1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      Chương 12:
      [​IMG]
      Edit: Cobe
      Beta: A Huyền 152
      Ưu điểm của việc nhà chỉ có bốn bức tường là muốn đâu chỉ cần khóa cửa cái là có thể ngay, hoàn toàn cần lo lắng việc có kẻ trộm mò tới cửa.:yoyo52:

      Con đường này nằm ở phía sau huyện nha, là nơi có an ninh tốt nhất. Trộm cắp bình thường dám bén mảng đến đến gây rối, thử nghĩ xem có ai lám dám ở đại viện của huyện nha và trước cổng cục trị an mà xuống tay chứ?:yoyo53:

      Nếu rơi vào tay Huyện thái gia hoặc cục trưởng cục trị an kết cục có thể tốt được sao?

      Cái này đơn giản là hiệu quả của ám ảnh tâm lý mà thôi.

      Hứa Thanh Gia lại nhờ Cao Chính lúc mang theo sai dịch duy trì trị an để ý nhà mình chút, đúng là thu thập hành lý mang theo lão bà chơi xuân -- à , xuống nông thôn.

      Cao Chính: .....:yoyo4:

      Chưa bao giờ biết, công sai còn có thể thoải mái như vậy?:020:

      Hàng năm, đốc thúc nông dân cày bừa vụ xuân đều là việc cực khổ, huyện đại lão gia đều phái người quá quan trọng xuống dưới thị sát vòng rồi trở về, cũng mất có ba bốn ngày, xem chừng ngay cả hai cái thôn trang cũng chưa hết. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Hứa Thanh Gia tựa hồ là tư thế chuẩn bị phải lượt toàn huyện. rất muốn vỗ bả vai Hứa Thanh Gia câu: Vị huynh đệ này, lần này chỉ là bộ dáng cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, với coi trọng của huyện thái gia đối với cày bừa vụ xuân chẳng quan tâm ngươi ra ngoài hai ngày rồi trở về nhà viết bản báo cáo theo mẫu nộp lên đâu. Nên ngươi cũng cần phải nghiêm túc như vậy!:010:

      Bất quá chứng kiến gương mặt hăng hái của người trẻ tuổi, lại yên lặng nuốt những lời muốn lên tới cổ họng xuống.:047:

      Người trẻ tuổi vẫn là thiếu trải nghiệm mà!

      Chu Đình Tiên lần này lại rất hào phóng, phái Triệu Nhị tới lại còn sắp xếp cho chiếc xe la có vải bố xanh, kiêm chức xa phu cộng dẫn đường. Nhìn thấy cấp mang theo lão bà xuất môn làm việc tựa hồ ngay cả chút kinh ngạc cũng có, tiếp nhận rất nhanh.:nosepick:

      Hũ nút còn có điểm ưu việt ấy.

      Hứa Thanh Gia muốn dẫn Hồ Kiều ra ngoài du ngoạn giải sầu, Hồ Kiều lại cảm thấy con đường làm quan của có vẻ như vào ngõ cụt, vừa thể “lật đổ cấp giành lấy vi trí thủ trưởng”, lại thể ở trong công việc làm cho thủ trưởng phải thể (ý là rất quan trọng) -- Chí ít công việc của Cao Chính Hứa Thanh Gia thể làm được, là văn nhân. Như vậy chỉ có con đường cuối cùng: Hướng về phía trước thôi.:055:

      Chính đảng từng qua, đoàn kết là lực lượng mạnh nhất.

      nên xem thường lực lượng nông dân nghèo khổ thiếu thốn, dù họ chỉ là đám man di hiểu Hán ngữ, nhưng đó cũng là nền tảng của Nam Hoa huyện, phải sao?:nosepick:

      Hồ Kiều cảm thấy làm quan chính là thu thập chiến tích, thu thập độ hảo cảm, thu thập thủ trưởng, các loại quan hệ này nếu làm tốt con đường thăng quan còn xa nữa.

      Chuyện xuống nông thôn này, mặc kệ có thể làm ra thành tích hay , ít nhất so với việc cắm đầu trong khố phòng nhìn sổ sách tốt hơn nhiều. Miễn cưỡng coi như có lối khác.

      Thu thập độ hảo cảm…. Loại như ấn tượng này, phải ngươi muốn là có thể tạo ra đâu. đầu có tòa thái sơn Chu Đình Tiên này đè nặng, nếu muốn tăng độ hảo cảm với đồng liêu, tay trắng có chút lợi ích, ai nguyện ý giúp đây?:022:

      Cho dù có là bạn nhậu, đằng trước phải có hai chữ rượu thịt đó sao?

      Còn việc lấy lòng thủ trưởng hàng đầu này, Hứa Thanh Gia có thể tắm rửa sạch rồi ngủ được rồi đó.

      Trong lòng Hồ Kiều phân tích cho lượt, sau đều tuyệt vọng thay Hứa Thanh Gia. Nếu phải Hứa Thanh Gia còn có việc làm trong phạm vi năng lực, có thể kiếm tiền nuôi gia đình nàng sớm khuyên chớ con đường làm quan này. Những gian nan vất vả, đao kiếm nguy hiểm, khó khăn chồng chất phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng.

      Từng cho rằng mười năm gian khổ đèn sách học tập, đậu bảng vàng lần vang danh cả thiên hạ, từ nay về sau tiền đồ cẩm tú, bay thẳng lên mây, lại biết khó khăn giờ mới bắt đầu.

      Hứa Thanh Gia nếu biết Hồ Kiều có chủ ý này chắc chắn cười ngất.:hoho:

      xuất thân từ khoa cử nề nếp, dù có sơ sẩy chút cũng là người đứng rất kiên định. Giống như nhận định mình là văn nhân lòng dạ muốn đọc sách, nhận định Hồ Kiều là thê tử mà vong phụ chọn cho mình liền lòng dạ lấy nàng về. tại cũng như vậy, nhận định mình là người mới chỉ vừa chân ướt chân ráo vào quan trường, cho dù chức quan bằng trạng nguyên thám hoa cùng khóa với , bất kể do nguyên nhân nào nữa, mục tiêu nay của là nghiêm túc làm quan , bắt đầu học lên.

      Huyện Nam Hoa có hơn hai ngàn trăm hộ, hơn năm ngàn người, cũng coi như là huyện lớn. Trong đó dân man di chiếm phần đông, hoàn toàn bất đồng về phong tục tập quán, ngay cả ngôn ngữ cũng có khác biệt rất lớn. Triệu Nhị mang theo hai vợ chồng bọn họ nơi đầu tiên là thôn Ngọc Thủy, sáng sớm từ huyện bắt đầu , giữa trưa tới nơi.

      Hứa Thanh Gia ở kinh thành được cung cấp tư liệu cơ bản về huyện Nam Hoa, trong huyện tuy cũng có người man di nhưng còn có quân đội và các thương hộ từ khắp nơi lui tới, chuyện đều dùng tiếng Hán, giao tiếp cơ bản gặp chướng ngại, nhiều nhất chỉ cảm thấy ở nơi đây mang theo chút phong tình dị vực. Khi tới trước cổng thôn Ngọc Thủy gặp được người man di mặc áo choàng ngắn màu đen có quấn đầu, liền nhấc màn xe lên hỏi Triệu Nhị: "Có biết di ngữ ?"

      Triệu Nhị chất phác nghiêm mặt lắc đầu.

      Hứa Thanh Gia: "...":018:

      Hồ Kiều: "...":015:

      Ngôn ngữ thông muốn mệnh.

      tại còn cảm thấy cảnh sắc dị vực mới mẻ và phong tình nữa rồi.:06(1):

      Ba người xuống khỏi xe la, xếp thành hàng đứng trước cổng thôn Ngọc Thủy, đối với người thanh niên di tộc lần đầu gặp mặt này thực là thúc thủ vô sách*. Thanh niên kia thấy ba người mặc Hán phục, người trong đó mặc trang phục công sai, hoa tay múa chân lúc lâu, đáng tiếc ba người trước mặt đều có vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt thanh niên nhất thời gấp gáp, tựa hồ mang theo điểm hung ác.:yoyo28:

      *thúc thủ vô sách: bó tay, có cách nào.

      Triệu Nhị yên lặng lùi về phía sau bước.

      Tình huống cần ngoại giao như thế này, có lẽ lãnh đạo ra mặt thích hợp hơn.

      ít lại trung thực đồng thời cũng hề thích tỏ vẻ nổi bật trước lãnh đạo.

      Hứa Thanh Gia đọc sách nhiều năm, cố hết sức căng tai lên nghe... Những tiết đơn lẻ có vẻ đều là những từ ngữ quen thuộc nhưng khi ở chung chỗ liền hiểu được thanh niên này gì nữa.

      Hồ Kiều..... Nàng vội vàng di chuyển thân mình, trực tiếp đứng trước mặt Hứa Thanh Gia, phòng ngừa vạn nhất hán tử di tộc lưng đeo trường cung này làm khó dễ, với sức lực của nàng có lẽ có thể ngăn cản được lúc.:012:

      Cuối cùng vẫn là thanh niên kia quá mệt mỏi, dứt khoát quay người luôn.

      Triệu Nhị: " rồi.”:th_120:

      Hứa Thanh Gia: "Đây là...tức giận?":th_71:

      Tư duy của Hồ Kiều tương đối phân tán, lập tức vô cùng khẩn trương lôi Hứa Thanh Gia về phía sau mình: " đây là trở về tìm đám người tới đánh chúng ta?" Nghĩ đến thân thủ của mình, rất lâu rồi tìm người đánh nhau trận, mơ hồ còn cảm giác có mấy phần hưng phấn. :th_41:
      Nhưng vị Hứa Thanh Gia bên cạnh bị bỏ quên ở phía sau kia là vị từ bé đến nay đều là thư sinh gương mẫu điển hình, cho tới bây giờ còn chưa nghe kỹ năng đánh nhau này, liền lập tức nghiêm túc dặn dò Hứa Thanh Gia: " hồi có đánh nhau chàng chỉ cần tránh xa xa ra là tốt rồi, mắc công đến lúc đó ngộ thương chàng." Nếu có cục gạch nàng cứ nhặt lên chuẩn bị trước khối.

      Như vậy càng có cảm giác an toàn rồi.

      Hứa Thanh Gia: "...":th_54:

      Trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, Hồ Kiều hoàn toàn chú ý tới biểu tình của Hứa Thanh Gia. Nàng hầu như có cùng di tộc làm quen, hỏi thăm qua, cùng lắm đường gặp phải di tộc Hán ngữ bán đồ vật liền thuận tay mua chút đồ ăn vặt, chút đồ vật rồi luôn, căn bản được tính là giao tiếp. Người di tộc để lại cho nàng ấn tượng duy nhất là họ ăn mặc hoàn toàn khác người Hán, trang phục của họ vô cùng sặc sỡ và ngân sức sáng loáng.

      Hơn khắc sau liền có đám người di tộc về hướng bọn họ, Triệu Nhị lại tiếp tục lùi vài bước, dường như có mấy phần ý định rút lui. Dù quen chịu tiếng xấu thay cho đồng liêu nhưng có nghĩa là thích bị đánh đâu.

      Dẫn đầu đám người di tộc là vị hán tử trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, vừa mở miệng chính là tiếng Hán.:th_3:

      Về sau... chờ bọn họ hơn tháng sau trở lại huyện Nam Hoa, Hồ Kiều ngoại trừ màu da bên ngoài rám đen chút tửu lượng tăng mạnh.:th_26:

      Nàng tổng kết hoành hành ở thôn trại Bách Di phải là vũ khí sắc bén, mà là nụ cười, là tửu lượng.

      Bắt đầu từ thôn Ngọc Thủy trở , bọn họ cơ hồ xem như là đường uống qua. Lúc đầu, Triệu Nhị vẫn là cái bộ dáng chất phác hiền lành, sau cư nhiên còn thấy bắt đầu nở nụ cười.:th_78:

      Chỉ có điều vất vả là vất vả, Hứa Thanh Gia cũng nhàn hạ, tới mỗi thôn trại nhất định xuống ruộng xem tình hình nhìn địa phương cày bừa vụ xuân, dù sao nơi đây cũng là người di tộc ban đầu là dân tộc du mục, trong mấy chục năm trở lại đây họ mới chậm rãi học được cách cày ruộng định cư, nuôi bò dê, lấy vật đổi vật,... Vì thế nhất định kỹ thuật làm ruộng bọn họ tốt lắm.:th_116:

      Dùng lời của Hồ Kiều, mỗi khi thể giải quyết vấn đề khó khăn về cày bừa vụ xuân của nông hộ di tộc, ví dụ như hạt giống, thủy lợi, Hứa Thanh Gia liền hận mình phải là tiến sĩ nông khoa. Nàng cảm thấy để cho vị này thực ở trong ruộng cùng nông dân bình thường thực tế, làm cái cố vấn kỹ thuật khả năng còn được, chính là trong ví có bạc, giải quyết được vấn đề thực tế, càng nhìn càng cảm thấy thất bại, càng về sau sắc mặt càng ngưng trọng.:on thi:

      Đến thôn Thạch Dương (dê rừng), sắc mặt Hứa Thanh Gia hoàn toàn thể nhìn được rồi.

      Dùng lời của Triệu Nhị, hàng năm cày bừa vụ xuân, bất kể là ai đến đây đốc thúc cũng có khả năng như Hứa Thanh Gia tự mình đến từng thôn trại xem lần như thế.

      Thôn Thạch Dương giống với những thôn trại khác, những thôn trại khác dù thiếu trâu cày hay hạt giống giờ phút này cũng lục tục cày bừa vụ xuân. Nhưng Triệu Nhị đánh xe đến thôn Thạch Dương phát trong trại này chỉ có người già và trẻ , vậy lại đều lười biếng, hoàn toàn có trạng thái phải cày bừa vụ xuân nên có.

      Chẳng lẽ Thạch Dương trại vẫn dựa vào chăn thả để duy trì cuộc sống, ai cày ruộng?

      Hứa Thanh Gia hỏi Triệu Nhị, Triệu Nhị chỉ có thể lắc đầu.

      chỉ là sai dịch, bình thường bắt ít tặc được chứ quan tâm đến tình huống sản xuất của toàn huyện.... ngoài chức trách quá .

      Quan trọng nhất là người thôn Thạch Dương đối với người lạ đều rất có địch ý, lúc này trực giác của ba người đều có sai, họ rất bài xích người khác vào thôn trại.

      Xét thấy tình huống này, tối hôm đó, bọn họ quyết định ngủ lại ở chân núi cách thôn Thạch Dương xa.

      Toàn bộ thôn Thạch Dương được xây dựng giữa sườn núi, đỉnh núi mây mù lượn quanh, lưng chừng núi cây cối xanh um, bọn họ ở bờ sông dưới chân núi ngửa đầu nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy thôn trại im lìm, cùng với khói bếp lượn lờ bay lên.

      Hồ Kiều đứng ở bên cạnh bờ sông, nhìn chằm chằm vào trong nước hồi, chợt nhìn thấy đuôi cá trong nước quẫy đuôi mà bơi , lập tức hưng phấn hô to:" Hứa lang Hứa lang, mau đến xem cá này. Xem ra đêm nay chúng ta có thể có thêm cơm ăn cá nướng rồi." Chỉ là xiên cá hoặc lưới đánh cá phù hợp họ lại có, chỉ có thể tìm cách khác.

      Triệu Nhị dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, nghe được giọng phấn khởi của Hồ Kiều, khó có được ra đáp án khiến nàng phải thất vọng: "Di tộc thích ăn cá." Thấy vợ chồng bọn họ vẫn còn thảo luận rất nhiều phương pháp chế biến cá, Hồ Kiều còn : "Bọn ăn chúng ta tự ăn, có liên quan gì sao?" Triệu Nhị : "Chỉ sợ nương tử ăn phải ngón tay trong bụng cá, vậy rất ghê tởm.":027:

      Trong bụng cá sao lại có ngón tay?

      "Chẳng lẽ có án giết người?" Tùy tiện vứt xác trong nước dẫn bầy cá tới nên mới có tình trong bụng cá xuất ngón tay?

      Triệu Nhị chậm rì rì lôi lương khô từ trong người ra gặm miếng, lúc này mới : "Có bộ lạc di tộc thực thủy táng, thi thể ném vào trong nước, thuận theo dòng nước trôi xuống..."

      còn chưa dứt lời, Hồ Kiều ôm thân cây bên cạnh bắt đầu nôn khan.:barf:
      Last edited: 7/10/17

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương mười ba
      [​IMG]
      Tới gần chạng vạng, các nam nhân thôn Thạch Dương đều trở lại, có lẽ là dọc hàng rào bao ở phía sau, rất nhanh tới trước cửa thôn.

      Hứa Thanh Gia cắn lương khô ngửa đầu lên nhìn, vẻ mặt rất khó hiểu. Ngay cả người đêm nay dự định để bụng rỗng là Hồ Kiều cũng nhìn theo tầm mắt .

      Các nam nhân của thôn Thạch Dương đều mặc áo đen khố đen, chuyện này cũng kỳ lạ, kỳ lạ nhất là công cụ bọn họ khiêng hình như là búa, chùy, cào gỗ, xẻng gỗ cùng với sọt trúc, gầu múc, cái này khỏi có điểm khó hiểu.:yoyo68:

      Điều này ngay cả Hứa Nhị cũng thấy kỳ quái: “Hứa Lang quân, những thứ mà mấy người này khiêng hình như giống dụng cụ để trồng trọt?”

      Huyện Nam Hoa địa hình phức tạp, có nơi sông nước, cũng có chỗ đất đồi, từng khối từng khối núi dần được khai khẩn ra, nên việc lên núi trồng trọt cũng phải chuyện lạ gì.

      đường tới, ba người bọn họ cùng ngang qua mấy cái thôn, đối với tình huống nông canh của bản huyện cũng có hiểu biết cơ bản, khỏi phải công cụ cày ruộng có bao nhiêu thô sơ.

      “Mấy thứ này nhìn giống như công cụ khai thác mỏ…”

      Hứa Thanh Gia đọc rất nhiều sách, lần này xuất môn lại dụng tâm nhìn qua, đến mấy chỗ còn theo nông nhân địa phương xuống ruộng cấy mạ, ngay cả Hồ Kiều cũng cảm thán: Đứa này rất thành . hình như ngay cả chút ý tứ giả bộ cũng có, hoàn toàn là nghiêm túc với chức nghiệp làm nông dân này.

      Triệu Nhị quay đầu , lập tức làm bộ nghe thấy lời này, trong lòng lại hối hận mình lỡ.

      số việc, Hứa Thanh Gia biết nhưng sai dịch bọn họ ở huyện nha thường nghe hai tiếng gió, chỉ là nghĩ tới để Hứa Thanh Gia đâm đầu vào chuyện này.

      Trong khi ba người trầm mặc, sắc trời dần dần tối xuống. Bất quá bởi vì trong lòng Hứa Thanh Gia có việc, Triệu Nhị lại muốn mâu thuẫn với bên nào, Hồ Kiều hoàn toàn là đói bụng lại muốn ăn, ngồi ở chỗ kia yên lặng chịu đói, ba người thế nhưng ai cũng gì.

      Cũng biết trôi qua bao lâu, thôn Thạch Dương giữa sườn núi tắt hết đèn, toàn bộ thôn đều bị bao phủ trong bóng đêm. Khi tối hoàn toàn, trong gian bỗng xuất tiến động, xa xa trong sơn đạo vang lên tiếng la ngựa hành tẩu, từ xa tới gần, nhìn thế tới tất nhiên là hướng thôn Thạch Dương mà .

      Bọn họ chỉ có chiếc xe la, mấy tối gần đây Hồ Kiều luôn nghỉ ngơi trong xe, lúc trước bị Triệu Nhị chuyện thuỷ táng dọa sợ nên luôn cảm thấy chuyện xưa dường như thiếu thi thể thủy quỷ trong nước sông, nửa đêm nhớ lại có vẻ khủng bố dọa người -- ngay cả xuyên qua cũng có còn có chuyện gì là có khả năng đây?

      Bởi vậy trong kiên trì của nàng, Triệu Nhị thể dời xe la vào chỗ sâu trong rừng cây, bây giờ xem ra, cũng là chó ngáp phải ruồi, tránh thoát khỏi nhóm người này.

      chợp mắt từ lâu, Hứa Thanh Gia, Hồ Kiều và Triệu Nhị đều bị đánh thức, ba người liếc mắt cái, đều ở chỗ sâu trong rừng cây ra nhìn, thấy cách đó xa có đội nhân mã dọc theo sơn đạo hướng tới Thạch Dương thôn mà , đến trước cửa thôn, cửa thôn bỗng nhiên mở rộng, bên trong châm đuốc lên, từ chân núi ngửa đầu lên nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy các nam nhân Thạch Dương thôn cùng nhóm hán tử xuống ngựa rất nhanh hợp thành đội.

      Ngựa mà những người này cưỡi đều là ngựa thấp lùn chuyên chở đồ đạc, lại giữa sườn núi cực kỳ mạnh mẽ nhanh nhẹn. lưng ngựa trái phải còn buộc theo sọt lớn, sau khi hội hợp cùng nhóm hán tử Thạch Dương thôn lập tức giơ đuốc hướng về phía sau núi mà .

      Hứa Thanh Gia thấy đoàn người này sắp khuất, lập tức quay đầu dặn dò Hồ Kiều câu: “Nàng ngoan ngoãn ở trong này, ta cùng với Triệu Nhị nhìn chút.”

      Triệu Nhị ở huyện nha nhiều năm, nguyên tắc chính là nhiều chuyện bằng bớt chuyện, ràng thấy được vị Huyện thừa đại nhân đây là nhiều chuyện nhất, liền nhịn được lùi ra sau: “Ta...... Ta trông chừng xe la.” Ngụ ý chính là muốn .

      Hứa Thanh Gia vén vạt áo trước lên dắt vào bên hông, muốn mượn ánh trăng lên núi, mới vài bước nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, còn tưởng Triệu Nhị đổi ý, quay đầu lại thấy là Hồ Kiều cũng túm váy lên, theo phía sau cũng hướng lên núi.

      “A Kiều nàng còn mau trở về?” giọng áp cực thấp. Chuyện hôm nay bản năng Hứa Thanh Gia cảm thấy nguy hiểm.

      Hồ Kiều qua từng bước về phía trước: “Ta sợ chàng được nửa đường nổi nữa.”

      Đây là... ghét bỏ thể lực kém sao?:yoyo11:

      Khí lực Hồ Kiều Hứa Thanh Gia biết, ở trong lòng yên lặng lo lắng chút, Triệu Nhị muốn , lưu lại mình nàng cùng Triệu Nhị tựa hồ cũng tốt lắm. Xem ra chỉ có thể mang nàng theo bên mình thôi.

      Hai người thân mồ hôi, Hứa Thanh Gia quen ngày ngày ngồi trong thư phòng nên tuy rằng là nam tử trẻ tuổi, tốc độ thế nhưng cũng chỉ ngang với Hồ Kiều. Hơn nữa bởi vì là đêm tối, bọn họ đều là ở trong rừng cây sờ soạng mà tới, dám tắt con đường đến Thạch Dương thôn, phòng ngừa bị người nhìn thấy. Mấy hán tử đó hơn nửa đêm mới tới chắc là có việc làm cực kì cơ mật, chắc muốn bị ai nhìn thấy đâu?

      Chờ qua ngọn núi, hai người đưa mắt nhìn, thế này mới nhìn thấy sườn núi giữa thôn Thạch Dương hợp với ngọn núi này hình như có cái giếng mỏ, cũng biết là quặng gì. Hồ Kiều ở trong bóng tối cầm lấy tay Hứa Thanh Gia, Hứa Thanh Gia còn cho là nàng sợ hãi, dùng sức nắm lại nàng, nghĩ tới nàng lại lặng lẽ khom người lôi kéo về phía trước, đến gần hầm.

      Lúc này nhóm hán tử cưỡi ngựa sắp xếp hết những con ngựa chân ngắn này ở trước miệng giếng mỏ, có nhóm hán tử thôn Thạch Dương lục tục ra từ trong giếng mỏ, túi lưng đều chất đầy những khối khoáng thạch lớn, có màu bạc, tới chỗ con ngựa có người dẫn ngựa đến khuân khoáng thạch bỏ vào sọt lưng ngựa.

      “Cư nhiên là ngân quặng?!” Hứa Thanh Gia thào.

      Ở Đại Chu, quyền khai thác quặng vàng bạc đồng thiết đều ở trong tay triều đình, cả nước mấy cái mỏ quặng lớn đều có quan binh canh gác, bố trí đưa đến nơi tinh luyện kim loại, nghĩ tới ở huyện Nam Hoa lại sặp phải mỏ ngân quặng cá nhân, nếu như báo chuyện này lên, chỉ sợ quan viên huyện Nam Hoa ai cũng có kết cục tốt.

      Chuyện này, rốt cuộc Chu Đình Tiên có biết hay ?

      Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, có vô số ý niệm trong đầu Hứa Thanh Gia xoay chuyển lại đây. Vợ chồng hai người nín thở tĩnh khí, lặng lẽ nhìn hán tử di nhân thôn Thạch Dương này xuống giếng mỏ, đem lên, chất đầy hết bốn năm mươi cái sọt, ước chừng qua hơn canh giờ.

      Trăng sáng ngã về tây, nhóm hán tử dắt ngựa lùn ở phía sau, hán tử di nhân ở phía trước về núi cũ, chờ khi toàn bộ giếng mỏ an tĩnh lại, Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều mới đồng thời thở ra hơi nhõm dài, trong bóng đêm liếc nhau, muốn mở miệng chuyện, thình lình lại nghe bên cạnh có tiếng : “Cuối cùng cũng rồi.” Tựa hồ cũng là bộ dáng thở dài nhõm hơi.

      Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia đều bị dọa rồi, vội vàng tìm kiếm chỗ phát ra thanh, lại thấy từ cái cây đỉnh đầu nhảy xuống kẻ, nương theo ánh trăng, tuổi cỏ vẻ xấp xỉ Hứa Thanh Gia, giờ phút này cũng đành phải vậy, Hồ Kiều xuất ra tư thế chiến đấu trong quân, hướng tới thiếu niên kia ra chiêu, quyền hướng mặt thiếu niên đấm tới, thiếu niên luống cuống tay chân né tránh, lại nghĩ tới nàng cước liền đá trúng đầu gối ...

      Trong bóng tối, hai người đánh hăng hái, thẳng đến cái trán Hứa Thanh Gia cũng phải đổ mồ hôi, cho dù cho tới bây giờ chính là thư sinh ngoan ngoãn cũng thể trơ mắt nhìn tức phụ của mình liều mạng với kẻ khác mà mình lại chỉ biết đứng nhìn được, từ trong lùm cây tối đen vung quyền hướng tới kia thiếu niên kia đánh qua, nào biết sau đó liền nghe được tiếng “Ôi”, chỗ quyền tay chạm đến chỉ cảm thấy mềm mại dị thường.:th_117:

      Hứa Thanh Gia: A Kiều, ta thực phải cố ý!:047:

      Thiếu niên và Hồ Kiều đánh ngang tay, vẫn là duyên cớ Hồ Kiều khí lực lớn, ai cũng thể hàng phục ai, chỉ có thể tạm thời đồng hành với nhau. Thiếu niên kia đến cuối cùng cũng cho vợ chồng bọn họ lai lịch của mình mà chỉ đường theo bọn họ xuống núi, lại lần nữa cam đoan mình liên quan đến chủ mỏ ngân quặng này, chỉ là trùng hợp đụng phải, vì thế tò mò tra xét.

      Chủ ngân quặng này là ai, Hứa Thanh Gia đến giờ cũng biết, chỉ là việc này xảy ra ở huyện Nam Hoa, nếu như bị phía tra được chẳng những Chu Đình Tiên xong, quan chức khó bảo toàn, chỉ sợ chúng quan viên huyện Nam Hoa cũng đều tốt.

      Ba người xuống núi, lần mò tới chỗ Triệu Nhị dấu xe, giờ phút này ánh trăng sớm còn, chỉ có mấy chấm thưa thớt, đúng là thời điểm tối nhất buổi đêm, trong rừng cây giơ tay thấy được năm ngón, thiếu niên cùng cúi đầu trong miệng phát ra tiếng côn trùng kêu. Sau đó có hai tiếng đáp lại, tiếp nữa... liền nghe được giọng hưng phấn: “Ngũ Ca, nhanh đến bên này, ta phát được chiếc xe la.”

      Hồ Kiều & Hứa Thanh Gia:“...”:th_118:

      Thiếu niên kia còn cực kỳ khách khí mời bọn họ: “Lão Lục nhà ta phát ra chiếc xe la, vậy là cần bộ nữa rồi. Các ngươi ở đâu ta bảo lão lục đưa các ngươi ?”

      Trong giọng của Hứa Thanh Gia tựa hồ dẫn theo buồn bực: “ cần. Xe la kia chính là của chúng ta.” Cũng biết Triệu Nhị thế nào nữa?:th_71:

      Thiếu niên:“...”:th_105:

      Tới gần, trong miệng tên Lão Lục kia còn hưng phấn báo với thiếu niên kia: “Ngũ Ca, xe la này còn có xa phu, bị ta đập hôn mê rồi, huynh xem xem nên ném vào sông cho cá ăn, hay là mang ra ngoài? Nhưng đừng ở tại chỗ này đánh rắn động cỏ.” Giơ chân ra đạp hai cái, truyền ra thanh nặng nề.

      Hồ Kiều đều thay thịt Triệu Nhị mà đau đớn, cũng biết có bị thương xương cốt nữa.:th_116:

      Kết quả cuối cùng là, Triệu Nhị bị ném vào trong xe ngựa, vị Lục Lang kia đánh xe, thiếu niên và vợ chồng Hứa Thanh Gia cũng ngồi vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi thôn Thạch Dương.

      gian xe la hẹp, thiếu niên Ngũ Lang kia ngồi ở đối diện, Hứa Thanh Gia nắm tay Hồ Kiều ngồi dựa vào nhau. Thành thân lâu như vậy, ngay trước mắt thiếu niên coi ai ra gì kia, tại trong xe ngựa tối tăm hẹp, dĩ nhiên là lần hai người dựa vào nhau lâu nhất.

      Cách Hồ Kiều đánh nhau là ở bộ đội rèn luyện ra, hơn nữa trời sinh khí lực lớn mà chỉ có thể đánh ngang tay với Ngũ Lang, thêm Lục Lang, bọn họ thua chắc là kết cục định, hai người đều thức thời, đơn giản hề tranh chấp, tùy ý Lục Lang đánh xe rời khỏi đây.

      Xe ngựa lắc lư, ép buộc đêm, vừa đói vừa mệt, bao lâu Hồ Kiều liền dựa vào người Hứa Thanh Gia nhắm mắt, biết khi nào nàng cũng ngủ mất.

      Hứa Thanh Gia siết lấy nàng vào trong ngực mình, cởi trường bào của mình ra, bọc lấy nàng kín kẽ, để đầu nàng tựa vào vai mình ngủ thoải mái, cánh tay khác ôm vòng eo mềm mại của nàng, trầm mặc nhắm hai mắt lại.

      Thiếu niên đối diện hứng thú nhìn màn này.

    3. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      Chương 14:
      [​IMG]
      Edit: Cobe
      Beta: A Huyền 152
      Sắc trời sáng , xe la dọc theo ven sông đường chạy thẳng về phía trước, cũng phải là con đường mà lúc đến bọn họ . Hứa Thanh Gia đêm ngủ, vén màn xe lên nhìn, thiếu niên ngồi đối diện thấy vẻ mặt nghi ngờ của , cười hì hì : "Cuối cùng phải cho ta biết các ngươi là ai chứ nhỉ?" :yoyo20:

      Chung quy Hứa Thanh Gia vẫn cảm thấy trong mắt ta có ý xấu.

      Xe la liên tục nghỉ, chạy thẳng ngày, giữa chừng muốn vệ sinh xuống xe giải quyết, ăn cơm bọn họ cũng là ở xe gặm lương khô. Hồ Kiều cũng phải đồ ngốc, biết thể mang theo Hứa Thanh Gia an toàn trở ra nên đành bước lại tính bước.:061:

      xe, Ngũ Lang coi như ôn hòa, nhưng vị xa phu tạm thời là Lục Lang buổi tối còn thấy gì, ban ngày thấy ràng mặt vết đao, kéo dài từ trán xuống bên má, tuy rằng là vết sẹo cũ nhưng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc bị thương đó hung hiểm thế nào.:025:

      Buổi trưa, cuối cùng Triệu Nhị cũng "Ôi" tiếng tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ xoa cổ mở mắt, đối diện là bên mặt bị thương của Lục Lang khiến bị dọa kêu ra tiếng.:frozesweat:

      Triệu Nhị vừa tỉnh bị Lục Lang xách cổ vứt ra ngoài càng xe, Triệu Nhị dùng ánh mắt hướng về phía Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều cầu cứu. Hứa Thanh Gia gì, Hồ Kiều thầm nghĩ tặng cho ta chữ: Đáng!

      Đây là cái giá của việc lâm trận lùi bước!

      Nàng tuyệt đồng cảm với Triệu Nhị. :yoyo47:

      Lúc chạng vạng tối, cuối cùng xe la cũng đến chỗ doanh trại đóng quân. Dưới chân núi trống trải dựng rất nhiều lều vải lớn, ít nhất cũng có mấy chục cái, xung quanh có quân lính tuần tra.

      Xe la chạy thẳng vào trong doanh. Hứa Thanh Gia vén mành xe lên nhìn, thấy quân lính lại trong doanh mặc áo giáp sáng loáng, may mắn đây là trang phục của quân đội Đại Chu. Ngộ nhỡ đụng tới phản quân man di thấy chết sờn, vậy họ thảm rồi.:yoyo49:

      Ba người bọn họ bị đưa vào trong cái lều vải, lại có binh sĩ đưa đồ ăn nước uống tới, là loại bánh bột ngô cứng đến mức có thể làm rụng răng nanh người ta, đến cả miếng dưa muối cũng có. Hồ Kiều chỉ cắn miếng bỏ xuống.

      Nàng sợ răng mình bị rụng mất. :yoyo4:

      Mãi đến giờ đốt đèn mới có quân sĩ đến hỏi: "Ai làm chủ ở đây? Tướng quân của chúng ta cho mời"

      Hứa Thanh Gia đứng lên, Hồ Kiều theo sát phía sau. muốn Hồ Kiều ở lại nhưng nàng chút do dự đưa tay ra cầm lấy tay . Hứa Thanh Gia thầm nghĩ: "Suy cho cùng vẫn chỉ là tiểu nha đầu, dù lúc đánh nhau sức lực có lớn chút nhưng chắc cũng bị dọa rồi. Nàng muốn theo cứ theo , chỉ cần nàng có thể an tâm chút là được.”

      thương tiếc nắm lấy tay nàng ra ngoài lều, chỉ để Triệu Nhị ở lại.

      Lại biết Hồ Kiều thầm nghĩ: "Cái đồ mọt sách ngốc này vừa thể đánh lại thể trốn, vậy còn là người nghiêm túc trung thực, đến dối cũng biết. Nếu nàng ở bên cạnh nhìn , ngộ nhỡ mơ hồ đánh mất tính mạng, chẳng phải nàng thành quả phụ hay sao?" :061:

      Chuyện đến bây giờ, tính mạng của hai người coi như là trói lại với nhau rồi.

      Lại , nếu so với những dò xét và mờ ám trước kia, giờ tính mạng cũng biết có giữ được hay , tự nhiên nắm tay càng an tâm hơn chút.

      Binh sĩ trước dẫn đường, hai người đường nắm tay nhau làm cho các tướng sĩ trong doanh nhìn thấy, khỏi dừng lại, cũng có người giọng bàn tán: "Đây là người mà Ngũ Lang tìm được?"

      "Cũng phải. Nghe nửa đêm đụng phải ở mỏ bạc Thạch Dương trại..."

      Hai người càng thêm dùng sức nắm chặt tay đối phương, trong đầu đều chỉ có ý niệm: Hôm nay chỉ sợ bị giết người diệt khẩu rồi! :027:

      Liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy cam lòng trong mắt đối phương.

      Khi tới trước lều vải lớn nhất phía trước, Ngũ Lang nghe được tiếng bước chân, cười hì hì từ bên trong ra đón, làm bộ chưa từng nhìn thấy vợ chồng Hứa Thanh Gia tay nắm chỗ, "Hứa lang, bên trong thỉnh, bên trong thỉnh." đường ta cũng chỉ hỏi họ của Hứa Thanh Gia, ngoài ra cũng truy hỏi cặn kẽ cụ thể.

      Trong lều vải, ngồi phía sau án thư là nam tử trẻ tuổi, màu da như mật, ngũ quan mạnh mẽ sắc bén, cái liếc mắt đảo qua có thể làm cho người ta lạnh cả người, dường như mang theo cỗ sát ý, khoảng tầm hai lăm hai sáu tuổi.

      "Vị lang quân này, biết hơn nửa đêm các vị chạy tới Thạch Dương trại làm cái gì?"

      Giọng của vị nam tử trẻ tuổi này trầm thấp mà trong vắt, như kim thạch va chạm, nhưng trong ánh mắt có chút ấm áp nào, tựa như nếu bọn họ trả lời sơ suất có thể đầu rơi máu chảy. :023:

      Hứa Thanh Gia nắm chặt tay Hồ Kiều, mắt nhìn thẳng, chỉ mình là quan lại huyện Nam Hoa, đặc biệt giới thiệu nhiệm vụ của bản thân lần này là tới tất cả thôn trại đốc thúc cày bừa vụ xuân. Trong lúc ấy Hồ Kiều cảm thấy tay chảy đầy mồ hôi, thầm nghĩ: Xem, ngốc tử này bị dọa rồi!

      Trong lòng nàng có chút đồng tình với , nàng cảm thấy dù sao mình cũng xuất thân từ quân đội, bảo vệ dân chúng là thiên chức -- quên nay nàng mới là đối tượng phụ nhân cần được bảo vệ -- số tư tưởng thực khắc sâu vào xương cốt nàng, trong trường hợp khẩn cấp cơ chế trong đại não lại khởi động.

      Hồ Kiều nắm tay Hứa Thanh Gia chặt hơn chút nữa, như muốn an ủi : Ngốc tử đừng sợ, ta bảo vệ chàng!:Cheerleader:

      Đáng tiếc nó bị Hứa Thanh Gia lý giải thành "Hứa lang ta rất sợ rất sợ đó, làm sao đây?" dùng cái tay còn lại vỗ vỗ bàn tay nắm chặt tay mình, bày tỏ ý an ủi, ở trong mắt Ngũ Lang cùng vị tướng quân trẻ tuổi kia chính là hai người ở trước mặt mọi người *, vị quan lại huyện Nam Hoa này có chút kiềm chế được rồi...

      Bên môi vị tướng quân trẻ tuổi lộ ra nụ cười châm biếm: "Trái lại ta biết từ bao giờ Chu hố to lại còn có vị quan cần cù như vậy rồi?"

      Ngụ ý chính là Hứa Thanh Gia dối.

      Lập tức trong lòng Hồ Kiều chửi ầm lên, đem tám đời tổ tông của Chu Đình Tiên ra ân cần thăm hỏi lần, thầm hận những năm qua ta đối với công đều chỉ qua loa cho xong chuyện, giống như thành đặc trưng, nay đột nhiên xuất vị Hứa Thanh Gia cần cù chăm chỉ cũng có ai tin tưởng.:die:

      "Trước kia có cũng có nghĩa tại có" Trái lại Hứa Thanh Gia còn rất bình tĩnh, "Xin hỏi tướng quân đối với quan lại huyện Nam Hoa nắm bao nhiêu? Mùa thu năm trước hạ quan mới được điều đến huyện Nam Hoa, năm nay nhận ủy thác của Chu đại nhân đốc thúc cày bừa vụ xuân, nếu đụng phải việc này thiếu được phải điều tra phen rồi."

      Tướng quân trẻ tuổi bỗng cười lạnh tiếng: "Ngu xuẩn!" Câu kết thúc này của ra vô cùng đột nhiên, dù cho là Hứa Thanh Gia mặt cũng vẻ tức giận đến đỏ bừng.:6:

      Hồ Kiều an ủi vỗ vỗ mu bàn tay , rất muốn cho biết: Ngốc tử, ta cùng vũ phu chấp nhặt! Tuy nhiên dưới ánh mắt sắc bén của tướng quân trẻ tuổi, rốt cuộc những lời này nàng cũng ra miệng.

      Ngộ nhỡ chỉ vì nhanh miệng mà hai người bị mang ra ngoài chém, vậy cũng đáng!:4:

      Nàng vẫn là rất thức thời đấy.

      Lúc này dường như Ngũ lang nhớ tới việc, tiến lên vài bước, ở bên tai tướng quân trẻ tuổi mấy câu, ánh mắt vị tướng quân kia có điểm giống như tiết trời ấm lại, lại mở miệng hỏi: "Ngươi thế nhưng là vị bảng nhãn năm trước Hứa Thanh Gia?"

      Hứa Thanh Gia chắp tay: "Chính là tại hạ!":th_26:

      Sau đó...Như là kỳ tích, vị tướng quân trẻ tuổi ấy lại đứng lên hướng về phía chắp tay làm lễ: "Vừa rồi đắc tội, Hứa lang chớ trách!" Rồi mời bọn họ ngồi xuống.

      Có nằm mơ Hồ Kiều cũng nghĩ tới, nếu lần này bị Thôi Ngũ Lang và Thôi Lục Lang mang đến nơi này, bất kể như thế nào nàng cũng biết vị Hứa Thanh Gia xui xẻo này làm sao mà trở thành Huyện Thừa huyện Nam Hoa nữa.

      Thôi Ngũ Lang tay cầm bánh bột ngô khô tay cầm tách trà lớn, ngồi ở trong lều vải đến nước miếng bay tứ tung, giống như vừa gặp thân, tổng hợp lại chỉ có hai nguyên nhân.

      : Hứa Thanh Gia nghèo kiết hủ lậu, hết lần này đến lần khác vì nịnh nọt đủ mà đắc tội quan lớn.:th_71:

      Hai: Đắc tội quan lớn cũng coi như xong, lại vẫn nể tình mà cự tuyệt mối hôn , nghe là bảng hạ tróc tế*, đối phương là khuê nữ lớn tuổi của quan lớn trong triều.:th_96:

      *bảng hạ tróc tế: dựa vào kết quả thi mà kén rể

      Từ tổng hợp lại, trạng nguyên thám hoa cùng khóa với đều có chức thất phẩm Huyện lệnh, đều ở địa phương giàu có đông đúc, còn bị phái đến vùng núi xa xôi, nhận cái chức bát phẩm Huyện thừa.... đúng là oan.:th_120:

      Tiến sĩ đương triều sau khi thi đậu đều bái tạ chủ khảo, từ nay về sau tiến sĩ và chủ khảo chính là quan hệ thầy trò. Chủ khảo năm trước chính là Thượng Thư đương triều Lệnh Hứa Đường. Hứa Đường xuất thân bần hàn nghèo khó, về sau được chức vị cao nhưng lại rất quan trọng dòng dõi xuất thân. Bởi vì vậy, chỉ cần làm chủ khảo, thời điểm đám tiến sĩ đến cảm tạ thế nào cũng muốn đem xuất thân, gia thế, quan hệ xã hội, tất cả hồi báo lần.

      Đến phiên Hứa Thanh Gia, nhóm bảng nhãn đồng niên đều chờ vào xuất thân hoặc họ hàng của bãng nhãn, đợi giới thiệu xong tên tuổi, quê quán của mình. Sau đó? Vốn có sau đó.

      Vốn Hứa Đường đối với trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa đều có kỳ vọng cao, sau khi nghe xuất thân bối cảnh của ba người, ta liền có thái độ đối xử khác nhau. Biểu ràng ở mức độ gần gũi thân thiết trong yến tiệc, sau đó chính là quá trình đảm nhiệm chức quan. Trạng nguyên Thôi Quần chính là đường huynh của Thôi Ngũ Lang, lúc trước gặp bào huynh (huynh ruột) Thôi tướng quân và bọn họ.

      Thôi tướng quân tên Thái.

      Bởi vậy Thôi Ngũ Lang có thể biết những điều này, đúng là so với tự mình thấy cũng kém là bao.

      Thanh Hà Thôi thị chính là thế gia đại gia tộc, dù có thay đổi triều đại với tích lũy từ mấy trăm năm, ở Đại Chu vẫn như cũ là dòng họ vô cùng kiêu ngạo. Thôi Quần đỗ trạng Trạng Nguyên sau đó quay về tế tổ, gặp được người về quê thăm người thân là Thôi Thái cùng với Ngũ Lang Lục Lang, trong bữa tiệc có nhắc tới đồng niên Hứa Thanh Gia, khỏi thở dài vài câu.:4:

      Hứa Thanh Gia dù có bối cảnh nhưng nếu ở kinh thành kết mối hôn tốt cũng coi như mở ra cho mình con đường làm quan tồi. Đáng tiếc là vừa cứng đầu lại vừa thẳng thắn, cuối cùng chỉ có thể đến nơi Bách Di làm vị tiểu quan, rơi vào tay Chu hố to, chỉ sợ muốn sống an ổn cũng khó chứ đừng đến thăng quan.:039:

      Xuất phát từ tín nhiệm với bào huynh, lúc này Thôi Thái cùng với Thôi Ngũ Lang thấy vị Hứa Thanh Gia xui xẻo cũng truy hỏi chuyện mỏ bạc có quan hệ với hay . Muốn biết vị tân Huyện thừa, vì sao lại hơn nửa đêm vụng trộm chạy tới mỏ bạc, tự nhiên là cho người điều tra thôi.

      Cũng biết là ý của Thôi Thái hay là Thôi Ngũ Lang cảm thấy gần gũi mà đưa hai người bọn họ đến lều vải của mình, cũng đem Triệu Nhị tới.

      Đối với người của Chu hố to vẫn là quá yên tâm.

      Thôi Ngũ Lang bằng lòng chuyện của Hứa Thanh Gia ở kinh thành đều do lòng tò mò đối với Hồ Kiều. Nha đầu kia nhìn tuổi lớn lắm nhưng sức lực . Tối hôm qua chỗ bị đá đến bây giờ vẫn còn đau lợi hại. Lúc quay về doanh bôi thuốc nhìn thấy vết xanh đen, ngay cả cũng phải giật mình. Biết được đây là thê tử Hứa Thanh Gia, thấy nàng bày ra dáng vẻ sững sờ, ngốc nghếch, vì cố tình kích thích nàng nên mới đặc biệt ra.:059:
      Last edited: 24/10/17

    4. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Lâu lâu mới có 1 chương, như nắng hạn gặp cơn mưa rào, haizzz
      người qua đườngCobe thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương mười lăm

      Lúc Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều rời chỗ quân binh Thôi Thái tạm thời trú doanh đằng sau có thêm theo cái đuôi cắt đứt: Thôi Ngũ lang.

      Thôi Thái nhận mệnh lệnh tuần tra ở các bộ Bách Di, tuy rằng Nam Chiếu nay diệt nhưng suy cho cùng trong lòng nhóm man di vẫn có bao nhiêu thần phục, người ở vẫn rất lo lắng nên cho mười vạn quân đóng ở đây quanh năm để tuần tra.

      Thôi Thái dẫn binh tới biên cảnh huyện Nam Hoa, nghĩ tới ở nơi vắng vẻ ngoại thành lại tìm thấy được lò luyện kim nhưng lại thấy cái giếng mỏ nào tất nhiên cảm thấy kỳ quái. Truy lùng tra ra được thôn Thạch Dương.

      Trăm sông đổ về biển, Thôi Thái và Hứa Thanh Gia đều muốn điều tra chủ nhân sau lưng mỏ ngân quặng này là ai, thế là Thôi Ngũ lang bị cắt cử theo Hứa Thanh Gia để điều tra việc này.

      Thôi Ngũ lang là thiếu niên rất hoạt bát, lần đầu gặp mặt đánh trận với Hồ Kiều, trong doanh còn cố ý giảng chuyện tình của Hứa Thanh Gia ở trong kinh, kết quả phát nàng tựa hồ như vừa nghe xong câu chuyện xưa truyền kỳ, chút cũng có biểu tình bị kích thích, thế nên còn có điểm vui.

      -- Nguyên lai đây là đại tỷ ngốc thiếu tâm nhãn sao trời?!:th_71:

      Cho dù có ánh mắt cảm kích “Hứa Lang đối với ta tình thâm nghĩa trọng, dù có tan xương nát thịt ta cũng báo đáp chàng” cũng nên có vẻ mặt tự ti rằng mình sinh ra xứng với bảng nhãn lang chứ...... Cố tình hai loại này Hồ Kiều đều có.:062:

      Điều này làm cho Thôi Ngũ lang thấy rất kỳ quái. nhiều lần thầm quan sát Hồ Kiều, thấy nàng so với những nữ tử tầm thường khác cũng có gì đặc biệt, bộ dáng chỉ có thể tính là bậc trung, hoàn toàn có vẻ đẹp của vật thô ráp được mài dũa, đại khái chỉ có thể phân ra là loại hoa dại .

      Nhan sắc nữ nhi Thôi gia đều tốt, đều được nuông chiều trong khuê phòng từ bé, ăn, mặc ở, lại đều tốt còn muốn tốt hơn, loại như nàng này ở dân gian lớn lên lại được dạy dỗ qua tự nhiên nhìn kém hơn rất nhiều. Nhưng là đường xuống, phát kỹ năng sinh tồn dã ngoại của nàng đúng là vô địch, nhặt củi nhóm lửa hái nấm làm bánh bột ngô linh tinh đều rất lưu loát, trong lòng liền dâng lên ý niệm mơ hồ trong đầu: Hứa Thanh Gia cố ý phải về quê cưới vợ, có lẽ...... cũng tồi.

      Thử nghĩ mà xem, khuê nữ nhà quan lớn nhị phẩm có thể vén tay áo làm những việc này ? Có thể cùng nửa đêm lần tìm đến mỏ quặng, lại sợ chết lao tới đánh nhau với để bảo vệ nam nhân phía sau này của nàng sao?

      Tất nhiên thể.

      Mấy người bọn họ lại hết nửa tháng, cư nhiên ở huyện Nam Hoa lại phát ra mỏ ngân quặng nữa. Bất quá lúc này đây bọn họ đều rất trấn định, ban ngày phát manh mối, buổi tối thừa dịp đêm lên tra xét hồi, sau đó trực tiếp qua.

      Triệu Nhị lần này sống chết chịu làm nhân viên túc trực. Thôi Lục lang ra tay quá mạnh, lúc trước thiếu chút nữa chặt đứt xương cổ , nghĩ đến vất vả mới nhặt lại được mệnh, lần này nửa đêm lên núi so với thỏ chạy còn nhanh hơn, luôn luôn ở phía trước, đẩy Hứa Thanh Gia ra sau.

      Đợi đến khi trở lại thị trấn Nam Hoa là gần tháng tư. Thời tiết dần dần nóng lên, mọi người đường đều cởi áo bông mặc áo mỏng, mấy tháng thấy, Chu Đình Tiên nhìn Hứa Thanh Gia tựa hồ tâm tình dễ chịu hơn ít, lại thấy trình lên tình huống cày bừa vụ xuân của các thôn, chỉ tiện tay lật thôi cũng thể cảm thán ở trong lòng: Đó là cấp dưới cần cù!

      Đáng tiếc lại cùng chí hướng, đáng tiếc!

      Trấn an hồi, lại cho Hứa Thanh Gia ba ngày nghỉ, xem như thưởng cho lần này đốc xúc cày bừa vụ xuân vất vả.

      Hứa Thanh Gia đối với Chu Đình Tiên vẫn rất cung kính, chỉ là về chuyện ngân quặng nửa điểm cũng lộ, báo xong công rồi liền vội vàng về nhà, đường gặp được Cao Chính cũng chỉ dừng lại để chào hỏi, cảm tạ có nhiều chiếu cố đến nhà mình, ngày khác mời rượu .

      Thôi Ngũ lang là theo đến điều tra việc ngân quặng có quan hệ với Chu Đình Tiên hay , nhưng tiểu tử này dọc đường lại cứ nhìn trộm vợ mình cách trắng trợn Hứa Thanh Gia sớm mất hứng.:th_69:

      Triệu Nhị từ lâu, nghĩ đến trong nhà chỉ còn lại có Thôi Ngũ lang cùng Hồ Kiều, dưới chân Hứa Thanh Gia lại càng nhanh hơn.:yoyo22:

      Nhà thuê của Hứa gia ở ngay tại phố sau huyện nha, bao lâu tới. Vợ chồng bọn họ rời thời gian, trong phòng tích đầy bụi, Hồ Kiều vào cửa liền vấn tóc bắt đầu quét bụi lầu lầu dưới, cũng quản Thôi Ngũ lang tò mò.

      Đợi cho Hứa Thanh Gia trở về từ huyện nha, nàng quét tước phòng ốc sạch đại khái. Hứa Thanh Gia vào cửa liền nhìn thấy Hồ Kiều ở trong sân chặt giò lợn, cái thớt gỗ được đặt ở cái bàn đá trong viện, vẻ mặt hung hãn, mỗi đao chém xuống đều làm cho gân cốt đứt lìa, ánh mắt lại nhìn về phía Thôi Ngũ lang cách đó xa liếc qua, vừa chặt vừa hầm hừ: “Cho ngươi chạy loạn này, chạy loạn này!”

      Hứa Thanh Gia:......:03:

      Chiêu giết gà dọa khỉ này làm cũng quá ràng ? Bọn họ ở trong viện này sinh hoạt non nửa năm, cũng chưa từng thấy Hồ Kiều na cái thớt gỗ ra ngoài, Thôi Ngũ lang ở đây nàng liền chặt xương ngoài sân, nhìn ra chính là ngốc tử!

      Thôi Ngũ lang nhìn thấy Hứa Thanh Gia trở về, bước nhanh vài bước tới nghênh đón, lại dùng ánh mắt ý bảo : tức phụ này của huynh cũng quá hung hãn rồi! Trong lời ra cũng có chút ủy khuất: “Hứa Lang, ta bất quá chỉ là lầu nhìn chút......” Cũng chưa đến phòng ngủ đó, chỉ là muốn nhìn xem bảng nhãn đọc sách gì thôi.

      từ đọc sách được, nhưng chuyện luyện võ lại rất có thiên phú, thế nên mới theo quân. Nhưng Thôi gia đa số đều theo văn, giống như cùng với Thôi Thái, Lục lang theo võ rất ít. Bởi vậy, đối với người có thể thi đậu bảng nhãn rất là ngưỡng mộ. Muốn thăm thư phòng bảng nhãn chung quy là muốn nhìn chút học bá là luyện thành như thế nào.

      Nào biết ra bị lão bà của học bá cản trở, lưu lại câu: Lầu hai được lên!

      Thôi Ngũ lang có thể lý giải, lầu hai khẳng định có gian là phòng ngủ hai vợ chồng bọn họ, tự tìm mất mặt, nhưng thư phòng của Hứa Thanh Gia cũng ở lầu mà.

      vốn định xông đại lên, nhưng ngay sau đó Hồ Kiều lại xách cái thớt gỗ ra sân chặt xương, mỗi nhát chém xuống, Thôi Ngũ lang đều cảm thấy xương cốt đau nhói. nghĩ rốt cục hiểu được vì sao Hứa lang quân thà rằng cần khuê nữ quan lớn trong kinh cũng phải hồi hương cưới phụ nhân này.

      Ngẫm lại xem, bình sinh kết lấy cái cừu oán như vậy, vạn nhất ngày nào đó gặp phải nàng xách đao tới cửa hành hung, bằng thân thể kia của Hứa lang, cũng chỉ có thể chịu bị chém thôi!

      Còn bằng lấy về nhà từ từ cảm hóa □□.

      Thôi Ngũ lang đồng tình sâu sắc với Hứa Thanh Gia, đợi vào nhà rồi liền thể chờ đợi cầu được lên lầu thăm thư phòng .

      lầu, sương phòng trái phải hai vợ chồng bọn họ mỗi người gian, sách của Hứa Thanh Gia đều ở gian phòng giữa, xem như là nơi vợ chồng bọn họ cùng nhau sinh hoạt, người sáng suốt lên chú ý chút chỉ sợ đều có thể đoán ra chuyện phòng the vợ chồng bọn họ hài hòa, sao có thể dẫn Thôi Ngũ lang lên?

      “Này...... nếu Ngũ Lang muốn xem sách gì, ta lấy cho ngươi? Binh thư sao? Nơi này của ta chỉ sợ có!” Hứa Thanh Gia trấn an quân đồng minh bị chấn kinh, lại lặng lẽ liếc mắt cái về phía Hồ Kiều trừng mắt nhìn, ý bảo nàng mau na hung khí , đừng cầm đao ở trong sân hù dọa khách.

      Thôi Ngũ lang nhìn thấy cái liếc mắt này của , chỉ biết là mình bị cự tuyệt, thầm nghĩ: Quả nhiên là sợ lão bà!:th_67:

      Thẳng đến khi Hồ Kiều cầm thớt gỗ đao thái chân giò xa, mới giọng hiến kế cho Hứa Thanh Gia: “ bằng ta dạy cho huynh mấy chiêu phòng thân?” cho dù ở bên ngoài bị tức phụ làm sợ cũng thôi nhưng nếu ngay cả uy phong giường cũng cũng đồng tình với Hứa Thanh Gia.

      Người bị đồng tình là Hứa Thanh Gia lo lắng đến việc khi mình xuất môn còn được tức phụ che chở, ở phía sau núi thôn Thạch Dương biết tình huống địch ta mà Hồ Kiều phải liều mạng với Thôi Ngũ lang trong lòng liền dâng lên áy náy, lập tức đồng ý đề nghị của Thôi Ngũ lang, đồng ý cùng học mấy chiêu cường thân kiện thể, trọng yếu hơn là bảo hộ tức phụ nhà mình.

      Thôi Ngũ lang biết được hunh hãn của Hồ Kiều, tối đó gặm chân giò lợn nàng nấu thầm nghĩ chờ ta xúi giục Hứa lang nhà ngươi rồi, xem cái đồ hung hãn nhà ngươi làm sao bây giờ?!:yoyo36:

      Từ đó về sau sớm muộn gì Hứa Thanh Gia đều theo Thôi Ngũ lang đứng trung bình tấn học quyền, ban ngày ban mặt nhưng cũng thấy bóng dáng hai người. Cũng biết Thôi Ngũ lang vội cái gì, Hứa Thanh Gia rời lâu như vậy sau, công đọng lại thành đống lớn, đều cần làm. Chu Đình Tiên cái gì cũng phái người làm, chỉ chờ Hứa Thanh Gia trở về làm.

      ban ngày ở huyện nha bận rộn, buổi tối trở về đánh quyền, cơm nước xong liền lên lầu sao sao chép chép, thuận tiện làm công tác gián điệp. Hồ Kiều cố ý Cao gia cảm tạ Cao nương tử, có đôi khi cao hứng cũng lôi kéo Hứa Thanh Gia đọc thuộc sách chút, thời gian còn lại đều ở trong viện nấu ăn, nuôi mấy con gà con, ngày trôi qua thập phần nhàn nhã.

      Chỗ duy nhất được hoàn mỹ, chính là bổng lộc Hứa Thanh Gia quá ít, cho dù tiết kiệm cũng vô dụng, chỉ sợ còn sắp bị thiếu hụt.

      Huống hồ gặp gỡ loại thiếu niên Thôi Ngũ lang này khẩu vị tốt, tiền cơm nước trong nhà dần tăng lên, cuối cùng nàng bị bức đến nóng nảy liền ngăn đón Thôi Ngũ lang đòi tiền cơm. Tra án cứ tra, đó là chuyện công, thể lấy nhà nàng làm khách điếm được. Cho dù nhà nàng mở khách điếm cũng phải thu bạc phải sao?

      về chuyện tiền nong, suy nghĩ của Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều tất nhiên là bất đồng. mỗi tháng đưa bổng ngân cho Hồ Kiều, nhưng mà khi Thôi Ngũ lang đến, liền trở thành đương gia hiếu khách, chẳng những thu bạc mà lại còn rất chiêu đãi, thấy Hồ Kiều đuổi theo Thôi Ngũ lang để thu tiền ăn bình sinh lần đầu tiên tức giận.

      “A Kiều --”

      Hồ Kiều chặn Thôi Ngũ lang lại để đòi bạc, nghe thấy kêu cũng dừng lại.

      “A Kiều --” giọng của Hứa Thanh Gia lại cao thêm vài phần.

      Lão bà là người của nặng hơn người, lại ở ngay trước mặt Hứa Thanh Gia, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, giống như bị người ta hung hăng tát cái mặt, hận thể kéo Hồ Kiều trở về phòng dạy dỗ.

      Hồ Kiều cũng cho rằng mình làm sai, thẳng thắn mở miệng đòi bạc Thôi Ngũ lang, chút cũng ngượng ngùng.

      “Nhà chúng ta nghèo khổ, khẩu vị Ngũ Lang lại tốt như vậy, hai ba ngày thành vấn đề, nhưng nay tháng, còn như vậy nữa nhà của ta phải đói, Ngũ Lang có phải hẳn là nên giao chút tiền cơm hay ?!”

      Sau khi Thôi Ngũ lang đến đây sống chết chịu ra ngoài ở mà ở ngay lầu , tuyên bố bên ngoài là biểu đệ của Hứa Thanh Gia.

      “Biểu tẩu, tẩu cũng quá khách khí , chúng ta người nhà sao phải giao cái gì mà tiền cơm chứ?” Thôi Ngũ lang ôm hà bao buông tay, bị Hồ Kiều phen giựt lấy, từ bên trong cầm ra hai khối bạc, chừng ba bốn lượng, lại trả hà bao lại cho .

      “Là Ngũ Lang ngươi rất thấy ngại!” Xoay người chuẩn bị cơm chiều.

      Đầu Hứa Thanh Gia đều đau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :