1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Haha, đọc truyện vui quá

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 69.2


      Tiệc rượu này của thông phán phu nhân tổ chức hơn nửa ngày, thời điểm tiệc tan Hồ Kiều có vài phần men say, Hàn phu nhân tuy rằng có thất thố, nhưng kỳ bước chân lảo đảo, bị nha hoàn đỡ cáo từ thông phán phu nhân.

      Thông phán phu nhân ở trong bữa tiệc rót vài ly rượu cho Hàn phu nhân, chính nàng uống rượu như uống nước, đều là dùng chén lớn tới uống, chén lớn đối ẩm với chung của Hàn phu nhân, Hàn phu nhân cũng ngại chối từ. Kết quả cuối cùng nàng hai má ửng đỏ, người lại càng uống đôi mắt càng sáng, có loại kiều diễm khác đến nỗi Hồ Kiều cũng nhìn chăm chú.

      Trong bữa tiệc, nhóm quan quyến từ Lâu phu nhân trở , người nào người nấy đa số đều uống biết trời đất là gì nữa. Có người cầm khăn ngồi khóc, có người nhận ra nha hoàn của mình mà coi thành hồ ly tinh phương nào, đẩy tới đẩy lui chính là muốn cùng nha hoàn đó về, nhất quyết “Hồ ly tinh muốn hại chết nàng, muốn chiếm lấy trượng phu nàng, hại hài nhi của nàng” làm cho trán Hồ Kiều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

      Buồn cười nhất chính là Đoạn phu nhân, uống say bỉ tỉ, nắm lấy tay áo thông phán phu nhân, nhất quyết muốn nàng truyền thụ phương pháp trừng trị nam nhân.

      Có lẽ trong lòng nàng nhận định thông phán phu nhân tại phương diện này thủ đoạn nhất định cao tay hơn mình, lại cảm thấy nàng sống vui vẻ nên mới lôi kéo tay thông phán phu nhân lời lòng.

      Hồ Kiều ở bên cố sức muốn kéo con ma men này xuống khỏi người thông phán phu nhân, chỉ là sức nàng nàng biết, lỡ như cẩn thận xé rách quần áo của vị nào trong hai vị này cũng xong đời.

      “Phu nhân thông cảm! Phu nhân thông cảm! Đoạn phu nhân đây là ngày thường có quá nhiều áp lực, hôm này nhìn thấy phu nhân chỉ như thấy được phật tổ, lấy được chân kinh chịu trở về. Nếu … Phu nhân dỗ nàng chút…” Hồ Kiều tận lực xoa dịu, trong lòng mắng Đoạn phu nhân máu chó phun đầu, uống say phát điên cũng biết lựa chỗ nữa.

      Nàng ở đây lại thể mặc kệ. Huống hồ rượu tổ truyền của Uất Trì phu nhân quả nhiên danh bất hư truyền, vừa vào miệng liền thơm ngào ngạt, uống hớp lại muốn uống hớp thứ hai, chỉ là rượu này lại có tác dụng chậm, trong bất tri bất giác nàng cũng uống nhiều. Ở bên ngoài hứng gió mát hồi, nàng sợ mình say rồi làm ra chuyện gì ngu ngốc mất.

      Uất Trì phu nhân sờ sờ mặt Đoạn phu nhân như dỗ cún con: “Nữ nhân cần gì phải bày ra bộ mặt hung hãn? Tự mình sống vui vui vẻ vẻ tốt sao?”

      Đoạn phu nhân có tiền đồ này cũng biết nghe có hiểu những lời này hay , hoặc là cảm thấy đôi tay múp míp của Uất Trì phu nhân sờ mặt mình thoải mái mà còn chủ động đưa mặt mình lên cọ cọ vào lòng bàn tay Uất Trì phu nhân, rất có dấu hiệu tìm tư thế thích hợp chìm vào giấc ngủ.

      Nha hoàn của Đoạn gia ngày thường rất sợ vị phu nhân hung hãn thường hay đánh lang quân này nên sớm tránh sang bên. Hồ Kiều cảm giác được cơ thể Đoạn phu nhân càng lúc càng trĩu xuống chỉ có thể đỡ ngang lấy, cáo từ với Uất Trì phu nhân.

      Chờ tới khi nàng xoay người mới được hai bước Đoạn phu nhân ngủ say khò khò, cả người mềm như cọng mì. Hồ Kiều bất đắc dĩ, chỉ muốn vác người này lên vai rồi cho nhanh.

      Uất Trì phu nhân ở sau cười : “Ta hôm nay thấy tất cả mọi người đều say, Hứa phu nhân vậy mà có tửu lượng tốt, còn có sức lực như vậy.”

      Hồ Kiều phân tích lời này, tựa hồ cảm thấy đúng chỗ nào, liền quay đầu lại nhìn nàng, Uất Trì phu nhân cười : “Cũng biết trong nhà Hứa đại nhân có thiếp thất nào ? Chỗ ta nhưng lại có hai người tuyệt sắc, lại ngoan ngoãn nghe lời, rất muốn tặng cho Hứa phu nhân mang về để hầu hạ phu thê Hứa đại nhân.”

      Hồ Kiều buông lỏng Đoạn phu nhân ra, để nàng dựa vào người mình, ánh mắt dần lạnh lùng: “Nhà ta chỉ là gia đình bình thường, chỉ sợ bôi nhọ mỹ nhân trong phủ phu nhân, vẫn là lưu lại hầu hạ phu nhân cùng đại nhân !”

      Tựa hồ chính là mới vừa rồi, nàng cảm giác được chút địch ý trong lời của Uất Trì phu nhân.

      Nhưng mấy ngày nay theo nàng quan sát, Uất Trì phu nhân co được dãn được, thua gì đại trượng phu. Bất luận nàng đây là cố ý khó xử, hay vẫn là bởi vì nàng giúp Hàn tiểu nương tử mà ghi hận nàng, lúc này mới chỉ là bắt đầu, Uất Trì phu nhân có đạo lý cùng nàng xé rách mặt.

      Quả nhiên Uất Trì phu nhân nở nụ cười: “Phu thê là ân ái! Là ta nhiều chuyện!”

      Phía quan trường, thượng cấp tặng mỹ nhân cho cấp dưới bình thường như việc đưa tặng lễ vật vậy. Cấp dưới nhận mỹ nhân này, vô luận thân phận mỹ nhân như thế nào, tóm lại là tiếp nhận ý tốt của quan , có mỹ nhân ở bên trong điều hòa, về sau dưới lòng, tự nhiên càng hài hòa.

      Chờ sau khi đưa Đoạn phu nhân về nhà Hồ Kiều liền có cảm giác say chếch choáng, nửa nằm ở trong xe ngựa, Tiểu Hàn ở bên đỡ nàng, sợ nàng say bị trượt xuống khỏi ghế.

      Chờ xe vào sân, Hứa Thanh Gia liền trực tiếp ôm nàng ra khỏi xe, ôm vào trong phòng.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng khi say của Hồ Kiều nên đều cảm thấy vô cùng mới lạ. Trong lúc Hứa Thanh Gia nấu nước ấm thôi mà hai tiểu tử đứng ở trước giường, mỗi đứa ngón tay cẩn thận chọt chọt vào mặt Hồ Kiều, chọt cái giọng kêu lần: “Nương…” Cũng biết là sợ đánh thức nàng hay là ngóng trông nàng tỉnh lại nữa.

      Hứa Thanh Gia nhìn nàng bị chọt mà bật cười, đẩy hai nhóc con ra sau đó lấy khăn nóng lau tay lau mặt cho Hồ Kiều. Chờ lau khô rồi, Lạp Nguyệt bưng chậu nước , Hứa Thanh Gia liền bởi bỏ thắt lưng của Hồ Kiều, cởi áo ngoài ra, gỡ trang sức đầu xuống để nàng được ngủ thoải mái chút. Chờ cất trang sức xong trở về liền thấy, hai tiểu tử mỗi đứa ngụm, chơi trò hôn tới hôn lui trán lão bà, làm trán Hồ Kiều đều là vệt nước miếng.

      Hứa đại nhân: “…”

      Sau khi đưa hai con khỉ quậy rồi Hứa đại nhân mới gọi Tiểu Hàn hôm nay theo Hồ Kiều tới, hỏi chuyện ở trong phủ thông phán. Tiểu Hàn năm mười cho nghe, lông mày Hứa Thanh Gia dần dần nhíu lại.

      Thân là nam nhân, cho dù biết nhiều chuyện trạch đấu lắm nhưng cũng phải thiếu nhanh nhạy. Trạch đấu so với chính trị đấu lại càng phức tạp hơn, lại còn hay biến hóa. Lấy trí thông minh của Hứa học bá lập tức liền nhận ra chỗ khác thường.

      Bất quá lúc này lão bà nhà say thành đống bùn, hỏi cũng hỏi ra cái gì, chỉ có thể chờ nàng tỉnh rượu hỏi lại sau.

      đêm chuyện, ngày hôm sau đúng là ngày hưu mộc. Lúc Hồ Kiều tỉnh lại Hứa Thanh Gia dựa vào giường, cầm sách đọc. Nàng dụi dụi mắt mới thấy Hứa Thanh Gia lại bên cạnh, “Phu quân hôm nay làm sao?”

      Hứa Thanh Gia búng lên trán nàng cái, đổi lấy tiếng hét thảm của nàng: “Người ta đau đầu rồi mà chàng lại còn búng người ta!”

      “Để nàng nhớ lâu, ra ngoài uống rượu mà cũng biết tiết chế.”

      Hồ Kiều kêu oan: “Nào có?! Lúc ra rời khỏi phủ thông phán còn chưa có say đâu. đường còn tiễn Đoạn tỷ tỷ, nàng say mèm, đưa nàng về rồi ta mới trở về, ước chừng là hứng gió thấm rượu nên mới say.”

      Hứa Thanh Gia lấy cái chén bàn đầu giường tới: “Dậy uống chút canh giải rượu . Xem nàng sau này còn dám say ?”

      Hồ Kiều ngồi dậy, tiếp nhận chén đưa qua, sau khi uống mấy hớp mới nhịn được phỏng đoán: “Nghe rượu nhà thông phán đại nhân ngon như mạng, thông phán phu nhân chuốc say bàn người, cuối cùng trừ bỏ ta cùng Hàn phu nhân ai cũng gục. Thông phán phu nhân thế nhưng sắc mặt như thường, đường chút cũng loạng choạng, tửu lượng thực kinh người. Chẳng lẽ bọn họ hợp nhau ở điểm này, thú vui khuê phòng bình thường chính là đấu rượu ba trăm hiệp hay sao”

      Hứa Thanh Gia thấy nàng cười trộm, hận thể lấy thước đánh tay nàng để nàng nhớ lâu hơn chút: “Uất Trì đại nhân lần này đến là tốt là xấu còn biết nhưng Phủ Quân đều cảnh giác thời gian. Nữ nhân hậu viện các nàng ngược lại, tất cả đều say mèm trong phủ thông phán, cũng biết có tiết lộ ra cái gì nữa.” Vị thông phán phu nhân này là vợ hiền của thông phán đại nhân mà.

      Hồ Kiều chớp chớp mắt, ánh mắt lóe ý cười, cố ý kéo dài giọng điệu nhìn : “Uất Trì đại nhân có ý gì ta biết, nhưng mà Uất Trì phu nhân à, hình như… có ý đồ gì với Hứa đại nhân nhà ta đó. Hôm qua còn muốn đưa hai mỹ thiếp cho chàng đâu, cũng biết là ý của thông phán phu nhân hay là ý của thông phán đại nhân nữa. Nghe tuyệt sắc vô song, ngoan ngoãn hiểu chuyện, hẳn là hai đóa hoa tươi, phu quân chắc vui lắm nhỉ?!”

      Hứa Thanh Gia ràng cảm giác được nguy hiểm tới gần, lập tức sáng suốt giả ngu: “A Kiều nên cự tuyệt ràng, cho nàng biết vi phu có ý nạp thiếp. Nhà có hãn thê, vi phu có gan!” Nếu như A Kiều đáp ứng rồi, hai mỹ nhân kia hôm qua chỉ sợ cùng xe trở lại, nào đợi được đến nha đầu này mới sáng sớm đem ra ?!

      Hồ Kiều nhổm người cưỡi lên người người , ôm cổ cắn mũi cái: “Chàng , chàng là đại nam nhân, lớn lên làm người ta thích như vậy làm cái gì chứ hả?!”

      Hứa Thanh Gia cũng thực vô tội: “Việc này cũng trách nương ta, nên sinh ta ra xấu chút, miễn cho bên ngoài cứ có người nhớ thương ta, làm A Kiều thoải mái!”

      Hồ Kiều cười đau cả bụng, cười giận câu: “ biết xấu hổ!” rồi leo xuống khỏi người rửa mặt.

      đại nam nhân, ở bên ngoài giả trang làm quân tử đoan trang, ở nhà có đôi khi lại lộ ra vài phần đáng !

      Quan uy của ngài đâu rồi vậy?! Hả Hứa đại lão gia?!Bottom of Form
      levuong, Chris_Luu, Hale20517 others thích bài này.

    3. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      Chà chà, tò mò chuyện xưa của Uất Trì phu nhân quá, chẳng biết liên quan ra sao tới Hứa Thanh Gia nữa. :th_96:

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 70


      Trải qua chuyện say rượu trong phủ thông phán việc xã giao của các phu nhân cuối cùng cùng ngừng lại. Có lẽ là uống say rồi đều cảm thấy mất mặt nên các nàng đều mượn cớ bị ốm ra ngoài. Đặc biệt là Đoạn phu nhân, sau khi nghe nha hoàn miêu tả chuyện mình mất mặt như nào liền thông báo mình đóng cửa niệm kinh, cầu phúc cho người nhà.

      Thời điểm Hồ Kiều mang theo điểm tâm và dẫn hai tiểu tử đến thăm nàng nàng dựa vào giường để nha hoàn đấm chân bóp vai, nghiễm nhiên là bộ dạng của thông phán phu nhân. Hai người đều câu nệ lễ tiết, Hồ Kiều là trực tiếp được quản gia đón vào, đến nhị môn được từ bà tử nâng nhuyễn kiệu đưa vào.

      “Ta Đoạn tỷ tỷ sao lại gặp khách, ra là ở nhà hưởng thụ?” Nàng vừa vừa chớp chớp mắt, Đoạn phu nhân lập tức hiểu ý, bảo nha hoàn đấm chân bóp vai lui xuống, lại bảo người dẫn Tiểu Bảo, Tiểu Bối tìm nhi tử của mình chơi, bảo bà tử thân cận của mình trông nom, chỉ còn hai người các nàng chuyện.

      “Muội xem, ta về nhà suy nghĩ, vẫn là cảm thấy thông phán phu nhân sung sướng hơn ta nhiều nên liền dùng biện pháp của nàng, kết quả mấy nha hoàn thị thiếp đều sợ hãi.”

      Đoạn phu nhân muốn tiến cử người mới lên, để nhóm nha hoàn thị thiếp cạnh tranh. Nào biết tất cả mọi người đều quen chủ mẫu xưa nay hung hãn, đối với việc nàng đột nhiên ôn nhu vô cùng quen, chỉ nghĩ đây là biện pháp mới nàng nghĩ ra để trị hậu viện. Mấy mỹ nhân đều quỳ xuống dập đầu, làm trán bầm tím cả lên, gần đây nhóm mỹ nhân trong phủ Công Tào đều lưu hành mang đai buộc trán.

      Bất quá… sắp tới ăn tết, thời tiết lại lạnh, mang đai buộc trán còn tính hợp với tình hình.

      Duy chỉ có Đoạn Công Tào buổi tối được phu nhân cho phép, quang minh chính đại đến phòng thiếp thất, vốn chuẩn bị có được đêm xuân sắc, nào ngờ mở đai buộc trán ra, nhìn thấy cái trán bầm tím sưng vù của mỹ nhân chỉ cảm thấy mất hứng. Quay đầu lại trách cứ Đoạn phu nhân tàn phá kiều hoa trong hậu viện của , ngay cả bông cũng chừa.

      —— ra phía dưới đai buộc trán còn cất dấu bí mật.

      Đoạn Công Tào nghĩ, dù cho cho chạm vào người cũng phải lưu lại mấy đóa hoa để thưởng thức chứ.

      Đoạn phu nhân oan uổng: ràng là các nàng tự làm, nàng hề bức ép!

      Bất quá nàng hung hãn quen, dù cho kêu oan Đoạn Công Tào cũng tin.

      Hồ Kiều an ủi nàng, “Năm rộng tháng dài, Công Tào đại nhân rồi cũng hiểu được khổ tâm của tỷ tỷ.” Sau đó chừng Công Tào đại nhân liền như cá gặp nước.

      Đoạn phu nhân sinh hai nhi tử, đứng vững ở hậu viện, tựa hồ là sau khi thể hội qua thông phán phu nhân bỗng nhiên lại sinh ra chán ghét sâu sắc với việc phu thê đấu trí đấu dũng.

      “Muội xem có đáng ghét , mấy ngày nay ta hề quản , thế nhưng lại ngày ngày chạy tới viện ta, ngay cả thị thiếp cũng nhìn.” Đây mới là chuyện Đoạn phu nhân nghĩ trăm lần cũng ra nguyên nhân.

      Trước kia nàng cứ như phòng trộm, mỗi khi nàng bắt được Đoạn Công Tào ầm ĩ trận, lần nào cũng có chuyện xảy ra. Nay mặc kệ ngược lại mỗi ngày đều đúng giờ tới chính viện, còn cẩn thận nhìn sắc mặt nàng. giống như là dấu chiêu trò gì vậy.

      --

      Trong phủ nha tri châu, Đoạn Công Tào nắm tay Hứa Thanh Gia buông, nhất quyết phải nhân buổi trưa mời uống hai ly. Chỉ còn nửa tháng nửa là tết, Hứa Thanh Gia vô cùng bận rộn, cả ngày xử lý hết công vụ nhưng từ chối rất nhiều lần rồi mà vẫn thể từ chối được nên chỉ có thể theo Đoạn Công Tào đến tửu lâu bên ngoài.

      chỉ uống hai ly, cho uống nhiều hơn. Nếu say mất Phủ Quân đại nhân gì, còn châm chước chút, nhưng nếu lỡ như bị thông phán đại nhân gặp được, cuối năm kiểm tra đánh giá bị kém, đến lúc đó có khóc cũng muộn.”

      Đoạn Công Tào chẳng hề để ý: “Thông phán đại nhân mỗi ngày mang theo rượu, cũng thấy người khác câu.”

      Hứa Thanh Gia bất đắc dĩ lắc đầu.

      Tới tửu lâu ngồi xuống, Đoạn Công Tào gọi bàn đồ ăn ngon, ăn mấy miếng mới cẩn thận ra mục đích hôm nay, “Phu nhân nhà ta gần đây có chút kỳ lạ.”

      Hình tượng bên ngoài của Hứa Thanh Gia là quân tử đoan chính nên tất nhiên tiện mở miệng hỏi phu nhân nhà ngươi kỳ quái chỗ nào, chỉ đợi Đoạn Công Tào tự mình . Đoạn Công Tào cũng trông cậy vào Hứa đồng tri hỏi , chủ động hết ra.

      “Mấy ngày nay phu nhân nhà ta thế nhưng đuổi theo đánh ta, cũng nhìn ta, kỳ quái!” nhấp ngụm rượu, cảm thấy nghĩ trăm lần cũng ra, người tại sao có thể đột nhiên đổi tính đâu?

      Hứa Thanh Gia bị chọc cười: “Phu nhân đuổi theo huynh đánh, đây chẳng lẽ phải là chuyện tốt sao?” Vị này bị lão bà đánh hồ đồ rồi sao? bị đánh mà còn cảm thấy kỳ quái!

      “Cũng phải!”.Vẻ mặt Đoạn Công Tào hoang mang: “Luôn cảm thấy đúng chỗ nào. Ta hôm nay tìm đại nhân tới, chính là biết nội tử và phu nhân giao tình tồi cho nên nhờ đại nhân hỏi phu nhân chút, có biết nguyên nhân tại sao phu nhân nhà ta gần đây trở nên như vậy ?”

      Cái này vòng vo, sau khi Hứa Thanh Gia về nhà hỏi Hồ Kiều cười hồi, cho biết chuyện trong phủ thông phán phu nhân, lại nhịn được thêm: “Dù sao Đoạn tỷ tỷ cũng sinh hai nhi tử, về sau cũng có người hiếu kính. Chắc Đoạn tỷ tỷ đại khái cảm thấy nam nhân đáng tin cậy, mỗi ngày nhìn chằm chằm cũng mệt mỏi, nàng nên thừa dịp tuổi trẻ mà hưởng thụ nhiều hơn, hà tất phải lo lắng cho nam nhân, còn tốn công vô ích. Dù sao sau này nàng có già cũng chỉ cần có nam nhân chu cấp, còn muốn làm gì cứ làm !”

      Đoạn Công Tào nghe lý do như thế, cả người đều choáng váng, luôn cảm thấy có loại ảo giác lão bà “Tá ma giết lừa”? (xay xong giết chết lừa) A phi! Ai là lừa?!

      kéo bước chân nặng nề về nhà, ngay cả xe ngựa cũng quên ngồi, chỉ thất tha thất thiểu bộ về, kiểm tra đánh giá cũng mặc kệ. Bị phụ tá bên người thông phán gặp được, hỏi tới , Hứa Thanh Gia chỉ có thể tùy tiện dối: “Đoạn Công Tào đau đầu, dường như bị phong hàn, xin Phủ Quân về nhà nghỉ ngơi rồi. Ngày mai đại khái là có thể trở lại.”

      Đoạn Công Tào đường trở về này, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, từ tân hôn ngọt ngào đến cuộc sống sau này, từng chuyện từng chuyện , mới chợt phát , ra nương tử nhà , kỳ cũng từng dịu dàng.

      Tân hôn mật ý, ôn nhu săn sóc, sau lại dần dần hung hãn, cũng vẫn là bởi vì hậu viện nhà nữ nhân ngày càng nhiều, nàng từ lúc ban đầu buồn bực kinh hoảng đến cuối cùng đanh đá cùng với màng tất cả.

      Nguyên lai nhiều năm như vậy, là làm nàng càng ngày càng hung hãn.

      Sau khi hồi phủ liền trực tiếp tới chủ viện, còn chưa vào phòng nghe thấy thanh náo nhiệt trong phòng. tới nhìn, ra nàng mời người kể chuyện, kể chính là chuyện xưa thư sinh tiểu thư. Nàng dựa vào giường, giường còn bày bàn , có rượu có thịt. Nàng hơi say, cũng biết có nghe chuyện xưa hay mà khuôn mặt sắc bén ngày xưa lúc này có phần mơ màng.

      Đoạn Công Tào cảm thấy: phụ nhân này xa lạ.

      Vị này nhà , bởi vì xuất thân tính là cao, tính tình lại bộc trực nên được Hàn phu nhân thích lắm. Trong nhóm quan quyến bên trong ngẫu nhiên còn bị người ta mấy câu mỉa mai, lấy chuyện trong nhà ra đùa cợt nàng. Từ khi Hứa đồng tri tới nàng mới xem như dần dần có nữ quyến giao hảo.

      Làm người ta thể tưởng tượng được nhất lại là thông phán phu nhân mang cho nhà biến đổi vô cùng lớn, quả thực là ngờ tới.

      Theo như được biết Uất Trì phu nhân quả thực là tạo lên cơn lốc xoáy trong quan quyến quận Vân Nam. Loại phương pháp làm theo ý thích, sinh hoạt tùy tâm sở dục của nàng, ngoại trừ Hàn phu nhân trọng quy củ thủ lễ tiết biết có bao nhiêu là quan quyến hướng tới.

      Biến hóa lớn nhất chính là Đoạn phu nhân, nàng bỗng nhiên liền buông xuống hết thảy vũ khí, tỏ vẻ buông bỏ lãnh thổ vô điều kiện, mặc cho các viện trong phủ thi triển thủ đoạn. Nhưng cũng biết Đoạn Công Tào trải qua biến hóa tâm lý nào mà mỗi ngày về nhà thế nhưng có thể làm lơ ba cái khăn rớt bên đường, mấy cái túi thơm rơi đường, cái chân bị trẹo, mắt nhìn thẳng đường trở về chủ viện, bồi lão bà hài tử ăn cơm chiều, sau khi ăn xong lại kiểm tra bài học của mấy đứa con trai.

      Theo như lời Hứa đồng tri Đoạn phu nhân đời này nàng còn trông cậy vào Đoạn Công Tào có thể cho nàng cái cáo mệnh, nên nàng chỉ còn trông cậy vào mấy đứa con trai tương lai có công danh, chính mình làm lão phong quân.

      —— Đây quả thực là xối chậu nước đá vào hùng tâm tráng chí hừng hực lửa của Đoạn Công Tào, làm lòng lạnh thấu.

      ra là nàng hoàn toàn thất vọng với mình nên lúc này mới bắt đầu hưởng thụ.

      Gần đây đồ ăn trong phòng bếp Đoạn gia vô cùng phong phú, ngày ba bữa cơm biến đổi đa dạng. Đoạn phu nhân còn trách móc thiếp thị hậu viện nữa mà đổi thành trách móc đầu bếp nặng nề, tựa hồ nàng thu lại hết nhiệt tình cùng với cầu của mình với trượng phu mà chuyển đến thức ăn.

      Đoạn Công Tào ăn đồ ăn hương vị càng ngày càng tốt trong nhà, cảm thấy thực ưu thương.

      Uất Trì đại nhân nhưng ra lại vẫn như trước, đặc biệt là trong lần đánh giá cuối năm của quan viện quận Vân Nam, thế lại còn đề cao ý kiến của Hàn Phủ Quân, chút cũng tỏ vẻ. Tựa hồ tới Vân Nam Quận nhậm chức, cũng chỉ là đến làm quan, mà quên mất chức vụ giám sát của mình.

      Vẫn luôn lo lắng thôi, Hàn Nam Thịnh rốt cuộc buông xuống nửa trái tim, ít nhất trước mắt xem ra, quả bom bị cấp chôn xuống nơi này vẫn chưa có dấu hiệu nổ tung quận Vân Nam Quận, tính toán bỏ cũ thay mới đám quan viên.

      Kỳ mấy năm nay cai quản quận Vân Nam cũng coi như là tồi. Ít nhất xảy ra chuyện gì quá đại loạn, Di Hán làm việc chung với nhau rất hòa hợp, ngay cả Uất Trì đại nhân nghe được phương thức thi hành Huyện Học, Hán hóa Di nhân thống trị cũng nhịn được tỏ vẻ kính ngưỡng.

      Chờ đến ba ngày cuối cùng của năm cũ, Nha Thự chính thức cho nghỉ lễ, Hứa Thanh Gia trở về nhà, tuyên bố công năm này rốt cuộc làm xong, cùng lão bà sóng vai chuẩn bị hàng tết.

      Hồ Kiều sớm sai mấy bà tử nha hoàn trong nhà dọn dẹp nhà cửa, liệt kê danh sách thịt rau cần dùng để bà tử dưới bếp mua. Năm nay hẳn là giống với năm trước, vạn nhất nhà người khác khai yến, nhà nàng ước chừng cũng phải mời lại người ta, thể giống ở huyện Nam Hoa. Hồ Kiều phiền muộn cảm thấy, có lẽ về sau chờ Hứa Thanh Gia làm quan càng lớn ngày tháng thanh tĩnh của nàng càng ít .

      Cũng biết là tốt hay xấu nữa.

      Đêm giao thừa, cả nhà quây quần đón giao thừa. Hai đứa năm nay lại lớn hơn tuổi, cả hai cầm bao lì xì, chơi với Hứa bé con lát, còn cố ý bảo Tiểu Hàn tìm hai dây lụa đỏ, đeo lên cổ Hoa Miêu và Đại Ngưu, cũng coi như là cho hai bọn nó có khí năm mới.

      Hồ Kiều thuận tay thắt sợi dây thành hai cái nơ con bướm, Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối cực kỳ bất mãn: “Hoa Miêu với Đại Ngưu là con đực đó!” Nào có giống đực lại cài hoa chứ?!

      Ba mẹ con ầm ĩ muốn chết tên sai vặt trông cửa chạy tới báo, bên ngoài có khách tới.
      levuong, Chris_Luu, thuyt14 others thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 71

      Tên sai vặt mới tới biết Ninh Vương điện hạ nên để bọn họ chờ ở ngoài cửa còn mình chạy vào thông báo cho Hứa Thanh Gia. Hứa Thanh Gia ra đón, nhìn thấy Ninh vương điện hạ và hai hộ vệ, còn có Thôi ngũ lang nghẹn cười liền nghiêm túc suy xét có phải nên tìm người gác cổng có mắt nhìn chút hay .

      “Đồng tri đại nhân có quan uy, tết nhất mà lại đóng cửa cho người vào phủ.”

      Thôi Ngũ Lang giống với Ninh Vương điện hạ, và Hứa Thanh Gia quen biết từ thuở hàn vi, hề cố kỵ, giống Ninh Vương điện hạ ngại thân phận nên thể tùy ý đùa với Hứa Thanh Gia được.

      Hứa Thanh Gia vội vàng tạ lỗi với Ninh Vương điện hạ rồi đón vào phủ, lại bảo Vĩnh Thọ bên cạnh chạy về nội trạch thông báo với Hồ Kiều, để nàng bảo bà tử đưa chậu than tới đại sảnh, đồng thời đặt bàn tiệc.

      Hồ Kiều được nghe thấy người tới là Ninh Vương điện hạ câu đầu tiên thốt ra chính là: “Năm nay Ninh Vương điện hạ bị thương nữa đó chứ?”. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ở bên cạnh la lên: “Con muốn ra đại sảnh… con và ca ca phải ra xem đại hùng! Xem đại hùng bị thương!”

      Mồ hôi lạnh trán Vĩnh Thọ sắp chảy xuống tới nơi: “Hai vị thiếu gia, Ninh Vương điện hạ có bị thương.”

      bị thương cũng là đại hùng!

      Vũ Tiểu Bối còn hết sức thất vọng: “Sao lại bị thương cơ chứ?”. bị thương hùng hình như… cũng còn dũng mãnh phi thường làm người ta sùng bái nữa đâu.

      Hồ Kiều vỗ trán: Đây… là con trai ruột lại ngóng trông cha mình bị thương!

      Nàng liền bảo bà tử đem bốn chậu than tới tiền viện trước. Trong bếp cũng làm bàn tiệc, Hồ Kiều xem qua, liền để Lạp Nguyệt trông coi còn nàng mang theo hai tiểu tử ra ngọai sảnh bái kiến Ninh Vương điện hạ.

      Qua năm mới, lại tiếp ba tháng nữa Vũ Tiểu Bối bốn tuổi. Năm rồi, thời điểm Hứa Tiểu Bảo sinh nhật bốn tuổi Vũ Tiểu Bối vô cùng hâm mộ, giống như ca ca bước trước mình bước vào hàng ngũ bốn tuổi mình liền bị vậy. Hứa Tiểu Bảo tự thấy mình là người bốn tuổi nên gần đây thường xuyên chỉ vào Vũ Tiểu Bối và bé con kêu “nhóc con”.

      Vũ Tiểu Bối cảm thấy, chờ vượt qua ngạch cửa bốn tuổi, liền có thể hoàn toàn ném cái mũ “nhóc con” hay ho này .

      Hồ Kiều thực biết làm sao với hay đứa nhóc phiền phức này.

      Gần năm gặp, Vũ Tiểu Bối đứng ở cửa, nhìn nam tử ngồi ghế khí phách hiên ngang hiểu sao có chút ngượng ngùng. Lúc Hồ Kiều còn phía sau nhìn trộm Hứa Tiểu Bảo tiến lên hành lễ, “Ninh Vương điện hạ năm mới tốt lành!”. Vũ Tiểu Bối bị Hồ Kiều đẩy đẩy sau lưng, liền cọ tới cọ lui tiến lên học bộ dáng ca ca hành lễ: “Ninh Vương điện hạ năm mới tốt lành!”

      Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia: Hai tiểu tử này bị sao vậy?!

      Ninh Vương điện hạ: “…”

      Hồ Kiều kéo đứa qua, sờ sờ đầu , dùng giọng điệu tự mình cho là dịu dàng nhất giọng hỏi : “Tiểu Bối sao vậy? nhớ sao? Đây là cha con!”

      Vũ Tiểu Bối trước kia chưa từng được Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia cho vấn đề liên quan tới Ninh Vương điện hạ như với Tiểu Bảo. lúc ấy tuổi còn , cha mẹ dạy xưng hô như thế nào xưng hô như thế, nay qua năm, tâm trí cũng trưởng thành hơn chút, lại nghe Vĩnh Lộc kể rất nhiều chuyện xưa về Ninh Vương điện hạ, vì thể người mà thường tới có thể tùy tiện gọi cha, có thể tùy tiện bò tới bò lui người liền trở lại, Ninh Vương điện hạ hoàn toàn thành nhân vật hùng được sùng bái.

      “Ca ca cũng gọi Ninh Vương điện hạ là cha, vì sao chỉ có mình con phải gọi?” Đứa này còn nghiêm túc dạy dỗ Hồ Kiều: “Nương, Ninh Vương điện hạ là hùng, phải cha.”

      Hồ Kiều cảm thấy thực đau đầu.

      Hứa Thanh Gia cũng thực bất đắc dĩ.

      Vũ Sâm nhưng lại cảm giác thực mới lạ, gần năm gặp, nhi tử liền nhận cha, cái này cũng kỳ quái, dù sao trí nhớ của con nít cũng tốt. Chỉ là nhận cha cũng thôi , sao lại còn trở thành hùng?

      —— Chẳng lẽ lại là Hứa phu nhân dạy lung tung gì cho hài tử rồi?

      phải ta!” Hồ Kiều nhìn thấy thần sắc nghi vấn của Ninh Vương điện hạ lập tức phủi sạch can hệ. Giáo dưỡng hài tử vốn là trách nhiệm trọng đại, tại ngược lại, nàng thành tội nhân xúi giục hài tử nhận phụ thân. Cái tội danh này nàng gánh vác nổi đâu, hôm nay cần phải chứng minh trong sạch ràng trước mặt Ninh Vương điện hạ.

      “Tiểu Bối có biết mình họ gì ?” Hồ Kiều cẩn thận hỏi .

      Điểm này Vũ Tiểu Bối tự nhiên chần chờ: “Cha họ Hứa, ca ca họ Hứa, con cũng họ Hứa.” Lại rất thương hại Hồ Kiều: “Chỉ có nương họ Hồ, cùng họ với cữu cữu.”

      Hồ Kiều lắc đầu, “Tiểu Bối họ Vũ, phải họ Hứa. Hơn nữa, Ninh Vương điện hạ cũng họ Vũ, Tiểu Bối tự mình ngẫm lại xem.”

      Người trong nhà bình thường chỉ kêu là Tiểu Bảo Tiểu Bối, trước nay đều cần xưng họ. Vũ Tiểu Bối vừa nghe mình vậy mà cùng họ với cha và ca ca lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, mắt cũng ầng ậng nước: “Vì… vì sao con lại phải họ Hứa? Con sao lại họ Vũ?”

      Người trong phòng đều im lặng, nghe giọng non nớt của chất vấn có vẻ như phát ra chuyện vô cùng đáng sợ vậy. Hứa Thanh Gia ngồi yên, đứng dậy qua kéo tay Tiểu Bối, tay Ninh Vương tự giác nắm lại thành quyền, ngay cả chính cũng nhận ra là mình khẩn trương.

      Hứa Tiểu Bảo cũng có vài phần mờ mịt, trước nay chưa từng suy nghĩ việc tại sao đệ đệ trước giờ luôn như hình với bóng của mình lại cùng họ với mình.

      Hồ Kiều ôm Vũ Tiểu Bối vào trong ngực, giống như kể chuyện xưa, giọng vừa nhàng vừa dịu dàng, “Bởi vì Tiểu Bối là hài tử của Ninh Vương điện hạ đấy.” Vì trấn an , nàng còn nhàng vuốt ve lưng đứa vì căng thẳng mà cứng ngắc: “Mẹ ruột của Tiểu Bối ấy, là nữ tử xinh đẹp, vô cùng Ninh Vương điện hạ nên mới rời cha mẹ, rời thành Trường An phồn hoa đến Nam Chiếu làm bạn với Ninh Vương điện hạ, thủ vệ biên cương.”

      Ninh Vương điện hạ: “Khụ… Khụ…”

      Thôi Ngũ Lang yên lặng xoay người sang chỗ khác, nỗ lực cẩn thận nhìn hoa văn khắc lưng ghế Ninh Vương điện hạ ngồi.

      Hứa Thanh Gia buông tay Vũ Tiểu Bối ra, yên lặng trở lại chỗ ngồi, cúi đầu uống trà, dám nhìn sắc mặt Ninh Vương điện hạ.

      “… Sau đó, mẹ con sinh ra Tiểu Bối, mình lại có thể giữ được mệnh. Điện hạ là đại nam nhân, biết chăm sóc hài tử, Tiểu Bối cả ngày lẫn đêm khóc lóc muốn tìm nương, khóc đến khàn cả giọng.”

      Vũ Tiểu Bối hoàn toàn bị chuyện xưa này hấp dẫn, còn kịp thời ra đánh giá chính xác về mình: “Con đáng thương!”

      “Đúng vậy, Tiểu Bối quá đáng thương. Vừa lúc nương sinh ca ca Tiểu Bảo của con, Ninh Vương điện hạ liền đưa con đến nhà ta, để cha mẹ cùng nuôi nấng con với Tiểu Bảo ca ca. Bằng , Tiểu Bối phải ở quân doanh, có sữa uống, có nương thương, cũng có ca ca chơi cùng, phải cầm giáo đánh giặc, mà con còn như vậy sao có thể đánh lại người Thổ Phiên hung ác, có phải thực đáng sợ hay ? Ở quân doanh ngay cả kẹo cũng có mà ăn đâu!”

      Đồ tham ăn Vũ Tiểu Bối bị cảnh tượng thê lương nàng miêu tả này dọa sợ, ngẫm lại chính mình nếu vẫn luôn ở quân doanh đáng sợ, lập tức dâng trào cảm xúc, ôm cổ Hồ Kiều khóc òa.

      Ninh Vương: “…”

      Hứa Thanh Gia: “…”

      Đây là dỗ hay là trêu chọc vậy hả?!

      Chỉ có Hồ Kiều thực bình tĩnh, đợi cho tiếng khóc của Vũ Tiểu Bối lại mới giọng khuyên : “Cha Ninh vương của con trời lạnh thế này mà phải chạy mấy ngàn dặm tới thăm Tiểu Bối, Tiểu Bối tới chào hỏi cha thực thương tâm. Lỡ như quá thương tâm, cha Ninh vương của con khóc chạy về quân doanh, sau này còn tới thăm Tiểu Bối nữa làm sao bây giờ?”

      Ninh Vương: Bổn vương mới khóc chạy ! Bản lĩnh hưu vượn của Hứa phu nhân càng ngày càng cao!

      Bất quá Vũ Tiểu Bối thực tin tưởng lời này, đứa tri kỷ, lập tức nghĩ tới quân doanh cách xa “mấy ngàn dặm”, vừa lạnh vừa thê lương, còn có kẹo ăn liền nảy sinh tình cảm thương tiếc với vị đại hùng này. Ngoan ngoãn trượt xuống người Hồ Kiều, rề rà tới cạnh chân Ninh Vương điện hạ, lấy hai miếng kẹo đậu phộng từ trong túi bên người mà tối nay mình được phân ra đưa cho Ninh Vương: “Cha Ninh Vương ăn!” Phải chờ tới rất nhiều năm về sau lớn lên, mới biết được khoảng cách “mấy ngàn dặm” mà Hồ Kiều kia, thực là được phóng đại rất nhiều lần.

      Bất quá tại, trong mắt đứa ầng ậng nước, khuôn mặt còn ướt nhẹp nhưng ánh mắt chính là sùng bái, ngưỡng mộ. Từ trong ánh mắt trong suốt ấy, Ninh Vương cơ hồ có thể nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt mình, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn. liền ôm bổng đứa lên vào trong ngực mình, dùng ngón tay thô ráp lau vệt nước mắt mặt . Chính cũng phải là người dịu dàng, thể làm tới bước hôn đứa , liền ngụm ngoạm hết miếng kẹo đậu phộng trong tay , nhai nhai chút rồi nuốt xuống.

      Vũ Tiểu Bối bỗng khóc òa.

      Tuy rằng đây là hiếu tâm của , nhưng mà… bình thường mình chỉ cắn từng tí từng tí , nào có kiểu ăn tàn nhẫn này chứ?

      “Kẹo… Kẹo của con…” Tiểu tử đau lòng đến nỗi phát run.

      Ninh Vương điện hạ vẻ mặt vô tội: Đây phải… là con bảo ta ăn sao?!

      Hồ Kiều sắp cười đến tắt thở, Hứa Thanh Gia cũng có thể lý giải tâm trạng thê lương của Tiểu Bối, nhận thêm người cha cũng thôi , biết được thân thế của mình kỳ thực cũng có thể chấp nhận được, chỉ là… hai cục kẹo mới được chia mới đó mà mất tiêu cục, đây là chuyện dù có làm gì cũng thể đền bù nổi!

      Hứa Tiểu Bảo thấy đệ đệ khóc quá tội nghiệp, mà vị “cha Ninh vương” này ăn hết mất cục kẹo của đệ đệ rồi mà còn biết là mình sai ở đâu, thế là liền lấy miếng kẹo đậu phộng trong túi của mình ra, tự mình làm mẫu cho Ninh vương xem.

      Đây là tết năm nay mẫu thân cùng với bà tử phòng bếp sáng tạo ra, làm cho cuộc sống của bọn chúng thêm phong phú mà.

      Ninh Vương điện hạ bị cách ăn gặm từng chút từng chút , hơn nữa còn chậm rãi nhai nuốt của Hứa Tiểu Bảo dọa sợ, chỉ có thể thốt lên: “Hứa đồng tri, nhà ngươi năm nay thu nhập đủ?” cuộc sống sao lại trở thành như vậy chứ?

      “Khụ! Điện hạ, thứ này ăn nhiều tốt cho răng của đứa , vậy nên… nội tử đều cho số lượng có hạn.”

      Ninh Vương điện hạ: giờ biết con trai vì sao lại khóc thương tâm như vậy rồi!

      --

      Vốn nhà Hứa đồng tri cùng nhau ở chủ viện đón giao thừa, trò chuyện việc nhà. Nhưng sau khi Ninh Vương điện hạ tới chiến trường liền trực tiếp chuyển đến tiền viện. Chờ sau khi tiệc rượu dọn lên Hứa Thanh Gia bồi Ninh Vương điện hạ cùng với Thôi Ngũ Lang uống rượu, cũng mời Phương sư phó đến cùng đón giao thừa, còn Hồ Kiều trở về hậu viện chăm Hứa bé con.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối quấn quýt bên chân Ninh Vương điện hạ nhìn chằm chằm .

      Trong những chuyện xưa mà Vĩnh Lộc kể vị trước mắt này chính là nhân vật chính.

      Ninh Vương điện hạ đến đây nhiều lần nhưng từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình nóng bỏng đến vậy của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, liền thầm sờ sờ cằm, chỉ sờ được gốc râu gai gai do trước khi ra cứa mới sửa soạn qua, cũng sờ thấy hạt cơm hay gì. Vậy hai tiểu tử này rốt cuộc là nhìn cái gì vậy? Ánh mắt cũng quá kỳ quái!

      Rạng sáng đêm đó, Hồ Kiều phái người sửa sang lại phòng cho khách ở tiền viện, lại bưng chậu than tới, trong phòng rất ấm áp. Sau đó bảo nha hoàn mời Ninh Vương điện hạ nghỉ ngơi. Ninh Vương điện hạ ôm Vũ Tiểu Bối cùng ngủ. Vũ Tiểu Bối cảm thấy mới lạ lại kích thích, rất xin lỗi mà tạm biệt Hứa Tiểu Bảo, theo Ninh Vương điện hạ ngủ.

      Mãi cho đến hai cha con rửa mặt xong, cùng nhau chui vào trong chăn, Vũ Tiểu Bối mới giọng thầm: “Cha, cha có thể kể cho nghe chút chuyện xưa lúc cha đánh giặc ?”

      Ninh Vương điện hạ để cho đầu của con trai gối lên cánh tay mình, đối với đây là thể nghiệm vô cùng mới lạ. trước kia tiểu tử này tới giờ ngủ đều phải trở về ngủ với vợ chồng Hứa Thanh Gia, năm nay nhưng lại đổi tính.

      về chuyện đánh giặc của mình, mới mở đầu câu chuyện Vũ Tiểu Bối lập tức phản bác: “ đúng! phải như thế!” Bô bô tự mình tiếp, quá trình đó so với thực chiến của còn trắc trở xuất sắc gấp trăm lần, trong quá trình đó còn có tình đồng đội sinh ly tử biệt cảm động vô cùng.

      Ninh Vương điện hạ: “Con đây là… từ đâu nghe được?”

      “Vĩnh Lộc kể đó!” Vũ Tiểu Bối còn vô cùng đắc ý, hề có tự giác bán đứng đồng bạn.

      Ninh Vương điện hạ thở dài hơi, thể là phiền muộn hay là buồn cười. còn tưởng chuyện xưa chiến tranh này lại là Hứa phu nhân hươu vượn. Hứa phu nhân này tật xấu hươu vượn cũng phải ngày hai ngày, nghĩ tới giờ Hứa phủ lại xuất thêm tiểu tử nối gót phong cách hươu vượn của Hứa phu nhân, cũng biết có phải là đệ tử chân truyển của Hứa phu nhân , là có được bản lĩnh của nàng!

      Hồ Kiều là biết hình tượng bản thân mình ở trong mắt Ninh Vương lại là đáng tin cậy như vậy, dỗ ngủ nữ nhi, nhàn rỗi nhàm chán, mọi chuyện đều dàn xếp thỏa đáng, lại đem danh mục quà tặng ngày mai phải phủ quận thủ lấy ra tới kiểm kê phen, lúc này mới lên giường ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, cha con Ninh Vương điện hạ thức dậy, gã sai vặt tới đưa nước ấm cơm sáng lại đây, hỏi tới phu thê Hứa gia mới biết được bọn họ sáng sớm phủ quận thủ chúc tết. Vĩnh Lộc mang theo Hứa Tiểu Bảo tới chơi, Ninh Vương điện hạ nhìn thấy tiểu tử này còn hỏi Vũ Tiểu Bối câu: “Đây là Vĩnh Lộc?”

      Tối hôm qua con trai ngốc nhà hơi sạch bách, vì thế làm Ninh Vương điện hạ nhớ được người sai vặt của hia đứa tên là Vĩnh Lộc. Trước kia nhưng ra chú ý quá Hứa phủ còn có nhân vật thần kỳ như vậy.

      Vĩnh Lộc bùm tiếng liền quỳ xuống, “Điện… Điện hạ, sau này… tiểu nhân dám hươu vượn nữa!”

      Vì thế mặt mày Ninh Vương điện hạ liền giãn ra. Biết mình hươu vượn, còn tính là thể cứu được!

      Trong phủ quận thủ, người hôm nay đến chúc tết nối liền dứt. Quà tặng của Hứa phủ được Vĩnh Thọ đưa tặng, Hứa Thanh Gia sảnh ngoài, Hồ Kiều mang theo Tiểu Hàn hậu viện.

      Trong hậu viện phủ quận thủ, nữ quyến các phủ coi như tề tụ đông đủ. Thông phán phu nhân hôm nay đến rất sớm, trang điểm càng rực rỡ hơn mọi hôm, ngồi ở ghế cùng Hàn phu nhân xưng tỷ gọi muội, lại oán giận lần trước uống với Hàn phu nhân chưa đủ hưng trí, nhất quyết hôm nay phải bày rượu để mọi người phân cao thấp.

      Hàn phu nhân rất là xấu hổ, mấy phu nhân ngồi đây nghĩ đến tửu lượng của nàng da đầu cũng tê rần, đặc biệt Đoạn phu nhân là lần đầu tiên gặp lại thông phán phu nhân sau lần say rượu hôm trước, chỉ cảm thấy còn chút mặt mũi nào.

      Chỉ có mỗi Hồ Kiều lần trước tính là mất mặt, thấy thông phán phu nhân chơi xấu, Hàn phu nhân cơ hồ sắp ngăn cản được, liền đứng dậy cười : “Phu nhân có rượu ngon, quả nhiên giả, có điều phu nhân cũng nên thông cảm cho chúng nữ tử mềm mại ngồi đây, nào có ai phóng khoáng được như phu nhân chứ? Tết nhất mọi người uống say rượu trở về hình tượng chủ mẫu bị hủy hoại hết mất thôi!” Phu nhân ngài phải tới để phá đám chứ?!

      Uất Trì phu nhân đến quận Vân Nam mấy tháng, ngầm hỏi thăm ràng chuyện ở bản quận, Hứa đồng tri tuy rằng được phủ quân đại nhân coi trọng, nhưng đáng tiếc đồng tri phu nhân lại được phủ quân phu nhân để vào mắt, mỗi khi có yến tiệc bị đối xử lãnh đạm. Nhưng nghe quan hệ giữa đồng tri phu nhân và Hàn tiểu nương tử tệ. Lần trước giải vây cho Hàn tiểu nương tử cũng thôi, sao hôm nay lại cũng mở miệng giúp Hàn phu nhân chứ?

      chỉ là Uất Trì phu nhân hiểu mà ngay cả Hàn phu nhân cũng rất là kinh dị.

      Nàng thích Hồ Kiều, cũng phải Hồ Kiều biết. Lẫn nhau bất quá trong lòng hiểu ra thôi, đều duy trì khách sáo mặt. Thẳng chờ đến giữa yến hội, Hồ Kiều thay quần áo, Hàn tiểu nương tử theo đuôi tới, giáp mặt hướng nàng lời cảm tạ.

      “Mới vừa rồi nếu phải phu nhân, mẫu thân ta cũng biết phải bị Uất Trì phu nhân bức bách thành dạng gì nữa. Gần đây mẫu thân cũng biết phải ứng đối với Uất Trì phu nhân nhưu thế nào nữa rồi! Trước kia… là mẫu thân ra đối đãi đúng với phu nhân!” Hàn tiểu nương tử phải mẫu thân nhà mình lạnh nhạt với Hồ Kiều, chỉ là việc này nàng cũng làm chủ được.

      Hồ Kiều cười rửa tay: “Tiểu nương tử khách khi với ta làm gì?! Phủ quân đại nhân đối đãi với lang quân nhà ta như người thân, có ân đề bạt với !” Ý tứ này tức là cho dù phủ quân phu nhân đối xử với nàng như thế nào nàng cũng nguyện ý giải vây cho phủ quân phu nhân, đây là xem mặt mũi của phủ quân đại nhân, có quan hệ gì với chuyện phu nhân đối xử với nàng có tốt hay .

      Ngày đó khi kết thúc bữa tiệc, thông phán phu nhân nắm tay Hồ Kiều cùng nhau rời , hướng Hàn phu nhân cáo từ. Hồ Kiều bị thông phán phu nhân nắm chặt tay, chỉ có thể cười xin lỗi Đoạn phu nhân. Chờ tới cửa, thông phán phu nhân lại : “Kế Phương sư muội lại có phúc khi như đồng tri phu nhân!”

      Hồ Kiều cũng biết nàng câu đầu đuôi này từ đâu mà đến, cũng biết vị “Kế Phương sư muội” này là người phương nào, trong lòng đoán thông phán phu nhân có thể ra lời này, tất nhiên phải có nguyên do, lập tức thẳng: “Còn xin hỏi phu nhân tiếng, vị Kế Phương này nương lại là người nào? Ta trước nay chưa từng nghe qua!”

      Thông phán phu nhân hình như dự đoán được nàng ngay cả cái tên “Kế Phương” này cũng chưa nghe qua, thoáng nghĩ lại cũng hiểu được. Kế Phương chính là khuê danh, nàng lại chưa bao giờ từng gặp qua, sao mà biết được?

      bằng trở về hỏi đại nhân nhà ngươi liền biết.”

      Nàng đầu đuôi ném xuống những lời này, Hồ Kiều trong lòng suy đoán: Chẳng lẽ đây lại là món nợ đào hoa của Hứa Thanh Gia?

      Chờ đến sau khi hồi phủ liền lập tức thẩm vấn Hứa đại nhân, theo vào phòng thay đồ.

      “Hứa đại ca, chàng có kỳ quái hay , hôm nay thông phán phu nhân nhắc tới vị nương, là cái gì mà “Kế Phương”, còn chàng quen biết. bằng hôm nay chàng liền cho ta nghe chuyện về vị Kế Phương này ?” Nghe thông phán phu nhân xuất thân thương gia, chẳng lẽ Kế Phương này là biểu muội nào của nàng?

      Hứa Thanh Gia trước giờ lưu tâm với nữ sắc, huống chi tên này nghe cũng chưa từng nghe qua, thay đổi quần áo dính mùi rượu, lúc này mới nhéo mũi nàng chút: “Đây là… lại ăn dấm gì nữa rồi hả?” liền bỏ nàng lại gặp Ninh Vương điện hạ.

      Hồ Kiều tức giận dậm chân ở phía sau: “Chàng đêm nay chuyện Kế Phương nương cũng đừng về hậu viện ngủ!”

      Hứa Thanh Gia nghe xong câu uy hiếp này của nàng, nghĩ đến tính tình của nàng, vẫn là cảm thấy… thê tử của mình là người được làm được, nếu như có lẽ đêm nay thực phải ngủ thư phòng. Chờ sau khi uống mấy ly với Ninh Vương điện hạ liền chần chờ nhắc tới người này.

      “Vốn hạ quan muốn lấy việc này tới phiền điện hạ, chỉ là… Uất Trì thông phán là từ trong kinh tới, chuyện trong thành Trường An Thành điện hạ hơn hạ quan, lúc này mới mạo muội tới thỉnh giáo điện hạ. Nhưng có… nghe qua vị gọi là Kế Phương nương?”

      Vũ Sâm nghe được nhắc tới Kế Phương, sắc mặt liền cổ quái, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Gia làm còn tường mình ăn mặc chỉnh tề, nhìn lại mình từ đầu tới chân lượt, thấy có vấn đề gì mới ngẩng đầu lên nhìn Ninh Vương điện hạ.

      Vũ Sâm thấy chắc chắn biết, lúc này mới đánh đố, cười : “Lúc trước muốn chiêu ngươi làm rể, nhưng còn phải là vị Kế Phương nương này sao?”

      Hứa Thanh Gia khỏi nghi ngờ : “Chẳng lẽ… Vị Kế Phương nương này họ Giả?”

      Ninh Vương mỉm cười gật đầu: “Trong kinh quan quyến ai biết Giả Kế Phương con của trung thư lệnh Giả Xương?” Vị đồng tri đại nhân để ý đến chuyện bên ngoài này lúc trước cự thân, thế nhưng biết người mình cự tuyệt là người kiểu gì, đáng tiếc.

      Thôi Ngũ Lang ở bên bổ sung, “Con của trung thư lệnh, mười mấy tuổi bị thủy đậu nên mặt đều là lỗ, lại bởi vì béo xấu lên qua tuổi gả cưới mà vẫn là khuê nữ. Sau khi Hứa đại nhân cự hôn nửa năm nghe gã cho nhị giáp tiến sĩ Mã Chu cùng năm với ngươi.”

      Hứa Thanh Gia biết là, lúc trước tham gia thám hoa yến, vô tình bị con trung thư lệnh Giả Kế Phương nhìn thấy, vừa gặp thương. Giả Phương lớn hơn năm sáu tuổi, diện mạo xấu xí, thề muốn tìm lang quân tuấn tú, kết quả trung thư lệnh Giả Xương cầu hôn lại bị Hứa Thanh Gia cự tuyệt nên trở thành trò cười trong kinh.

      “Hạ quan chính là, việc này có quan hệ gì với thông phán đại nhân?”

      Vũ Sâm lại khá hiểu biết quan viên trong triều.

      “Trung thư lệnh Giả Xương chính là thầy của Uất Trì Tu, Uất Trì Tu rất kính trọng vị thầy này, nghe lễ năm nào cũng là rượu bí truyền của nhà Uất Trì phu nhân. Trung thư lệnh cũng thích rượu ngon nên cũng rất coi trọng Uất Trì Tu, nếu tại sao lần này phụ hoàng phái thông phán tới các quận có thể sai Uất Trì Tu đến tận đây?”

      Hứa Thanh Gia từ trước đến nay biết là mình rành chuyện trong kinh thành, lần này nhân có Ninh Vương điện hạ nên lập tức tiếc thỉnh giáo. Ninh Vương cũng hiểu biết nhân phẩm Hứa Thanh Gia nên cũng hề giấu giếm, liền đem những chuyện xưa về quan hệ thông gia giữa các quyền quý trong kinh ra hàn huyên với Hứa Thanh Gia như chuyện phiếm.

      Đáng mừng là đồng tri đại nhân trí nhớ siêu quần, có cơ hội tốt này liền ghi tạc trong lòng, cũng coi như bổ sung những chỗ khuyết thiếu của mình.

      Chờ trở lại hậu viện liền thẳng thắn với phu nhân mình, nhấn mạnh: “Vị Kế Phương nương này, vi phu là là chưa từng gặp mặt. Chỉ là trung thư lệnh đại nhân nhắc tới việc này bị ta uyển chuyển từ chối mà thôi. Nào biết… nàng và Uất Trì phu nhân còn có liên quan tới nhau.”
      kabi_ng0k, levuong, Chris_Luu10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :