1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      ư ư :ex10:
      ta cũng muốn gặp mặt uất trì phu nhân:cute:
      ko cần thỏi vàng quá lớn, :013: chút cũng đc, :064:đặc ruột thơm bơ... à nhầm thơm mùi vàng 4 con 9 là được:050:
      levuong, saoxoayJo Ponyo thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 68

      Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối sóng vai ngồi ở cửa, phía sau hai đứa có con chó con ngồi, vẻ mặt có mấy phần giống chủ nhân. Vĩnh Lộc ngồi ở bên cạnh giọng khuyên bảo: “Hai vị thiếu gia, bên ngoài lạnh, bằng vào phòng chờ nhé?”

      Trong phòng vú nuôi chơi đùa với Hứa bé con, tiếng cười trong trẻo của bé truyền tới, có vẻ là rất vui vẻ, nhưng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối chút cũng có tinh thần chơi đùa cùng muội muội.

      Gần đây số lần nương ra ngoài hình như hơi nhiều, thường thường khi hai đứa luyện võ ở tiền viện về mẫu thân của của bọn chúng thấy tăm hơi.

      ràng lần trước ra ngoài còn mang theo bọn chúng làm khách, sau đó tuy dẫn bọn chúng theo nữa nhưng tốt xấu gì cách mấy ngày hai tiểu ca ca nhà Đoạn gia cũng đáp ứng lời mời tiến đến nhà chơi.

      Cả hai giơ bàn bàn tay mập mạp ra tính toán, tuy rằng tính ràng lắm rốt cuộcbao nhiêu lâ u hai tiểu ca ca Đoạn gia chưa đến đây, chỉ là hình như… hình như rất lâu rất lâu rồi.

      “Hẳn là ba tháng ?”

      đúng, hẳn là năm tháng rồi!”

      Cả hai ngồi ở chỗ kia tranh luận, cuối cùng để Vĩnh Lộc tới quyết định: “Vĩnh Lộc ca ca, ngươi tới , Đoạn ca ca bao lâu rồi chưa đến đây?”

      Vĩnh Lộc thể so với hai tiểu tử này, biết tình bên ngoài. Từ khi Uất Trì thông phán nhậm chức, chẳng những đại nhân nhà xã giao ít mà ngay cả phu nhân nhà cũng hai ba ngày tất có hồi phải ra cửa xã giao, lúc này mới tháng mà hai thiếu gia trong nhà chịu nổi tịch mịch.

      làm bộ chính mình cũng , giơ ngón tay ra đếm đếm, từ khi sau khi hai tiểu lang Đoạn gia rồi, ngày hôm sau đầu bếp nữ trong phủ làm món gì, ngày tiếp theo Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối lại ăn cái gì, ngày thứ tư chơi cái gì… cứ tính từng ngày , vậy mà cũng kéo dài được non nửa canh giờ, quá trình còn có tính lại từ đầu, là nhớ nhầm bữa cơm nào đó.

      Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối hoàn toàn biết đây là kế kéo dài thời gian, cuối cùng rốt cuộc tính tới hôm nay, duỗi ba ngón tay công bố đáp án khẳng định: “Ba mươi ngày! Đoạn tiểu lang quân ba mươi ngày chưa tới.”

      Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối liền càng u oán.

      Lúc Hồ Kiều trở về liền nhìn thấy bộ dạng này của hai đứa , có chút giống với đứa bé bị bỏ rơi, có chút đáng thương. Nàng tiến lên xoa đầu hai đứa, dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo Tiểu Bối đây là làm sao vậy?”

      Ánh mắt Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối đều mang theo khiển trách, đến nỗi làm nội tâm Hồ Kiều đột nhiên sinh ra cổ áy náy, gần đây xác vội vàng xã giao, xem hai tiểu gia hỏa này. Nàng ngồi xổm xuống, tay ôm đứa lên, đầu bọn chúng vừa vặn gối lên vai nàng, lập tức liền vui vẻ.

      Vĩnh Lộc ở bên trơ mắt nhìn phu nhân ôm hai tiểu lang quân vào phòng, thầm nghĩ: trời ạ, hai tiểu thiếu gia ăn rất tốt, thân thể toàn thịt là thịt, người nào người nấy nặng dễ sợ, khiêng còn nổi vậy mà phu nhân lại khiêng nhàng như vậy.

      nhìn nhìn cánh tay gầy của mình, quyết định đêm nay ăn nhiều hai chén cơm.

      Ăn nhiều khỏe mạnh chút mới có thể chiếu cố tiểu lang quân càng tốt hơn!

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối cũng lâu chưa được Hồ Kiều ôm vào trong ngực nũng nịu, bất quá gần đây số lần hai đứa ban ngày thấy được mẫu thân nhiều nên đều chui vào ngực Hồ Kiều làm nũng, ngửi ngửi mùi hương người nàng rồi dụi dụi, “ người nương thơm quá.”

      Hồ Kiều nhớ tới Thượng mỹ nhân từng bị này hai nhóc con này là “người thối”, huống hồ nàng hôm nay còn ở bên ngoài uống rượu, mùi rượu người chưa tan, cố ý lấy mặt cọ mặt hai đứa, “Nương rất thơm sao? Nương hôm nay ra cửa cũng thoa phấn đó.”

      Hứa Tiểu Bảo thành hít hít hai cái, vẫn quên nịnh nọt mẹ mình: “thối vẫn thơm, thối vẫn thơm!”

      Võ Tiểu Bối gật đầu phụ họa ca ca.

      Hồ Kiều liền cười ngã vào giường, hai tiểu tử trong ngực cũng cùng bị ôm ngã giường, nàng cù vào nách bọn chúng, hai tiểu tử tức khắc ngứa cười thành đoàn, cười lớn chui khỏi người nàng, bò vào trong giường.

      Lạp Nguyệt sớm chờ ở bên cạnh, thấy hai thiếu gia còn chưa cởi giày mà chui vào trong giường lập tức hô: “Giày! Giày!” Sau đó, bên trong giường bay ra hai đôi giày, bịch bịch đều bay trúng váy nàng, sau đó rơi xuống mặt đất.

      Lạp Nguyệt: “…”

      Lúc Hứa Thanh Gia trở về, Hồ Kiều giường chơi cù với hai con trai, Hứa bé con nhìn ba người chơi đùa giường hình như cũng bị lây nhiễm, hai mắt sáng lấp lánh ê ê a a cũng muốn lên giường, vú nuôi sợ mẹ con ba người các nàng chơi đùa cẩn thận đè trúng nàng nên chịu ôm nàng qua, Hứa bé con oa tiếng liền khóc.

      Hồ Kiều duỗi tay ra với bé, bé lập tức liền dừng khóc, cũng vươn tay về phía Hồ Kiều, làm ra động tác cầu ôm cái, làm lòng nàng mềm nhũn, lập tức bảo hai vú nuôi: “Ôm nàng lại đây cùng chơi!”

      Sau khi Hứa bé con gia nhập vào đều vây quanh bé.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối gần đây có hứng thú với muội muội nhiều hơn, đơn giản là bởi vì bé có biểu cảm phong phú, chọc cái cười, trộm béo má bóp thịt cái khóc, đút điểm tâm nàng chép chép miệng, chơi là vô cùng vui.

      Hồ Kiều mang theo hai em đem ỷ mạnh hiếp yếu phát huy tới cực hạn, ba mẹ con nhất trí triển khai công kích với bé con, Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối cào nách, Hồ Kiều chọc ngực, bé liền cười khanh khách, bà vú ở bên lo lắng sốt ruột: “Tỷ nhi chơi quá nhiều, cười quá nhiều buổi tối ngủ ngon.”

      Hứa Thanh Gia tiến vào, vừa lúc giải cứu khuê nữ sắp cười ngốc.

      nhanh chóng thay đổi quần áo rửa mặt, xong lập tức cứu khuê nữ từ ma trảo của ba mẹ con các nàng, còn thuận tiện giáo dục nương tử chút: “Hai đứa nó hiểu chuyện, ngay cả nàng cũng hiểu chuyện hay sao? Đừng làm cho hài tử cười choáng váng!”

      Hồ Kiều ngượng ngùng dừng tay.

      Nàng hôm nay cũng là ở trong bữa tiệc cảm thấy quá buồn cười, lại thể cười, đường nghẹn cười trở về nên mới có chút quá đà.

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối chưa thèm duỗi tay về phía bé con, cách nàng xa xa, tiểu nha đầu lại hé miệng răng cười khanh khách, hai huynh đệ đồng thời phê phán: “ xấu! Phải cười được lộ răng!” Cũng biết bọn chúng nghe từ đâu được những lời này.

      “Nàng cũng có răng mà!” Hồ Kiều là có tâm muốn hủy đài của mấy đứa con trai, lập tức liền tiếp lời phản bác.

      Hứa Tiểu Bảo: “…”

      Vũ Tiểu Bối: “…”

      Mẫu thân xấu nhất!

      Buổi tối ăn cơm xong, đốc xúc mấy đứa con trai luyện chữ xong, nhìn Tiểu Hàn và Lạp Nguyệt hầu hạ hai tiểu tử rửa mặt sạch , Vĩnh Lộc liền dắt hai tiểu gia hỏa trở về phòng ngủ.

      Chuyện xưa trước khi ngủ của Vĩnh Lộc ca ca vẫn thực xuất sắc.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối nghĩ như thế, lại biết Vĩnh Lộc vì kể chuyện xưa cho bọn chúng mà cố hết sức cải biên ngần ấy năm mình làm khất cái thành chuyện xưa, nay tới nông nỗi phải chạy xuống bếp tìm bà tử với xa phu để vơ vét kỳ văn dị .

      Lúc đầu hai vị thiếu gia này nghe kể chuyện hề kén chọn, nay quen rồi liền thích lựa chọn thể loại. Loại hình tiểu thư thư sinh gì đồ thích nghe, đương đương bọn chúng nghe cũng thấy có gì thú vị, thần tiên quỷ quái coi như nghe hiếm lạ, thích nghe nhất chính là chuyện về nhiệt huyết hùng.

      Vĩnh Lộc thực mau dời mục tiêu, giờ đối tượng để sưu tập nhân vật chuyện xưa biến thành người ít lời ở tiền viện - Phương sư phó. Phương sư phó xuất thân trong quân, đánh ít trận, nhưng lại kiệm lời, câu chuyện về trận đánh ông có thể dùng câu hết.

      Mùa thu năm Hiển Đức thứ bảy, Thổ Phiên xâm phạm, định biên quân đại thắng. Hết rồi.

      Vĩnh Lộc mỏi mắt mong chờ: “…”

      Quá trình chém giết đâu? Mưu lược của tướng soái hai quân đâu? Thời gian đánh đâu? Tướng lĩnh địch là ai bên ta là ai đâu?



      Bao nhiêu tình vui buồn lẫn lộn, sao mà đến tay ông lại chỉ có câu xong rồi chứ hạ?

      Phương sư phó dưới truy hỏi của lại suy nghĩ hồi ức cẩn thận phen.

      “Năm đó ta đánh giặc đúng lúc đổ trận mưa, huynh đệ nhập ngũ cùng ta chết trong trận đó…”

      Vĩnh Lộc trở về liền biên ra đoạn chuyện xưa huynh đệ sóng vai chiến đấu vô cùng cảm động, đệ đệ dùng huyết nhục cứu ca ca, chính mình lại vĩnh viễn mất sinh mệnh.

      Đêm đó, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối ôm đối phương khóc rối tinh rối mù, vì hai em mình vẫn mạnh khỏe sống ở đời này, vì trong đầu tưởng tượng tới tình huynh đệ, tương lai vì đối phương dâng ra sinh mệnh rung động đến tâm can mà khóc nức nở…

      Vĩnh Lộc lại vì chính mình nông cạn mà bất an. tại mới cảm thấy, chiến tranh, chưa bao giờ là nhàng bâng quơ, phải chuyện xưa truyền kỳ thoáng nhìn làm người kinh diễm, phải nhiệt huyết trong mộng của hài đồng.

      Chiến tranh, chính là trầm mặc của Phương sư phó.

      Ngày hôm sau Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối theo Phương sư phó luyện võ, ánh mắt đều tràn ngập sùng kính, chờ đến luyện xong rồi còn lặng lẽ lôi kéo đôi tay tràn đầy vết chai của Phương sư phó an ủi ông: “Phương sư phó đừng thương tâm, con và Tiểu Bối làm đệ đệ của người!”

      Phương sư phó lúc đầu hiểu lời bọn , đợi đến khi bọn chúng đỏ bừng mắt thương hại nhìn ông, lại nhắc tới huynh đệ bỏ mình gì đó, ông liền minh bạch. Sờ sờ đầu hai tiểu tử, khó được lộ ra ý cười: “Ta là sư phó của các con, xưng huynh đệ với các con là sai bối phận!”

      Hai tiểu tử này là… tâm địa mềm mại đáng mà!

      Ông khỏi nghĩ đến, hài tử hoàng gia kỳ tâm địa mềm mại như vậy, Tiểu Quận Vương, ước chừng là người duy nhất.

      Tính cách như vậy cũng biết là tốt hay xấu nữa.

      Sau Vĩnh Lộc lại cầu Phương sư phó, cần dẫn dắt, Phương sư phó có thể đem hồi chiến tranh hoàn chỉnh ra, binh lực hai bên bao nhiêu, cùng với tướng lĩnh hai bên, tướng sĩ hi sinh, rồi thắng bại cuối cùng. Chẳng qua thời gian chuyện xưa chiến tranh bắt đầu tính từ khi Ninh Vương điện hạ vào Vân Nam, đem từng hồi chiến dịch mấy năm nay đánh qua đều lần, dùng phiên bản ngắn gọn nhất.

      Còn lại liền xem Vĩnh Lộc tự do phát huy.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền như trong lúc vô tình xông vào sinh hoạt Ninh Vương điện hạ vậy, theo đánh từ trận đầu tiên đến từng trận từng trận sau này, có đôi khi nghe được Ninh Vương điện hạ bị thương còn lo lắng thôi.

      Tài ăn Vĩnh Lộc, thể chê.
      levuong, Chris_Luu, kabi_ng0k15 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      haha, biểu cảm của Tiểu Bảo Tiểu Bối dễ thương quá, đúng là trẻ dễ dụ mà
      HoanHoan thích bài này.

    4. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Nghẹn lâu lâu lại được cho ăn nồi cute thế này sông làm sao đc đây :ex10::ex10::ex10:

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 69.1


      Uất Trì thông phán vội vàng kiểm tra các trướng mục, Uất Trì phu nhân lại vội vàng mời khách.

      Uất Trì phu nhân tham gia yến hội của Phủ Quân phu nhân, sau khi lĩnh hội được phong thái thế gia tài nữ cũng tổ chức yến hội ở trong phủ thông phán, mời các quan quyến quận Vân Nam đến tham gia.

      Hồ Kiều cũng nhận được thiếp mời của nàng, cùng chuyện với Đoạn phu nhân, vị phu nhân này hình như thích đồ bằng vàng, Đoạn phu nhân tin phật, trong nhà vừa lúc có tượng phật đúc bằng vàng, đơn giản làm lễ vật tặng thông phán phu nhân.

      “Chẳng lẽ ta phải đưa nén vàng?”

      Đoạn phu nhân nghĩ đến ngày ấy thông phán phu nhân ép buộc đưa cho Hàn tiểu nương tử nén vàng lớn, cười đến nỗi eo thẳng dậy nổi: “Muội muội đây là… nhanh như vậy học được chiêu đó sao?”

      Hồ Kiều nhưng ra nghĩ đưa, bất quá nghĩ đến việc đưa nén vàng nặng trĩu, nàng liền cảm thấy đau lòng.

      —— Nàng là người nghèo, chung quy thể tiêu xài phung phí.

      Cuối cùng tặng chính là bình phong khảm vàng ngọc mua được bên ngoài, bình phong đều được dát tầng vàng mỏng, nhìn có vẻ phú quý, cực kỳ có khí chất của nhà giàu mới nổi. Nàng cũng mặc kệ, dù sao Hàn phu nhân từ trước đến nay phân nàng vào loại nhà giàu mới nổi có phẩm vị nơi phố phường, bây giờ tặng lễ cho người ta thế này cũng sao cả, chừng thông phán phu nhân thích sao.

      Trước khi bình phong được tặng được để ở trong phòng, Hồ Kiều tự mình vui sướng hài lòng thưởng thức nửa ngày, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối xoay vòng quanh bình phong vài vòng, vươn tay lặng lẽ sờ hai cái, “Nương, đây là vàng sao?”, đôi mắt hai tiểu gia hỏa đăm đăm, ước chừng cảm thấy bức bình phong này vô cùng vô cùng giá trị.

      Hồ Kiều lừa dối hai tiểu tử này: “ phải là phải tặng lễ cho người ta sao? Nương liền đem hết tiền trong nhà đổi thành vàng mới đánh thành bức bình phong này đó, Tiểu Bảo, Tiểu Bối, sau này nhà ta đều chỉ có thể gặm bánh ngô ăn dưa muối, điểm tâm cũng có mà ăn đâu.”

      Hai nhóc này nào ăn qua khổ cực, lại còn ngây thơ hỏi: “Bánh ngô dưa muối ăn ngon lắm ạ?”

      Vừa lúc Hứa Thanh Gia trở về, nghe được lời này cũng biết là đụng phải sợi dây thần kinh nào của mà lại phân phó phòng bếp: “Cha trước kia cùng với nương các con thường phải ăn bánh ngô dưa muối, bằng đêm nay để phòng bếp làm bánh ngô dưa muối để hai con cũng nếm thử.”

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn cho là cái gì ăn ngon, lập tức vui sướng vỗ tay, “Hay quá! Hay quá!” Hồ Kiều cười trộm: Chờ bánh ngô dưa muối lên, các con còn vui vẻ như vậy nữa đâu.

      Nàng lặng lẽ nháy mắt với Lạp Nguyệt, để nàng xuống bếp phân phó bà tử, trừ làm mấy cái bánh ngô nông dân ăn chuẩn bị thêm chút canh, miễn cho bọn ăn lại đói bụng.

      Chờ đến khi bánh ngô vàng tươi bưng lên bàn, còn có dưa muối cắt thành sợi, bà tử còn chuẩn bị tương chấm, nghe đây là cách ăn ở nơi này. Hai nhóc mỗi người cầm cái bánh ngô gặm gặm, lập tức nhíu mày lại.

      “Nương…”

      Vũ Tiểu Bối lắc lắc cánh tay Hồ Kiều, kéo dài giọng điệu làm nũng, vừa nghe liền biết là muốn ăn.

      Hứa Tiểu Bảo cũng muốn ăn, lặng lẽ bẻ miếng bánh ngô ném xuống cho Đại Ngưu ngồi xổm dưới chân, Đại Ngưu cúi đầu ngậm lấy bánh ngô, nằm xuống ngoan ngoãn gặm.

      Hồ Kiều kén ăn, gặm miếng bánh ngô rồi ăn chút dưa muối. Kỳ bà tử rất tinh tế, cắt dưa muối thành sợi mỏng, còn trộn dầu mè với dấm, ăn tồi. Huống chi loại bánh ngô này là lương thực phụ, lâu lâu ăn lần đối với cơ thể cũng rất tốt.

      Trái lại Hứa đại nhân, vẻ mặt hoài niệm, gặm hai miếng bánh ngô liền dừng lại, sau lúc lâu mới : “Trước kia… có đoạn thời gian ở cữu gia, ta cùng với mẫu thân phải rất tiết kiệm, chỉ mua chút ngô về, nương ta lại hái chút rau dại về làm món bánh ngô ăn kèm rau…”

      “Nhà cậu của chàng… gia cảnh bọn họ tốt sao?”

      “Cũng phải tốt, chỉ là cả gia đình lớn… luôn có chỗ nô bộc chiếu cố chu toàn…”

      Hồ Kiều liền gì nữa.

      Nàng gần đây theo các phu nhân xã giao ở các phủ nên cũng biết được chút thủ đoạn trạch đấu. Có đôi khi thấy chủ tử đối xử với ai tốt người hầu phía dưới dùng sức chà đạp. Vô luận là cậu của chàng có suy nghĩ khắt khe mẹ con họ nhưng rốt cuộc là họ bị đối xử tốt.

      Những việc này hẳn là tích lũy trong lòng Hứa Thanh Gia lâu, nên sau khi rời nơi đó cũng chỉ viết bức thư bình an, sau bao nhiêu năm qua cũng chưa từng câu nào với nhà đó nữa.

      Hai vợ chồng gặm bánh ngô, nhìn thấy động tác của Hứa Tiểu Bảo và khuôn mặt đau khổ của Vũ Tiểu Bối nỗi oán hận chuyện cũ của Hứa Thanh Gia cũng tan biến mất, chỉ cảm thấy hai đứa nhóc này nhìn buồn cười. Chờ đến khi thấy hai người gặm xong bánh ngô rồi Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền cầu xin Hồ Kiều: “Nương, nương đừng tặng cái bình phong vàng kia cho người ta nữa mà, con với Tiểu Bối sau này nhất định ngoan ngoãn. Bọn con đưa hết tiền tiết kiệm cho nương, sau này nương đừng cho bọn con ăn bánh ngô nữa nha được ?”

      Hồ Kiều cùng Hứa Thanh Gia tức khắc cười ngửa tới ngửa lui.

      Hứa Thanh Gia lúc vừa vào nhìn thấy bức bình phong vàng kia, nếu phải bên còn được khảm chút ngọc là tục chịu nổi. Cũng may mà có chút ngọc đó, bất quá nhìn màu sắc của chúng cũng thường thường, có lẽ đáng bao nhiêu tiền.

      “A Kiều làm bình phong này làm cái gì?”

      Hồ Kiều liền đem chuyện thông phán phu nhân muốn khai yến trong phủ thông phán, Đoạn phu nhân tặng tượng phật vàng, Lưu phu nhân nghe cũng theo con đường đưa đồ vàng, nàng liền thể làm cái bình phong vàng tới để tăng thể diện. Vì để Hứa Thanh Gia hiểu lầm nàng là người phá sản nên liền giới thiệu cho biết: “Bình phong này điêu khắc cũng rất tốt, là ta thỉnh sư phó người Di bản địa chuyên điêu khắc hoa gỗ, hoa tiết là hoa cúc, bên ngoài mạ lớp vàng, để nhìn... khí phái chút.”

      Hứa Thanh Gia còn tưởng là nàng làm chơi, vốn cũng để trong lòng. Phẩm vị của lão bà như thế nào sớm từ bỏ việc chỉnh lại. Hứa đại nhân rất sớm liền ý thức được, suy nghĩ của nam nhân giống với nữ nhân, nếu như nàng thích bình phong vàng cứ làm cái ra trưng mấy ngày, chờ hết mới mẻ rồi chừng lại bán . Nhưng dùng để tặng người ta... đó chính là kéo thấp khiếu thẩm mĩ của toàn bộ Hứa phủ đó.

      “A Kiều cảm thấy… tặng bình phong vàng rực rỡ thế này thành vấn đề?”

      Hồ Kiều vô cùng chắc chắn: “Ta thấy thông phán phu nhân rất thích màu vàng kim, ngày ấy còn hai phải tặng thỏi vàng nguyên khối cho Hàn tiểu nương tử đó.” Đến nỗi Phủ Quân phu nhân cùng thông phán phu nhân đánh nhau hay , cũng có can hệ gì đến nàng.

      Nàng cũng muốn bị kéo vào đâu, chẳng qua là thể nhìn Hàn tiểu nương tử xấu hổ.

      Hứa Thanh Gia rốt cuộc cũng thêm cái gì, chỉ mặc Hồ Kiều lăn lộn.

      Chờ tới ngày thông phán phu nhân mời khách hôm ấy, Hồ Kiều xem như mở rộng tầm mắt.

      Cũng biết Hàn phu nhân có phải biết chuyện Hàn tiểu nương tử bị cưỡng ép nhét vàng thỏi hay mà ngày ấy tặng thỏi vàng lớn tới cỡ quả dưa, để ở trong hộp son, để người hầu ôm lên tặng.

      Sau khi thông phán phu nhân mở ta cười khép miệng lại được, tự mình sờ soạng thỏi vàng bự chảng ấy phen, rồi lại cảm tạ Hàn phu nhân lần nữa: “ nghĩ tới Hàn tỷ tỷ hiểu tâm tư ta như vậy! Ta chính là tục nhân, chỉ thích vàng ngọc đá quý gì đó, lão gia nhà ta suốt ngày kêu ta tục, nhưng mới quen biết Hàn tỷ tỷ bao lâu mà Hàn tỷ tỷ tặng lễ vật đúng ý ta như vậy, là phải cảm ơn tỷ tỷ!”

      Hàn phu nhân: “…”

      Chẳng lẽ mấy ngày trước thông phán phu nhân tặng tiểu nương tử nhà nàng nén vàng lớn là tình lòng sao?!

      Nàng là người thanh cao, người khác tặng nàng bức tranh chữ cổ có thể hợp ý, nếu như vừa gặp mặt mà tặng nén vàng hơn phân nửa bị chê câu: “Tục vật!”, sau đó bị đuổi rồi. Lấy bụng mình suy ra bụng người nên nghĩ nếu mình mà tặng thỏi vàng như vật thông phán phu nhân tất nhiên thẹn quá thành giận. nghĩ tới người ta lại vô cùng hài lòng, là hối hận muốn chết!

      Chờ đến tượng phật vàng của Đoạn phu nhân, bình phong vàng của Hồ Kiều được đưa lên thông phán phu nhân càng là vui mừng thôi. Nàng mang theo mọi người tham quan phòng ngủ của mình, quả thực mảnh ánh vàng rực rỡ, Hồ Kiều giọng với Đoạn phu nhân: “Chói lóa như vậy tối có thể ngủ ngon giấc sao?”

      ngờ lời này bị thông phán phu nhân nghe được, nàng cười đắc ý: “Mấy thứ này tới tối đều lấy màn lụa che lên, ánh sáng tối lại tất nhiên liền ngủ được. Huống hồ mở mắt ra liền nhìn thấy mình ngủ trong căn phòng toàn là vàng, hạnh phúc.”

      Nếu lúc đầu rất nhiều quan quyến quận Vân Nam cảm thấy Uất Trì phu nhân là cố ý làm bẽ mặt Phủ Quân phu nhân, cố ý giả vờ như hiểu cầm kỳ thi hoa, nhưng sau khi tới nhà nàng làm khách rồi liền minh bạch, người ta là hiểu những cái đó, hơn nữa cũng muốn hiểu.

      Uất Trì phu nhân tựa hồ là người vô cùng thông thấu, xuất thân tốt, ở trong vòng quan quyến bị mấy phụ nhân có xuất thân tốt coi thường ước chừng cũng phải là lần đầu tiên, bất quá người ta nghĩ thoáng, ngươi chướng mắt ta ta còn chướng mắt các ngươi đâu.

      Nàng đóng cửa lại liền sống theo ý muốn của mình để được thoải mái, bố trí phòng của mình thành phòng vàng rực rỡ.

      Hồ Kiều thầm nghĩ, phu nhân ngài đừng có xem mình là A Kiều nhé, kết cục của A Kiều hề tốt đâu. Lại nghĩ lại, có lẽ Uất Trì phu nhân biết chữ, cũng biết tới điển cố kim ốc tàng kiều.

      Yến hội trong phủ thông phán, so với phủ quận phủ nhiều hơn vài phần sôi nổi.

      Trong nhà thông phán phu nhân nuôi gia kĩ, da trắng như tuyết, duyên dáng thướt tha, từ nhạc sư cho tới người diễn tấu. Từ sau khi Hồ Kiều tới phong kiến lần đầu tiên có cơ hội xem buổi biểu diễn ca vũ. thể , nhạc kỹ trong nhà thông phán phu nhân tu dưỡng rất cao, dáng múa uyển chuyển, nàng xem đến mê mẩn, Đoạn phu nhân ở bên nhắc nhở nàng: “Nếu như muội mà là nam nhân lúc này ta chắc phải nhắc nhở muội lau nước miếng mất thôi.”

      chủ vị, thông phán phu nhân và Hàn phu nhân cùng nhau ngồi. Hàn phu nhân ngồi rất tiêu chuẩn, thông phán phu nhân lại dựa nghiêng tháp, phía sau có nữ tử xinh đẹp bóp vai cho nàng, dưới chân lại có tiểu nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi đấm chân, biểu tình rất chăm chú. Hồ Kiều nhìn sườn mặt kia, hình như cũng rất thanh tú.

      thể , trong nhà thông phán phu nhân vô luận là nha hoàn hầu hạ hay là vũ kĩ nuôi trong nhà, nhan sắc đều rất cao.

      Thưởng thức ca múa được nửa nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, bắt đầu dâng rượu và đồ ăn. Thông phán phu nhân cười vô cùng hào sảng: “Đám nam nhân kia cả ngày ở bên ngoài sống hưởng thụ, hôm nay tỷ muội chúng ta có duyên tụ họp, bằng chúng ta cũng vui vẻ ngày. Có rượu uống rượu, có thịt ăn thịt, khoái khoái hoạt hoạt.”

      Đoạn phu nhân tức khắc hâm mộ cách sống hưởng thụ của thông phán phu nhân, giọng bát quái với Hồ Kiều: “Nghe … trong phủ thông phán, chỉ cần hầu hạ thông phán phu nhân tốt là có thể bò lên giường thông phán. Mấy nha hoàn có nhan sắc đều tranh nhau để được hầu hạ thông phán phu nhân, ngay cả việc đấm chân bóp vai cũng phải ném xúc xắc tới quyết định.”

      “Đoạn tỷ tỷ đây là… từ nơi nào biết được?”

      Mọi người cùng nhau vào phủ thông phán, nàng còn cái gì cũng biết mà Đoạn phu nhân bụng bát quái. Có vẻ nàng phương diện này trì độn bẩm sinh còn Đoạn phu nhân như lắp hai dây anten đầu vậy, rất dễ tiếp nhận được tìn tức bát quái.

      Từ sau khi Hồ Kiều quen biết với Đoạn phu nhân chỉ cảm thấy sinh hoạt bao giờ buồn tẻ.

      Thời gian rảnh rỗi đều được dùng để nghe tin đồn.

      “Mới vừa rồi ta thay quần áo, nghe được hai nha hoàn trong phủ thông phán nghị luận nha hoàn theo bên người thông phán phu nhân hôm nay, rất nhiều, tất cả đều bị ta nghe thấy.” Vì thế vị này vệ sịnh thôi mà thu thập được bát quái phủ thông phán sao?

      Hồ Kiều cảm thấy, so với Vĩnh Lộc biết kể chuyện xưa làm hai nhóc nhà nàng mê mẩn bản lĩnh của Đoạn phu nhân thực cũng .
      levuong, Chris_Luu, kabi_ng0k13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :