1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thích tính cách của Đồng Tri đại nhân quá

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 67.1

      Yến tiệc Hàn đại nhân tổ chức vì thông phán đại nhân qua tới yến tẩy trần mà Hàn phu nhân tổ chức vì thông phán phu nhân.

      Làm người tiếp khách tận chức tận trách, Hồ Kiều dù biết mình hôm nay đến cũng chỉ là làm nền vẫn trang điểm phen mới ngồi xe ngựa tới phủ quận thủ.

      Xe ngựa trực tiếp kéo nàng đến nhị môn, hôm nay tiến đến tham gia yến hội đều là quan quyến các phủ. Thời điểm Hồ Kiều đến vừa lúc gặp phải Đoạn phu nhân, hai người tính cách cũng coi như hợp nhau, vì thế cùng nhau vào bên trong, sớm có nha hoàn chờ ở nhị môn dẫn hai người . Dù cho tới đây rất nhiều lần, nhắm mắt lại cũng lạc đường phần lễ tiết này vẫn bao giờ thiếu.

      Đoạn phu nhân vừa vừa suy đoán về cách ăn mặc trang điểm này kia của thông phán phu nhân, chờ đến khi các nàng vào phòng khách mà Hàn phu nhân chuyên dùng tiếp đãi nữ khách thấy mấy người Lưu phu nhân đều đến rồi, nhưng vẫn chưa thấy thông phán phu nhân đâu.

      Nhân vật mấu chốt đều là người cuối cùng lên sân khấu – trong phim đều là diễn như vậy!

      Hồ Kiều tỏ vẻ thực bình tĩnh, làm tốt chuẩn bị xem diễn, tiếp nhận trà nóng nha hoàn bưng lên, cầm ấm tay, câu được câu nghe các phu nhân bên cạnh chuyện phiếm, ngồi khoảng chừng nửa khắc có nha hoàn lặng lẽ về phía Hàn phu nhân thầm câu, Hàn phu nhân liền cười đứng dậy, : “Thông phán phu nhân tới, chúng ta nghênh đón thôi!”

      Nàng dẫn đầu trước, phía sau mọi người nối đuôi nhau ra, Hồ Kiều cũng theo phía sau Đoạn phu nhân ra ngoài. Mới ra chủ viện nhuyễn kiệu tới nội viện rồi, nâng cỗ kiệu chính là bốn bà tử thô tráng.

      Đoạn phu nhân thầm bên tai nàng: “Chúng ta ngày thường tiến phủ quận thủ, nhưng đều là trực tiếp bộ từ nhị môn vào. Vẫn là thân phận của thông phán phu nhân có khác, hôm nay phu nhân còn xuất ra nhuyễn kiệu, bình thường có bao giờ cho chúng ra ngồi đâu, chắc là sợ chúng ra quá béo, ngồi hỏng nhuyễn kiệu này chừng!”

      Hồ Kiều dùng khuỷu tay huých nàng chút, “Đoạn tỷ tỷ cứ thích giỡn!” Ngẩng đầu thấy thông phán phu nhân xuống kiệu, lại nhịn được cảm khái câu: “Cái này… Phu nhân có lẽ sau hôm nay phải tu sửa cỗ kiệu phen nhỉ?”

      Hình thể vị này so với nàng và Đoạn phu nhân đều béo hơn rất nhiều.

      Thông phán phu nhân nhìn trắng trẻo mập mạp, vô cùng phúc hậu, đầu đội bộ diêu đuôi phượng vàng, tai đeo hoa tai vàng nạm hồng ngọc lủng lẳng. Sau khi nha hoàn phía sau tiếp nhận áo choàng đỏ thẫm họa tiết mẫu đơn liền nhìn thấy vòng tay vàng ròng khảm hồng thạch tay nàng, người là áo váy màu hồng thêu hoa văn màu đỏ.

      Chúng quan quyến tiến đến nghênh đón, trừ bỏ Hàn phu nhân cùng với vài phụ nhân đón, còn lại đều lặng lẽ cùng đồng bạn nghị luận về cách ăn mặc của vị thông phán phu nhân này.

      Đoạn phu nhân tỏ vẻ: “Phong cách thông phán phu nhân trang điểm nhìn rất có tiền!”

      Hồ Kiều tỏ vẻ: “Thông phán phu nhân trang điểm khí vui mừng!”

      Mọi người thân là gia quyến của quan viên quận Vân Nam nên tự nhiên là coi lời Hàn phu nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó, Hàn phu nhân thích thanh nhã, vì thế mọi người đều trang điểm trang nhã, loại hình trang sức đá quý đỏ thẫm kiểu này ngày lễ ngày tết thêm chút để tăng khí vui mừng, ngày thường tụ hội cũng đeo, miễn cho Hàn phu nhân vui.

      Hôm nay Uất Trì phu nhân ngược lại, vô luận là quần áo người hay là trang sức đầu tay cũng đều là màu sắc sáng chói, đứng giữa đám quan quyến ăn mặc nhạt nhẽo rất có hiệu quả hải đường áp lê chi, cực hồng cực diễm.

      Nha hoàn phủ Quận Thủ toàn nhấp miệng cười trộm, khóe miệng Hàn phu nhân cong lên độ cong thích hợp, cùng hàn huyên với Uất Trì phu nhân, hai người song song tới, Đoạn phu nhân giọng phỏng đoán tâm lý bây giờ của Hàn phu nhân: “ nghĩ tới lại là nhà giàu mới nổi!”

      Hồ Kiều nhìn quanh, may mà các nàng ở cuối cùng, các phu nhân còn lại đều theo sát sau tri châu phu nhân và thông phán phu nhân vào trong, Hồ Kiều nghiêm mặt : “Đoạn tỷ tỷ chẳng lẽ biết bạc là thứ tốt sao? Ta ngược lại tình nguyện làm nhà giàu mới nổi!” Chẳng qua bực nguyện vọng này ở trước mặt Hàn phu nhân là ngượng ngùng ra. Chỉ có Đoạn phu nhân quá để ý này đó.

      Đoạn phu nhân trộm cười, kéo nàng tới: “Hứa muội muội nghĩ bạc có thể từ trời giáng xuống hay sao? Nhà giàu mới nổi cũng phải đợi tài vận đến phải sao?”

      Tại trong phủ quận thủ, phu nhân Hàn phu nhân và thông phán phu nhân sóng vai ngồi ở chủ vị, tiếp theo xuống là quan quyến các cấp. Hồ Kiều an vị ở phía cuối bên phải, đối với vị thông phán phu nhân này thể khen câu người phúc hậu.

      Nàng nhìn tròn tròn mập mạp, mới mấy câu với Hàn phu nhân tỷ tỷ muội muội, Hàn phu nhân giới thiệu với nàng Lâu phu nhân, sau đó Lâu phu nhân liền thay nàng giới thiệu chư phụ nhân ở đây, đều là tới chức vụ của trượng phu các nàng. Hồ Kiều từng thấy đua so cha, lần đầu tiên thấy đua so trượng phu, cũng may trượng phu nàng chức quan thấp, thành thân với Hứa Thanh Gia nhiều năm như vậy, hôm nay nàng rốt cuộc có cảm giác vinh dự về điều này.

      Thông phán phu nhân nghe được thân phận Hồ Kiều, ánh mắt liền đảo qua người nàng, Hồ Kiều thể là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy nội tâm rất là vi diệu, tựa hồ… ánh mắt nàng đánh giá mình hoàn toàn giống ánh mắt nàng đánh giá các phụ nhân khác, cũng biết là tại sao.

      Đại bộ phận người trong đại sảnh đều là người biết xã giao, đều đến chuyện phiếm với thông phán phu nhân, hoặc trang dung, hoặc về tục lệ nay ở thành Trường An, hoặc là chút chuyện xưa. Đúng lúc khí rất hòa hợp thông phán phu nhân làm như vô tình, liếc mắt cái về phía Hồ Kiều, chút để ý : “Trượng phu Hứa phu nhân có phải là bảng nhãn năm thứ mười bảy hay ?”

      Hồ Kiều cứ cảm thấy những lời này rất có huyền cơ, rồi lại thể đáp, liền mỉm cười gật đầu: “Nhà thiếp thân đúng là bảng nhãn năm mười bảy!”

      Thông phán phu nhân hơi mỉm cười, “Hứa đại nhân khí khái!” Rồi lại quay đầu hàn huyên với Hàn phu nhân, để ý tới Hồ Kiều nữa.

      Trong lòng Hồ Kiều châm chước phen, Hứa Thanh Gia lúc trước ở Trường An Thành, ngoài từng đắc tội quan lớn kén rể còn người khác nữa là tòa sư Hứa Đường, chẳng lẽ thông phán đại nhân hoặc là phu nhân này có quan hệ gì với hai nhà này sao?

      Thông phán phu nhân vô duyên vô cớ trước mặt người khác khen câu Hứa Thanh Gia khí khái, tất nhiên có nguyên nhân nào đó nàng biết.

      Chờ đến khi về nhà, Hồ Kiều hỏi Hứa Thanh Gia, Uất Trì đại nhân nhưng có liên hệ với hai nhà kia, hứa đại nhân cũng rất ngạc nhiên.

      thư sinh nghèo, hoàn toàn biết quan hệ của các quyền quý trong kinh.

      Hồ Kiều chỉ có thể nhắc nhở chú ý hướng thông phán đại nhân nhiều hơn chút, nếu cảm thấy có cái gì tốt bằng thỉnh giáo Hàn đại nhân trước.

      Hứa Thanh Gia hành lỗi lạc, là người luôn lên bằng chiến tích, luôn có thái độ khinh thường với việc quan viên nịnh bợ để được thăng chức, huống hồ chiến tích thể làm giả nên cũng để bụng.

      “Thông phán đại nhân tuy rằng là quan viên Trường An phái tới, giám sát quan viên địa phương, nhưng kỳ cũng là cùng Phủ Quân cộng trị Quận Vân Nam, nếu như xa lánh quan viên bản địa, chẳng lẽ còn có thể xếp người tiến vào hay sao? câu dễ nghe, Quận Vân Nam là chỗ man di, quan viện trừ phi có cách nào khác ai cũng muốn về hướng nam, nào có ai nguyện ý chạy đến đây làm gì?”

      Làm ra chiến tích khó , cẩn thận gặp phải đại quân Thổ Phiên khiêu khích, còn phải gom góp quân lương, man di động - loạn còn phải duy trì trật tự ổn định, bị vấn tội là may, nào có thăng quan dễ dàng như vậy chứ?

      Xa , liền gần.

      Từ khi Hứa Thanh Gia đảm nhiệm chức đồng tri, Thang Trạch tự mình đến châu quận bái kiến Hứa Thanh Gia rồi ngồi kể khổ. Ở thư phòng Hứa phủ uống say, rồi vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Gia, nửa hâm mộ nửa ganh tị mà : “Lúc trước thi đình Hứa hiền đệ liền đứng thứ tám, nghĩ tới làm quan cũng vậy, kiểm tra đánh giá hàng năm đều là ưu, ta theo kịp.”

      Lời này của làm Hứa Thanh Gia thoải mái, nhưng suy xét đến tính cách của người này, bên ngoài biểu khiêm tốn hữu lễ, nghĩ tới đối xử với phu nhân hậu trạch lại làm người ra rất xem thường, Hứa Thanh Gia liền thêm gì nữa

      Trái lại sau khi Thang Trạch say mèm ôm Hứa Thanh Gia khóc lớn, “Vạn nhất ngu huynh phải làm huyện lệnh ở đây mười mấy năm, đường làm quan gian nan, nếu như tương lai Hứa hiền đệ thăng chức nhanh nhất định phải giúp đỡ ngu huynh phen đó!”

      Ngược lại làm Hứa Thanh Gia đáp cũng phải đáp cũng phải.

      Lệ thường ở đương triều, thể coi trong quan hệ cùng trường cùng năm cùng sư, bằng nếu để người khác nhắc tới khỏi mang tiếng là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

      Phu thê hai người nghị luận lúc lại làm việc, Hứa Thanh Gia cũng lo lắng nữa.

      Tuổi Uất Trì thông phán nhìn có vẻ hơn Hàn Phủ Quân, dáng người vừa lúc tương phản với thông phán phu nhân đẫy đà, hai má đỏ ửng, nhìn qua giống như là người cực kỳ nóng tính. Nhưng ở chung mấy ngày, Hứa Thanh Gia liền đoán được, đây là dấu vết do uống rượu lưu lại.

      Thái độ của Uất Trì thông phán đối với cũng khác với người khác, chỉ là ông ta có thể ngồi ở nha môn ngày đêm di chuyển. Có gã sai vặt đưa thức ăn tới, lúc ấy ông ta xem xét trướng mục gạo và tiền, phụ tá theo bên người chịu nổi nữa liền cùng ông ta mượn rượu: “Cầu xin đại nhân cho hạ quan uống ngụm tiên nhưỡng, hạ quan nhất định bồi đại nhân đến hừng đông!”

      Sai dịch tuần tra ban đêm ngang qua nghe thấy, thuận tiện hít hít cái mũi ngửi ngửi hương rượu trong phòng bay ra, vô cùng tiếc nuối hướng đồng bạn tỏ vẻ: Nếu như Uất Trì đại nhân có thể ban cho ngụm tiên nhưỡng cũng nguyện ý bồi Uất Trì đại nhân thức đến bình minh!

      —— Xem ra nhà thông phán phu nhân có rượu ngon tổ truyền phải là giả.

      Bất quá trước mắt xem ra, thông phán đại nhân tựa hồ cũng nghĩ nhấc lên sóng gió gì ở quận Quận Vân Nam, ở chung hài hòa với Hàn đại nhân. Ngay cả thông phán phu nhân và Hàn phu nhân ở chung cũng rất hòa hợp, ít nhất thông phán phu nhân về các tin đồn thú vị phố Hàn phu nhân nghe cũng rất thích thú, dù cho thông phán phu nhân kể chính là chuyện thúc tẩu đương vụng trộm Hàn phu nhân cũng có thể thần sắc bất động ngồi nghe.

      Hồ Kiều ngồi phía dưới rất là xấu hổ.

      Ít nhất nàng là có phân định lực này.

      Thí dụ như thông phán phu nhân, trước khi nàng tới hẳn nhất định biết được Hàn phu nhân xuất thân thế gia, cầm kỳ thi họa giỏi, cử chỉ cao nhã thích cao nhã, dù cho sinh hoạt ở nhà thôi cũng phải lịch tao nhã hơn người khác. Nhưng vị thông phán phu nhân này lại cố tình luận so cầm kỳ thi họa với Hàn phu nhân mà mở miệng ra chính là chuyện phố phường. Phàm là Hàn phu nhân dẫn dắt câu chuyện sang chuyện cầm kỳ thi họa thông phán phu nhân lại bắt đầu về chuyện xưa khi nàng chưa gả chồng.

      Vị thông phán phu nhân này chân chính là diệu nhân!
      levuong, Chris_Luu, saoxoay14 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Thích truyện này lắm luôn. Cám ơn nàng
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 67.2

      Sau nhiều lần, chỉ Hồ Kiều mà ngay cả Đoạn phu nhân cũng nhận ra gì đó, cùng nàng nghị luận sau lưng: “Vị thông phán phu nhân này rốt cuộc là hiểu cầm kỳ thi họa hay là cố ý làm phu nhân ngột ngạt nhỉ?”

      Hồ Kiều cười thầm, chỉ sợ hiểu là thứ nhất, cố ý chỉ là thứ hai.

      Nàng bây giờ cứ mỗi khi thấy Hàn phu nhân nghẹn khuất lại muốn cười. ra nàng hề ghi hận chuyện lúc trước Hàn phu nhân đối đãi lạnh nhạt và sau này khi đến châu phủ nóng lạnh với mình. đời này nhất thiết ai cũng phải xem trọng ngươi, cho dù là Hứa đại nhân nhà nàng cũng phải nhờ vào tự mình nỗ lực khi giữ chức vị huyện lệnh, làm ra thành tích rồi mới được Hàn Phủ Quân xem trọng để mắt tới.

      Nhưng là, Hàn phu nhân khinh thường xuất thân của nàng, hơn nữa ở rất nhiều lần quan quyến tụ hội cố ý vô tình lộ ra. Cũng may nàng còn là lần đầu tham gia tụ hội, ngay người cũng quen biết, nay có phu nhân có thể cùng chuyện phiếm ở trong yến hội, đến nỗi bị lạnh nhạt chịu đựng nổi.

      Nhiệt tình lúc đầu của mọi người qua , phát ra là Hàn phu nhân mấy ưa thích đồng tri phu nhân, có ít phụ nhân liền bắt đầu xa cách lãnh đạm Hồ Kiều. Hồ Kiều cũng thèm để ý, ở chung thời gian lâu mọi người cũng phát ra nàng là người phóng khoáng nên trong bữa tiệc cũng có bốn năm người cùng chuyện với nhau.

      Dù sao chức quan của Hứa Thanh Gia vẫn còn ở đó.

      Ai cũng muốn đắc tội với Hứa đồng tri.

      Khác nhau chỉ ở chỗ quan hệ thân mật chút xa cách chút mà thôi, quan hệ đến đại cục các nam nhân bên ngoài, chút tiểu tiết cũng có người so đo.

      —— Nếu phải Hồ Kiều lần đó cẩn thận thể ra sức mạnh của mình nàng tin rằng mối quan hệ của các nàng càng thêm thân mật hơn nữa.

      Bất quá, có thể thấy cảnh Hàn phu nhân đá phải cục sắt nội tâm nàng vẫn vô cùng vui sướng.

      Thông thường, Hàn phu nhân mở màn trước, “…Hôm qua ta tình cờ nhìn thấy quyển sách…”, Uất Trì phu nhân lập tức kinh ngạc che miệng: “Aiya, ta lại hề đọc sách!” Tuổi nàng ta tuy rằng nữa nhưng phối hộp với thái độ hờn dỗi như vậy lại sinh ra loại cảm giác “thông phán phu nhân có mùi vị nữ nhân”!

      Hàn phu nhân chỉ có thể cười : “Uất Trì muội muội đọc quan trọng, ta cho muội nghe…”

      Uất Trì phu nhân lập tức che đầu: “Đừng! Ta vừa nghe đến sách não lại đau. Lại trước kia nhà bọn ta ở gần nhà tú tài, nghe có học thức, nhân phẩm đoan chính, khi đó còn là nương ta khỏi vụng trộm xem . Tỷ đoán xem sau đó sao nào? Tú tài này… vậy mà thông gian với tẩu tẩu quả phụ nhà mình. Ca ca mất sớm nên dưới gối nàng ta có con, sau này lại sinh ra đứa, vậy là của ai chứ?”

      Phong cách chuyển biến quá nhanh, các phụ nhân ngồi đó đều ngây ngốc nhìn nàng, thực thể tin được đây là đề tài có thể ở trước công chúng.

      Thúc tẩu tư thông, dù cho sau lưng người khác cũng phải đè thấp giọng, nửa che nửa lộ mà ra, chứ phải cứ trắng ra như vậy.

      Hàn phu nhân là hoàn toàn ngây dại!

      Nàng bình sinh chưa bao giờ từng gặp qua phụ nhân thô bỉ như vậy, ánh mắt hơi đảo qua, nhìn thấy Hồ Kiều thể tin nổi mở tròn mắt lập tức liền cảm thấy người ngốc này cư nhiên cũng lộ ra vài phần đáng ! Ít nhất nàng hiểu được đúng mực, biết thư lễ quan trọng, có xuất thân tốt quan trọng, quan trọng nhất chính là biết đúng mực.

      Đây là lần đầu tiên Hàn phu nhân cùng thông phán phu nhân giao phong.
      Giữa các phu nhân tụ hội ngoài mấy vấn đề quen thuộc, mọi người cứ cách vài bữa lại tìm vấn đề để tụ tập với nhau, bình thường tán gẫu chút chuyện hài tử trượng phu trang dung linh tinh, bát quái tán gẫu chuyện người ta đồn đãi, tỷ như có người lấy chuyện nhà Đoạn phu nhân ra , Đoạn phu nhân thân quen với Hồ Kiều nên còn tự mình : “…Lúc trước khi muốn cưới ta tốt đẹp biết bao, nào biết mới tới mấy năm mà giở thói, ta đánh đánh ai? Có khi chọc ta nổi điên, ngay cả tâm can bảo bối của ta cũng đánh, đánh xong bán luôn, chờ về cũng thể làm gì ta…”; còn nếu như tao nhã hơn chút chính là mở hội hoa ngâm thơ gì đó. Loại tụ hội này cơ bản là từ chối được Hồ Kiều đều từ chối, thể từ chối được liền thành làm khán giả.

      Nhờ có nền giáo dục bắt buộc ở đại, lúc trước học thơ từ, ngoài phải học thuộc lòng còn phải học bình thơ, nên ở thời khắc mấu chốt lời bình của Hồ Kiều vẫn thực đúng chỗ.

      Ngay cả Hàn phu nhân ngẫu nhiên cũng sinh ra ý niệm rằng Hồ Kiều có lòng dốc lòng cầu học.

      Hồ Kiều tuy rằng mỗi đêm đều ngồi luyện chữ với bọn , nhưng phen chữ của nàng ở trong mắt Hàn phu nhân ước chừng là vẫn lên được mặt bàn nên liền bêu xấu.

      Gặp phải tụ hội cao nhã chút, Hàn phu nhân dẫn đầu ngâm thơ, những nữ nhân còn lại mà biết ngâm thơ từ sôi nổi ngâm theo, còn có phụ nhân mời Hàn phu nhân gảy đàn. Chỉ mới vừa nhắc tới mà Uất Trì phu nhân vỗ bàn phát, mọi người bị động tác của nàng làm im phăng phắc, Hồ Kiều thầm nghĩ, cũng biết hôm nay Uất Trì phu nhân muốn chuyện xưa gì đây?

      đến ngâm thơ đánh đàn, lần trước có người tặng cho phu quân nhà ta người thiếp, cả ngày ngồi ngâm thơ, bất động ở chỗ đánh đàn ở đầu gió, đón gió rồi rớt nước mắt, ta cho nàng ăn cho nàng uống, làm ra như vậy như thể ta ngược đãi nàng bằng. Cuối cùng ta dưới tức giận liền đập vỡ cây đàn của nàng, phạt nàng làm khổ dịch. Hàn tỷ tỷ đoán thế nào?”

      Hàn phu nhân ngây ra như phỗng, bất tri bất giác tay đặt lên dây đàn mà lại còn hứng thú đàn nữa.

      Uất Trì phu nhân lại làm như thấy bộ dạng của nàng, thỏa mãn uống ngụm rượu trái cây, chép chép miệng rồi liên tục lắc đầu: “Rượu này kém quá xa với rượu ngon tổ truyền nhà ta.” Tự mình vui vẻ rồi lại tiếp: “Kết quả nàng làm khổ dịch nửa tháng quỳ gối trước cửa sân ta nhận sai, ta thấy mỹ nhân cũng tiều tụy, tay thô mặt cũng thô, ngay cả vong eo hình như cũng mập hơn chút, ta đau lòng chịu nổi, chỉ bảo nàng cam đoan về sau ngâm thơ đánh đàn nữa ta cho nàng trở về tiếp tục làm thiếp, nàng liền liên mồm đồng ý.”

      Nàng xong, Hồ Kiều buồn cười trong lòng, quyết định giả chết đến cùng.

      Uất Trì phu nhân tới chuyện này, là chọc vào nỗi đau của các phu nhân ở đây.

      Các phu nhân ở đây, ngoại trừ Hứa phủ các phủ khác đều có thiếp thất thông phòng, bực ngâm thơ đánh đàn này của mấy người thiếp thất quả là rất được lòng nam nhân, quả thực là cây gai trong lòng chủ mẫu, lâu lâu lại nhói lên chút.

      Nghe được Uất Trì phu nhân sửa trị thiếp thất này, lý thuyết hẳn là muốn cho mọi người cùng đồng cảm với việc có kẻ thù chung kiểu này, đều là người làm chủ mẫu, đều hận muốn chết mấy đứa tiểu thiếp đó.

      Nhưng là… nếu lại nghĩ sâu xa hơn chút, Uất Trì phu nhân đây là lấy việc ngâm thơ đánh đàn tới châm chọc các chính thất làm hành vi của tiểu thiếp, vậy đây lại là chuyện khác.

      Bởi vậy, nàng ra chuyện này, cảm xúc quan quyến ở đây đều phức tạp, nhất thời biết hẳn là nên phẫn nộ hay là tán thưởng Uất Trì phu nhân trách phạt có phong độ, rất có phong phạm chủ mẫu. Đặc biệt là Hàn phu nhân, biểu cảm mặt sắp nứt ra.

      Nàng từ học tập cầm kỳ thư họa ngâm thơ đối đáp, lúc trước rất có tài danh ở trong tộc, lui tới tương giao vẫn luôn là nữ tử quý tộc, câu chí thú hợp nhau cũng quá. Nào biết sống đến tuổi này, cư nhiên gặp phải bực nhục nhã nhường này!

      Nàng vô cùng tức giận, muốn mở miệng Uất Trì phu nhân lại cười khanh khách, lôi kéo tay nàng đặt dây đàn, cười : “Ta chỉ tùy tiện thôi, Hàn tỷ tỷ nhưng đừng nóng giận, tỷ xem tay tỷ đánh đàn bị xấu cả lên rồi này, chơi cái vớ vẩn này làm quái gì?” tay đẩy thất huyền cầm bàn kia xuống đất, nha hoàn bên cạnh kinh ngạc ra tiếng: “Đàn này chính là vật bên cạnh phu nhân từ lúc còn là nương, rất lâu năm rồi!” Lập tức lấy lên, nhưng thân đàn cũng nứt vết.

      Gân xanh trán Hàn phu nhân sắp nảy hết cả lên, đời này nàng chưa từng thất thố như vậy, hít sâu mấy hơi mới hoãn được lửa giận trong bụng, thầm ta chấp nhặt với kẻ đanh đá chợ búa này. Uất Trì phu nhân lại vẻ mặt xin lỗi : “Này nhưng như thế nào cho phải? Ta biết đây là vật gắn bó với tỷ tỷ, bằng hôm nay Hàn tỷ tỷ cùng ta lên phố, ta đền Hàn tỷ tỷ tám mười cái? Đều để ta trả tiền!”

      Nha hoàn bên người Hàn phu nhân tức giận nhịn được thay Hàn phu nhân câu: “Đàn tốt sao có thể tùy tiện tìm lúc tám mười cái? Chỉ sợ toàn bộ Quận Vân Nam đều tìm ra được cây đàn tốt như cây đàn nhà nô tỳ đâu!”

      Uất Trì phu nhân lộ ra biểu tình sợ hãi: “Đây… đây là vật quý hiếm sao? Ta hiểu cái gì mà thơ, cái gì mà đàn, tỷ tỷ chớ trách ta, khi nào về ta bảo người nhà mẹ ta ở Trường An tìm kiếm hỏi thăm xem sao, nhất định tìm cho Hàn tỷ tỷ cây đàn tốt trở về!”

      Hồ Kiều thầm khen tiếng: kỹ thuật diễn tốt!

      Vị này mà giành giải ảnh hậu Kim Mã là đáng tiếc.

      Nàng ràng chút cũng sợ hãi, lại xin lỗi có thành ý như vậy. Nếu muốn trách Uất Trì phu nhân làm rớt hỏng đàn của mình, người ta ràng biết thơ hiểu đàn, nàng lại còn muốn thể trước mặt Uất Trì phu nhân, đạo đãi khách này liền có chút… có đủ thành ý.

      Lại truy cứu tội Uất Trì phu nhân biết điều càng lòng dạ hẹp hòi. Cũng cũng chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này.

      Lúc ra về, Đoạn phu nhân theo thường lệ cùng với nàng. Hàn phu nhân đau đầu nên tiễn khách mà để Hàn tiểu nương tử ra tiễn. Uất Trì phu nhân lại giáp mặt tặng Hàn tiểu nương tử thỏi vàng lớn, cũng cần túi đựng mà cứ nhét thẳng vào tay Hàn tiểu nương tử, Hàn tiểu nương tử nhận cũng phải nhận cũng phải, Uất Trì phu nhân lại dùng ngữ điệu rất là lõi đời an ủi nàng: “Vàng chính là thứ tốt, tiểu nương tử đừng ngượng ngùng, nhất định phải cầm. Lần đầu gặp mặt ta cũng biết đưa tiểu nương tử cái gì, là vui mừng choáng váng.” Làm khó khối to vàng như vậy, Hồ Kiều đều phải hoài nghi nàng đây là sớm chuẩn bị lễ gặp mặt cho Hàn tiểu nương tử.

      Mắt thấy Hàn tiểu nương tử sắp khóc tới nơi, Hồ Kiều liền tiến lên cười : “Phu nhân đừng dọa tiểu nương tử. Tiểu nương tử suốt ngày ở nhà, ăn dùng chơi đều có người mua, đưa vàng cũng vô dụng, ta thấy vòng tay tay phu nhân xinh đẹp, cũng hợp với màu da tiểu nương tử, đưa vòng tay cho tiểu nương tử chẳng phải càng tốt hơn sao?”

      Uất Trì phu nhân liếc mắt nhìn nàng cái, thấy ánh mắt nàng trốn tránh chút nào, liền nhét thỏi vàng lại vào trong tay áo, gỡ vòng tay vàng nạm hồng ngọc tay xuống trực tiếp đeo cho Hàn tiểu nương tử.

      Cổ tay Hàn tiểu nương tử gầy hơn của nàng ít, vòng tay kia chính là ấn theo cổ tay mình mà làm, đeo lên cổ tay Hàn tiểu nương tử chỉ cảm thấy như sắp rớt tuột tới nơi, quá phù hợp.

      Hồ Kiều lại trắng mắt bừa, nâng cổ tay Hàn tiểu nương tử lên nghiêm túc khen hồi: “Tiểu nương tử mang cái này vòng tay là cực kỳ xinh đẹp!”


      levuong, Chris_Luu, saoxoay14 others thích bài này.

    5. A- Ying

      A- Ying New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      13
      Lễ gặp mặt tặng hẳn thỏi vàng :hoho:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :