1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu nương tử nhà Tướng quân- Yên Ba Giang Nam-58

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Vịt

      Chương 50:
      Trầm Tử nhìn dáng vẻ đương nhiên của Trầm Cẩm chẳng biết nên phản bác thế nào, Trầm Kỳ cười nhưng lòng hơi ghen tị, Trầm Cẩm có thể thoải mái ra bởi trượng phu có trách nhiệm lại đối xử tốt với nàng, còn bản thân sao?

      “Ngươi biết thẹn.” Trầm Tử cắn răng mắng, “Vĩnh Ninh Bá trấn thủ biên cương vốn mệt mỏi, ngươi thể làm hiền thê lại còn ỷ lại, biết xấu hổ hả?”

      Trầm Cẩm nhìn Trầm Tử, nàng biết Nhị tỷ tỷ cũng có lúc lo lắng chuyện chính nghĩa, bất công trong thiên hạ đó nha, “À.”

      Trầm Tử suýt nghẹn thở, nàng ta ngờ Trầm Cẩm vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nếu đổi người khác, những lời chỉ trích kia sớm khiến họ tủi thân hoặc phẫn nộ rồi, “Ngươi chỉ à tiếng rồi thôi?”

      “Nhị tỷ tỷ, tỷ kỳ quái.” Trầm Cẩm nhíu mày, “Tỷ muốn ta phải gì nữa?”

      Trầm Tử đột nhiên trả lời được, nàng muốn Trầm Cẩm cái gì? Chính nàng cũng biết, nếu trước đây bị tiện nhân che mắt tại người hạnh phúc phải là nàng, “Chớ phải Tam muội muội trèo cao xong chịu nhìn nhận tỷ muội đấy chứ?”

      “Nhị muội muội.” Trầm Kỳ trầm giọng, “Muội có biết bản thân ? Tam muội muội lấy thân phận quận chúa gả , tính đúng ra trèo cao chỉ có mình Tam muội muội.”

      Trầm Tử cười lạnh, “Tam muội muội biết ta muốn gì, vốn tưởng Trần trắc phi với Tam muội muội thành , hóa ra lại ác ý, trưng bộ mặt vô tội ra làm chuyện hạ đẳng.”

      Trầm Kỳ đứng lên giáng cho Trầm Tử cái tát, “Còn để ta nghe muội hồ ngôn loạn ngữ đừng trách ta cho mẫu thân biết.”

      Trầm Tử nhảy dựng lên, tay bụm mặt tay chỉ vào Trầm Kỳ , “Đại tỷ tỷ, tỷ dám đánh ta, ta gì sai? Nếu phải Tam muội muội cướp hôn nhân của ta…”

      “Câm miệng.” Trước đây còn ở Thụy vương phủ tuy Trầm Tử thích tranh cường háo thắng mọi chuyện phải đè ép người khác song giống bây giờ, Trầm Kỳ đen mặt, “Nhị muội muội, có những chuyện thể đem ra đùa.”

      Trầm Tử mắt đầy hận thù nhìn Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm còn cười nhưng thần sắc vẫn hết sức bình tĩnh, đôi khi thèm để ý còn khiến kẻ địch nghẹn khuất hơn. ra Trầm Cẩm thấy lời Trầm Tử rất đáng ghét nhưng tức giận đáng, bởi vì nàng thèm để ý tới Trầm Tử, đây là thói quen từ bé của Trầm Cẩm, nếu thế nàng chưa kịp gả cho Sở Tu Minh tức chết ở Thụy vương phủ từ sớm, “Nhị tỷ tỷ nếu có gì thắc mắc có thể hồi phủ hỏi Phụ vương.” Trầm Cẩm nhìn Trầm Tử hổn hển , “Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, gả cho ai phải chuyện ta có thể quyết định, việc hôn nhân của bản thân ta làm chủ được sao có thể làm chủ thay Nhị tỷ tỷ, nếu Nhị tỷ tỷ cảm thấy gả đến Trịnh gia tủi hổ có thể về với Phụ vương.”

      *Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn : ý chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và thu xếp của người làm mai.

      Trầm Tử sợ trắng mặt.

      Trầm Cẩm tiếp, “Hơn nữa Nhị tỷ tỷ quan tâm chuyện quý phủ của ta bằng quan tâm thương thế của Nhị tỷ phu nhiều hơn chút.”

      Câu này đáp lại lời đầu tiên của Trầm Tử, so với việc thẳng Trầm Tử xen vào việc của người khác còn khiến người ta khó thở hơn.

      Móng tay Trầm Tử bấm mạnh vào lòng bàn tay, bộ móng tay được cắt tỉa xinh đẹp bị bẻ gẫy, đau đớn giúp nàng duy trì bình tĩnh, nhớ tới kết cục của Tứ muội muội hôm qua ở Thụy vương phủ, miễn cưỡng cười , “Tam muội muội chớ giận, tỷ tỷ lo lắng cho muội mới thế, dù sao mình muội ở biên thành, ở đó lại có người nhà, nếu xảy ra chuyện có ai để làm chỗ dựa.”

      “A?” Trầm Kỳ cười lạnh, “Hay Nhị muội muội tìm Phụ vương làm chỗ dựa, hôm nay mới dám ra ngoài?”

      “Xem tỷ tỷ kìa.” Trầm Tử nhớ lại lời bà bà hôm qua sau khi hồi phủ lại cảm thấy gả đến Trịnh gia có gì tốt, ít nhất toàn bộ Trịnh gia đều phải nghe nàng, cho dù nàng đánh Trịnh Gia Cù cũng có người dám trách, thậm chí bà bà bảo Trịnh Gia Cù tới phật đường, ba ngày chỉ có thể ăn ít cơm rau dưa để bồi tội, “Bà bà của ta thiện tâm.” xong ánh mắt quét tới bụng Trầm Kỳ, nàng còn chưa biết chuyện tiểu thiếp của Vĩnh Nhạc hầu thế tử bị đuổi , dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng, mang vẻ khoe khoang, “Bà giao chuyện quản gia cho ta, ta muốn quản gia nhưng bà bà…bà bà dù sao trước sau gì Trịnh gia cũng để cho vợ chồng chúng ta, giao vào tay ta cũng là chuyện sớm hay muộn.”

      Ánh mắt Trầm Kỳ lóe lóe, Trầm Cẩm vô cùng kinh ngạc, mặc dù nàng Trịnh lão phu nhân vì sao lại làm thế nhưng có mẫu thân nào thương con mình, lại ủng hộ con dâu? Thấy thế nào cũng hợp lý, hay vấn đề ở chuyện quản gia? Trịnh lão phu nhân chỉ tìm cớ khiến Trầm Tử cam tâm tình nguyện quản gia, còn nghi ngờ?

      Nhưng Trịnh gia coi như thế gia có thể có chuyện gì nhỉ?

      “Nghe Trịnh phủ Tam nương đính hôn?” Lòng Trầm Kỳ cũng thấy kỳ quái, hỏi.

      Trịnh gia Tam nương là đồng bào muội muội của Trịnh Gia Cù, đính thân với người đọc sách, cùng xuất thân dòng dõi thư hương, có điều phải là nhân sĩ kinh thành, chờ thi đình xong Trịnh gia Tam nương gả .

      Trầm Tử nghe thế đáp, “Đúng thế, người nọ thời gian tới thượng kinh, ở tạm Trịnh gia, chuẩn bị thi đình.”

      “Thế đồ cưới chuẩn bị ra sao?” Trầm Kỳ hỏi.

      Trầm Tử lại , “Bà bà chuẩn bị, ta tiện hỏi.”

      Trầm Kỳ gật đầu gì thêm, Trầm Cẩm thấy tình kỳ quái nhưng nàng có tốt tính tới đâu cũng đến mức mới bị ăn hiếp còn nhắc nhở Trầm Tử, nghĩ thế nên .

      Trầm Dung được nha hoàn trong phủ dẫn đến, vẻ mặt nàng hơi tiều tụy, lúc thấy Trầm Cẩm có vẻ sợ hãi, hành lễ xong ngồi cạnh Trầm Tử, cúi đầu câu nào.

      Trầm Tử nhíu mày hỏi, “Tứ muội muội đâu?”

      Trầm Dung liếc Trầm Cẩm trả lời, hôm qua sau khi Trầm Cẩm về, Trầm Hiên sắc mặt trầm cho bà tử đưa các nàng đến chính viện, Thụy vương và Thụy vương phi chuyện, vui vẻ tươi cười, thấy bọn họ tới Thụy vương còn cười chào hỏi, Thụy vương phi ánh mắt lóe lóe hỏi sao lại thế này, chờ Trầm Hiên với Trầm Hi kể lại mọi chuyện xong chỉ thấy Thụy vương đỏ bừng mặt, sau đó Thụy vương phi đen mặt, đây là lần đầu tiên Thụy vương phi đổi sắc mặt, kêu người nhốt Trầm Tĩnh mình trong viện, trừ vài ma ma ai cũng được thăm, khi nào Trầm Tĩnh suy nghĩ cẩn thận, khi nào trưởng thành mới được thả ra.

      Thụy vương phi luôn đoan trang ôn hòa, khi Hứa trắc phi mới tiến phủ bao lâu, khoe khoang việc được Thụy vương sủng ái trước mặt Thụy vương phi, bà cũng chỉ cười cười bỏ qua.

      Lúc ấy Trầm Dung bị dọa suýt vỡ mật, Thụy vương ngày thường luôn thiên vị các nàng câu, thậm chí lúc Thụy vương phi cho người đưa nàng với đệ đệ rời Hải Đường viện, kêu ma ma dùng thước đánh Hứa trắc phi hai mươi cái, bế môn tư quá cũng ngăn cản, khi đó Trầm Dung phát , ra dĩ vãng Thụy vương phi muốn quan tâm tới bọn họ, nếu so đo cho dù có là Thụy vương cũng ngăn được.

      Trầm Tử cũng thấy ánh mắt Trầm Dung, lòng thầm hận, sau đó nhìn Trầm Cẩm , “Tam muội muội, đều là tỷ muội…”

      “Bảo ta Vĩnh Ninh Bá phu nhân.” Trầm Cẩm mặt chút thay đổi .

      Diện mạo Trầm Cẩm lúc cười cũng đáng , đặc biệt tại nàng muốn tỏ vẻ nghiêm túc lại biết càng tỏ vẻ ánh mắt nàng càng trong suốt lóng lánh, sóng mắt mềm mại, lại do vừa uống nước trà nên thêm phần trong suốt, làm người ta thấy sợ được.

      Khóe mắt Trầm Tử rút gân, cố nén xúc động muốn cào mặt Trầm Cẩm tiếp, “Đều là tỷ muội nhà, hôm qua Tứ muội muội có ý gì khác, chắc Tam muội muội…”

      “Bảo ta Vĩnh Ninh Bá phu nhân.” Trầm Cẩm lại lần nữa ngắt lời Trầm Tử.

      Trầm Tử cắn răng, khăn tay cầm bị xé rách, Trầm Kỳ nhìn thoáng qua thấy buồn cười, lại bảo nha hoàn cầm khăn tay mới cho Trầm Tử , “Nhị muội muội, nên đổi cái khăn khác .” xong dùng khăn tay che miệng cười.

      cần.” Trầm Tử cự tuyệt cách cứng ngắt, sau đó ném khăn tay tới chỗ nha hoàn phía sau mắng, “Có phải mắt cao hơn đầu rồi muốn hầu hạ nữa cút cho ta.”

      Nha hoàn này là nha hoàn hồi môn của Trầm Tử, lúc trước hầu hạ trong viện Hứa trắc phi, thông minh diện mạo bình thường, bị Trầm Tử nhìn trúng sau đó luôn hầu hạ cho Trầm Tử, lúc này đâu dám gì, đưa khăn của mình cho Trầm Tử, “Phu nhân dùng tạm, nô tỳ lấy khăn mới.”

      Trầm Tử nhìn ghét bỏ, chỉ ậm ừ thêm.

      Nha hoàn kia nhanh chóng hành lễ lui về sau bước ra ngoài.

      Trầm Tử phát tiết uất hận trong lòng ra rồi mới tiếp, “Chắc Tam muội muội…”

      “Vĩnh Ninh Bá phu nhân.” Trầm Cẩm nhắc lại lần nữa.

      Trầm Tử cắn răng, lửa giận hừng hực trong lòng, nếu người gả cho Vĩnh Ninh Bá là nàng… đúng, lúc trước vốn là nàng gả cho Vĩnh Ninh Bá, “Vĩnh Ninh Bá phu nhân…” Năm chữ này mang theo hận ý và khuất nhục vô cùng.

      “Ừ, sau này nhớ cho kỹ.” Trầm Cẩm muốn bỏ mặc tình cảm tỷ muội, có điều người ta coi nàng là tỷ muội, huống chi như nàng ta , tại Trầm Cẩm có quyền bốc đồng.

      Trầm Tử hơi híp mắt , “Chắc muội hiểu lầm đó, chẳng qua Tứ muội muội tò mò lại quan tâm muội thôi.”

      Mắt Triệu ma ma lạnh lẽo nhìn An Bình, An Bình bỗng nhiên , “Phu nhân, lão gia dặn cho ngài ăn nhiều điểm tâm.”

      “A?” Trầm Cẩm rút bàn tay định cầm điểm tâm, nhìn An Bình , “ ràng phu quân bảo ta có thể ăn ít.”

      “Ngài ăn ít rồi.” Triệu ma ma , “Nếu dùng hơn, giữa trưa ngài lại muốn ăn, lão gia lo lắng.”

      “À.” Tuy Trầm Cẩm thích ăn nhưng vẫn biết nặng , biết vì tốt cho bản thân nên ăn nữa.

      Trầm Kỳ ở bên cười , “Muội phu quan tâm muội muội .”

      Trầm Cẩm cười với Trầm Kỳ, mặt mày loan loan, mang cảm giác hạnh phúc, phủ nhận.

      Trầm Dung thấy mặt Trầm Tử khó coi, mắt tràn ngập lửa giận cùng hận ý, thần sắc vặn vẹo, sợ tới mức cắn môi, cẩn thận huých cánh tay Trầm Tử, giọng , “Tỷ tỷ, uống chút trà .”

      “Uống uống uống, uống cái gì mà uống, trong nhà có trà cho muội uống hả?” Trầm Tử nổi giận quát.

      Trầm Dung sợ đến run người, nàng xem như đứa trẻ tính tình tốt nhất trong bốn người con của Hứa trắc phi, do nàng sinh ra bao lâu đệ đệ Trầm Hạo ra đời, lòng Hứa trắc phi đều quan tâm tới con trai, tiếp theo là Trầm Tử tốn nhiều tâm huyết, Trầm Tĩnh do cách vài tuổi cũng bị nuông chiều, cho dù thế cái tốt của Trầm Dung cũng có hạn, ngày hôm qua bị Thụy vương phi dọa, hôm nay bị Trầm Tử rống thành ra giận điên , “ uống uống, tỷ mắng ta làm gì, người ta làm tỷ tức giận sao lại xả giận lên người ta?”

      Mặt Trầm Tử càng thêm khó coi, thẹn quá hóa giận tát Trầm Dung, vừa rồi Trầm Kỳ tát mặt Trầm Tử đúng mực, để lại dấu vết gì, lần này do móng tay Trầm Tử mới bị bẻ gãy lại biết nặng , móng tay hung hăng cào lên mặt Trầm Dung, Trầm Dung đau hô lên.

      Lúc Trầm Kỳ và Trầm Cẩm qua xem chỉ thấy vệt máu dài xuất khuôn mặt non mịn của Trầm Dung, đừng Trầm Dung ngay cả Trầm Kỳ cũng đổi sắc mặt, “Nhanh lấy thẻ bài mời Thái y, lại cho người mời Tiền đại phu.”

      Khuôn mặt của nữ tử vô cùng quan trọng, đặc biệt là nữ tử chưa xuất giá, nếu để lại sẹo bị cơ thể có vấn đề.

      Trầm Cẩm cũng , “An Ninh nhanh hồi phủ cầm hộp Tuyết Liên cao ngự ban tới đây.”

      Trầm Tử sợ hãi, móng tay của nàng ta còn dính máu với ít da, lui về phía sau vài bước thét to, “Ta cố ý…”

      Hai mắt Trầm Dung đỏ ngầu, nhìn Trầm Tử thể tin, đó là thân tỷ tỷ của nàng đấy, Trầm Cẩm bước qua, nhanh chóng , “ được khóc, nước mắt rơi vào để lại sẹo.”

      “Tam tỷ tỷ…” Trầm Dung nức nở.

      Trầm Kỳ túm lấy hai tay Trầm Tử sau đó cẩn thận đánh giá miệng vết thương ngừng đổ máu của Trầm Dung, tại trông hết sức ghê rợn, lại thấy Trầm Dung mặt mày trắng bệch liền an ủi, “Đừng sợ, nhợt nhạt sơ sơ thôi, ta cho người mời Thái y rồi.”

      Triệu ma ma nhìn thoáng qua, lại nhìn tay Trầm Tử, móng tay dùng hoa bóng nước tô màu, hơn nữa Trầm Tử lại dồn hết sức, thậm chí do mới đánh nhau với Trịnh Gia Cù xong nên móng tay theo bản năng cào lên mặt Trầm Dung, muốn để lại sẹo sợ khó, chỉ hy vọng đừng sâu quá.

      Triệu ma ma biết bây giờ nên xử lý thế nào nhưng biết lưu sẹo đành ngậm miệng, liếc An Bình, An Bình dấu vết kéo Trầm Cẩm ra xa, để Trầm Cẩm dựa vào quá gần, Trầm Kỳ chung nỗi băn khoăn, dám đụng vào người Trầm Dung, tránh sau này Hứa trắc phi đổ hết lỗi lên đầu nàng, ở Vĩnh Ninh Hầu phủ bị thương, Trầm Kỳ sợ Hứa trắc phi cắn nàng chịu buông, ánh mắt lóe léo nhìn Trầm Tử lớn giọng , “Ngũ muội muội là thân muội muội của muội, sao muội có thể xuống tay ác độc thế chứ.”

      Trầm Kỳ xong liền cầm tay Trầm Tử, ngờ thấy móng tay Trầm Tử kinh sợ, ai thấy móng tay thế kia đều cho rằng Trầm Tử cố ý, “Muội…”

      Hai chân Trầm Dung mềm nhũn thét to, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại…ta đắc tội tỷ khi nào?”

      phải, phải…” Trầm Tử dùng sức lắc đầu muốn rút tay ra, sắp khóc tới nơi, “Ta cố ý.”

      “Móng tay muội mài nhọn thế còn dám cố ý?” Trầm Kỳ biết Trầm Tử muốn cào mặt Trầm Dung nhưng bây giờ chỉ có thể chắc chắn thế, “Ngũ muội muội còn , cho dù bình thường chuyện chú ý khiến muội giận nhưng muội cùng thể nhẫn tâm thế được, Ngũ muội muội còn chưa đính thân nữa.”

      Trong phủ mời đại phu gọi Thái y giấu được, Vĩnh Nhạc hầu thế tử biết tin hoảng sợ, nhanh chóng dẫn hai thê đệ chạy tới, do bọn họ ở gần hơn đại phu nên tới trước, ai ngờ chưa vào cửa nghe giọng nữ bén nhọn thét lớn, “Cho dù ta muốn cào cũng phải cào mặt Trầm Cẩm chứ sao lại cào mặt thân muội muội của ta!”

      Vừa thét xong Trầm Tử biết hỏng bét, nàng ta hoảng sợ ngã ngồi ghế, mặt mày tái nhợt mồ hôi lạnh đầy trán lắc đầu , “Ta bậy, phải …”

      Trầm Cẩm giọng kinh hô, lui về sau mấy bước, An Bình chắn giữa Trầm Cẩm với Trầm Tử, Triệu ma ma ôm chặt Trầm Cẩm vào lòng, lớn giọng , “Trịnh thiếu phu nhân! Lời của ngươi ta nhất định bẩm báo chi tiết cho Vĩnh Ninh Bá.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử nuốt nước miếng, ánh mắt chuyển sang người Trầm Hiên, chuyện này là chuyện riêng của Thụy vương phủ đúng , liên quan gì tới Vĩnh Nhạc hầu phủ bọn họ.

      “Trầm Tử gan lớn .” Trầm Kỳ nghe Trầm Tử thét đương nhiên hiểu Trầm Tử hận Trầm Cẩm, vốn định nhân cơ hội cào mặt Trầm Cẩm, ai ngờ Trầm Dung chọc giận nàng, quên mất chuyện móng tay tát cái, Trầm Kỳ biết nên trách Trầm Dung hay ho hay trách Trầm Tử tâm ngoan thủ lạt.

      phải…” Trầm Tử bịt chặt hai tai hét lên, “ phải a a a, ta có…”

      Trầm Dung hai mắt dại ra, nàng nắm chặt tay nha hoàn luôn miệng hỏi, “Ta bị sẹo đúng ? Thái y sao còn chưa…mặt của ta…”

      Nha hoàn ngừng an ủi nhưng dám đụng vào mặt Trầm Dung, còn giữ chặt tay nàng.

      Trầm Hiên bước vào nắm tay Trầm Tử sau đó tát bạt tai, sức nam nhân lớn hơn nữ nhân nhiều, cái tát này khiến Trầm Tử ngậm miệng, khóe miệng chảy máu, Trầm Tử thấy Trầm Hiên như thấy cứu tinh, cầm tay Trầm Hiên, thậm chí cảm giác được đau đớn mặt, “Đại ca, ta có, phải ta, đều là Trầm Cẩm…đúng đều là mưu của nàng ta…”

      Lại cái tát lên mặt, Trầm Hiên lạnh giọng , “Muội tốt nhất câm miệng.”

      “Đại ca…Đại ca mặt của ta…” Trầm Dung nghe tiếng Trầm Hiên ngẩng đầu gọi.

      Trầm Hi cũng vào theo, tuy quan hệ của với Trầm Dung tốt nhưng lúc này cũng đau lòng, dù sao cũng là người thân trong nhà, , “Ngũ muội muội sao đâu.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử do dự lát mới bước tới , “Cho người đóng sửa sổ để Ngũ muội muội vào nội thất, đừng gặp gió.”

      “Đúng.” Trầm Kỳ , “Nhanh đỡ Ngũ muội muội vào phòng.” Sau đó nhìn Trầm Tử.

      Trầm Hiên đen mặt , “Ta trông nàng, cho người mời mẫu thân tới đây.”

      Trầm Kỳ gật đầu .

      Nha hoàn đỡ Trầm Dung vào nội thất, Trầm Hi với Trầm Kỳ vào theo, Trầm Cẩm dựa vào người Triệu ma ma giọng , “Ma ma, ta sao, có đại ca ở đây rồi.”

      Trầm Hiên cũng , “Yên tâm, ta làm chủ cho Tam muội muội.”

      Bấy giờ Tiền đại phu tới, tuy là đại phu của Vĩnh Ninh Bá phủ nhưng là ngoại nam, chỗ ở hơi xa, Vĩnh Nhạc hầu thế tử thấy vội , “Ngươi mau vào xem thử, thôi thôi để ta dẫn ngươi vào.”

      xong Vĩnh Ninh Hầu thế tử liền túm cánh tay lôi vào trong, giấu Trầm Hiên giọng , “Nếu để lại sẹo ngươi đừng có chạm vào biết ?”

      “Vâng.” Tiền đại phu ngốc, nghe vậy đáp ngay.

      Trầm Cẩm do dự lát, chui ra khỏi người Triệu ma ma hỏi, “Chúng ta cũng xem thử?”

      Triệu ma ma đáp, “Cũng tốt.”

      An Ninh nhìn Trầm Tử đề phòng, hai gò má Trầm Tử sưng đỏ, khóe miệng còn có máu chảy ra, nàng dùng ánh mắt cừu hận nhìn Trầm Cẩm, mơ hồ, “Đều tại ngươi, đồ tinh hại người…”

      Trầm Hiên nhướng mày, “Đừng ép ta bịt miệng muội lại.” Dù sao Trầm Tử cũng gả ra ngoài, nếu vẫn còn là nương của Thụy vương phủ Trầm Hiên sớm cho người bắt trói.

      Trầm Cẩm cắn môi được Triệu ma ma che chở vào trong viện, Triệu ma ma híp mắt, An Bình sau Trầm Cẩm, Triệu ma ma đoán Trầm Tử cố ý, móng tay bẻ gẫy chắc do vô tình, phải bà tin tưởng Trầm Tử mà do Trầm Tử gan bé, như chó điên cắn người thường sủa, còn loại người như Trầm Tử chỉ dám sủa bậy thôi.

      Có điều đoán được sao? Trầm Tử cào mặt Trầm Dung, còn hô to muốn cào mặt Trầm Cẩm, ném hòn đá vào đầu cho tỉnh là may lắm rồi.

      Lúc Trầm Cẩm vào kịp nghe Tiền đại phu , “Tại hạ y thuật nông cạn, đợi Thái y đến mới biết được.”

      Người Trầm Dung lảo đảo hỏi, “Có phải mặt của ta để lại sẹo ?”

      “Tại hạ nhận định được.” Tiền đại phu xong liền cúi đầu lui ra sau.

      Trầm Kỳ chặn tầm mắt của Trầm Dung, “Vẫn nên chờ Thái y tới.”

      Toàn thân Trầm Dung mất hết sức lực dựa vào người nha hoàn hơi tuyệt vọng.

      Trầm Cẩm tới gần mà chỉ đứng ở góc sáng, An Bình vào cùng còn Triệu ma ma đứng cạnh Trầm Cẩm.

      Thụy vương phi tới trước Thái y, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân tự mình ra đón, vừa thấy cảnh Thụy vương phi vội vã vào bà biết nên gì, “Ta mới qua xem sợ để lại sẹo.”

      “Gây phiền toán cho quý phủ quá.” Thụy vương phi hòa nhã .

      Vĩnh Nhạc hầu phu nhân thở dài, “ gì thế, chỉ cần ngươi trách tội ta chăm sóc bọn là được, đều là thân tỷ muội, gì tới mức ấy.”

      Thụy vương phi trả lời, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân ý thức được bản thân quá mức đành ngậm miệng nữa, Trầm Tử còn ngồi trong sảnh bị hai bà tử do Trầm Hiên phái tới trông coi, thấy Thụy vương phi cả người Trầm Tử run run, “Mẫu phi…Mẫu phi cứu ta…ta cố ý.”

      “Hiên nhi.” Thụy vương phi thèm liếc nhìn Trầm Tử lần chỉ , “Cho bà tử đưa người về Trịnh gia.”

      !” Trầm Tử bỗng nhiên mặt mày trắng nhợt ôm bụng, “Đau quá…” có bà tử nào bên cạnh nên nàng ngã ra đất, cuộn mình kêu thảm thiết, “Bụng ta đau quá…”
      botihell, KisaragiYue, Chris3 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 51:


      Thụy vương phi thấy máu chảy ra thấm ướt váy Trầm Tử liền biến sắc, trầm giọng , “Có đại phu ?”


      “Có.” Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng phát , thầm kêu tốt, vội , “Nhanh gọi đại phu tới.”


      Tiền đại phu ở ngay trong viện, dám xem vết thương cho Ngũ nương Thụy vương phủ, nghe nha hoàn gọi bỏ chạy tới, , “Mau nâng nàng vào phòng.”


      Thụy vương phi nhìn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân , “Bên này.”


      Vài bà tử khỏe mạnh liền nâng Trầm Tử theo Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Thụy vương phi thấy dấu tay mặt Trầm Tử ánh mắt lóe lóe nhìn Trầm Hiên, Trầm Hiên hối hận, biết Trầm Tử có thai, ra tình trạng tại của Trầm Tử liên quan tới Trầm Hiên nhiều nhưng nếu nhỡ Trầm Tử cắn Trầm Hiên bảo khiến nàng lưu sản hỏng.


      Thụy vương phi đè thấp giọng hỏi, “Lúc ấy có ai?”


      Trầm Hiên kể ra những người nhìn thấy động thủ, Thụy vương phi gật đầu, nghĩ nên làm như thế nào để giải quyết hậu quả, thấy An Ninh cầm thuốc mỡ chạy về, thấy Thụy vương phi và Trầm Hiên liền hành lễ.


      Thụy vương phi hòa nhã , “Làm gì vội vàng thế?”


      “Trong phủ có hộp Tuyết Liên cao ngự ban, phu nhân thấy Ngũ nương bị thương, bảo nô tỳ chạy về phủ cầm.” An Ninh cung kính đáp.


      Thụy vương phi ánh mắt chợt lóe, , “ đúng là…đưa ta xem thử.”


      An Ninh hai tay dâng, Thụy vương phi mở ra nhàng quẹt thử ngửi, sau đó đưa lại cho An Ninh , “Mau cầm vào , với phu nhân nhà ngươi, mọi việc chờ Thái y đến sau.”


      “Dạ.” An Ninh nghe Thụy vương phi hiểu, bà nhắc nhở Trầm Cẩm, dược tốt nhưng chịu nổi bát nước bẩn của người khác.


      Chờ An Ninh rồi Thúy Hỉ , “Vương phi thăm Ngũ nương, nô tỳ thăm Nhị nương.”


      Thụy vương phi vỗ vỗ tay Thúy Hỉ , “ thôi.”


      Thúy Hỉ lén nắm chặt tay sau đó bước tới chỗ Trầm Tử, do ở phủ người khác nên Thụy vương phi nhiều, có điều nhìn vẻ mặt con trai mới , “ sao, con dẫn người đón Trịnh gia lão phu nhân lại đây, kể lại tình cho bọn họ biết.”


      Trầm Hiên nghe mẫu thân thế yên lòng, “Vâng.”


      Thụy vương phi trầm giọng , “Ở Thụy vương phủ Trầm Tử kính cẩn nghe lời hiền lương thục đức, sao mới gả đến Trịnh gia bọn họ thời gian ngắn biến thành lòng đầy ghen tị, tâm địa tàn nhẫn. Nhưng dù sao cũng gả đến Trịnh gia, Thụy vương phủ nhúng tay nữa.”


      biết.” Trầm Hiên mở miệng.


      Thụy vương phi phất tay rồi vào trong thăm Trầm Dung, Trầm Dung thấy Thụy vương phi liền hô, “Mẫu phi.”


      “Đáng thương.” Thụy vương phi bước nhanh tới nhìn kỹ mặt Trầm Dung, máu mặt có vẻ ngừng, miệng vết thương còn hơi rỉ máu, chỗ cách xa miệng vết thương được lau khô.


      An Ninh đưa thuốc mỡ cho Triệu ma ma, nên đưa khi nào tự nhiên có Triệu ma ma quyết định.


      Phía Trầm Tử nhanh chóng truyền tin đến, nha hoàn vội vã chạy tới , đứa bé trong bụng Trầm Tử sợ bảo đảm, nếu có thể quyết định, Tiền đại phu khai dược để nó ra sạch .


      Mọi người đều nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi , “Tuy Nhị nha đầu là quận chúa của Thụy vương phủ nhưng dù sao cũng gả tới Trịnh gia, bảo Tiền đại phu tận lực giữ thai, còn lại chờ người nhà Trịnh gia đến quyết định.”


      Triệu ma ma nghe thế nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi vô cùng chán ghét Trầm Tử, nếu lúc này mà lo lắng cho Trầm Tử nên để đại phu sớm lấy sạch máu đen trong bụng Trầm Tử ra, tuy đẻ non bị thương thân nhưng chỉ cần dưỡng thời gian ngắn đáng ngại. Nay Thụy vương phi cố tình bảo đại phu nghĩ biện pháp bảo trụ chờ người Trịnh gia đến, thời gian chậm trễ…cơ thể Trầm Tử thương tổn nặng hơn.


      Có điều Thụy vương phi làm thế có gì sai? có, dù sao Trầm Tử gả đến Trịnh gia, trong bụng là con nối dòng của Trịnh gia, bà nhúng tay bất luận kẻ nào cũng thể chữ sai, nếu thực nhúng tay, cuối cùng còn có thể bị người oán trách.


      Tuy Trầm Cẩm thành thân song chuyện này chưa trải qua thành ra ràng, chỉ mím môi giọng , “Sao Nhị tỷ tỷ lại biết mình có thai chứ?”


      Triệu ma ma cũng giọng trả lời, “Lòng của nàng ta dành cho việc khác hết rồi.”


      Trầm Cẩm à tiếng, “Đáng tiếc.” Tuy nàng thích Trầm Tử nhưng đứa bé kia làm gì sai, lấy tay sờ bụng, khi nào nàng có con của phu quân đây?


      Hiển nhiên Triệu ma ma chú ý thấy liền an ủi, “Chờ phu nhân lớn thêm chút nữa ổn thỏa hơn.”


      “Ừ.” Trầm Cẩm nữa.


      Thụy vương phi thở dài, “Ta tới chỗ Nhị nha đầu xem thử.”


      Trầm Kỳ hỏi, “Mẫu thân, con cùng nhé?”


      cần.” Thụy vương phi , “Các con ở đây với Ngũ nha đầu.” xong dẫn nha hoàn tới chỗ Trầm Tử.


      Trầm Tử nằm giường, Tiền đại phu thi châm cho nàng, mặt mày vô cùng nghiêm túc, trán đầy mồ hôi, vết bàn tay mặt biến mất, Thúy Hỉ đứng bên cạnh khẽ gật đầu với Thụy vương phi.


      Thái y bị Vĩnh Nhạc hầu và Vĩnh Ninh Bá cùng nhau dẫn về, ngay cả Thụy vương cũng theo, ba người bọn họ vốn ở ngự thư phòng, do Vĩnh Ninh Hầu phủ cầm thẻ bài tìm Thái y nên bị báo đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu phái Thái y rồi cho tiểu thái giám truyền lời cho Thành đế, lần này Thành đế giấu diếm, ngay, “Có người cầm thẻ bài của Vĩnh Nhạc hầu phủ đến mời Thái y, là có nữ quyến bị thương, Hoàng hậu biết liền phái Thái y .”


      Vĩnh Nhạc hầu nghe thế kinh ngạc nhìn Thành đế, Thành đế , “Ta nhớ đại nữ nhi của Hoàng đệ gả cho Vĩnh Nhạc hầu thế tử, nhị nữ nhi gả đến Trịnh gia, tam nữ nhi gả cho Vĩnh Ninh Bá.”


      Lúc này ở ngự thư phòng trừ ba người bọn họ còn có ít đại thần trong triều, mọi người thương nghị chuyện hải khấu vùng duyên hải, giờ thấy Thành đế bỗng nhiên chuyện nhà lòng mỗi người đều có sở đoán.


      Thụy vương đứng dậy cung kính , “Dạ.”


      “A?” Thành đế tuy cố che lấp nhưng ánh mắt vẫn lộ vài phần cảm xúc, , “ thế các ngươi cùng về với Thái y , có nữ quyến bị thương đấy.”


      Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu vẻ mặt biến đổi, Sở Tu Minh đứng dậy tạ ân sau đó xoay người ra ngoài trước, Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu cũng nhanh chóng tạ ơn theo .


      Thành đế thở dài , “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.” Lại lắc đầu như tiếc hận.


      Tất cả mọi người ai dám gì, tuy Thành đế trực tiếp điểm danh nhưng ý tứ mọi người đều hiểu được, Thụy vương với Vĩnh Nhạc hầu mặc dù có tước vị nhưng có thực quyền, Trịnh gia lại chỉ có thanh danh, như vậy chỉ còn lại Vĩnh Ninh Bá Sở Tu Minh. Ở đây phần lớn mọi người đều là lão thần, trong lòng ai cũng thấy Thành đế hơi hạ tác, những kẻ được Thành đế đề bạt nghe tiếng biết nghĩa, hiểu thái độ của Thành đế với Vĩnh Ninh Bá, lòng thầm bắt đầu tính toán.


      Cho dù Sở Tu Minh nghe được câu cuối cùng, cũng đoán được ý của Thành đế ngay từ khi Thành đế nhắc đến việc này trước mặt mọi người, chẳng thèm để ý. Tuy biết có Triệu ma ma, An Bình với An Ninh theo, khả năng nương tử nhà mình bị thương rất thấp, song tận mắt thấy tài nào an tâm.


      Ở cửa cung đoàn người gặp người do Thụy vương phủ với Vĩnh Nhạc hầu phủ phái tới, đại khái mọi việc, ba người trong lòng tự có tính toán, dẫn theo Thái y cùng nhau tiến về phía Vĩnh Nhạc hầu phủ.


      Thụy vương giận điên, Trầm Tử dám cào bị thương mặt Trầm Dung, đó là thân muội muội của nàng ta mà lại làm thế, bấy giờ Thụy vương còn chưa biết chuyện Trầm Tử đẻ non.


      Vĩnh Nhạc hầu thế tử ra đón, thấy hai Thái y nhàng thở ra, “May quá, ai am hiểu trị ngoại thương vậy?”


      “Sao thế?” Vĩnh Nhạc hầu hỏi, “Còn người khác bị thương hả?”


      Vĩnh Nhạc hầu thế tử xấu hổ gật đầu , “Nhị muội muội…”


      “Nghiệp chướng kia làm sao?” Thụy vương trầm giọng hỏi.


      Vĩnh Nhạc hầu phu nhân chạy tới kịp , “Vừa vừa chuyện, Trịnh thiếu phu nhân quá hồ đồ, tháng còn thấp lại…bây giờ sợ giữ được.”


      Thụy vương cắn răng, biểu tình dữ tợn, “Để nó chết .”


      “Vương gia.” Thụy vương phi cũng theo ra đúng lúc nghe thấy câu này, trầm giọng , “Tuy Nhị nha đầu là nữ nhi của ngài nhưng hôm nay gả vào Trịnh gia, là người của Trịnh gia.” làm sạch quan hệ.


      Sở Tu Minh chưa từng dừng bước chân, hỏi, “Phu nhân con có bị thương ?”


      “Cẩm nha đầu ngại.” Thụy vương phi câu lại nhìn Thái y, “Làm phiền hai vị Thái y.”


      Hai Thái y gật đầu tự theo nha hoàn tách ra , Thụy vương phi , “Vương gia các vị tạm thời xin hãy ở ngoài.”


      “Được.” Thụy vương cùng Vĩnh Nhạc hầu biết bây giờ bọn họ vào tiện, dị nghị gì.


      Sở Tu Minh nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi , “Tu Minh ở ngoài chờ, ta vào kêu Cẩm nha đầu ra.”


      “Cám ơn nhạc mẫu.” Sở Tu Minh thế này mới .


      Thụy vương phi gật đầu, xoay người vào trong, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân dặn con theo sau Thụy vương rồi cũng vào.


      Lát sau Trầm Hi bước ra, chào hỏi mọi người xong mới , “Tam tỷ phu, Tam tỷ tỷ ấy ra ngay.”


      Sở Tu Minh gật đầu, Thụy vương hỏi, “Rốt cuộc xảy chuyện gì? Vốn tốt lành sao tới chơi lại bị thương?”


      Trầm Hi xấu hổ biết ra sao, Thụy vương trầm giọng , “ tình hình thực tế.”


      ra con cũng biết.” Trầm Hi đáp, “Huynh trưởng, con với Ngũ muội muội đến nơi liền ra ngoài, Ngũ muội muội tìm nhóm Đại tỷ tỷ chuyện, con với huynh trưởng cùng Đại tỷ phu ở thư phòng.”


      Vĩnh Nhạc hầu thế tử tiếp lời, “Đúng thế, tiểu tế mấy hôm trước có được bản bút tích mới mời hai vị thê đệ đến thư phòng giám thưởng.”


      Vĩnh Nhạc hầu nghe thế , “Ta cũng biết chuyện này, sắp tới sinh thần của Vương gia, thời gian này Ngọc Hồng luôn chuẩn bị hạ lễ cho Vương gia, bản chữ kia là .”


      Trầm Hi gật đầu, “Đại tỷ phu còn hỏi con với huynh trưởng, Phụ vương có thích nữa.”


      Sắc mặt Thụy vương hòa hoãn hơn, , “ cần phiền hà thế, chỉ cần con với Kỳ Nhi sống hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi.”


      Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhắc chuyện này tiếp, “Ba người bọn con chuyện bỗng nhiên nghe hạ nhân đến bẩm, phu nhân kêu đại phu trong phủ, còn cho người gọi Thái y, nên bọn con vội vã tới đây, ai ngờ chưa vào cửa nghe…” Khúc sau Vĩnh Nhạc hầu thế tử tiện .


      Trầm Hi cố kỵ nhiều thế liền tiếp lời, với lại lúc Trầm Tử thét lên rất nhiều người nghe thấy giấu được, “Nhị tỷ tỷ thét, nếu muốn cào mặt cũng cào mặt Tam tỷ tỷ, sao lại cào mặt thân muội muội của mình.”


      Mặt Thụy vương trầm lại xấu hổ liếc Vĩnh Ninh Bá, vẻ mặt Sở Tu Minh thay đổi, chỉ có mắt mị hơn, “ ?”


      “Là ý đó.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử ho khan tiếng .


      Mặt Trầm Hi cũng được tốt, “Bấy giờ chúng ta mới biết Nhị tỷ tỷ cố ý mài nhọn móng tay, biết sao lại tát Ngũ muội muội khiến mặt muội ấy bị cào.”


      Vĩnh Ninh Bá hơi híp mắt, may cho Trầm Tử làm bị thương người khác mà phải Trầm Cẩm, nếu


      Thụy vương tức giận đến mức được câu nào, lúc đoàn người Trịnh gia đến cho người ta vẻ mặt hòa nhã, thấy Trịnh phu nhân liền chất vấn, “Trịnh Gia Cù đâu? Thê tử gặp chuyện may mà cũng lộ diện sao?”


      Trịnh phu nhân vội vàng đến nghe vậy tức giận, ngược lại vấn an mọi người xong đáp lời, “Thân thể Gia Cù khoẻ, thể xuất môn, ngày khác nhất định để nó đến bồi tội với Vương gia.”


      Trong phòng Thái y cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Trầm Dung, nhíu mày , “Sợ tốt lắm.”


      Trầm Kỳ truy vấn, “Thái y, có khả năng để lại sẹo ?”


      Thái y thèm nhắc lại, thái độ biểu lộ hết thảy, Triệu ma ma nhét thuốc mỡ vào tay Trầm Cẩm, nhàng đẩy nàng, Trầm Cẩm mới trong góc ra, “Thái y, nếu dùng Tuyết Liên cao có thể đỡ hơn ?”


      “Nếu có Tuyết Liên Cao mờ nhạt hơn xíu.” Thái y ngụ ý vẫn để lại sẹo.


      Trầm Dung rốt cuộc nhịn được nữa khóc lên, “Ta sống nổi mất…”


      Trầm Kỳ , “Mong Thái y làm hết sức.”


      Thái y gật đầu, Trầm Cẩm đưa Tuyết Liên cao cho Thái y, Trầm Kỳ dặn nha hoàn cẩn thận chăm sóc sau đó kéo Trầm Cẩm ra khỏi phòng, thấy vài người Thụy vương ngồi trong sảnh, khí có vẻ xấu hổ, Trầm Cẩm thấy Sở Tu Minh mắt sáng rực lên, Sở Tu Minh tận mắt thấy Trầm Cẩm có gì đáng lo mới khẽ gật đầu, cơn tức vẫn giảm.


      Thụy vương hỏi, “Miệng vết thương của muội muội con ra sao?”


      “Thái y sợ rằng tốt.” Trầm Kỳ lại lời Thái y, “Ít nhiều có Tam muội muội cho người chạy về phủ cầm Tuyết Liên cao ngự ban tới đây, nếu …nhưng mà như thế cũng chỉ mờ nhạt hơn chút thôi chứ vẫn có sẹo.”


      Thụy vương vừa tức vừa hận, nhiều nhất là thấy xấu hổ, Trầm Kỳ nháy mắt với trượng phu, Vĩnh Nhạc hầu thế tử , “Nhạc phụ, tiểu tế còn có chuyện muốn thỉnh giáo phụ thân.”


      “Nhanh .” tại Thụy vương cũng muốn gặp Vĩnh Nhạc hầu, nghe thế .


      Phụ tử Vĩnh Nhạc hầu ly khai đại sảnh, Trầm Kỳ cho nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, nhất thời chỉ còn lại Thụy vương, Trầm Hiên, Trầm Hi cùng phu thê Vĩnh Ninh Bá, lần này Trầm Kỳ chuyện cần khách khí, thẳng, “Phụ vương, việc này hôm nay tuyệt hay ho.”


      Thụy vương nhìn nữ nhi, mặc dù coi trọng con trai hơn nhưng Trầm Kỳ là đứa con đầu tiên của , địa vị khác hẳn, “Kỳ Nhi làm sao thế?”


      Trầm Kỳ đỏ hai mắt, cố nén nước mắt , “Phụ vương, lần này mời bọn muội muội, muội phu đến làm khách, vốn định để mọi người tụ tập gia tăng tình cảm nhưng tình huống bây giờ…con còn mặt mũi gặp người.”


      Thụy vương vội , “Chuyện đó đâu có quan hệ gì tới con, ràng là tụi nó tốt.”


      “Nhưng đây là nhà chồng con.” Trầm Kỳ nhìn Thụy vương, khóc kể.


      Thụy vương phi vẻ mặt ưu sầu vào phòng, tuy Trầm Kỳ dặn cho người nào tới gần, Thụy vương phi lại phải người khác, Thụy vương phi bước vào liếc Trầm Kỳ cái thẳng, “Kỳ Nhi yên tâm, lát nữa để Phụ vương con tạ lỗi với Vĩnh Nhạc hầu cùng Hầu phu nhân, chờ ta về rồi cho người đưa lễ tới.”


      Thụy vương chờ thê tử ngồi xuống mới giọng hỏi, “Cần sao?”


      Thụy vương phi liếc Thụy vương cái, Thụy vương đành phải , “Kỳ Nhi đừng sợ, lát nữa Phụ vương tạ lỗi với Vĩnh Nhạc hầu, nhất định làm khó con.”


      Trầm Kỳ cảm động nhìn Thụy vương, “Phụ vương.”


      Thụy vương nghẹn trong lòng, phải trách tội Trầm Kỳ mà toàn bộ lửa giận trút hết lên người Trầm Tử, lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nha hoàn chẳng ràng.”


      Sở Tu Minh nãy giờ vẫn luôn im lặng bất chợt , “ ra ta cũng muốn biết, làm sao tỷ tỷ của phu nhân ta lại muốn cào mặt phu nhân ta.”


      Thụy vương càng thêm xấu hổ, Trầm Kỳ khó mở miệng, Thụy vương phi , “Chuyện như thế, có mất mặt nữa cũng chỉ thế thôi.” Sau đó nhìn Trầm Cẩm, “Cẩm nha đầu hôm nay bị tủi, ta với Phụ vương con đều nhớ kỹ, nhất định cho con câu trả lời ràng.”


      Trầm Cẩm nhìn Thụy vương, lại nhìn Thụy vương phi , “ ra con có bị thương.”


      Thụy vương phi cảm thán, “ là nha đầu thành , đều là nữ nhi của ta, ta thể để con chịu thiệt, Vương gia, lát nữa để Thái y tự bẩm báo với ngài, mặt của Ngũ nha đầu nếu có Tuyết Liên cao của Cẩm nha đầu sợ bị hủy nặng hơn, đến lúc đó đừng để người ta oan uổng Cẩm nha đầu.”


      “Sao có thể.” Thụy vương , “Cẩm nha đầu, Phụ vương biết hôm nay con chịu tủi, yên tâm .”


      sao ạ.” Trầm Cẩm nhu thuận , “Phụ vương, Mẫu phi với Đại tỷ tỷ đều đối xử với con vô cùng tốt.”


      Sở Tu Minh thở dài, “Lúc ở biên thành phu nhân vẫn hay thế.”


      khí trong sảnh cuối cùng cũng dịu , mọi người đều ngồi xuống, Trầm Cẩm , “Phu quân chuyện với Đại tỷ phu .” Ngụ ý bảo Sở Tu Minh ra ngoài trước.


      Sở Tu Minh liếc Trầm Cẩm , “Ừ.” Lúc này mới ra ngoài, chuyện với Vĩnh Nhạc hầu thế tử mà tìm nhóm Triệu ma ma canh giữ ở bên ngoài.


      Trầm Hiên , “Con với đệ đệ…”


      “Ở lại.” Thụy vương phi , “Đây đều là tỷ muội của con, có số chuyện bọn con biết tốt hơn.”


      Chờ trong sảnh còn người ngoài, Trầm Kỳ liền kể chi tiết mọi chuyện, Thụy vương càng nghe càng giận, trước đây Hứa trắc phi với Trầm Tử khóc nháo muốn gả cho Vĩnh Ninh Bá, bây giờ lại oán hận, Thụy vương phi cũng tức giận, đỡ trán , “Hóa ra Nhị nha đầu vẫn luôn oán hận ta.” xong liền rơi nước mắt, “Nếu trong phủ thực bất công, người đáng bất bình nhất phải là Cẩm nha đầu mới phải, nay…Nhị nha đầu lại có tâm tư đó, nếu để người ta biết, thể diện của quý phủ chúng ta mất hết.”


      Trầm Cẩm , “Mẫu phi đừng khóc, chắc Nhị tỷ tỷ hiểu lầm.”


      “Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm.” Trầm Kỳ lạnh giọng phản bác, “Thấy Tam muội muội thiện tâm dễ ăn hiếp thôi, ngẫm lại hôm qua nàng dám đánh nhau với Nhị muội phu đường về, mất hết thể diện, hôm nay nếu mưu sao lại xuất môn?”


      Trầm Cẩm cúi đầu im lặng, Trầm Kỳ lạnh giọng tiếp tục, “Còn chuyện hôm qua của Tứ muội muội, Phụ vương hôm nay may nhờ Tam muội muội giúp đỡ bao che chứ nhỡ Vĩnh Ninh Bá biết Nhị muội muội thế nghĩ ra sao về Thụy vương phủ, Tam muội muội biết làm sao?”


      Thụy vương phi lau nước mắt , “Chuyện này kết thù mất, tình huống ở biên thành ra sao, Cẩm nha đầu vất vả lắm mới về đây được, nay mới được mấy ngày an lành, tuy ở trong phủ ta dưỡng Cẩm nha đầu bên cạnh nhưng đến thiên vị, bọn Nhị nha đầu mọi chuyện đều đè ép Cẩm nha đầu, việc hôn nhân của Cẩm nha đầu rốt cuộc ra sao Vương gia tự biết, Trịnh gia do Hứa trắc phi với Nhị nha đầu tự chọn, sao bây giờ lại bảo chúng ta hại các nàng?”


      “Phụ vương, chuyện của mấy tỷ muội đáng lý con nên xen mồm, dù sao sớm hay muộn các nàng cũng phải xuất giá, ở nhà tự tại chút cũng sao.” Trầm Hiên lúc này mới , “Nhưng mà…bản thân con cũng gặp mấy lần, đồ mẫu thân cho Tam muội muội cuối cùng xuất ở chỗ Nhị muội muội với Tứ muội muội.”


      Trầm Hi cũng góp lời, “Con từng thấy lần, Tứ muội muội rất thích cây trâm điểm thúy của Tam tỷ tỷ nhưng Tam tỷ tỷ cũng thích cây trâm đó, là đồ cưới của Trần trắc phi, còn bị Tứ muội muội châm chọc.”


      Thụy vương nhíu mày chất vất, “Sao các con với ta?”


      “Là ta cho .” Thụy vương phi , “Chuyện của tỷ muội các nàng, ngài tham dự vào làm gì? Còn phải bảo Cẩm nha đầu tặng hết cho Tứ nha đầu?”


      Thụy vương bị sửng sốt, biết nên phản bác thế nào.


      Trầm Cẩm mở miệng, “Phụ vương, cây trâm điểm thúy đó là cây mẫu thân thích nhất nên con mới cho Tứ muội muội, còn lại đều sao cả, với lại sau đó Mẫu phi với Đại tỷ tỷ vụng trộm cho con cái khác, ngay cả ca ca với đệ đệ cũng có cho con thứ này thứ kia nữa.”


      Trầm Hiên phủ nhận, chỉ , “Bình thường nhận được rất nhiều túi hương hay mặt quạt của Tam muội muội.”


      Trầm Hi cũng cười, “Nhưng mà lần nào mang ra ngoài cũng bị đồng học cười chê, thứ gì thêu đó cũng tròn hết.”


      Thụy vương cũng nhớ những thứ lặt vặt Trầm Cẩm làm cho bản thân, ánh mắt ôn hòa hơn, “Khiến con chịu thiệt, lúc đó ta chú ý.”


      “Phụ vương là người làm đại .” Trầm Cẩm cười , “Con có Mẫu phi chăm sóc mà.”


      Thụy vương nhìn Thụy vương phi , “Trước đây ta sai rồi.”


      Thụy vương phi giận dữ, “Bây giờ những thứ này làm gì, chờ hồi phủ rồi sau.” Sau đó nhìn Trầm Kỳ, “Con giúp đỡ Ngũ nha đầu, Vương gia bồi tội với Vĩnh Nhạc hầu cùng Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, chúng ta hồi phủ .”


      Trầm Hiên , “Con với đệ đệ chung với Phụ vương.”


      Thụy vương vội , “Ừ.” Liền dẫn hai con trai ra ngoài.


      Thụy vương phi nhìn Trầm Cẩm , “Cẩm nha đầu, con cũng dẫn con rể về trước .”


      Trầm Cẩm đồng ý ngay, “Dạ.”


      Thụy vương phi , “Yên tâm, nhất định để người khác vu khống hãm hại con.”


      Mặt Trầm Cẩm mê mang nhìn Thụy vương phi, còn thiếu chút hỏi chuyện này có quan hệ gì tới ta, nhưng do nàng quen nghe lời Thụy vương phi nên gật đầu , “Tốt ạ.”


      Thụy vương phi vẫy tay tính giải thích cái gì, tránh phá hỏng tâm trạng của Trầm Cẩm.


      Trầm Kỳ cũng , “Mấy ngày nữa ta tới phủ muội chơi.”


      “Vâng.” Trầm Cẩm đồng ý, thấy Thụy vương phi còn chuyện gì nữa liền cáo từ.


      Ra cửa thấy Sở Tu Minh toàn thân quan phục chuẩn tước đứng trong viện, nhóm Triệu ma ma đều đứng bên cạnh, Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm liền vươn tay phải cho nàng, Trầm Cẩm nở nụ cười bước tới đặt tay vào lòng bàn tay Sở Tu Minh , “Chúng ta về .”


      “Ừ.” Sở Tu Minh giúp Trầm Cẩm sửa sang lại tóc tai.


      Vừa rồi Triệu ma ma kể lại toàn bộ mọi chuyện cho nghe, Trầm Cẩm kéo áo Sở Tu Minh qua lại làm nũng, “Đừng giận mà.”


      Tuy mặt Sở Tu Minh vẫn hết sức bình tĩnh song Trầm Cẩm cảm giác được tâm trạng Sở Tu Minh tốt, Sở Tu Minh híp mắt nhìn tiểu nương tử của mình , “Nhỡ nàng bị thương sao?”


      Trầm Cẩm liền thấy lòng ngọt ngào, còn ngọt hơn Long Tu tô mà Triệu ma ma làm nữa, vẫy vẫy tay chờ Sở Tu Minh ngoảnh lại mới nhón chân ghé vào lỗ tai , “ ra ta thấy Nhị tỷ tỷ có khả năng cố ý.”


      “Hả?” Hai người đứng rất gần, thậm chí Sở Tu Minh có thể ngửi được mùi hương người Trầm Cẩm, liền ôm thắt lưng Trầm Cẩm để nàng cần vất vả như thế.


      Trầm Cẩm , “, ta thấy Nhị tỷ tỷ có lá gan lớn thế đâu, có thể nàng có tâm tư gây thương tích cho ta nhưng tuyệt đối dám ra tay, lần này Ngũ muội muội…chắc bị ngộ thương, có điều ta ra.” xong câu cuối còn có vẻ yếu ớt, “Ta thích Nhị tỷ tỷ cho nên muốn giúp nàng.”


      Sở Tu Minh ậm ừ, chờ Trầm Cẩm xong ra ngoài cũng buông tay ra, ôm cả người mềm mềm vào ngực, sau đó bước từ từ ra ngoài, gì.


      Trầm Cẩm làm nũng, “Đừng giận mà.”


      Sở Tu Minh dừng bước, ôm Trầm Cẩm lên để nàng ngồi cánh tay mình, Trầm Cẩm chớp chân lên, làn váy lay động, đôi giày thêu như như , hạ nhân của Vĩnh Nhạc hầu phủ bị dọa sợ ngây ngẩn cả người, thậm chí có nha hoàn bưng chậu nước bị hất đổ.


      Trầm Cẩm nhận ra da mặt mình lại dày hơn xưa, bây giờ chỉ biết ngượng còn cảm thấy an toàn và vui vẻ.


      Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm thích, còn cố ý tung hứng để Trầm Cẩm càng vui, chuyện hôm nay tuy Trầm Cẩm biểu ra ngoài nhưng Sở Tu Minh nhận thấy lòng Trầm Cẩm có đau khổ, dù sao đây đều là người thân của nàng, cho nên lúc này dỗ nàng, chỉ hy vọng tiểu nương tử nhà mình mỗi ngày đều cười ha ha.


      Trầm Cẩm thấy sợ, nở nụ cười, vòng ngọc cổ tay va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy.


      Cuối cùng ánh mắt của Triệu ma ma cũng nhu hòa ít, An Bình và An Ninh cười nhìn tướng quân với phu nhân.


      biết xấu hổ.”


      Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nữ nghiêm khắc chen ngang khí, Sở Tu Minh ngừng lại xoay người nhìn, Trầm Cẩm liền thấy Trầm Tử mặt mày trắng bệch được áo choàng bao quanh bị hai thô sử bà tử nâng, đứng phía trước nàng là trung niên nữ nhân mặt mày nghiêm túc, người chuyện là bà ta.


      “Ta quen các ngươi à?” Trầm Cẩm đánh giá bà ta lát rồi hỏi.


      Trung niên nữ nhân thấy bản thân có sai, “Trước công chúng các ngươi lại vui đùa ầm ĩ có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào ?”


      “Bà chuẩn bị dạy dỗ bọn ta?” Cuối cùng Sở Tu Minh mở miệng chuyện, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ trào phúng, dừng người Trầm Tử, cơ thể Trầm Tử quơ quơ.


      Lại trung niên mỹ phụ ra, thấy mọi người tụ tại cửa hỏi, “Sao thế này?” Người hỏi là mẫu thân của Trịnh Gia Cù, bà bà của Trầm Tử, so với phụ nhân mặt mày nghiêm túc kia trông ôn hòa hơn rất nhiều.


      Trầm Cẩm thấy Trầm Tử , “Các ngươi nhanh đưa Nhị tỷ tỷ về .”


      Trịnh phu nhân nghe nha hoàn báo lại tình, hút ngụm khí lạnh, “Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi”*, thoáng nhìn tiểu nhà mình chỉ thấy đau đầu cực, vội , “Mới rồi chỉ là hiểu lầm.”


      * Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Con sóng thứ nhất chưa qua, cơn sóng tiếp theo lại tới, trong hoàn cảnh này chỉ chuyện của Trầm Tử còn chưa đâu vào đâu gặp chuyện Trịnh tiểu gây rối :))


      “Trịnh phu nhân phải ?” Ánh mắt Sở Tu Minh dừng người phụ nhân ra sau cùng, , “Lời hôm nay ta bà nên ghi tạc trong lòng, nếu sau này Trịnh gia các người bất luận kẻ nào khiến thê tử ta bị thương chút, ta liền chặt chi của con bà, bà có thể về đếm lại số con để biết có bao nhiêu cơ hội.”


      Trịnh gia tiểu biết người trước mắt này là ai, nghe Sở Tu Minh ăn bừa bãi như thế liền giận dữ, “Dưới chân thiên tử phải nơi ngươi có thể làm càn.”


      “Ha.” Ánh mắt Sở Tu Minh quét vòng lên toàn bộ người Trịnh gia, thêm gì.


      Trịnh phu nhân vội , “Vĩnh Ninh Bá, mọi người đều là thông gia với nhau… Bá phu nhân, ta biết chuyện hôm nay khiến ngươi…”


      “Trịnh phu nhân đừng sốt ruột.” Giọng Trầm Cẩm dịu dàng, mang vẻ mềm yếu, “Phu quân có chừng mực.”


      Có chừng mực chặt tay chân con bà đúng mực ra sao? Trịnh phu nhân muốn ngất mất thôi.


      Hai mắt Trầm Tử tràn đầy cừu hận nhìn Trầm Cẩm, vẻ mặt vặn vẹo, “Trầm Cẩm ngươi đừng đắc ý…”


      “Nếu ta nghe thấy người Trịnh gia các người phu nhân ta câu tốt hoặc chọc phu nhân ta giận.” Sở Tu Minh lần nữa mở miệng , mặt vô cùng bình tĩnh nhưng giọng lạnh lẽo, thậm chí khiến người khác cảm giác thấy sát ý, “ cũng làm như thế.”


      đợi Trầm Tử lại mở miệng chuyện Trịnh phu nhân rốt cuộc thể bảo trì hình tượng được nữa lớn giọng thét, “Bịt miệng nàng lại cho ta.”


      Trầm Cẩm còn ngồi vai Sở Tu Minh , “Phu quân ta đói bụng, muốn về.”


      “Ừ.” Sở Tu Minh lên tiếng, khí lạnh và sát ý toàn thân vừa rồi hoàn toàn biến mất.


      Trầm Cẩm ngoảnh đầu liếc Trầm Tử cái, thở dài hất chân, thường thường đá lên người Sở Tu Minh, “Phu quân, ta muốn ăn thịt nướng chàng làm cho ta.”


      “Được.” Sở Tu Minh đồng ý ngay.


      Triệu ma ma nhìn đoàn người Trịnh gia cười lạnh, “Tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ lời thiếu gia nhà ta , trừ phu nhân ra hai.” xong mới bỏ .


      Thụy vương phi cũng ra, theo phía sau bà là nữ tử duy mạo được nha hoàn bà tử vây quanh, vừa rồi hai người cũng nghe Sở Tu Minh , Trầm Kỳ lại chút lưu tình thẳng, “Có vài người tự cho rằng bản thân luôn đúng, chuyện nhà người khác cũng muốn nhúng tay vào, nay móng vuốt quá dài bị người khác cắt .”


      Nghe thế mặt Trịnh gia tiểu biến từ màu này sang màu khác, Trịnh phu nhân có kinh nghiệm nhanh chóng cho bà tử đắc lực bên cạnh kéo nàng ta cho mở miệng.


      Lúc này Trịnh gia phu nhân quan tâm chuyện thân thể Trầm Tử, vội , “Thân gia, chắc Vĩnh Ninh Bá hiểu nhầm chúng ta, xin…”


      “Sau này chuyện của Trịnh gia liên quan tới Thụy vương phủ.” Thụy vương phi bình tĩnh đáp lời, “Chuyện của Trầm Tử ta cũng xen vào nữa, nếu các ngươi thực cầu gì hãy tìm mẹ đẻ Trầm Tử.” xong dẫn người bỏ .


      Cho đến lúc lên xe ngựa Sở Tu Minh mới cho Trầm Cẩm xuống, Vĩnh Nhạc hầu thế tử tự mình tiễn, do chuyện Sở Tu Minh ‘bế’ Trầm Cẩm phải chuyện bí mật, để tránh xấu hổ cố ý phía sau, hai người hàn huyên vài câu rồi Sở Tu Minh chống đỡ tay nhảy lên xe ngựa.


      Chờ nhóm Triệu ma ma ngồi lên xe ngựa phía sau, xe ngựa bắt đầu nhanh chóng rời Vĩnh Nhạc hầu phủ về Vĩnh Ninh Bá phủ.

      botihell, KisaragiYue, Dion4 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Vịt

      Chương 52:


      Từ lúc ở Vĩnh Nhạc hầu phủ về, Trầm Cẩm tinh thần luôn tỉnh táo, đến thịt nướng Sở Tu Minh tự tay nướng cho nàng cũng ăn bao nhiêu, mới đầu Sở Tu Minh và Triệu ma ma đều nghĩ do trong lòng Trầm Cẩm thoải mái, nhưng hai ngày sau Trầm Cẩm vẫn thế, Triệu ma ma hơi suy đoán, lén với Sở Tu Minh, Sở Tu Minh liền mời đại phu.

      Trầm Cẩm biết Sở Tu Minh lo lắng cho mình, hơn nữa nàng cũng tự thấy mấy ngày gần đây giống bình thường, bản thân chẳng hiểu ra sao, chẳng nhẽ nàng thực quan tâm Trầm Tử và Trầm Dung đến mức đó?

      Nhưng đâu có đúng đâu, nàng với Trầm Dung chẳng quen thân, ấn tượng với nàng ta chỉ là cái bóng theo Trầm Tử và Trầm Tĩnh. Còn Trầm Tử? hai người tỷ muội tình thâm, đến Trầm Cẩm cũng tin, càng nghĩ Trầm Cẩm càng bực, nàng thấy bản thân nên…đa sầu đa cảm, nếu lúc ở Thụy vương phủ hàng ngày lệ rơi ngừng rồi!

      “Chắc là ta quen khí hậu đó.” Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, giọng , “Ta thấy thịt dê ở kinh thành ngon, tươi, cũng chẳng thơm như ở biên thành.”

      Sở Tu Minh nắm tay Trầm Cẩm, “Gọi đại phu xem thử, ta cũng an tâm.” Vốn có vẻ ngoài như họa, lúc này biểu lạnh lùng càng toát ra vẻ đường đường chính chính.

      Trầm Cẩm vẫn tình nguyện lắm, nàng sợ uống thuốc chết dược, Triệu ma ma bưng chén đậu phộng táo đỏ cho Trầm Cẩm, khuyên, “Phu nhân, nếu lão nô nhớ lầm ngài sống ở kinh thành mười mấy năm, mới ở biên thành có hơn năm chứ mấy.”

      “Nhưng ta hơn năm ở đây nên quen khí hậu.” Trầm Cẩm trả lời vô cùng tự nhiên.

      Sở Tu Minh lẳng lặng nhìn Trầm Cẩm, đôi môi hồng hồng của Trầm Cẩm chép chép, cuối cùng chán nản , “Ta biết rồi, chờ đại phu tới ta bảo đại phu xem thử.” Sau đó rút tay về cúi đầu ăn đậu phộng táo đỏ.

      Triệu ma ma nhìn Sở Tu Minh thầm đắc ý, xem ra phu nhân càng ngày càng thích tay nghề của bà mà phải sắc đẹp của tướng quân, càng nghĩ càng thấy phu nhân tri kỷ, dịu dàng , “Phu nhân còn muốn ăn gì , để lão nô làm.”

      Hai mắt Trầm Cẩm rực sáng lên nhìn Triệu ma ma, vội nuốt đồ ăn trong miệng, “ bằng làm cá viên*?” Thấy Triệu ma ma tỏ vẻ đồng ý, khí thế yếu ớt hẳn vẫn cố biện giải, “Là Đại tỷ tỷ thích ăn, lát nữa tỷ ấy đến chơi mà.”

      *Món cá viên này có hèm rượu nên Triệu ma ma đồng ý cho Trầm Cẩm ăn trong giai đoạn suy đoán á mà
      Triệu ma ma thở dài, “Chờ hỏi đại phu, nếu cơ thể phu nhân có gì đáng ngại lão nô làm canh gà với tôm noãn cho phu nhân được ?”

      “Được.” Trầm Cẩm đồng ý ngay, cười cái với Triệu ma ma sau đó tiếp tục thỏa mãn ăn hết bát đậu phộng táo đỏ.

      Triệu ma ma đắc ý liếc Sở Tu Minh, trong đầu Sở Tu Minh chợt nảy lên ý niệm, phải chăng do Triệu ma ma ở chung với tiểu nương tử nhà mình lâu nên cũng biến thành như thế…được rồi, cứ coi như Triệu ma ma càng sống càng trẻ vậy.

      Đại phu với Trầm Kỳ chân trước chân sau đến, An Ninh với An Bình nghênh đón phu thê Trầm Kỳ, An Bình cung kính giải thích, “Phu nhân nhà nô tỳ từ mấy ngày trước bắt đầu khoẻ, điểm tâm hôm nay cũng ăn bao nhiêu, thiếu gia sai người mời đại phu, lúc này ở trong đó bắt mạch cho phu nhân thành ra phu nhân mới thể tự mình ra đón thế tử phu nhân.”

      Trầm Kỳ vốn để ý chuyện này, nghe giải thích lại , “Phu nhân nhà ngươi sao thế? phải mấy hôm trước bị dọa đấy chứ?”

      “Nô tỳ biết.” An Bình lo lắng trả lời.

      Trầm Kỳ gật đầu , “Ta biết rồi, mau dẫn ta xem thử.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng , “Người nhà cả cần khách sáo.”

      Chờ phu thê Trầm Kỳ vào, lão đại phu bắt mạch xong, hỏi chuyện, “Mấy ngày nay phu nhân ăn những gì?”

      Triệu ma ma liệt kê những món Trầm Cẩm ăn, sau đó , “Mấy hôm nay phu nhân luôn có khẩu vị, sáng hôm nay mới chỉ ăn chén cháo với hai cái bánh bao thôi.”

      chén cháo với hai cái bánh bao còn nhiều hả? Trầm Kỳ khựng lại, nếu nhờ người hầu khắp phòng đều bình tĩnh, ánh mắt Vĩnh Ninh Bá toát vẻ lo lắng Trầm Kỳ nghĩ Trầm Cẩm giỡn, ngay cả Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Trầm Kỳ theo bản năng, Trầm Kỳ với Trầm Cẩm là tỷ muội, quan hệ rất tốt, nhưng mỗi sáng Trầm Kỳ chỉ ăn hơn nửa bát cháo với mấy miếng điểm tâm, còn Trầm Cẩm lúc muốn ăn ăn hết chén cháo và hai cái bánh bao thế lúc bình thường ăn bao nhiêu?

      Sở Tu Minh đứng lên, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó nhìn đại phu, chờ đại phu chuyện.

      Lão đại phu ngạc nhiên như nhóm Trầm Kỳ, phụ nhân ăn nhiều phải lần đầu thấy, “Thế bình thường buổi sáng ăn bao nhiêu?”

      Triệu ma ma đáp, “Bình thường phu nhân đều ăn chén cháo, ba bốn cái bánh bao, mấy miếng điểm tâm…”

      Sao lại nhiều thế? Hôm nay Triệu ma ma Trầm Cẩm vẫn ý thức được điểm ấy.

      Trầm Cẩm khiếp sợ nhìn Triệu ma ma, lại nhìn Trầm Kỳ, thấy biểu tình của Trầm Kỳ nàng ngượng ngùng đỏ mặt, vội , “Bánh bao là bánh bột mì, bánh bao đều rất .”

      Triệu ma ma gật đầu , “Đúng thế, lão nô luôn trông chừng cho phu nhân ăn nhiều tránh chướng bụng, sau khi ăn điểm tâm khoảng hai canh giờ, phu nhân còn có thể ăn mâm điểm tâm với mấy miếng mứt hoa quả, nhưng tại…”

      Trầm Kỳ khôi phục bình tĩnh bước đến ngồi cạnh Trầm Cẩm, yếu thế giải thích, “Bình thường ta hoạt động nhiều mới có thể ăn nhiều hơn tí.”

      Sở Tu Minh vuốt tóc tiểu nương tử , “ nhiều lắm.”

      Trầm Cẩm nghe vậy liền cười, cũng , “Ừ!” Dù sao có ăn nhiều thế nào chăng nữa phu quân cũng nuôi được mà!

      Triệu ma ma trao đổi với lão đại phu xong, lão đại phu trầm ngâm chốc rồi , “ có gì đáng ngại, cần uống thuốc, với lại thân thể phu nhân vốn khoẻ mạnh, nếu phu nhân muốn nghỉ ngơi để nàng nghỉ, muốn ăn gì để nàng ăn, ăn bao nhiêu cứ để nàng tự định, nên khuyên nàng ăn nhiều hoa quả, chờ thời gian tới ổn.”

      “Tốt, cám ơn đại phu.” Triệu ma ma hơi thất vọng, “Ta tiễn đại phu.”

      Lão đại phu gật gật đầu cáo từ, Triệu ma ma chỉ chuẩn bị chẩn kim, còn tặng hồng bao, “Sau này quý phủ có chuyện xin làm phiền đại phu.”

      “Tất nhiên.” Lão đại phu bảo dược đồng nhận đồ, “Có số việc thể vội, quý phủ phu nhân thân thể khỏe mạnh, đây là chuyện sớm hay muộn.”

      “Đại phu phải.” Triệu ma ma cười , “Do mấy hôm nay phu nhân hay mệt mỏi nên chúng ta mới lo lắng.”

      ra…” Lão đại phu thấy thái độ của người Vĩnh Ninh Bá phủ vô cùng tốt, do dự , “Cũng có thể do thời gian còn thấp nên mạch có dấu hiệu.”

      Triệu ma ma cũng nghĩ đến điểm ấy, hỏi, “Thế đại phu thấy khi nào có thể đến bắt mạch lại?”

      “Ngày mười lăm tới.” Đại phu suy tư chốc rồi trả lời.

      Triệu ma ma cười đồng ý, tự mình tiễn người đến cửa.

      So sánh với việc Triệu ma ma thất vọng Sở Tu Minh lại thở dài nhõm, Trầm Cẩm còn bé, chuyện có con vội, huống chi tình huống bây giờ thích hợp có con, nhưng nếu mà có tất nhiên vui mừng, cũng có thể toàn lực che chở mẹ con Trầm Cẩm an toàn, nếu có…do duyên phận với đứa chưa tới thôi.

      Trầm Cẩm nghe đại phu hơi đắc ý, chờ Triệu ma ma đưa người về rồi, liền cười nhìn Triệu ma ma, “Ma ma, trưa nay chúng ta ăn cá viên, còn có canh gà với tôm noãn nữa nha.” Triệu ma ma chưa kịp bị cướp lời, “Đại phu ta muốn ăn cứ ăn cái đấy.”

      Đại phu thế cũng lợi dụng thành lý do chính đáng được hả? Triệu ma ma nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh gật đầu, nương tử của mình vui vẻ là được.

      “Dạ.” Triệu ma ma đồng ý, xuống chuẩn bị.

      Trầm Kỳ thấy thế liền cười, “Sao thành thân xong lại càng bướng bỉnh thế hả?”

      Tâm trạng Trầm Cẩm rất tốt, nàng quyết định sau này bản thân khó chịu tìm lão đại phu này khám bệnh, ông ấy giống những đại phu khác bảo nàng uống thuốc, , “Ma ma nấu ăn ngon lắm nhưng lại hay nấu, hôm nay do có tỷ tỷ đến ma ma mới chịu tự mình làm đấy.”

      Trầm Kỳ nghe vậy lòng ấm áp hẳn, “ phải muội bảo có nuôi con cún hả? Cho chúng ta xem thử?”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng là người thích nuôi chó, còn xây dựng nơi chuyên nuôi chó săn, nghe thế , “Mấy hôm trước phu nhân với ta khiến ta tò mò vô cùng, Tam muội phu dẫn ta xem với.”

      Sở Tu Minh gật đầu , “Để ta cho người thả nó ra, chúng ta ra ngoài viện chờ thấy.”

      Trầm Cẩm kéo tay Trầm Kỳ dẫn ra ngoài, “Tiểu Bất Điểm rất ngoan, lúc chạy cực kỳ giống cục bông.”

      Trầm Kỳ hỏi, “Nó màu gì?”

      “Màu trắng, lông vừa nhiều vừa mềm.” Trầm Cẩm khoe khoang.

      Trầm Kỳ gật đầu, lòng cũng có chút mong đợi, Tiểu Bất Điểm… nhất định nó là nhúm nho , lông cả người mềm mềm, chắc ôm vào ngực thích lắm đây, nàng cười theo, “Thế tí nữa cho tỷ ôm nhé.”

      “Được ạ.” Trầm Cẩm đồng ý ngay, “Ôm nó thích lắm.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử lại thầm thất vọng, thích đại cẩu chứ phải kiểu cún con này, nhưng mà lỡ rồi thể bảo Sở Tu Minh dẫn về được.

      An Bình theo phía sau Trầm Cẩm vô cùng mong chờ cảnh mọi người nhìn thấy Tiểu Bất Điểm.

      Sở Tu Minh sao lại nhận ra cảm xúc của Vĩnh Nhạc hầu thế tử, chỉ , “Hy vọng Đại tỷ phu thấy đừng thèm.”

      đâu.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử phát Sở Tu Minh tỏ vẻ tự tin với chó nhà mình liền cười đáp, “Nếu Tam muội muội thích cún ta có con cún con giống sư tử được người tặng, vốn định huấn luyện xong đưa phu nhân giải sầu, đến lúc đó cũng đưa mấy con cho Tam muội muội.”

      Sở Tu Minh nghe thế trả lời, , “Tới kìa.”

      “Cái gì tới?” Vĩnh Nhạc hầu thế tử sửng sốt, chưa kịp phản ứng, vừa xong thấy con sói trắng chạy tới.

      Trầm Kỳ cũng thấy, sợ đến suýt thét lên, lại nghe tiếng Trầm Cẩm hoan hỉ, “Tiểu Bất Điểm!”

      Tiểu Bất Điểm?!

      Trầm Kỳ và Vĩnh Nhạc hầu thế tử bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ chẳng thể nào tin được.

      Trầm Cẩm chạy vài bước ngồi xổm xuống mở rộng hai tay, Tiểu Bất Điểm cách Trầm Cẩm khoảng giảm tốc độ nhưng do béo quá nên dừng lại ngay mà trượt thêm đoạn, cuối cùng dừng ngay trước người Trầm Cẩm, sau đó đứng lên, hai cái móng béo khoát lên vai, cọ cọ mặt Trầm Cẩm, do nó bị Sở Tu Minh dạy dỗ rồi nên lần này dám liếm mặt Trầm Cẩm.

      Tiểu Bất Điểm còn chưa trưởng thành hết, tại tai nó dựng thằng còn cụp xuống, “Hú hú.”

      Trầm Cẩm buông Tiểu Bất Điểm ra sau đó đứng lên vỗ vỗ đầu nó , “Đây là tỷ tỷ với tỷ phu của ta.”

      Tiểu Bất Điểm ngồi dưới đất, ánh mắt đen bóng nhìn hai người xa lạ, thèm quan tâm chỉ nhìn Sở Tu Minh, “Gâu gâu.”

      Trầm Cẩm háo hức nhìn Trầm Kỳ, “Tỷ tỷ xem Tiểu Bất Điểm này.”

      “Tiểu Bất Điểm…” Trầm Kỳ bất lực trước cái tên, cún con đáng lông ngắn ngắn mềm mềm có thể ôm vào ngực đâu?

      Trầm Cẩm cười , “ phải tỷ tỷ muốn ôm nó hả? Nó ngoan lắm, chẳng cắn người bao giờ.”

      Tiểu Bất Điểm há miệng thè lưỡi thở hồng hộc.

      Trầm Kỳ phải người nhát gan, lại có Trầm Cẩm đứng bên cạnh thành ra sợ chó làm người bị thương, bước tới chỗ nàng hỏi, “Tỷ có thể sờ hả?”

      “Có thể.” Trầm Cẩm kéo tay Trầm Kỳ đặt đầu Tiểu Bất Điểm, nó cọ cọ tay Trầm Kỳ.

      Hai mắt Trầm Kỳ toát lên vẻ kinh hỉ, vừa rồi còn hơi lo giờ biến mất hẳn, “Ngoan quá.”

      “Ừ.” Trầm Cẩm giọng , “Tiểu Bất Điểm thành lắm, lát nữa mình dắt nó về phòng, hai người chúng ta bỏ giày ra dẫm người nó, thoải mái cực kỳ.”

      “Được hả?” Trầm Kỳ nhìn Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm dùng sức gật đầu, đắc ý trả lời, “Muội biết tỷ thích mà, Tiểu Bất Điểm còn biết bắt tay nữa.” xong liền giơ tay ra trước mặt Tiểu Bất Điểm, “Bắt tay.”

      Tiểu Bất Điểm nâng móng heo lên bỏ vào tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm lắt lên lắt xuống lát mới buông ra.

      “Tỷ cũng muốn!” Trầm Kỳ cũng vươn tay , “Bắt tay.”

      Tiểu Bất Điểm nghiêng đầu nhìn nàng nhưng động đậy, Trầm Cẩm vỗ vỗ đầu nó, “Bắt tay với tỷ tỷ nào.”

      “Gâu gâu.” Tiểu Bất Điểm sủa vài tiếng rồi mới vươn móng heo bắt tay với Trầm Kỳ.

      Trầm Kỳ rất thích động vật nhưng hồi ở Thụy vương phủ Thụy vương phi cho các nàng nuôi, sợ mấy con này cào khiến các nàng bị thương, còn Vĩnh Nhạc hầu thế tử nuôi toàn chó săn, cả đám hung hãn, coi như bảo bối, Trầm Kỳ chẳng thèm chơi, hôm nay may gặp đúng ý.

      giống Trầm Kỳ, Vĩnh Nhạc hầu thế tử vừa nhìn nhận ra Tiểu Bất Điểm được huấn luyện vô cùng tốt, như vừa rồi nếu có lệnh của Trầm Cẩm nó nghe lời Trầm Kỳ, bây giờ mới , “Tam muội phu, con chó này tuấn !”

      Sở Tu Minh , “Giống chó này có máu sói, mua ở chợ phiên.”

      “Ta nghe chó với sói ở bên đó rất hung hãn.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhìn chằm chằm Tiểu Bất Điểm, hận thể chạy tới ôm , chẳng trách vừa rồi bảo muốn tặng cún con giống sư tử Sở Tu Minh gì, có con này ai còn thèm để ý chứ!

      Sở Tu Minh lại , “Nếu Đại tỷ phu thích, chờ chợ phiên mở ta bảo người tìm, thấy con nào tốt mua tặng…”

      “Tốt quá.” Sở Tu Minh chưa xong Vĩnh Nhạc hầu thế tử kích động chen ngang, “Tiểu Bất Điểm nhà đệ nếu sinh chó con cho ta con nhé!”

      “Tiểu Bất Điểm còn .” Sở Tu Minh bị ngắt lời cũng giận, chỉ , “Nhưng mà dễ tìm, ta ở biên thành lâu thế cũng chỉ có mình Tiểu Bất Điểm nuôi ở nhà thôi, bên kia giống chó nào cũng hung ác thích đánh nhau, hơn nữa…giống như Tiểu Bất Điểm nhất định có thể tìm được.”

      “Ta hiểu!” Vĩnh Nhạc hầu thế tử thích chó, đặc biệt loại chó to như này, “Muội phu hỗ trợ tìm tốt lắm rồi, chuyện này cần duyên phận.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử cảm thấy Sở Tu Minh đúng là tri của , nhìn Tiểu Bất Điểm bị Trầm Kỳ và Trầm Cẩm ra sức ôm mà động được tí, Vĩnh Nhạc hầu thế tử cũng muốn tới sờ, “Muội phu, con chó này ai huấn luyện thế? Nó chưa trưởng thành hẳn đúng ?”

      “Ừ.” Sở Tu Minh tính cho Vĩnh Nhạc hầu thế tử biết Tiểu Bất Điểm do tự tay dạy dỗ cho nương tử, huấn luyện chó cho nương tử là hưởng thụ, tính giúp Vĩnh Nhạc hầu thế tử huấn cẩu.

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử , “Muội phu, cho ta xem kỹ Tiểu Bất Điểm .”

      Sở Tu Minh biết Vĩnh Nhạc hầu thế tử bảo xem kỹ là ý gì, , “Được.”

      Tiểu Bất Điểm nằm ưỡn bụng lên trời để Trầm Cẩm với Trầm Kỳ vuốt cái bụng nóng hầm hập của nó, thấy Sở Tu Minh và Vĩnh Nhạc hầu thế tử bước tới cũng chẳng thèm động, Vĩnh Nhạc hầu thế tử , “Hảo phu nhân, muội muội, để ta xem Tiểu Bất Điểm với.”

      Trầm Kỳ vốn biết sở thích của Vĩnh Nhạc hầu thế tử nên nghe thế nhướng mày liếc sang, Vĩnh Nhạc hầu thế tử , “Coi như vi phu cầu xin phu nhân.”

      “Ha ha ha, tỷ phu huynh…” Trầm Cẩm bật cười.

      Trầm Kỳ cũng bị chọc cười, “Tính tình là.” Mặc dù như vậy nhưng vẫn đứng lên tránh ra với Trầm Cẩm.

      Sau khi các nàng bỏ Tiểu Bất Điểm bật dậy, lắc lắc thân mình, ánh mắt tối như mực nhìn chằm chằm Vĩnh Nhạc hầu thế tử.

      “Chó tốt.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử tán thưởng.

      Sở Tu Minh , “Ngồi xuống.”

      Tiểu Bất Điểm lại ngồi xuống, Vĩnh Nhạc hầu thế tử bước tới ngay mà chờ Sở Tu Minh bước qua vuốt đầu Tiểu Bất Điểm mới ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bất Điểm, chẳng để ý đến bộ cẩm bào mặc, “Được ?”

      “Được.” Tay Sở Tu Minh vẫn rời đầu Tiểu Bất Điểm.

      Bấy giờ Vĩnh Nhạc hầu thế tử mới nhìn kỹ Tiểu Bất Điểm, Sở Tu Minh vỗ nhè đầu Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm vươn móng vuốt đặt lên tay Vĩnh Nhạc hầu thế tử, giống Trầm Kỳ, Vĩnh Nhạc hầu thế tử bắt tay với Tiểu Bất Điểm mà cẩn thận sờ soạng móng vuốt với độ thô của chân nó, sợ hãi than, “Con chó này trưởng thành đứng lên có thể cao hơn người đấy!”

      “Ừ.” Sở Tu Minh phát Vĩnh Nhạc hầu thế tử hiểu khá về chó, sờ toàn thân Tiểu Bất Điểm trong ánh mắt buồn bực của nó, thậm chí ngay cả đuôi cũng tha, nếu có Sở Tu Minh nhìn Tiểu Bất Điểm sớm cắn người rồi.

      “Giỏi quá…” Vĩnh Nhạc hầu thế tử lưu luyến mãi mới chịu buông Tiểu Bất Điểm, “Muội phu, con chó tốt như thế sao có thể đặt tên thế được.”

      “Tỷ phu, muội đặt đấy.” Trầm Cẩm chuyện với Trầm Kỳ, Trầm Kỳ hỏi nàng lai lịch của Tiểu Bất Điểm, sau đó chuyển sang về tình huống ở chợ phiên, đúng lúc nghe Vĩnh Nhạc hầu thế tử hỏi liền trả lời.

      “Sao lại đặt tên đó.” Vĩnh Nhạc hầu thế tử tiếc hận, “Phải đặt cái tên oách vào chứ.”

      Trầm Cẩm cười , “Phu quân cũng bảo tên hay mà.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử nhìn Sở Tu Minh, lạnh nhạt gật đầu, lúc Vĩnh Nhạc hầu thế tử sắp khùng lên mới tiếp, “Phu nhân đặt tên rất hay.”

      Trầm Kỳ bật cười ngay, “Muội muội nuôi, muội muội thấy hay là được rồi, đâu phải chó phu quân nuôi, hơn nữa mấy con chó săn chàng nuôi tên cũng đâu có hay gì.”

      “Gọi là gì?” Trầm Cẩm tò mò.

      Trầm Kỳ cười , “ con kêu Uy Mãnh Đại tướng quân, con kêu Dũng Mãnh Phi Thường Đại tướng quân, con tên Cuồng Ngạo Đại tướng quân…”

      “Ha ha ha tên tục quá mất.” Trầm Cẩm chẳng khách khí cười khanh khách.

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử buồn rầu, “Buồn cười chỗ nào, nghe thấy uy phong lẫm lẫm mà.” Vốn định tiếp tục chơi với Tiểu Bất Điểm ai ngờ Sở Tu Minh vừa thả tay Tiểu Bất Điểm bỏ chạy tới chỗ Trầm Cẩm ngồi, thè lưỡi thở hồng hộc, đuôi lúc la lúc lắc, khắc hẳn dáng vẻ lúc ở với càng khiến Vĩnh Nhạc hầu thế tử phiền muộn.

      Trầm Kỳ thấy bộ dạng của trượng phu lòng sảng khoái vô cùng, nhớ đến khoản thời gian trước bị con biểu muội kia ăn hiếp hai mắt híp lại đề nghị, “Muội muội, để nam nhân bọn họ chuyện, chúng ta cũng chuyện của chúng ta, tỷ muốn thử cảm giác Tiểu Bất Điểm ấm chân.”

      Vĩnh Nhạc hầu thế tử , “Ta thấy chúng ta có thể ở thêm lúc nữa cùng chơi với Tiểu Bất Điểm.”

      Tiểu Bất Điểm chỉ nghe lời Sở Tu Minh và Trầm Cẩm, Trầm Cẩm khẳng định nghe tỷ tỷ, còn Sở Tu Minh lại là kẻ sủng thê tử, cho nên tuy Vĩnh Nhạc hầu thế tử cực lực giữ lại vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Kỳ và Trầm Cẩm dẫn Tiểu Bất Điểm bỏ , sau đó cũng bị mời tới khách phòng thay quần áo.

      Trong phòng Trầm Kỳ và Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, hai người ngồi ghế mềm cởi tất nhàng dẫm lên người Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm ôm cục xương tự vui vẻ, đuôi ngừng lắc lư.

      Trầm Kỳ cảm thán, “ ngờ phu quân cũng có hôm nay.”

      “Tỷ phu thích chó .” Trầm Cẩm cũng cảm thán.

      Trầm Kỳ híp mắt nhìn Tiểu Bất Điểm chỉ cảm thấy châm chọc, người cũng bằng chó, biết Vĩnh Nhạc hầu thế tử bạc tình hay trọng tình tốt hơn, “Cứ thời gian tới thôn trang ở mấy ngày, thôn trang đó ngày thường cho ai ra vào, ở đó đều tâm phúc của lo liệu, có lần dẫn tỷ xem, tỷ vốn tưởng ở đó dưỡng… Ai biết chỉ nuôi ít chó.”

      “Tiểu Bất Điểm thực đáng .” Trầm Cẩm liếc Trầm Kỳ .

      Tiểu Bất Điểm nghe thấy có người gọi tên mình liền ngậm xương quay đầu nhìn Trầm Cẩm, “Gâu gâu?” Ai ngờ vừa kêu xương rơi mất, nó vội cúi đầu gặm rồi mới nhìn Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm , “Ăn .”

      Tiểu Bất Điểm lại nằm úp sấp, hai móng vuốt ấn xương đùi tiếp tục cắn.

      Trầm Kỳ gật đầu, “Đúng thế, thích chó tốt hơn thích thứ khác nhiều.”

      Trầm Cẩm mê mang nhìn Trầm Kỳ, Trầm Kỳ lại bật cười, “Quả nhiên người ngốc có ngốc phúc.”

      “Muội thông minh mà!” Những lời này Trầm Cẩm nghe hiểu, phản bác, “ đấy.”

      Trầm Kỳ chẳng biết nên gì thành ra bỏ qua đề tài này, “Sợ rằng mặt của Ngũ muội muội lành như trước được, sau khi hồi phủ luôn nhốt mình trong phòng, biết Trầm Tĩnh nghe tin ở đâu cho Hứa trắc phi, bà ta lại khóc nháo đòi ra ngoài, cuối cùng mẫu phi thiện tâm thả ra để bà ta thăm Trầm Dung, thấy mặt Trầm Dung Hứa trắc phi khóc om sòm luôn mồm kêu Vương gia làm chủ cho nữ nhi, lại biết tin Trầm Tử đẻ non, cả người điên điên khùng khùng đòi lấy kéo đâm cổ, muốn chết muốn sống.”

      Thụy vương phi với Trần trắc phi qua khuyên được, cuối cùng phải kêu Thụy vương đến.

      “Chẳng phải Nhị tỷ tỷ cào bị thương mặt Ngũ muội muội hả?” Trầm Cẩm cau mũi, đôi chân trắng noãn người Tiểu Bất Điểm giật giật, “Chuyện này bảo Phụ vương phải làm chủ thế nào?”

      Trầm Kỳ cười lạnh, “Để Sương Xảo cho muội nghe.”

      Sương Xảo là nha hoàn thiếp thân của Trầm Kỳ, từ bên cạnh nàng ta, lúc này nghe Trầm Kỳ liền phúc thân đáp lời, “Ngày ấy đúng lúc phu nhân bảo nô tỳ đưa vài thứ cho Vương phi nên mới biết việc này.”

      Trầm Cẩm biết Sương Xảo, cười , “Sương Xảo, chuỗi hạt lạc ngươi đưa cho ta lỡ hư mất, bọn An Bình sửa mãi mà chẳng được.”

      “Phu nhân nếu thích nô tỳ lại làm cái khác cho phu nhân.” Sương Xảo nghe thế cười, nàng vốn xinh xắn lại cùng học chữ vẽ tranh với Trầm Kỳ nên xuất sắc hơn hẳn nương nhà bình thường.

      Trầm Kỳ cũng cười, “Tỷ tưởng chuyện gì chứ, nếu muội muội thích Sương Xảo thế mấy ngày tới ngươi dành thời gian đánh nhiều túi lưới cho muội ấy.”

      “Vâng.” Sương Xảo cười vâng lời.

      Trầm Cẩm chẳng khách khí, “Tốt quá.”

      Trầm Kỳ rất thích ở chung với Trầm Cẩm, dường như chuyện gì trong mắt Trầm Cẩm cũng đều phải đại .

      Sương Xảo thấy chủ tử phân phó gì khác mới bắt đầu kể lại, nàng có trí nhớ tốt thành ra quên chữ nào lại còn bắt chước giọng của Hứa trắc phi, có đều giọng quá bình tĩnh thành ra có vẻ quái dị.

      “Vương gia, đại quận chúa là nữ nhi của ngài chẳng lẽ Tử nhi với Dung nhi của ta phải?”

      “Thế tử gia uy phong lớn , nay Vương gia còn tại thế mà mấy bạt tai của thế tử gia liền đánh rớt đứa trong bụng Tử nhi, chớ phải do đại quận chúa sinh được nên cho người khác sinh?”

      “Dung nhi chỉ có mấy câu bị đại quận chúa cho người đánh mặt, nếu Vương gia chán ghét mẹ con chúng ta như thế cứ , ta dẫn mấy đứa treo cổ chết quách cho rồi ngại mắt người khác.”

      “Vĩnh Ninh Bá quyền thế tận trời, tam quận chúa nay làm Vĩnh Ninh Bá phu nhân liền thèm nhìn chúng ta, ngay cả thế tử với đại quận chúa cũng phải nịnh bợ, phải chỉ mấy câu hả? Chẳng nhẽ tỷ muội với nhau được cãi vã? Đúng là lòng dạ ngoan độc, ta biết tam quận chúa luôn hận ta, ta là người ti tiện, cho dù bọn phải bọn nó cũng là con của Vương gia, là người thân của tam quận chúa…Trần trắc phi, coi như ta cầu ngươi, dĩ vãng ta đắc tội ngươi, có oán cừu gì với nữ nhi của ngươi cứ với ta chứ!”

      Trầm Cẩm nghe trợn mắt há hốc mồm, “Bọn họ hay ho liên quan gì đến muội? Mẫu thân muội sao chứ?”

      Sương Xảo vội , “Phu nhân đừng lo, Trần trắc phi sao.”

      Trầm Cẩm nhìn chằm chằm Sương Xảo, Sương Xảo thấy thế lòng mềm nhũn, so với đại quận chúa Trầm Kỳ Trầm Cẩm trông nhu thuận lại đáng .

      Trần trắc phi biến sắc, giận sôi, “Hứa tỷ tỷ đừng có thất tâm điên, hồ ngôn loạn ngữ!”

      Vì mẫu tắc cường, ngày thường luôn trầm mặc ít lời, cho dù bị ăn hiếp bị cắt xén cũng gì, nữ nhân yếu đuối trong mắt mọi người lần đầu tiên vùng lên, “Nếu Cẩm nhi phải là nữ nhi của Vương gia sao có thể gả cho Vĩnh Ninh Bá, lúc trước sao cuộc hôn nhân này có thể rơi vào người Cẩm nhi lòng mọi người đều , tình cảnh ở biên thành của Cẩm nhi ra sao chẳng nhẽ ngươi biết? , ngươi biết, chẳng qua tại Cẩm nhi an lành cho nên các ngươi đỏ mắt, chỗ nào cũng muốn khiến Cẩm nhi khổ sở, những thứ này đều do nữ nhi của ta dùng mạng đổi lấy!”

      “Sống trong vương phủ, Cẩm nhi lúc nào cũng phải chịu tỷ tỷ như Nhị nha đầu trèo lên đầu, còn phải chiều ý hai muội Tứ nha đầu, Ngũ nha đầu, cho dù thành thân thành Vĩnh Ninh Bá phu nhân bao giờ bất kính với ai trong phủ? Biên thành lạnh khủng khiếp, Cẩm nhi vất vả có ít da ấy thế mà còn gửi về chia sẻ cho mấy tỷ muội, các ngươi chẳng lẽ có? Lấy miếng thịt cho chó ăn nó còn biết lắc đuôi, nhiều thứ như thế mà các ngươi chẳng có được lời hay.” Trần trắc phi cố nén nước mắt nổi giận .

      Sau đó nhìn Thụy vương khiếp sợ, quỳ xuống đất, vươn hai ngón tay phải lên trời , “Vương gia, ta dám thề, nếu trong lòng Cẩm nha đầu có chút bất kính với Vương gia ta bị thiên lôi đánh được chết tử tế.”

      “Muội muội gì thế.” Thụy vương phi quát lớn, vội túm lấy Trần trắc phi.

      Trần trắc phi khóc ngã vào lòng Thụy vương phi, “Vương phi, bà luôn đối xử tốt với mẹ con ta, nếu có Vương phi chắc ta với Cẩm nhi bị người ta giết chết lâu rồi, cho dù Cẩm nhi gả đến biên thành, tâm tâm niệm niệm lúc nào cũng là Thụy vương phủ, đều là Phụ vương với Mẫu phi nó, nếu có vương phủ, có phụ thân là Vương gia duy trì với Vương phi chiếu cố sao Cẩm nhi có thể sống yên ở biên thành, sao có thể sống yên ở Vĩnh Ninh Bá phủ, nay Hứa trắc phi Cẩm nhi như thế găm cây kim vào lòng Vương gia, nếu Cẩm nhi có khoảng cách với Phụ vương nó nó biết làm sao… Thế tử là ca ca của Cẩm nhi, đại quận chúa là tỷ tỷ của Cẩm nhi, Cẩm nhi chỉ có kính sao có thể…”

      Còn lại rốt cuộc nên lời, bà khóc thét như Hứa trắc phi mà chỉ cả người tuyệt vọng.

      Thụy vương phi cũng đỏ hồng mắt, đơn giản ngồi dưới đất ôm Trần trắc phi cả người phát run, ngoảnh đầu nhìn Thụy vương, “Vương gia, ta gả cho Vương gia hơn hai mươi năm, tự hỏi bản thân chưa bao giờ bạc đãi bất cứ ai, do Hứa trắc phi sinh cho Vương gia tam nữ nhất tử, lại tử tế, mặc dù ta đối xử bình đẳng tất cả tử nữ nhưng chỉ cần Kỳ Nhi, Hiên nhi có, đứa khác ai cũng có, các nàng cùng lão sư dạy, ma ma dạy quy củ cùng từ trong cung thỉnh ra, nhưng nay… Trầm Tử cào mặt Trầm Dung lại tự đẻ non, sao từ miệng Hứa trắc phi ra lại thành do chọc Cẩm nha đầu bị Kỳ Nhi cho người đánh mặt, bị Hiên nhi đánh đến sanh non!”

      “Vương gia, nếu lời của Hứa trắc phi truyền ra ngoài bảo Kỳ Nhi, Hiên nhi, Hi nhi với Cẩm nha làm người thế nào!” Thụy vương phi lớn tiếng chất vấn.

      Trầm Cẩm đỏ mắt, cúi đầu, đầu ngón chân thịt vù vù giật giật, nghĩ đến mẫu thân nàng liền đau lòng.

      Trầm Kỳ nắm tay Trầm Cẩm , “Nghe tiếp .”

      “Ừ.” Trầm Cẩm hơi buồn bã.

      Sương Xảo tiếp.

      Thụy vương cũng ý thức tính nghiêm trọng, biến sắc chỉ Hứa trắc phi mắng, “Tiện phụ nhà ngươi, người đâu kéo bà ta ra ngoài đánh chết.”

      “Vương gia…” Hứa trắc phi nhìn Thụy vương thể tin được.

      Đột nhiên con của Hứa trắc phi Trầm Hạo biết sao lại khóc chạy vào, “Phụ vương, mẫu thân…”

      Hứa trắc phi kéo Trầm Hạo khóc lớn, “Hạo nhi, vương phủ có chỗ cho mẹ con chúng ta sống nữa, đây là muốn giết chết chúng ta…”

      Trầm Hạo tuổi thiên chân khả ái, ngày thường Thụy vương rất thích, thấy Trầm Hạo vẻ mặt còn tối tăm song bảo đánh chết Hứa trắc phi linh tinh gì đó nữa, chỉ chất vấn, “Ai cho thả tam thiếu gia ra!”

      Trần trắc phi cắn môi, biết lần này xé mặt với Hứa trắc phi, nhéo tay Thụy vương phi, liền nhào ra khỏi lòng Thụy vương phi, “Hứa trắc phi, đúng là kế ngoan độc, Vương gia, nếu đại thiếu gia với nhị thiếu gia bị đồn đãi hủy chẳng phải Vương gia chỉ còn lại tam thiếu gia thôi sao!”

      Thụy vương nghe xong chấn động, nhìn Trầm Hạo với Hứa trắc phi mẫu tử tình thâm, lảo đảo lùi về phía sau, giận dữ hét, “Dẫn Hạo nhi về cho ta! Nếu để nó chạy ra ngoài lần nữa ta đánh gãy chân các ngươi.”

      Hạ nhân hầu hạ Trầm Hạo bị dọa mặt trắng bệch vội tiến lên, bất chấp Hứa trắc phi, đoạt Trầm Hạo ra khỏi lòng Hứa trắc phi, thậm chí quên hành lễ với Thụy vương, ôm Trầm Hạo chạy ra ngoài, Hứa trắc phi kêu thảm thiết nhào qua, ai biết bị Thụy vương đá cước vào ngực, “Độc phụ, hóa ra nhà ngươi ôm tư tư đó.”

      Thụy vương phi khiếp sợ, cả người lại bình tĩnh, kéo Trần trắc phi đứng lên, “Hứa thị, dĩ vãng ta nhiều lần tha thứ cho dù ngươi bất kính với Vương phi, nhờ chuyện ngươi hầu hạ Vương gia có thể khiến Vương gia vui vẻ ta khó xử ngươi lần nào, nhưng ngươi…Vương gia, ta chỉ có hai đứa con là Hiên nhi và Hi nhi, ta tuyệt đối cho phép ai làm hại bọn nó!”

      “Vương phi, bọn Hiên nhi cũng là con ta.” Thụy vương lại càng áy náy với Thụy vương phi, “Lần này nhất định thể lưu độc phụ này nữa.”

      Trầm Tĩnh trốn bên cạnh sợ suýt vỡ mật, nàng ngờ nháo thành thế này, nàng hận Trầm Cẩm, tình cờ nghe nha hoàn của Trầm Dung chuyện với bà tử nên mới thu mua bà tử trông coi Hứa trắc phi, đem chuyện nghe lén được với bà, ràng là Trầm Cẩm hại Nhị tỷ tỷ đẻ non, hại Ngũ muội muội hủy dung nhưng sao bây giờ lại thành thế này?

      Vừa rồi Trầm Tĩnh bảo nha hoàn dẫn đệ đệ vào, bây giờ cắn chặt răng xoay người chạy vào nội thất, Trầm Dung ở bên trong song đến bây giờ vẫn ra mặt, Phụ vương nhất định bị che mắt, chỉ cần Trầm Dung ra chân tướng mẫu thân sao, người gặp họa là tiện nhân Trầm Cẩm kia.

      Trầm Dung thấy người xông vào là Trầm Tĩnh theo bản năng ôm vết thương mặt, đến giờ nàng vẫn ra mặt nguyên nhân phần do có nha hoàn ngăn cản, phần do khuôn mặt nên nàng muốn gặp người khác, “ ra ngoài, ra ngoài!”
      Dion, tiểu Viên Viên, Chris3 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Truyện hay quá nàng ơi
      Nàng đừng bỏ truyện nha nàng
      Tiếc lắm
      botihell thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Truyện này mình sưu tầm, chứ ko phải edit, cũng chờ chủ nhà edit để đọc mà dài Cả cổ luôn rồi
      tiểu Viên Viên, linhdiep17Bờm xinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :