1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu nương tử nhà Tướng quân- Yên Ba Giang Nam-58

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 10:


      Rốt cuộc Trầm Cẩm linh cảm sai, nàng chưa vào nhà nghe thấy tiếng khắc khẩu ở trong, nàng nghe Vương tổng quản gì, chỉ nghe Sở Tu Viễn nổi giận , “ bao giờ có chuyện đó.”

      An Bình gõ cửa, ngắt lời bên trong, nhanh chóng có người ở trong ra mở cửa, đây là lần đầu tiên Trầm Cẩm đến phòng Sở Tu Viễn, khác với phòng của Trầm Cẩm, phòng của Sở Tu Viễn có vật gì quý trọng, chỉ có vài món binh khí và mấy quyển sách, giường dùng gấm vóc mà dùng chăn bông dày.

      Sở Tu Viễn bị thương dựa ngồi giường, sắc mặt tái nhợt thấy Trầm Cẩm vào , “Ai cho ngươi đến, về.”

      Vương quản gia lại gì, Trầm Cẩm nhìn bộ dạng Sở Tu Viễn có giận, nàng cảm thấy người thiếu niên này tồi, dịu dàng hỏi , “Ta có ít thuốc bổ, ta cho người cầm ít đến, tổng quản xem có thể dùng cái gì , thiếu cứ với ta.”

      “Tạ phu nhân.” Vương quản gia mở miệng.

      Ánh mắt Sở Tu Viễn bỗng nhiên đỏ hoe, “Ngươi về dọn dẹp , đến tối ta cho người đưa ngươi .”

      Ánh mắt Vương quản gia lộ vẻ đồng ý nhưng gì.

      Nghe thế trái tim Trầm Cẩm giật thót, nàng rất muốn đồng ý vì nàng tin Sở Tu Viễn giữ lời, nhưng nếu đồng ý nàng có thể đâu? Nếu trở lại Thụy vương phủ ở kinh thành, chỉ sợ Thụy vương mặc kệ vì thanh danh hay thể đắc tội Vĩnh Ninh Bá cũng đuổi nàng về đây, chỉ có thể chết bệnh…Thụy vương quản ở biên thành đánh giặc hay lý do gì.

      Suy nghĩ trong chớp mắt, người ngoài nhìn ra điều gì, Trầm Cẩm chỉ , “Ta đâu hết, để Vương quản gia an bài người đưa đệ trước .”

      Vương quản gia nghe thế vẻ mặt dịu ít, đối với Trầm Cẩm cũng xem trọng hơn liếc mắt cái, Sở Tu Viễn thẳng, “Người Sở gia ta thể chiến mà chạy.”

      “Đệ vẫn còn bé, hơn nữa lại bị thương.” Giọng Trầm Cẩm dịu dàng, nàng ở biên thành sau khi ăn ngon chơi đùa vui vẻ có cao lên tí, thời gian trước gầy tại lại mượt mà, vì xương bé nên nhìn nàng béo mà chỉ có cảm giác vừa lòng, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt long lanh, vừa nhìn thấy đáng , “Có gì ta có thể giúp ?”

      Trầm Cẩm biết bọn họ vô duyên vô cớ kêu bản thân lại đây, chờ người khác mở miệng, nàng bị động đồng ý, còn bằng chủ động hỏi.

      Vương quản gia và Sở Tu Viễn liếc nhau, kể sơ về tình huống ở biên thành, giống như suy đoán của Trầm Cẩm, tình hình bây giờ tốt tí nào, đáng lý ra Sở Tu Minh phải dẫn người về từ sớm nhưng biết gặp chuyện gì chậm trễ đến nay vẫn chưa về, mà thời gian trước Man tộc công thành ngờ trong thành lại có gian tế, tướng lãnh ở lại trấn thủ biên thành chết chiến trường mà chết trong tay gian tế.

      Lúc nhắc đến gian tế mặt mày cả Vương quản gia lẫn Sở Tu Viễn đều rất khó xem, Trầm Cẩm hiểu về chiến tranh nhưng nàng phỏng đoán lòng người nhiều lần, trong nháy mắt Trầm Cẩm hoài nghi, gian tế kia phải do Man tộc an bài mà là… vì đoán ra nên Trầm Cẩm toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên rất khó xem.

      Có điều Vương quản gia và Sở Tu Viễn chỉ nghĩ Trầm Cẩm bị lời bọn họ dọa nên để ý.

      “Ta phái người cầu viện, có điều viện quân tới giờ vẫn tới.” Vương quản gia trầm giọng .

      Trầm Cẩm đoán ra Vương quản gia tìm nàng tới làm gì, lại ngoài ý muốn, nhìn Sở Tu Viễn bị thương lại nhìn Vương quản gia, Vương quản gia cũng còn cách nào khác, có điều thấy Trầm Cẩm đoán được ý mình, trong lòng có chút áy náy, nhưng trong lòng Vương tổng quản trừ tướng quân và nhị thiếu gia có gì thể hy sinh, kể cả bản thân , phải thay tướng quân bảo vệ biên thành.

      Phong tục ở biên thành giống kinh thành, nơi này toàn dân đều là lính, chỉ nam nhân ngay cả nữ nhân cũng có thể cầm vũ khí chiến đấu, khi biên thành có tướng lãnh, cần người đứng ra dẫn dắt mọi người đối kháng với Man tộc.

      Dựa vào địa vị của Vĩnh Ninh Bá trong lòng người ở biên thành, tất cả mọi người nguyện ý nghe lời Sở Tu Viễn, nhưng nay Sở Tu Viễn trọng thương, cho dù Trầm Cẩm biết lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm bây giờ cũng có thể nhìn ra bị thương rất nặng, trong phòng dấu được mùi máu tươi, mặt có chút máu, ngay cả chuyện cũng có lực.

      tại phải có người đứng ra thay thế Sở Tu Viễn, tình huống bây giờ ở biên thành tương quan với Vĩnh Ninh Bá, người có thân phận có thể khiến mọi người nghe lệnh chỉ còn lại vị Vĩnh Ninh Bá phu nhân vừa cưới về bao lâu này.

      Thân phận quận chúa của Trầm Cẩm có tác dụng gì nhưng chỉ cần thân phận Vĩnh Ninh Bá phu nhân là đủ.

      “Ta phái người bảo vệ phu nhân.” Vương quản gia .

      Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, nếu bảo vệ có ích Sở Tu Viễn sao có thể bị thương nặng như hôm nay, nhìn ánh mắt Trầm Cẩm Vương quản gia cũng có chút chột dạ, nhớ tới thái độ của bọn họ với Trầm Cẩm thái độ liền mềm mỏng hơn, “Hơn nữa cần phu nhân ra chiến trường, chỉ cần tượng trưng tí thôi.”

      “Ta biết rồi.” Trầm Cẩm nuốt vài ngụm nước miếng mới , “Ta hiểu ý ngươi.”

      “Đưa tẩu tử .” Sở Tu Viễn mở miệng , “Đây là chuyện của nam nhân.”

      Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Viễn, lúc này nàng đặc biệt tỉnh táo, nếu Sở Tu Viễn có thể lại bọn họ tuyệt đối để mình đứng ra, nếu bản thân đứng trước mặt mọi người bị dọa ngất thành đả kích trí mạng, chuyện này phải có khả năng xảy ra, đời này của Trầm Cẩm vũ khí sắc bén nhất nàng từng đụng tới chính là cái kéo.

      Vương quản gia , “Phu nhân, chỉ cần chống đỡ tới khi tướng quân về thôi.”

      Trầm Cẩm cắn răng , “Được, có điều các ngươi cũng phải đáp ứng cầu của ta.”

      “Tẩu tử…” Sở Tu Viễn mặt mày xấu hổ, mang binh ra khỏi thành vốn định đánh lén quân địch nhưng lại bị phát , hộ vệ xung quanh liều chết cứu trở về, nhưng chỉ trúng tên ở vai và bụng, ngay cả đùi cũng bị thương, căn bản động đậy được, biết Sở gia phải có người ra ngoài chống đỡ, trước giờ vẫn làm tốt lắm… Nếu biên thành thể chống đỡ được đến bây giờ còn chưa bị phá.

      Nhưng tại… Sở Tu Viễn trọng thương sắp chết đều khóc, lúc này hai mắt lại đỏ hoe, “Tẩu tử cứ .”

      “Cho dù sau này ra sao, ta chết hay sống, Vĩnh Ninh Bá phải thỉnh phong cho mẫu thân ta.” Trầm Cẩm sợ chết, rất sợ rất sợ, càng sợ sau này mẫu thân sống khổ sở, mẫu thân chỉ có nữ nhi là nàng, nếu nàng chết vậy mẫu thân còn chút hy vọng nào, “Cũng phải nghĩ cách để mẫu thân ta dưỡng đứa con dưới danh nghĩa con vợ kế.”

      Lúc bình thường nghe cầu này Vương quản gia nhất định hoài nghi Trầm Cẩm bụng dạ khó lường, nhưng tại lại mở miệng ngăn cản, Sở Tu Viễn trầm giọng , “Được, ta thay ca ta đáp ứng tẩu.”

      Trầm Cẩm gật đầu, “Dưỡng thương cho tốt.” xong nhìn về phía Vương quản gia, “Cần ta làm như thế nào, ông cứ với ta.”

      Vương tổng quản gật đầu, cụ thể tình hình biên thành lúc này cho Trầm Cẩm, lúc trước Trầm Cẩm biết, nay biết liền trở nên hào phóng, dẫn theo Vương tổng quản tới chỗ đặt đồ cưới của nàng, lấy hết dược liệu trong đó ra, còn có hương liệu vải vóc, có điều vải dệt hồi môn của Trầm Cẩm chủ yếu là tơ lụa, trong hoàn cảnh tại có tác dụng gì, nhưng toàn bộ hương liệu đều bị Vương tổng quản mang .

      Việc Trầm Cẩm phải làm cũng khó, chỉ cần đứng ra làm người dẫn đầu, việc lãnh binh kháng địch tới phiên nàng, tự nhiên có mưu sĩ như Vương tổng quản , có điều Trầm Cẩm vẫn viết mấy phong thư truyền tin, có đưa đến kinh thành cho Thụy vương, dùng thân phận quận chúa trình tấu chương tâu tình huống ở biên thành…

      Tất cả những chuyện này đều do Vương tổng quản cầu, Trầm Cẩm chỉ cần sao lại, đóng con dấu quận chúa lên.

      Lại quận chúa cũng là hoàng thân quốc thích, so với những người sau này được phong tước vị khác nhau .

      Nếu có cơ hội lựa chọn, Trầm Cẩm tuyệt đối đứng ra, vì tình huống ở Thụy vương phủ nên Trầm Cẩm từ dưỡng thành tính cách tranh giành dễ thỏa mãn, nhưng hôm nay nàng thể đứng ra.

      Uy tín của Vĩnh Ninh Bá trong giờ phút này Trầm Cẩm chân chính nhận thức, chỉ dựa vào thân phận Vĩnh Ninh Bá phu nhân, binh lính biên thành hay dân chúng đều đối với nàng thực tôn trọng, đối với mọi quyết định của nàng đều hỏi gì chỉ cần chấp hành, cho dù phải chết…

      Trách nhiệm ư? Trầm Cẩm biết, nàng đờ đẫn lại những lời Vương tổng quản cho nàng, từng mệnh lệnh lần lượt được chấp hành, tại thủ thành chỉ có chiến sĩ mà còn có rất nhiều dân chúng, tất cả nam nhân đều cầm vũ khí, tất cả nữ nhân đều tự giác bắt đầu chăm sóc người bị thương, lương thực tồn trong nhà đều được bọn họ đem ra cung cấp cho những người chiến đấu.

      Người già và trẻ nhóm lửa nấu cơm, nữ nhân trẻ tuổi đem người bị thương đưa về phía sau, nơi này dường như phân biệt nam nữ, nếu có An Bình ở bên đỡ nàng, Trầm Cẩm trụ được, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, thi thể chất thành đống, lòng bàn chân lộ ra bên ngoài đều bị máu nhiễm đỏ.

      Vương tổng quản cũng khó xử Trầm Cẩm, ít nhất cầu Trầm Cẩm đứng tường thành, Trầm Cẩm mặc quần áo cưỡi ngựa, sắc mặt trắng bệch, An Bình thậm chí còn hoài nghi nàng ngất xỉu.

      Nhưng Trầm Cẩm vẫn chống đỡ được, chiến càng ngày càng khẩn trương, Man tộc như chiếm được tin tức gì, bọn họ tiến công càng thêm mãnh liệt.

      Man tộc dùng lừa vận chuyển cây tạo thành ngư lương đạo* bắc qua sông đào, rồi tiến hành công thành …

      *鱼梁道 – ngư lương đạo: cái này là cái kiểu như cầu bắt qua sông đào quanh tường thành, beta bảo tìm hiểu và sau :))

      Vì ngăn cản Man tộc, kỵ binh còn sót lại của biên thành lần lượt ra ngoài, thậm chí cuối cùng còn kỵ binh, những hán tử biết cưỡi ngựa biết bản thân chết cũng chủ động dắt ngựa trong nhà, trầm mặc hợp thành đội ngũ xông ra ngoài, bọn họ đều biết bản thân chết nhưng thể để Man tộc đánh vỡ tường thành, thể để Man tộc dựng được ngư lương đạo, phía sau tường thành này là cha mẹ bọn họ, người phụ nữ của bọn họ đứa của bọn họ…

      Cung ở biên thành dùng hết bọn họ liền chuyển qua dùng đá để công kích, lăn cây đóng nhiều đinh xuống, nghiền địch quân thành bánh thịt, cho dù chỉ đụng sơ những cây đinh dài cũng có thể chọc rất nhiều lỗ máu, sau đó lại dùng ròng rọc kéo chúng về.

      Lăn cây rất lợi hại rất hữu dụng có điều tiêu hao lớn, số lượng còn có thể dùng rất ít, cho dù có đóng đinh lên cũng kịp đóng nhiều được.

      Chiến tranh tàn khốc, người chưa từng trải qua thể nào hiểu được.
      KisaragiYue, Chris, Dion3 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa


      Chương 11:

      Nấm: Hẹn gặp lại các bạn vào thứ 2 tuần sau ~


      Đến lúc nữ nhân cũng phải cầm vũ khí đứng tường thành chém giết, lần đầu tiên Trầm Cẩm chủ động mở miệng, “Đưa người già, trẻ với chiến sĩ bị thương chiến trường đến tướng quân phủ .”

      Trầm Cẩm biết ở biên thành có Vĩnh Ninh Bá phủ, Sở Tu Viễn trọng thương chưa lành cũng được người khác đỡ đến phòng hội nghị.

      Chiến báo tờ rồi tờ gửi đến kinh thành nhưng có ai được phái tới cứu viện, ngay cả thư của Trầm Cẩm cũng như đá chìm đáy biển, Thụy vương dường như quên nữ nhi là nàng.

      Trong tướng quân phủ cơ hồ trống trơn giống nhà dân trong biên thành, những thứ có thể sử dụng đều đem dùng, ngay cả gia cụ cũng bị bổ ra nhóm lửa, gỗ tử đàn, gỗ kê sí, chẳng ai để ý chúng, tóm lại đều là gỗ dùng để nấu nước nóng hắt lên người Man tộc.

      Bọn Vương tổng quản sử dụng hết tất cả biện pháp, biên thành có thể gần ba tháng bị công phá dựa vào chỉ binh lính ở đây.

      Lương thực được quản lý thống nhất, Vương tổng quản sai người đoạt lương thực mà mọi người đều tự giác đem lương thực ở nhà đến cửa tướng quân phủ.

      Rất nhiều người già và trẻ bắt đầu tự giác tiết kiệm thức ăn, đồ ăn mỗi ngày của Trầm Cẩm cũng được định lượng, ban đầu Trầm Cẩm ăn giống những người bị thương, ăn bánh bao vừa vừa thô, sau Trầm Cẩm phát chịu ăn nữa, bắt đầu ăn giống mọi người.

      Lúc đầu Trầm Cẩm chỉ cảm thấy ngay cả nuốt cũng khó khăn, có điều người ta khi quá đói cái gì cũng có thể ăn.

      Cánh tay phải của Vương quản gia bị chặt đứt, chỉ được băng bó sơ sơ, lúc này mặt mày xám trắng , “Nhiều nhất chỉ có thể chịu bảy ngày nữa, nếu có viện binh…”

      có viện binh.” biết từ lúc nào Sở Tu Viễn trưởng thành, thiếu niên ca ca về nay biến mất, “Hoàng đế muốn chúng ta chết.”

      “Tướng quân trở về.” Vương quản gia .

      Sở Tu Viễn nhịn được nữa hai mắt đỏ lên , “Bọn họ dự mưu lâu rồi, từ lâu rồi… Nếu ca ca có chuyện gì sớm trở lại, nhưng đến nay vẫn có tin tức, chỉ sợ…” Bốn chữ lành ít dữ nhiều rốt cuộc thể thoát ra.

      Trầm Cẩm biết gì cho phải, thậm chí nàng hoài nghi Hoàng thượng gả nàng qua là cái bẫy, thừa dịp đưa dâu liên lạc với gian tế bên này sau đó lại cấu kết với Man tộc… Lúc đầu nàng còn nghĩ biết Thụy vương có biết hay nhưng sau nàng cảm thấy mặc kệ Thụy vương có biết hay đều có ý nghĩa.

      Sở Tu Viễn nhìn Trầm Cẩm , “Tẩu tử, trong vương phủ có xây mật thất, mấy ngày tới tẩu trốn vào đó .”

      Vương quản gia cũng , “Trong mật thất có đủ lương thực chống đỡ cho đến khi tướng quân về tới nơi, khi Man tộc công thành ta cho người hỏa thiêu tướng quân phủ, đến lúc đó bọn họ phát thiếu ai, vị trí thông gió của mật thất đặc thù, khói dày cũng trở ngại.”

      “Phương pháp mở mật thất chỉ có huynh trưởng biết, bên trong cũng có thể mở ra, đến lúc đó trừ khi huynh trưởng về tẩu tử thể ra.” Giọng Sở Tu Viễn khàn khàn.

      Trầm Cẩm giật giật mi mắt cuối cùng , “Để trẻ trốn vào .” phải nàng sợ chết hoặc đại nghĩa gì mà Trầm Cẩm hiểu được, nàng chết mẫu thân có thể được càng nhiều chỗ tốt, nếu nàng sống khi Vĩnh Ninh Bá về nghĩ như thế nào? Đệ đệ của , thuộc hạ của đều chết phút cuối cùng, thê tử danh nghĩa là Trầm Cẩm lại tham sống sợ chết trốn .

      Đặc biệt thân phận đáng xấu hổ của nàng, người làm ra việc này… Cho dù lúc trước Sở Tu Viễn đề phòng cho đội ngũ đưa dâu vào biên thành cũng khó đảm bảo bọn họ truyền tin tức tới.

      Chỉ sợ Vĩnh Ninh Bá sớm hận chết nàng, còn nếu trở lại kinh thành? Kinh thành làm sao còn có chỗ cho nàng dung thân, Trầm Cẩm thông minh nhưng nàng nhìn thấu.

      Quan trọng nhất chưa tới phút cuối cùng Trầm Cẩm muốn buông hy vọng, nếu bọn họ có thể chống đỡ được cho đến lúc Vĩnh Ninh Bá về, hy vọng xem nàng cửu tử nhất sinh Vĩnh Ninh Bá cho nàng chút thể diện và đường sống.

      “Trước tiên để người già, trẻ và người bị thương tới tướng quân phủ.” Trầm Cẩm mở miệng , “Sau đó để trẻ trốn vào mật thất.”

      Vương quản gia nhìn Trầm Cẩm, bỗng nhiên , “Cứ làm như lời phu nhân.”

      Sở Tu Viễn cũng , “Tẩu tử yên tâm, ta nhất định che chở tẩu, cho dù chết cũng chết phía trước tẩu.”

      Hai mắt Trầm Cẩm đỏ lên, cố nén nước mắt gật đầu , “Được.”

      Trải qua khoảng thời gian ở chung, quan hệ của Trầm Cẩm và Sở Tu Viễn hòa hợp ít, ngay cả chán ghét với Vương quản gia lúc trước cũng biến mất, Trầm Cẩm nhìn cánh tay còn của Vương quản gia, nàng nhớ chữ của Vương quản gia đẹp lắm, hồi lễ mừng năm mới ít dân chúng biên thành đến cầu Vương quản gia viết câu đối xuân.

      Hỉ Nhạc cũng cầu, còn đưa cho Trầm Cẩm xem, chữ kia hề thua kém người kinh thành, còn hơn bọn họ vài phần khí khái, nhưng cánh tay phải viết chữ bị man binh chém đứt chỉ vì cứu đứa đưa cơm cho binh lính.

      Lúc này ân oán còn quan trọng nữa, lại Trầm Cẩm cũng ngốc, sau khi thấy thái độ của triều đình nàng hiểu vì sao Vương quản gia phòng bị nàng, có điều vẫn thương tổn tính mạng nàng hay để người khác khi nhục nàng, cái gì nên cho đều cho.

      Vương quản gia nhanh chóng gọi thân tín tới, kể tình, “Phu nhân thiện tâm, sợ rằng nghĩ nhiều, nhưng… Mật thất thể trốn nhiều người, hơn nữa có tính cách , chỉ có thể chọn trẻ đủ tuổi vào.”

      “Đủ tuổi?” Trầm Cẩm nhìn Vương quản gia.

      Vương quản gia , “Sau sáu tuổi.”

      “Nhưng mà…” Trầm Cẩm nghĩ còn có nhiều đứa như vậy.

      Sở Tu Viễn tuy hơn nhưng hiểu chiến tranh tàn khốc hơn so với Trầm Cẩm, “Tẩu tử, có biện pháp nào khác, quá trước tiên có thể chống được đến khi huynh trưởng về hay , chỉ vạn nhất thành phá, bọn họ khóc nháo dẫn mọi rợ tới, vậy người cũng bảo đảm được.”

      “Mật thất mặc dù có cửa thông gió nhưng vì để người khác chú ý nên mở lớn, chỉ có thể cung cấp cuộc sống hằng ngày, vạn nhất có người chết ở trong, sợ là…” Vương quản gia tiếp Trầm Cẩm cũng hiểu được, thi thể hư thối dễ khiến người ta nhiễm bệnh.

      “Nhưng phải với dân chúng thế nào?” Trầm Cẩm tự giác nhìn An Bình, tẩu tử An Bình năm trước mới sinh thêm con trai nhà , ca ca An Bình sớm chết tường thành.

      “Phu nhân.” Ngược lại An Bình hiểu hơn Trầm Cẩm, , “Mọi người trong thành đều là người thân của chúng ta, để nhiều người thân sống sót đương nhiên phải có hy sinh.”

      “Phu nhân quá mức mềm lòng.” Vương quản gia , “ bằng để ta .”

      “Ta làm.” Trầm Cẩm mở miệng , “Ta cũng muốn làm gì đó.”

      “Phu nhân làm quá nhiều rồi.” An Bình cười .

      Trầm Cẩm lắc đầu, nhìn Sở Tu Viễn , “Đệ nghỉ ngơi trước , ta còn ít a giao*, bảo người nấu cho đệ với quản gia ăn .”

      *阿胶 – a giao: là loại cao làm từ da ngựa bổ máu, có hơn ba nghìn năm lịch sử khụ…dành cho phụ nữ…link

      “Ta sao tẩu tử.” Sở Tu Viễn cười , “Yên tâm , huynh trưởng về.”

      Trầm Cẩm cười gật đầu, thêm gì nữa, mẫu thân từng dạy nàng chuyện quản gia nhưng chưa bao giờ dạy nàng lúc chiến loạn nên quản gia như thế nào, có điều lúc này cần chú ý nhiều thế, trực tiếp mở cửa lớn tướng quân phủ để người già, trẻ và người bị thương vào, những người bị thương này đều nhúc nhích được, lúc này chỉ cần có thể động bọn họ đều canh giữ tường thành, phần lớn đều cùng địch nhân đồng quy vu tận, cho nên trong biên thành có người nào có vết thương hết.

      Mà những người bị trọng thương mấy ngày trước bắt đầu tuyệt thực, bị người ta cứng rắn buộc mới ăn ít.

      Sở Tu Viễn và Trầm Cẩm cùng đến, dù sao vị trí cụ thể của mật thất chỉ có Sở Tu Viễn biết, chống được đến tại, chỉ người già hay trẻ , ngay cả quần áo của Trầm Cẩm cũng thực bẩn, quần áo toàn vết máu và bùn đất.

      Trầm Cẩm nhìn mọi người bỗng nhiên mở miệng , “Nếu có viện quân chỉ sợ chúng ta chỉ có thể chống đỡ được bảy ngày nữa.” Nàng cảm thấy thẳng cho dân chúng biết tin này tốt nhưng Vương quản gia với Sở Tu Viễn đều đồng ý việc thẳng, bởi vì cần dấu, tại ngay cả nữ nhân cũng lên tường thành.

      “Tướng quân phủ có mật thất, bây giờ chọn trẻ đủ tuổi trốn vào, nếu… bị bọn họ đồ thành, tướng quân về cũng vui vẻ gì.” Giọng Trầm Cẩm mang theo cảm giác dịu dàng.

      Sở Tu Viễn đứng dậy, mạnh mẽ quỳ xuống, “Là Sở gia ta thể bảo vệ tốt mọi người.”

      “Thiếu tướng quân!” Trải qua khoảng thời gian này, những người ở đây còn kêu Sở Tu Viễn là nhị thiếu gia nữa mà gọi là thiếu tướng quân, hình thức thừa nhận khác, “Ta và tẩu tử chắc chắn chống đỡ đến phút cuối cùng! Thành còn người còn, thành phá người mất.”

      “Thiếu tướng quân.” Tất cả những người có thể động đều khóc với Sở Tu Viễn quỳ, Trầm Cẩm và người tướng quân phủ quỳ phía sau Sở Tu Viễn, mở miệng.

      “Thiếu tướng quân, cậu với phu nhân nên vào mới phải! Chờ tướng quân về thiếu tướng quân nhớ báo thù cho chúng ta là được rồi.”

      “Đúng vậy, thiếu tướng quân…”

      cần nữa.” Sở Tu Viễn đứng lên, trước tiên nâng Trầm Cẩm dậy, sau đó nâng từng người già trong thành lên, “Sở gia ta chỉ làm quỷ chết trận tuyệt có người sống tạm bợ.”

      “Phu nhân còn mà, để phu nhân trốn vào .” Có người nhìn Trầm Cẩm đề nghị.

      Trầm Cẩm , “Ta cũng là người Sở gia.” câu ngăn miệng mọi người.

      Vương quản gia lúc này xem Trầm Cẩm là người nhà, mở miệng , “Đây là đề nghị của phu nhân, phu nhân vốn định để tất cả trẻ trốn vào, có điều…” Vương tổng quản đại khái lý do.

      Có người ôm trẻ giọng khóc nhưng ai cũng hiểu Vương quản gia đúng, rốt cuộc Trầm Cẩm đành lòng , “Chỉ để ngừa vạn nhất thôi, còn chưa tới bước này.”

      “Phu nhân yên tâm, chúng ta biết.” lão nhân hơn năm mươi tuổi đứng ra , “Để ta chọn người, các ngươi có oán hãy oán lão hán ta.”

      “Thiếu tướng quân và phu nhân đều để đường sống cho chúng ta, ai có thể oán hận.”

      “Tướng quân nhất định về.”

      Bọn Trầm Cẩm có ở lại, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện cần bố trí, bỗng nhiên Sở Tu Viễn đưa cho Trầm Cẩm cây chủy thủ, gì.

      Trầm Cẩm sửng sốt, nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn để chủy thủ vào tay Trầm Cẩm, “Tẩu tử, cầm để ngừa vạn nhất.”

      An Bình cũng , “Phu nhân, bọn Man tộc phải người, súc sinh cũng bằng.”

      Trầm Cẩm liền hiểu, nắm chặt chủy thủ , “Ừ.”
      KisaragiYue, Dion, tiểu Viên Viên3 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 12:


      Đứa được chọn đứa lớn nhất chỉ mười mười hai tuổi, nhất cũng chỉ năm sáu tuổi, có bé trai bé , bọn nó đều rất khỏe mạnh, Sở Tu Viễn dẫn bọn họ xuống mật thất, mật thất nằm ngay dưới hoa viên phòng khách, lương thực, nước uống, chăn bông các loại, thứ gì có thể chuẩn bị đều được đưa xuống dưới.

      Đồ ăn nếu tiết kiệm có thể chống đỡ được tháng, Sở Tu Viễn cẩn thận dạy bọn họ phương phép mở mật thất từ bên trong sau đó đóng cửa mật thất.

      Vì ở dưới đất nên chỉ ban ngày mới có chút ánh sáng, thậm chí dặn dò bọn họ thể tùy ý thắp nến.

      Ngoài ra Sở Tu Viễn còn an bài những người này nếu thành phá trực tiếp phóng hỏa thiêu tướng quân phủ, như vậy có thể che dấu bọn từ năm đến mười hai tuổi, bọn man binh tìm nữa.

      Những người ở lại đều chuẩn bị chịu chết, may mắn trời tuyệt đường người, ngày thứ tư sau khi bọn trốn vào mật thất truyền đến tin tốt.

      Rất lâu sau này, Trầm Cẩm vẫn nhớ ngày hôm đó, soái kỳ đón gió tung bay phấp phới giống như đèn lồng được người ta treo gậy trúc, Man tộc công thành đều ngừng tay, như nổi điên bỏ chạy về phía sau.

      “Là tướng quân…”

      “Tướng quân về!”

      Tiếng hoan hô ngừng truyền tới từ tường thành, bọn họ nhìn soái kỳ có người quỳ đất khóc rống, có người ôm nhau thét chói tai… Tướng quân về, bọn họ an toàn rồi!

      “Ra ngoài giết bọn chúng!” biết ai là người đầu tiên hô to nhưng nhanh chóng hòa làm mảnh, ai còn sống đều cầm vũ khí, Sở Tu Viễn sai người mở cửa thành, đầu xông ra ngoài, phối hợp với quân của Vĩnh Ninh Bá giáp công Man tộc…

      sợ đó là bẫy à?” Từ hai ngày trước Trầm Cẩm với An Bình bắt đầu giúp đỡ chăm sóc người bị thương, cho nên tự nhiên nàng nghe tiếng reo hò, hỏi.

      Vương quản gia , “Cho dù là bẫy sao?”

      Trầm Cẩm phát trong khoảng thời gian này Vương quản gia cố ý vô tình dạy nàng rất nhiều thứ, nghe vậy sửng sốt rồi cúi đầu tiếp tục nấu thuốc, đúng vậy, cho dù đó là bẫy sao chứ, dù sao tình hình cũng thể kém hơn bây giờ.

      về à…” Trầm Cẩm có cảm giác chân .

      An Bình mạnh mẽ ấn ngã nam nhân muốn ra ngoài chiến đấu xuống đất, dùng rượu mạnh rửa miệng vết thương của , , “Ngoan ngoãn cho ta.”

      “Ta muốn chiến đấu với tướng quân.” người nam nhân này vết thương to ít, nghiêm trọng nhất là bụng .

      An Bình nhấn cái miệng vết thương của chút lưu tình, chờ la lên vì đau mới , “Ngươi tìm chết có.”

      “Có chết ta cũng muốn chết chiến trường.” Nam nhân giãy dụa .

      ra lớn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, Trầm Cẩm qua , “Người chết quá nhiều, còn sống tướng quân còn có chỗ dùng.”

      Vương quản gia mở miệng nhưng ràng cũng đồng ý, lời Trầm Cẩm khiến ít người đỏ mắt.

      Vĩnh Ninh Bá chỉ giải vây cho biên thành, đánh lui man binh, đuổi giết khiến quân lính tan rã, giết địch vô số bắt làm tù binh mấy trăm người mới ngừng truy kích.

      Có điều phải chuyện này xong, biên thành sau cuộc chiến tổn hại nặng nề, vật tư thiếu thốn, việc an táng binh lính khiến mọi người lại bận rộn.

      Tiếng khóc vốn chưa bao giờ ngừng…

      Biên thành tuy có mười cũng tám chín người nhà nhưng có hộ nào cả nhà còn sống, ngay đến cả những người bình thường hay gây phiền toái như kẻ móc túi vào giờ phút đó cũng chọn chết trận.

      Có nhà thậm chí nam nhân đều chết hết, nữ nhân cũng cầm lấy vũ khí giết địch, vài người già còn sức cũng lên tường thành, ôm man binh nhảy xuống đồng quy vu tận…

      Sau này Trầm Cẩm mới biết quân của Vĩnh Ninh Bá cầm hàng dài đèn lồng giống đầu người là ít thủ lĩnh Man tộc, để hiến tế tộc nhân bọn họ giết tất cả bất kể nam nữ già trẻ.

      Tàn nhẫn ư? Nếu vẫn còn là Trầm Cẩm của Thụy vương phủ nhất định nàng cảm thấy tàn nhẫn và sợ hãi nhưng Trầm Cẩm trải qua chiến tranh lại cảm thấy may mắn, may mà tướng quân gấp trở về kịp thời, nếu biên thành bị công phá, những đầu người bị treo lên này biến thành bọn họ.

      Cho đến tận ngày thứ ba Trầm Cẩm mới nhìn thấy Vĩnh Ninh Bá, toàn thân khôi giáp màu sắc biến dạng thể nhận ra, khuôn mặt to lớn ánh mắt lợi hại, nhìn Trầm Cẩm từ cao, Trầm Cẩm ngồi xổm bên giếng cùng vài người giặt vải bông, vì dùng để băng bó cho bị thương nên sau khi giặt sạch còn phải nấu qua nước sôi lần.

      Lúc nhìn thấy Vĩnh Ninh Bá Trầm Cẩm căn bản nhận ra, vẫn là An Bình kêu lên, “Tướng quân…”

      Hóa ra Vĩnh Ninh Bá có đáng sợ như vẫn tưởng… biết trải qua chuyện vừa rồi khiến lá gan Trầm Cẩm lớn hơn hay là do nàng nghe quá nhiều đồn đại cảm thấy Vĩnh Ninh Bá hẳn là đáng sợ hơn nhiều nên nhất thời chưa phản ứng kịp, có chút ngơ ngác nhìn Vĩnh Ninh Bá.

      Mọi người giặt đồ đều bỏ đồ xuống quỳ hành lễ, Trầm Cẩm ngồi thấy tình huống đột ngột xảy ra hơi bất ngờ.

      Có điều Trầm Cẩm nhanh chóng có phản ứng, đứng dậy phúc thân thỉnh an Vĩnh Ninh Bá, “Tướng quân.”

      “Đều đứng lên .” Chỉ có Vương quản gia sau Vĩnh Ninh Bá, cười nhìn Trầm Cẩm, “Phu nhân, ta tới đón nàng.”

      “Tạ phu quân.” Trầm Cẩm nhanh chóng sửa lại xưng hô.

      Rất lâu sau này, khi Vĩnh Ninh Bá tán gẫu với Trầm Cẩm có nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Vĩnh Ninh Bá lúc ấy thấy Trầm Cẩm xíu, nếu phải Vương quản gia chỉ cho , bao giờ nghĩ tới, ngờ Trầm Cẩm có dũng khí đứng ra, lại truy hỏi ấn tượng về của Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm mới , lúc ấy ấy à… Trầm Cẩm chỉ hy vọng Vĩnh Ninh Bá đừng cười, lúc đó cười càng khó coi và dữ tợn hơn.

      Lúc này Vĩnh Ninh Bá còn chưa biết, thậm chí còn vươn tay ra, Trầm Cẩm từ chối chút mới bỏ tay nàng vào tay , tay nàng còn mềm mịn như lúc mới đến, vì vừa phải giặt vải bông trong nước lạnh, vừa dùng nước nóng tẩy nên tay nàng chỉ sưng đỏ mà còn lở loét, trông rất khó coi nhưng Vĩnh Ninh Bá để ý, ngược lại nắm chặt tay nàng.

      Hôm nay Vĩnh Ninh Bá tự mình tới đón Trầm Cẩm đại biểu thái độ của , từ giờ phút này Trầm Cẩm mới chính thức trở thành thành viên của Sở gia, thê tử được Vĩnh Ninh Bá thừa nhận.

      Có điều Vĩnh Ninh Bá chỉ đón Trầm Cẩm về tướng quân phủ sau đó tiếp tục ra ngoài, An Bình vẫn bên cạnh Trầm Cẩm, còn Hỉ Nhạc… chết tay Man tộc.

      Bọn ra khỏi mật thất, Vĩnh Ninh Bá về chỉ giải vây cho biên thành còn trở thành chỗ dựa tinh thần cho mọi người.

      Ngày thứ tư, tất cả những người còn sống có thể lại đều thay áo tang, tế những người chết.

      Ngày này, Trầm Cẩm đứng bên cạnh Sở Tu Viễn, binh lính Vĩnh Ninh Bá dẫn về áp giải tù binh, đói bụng bốn ngày liền nên bọn họ có sức lực phản kháng, bọn họ bị trói quỳ gối trước mộ.

      Toàn bộ những người chết trận được chôn cùng nhau, tên của bọn họ được khắc vào tấm bia đá, tên này Vĩnh Ninh Bá tự mình sao chép, đây xem như truyền thống ở biên thành, bên này chiến ngừng cho nên luôn tìm người chọn nơi phong thuỷ tốt, chỗ tốt nhất để cho người chết trận, còn những ai chết bệnh hoặc chết già chôn xung quanh.

      Ngày lễ ngày tết, người biên thành tự giác đến đây tế người chết.

      Rượu đổ vào đất xong Vĩnh Ninh Bá trầm giọng , “Huyết tế.”

      Giọng vừa vang lên đầu của tù binh liền bị chặt bỏ, chỉnh tề đặt trước mộ phần, “Ta Sở Tu Minh thề với trời, ngày dùng máu tươi của tất cả người Man tộc để tế chiến sĩ khuất.”

      “Giết!”

      “Giết! Giết!”

      Mắt ai cũng đỏ hồng, mùi máu tươi nồng đậm khiến người khác sợ hãi ngược lại còn khơi dậy cừu hận trong lòng họ, giờ khắc này nam nữ già trẻ, ai nấy đều hô vang, đinh tai nhức óc…

      Ngay cả Sở Tu Viễn cũng kêu đến khàn giọng, Trầm Cẩm nhìn nam nhân đứng trước mặt, cho dù diện mạo dữ tợn, khủng bố nhưng là nam nhân đỉnh thiên lập địa, đây là trượng phu của nàng sao? người khác hoàn toàn Thụy vương, có trách nhiệm hơn… Nếu thích ăn thịt tươi, Trầm Cẩm cảm thấy nàng có thể thử với , biết làm tươi như cá thịt tươi ăn có ngon nhỉ.
      botihell, KisaragiYue, Dion2 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 13:


      Trầm Cẩm nhìn nam tử trước mắt thân cẩm bào, mặt mày như ngọc phong tư trác tuyệt, trợn tròn mắt, sau đó nhìn Sở Tu Viễn chuyện với nam nhân kia, lại ngoảnh đầu nhìn An Bình, cuối cùng lại nhìn nam nhân, vẫn thể tin được nam nhân này chính là Vĩnh Ninh Bá, giống như cuồng thảo bỗng nhiên biến thành chữ tiểu triện vậy*…

      * cuồng thảo và tiểu triện là hai loại chữ viết, nôm na dễ hiểu là chuyển từ kiểu chữ gà bới sang chữ đẹp thi quốc gia ấy :v

      Nam nhân chú ý tới biểu tình của Trầm Cẩm, ánh mắt có chút nghi ngờ lại có chút rối rắm khiến bật cười, , “Phu nhân, chẳng lẽ nhận ra vi phu sao?”

      Cho tới giờ chưa có quen biết ! Trầm Cẩm mím môi nhưng nàng biết, mặt nàng dấu được chuyện gì, nam nhân cười ha ha.

      Sắc mặt Sở Tu Viễn tái nhợt nhưng vẫn cười , “Tẩu tử, là đại ca đấy.”

      Mặt đâu có như Chung Quỳ, tính cách tàn ngược, thích ăn thịt tươi ngày ngày uống máu người, có việc gì giết người làm vui đâu?

      Sở Tu Minh ngồi đối diện Trầm Cẩm đáp lời, sau khi cười xong Sở Tu Minh mới , “Sáu ngày nữa binh mã của triều đình tới.”

      “Hừ, đánh trận xong hết rồi, tới còn ích lợi gì.” Sở Tu Viễn cả giận .

      “Bọn họ đến vật tư biết làm sao?” So với Sở Tu Viễn Sở Tu Minh lại rất bình tĩnh, lúc ngồi giống như người trong tranh vậy, Trầm Cẩm thấy nếu tiểu thư khuê các trong kinh thành nhìn thấy Sở Tu Minh biết có hối hận .

      Hơn nữa nhìn cách giơ tay nhấc chân của giống như từng đọc sách… Càng nhìn càng thấy Sở Tu Minh giống tướng quân mà tựa như quý công tử vậy.

      Nhìn thê tử lại thất thần, Sở Tu Minh bất đắc dĩ thở dài, liếc đệ đệ, Sở Tu Viễn nhún vai, ở chung với tẩu tử chưa lâu nhưng thấy Trầm Cẩm có tật xấu này, “Tẩu tử?”

      “Tẩu tử?” Giọng Sở Tu Viễn lớn hơn.

      Trầm Cẩm sửng sốt rồi nhìn Sở Tu Viễn, khuôn mặt vất vả dưỡng mượt mà được xíu gầy , nay mắt nàng lại tròn lại to lên rồi, “Sao vậy?”

      Sở Tu Minh cười , “Phu nhân nghĩ gì thế?”

      Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, mặt đỏ lên, nàng thể biết xấu hổ cho Sở Tu Minh biết bản thân nghĩ gì được, “ nghĩ gì hết.”

      Sở Tu Minh hỏi nữa chỉ , “Chờ khi người của triều đình đến, phu nhân giúp vi phu tiếp đãi họ được ?”

      “Ta?” Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, mặt viết hai chữ muốn.

      Sở Tu Minh làm như thấy, , “Đúng thế, vi phu với đệ đệ trọng thương thể ra khỏi giường, trong phủ người có thể làm chủ chỉ còn phu nhân, chỉ có thể làm phiền phu nhân.”

      Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh trọng thương thể đứng dậy lại nhìn Sở Tu Viễn, mới đồng ý, “À.” lát lại hỏi, “Cần ta làm cái gì?”

      Sở Tu Minh đáp, “Ta bảo Triệu ma ma cho nàng.”

      “Được.” Trầm Cẩm gật đầu.

      Sở Tu Minh , “Vậy ăn cơm .”

      Tình huống tại, cho dù là tướng quân phủ thức ăn cũng thể tinh xảo được, có điều bàn lại thiếu thịt, đều là thịt ngựa, chiến mã chết khi chém giết đều được mang về, ai cũng được phân thịt ngựa, con ngựa nào bị thương nhưng phế được chăm sóc trong doanh trại, đó đều là hảo mã.

      Thịt ngựa rất khó ăn, đặc biệt là loại thịt ngựa chiến này, chỉ mùi khó ăn mà thịt cũng cứng, Trầm Cẩm ăn thử miếng rồi sau ăn nữa.

      Chiến xong, Trầm Cẩm lại trở nên yếu ớt, nàng muốn lãng phí lương thực nhưng thể buộc bản thân ăn đồ ăn khó nuốt được.

      Hai huynh đệ Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn lại ăn ngon lành, còn Trầm Cẩm chỉ ăn bánh bao với dưa muối và uống canh, chờ bọn họ ăn xong An Bình bưng chén canh hầm từ phòng bếp tới cho Sở Tu Viễn.

      “Tẩu tử…” Nhiều ngày nay Sở Tu Viễn đều mình được chén này, “Ta thấy ta tốt lắm rồi.”

      “Bổ máu.” Trầm Cẩm , “Ta hỏi đại phu rồi, đệ chịu khó chút tốt thôi.”

      A giao đối với nữ nhân rất bổ dưỡng nên trong đồ cưới của Trầm Cẩm hề thiếu, có điều nó hơi khó uống, đồ cưới của Trầm Cẩm đa phần đều dùng hết cả, riêng a giao chỉ còn lại nửa, Sở Tu Viễn lại bị thương rất nặng lại tĩnh dưỡng cho tốt, tại còn trẻ sao nhưng lúc về già toàn thân bệnh tật.

      Trầm Cẩm hỏi đại phu xong bắt đầu mỗi ngày đúng hạn hầm a giao cho Sở Tu Viễn uống bổ máu, thấy Sở Tu Viễn đau khổ uống hết liền khuyên, “Chờ ít hôm nữa thuốc bổ khác đưa tới ta đổi cho đệ.”

      Sở Tu Viễn biết tấm lòng của Trầm Cẩm, có điều thứ này thấy chỉ nên cho nữ nhân, trong nhà người nhìn nhu nhược nhất ràng là Trầm Cẩm.

      Chờ Sở Tu Viễn uống xong, Trầm Cẩm mới đứng lên , “Ta về trước.”

      “Mấy ngày này mọi người bận rộn ngưng tay, nàng dọn đến viện của ta ở .” Sở Tu Minh mở miệng , “Có cái gì nàng hãy thu dọn trước.”

      Trầm Cẩm liền đỏ mặt, nàng quên mất chuyện này, cắn môi dưới trả lời liền ra ngoài.

      Lúc phát sinh chiến , Sở Tu Minh Triệu ma ma ở biên thành, mới qua năm bà rời biên thành thăm người thân, hai ngày trước mới mua rất nhiều lương thực về.

      Triệu ma ma nhìn chỉ mới dưới bốn mươi tuổi, bộ dáng hiền lành, nghe bà vốn là đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân hai huynh đệ Sở Tu Minh, sau khi Sở phu nhân mất còn dùng sữa nuôi Sở Tu Viễn nên trong tướng quân phủ rất có thể diện.

      Trầm Cẩm lại chưa giao tiếp với bà lần nào, Trầm Cẩm vừa gả tới Triệu ma ma ở bên cạnh hầu hạ, sau bà lại thăm người thân.

      Triệu ma ma được dặn dò ở trong sân chờ Trầm Cẩm, thấy Trầm Cẩm liền đứng dậy hành lễ, “Phu nhân.”

      Trầm Cẩm cười gật đầu , “Phiền toái ma ma.”

      Triệu ma ma , “Có thể hầu hạ phu nhân là vinh hạnh của lão nô.”

      “An Bình rót cho ma ma chén trà.” Trầm Cẩm tiếp lời chỉ phân phó câu.

      “Vâng.” An Bình hành lễ rồi ra ngoài chuẩn bị.

      Trầm Cẩm , “Ma ma ngồi xuống trước .”

      Triệu ma ma chờ Trầm Cẩm ngồi rồi mới ngồi xuống, Trầm Cẩm nhìn tư thái của Triệu ma ma ánh mắt thâm trầm, lúc Sở Tu Minh gọi nàng là Triệu ma ma Trầm Cẩm hoài nghi, người có thể xưng là ma ma bình thường đều từng dùng sữa nuôi chủ nhân, tình huống thứ hai là người từ trong cung ra.

      Xem ra Triệu ma ma khả năng chiếm loại thứ hai, vì tư thế ngồi và lễ tiết của bà phải hạ nhân bình thường có thể luyện thành, khi xưa Thụy vương phi mời vài ma ma trong cung đến dạy dỗ mấy tỷ muội Trầm Cẩm, Trầm Cẩm học chuyên tâm nên đối với chuyện này khá quen thuộc, vừa nhìn lập tức nhận ra.

      Có điều Trầm Cẩm cảm thấy Triệu ma ma hơi khác những ma ma khi xưa dạy này, dường như Triệu ma ma nhìn dứt khoát tự nhiên hơn, lễ nghi khi trước nàng học rườm rà hơn, chú trọng tiểu tiết hơn.

      Mặc dù nghi ngờ nhưng Trầm Cẩm mở miệng hỏi, dù tại tướng quân phủ tỏ thái độ tiếp nhận nàng nhưng còn giống nhau, nàng là nữ nhi của Thụy vương, quận chúa của triều đình, biên thành và triều đình có hòa hợp như ở kinh thành thấy.

      An Bình nhanh chóng bưng nước trà vào, đưa cho Trầm Cẩm chén nước đường đỏ, đường đỏ do Triệu ma ma mang về, An Bình biết thời gian hàng tháng của Trầm Cẩm, lần này ràng nên đến lại vẫn chưa có đến, cho nên An Bình tìm quản gia xin đường đỏ để Trầm Cẩm uống.

      Triệu ma ma thoáng nhìn trong lòng có tính toán, Sở Tu Minh bảo bà đến chỉ để dạy riêng Trầm Cẩm vài chuyện còn phải giúp nàng điều dưỡng thân mình, đặc biệt là tay của Trầm Cẩm.

      “Phu nhân thừa dịp còn nóng nên uống chút.” An Bình dịu dàng khuyên nhủ.

      Trầm Cẩm gật đầu, thứ này trước đây hiếm nhưng nay lại trở thành của hiếm ở biên thành, hai tay bưng chén nước đường đỏ uống mấy ngụm mới cười , “Ma ma hãy dạy ta nếu sứ giả của triều đình đến ta nên tiếp đãi họ thế nào?”

      Triệu ma ma hơi béo, nhìn thực ôn hòa, bà bưng trà nhấp ngụm, để bên cạnh, nghe Trầm Cẩm hỏi mới đáp, “Vì sao phu nhân phải lo lắng nên tiếp đãi bọn họ ra sao?”

      “Bọn họ do Hoàng thượng phái tới.” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma, hỏi, “Đại diện cho Hoàng thượng.”

      Triệu ma ma Trầm Cẩm nghĩ sai hay chỉ , “Vậy thân phận của phu nhân là gì?”

      Trầm Cẩm sửng sốt liền hiểu ý của Triệu ma ma, nàng là hoàng thân quốc thích, tới tước vị quận chúa, trượng phu nàng là Vĩnh Ninh Bá đại tướng trấn thủ phương.

      “Hơn nữa chuyện lần này nếu phu nhân dùng rượu với thức ăn ngon thái độ ôn hòa chiêu đãi bọn , triều đình mới lo lắng .” Triệu ma ma ôn hòa .

      “Ta hiểu.” Trầm Cẩm mím môi.

      “Trong thành cũng có trạm dịch, để bọn họ ở đó là được.” Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm hiểu liền cười , “Phu nhân lấy thân phận của ngươi, kiêu ngạo chút mới đúng, cho dù ở kinh thành cũng có nhiều người có thể khiến phu nhân cúi đầu.”

      Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, , “Ta cố gắng.”

      Kiêu ngạo à? Trầm Cẩm nhớ tới bộ dạng của Trầm Tử, nếu đổi thành bản thân? Cảm thấy hơi… được tự nhiên.

      Triệu ma ma biết thân phận Trầm Cẩm, tuy là nữ nhi của Thụy vương nhưng có thể ‘bị gả’ đến đây chỉ sợ được thương, Triệu ma ma thấy huynh đệ Sở Tu Minh chỗ nào cũng tốt song thanh danh bên ngoài của hai người lại tốt, xem ra nàng phải dạy dỗ nhiều, có điều chỉ bằng chiếu cố của Trầm Cẩm với Sở Tu Viễn, Triệu ma ma cam tâm tình nguyện thay nàng làm lụng vất vả.

      Hơn nữa Triệu ma ma nghe người ta biểu ở biên thành của Trầm Cẩm, bà thấy Trầm Cẩm là người thông minh có thể cải tạo…

      Triệu ma ma nhanh chóng muốn thu hồi đánh giá về Trầm Cẩm, bà nhận ra Trầm Cẩm vô cùng hoàn mỹ ứng với câu, con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Trầm Cẩm tựa như chú thỏ , chỉ lúc nguy cấp mới có thể đứng lên, lúc bình thường mềm nhũn, cho dù bị người khác túm lỗ tai chọc bụng cũng giận, nhiều nhất là đổi nơi khác tiếp tục lười.

      Có điều lúc con báo đứng sau lưng con thỏ, muốn kéo lỗ tai? Chọc bụng? Ha ha, con báo đó cắn chết ngươi trước.
      botihell, KisaragiYue, Dion2 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 14:


      Sau lần đầu tiên ăn chung với Sở Tu Minh, Trầm Cẩm phát mỗi lần ăn cơm, trước mặt nàng có thêm chén , có đôi khi là trứng chưng có đôi khi là cá kho, lần trước còn ăn biết là thịt chim gì, mấy món đó nhiều nhưng vẫn đủ cho Trầm Cẩm ăn.

      Ban đầu Trầm Cẩm vô cùng ngượng ngùng, luôn cảm thấy Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn ăn thịt ngựa khó ăn còn nàng giống như ăn mảnh, cuối cùng vẫn là Sở Tu Viễn mở miệng, “Tẩu tử, tẩu cứ ăn mấy thứ đó , nhiêu đó đủ cho hai chúng ta nhét kẽ răng, mình tẩu ăn thôi.” nhìn lướt huynh trưởng giả vờ chú ý tới tình huống bên này, mấy thứ này đều do đại ca sáng sớm mỗi ngày kiếm về.

      Có khi đổi với người ta, có khi là ra khỏi thành bắt về, mất rất nhiều công phu, phải Sở Tu Minh tiếc để người nhà ăn mà có thể tìm được những thứ này dễ dàng tí nào.

      Trầm Cẩm với bọn họ bất đồng, thịt ngựa tuy khó ăn nhưng bọn họ ăn thành quen mới có thể nuốt được, còn tẩu tử Trầm Cẩm này, Sở Tu Viễn cũng biết sao cho phải, thời gian Man tộc vây thành đồ ăn còn khó ăn hơn thịt ngựa nàng vẫn ăn ngon lành, yếu ớt chút nào, bây giờ thói quen tiểu thư lại toát ra.

      Có điều Trầm Cẩm thế này cũng khiến người ta chán ghét, ít nhất nàng muốn ăn ăn, có thứ nàng thích ăn so đo tính toán khiến người khác khó xử.

      Sở Tu Viễn nuốt thức ăn, lại liếc mắt nhìn huynh trưởng, chỉ sợ cái gì cũng cầu thế này ngược lại càng khiến huynh trưởng cưng chiều hơn, cho dù có phải mất nhiều thời gian tìm biện pháp kiếm mấy thứ đồ ăn này, lúc Trầm Cẩm ăn đồ trong bát hai mắt long lanh đúng là giống con mèo trắng hồi trước nuôi trong nhà.

      Mỗi lần chén có gì Trầm Cẩm đều chia làm ba phần, cho dù Sở Tu Viễn đủ cho bọn họ ăn miếng vẫn bỏ vào chén bọn họ, khi có món gì chia được ví dụ như cá Trầm Cẩm ăn mình hoặc để cho Sở Tu Viễn.

      Cái này còn phải xem có phải đồ ăn nàng thích hay , nếu thích nàng giữ lại, mang theo chút thỏa mãn và đắc ý nho , thích để cho Sở Tu Viễn, có thể bồi bổ chút ít cho .

      Tâm tư cẩn thận của Trầm Cẩm ai cũng hiểu, người ta liếc mắt cái liền có thể nhìn thấu, mang theo chút giảo hoạt và ý muốn thân thiết, lâu sau khi Trầm Cẩm đem miếng cuối cùng cho Sở Tu Viễn, cười , “Tẩu tử, lại là thứ tẩu thích ăn à?”

      phải.” Trầm Cẩm bao giờ thừa nhận, mặt mang vẻ ta muốn tốt cho ngươi , “Ta thấy sắc mặt đệ hơi xấu, đệ nên bồi bổ nhiều.”

      ra Sở Tu Minh nhiều, đa phần đều nhìn bọn họ chuyện, qua mấy ngày ở chung Trầm Cẩm phát Sở Tu Minh ở bên ngoài kiểu, trong nhà kiểu khác, trước mặt người quen kiểu, trước mặt người ngoài kiểu, biết bắt đầu từ lúc nào cho dù có nàng ở đó Sở Tu Minh cũng rất ít chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.

      Mặt mày vốn trong trẻo lạnh lùng, diện mạo tốt nên lúc ngồi chuyện Trầm Cẩm đều cảm thấy tiên khí lượn lờ xung quanh người , có điều Trầm Cẩm cảm giác này cho ai.

      Hôm sứ giả triều đình tới bữa trưa Trầm Cẩm vừa ăn món gà hầm nấm, hơn nửa nấm hương ở trong vô bụng Trầm Cẩm, còn thịt gà nàng chỉ ăn hai cái cánh, phần còn lại để hết cho Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn.

      “Đến rồi à.” Trầm Cẩm quên mất hôm nay đúng hẹn tính ngày bọn họ tới, bữa trưa ăn no quá nên bị Triệu ma ma buộc lại vài vòng trong sân, lúc này hơi buồn ngủ, mấy ngày nay trời nắng đẹp, An Bình đem chăn đệm ra phơi nắng, vừa mềm vừa ấm, cho nên lúc nằm lên giường muốn nhúc nhích.

      Triệu ma ma tự nhiên thấy, việc này và việc vừa rồi bà bắt Trầm Cẩm vài vòng trong viện khác nhau, vừa giúp trải giường vừa , “Phu nhân nghỉ ngơi lúc , sứ giả cũng có người chiêu đãi rồi, bọn họ vừa tới còn phải rửa mặt chải đầu nghỉ chân lát.”

      Trầm Cẩm nghe vậy hai mắt sáng lên, , “Vẫn là ma ma lo lắng chu toàn.” cần An Bình hầu hạ nàng tự thay quần áo, đổ xuống giường, chăn này phơi nắng kỹ, tay ấn lên đều có thể lưu lại dấu.

      Triệu ma ma nhìn bộ dáng Trầm Cẩm trong lòng cảm thán nàng vẫn còn là đứa , dịch chăn lại mở mạn giường ra, , “Lão nô ở ngay bên ngoài, phu nhân có việc kêu lão nô.”

      “Ừ.” Hai mắt Trầm Cẩm nhắm lại, đáp tiếng rồi nữa, nàng làm thế này Sở Tu Minh hài lòng , ngáp cái, Trầm Cẩm mơ mơ màng màng ngủ.

      Trầm Cẩm bị Triệu ma ma đánh thức, vừa mở mắt Triệu ma ma bảo An Bình bưng nước đường đỏ tới, uống chén xong nàng hoàn toàn tỉnh táo, An Bình chuẩn bị nước sẳn sàng, Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu, mặc dù trang trọng nhưng cũng tinh tế hơn so với ngày thường, có điều cũng chỉ tinh tế tương đối.

      Mấy món đồ phẩm chất quận chúa cái cũng mang.

      Trước khi Triệu ma ma gọi Trầm Cẩm bảo người gọi sứ giả đến đại thính chờ, chờ chuẩn bị xong bọn họ đợi cũng mất nửa ngày, lúc Trầm Cẩm ra sắc mặt ai nấy đều khó coi.

      Trầm Cẩm nhìn thoáng qua vẫn để ý, nàng cảm thấy hai người kia ngu ngốc, cũng ngẫm lại tại đứng địa bàn của ai, dám mặt nặng mày với nàng, cho dù lúc trước nàng là quận chúa gả vào đây cũng dám tự cao tự đại.

      Hai người bọn họ ngờ Trầm Cẩm đến, bọn họ còn tưởng Vĩnh Ninh Bá tiếp kiến, ai ngờ lại là thiếu nữ, đây phải là lần đầu tiên thay Thánh Thượng ban chỉ nhưng lại là lần đầu tiên chịu đãi ngộ thế này.

      “Phu nhân, hai vị này là đại nhân đến từ kinh thành.” An Bình chờ Trầm Cẩm ngồi xuống, rót cho nàng chén trà rồi mới .

      Trầm Cẩm chớp mắt liếc mắt nhìn hai người cái rồi mới , “Hai vị đại nhân tới hơi muộn.”

      Triệu ma ma đứng sau Trầm Cẩm nghe vậy hai mắt sáng lên, câu này hai nghĩa dùng vô cùng tốt, chỉ hôm nay bọn họ đến muộn còn cứu viện đến muộn.

      “Giờ lành qua cho dù ta có tâm tiếp chỉ cũng dám tiếp, đây chính là đại bất kính đối với Thánh Thượng, nếu để Phụ vương biết mắng ta quy củ.” Lần đầu tiên sau khi đến đây Trầm Cẩm nhắc tới và dùng danh Thụy vương, “Được rồi, về , sáng mai lại đến nhưng đừng có đến muộn nữa.”

      Trầm Cẩm thần sắc như dặn dò và lo lắng nhưng ý tứ bọn họ phải tiếp chỉ mà hai người kia chậm trễ giờ lành thể tiếp, có quan hệ nào tới bọn họ, xong Trầm Cẩm liền đứng dậy về.

      phen này ngay cả cơ hội phản ứng cũng cho hai vị sứ giả, Triệu ma ma lại càng thêm xem trọng Trầm Cẩm, hổ là quận chúa trong kinh thành, khí thế lớn.

      Ai biết lúc đỡ tay Trầm Cẩm ra ngoài, Triệu ma ma liền phát hiện hai tay Trầm Cẩm lạnh lẽo, lòng bàn tay đầy mồ hôi, phát chuyện này khiến khóe mắt Triệu ma ma rút gân, bà nghĩ cả đời này bà chắc nhìn thấu phu nhân mất thôi, ràng nghe lúc chăm sóc thương binh toàn là người thiếu tay thiếu chân, bụng rách hết cả ra, ngay cả bà vào lần còn sợ chết khiếp.

      Nhưng vị phu nhân yếu ớt này hoảng hốt, còn tự tay chăm sóc ít bệnh nhân, vải bông thấm đầy máu biết giặt sạch bao nhiêu lần.

      Ai nghĩ việc thế này sợ tới mức hai tay lạnh lẽo, còn đổ mồ hôi lạnh, bà biết nên thế nào mới tốt nữa.

      “Ma ma, vừa rồi ta biểu thế nào?” Sau khi về phòng Trầm Cẩm có chút đắc ý .

      “Phu nhân biểu vô cùng tốt.” Triệu ma ma chọn quên hai tay bé lạnh lẽo kia , , “Phu nhân cứ tiếp tục như vậy là được.”

      Trầm Cẩm mím môi muốn nhịn nhưng nhịn được lại lộ vẻ tươi cười, hai lúm đồng tiền mặt như như , ngay cả hai mắt cũng lóe sáng lập lòe, “Ta học Mẫu phi đấy.”

      Học cái gì? Biểu hay là tư thái kia? Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm còn muốn hỏi phát Trầm Cẩm chuẩn bị tiếp mà tìm tơ lụa, tại đồ cưới của nàng chỉ có thể tìm được loại này, bị người ta ghét bỏ thể băng bó lại khó giữ ấm, “Ma ma, ngươi xem khúc màu thiên thanh này thêu mặt quạt được ? Cứ từ từ làm chờ trời nóng để phu quân với đệ đệ mỗi người cái.”

      “Lão nô thấy vô cùng tốt.” Được rồi, Triệu ma ma chỉ ở bên cạnh Trầm Cẩm được tháng, bà lại thấy số lần bất đắc dĩ nhiều hơn nửa đời trước vô số lần.

      Sau này Triệu ma ma mới từ miệng An Bình biết , Trầm Cẩm ở doanh trại chăm sóc thương binh là , nhưng chờ sau khi về phòng vừa nôn vừa khóc, sợ tới mức hai tay run cầm cập, có điều chuyện này quá chật vật nên An Bình ngượng ngùng cho tướng quân biết, sợ chướng mắt Trầm Cẩm.

      Triệu ma ma lại lần nữa cảm thấy, phỏng chừng vị phu nhân này phải con thỏ mà là con rùa mới đúng, phản ứng đủ trì độn, bị người ta đánh nửa ngày mới chậm rì rì vươn đầu ra liếc mắt cái, còn tướng quân? Phỏng chừng chính là cái vỏ rùa kia, dám đánh Trầm Cẩm cho ngươi nếm thử tư vị đau đớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :