1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      các Editor dạo này hơi bận nên mng thông cảm nha
      levuong, thuytluTôm Thỏ thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 60


      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thấy Thôi Ngũ Lang cũng bắt đầu nuôi thỏ liền lập tức sinh ra cảm giác tri kỷ với , trong lòng hai đứa nhanh chóng phân loại vào loại tri khó gặp. Hai đứa có việc gì liền ôm thỏ của mình cả ngày xoay quanh Thôi Ngũ Lang, bỏ mặc Vũ Sâm nằm giường dưỡng thương mình.

      Sau khi nghỉ tết nửa tháng, Hứa Thanh Gia mở nha môn trở lại. Miệng vết thương của Vũ Sâm cũng kết vảy, giờ cũng có thể đứng dậy dạo vài vòng trong vườn.

      Trong thời gian Vũ Sâm ở huyện Nam Hoa dưỡng thương, Thượng mỹ nhân đều thời thời khắc khắc hành động dịu dành, lời êm tai ở phía sau sẵn sàng phục thị , nàng thực kỳ vọng có thể nhân cơ hội này chiếm được sủng ái của Ninh vương. Đáng tiếc mọi nỗ lực của nàng chỉ đổi lại được câu: “ Từ nay về sau cách Tiểu Bối xa chút, được quấy rầy cuộc sống của nó!”

      “ Thiếp thân...thiếp thân chỉ là thương tiệc tiểu quận vương tuổi còn mất mẫu thân, vì vậy chỉ muốn có cơ hội thương nhiều chút thôi ạ.”

      Nghe thấy nàng vậy Ninh vương liền mỉm cười, câu đem Thượng Mỹ nhân đánh vào địa ngục: “ Tiểu Bối còn mất mẫu thân phải là công lao của ngươi sao?!”

      Thượng mỹ nhân nghe vậy mặt trắng như giấy, ‘ Bịch’ tiếng quỳ xuống trước mặt Ninh vương điện hạ: “ Điện hạ oan uổng, là oan uổng cho thiếp!”

      Chuyện này dù có thế nào đánh chết nàng cũng thể nhận!

      Ninh vương điện hạ lùi lại lại hai bước thản nhiên : “ Ta để ngươi sống cũng chỉ vì ngươi là người do phụ hoàng ban tặng. Phụ hoàng ban thưởng cho ta hai mỹ nhân, người khó sinh mà chết, người còn lại ta giữ lại cũng chỉ để nhớ đến ân sủng của phụ hoàng thôi.” Về phần Vương mỹ nhân chết..., Trong nội cũng các tiểu thiếp phu nhân tranh sủng mà bày mưu tính kế hại chết vô số kể, Vương mỹ nhân phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng. Vì vậy giờ có tách cũng chỉ có thể trách nàng quá ngu ngốc mà thôi.

      Thế giới này mạnh được yếu thua, có gì phải oán than cả.

      Thượng mỹ nhân sau lưng mồ hôi lạnh chả ròng ròng, quần áo lót đều ẩm ướt. Nàng lúc này cảm thấy trái tim lạnh buốt, từ trước đến giờ nàng chưa từng hiểu được suy nghĩ của nam tử tôn quý trước mặt mình.

      Khi còn ở nhà nàng là nương được mọi người chiều chuộng, lúc ấy có ai lại nghĩ đến sau này mình gả cho phu quân như thế nào? Khi đó nàng ôm trong lòng mộng tưởng ngây thơ. Dù nàng được ban cho Ninh vương điện hạ quanh năm ở biên quan nàng cũng cảm thấy hạnh phúc. Nàng bị tư thế ngồi lưng ngựa oai hùng của mê luyến. Nếu ánh mắt nam tử tuấn, tôn quý như vậy có thể dừng ở người nàng tốt!

      So với Vương mỹ nhân đến chết vẫn biết gì mà nhớ mong Ninh vương điện hạ Thượng mỹ nhân thực hy vọng mình cũng biết gì.

      Nam tử này...tâm như sắt...bạc tình như vậy...

      Nguyên lai chỉ quan tâm đến con thừa tự của mình, về phần những nữ nhân ở bên cạnh ... chỉ có nàng và Vương mỹ nhân, chỉ sợ Ninh vương phi ở thành Trường An bên kia và các cơ thiếp trong phủ cũng chưa từng được để trong mắt.

      Thế giới của , sớm đóng chặt cửa...nàng thể vào được.

      Ninh vương điện hạ xong liền rời , bỏ lại sau lưng Thượng mỹ nhân vẫn còn quỳ mặt đất. Đợi đến khi Vân di nương cùng nha hoàn của Thượng mỹ nhân tìm tới mới Thượng mỹ nhân khởi mặt đất lạnh lẽo, dìu nàng ta về phòng. Đêm đó Thượng mỹ nhân liền sốt cao, thấy vậy Vân di nương muốn đem chuyện này bẩm báo với Ninh vương lại bị Thượng mỹ nhân ngăn cản

      Thượng mỹ nhân lúc này chỉ hy vọng mình cứ phát sốt như vậy và bao giờ tỉnh lại.

      Đáng tiếc mọi chuyện đều như nàng mong muốn, nàng nằm giường nghỉ ngơi năm ngày, bị Vân di nương và nha hoàn đút rất nhiều thuốc, cuối cùng cơn sốt cũng lui, nàng lại sống lại.

      lần nữa nhìn thấy Hứa phu nhân dẫn theo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối chơi đùa trong sân, Thượng mỹ nhân cũng chỉ đứng nhìn từ xa. Sau khi trải qua hồi bệnh, nàng còn tinh thần như trước nữa, giờ nàng cũng tô son điểm phấn, cài trâm lòe loẹt như trước, vì vậy hình tượng bây giờ thanh nữ tử u oán có sức sống.

      Hồ Kiều chỉ làm quần chúng ngang qua biết chân tướng việc vì vậy nàng tưởng là do mấy ngày nay thân thể Ninh vương tốt, có biện pháp thân mật với Thượng mỹ nhân mà khiến Thượng mỹ nhân sinh ra khuê oán. Nhìn Thượng mỹ nhân như vậy nàng cũng chẳng thể làm gì, nàng thể giao quyền nuôi dưỡng Vũ Tiểu Bối cho Thượng mỹ nhân, hai thể đến khuyên Ninh vương: Điện hạ ngài nên đến hậu viện trấn an phu nhân khuê oán , tránh cho việc bọn trở lại khai giảng, nhìn thấy tạo hình của Thượng mỹ nhân mà bị dọa sợ...

      Việc duy nhất nàng có thể làm lúc này là dẫn bọn xa, để hai đứa của nàng suốt ngày nhìn thấy bộ dáng u oán của Thượng mỹ nhân là tốt rồi.

      Ngày thứ năm sau khi nha môn mở cửa trở lại, Bọn trong huyện học cũng lục tục trở lại trường tiếp tục những ngày tháng học tập. Hồ Kiều cũng coi như là hiệu trưởng của huyện học vì vậy nàng liền ở trong sân huyện học trào đón bọn trở lại. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cũng theo bên người nàng nghênh đón các ca ca trở lại, trong khoảng thời gian ngắn trong sân huyện học liền náo nhiệt trở lại.

      Vũ Sâm và Thôi Ngũ Lang lần đầu tận mắt thấy buổi khai giảng rầm rộ của huyện học. Tiên sinh dạy Di ngữ hôm nay phải ở phía trước huyện nha phụ giúp Hứa Thanh Gia vì vậy thể tham gia buổi khai giảng hôm nay. Còn tiên sinh dạy Hán ngữ có việc bận nên cũng tham gia vì vậy toàn bộ quá trình khai giảng hôm nay chỉ có Hồ Kiều và hai đứa đại diện tham gia.

      qua năm mới, bọn từ nhà trở lại huyện học đứa nào cũng mang theo chút lễ vật, có đồ ăn cũng có đồ chơi. Vũ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo đợt này cũng thu được khá khá đồ ăn vặt và đồ chơi mới lạ của Di tộc.

      Hồ Kiều cũng chuẩn bị lễ vật năm mới cho bọn trẻ ở huyện học, mỗi đứa được tặng bộ giấy và bút lông mới. Chỉ là đồ vật tầm thường thế nhưng mà đối với những đứa trẻ nhà nghèo mà còn gì tốt hơn mấy thứ này.

      Trí nhớ Hồ Kiều cũng tệ, nàng có thể nghe hiểu được bọn trẻ Di tộc dùng di ngữ vấn an nàng. Nàng cũng có thể vài câu tiếng Di hỏi thăm tình hình trong nhà của mấy đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Rồi lại dùng Hán ngữ hỏi thăm mấy đứa trẻ người Hán . Đứa bé nào cũng nhìn nàng mà nở nụ cười tươi phát ra từ nội tâm. Đứa nào cũng tranh nhau kể cho nàng nghe những chuyện vui vẻ mà bọn nó gặp phải trong mấy ngày tết.

      Ngày lễ của người Di và người Hán khác nhau, chỉ là bây giờ mọi người đều đồng bộ phần văn hóa của người Hán vì vậy giờ Di nhân cũng đón tết như người Hán.

      Thôi Ngũ Lang nhìn khung cảnh trước mắt mà nhịn được cảm thán: “ Ta tại hiểu, Hứa phu nhân thực ra là đứa trẻ lớn đầu, trách được tiểu quận vương lại thích nàng như vậy.” Xem thái độ của tất cả bọn ở huyện học đối với nàng có thể thấy cách nàng ở chung với bọn hoàn toàn khác các gia trưởng trong nhà bình thường.

      Ninh vương điện hạ chắp tay sau lưng nhìn hồi, hình như cũng bị khí vui vẻ do bọn tạo ra lấy nhiễm mà mặt mày cũng nhu hòa hơn. “ Ngũ Lang ta cảm thấy đem Tiểu Bối giao cho Hứa phu nhân nuôi dưỡng sai chút nào.” Vị Hứa phu nhân này dù trong quá khứ biểu có chút đáng tin, rất nhiều lần làm có cảm giác dở khóc dở cười, cũng biết những chuyện đó là do nàng cố y làm ra hay cho ngáp phải ruồi, nhưng dù sao tại nhìn thấy Vũ Tiểu Bối tinh thần và thân thể đều khỏe mạnh và vui vẻ, tính cách hoạt bát sáng sủa, hoàn toàn hướng về phương hướng của người tốt mà phát triển. Hôm trước còn kiểm tra kiến thức của hai đứa , chỉ là ít kiến thức cơ bản nhưng hai đứa cũng đều biết.

      “ Chỉ cần Tiểu Bối học được tính cách xảo trá của Hứa phu nhân..., quả giao đứa cho Hứa phu nhân nuôi dậy quả sai.” Sau khi nêm qua vài đau khổ do Hồ Kiều gây ra cảm thấy thể gật đầu bừa với quan điểm của Ninh vương điện hạ.

      Ngày đầu khai giảng huyện học Hồ Kiều cũng chỉ sắp xếp cho bọn trở về chơi đùa chuyện rồi chuẩn bị bữa ăn ngon rồi để cho bọn trở về phòng sắp xếp đồ đạc mà thôi, còn ngày mai mới chính thức học trở lại.

      Hồ Kiều ngoại trừ muốn nghênh đón bọn và chủ trì lễ khai giảng ra còn việc khác quan trọng hơn đó là thu nhận quỹ quyên góp cho huyện học. Mọi chi tiêu của huyện học nay đều là do các nhân sĩ trong huyện có tấm lòng hảo tâm quyên tiền. Mà năm nay bởi vì huyện lệnh đại nhân chịu thu lễ vật đầu năm của bọn họ vì vậy qua năm mới các phu thương lại quyên góp chút bạc cho huyện học, điều này cũng trở thành thường lệ ở huyện Nam Hoa mấy năm nay rồi.

      Từ ngày khai giảng các gia đình muốn quyên tiền cũng đưa bạc đến huyện học dần dần, Hồ Kiều cũng hạch toán các khoản ràng để sau này có chuyện gì cũng có thể xem lại. Hồ Kiều sau thời gian được Hứa huyện lệnh kèm học giờ cũng tiền bộ hơn rất nhiều, chẳng qua nếu so với bụng thi từ của Hứa huyện lệnh chênh lệch còn quá xa, nhưng để nàng làm sổ sách chi tiết ràng cũng chẳng có gì khó.

      Màn đêm dần buông xuống, Hồ Kiều mấy ngày nay bận tối mặt giờ cuối cùng cũng xong, trong phòng Hứa Thanh Gia và hai đứa ngủ, Lạp Nguyệt và Tiểu Hàn nàng cũng đuổi về nghỉ ngơi. Giờ nàng cũng ghi chép xong các khoản tiền quyên góp, nàng đem bạc cất vào hòm, khóa lại cẩn thận xong mới nhàng vào phòng ngủ.

      Thời tiết bây giờ còn chưa ấm lên, nàng lại làm việc muộn vì vậy khi nàng lên giường Hứa Thanh Gia trong lúc nửa mê nửa tỉnh liền cảm thấy thân thể lạnh buốt chui vào trong lòng. Theo thói quen liền duỗi tay ôm lấy thân thể ấy, lấy chăn đem Hồ Kiều bọc kín lại rồi mới giọng : “ ghi chép xong hết rồi sao?”

      Hồ Kiều ở lồng ngực cọ xát vài cái: “ Cuối cùng cũng làm xong, chi tiêu của huyện học năm nay cũng đủ rồi, cũng cần lo lắng thiếu tiền. Ta chỉ là cảm thấy...nếu chàng bị điều nơi khác huyện học này có thể duy trì tiếp những năm sau ?” Kẻ đến thay Hứa Thanh Gia có thể tham ô , chuyện này hai vợ chồng họ cũng thể cam đoan xảy ra.

      Hứa Thanh Gia làm huyện lệnh ở Nam Hoa huyện cũng năm năm rồi, chỉ sợ thêm năm nữa cũng bị điều chuyển. Còn loại người Chu Đình Tiên bao nhiêu năm cũng chuyển ổ là do nguyên nhân khác. Nhưng như Hứa Thanh Gia làm việc chuyên cần lại được cấp coi trọng, chính mình cũng có vài chiến tích trong công việc có đạo lý gì lại được thăng chức.

      Từ khi làm huyện lệnh đến nay, mỗi năm bên kiểm tra đánh giá công việc đều là loại xuất sắc. Hai năm trước phủ quân đại nhân muốn điều lên quận làm việc, nếu phải Hứa Thanh Gia từ chối giờ huyện Nam Hoa có huyện lệnh mới rồi.

      “ Tri phủ đại nhân năm nay thể nào để ta ở lại huyện Nam Hoa đảm nhận vị trí huyện lệnh nhiệm kỳ nữa.” Nếu cố tình xin ở lại huyện Nam Hoa chỉ sợ Hàn Nam Thịnh hoài nghi có tư tâm với huyện Nam Hoa.

      “ Ta thấy nàng thực có tình cảm với đám hài tử kia, nàng luyến tiếc bọn , nỡ xa bọn ta có thể hiểu.”

      “ Đúng vậy, ta thực nỡ rời xa bọn chúng.” Hồ Kiều nằm trong ngực Hứa Thanh Gia, cơ thể cũng dần ấm lên, lại dặn dò : “ Mấy ngày nữa chàng để sai dịch trong nhà lại chọn thêm mấy đứa trẻ gia cảnh khó khăn đưa vào huyện học , chúng ta thừa dịp chàng vẫn còn nhậm chức ở đây giúp đỡ thêm bọn trẻ chút.” Nếu huyện học có thể duy tri mãi tốt.

      Hứa Thanh Gia nghe nàng vậy cũng đồng ý ngay, rồi ở trán nàng hôn cái: “ Phía trước nha ta suôt ngày về công , sao giờ đêm đến về nhà cũng thành bàn công chuyện công với nương tử vậy!? Nàng để vi phu nghỉ lát được !?” Miệng vừa muốn nghỉ mà chân tay lại ở người nàng yên phận.

      Hồ Kiều bị Hứa Thanh Gia dày vò đến hơn nửa đêm, mệt đến nỗi mở được mắt, : “ Trời sắp sáng rồi, chàng còn muốn ngủ sao!!?”

      Nghe Hồ Kiều vậy huyện lệnh đại nhân liền : “ Trời cũng sắp sáng rồi, ta dậy chuẩn bị trước nha, nàng nghỉ ngơi . Hôm nay để cho vú nuôi cùng nha hoàn chăm sóc bọn là được, dù sao mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi, hôm nay nghỉ ngơi ngày !”

      ràng chuyện tốt này là do gây ra mà!!!

      Hồ Kiều tức giận liền cắn viên đậu đỏ ngực , nàng cán đến khi huyện lệnh đại nhân phải hít ngụm khí mới nhả ra, căm hận : “ Hơn nửa đêm cho người ta ngủ, chàng là người vô tâm biết chăm sóc, sau này ai sinh con cho chàng!?” làm nàng sắp mệt chết rồi.

      Huyện lệnh đại nhân nghe Hồ Kiều hỏi vậy : “ phải nàng sinh sao!” trong giọng còn mang đầy ý cười vui vẻ.


      levuong, Chris_Luu, saoxoay20 others thích bài này.

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 61:

      Từ lúc Ninh Vương tọa trấn ở huyện học, tâm Thượng mỹ nhân lại xám như tro tàn, gần như hề quấn quít lấy Vũ Tiểu Bối nữa, Hồ Kiều rốt cục có thể yên tâm cho bọn chơi ở huyện học. Mỗi khi tới thời gian nghỉ ngơi của mấy đứa bé Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền vọt vào giáo xá cùng chơi đùa với nhóm học sinh.

      Bọn chúng gần đây rất thích nuôi dưỡng sủng vật. Trong huyện học có học sinh ở trong nội thành, lúc về nhà lên bế theo hai chon chó con, hai đứa mỗi đứa được chia cho con, khỏi có bao nhiêu cao hứng. Hai tiểu tử này trong vườn, trong tay cầm lồng thỏ, phía sau là cún con, hệt như đám chơi bời lêu lổng, Hứa Thanh Gia nhìn thấy mấy lần đều muốn giáo huấn hai tiểu tử này, lại bị Hồ Kiều ngăn cản.

      “Đây…đây còn ra thể thống gì?” sao cứ cảm giác bộ dáng hai tiểu tử này mang theo điểm đắc ý bừa bãi.

      Đây cũng phải là tượng tốt.

      Huống hồ ản tử gần nhất mà xử lý chính là con trai độc nhất chơi bời lêu lổng của phú thân bản địa. ta nhìn trúng nữ tử gia hộ bần hàn, dùng hết biện pháp để lôi kéo nàng, kết quả nàng kia cũng là người can trường, tên ăn chơi trác táng kia còn chưa đắc thủ được nàng thắt cổ tự sát. tình nháo đến huyện nha. Huyện lệnh đại nhân tuy rằng theo nếp phán án, nhưng khi trở lại hậu viện, nhìn thấy bộ dáng hai tiểu tử ở trong vườn huyện học mang theo cún con cầm theo lồng thỏ tiêu sái, tóm lại dễ dàng liên tưởng tốt.

      Hồ Kiều cố gắng lý với huyện lệnh đại nhân, cho rằng bọn thân cận với động vật chính là thiên tính, có thể bồi dưỡng lòng thương. Huống hồ chính nàng nuôi đứa , dạy dỗ chút cũng thiếu, sao có thể biến thành hoàn khố chứ? Huyện lệnh đại nhân đây là có thành kiến với phương thức giáo dưỡng của nàng.

      Hứa Thanh Gia: “…”

      đúng là bọn , nhưng gần đây tính tình A Kiều tựa hồ hơi khác lạ, được mấy câu bắt bẻ , tóm lại muốn phải chịu thua. Bất quá trước giờ hề có suy nghĩ tranh cao thấp với nàng nên khi nào A Kiều tức giận đều nhường nàng, sao cả.

      Hứa huyện lệnh lúc này nhận sai, lại đối với phương thức giáo dưỡng của nàng khen nức nở, thẳng đến khi nàng chuyển giận thành cười mới thở dài nhõm hơi.

      Đợi buổi tối ăn cơm, Lạp Nguyệt mới bưng vịt Bát Bảo lên bàn Hồ Kiều bỗng che miệng chạy tới tịnh phòng, tiểu nha đầu còn biết nàng đây là làm sao, bưng lên mũi ngửi ngửi, rất là nghi hoặc: “Vịt này mới ra lò, có vấn đề gì, sao phu nhân ngửi thấy lại buồn nôn?”

      Làm học phách đọc nhiều sách vở, Hứa Thanh Gia lập tức liền liên tưởng đến gì đó, phân phó Lạp Nguyệt đem vịt Bát Bảo xuống, hai tiểu tử trông mong nhìn theo con vịt, dùng ánh mắt khiển trách Huyện lệnh đại nhân tàn nhẫn, Hứa Thanh Gia thấy bộ dáng này của bọn chúng bảo Lạp Nguyệt đem vịt đến sương phòng, lại đem mấy món mặn cho Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối, ở đây để lại thức ăn chay là được rồi.

      Lạp Nguyệt đặt vịt Bát Bảo lên bàn ở sương phòng, để Tiểu Hàn hầu hạ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ăn cơm, nàng phòng bếp truyền lời huyện lệnh đại nhân, làm mấy món ăn chay thanh đạm đem lên.

      “Đúng là kỳ lạ, phu nhân ngửi được mùi vịt liền ói ra, đại nhân cũng bảo kêu đại phu, chỉ dặn đưa đồ mạn ra ngoài. Trương ma ma ngài xào thêm hai đĩa thức ăn chay, chủ yếu nhàng thanh đạm, đừng dùng mỡ lợn, dùng dầu cải xào .”

      Trương bà tử phòng bếp nghe vậy lập tức nở nụ cười, “Chẳng lẽ phu nhân lại có hỉ? Bằng sao lại thể ăn thức ăn mặn.” Vừa nhặt rau vừa cảm thán, “Vẫn là vị phu nhân này của chúng ta có phúc, đại nhân là săn sóc tỉ mỉ, bả gìa này sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy nam nhân nào săn sóc như vậy. Cũng nạp thiếp, có nhị tâm, vợ chồng hòa hợp, nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ. Hẳn là sinh thêm vài đứa đâu...”

      Nàng lải nhải lẩm bẩm, lại có Đỗ bà tử nữa cũng cùng , Lạp Nguyệt nghe được hồi chuyện xưa, lúc này mới bỏ ba đĩa xào chay vào giỏ, xách tới nhà giữa.

      Nhà giữa, Hồ Kiều dưới hầu hạ của huyện lệnh đại nhân rửa mặt xong, ngồi ở bên uống hai ngụm trà nóng, nhịn cảm giác muốn nôn xuống. Thấy huyện lệnh đại nhân chạy trước chạy sau, cười vô cùng nịnh nọt, tiến đến bên người nàng đến lấy lòng cọ hai má nàng, bị nàng đẩy ra: “ , chàng làm sai chuyện gì ròi hả?” Cười có hảo ý như vậy, ngược lại cảm giác giống thực được mưu.

      “A Kiều còn nhớ được tháng này... tới chưa ?”

      Hồ Kiều ngây người ngẩn ngơ, thế này mới hậu tri hậu giác nhớ tới tháng này tựa hồ là lâu rồi chưa tới kinh nguyệt. Nàng mỗi ngày đều phải trông nom bọn , lại có chuyện Ninh Vương bị thương, còn phải đề phòng Thượng mỹ nhân vô cớ gây rối, còn có chuyện của huyện học, nhiều việc dồn cùng chỗ, nàng vậy mà quên mất chuyện này.

      Vĩnh Thọ thỉnh đại phu đến, quả nhiên chẩn ra có thai hai tháng.

      Hồ Kiều vuốt ve cái bụng bằng phẳng, vẫn là có vài phần lo lắng: “Thai này trăm ngàn đừng có mà ra thằng nhóc nữa nhé?” Trong nhà có hai bảo bối bướng bỉnh, là giới hạn của nàng rồi.

      Ngụy thị vào mùa thu năm ngoái lại sinh đứa nữa, Hồ Hậu Phúc luôn ngóng trông thai thứ hai là khuê nữ, vào Nam ra Bắc chuẩn bị đều là quần áo đồ chơi cho tiểu khuê nữ, thấy đồ tốt đều muốn lưu lại cho khuê nữ làm đồ cưới... Kết quả lại sinh hạ tiểu tử, thất vọng lời nào có thể diễn tả được.

      Nhạc mẫu - Ngụy lão thái thái ở bên cạnh cười thôi, hoàn toàn thể hiểu nổi sao con rể lại thích khuê nữ đến vậy, Ngụy thị ôm tiểu nhi tử cho bú, còn thuận tiện liếc trắng mắt: “Nương đừng để ý! đây là mắc bệnh ngốc đó thôi, ước chừng là xa cách em chồng lâu quá nên nhớ nhung nàng.”

      Sau lại thời điểm Hồ Hậu Phúc đến huyện Nam Hoa với nàng việc này, còn cảm thấy lúc trước lúc nuôi nàng nhà nghèo, nay gia cảnh khá giả, lại sinh được khuê nữ để cưng chiều, rồi nhìn nàng bình bình an an lập gia đình, liền thỏa mãn.

      Hồ Kiều lúc ấy nhìn Hồ Hậu Phúc sau lúc lâu, mới cười : “Ca ca đây là lo lắng cho muội hay vẫn là lo lắng em rể ca vậy? Chẳng lẽ muội gả tốt sao?!”

      “Muội gả rất tốt,” Hồ Hậu Phúc sờ sờ ót, cố ý thở dài: “Cũng mệt ta lúc trước chịu đánh cược cái đầu của mình, gõ đau sắp chết. Bằng em rể này cũng biết tiện nghi khuê nữ nhà ai!”

      Hồ Kiều là người bướng bỉnh, đêm đó bàn liền hơn cái đầu heo muối, nghe ... là vì đáp tạ huynh trưởng.

      Hứa Thanh Gia nhìn thấy món ăn kỳ lạ này, biết điển cố trong đó, còn quở trách nàng câu: “Cũng là tạ cữu huynh, nên đặt mua món ngon hơn, cái đầu heo muối này tình là món ngon gì chứ?”

      Hai huynh muội nhìn nhau cười.

      Hứa Thanh Gia biết Hồ Hậu Phúc lại có thêm đứa con trai liền phân phó Tiễn Chương bên ngoài chọn mua lễ vật cho đứa . Sau đó cũng vuốt ve bụng Hồ Kiều, tựa hồ hận thể xuyên thấu qua cái bụng coi trộm chút giới tính đứa : “Nếu như sinh tiểu khuê nữ, ngoan ngoãn khéo léo, yên yên tĩnh tĩnh, còn có thể làm nũng, tốt!”

      Phụ nữ có thai dễ dàng suy nghĩ miên man nhất, Hồ Kiều vừa nghe lời này lông mi đều dựng thẳng lên, trừng to hai mắt hỏi : “Chàng đây là... chê tính tình ta tốt?”

      Huyện lệnh đại nhân phản ứng cực kỳ mau lẹ, lập tức liền ôm nàng khích lệ: “Sao có thể thế được? A Kiều đây là ghét ràng, mạnh mẽ như lửa, có tình có nghĩa, vi phu thích nhất chính là tính cách của nàng!”

      Hồ Kiều được nịnh bợ vô cùng vui vẻ, mới cười thành đóa hoa lại nghe : “Ta là lo, nếu như sinh khuê nữ tính tình cũng giống A Kiều đâu tìm được chàng rể phẩm tính tốt như ta chứ!”

      “Chàng đây là... tâng bốc mình sao?” Hồ Kiều quả thực thể tin nổi hành vi uyển chuyển tự khen ngợi mình như vậy.

      “Nào có! Nào có!” Huyện lệnh đại nhân vẫn rất là khiêm tốn.

      -----

      Nghe có thêm tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối vui điên rồi.

      Trọng điểm hai tiểu tử này tranh chấp cũng giống người thường.

      Hứa Tiểu Bảo muốn tiểu muội muội, “Muội muội tốt, xinh xinh xắn xắn, xoa bóp mặt khóc, còn dám đánh lại...”

      Lão cha nghe được đứa còn chưa sinh ra mà thằng nhãi này nghĩ khi dễ muội muội, trong lòng cười lạnh: Nếu như nương con sinh ra tiểu khuê nữ giống như nàng ai khi dễ ai còn chưa chắc đâu tiểu tử thối! Đừng cao hứng quá sớm!

      Bây giờ huyện lệnh đại nhân cảm thấy, kỳ lão bà nhà mình rất tốt, nếu như khuê nữ giống nàng, ít nhất tương lai bị ai khi dễ, chỉ có khi dễ người khác mà thôi.

      Lý do Vũ Tiểu Bối phản bác cũng là: “Liệt nhi là đệ đệ, chúng ta khi dễ còn phải cũng khóc sao? Tuy rằng đánh lại, bất quá khẳng định đánh lại hai ta.” Thằng bé thấy qua khuê nữ của Văn di nương nhà Cao Chính, được Cao nương tử nuôi bên người, thân thể yếu đuối mà ngay cả khi dễ... Cũng xuống tay được.

      Nếu muội muội cũng giống bộ dáng Cao gia tiểu nương tử, chỉ im lặng ngồi ở chỗ kia, hệt như cái cột gỗ tốt. Ít nhất Liệt nhi có thể khóc có thể nháo có thể khi dễ, dỗ chút nín khóc mỉm cười, rất là thú vị.

      Hai đứa nhóc này có tật xấu, đó là khi có ai đánh nhau, mà lúc có người khác… đoàn kết đối ngoại.

      Ngày thường ăn cơm còn tốt, tật xấu giành đồ ăn bị Huyện lệnh đại nhân sửa lại, ai giành đồ ăn của đối phương hai huynh đệ đều bị phạt đứng ở góc tường, suy nghĩ lỗi lầm, cùng nhau đói bụng. Đói hai hồi liền ngoan, tựa hồ còn gián tiếp bồi dưỡng tình huynh đệ. Nhưng tắm rửa ... chẳng thể quản lý nổi.

      Ném hai con khỉ trần trụi vào trong bồn nước, lúc đầu người phụ trách tắm cho bọn chúng-Tiểu Hàn cả người đều ước mem, sau này mỗi lần Tiểu Hàn tắm cho chúng đều phải chuẩn bị cho mình bộ xiêm y sạch trước, đỡ phải cho tắm rửa cho hai đứa xong chính mình cũng ướt sũng.

      Hồ Kiều lúc đó muốn quản, miệng cảnh cáo các thứ, hai tiểu tử này mới tắm xong liền bộ dáng biết sai, nhưng chỉ cần mới chạm vào nước lại lập tức đem cảnh báo của nàng ném ra sau đầu.

      Dần dà Hồ Kiều cũng để ý nữa, mặc kệ bọn chúng nháo .

      Ba tháng sau, bụng Hồ Kiều hơi hơi to lên, vết thương của Ninh Vương điện hạ cũng sắp khỏi, chuẩn bị trở lại Định Biên Quân doanh. lần này rời , Thượng mỹ nhân cũng mang , loạn binh giải, có đạo lý nội quyến của vẫn để lại huyện nha Nam Hoa.

      Trong mấy tháng này, Ninh Vương điện hạ cùng Vũ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo từ từ quen thuộc, ngày luôn có hai canh giờ chơi cùng bọn . Vườn Huyện học rất lớn, việc vui cũng nhiều, Hồ Kiều thấy chỉ lần, Ninh Vương điện hạ chân dài, ngồi xổm cùng Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối chơi kiến.

      là chơi, vậy là chơi.

      Ninh Vương điện hạ đem tri thức quân của mình vận dụng vào trong trò chơi kiến, xây dựng địa hình thay đổi hoàn cảnh chung quanh của lũ kiến, đồng thời chọn dùng phương thức thủy công hỏa công, khi con kiến xuất ngoại kiếm ăn liền vô nhân đạo tiêu diệt hoàn toàn. Theo điểm này là có thể nhìn ra, là cha ruột của bạn Vũ Tiểu Bối, thái độ đối đãi kiến đều giống nhau.

      Xuân về hoa nở, con cá bơi qua bơi lại, Ninh Vương điện hạ lại bảo Thôi ngũ lang ra bên ngoài mua sọt cần câu dạy hai tiểu tử câu cá.

      Hứa Tiểu Bảo mỗi lần đều lấy chiến tích áp đảo Vũ Tiểu Bối thua còn gì, hơn nữa còn cười nhạo đệ đệ là mông khỉ, khắc yên tĩnh.

      Về chuyện này, Ninh vương điện hạ cũng lực bất tòng tâm với con ruột mình. Đứa này tính tình hoạt bát, thể ngồi yên câu cá được.

      vậy còn lần sau lưng Hứa Tiểu Bảo vụng trộm thả cá vào sọt cho Vũ Tiểu Bối bị Hứa Tiểu Bảo bắt được. Tiểu tử này thiết diện vô tư hệt như cha , dùng từ ngữ lý lẽ từng bị cha ruột giáo dục vô số lần ra Ninh Vương điện hạ lưu tình chút nào. Cuối cùng còn bắt Hồ Kiều ngang qua phải phân xử.

      “Nương mau tới xem, vương gia vụng trộm cho cá Tiểu Bối này, đây phải là hại Tiểu Bối sao? Cha nếu thương thể cưng chiều đứa ! Đúng, chính là cưng chiều!” rốt cục nắm được từ ngữ mấu chốt, huống hồ vừa lúc có thể đem tất cả lời ngày thường mình bị giáo huấn ra Ninh vương điện hạ, quả thực là vui vẻ nên lời.

      Hồ Kiều đứng ở bờ, nhìn người ngồi ở ven bờ, ngửa đầu như cười như xem nàng phân xử như thế nào - Ninh Vương điện hạ, tuy rằng rất muốn vỗ tay tán thưởng hành vi nghé con sợ hổ với con mình, nhưng là ở trước mắt Ninh vương điện hạ vẫn là dám hành động, chỉ gật gật đầu, “Đúng, là thể cưng chiều, mọi việc quan trọng công bằng!”

      Hứa Tiểu Bảo được mẹ mình tán đồng nhất thời càng cao hứng, đứng kiễng mũi chân lên vỗ vỗ vai Ninh vương điện hạ: “Mẹ con biết sai mà sửa chính là đứa trẻ ngoan, Vương gia ngoan!”

      Hồ Kiều lấy tay áo che mắt, tỏ vẻ thể nhìn thẳng.

      Người chưởng mười vạn binh - Ninh Vương điện hạ... loại tình được hài tử khen ngoan này, nàng phải mau chóng quên !

      Ninh vương điện hạ tựa hồ tuyệt để ý. Thái độ nhận sai còn cực kỳ tốt hướng Hứa Tiểu Bảo tỏ vẻ, từ nay về sau bao giờ giúp Vũ Tiểu Bối như vậy nữa, hết thảy đều phải dựa vào thực lực để thắng. Vũ Tiểu Bối cùng Hứa Tiểu Bảo ở cùng nhau từ đến lớn, thua thua thắng thắng vài lần tâm tính so với Ninh vương người làm phụ thân này bình tĩnh hơn rất nhiều, ước chừng là thích câu cá, nếu thua nghỉ ngơi thôi, lập tức ném cần câu giơ tay về phía Hồ Kiều: “Nương con đói --” ràng là muốn câu cá nữa, vừa lúc mượn cơ hội chạy trốn.

      Hồ Kiều vẫy tay với thằng bé,“Tiểu Bối tự mình lại đây, nương dẫn con ăn.”

      Vũ Tiểu Bối quay đầu lè lưỡi với Hứa Tiểu Bảo, cười hì hì chạy, con chó con Hoa Miêu (mèo hoa) chạy theo phía sau. Con cún con toàn thân trắng điểm vài đốt đen, liền muốn đặt tên cho nó là Hoa Miêu.

      Ngay chuyện đặt tên cho chó con này mà hai tên nhóc cũng đặt theo bản năng, từ lúc Vũ Tiểu Bối đặt cho con chó của mình tên Hoa Miêu Hứa Tiểu Bảo lập tức đặt cho con chó của mình tên là Tiểu Ngưu, ý là con chó của mình tương lai lớn hơn Hoa Miêu, phát triển như con nghé con.

      Ninh vương điện hạ nhìn con mình theo huyện lệnh phu nhân xa mới hồi thần, quay đầu nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo hai mắt mở to liền búng trán thằng bé cái: “Nhìn cái gì hả?”

      Hứa Tiểu Bảo vuốt con chó Tiểu Ngưu của mình, cười ngây ngô: “Nhìn nương con.” Lại lặp lại: “Vương gia vừa nhìn nương con!”

      Ninh Vương điện hạ: “...”

      “Ta nhìn Tiểu Bối!”

      Vũ Tiểu Bối câu cá thành tích rất tệ, Ninh vương điện hạ vì bồi dưỡng lòng tự tin cho con, lúc đầu để cho Thôi ngũ lang dạy hai đứa đánh quyền, đợi sau khi hai thằng bé khoa tay múa chân nữa đơn giản tự mình dạy hai đứa đánh quyền. Đến ngày ấy, hai đứa học được bộ quyền pháp giống khuông giống dạng, chỉ là đứa khí lực , năng lực bắt chước cũng rất mạnh, bất quá đối với mục tiêu công kích vẫn là có nhận thức chuẩn xác.

      Vì thế Hồ Kiều mấy lần tìm qua, cho rằng hai đứa chỉ học đơn giản là được, đề cao sức chiến đấu của bọn chúng, nếu học hơn nữa, về sau càng quản nổi.

      Ninh vương điện hạ đối với huyện lệnh phu nhân tựa hồ đối còn quá khách khí, hậu tri hậu giác phát , khi nào còn uy nghiêm như vậy nữa nhỉ?

      Liền ngay cả Thôi ngũ lang cũng , trong mấy tháng dưỡng thương này, mặt Ninh vương điện hạ lúc nào cũng mang theo ý cười, so với bao nhiêu năm qua đều nhiều hơn, tựa hồ rất là thích ý nhàn nhã.

      Ninh vương điện hạ sờ sờ mặt mình, tự giác khóe môi liền cong lên.

      ngày ấy, vợ chồng Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều tiễn đưa, đối với huyện lệnh phu nhân như trút được gánh nặng, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, “Chờ ta rồi đưa võ sư đến cho Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, hai đứa này thích luyện võ như vậy, rèn luyện nhiều đối với thân thể mới có lợi.”

      Sau đó, Ninh vương điện hạ như nguyện thấy sắc mặt huyện lệnh phu nhân thay đổi.

      Nhưng ra Hứa huyện lệnh tựa hồ đối bọn học võ cũng phản đối, lập tức hướng tỏ vẻ cảm tạ, “Hạ quan mấy năm này cảm thấy, mặc kệ là làm cái gì vẫn là phải có thân thể tốt. Mượn phong quang của vương gia, chờ võ sư đến đây hạ quan cũng theo học mấy chiêu, tốt xấu cường thân kiện thể.”

      Thôi ngũ lang đưa hộp gỗ vào tay Ninh vương, Ninh vương điện hạ mở ra, bên trong có hai thanh chủy thủ tinh xảo, mặt đều được khảm bảo thạch, “Đây là chủy thủ thời điểm bổn vương đánh giặc Thổ Phiên đoạt được, đều là lợi khí, đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối phòng thân.”

      cầm chủy thủ từ trong hộp ra, mỗi đứa cho cái, lại sờ sờ đầu bọn chúng: “Huynh đệ các con nhất định phải hảo hảo chơi đùa, chủy thủ là hung khí, thể lấy thứ này để đánh nhau, biết ?!”

      Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối hưng phấn đến nỗi chỉ biết gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Ninh Vương điện hạ đều toát ra ánh sao sùng bái.

      Trước mặt Ninh vương điện hạ, Hồ Kiều trực tiếp đoạt hai chủy thủ này lại, “Ta trước giữ hộ cho các con, chờ các con lớn chút lại cho các con tự mình giữ!”

      Hai đứa liền mếu máo sắp khóc. Bất quá nhìn thấy Ninh vương điện hạ cùng với Hứa Thanh Gia đều tỏ vẻ đồng ý, liền chỉ có thể yên lặng khuất phục cường quyền, tùy ý Hồ Kiều cầm chủy thủ .

      Thượng mỹ nhân ngồi xe, Vân di nương cùng nha hoàn cùng , Ninh vương cùng Thôi ngũ lang cưỡi ngựa, thị vệ theo phía sau.

      đến khi thấy được huyện Nam Hoa nữa, Ninh vương kẹp vào bụng ngựa, con ngựa liền lao , Thôi ngũ lang theo sát phía sau, liên tục hô: “Điện hạ, ngươi còn bị thương đó?!” Tuy rằng đại phu qua, thương thế Ninh vương lúc trước tổn thương tới phế phủ vô cùng sâu, cần tĩnh dưỡng nửa năm nhưng trong doanh cũng thể nửa năm thấy chủ soái. nay xem như tĩnh dưỡng sai biệt lắm, chính là còn thể lên ngựa đánh giặc.

      Ninh vương cưỡi đoạn đường mới cho chậm lại, chóp mũi đều là khí tươi mát, mới có mưa bao lâu, con ngựa chạy ở đường, ngay cả bụi bặm cũng có.

      “Ngũ Lang, ngươi có thể biết, ta lúc trước tự thỉnh rời thành Trường An đến biên cảnh, thời điểm đường kỳ tâm tình vô cùng buồn khổ, nhưng là sau khi vào Nam Chiếu, tâm tình liền dần dần tốt lên. Nơi đây khí hậu ướt át, trừ bỏ di nhân ngôn ngữ thông, mông muội đều tốt.” có trong thành Trường An ngươi lừa ta gạt, có thận trọng tính kế, chỉ cần lòng dạ bảo vệ tốt biên cảnh là được.

      Thôi ngũ lang làm sao hiểu, “Ta năm đó từ Thanh Hà rời trong tộc, trước khi nhập quân, cha mẹ hận thể về sau cũng nhận đứa con này là ta. Trong tộc biết bao nhiêu huynh đệ cười ta, cũng may sau lại có nhị ca cùng lục lang cũng cùng con đường, thế này mới bớt bị người cười chê. Bất quá có đôi khi trở về thăm người thân, cha mẹ vẫn là quá vui vẻ, nhóm đường huynh đệ trong tộc ở sau lưng cũng bàn tán ít. Ở biên cảnh Nam Chiếu lâu, cảm thấy vẫn là nơi này thư thái.”

      Ninh vương cười: “Ngươi đúng. Dưỡng thương mấy tháng, mọi người dưỡng thành lười biếng luôn, vợ chồng Hứa huyện lệnh nhưng ra cuộc sống nhàn nhã... Bổn vương cho tới bây giờ chưa từng nhàn nhã như vậy.” Cũng biết nhớ tới cái gì, ý cười mặt dần dần đậm thêm.

      “Tính tình Hứa phu nhân nhưng ra...” nửa câu sau, lại trực tiếp nuốt lại trong bụng, chỉ lắc đầu cười cười.

      Thôi ngũ lang đoán là Ninh vương điện hạ cảm thấy lấy mình là hoàng tử, nghị luận phu nhân của hạ thần hình như ổn nên tiếp. Bất quá cũng có cố kỵ phương diện này, lập tức mở miệng cười: “Con hổ son kia, cũng chỉ có Hứa huyện lệnh mới có thể chế phục được!”

      “Cũng hẳn!” ý cười mặt Ninh vương điện hạ phai nhạt, kẹp bụng ngựa lại lao .

      Thôi ngũ lang hiểu được ý tứ lời này của , chẳng lẽ Hứa phu nhân trừ bỏ Hứa huyện lệnh, còn có ai có thể hàng phục nàng sao? Bất quá lời này tiện ra, lại nghĩ, chỉ cần lần sau gặp mặt đừng bị Hồ Kiều - người đàn bà đanh đá kia đánh bại tệ. Sau đó liền ném lời này đến sau đầu, kẹp bụng ngựa cũng đuổi theo Ninh vương điện hạ.

      đường, chiếc xe ngựa ở phía sau, chỉ có hai gã hộ vệ vẫn theo xe, nhanh chậm tiêu sái.

      Trong xe ngựa, Vân di nương cùng nha hoàn khuyên Thượng mỹ nhân phải giữ vững ý chí chiến đấu, tranh thủ chiếm được Ninh vương điện hạ ân sủng, nếu phải đem tiểu quận vương đến nuôi bên cạnh mình, đơn giản tự mình sinh con trai càng tốt.

      Thượng mỹ nhân lời nào, ngã đầu liền ngủ.

      Ngày ấy nàng cùng Ninh vương điện hạ đối thoại, có người thứ ba biết.

      Sau khi Ninh vương hồi doanh, Trường An thành ban thưởng cũng đến đây, trừ bỏ khao thưởng trong quân, cùng với thánh chỉ thăng quan các võ quan, quan viên truyền chỉ hộ tống đưa tới còn có hai tiểu mỹ nhân. Nghe là bệ hạ ở đêm trừ tịch nhớ tới hoàng trưởng tử ở biên cương xa xôi vất vả người hầu hạ, liền để hoàng hậu ở trong cung chọn hai mỹ nhân đưa cho Ninh vương.

      Hoàng hậu qua tuyển chọn kỹ lưỡng mới chọn hai mỹ nhân, lại gia tăng huấn luyện hồi hai vị mỹ nhân mới tới biên cương.

      Trong huyện nha Nam Hoa, tiễn bước Ninh vương điện hạ vợ chồng Hứa Thanh Gia lập tức nhàn hạ. Hứa Thanh Gia cần mỗi ngày hạ nha lại đến Thính Phong Viện thỉnh an, Hồ Kiều cũng phải thường xuyên chạy tới huyện học, trông nom cơm canh Ninh vương điện hạ, cùng với ăn uống bọn thị vệ mang đến. Cho dù Ninh vương điện hạ có đưa phí ăn uống, còn mang theo mấy bà tử nấu ăn, còn mướn từ bên ngoài bốn người nấu cơm cho bọn thị vệ.

      Ninh Vương điện hạ vừa , từ chủ đến nô đều cảm thấy cực kỳ nhõm.

      Duy độc Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cảm thấy, thiếu người chơi, tịch mịch rất nhiều.

      Cao nương tử mang theo Cao Liệt đến chơi, hai tiểu tử liền nhịn được khoe ra quyền thuật của mình với Cao Liệt, vừa muốn khoe chủy thủ, chạy tới với Hồ Kiều, nàng liền gõ mỗi đứa cái: “Cái đó làm sao là có thể tùy tiện đùa? Vạn nhất làm bị thương làm sao bây giờ?”

      Cao nương tử vừa nghe bọn chúng có chủy thủ, lập tức liền lo lắng, cũng may Huyện lệnh phu nhân cự tuyệt, nhất thời thở dài nhõm hơi, lại chút việc nhà.

      Hai tiểu tử làm sao được, chỉ có thể mang theo Cao Liệt nhìn con thỏ, lại cho phép Cao Liệt theo chân bọn chúng chơi với chó con.

      Con thỏ lớn rất nhanh, ăn lại khỏe, nay đặt ở trong lồng sắt, hai tiểu tử sắp nhấc lên nổi. Hồ Kiều sớm bảo Vĩnh Thọ mang theo Vĩnh Lộc ở bên cạnh vườn rau làm cái chuồng cho thỏ để nuôi cố định. Hai đứa mang theo Cao Liệt, phía sau là Hoa Miêu của Vũ Tiểu Bối, Tiểu Ngưu của Hứa Tiểu Bảo, phía sau bà vú nha hoàn theo cả đoàn.
      levuong, Chris_Luu, saoxoay20 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 62

      Mùa thu, Hiển Đức năm 23. Hồ Kiều sinh hạ trưởng nữ cho nhà họ Hứa tại huyện Nam Hoa.

      Tâm nguyện của Hứa huyện lệnh cuối cùng cũng thành thực, vì vậy liền phá lệ mở tiệc chiêu đãi đám bằng hữu, bạn bè, chỉ có điều trước với bọn họ nếu tặng lễ vật quý giá đều bị mời ra khỏi phủ ngay.

      Trong thời gian làm quan phụ mẫu của huyện Nam Hoa mấy năm này, cho dù làn Di dân hay người hán, cho dù là quan lại hay phú thương đều cảm thấy cuộc sống ở huyện Nam Hoa tốt đẹp, có bóc lọt, luật lệ ràng thanh bạch, Di-Hán hòa hợp. So với huyện Nam Hoa trước đây do huyện lệnh cũ cai quản bây giờ huyện Nam Hoa phồn thịnh, phát triển hơn rất nhiều.

      Bởi vậy mọi người khi nghe được huyện lệnh đại nhân mở tiệc mời khách đều vui vẻ chuẩn bị những thứ tốt nhất muốn tặng cho Hứa huyện lệnh. Kết quả Hứa huyện lệnh lại nhận đồ quý liền khiến bọn họ ủ rũ.

      Dù tặng lễ vật nhưng mọi người đều cam tâm tình nguyện, vui vẻ mà tặng đấy.

      Mấy bà tử trong nhà trước giờ cũng chỉ làm mấy món dân dã hàng ngày nên để cho họ làm bữa tiệc có chút khó khăn. Vì vậy Hồ Kiều dứt khoát để Vĩnh Thọ cầm bạc ra ngoài đặt mấy bàn tiệc rượu, mua chút hoa quả, rồi lại nghĩ đến mở tiệc mà quá quạnh quẽ cũng tốt vì vậy nàng lại bỏ bạc mời 1 đoàn kịch . Các phu nhân ở sau vườn chuyện, nghe hát còn các nam nhân do Hứa Thanh Gia tiếp đãi ở phía trước viện.

      Lần này Hứa huyện lệnh mở tiệc lớn như thế khiến mọi người ở huyện Nam Hoa đều nghĩ có lẽ cũng thể ở lại huyện Nam Hoa thêm nữa, vì vậy mọi người đều có chút lưu luyến .

      Vị quan thanh liêm minh chính như thực quá khó tìm, huống chi Hứa Thanh Gia dân như con, chưa từng làm khó dân chúng, hơn nữa lại có lòng thương người, vị quan tốt khó tìm.

      Tiền viện và hậu viện đều náo nhiệt. Hồ Kiều tiếp đãi khách lúc ròi , nàng trở lại phòng xem đứa của mình cùng Cao nương tử và Chúng phu nhân chơi đùa.

      Tiểu khuê nữ nhà nàng được nàng mời cho vú em, đứa sáng là do nàng chăm sóc, còn tối giao lại cho vú em. Vì được chăm sóc cẩn thận, ăn uống no đủ nên chỉ mới tháng còn nhăn nheo đỏ hỏn như lúc mới sinh, mà giờ trắng trắng mập mập, thập phần đáng . Khuân mặt đứa bé có vài phần giống Hồ Kiều còn mũi và miệng lại giống Hứa Thanh Gia. Huyện lệnh đại nhân thấy bộ dáng ái nữ cũng chỉ thốt ra bốn từ: Tú lệ xinh đẹp.

      Hồ Kiều mỗi lần nhìn nữ nhi đều thể nào liên hệ được tiểu bánh bao trắng trắng tròn tròn với bốn chữ tú lệ xinh đẹp, vì vậy nàng cũng chỉ nghĩ huyện lệnh đại nhân ái nữ thành si, nữ nhi của mình có như nào cũng là đẹp nhất, tốt nhất.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lại thấy hứng thú với muội muội nhà mình. Cũng bởi vì muội muội này lúc mới sinh có chút xấu, nhăn nheo như con khỉ, dù bây giờ lớn hơn cả người nảy nở, ngũ quan xinh đẹp hơn nhiều, nhưng là...nàng vẫn là nha đầu ngốc hết ăn rồi lại ngủ, thể cùng bọn nó chơi đùa. Vì vậy bọn nó đành bỏ qua tiết mục bồi dưỡng tình cảm với tiểu muội muội, còn chính mình chạy chơi.

      Ninh vương điện hạ rời khỏi huyện Nam Hoa khoảng tháng điều võ sư tới huyện Nam Hoa dạy võ cho bọn . Võ sư này họ Phương, là người ngay thẳng, dậy quyền pháp cũng đâu ra đấy. Hồ Kiều nghĩ Ninh vương chơi đùa cùng bọn trẻ ba tháng, hiểu tính tình của bọn trẻ nên tìm người thầy thận trọng nghiêm cẩn như Phương võ sư, hay muốn mài dũa, uấn nắn tính tình của bọn trẻ ngay từ bây giờ.

      Phương sư phó rất kiệm lời, ngày thường đều ở tiền viện, tính tình của Phương sư phó ngược lại rất hợp Hứa Thanh Gia, hai người chuyện có vài phần hợp ý vì vậy ngày ngày cũng theo Phương sư phó luyện quyền. Sau vài ngày bọn học tập cùng Phương sư phó trở về liền dựa vào ngực nàng làm nũng : “ Phương sư phó thú vị.”

      giờ luyện quyền trong mắt bọn cũng chỉ là chơi đùa.

      Hồ Kiều lúc ấy bụng cũng mới lộ vì vậy nàng cẩn thận đem hai hai đứa chuyển đến bên cạnh tránh bọn đè lên bụng nàng. Nàng lúc ấy cũng chỉ có thể vuốt đầu an ủi hai đứa , : “ Luyện quyền có thể giảm béo đấy!”

      Hai huynh đệ nghe vậy cùng kêu lên: “ Chúng con muốn giảm béo!!!”

      Nghe hai đứa vậy Hồ Kiều cũng rất là đau đầu. Hai đứa này quan tâm đến nhan sắc của mình, vậy còn lý do gì để khích lệ bọn chúng học võ bây giờ?

      Hay là mình sớm chút giáo dục bọn nó về chủ nghĩa nước?

      Ngày tiếp theo hai huynh đệ lại tập võ, nhưng thái độ lại tình nguyện hơn rất nhiều hôm qua.

      Hứa Thanh Gia thấy thái độ của bọn chúng thay đổi quá nhanh liền hỏi, hai đứa trẻ nghe Hứa Thanh Gia hỏi trăm miệng lời: “ Chúng con muốn làm tướng quân, mang binh đánh giặc, trở thành đại hùng!”

      Huyện lệnh đại nhân nghe hai đứa trẻ vậy cảm giác đau đầu.

      Tương lai của Vũ Tiểu Bối như thế nào thể quản được. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Ninh vương điện hạ đứa bé này vẫn mang số mệnh phú quý nhàn hạ, ý tưởng làm tướng quân đem binh đánh giặc mặc số phận . Còn về phần tương lai của Hứa Tiểu Bảo tất nhiên là phải đọc sách thi cử, tương lai sướng tên bảng vàng làm quan văn.

      nghĩ để con trai mình học võ để làm tướng quân, dẫn binh đánh giặc. để Tiểu Bảo học võ cũng chỉ là để cường thân kiện thể mà thôi.

      Từ ngày đó về sau, mỗi tối đều bắt hai đứa trẻ đọc sách viết chữ, mỗi ngày đều phải viết năm từ mỗi từ trang mới được nghỉ. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối từng có ý tưởng bắt chước Hồ Kiều viết to cho xong nhưng ý tưởng này lại bị huyện lệnh đại nhân nhìn thấu ngăn cản ngay.

      Hết cách gian lận hai đứa trẻ còn cố gắng phục : “ Vì sao mẹ có thể làm vậy mà còn và Tiểu Bối lại thể?”

      Bị tư tưởng của Hồ Kiều ảnh hưởng, hai đứa nhà bọn họ trong đầu hề có ý niệm kính sợ đối với phụ mẫu, bọn chúng hề biết cái gì gọi là uy nghiêm của phụ mẫu, biết cái gì là cha mẹ nhất định phải tuân theo. Đến lúc này thị huyện lệnh đại nhân là hết cách, liền quay đầu hướng lão bà nhà mình xin giúp đỡ: “ Việc này nên hỏi mẹ các con, nàng vì sao có thể làm như vậy?”

      Hồ Kiều khi đó nằm giường ở cạnh phòng nghỉ ngơi, tay để bụng vuốt ve. Nàng nghe thấy Hứa Thanh Gia vậy liền quay qua trừng hai đứa nhà mình vô lại : “ Bởi vì ta là mẹ của các con! Cho nên ta có thể viết chữ to, còn các còn chỉ có thể viết chữ !”

      Nghe Hồ Kiều vậy hai đứ liền ngẩn người, bọn chúng ngờ mẹ mình lúc này lại có bênh mình mà lại còn có thể chống chế, qua loa như vậy. Bọn chúng lúc này cũng thể phản bác được nữa liền chấp nhận số phận, ủ rũ quay trở lại bàn học tiếp tục viết chữ.

      ...Bọn nó quả thể biến thành mẹ của mẹ được!

      Hứa Thanh Gia chứng kiến tất cả cũng chỉ biết thở dài lắc đầu. Toàn bộ huyện Nam Hoa có mấy ngàn người Di, người Hán có thể quản lí được. Hai đứa trong nhà cũng có thể quản lý được, nhưng chỉ có lão bà nhà mình... thực quản được.

      Trong bữa tiệc đãi khách của huyện lệnh đại nhân, Cao nương tử cũng đến tham dự mà nàng cũng đem Cao Liệt đến tham dự. Cao Liệt dưới đả kích và áp bức của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vậy mà lại dần dần cứng cỏi hơn, giờ còn hay khóc nhè như trước nữa. Ngay cả Cao Chính cũng nhìn thấy thay đổi này mà khen Cao nương tử có phương pháp dạy con tốt khiến cho đứa nhà mình ngày càng mạnh mẽ đàn ông hơn.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối hôm nay mặc quần áo chỉnh tề nghiêm túc theo Hứa Thanh Gia tại tiền viện tiếp đãi quan khách lúc, sau đó mới để cho Vĩnh Lộc dẫn hai đứa trở lại hậu viện. Cao Liệt sớm chờ ở hậu viện lâu, sau khi nhìn thấy hai đứa bé trở về liền chạy tới lấy từ sau lưng ra hay lồng đựng hai con dế cho bọn nó. Thái độ như hiến vật quý cho đại ca cho Vũ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo.

      Hai đứa trước giờ chưa từng chơi dế nên rất vui mừng nhận quà rồi dẫn Cao Liệt và gã sai vặt chạy tới bên cầm cỏ trêu chọc con dế. Ba đứa chơi đùa hăng say lúc lại hét ầm lên làm cho tiểu muội muội giật mình tỉnh dậy. Thấy nữ nhi bị đánh thức Hồ Kiều liền bảo Tiểu Hàn: “ Ngươi nhắc mấy đứa bé tiếng chút, đừng dọa muội muội chúng tỉnh dậy.”

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, tất cả bà tử và nha hoàn tập trung dọn dẹp trận, đem từ trong ra ngoài quét dọn lần. tháng sau thánh chỉ thăng quan của Hứa Thanh Gia được đưa tới. được thăng làm tri phủ quận Vân Nam, giờ Hứa Thanh Gia chỉ đợi huyện lệnh mới của huyện Nam Hoa đến bàn giao công việc là có thể dẫn cả gia đình đến châu phủ mới.

      Sắp phải chuyển nên trong nhà giờ loạn hết cả lên, Hứa Thanh Gia phải giải quyết nốt chuyện ở nha môn còn Hồ Kiều phải xử lý chuyện cửa hàng, hơn nữa nàng còn phải cân nhắc đến chuyện chuyển giao huyện học vì vậy thời gian này phu thê hai người đều rất bận rộn.

      tháng lại nhanh chóng trôi qua, cửa hàng của Hồ Kiều bán cho người khác, các chưởng quầy và tiểu nhị làm việc cho nàng từ trước tỏ ý muốn theo nàng đến châu phủ, nhưng nàng sau này cũng chắc mình mở cửa hàng nữa nên chỉ phân chia cho họ chút bạc và hứa hẹn với chưởng quầy nếu tương lai nàng có mở cửa hàng mới nhất định phái người mời bọn đến làm tiếp.

      Hứa Thanh Gia tại quận Vân Nam có phòng ở nên để Tiền Chương và Vĩnh Thọ mang theo chút bạc tới đó trước mua tòa nhà.

      Đến cuối tháng, Mai huyện lệnh mới đến huyện Nam Hoa để nhậm chức. Hứa Thanh Gia dẫn theo thuộc hạ ra ngoài nghênh tiếp. Rồi bàn giao công việc của huyện Nam Hoa cho .

      Mai huyện lệnh xuất thân phú quý, còn trẻ mà xem ra là người cũng rất phong lưu. đến nhậm chức còn mang theo phu nhân và hai tiểu thiếp và máy đứa nữa. Hành lý chất đầy khoảng mười xe. Đoàn người ra nghênh đón huyện lệnh mới nhìn thấy vậy đều suy nghĩ trong lòng huyện lệnh mới và Hứa huyện lệnh đúng là khác nhau trời vực.

      Đồ vật của Hứa gia đều mang đến nhà mới ở quận Vân Nam rồi. Hồ Kiều mang theo hai đứa dọn tới khách điếm ở tạm mấy hôm. Còn hậu viện nha môn được dọn sạch chỉ chờ Mai huyện lệnh và gia quyến vào ở. Lúc gặp mặt với Mai phu nhân Hồ Kiều phát Mai phu nhân này là người nhu nhược, vì vậy thể quản lý chuyện ở huyện học được. Vì vậy Hồ Kiều dứt khoát giao chuyện này cho Hứa Thanh Gia giải quyết luôn với các công việc ở trước nha môn mà chuyển giao cho Mai huyện lệnh.

      Bọn trong huyện học biết vợ chồng Hứa huyện lệnh phải chuyển nên tự động cùng đến tiễn đưa nhà Hứa gia.

      Hứa Thanh Gia lúc còn tại chức, làm việc rất ràng rành mạch, sổ sách các loại thuế cũng chi tiết vì vậy khi bàn giao công tác rất thuận lợi nhanh chóng. Chỉ khoảng hai canh giờ bàn giao xong mọi vụ của huyện Nam Hoa cho chi huyện mới. Sau khi bàn giao công việc xong, Mai huyện lệnh còn mời ở lại uống rượu: “ Hứa đại nhân lần này ngài được thăng chức, biết ngài có thể cho hạ quan ít thời gian để hạ quan mời ngài chén ruowuh nhạt được !?”

      Mai huyện lệnh nhiệt tình giữ Hứa Thanh Gia lại uống rượu nhưng Hứa Thanh Gia lại rất kiên quyết từ chối : “ Mai đại nhân xin thứ lỗi. Tri phủ tiền nhiệm vẫn chờ ta đến bàn giao công việc. chén rượu cũng thể giải quyết được đống công việc còn bề bộn. Ta xin hẹn Mai đại nhân ngày sau đến phủ của ta, ta nhất định mời Mai đại nhân chén rượu này.”

      Mai đại nhân nghe được ý trong lời của cấp nên cũng cưỡng cầu giữ Hứa Thanh Gia lại.

      Thời điểm phu thê Hứa Thanh Gia rời khỏi huyện Nam Hoa chỉ cần hai cỗ xe ngựa. cái cho phu thê hai người và hai đứa ngồi. cái khác để người làm trong nhà dùng. Vốn gia định họ muốn im lặng mà rời , nào biết được tin tức bị người dân trong huyện biết hết vì vậy mỗi người đều đến cổng thành tiễn họ. Yên lặng theo tiễn họ đoạn, có nhiều người còn mang theo đồ ăn muốn đưa chút quà cho họ nhưng xe ngựa của họ lại quá nên phu thê hai người mực từ chối.

      Dân chúng huyện Nam Hoa đưa tiễn đoạn xa mà vẫn lưu luyến muốn về, Hứa Thanh Gia phải thúc dục họ trở về mấy lần mới cắt đứt đc đoàn người bám đuôi xe ngựa này.

      Trong xe ngựa phu thê hai người vẫn nhìn dân chúng càng ngày càng xa, trong mắt đều là vui vẻ nhưng cũng có chút lưu luyến. Chỉ có Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lúc này lại hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn nó mới nhìn thấy trận thế lớn như vậy mà chúng lại còn hiểu lí do nữa. Vì vậy hai đứa quay ra hỏi Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều: “ Cha, mẹ bọn họ làm cái gì vậy!?”

      Hồ Kiều kéo hai đứa vào lòng cho bọn nó biết: “ Bọn họ cảm thấy cha các con làm quan tốt, nỡ để rời , nên mới theo tiễn chúng ta đấy.”

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cái hiểu cái , đối với khái niệm quan tốt – quan xấu bọn nó cũng chẳng biết tiêu chuẩn như thế nào vì vậy lại hỏi: “ Vậy quan xấu có bộ dạng như thế nào?”

      Hồ Kiều xoa đầu hai đứa : “ Chắc là nếu dân chúng nghĩ là quan xấu quan xấu !”




      levuong, Chris_Luu, saoxoay15 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 63.1


      Hứa phủ ở quận Vân Nam nằm ở thành đông, đó là tòa nhà lớn có ba gian nhà, cách nha môn bảy- tám con phố. Hàng xóm xung quanh toàn phú hộ hoặc quan viên trong quận.

      Sau khi phu thê Hứa Thanh Gia tới nơi liền bắt đầu thu thập, sắp xếp lại nhà mới, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối chạy khắp nơi tìm hiểu căn nhà, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi như tìm ra lục địa mới, hai đứa chạy nhảy từ tiền viện đến hậu viện đùa nghịch, phía sau chúng còn có Vĩnh Lộc chạy theo thở hồng hộc chạy theo hô: “ Tiểu thiếu gia của ta ơi…nghỉ chút…nghỉ chút …”

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thấy bộ dạng này của Vĩnh Lộc chạy càng hăng hơn. Hai đứa nghịch ngợm bỏ lại Vĩnh Lộc chạy vào hậu viện trốn sau cây thụ cổ, khiến Vĩnh Lộc như con ruồi chạy loang quang khắp nơi tìm chúng, dọa cho Vĩnh Lộc sắp khóc chạy báo cáo với Hồ Kiều. Sau đó hai tiểu quỷ kia bị Hồ Kiều phát động tất cả mọi người trong nhà lùng tìm, kết quả cuối cùng là hai đứa bị Hồ Kiều phạt đứng hai giờ. Hai đứa bị phạt bĩu môi đứng ở góc nhà vẽ hình tròn…

      Từ sau khi mẹ sinh ra tiểu muội muội chúng cảm thấy thấy địa vị của mình trong gia đình hạ xuống rất nhiều, vì vậy chúng vẫn nên thu liễm lại chút tốt hơn.

      Vĩnh Lộc trước khi đến Hứa phủ chịu rất nhiều khổ sở, thân thể cũng hư hại rất nhiều. Tuy sau khi đến Hứa phủ Hồ Kiều nhắn lại với mấy bà tử chiếu cố Vĩnh Lộc nhiều hơn chút, nhưng dù sao việc này cũng phải là chuyện sớm chiều có thể bồi dưỡng được thân thể tốt. Đại nhân thân thiện, chủ mẫu quan tâm, được ăn no mặc ấm - đây đều là những việc mà Vĩnh Lộc chưa bao giờ dám mơ ước tới. Bởi vậy đối với những chỉ lệnh của phu thê Hứa Thanh Gia đều chấp hành rất nghiêm. Sau khi thấy hai đứa nghịch ngợm bị phạt, cũng đáng thương lẳng lặng đứng bên ngoài, chỉ sợ Hồ Kiều tức giận đuổi .

      Mọi người bên ngoài đều , nếu tiểu chủ tử phạm sai lầm người chịu phạt đầu tiên luôn luôn là người hầu. Vĩnh Lộc phần lớn thời gian đều theo Hứa Thanh Gia ở tiền viện. Vì gần đây bọn họ dọn đến nhà mới nên mới bị Hồ Kiều giao phó trông coi hai đứa . Hồ Kiều thấy Vĩnh Lộc so với hai đứa phạm sai còn sợ hãi hơn vì vậy liền bị bộ dáng lúc này của chọc cười.

      “ Ngươi… đứa này cũng quá thành rồi, ngươi vào nội viện cho thỏ con ăn , cứ để cho hai tiểu tử này hảo hảo suy nghĩ lại lỗi lầm của mình.” Vĩnh Lộc dưới ánh mắt khinh bỉ của hai đứa vào nội viện. Hai con thỏ và con chó được sắp xếp tốt ở góc nội viện.

      Trong nha có thêm đứa vì vậy quyền lợi ở cùng phòng với Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối bị tiểu muội muội tước đoạt. Hai đứa nó giờ bị chuyển đến gian phòng bên cạnh phòng của phu thê Hứa gia, buổi tối có thêm bà tử chăm sóc.

      Lúc đầu hai huynh đề còn quen, nhưng về sau chúng phát chính mình ngủ tự do lại cao hơn trước. Chúng còn ở dưới giám sát của cha mẹ vì vậy hai huynh đệ chúng nằm giường bàn bao nhiêu chuyện xấu cũng sợ bị dạy bảo.

      Sau khi đến nhà mới mặc dù Hồ Kiều để hai huynh đệ ngủ riêng nhưng vẫn là ngay phòng sát vách phòng của mình, nhưng dù sao hai đứa rồi cũng lớn vì vậy Hồ Kiều cũng sắp xếp thêm tiểu viện bên cạnh chủ viện để sau này bọn lớn hơn chút chuyển vào đó ở. Vì là nơi ở riêng của hai đứa vì vậy Hồ Kiều cũng cho người bố chí theo sở thích của chúng, 2 con thỏ và con chó cũng được sắp xếp trong góc tiểu viện.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối sáng sớm rời giường liền đến tiền viện cùng Phương sư phó luyện võ sau đó mới trở về rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó lại tiểu viện cho thỏ con và chó con ăn. Chó con cả ngày nằm trong ổ của nó còn hai con thỏ Mèo Hoa và Đại Ngưu đều dính theo sau hai đứa , đúng là tấc rời.

      Hồ Kiều tại thấy chua sót khi nuôi con trai, hai tiểu tử kia cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bám theo Phương sư phó hay Vĩnh Thọ chạy ra bên ngoài chơi. Quận Vân Nam là châu quận lớn, kinh tế cũng phát triển. So với huyện Nam Hoa quận Vân Nam phồn hoa hơn rất nhiều, bất kể là đồ ăn hay đồ chơi đều phong phú đa dạng hơn huyện Nam Hoa rất nhiều. Những năm qua Hồ Hậu Phúc chọn mua hàng hóa cũng đều từ quận Vân Nam, mà hai tiểu tử kia nhận quà của Hồ Hậu Phúc cũng chỉ là vài món quà . Sau khi hai đứa được tận mắt thấy tình cảnh ở quận Vân Nam hoa cả mắt nhìn ngó khắp nơi chán, nhìn hai đứa như hai đứa nông dân nhà quê lần đầu thấy phồn hoa của thành thị.

      Đến cuối năm nay Hứa Tiểu Bảo cũng bốn tuổi rồi, Hứa Thanh Gia cân nhắc mời vị tiên sinh về dạy vỡ lòng cho hai đứa, tránh cho bọn suốt ngày chỉ đặt tâm tư vào chuyện chạy loạn bên ngoài mà bỏ bê việc học.

      Hồ Kiều sau khi suy nghĩ đến tuổi nhập học của bọn trẻ nên cũng đồng ý với đề nghị này, vì vậy giờ bọn họ cũng chỉ chờ gặp được người phù hợp mời về trong nhà dạy.

      Sau khi sắp xếp mọi chuyện trong nhà xong Hứa Thanh Gia liền đến nha phủ điểm danh nhậm chức. Hàn Nam Thịnh nghe được chuyện dân chúng đưa tiễn Hứa Thanh Gia mười dặm khi rời , vì vậy đối với cách làm quan của Hứa Thanh Gia rất tán dương.

      Mai huyện lệnh sau khi thay thế vị trí của Hứa Thanh Gia liền phát công việc trong huyện đều thực ngay ngắn ràng, cũng biết thông tin Hứa Thanh Gia rất được bên tin trọng vì vậy khi Mai huyện lệnh viết thư báo cáo nhậm chức cho cấp cũng hết lòng khen ngợi Hứa Thanh Gia cũng đem chuyện dân chúng huyện Nam Hoa rơi lệ tiễn Hứa Thanh Gia mười dặm miêu tả chi tiết trong thư và cũng nhận xét Hứa Thanh Gia là vị quan mẫu mực là tấm gương sáng cho noi theo.

      Sau khi đọc thư báo cáo nhậm chức của Mai huyện lệnh Hàn Nam Thịnh càng cảm thấy vui vẻ, quả nhiên nhìn lầm người mà, đến ngay cả Mai huyện lệnh chưa biết cũng có thêm vài phần hảo cảm. Hàn Nam Thịnh cảm thấy vị huyện lệnh tân nhiệm của huyện Nam Hoa này cũng rất có mắt nhìn người…Có thể cũng là vị quan tốt!?

      Quận Vân Nam có hệ thống quan viên đầy đủ hơn nhiều so với huyện Nam Hoa. Ngày đầu tiên Hứa Thanh Gia đến nhậm chức đó là gặp mặt các cấp quan khác trong quận. Mọi người trước kia cũng gặp mặt Hứa Thanh Gia tại phủ của Hàn Nam Thịnh, hôm nay gặp mặt cũng chỉ là để hiểu hơn các chức vụ và công việc của mọi người ở quận Vân Nam. Sau đó Hứa Thanh Gia cũng được Hàn Nam Thịnh phân bổ vị trí tri phủ quận Vân Nam. mất 3 ngày để nắm các công việc tại quận Vân Nam.

      Các quan viên mới nhầm chức theo thường lệ đều được đồng liêu mở tiệc đón tiếp, điều này với Hứa Thanh Gia cũng ngoại lệ, nửa tháng đầu khi mới tới quận Vân Nam Hứa Thanh Gia khi trở về nhà đều trong tình trạng say khướt, sau nửa tháng tiệc rượu mới bắt đầu tỉnh táo làm việc đến lượt Hồ Kiều nhận được rất nhiều thiệp mời.

      Nàng hôm nay có tham gia cuộc hội họp gia quyến quan viên, nhưng nàng cũng chỉ biết Hàn tiểu thư, còn có Hàn phu nhân có mấy hảo cảm với nàng, những người còn lại nàng chưa từng gặp nên cũng chỉ muốn đứng yên chỗ. Bất quá Hàn tiểu thư lại rất nhiệt tình lôi kéo nàng giới thiệu với đám gia quyến của quan viên quận Vân Nam.

      Vốn quan trường mọi người đều coi trọng xuất thân. Hàn phu nhân xưa nay thanh cao vì vậy đối với xuất thân của Hồ Kiều vẫn rất để ý. Mòi Hồ Kiều tham gia yến hội cũng chỉ là vì nể mặt Hàn Nam Thịnh. Từ việc lần trước Hàn phu nhân cũng sợ việc thích Hồ Kiều khiến cho phu thê hai người sảy ra xung đột, mà nàng cũng muốn kết thân với Hồ Kiều nên cũng chỉ mời nàng ta tới cho có.

      Hồ Kiều cũng nhận ra suy nghĩ của Hàn phu nhân nên cũng chỉ giữ thái độ khách khí mất lễ nghĩa mà thôi. Các vị tiểu thư phu nhân khác biết nội tình bên trong nhưng thấy Hàn tiểu thư nhiệt tình giới thiệu Hồ Kiều như vậy đều nghĩ là do Hàn phu nhân sắp xếp, dù sao thân phận của Hàn phu nhân cũng tiện lôi kéo tri phủ phu nhân khắp nơi giới thiệu. Nhưng từ việc Hàn phu nhân để nữ nhi nhà mình dẫn dắt Hồ Kiều trong yến hội cũng đủ thấy coi trọng của nàng.

      Nghĩ tới Hứa tri phủ là người được phủ quân đại nhân coi trọng, chuyện Hàn phu nhân coi trọng Hồ Kiều cũng là chuyện dễ hiểu. Đúng là chó ngáp phải ruồi, Hồ Kiều mới đến quận Vân Nam mà thái dộ cũng nịnh bợ ai nhưng ngoài dự kiến lại được mọi người đối đãi rất nhiệt tình.

      Tóm lại khởi đầu của phu thế Hứa gia tại quận Vân Nam cũng tệ. người vội vàng nhận vụ của quận Vân Nam, kết giao với đồng liêu mới, tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp. người mở rộng xã giao, mau chóng hòa nhập với cuộc sống mới, Hơn nữa có giúp đỡ của Hàn tiểu thư, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

      Chỉ có điều, trong cuộc sống luôn luôn có chút việc ngoài ý muốn mà bọn họ bao giờ có thể dự đoán được.

      Hứa Thanh Gia mỗi ngày ra ngoài làm việc đều dựa vào hai chân. Mà được vài bước đều gặp đồng liêu, chỉ có điều mấy dồng liêu ở châu quận đều có xe ngựa đưa đón, chính cũng cảm thấy mình so với họ có gì khác biệt. Nhưng Vĩnh Thọ lại thay đại nhân nhà mình ấm ức việc này với Lạp Nguyệt.

      levuong, Chris_Luu, saoxoay15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :