1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Hố bên kiêu tế hay quá nên tính ra bên này ko bằng, chứ thực truyện này hay lắm. Mà diễn biến kiểu vầy ko biết 2 ng này chừng nào mới độn phòng đựơc
      A Huyền 152 thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      truyện này mong mỏi được thịt thà gì đâu, nhưng được cái là em bé đến sớm, 1/4 truyện là có rồi, như mấy truyện khác phải đợi ở ngoại truyện nên mn cứ yên tâm nhe. truyện khá giống điền văn nên có cao trào gì lắm, nhưng rất dễ thương và tình cảm.

      [​IMG]
      levuong, saoxoay, linhdiep177 others thích bài này.

    3. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      có thịt hơi thất vọng mà đc cái có bảo bảo nên cũng an ủi đôi phần.
      Mà pic hợp quá zạ
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 10
      editor: Cobe

      [​IMG]

      Từ khi Hồ Kiều còn dung túng cho Hứa Thanh Gia nữa nàng cảm thấy.......người này hình như là càng ngày càng biết nghe lời.

      Biểu cụ thể chính là, đầu tiên còn động tay động chân với nàng nữa, có vẻ như rút kinh nghiệm từ lần giáo huấn trước mà lập chí quay trở về làm quân tử. Điều này làm cho Hồ Kiều thực vui mừng.:yoyo63:

      Tiếp theo, giao toàn bộ tiền lương bổng được phát và lĩnh tiền tiêu vặt từ tay nàng.

      Thế nhưng bởi vì xã giao thực là ít đến thảm thương, hầu như đều xã giao gì cả nên toàn bộ tiền tiêu vặt này cứ đoạn thời gian liền giao lại vào trong tay Hồ Kiều. Tính ra đúng là nam nhân sống tiết kiệm.:yoyo53:

      Vì vậy hai người lại trở lại mối quan hệ người thân ở chung rất vui vẻ.

      Hứa Thanh Gia phụ trách kiếm tiền, Hồ Kiều chịu trách nhiệm nội trợ. Buổi tối cùng nhau đọc sách tập viết ở đại sảnh. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hai câu, có đôi khi ai cũng lời nào lẳng lặng làm việc của mình, chỉ là càng ngày càng có thói quen với tồn tại của đối phương.

      Ngẫu nhiên Hứa Thanh Gia đọc thuộc lòng còn Hồ Kiều nhìn chăm chú vào cuốn sách, nàng chờ đợi Hứa Thanh Gia ở thời điểm đọc thuộc có thể đọc sai chút, sai chữ cũng được...... Nhưng Hứa Thanh Gia từ đầu đến cuối đều hề xuất tình huống ngập ngừng hay đọc sai xíu xiu nào hết.:yoyo25:

      Hồ Kiều khỏi hoài nghi trong đầu Hứa Thanh Gia có phải được trang bị máy tính hay , sớm được ghi chép vào, giờ chỉ là quét máy đọc lên mà thôi. Nhưng nhìn bộ dạng say sưa đắm chìm trong đó, Hồ Kiều lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

      Xuyên qua đủ thần kỳ rồi, còn có bộ nhớ của máy tính nữa sao, nào có chuyện tốt như vậy?:yoyo4:

      Sau lại có lần nàng nhìn chằm chằm vào quyển sách vô cùng dài đọc thuộc xong rồi thuận miệng hỏi Hứa Thanh Gia: "Sách này lúc trước chàng đọc bao nhiêu lần rồi vậy?" Cái người này lại trả lời: " biết nữa, dù sao ta cũng đọc rất nhiều lần"

      phải là học toán tốt. Hồ Kiều từng chứng kiến buổi tối tính tính toán toán gì đó. Cũng biết có phải ở Huyện thừa có phải còn kiêm luôn chức tiên sinh phòng kế toán nữa, dù sao có đôi khi thấy gảy bàn tính rất nhanh nhẹn lưu loát nên có thể loại bỏ khả năng giỏi lĩnh vực này.

      Với lại Hứa Thanh Gia có vẻ ở trước mặt nàng cũng dối. đọc rất nhiều lần xác định là do… đọc quá nhiều lần, đến bản thân cũng nhớ nữa.:yoyo36:

      Lúc này Hồ Kiều mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

      Đụng phải vị học bá cũng đủ đáng thương rồi, nếu vị học bá ấy là thiên tài, chỉ cần xem qua là thuộc chính là nàng là người ngu mất thôi. Thế nhưng nếu người ta là do chịu khó chăm chỉ mà trở thành học bá, nghĩ tới ở sau lưng phải trả giá bằng vất vả và bao mồ hôi công sức để có ngày hôm nay đọc thuộc làu làu như vậy, Hồ Kiều là thực bội phục.

      Ít nhất nàng làm chuyện gì cũng chưa từng nố lực hết mình.

      Hồ Kiều cảm thấy bởi vì nguyên nhân này mà gần đây thái độ của nàng đối với Hứa Thanh Gia lại chuyển biến tốt đẹp hơn rồi.

      Thời gian cứ đều đều mà trôi qua như vậy, thỉnh thoảng Hứa Thanh Gia dùng tiền tiêu vặt mà tích lũy được để mua chút đồ ăn vặt hoặc khăn tay đem về cho nàng. Có đôi khi cũng mang bó hoa trở về. Hồ Kiều nhận được lễ vật cũng cảm thấy được sủng mà lo sợ, nhịn rồi lại nhịn nhưng cũng có biện pháp che giấu được nụ cười mặt xuống. Nhưng nàng nghĩ là cần rụt rè chút, nên thể ra mình kiến thức hạn hẹp như vậy nên đem toàn lực để áp chế, cuối cùng khuôn mặt nàng duy trì loại biểu cảm vừa giống như kinh hãi lại vừa như vui mừng. Nếu nàng soi gương, chỉ sợ đến chính bản thân cũng bị dọa giật mình.:dongcung2:

      Ban đầu Hứa Thanh Gia cũng cảm thấy hoảng sợ, thấy nàng ôm bó hoa như người mộng du rời , nhưng lại thể là kỳ lạ ở đâu, nhìn kĩ thấy nàng ngẩn ngơ... nhịn được mà cười rộ lên.

      -- Nàng thực là vui mừng đến choáng váng

      Điều này cũng có chỗ tốt, ít nhất nàng bị ngây ngốc, chỉ là mỗi khi nàng nhận được lễ vật bữa cơm tối hôm ấy chắc chắn càng thêm phong phú.:th_92:

      Thực ra việc này thể trách Hồ Kiều được.

      Đời trước của nàng ở cùng với các nữ hán tử trong đội tập xạ kích và vác vật nặng, huấn luyện sinh tồn dã ngoại, tóc ngắn nhìn như tiểu tử, khi tốt cả người đổ mồ hôi thối, lúc chật vật cả thân đầy bùn, ai còn nhớ được mình là nữ tử yểu điệu đây? Huống chi cứ ba năm ngày lại nhận được lễ vật? Ngay cả cái đuôi cũng muốn vểnh lên luôn ấy!:th_26:

      Kiếp này theo Hồ Hậu Phúc, vị kia chính là điển hình của hán tử cẩu thả, qua loa, thời điểm hiểu nàng nhất bất quá chính là làm giò ngâm, chất thịt trong bát nàng thành núi, miệng ngừng thúc giục:“A Kiều ăn nhiều thịt chút.”:th_73:

      Tặng hoa cùng ăn thịt, hai điều này có thể giống nhau sao?:th_35:

      Hồ Kiều thực cảm thấy ràng từ trong ánh mắt của Hứa Thanh Gia rằng bản thân là nữ tử... Bởi vì tự thông* tặng nàng toàn là những đồ vật mà nữ tử ưa thích.

      * vô tự thông: thầy chỉ dạy cũng tự hiểu, lý giải được

      Thời điểm cuối năm cũng là lúc huyện nha nghỉ ngơi. Hứa Thanh Gia theo Hồ Kiều ra phố mua sắm đồ tết. Bọn họ chỉ có hai người, thức ăn và đồ dùng cũng cần nhiều lắm, mỗi thứ đều chuẩn bị ít. Lại thêm việc quan hệ của Hứa Thanh Gia cùng đồng liêu tốt, thân phận của như vậy thực ra cũng cần vội vàng thăm nhà khác, ngoại trừ Chu gia cùng Cao gia, chắc vẫn phải có lễ.

      Đợi đến hai mươi chín tết, hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, đệm chăn cũng được tháo ra giặt qua rồi. Cả người Hứa Thanh Gia từ trong ra ngoài đều mặc đồ Hồ Kiều mới làm cho . đối với năm nay có vẻ rất vừa lòng.

      Ngày trước, đồ của đều do Ngụy thị sửa soạn, năm nay là lần đầu tiên được mặc bộ đồ mới do Hồ Kiều làm, vì vậy cứ ở trước mặt nàng tới lui, hỏi có chuyện gì đều lắc đầu.:th_3:

      Hồ Kiều bận bịu hấp bánh luộc thịt linh tinh, tất cả đều là chuyện dưới bếp, cố tình lại cứ hết lần này đến lần khác tới lui trước mặt mình, cuối cùng phiền chịu được, Hồ Kiều đem dao phay chặt mạnh lên thớt gỗ, hắt cằm, thái độ hung dữ mà : “Chàng đây là có việc gì nên chạy loạn cái gì hả? Nên làm cái gì làm cái đó ? Còn theo ta nữa cẩn thận ta đánh chàng!”:th_49:

      Hứa Thanh Gia bị dọa sợ, yên lặng mà lui ra ngoài.:th_60:

      Hồ Kiều:“...” đại nam nhân, làm ra bộ dáng bị uất ức ấy cho ai nhìn chứ?:th_67:


      giúp được gì lại còn làm phiền thêm.

      Đợi ra lúc, Hồ Kiều vẫn suy nghĩ cẩn thận xem muốn làm gì.

      Sau lại nhớ tới hình như là chưa mua gia vị, thời điểm chạy đường mua, nghe được phía sau có tiếng của tiểu hài tử non nớt chuyện với nương: “Nương, nương xem bộ đồ mới của con có đẹp ?”:th_3:

      Hồ Kiều đột nhiên quay đầu, nhìn đứa khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt hơi đen, còn mang theo yếu ớt bẩm sinh của đứa , bám sát theo bước chân của mẹ. Phụ nhân kia có lẽ vội vàng chuẩn bị lễ mừng năm mới gì đó, cũng là mua đồ, nhìn cũng nhìn mà chỉ thuận miệng qua loa: “Đẹp, đẹp.” Ánh mắt cũng chưa từng liếc cái lên người đứa .

      Tiểu hài tử bỏ qua, chạy qua chạy lại đằng trước phụ nhân kia, ý đồ muốn cho nàng quay lại nhìn quần áo mới của mình chút xem có đẹp hay , hành động này khiến nàng cảm thấy quen thuộc nên lời. Hồ Kiều nhìn nhìn rồi đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy bộ dạng Hứa Thanh Gia lúc nãy câu nào mà cứ ở bên cạnh nàng chạy tới chạy lui, cái dáng vẻ ấy là cùng dạng với tiểu hài tử này còn gì?:th_118:

      ràng sang năm chính là thanh niên hai mươi tuổi rồi, chẳng lẽ lại giống tiểu hài tử này, muốn thấy từ trong mắt nàng khẳng định rằng mặc áo mới ấy đẹp hay ư?

      Vội vàng quay lại đầu đường huyện Nam Hoa, Hồ Kiều bỗng nhiên nhịn được mà cười ra tiếng.:th_72:

      Thực là ngốc nghếch mà!

      Lúc nàng trở về thấy Hứa Thanh Gia đứng ở trong sân, trước mặt là cái vạc mẻ từ năm trước. Hai tay chắp sau lưng, dường như rất tịch mịch.:th_14:

      Lúc Hồ Kiều tiến vào cũng nhúc nhích, đợi đến lúc nàng cất giọng hỏi: "Vị lang quân này, cái áo choàng mới này ở người chàng thực là vừa vặn, biết là mua trong tiệm của thợ may nhà ai? Có thể giới thiệu cho tại hạ để tại hạ cũng mua kiện trở về mừng lễ năm mới hay ?

      Hứa Thanh Gia "vèo" cái liền chuyển qua, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn khác xa với hình tượng quân tử trong dĩ vãng, dường như hai mắt đều bừng sáng, bên môi lại mang theo ý cười rụt rè: "Vị khách quan này, thực ngại quá, thân áo choàng mới này của tại hạ là do nội tử trong nhà tự tay làm cho, chỉ sợ bên ngoài mua được":th_28:

      Hồ Kiều hề để ý hình tượng mà ôm bụng cười to, tự nhiên lại nghĩ đến tiểu hài tử bốn năm tuổi mình gặp đường vừa nãy.

      là xấu hổ, đại nam nhân hai mươi tuổi đầu, vậy mà có gì khác so với tiểu hài tử bốn năm tuổi đường kia.

      Hứa Thanh Gia biết nàng cười cái gì nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy nên cũng rất vui vẻ. tay nhàng phủi chút bụi bặm tồn tại áo choàng, bước tới trước vài bước, nhận lấy đồ vật trong tay nàng rồi tiến về phía phòng bếp. Hồ Kiều theo phía sau , càng nghĩ càng vui, giống như quên mất dáng vẻ cầm dao hung ác vừa rồi của mình.

      Nàng quên, Hứa Thanh Gia hình như cũng quên.

      Đợi đến lúc ăn tối xong, dọn dẹp sạch , hai người trở lại đại sảnh lầu hai, bưng chậu than vào sưởi ấm, Hứa Thanh Gia lập tức vùi đầu vào công việc.

      Ban đầu chậu than để bên cạnh nàng, Hồ Kiều thấy viết viết vẽ vẽ bèn đem chậu than bưng qua, dời đến bên cạnh xong nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Gia ghi chép.

      có vẻ như vừa viết vừa nhớ lại, nhưng tốc độ hạ bút cũng chậm.

      Hồ Kiều nhìn nhìn lúc, rốt cuộc nhìn ra có điểm đúng. Hình như ghi lại tiền thuế của tất cả môn hộ nộp lên. Những cái này phải là lúc ấy giao xong là có việc gì sao? Hơn nữa nàng lại phát , tựa hồ ghi chỉ của mỗi năm nay mà là những năm trước.

      Cái này càng kỳ quái.

      Nàng sợ quấy rầy Hứa Thanh Gia nên nhịn lúc, chờ viết xong, Hồ Kiều mới tới hỏi:

      "Hứa lang, chàng vừa ghi chép cái gì vậy?"

      Nhiều việc Hứa Thanh Gia căn bản cũng tránh nàng, có đôi khi cũng với nàng những chuyện trong huyện nha, biết là cảm thấy nữ nhân có thể nghe chuyện bên ngoài của hay do ở huyện Nam Hoa quá buồn khổ, có ai để thổ lộ cho nên đối với việc mình làm giấu diếm chút nào.

      "Ta dùng trí nhớ để viết lại danh sách tiền thuế của huyện Nam Hoa vài năm gần đây, báo lên và thực tế thu được. "

      Báo cái này lên dễ nhưng còn thực tế thu được?

      Chu Đình Tiên chẳng lẽ có làm giả sổ sách, ông ta dám đem những sổ sách kia cho Hứa Thanh Gia nhìn chắc?

      Dường như Hứa Thanh Gia nhìn ra nghi vấn của nàng, nhàng cười : "Chu Đình Tiên ở chỗ này quá lâu, có lẽ ông ta nghĩ ta chỉ là tên huyện thừa nho làm gì được mình. Ông ta chuyển chỗ, có lẽ phải là do bản thân ông ta có năng lực thăng chức mà là ông ta muốn sao? Hoặc là phía có người muốn ông ta thăng chức? Ta cứ nghĩ mãi mà . Nhưng nhìn ông ta có vẻ như rất có chỗ dựa. Những năm qua sổ sách thuế khóa đều tích tụ tại đó, lúc ta kiểm tra nhà kho nhìn qua lần, buổi tối về nhớ lại chút, hy vọng trong tương lai có ngày dùng tới nó.":tot nghiep:

      Hồ Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn tên gia hỏa này, nàng cứ cho là trí nhớ của là do khổ luyện mới có được, giờ mới biết có bản lĩnh chính là gặp qua quên! bao giờ muốn chơi với nữa!:die:

      Hồ nương, sai trọng điểm rồi nha!

      Chẳng lẽ phải là "Lão công làm công tác gián điệp nguy hiểm như vậy, nếu bị người ta phát ta có bị liên lụy ?" hay sao?:061:

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Dễ thương

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :