1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 77

      Đại bộ phận quan viên trong nha môn châu phủ được phải đều về, Hứa Thanh Gia và Đoạn Công Tào là trở về muộn nhất.

      Lúc Hứa Thanh Gia đến Đoạn Công Tào chuyện với đồng liêu về uy vũ của võ sư mà Hứa đồng tri mang theo. cũng biết hai tiểu tử nhà mình theo võ sư Hứa gia tập võ, nhưng chỉ cho là người trông giữ viện bình thường, dù sao cũng trông cậy vào việc nhi tử theo con đường này. Nào biết chờ tận mắt nhìn thấy mới biết được ra Hứa phủ vậy mà cũng tàng long ngọa hổ.

      Đoạn đường này, Đoạn Công Tào móc hết tâm tư chuyện với Phương sư phó, muốn biết được lai lịch của ông, mình cũng tìm võ sư như vậy về nhà. Nào biết Phương sư phó tích chữ như tích vàng, vào thành còn câu, Đoạn Công Tào là vô cùng thất bại.

      Hai tên nhóc nhà thấy trở về lập tức liền phấn chấn: “Ngày mai có thể Hứa phủ tập võ rồi!” Nếu cha trở lại, vậy Phương sư phó tất nhiên cũng trở lại.

      Đoạn Công Tào: “…”

      Rốt cuộc ai mới là cha của bọn chúng vậy?!

      Ở chỗ nhi tử bị tổn thương, Đoạn Công Tào vào hậu viện tìm phu nhân, nghĩ tới lão bà nghe khúc, phẩm rượu, chân bắt chéo, vô cùng thoải mái, so với lúc trước khi mặt mũi còn hồng hào hơn, khí sắc còn tốt hơn. Nếu phải nàng còn mặc váy của nữ nhân Đoạn Công Tào còn nghi ngờ trong phòng mình nằm đại lão gia.

      Nếu trong ngực nàng lại ôm thêm mỹ nhân, đó thực chính là tư thế hưởng lạc của nam nhân.

      Trong lòng Đoạn Công Tào thực hụt hẫng.

      Trước giờ chưa từng nghĩ tới có ngày phu thê bọn họ có thể đến bước này. Cũng may phải hoàn toàn có gì, ít nhất thấy về nàng vẫn khách khí để nha hoàn lấy nước cho tắm gội, lại nhiệt tình mời cùng nhau uống rượu nghe khúc.

      Tư thế giống như những hồ bằng cẩu hữu ngoài kia, lời được ra từ miệng của phu nhân mình cũng mới mẻ.

      Trước kia phu thê bọn họ như mèo vờn chuột, ở bên ngoài vụng trộm, lão bà ở phía sau thám thính, nghe được manh mối gì tốt hoặc là nhìn thấy đem người về lập tức trở mặt, ở nhà trình diễn vai võ phụ.

      Giờ ngược lại, lão bà hoàn toàn có tâm tư động võ, chẳng những hề ghen tuông còn học được hưởng lạc.

      Đoạn Công Tào uống rượu mà cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

      Nương tử nhà tựa hồ quen với sinh hoạt kiểu này, nghe khúc được nửa, chạm ly với , sau khi ngửa cổ uống hết còn cảm thán câu: “Nghe trong thành này còn có tiểu quan quán, các tiểu tử nơi đó nhan sắc thanh tú, vừa nghe lời lại biết ngọt…”

      “Phụt!”

      Đoạn Công Tào mới vừa uống rượu liền phun hết ra, bàn tiệc ngon trước mặt liền hỏng mất. trong lòng liền có suy đoán như nuốt phải ruồi bọ, chẳng lẽ những ngày ở nhà, lão bà của làm chuyện gì mà biết sao?

      Bằng sao lại nhắc tới tiểu quan quán?

      Đoạn Công Tào thích cái thể loại đó, cũng chưa vào chỗ đó lần nào, nhưng cũng phải là biết việc này.

      Đoạn phu nhân sửng sốt, ghét bỏ làm hỏng bàn tiệc, phân phó nha hoàn dọn xuống, có vẻ như bị phun này của làm cho tâm tình hưởng lạc cũng còn, ngay cả khúc cũng nghe mà về phòng ngủ ngủ.

      Đoạn Công Tào mặt dày theo tới, màn buông xuống lấy hết thủ đoạn người ra hầu hạ Đoạn phu nhân hai lần. Đến sáng sớm hôm sau vẫn còn cân nhắc chuyện này, nghĩ đến võ sư Hứa phủ hận thể đào góc tường nhà Hứa Thanh Gia mời Phương sư phó về nhà thay giữ nhà hộ viện. Bởi vậy mới sáng sớm dùng sức khen Phương sư phó.

      Hứa Thanh Gia vào nha môn chào hỏi các đồng liêu bị Đoạn Công Tào quấn lấy muốn Phương sư phó, liền sảng khoái ra: “Phương sư phó là ta nhờ bằng hữu mời đến, cũng phải là bán mình đến trong phủ ta, chỉ cần Đoạn huynh có thể đem người ta cũng ngại. Dù sao Phương sư phó tới Đoạn phủ Tiểu Bảo Tiểu Bối nhà ta còn thể tới phủ ngươi học võ sao? Ta còn tiết kiệm được mấy chục lượng bạc đâu!”

      là chắc chắn Phương sư phó có khả năng Đoạn phủ.

      Đoạn Công Tào lại trong lòng mừng thầm, cùng Hứa Thanh Gia kết bạn gặp Hàn Phủ quân, tính toán chờ tan tầm liền Hứa phủ chào mời sư phó.

      Hơn nửa năm này, quan viên quận Vân Nam từ Hàn Nam Thịnh cho tới tiểu lại trong nha môn đều nơm nớp lo sợ. nếu như Hàn Nam Thịnh bị phía khiển trách quan lại cấp dưới tự nhiên cũng được tốt gì.

      Hứa Thanh Gia nhìn thấy Hàn Nam Thịnh, thấy rất tiều tụy, bên mai cũng mọc ra tóc bạc, còn nghĩ vì công việc mà vất vả, “Hạ quan hồi lâu thấy phủ quân, sao trông khí sắc phủ quân có vẻ tốt? Công việc chăng nữa phủ quân cũng phải bảo trọng thân thể!”

      Hàn Nam Thịnh cười cách miễn cưỡng, cùng Hứa Thanh Gia và Đoạn Công Tào xong công việc, sau khi Đoạn Công Tào ra ngoài trước mới suy sụp ngã lưng vào ghế, vuốt mặt, tựa hồ xốc lại tinh thần, sau đó mới : “Ta nhận được thư trong nhà, là… thân thể gia phụ gần đây tốt, ngã bệnh… Lúc mấu chốt này lại thể rời …”

      ngay cả xưng hô cũng đề cập tới, thuần túy là dùng quan hệ cá nhân mà chuyện nhà với Hứa Thanh Gia.

      khi… khi ta về quê, chỉ sợ việc của cả quận Vân Nam này ngươi phải tạm gánh vác. Tuy rằng có thông phán đại nhân, nhưng chỉ là cùng cai quản, bên cho dù phái tới, thứ nhất là để giám sát, thứ hai là cùng cai quản, nhưng cũng có khả năng đoạt quyền của quan viên ở đây.”

      Toàn bộ quận Vân Nam, trừ phủ quân Hàn Nam Thịnh phó quan Hứa Thanh Gia là phẩm cấp cao nhất. Nếu như Hàn Nam Thịnh vội về quê về chịu tang giữ đạo hiếu, triều đình chưa kịp ban thánh chỉ gánh nặng quận Vân Nam này là phải đặt vai .

      “Phủ quân chớ lo lắng, lão thái gia cát nhân thiên hướng, chừng tới phong thư tiếp theo có tin tức lão thái gia chuyển nguy thành an.”

      Hàn Nam Thịnh cười khổ, “Chỉ hy vọng như thế !” cũng ngóng trông lão phụ khỏe mạnh an khang.

      Phương sư phó trở về, vui mừng nhất gì hơn mấy con khỉ con. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ngày hôm sau vui sướng chạy về sớm, phía sau là Vĩnh Lộc chạy theo thở hồng hộc, vừa chạy vừa kêu bọn chúng chạy chậm chút. Hai con khỉ này như là thính lực đột nhiên có vấn đề vậy, hề để ý tới lời Vĩnh Lộc .

      Hai tiểu tử Đoạn gia về nhà thay đổi quần áo cũng về hướng Hứa gia. Thấy mẫu thân nhà mình lười nhác phơi nắng còn tưởng nàng có chỗ nào thoải mái, khó được tri kỷ hỏi câu: “Nương bị sao vậy?”

      Đoạn phu nhân tối hôm qua thiếu chút nữa bị Đoạn Công Tào lăn lộn xương cốt đều tan, lúc này còn suy nghĩ chiêu này của mình hình như so với diễn vai võ phụ hiệu quả tốt hơn quá nhiều. thất thần, bị mấy đứa con trai hỏi thăm liền nhịn được mà đỏ mặt. hai đứa còn tưởng nàng phơi nắng quá lâu nên phơi đỏ, còn đặc biệt ân cần khuyên nàng: “Nương, mặt trời quá nóng, bằng nương vào phòng nghỉ ngơi?!”

      Bị nàng vỗ mông mỗi đứa cái: “Các con mau nhanh ! Nên làm gì làm cái đó !”

      Vì thế hai tiểu tử liền ngoan ngoãn chạy .

      Lâu đại lang tiết chế nhất nên biểu cũng quá ràng, chỉ là khóe môi vẫn luôn nhịn được mà cong lên, còn tới sớm nửa canh giờ so với ngày thường, nhìn chằm chằm Phương sư phó, rốt cuộc vẫn là hài tử, ngay cả Phương sư phó ít lời cũng phát ra.

      Ông là người ít , tuy rằng thực ra vốn chỉ dạy hai đứa nhóc Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối bướng bỉnh nhưng tựa hồ với Lâu đại lang ông cũng có thể hiểu được tâm tư .

      Đứa này ngươi khen câu, mặt ngoài đạm nhiên, nhưng ánh mắt phát sáng, khóe miệng hơi cong lên biết trong lòng cũng rất vui vẻ, chỉ là bộc lộ cảm xúc ra ngoài, phải quan sát nhiều mới biết được.

      ở tiền viện bắt đầu học võ, luyện được nửa có nha hoàn bưng nước và điểm tâm tới, tiếng bọn la hét ầm ĩ truyền tới, Trịnh Nhạc Sinh dưỡng thương mình nhàm chán, tới lui ở tiền viện thuân tiện chờ Hứa Thanh Gia về, nghe vậy liền lần mò tới.

      hài tử Hứa gia biết, còn lại quen. Ngay cả Phương sư phó cũng là mới gặp. Nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối, vẫy tay: “Tiểu Bảo Tiểu Bối, đến chỗ biểu bá.” chừng này hai hài tử này biết khi nào Hứa Thanh Gia về chừng.

      Tiểu Bảo và Tiểu Bối là hai đứa nhóc tinh quái, tuy Vĩnh Lộc với bọn chúng chuyện nương trị Trịnh Nhạc Sinh nhưng việc Trịnh Nhạc Sinh ăn hiếp Lạp Nguyệt tỷ tỷ bị nương đánh biết.

      Hứa Tiểu Bảo làm bộ nghe thấy, và Vũ Tiểu Bối nhìn nhau cái, thấy Vũ Tiểu Bối cũng có suy nghĩ giống mình giọng : “Người xấu này từng ăn hiếp Lạp Nguyệt tỷ tỷ!” So với thân thích là Trịnh Nhạc Sinh, ràng Lạp Nguyệt vẫn luôn ở cạnh bọn chúng từ đến giờ càng thân thiết hơn.

      Trịnh Nhạc Sinh nghe được tiếng thầm của bọn chúng, lại vẫy tay tới, kêu bọn chúng qua. Lúc này hai tiểu tử Đoạn gia, Lâu đại lang và Phương sư phó đều nghe thấy, ánh mắt liền chuyển dời về phía Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối.

      Hai tiểu tử này tình nguyện qua, đứng cách khoảng hơn ba bước, ngửa đầu nhìn Trịnh Nhạc Sinh: “Ngươi tìm hai chúng ta có chuyện gì?”

      trong lòng Trịnh Nhạc Sinh thầm hận Hồ Kiều người đàn bà phố phường đanh đá kia, dạy ra hài tử lễ phép, thấy trưởng bối chẳng những hành lễ, mà ngay cả xưng hô cũng có. Bất quá khoan hồng độ lượng, chấp nhặt với hài tử, cười hỏi hai đứa: “Các ngươi quen biết ta sao? Ta là biểu bá của các ngươi.”

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cũng biết vị này là biểu huynh của cha mình, chỉ là hai đứa cũng có tâm tư nhận thân, ỷ vào tuổi còn , đồng ngôn vô kỵ, Hứa Tiểu Bảo chớp mắt to mê mang ngửa đầu nhìn Trịnh Nhạc Sinh: “Biểu bá là thứ gì?”

      Vũ Tiểu Bối cũng rất ngây thơ hỏi lại: “Có thể ăn sao?”

      Trịnh Nhạc Sinh: “…”

      Hai thằng nhóc vô lại! biết ngay là con ruột của người đàn bà đanh đá kia, nếu sao có thể ra lời xảo quyệt như vậy được?!

      thầm ổn định hơi thở rối loạn của mình, lộ ra nụ cười càng thân thiết hơn: “Biểu bá chính là biểu huynh phụ thân các ngươi đó!”

      Hứa Tiểu Bảo lập tức lớn tiếng phản bác: “ bậy! Ta ràng nghe thấy Lạp Nguyệt tỷ tỷ ngươi là đăng đồ tử! Ta với Tiểu Bối phải nên gọi ngươi là Đăng thúc thúc sao? Đúng Tiểu Bối, đệ cũng nghe thấy đúng ?!”

      Võ Tiểu Bối lập tức ngoan ngoãn hành lễ, giọng trẻ con trong trẻo lập tức truyền khắp nơi: “Chào Đăng thúc thúc! Đăng thúc thúc tới nhà của chúng ta chơi sao? Ngươi sau này đừng chơi với Lạp Nguyệt tỷ tỷ nữa, Lạp Nguyệt tỷ tỷ về vẫn còn khóc đây này!”

      Mặt Trịnh Nhạc Sinh đen thui!

      Đăng… Đăng cái đầu ngươi! Hai tiểu tử thúi! nắm chặt nắm tay, hận thể đánh hai tiểu tử này trận!

      đối phó được nương các ngươi người đàn bà đanh đá kia thôi , chẳng lẽ còn đánh được hai tiểu tử thúi này sao?!

      Cách đó xa Phương sư phó nghe thấy lời của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ánh mắt lạnh lùng lập tức bắn về phía Trịnh Nhạc Sinh: Hỗn trướng! vậy mà dám chạy đến Hứa phủ khi dễ nữ quyến, coi ông là người chết sao?!

      Ánh mắt tràn ngập nguy hiểm của ông quét tới quét lui mặt Trịnh Nhạc Sinh, nhìn như là nhìn vật chết vậy.

      Phương sư phó là người đánh nhau từ chiến trường, ngày thường nhìn ít lời chất phác, nhưng lúc tức giận khí thế lại làm cho người ta sợ hãi, cổ sát khi chiến trường kia lập tức bắn ra khắp nơi, làm người ta vô cớ cảm thấy lạnh cả người.

      Trịnh Nhạc Sinh bị ánh mắt ấy đảo qua, nhịn được ban ngày ban mặt mà co rúm lại chút, cũng màng sửa lại xưng hô “Đăng thúc thúc” của bọn lập tức rời .

      vừa hai tiểu tử Đoạn gia lập tức vây quanh lại cười nhạo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, Lâu đại lang so với hai tiểu tử này thông suốt hơn, sớm biết Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đây là giả ngu, cười thầm trong bụng nhưng trước mặt Phương sư phó vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc, lấy bộ dạng của đại sư huynh ra kêu mấy tiểu tử tiếp tục luyện công.

      Chờ đến khi xong bài tập hôm nay, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối trở về hậu viện, nhìn thấy Lạp Nguyệt liền kéo nàng líu ríu, kể chuyện lúc luyện võ ở tiền viện hai bọn chúng cố ý giả ngu kêu “Đăng thúc thúc” cho nàng nghe, Lạp Nguyệt cười đến nỗi thẳng eo lên nổi, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, “Nô tỳ cảm tạ hai vị tiểu thiếu gia! Đa tạ hai vị tiểu thiếu gia chống lưng cho nô tỳ!” Còn trịnh trọng hành lễ.

      Ngày thường, Lạp Nguyệt đều theo chủ tử gọi “Tiểu Bảo”, “Tiểu Bối”, đây là Hồ Kiều định ra, nghe kêu nhũ danh của hài tử nhiều bọn chúng có thể bình an lớn lên. Hai tiểu tử ở hậu viện trước nay chưa từng được người nào trịnh trọng cảm ơn như vậy, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, “Lạp Nguyệt tỷ tỷ…” lắp bắp rồi bỏ chạy nhanh như chớp.

      Lạp Nguyệt sau đó lặng lẽ chuyện này cho Hồ Kiều, Hồ Kiều cười đau cả bụng, chờ đến khi Hứa Thanh Gia trở về lại cho Hứa Thanh Gia nghe, “hai tiểu tử này cũng láu lỉnh, vậy mà gọi biểu huynh chàng là “Đăng thúc thúc”, ta thực muốn nhìn bộ dạng Trịnh Nhạc Sinh khi nghe xưng hô như thế …”

      Có Vĩnh Hỉ báo tin, Hứa Thanh Gia đường khác vào hậu viện, tránh thoát được Trịnh Nhạc Sinh vây đuổi chặn đường, hề có áp lực.

      đổi xong rồi quần áo, sau khi rửa tay rửa mặt ôm Hứa bé con lên đùi mình luyện , nghe vậy cũng cười thôi: “Hai đứa nghịch ngợm này! Tiểu Bảo còn hư hơn ta khi còn bé nhiều!”

      Hồ Kiều lập tức sửa lại: “Nhi tử của ta là thông minh, phải hư! Chỉ có hài tử thông minh mới có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, chàng để đứa bé ngốc nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ thử xem?!”

      Đồng tri đại nhân tủi thân nhìn lão bà: “Nàng vi phụ khi còn bé là đứa ngốc?”

      Hồ Kiều tức khắc nhớ tới Hứa học bá đọc qua là nhớ, có cách nào liên hệ với đứa ngốc, vì thế châm chước chút, “Hay là… chàng khi còn đứa thà?”

      Đứa thà cũng coi như là khen đúng ?!

      Đồng tri đại nhân cuối cùng cũng vừa lòng.

      ôm Hứa bé con chuyên tâm học , hồi chợt ngẩng đầu : “Phủ quân đại nhân chừng hồi hương.”

      có thể được sao?” Hồ Kiều nhớ nhầm quan viên địa phương thể tùy tiện tời , trừ khi là thăm người thân. Chỉ là cho dù có thăm người thân năm nay quận Vân Nam ngừng có thiên tai, khoảng thời gian trước nghe có lưu dân xuất , Hàn Phủ quân vì thế mà tóc cũng sắp sầu trắng.

      Hứa Thanh Gia thở dài: “Phủ quân cũng muốn rời , chỉ là nghe Hàn lão gia bệnh nặng, lỡ như… phải vội hồi hương chịu tang, chỉ sợ còn phải giữ đạo hiếu ba năm, tự nhiên thể rời !”

      Nghe trình sổ con lên, khi bên phê chuẩn chỉ sợ lập tức thu thập hành trang về quê.

      “Vậy… vậy sau này quận Vân Nam chính là phương của thông phán rồi?” Hồ Kiều lo lắng.

      Nghĩ đến quan hệ của Giả Xương và Uất Trì Tu, Uất Trì Tu ở quận Vân Nam tay che trời, chỉ sợ ngày tháng Hứa Thanh Gia vất vả.

      Chuyện quan trường nàng thể giúp được gì, chỉ ngóng trông đường làm quan của Hứa Thanh Gia có thể trôi chảy chút, đáng tiếc việc này phải là điều cứ ước là được.

      Hứa Thanh Gia thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, biết nàng lo lắng cho mình, lập tức an ủi nàng: “Nàng nghĩ đâu vậy? dù cho Uất Trì Tu muốn xưng bá phương cũng thể nào. Thánh thượng cũng có khả năng để làm vậy. nhiều nhất chính là lại phải vị đại nhân khác tới.”

      Hàn Phủ quân là muốn nắm bắt vụ ở châu quận, chỉ là Hứa Thanh Gia cũng hiểu được, bằng tư lịch và cấp quan của còn quá mỏng, phía cũng giao trọng trách như vậy vậy cho .

      Bất quá là chút si niệm của Hàn phủ quân đối với quận Vân Nam mà mình cai quản nhiều năm mà thôi, thay đổi người khác tới, chưa chắc có thể cai trị tốt. Bởi vì nơi này giống với các quận khác, là biên giới có di tộc, mấy năm này thi hành huyện học cùng với hán hóa nên mới có biến chuyển tốt, di hán qua lại tệ, nếu như đổi thành quan viên có tư tưởng chính trị bất đồng chỉ sợ cục diện vừa mới tốt lên này bị đánh vỡ.

      Tâm huyết nhiều năm của liền bị hủy.

      Nhiều quan lại cấp dưới như vậy, thưởng thức nhất là Hứa Thanh Gia, hơn nữa Hứa Thanh Gia cũng có thể quán triệt việc hán hóa di nhân cách tốt đẹp, bởi vì chủ ý này chính là nhắc tới, cho nên cũng chỉ có Hứa Thanh Gia tiếp quản gánh nặng này, so với các quan viên khác, càng có toàn tâm toàn ý thi hành hán hóa, cai quản nơi đây tốt được.

      Hàn Nam Thịnh nhìn thấu đáo mọi chuyện nên lúc đó mới để Hứa Thanh Gia tới tiếp quản vụ của ba châu lớn.
      Last edited: 8/4/20
      thuytlu, thuyt, Parvarty9 others thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 78

      Trong thành Trường An, ở chính đường phủ trung thư lệnh, Gỉa Xương xem xong thư tay của thông phán Uất Trì Tu quận Vân Nam hỏi hạ nhân trong phủ Uất Trì đến đưa thư: “Đại nhân nhà ngươi ngoài để ta cần cản trở thư giới thiệu Hứa Thanh Gia tạm thời trông nom việc ở quận Vân Nam của Hàn Nam Thịnh còn gì nữa ?”

      Thuộc hạ trẻ tuổi kia rất được Uất Trì Tu tin tưởng, trước khi tới được Uất Trì Tu dặn dò cẩn thận, lập tức khom lưng đáp lời: “Bẩm đại nhân, đại nhân nhà ta , chuyện Hàn phủ quân giới thiệu Hứa đồng tri đạm thời quản lý vụ ở quận Vân Nam ngài ấy vốn đồng ý, thể để Hứa đồng tri thăng quan thuận lợi như vậy. Chỉ là sau đó lại nghĩ… Năm nay quận Vân Nam mùa màng tốt, thiên tai ở khắp nơi, chờ đến cuối năm chỉ sợ cũng giải quyết xong. Lúc này mà đẩy Hứa đồng tri lên …”

      Giả Xương phải vật vã rất lâu mới có địa vị tại, vốn việc xử lý tân bảng nhãn cũng phải là việc gì khó, đáng tiếc việc bị cự thân có rất nhiều người biết, nếu ông ta cứ vậy trả thù bị người nhạo báng, chỉ có thể nghĩ hết biện pháp ném Hứa Thanh Gia đến nơi man di xa xôi làm tiểu lại để giải nỗi bực trong lòng.

      Vốn nghĩ ít nhiều Chu Đình Tiên ở đó dù cho Hứa Thanh Gia có muốn tiến lên bước cũng chỉ có thể đợi Chu Đình Tiên . Vị bảng nhãn này chỉ sợ cả đời liền phải chôn chân ở nơi man di như vậy, nào ngờ lại tiễn bước Chu Đình Tiên vào đại lao. Chính lại đường thuận lợi, kiểm tra đánh giá hàng năm đều được loại ưu, tới mấy năm thăng lên chức đồng tri. Giờ ngược lại, còn phải mượn tay ông ta để đẩy Hứa Thanh Gia lên chức càng cao hơn, dù cho thế nào ông ta cũng tình nguyện.

      Tên thuộc hạ kia nghĩ đến lời Uất Trì Tu dặn dò, nghĩ vị đại nhân này có thể là trong lòng thoải mái liền lập tức bảo đảm: “Đại nhân nhà ta , chỉ cần Hứa đồng tri lên được vị trí đó chỉ là bò càng cao ngã càng thảm! Đại nhân nhà ta vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, đại nhân cần lo lắng!”

      Giả Xương gật đầu, “Đại nhân nhà ngươi suy nghĩ rất đúng. nghĩ tới, lão Hứa Đường kia cả đời tự cho mình là giỏi, biết phí bao nhiêu tâm lực mới leo lên được, nào biết cuối cùng lại như vậy, là đáng tiếc, đáng tiếc……”

      Tên thuộc hạ của Uất Trì Tu kia cúi đầu, trong lòng suy đoán vị đại nhân này hai tiếng đáng tiếc biết là vận mệnh của vị Hứa đồng tri hay là người ngồi ông ta thượng thư lệnh đại nhân Hứa Đường, .

      tháng sau, Hàn Nam Thịnh thu thập đồ vật cũng thê tử mang theo nữ nhi vội về quê chịu tang. Tính cả sổ con chuẩn vội về chịu tang còn có sổ con chuẩn Hứa Thanh Gia tạm trông nom vụ quận Vân Nam, tuy rằng chức quan thay đổi nhưng lại từ lục phẩm trực tiếp lên tới ngũ phẩm.

      Nguyên bản ngồi ở vị trí này, Hàn Nam Thịnh là tòng tam phẩm, Uất Trì Tu là tòng tứ phẩm, giờ tạm quản quận Vân Nam tay, cấp quan thấp hơn Uất Trì Tu nửa cấp, nhưng cũng nhiều.

      Quan viên quận Vân Nam cùng với quan quyến tới phân ra đưa tiễn Hàn Nam Thịnh và Hàn phu nhân. Hồ Kiều chuẩn bị chút đồ cho Hàn tiểu nương tử, lại thêm hai bộ trang sức bạc cho nàng. Hàn tiểu nương tử cầm bộ trang sức bạc này cho Hàn phu nhân xem, “Hứa phu nhân là người chu đáo, biết con trở về chịu tang thể mang trang sức vàng còn thay con chuẩn bị trang sức bạc.”

      Hàn phu nhân vội vàng phân công bà tử thu xếp đồ đạc đóng vào rương. Mấy ngày nay nàng luôn cảm khái, mấy quan quyến lúc trước quay quanh nàng mấy ngày nay tuy rằng lục tục tới tiễn, nhưng vẻ mặt nhìn qua là thấy lạnh nhạt hơn rất nhiều, bất quá là mặt mũi mà tới tạm biệt với nàng mà thôi, vài câu mặn nhạt cáo từ rời .

      Còn có thể vì cái gì? Bất quá là biết Hàn Nam Thịnh lần này giữ đạo hiếu, sau ba năm biết có thể quật khởi hay , hay là biết ở đâu rồi, chả thể quản tới đầu nam nhân nhà các nàng nữa.

      Đây là nhìn nhà bọn họ tiền đồ chưa định, đều vội vàng nịnh bợ, hoàn toàn khác biệt với thái độ nhiệt tình xưa kia.

      Tình nghĩa có thâm hậu nữa cũng thắng nổi bốn chữ người trà lạnh.

      “Nhưng ra cha con nhìn người tệ.” Tới lúc này rồi, Hàn phu nhân cũng thể thừa nhận Hàn Nam Thịnh có ánh mắt tốt.

      “Đáng tiếc Hứa phu nhân biết ngâm thơ làm phú, nương thích nàng.” Hàn tiểu nương tử nghịch ngợm cười, bỗng phiền muộn: “Đáng tiếc chúng ta phải hồi hương.” Nàng rất ít khi nhìn thấy tổ phụ nên luôn cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như tin tức tổ phụ mất phải là .

      Sau khi Hàn Nam Thịnh rồi phủ quận thủ liền trống . Có quan viên cấp dưới đề nghị Hứa Thanh Gia mang thê tử dọn vào ở, nhưng bị cự tuyệt. Kỳ bằng tư lịch của có thể quản lý vụ của cả châu là ngoài dự liệu. Nghĩ đến là nhờ vào Hàn Nam Thịnh và thông phán Uất Trì Tu cùng giới thiệu mình cảm kích thôi.

      Hàn Nam Thịnh là trượng phu lỗi lạc, trước khi còn trước mặt Uất Trì Tu đề cập với : “Lúc trước ta nhắc tới muốn giới thiệu Hứa lang tạm trông nom vụ châu quận, Uất Trì Tu chính là người giơ hai tay tán thành, còn cùng ta viết tấu chương, bệ hạ thế mà chuẩn tấu. Hứa lang phải nhớ ân dìu dắt của Uất Trì đại nhân!”

      đây là chẳng những kể công, còn đề điểm Hứa Thanh Gia về sau ở chung hài hoà với Uất Trì Tu.

      Hứa Thanh Gia biết được quan hệ của Uất Trì Tu và Gỉa Xương, chỉ là nghĩ đến Uất Trì Tu ở quận Vân Nam lâu như vậy, ở chung với mọi người cũng hoà thuận, có gì xấu xa, chỉ có hơi nghiện rượu, ngoài ra có tật xấu nào khác, cũng coi như là vị quan cần cù, mọi chuyện luôn lấy bá tánh làm đầu, vì thế mà cũng tăng hảo cảm hơn với ông ta. Lại Uất Trì phu nhân ở trước mặt Hồ Kiều nhắc tới Gỉa Kế Phương, có lẽ chỉ là giữa phụ nhân qua lại giao hảo với nhau, có quan hệ gì với chuyện bên ngoài của nam nhân. Vì thế thương lượng với Hồ Kiều phen, chuẩn bị phần lễ dày đến tạ ơn công giới thiệu của Uất Trì Tu

      Uất Trì Tu ngược lại cũng khách khí, trực tiếp nhận lấy lễ vật, còn đáp lễ bộ văn phòng tứ bảo tốt nhất, xem như để tỏ vẻ là hai nhà từ đây hữu hảo hoà thuận.

      Hứa Thanh Gia vì thế nhậm chức.

      mấy ngày nay là vội đến mức trời chưa sáng dậy, trời tối còn chưa hồi phủ. Trịnh Nhạc Sinh sớm dưỡng lành vết thương, cũng biết nghĩ thế nào mà cứ ở lại trong phủ, chặn đường cũng chặn được Hứa Thanh Gia liền mỗi ngày dạo khắp quận Vân Nam, giống như có tính toán trở lại Hỗ Châu vậy.

      Vợ chồng Hứa Thanh Gia cũng mở con mắt nhắm con mắt, coi như nuôi thêm người rảnh rỗi, dù sao chỉ cấp ăn uống, cái khác đừng hòng.

      Tiền bạc của Hứa phủ gần như là nắm hết trong tay Hồ Kiều, cũng có tiên sinh kế toán. Nàng bây giờ sắp xếp mọi chuyện trong nhà, mỗi tháng đúng hạn đưa bạc tháng, chi tiêu hằng ngày đều nắm . Vĩnh Hỉ hầu hạ Trịnh Nhạc Sinh tới báo tin, là Trịnh Nhạc Sinh ở bên ngoài đánh bạc với người ta, đánh thua hết bạc người, muốn chơi chịu, còn lung tung là mình là người trong phủ đồng tri, thua để những người trong sòng bạc chỉ cần tới phủ đồng tri lấy bạc là được.

      Chẳng lẽ đồng tri đại nhân còn thiếu bạc bọn họ chắc?

      Hồ Kiều thầm hận thôi, cố ý thỉnh Phương sư phó đến sòng bạc bắt Trịnh Nhạc Sinh. Chỗ địa phương đó, cho dù là nàng lo lắng cho mình dám xông vào cũng sợ người khác ở sau lưng đâm cột sống Hứa Thanh Gia.

      Phương sư phó hề có chút hảo cảm nào với vị bà con trong phủ đồng tri này, lập tức theo Vĩnh Hỉ tới sòng bạc, túm Trịnh Nhạc Sinh từ chiếu bạc xuống, đầu tiên là đấm cho trận, sau đó giải thích với ông chủ sòng bạc, phàm là người này thiếu nợ cờ bạc đừng tìm tới Hứa phủ đòi.

      Trịnh Nhạc Sinh bị đánh mặt mũi bầm dập, gân cổ kêu: “Tên nô tài chết bầm cũng dám đánh gia?! Xem đồng tri đại nhân nhà ngươi hồi phủ rồi có làm chủ cho ta , chỉ là nô tài mà cũng dám leo lên đầu ta!”

      Phương sư phó giỏi chuyện, vẫn là cảm thẩy nắm đấm dễ chuyện nhất, vì thế dùng nắm đấm chứng minh chẳng những dám khinh vị bà con đồng tri đại nhân này mà còn dám ăn hiếp thảm thiết!

      Vĩnh Hỉ hảo tâm, giọng khuyên : “Trịnh lang quân, ngài hạ hoả chút ! Phương sư phó chính là đại nhân mời về, dù là phu nhân thấy Phương sư phó cũng khách khách khí khí, dám khinh mạn, ngài đây phải…” tìm đánh sao?

      Trịnh Nhạc Sinh thực thức thời mà mắng người nữa, Vĩnh Hỉ xoa xoa lỗ tai, chỉ cảm thấy kêu thảm thiết quá đau lỗ tai, lại khuyên Phương sư phó: “Phương sư phó ngài nén giận chút, đừng để tới trước mặt phu nhân mà câu cũng , còn tưởng là trong phủ chúng ta toàn là ăn hiếp người khác đâu.”

      cứ hai bên vào như vậy, cuối cùng người đánh dừng tay, còn người ăn đánh quỳ rạp mặt đất thở dốc, lại lau miệng mũi phen, thấy tay mảnh tanh nồng tức khắc lại hét thảm tiếng: “Giết người!” Sau đó ngả ngữa ra sau, hôn mê bất tỉnh!

      Vĩnh Hỉ: “…”

      Nghe Phương sư phó trước kia từng lên chiến trường, từng giết qua người, nếu như ông thực muốn mệnh của Trịnh đại gia này chỉ cần cho đao là xong, nào cần nửa ngày quyền cước?

      Dân cờ bạc vây xem xung quanh thấy hán tử cường tráng kia vác Trịnh Nhạc Sinh lên vai khiêng rồi đều đứng đó xem náo nhiệt, ngay cả bài bạc cũng tạm thời ném sang bên.

      Hứa Thanh Gia bận rộn muốn chết còn phải rút ra thời gian tới quản chuyện vớ vẩn này, chỉ cảm thấy phiền chịu nổi.

      Lúc về tới nhà trời tối đen, tuy rằng trước kia theo Hàn phủ quân cũng phải làm rất nhiều chuyện nhưng tóm lại chỉ là phân công quản lý, đến mức như tại cái gì cũng phải làm. Cũng may Uất Trì Tu có kinh nghiệm nên giúp ít, mấy ngày nay mới vào quỹ đạo.

      Nào biết mới vào cửa, quần áo cũng đổi, Hồ Kiều bảo tiền viện thăm biểu huynh chút, “Hôm này vị biểu huynh kia của chàng bài bạc, chuẩn bị đánh chịu, là lỡ như thiếu đến nhà ta đòi bạc. May mà Vĩnh Hỉ cơ linh, lập tức chạy tới báo ta. Ta nhờ Phương sư phó bắt về. Phương sư phó đại khái là nhịn được tức giận lền… Đánh trận…”

      “Lần này… đánh gãy xương sườn chứ?” Hứa Thanh Gia hỏi.

      “Chàng đau lòng?”

      Hồ Kiều mất hết kiên nhẫn với vị biểu huynh này của hăn, nếu phải là Phương sư phó đánh thành đầu heo nàng hận thể tự mình đánh Trịnh Nhạc Sinh trận.

      “A Kiều nghĩ đâu vậy?! Ta bất quá nghĩ, vạn nhất đánh gãy xương sườn xa cũng tiện lắm! Hôm sau ta liền mướn chiếc xe ngựa, từ trong nha môn chọn hai sai dịch, trực tiếp đưa về nhà, đỡ phải lưu lại đây phiền toái. Ta nay bận tối mắt tối mũi, nào có thời gian để ý tới . Chờ về nhà rồi, muốn đánh bạc, muốn đâu cũng có can hệ gì tới ta.”

      Hồ Kiều nghe xong, lúc này mới mặt mày hớn hở. Trong nhà nếu như tiễn tai họa này vậy chân chính thanh tĩnh.

      Hứa Thanh Gia thăng quan, lại tạm giữ chức quận thủ, quan viên cấp dưới quận Vân Nam ít nhiều đều cảm thấy nhất định rất nhanh thăng lên làm quận thủ, bởi vậy mấy ngày nay người đến Hứa phủ liền nối nhau dứt.

      Hồ Kiều còn chưa từng gặp được trận thế lớn như vậy, vậy mà công khai tới nhà nàng tặng lễ. Trước kia ở phủ quận thủ cũng phải chưa thấy qua nhóm phu nhân tặng lễ cho Hàn phu nhân, khi đó thấy Hàn phu nhân xử lý rất thành thạo, tới mình lại thấy luống cuống tay chân, thể cảm thán Hàn phu nhân có bản lĩnh. Đừng nhìn nàng chỉ biết ngâm thơ đánh đàn, người ta là cái gì cũng biết.

      Về điểm này nàng và Uất Trì phu nhân đều kém xa, thể từ từ học hỏi.

      Hứa Thanh Gia tiền viện, Trịnh Nhạc Sinh nhìn thấy tức khắc nhào tới ôm biểu đệ buông tay, khóc nước mũi giàn giụa, muốn biểu đệ làm chủ cho : “Biểu đệ, trong phủ ngươi ngay cả hạ nhân mà cũng dám đánh ta, chuyện này làm cho ta có mặt mũi ở đây nữa!”

      Đồng tri đại nhân kinh hãi, nếu phải nghe giọng quen tai thiếu chút nữa nhận ra.

      Phương sư phó xuống tay cũng là tàn nhẫn, dù cho bây giờ cữu mẫu đứng ở trước mặt Trịnh Nhạc Sinh chỉ sợ cũng nhận ta đầu heo trước mắt này chính là nhi tử ruột thịt của mình.

      “Nếu có mặt mũi ở tiếp nữa vậy ngày mai biểu huynh liền về nhà thôi, ta phái người đưa ngươi!”

      Hứa Thanh Gia rất là phân phải trái, người ta muốn ở nữa cũng thể cưỡng ép giữ lại đúng ? Lại trước khi tới ước gì biểu huynh ra những lời này, chờ xong liền lập tức tiếp lời.

      Trịnh Nhạc Sinh: “…”

      Trong đầu biểu đệ bị nhét tỏi vào hay sao? Sao lại ngốc thành như vậy?

      Ý của muốn ở nữa sao? đây là muốn biểu đệ yếu đuối này làm chủ cho mình. Bị vợ của biểu đệ đánh cũng thôi , coi như xui xẻo, dù sao biểu đệ lại làm được gì nàng ta. Nhưng mà bị võ sư trong phủ đánh… Đây hoàn toàn là coi là người!

      Trịnh Nhạc Sinh còn muốn tiếp tục kể lể phen nhưng Hứa Thanh Gia đứng dậy ra ngoài, “Biểu ca nghỉ ngơi cho khoẻ , chỗ ta còn rất nhiều chuyện còn chưa lo liệu xong, nào có thời gian thay ngươi xử lý. Ngày mai ngươi liền về nhà thôi, nơi này có tốt nữa suy cho cùng cũng phải là Trịnh gia!”

      Chờ rồi, Trịnh Nhạc Sinh giận dữ: “Họ Hứa, năm đó ăn ở nhà ta, lúc này thăng chức nhanh liền nhận người?!”

      Bất quá giờ Hứa Thanh Gia là chính ngũ phẩm mệnh quan triều đình, mà chỉ là con của thương nhân, ngay cả tú tài cũng chưa thi đậu, người có công danh, chọc cũng thể chọc, còn có thể thế nào? Thương tâm phẫn nộ đến nửa đêm, ngày hôm sau ăn xong cơm sáng, Hứa Thanh Gia liền tự mình “áp giải” lên xe ngựa mướn, lại phân phó sai dịch: “Vị biểu huynh này của ta đầu óc có chút tốt, nhị vị huynh đệ nhất định phải đưa về nhà, nếu nửa đường chạy mất các ngươi phải chịu trách nhiệm!”

      Hai gã sai dịch kia muốn tỏ lòng trung thành với đồng tri đại nhân, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ nhất định đưa biểu công tử tới Lỗ Châu, giao cho cha mẹ rồi mới trở về.

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối nghe vị “Đăng thúc thúc” kia bị giải rồi đều vỗ tay chúc mừng, vừa vỗ vừa reo: “Đánh cái đầu heo nhà ngươi! Đánh ngươi cái đồ đăng đồ tử!” Hai hài tử ngoan ngoãn là vậy mà lại bị việc này làm ảnh hưởng trở nên bạo lực như vậy, Hồ Kiều cảm thấy vô cùng tốt.

      Nàng tóm hai tiểu tử tới làm giáo dục tư tưởng, kết quả hai hài tử đều cam đoan với nàng: làm tiểu công tử trong phủ đồng tri, bọn chúng nhất quyết làm đăng đồ tử!

      Hồ Kiều nhìn hai đứa nhóc cao mới đến hông nàng, chỉ cảm thấy biết nên khóc hay nên cười, “Các con biết cái gì là đăng đồ tử?”

      Hai tiểu tử này chắp tay sau lưng, kẻ xướng người hoạ: “Chính là trong kịch hát, ở đường nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp hát: “Tiểu sinh thấy nương tử dung mạo tựa hoa, da trắng như ngọc, chỉ hận thể…”” Lời còn lại bị Vĩnh Lộc từ phía sau nhào tới bưng kín miệng.

      Hồ Kiều còn chưa bao giờ biết hai tiểu tử này còn biết xướng cái này, ánh mắt đảo qua Vĩnh Lộc, mồ hôi trán sắp thành giọt, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Hồ Kiều: “Phu nhân, phu nhân bớt giận! phải tiểu nhân mang hai tiểu lang quân bên ngoài nghe kịch, đây là… Mấy ngày trước hai tiểu lang quân Đoạn phủ chơi, ngang qua tiền viện nghe được kịch hát, chỉ nghe xong lần, Tiểu Bảo liền nhớ kỹ, trở về hát nhiều lần, Tiểu Bối… Liền cũng nhớ… ”

      Đoạn Công Tào bị phu nhân kích thích buồn bực vui, vô tâm làm việc, đối với sắc đẹp bỗng nhiên cũng có hứng thú, đơn giản kêu gánh hát về nhà tìm vui uống rượu giải sầu. Kết quả ngày ấy biết sao xui xẻo, liền tại tiền viện nghe hát, nhóm tiểu lang quân ngang qua nghe được vài câu. Ai bảo trí nhớ Hứa Tiểu Bảo quá tốt, chỉ nghe lần là có thể hát theo được.

      Mấy ngày nay mấy tiểu tử này ở Lâu gia học xong lớp của lão tiên sinh, chờ lão tiên sinh rồi đều phải ở học đường nháo loạn phen, xướng mấy câu đăng đồ tử đùa giỡn hoàng hoa khuê tú trong kịch để làm tiêu khiển.

      Mấy sai vặt cũng coi như đây là chuyện đùa với nhau, đều chú ý tới, mặc kệ bọn chúng chơi.

      Hai tiểu tử Đoạn gia về nhà lại lén lút nấp ở ngoài chủ viện nghe chút mấy đoạn diễn, sau đó lại kể lại cho Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, bao gồm cả Lâu đại lang, bọn chúng sau đó phát huy trí tưởng tượng của tiểu hài tử, bóp méo cả đoạn kịch.

      Bất quá này mấy tiểu tử sửa sửa, khỏi cảm thấy tiểu bạch kiểm đùa giỡn hoàng hoa khuê tú đủ khí thế, đem tiểu bạch kiểm đổi thành tướng quân trẻ tuổi oai hùng.

      tới đây Hồ Kiều cũng thể lại trách bọn tam quan bất chính, sửa kịch lung tung, chỉ bảo đưa bản kịch sửa tới cho nàng xem chút.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối chỉ có thể tình nguyện lấy vở kịch trân quý của bọn chúng ra. Hồ Kiều cẩn thẩn lật qua lần, có mấy chỗ thiếu chút nữa nhịn được cười. Vở diễn này có lẽ vốn là vở kịch phong lưu, chỉ là bị mấy tiểu tử này sửa lại thành cường thủ hào đoạt. Vốn là đùa giỡn, tướng quân tuổi trẻ oai hùng kia liền trực tiếp cướp người…

      Nàng nhìn hai đôi mắt chớp chớp “cầu tha thứ” trước mắt, lòng liền mềm nhũn, chỉ có thể thầm than thời đại này bọn trưởng thành sớm, lúc này mới mấy tuổi biết sửa lại kịch. Kéo hai tiểu tử tới cạnh nàng, dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo Tiểu Bối năm tuổi rồi, đây là muốn đính thân cưới nàng dâu về hiếu kính nương sao?”

      Hứa Tiểu Bảo quay đầu nhìn Vũ Tiểu Bối, lập tức tiếp: “Nghe Lâu ca ca cũng đính thân với biểu muội nhà , còn là đính thân từ bé đâu. Chờ con cưới vợ rồi, nhất định hiếu thuận với nương!”

      Hồ Kiều đầy đầu hắc tuyến, còn thể căng da đầu khen câu: “Tiểu Bảo hiếu thảo!” Nàng thể tưởng tượng được cảnh tiểu đậu định nhà mình cưới nữ oa cũng là tiểu đậu đinh về nhà hiếu thuận với mình, ăn tết xong mới có năm tuổi thôi đó!

      “Bất quá, các con đây là chuẩn bị, sau này gặp được tiểu nương tử mình thích liền trực tiếp cướp về nhà sao?”

      Tiểu Bảo Tiểu Bối lập tức phản bác nàng: “Đó là cách làm của đăng đồ tử cường đạo ác bá, bọn con… Bọn con tất nhiên làm!”

      Hồ Kiều lắc lắc kịch bản trong tay, “Vậy đây là… Chuyện gì xảy ra?”

      Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối có chút ngượng ngùng, “Chúng con chỉ là cảm thấy… Kịch này có chút co vớ vẩn. Bạch diện lang quân tay cầm quạt xếp chẳng lẽ còn có thể uy phong hơn cả tướng quân cưỡi ngựa sao?”

      Hồ Kiều rất là đau đầu, từ lúc nào hay, tam quan của hai tiểu tử này cong vẹo.

      “Tướng quân cưỡi ngựa đánh giặc, đó là thủ vệ quốc gia bảo hộ bá tánh, kịch bản của các con ta thấy đây phải là việc mà các tướng quân nên làm. bằng các con lại hỏi Phương sư phó, Ninh vương điện hạ có từng làm ra loại chuyện này ?”

      Thấy hai tiểu tử cái hiểu cái , nàng cũng biết bọn chúng tại tuy rằng nhìn thông minh lanh lợi nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn quá , có số việc nhất định thể phân biệt ràng. Đơn giản hướng dẫn bọn chúng, so với việc tương lai đường đoạt nương tử, bẳng tự mình có bản lĩnh, có văn có võ, lại ăn cơm cho tốt để vóc dáng cao lớn hiên ngang, đến lúc đó còn sợ có tiểu nương tử chạy theo hay sao?

      Lại trước mặt cổ vũ bọn chúng có tài biên kịch, chỉ là phương hướng bị sai lệch. Biên cũng nên biên loại kịch này, cái gì mà bên đường cường đoạt dân nữ, nếu như bọn chúng thích tướng quân, vậy tới viết truyện tướng quân bảo vệ quốc gia mới là hay.

      Hai hài tử được cổ vũ, đêm đó liền đốt vở kịch này, lập chí phải sáng tác từ đầu câu chuyện mới, cùng Vĩnh Lộc thảo luận tới nửa đêm chuyện tướng quân bảo vệ quốc gia. Ngày hôm sau ở học đường liền xem thường hết thảy bạn học, cười nhạo bọn chúng phẩm vị phàm tục, đem chuyện xưa mới lần.

      Đều là nam hài tử, ước chừng trong xương cốt liền có cỗ nhiệt huyết, bản kịch kia mọi người chỉ cảm thẩy chẳng ra cái gì cả, nhưng bọn chúng là hài tử, mấu chốt trong đó căn bản hiểu, kinh nghiệm gì đó cũng có. Đoạn Công Tào nghe vở diễn này, bất quá là trò tiêu khiển của người trưởng thành mà thôi. Nhưng trong suy nghĩ của bọn chúng chưa chắc có thể hiểu được chuyện phong lưu trong đó. Bây giờ tìm được đúng câu chuyện thích hợp, là có đủ nhiệt tình, thường dùng viết chuyện để luyện tập viết chữ.

      Sau đoạn thời gian, lão tiên sinh ngạc nhiên phát , đám hài tử này gần đây chữ lại hợp quy tắc ít, ngay cả lỗi chính tả cũng ít, câu tứ cũng ràng, quả thực có thể là tiến bộ thần tốc.

      Hồ Kiều cũng biết mình trong vô tình thu được hiệu quả như vậy. Nàng nếu như nghe xong lời bọn liền vội phỏng đoán ác ý, sau đó phạt nặng, chỉ sợ chưa chắc có thể thu được hiệu quả như vậy.

      Chờ nàng rút ra được thời gian rảnh, cố ý tìm Đoạn phu nhân chuyện, thực uyển chuyển chuyện hai tiểu tử nhà mình cùng hai tiểu tử Đoạn gia và Lâu đại lang, năm đứa viết chuyện, nghe xuất xứ chính là trong phủ bọn họ. Còn xin Đoạn phu nhân chú ý động tĩnh tiền viện, đỡ phải ảnh hưởng tới bọn .

      Hoàn cảnh gia đình có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

      Đoạn phu nhân chờ Hồ Kiều rồi càng nghĩ càng tức giận. Nàng đời này gả cho tên háo sắc, biết hận bao nhiêu lần. nghĩ tới nhi tử mình cũng chịu phải ảnh hưởng. Nghĩ đến lỡ như tương lai nhi tử trở thành người như Đoạn Công Tào, nàng biết hối hận thế nào nữa. Lập tức tiện tay vơ lấy cái lư hương chưa châm trong phòng liền tới tiền viện.

      Đoạn Công Tào nghe diễn thất thần, ngẩng đầu liền nhìn thấy phu nhân đằng đằng sát khi vọt tới, trong miệng kêu câu: “Đồ trời đánh!”, sau đó còn thêm câu gì nghe thấy được, chỉ cảm thấy trái tim treo lơ lửng lâu nháy mắt rơi xuống đất, cả đầu óc chỉ có ý niệm: lão bà quen thuộc rốt cuộc trở lại!

      Nghênh diện cái lư hương ném tới, Đoạn Công Tào nghiêng đầu né qua, thân thủ nhanh nhẹn từ ghế dựa nhảy ra, thầm may mắn hôm nay uống ít rượu, còn có thể lực chạy trốn. vừa chạy vừa xin lỗi: “Phu nhân bớt giận! Phu nhân bớt giận!”

      Đến nỗi cơn giận này từ đâu tới, căn bản hề biết.

      chạy nhanh, Đoạn phu nhân ở phía sau cũng đuổi theo nhanh, trong viện Đoạn gia vai võ phụ lâu diễn lại thế, tất cả nha hoàn bà tử đều né tránh. Đoạn Công Tào vừa chạy vừa cười, khóe miệng sắp cong đến tận mang tai, trong lòng còn thầm: lão bà đánh cảm thấy chịu nổi, đánh trong lòng lại vắng vẻ, đây là thích bị ngược hay vẫn là thích bị ngược đâu?!
      Last edited: 13/4/20
      thuytlu, thuyt, AELITA6 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Editor ơi, bài post bị trùng rồi bạn ơi.
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :