1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      editor: Cobe

      Chương 55:

      Mã lão đầu giục ngựa chạy nhanh, đến chạng vạng tối vào đến huyện thành.

      Lúc này tâm trí Hồ Kiều sớm bay vào trong nhà, sau khi xuống xe ngựa nàng chào sai dịch giữ cửa xong liền chạy vào bên trong, bị Hứa Thanh Gia giữ mới chậm lại, cũng kịp nhìn thấy ánh mắt muốn lại thôi của sai dịch.

      " đến cửa nhà rồi chẳng nhẽ hài tử còn có thể lạc mất được sao, nàng chậm chút." Ngủ được giấc nên lúc này tinh thần nàng tỉnh táo hơn hẳn, xem ra buổi tối có thể tái chiến được rồi, Huyện Lệnh đại nhân thầm suy tư.

      Phu thê hai người nắm tay nhau tiến vào cửa nhà lại phát nha hoàn vú nuôi trong nhà đều ở đây, trong lòng cả hai lập tức hoảng sợ. Bà tử phụ trách việc bếp núc nghe được động tĩnh nên chạy tới, cho hai người rằng đám ở trong vườn. Hai phu thê trao đổi ánh mắt nghi hoặc, chẳng lẽ hoàng trưởng tử tới rồi sao?

      Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều tiến vào Thính Phong Viện, quả nhiên nhìn thấy thiếp thân thị vệ của Vũ Sâm, sau khi vào họ liền phát ổn.

      Hoàng trưởng tử duỗi tay chân nằm dựa vào gối tựa đầu giường, hai bạn mập mạp rất vui vẻ bò qua bò lại người hoàng trưởng tử. Vũ Tiểu Bối có kinh nghiệm của lần trước, bé chảy nước miếng gọi: "Phụ thân -----", Hứa Tiểu Bảo chần chừ chút rồi cũng mềm mại gọi theo: "Phụ thân ----".

      Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều bị dọa đến mức chân mềm nhũn.

      Vũ Sâm xoa đầu hai hài tử chút, vẻ hung ác sắc bén mặt do quanh năm sát phạt cũng dịu xuống, hai đứa còn trực tiếp coi trở thành cái đệm mềm, bò qua bò lại còn chưa thấy đủ mà còn muốn đứng lên nhảy hai cái, còn luôn miệng gọi "phụ thân, phụ thân" ngừng. Cũng may thân thể Vũ Sâm tốt, hoàn toàn đủ khả năng làm đệm cho hai đứa chơi.

      Hồ Kiều bước lên vài bước, nàng túm lấy cái tiểu gia hỏa tùy tiện nhận cha của nhà mình từ người Vũ Sâm xuống, Hứa Tiểu Bảo chơi hăng say, bỗng nhiên bé bị túm lấy nhấc lên trung, lại rơi vào lòng mẫu thân nhà mình, dù hai ngày gặp bé cũng có chút bất mãn, bé giãy giụa thôi, còn vươn tay hướng tới chỗ Vũ Sâm: "Phụ thân-----" Mau ôm con lại chơi!

      Mặt cha ruột Hứa Thanh Gia bị xem đen như đít nồi rồi.

      Vũ Sâm thấy dáng vẻ vô lại này của bé con liền cười ha ha, tay vuốt dúm tóc đen đầu nhi tử nhà mình, tay vươn về phía Hứa Tiểu Bảo: "Ngoan, tới đây!"

      Hứa Tiểu Bảo giương nanh múa vuốt muốn tiếp tục qua đó chơi bị Hồ Kiều vỗ lên mông bé hai cái, nàng hiểu lúc này dù mình có giải thích cho bé rằng được nhận cha lung tung bé cũng hiểu được, cái này cũng do tâm lý, vì sao Tiểu Bối có thể gọi mà bé lại thể gọi chứ, đây là có đạo lý mà.

      "Điện hạ và Tiểu Bối cứ bồi dưỡng tình cảm, hạ quan dẫn theo thê nhi về trước." Hứa Thanh Gia lau lau mồ hôi lạnh trán, Hồ Kiều xách theo Hứa Tiểu Bảo còn giãy giụa ngừng, mặc kệ bé giãy giụa, nàng dứt khoát xách cổ áo bé túm .

      Hứa Tiểu Bảo ở tay mẫu thân giống như con cua bị tóm ra khỏi nước, chân tay bé vung vẫy loạn xạ, còn hướng về phía Vũ Tiểu Bối lắc tới lắc lui người Vũ Sâm thảm thiết hô lên: "Tiểu Bối--------"

      chơi đùa hăng say Vũ Tiểu Bối ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, lúc này bé mới phát ca ca đáng thương sắp bị nương xách , lập tức bé cũng hô lên vô cùng hoảng sợ: "Tiểu Bảo-------"

      Hai đứa trẻ như biểu diễn vở kịch ly biệt vậy.

      Vũ Sâm nhìn nhi tử mếu máo khóc, trong miệng ngừng gọi "Nương... Tiểu Bảo", lại nhìn Hứa Tiểu Bảo bị Hồ Kiều xách cũng hai mắt đẫm lệ mông lung vươn tay về phía Vũ Tiểu Bối, nhất thời cười lớn ra tiếng.

      Trong tiếng cười của hoàng trưởng tử điện hạ, nhà Hứa Thanh Gia khẩn cấp lui ra như chạy trốn vậy.

      Sau lần kinh hãi này, Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều nhất trí cho rằng có lẽ phải giải thích cho hài tử về cách xưng hô cha nương chỉ dành cho người duy nhất mà thôi.

      Đáng tiếc Hứa Tiểu Bảo mới chỉ có hai tuổi, việc như Vũ Tiểu Bối là hài tử nhà người khác gửi nuôi ở đây, Ninh Vương điện hạ mới là cha ruột của bé này vẫn thể cho hài tử nghe, ngộ nhỡ bé lỡ miệng tốt.

      Nhưng Hứa Tiểu Bảo lại khăng khăng cho rằng cha nương lừa bé, ràng Vũ Tiểu Bối nhiều hơn bé người cha, hai đứa cùng bú sữa mẹ, đánh nhau ồn ào mà lớn lên, sao Vũ Tiểu Bối lại có thể nhiều hơn mình người cha được chứ?

      Hồ Kiều cũng thể cho bé biết, cha con phải cha của Tiểu Bối, Vũ Sâm mới là cha ruột của Tiểu Bối được.

      Vũ Tiểu Bối chẳng những là đứa trẻ bướng bỉnh mà tính tình bé còn có phần mạnh bạo, vẫn vì suy xét đến tâm trí trẻ thơ của bé nên loại chuyện này chờ đến khi Hoàng trưởng tử điện hạ chuẩn bị đưa bé về kinh mới cho bé cũng muộn.

      Cuối cùng phu thê hai người vẫn thể thành công thuyết phục Hứa Tiểu Bảo. Đêm đó, như thường lệ Vũ Tiểu Bối muốn tìm mẹ liền được vú nuôi ôm về. Ngày hôm sau khai nha, Huyện Lệnh đại nhân thể vắng mặt, Hồ Kiều lại để vú nuôi sáng sớm ôm Vũ Tiểu Bối đến Thính Phong Viện. Hai đứa này chờ khi Hứa Thanh Gia vừa liền bám lấy Hồ Kiều, mỗi đứa bên quấn lấy nàng, vô cùng muốn rời xa, như thể hai đứa ngủ đêm mới nhớ ra chuyện mẫu thân vứt bỏ chúng nó hai ngày đêm là .

      Lạp Nguyệt kể lại những hành động của hai hài tử sau khi phu thê Huyện Lệnh rời : "...Ban ngày còn đỡ, chúng nô tỳ dẫn hai tiểu lang quân chơi trong vườn, hai tiểu lang quân chơi rất vui vẻ nhưng đến buổi tối lại khóc quấy đòi tìm cha mẹ, đến tận nửa đêm khóc mệt mới ngủ thiếp ..." Vú nuôi và Lạp Nguyệt bị hai tiểu tử này khóc đến mức đau hết cả đầu, bao nhiêu lời dỗ dành cũng thấy hiệu quả, hai người thay phiên nhau ôm hai bé vào lòng dỗ ngủ cũng vô dụng, tóm lại đến buổi tối hai hài tử nhất định đòi tìm cha mẹ.

      "Sáng sớm thức dậy cổ họng của hai lang quân đều sưng lên, còn làm phiền Tiền bộ đầu bốc hai thang thuốc uống mới đỡ... Cũng may buổi trưa hôm sau Ninh Vương điện hạ tới chơi cùng hai tiểu lang quân buổi trưa..."

      Khó trách thời điểm hai người vào cả hai còn chơi đùa vui vẻ như vậy.

      Hồ Kiều thực thể tưởng tượng ra cảnh Ninh Vương điện hạ chơi đùa cùng với hai đứa trẻ. Có điều nếu nàng biết được Ninh Vương điện hạ chơi với hai đứa trẻ như biểu diễn xiếc có lẽ nàng mắc bệnh tim mất, cách chơi này hoàn toàn khác với trò chơi nhã nhặn, lịch của Huyện Lệnh đại nhân.

      Lạp Nguyệt nghĩ phu nhân nhà mình cũng coi như là nữ tử vô cùng can đảm nhưng nếu nàng nhìn thấy nhi tử nhà mình bị ném qua ném lại chỉ sợ trong lòng phu nhân cũng sợ run nên nàng quyết định giấu giếm chuyện này.

      Sau khi ăn xong điểm tâm, Hồ Kiều lại để cho vú nuôi mang Vũ Tiểu Bối đến Thính Phong Viện chỗ Ninh Vương điện hạ nhưng Vũ Tiểu Bối quấn lấy nàng rời, mà Hứa Tiểu Bảo cũng túm lấy Vũ Tiểu Bối buông. Hồ Kiều còn cách nào, chỉ đành mỗi tay dắt đứa, tự mình dẫn Vũ Tiểu Bối qua đó.

      đường hai đứa còn muốn ra những điều ngày thường hai bé thích ở dọc đường , thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát ổ kiến, hoặc là quan tâm cá bơi dưới ao, sen sớm héo tàn dưới hồ... Tốc độ di chuyển cực kỳ chậm.

      Cũng may Hồ Kiều sớm được mài giũa tính tình bởi hai tiểu tử này, nàng nhanh chậm theo hai đứa, đúng lúc trả lời những vấn đề hai đứa đưa ra. Ví dụ như Hứa Tiểu Bảo rất đồng tình với cá bơi dưới hồ, "Nương, cá ở trong nước lạnh sao?...Lấy lò sưởi ấm cho cá... Lò sưởi..."

      Vũ Tiểu Bối lập tức ủng hộ đề nghị vô cùng nhân đạo của ca ca, bé vỗ vỗ hai bàn tay nhắn mũm mĩm của mình: "Lấy lò sưởi… lấy lò sưởi…”

      Hồ Kiều: “...”

      Có hài tử đôi khi chỉ có tính kiên nhẫn là đủ, nàng còn phải có sức chống đỡ những ý tưởng viển vông tùy thời xuất của mấy tiểu tử này.

      Hồ Kiều đường lừa gạt hai tiểu tử đến Thính Phong Viện. được nửa đường cả bọn liền gặp Vũ Sâm, luyện quyền trong sân trống, tư thái như hạc khiến hai đứa mê mẩn. Chờ đến khi đánh xong bộ quyền đôi bàn tay của hai tiểu tử vỗ đến đỏ hết lên, Hứa Tiểu Bảo còn lấy từ trong cái túi luôn mang bên người ra hai văn tiền, "coong…coong" ném tới dưới chân .

      Vũ Tiểu Bối cam lòng chịu thua, bé lập tức học theo, cũng lấy từ trong túi bên người ra mấy đồng tiền ném tới dưới chân cha ruột mình.

      Vũ Sâm vốn được cổ vũ bởi những tiếng vỗ tay của hai tiểu tử, mặt lên ý cười, nhưng đến khi hai tiểu tử ném tiền sắc mặt liền cứng lại.

      là hoàng trưởng tử thiên tuế cao quý, ngoại trừ phải dập đầu trong nội cung Đại Minh đến nơi nào cũng được mọi người quỳ lạy, nào biết lại có thể gặp được loại đối xử này ở huyện Nam Hoa chứ.

      Hai đứa Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn biết bản thân chọc họa, cả hai còn chạy tới kéo góc áo Hồ Kiều, xòe hầu bao trống trơn đến trước mặt nàng: "Nương... Hết mất rồi... Cho con thêm tiền tiền ..."

      Hồ Kiều lấy tay áo che mặt, nàng thực thể tin những chuyện phát sinh trước mặt mình.

      Ánh mắt Vũ Sâm thẳng tắp bắn qua, "Hứa phu nhân giải thích cho bản vương chút, chuyện này là sao đây?"

      Hồ Kiều lắp bắp, hai hài tử còn níu lấy góc áo nàng quấy rối: "Nương... nương, xiếc khỉ xiếc khỉ..."

      "Chuyện này... Tháng trước thần phụ dẫn theo hai hài tử đường ... gặp được gánh xiếc..." Mồ hôi lạnh trán Hồ Kiều túa ra, nàng khom lưng, hận thể khiến tai Hoàng trưởng tử điếc luôn.

      -------- Chỉ là tháng trước nàng dẫn theo hai hài tử phố gặp được gánh xiếc, cái người làm xiếc kia cũng đánh loạt quyền, sau khi diễn xong, quần chúng xung quanh liên tục ném tiền vào trong, những đồng tiền giống như mưa rơi lúc, như vậy nên hai đứa này liền nhớ kĩ.

      Khóe môi Vũ Sâm hơi cong lên, màu mắt cũng đậm hơn, cũng biết giận hay cười nữa, dù sao cái vẻ mặt kia tuyệt thể coi là hòa nhã: "Đây là... Coi bản vương thành diễn xiếc mà thưởng hay sao?"

      Hồ Kiều bị hai con gấu con túm chặt góc áo, lúc này nước đến chân nàng chỉ có thể kiên trì cười gượng với Vũ Sâm: "Điện hạ chớ buồn bực! Ngài hãy nghĩ đến chỗ tốt , đây là... Đây là biểu trí nhớ hơn người của Tiểu Bối, bé học theo như vậy tương lai hẳn văn võ song toàn, tài trí hơn người!" Những lời vuốt mông ngựa ràng như vậy đến chính nàng còn bị bản thân làm cho buồn nôn nữa là.

      Phượng tử long tôn nếu phải vì cái vị trí kia nếu an phận hẳn có thể bảo vệ đời phú quý.

      Đây chính là phần ý thức trách nhiệm của nàng từ khi nuôi dưỡng Tiểu Bối, dù thế nào nàng cũng muốn đứa này cả đời bình an mới được.

      Cũng biết Vũ Sâm nghĩ đâu, có lẽ bị những lời lẽ vuốt mông ngựa mà Hồ Kiều vắt hết óc mới nghĩ ra được này khiến cho run rẩy nên phất phất tay với nàng. Hồ Kiều ném Vũ Tiểu Bối cho Vũ Sâm còn mình cắp Hứa Tiểu Bảo dưới nách rồi bỏ chạy.

      chạy biết mấy con gấu con này còn làm nàng phải chịu tai họa gì đâu.

      Vũ Tiểu Bối trơ mắt nhìn Hồ Kiều kẹp Hứa Tiểu Bảo nhanh chóng tháo chạy, bé há miệng hô "Nương" nhưng lại có chút hiệu quả. Bé chỉ có thể quay đầu nhìn Ninh Vương điện hạ còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy nụ cười kỳ lạ khuôn mặt cha ruột bé giật mình hơi hơi lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy đề phòng: "Con... Con chơi với khỉ nữa đâu..."

      Vũ Sâm: “...”

      Ninh Vương điện hạ tốn thời gian chung trà, hết lấy điểm tâm lại đến kẹo mật mới có thể moi lời từ miệng nhi tử nhà mình.

      ra ngày đó sau khi xem xong xiếc khỉ, hai bạn bị người biểu diễn xiếc cùng với con khỉ đáng mê hoặc, chỉ muốn ở lại chơi với con khỉ làm xiếc nhưng lại bị Hồ Kiều cưỡng chế dẫn về. đường về nàng giảng cho hai đứa 'cảnh ngộ bi thảm' của những người biểu diễn xiếc cũng như những con khỉ con, ví dụ như tập tốt được ăn cơm, bị roi đánh, đừng nhìn những con khỉ kia cả người toàn lông, kết quả của những trận roi ấy vô cùng kinh khủng, sau cùng đít khỉ bị đánh cho thành đỏ rực mảng, ngay cả lông cũng còn.

      Vũ Sâm: “...”

      Hứa phu nhân, đây là phương pháp giáo dục kỳ lạ gì vậy?

      Nhưng nhìn thấy nhi tử nhà mình khi nhắc tới mẫu thân, ánh mắt bé tràn đầy tin cậy cùng với khóe miệng ngăn được vui vẻ, nhịn được mà nhớ tới mẹ ruột của mình ở trong thâm cung.

      Dường như trong trí nhớ của mình, cũng cảm nhận được loại phương thức giáo dục giống như của Hứa phu nhân đây mà trong trí nhớ, thơ ấu của chỉ có quy củ quy củ cùng với những bài học làm mãi hết và những bài quyền luyện mãi xong.

      đường chạy trối chết trở lại, Hồ Kiều lần nữa lấy thái độ thận trọng suy tính tâm tình Ninh Vương điện hạ sau khi gửi nuôi nhi tử, nàng cảm thấy phương pháp giáo dục của mình mặc dù sai nhưng dường như quá phù hợp với phương châm giáo dục phượng tử long tôn của hoàng thất phải.

      Đợi đến khi Hứa Thanh Gia hạ nha trở lại, bị lão bà nhào đến ôm lấy, loại thái độ nhiệt tình hoan nghênh này ảnh hưởng đến , cũng dùng thái độ nhiệt tình như vậy ôm đáp lại nàng, Hứa Tiểu Bảo từ phía sau chui ra: "Xẩu hổ xấu hổ... Nương xấu hổ xấu hổ..."

      Lạp Nguyệt nghiêng đầu vờ như nhìn thấy, nàng che lại đôi mắt của tiểu tử này, cưỡng chế ôm bé , để lại gian cho đôi phu thê biết xấu hổ này.

      Nếu Hồ Kiều chỉ có mình, kỳ thực nàng cũng cảm thấy hoàng quyền có gì đáng sợ, chuyện sinh tử của cá nhân nàng có thể coi nhưng hôm nay nàng lập gia đình, có trượng phu có nhi tử, thời gian qua lại trải qua vô cùng thoải mái. Đến khi ở trong bình mật nàng bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Ninh Vương điện hạ tay cầm trọng binh nhìn chằm chằm khiến sau lưng này lập tức tuôn ra tầng mồ hôi lạnh, ý định đầu tiên của nàng chính là muốn bàn bạc với Hứa Thanh Gia.

      Hứa Thanh Gia nghe lão bà kể lại liền nắm tay lên miệng ho khan tiếng, trong giọng của chứa đựng ý cười: "Nếu Ninh Vương điện hạ cho nàng lui xuống, trừ khi ghi hận trong lòng ra có lẽ cũng quá tức giận đâu."

      Ghi hận trong lòng mà còn tính là tức giận hả?

      Hiểu biết của Hồ Kiều đối với cách giáo dục phượng tử long tôn của vương quyền phong kiến quả thực là có, nàng chỉ là dân chúng nho mà thôi. Trước kia thân là người lính, coi như lời có chút trái với lẽ thường nhưng cũng tồn tại hình thức chém đầu bừa bãi, sinh mệnh cũng có bảo đảm. Ở kiếp này nàng cũng dám cam đoan khiến con đường làm quan của Hứa Thanh Gia thêm ấm ức hoặc chừng còn có thể gây nguy hiểm tới sinh mạng của trượng phu nhi tử, tất nhiên thể nhầm bước được.

      Hứa Thanh Gia vỗ về lão bà, ngày đó đến Thính Phong Viện bái kiến Ninh Vương điện hạ còn đặc biệt thành khẩn thỉnh tội với Ninh Vương điện hạ: "Điện hạ, nội tử xuất thân từ thương hộ phố phường, từ nàng chưa từng đọc sách viết chữ, lá gan nàng lại nên rất dễ bị dọa. Lúc nãy trở về nàng bị hù dọa đến mức trong mắt sóng nước lăn tăn, rằng khiến Ninh Vương điện hạ giận dữ. Dù sao ... nàng cũng chỉ nghịch ngợm chút, lại thích dẫn bọn vui đùa, nàng nam hài tử nhất định phải rèn luyện sức khỏe tốt, dù sao cũng là có ý tốt, mong điện hạ thứ cho nàng tội bất kính!"

      Vũ Tiểu Bối vốn nằm trong lòng Vũ Sâm chơi cửu liên hoàn bằng bạch ngọc thấy Hứa Thanh Gia, thế là bé liền từ trong lòng Vũ Sâm bò xuống, chạy tới trước mặt Hứa Thanh Gia, dâng cái cửu liên hoàn đến trước mặt , "Cha, cha giải ."

      Hứa Thanh Gia: “...”

      Cái con gấu con phá đám này!

      vốn đến đây để thỉnh tội nhưng con của Ninh Vương điện hạ lại ở ngay trước mặt mà gọi mình là cha, đây còn phải là càng khiến Ninh Vương điện hạ chú ý hay sao?
      levuong, saoxoay, Kimanh125722 others thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Hai tiểu quỷ này hài quá.

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 56.1


      Mùa thu năm Hiển Đức hai mươi hai, Thổ Phiên lại tập trung binh lính hướng về biên cảnh Đại Chu, hoàng trưởng tử Vũ Sâm mang mười vạn Định Biên Quân nghênh địch, làm cho quân đón đầu Thổ Phiền bị tổn thất nặng. Biên cảnh chiến thường xuyên, ở tại Định Biên quân doanh- Thượng mỹ nhân bị hoàng trưởng tử điện hạ phái người đưa đến huyện Nam Hoa, cùng đến còn có nha hoàn bên người nàng cùng với Vân di nương.

      Đến đưa người là Thôi lục lang, tướng mạo so với Thôi ngũ lang hung ác hơn, cả đường Thượng mỹ nhân cũng dám thêm cái gì. Sau khi đưa người vào Thính Phong Viện, cùng với Hứa Thanh Gia chuyện phen, chỉ nhờ Hứa phu nhân nuôi nấng Vũ Tiểu Bối, chi tiêu cần để ý. Có câu khác chuyển cho Hứa Thanh Gia, “Bổn vương thấy Hứa phu nhân có trách nhiệm có hiểu biết, Tiểu Bối giao cho vợ chồng Hứa huyện lệnh, bổn vương rất yên tâm!”

      Hứa Thanh Gia cân nhắc phen, ý tứ đại khái là nếu giao Vũ Tiểu Bối cho vợ chồng bọn họ, đó là để cho bọn họ nuôi nấng, về phần người khác - tỷ như Thượng mỹ nhân, chính là bởi vì chiến tranh thường xuyên, mang theo nữ quyến ở quân doanh là liên lụy thế nên mới đưa nàng tới.

      Hồ Kiều biết được Thượng mỹ nhân mang theo nha hoàn vào ở Thính Phong Viện liền dặn bà tử làm cơm đưa qua, dù sao hoàng trưởng tử điện hạ chưa bao giờ thiếu phí ăn uống, hơn hai người cũng có gì. Về phần mình nàng cũng muốn tốn thời gian bồi Thượng mỹ nhân, nay trong nhà có hai con gấu làm nàng bận muốn chết rồi.

      Biên cảnh chiến hỏa thay nhau nổi lên, thân là Huyện lệnh, Hứa Thanh Gia cũng rất bận rộn, phải tổ chức dân binh tuần phòng, lại có Cao Chính, Tiễn Chương hiệp trợ, miễn cho bọn đạo chích thừa dịp loạn sinh . Còn phải hạch toán quan thương lương thảo, vạn nhất bên có lệnh triệu tập lương thảo gần đại quân, đến lúc đó sợ khủng hoảng.

      Hồ Kiều trừ chiếu cố hai đứa còn phải chuẩn bị ba bữa tốt cho Hứa Thanh Gia, giữa trưa bảo nha đầu đưa cơm đến tiền nha. Hứa Thanh Gia mỗi ngày đều khuya mới trở về, trời còn chưa sáng dậy rồi, bận đến chân chạm đất.

      Dưới loại khí khẩn trương này, Thượng mỹ nhân bảo nha hoàn truyền lời phải ôm Vũ Tiểu Bối qua, “Mỹ nhân nhà ta , đáng thương tiểu quận vương có nương, nàng và nương tiểu quận vương lúc trước tình như tỷ muội, nay nàng coi tiểu quận vương như con đẻ, thỉnh Hứa phu nhân giao tiểu quận vương cho mỹ nhân đến nuôi nấng.”

      Việc này Hứa Thanh Gia sớm dặn nàng, Vũ Tiểu Bối cho dù là đưa đến vương phủ, đó cũng phải là giao cho Vương phi nuôi, quan hệ đến Thượng mỹ nhân. Huống hồ Ninh Vương điện hạ giao Tiểu Bối cho bọn họ nuôi nấng, tự nhiên là tín nhiệm hai vợ chồng bọn họ. Về phần vị Thượng mỹ nhân này, lúc trước thời điểm đưa Tiểu Bối cho nàng theo tới để chiếu cố, có thể thấy được Ninh Vương điện hạ cũng cảm thấy nàng là người đáng tin cậy, nếu nàng sinh cứ mực đừng để ý.

      Trải qua lần trước Hứa Thanh Gia cầu tình Ninh Vương điện hạ, chuyện xiếc khỉ đề cập tới nữa, Hồ Kiều cuối cùng cũng phục học bá lão công, cảm thấy có rất nhiều thời điểm ý tưởng cũng tồi, lại có chỉ thị Ninh Vương điện hạ tự nhiên cẩn tuân.

      nương về trước, để ta sửa soạn cho tiểu quận vương chút qua.” Hai con gấu này ăn cháo, mỗi đứa cầm cái muỗng , trong cổ vây cái yếm, lúc đầu khi bụng thực đói còn ngoan ngoãn ăn, ăn được nửa khi mà cơn đói qua liền cầm thìa chọc vào mặt đối phương, mặt cả hai đều lem luốc, còn bôi rất chi là vui vẻ, miệng cười ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng đều.

      Nha đầu truyền lời nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của hai đứa cũng hiểu được trực tiếp dẫn có chút khó coi, mắc công làm mỹ nhân vui, đơn giản về trước, chờ Hồ Kiều đưa Vũ Tiểu Bối đến Thính Phong Viện.

      Hồ Kiều bảo vú nuôi cùng nha hoàn tắm rửa sạch cho hai đứa , chính mình thu thập phen cũng về hướng Thính Phong Viện.

      Ở cửa Thính Phong Viện, người được phái ra chờ - Vân di nương nghĩ tới cách bốn năm sau, mình còn có cơ hội có thể bước vào hậu viện huyện Nam Hoa lần nữa. Bất quá chỉ bốn năm, hoa cỏ trong vườn hết thảy tựa hồ đều có biến hóa, lại tựa như có. Nàng còn nhớ Hồ Kiều lần đầu tiên đến hậu viện huyện Nam Hoa, ăn mặc keo kiệt, còn nàng ở sau lưng chê bai, trong lòng có chút thích vẻ thôn quê của nàng. nghĩ tới bốn năm này, nàng lại thành nữ chủ tử huyện nha huyện Nam Hoa này, mà mình lưu lạc đến bước này.

      Nếu phải nàng ngàn cầu vạn cầu, hai năm này cẩn thận phụng dưỡng Thượng mỹ nhân, hết sức nịnh bợ lấy lòng nên lúc đại chiến mới có thể theo Thượng mỹ nhân đến huyện Nam Hoa, chứ lần này đại chiến thành vật hi sinh chừng.

      Lúc Hồ Kiều đến, Vân di nương sầu não. Nàng (HK) nhãn lực tệ, ngay lập tức liền nhận ra phụ nhân trước mắt.

      “Chào Vân di nương.” Lúc trước tại hậu viện này nghe qua vị này ở sau lưng đánh giá vợ chồng bọn họ phen, ký ức Hồ Kiều hãy còn mới mẻ. Chỉ là nghĩ tới nàng nay theo Thượng mỹ nhân, khỏi cảm thấy bội phục nàng co được dãn được.

      Vân di nương thản nhiên liếc mắt phía sau nàng: “Tiểu quận vương đâu? Phu nhân mang tiểu quận vương lại đây, e rằng chỗ Thượng mỹ nhân dễ ăn .”

      “Chuyện của tiểu quận vương, ta chỉ làm theo Vương gia giao phó, cần gì phải làm phiền Thượng mỹ nhân?”

      Kỳ trong lòng Vân di nương cũng hiểu được, Ninh Vương điện hạ là người ham mê nữ sắc, so với việc ở cùng với phụ nhân trong nội trướng càng thích thao luyện với binh lính trong quân hơn. Lúc đầu sủng hạnh Vương mỹ nhân và Thượng mỹ nhân, ước chừng là để có con nối dõi. Sau Vương mỹ nhân sanh con, Thượng mỹ nhân lâu mà có tin tức liền rất ít khi đặt chân vào nội trướng của Thượng mỹ nhân. Ngẫu nhiên đại khái cần giải tỏa, liền chuyến đến chỗ Thượng mỹ nhân nhưng đều là xong ngay lập tức, ngay cả câu dễ nghe cũng có.

      Đôi khi Thượng mỹ nhân khơi mào câu chuyện, đều là hờ hững liếc mắt cái qua, dọa Thượng mỹ nhân ngay cả câu chuyện cũng đình chỉ, lắm miệng nữa, chỉ có vào lúc thừa sủng, cực lực đón ý hùa, nhưng cũng cũng thể chiếm được trái tim của Ninh Vương điện hạ.

      Vân di nương xem như cũng có hiểu biết về lòng dạ nam nhân, sau lưng biết bày cho Thượng mỹ nhân bao nhiêu chiêu, đáng tiếc... có lấy chiêu có thể thành công.

      Xem như Thượng mỹ nhân may, gặp phải là người chưởng binh nhiều năm - Ninh Vương điện hạ, sát phạt quả quyết, trí tuệ hơn người, lại là ở trong thâm cung lớn lên, loại tranh thủ tình cảm nào mà chưa thấy qua? Quả nhiên là người cứng rắn như đúc từ sắt ra, hoàn toàn thể bị lay động.

      Thời gian lâu, Thượng mỹ nhân cũng tức giận.

      Lần này bị đưa tới huyện Nam Hoa, Thượng mỹ nhân tâm nhãn lại lung lay, nhất thời nghĩ, nếu nàng đem tiểu quận vương từ trong tay Huyện lệnh phu nhân nuôi dưỡng ở dưới gối mình, đợi cho Ninh Vương điện hạ đánh xong trận trở về, nhanh năm chậm hai ba năm, nhìn thấy các nàng mẫu tử thân mật cực kỳ cao hứng. Nếu như trong lúc cao hứng đó để mình nuôi luôn tiểu quận vương càng tốt.

      Nay dưới gối nàng có con cái, thể cậy vào việc Ninh vương điện hạ sủng ái được nữa nên chỉ có thể nghĩ biện pháp vì mình mà mưu tính như vậy thôi.

      Thượng mỹ nhân ngàn tính vạn tính, nghĩ tới Huyện lệnh phu nhân là khúc xương cứng.

      Hồ Kiều mình vào, chào hỏi Thượng mỹ nhân tiếng liền ngồi xuống. người nàng có lệnh phong, Thượng mỹ nhân lại là thị thiếp được hoàng thượng ban cho Ninh Vương điện hạ, đến nay có phong hào gì, nếu đặt ở trong nhà bình thường, chính là tộc trưởng đưa cho con trai thông phòng nha đầu, chẳng qua thông phòng nha đầu này xuất thân tệ.

      Vốn thông phòng nha đầu này sinh con có thể được nâng lên làm di nương -- người sinh con xong tạ thế, Vương mỹ nhân cũng được phong cái hào sườn phi -- đáng tiếc bụng Thượng mỹ nhân lại biết phấn đấu, đến nay vẫn chỉ là thông phòng nha đầu mà thôi. Chẳng qua là thông phòng nha đầu của Ninh Vương điện hạ, so với thông phòng nha đầu nhà bình thường cao cấp hơn chút mà thôi.

      Thượng mỹ nhân thấy nàng lẻ loi mình, trong lòng có vài phần vui, nhân tiện : “Tiểu quận vương gởi nuôi ở quý phủ, từ khi sinh ra ta chỉ mới được liếc mắt cái, đến nay còn chưa từng gặp qua.” Lại lấy khăn lau lau khóe mắt: “Lúc trước ta và mẹ ruột tiểu quận vương cùng phụng dưỡng điện hạ, nghĩ tới sau nàng lại để lại đứa đáng thương này mà rồi, trong lòng ta lúc nào cũng nhớ tiểu quận vương, nếu hôm nay đến đây, phu nhân đem tiểu quận vương tới cho ta nuôi nấng coi như thành toàn cho hồi tình tỷ muội của chúng ta.”

      Hồ Kiều trong lòng đối với các nàng “tỷ muội tình thâm” xem thế là đủ rồi, khỏi nghi hoặc: Vương mỹ nhân và Thượng mỹ nhân phải là quan hệ tình địch sao? Chỉ là trước giờ nàng ít khi giả bộ, phải suy nghĩ hồi mới nghĩ đến, nguyên lai Thượng mỹ nhân đây là diễn trò à nha!

      Bất quá nàng là kẻ dầu muối đều thấm, chỉ đáp câu: “Điện hạ đưa tiểu quận vương đến chỗ phu thê chúng ta, dặn chúng ta nuôi dưỡng tiểu quận vương, hề chúng ta giao cho người khác nuôi.”

      Thượng mỹ nhân: “...”

      Cái đồ phụ nhân này rốt cuộc có hiểu mình vậy?

      Nàng là người của Ninh Vương điện hạ, mà vị Huyện lệnh phu nhân này cũng chỉ là người ngoài, vô luận như thế nào tiểu quận vương cũng là trưởng tử Ninh vương phủ, tất nhiên nên giao cho phụ nhân Ninh vương phủ nuôi nấng, liên quan quái gì tới nàng ta?

      Bất quá nay đứa ở trong tay Hồ Kiều, nàng cũng hiểu được nên đánh bừa, chỉ bằng nàng cùng nha hoàn còn có Vân di nương thể liều mạng được. Trong viện này đều là người của Hứa huyện lệnh, vậy chỉ có lấy tình cảm ra để chuyện.

      “Hứa phu nhân, ngươi cũng biết điện hạ bận rộn, làm sao nhớ việc bực này. cho người đưa ta lại đây, tất nhiên là để cho ta tới chiếu cố tiểu quận vương. Bằng ta nhàn rỗi, lại để cho Hứa phu nhân phải vất vả chuyện tiểu quận vương, chuyện này cũng thích hợp có phải ?”

      “Chờ điện hạ tới, giao đứa cho ai nuôi nấng, ta tất tự mình bế tiểu quận vương giao lại đây.” Ngụ ý là, có Ninh Vương chính miệng phân phó, chuyện này mỹ nhân ngài cứ nghỉ ngơi chút !

      Thượng mỹ nhân tức giận đến mặt cũng đỏ, “cạch” tiếng đặt chén trà xuống mạnh, “Hứa phu nhân chẳng lẽ còn hiểu? Loại chuyện này còn cần điện hạ chính miệng phân phó sao? Ý của điện ha cần cũng hiểu, vì sao ngươi lại ở đây khó xử ta?” thể lý.

      Hồ Kiều như thấy nàng tức giận, như trước bình tĩnh : “Nếu như là chuyện muốn tiểu quận vương này, vẫn là xin Thượng mỹ nhân bớt giận, ta là vô luận như thế nào cũng giao tiểu quận vương cho mỹ nhân nuôi. Mỹ nhân vẫn là dùng ít sức hảo hảo nghỉ ngơi thân mình, đợi đến sau khi Ninh Vương điện hạ đánh thắng trận, trở về cùng điện hạ sinh đứa tự mình nuôi.”

      Chờ sau khi Huyện lệnh phu nhân rồi, Thượng mỹ nhân đem toàn bộ đồ sứ bài trí trong Thính Phong Viện đập hết, hé ra gương mặt tú lệ vặn vẹo ,“Đồ biết tốt xấu, ngươi chờ mà xem!” có ngày cho nàng ta biết lợi hại thế nào!
      levuong, saoxoay, Kimanh125721 others thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      editor: Cobe
      Chương 56-2:

      Hồ Kiều đối đáp qua loa với Thượng mỹ nhân xong, khi quay trở lại hậu viện nàng liền trực tiếp khóa cửa nối hai khu với nhau lại. Nàng quyết định dạo này dẫn hai đứa tới huyện học chơi nữa, tránh va chạm với Thượng mỹ nhân phiền chán kia. Lạp Nguyệt thấy vẻ mặt nàng tốt liền dẫn hai hài tử đến chơi với nàng. Hồ Kiều dẫn theo hai đứa chơi hồi mới cảm thấy vui vẻ trở lại.

      Nàng chỉ là phu nhân của viên quan , kém dương sai dính phải xui xẻo lại đẩy được nên chỉ có thể bước tính bước. Vốn cũng thể là tốt hay xấu nhưng động đến chuyện hậu viện của hoàng trưởng tử cũng phải mong muốn của nàng.

      Từ sau hôm đó, cửa nối giữa huyện học và hậu viện của huyện nha liền bị khóa lại. Vân di nương đến nhiều lần cũng thấy mở bèn tự mình chạy đến cửa hậu viện huyện nha cầu kiến nhận được tin tức: "Phu nhân mang theo hai tiểu lang quân dạo phố..." cũng là: "Phu nhân dẫn theo hai tiểu lang quân đến nhà huyện úy chơi..."

      Vân di nương cũng biết huyện úy, lúc trước người nhà họ cũng ít lần thông qua người hầu để tặng đồ cho nàng. Huyện úy phu nhân lại càng cần phải , trước kia khi gặp nàng phải nịnh bợ, nay chỉ sợ tình cờ gặp đường Cao nương tử chưa chắc chào hỏi mình đâu.

      Nàng ta đứng trước cửa hậu viện huyện nha do dự thôi. Nếu trở về mà mời được Hứa phu nhân hiển nhiên nàng ta bị Thượng mỹ nhân mắng nhưng quay trở về nhận lệnh cũng được.

      Vân di nương lâm vào khó khăn.

      Ở nhà Cao Chính, hai đứa Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vây quanh quan sát trưởng tử của Cao Chính - Cao Liệt mới được hơn tuổi, thảo luận về bọn chúng khi còn .

      Nhìn thấy Cao Liệt phun bong bóng liền , "Khi còn bé chúng con cũng phun bong bóng sao?"

      Hồ Kiều gật gật đầu, " ngày phải thay đến mấy cái khăn lau nước miếng đấy." cần nghi ngờ đâu.

      Lời này khiến hai đứa lộ ra dáng vẻ thất vọng, cũng biết chúng chán chường vì Cao Liệt hay rầu rĩ vì bản thân khi còn bé nữa. Nhìn thấy Cao Liệt tè ra quần, Hứa Tiểu Bảo liền thay đổi cách hỏi: "Tiểu Bối khi còn cũng tiểu ra quần sao ạ?"

      Hồ Kiều cười thầm trong lòng, đứa này lại còn biết chơi xấu, hỏi mình mà chỉ hỏi Tiểu Bối.

      "Con và Tiểu Bối khi còn rất thích uống nước, tiểu ra quần là chuyện bình thường, ngày còn phải thay đến mấy cái quần kia."

      Mặt Hứa Tiểu Bảo đỏ lên, tâm tư nho bị mẫu thân bé vạch trần, lại còn bị Vũ Tiểu Bối cười nhạo: "Ca ca cũng tè dầm kìa, ca ca cũng tè dầm!" bàn tay vỗ thẳng vào gáy Vũ Tiểu Bối, dù sức lớn nhưng vẫn mang theo vài phần tức giận: "Đệ mới tè dầm đó!"

      Hứa Tiểu Bảo hơn hai tuổi gần ba tuổi, Vũ Tiểu Bối cũng hai tuổi rưỡi, lúc này khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ của hài tử tốt vô cùng, lúc này hai đứa còn bới móc nhau rồi nhìn đủ loại hành vi ngốc nghếch của Cao Liệt mà khinh bỉ thôi khiến Hồ Kiều và Cao nương tử cười đến đau cả bụng.

      Bọn chúng mới lớn bao nhiêu đâu mà đòi nhớ lại năm xưa chứ hả?!

      Chứng kiến Cao Liệt tập tễnh tập từng bước, giống hệt như con vịt con, hai đứa liếc nhìn nhau rồi cùng hoài nghi: "Chúng ta khi còn bé phải cũng đần như vậy chứ?"

      Cao Liệt biết muộn, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối đều biết sớm nhưng cũng thể phủ nhận bọn chúng từng có thời gian tập tễnh từng bước như vịt, Hồ Kiều gật gật đầu. Hai đứa thất vọng nghĩ ngợi, chúng cảm thấy dường như hôm nay quyết định đến nhà Cao bá bá là lựa chọn sai lầm rồi, sớm biết như vậy chúng chọn lên phố chơi, ai bằng lòng để lịch sử đen tối của mình bị phơi bày ra chứ?

      Dù là tiểu hài tử cũng được!

      Đùa nghịch lúc nha hoàn Cao gia liền bưng tới đĩa bánh hạt sen và bánh mứt táo mới ra lò. Ba tiểu hài tử đều vọt về phía đồ ăn, được nha hoàn và bà vú chăm sóc, lúc này Hồ Kiều và Cao nương tử mới có thời gian trò chuyện.

      "Phu nhân cứ như vậy mà thôi sao?" Cao nương tử kinh ngạc .

      Hồ Kiều kể vì chiến thường xuyên nên Thượng mỹ nhân bị Ninh Vương phái người đưa đến huyện nha, nay nàng ta ở tại Thính Phong Viện. Ngày nào nàng ta cũng muốn gặp nàng, nàng kiên nhẫn bèn dẫn tụi lánh nạn.

      " rời chẳng lẽ muốn ta đến đó hầu hạ hay sao? Dù người đến là Trữ Vương Phi cũng có đạo lý nào bắt ta ngày ngày đến đó hầu hạ cả, e rằng ta còn hiểu quy củ bằng nha hoàn bên người Vương Phi đâu." đến châu phủ lần để lại cho nàng ấn tượng sâu đậm.

      Gia đình giàu có quy củ quá nhiều, những điều lệ chi tiết ấy là lần đầu tiên nàng nghe đến, từ nàng sinh sống nơi phố phường quen, nàng thích cách sống trói buộc, gò bó nên làm sao có thể thích bị quy củ trói buộc chứ?

      "Cái này... Dù sao phu nhân cũng nên để tâm chút, miễn cho Thượng mỹ nhân trở lại bên người Ninh Vương điện hạ thổi gió bên gối, muội tiếp đón nàng ta chu đáo."

      Hồ Kiều thầm nghĩ, đâu phải nàng cứ nịnh bợ Thượng mỹ nhân là nàng ta có thể cởi bỏ khúc mắc với mình được chứ? Nếu nàng dẫn Vũ Tiểu Bối đến cho nàng ta nuôi dưỡng sao có thể đơn giản tha cho mình được?

      Có điều nàng cũng phải là người mặc cho người khác vân vê bóp nặn, chỉ là nàng tiện giải thích cho Cao nương tử thôi. Nàng quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Bối, thấy bé há miệng cắn miếng điểm tâm, vụn bột phấn dính bên mép bé, Tiểu Hàn bên cạnh lấy khăn định lau cho cu cậu lại bị bé đẩy ra, vội vội vàng vàng tranh đoạt điểm tâm với Hứa Tiểu Bảo.

      Cao Liệt tuổi hơn nên tất nhiên bé tranh được với hai nhóc này, tốc độ ăn lại chậm nên lúc mắt thấy điểm tâm trong đĩa càng ngày càng ít, trong lòng bé gấp đến muốn khóc. Bé chỉ tay vào Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, hai mắt đẫm lệ ướt át lên án: "Nương..." Có thổ phỉ đoạt điểm tâm với con.

      Hứa Tiểu Bảo rất ràng ý tứ của Liệt ca nhi nhưng cu cậu lại cố ý bẻ cong, bày ra khuôn mặt nhắn nghiêm túc giải thích với Liệt ca nhi: "Ngoan, ta phải nương của đệ, nương của đệ ở kia kìa!" xong cu cậu lại nhét miếng bánh mứt táo vào miệng nhai nuốt, cái tay bé beo béo lại vươn về phía khối bánh táo cuối cùng trong đĩa.

      Vũ Tiểu Bối chịu thua kém, có khuôn có dạng sờ sờ cái đầu của Liệt ca nhi, cảm thấy mảng lông tơ dưới tay, xúc cảm cũng tệ nên sờ thêm hai cái: "Ngoan, đệ muốn ăn điểm tâm, muốn tìm nương liền tìm nha, ta và ca ca ăn điểm tâm thay đệ."

      Khiến đầu Liệt ca nhi dính mớ bột phấn của điểm tâm.

      Hồ Kiều: ...

      Dẫn theo hai con gấu con này ra ngoài, chuyện mất mặt như này có lẽ trở thành thông lệ rồi.

      Nàng quát tiếng với Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối rồi lại nhận lỗi với Cao nương tử: "Cao tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hai tên tiểu tử này nhà ta... Bọn chúng ở nhà nghịch ngợm, nào biết ra ngoài còn tệ hơn, ngại quá!"

      Hồ Kiều đích thân tới chỗ đám lấy hai miếng điểm tâm cuối cùng từ trong tay hai đứa ra nhét vào tay Liệt ca nhi, lại lấy khăn tay lau bột phấn đầu Liệt ca nhi . Nàng ôm đứa vào lòng, nhìn cu cậu hai mắt ngậm nước gặm điểm tâm, đối với hai con gấu con nhà nàng lộ ra vẻ mặt "Người phải là mẫu thân của chúng con" nàng liền coi như thấy.

      Cao Liệt là bảo bối mà Cao nương tử thành thân vài chục năm mới có được, nàng luôn luôn thương cu cậu đến tận trời. giống Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối được Hồ Kiều rèn luyện theo phương pháp giống người thường, đứa này lá gan hơi .

      Bé biết muộn cũng bởi vì luôn được người lớn ôm trong lòng, phải nhũ mẫu nha hoàn cũng là Cao nương tử, từ lúc sinh ra hai chân rất ít khi được chạm đất vì thế khi bé hơn tuổi gần hai tuổi mới chập chững bước . Vẫn do Cao Chính nhịn được khi thấy thê tử nuông chiều hài tử như thế nên tranh cãi trận với Cao nương tử, cưỡng chế ra lệnh thả Cao Liệt xuống đất, dù là bò cũng phải bò , Cao Liệt tập ba bốn tháng lúc này mới có thể lại.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vốn nghịch đến mức vô pháp vô thiên, có đôi lần nhân lúc Huyện lệnh đại nhân ở trước nha, Hồ Kiều bận chút việc, hai đứa liền như làn khói chạy đến trước nha, sai dịch ở trong nha cùng với mấy quan nhìn thấy từ sau nha xuất hai cái đầu đều đồng loạt quay lại nhìn.

      Hai hài tử này cũng sợ người lạ, mon men lại gần bên cạnh Hứa Thanh Gia, mỗi bên đứa giật vạt áo của , Hứa Thanh Gia cúi đầu nhìn liền đối diện với hai khuôn mặt nhắn cười tươi như hoa nịnh nọt lấy lòng, sao có thể tức giận được đây?

      Tiên Chương tiến lên mỗi tay kéo đứa ra ngoài, "Đại nhân bận rộn, bằng để ta dẫn các đệ ăn ngon nhé?"

      Đợi đến khi Hồ Kiều phát thấy hai tiểu tử đâu, nàng tìm tới tìm lui hai đứa ở trước nha quẫy trận vui vẻ, lại cầm theo ít đồ ăn về phía hậu viện.

      Khác với nhi tử nhà mình, do phu nhân nuông chiều nên từ sợ hãi rụt rè, lớn tiếng chút cũng dọa cu cậu sợ phát khóc, tuổi rưỡi rồi mà vẫn biết , Cao Chính cảm thấy phương pháp giáo dục của Cao nương tử sai lầm, nhiều lần nhắc với Cao nương tử nên tìm Huyện lệnh phu nhân học tập phương pháp giáo dục của nàng ấy.

      Cao nương tử đối với hai tiểu tử nhà Huyện lệnh cũng hiểu , so thấy, vừa so sánh liền thấy hài tử nhà mình gầy yếu. Nếu là ngày thường nàng đau lòng muốn chết nhưng sau vài lần cãi nhau với Cao Chính nàng cũng thể thừa nhận lời của Cao Chính có đạo lý.

      "Nam hài tử nếu vẫn luôn nuông chiều chỉ biết khóc lóc sướt mướt, tương lai sản nghiệp của Cao gia biết gửi gắm cho ai đây?"

      Bởi vì thế nên hôm nay nàng thấy hài tử đoạt được điểm tâm nhưng nàng cũng nín nhịn ngồi yên tại chỗ. Thấy Hồ Kiều ra tay liền cười : "Phu nhân có điều biết, lang quân nhà ta mắng ta làm hư hài tử, sợ đứa tương lai đảm đương nổi trọng trách trong phủ, muốn ta học tập phu nhân chút, tránh để ta làm hư nó. Nó cướp được điểm tâm, khóc lóc mấy lần là hiểu ra thôi."

      Hồ Kiều dỗ Liệt ca nhi kháu khỉnh rồi thả bé xuống, chỉ chỉ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối: "Hai đứa được nghịch nữa!" Xem trở về nương chỉnh đốn hai đứa thế nào!

      ra hai hài tử cũng thực sợ nàng, có điều cũng coi như hiểu biết, ngày thường khi Hồ Kiều giảng đạo lý cùng bọn chúng chúng cũng chịu nghe, lúc này hai đứa đều từ ghế xuống, chạy đến trước mặt Cao Liệt dỗ dành cu cậu: "Tiểu đệ đệ, chúng ta bao giờ… ức hiếp đệ nữa, đệ đừng khóc nữa!" Mỗi bên kéo tay của Cao Liệt, muốn ra ngoài chơi.

      Điểm tâm ăn xong, nước trái cây cũng uống rồi phải ra ngoài chơi chút thôi.

      Tiểu hài tử vẫn thích chơi cùng những hài tử lớn hơn mình, Cao Liệt ăn xong điểm tâm, lại có hai tiểu ca ca nắm mỗi bên tay của bé, đôi mắt hàm chứa nước mắt lại nở nụ cười, ngoan ngoãn mặc cho hai cậu dắt ra ngoài chơi, nha hoàn bà tử phía sau vội vàng theo sau.

      Lúc trước Cao nương tử nuôi hài tử kỳ thực vô cùng nỡ để hài tử khóc, hài tử khóc tiếng nàng liền đau lòng nửa ngày. Hôm nay nàng thấy Cao Liệt khóc hồi rồi lại nín khóc mỉm cười, dường như hoạt bát hơn xưa rất nhiều. Bé theo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ra ngoài chơi cũng thấy quay đầu tìm nương nàng càng thêm vui mừng: "Vẫn nên cho Liệt ca nhi chơi cùng với Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều chút, nhìn xem, lá gan của nó cũng lớn lên rồi đấy."

      Ngày xưa Cao Liệt vẫn luôn bám lấy Cao nương tử, dù là bà vú ôm cũng phải ở nơi bé có thể nhìn thấy Cao nương tử, thấy nương đứa này khóc rống lên.

      Buổi chiều hôm đó ba đứa bé chơi đùa vô cùng vui vẻ trong vườn hoa nhà Cao Chính, lúc ra về Cao Liệt còn lưu luyến muốn xa rời, kéo tay áo hai tiểu ca ca chịu buông, so với ngày thường thái độ của bé đối với Cao nương tử còn lưu luyến hơn.

      Cao nương tử là vừa ghen tị lại vừa vui vẻ.

      levuong, saoxoay, Kimanh125721 others thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      editor: Cobe
      Chương 57-1:

      Thượng mỹ nhân từ khi bị đưa đến huyện Nam Hoa liền trăm phương ngàn kế muốn mang Vũ Tiểu Bối về nuôi dưỡng bên người, tiếc rằng Hồ Kiều chịu, Vân di nương bao nhiêu lần cũng mời được Hồ Kiều tới mà nàng ta cũng thể chạy tới tìm Hứa Thanh Gia - ngoại nam để tranh luận, như vậy chỉ tự làm mình xấu mặt, vì thế bắt đầu bới móc, lúc kêu đồ ăn hợp khẩu vị, lúc lại trách than rằng ngực đau.

      Hồ Kiều cũng phải là loại người mặc người vân vê nhào nặn.

      Bà tử phụ trách bếp núc trở lại báo Thượng mỹ nhân lại hất đổ hai món ăn bà mang tới, còn chê tay nghề của bà tốt, biết nên chuẩn bị cho quý nhân loại thức ăn gì mới được, bên chỗ Thính Phong Viện vẫn còn chờ đấy. Hồ Kiều liền để cho bà tử trở lại phòng bếp ăn cơm rồi nghỉ ngơi.

      Thượng mỹ nhân vốn tính toán tức giận đập phá đồ ăn để Hồ Kiều phải vội vàng đến xem, sau đó có cớ bắt bớ nàng. Nào biết được nàng ta chờ đến tận khi trời tối mịt, nha hoàn sớm quét dọn sạch bát đũa cùng đồ ăn bị đập hỏng ra ngoài, phòng người bụng đói kêu vang chờ Hồ Kiều đến nhận lỗi nhưng mãi vẫn đợi được.

      Thính Phong Viện có phòng bếp , chỉ có cái bếp để pha trà nên ngoại trừ chút nước để pha trà ra còn lại chút nguyên liệu nấu ăn cũng có, đêm nay chủ hai nha hoàn đành để bụng trống ngủ. Lúc đầu nàng ta còn nghĩ thế nào đến hôm sau các bà tử cũng đưa cơm tới, nào biết nàng ta đợi nửa ngày, Thượng mỹ nhân đói đến mức da bụng dán vào da lưng đành gọi Vân di nương đến phòng bếp nhìn vòng. Nàng ta ngang qua nhà ăn thấy các bà tử vội vàng xới cơm cho bọn trong huyện học, đều là cơm chay mặn.

      Loại đồ ăn thế này ở trong mắt Thượng mỹ nhân khác thức ăn cho heo là mấy, làm sao có thể bưng lên được chứ.

      Vân di nương đói đến mức hai chân run rẩy, tự mình mò đến phòng bếp thấy bếp giữ nóng là hai món đồ ăn chén canh, nhìn có vẻ như là người khác làm, món ăn cũng coi như tạm ổn. Nàng ta lấy cái khay đặt đồ ăn lên, khi chuẩn bị mang đến Thính Phong Viện thấy bà tử phòng bếp chạy từ ngoài vào, thấy trong tay nàng ta bưng khay đồ ăn liền tươi cười tiến đến, đoạt lại đồ từ tay nàng ta: "Việc nặng nhọc này sao có thể để cho nương làm được chứ? Vẫn nên để lão bà này làm thôi."

      Vẻ mặt Vân di nương chợt đắc ý, lời răn dạy bà tử mở miệng là có thể tuôn trào: " chút nhãn lực cũng có, biết quý nhân đói bụng hay sao? Đồ ăn làm xong mà còn đưa qua sớm chút, còn cần người đến nhắc à!"

      Bà tử kia cười có phần lúng túng: "Đây là cơm canh của tiên sinh chứ phải của quý nhân ở Thính Phong Viện. Chủ tử nhà ta , đám bà tử chúng ta chỉ biết nấu cơm cho các học trò của huyện học, đồ ăn sơ sài như vậy vào được mắt quý nhân, bằng để quý nhân gọi tiệc rượu từ bên ngoài để ăn, cũng ngon miệng hơn chút." Sau đó liền quay đầu, cầm đồ thẳng.

      Vân di nương tức đến mức lảo đảo, hung hăng dậm chân liền đùng đùng nổi giận chạy đến Thính Phong Viện, nàng ta thêm mắm dặm muối truyền lại lời vừa rồi của bà tử cho Thượng mỹ nhân.

      Thượng mỹ nhân hung hăng đập xuống giường, nàng ta đứng bật dậy định chạy về phía hậu viện huyện nha tìm Hồ Kiều tranh luận bị nha hoàn và Vân di nương cố gắng ngăn lại.

      Ba ngày liên tiếp gọi đồ ăn từ tửu lâu, Thượng mỹ nhân liền ngã bệnh, luôn kêu tức ngực.

      -------- Còn có thể đau sao? lượng bạc bữa ăn, lại có người coi tiền như rác đến trả tiền, chỉ có thể tự móc tiền túi.

      Lần này Vân di nương thành hơn, nàng ta cố ý chạy đến hậu viện huyện nha, lại nhờ bà tử truyền lời, chỉ Thượng mỹ nhân bị bệnh, luôn kêu đau ngực, muốn Huyện lệnh phu nhân tìm đại phu tới.

      Hồ Kiều vốn có kinh nghiệm trạch đấu nhưng bằng trực giác lập tức nàng cảm thấy chuyện này phải chuyện tốt. Có điều dựa chủ nghĩa nhân đạo, nàng vẫn cho sai dịch mời đại phu còn mình chuyến đến Thính Phong Viện.

      Đói bụng hai bữa, Thượng mỹ nhân vẫn nên nhớ lâu chứ nhỉ?!

      Trong nội viện Thính Phong Viện, Thượng mỹ nhân ôm ngực nằm giường rên rỉ, Vân di nương ở ngoài canh chừng khi thấy thân ảnh Huyện lệnh phu nhân ở xa xa liền báo động, tiếng rên rỉ lập tức lớn hơn rất nhiều. Lúc Hồ Kiều tiến vào, nghe thấy tiếng kêu này, khóe môi nàng liền cong cong, còn có thể kêu to thế này ràng sức còn rất nhiều, căn bản có ốm đau chút nào, nếu như là thực đau ốm chỉ sợ đến chút sức để kêu cũng có.

      Nàng ngồi lên cái ghế bên cạnh bàn khắc hình chim Hỉ Thước đậu cành, có chút ân cần: "Phu nhân đến huyện Nam Hoa được bao lâu, cơm canh ăn quen, ngực lại đau, biết là do quen khí hậu hay là bệnh tương tư, nhớ Ninh Vương điện hạ đến mức ăn ngon đây? Ta vừa mới cùng phu quân thương lượng, bệnh tương tư của nương nghiêm trọng như vậy vẫn nên để Tiền bộ đầu dẫn người tiễn nương về lại quân doanh thôi, miễn cho tương lai Ninh Vương điện hạ biết được lại trách phạt phu thê chúng ta chăm sóc chu đáo!"

      Bệnh...Bệnh tương tư?

      Thượng mỹ nhân ngơ ngác nhìn Huyện lệnh phu nhân đến mức quên cả rên rỉ.

      Ninh Vương điện hạ đặt hết tâm trí lên chuyện an nguy của biên cảnh, chưa từng suy nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Nếu biết được nàng ta ở huyện Nam Hoa "Nhớ đến mức mắc bệnh tương tư, ăn nổi cơm", hiển nhiên giận tím mặt, đến lúc đó... Nàng ta còn có thể có chuyện tốt hay sao?!

      "Phu nhân chúng ta... chỉ nhất thời cảm thấy trong người khó chịu, khiến Huyện lệnh phu nhân chê cười rồi! Lúc này điện hạ bề bộn công việc, vẫn nên làm phiền đến Huyện lệnh đại nhân!"

      Vẫn là Vân di nương phản ứng nhanh, nàng ta lập tức đỡ lời cho Thượng mỹ nhân.

      Lúc này vận mệnh của nàng ta bị trói cùng với Thượng mỹ nhân, Thượng mỹ nhân rơi vào hoàn cảnh tốt tình huống của nàng ta càng thảm hơn, chừng khi về tới quân doanh lại phải quay trở lại thời gian " đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm"*, tất nhiên nàng ta thể để Thượng mỹ nhân rơi vào cái hoàn cảnh kia được.

      * đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm: Ám chỉ quân kỹ.

      Hồ Kiều cười thầm trong lòng, nghĩ đến mình cũng từng thời nhiệt huyết bảo an ninh, vô tâm nhi nữ*, suy nghĩ của Ninh Vương điện hạ nàng có thể hiểu được.

      *Nhiệt huyết bảo an ninh, vô tâm nhi nữ: Tấm lòng son sắt, hăng hái bảo vệ tổ quốc, để ý đến chuyện tình cảm nam nữ.

      "Cũng được, lúc nữa đại phu đến, để đại phu giúp nương bắt mạch kê mấy đơn thuốc uống, nếu vẫn thấy tốt hơn để phu quân nhà ta gửi cho Ninh Vương điện hạ bức thư, xin chỉ điểm, xem bệnh tương tư của nương nên trị liệu sao cho tốt?"

      "Ta... ta đâu có tương tư điện hạ thành bệnh đâu?" Cuối cùng Thượng mỹ nhân cũng được câu.

      Hồ Kiều ngạc nhiên: " ra nương phải tương tư Ninh Vương điện hạ sao? Ninh Vương điện hạ chính là kiệt đương thời, ít có nam tử sánh bằng. nương là người của Ninh Vương điện hạ lại để tâm đến ngài... Vậy chẳng lẽ bệnh tương tư của nương là do người khác gây ra hay sao?"

      Vừa rồi Thượng mỹ nhân vẫn còn ôm ngực kêu đau lúc này mặt nàng ta trắng bệch, cả đầu cũng đau. Nàng ta cảm thấy vị Huyện lệnh phu nhân này miệng lưỡi sắc bén, vô cùng khó chơi. Nếu lúc này nàng ta thừa nhận mình đối với Ninh Vương điện ha tương tư thành bệnh ở trước mặt Ninh Vương điện hạ cũng chiếm được chỗ tốt; nhưng nếu thừa nhận bị vị phu nhân xuất thân phố phường này bẻ cong thành tương tư nam tử khác, tuân thủ nữ tắc, kết quả... lại càng tốt!

      Ngày đó Hồ Kiều trở về cúi đầu sâu với Huyện lệnh đại nhân để tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

      Nàng ở cùng Hứa Thanh Gia lâu như vậy dù sao cũng phải nhận được chút chân truyền về khả năng bẻ cong , đào hố chôn người của Huyện lệnh đại nhân chứ. Khác nhau ở chỗ nếu hôm nay là Huyện lệnh đại nhân đào sâu hơn nữa, hầm nàng đào vẫn còn nông chút.

      Còn phải tu luyện thêm nữa.

      Hứa Thanh Gia bị cái cúi đầu này của nàng làm cho hiểu ra sao, ôm nàng vào trong lòng rồi cười : "Đây là có chuyện gì vậy? Bỗng nhiên lại hành đại lễ với ta thế này?"

      Hồ Kiều ngồi trong lòng Huyện lệnh đại nhân vô cùng đau thương sám hối: "Ngày xưa ta cảm thấy, phần lớn chuyện đời này chỉ cần đơn giản dùng quyền cước thô bạo là giải quyết được, nhưng hôm nay ta học được từ người phu quân, chuyện đời này còn có thể dùng trí để giải quyết, lại còn là phương thức mất sức nữa!" Có thể dùng lời ép người khác xấu hổ và giận dữ muốn chết cần gì phải dùng đến vũ lực nữa chứ!

      Nàng rời khỏi Thính Phong Viện liền thuận tiện rẽ sang phòng bếp. Nàng dặn dò bà tử trong bếp lần, lát nữa bà hãy mang theo cháo loãng và điểm tâm đến Thính Phong Viện, nếu thấy bên Thính Phong Viện dùng sau này cứ làm theo lệ thường, cũng cần hầu hạ của ngon vật lạ gì. Nếu Thính Phong Viện còn tiếp tục đập vỡ bát đĩa, vậy... chén cháo loãng cũng đừng đưa, cứ để cho các nàng nhịn đói .

      Từng hạt gạo đều là mồ hôi công sức của con người, thời đại này việc trồng lương thực được thực hoàn toàn bởi sức người, có máy móc làm thay, thậm chí nhiều nhà nông còn có trâu giúp cày bừa, giọt mồ hôi đổ xuống vỡ thành tám nhánh, năm bị thiên tai cũng chưa chắc họ thu được hạt lương thực.

      Hứa Thanh Gia sờ sờ đầu của nàng, thương ôm nàng chặt: "A Kiều thế này là... Cuối cùng nàng cũng đình chiến với vi phu rồi hả?" Nha đầu bướng bỉnh này thành thân nhiều năm như thế, thỉnh thoảng còn muốn lấy thể lực ra so với , nghĩ còn có ngày hôm nay.

      Hồ Kiều cọ cọ lên khuôn mặt . Hôm nay nàng đặc biệt nhu thuận, mấy ngày trước nàng còn chuyện cầu của Thượng mỹ nhân ở Thính Phong Viện với Hứa Thanh Gia, phu thê hai người còn đưa ra vài phương pháp đánh trả. Ý tưởng ban đầu của Hồ Kiều là bằng dùng vũ lực đe dọa, chừng khiến Thượng mỹ nhân thành lại nhưng bị Huyện lệnh đại nhân gạt .

      Huyện lệnh đại nhân cảm thấy, phụ nhân thế này khong bằng dùng ngôn ngữ quản chế tốt hơn.

      Động võ vẫn cần đối thủ phải có lực lượng ngang nhau mới có thể động võ được.

      Lúc này Hồ Kiều cảm thấy, Huyện lệnh đại nhân quá mình rồi!

      Lúc ba người ngồi thành dãy ở sau bàn luyện viết chữ, bên trái Hồ Kiều là Hứa Tiểu Bảo, bên phải là Vũ Tiểu Bối. Hai tiểu tử này học thuộc rất nhanh, nhớ cũng lâu nhưng luyện viết lại vô cùng cực khổ, nhất định phải bình tĩnh yên lặng nhưng hai tiểu tử này đúng là do khỉ đầu thai mà, từ khi biết được thế giới bên ngoài đặc sắc thế nào mà bắt chúng phải yên tĩnh ngồi xuống luyện chữ quả thực là làm khó hai đứa.

      Lúc trước Hồ Kiều cũng cổ vũ tụi , ba người tạo phản với Huyện lệnh địa nhân bởi vậy bài tập luyện chữ ở hậu viện huyện nha cho tới giờ đều thể thuận lợi tiến hành được nhưng đêm nay Hồ Kiều lại tự mình tọa trấn, ở bên cạnh hai con khỉ con luyện chữ.

      Hứa Tiểu Bảo vụng trộm trao đổi ánh mắt với Vũ Tiểu Bối cách bên mặt nghiêm túc của mẫu thân: Mẫu thân... xảy ra chuyện gì chứ? phải người nên cầm đầu hai đứa cùng nhau phản kháng phụ thân sao?

      Vẻ mặt Vũ Tiểu Bối đau khổ viết chữ giấy đỏ, do tuổi còn , lực bút lại yếu nên chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun như dế, chính cu cậu nhìn rồi so với chữ của Huyện lệnh đại nhân xấu hơn rất nhiều, cu cậu xoa xoa cái mũi đáp lại Hứa Tiểu Bảo bằng ánh mắt uể oải, Hứa Tiểu Bảo lập tức vui vẻ.

      tay tiểu tử này dính mực nên khi xoa lên mũi khiến cái mũi liền đen nhẻm, trái lại có phần đáng .

      Sau khi Hồ Kiều sùng bái với Huyện lệnh đại nhân trong tư tưởng xong liền dốc sức học tập, trừ việc luyện chữ nàng cũng chịu nghe Huyện lệnh đại nhân giảng sách. Mỗi ngày Huyện lệnh đại nhân đều cùng thê nhi học tập, thuận tiện thỏa mãn nỗi lòng muốn giảng dạy của xong lại luyện mấy chiêu rèn luyện thân thể với lão bà, thời gian trôi qua đều vô cùng tốt đẹp.
      levuong, Chris_Luu, saoxoay22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :