuyện với Triệu ma ma vừa vẽ vẽ giấy, “Ta thấy trong viện nên trồng hai loại cây đào với lựu.” Quả đào với lựu là hai loại trái cây Trầm Cẩm thích ăn, hơn nữa hoa đào còn có thể làm điểm tâm, nghe bảo còn có loại rượu hoa đào gì đó nữa.

      Triệu ma ma ngẫm nghĩ lựu với đào ngụ ý tốt, cái nhiều con nhiều cháu cái cát tường trường thọ, liền tán thưởng, “Phu nhân ánh mắt vô cùng tốt.”

      Trầm Cẩm vẽ bốn vòng, viết lên hai chữ đào và lựu, “Bên này có thể trồng ít nho.”

      Triệu ma ma gật đầu, nho cũng ngụ ý nhiều con nhiều cháu… Ủa, ánh mắt bà bỗng nhiên trở nên khó lường, hay phu nhân muốn sinh trẻ con? Cũng có khả năng này, An Bình từng phu nhân thích động vật , sinh nhiều cũng tốt, Sở gia người ít quá.

      Thân mình phu nhân gầy yếu quá nên tẩm bổ nhiều hơn mới được, chuyện sinh con vội, ít nhất chờ phu nhân lớn thêm chút nữa
      biết có phải Triệu ma ma ở chung với Trầm Cẩm lâu, biết sao lại hiểu từ chuyện thích sang chuyện sinh con nữa.

      “Bên này làm cái ao được ?” Trầm Cẩm ánh mắt long lanh hỏi, khi trước ở Thụy vương phủ, nàng vô cùng hâm mộ con đường quanh ao trong viện Hứa trắc phi, bên trong chỉ nuôi cá còn nuôi rùa, Trầm Cẩm muốn ngắm cá chỉ có thể ra hoa viên lớn trong nhà.

      Triệu ma ma ngẫm liền khuyên, “Vào đông nước lạnh, tốt cho cơ thể phu nhân.”

      Trầm Cẩm hơi thất vọng ậm ừ, nàng biết đây là tốt cho nàng liền cười , “ sao, dù sao ở hoa viên cũng có.” Hơn nữa trong phủ chỉ có mình nàng muốn ngắm cá, cũng khác khi còn ở Thụy vương phủ là mấy, mỗi lần Trầm Cẩm muốn đều phải chọn lúc bọn Trầm Tử .

      Nghĩ thế Trầm Cẩm lại thỏa mãn, “Vậy ta có thể vòng chỗ này lại nuôi mấy con thỏ.”

      Triệu ma ma đành lòng thấy Trầm Cẩm thất vọng, nghĩ nghĩ mới đề nghị, “Hay ăn cơm trưa xong, phu nhân hỏi tướng quân, chừng tướng quân có biện pháp.”

      Tướng quân từng bảo phu nhân dọn dẹp chuẩn bị chuyển đến sân bên kia ở, Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh xong rồi nhắc lại nên cũng để trong lòng, nhưng Triệu ma ma lại nhớ ràng, lại bà hiểu tính Sở Tu Minh, những người để ý hoặc thứ gì thích để ở gần mắt thấy tai nghe mới có thể an tâm.

      Trầm Cẩm cười cười nhắc chuyện ao nữa, chỉ , “ biết đến khi nào mới có thợ tu sửa.”

      Lúc man tộc vây thành, để bảo vệ cửa thành thứ gì có thể xài được đều dùng, lúc ấy ngay cả gia cụ cũng biết bị hủy bao nhiêu chứ đừng tới hoa cỏ cây cối, đồ dùng trong phòng Trầm Cẩm đều được mua thêm dần dần gần đây, cho dù hình thức hay công năng đều bằng đồ hồi môn của Trầm Cẩm nhưng dùng cũng đến nổi nào.
      Trầm Cẩm vì thế mà thấy thiệt thòi, dù sao nàng biết Sở Tu Minh có thể vừa mới đánh giặc xong bao lâu cho nàng mấy thứ này tốn ít công sức, hơn nữa những thứ này đều là đồ mới, phải đồ cũ người khác dùng rồi, nàng là người biết vừa đủ đòi hỏi nhiều.

      “Lúc nô tỳ đưa hai vị đại nhân về có dạo ở ngoài vòng.” An Bình buông việc trong tay , “ tu sửa bảy, tám phần rồi, trễ nhất là tháng sau công tượng có thể đến phủ ta.”

      Trầm Cẩm nghe thế liền cười, hai má lúm đồng tiền vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, “Thế tốt quá, biết Kiều lão đầu còn bán bánh nướng nữa.”

      Nếu Sở Tu Minh hạ lệnh tất cả công tượng tăng cường tu bổ nhà cửa dân chúng biên thành trước tướng quân phủ cũng còn thê thảm cho đến giờ.

      An Bình cười , “Chờ mấy ngày Kiều lão đầu khai trương, nô tỳ mua cho phu nhân.”

      Quả nhiên Trầm Cẩm cười càng vui vẻ hơn, Triệu ma ma tính chọn thêm cho Trầm Cẩm vài nha hoàn, sau khi Hỉ Nhạc mất chỉ còn mình An Bình, hơi neo người.

      ra sau khi có chợ có nhiều món ăn mới lắm, ta còn thấy có người nướng sâu ăn.” An Bình nhớ ràng, khi đó nàng hoảng sợ vô cùng.

      Trầm Cẩm trợn tròn mắt, môi hơi mở, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc , “Sâu gì?”

      “Đen tuyền, cái loại hay thấy ngoài đồng ấy.” Lúc bấy giờ An Bình mới chợt nhớ ra, chỉ sợ Trầm Cẩm chưa thấy bao nhiêu sâu, cũng ai rảnh bắt đủ loại sâu tới cho nàng xem, “Ta nhớ còn có ve sầu nướng nữa.”

      Trầm Cẩm cau mũi, hơi rối rắm hỏi, “Ăn có ngon ?”

      Triệu ma ma có tâm muốn tướng quân và phu nhân gần gũi nhau hơn liền , “Phu nhân muốn biết cứ hỏi tướng quân ấy.”

      “Phu quân từng ăn sâu rồi à?” Trầm Cẩm biểu tình càng rối rắm, mày hơi nhăn lại, chẳng lẽ họ đồn , phu quân thích ăn mấy thứ kì kì quái quái, vì bọn họ ăn cơm chung nên chàng vì ta mới cắn răng nhịn?

      Triệu ma ma biết tâm tư Trầm Cẩm, cười , “Tướng quân từng ăn nhiều thứ lắm, lúc hành quân làm sao chú ý nhiều thứ được.”

      Quả nhiên, tuy Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh thích ăn mấy thứ có chút kỳ quái… lại còn tận tình chăm sóc người khác, chỉ cần bắt nàng ăn, nàng có ý kiến, nếu muốn nàng ăn biết đầu bếp ở đây có biết cách làm gỏi cá sống để làm thịt tươi cho nàng nhỉ.

      Triệu ma ma vốn tưởng sau khi nghe xong Trầm Cẩm hai mắt long lanh chờ mong bà kể thêm nhiều chuyện về tướng quân, nhưng ngờ nụ cười của Trầm Cẩm lại biến mất, như gặp chuyện gì khó xử, hai mắt mờ mịt, ràng chú ý nghe bà chuyện.

      Triệu ma ma có chút bất đắc dĩ, An Bình thấy lại hiểu được lòng Triệu ma ma, hơn nữa nàng hầu hạ Trầm Cẩm lâu hơn nên biết cho dù Trầm Cẩm ngẩn người cũng có thể nghe được, cười , “Phu nhân, chợ còn có nhiều chỗ chơi lắm, lần trước nô tỳ còn thấy người ta bán cún con nữa.”

      “A?” Quả nhiên nghe An Bình xong liền vui mừng hỏi, “ ?”

      An Bình đáp, “, rất đáng , có điều cha cho nô tỳ mua, nhà ta có chỗ nuôi.”

      Trầm Cẩm giật mình , “Sân của ta rộng nè.”

      “Nếu phu nhân thích cứ với tướng quân, tướng quân dẫn phu nhân .” An Bình cười .

      Trầm Cẩm nghe vậy hơi do dự, “Có phiền phức quá ?”

      Triệu ma ma hiểu chủ ý của An Bình, liền tiếp lời, “Phu nhân yên tâm, cho dù phu nhân tướng quân cũng phải , nửa năm lần đại thị*, mỗi tháng lần tiểu thị*, vừa hay sắp đến phiên đại thị, náo nhiệt vô cùng, dân chúng biên thành ai cũng từng .”

      *họp chợ lớn ấy mà

      Trầm Cẩm nghe bảo thuận tiện dẫn mình theo nên an lòng , “Ta với tướng quân.”

      Triệu ma ma hòa nhã , “Giờ tướng quân có trong phủ, bằng chờ ăn tối xong rồi ?”

      Trầm Cẩm nhớ hôm nay Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn ra ngoài làm việc, ở địa giới biên thành chỉ cần Sở Tu Minh muốn những người từ kinh thành tới có cách nào có thể phát tung tích bọn họ.

      May mà An Bình nhắc tới chuyện biên thành, Trầm Cẩm nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ truy vấn, “An Bình đáng , trừ họp chợ còn có chuyện gì vui ?”

      An Bình nhớ nhiều chuyện thế, nàng cũng chỉ tới đó có lần, “Rất nhiều, hơn nữa ở đó có thể dùng lá trà hay muối để trao đổi với người khác, đến lúc đó phu nhân tự dạo, giờ ta trước mất hấp dẫn.”

      Trầm Cẩm biết thế liền gật đầu , “Được.”

      “Chi bằng hôm nay phu nhân kể tiếp chuyện ngày đó tướng quân chặt bảy trăm tám mươi sáu đầu người ?” Chuyện mới nghe kể có nửa, An Bình tò mò chết được, “Với lại hôm nay tướng quân có nhà.”

      Trầm Cẩm động tâm nhưng vẫn liếc trộm Triệu ma ma cái, hai cái, ba cái… Khóe mắt Triệu ma ma giật giật, “Lão nô xem phòng bếp làm bánh phù dung thế nào rồi.”

      “Ma ma vất vả.” An Bình nhanh chóng tiếp lời, “Tối ta bóp vai cho ma ma.”

      Vừa đóng cửa lại Triệu ma ma nghe giọng mềm của Trầm Cẩm truyền từ trong ra, “Tướng quân huy đao chặt bảy mươi tám đầu người xong…”

      “Phu nhân, phải bảy trăm tám mươi sáu cái à?” An Bình truy vấn.

      Trầm Cẩm lắc quai hàm mới , “Là tướng quân , người chặt nhiều đầu người thế mệt nên ta giảm số lượng cho .”

      “À.” An Bình cảm thấy đúng nhưng cụ thể đúng chỗ nào biết.

      Ngoài cửa Triệu ma ma thầm lặng nâng tay xoa xoa khóe mắt, cũng phải chém rơi đầu người , mà cho dù có chém bay bảy nghìn tám trăm sáu mươi sáu người sao, tướng quân cũng là, sao lại ngồi mấy chuyện này với phu nhân cơ chứ.

      Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn buổi chiều về, đúng lúc Trầm Cẩm ngủ trưa tỉnh dậy, bị Triệu ma ma dặn dò bảo An Bình cầm ít bánh phù dung để hai người mang .

      Triệu ma ma nhìn bộ quần áo màu xanh lam Trầm Cẩm mặc biết sao lại cảm thấy áy náy, giống như bà tự tay tẩy rửa thỏ trắng sạch rồi trang trí xinh đẹp đặt lên bàn cho bạn báo nào đó, mà bạn báo

      Lại đưa tay xoa khóe mắt, Triệu ma ma nghĩ chắc tối qua mình ngủ ngon, ràng quần áo màu xanh lam, đâu có liên quan gì tới thỏ trắng đâu.

      Sở Tu Viễn về phòng mình nghỉ ngơi, vết thương cũ quá nặng, cho dù đỡ hơn nhưng vẫn phải dưỡng lại từ từ, còn Sở Tu Minh đọc thư, nghe hạ nhân bẩm báo liền bỏ thư bàn.

      “Phu quân.” Đây là lần đầu tiên Trầm Cẩm chủ động tìm Sở Tu Minh, nàng rất ít khi đến sân của Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh đáp tiếng, mặt biểu tình, có điều Trầm Cẩm thấy ý cười trong mắt mới xác định Sở Tu Minh thấy phản cảm việc nàng đến viện tìm , “Ma ma làm bánh phù dung, phu quân có muốn ăn thử ?”

      “Được.” dùng hạ nhân, Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm vào trong phòng, Triệu ma ma ý bảo An Ninh giao thực hộp cho Trầm Cẩm rồi hai người theo.

      Trầm Cẩm cầm thực hộp theo sau Sở Tu Minh, nhanh nên Trầm Cẩm chỉ chậm còn trộm nhìn bốn phía xung quanh, xem quá nhập tâm nên chú ý Sở Tu Minh dừng bước, bị ngón tay nhàng ngăn trán.

      “A?” Chân Trầm Cẩm bước về phía trước lại ngoan ngoãn thu về, “Phu quân sao thế?”

      Sở Tu Minh buông ngón tay, cầm thực hộp trong tay Trầm Cẩm, “Nếu thích ta dẫn nàng dạo.”

      “Có thể à?” Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh trông mong, giống chú mèo chờ đút cơm vậy, cũng chỉ có lúc này mới thành thành bộ dạng nhu thuận nghe lời.

      Khuôn mặt luôn trong trẻo lạnh lùng của Sở Tu Minh nhu hòa ít, tay cầm thực hộp, tay đưa tới chỗ Trầm Cẩm, Trầm Cẩm vô cùng vui mừng đặt tay nàng vào tay Sở Tu Minh, tuy nam nữ hữu biệt nhưng Sở Tu Minh là phu quân của nàng… Tuy thế, hai má Trầm Cẩm vẫn đỏ ửng.

      Nếu Triệu ma ma thấy thấy áy náy nữa vì chú thỏ này của chúng ta đợi người khác dâng lên cho bạn báo tự mình dâng tới trước mặt rồi.
      botihell, KisaragiYue, Dion4 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 21:


      “Muốn xem họp chợ?” Sở Tu Minh chờ Trầm Cẩm hết chuyện họp chợ nghe bảo có chỗ nào ăn, chỗ nào chơi, còn có thể mua thú nuôi xong mới hỏi.

      Trầm Cẩm cầm miếng bánh phù dung lấy lòng Sở Tu Minh, lại bưng ấm lá trà ngâm bảy tám phần rót cho ly, mới , “Phu quân, dẫn ta cùng được ?” Giọng mềm nhũn mang theo ý làm nũng, như móng vuốt mèo nhàng cào cào vào lòng người vậy.

      Sở Tu Minh chậm rãi bưng ly trà uống ngụm, lại ăn miếng bánh phù dung rồi mới , “Được.”

      Hạnh phúc tới quá nhanh khiến Trầm Cẩm chưa phản ứng kịp, chờ ý thức được Sở Tu Minh đồng ý mới lộ hai lúm đồng tiền, “Phu quân tốt nhất.”

      Đáy mắt Sở Tu Minh ý cười, cho dù Trầm Cẩm mở miệng cũng chuẩn bị dẫn nàng theo, biên thành trùng tu, giờ tướng quân phủ tìm được người đến tu sửa khiến Trầm Cẩm có chỗ nào chơi, hàng ngày chỉ có thể ở trong phòng ngây ngốc, Triệu ma ma xa gần vài lần rồi, cho dù Trầm Cẩm oán giận cũng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

      Trầm Cẩm đạt được mục đích nên tiếp tục lấy lòng Sở Tu Minh, cảm thấy mỹ mãn ăn bánh phù dung, nước trà cũng do Sở Tu Minh rót cho nàng, “Đúng rồi, kinh thành đồn rất nhiều về ta à?”

      “Ừ.” Trầm Cẩm nuốt miếng bánh trong miệng, , “Có rất nhiều, đáng sợ lắm.”

      Tuy Sở Tu Minh gì nhưng đáy mắt vẫn lộ cho nàng chút ý tứ, Trầm Cẩm ngẫm nghĩ , “Đặc biệt lần phu quân hồi kinh giao tù binh, nửa đường lại rời ấy.”

      đợi Sở Tu Minh hỏi Trầm Cẩm chọn vài lời đồn kể nghe, Sở Tu Minh đặt nửa đĩa điểm tâm còn lại cách xa Trầm Cẩm, nàng theo bản năng cầm điểm tâm lại thấy nhưng chú ý bởi còn đắm chìm trong việc kể chuyện, lại còn trộm vui vẻ, “ phu quân mặt mày dữ tợn, vị hôn thê đầu tiên mới nhìn thấy bức họa phu quân bị hù chết, người thứ hai hình như bị bệnh chết, người thứ ba do phu quân hài lòng diện mạo của nàng nên giết chết…”

      “Nếu phu quân về kinh thành, những chuyện đồn đại này bị động biến mất.” Mắt Trầm Cẩm là mắt hạnh, nhìn vừa long lanh vừa vô tội, “Sợ rằng Nhị tỷ hối hận dữ lắm, còn phu quân thích uống máu người, ăn thịt người sống, ngày giết người ngứa ngáy khó chịu, phu quân chàng thích ăn sâu à?”

      Cho dù Sở Tu Minh nghe thấy nhiều lời bất lợi bản thân sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, có điều khi nghe câu cuối của Trầm Cẩm lại búng trán nàng, “Sao ta lại thích ăn sâu chứ?”

      “Vậy chàng ăn thử rồi hả?” Trầm Cẩm lại hỏi.

      Sở Tu Minh hơi híp mắt, “Thử rồi, ngay cả thịt chuột cũng từng ăn rồi.”

      Trầm Cẩm vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt thúc giục, Sở Tu Minh còn cách nào khác phải mở miệng , “Năm ấy ta nếm mùi thất bại, chỉ còn hơn mười người trốn trong rừng, đói bụng tự nhiên cái gì cũng ăn được.”

      chuyện cửu tử nhất sinh thế mà Sở Tu Minh ra vô cùng đơn giản, Trầm Cẩm như ý thức được mạo hiểm lúc đó, chỉ , “May mà ta cần phải ăn sâu hay thịt chuột.”

      Nhìn bộ dạng Trầm Cẩm vui sướng khi người gặp họa, Sở Tu Minh lại búng trán nàng, lúc này chẳng phải nên hỏi sao lại thua hoặc lúc đó có bị thương à? Có điều bị Trầm Cẩm nháo thế buồn bã biến mất.

      “Mấy chuyện đồn đại này bắt đầu từ sáu, bảy năm trước.” Trầm Cẩm suy tư, “Chờ đến khi ta biết mọi người đều biết cả, có điều khi đó còn chưa nhiều với quá đáng như nay thôi.”

      Sở Tu Minh chớp mắt nhìn Trầm Cẩm, còn tưởng tiểu thê tử của muốn truyền bá vài chuyện ở biên thành chứ.

      Trầm Cẩm lắc quai hàm , “Ở đây ai tin, người kinh thành chưa ai gặp chàng, hàng ngày lại có chuyện gì để nên mới tìm chuyện , người biên thành bề bộn nhiều việc, làm sao có thời gian tám chuyện linh tinh.”

      Sở Tu Minh nhớ chuyện giết bảy trăm tám mươi sáu người lừa được ai chưa từng thấy chuyện giết người.

      Trầm Cẩm thủ thỉ ít chuyện, chuyện có ích rất nhiều, chuyện vô ích càng nhiều hơn, “Kỳ quái thiệt, trong kinh có đồn gì về tiểu thúc hết.” Tiểu thúc trong miệng nàng là Sở Tu Viễn.

      Ánh mắt Sở Tu Minh mấy phần châm chọc rồi nhanh chóng biến mất khiến Trầm Cẩm tưởng mình nhìn nhầm nên để ý, nếu phu quân muốn để nàng biết, vậy biết mới tốt, vì sắp tới bữa tối nên Trầm Cẩm về mà ở lại chỗ Sở Tu Minh, dạo trong sảnh với , Sở Tu Viễn đến thấy bọn họ liền cười , “Đại ca, tẩu tử.”

      “Ừ.” Sở Tu Minh lên tiếng, ngay lúc nha hoàn bưng nước tới cho bọn họ rửa tay, An Bình cũng chuẩn bị nước cho Trầm Cẩm, hai người rửa xong mới ngồi xuống, Sở Tu Viễn ngồi bên cạnh Sở Tu Minh.

      Nha hoàn nhanh chóng dọn đồ ăn, lúc nhìn thấy bàn gà nướng hai mắt nàng sáng rực, từ sớm nàng ngửi thấy mùi mật ngọt với vị gà, nàng múc cho mỗi người chén cháo rồi mới dùng đũa gắp miếng gà ăn, gà được dần sơ rồi ướp gia vị thêm mật, còn ngon hơn món gà từng ăn hồi trước, cháo được nấu nhuyễn thơm lừng, ngon tả nổi.

      Chờ ăn xong Sở Tu Minh cầm tay dắt Trầm Cẩm về viện, trong lòng Trầm Cẩm hiểu con người phu quân tốt liền bỏ qua việc lần trước nghe lén nàng, ban đêm lúc ngâm chân bằng ngải cứu còn cảm thán với Triệu ma ma, “Phu quân là người tốt.”

      Triệu ma ma biết gì cho phải, ngày thường kể đủ loại chuyện tốt của tướng quân Trầm Cẩm đều có thể ngẩn ngơ chú ý, hôm nay chỉ cần món ăn có thể khiến Trầm Cẩm cảm thán nửa ngày, An Bình cười , “Phu nhân thích là tốt rồi.”

      ra ta từng ăn món khác, thịt kia chỉ vừa mềm vừa béo mà còn được ướp nhiều loại gia vị ăn ngon lắm.” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma cách trông mong, vừa miêu tả cẩn thận hương vị món ăn, còn kém thẳng, Triệu ma ma nhanh với tướng quân, chừng mấy bữa nữa món này xuất bàn ăn, lòng Trầm Cẩm liền thỏa mãn ngọt ngào.

      An Bình và Triệu ma ma đều nhận ra ý Trầm Cẩm, Triệu ma ma mở miệng, “Nếu phu nhân mở miệng, tướng quân nhất định dặn dò hạ nhân.”

      được đâu.” Trầm Cẩm chút nghĩ ngợi đáp, “Thế trông ta tham ăn quá.”

      chỉ Triệu ma ma ngay cả An Bình đều chống đỡ được, chẳng lẽ tự mình mở miệng có vẻ tham ăn à?

      Triệu ma ma vừa buồn cười vừa biết làm sao, chỉ đành phải , “Được rồi, lão nô biết.”

      Trầm Cẩm thỏa mãn mỉm cười ngọt ngào, có điều buổi tối ngủ nàng bị đau bụng đến tỉnh, biết do mục đích đạt thành hay do trong khoảng thời gian này Triệu ma ma điều trị có hiệu quả khiến nguyệt tạm ngừng lâu nay của Trầm Cẩm đột nhiên đến, đừng chi tới thịt béo nữa, lần này nguyệt khiến nàng đau tới mức mặt mày trắng bệch, mỗi ngày chỉ có thể ôm lò sưởi tay nằm giường bị Triệu ma ma đút uống nước đường đỏ, ăn đồ ăn được bỏ hạt tiêu càng thêm thống khổ.

      May là nguyệt hết trước ngày họp chợ mở, cả người khoan khoái, trời còn chưa sáng bị Triệu ma ma gọi dậy, mơ mơ màng màng uống chén sữa dê hạnh nhân mới tỉnh táo, phối hợp thay quần áo rửa mặt chải đầu, hôm nay An Bình chỉ bới tóc đơn giản cho Trầm Cẩm sau đó dùng ngân quan cố định, mặc quần áo màu lam trông nhàng khoan khoái, cuối cùng choàng cho nàng thêm cái áo choàng rồi mới đưa Trầm Cẩm xuất môn, Sở Tu Minh mặc quần áo nâu đứng đợi bên ngoài, lúc thấy Trầm Cẩm liền vươn tay, tay Trầm Cẩm chui ra khỏi áo choàng đặt vào tay Sở Tu Minh.

      Tay Sở Tu Minh nóng ấm xua tan cảm giác lạnh lẽo sáng sớm, đội mũ lạp cho Trầm Cẩm rồi mới nắm tay nàng ra ngoài, Triệu ma ma thấy thế liền đưa bọc mang theo cho An Bình, An Bình xách theo phía sau Trầm Cẩm, hôm nay nàng theo, nàng xin nghỉ chuẩn bị về thăm nhà.

      Quần áo hôm nay Trầm Cẩm màu nhạt nhưng chi tiết lại tinh xảo, như tay áo, bên trong cổ tay thêu chú bướm, vì được buộc chặt nên càng khiến cổ tay nàng trông tinh tế hơn, ở ngoài là áo ngắn tay, còn thêu hoa cỏ các loại, mới nhìn giống như chú bướm bay từ bụi hoa ra.

      Họp chợ mở cách biên thành xa, cưỡi ngựa hơn canh giờ là tới, Trầm Cẩm ngồi chung ngựa với Sở Tu Minh, Sở Tu Minh bế Trầm Cẩm lên ngựa rồi nhận áo choàng từ gã sai vặt mới ngồi lên phía sau Trầm Cẩm, tay nắm dây cương, An Bình đưa đồ Triệu ma ma chuẩn bị cho Trầm Cẩm.

      Sở Tu Minh giúp Trầm Cẩm điều chỉnh chỗ ngồi, để nàng ngồi thoải mái mới dùng áo choàng của mình bao nàng vào trong, tay kia cột nút áo choàng, sau đó ôm chặt Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm có vẻ vui mở nút áo, đầu chui ra, , “Ta thể nhìn thấy bên ngoài.”

      Sở Tu Viễn cũng lên ngựa, ở ngay cạnh Sở Tu Minh nghe thế liền , “Tẩu tử, đại ca sợ ngựa chạy khiến tẩu hứng gió.”

      Trầm Cẩm mới biết mình hiểu lầm Sở Tu Minh, ngón tay mềm mềm quét lên mu bàn tay Sở Tu Minh vài cái, , “Thế lát nữa ta lại chui vào.”

      Sở Tu Minh giận, thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị tốt mới ra lệnh, “.” Sau đó ấn Trầm Cẩm vào trong lòng, xác định Trầm Cẩm cột chặt nút áo choàng mới giục ngựa trước.

      Trầm Cẩm từng cưỡi ngựa nhưng khi đó chỉ ngồi rồi được hạ nhân kéo vài vòng, sau đó Vương phi cho phép cưỡi thêm lần nào, nương cưỡi ngựa hay, chân trở nên khó coi, rốt cuộc nàng kiềm chế được tò mò lại mở nút áo, nhìn hé hé phong cảnh bên ngoài, hôm nay biên thành đặc biệt im lặng.

      Chờ ngựa chạy ra khỏi cửa thành, Trầm Cẩm phát còn gì để xem, gió thổi vào mặt hơi khó chịu mới ngoan ngoãn trốn vào trong lòng Sở Tu Minh, lại thấy đói bụng nên mở gói đồ Triệu ma ma chuẩn bị, lấy thịt với điểm tâm chuẩn bị sẵn bao trong giấy dầu chậm rãi ăn.

      Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn sóng vai trước, theo sau là người hầu trong phủ, dần dần mọi người đông hơn, đều họp chợ, tốc độ đám người Sở Tu Minh liền chậm lại.

      Sở Tu Viễn vốn định chuyện với Sở Tu Minh nhưng lại thấy áo choàng của huynh trưởng nhà mình giật giật, sau khi giật giật có cánh tay chui ra, trong tay nắm miếng thịt, sau đó hướng về phía mặt Sở Tu Minh, ánh mắt Sở Tu Minh trở nên bất đắc dĩ, đương lúc Sở Tu Viễn nghĩ huynh trưởng cự tuyệt liền thấy cúi đầu ăn khối thịt kia, sau đó vỗ vỗ vị trí đầu người trong áo choàng, ngay sau đó cánh tay rút trở về, đổi thành đầu chui ra ngoài.

      Sở Tu Minh ấn nàng về, ngược lại điều khiển ngựa chạy chậm hơn, Sở Tu Viễn nhìn Sở Tu Minh lại quay sang nhìn Trầm Cẩm, bỗng nhiên nghĩ, khối thịt kia phải tẩu tử dùng để hối lộ huynh trưởng mình đấy chứ?
      botihell, KisaragiYue, Dion5 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 22:


      Dọc đường ngoài người ra còn gì để ngắm, tựa vào lòng Sở Tu Minh, lại bị áo choàng bọc ấm áp, chỉ chốc lát Trầm Cẩm mệt nhọc, lấy tay xoa hai mắt, nàng lại chui đầu vào trong áo choàng lần nữa, lần này cần Sở Tu Minh, tự nàng bọc mình trong bóng tối áo choàng, sau đó cả người dựa vào lòng Sở Tu Minh bắt đầu buồn ngủ, Sở Tu Minh mặc cẩm bào nhìn cao gầy nhưng lúc tựa vào phát người gầy chút nào, chỉ ấm áp mà còn cứng rắn, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh tự giác cọ cọ vào người .

      Cánh tay Sở Tu Minh chợt dừng lại rồi mới nhàng nhéo thắt lưng Trầm Cẩm, ‘Chát’ Trầm Cẩm sắp ngủ, phất tay vỗ mu bàn tay Sở Tu Minh, vặn vẹo cơ thể, hàm hàm hồ hồ than thở , “Ngứa, đáng ghét…”

      câu chỉ trích lại như làm nũng, Sở Tu Minh cúi đầu cằm đặt đầu Trầm Cẩm, nhàng cọ cọ vài cái, “ ngốc này sao còn chưa lớn.” Giọng , Trầm Cẩm lại ngủ mất nên nghe thấy.

      Chờ đến lúc Trầm Cẩm bị đánh thức bọn họ đến ngoài chợ, nơi này dùng để nghỉ chân với gửi ngựa, Sở Tu Viễn xuống ngựa hỏi, “Ca, tẩu tử đâu?”

      “Ngủ rồi.” Sở Tu Minh đáp.

      Sở Tu Viễn chớp mắt vài cái giọng , “ phải ca đành lòng gọi tẩu tử dậy đấy chứ?”

      Sở Tu Minh cười cười liếc Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn nháy mắt dám lung tung, trước đây từng bị Sở Tu Minh dạy dỗ vô số lần sợ gần chết, Sở Tu Minh thả dây cương, đồng thời buông lỏng tay ôm thắt lưng Trầm Cẩm, đổi thành hai tay ôm thắt lưng nàng, sau đó…tư thái thực tao nhã xoay người xuống ngựa.

      Sở Tu Viễn theo bản năng che hai ánh mắt, tuy nhìn thấy tình hình trong áo choàng nhưng Trầm Cẩm tỉnh cứ thế đột nhiên ôm nàng xuống ngựa có được thế biết?

      Tiếng kinh hô mềm yếu truyền ra từ trong áo choàng, Trầm Cẩm ngủ ngon bỗng nhiên cảm giác như mình ngã xuống đất, mắt chưa mở kêu lên, sau đó xoay người ôm chặt Sở Tu Minh, ngay cả chân cũng quắp lấy người Sở Tu Minh, Sở Tu Minh thực săn sóc kéo áo choàng che mông của Trầm Cẩm, sau đó , “ thôi.”

      Sở Tu Viễn, bọn thị vệ, “…”

      Luôn thấy đúng chỗ nào đó nhưng đó lại là huynh trưởng, tướng quân, thôi quên , dù sao có áo choàng nên chả thấy gì, vài thị vệ gửi ngựa, để hai người ở lại trông ngựa, bọn họ thay phiên nhau đổi.

      Trầm Cẩm nhờ thế hoàn toàn tỉnh lại, “A…” Nàng thấy lạ lạ chỗ nào đó, “Chờ chút!”

      Sở Tu Minh nghe liền dừng lại, Trầm Cẩm nhận ra mình ngồi tay Sở Tu Minh liền đỏ mặt, “Để ta xuống dưới.”

      “Ừ.” Sở Tu Minh ánh mắt lóe lóe, mới dùng tay kia giúp nàng xuống đứng vững mặt đất, đợi Trầm Cẩm lại mở miệng chủ động mở nút áo choàng, sau đó cởi áo choàng ra, lại giúp Trầm Cẩm cởi áo choàng của nàng, nếu muốn dạo thoải mái có mấy thứ này vướng bận, đưa hai cái áo choàng cho thị vệ.

      biết Trầm Cẩm ngại vì bản thân ngủ mất hay chuyện vừa rồi mà mặt mày đỏ ửng thôi, “Đến rồi à.”

      “Tẩu tử, tỉnh ngủ?” Sở Tu Viễn đứng bên cạnh cười .

      Trầm Cẩm trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn nhưng lại có lực chấn nhiếp, Sở Tu Minh nhàng đảo qua khiến Sở Tu Viễn quyết đoán thu hồi mặt cười, , “Đúng rồi, ta muốn với tẩu tử tiếng, ta dạo trước, tẩu với đại ca chơi vui vẻ.” xong liền dẫn hai thị vệ còn lại , nhất thời chỉ còn lại hai người Trầm Cẩm và Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh ngẩng đầu giúp Trầm Cẩm sửa sang tóc tai quần áo, mới cầm tay Trầm Cẩm hỏi, “Đói bụng chưa?”

      đói.” Trầm Cẩm nghiêng đầu ngẫm nghĩ, Sở Tu Minh liếc mắt cái nhận ra giờ Trầm Cẩm còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên phản ứng chậm chạp, cũng hỏi lại liền nắm tay nàng vào chợ, lúc vào cửa giao hai mươi đồng tiền, vào đây cho dù có mua hay mỗi người vẫn phải giao mười đồng tiền, người bán phải đăng ký sau đó thuê quầy hàng, tùy vào chỗ bán mà có giá thuê khác nhau, công việc dọn dẹp hay bảo vệ đều cần người và chi phí, tiền từ đây mà ra.

      Trong chợ náo nhiệt vô cùng, cả người Trầm Cẩm liền tỉnh, nhanh chóng quên chuyện lúc mới xuống ngựa, “Phu quân, nhiều người quá.”

      Sở Tu Minh lên tiếng, hôm nay muốn mua gì đều dặn Sở Tu Viễn, chỉ dẫn Trầm Cẩm chơi, “ từ từ đừng cuống.”

      “Vâng.” Trầm Cẩm sau khi vào chợ nụ cười chưa bao giờ tắt, người chợ rất nhiều, có bán có mua lại có người chơi như bọn họ, hơn nữa có ít người ăn mặc kỳ quái, Trầm Cẩm nhìn thấy người lộ cả cánh tay, có đeo rất nhiều chuông bạc, còn có người mặc đồ kèm lưng áo rộng như váy…

      nương hoạt bát vô cùng, tuốt đàng trước, người nhà theo bên cạnh, phát Trầm Cẩm nhìn nàng còn cười lắc lắc tay nghe đinh đinh ngừng, Trầm Cẩm cười lại với nàng ta, nếu ở kinh thành mà mặc như thế chắc chắn bị người ta nhạo báng nhục mạ nhưng ở đây lại thích hợp, giống như nồi lẩu thập cẩm, có đủ loại kiểu dáng đồ ăn cùng hội tụ, khiến người ta thấy cổ quái mà là cảm giác hòa hợp.

      Trầm Cẩm kéo tay Sở Tu Minh, , “Hơi đói.”

      Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm, ánh mắt kia viết ràng mấy chữ phải vừa rồi bảo đói à? Trầm Cẩm đỏ mặt, thể nàng muốn xem đồ ăn được, “Cứ đói bụng đấy.”

      “Ừ.” Giọng Sở Tu Minh rất êm tai, đặc biệt lúc mang theo vài phần sủng nịch, như rượu hoa đào ủ nhiều năm vừa thơm vừa say lòng người, Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm tới hàng ăn, vừa vừa giải thích, “Chợ chia làm bốn khu, dựa theo bốn như cầu ‘ăn, mặc, ở, lại’ để chia.”

      “Có thể ở lại qua đêm á?” Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh chịu , nhanh chóng hỏi thêm.

      Sở Tu Minh đáp, “Chợ mở tháng lận.” Sau đó liếc Trầm Cẩm, “ phải nàng muốn ở lại chỗ này chứ.”

      “Sao được?” Trầm Cẩm truy vấn, nàng thấy ngày đủ thời gian chơi.

      Vì người càng lúc càng đông nên Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm vào trong ngực, che chở nàng tới khu ăn uống, “Nàng xem ở đây có bao nhiêu người, chợ lớn thế này chỉ có chỗ nghỉ chân.” hết, phải dọa Trầm Cẩm mà khi xưa với Sở Tu Viễn có ở lại đêm, cả đời khó quên.

      Trầm Cẩm trừng mắt nhìn, lại nhìn mọi người chung quanh, lặng yên giết chết ý định ở lại, phải mở tận tháng à, phu quân dẫn nàng nữa nhỉ? Ngẩng đầu liếc Sở Tu Minh, vì được ôm vào lòng nên chỉ có thể thấy cằm của Sở Tu Minh, hơn nữa Trầm Cẩm chú ý thấy ít nương trộm nhìn Sở Tu Minh, cũng có nhiều người công khai nhìn, đáng tiếc nam nhân này là phu quân của nàng rồi, nghĩ thế Trầm Cẩm lại đắc ý, khỏi lại cọ cọ lên ngực Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh dừng cước bộ cúi đầu nhìn nàng, vỗ nhè sau lưng nàng, “Nhịn chút nữa, sắp tới rồi.”

      Úi cha, nàng biết xấu hổ, nhưng đây là phu quân của nàng, đây lại là chỗ đặc biệt, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ như thế, rất nhiều trượng phu bảo vệ thê tử của mình mà… Ủa, hồi nãy phu quân gì đó… Nhịn cái gì?

      Quên kệ vậy, cái sạp kia nhiều người vây quanh quá, bán cái gì thế nhỉ, vừa nghĩ vừa lên tiếng, lúc ngang qua cái sạp kia còn ngoái đầu lại nhìn nhưng vì vóc dáng bé nên chả nhìn thấy gì.

      Sở Tu Minh nghĩ Trầm Cẩm đói bụng nhưng sợ nhanh quá Trầm Cẩm theo kịp, vừa định cúi đầu hỏi nàng có cần ăn ít thịt trước thấy vẻ mặt hâm mộ của Trầm Cẩm lại còn liên tục ngoái đầu lại, Sở Tu Minh cũng dừng bước quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy có nam nhân hai tay giang ra che cho thê tử, để thê tử lướt qua đám đông nhìn vào trong, Sở Tu Minh ánh mắt lóe lóe, hỏi, “Thích lắm à?”

      “Vâng.” Trầm Cẩm cũng chú ý Sở Tu Minh ngừng lại, nàng chỉ cái sạp có nhiều người vây quanh kia, “Bên kia.” Nhìn Sở Tu Minh trông mong, muốn kéo qua xem thử.

      Ai biết Sở Tu Minh hiểu lầm, làm biểu tình ở ngoài nàng lại làm nũng thế ta thực biết làm sao, động tác thuần thục nhanh chóng bế Trầm Cẩm lên, đợi Trầm Cẩm phản ứng bị Sở Tu Minh đặt ngồi vững vàng vai , hai tay ôm chân nàng, bấy giờ Trầm Cẩm mới giật mình hét tiếng, Sở Tu Minh hỏi, “Được chưa, thôi.”

      “Nhưng mà…” Trầm Cẩm hai má cháy phừng phừng, “Nhưng mà… phải như thế…”

      “Giang tay chặn đường người khác, thế này tiện hơn.” Sở Tu Minh lại điều chỉnh vị trí Trầm Cẩm, xác định nàng ngồi ổn mới , “Ngồi yên đấy, đây.”

      Trầm Cẩm được tự nhiên giật giật chân, nàng sợ tất cả mọi người chê cười nàng, lần này chỉ đỏ mặt ngay cả cổ cũng đỏ rực, “ tốt đâu…” Giọng mềm nhũn có chút thuyết phục nào.

      Sở Tu Minh thấy chỗ nào tốt, ngược lại còn nghĩ vậy mới hay, Trầm Cẩm chưa phát chứ Sở Tu Minh nhạy cảm nhận ra. Kể từ lúc bọn họ vào chợ có ít ánh mắt đảo qua đảo lại người Trầm Cẩm, làn da Trầm Cẩm trắng noãn, ánh mắt trong suốt xinh đẹp, thuần khiết đáng lại tràn đẩy sức sống, Trầm Cẩm ngồi vai càng khiến nhiều người chú ý tới nàng nhưng cũng tuyên bố cho mọi người, tiểu nữ nhân này là của , như tâm tình muốn cất giữ lại muốn khoe khoang của báo đực vậy.

      Trầm Cẩm sắp khóc tới nơi lại bỗng nhiên phát sau khi nàng ngồi vai Sở Tu Minh cũng có ít nữ nhân ngồi vai nam nhân, hơn nữa nơi này tầm nhìn tốt, cho dù có rất nhiều người vây quanh quầy hàng nàng cũng có thể thấy bên trong có cái gì, nước mắt chưa rơi xuống biến mất, Trầm Cẩm bắt đầu hào hứng đánh giá bốn phía, ủa, người bên kia có tóc! Đợi , hình như nàng ngửi thấy mùi thịt nướng…
      botihell, KisaragiYue, Chris3 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 23:


      Trầm Cẩm ngồi ghế gỗ vừa thổi cho bớt nóng vừa cố gắng nuốt thịt trong miệng, bàn trước mặt nàng có tấm giấy dầu, bên đầy thịt nướng cắt thành miếng , cứ ăn miếng là Trầm Cẩm lại cay chịu nổi, mắt với mũi đỏ rực, giọng oán giận với Sở Tu Minh, “Cay quá …” Nàng cứ tưởng bản thân ăn được tiêu nên lúc chủ quán thịt hỏi nàng liền bảo muốn ăn cay, nàng thích ăn hạt tiêu nên dặn có thể bỏ nhiều vào!

      “Nhổ ra .” Sở Tu Minh biết làm sao, còn đưa tay ra trước mặt nàng.

      tay Trầm Cẩm cầm que xiên, tay che miệng, tăng nhanh tốc độ nhai nuốt, Trầm Cẩm thể nhổ đồ ăn ra ngoài, thế còn phun ra tay Sở Tu Minh càng thể.

      Sở Tu Minh cũng miễn cưỡng, rót chén trà lạnh chờ Trầm Cẩm nuốt xong thịt đưa tới miệng nàng, Trầm Cẩm nhanh chóng hớp mấy ngụm, miệng nàng bị thiêu cháy rồi, trong miệng vừa cay vừa nóng, uống hết Sở Tu Minh lại rót cho nàng chén nữa, sau đó đưa chén cho nàng cầm để Trầm Cẩm tự uống, cầm xiên thịt Trầm Cẩm ăn dở cúi đầu cắn ăn.

      Ở kinh thành hay ở phủ tướng quân Trầm Cẩm ăn hạt tiêu là loại mua riêng cho nên cay lắm, những thế hạt tiêu trồng ở địa phương khác nhau vị cũng khác nhau, tướng quân phủ mua hạt tiêu vị cay là thứ yếu còn ở ngoài hạt tiêu phải cay, Sở Tu Minh biết nhưng Trầm Cẩm biết, chẳng qua vì sao lại cho Trầm Cẩm biết… Nhìn hai mắt Trầm Cẩm đỏ lên như thỏ trắng, ánh mắt Sở Tu Minh càng thêm nhu hòa, “Dặn bọn họ nướng cái khác có hạt tiêu cho nàng.”

      “Vâng.” Trầm Cẩm uống hai chén trà mà vẫn thấy miệng khó chịu, lại rót chén thứ ba, “Bỏ ít thôi.” Ở biên thành dưỡng thành thói quen lãng phí thức ăn, giống Thụy vương phủ ở kinh thành, mỗi lần ăn cơm đều có rất nhiều đồ ăn nhưng mỗi món chỉ ăn vài đũa tượng trưng, lãng phí vô cùng, “Phu quân, cay lắm, ta ăn được.”

      Sở Tu Minh ngăn Trầm Cẩm, tới chỗ chủ quán thịt nướng ở cách vách, bảo nàng pha chén trà hạnh nhân lớn, bên còn bỏ thêm hai loại hạt vừng đen trắng đan xen được giã nhuyễn*, còn có sơn tra**…trông rất bắt mắt, “Uống cái này .” Sở Tu Minh dọn dẹp bàn rồi mới đưa tới cho Trầm Cẩm, trà hạnh nhân còn nóng, uống ngụm thứ nhất miệng càng khó chịu nhưng vị vừa chua vừa ngọt, Trầm Cẩm uống liền mấy hớp vị cay trong miệng biết mất dần.

      ** sơn tra: táo mèo/táo gai
      [​IMG]


      “Ngon quá.” Trầm Cẩm cười thỏa mãn, tiếp tục nũng nịu , “ muốn ăn loại nhiều hạt tiêu này đâu.”

      Sở Tu Minh thở dài bất đắc dĩ, dùng xiên trúc cắm thịt nướng bị Trầm Cẩm ghét bỏ ăn, , “Có chỗ dân cư khẩu vị nặng nên nàng ăn quen.”

      “Lần sau muốn ăn cái gì ta hỏi chàng trước.” Trầm Cẩm rất chân chó nhu thuận .

      Sở Tu Minh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, như bị Trầm Cẩm cầu mới bất đắc dĩ đồng ý.

      Thịt nướng mới được dọn lên, Trầm Cẩm cầm xiên trúc lại bắt đầu ăn, nhìn Sở Tu Minh hỏi, “Chàng sợ cay à?”

      Sở Tu Minh nhìn thịt nướng đầy hạt tiêu, lại nhìn thịt trước mặt Trầm Cẩm có hạt tiêu, cuối cùng chớp mắt nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm nhanh chóng hai tay bưng chén trà hạnh nhân uống nữa lấy lòng , “Phu quân tốt nhất, uống cái này cay nữa đâu.”

      Hai người ăn hết thịt nướng, chia nhau chén trà hạnh nhân mới tiếp tục dạo, lần này Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm ngồi vai mà nắm tay dẫn nàng thử đồ ăn vặt ven đường, vì có rất nhiều món nên mỗi món mua ít, Sở Tu Minh cho Trầm Cẩm ăn nhiều nên còn lại đều vào bụng Sở Tu Minh, cho dù Sở Tu Minh có cố gắng cũng thể ăn nổi nữa liền kéo Trầm Cẩm vẫn lưu luyến chịu tới chỗ khác.

      Chợ phân ‘ăn, mặc, ở, lại’, ‘mặc’ phải chỉ có vải dệt, quần áo mà tất cả những vật dụng có thể dùng đều có, Trầm Cẩm thấy ở đây chỉ bán da còn bán hương liệu thậm chí dược liệu, nhìn bên ngoài phẩm chất nhân sâm được tốt nhưng quý giá vô cùng, nó chỉ to bằng ngón chân cái, “Ta nhớ trong đồ cưới của Mẫu phi có cây nhân sâm quý lắm.” Trầm Cẩm giọng , “Khi đó đại ca bệnh nặng, Mẫu phi liền cắt nhân sâm hầm canh, Thái y nếu có cây nhân sâm kia đại ca chỉ sợ cứu được.”

      *** Cảm ơn Cốc chỉ điểm đoạn

      Giọng Trầm Cẩm thực bình tĩnh, có điều đoạn ký ức này khắc sâu, vì lúc đại ca bệnh nặng cả Thụy vương phủ lòng người bất an, ngay cả đồ ăn của Trần trắc phi và Trầm Cẩm cũng chỉ làm cho có lệ, đó là lần đầu tiên Trầm Cẩm ăn thức ăn lạnh nhưng ai dám nháo, đại ca Trầm Hiên chỉ là con trai trưởng còn là trưởng tử, người Thụy vương với Thụy vương phi coi trọng nhất, sau khi bệnh khỏi Thụy vương dâng tấu phong thế tử.

      Sở Tu Minh lên tiếng, “Sao lại bệnh nặng thế?”

      “Ta biết.” Trầm Cẩm sát Sở Tu Minh, thỉnh thoảng kéo lại tới chỗ quầy hàng xem mấy thứ tinh xảo, “Ta nhớ…được nâng từ ngoài về…” Khi đó nàng còn , ký ức mơ hồ, “Ta nghe Đại tỷ nhắc tới lần, hình như ra ngoài với hoàng tử nào đó, dùng hơn nửa gốc nhân sâm kia, lại dưỡng thời gian rất lâu, có điều thân thể đại ca vẫn hơi hư nhược, hàng năm lúc thu đông Mẫu phi luôn luôn lo lắng.”

      Tuy đều là con trai con Thụy vương nhưng Trầm Cẩm là thứ nữ nên thể tiến cung, rất ít gặp mặt hoàng tử công chúa, còn Trầm Kỳ, Trầm Hiên và Trầm Hi lại thường xuyên giao tiếp với những người đó, tiến cung trò chuyện với Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, mỗi lần về đều có ban thưởng, đôi khi là trang sức mới trong cung, có khi là điểm tâm, “Mỗi lần Đại tỷ ở trong cung về đều phân chia đồ ban thưởng, mỗi lần thế hôm sau đều phải cẩn thận Nhị tỷ, nàng ghen tị Đại tỷ nhưng lại dám tìm Đại tỷ gây .” xong còn cau mũi, “Đáng ghét lắm.”

      Trầm Cẩm nhưng Sở Tu Minh hiểu, dám tìm Đại tỷ gây vậy làm thế nào xả? thể bực tức với muội muội ruột thịt tất nhiên kiếm Trầm Cẩm trút giận, khiến Trầm Cẩm chán ghét cũng lạ, nghe Trầm Cẩm Sở Tu Minh hơi đau lòng, “Sau này thế nữa.”

      Chuyện này được che dấu kĩ, Trầm Hiên ra ngoài với hoàng tử về thiếu chút nữa mất mạng, sợ là gặp chuyện gì, nếu có liên quan tới hoàng tử thú vị đây.

      Trầm Cẩm cười hai mắt loan loan, “Ta cũng ngây ngốc để Nhị tỷ ăn hiếp, có Đại tỷ mà, sau khi Đại tỷ xuất giá ta được Vương phi dưỡng bên cạnh.” Trong đó có bao nhiêu vất vả và chua xót Trầm Cẩm , nàng chịu nhiều thiệt thỏi mới bắt đầu ghi nhớ, “Hơn nữa sau khi tin ta gả cho phu quân truyền ra, trong cung thường ban cho ta nhiều thứ lắm.”
      KisaragiYue, tiểu Viên Viên, Chris3 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 24:


      Sở Tu Minh nhìn tiểu kiều thê dễ dàng thỏa mãn tiếp lời nàng, nắm tay dắt nàng đến quầy bán da hỏi, “Có da chồn trắng ?”

      Chủ quầy là nam nhân vừa đen vừa cao lớn, bên cạnh nữ nhân bé, ngũ quan của nữ nhân đó quá tinh xảo làn da cũng trắng nhưng lại mang cho người khác cảm giác thoải mái, như đóa hoa chớm nở xinh đẹp diễm lệ mà rực lửa, lúc cười rộ mang theo cảm giác sang sảng, “Chuẩn bị cho tiểu nương tử cạnh ngươi à? Có da chồn trắng, biết khách nhân muốn mấy mảnh?”

      “Có tất cả mấy mảnh?” Sở Tu Minh hỏi.

      “Vậy xem hàng trước .” Nữ nhân nháy mắt với nam nhân phía sau, quay lưng lôi từ dưới sạp lên đủ loại da chồn trắng, “Là chồn mới săn vào mùa đông, vừa dày vừa mềm.”

      Sở Tu Minh cũng nhận ra, da của nhà rất tốt, hơn nữa được sơ chế sạch , Trầm Cẩm nhìn da nhung mềm mềm đầy sạp hai mắt sáng rực, muốn sờ thử lại ngượng ngùng, đến khi da chồn trắng được mang ra nhịn được nữa, lấy tay gãi gãi cào cào lòng bàn tay Sở Tu Minh, thấy Sở Tu Minh có phản ứng lại cào vài cái nữa, nàng chưa từng nhìn thấy nhiều da thế này.

      Thụy vương phủ hàng năm đều được phân da theo lệ, giống Hứa trắc phi đắc sủng được Thụy vương lén cho nhiều hơn, Trầm Cẩm dưỡng cạnh Thụy vương phi cũng có nhưng Thụy vương phi còn phải cho nữ nhi với hai con trai, Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm , “Có quý giá quá ?”

      đâu.” Sở Tu Minh hỏi, “Thích mấy thứ đó lắm à?”

      “Ừ.” Trầm Cẩm đáp, “Da của mẫu thân đều cho ta cả.”

      Sở Tu Minh , “Vậy mua nhiều thêm chút tặng cho nhạc mẫu.” ra vốn trong khố phòng còn ít nhưng lúc thành bị vây bị xài hết, tại chỉ có mấy mảnh mới mang về, vì bận đánh trận nên phải da nào cũng mang về, chỉ lấy mấy thứ trân quý về thôi.

      Trầm Cẩm lại biết khố phòng ở nhà có, Sở Tu Minh mới nhận ra chìa khóa khố phòng còn chưa đưa cho Trầm Cẩm, ở biên thành thứ nhiều nhất là da, ngược lại vải dệt lại quý hơn da rất nhiều, muốn làm cho Trầm Cẩm chiếc áo choàng da chồn trắng nên mới phải mua thêm ở ngoài, nếu Trầm Cẩm thích da thế chờ sang năm trời lạnh săn nhiều về, trải đầy phòng dày nhất định Trầm Cẩm thích, Sở Tu Minh cho nàng biết kế hoạch, chờ trời lạnh cho nàng ngạc nhiên, “Có tổng cộng bao nhiêu da chồn trắng?”

      “Bốn mảnh.” Nữ nhân đáp, “Thứ này giảo hoạt dễ bắt.”

      Sở Tu Minh lại hỏi, “Bao nhiêu tiền?”

      cần tiền, muốn trà với muối.” Nữ nhân sớm nhận ra hai người phải người bình thường, trà với muối do triều đình quản chế, muốn mua phải mua ở chỗ quan phủ, mà bọn họ mua được muối quan, chỉ có thể mua muối tư hoặc chờ họp chợ trao đổi.

      Sở Tu Minh bất ngờ chỉ gật đầu hỏi, “Bao nhiêu?”

      Nữ nhân ra giá, Sở Tu Minh nhíu mày, “Cao, trời chuyển ấm rồi, năm nay cần dùng nữa.” Chuyện này đúng lại cũng có chỗ đúng, da chỉ cần sơ chế tốt có thể bảo quản hai năm, đặc biệt là da chồn trắng.

      “Có thể thương lượng.” Nữ nhân , nàng nhìn Trầm Cẩm vẻ mặt vô tội lại nhìn Sở Tu Minh, thầm oán, quả nhiên mấy tên mặt trắng đáng tin chút nào, phải nam nhân Thiên Khải rất sĩ diện, thích thể trước mặt nữ nhân sao!

      Lúc này Sở Tu Minh mới tiếp, “Lấy thêm nữa để bọn ta chọn.”

      Nữ nhân nghe thế bảo nam nhân vào lấy thêm da tốt ra, Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm , “Tự nàng chọn cho nhạc mẫu .”

      “Vâng.” Giọng Trầm Cẩm vừa vừa trong, vừa rồi nàng mê mang nghe Sở Tu Minh trao đổi với người ta, khẩu của nữ nhân kia rất nặng, lúc đầu nàng còn có thể mơ hồ đoán ý nhưng sau Sở Tu Minh tiếng địa phương nào đấy hai người cái gì nàng hiểu, lúc Sở Tu Minh chuyện với Trầm Cẩm lại đổi trở về nên nàng hiểu được.

      Trầm Cẩm chỉ chọn cho mẫu thân mà còn chọn cho Thụy vương với Thụy vương phi bởi mẫu thân còn ở Thụy vương phủ, tóm lại thoát khỏi chiếu cố của Thụy vương phi, nàng cầu mong Thụy vương chiếu cố mẫu thân, với lại mẫu thân cũng cần.

      Chờ Trầm Cẩm chọn lựa xong, Sở Tu Minh lại chọn thêm ít nữa, sau đó thương lượng vài câu với hai người kia rồi dắt Trầm Cẩm , Trầm Cẩm ngoan ngoãn theo, còn dịu dàng khuyên, “Còn nhiều chỗ bán da lắm, chúng ta cứ từ từ chọn.” Nàng tưởng giao dịch thành, Sở Tu Minh đành từ bỏ.

      Sở Tu Minh dừng bước chân cười , “Yên tâm , số da đó đều là của nàng, ta bảo bọn họ đưa đến tướng quân phủ ở biên thành.”

      Trầm Cẩm ậm ừ hỏi thêm gì, Sở Tu Minh lại lục tục mua thêm ít, có cái dùng bạc thanh toán trực tiếp, còn mấy thứ như da để người ta đưa tới tướng quân phủ, sau thấy Trầm Cẩm mệt mỏi lại ôm Trầm Cẩm ngồi vai, có kinh nghiệm lần nên Trầm Cẩm ngồi càng thoải mái, còn nhàn nhã quẫy chân.

      Sở Tu Minh nhanh chóng mua sắm xong, tiến về khu vực bán động vật, chỗ này chỉ bán ngựa còn bán động vật sống còn , Trầm Cẩm ngồi cao thấy Sở Tu Viễn, cúi đầu chỉ cho Sở Tu Minh, Sở Tu Minh liền dẫn nàng qua đó.

      Sở Tu Viễn thấy Sở Tu Minh với Trầm Cẩm cả người ngây ngẩn, ngửa đầu nhìn tẩu tử trước rồi mới nhìn huynh trưởng, cuối cùng nhìn hai thị vệ phía sau, huynh trưởng bị người ta cưỡi đầu cưỡi cổ phải ?

      Sắc mặt Sở Tu Minh hết sức bình tĩnh, biểu tình Trầm Cẩm cũng thực đương nhiên, Sở Tu Viễn nhận thấy bản thân nên kinh hô ra tiếng hơn, chờ Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm xuống dưới mới chủ động , “Đại ca, ở đây có con ngựa cái sắp sinh, chào giá cao lại biết giống ngựa đực, huynh tới xem thử.”

      “Ừ.” Tuy Sở Tu Minh thả Trầm Cẩm xuống lại vẫn buông tay nàng ra, con ngựa cái kia được nhốt mình, bụng lộ , nhìn như sắp sinh, lần đầu tiên Trầm Cẩm nhìn thấy, mùi xung quanh khá khó chịu, Sở Tu Minh dẫn nàng tới chỗ này sau cùng là đúng.

      Cách khá xa nên nhìn ra cái gì, Sở Tu Minh ngẫm lại buông tay Trầm Cẩm , “ phải muốn mua con gì nuôi hả? Để Tu Viễn dẫn nàng chọn nhé.”

      “Ta ở đây chờ chàng.” Trầm Cẩm nhu thuận đáp lời.

      Sở Tu Minh nghe thế lòng ấm áp hẳn, vừa muốn nghe Sở Tu Viễn chen vào, “Tẩu tử, bên kia có bán thỏ trắng, đệ mới thấy ấy, thỏ còn bằng bàn tay đệ luôn.”

      Hai mắt Trầm Cẩm rực sáng, càng thêm nhu thuận giọng , “Phu quân , ta ở đây khiến chàng phân tâm, xong việc nhớ tìm ta với Tu Viễn.”

      Sở Tu Minh nhìn bộ dạng vô tội của Trầm Cẩm mà hết đường chống đỡ, ngừng lát mới , “ .”

      “Đại ca yên tâm, ta xem chừng tẩu tử.” Sở Tu Viễn cam đoan.

      Sở Tu Minh phất phất tay, Trầm Cẩm vui vẻ với Sở Tu Viễn còn vọng lại đoạn thúc giục, “Nhanh lên, lỡ bị người ta mua mất sao.”

      “Tẩu tử yên tâm, nó ăn nhiều lại tới hai lạng thịt, có ai cần đâu.” Sở Tu Viễn .

      Sở Tu Minh bình tĩnh , “.”

      Lưu lại hai thị vệ vô cùng đồng tình nhìn bóng dáng tướng quân, lại quay đầu nhìn tướng quân phu nhân chút lưu luyến, ra trong lòng phu nhân địa vị của tướng quân còn bằng con thỏ con, hai người nhìn nhau rồi mới theo tướng quân vào.

      Vì chỗ này toàn bán động vật sống nên khó tránh khỏi có phân động vật, lúc với Sở Tu Minh luôn chọn chỗ sạch hoặc ôm Trầm Cẩm qua, còn Sở Tu Viễn lại chú ý những thứ này, chân Trầm Cẩm đạp lên đủ thứ, quả thực dám nghĩ những thứ đó là cái gì.

      Có điều cảm giác thoải mái biến mất ngay khi nhìn thấy con thỏ mà Sở Tu Viễn , chú thỏ này thực đáng , lỗ tai ngắn hơn so với thỏ bình thường, đuôi càng ngắn hơn, mắt vừa lớn vừa tròn, lông toàn thân mềm mại màu, nhìn giống như chuẩn bị thay lông, bụng màu trắng, tai với mắt nâu đen, chân màu vàng, mấy con thỏ lớn hơn ngồi, bốn năm con còn nằm bên cạnh chúng, Sở Tu Viễn , “Tẩu đừng thấy giờ lông chúng khó coi, chờ đông tới biến thành màu trắng, hơn nữa mấy con này còn , chắc sinh ra chưa được hai mươi ngày.”

      “Tiểu huynh đệ hiểu biết.” Người bán thỏ , “Vốn định bán da ai ngờ thỏ sinh, thể giết được, nhà ta lại muốn nuôi nên đem bán, thỏ mẹ sinh đường, mấy nhóc này mới được mười ngày thôi.”

      “Sao đệ biết chúng nó chưa tới hai mươi ngày?” Trầm Cẩm tò mò hỏi.

      “Vì sau hai mươi ngày rồi thỏ lớn gần bọn chúng thế nữa.” Sở Tu Viễn đáp, “Tẩu tử muốn mua ?”

      Người bán thỏ nghe xưng hô của Sở Tu Viễn mới biết này thành thân, còn tưởng đây là hai đứa tới chơi.

      “Ta có thể sờ bọn nó được ?” Trầm Cẩm nhìn người bán thỏ hỏi.

      “Đừng để chúng nó khiến nương bị thương.” Người bán đáp, chỉ sợ ai đành lòng cự tuyệt nương đáng thế này đâu, có điều thành thân sớm quá, đáng tiếc, chắc gả tới nhà giàu chứ cũng thể nuôi thiếu nữ đẹp thế.

      Trầm Cẩm gật đầu, hai mắt mở to, Sở Tu Viễn thiếu chút phì cười vì hai con thỏ lớn trong lồng sắt cũng mở to hai mắt nhìn Trầm Cẩm, bọn họ như trao đổi qua lồng sắt, mắt vừa tròn vừa sáng, Trầm Cẩm vươn tay chọc chọc con thỏ qua lồng sắt rồi lập tức rụt tay về, nhìn con thỏ chằm chằm, thấy nó phản ứng mới duỗi tay chọc tiếp, lần này con thỏ có phản ứng, chú thỏ bị chọc chậm rì rì giật mình, sau đó dùng cái đuôi ngắn củn đối mặt với Trầm Cẩm.

      “Bao nhiêu tiền?” Trầm Cẩm thích ra mặt, nàng quyết định về lấy nhiều loại cỏ xanh cho thỏ ăn, con thỏ này còn thay đổi màu lông nữa kìa!

      Nàng nhớ hai câu trong bài “Doãn hỉ trạch”, “Mưa chiều mờ mịt gà xuân gáy. Cỏ thu rậm rạp thỏ trắng nhảy”*. Đúng là miêu tả loại thỏ này.

      * Chân thành cảm ơn ss Trang Ngố về câu thơ . T_______T cầu mong tác giả đừng cho thêm thơ văn nữa, ghét lắm.

      Người bán thỏ đòi nhiều, ra cái giá, Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn gật đầu , “Chúng ta mua.”

      đợi Sở Tu Viễn trả tiền Trầm Cẩm thanh toán, Sở Tu Viễn tranh trả nhưng sau khi Trầm Cẩm đưa tiền xong chủ động ôm thỏ, thỏ này nhìn nho vậy thôi chứ , nếu để Trầm Cẩm ôm bị huynh trưởng nhà mình thấy, về xử lý mới lạ.
      botihell, KisaragiYue, laula2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :