1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 72

      Tết nhất, Vĩnh Lộc được Ninh Vương điện hạ thưởng mười lượng bạc, sau đó cố ý chạy ra bên ngoài mua hai lượng bạc rượu ngon và thức ăn. Rượu đưa cho Phương sư phó ở tiền viện, “Ninh Vương điện hạ khen ta kể chuyện xưa hay đấy! Đây ít nhiều có công lao của Phương sư phó!” Phương sư phó ít lời biết tiểu tử này kể chuyện như thế nào, nếu như biết được chắc có lẽ phun ra ngụm máu mất.

      Thức ăn Vĩnh Lộc đem về hậu viện chia cho bà tử và nha hoàn, “Đa ta các ma ma và các tỷ tỷ chiếu cố!” lưu lạc nhiều năm, nay ngay cả cha mẹ cũng nhớ , có thể ở Hứa phủ ăn no quả thực là vận may rất tốt.

      Bà tử trong bếp ăn đồ ăn tặng, cười : “Ngươi là con khỉ nghịch ngợm! Chỉ là chúng ta chăm sóc ngươi lại bởi phu nhân giao phó, muốn trong bếp câu thúc ngươi ăn uống để ngươi dưỡng tốt thân thể. Biết tới đây cảm ta chúng ta mà sao biết cảm tạ phu nhân chứ hả?”

      Vĩnh Lộc vẻ mặt ngay thẳng: “Ma ma có điều biết, đại ân của phu nhân ta ghi tạc trong lòng, cũng cần dùng đồ ăn hiếu kính phu nhân, chờ sau này có cơ hội, cho dù có tan xương nát thịt ta cũng báo đáp ân tình của phu nhân!”

      Lạp Nguyệt nghe thấy thú vị, sau đó cho Hồ Kiều nghe, nàng cười: “Đứa này có tâm. Ta cũng cần báo đại ân gì, chỉ cần dụng tâm chăm nom cho hai đứa kia là tốt rồi.” giờ trong phủ mua tới gã sai vặt, tuổi còn cũng dùng được, làm chân chạy vặt còn được chứ để bọn họ ở cùng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối Hồ Kiều còn yên tâm.

      Có Ninh Vương điện hạ khích lệ, Vĩnh Lộc kể chuyện xưa càng hào hứng, tuy rằng có Vũ Tiểu Bối ở bên làm bạn, nhưng Hứa Tiểu Bảo cảm thấy chuyện xưa đêm nay Vĩnh Lộc ca ca kể trước khi ngủ cảm xúc càng dào dạt mãnh liệt.

      Mồng phủ quận thủ đãi yến, mồng hai lại tới phủ thông phán đãi tiệc, vợ chồng Hứa Thanh Gia cũng thể tham gia.

      Có việc giải vây trước đó, ở trong phủ thông phán Hàn phu nhân đối với Hồ Kiều tựa hồ hơi hòa khí hơn chút, thái độ có chuyển. Nhưng Hồ Kiều cũng cảm thấy mình cần phải tỏ thái độ đón ý hùa phủ quân phu nhân nên cũng như thường ngày, cung kính mà xa cách. Trong bữa tiệc chỉ cười với Đoạn phu nhân, trong nhà hai người đều có cặp bánh bao bướng bỉnh nên hết chuyện về bọn .

      Thông phán phu nhân hôm nay vẫn như cũ là lấy rượu gia truyền nhà mình ra đãi, ca kỹ nuôi trong nhà ra tiền thính tăng hứng thú cho nam nhân, nhóm phụ nhân hậu viện chỉ có uống rượu dùng bữa chuyện phiếm. Sau đó thông phán phu nhân lại triệu tập nhóm mỹ nhân biết đàn hát đến hiến nghệ.

      Uất Trì Tu rất thích theo đuổi cái đẹp, rất giỏi trong việc khai thác được bản lĩnh và khí chất mỹ nhân. Mà Uất Trì phu nhân có vẻ như ở phương diện này cũng chưa từng ngăn cản , bởi vậy nên hậu viện phủ thông phán trăm hoa đua nở, diễm lệ ganh đua, nhóm mỹ nhân biết thổi sáo đánh đàn có thể thể lập thành cả dàn nhạc.

      Nhờ có hào phóng của thông phán phu nhân mà hôm nay Hồ Kiều như được xem buổi nhạc hội vậy, thuận tiện tạo dựng chút tê bào nghệ thuật. Thông phán phu nhân còn khiên tốn: “ ra việc thổi sáo đánh đàn này ta dốt đặc cán mai, mấy mĩ nhân trong nhà nhưng đều biết. Ngày xưa ta còn e ngại các nàng quá ồn ào, hôm nay tỷ tỷ tới đây tất nhiên phải để các nàng ra thể bản lĩnh để biểu diễn cho tỷ tỷ phen. Nếu như tỷ tỷ thấy hay liền thưởng cho các nàng mấy đồng!”

      Những lời này của nàng có thể là xem bọn họ như gánh hát, nương trong thanh lâu.

      Trong mấy tháng rồi, Hàn phu nhân xem như biết được bản lĩnh chuyện của người này, là đanh đá như dân phố phường, cái gì cũng dám ra. Nàng sống hơn nửa đời người từng giao tế với ai như vậy đâu? Mỗi lần xã giao với thông phán phu nhân xong đều phải tức giận bận.

      Ngay cả Hàn tiểu nương tử cũng khuyên nàng vài lần: “Mẫu thân đừng nóng giận. Thông phán phu nhân chính là loại người như vậy, nếu mẫu thân tức giận nàng, ngược lại giống như là mẫu thân so đo với nàng.”

      Hàn phu nhân chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống.

      Nếu thông phán phu nhân vậy Hàn phu nhân hôm nay lại tránh khỏi bị thông phán phu nhân khuyên uống nhiều mấy chén, sau khi chếch choáng liền xả cơn tức tích tụ bấy lâu nay ra ngoài, lập tức lệnh nha hoàn bên ngoài đổi sọt tiền đồng tới, sau đó vung ra ngoài, nhóm mỹ nhân trong viện này nào gặp qua phương thức thưởng như vậy đâu? Ước chừng chỉ có thưởng xiếc khỉ ngoài phố mới làm như vậy thôi.

      Hồ Kiều làm bộ như thấy, nhấp ngụm rượu, sau đó tiếp tục trò chuyện nuôi con với Đoạn phu nhân. Hai đại cao thủ so chiêu, nàng chen vào.

      Thông phán phu nhân vốn là châm chọc Hàn phu nhân chỉ biết mấy thứ đàn hát, cơ thiếp trong phủ nàng cũng biết vậy. Nào biết phủ quân phu nhân thực cho các nàng sọt tiền đồng tới thưởng , đây là đem cơ thiếp trong phủ nàng như mấy con hát ngoài kia sao?

      Lập tức sắc mặt nàng liền khó coi.

      Thông phán phu nhân thoải mái, Hàn phu nhân liền thư thái. Thông qua mấy lần giao phong, nàng cũng rút ra được mấy chiêu thức, lập tức lôi kéo tay thông phán phu nhân, cười : “Mấy mỹ nhân trong phủ muội muội đều là người có bản lĩnh, tỷ tỷ xem mà thích thú thôi. Nhất thời cao hứng nên thưởng nhiều chút, muội muội đừng trách!”

      Sau đó còn nâng chén uống ngụm rượu, tỏ vẻ mình say.

      Thông phán phu nhân là người tầm thường, lập tức liền điều chỉnh biểu tình, còn thay những mỹ nhân đó cảm tạ.

      “Tỷ tỷ có thể xem trọng bản lĩnh các nàng, đó là phúc khí các nàng! Còn mau cảm ơn Phủ Quân phu nhân hậu thưởng?!”

      Chúng mỹ nhân đồng thời uốn gối tạ thưởng, ủy ủy khuất khuất xuống.

      Tốt xấu các nàng cũng là mỹ nhân thông phán đại nhân ngàn kiều vạn sủng, từng chịu quá bực này ủy khuất bao giờ? Trong lòng hận Phủ Quân phu nhân là có khả năng! Cũng oán tránh luôn thông phán phu nhân, đây là xem các nàng là ca kỹ tìm đàn ông mua vui bên ngoài chắc?!

      Hiệp này phủ quân phu nhân giành chiến thắng. Sau khi kết thúc yến tiệc, Hồ Kiều cùng Đoạn phu nhân ra ngoài, thế nhưng phải có cảm thán: quả nhiên nữ nhân mềm yếu thục nữ cỡ mào mà bị buộc nóng này cũng trở mình. Nhìn phủ quân phu nhân mà xem, vốn nàng mà khinh thường ai chỉ lạnh nhạt mà thôi, nay ngược lại còn biết cắn trả thông phán phu nhân nữa.

      bàn tiệc ở tiền viện, thông phán đại nhân và phủ quân đại nhân lại ở chung rất hài hòa, xưng huynh gọi đệ, lấy tuổi tác xưng hô, cũng sắp trở thành huynh đệ ruột tới nơi. Huống chi rượu trong bữa tiệc chính là rượu tổ truyền nhà thông phán phu nhân, ngay cả Hứa Thanh Gia hay uống rượu mà cũng uống nhiều vài ly, huống chi là Phủ Quân đại nhân, khen rồi lại khen, lại khen thông phán đại nhân cưới được hiền thê như thế là may mắn.

      Từ trước tới nay, Uất Trì Tu ở trong quan trường Trường An được hài lòng chính là xuất thân nhà vợ quá thấp, có chút thể diện bởi vậy nên luôn bị cười nhạo. Còn có người cười nhạo chỉ lo bụng mà màng mặt mũi. Nay được phủ quân đại nhân khen cưới vợ tốt sắc đỏ mặt càng đậm thêm vài phần, kính phủ quân đại nhân thêm mấy ly rượu.

      Hồ Kiều cũng muốn ở lâu liền bảo gã sai vặt truyền lời cho Hứa Thanh Gia ở sảnh ngoài là nàng về trước, sau đó cho xe ngựa quay lại đón .

      Xe ngựa tới cửa phủ liền quay lại, Hồ Kiều xuống xe ngựa, được Tiểu Hàn đỡ vào trong phủ. Rượu nhà thông phán phu nhân có tác dụng chậm, lúc ấy cảm thấy gì, hóng gió lúc liền cảm thấy đầu nặng mà chân . Hôm này Hồ Kiều cố ý tránh mũi nhọn của phủ quân phu nhân và thông phán phu nhân nên uống nhiều hơn mấy hớp, được Tiểu Hàn đỡ vào phủ, chỉ cảm thấy con đường có chút bằng phẳng, nàng liền cau mày bảo: “Sao con đường này lại nhấp nhô thế, bảo Vĩnh Thọ gọi người tới sửa lại .”

      Tiểu Hàn biết nàng say rượu nên cũng phản bác, “Phu nhân cẩn thận dưới chân, nô tỳ với Vĩnh Thọ ca ca sau ạ.”

      chủ tớ chậm rãi trở về, trong tiền đình, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ở trong viện chơi đùa, phía sau là Hoa Miêu và Đại Ngưu phe phẩy đuôi chạy theo. Nhìn thấy Hồ Kiều lập tức lao tới, hai cho khỉ con nhào tới như tên bắn, nếu là ngày thường Hồ Kiều tất nhiên đứng vững, hôm nay chân lại bẫng, bị hai đứa đụng vào liền ngã ra sau.

      Sức lực Tiểu Hàn đủ, Hồ Kiều bị ngã ra sau nàng cũng ngã theo, chủ tớ hai người đều ngã ngồi ở mặt đất, trong lòng Hồ Kiều còn ôm hai tiểu tử ngốc.

      Loại trò chơi này bọn họ thường quen làm, hai tiểu tử từ sau khi phát sức lực mẫu thân thường hay nhào vào ngực nàng, Hồ Kiều có thể vươn tay ôm lấy cả hai đứa, lắc lư làm bộ muốn ném ra làm hai đứa la toáng lên, rồi ba mẹ con cười ha ha.

      Nhưng hôm nay này kết quả ra ngoài dự kiến, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ngồi ở trong lòng Hồ Kiều, vẻ mặt thể tin nổi, chỉ nhìn nàng hôn lên trán mỗi đứa cái kêu, cười ngốc: “Con trai ngoan!” Chụt Chụt, lại hôn hai cái lên cái má mum múp thịt kia.

      Nơi xa Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang vốn nhìn hai đứa chơi đùa. Trước đó có kiểm tra võ của bọn chúng, thấy Phương sư phó dạy rất tận tậm, ít nhất hai đứa đều rắn rỏi hơn, thấy vậy liền để mặc bọn chúng chơi. Đến khi nhìn thấy Hồ Kiều bị ngã, Thôi Ngũ Lang liền kinh ngạc: “Đây là… Làm sao vậy?”

      Với thân thủ của Hồ Kiều bị có khả năng bị hai tiểu tử làm ngã.

      Ninh Vương người cao chân dài về phía đó, Thôi Ngũ Lang theo sát phía sau. Tới gần ngửi thấy mùi rượu, Tiểu Hàn sắp khóc tới nơi, phu nhân bị ngã, xem sao cũng là nàng tận tâm. Duỗi tay đỡ nàng, Hồ Kiều lại cảm thấy mặt đất mát mẻ, rất là thoải mái, liền khoanh chân ngồi chịu đứng lên, ôm hai tiểu tử ngồi trong lòng nàng.

      “Đây là… Uống rượu?”

      Giọng của Ninh Vương điện hạ vang lên từ đỉnh đầu, Hồ Kiều ngửa đầu lên nhìn, đầu óc có chút trì trệ, hồi lâu mới nhớ ra: “Ninh Vương điện hạ…” chuyện ngược lại rất ràng, lại vỗ vỗ mặt đất: “Mời ngồi!” Nơi này là thoải mái.

      Ninh Vương: “…”

      Thôi Ngũ Lang có tâm muốn khi dễ nàng, chính là ngẫm lại mình lại khi dễ phụ nhân say rượu, cho dù nàng có tỉnh táo lại cũng nhớ cũng chả có cảm giác thành tựu nên liền từ bỏ.

      Tiểu Hàn luống cuống tay chân, vội vàng bò dậy đỡ Hồ Kiều: “Phu nhân mau đứng lên!”

      Hồ Kiều say, có vài phần mơ mơ màng màng, ngoan cố chịu đứng lên: “Nơi này thoải mái.” Đầu quay tới quay lui, nhất định phải tìm Hứa Thanh Gia: “Hứa đại ca đâu? Chẳng lẽ lại chạy với… Kế Phương gì kia rồi chăng?”

      Tiểu Hàn nào biết Kế Phương là ai?

      Đây đều là lời riêng tư của phu thê bọn họ, cho ai biết. Nhưng ra Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang biết Gỉa Kế Phương. Ninh Vương điện hạ thấy nàng mặt mày như tơ, hai má ửng đỏ, người lại mơ mơ màng màng lộ ra vài phần đáng nên lời, trong lòng như bị lông chim nhàng gãi vậy, có chút ngứa, muốn gãi lại biết gãi chỗ nào. Mỹ nhân thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy qua người nào… vô lại như vậy!

      Cái tính hươu vượn này của nàng, biết Hứa Thanh Gia dung túng như thế nào mà quen biết nhiều năm thế nhưng cũng bỏ.

      Khóe miệng Thôi Ngũ Lang run rẩy, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng: “Ngươi còn ngồi ngồi dưới đất nữa Hứa lang nhà ngươi liền chạy theo Kế Phương kia đó!”

      Lông mày Hồ Kiều dựng thẳng, trong miệng nhảy ra hai chứ: “ dám?!” Đầu xoay tới xoay lui, cứ muốn tìm Hứa Thanh Gia mà chịu đứng lên.

      Ninh Vương và Thôi Ngũ Lang quả thực có cách nào.

      mặt đất lạnh như vậy, nếu nàng cứ ngồi đó tốt. Tiểu Hàn sắp khóc tới nơi, hai tiểu tử lại thấy mẫu thân như vậy vui, cứ cọ cọ vào ngực nàng, tay lặng lẽ chọc vào mặt nàng, nàng bắt được tay bọn chúng liền làm bộ muốn cắn: “Cắn rớt nhé?” Mặt cọ vào mặt đứa , bọn chúng chạy bên ngoài hồi, khuôn mặt lành lạnh, rất là thoải mái, Hồ Kiều liền cọ lại cọ, giống hệt con chó to xác.

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối bị nàng cọ cười khanh khách muốn trốn, làm nương cũng cười ngây ngô theo.

      Ninh Vương phân phó Tiểu Hàn: “Còn mau tìm đại nhân nhà ngươi, bảo mau về nhà.” Chờ Tiểu Hàn chạy mới ra hiệu cho Thôi Ngũ Lang, “Bế hai tiểu tử này lên.”

      Thôi Ngũ Lang tay đứa, kéo bọn chúng dậy, Ninh Vương điện hạ cầm tay Hồ Kiều kéo nàng.

      Hồ Kiều thuận theo đứng dậy, dưới chân lảo đảo cái, mắt thấy xém chút nữa nhào lên phía trước, Ninh Vương điện hạ liền đớ ngang lấy nàng, tránh cho nàng ngã sấp mặt. Chẳng qua vòng eo mềm mại dưới tay kia, cho dù cách lớp y phục mùa đông cũng vẫn cảm nhận được. Chóp mũi ngửi được mùi hương thanh thuần, phải mùi son phấn, cũng phải hương hoa, tựa hồ là mùi của nắng ấm. Ninh Vương chợt nhớ tới lâu trước kia, Võ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo từng người Thượng mỹ nhân hôi, thơm như người mẫu thân, cuối cùng… cũng biết được đó là mùi hương gì…

      Lúc Hứa Thanh Gia trở về, Hồ Kiều khắp nơi tìm , chịu vào phòng. Nhìn thấy liền lập tức nhào tới, choàng lấy cổ , miệng lầm bầm oán trách: “Cuối cùng cũng tìm được chàng, cho phép chàng chạy theo… Kế Phương gì kia…”

      Đồng tri đại nhân dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang, mặt dày ôm lấy nàng vào trong lòng. ôm cũng được, vì Hồ Kiều chịu buông tay, hệt như con bạch tuột tám chân đu lấy thôi.

      Hồ Kiều ôm , còn hôn “chụt” cái mạnh lên môi , cười tít mắt, bộ dáng rất ngốc nghếch, làm Hứa Thanh Gia có chút dở khóc dở cười. ngại nương tử nhiệt tình mà chỉ sợ làm trò cười cho Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang.

      Tiểu Hàn lập tức che mắt của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lại, “Đừng nhìn đừng nhìn, Tiểu Hàn tỷ tỷ mang các đệ về phòng.”

      Giọng rầu rĩ của Hứa Tiểu Bảo truyền tới: “Ta … thấy!”

      “Đệ cũng vậy!” Võ Tiểu Bối phụ họa.

      Còn tiếp tục như vậy nữa biết còn mất mặt như nào nữa, Hứa Thanh Gia nhanh chóng quyết định, ôm lấy lão bà về phía hậu viện, bỏ Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang ở phía sau.

      Thôi Ngũ Lang cười hắc hắc quái dị, “ nghĩ tới nha đầu này sau khi say tính tình lại như vậy.”

      Ninh Vương điện hạ nhìn theo thân ảnh vợ chồng Hứa thị xa, nhàn nhạt : “Cũng ân ái.” Giọng mang theo tịch liêu mơ hồ.

      Thôi Ngũ Lang mặt dày : “Điện biên mỹ nhân vờn quanh, chỉ cần điện hạ muốn ân ái, có mỹ nhân nào từ chối?!” Chỉ là Ninh Vương điện hạ đối với nữ sắc cũng lạnh nhạt, cũng chưa từng thây che chở cho mỹ nhân nào, cả ngày vùi mình trong quân doanh, thời gian ở chung với binh sĩ còn nhiều hơn thời gian ở với mỹ nhân.
      kabi_ng0k, Anhdva, xukem14 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc Ninh Vương chỉ xao xuyến thôi chứ tâm chắc cứng rắn lắm nhỉ
      A fang thích bài này.

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 73

      Qua năm mới, Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang lại trở lại định biên quân, nha môn cũng mở trở lại, Hứa Thanh Gia lại bắt đầu bận rộn, ngày tháng ở Hứa phủ lại khôi phục như thường.

      Nghe Lâu phu nhân mời tiên sinh rất có tiếng đến dạy cho nhi tử của mình, Đoạn phu nhân và Hồ Kiều liền nhờ vả nàng, muốn cho nhi tử nhà mình cũng Lâu gia đọc sách. Lâu phu nhân nghĩ đến hai nhi tử bướng bỉnh Đoạn gia, lại nghĩ đến nhi tử như ông cụ non nhà mình cảm thấy có bốn hài tử này cùng nhau ầm ĩ tính cách ngiêm túc của Lâu đại lang cũng có thể sửa đôi chút.

      Nào biết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bốn tiểu tử Đoạn gia và Hứa gia quá nghịch ngợm, khai giảng ngày đầu tiên, áo choàng mới có họa tiết trúc xanh của Lâu đại lang bị gặp họa, Đoạn đại lang và Võ Tiểu Bối đánh nhau… Lâu đại lang bị vạ lây, bị dính người đen thui.

      Lâu phu nhân: “…”

      Nàng vốn nghĩ để mấy tiểu tử này ầm ĩ chút tác động đến tính cách của nhi tử nhà mình, những nghĩ tới… mấy tiểu tử Đoạn gia Hứa gia cũng ầm ĩ quá rồi .

      Hồ Kiều rất bất đắc dĩ, tự mình tiệm quần áo chiếu theo vóc dáng Lâu Đại Lang mua kiện áo gấm tặng qua, liên tục xin lỗi Lâu phu nhân, sau khi về nhà Vũ Tiểu Bối liền bị phạt úp mặt vào tường, Hứa Tiểu Bảo chịu tội liên đới.

      Hứa Tiểu Bảo rất là bất bình: “Là Tiểu Bối đánh nhau với người khác, lại phải con đánh nhau, tại sao con cũng bị phạt chứ?!”

      Hồ Kiều cười lạnh, “Lúc Tiểu Bối đánh nhau con làm ca ca sao biết can ngăn? Chỉ sợ là còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió ?” Tính tình hai tiểu tử này nàng hiểu hơn ai hết, đứa làm chuyện xấu, đứa khác nhất định là trông chừng.

      “Có phải lúc đệ đệ đánh nhau con còn ở bên cạnh trông chừng tiên sinh hay ?”

      Hứa tiểu bảo trợn to hai mắt, sao mẫu thân giống như nàng lúc ấy đứng ở bên cạnh mình vậy?

      Vì thế ngoan ngoãn chịu phạt.

      Hôm nay buổi tối Hồ Kiều giận, cho dù là đồng tri đại nhân về nhà cầu tình hai đứa cũng phải bị đói bụng bữa. Đêm đó nghe Vĩnh Lộc ca ca kể chuyện xưa trước khi ngủ, Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối nghe được nửa, vô cùng đáng thương lôi kéo tay năn nỉ: “Vĩnh Lộc ca ca, huynh có đồ ăn ?”

      Vĩnh Lộc đứng dậy tới cửa nghe chút động tĩnh, cửa phòng phu nhân sớm đóng lại, bên trong có ánh đèn lờ mờ, tựa hồ chuẩn bị ngủ. rón rén từ trong lòng ngực móc ra hai bao giấy dầu, người cái đưa qua.

      Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối mở bao giấy dầu ra, thấy bên trong có bánh bao, còn nóng hầm hập, tức khắc tràn ngập cảm kích với Vĩnh Lộc.

      “Đây là ta lặng lẽ ra ngoài mua về, hai thiếu gia mau ăn xong rồi ngoan ngoãn ngủ.”

      Vĩnh Lộc từng phải đói bụng, cảm thấy đói bụng ngủ là chuyện vô cùng đau khổ, thấy hai tiểu gia hỏa buổi tuổi được ăn cơm rất là đồng cảm, buổi tối lén lút ra ngoài tìm tiệm bánh mua về. Sợ bánh bị lạnh nên vẫn luôn để trong ngực.

      Chờ hai đứa ăn xong rồi lấy nước tới cho hai đứa rửa mặt súc miệng, sau đó mới khuyên bọn chúng: “Phu nhân vất vả cầu Lâu phu nhân cho các thiếu gia đọc sách. Các thiếu gia ngược lại, học lại đánh nhau. Đây là cơ hội mà rất nhiều người cầu còn được nên đừng uổng phí tâm huyết của phu nhân. Ngày mai hai thiếu gia hãy nhận lỗi với phu nhân sao nữa, có được hay ?”

      Hai tiểu quỷ từ trước đến nay có vài phần tin phục với lời của Vĩnh Lộc, luôn cảm thấy Vĩnh Lộc có thể kể được chuyện xưa cũng là người đáng gờm, huống hồ còn có công cứu đói nên liền đồng ý.

      đêm ngủ ngon, trời sáng, Vĩnh Lộc mang theo hai đứa chính phòng dùng bữa sáng, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền cúi đầu nhận lỗi với Hồ Kiều, “Nương, bọn con sai rồi! Nương, bọn con dám nữa!”

      Hứa bé con nhìn hai ca ca cúi đầu nằm trong lòng nhũ mẫu cười khanh khách, cũng học cúi đầu khom lưng, chẳng qua động tác vụng về, ngược lại làm cho Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia buồn cười gì đâu. Chỉ là hai tiểu tử này nhận sai, lúc này nếu bọn cười ra mất uy nghiêm của phụ mẫu nên ráng nhịn xuống, chỉ nhàn nhạt : “Ăn , tối hôm qua ăn gì, chắc cũng đói bụng.”

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối trao đổi ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
      Hồ Kiều còn sợ bọn chúng đói xót ruột nên bữa sáng hôm nay đều là món mềm dễ tiêu. Chờ hai tiểu tử ăn xong rồi tạm biệt Hứa Thanh Gia, làm cha nha môn, làm nương đóng cửa lại dạy con, Vĩnh Lộc, Hứa bé con và nhũ mẫu đều chờ ở bên ngoài. Sợ Hứa bảo bảo lạnh nên cho bé mặc dày rồi tới sương phòng của các ca ca chơi.

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối lại Lâu gia đọc sách, đầu tiên là xin lỗi Lâu đại lang, lại xin lỗi các ca ca Đoạn gia. Còn nên chuyện gì cũng dễ , tiểu tử Đoạn gia cũng giận nữa, vì thế ở chung từ từ hài hòa.

      Hai người tuổi nhất, nhưng là thân thể rất rắn chắc, Lâu phu nhân nghe Lâu đại lang nhắc tới Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn mời võ sư về học võ liền có ý muốn cho Lâu đại lang cũng học, nàng liền nhờ vả Hồ Kiều, Hồ Kiều lập tức đồng ý.

      “Lâu tỷ tỷ cũng chê hai đứa nhóc nghịch ngợm nhà ta, đại lang nhà tỷ là đửa lịch văn nhã, ta rất thích. Đợi về nhà ta tiếng với Phương sư phó, sau khi bọn đọc sách tới tập võ là được.”

      “Ta cũng trông cây Đại Lang luyện được võ nghệ gì, chỉ mong có thể cường thân kiện thể. Thân thể của từ yếu ớt, ta luôn chăm nom cẩn thận nên mới khá hơn. Chỉ là vẫn thể coi là khỏe mạnh, tương lai lỡ như vào phòng thi nếu như thân thể mà khỏe thể chống đỡ nổi.”

      Nàng cũng là tình hình thực tế.

      Lâu Đại Lang muốn tới học võ, Đoạn phu nhân nghe xong cũng tới nhờ Hồ Kiều, hai người giao tình tốt nên tất nhiên từ chối, Hồ Kiều liền nhờ Phương sư phó, chỉ mời ông cũng dạy cho bạn học của Tiểu Bối, cho có thêm bạn học.

      Phương sư phó luôn trung thành với Ninh Vương nên tất nhiên hi vọng Vũ Tiểu Bối có nhiều bằng hữu nên liền đồng ý. Từ đó buổi sáng mấy đứa đọc sách học chữ, buổi chiều lại tới Hứa gia học võ. Hứa Tiểu Bảo, Vũ Tiểu Bối cùng với ba đứa nhà Đoạn gia Lâu gia chính thức bắt đầu cuộc sống của học sinh ngoại trú.

      Lâu phu nhân trong lòng vốn cũng có chút xem thường xuất thân của Hồ Kiều, nhưng tiếp xúc lâu thấy nàng hề có dáng vẻ của con buôn, cũng rất thân thiện nên cũng dần thân thiện với nàng. Luôn cảm thấy ở cùng với người ngay thẳng trực tiếp cũng nhàng vui vẻ hơn.

      Lưu phu nhân nghe được tin hài từ mấy nhà này cùng nhau luyện võ đọc sách cũng tới nhờ vả Lâu phu nhân cùng Hồ Kiều.

      Hồ Kiều nghĩ đến bộ dáng yếu đuối của Lưu tiểu lang quân có chút chần chờ: “Lưu tỷ tỷ cần phải suy xét ràng, Phương sư phó dạy võ rất là nghiêm khắc, quyết cho phép lười biếng.”

      Lâu phu nhân cũng biết tiếng Lưu tiểu lang quân, nàng và Lưu phu nhân tuy rằng giao tình tệ, nhưng là lại thích Lưu tiểu lang quân. Con nàng là con chính thê đàng hoàng nên muốn ở cùng với con thê thiếp, hơn nữa lỡ như Lưu tiểu lang quân khóc nhè bảo tiên sinh phải dạy học hay là phải dỗ đây?

      bằng… cho tiểu lang nhà tỷ tới đọc sách mấy ngày trước thử xem, nếu như có thể kiên trì lại tiếp..”

      Lưu Phu nhân coi như nàng đồng ý, liền cười cảm ơn nàng, ngày hôm sau liền đưa Lưu đại lang tới đọc sách.

      Đối với đứa này, tâm lý Lâu phu nhân vẫn rất là mâu thuẫn, hận thể để bốn tiểu tử Đoạn gia Hứa gia mấy ngày tới nghịch ngợm thêm chút, tốt nhất là dọa chạy Lưu tiểu lang. Đáng tiếc dạo này Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đều rất nghe lời, hai tiểu tử Đoạn gia về nhà bị Đoạn phu nhân lột quần đánh trận cũng thành .

      Bốn tiểu quỷ đánh nhau xã giao về nhà bị trừng phạt, Đoạn tiểu lang kinh dị phát , mẫu thân nhà bọn họ xuống tay tàn nhẫn, tức khắc tràn ngập hảo cảm với Hồ Kiều: “Nếu như ta là hài tử nhà các đệ tốt rồi.” Lại cười lấm la lấm lét: “Các đệ bị phạt đói bụng, ăn vụng đó chứ?”

      Việc ăn vụng, là có đánh chết cũng thể thừa nhận.

      Hứa Tiểu Bảo xụ mặt nghiêm trang: “Ta và Tiểu Bối làm sai nên tất nhiên cam tâm nhận phạt, sao có thể ăn vụng? Như vậy chẳng phải phí phen khổ tâm của mẫu thân sao?” Lại làm vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Đoạn ca ca bị phạt cho ăn cơm nhưng vẫn giấu Đoạn bá mẫu ăn vụng á?”

      Đoạn đại lang và Đoạn nhị lang nhìn nhau, có chút xấu hổ, lúng búng nửa ngày mới lúng ta lúng túng : “Chúng ta… Chúng ta cũng chỉ là thỉnh thoảng… Thỉnh thoảng mới ăn vụng. Bằng nửa đêm đói bụng chết mất. Chẳng lẽ các đệ đói bụng à?”

      Vũ Tiểu Bối sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, “ đói.”

      Từ khi có Vĩnh Lộc ca ca, bao giờ sợ bị mẫu thân phạt nhịn đói nữa.

      Bởi vậy, Lưu Đại Lang vào học đường, được các bạn học đối đãi vô cùng nhiệt tình, cũng có ai ăn hiếp .

      Bất quá đứa này trời sinh yếu đuối, bạn học làm gì có nghĩa là tiên sinh cũng làm gì . Ngày đầu tiên còn đỡ, tiên sinh chỉ cho là tuổi nên cũng dạy cái gì khó, chỉ bảo cầm bút tập viết, đều là những nét cơ bản, buổi chiều lại cùng mấy đứa Hứa gia học võ.

      Phương sư phó lại là sư phó nghiêm túc, đốc xúc luyện võ chút cũng qua loa. Lưu đại lang ngày đó khóc lóc chạy về, nhìn thấy Lưu phu nhân khóc thê thảm, chỉ tay chân đau nhức, ngày hôm sau sao cũng dậy Lâu gia đọc sách, chỉ tay đau, cầm bút nổi.

      Lưu phu nhân tức giận kéo từ trong chăn ra, nén đau lòng đưa vào học đường, còn chưa tới trưa khóc chạy về.

      —— là cánh tay đau cầm được bút.

      có cách nào, Lưu đại lang từ đến giờ đều là được người khác ôm, quần áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, ngay cả ngã cái cũng chưa từng. Phương sư phó cũng bắt làm gì, chỉ là luyện tập chút mà cả người đều đau nhức như vậy. Bắt chịu đau luyện tiếp, là có chết cũng chịu.

      Con đường cầu học của Lưu đại lang coi như đứt gãy.

      Lưu phu nhân thở ngắn than dài, ở trước mặt Lâu phu nhân và Hồ Kiều biết bao nhiêu lời hay, muốn để cho Lâu đại lang cùng hai tiểu tử Hứa gia thân cận, cũng có nhiệt tình kéo cùng nhau đọc sách luyện võ. Chỉ là Lâu đại lang tính tình ngay thẳng, cũng chỉ gần đây mới bị bốn đứa kia làm cho nhiều chút, lâu lâu đùa câu. Vì thế khi Lâu phu nhân muốn cùng Lưu đại lang.

      Nàng sơ qua về chuyện này, Lâu đại lang liền nhăn mày, vô cùng muốn: “Nương, Lưu đại lang kia mềm yếu còn hơn nương, vừa muốn đọc sách lại vừa muốn tập võ, tương lại có thể có tiền đồ gì được? Nhi tử còn muốn học cho tốt sau thi đồng sinh, nào rảnh chơi với ? chơi với còn bằng luyện võ với Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai tiểu tử này tuy còn nhưng sợ đau sợ mệt, luyện võ cũng rất kiên trì, đọc sách cũng có thiên tính, chính là hai hảo hài tử!”

      Lâu phu nhân chỉ có thể từ bỏ.

      Hồ Kiều hỏi Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai tiểu tử này càng dứt khoát: “Chờ khi nào Lưu đại lang khóc nữa hẵng đến chơi với bọn con!”

      Cái này làm cho Hồ Kiều thực khó xử, tính tình Lưu Đại Lang nàng cũng biết được, làm cho khóc nữa cơ hồ là chuyện có khả năng. Lại hai đứa nhà nàng nghịch ngợm như vậy, cũng hợp với hài tử kia, căn bản chơi với nhau được.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mà phá lên mười Lưu đại lang cũng chịu nổi chứ huống chi là .

      Lỡ như may làm xây xước da thịt non mềm của hài tử nhà người ta làm thế nào cho phải?

      Hồ Kiều vì thế thực uyển chuyển từ chối Lưu phu nhân: “Lưu tỷ tỷ cũng biết đấy, hai tiểu tử nhà ta quá nghịch ngợm, vừa mới học mà đánh nhau với nhi tử nhà Đoạn tỷ tỷ, còn làm hỏng cái áo choàng của Lâu đại lang. Lại còn luyện võ với võ sư, cả ngày động tay động chân… Ta chỉ sợ bọn chúng đánh phải người khác…”

      đợi nàng xong, sắc mặt Lưu phu nhân thay đổi: “Đại lang nhà ta từ lịch văn nhã, rất thích đánh nhau.” Vẫn là tìm Lâu công tử thôi.

      Chờ nàng rồi, Đoạn phu nhân vỗ giường cười ngừng, “Xem muội dọa người ta chạy kìa, cũng chỉ có hai tiểu tử nhà ta mới chơi nổi với Tiểu Bảo Tiểu Bối.”

      Quá mấy ngày gặp Lâu phu nhân, Lâu phu nhân nhắc tới việc này, chỉ dạo này Lưu phân nhân thường xuyên mời đại lang nhà nàng chơi, chỉ là Lâu đại lang bây giờ buổi sáng phải đọc sách viết chữ, buổi chiều luyện võ, căn căn bản rảnh nên chỉ có thể từ chối.

      Lại hỏi Hồ Kiều sao lại từ chối, Hồ Kiều rất là ưu thương cho nàng biết: Nàng ra rất nguyện ý cho hai đứa nhóc nhà mình chơi với Lưu đại lang, chừng bọn cũng yên tĩnh hơn chút, chỉ là… Khi nghe được Tiểu Bảo Tiểu Bối thích đánh nhau, nay còn theo võ sư tập võ, rất muốn luận bàn võ công với người khác Lưu phu nhân liền từ chối.

      “Vẫn là đại lang nhà tỷ văn nhã!” Hồ Kiều cảm thán.

      kabi_ng0k, levuong, thuyt14 others thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 74

      Chuyện sau này của Lâu đại lang và Lưu đại lang là Hồ Kiều nghe Lâu phu nhân kể. Nay quan hệ của các nàng bắt đầu trở nên thân thiết hơn, trái lại quan hệ của Lâu phu nhân và Lưu phu nhân vốn thân thiết giờ lại có chút xa cách.

      Lưu phu nhân thỉnh rất nhiều lần cũng thỉnh được Lâu đại lang tới nhà, cuối cùng hỏi thăm ngày Lâu đại lang nghỉ ngơi tự mình đưa Lưu đại lang tới Lâu gia chơi. Lâu đại lang là hài tử chăm chỉ, ngày nghỉ cũng có đống bài tập phải làm, vì vậy liền ấn theo cách tiêu khiển bình thường của mình, tìm cho Lưu đại lang hai cuốn truyện quỷ thần chí dị, lại sợ biết chữ còn chu đáo tìm người sai vặt biết chữ tới đọc truyện cho giải buồn.

      Cuối cùng Lưu đại lang khóc lóc chạy về.

      Lâu đại lang còn biết tại sao lại khóc nữa, chỉ thầm mắng là “quỷ khóc nhè”, còn chưa làm gì khóc như tiểu nương, nhưng có thời gian mà hầu hạ đâu.

      Tình cảnh ở chung của hai người tới miệng Lưu đại lang lại chuyển thành ý nghĩa khác. “Lâu ca ca… muốn chơi với con, liền bảo tên sai vặt kể chuyện ma để dọa con, nương, con rất sợ…”

      Lưu phu nhân lại cho là Lâu đại lang nghịch ngợm. Chức quan hai nhà phân cao thấp, từ trước tới nay chuyện ngang hàng, nay hài tử bị dọa trở về, buổi tối uống trà an thần mà nửa đêm còn khóc, Lưu phu nhân vô cùng tức giận, sau đó liền uyển chuyển chuyện với Lâu phu nhân, bảo nàng dạy dỗ lại Lâu đại lang, bảo đừng có mà lấy chuyện ma ra hù người khác.

      Chờ Lâu phu nhân hỏi Lâu đại lang thấy vẻ mặt rất vô tội, còn chuyện xưa trong sách rất thú vị nên mới cho tên sai vặt tới đọc truyện cho giải buồn, mình phải làm bài tập mà tiên sinh giao, nếu bị đánh tay, Lâu phu nhân liền hiểu được là chuyện gì. Từ trước đến nay luôn là người rất có giáo dưỡng nhưng khi nhắc tới chuyện này với Hồ Kiều cũng có chút tức giận: “Nào có ai nuôi dạy hài tử như vậy chứ? Lại còn như thế nữa hài tử có tốt đến mấy cũng thành vô dụng! Nàng còn cho rằng như vậy là thương con đâu, cũng xem đứa bị cưng chiều thành dạng gì rồi!”

      Ở điểm này, Hồ Kiều vẫn là có chút kinh nghiệm, “Cho dù có là nữ nhi sủng thành như vậy cũng được, vạn nhất gả rồi còn phải lo lắng bị nhà chồng ăn thịt nhả xương luôn sao?” Cho dù là trai hay đều phải dạy dỗ nghiêm khắc chút mới tốt.

      Từ đó về sau mỗi lần Lưu phu nhân nhắc đến chuyện dạy con các phụ nhân khác đều biến thành người điếc, chỉ qua loa có lệ cho có, bị động tới giả làm người câm, tóm lại là thời điểm giao lưu dạy dỗ hài tử, mọi người bỏ qua Lưu phu nhân.

      Quận Vân Nam rất rộng nên khí hậu tự nhiên thất thường, lưu truyền rằng: “ núi phân bốn mùa, mười dặm bất đồng tiết” để chỉ điều này. Lúc gieo trồng vụ xuân phía nam ẩm ướt, hoa màu đều gieo trồng, nhưng phía bắc lại có rét tháng ba, đổ mưa đá rồi lại tuyết lớn, mạ non đều bị chết, hoa màu năm nay có vẻ là thể trông cậy vào được. chỉ như vậy, nếu như tiếp tục như thế nông dân chịu nổi, đến lúc đó xuất lưu dân, tương đương với chôn tai họa ngầm.

      Hàn Nam Thịnh cai quản quận Vân Nam nhiều năm, loại chuyện đột phát này trải qua ít, lập tức triệu tập các quan phụ tá vào thương thảo, còn quên thỉnh thông phán Uất Trì Tu tới.

      Nào biết đâu rằng, đây mới là bắt đầu.

      Đến tháng tư, quận Vân Nam bắt đầu đổ mưa tầm tã cả quận, mùa mưa thực đến. Lúc đầu người dân còn ngóng trông trời đổ nhiều mưa, sau đó lại ngày ngày ngóng mưa tạnh. Đáng tiếc ông trời lại giống như bị chọc thủng cái lỗ vậy, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa rất nhanh hoa màu đều bị ngập úng…

      năm này, các quan viên quận Vân Nam nghe được tin xấu nhiều hơn tin tốt, phải nơi này hạn là nơi khác úng, còn có mưa quá lớn làm cho đất núi bị sạt lở, còn có thôn trang bị đất đá trôi vùi lấp…

      Tinh thần và thể xác Hàn Nam Thịnh đều mệt mỏi, phái quan viên các cấp đến các khu vực gặp thiên tai cứu viện trước, chân chính phải mệt mỏi bôn tẩu. Hứa Thanh Gia cũng nằm trong diện phải . Hồ Kiều ra rất muốn theo , đáng tiếc trong nhà giờ có ba hài tử, căn bản thể rời nàng. Nàng chỉ có thể thu xếp đồ đạc cho , lại nhờ vả Phương sư phó theo Hứa Thanh Gia, vạn nhất như gặp phải chuyện gì cũng cho thể che chở cho chút.

      Nàng vẫn rất thương tiếc cho Hứa Thanh Gia.

      Phương sư phó cũng từ chối, ngừng dạy bọn , thu thập hành trang, hai lời liền theo Hứa Thanh Gia.

      theo Hứa Thanh Gia chỉ có hai người là Vĩnh Thọ cùng Phương sư phó, còn có cùng công tác Đoạn Công Tào, cùng với binh lính sai dịch phủ quận thủ phái .

      Toàn bộ châu quận tình hình tai nạn liên tiếp, nghe Hàn phủ quân dâng tấu chương, bị kim thượng khiển trách, lại cũng dám chậm trễ, chỉ có thể ngày ngày cẩn trọng. Các nam nhân ở bên ngoài lao lực bôn ba, hậu viện các nữ nhân cũng tạm thời đình chỉ xã giao, năm trước thường xuyên liên hoan ngắm hoa yến đều hủy bỏ, chỉ ngẫu nhiên có quan hệ giao hảo tới cửa trao đổi chút tình báo.

      Sau khi Hứa Thanh Gia nửa tháng Hồ Kiều vẫn chưa nhận được tin tức gì của , nàng liền bắt đầu tới phủ quận thủ. Nàng trước kia chưa từng biết mình lại là người da mặt dày, cho dù Hàn phu nhân thích nàng nàng cũng quá để ý, trước kia chỉ xem như điểm danh, nay lại là ngồi ở phòng đãi khách của Hàn phu nhân, ngồi bận chính là nửa ngày, chỉ để chờ Hàn phu nhân bằng lòng gặp mặt mình chút, hai câu mà thôi.

      Đại để là Hứa Thanh Gia giờ tới nơi nào, tình hình cứu trợ thiên tai ra sao... Chỉ cần nghe được tín tức mạnh khỏe nàng có thể thở ra hơi.

      Ngay cả Hàn phu nhân cũng bị nàng làm ầm ĩ có biện pháp, ở trước mặt Hàn tiểu nương tử trước mặt oán trách hai câu: “Hứa phu nhân đây là chuẩn bị muốn đạp vỡ ngạch cửa nhà ta sao? thể cho ta nghỉ ngơi hai ngày chắc?”

      Hàn tiểu nương tử lại nghĩ, Hứa đồng tri văn nhã quân tử lại săn sóc tỉ mỉ, nếu là nàng gả cho trượng phu như vậy, biết phải vào nơi nguy hiểm cũng ngày đêm bất an. Nàng cũng nghe nha hoàn bên cạnh mình dùng giọng tràn ngập mộng tưởng khen Hứa đồng tri, quân tử như ngọc cũng , đời này lang quân tuấn tú cũng thiếu, lại còn toàn tâm toàn ý với Hứa phu nhân, chẳng những cự tuyệt quan lớn cầu thân mà còn chưa từng nạp thiếp, ân ái với Hứa phu nhân như thuở ban đầu, là làm người hâm mộ.

      “Mẫu thân cũng ngẫm lại, nếu như là cha đến khu thiên tai, mùa này khắp nơi đều là mưa là bùn, chỉ sợ mẫu thân cũng gấp gáp đứng ngồi yên.”

      Có thông phán phu nhân đối lập, giờ ác cảm của Hàn phu nhân đối với Hồ Kiều vơi phân nửa, cảm thấy nàng cũng coi như là người tệ, cũng nhiễm những thủ đoạn vô lại của những người đàn bà đanh đá nơi phố phường. Bởi vậy nên Hồ Kiều có đến Hàn phu cũng khách khí với nàng hơn rất nhiều.

      Đến tháng năm Hứa Thanh Gia vẫn chưa về, Vĩnh Thọ chạy chạy lại mấy bận, thứ nhất là truyền tin trong nhà, an ủi trái tim Hồ Kiều, thứ hai cũng là lấy chút đồ quần áo tắm rửa gì đó.

      Hồ Kiều sắp xếp xong quần áo cho , còn chuẩn bị túi dược liệu lớn. Lại mở bao quần áo Vĩnh Thọ đưa về ra, chỉ thấy quần áo giày dép bên trong đều rách nát, có cái hình như là bị xé rách, phần lớn là bị ma sát hỏng, đế giày cũng bị mài rách cả, liền gọi Vĩnh Thọ tới hỏi chuyện.

      Tài ăn của Vĩnh Thọ kém ca Vĩnh Lộc, Hứa Thanh Gia xém chút nữa đánh nhau với thủ lĩnh bộ lạc người Di ở Địch Khánh, là bởi vì tình hình thiên tai ở đây nghiêm trọng nhưng thủ lĩnh người Di lại xem di dân là người, mà chỉ đối đãi như heo như chó, chút cũng thương tiếc. Hứa Thanh Gia từ trước đến nay thương bá tánh, lúc ấy lòng đầy căm phẫn, ngôn ngữ liền kịch liệt chút, thủ lĩnh Di nhân kia ngại quan viên người Hán này nhiều chuyện nên hai bên đều chịu nhường, đến mức sắp đánh nhau, may mà có Phương sư phó lộ ra phen võ nghệ mới trấn trụ được được thủ lĩnh người Di kia.

      Dù Vĩnh Thọ chỉ lại nhàng bâng quơ nhưng Hồ Kiều nghe cũng hãi hùng khiếp vía, lập tức trong thư nhà liền mắng Hứa Thanh Gia máu chó phun đầu, chỉ nghĩ đến nàng và bọn , tới khu vực người Di lại suy nghĩ cho an nguy của bản thân. Nếu như có Phương sư phó cũng chẳng lẽ muốn nàng tự mình cùng chắc?! Nay có con có cái, nào có rãnh rỗi như lúc trước?

      Mỗi khi Hồ Kiều nghĩ tới liền phiền muộn thôi.

      Hứa Thanh Gia nhìn thư nhà của nàng liền cười như nếm mật, Phương sư phó ở cạnh còn tưởng là vợ chồng son viết lời âu yếm gì. Chờ đến khi gọi Vĩnh Thọ đến hỏi chuyện, Vĩnh Thọ nhắc tới phu nhân còn lòng còn sợ hãi: “Phu nhân… Phu nhân lúc ấy thực hung dữ”, giống như hận thể tự mình chạy tới bắt đại nhân về vậy, “Vẫn luôn… Vẫn luôn mắng đại nhân biết quý thân thể của mình, cho nàng được sống yên ổn…”

      Phương sư phó khẽ nhếch mày: Phu nhân này cũng là phân liệt, thư viết ngọt như mật đường, nghĩ tới thực tế lại là như vậy.

      Hứa Thanh Gia lại còn cười ngây ngô, còn cảm thán: “Tính tình của nàng là như vậy đấy, ngay cả câu nới ngọt ngào cũng biết!” Tựa hồ cảm thấy ở trước mặt Phương sư phó và Vĩnh Thọ những lời này có chút thất thố, ho tiếng, lại yên lặng lấy thư ra đọc lần nữa, nhìn thấy cuối thư nhắc tới dược liệu, chỉ phía ghi chú cách dùng, câu thừa thãi cũng có, có thấy được là vô cũng tức giận, ngay cả nét chữ cũng rất mạnh mẽ.

      Chỉ là nhìn bút pháp kia, có vẻ là viết trong lúc vội vàng, nhưng bút ý ràng mang theo triền miên (?), vì thế lập tức đề bút viết phong thư hồi đáp ngọt ngọt ngào ngào.

      Trong thư gọi Hồ Kiều là tâm can bảo bối, ngay cả mấy lời như trằn trọc, ngày nhớ đêm mong gì gì cũng ra được, cuối thư mới nhắc tới bọn . Tóm lại đây là bức thư tình nóng hôi hổi, Hồ Kiều đọc bức thư chuẩn mực của thư tình này của mà cũng nhịn được bị chọc tức đến bật cười.

      đây là có ý gì?

      Mình gửi phong thư mắng , liền hồi đáp bức thư tình nóng bỏng, cái này làm cho nàng… Sao có thể mắng tiếp được nữa?

      Vì truyền tin, mới theo hán tử người Di học cưỡi ngựa bao lâu, Vĩnh Thọ cảm thấy chân mình cũng sắp biến thành chân vòng kiềng mất, phần đùi non cũng sắp bị mài rớt tầng da, nhưng khi nghĩ đến lần trước phu nhân mắng trận mà giờ đây chỉ cười cười mắng thở phào hơi.

      Ít nhất là chuyến này dễ dàng chút, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi.

      Hôm sau Đoạn phu nhân tới chơi chuyện phiếm giải sầu, nghe được Hứa đồng tri gửi thư nhà liền hỏi phu quân nhà mình. Đoạn Công Tào ra ngoài mấy tháng mà môt phong thư nhà cũng gửi về, cũng biết tên đáng ghét này có phải là bị nương người Di nào hút hồn rồi , nào nhớ tới phải gửi thư về nhà?

      Hồ Kiều nghĩ đến bức thư kia, Hứa đại lão gia nhà nàng từ đầu tới cuối đều câu nhắc tới Đoạn Công Tào. Đoạn phu nhân thấy vẻ xấu hổ của nàng liền nở nụ cười: “Ta liền biết lão gia nhà muội khẳng định chỉ lo viết lời ngọt ngào, còn sợ giấy đủ, nào có chuyện nhắc tới vị kia nhà ta chứ!”

      Hồ Kiều vội bảo Tiểu Hàn phía trước kêu Vĩnh Thọ lại đây, “Ta đây phải… Là sợ sao? Trong thư ra cũng nhắc tới Đoạn đại nhân, chỉ là tỉ mỉ, để Vĩnh Thọ tới cho tỷ tỷ, chẳng phải ràng hơn sao? tự mình tới khu thiên tai, tất cũng tận mắt nhìn thấy, so với thư còn ràng đâu.”

      Đoạn phu nhân tất nhiên bị nàng lừa dối cho qua, chỉ chỉ vào nàng cười: “Muội cứ dỗ ta , tưởng ta biết sao?!”

      Phu thê ân ái cũng bị trêu ghẹo, Hồ Kiều cũng biết cái gì cho phải. Ứng đối phương diện này nàng có phần kém cỏi.

      Đoạn phu nhân nghe Đoạn Công Tào trong khoảng thời gian này vội vàng làm việc, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng bị rút ngắn lại rất nhiều, người cũng bị thương gì, chỉ là đen gầy hơn. Nghe thấy ở bên ngoài còn tính quy củ nàng liền yên lòng, cũng sắp xếp túi dược liệu quần áo nhờ Vĩnh Thọ mang qua.

      Chức vụ này của Hứa Thanh Gia, chỉ phải phụ trách muối lương bắt trộm… Mà còn phải phụ trách công trình thủy lợi, sắp xếp cho di dân… Công tác kéo dài qua tháng bảy. Lại biết trong tháng sáu, Hồ Hậu Phúc mang theo thương đội đến, lần này cùng , còn có vị nghe là biểu huynh của Hứa Thanh Gia.

      Hồ Kiều nghe được người gác cửa tới báo cữu lão gia tới, nàng liền tự mình dẫn theo bọn ra của nghênh đón. Hồ Hậu Phúc mang theo nam tử chừng hai bảy hai tám tuổi tới, xa xa nhìn thấy nàng liền rất vui mừng. Ấn tượng của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối với vị cữu cữu mỗi năm đến hai ba lần, lần nào cũng có rất nhiều lễ vật đẹp lạ này rất là sâu sắc, nên lập tức nhào tới mỗi đứa chân .

      Khó được hai tiểu tử này hôm nay Lâu phủ học mà ở nhà nghỉ ngơi.

      Hồ Hậu Phúc ôm lấy hai đứa vào trong ngực, dùng râu gãi gãi mặt bọn chúng cười ha ha rồi mới giới thiệu với Hồ Kiều: “Vị này chính là… Khụ, vị này chính là Trịnh đại lang ở Tề Lỗ.”

      Hồ Kiều cũng để ý tới việc giới thiệu người trẻ tuổi vóc người cao gầy này lắm, chỉ thi lễ với Trịnh đại lang rồi mời hai người vào đại sảnh chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hồ Hậu Phúc, cũng chỉ coi đây là người kết bọn với đường , cũng cảm thấy có gì.

      Hồ Hậu Phúc cỏ vẻ như nghĩ tới muội muội nhà mình lại chậm tiêu đến vậy, lại khụ tiếng mới nhắc nhở nàng: “Muội muội, bà bà của muội họ Trịnh.”

      Bà bà nàng họ gì, Hồ Kiều đúng là biết.

      Bất quá tại biết cũng có gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Ồ”. Chợt hiểu ra: “Ca họ gì?”. Sau đó lại nhìn về phía thanh niên họ Trịnh kia, trong lòng bắt đầu suy đoán về mối quan hệ giữa Hứa Thanh Gia và người này.

      Hồ Hậu Phúc chỉ có thể lại lần nữa căng da đầu : “Bà bà của muội… Là ruột của Trịnh đại lang.”

      Giờ Hồ Kiều cũng hiểu rồi, chắc vị này tới là để nhận thân thích đây, là biểu huynh của Hứa Thanh Gia. Nay nàng lăn lộn giữa các phu nhân, còn là Hồ Kiều chỉ còn biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề trước kia nữa, khi chèn ép người khác cũng chút khách khí. Giả vờ kéo Hồ Hậu Phúc qua bên, giọng nhưng đủ ai cũng nghe thấy:

      “Ca ca, huynh đây là chỗ nào quen được vậy? Phu quân thường cữu gia đối đãi như con ruột, có ơn tái sinh nên báo đáp ân tình thu lưu của cữu gia là hiển nhiên. Chỉ là cũng phải đề phòng chút có người nghe thấy phu quân phát đạt liền giả mạo thân thích tới thơm lây, cái này hay ho! Phu quân công tác bên ngoài còn chưa có về đâu, có cần muội nhờ phủ quân đại nhân tìm mấy sai nha tra lại lịch của vị Trịnh đại lang này nhỉ, mắc công nhận nhầm người sao?!”

      Hồ Hậu Phúc giờ cũng được tôi luyện khôn khéo hơn ít, mày cũng nhíu lại, thở ngắn than dài: “Đều do ca ca ta lúc ấy ở Tề Lỗ ham uống mấy chén rượu, người ta hỏi ca ca sinh ý thế nào, ca nhất thời đắc ý nên ra muội phu của mình nhậm chức ở quận Vân Nam. Nào biết Trương chưởng quầy làm buôn bán với ta kia lại tìm tòi nghiên cứu, rồi… Rồi tìm ra được thân thích tới… bằng muội muội cứ lưu người lại phủ, chờ muội phu về rồi tính tiếp? Chắc cũng ổn nhỉ, dù sao muội phu cũng nhận sai người ?”

      mặt Trịnh Nhạc Sinh lúc đỏ lúc trắng, ngẩng cao cổ biện bạch với Hồ Kiều: “Ta ràng là biểu huynh của Hứa đồng tri, chờ biểu đệ trở về, nhìn xem có phải thực là thân thích hay ?!”

      Trịnh đại lang kia tên Nhạc Sinh, thực đúng là nhi tử của cữu cữu Hứa Thanh Gia. vẫn còn rất ấn tượng với vị kia của mình, lúc trước Trịnh thị và ấu tử trở về nhà mẹ đẻ sống nhờ, lúc đầu nhà mẹ đẻ cũng là cơm ngon trà thơm hầu hạ. Trịnh gia có truyền thống vừa làm ruộng vừa học, nhưng cha của Trịnh Nhạc Sinh đọc sách ra gì, làm buôn bán lại rất được, hai gian cửa hàng trong nhà kinh doanh cũng tệ, sau lại tin lời người khác nên thua lỗ. Rơi vào đường cùng thế là mượn hết bạc tích góp của Trịnh thị để đổ vào trong cửa hàng.

      Trịnh thị cũng là vì cầu hai mẹ con có thể được nhà mẹ đẻ che chở, bà là nữ tử mềm yếu, trừ nhà chồng chỉ còn thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Nào biết sinh ý của Trịnh gia được sống lại, nhưng… Bạc tích góp được bị mượn còn quay về nữa.

      Lúc Trịnh thị còn sống, Trịnh cữu cữu còn có thể nể mặt muội muội, ít nhất cho Hứa Thanh Gia học, chỉ là phụ nhân mà Trịnh cữu cữu lấy là người khắc nghiệt, cung cho gạo thóc, tháng hai mẹ con phải ăn tằng tiện vẫn chỉ đủ hai mươi ngày. Hoặc là là Trịnh thị mặt dày xem sắc mặt tẩu tử kiếm chút gạo về, hoặc là tự mình làm chút đồ thêu gửi bán, hoặc có đôi khi còn phải đào chút rau dại tới sống tạm.

      Tóm lại cuối cùng tích góp của Hứa gia hoàn toàn hết sạch, Trịnh Nhạc Sinh vào huyện học, Hứa Thanh Gia lại bị bức học nghề…

      Năm đó Hứa Thanh Gia rời Trịnh gia, vợ chồng Trịnh cữu cữu còn chắc chắc rằng bị nhà hôn thê kia đuổi . Hai vợ chồng còn từng nghị luận: “Nghe nhà hôn thê có chút tích góp, lại là phường đồ tể, sao có thể chịu bỏ tiền cho đọc sách? chừng bắt theo làm đồ tể, chừng đến lúc đó chịu nổi cũng chỉ có thể trở về tiếp tục học nghề mà thôi. “

      Tẩu tử nhà mẹ đẻ của Trịnh cữu mẫu chỉ sinh được đứa con , hơn Hứa Thanh Gia ba tuổi, chưa hứa gả cho ai, có chút xiêu lòng với Hứa Thanh Gia. Tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng liền nhắc tới trước mặt Trịnh cữu mẫu, muốn để Hứa Thanh Gia tới nhà mình ở rể, “Nhìn hài tử kia trắng nõn sạch , người lại văn nhã tuấn tú, nếu như cưới tỷ nhi nhà ta dù là đọc sách nhà ta cũng chi nổi, chừng tỷ nhi nhà ta tương lai còn làm tú tài nương tử đâu.”

      Kỳ Trịnh cữu mẫu cũng muốn Hứa Thanh Gia ở rể nhà mẹ đẻ, như vậy cần lấy ra số tiền lúc trước của Hứa gia, coi như là ở rể nhà mẹ đẻ nàng, dùng đó làm sính lễ cho Trịnh gia thôi. Bất quá nghĩ đến Hứa Thanh Gia rất thích đọc sách, bức học nghề mấy tháng lại nhắc tới cọc hôn nhân này, chỉ sợ khi nghe được sau khi kết hôn nhà vợ chu cấp cho đọc sách chắc chắn từ chối.

      Vốn tính toán đâu vào đấy rồi, kết quả Hứa Thanh Gia lại cố tình theo dự tính, dứt khoát rời , làm cho tính toán của Trịnh cữu mẫu thành công cốc.

      Sau lại qua mấy năm, công bố yết bảng, Hứa Thanh Gia lần thành danh thiên hạ, Trịnh cữu với Trịnh cữu mẫu còn nghi hoặc: “Chắc là trùng tên trùng họ ? Người khác thi làn tóc cũng bạc trắng, mới nhiêu tuổi? Nào dễ như vậy mà trúng bãng nhãn? Đó chính là sao khúc tinh hạ phàm!”

      chừng tại còn ở Hỗ Châu giết heo đâu, cưới bà tử đồ tể, ngày ngày vây quanh dầu mỡ đao búa, kém xa chất nữ nhà ta! tiểu tử biết điều!”

      Nào biết sau lại, Trương chưởng quỹ mà Hồ Hậu Phúc gặp ở Tề Lỗ kia vừa lúc quen biết với Trịnh cữu, trở về liền chúc mừng Trịnh cữu. Người Trịnh gia thế mới biết ra tên của bãng nhãn năm đó nhìn thấy cũng phải trùng tên trùng họ, mà căn bản chính là người!

      Trịnh cữu và Trịnh cữu mẫu còn có chút tin: “Chẳng lẽ… lại thi đậu?”

      “Cũng chừng? Phụ thân đoản mệnh kia của cũng là tuổi còn rất trẻ thi đậu.”

      “Nếu , hay là cho đại lang xem thử xem?”

      Người Trịnh gia theo Trương chưởng quầy đến nhận thân thích, Hồ Hậu Phúc mới biết được mình thế mà lỡ làm chuyện ngu xuẩn. Từ đáy lòng mà , thể thích nổi người Trịnh gia. Lúc trước khi Hứa Thanh Gia mới tới cậy nhờ Hồ gia, là hai bàn tay trắng, mà Trịnh gia giờ ở huyện thành cũng có cửa hàng mặt tiền, sinh ý rất là rực rỡ, có thể thấy được bạc kiếm được ít.

      Nhà cậu nghèo mà cháu ngoại trai lại nghèo đến mức xin cơm, Hồ Hậu Phúc có thể thích nổi sao?

      Bất quá, với việc người Trịnh gia tự mình mò đến quận Vân Nam còn bằng chính mang tới cùng, cũng dễ tùy cơ ứng biến. Dù sao bây giờ Hứa Thanh Gia cũng là quan viên, cho dù là nhà cậu cũng thể làm gì .

      Sau đó, Trịnh Nhạc Sinh gặp được tiểu nương tử đồ tể mập mạp xấu xí trong truyền thuyết. Chỉ là sau khi thấy lại phát nàng lại vô cùng xinh đẹp, toàn thân khí phái, biểu muội ở nông thôn kia của căn bản thể so.

      Vị tiểu nương tử đồ tể này có đôi mắt sáng, nhìn vào mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can vậy, làm Trịnh Nhạc Sinh trong phút chốc có chút chột dạ.

      Nhìn liền biết phải là người yếu đuối dễ bị người nắn bóp, hoàn toàn khác với vị kia của .
      thuyt, kabi_ng0k, Chris12 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Nhà họ trịnh này đáng khinh! Giờ thấy người sang muốn lên mặt họ hàng đây..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :