1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Chắc mượn rượu ăn thịt rồi
      A Huyền 152 thích bài này.

    2. Yuki Hana

      Yuki Hana New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      10
      Tr Drop r ha editer? :yoyo49::yoyo49:
      A Huyền 152 thích bài này.

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      @Yuki Hana: drop nhé, nhưng dạo này mình hơi bận, thêm tăng tốc truyện Kiêu tế nên hơi chậm trễ truyện này, 1c/tuần nhé. cám ơn bạn.^_^

      Chương 5:
      [​IMG]
      Cuộc sống mới của Hồ Kiều ở huyện Nam Hoa bắt đầu bằng việc chăm sóc con sâu rượu.

      Đáng giận là con sâu rượu này sáng hôm sau tỉnh dậy lại điềm nhiên như , giống như nhớ chút gì về chuyện xảy ra tối qua. nhớ bộ dạng hết nổi của mình, cosplay chó nông thôn Trung Hoa, ra sức cọ cọ người nàng, nếu có đuôi hẳn vẫy vẫy cực kì sung sướng. Cũng nhớ kéo ống tay áo người ta sống chết chịu buông, khuyên bảo uy hiếp đều được. Hồ Kiều muốn dùng vũ lực giải quyết , nhưng nghĩ đến vấn đề sinh kế sau này, cộng với tội danh mưu sát chồng ở Đại Chu hình như bị xử tử, nàng quyết định nhịn xuống. 囧 囧

      Tỉnh rượu, Hứa Thanh Gia liền biến thành người đứng đắn.

      Hồ Kiều:”…” được khi dễ người ta như thế!:yoyo65:

      Nàng bao giờ... muốn chơi với Hứa Thanh Gia nữa.

      Nhưng mà Hứa Thanh Gia dường như chút cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng, như thường lệ rửa mặt xong, cùng nàng sửa sang hành lý. Bên ngoài dịch quán có xe ngựa do Huyện úy Cao Chính phái tới.

      Ngày hôm qua Hứa Thanh Gia đến huyện nha đưa văn thư nhậm chức, ra mắt Chu Huyện lệnh và các đồng liêu, sau đó bị lôi ăn tiệc chào mừng. bàn tiệc Cao Chính Huyện úy có hỏi: “Chẳng hay Hứa hiền đệ thân đến đây hay là mang theo gia quyến?”

      Tân khoa lần này ba người Trạng nguyên Bảng nhãn Thám hoa Hứa Thanh Gia là trẻ tuổi nhất, thứ hai là Thám hoa, còn Trạng nguyên là người già dặn chín chắn. Bố cáo tiến sĩ, mở tiệc hạnh viên(1), Hứa Thanh Gia và Thám hoa Văn Quân Lương được chọn làm hai thám hoa sử giả(2), vào danh viên nổi tiếng ngắt hoa quý, oanh động toàn thành.

      (1): Nhà Ðường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến ở vườn hạnh

      (2): Đời Đường, trong yến tiệc do nhà vua tổ chức, các tiến sĩ đặt chén rượu lên mặt nước sông Khúc Giang, chén chảy theo nước, chén dừng lại trước mặt ai, thì người ấy lấy chén uống rượu làm thơ, đồng thời, còn phải mời hai tiến sĩ đẹp trai trẻ tuổi nhất vườn hoa hái hoa quý, cho các tiến sĩ đeo. Mọi người gọi yến tiệc này là “Thám Hoa Yến”, người hái hoa gọi là “Thám Hoa Sử Giả”.

      Cao Chính là người Nam Hoa, chức Huyện úy này phải ra sức mới leo lên được. Bản thân biết chút ít công phu quyền cước, cùng Hứa Thanh Gia phụ tá Huyện lệnh, chẳng qua thấp hơn Hứa Thanh Gia nửa cấp, trông coi việc bắt trộm trị an. Hào sảng dẫn theo vài binh lính, thấy Hứa Thanh Gia như những văn nhân thích khoe chữ khác, bàn tiệc tôn làm vi huynh, lúc này mới hỏi, tỏ vẻ thân thiết.

      Hứa Thanh Gia mới tới, chưa hiểu vụ bên trong, chỉ biết Huyện lệnh đại nhân tuổi tác cao, xuất thân là lão tiến sĩ, làm Huyện lệnh ở Nam Hoa gần mười năm, nhưng chưa có công lao gì. Duy chỉ có lúc sắp rời kinh, đồng hương Lại bộ viên ngoại lang Diêm Lỗi Kiên có lặng lẽ nhắc nhở : “Tây Nam trăm loại man di, nhiều nam man chưa được ghi vào sổ sách, nhớ cẩn thận chút, nhất thiết phải bảo trọng vững vàng”. Đây coi như là phần hiểu biết duy nhất của đối với trăm tộc di Tây Nam .

      Cao Chính có lòng muốn kết giao với Hứa Thanh Gia, yến tiệc tối qua kết thúc cố ý để xa phu nhà mình đưa về nhà, sáng sớm hôm nay lại phái xa phu đến đón phu thê hai người vào thành.

      Chu Huyện lệnh nhậm chức, có huyện nha để ở, nhưng Hứa Thanh Gia cấp bậc chưa đủ, chỉ có thể thuê nhà ở.

      Xa phu Cao gia đưa phu thê bọn họ vào thành, dọc đường thuận tiện : ”Lão gia nhà tiểu dân nghe Hứa đại nhân muốn thuê nhà, tìm nha bà trong vùng nhìn tiểu viện thay đại nhân, nơi này có chút , nếu đại nhân chê tiểu dân liền dẫn đại nhân và phu nhân đến đó?!”

      Hứa Thanh Gia cầu còn được, lập tức đáp ứng, xa phu đánh xe đến con đường phía sau huyện nha. Đó là tiểu viện tinh xảo, bên trong có lầu gỗ hai tầng, trước cửa lầu dưới là hai bồn hoa sen, lúc này vươn ra đón nắng.

      “Nương tử thấy thế nào?”

      Thấy Hồ Kiều gật đầu, Hứa Thanh Gia phiền xa phu trở về trước, đồng thời bảo kêu bà nha tới chuyến thương lượng tiền thuê nhà.

      Xa phu bao lâu mang theo người phụ nữ đến, ăn mặc giống người Hán, có lẽ là dân địa phương, có điều tiếng Hán vô cùng tốt. Đầu tiên là chào hỏi phu thê Hứa Thanh Gia, sau đó giới thiệu chợ nào ở gần đây, cửa tiệm nào bán đồ gì hồi, cuối cùng mới thu tiền về.

      Nơi này ở bên cạnh huyện nha, nghe nha bà tiền thuê nơi này so với các nơi khác đương nhiên là cao hơn, nhưng nể mặt Cao Huyện úy vẫn tính rẻ cho bọn họ. Còn rẻ hơn bao nhiêu, nha bà mà hai người cũng tiện hỏi, nhưng nhìn xa phu Cao gia ở bên cạnh gật mạnh đầu, biết chắc chắn rẻ ít.

      Đợi nha bà và xa phu rời , Hồ Kiều bắt tay vào dọn dẹp, Hứa Thanh Gia cũng xắn tay áo chuẩn bị phụ giúp. Hồ Kiều cầm chổi giỡn: ”Huyện thừa lão gia, việc vặt như quét dọn này để mình ta làm là được rồi, đại nhân nên động thủ. Nếu đại nhân thực rảnh rỗi bằng mua chút lương thực dầu ăn rau củ quả? Dù sao tối nay chúng ta vẫn cần phải ăn cơm phải nào?” Về phần chăn nệm… Vì đề phòng dọc đường có chỗ ngủ, trước khi Ngụy thị có chuẩn bị cho họ hai bộ giường nệm, mang theo suốt dọc đường. tại cần mua nữa, nếu sau này cần có thể từ từ mua cái khác.

      Hứa Thanh Gia cầm hai mươi lượng bạc ra phố mua đồ. Chu Huyện lệnh cho phép nghỉ ba ngày để thu xếp ổn thỏa gia quyến, sau khi thỏa đáng quay lại huyện nha chính thức nhậm chức. Lộn xộn thời gian, thẳng đến khi Hứa Thanh Gia làm được mấy ngày, trong nhà mới coi như thu xếp ổn thỏa.

      Nhân lúc Hứa Thanh Gia làm chưa về, Hồ Kiều rảnh rỗi liền ra phố dạo, tiện thể mua thêm mấy vật phẩm cần dùng trong nhà, đồng thời nhìn thử xem nơi này có thứ gì nổi tiếng. Ra ngoài chuyến, nàng mới biết nấm ở đây rất phong phú, bèn mua nửa giỏ về hầm canh gà. Tối đó Hứa Thanh Gia làm về, theo mùi thơm chạy thẳng mạch đến nhà bếp: “A Kiều, nàng làm món gì thơm quá vậy? Ở huyện nha cũng ngửi thấy được, ta là theo hương thơm kia, còn nghĩ biết đầu bếp nhà ai mà tay nghề giỏi thế nhỉ.”

      Hồ Kiều được khen trong lòng vô cùng vui sướng hài lòng, ngay cả mối thù do hôm đó say rượu vô liêm sỉ cũng vứt ra sau đầu, múc nửa chén canh gà nấm đưa tới: “Chàng nếm thử .”:th_83:

      Hứa Thanh Gia vui vẻ nhận lấy chén canh, đầu tiên là ngửi sâu hương vị của nó rồi mới húp ngụm lớn.
      Hồ Kiều thấy hai mắt tựa như phát sáng, vội hỏi: ”Ngon đến mức lưỡi chàng rớt luôn rồi sao?”:th_98:

      Hứa Thanh Gia thở dài: “Thường ngày đọc sách từng thấy tiền nhân viết thơ, sinh động như ở ngay trước mắt, A Kiều lời này hôm nay thực là thích hợp nhất!” Vốn nghĩ rằng nàng có lẽ chưa từng đọc sách nên ngày thường Hứa Thanh Gia cũng tiện đàm luận thi từ trước mặt nàng, nhưng nay bị lời này của nàng làm cho xúc động, tiện thể hỏi:”A Kiều có muốn học chữ ?”

      -- Ai muốn làm người mù chữ chứ?!

      Đại Chu vẫn có con đọc sách biết chữ, chỉ là với mấy gia đình giàu có mà thôi. Hồ Kiều tuổi phụ tang mẫu vong, cùng Hồ Hậu Phúc sống nương tựa lẫn nhau, nàng sao có thể hiểu chuyện mà ra ý nghĩ muốn học với . Dần dần nàng cũng quen mình là người mù chữ rồi.

      Còn có gì quan trọng hơn sinh tồn đâu?

      “Vậy đây có thể coi là bữa ăn bái sư rồi, lễ vật có thể miễn.” Dù sao toàn bộ tiền trong nhà đều nằm trong tay nàng. Ngoại trừ hai trăm lượng hồi môn, còn có bốn mươi lăm lượng thi Hứa Thanh Gia tiết kiệm được, vốn là muốn trả lại cho Hồ Hậu Phúc nhưng ngờ Hồ Hậu Phúc nhất quyết nhận, đành giữ lại. Sau đó thành thân, lễ vật của bà con làng xóm tổng cộng có hai mươi sáu lượng, cộng thêm Hỗ Châu Tri phủ Cố Thành đưa tới hai trăm lượng, trăm lượng trong đó là quà mừng, trăm lượng còn lại coi như là nghi lễ tiễn nhậm chức, cảm ơn mang lại vinh quang cho Hỗ Châu.

      đường hai người tiêu tốn cho thuê phòng với mua đồ đạc, tổng cộng hết gần trăm lượng, hôm nay chờ Hứa Thanh Gia được phát bổng lộc thôi.

      “Được, nhưng ta tặng lễ vật bái sư cho chàng cũng được sao?” Hồ Kiều nghĩ nàng muốn làm học sinh, Hứa Thanh Gia là lão sư mà lại cự tuyệt lễ vật của mình, lập tức sầm mặt xuống, bưng canh gà lên cho rồi phất tay đuổi như đuổi ruồi: ”Làm phiền chàng ra ngoài viện ngồi ăn, đừng ở đây cản trở ta làm tiệc bái sư.” biết nàng muốn trổ tài gì.

      Tài nấu nướng của Hồ Kiều phần học từ Ngụy thị, phần dựa vào trí nhớ của kiếp trước. Tuy bộ đội ăn ở nhà bếp, nhưng nhà bếp cũng có trù lâm cao thủ, mỗi người tài riêng, hoặc ngọt hoặc cay, trời nam biển bắc. Hồ Kiều trước đây dù chỉ ăn chứ chưa nấu, song lại cực kỳ có thiên phú trong việc phân loại chọn lựa thực phẩm.

      Đến tối quả nhiên Hồ Kiều dọn bàn thức ăn thịnh soạn, nàng hâm lại canh gà nấu cùng mì sợi, bỏ thêm vài cọng ngò tây và hành thái . Mì có vị chua ngon miệng, độ mềm vừa phải.

      Bát canh này ngon thể tả, Hứa Thanh Gia ăn tới đầu đầy mồ hôi, bụng lấp đầy thoải mái.:full:

      Ăn xong tiệc bái sư, Hứa Thanh Gia chính thức nhận Hồ Kiều làm đồ đệ.

      Sau đó kinh hỉ phát , rất nhiều chữ chỉ cần dạy lần nàng nhận biết được, dù cho trăm chữ nàng cũng nhớ kĩ. Qua hai ngày, biết Hứa Thanh Gia nghĩ gì, bỗng nhiên đổi chậm tốc độ dạy học, mỗi ngày chỉ cầu nàng viết năm chữ lớn, nhớ kĩ mười chữ cho giỏi là được.

      Hồ Kiều ghét bỏ tiến đọ dạy học của quá chậm, lại : “Tham nhiều, nhai nát. Nếu thấy chậm, mỗi ngày luyện viết lại mười chữ, cho phép qua loa.”
      “…”:03:

      có ý kiến với chữ viết bằng bút lông của nàng phải ?

      Hồ Kiều cảm thấy lòng tự tôn của mình thực bị đả kích.

      Làm sao có thể cầu người quen viết bút máy mười mấy năm viết được mềm mại uyển chuyển bằng bút lông chứ? Có sẵn khả năng viết bút máy, nàng cảm thấy chữ viết bằng bút lông … cấu trúc hay bố cục đều rất đặc sắc mà.

      Hồ Kiều rất muốn cho Hứa tiên sinh biết, nếu ghét bỏ chữ viết của nàng, e rằng phải nhịn đói ba ngày. Huyện nha có nhà ăn, nên có cơm để ăn ở đó đâu.:061:

      Hứa tiên sinh đọc sách chăm chú, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, hình như muốn nghiên cứu sắc mặt nàng, cuối cùng thở dài hơi, thả sách tới: ”Ta dạy nàng viết, đừng dùng sức quá mạnh.”:4:

      Rồi quản xem Hồ Kiều đồng ý hay , trực tiếp nắm tay nàng chậm rãi luyện chữ.:013:

      Cả người Hồ Kiều như dán sát vào lòng , mũi ngửi thấy mùi hương vị sạch cùng với hơi thở nam tính đặc trưng, nàng nhất thời lúng túng tay chân biết để đâu, cực kì muốn thoát khỏi Hứa Thanh Gia. Nhưng ngược lại lén nhìn Hứa Thanh Gia hình như rất chuyên chú, giống như hề nhận ra ý nghĩ lung tung của nàng, nàng đành đè nén xấu hổ xuống.

      -- Chỉ có điều, có lẽ do chưa dạy đúng phương pháp nên dù cho Hứa Thanh Gia tự mình cầm tay nàng luyện viết, chữ cũng đẹp hơn bao nhiêu. Hồ Kiều thấy còn đẹp bằng nàng tự viết.:yoyo4:

      Đối với kẻ mù thư pháp mà , lối viết thảo tinh túy ở chỗ viết ra xem hiểu, ngoài ra năng lực nhận biết chữ thảo đều do cảm giác chữ đó có đẹp hay để quyết định trình độ thư pháp cao thấp.
      Cái này vốn là... là thời đại nhan sắc được nắm quyền mà.:032:

      editor: dạo này mình khá bận thêm tăng tốc truyện Kiêu tế nên bạn nào thích truyện này edit cùng mình nhé.:yoyo44:
      Last edited: 26/9/17

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 6
      [​IMG]

      tháng sau kể từ khi phu thê Hứa Thanh Gia đến huyện Nam Hoa, việc nhà và việc công đều vào nề nếp, lại nhận được bái thiếp của Cao gia.

      Phẩm cấp Cao Chính so với Hứa Thanh Gia thấp hơn chút, việc Cao phu nhân tới nhà thăm hỏi cũng chuyện bình thường. Nhưng thời gian qua Hồ Kiều chỉ tiếp xúc với làng xóm dưới, chính là làm khách tới cửa hàng mua thịt, bây giờ làm thế nào để thiết đãi nương tử nhà quan, nàng đúng biết.:yoyo68:

      Với tình hình bây giờ nàng biết trao đổi cùng ai, nên chỉ có thể bàn bạc cùng Hứa Thanh Gia.

      Hứa Thanh Gia cũng lo lắng trù nghệ của nàng ra gì, nhưng lo hợp khách nên cuối cùng quyết định mua từ tửu lâu bên ngoài bàn ăn. Hồ Kiều chịu tốn ba lạng bạc, giải quyết vấn đề bàn tiệc.

      Tới ngày ước hẹn, Cao phu nhân ngồi xe ngựa tới, mang theo tiểu nha hoàn tuổi tầm mười ba mười bốn hầu. Cao Chính cưỡi ngựa theo, phu phụ hai người cùng nhau tiến đến. Hồ Kiều chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Bàn tiệc bày biện theo Hứa Thanh Gia, nhưng nàng cho rằng ý kiến của Hứa Thanh Gia về phần trang phục trang điểm là dùng được, dứt khoát nàng hỏi lần nữa. Nàng chỉ biết chải đầu mỗi kiểu Đồng Tâm Kế, chính là loại kiểu tóc duy nhất nàng học được từ Ngụy thị, còn lại nàng biết thêm được kiểu nào, huống chi là việc vẽ vời trang điểm phấn son cần kỹ thuật cao siêu đó.

      Đơn giản là dùng mặt mộc ra cửa đón khách.

      Cao Chính chừng hơn ba mươi tuổi, vị nương tử này của tuổi gần bằng, vóc dáng đẫy đà, lúc gặp mặt mỉm cười trước: “Phu quân nhà ta Hứa Lang tuổi còn trẻ, ta còn thắc mắc biết nương tử Hứa Lang tuổi bao nhiêu, ngờ lại trẻ như vậy.” Dứt lời liền chắp tay trước ngực hành lễ.

      Hồ Kiều bước lên phía trước đỡ lấy Cao phu nhân rồi đáp lễ: “Ta mới tới nơi đây thời gian, việc vặt trong nhà còn làm phiền nương tử và Cao đại quan chiếu cố, trong lòng vô cùng cảm kích. Chẳng là có người dẫn đến gặp mặt, ta thể tùy tiện đến thăm.”

      Cao phu nhân tuổi tác cao hơn, vốn là có ý dò xét. Thấy Hồ Kiều vừa mới gặp mặt cầm tay, lại những lời bình thường như học thuộc lòng, hé miệng cười, thầm nghĩ nàng suy cho cùng tuổi vẫn còn , lời khách sáo còn chưa đủ thuần thục, lại hề ỷ vào phẩm cấp Hứa Thanh Gia cao hơn chút mà có chỗ lạnh nhạt, thế nên cũng có thể giao du được.

      Mấy ngày nay mỗi khi Cao Chính trở về đều kể, Hứa Thanh Gia gia cảnh bần hàn, e rằng lấy vợ cũng phải danh môn quý nữ gì đó. Nghĩ đến này, nếu phẩm chất đoan chính lòng dạ rộng lượng lúc gặp gỡ có thể kết giao, nếu chỉ là vụng về ngu dốt sau này ắt cần lui tới nhiều.

      “Nếu nương tử rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nơi ta ở tham quan hai ngày gì đó. Chỗ của ta cũng coi là náo nhiệt, lang quân gần đây nạp thêm hai thê thiếp hậu hạ trong nhà, thổi sáo đàn hát mọi thứ đều thành thạo, có thể để các nàng xướng vài khúc giúp nương tử giải sầu.” Cao phu nhân theo đó mà tiếp tục xây dựng quan hệ, trong lòng chuẩn bị bài bản.

      “Sao có thể chối bỏ ý tốt của nương tử được? Nếu là chê, chi bằng ta gọi nương tử là Cao tỷ tỷ được ?” Hồ Kiều nhìn gương mặt tròn trịa của Cao phu nhân, vui vẻ nhận lời, chỉ là trong lòng dán cho Cao Chính cái nhãn “Háo sắc”: “Ta mới đến huyện Nam Hoa, cũng có nhiều chỗ biết, còn muốn thỉnh cầu Cao tỷ tỷ chỉ giáo hai việc.”

      “Đâu có. Nhưng muội muội có điều gì muốn hỏi, ta chắc chắn tri vô bất ngôn (biết gì ).”

      Trong bữa cơm, khách và chủ đều ăn uống rất vui vẻ. Chủ yếu là Cao Chính cùng Hứa Thanh Gia uống rượu thống khoái, mà Cao nương tử và Hồ Kiều cũng trò chuyện với nhau vui

      Nếu hai phụ nhân ở chỗ, chắc cùng nhau tán gẫu chuyện son phấn trang điểm quần áo, chuyện ai gả ai cưới. Cái trước Hồ Kiều chút am hiểu, cái sau……mức độ cách nàng quá xa. May ra chuyện gia quyến Chu Huyện lệnh của bổn huyện và gia quyến đồng liêu Hứa Thanh Gia cũng xem như là chủ đề tệ.

      Nếu là để phu nhân xã giao trợ giúp Hứa Thanh Gia thăng quan, Hồ Kiều hoàn toàn nghĩ tới. Nàng chỉ cầu sau này nếu có gặp mặt xã giao chỉ cần đừng đắc tội với người khác là được.

      Cao phu nhân tính cách cũng mau lẹ. Khi Hồ Kiều hỏi, đầu tiên khen Chu phu nhân hiền hoà phen: “Ai cũng biết là Huyện lệnh nương tử có tấm lòng Bồ Tát từ bi.” Chuyển lời cái, lập tức chần chừ: “Chẳng qua…… hậu viện phủ nha còn có vị.”

      “Chu thái phu nhân?”

      Trong đầu Hồ Kiều nghĩ ra bảy tám chiêu để tỏ vẻ là người thục nữ đoan trang trước mặt vị phu nhân già này, lại thấy Cao nương tử lắc đầu cười khẽ: “Chu thái phu nhân về cõi tiên nhiều năm. Vị mà ta kể này, ngày sau muội muội ở hậu viện phủ nha được gặp. Nhớ là cố gắng chú ý nhiều chút, mặc dù cần để tâm cùng nàng kết giao, nhưng cũng nên đắc tội với nàng.”

      “Vị ấy là?”

      “Ngày sau muội biết.”

      quá mấy ngày, Huyện lệnh Chu phu nhân ở Phủ nha hậu viện mở yến tiệc. Hồ Kiều lần đầu dự tiệc, đúng là gặp được vị khách mà Cao phu nhân từng nhắc nhở là được đắc tội ấy.

      Chu phu nhân tuổi chừng năm mươi, sớm theo Chu Huyện lệnh nhiều năm, nếm qua ít đau khổ. Đến khi Chu Huyện lệnh hiển đạt, dung nhan bà tàn úa. Cho dù vài năm nay để tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn đấu lại nổi tuổi tác, để lộ ra chút héo tàn xấu xí.

      Đối lập với bà là thiếu phụ mặc hồng y đứng thẳng ở phía sau, mặt trái xoan mắt hạnh đào, ước chừng tầm mười bảy mười tám tuổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ phong tình.

      Chờ Hồ Kiều tặng quà ra mắt cho Chu phu nhân, sau đó hàn huyên vài câu xong, Cao phu nhân dùng ánh mắt truyền ý cho nàng, nàng liền biết rằng vị đó chính là chủ nhân chân chính.

      Năm xưa Chu phu nhân làm việc chân tay nuôi hôn phu học hành, lại sinh được nam nữ. Nhi tử được đưa đến thư viện học tập, nữ nhi xuất giá cũng ở huyện Nam Hoa. Chu Huyện lệnh lại có ái thiếp, cũng cần bà hầu hạ, cuộc sống hoàn toàn nhàn rỗi.

      “Đều là lão bà này cả ngày nhàn rỗi, cậy già mới nghĩ mời các ngươi đến làm chút náo nhiệt. Nương tử nhà Hứa Huyện thừa lại vừa mới đến, cũng muốn mời đến mọi người cùng nhau làm quen.”

      Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ huyện Nam Hoa, lời Chu Huyện lệnh coi như là nhất, Hứa Thanh Gia quyền hành đứng thứ hai, Cao Chính xếp ở vị trí thứ ba, còn lại cũng chỉ là gia quyến huyện nha thấp kém hơn. Chỉ cần Hồ Kiều chiều lòng được vị lão thái thái này cho tốt, còn lại cứ cư xử lễ độ là được.

      Chủ ý nàng quyết, lập tức cáo lỗi với Chu phu nhân: “Phu nhân biết rồi, tiểu nữ tuổi còn lại có kiến thức, vốn lần đầu đến huyện Nam Hoa hẳn trước tiên nên đến thăm hỏi phu nhân. Chẳng là vừa kính sợ quan nha, lại quen biết được người nào nên mãi tới bây giờ mới đến, phu nhân trăm ngàn đừng trách tiểu nữ thất lễ. ngờ Cao tỷ tỷ phu nhân tính tình hiền hoà, tiểu nữ mới can đảm đến đây. Bây giờ cùng phu nhân chuyện trò mới biết Cao tỷ tỷ sai. Tối hôm qua nhận được thiếp mời của phu nhân, tiểu nữ còn hỏi thẳng lang quân nhà tiểu nữ, mỗi ngày đến huyện nha làm việc bắp chân có bị chuột rút di chuyển được , bị lang quân cười cho trận ra trò.”

      Lời này lộ ra vẻ chân chất đáng của nữ nhi nhà nghèo. Chu phu nhân năm đó tuy là nương tử tú tài, nhưng bảo bà có việc gì mà đến huyện nha chuyến, cái đó cũng có chút lo lắng nhụt chí. Bà còn nhớ năm đó Chu Đình Tiên đậu tiến sĩ rồi làm quan, lần đầu theo trượng phu đến huyện Nam Hoa nhậm chức bà còn thấy thể tin nổi, cứ tưởng đây chỉ là giấc mơ. Mới khi đầu bước vào thềm nha môn, nghe được tiếng động bên trong khiến bà cả kinh, năm rộng tháng dài rồi cũng thành thói quen .

      Lúc này nghe Hồ Kiều vừa mấy câu đó, bà khỏi bật cười: “Tội nghiệp quá, có muốn lại đây để ta sờ xem lúc này ngươi có bị chuột rút hay ?”

      Mọi người ngồi nhất thời đều nở nụ cười. Suy cho cùng nụ cười đó có hàm ý gì ai biết. Chỉ thấy vị hồng y thiếu đứng phía sau hầu hạ phụ Chu phu nhân kia khóe miệng cong lên như có như , mang chút ý tứ trào phúng.

      Hồ Kiều để tâm nhìn theo, cứ ngỡ là mình hoa mắt .

      Huyện Nam Hoa chiếm diện tích khá lớn, huyện nha trước kia cũng là nhà của đường đệ Nam Chiếu vương. Sau này Nam Chiếu bị Đại Chu tiêu diệt, vương tộc tuẫn quốc, tòa nhà này được thu về thành quốc hữu, cuối cùng làm thành huyện nha. So với huyện nha bên cạnh nơi đây tốt gấp vạn lần, chẳng những phía sau có hoa viên, mà còn được dựng vũ đài sân khấu diễn kịch.

      Khi kiến lễ và yến tiệc xong xuôi, mọi người đều đến phía sau khu vũ đài Hương Hà, cách hồ sen chính là sân kịch . Đám gánh hát được mời đến liền nhanh chóng xướng lên, lại có thêm tiểu nha hoàn hầu hạ ở bên, tới các bàn mà thêm trà rót nước, cũng tạo được vẻ hứng thú đặc biệt.

      Chu phu nhân khai yến bên hậu viện, từ vách ngăn phía tiền viện cũng có thể nghe được thanh vui vẻ phía hậu viện. Thấy thế, Chu Huyện lệnh cũng vỗ vỗ cái bụng mà nở nụ cười: “Vậy ra bà ấy cũng biết tìm thú vui.” Chu Đình Tiên làm Huyện lệnh yên bình lâu, nhiều năm rồi cũng chưa từng chuyển sang chỗ khác. Tuy rằng ở đây đường quan lộ vô vọng, nhưng tốt xấu gì cái huyện Nam Hoa này, Chu Đình Tiên cũng được xem như là vua cõi, cũng có thể thoải mái kê cao gối mà ngủ.

      Lúc này ngồi đại sảnh chính là các vị quan viên lớn bé Nam Hoa huyện, mỗi trong lòng đều ôm vài nữ tử, mà bên cạnh Hứa Thanh Gia cũng có nữ tử ngồi. Nàng kia vốn là thấy được Huyện thừa tuy tuổi còn trẻ nhưng thông minh xuất sắc, lại nghe người này chính là Bảng nhãn khoa thi, trong tâm cũng có ý muốn nương dựa bám vào. Yến tiệc vừa mở nàng ta liền muốn chui ngay vào lòng nằm, đáng tiếc bị ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hứa Thanh Gia liếc qua. biết sao, trong lòng nàng ta bỗng trào lên tầng xấu hổ, cố gắng kéo nửa thân người õng ẹo của mình trở lại, bày tư thế khuê thục ngồi bên cạnh Hứa Thanh Gia để phụng bồi.

      Chu Đình Tiên đưa mắt quét qua vẻ mặt Hứa Thanh Gia, thấy vị thiếu niên trẻ tuổi này ung dung thản nhiên cùng Cao Chính bên cạnh nâng chén cùng uống. Ngược lại Cao Chính trong lòng ôm thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân nàng ta giống như bị rút xương, cả người đều dựa hẳn vào lòng , trong mắt nàng ta lại có hình ảnh của Hứa Thanh Gia.

      Chu Đình Tiên ở huyện Nam Hoa an nhàn lâu, quan sai huyện lý lại tăng thêm hai kẻ mới, đương nhiên là muốn khảo sát phen.

      Chu Đình Tiên cho thiếu nữ xinh đẹp trong lòng uống nửa chén rượu, thấy mặt nàng bị cay rượu mà đỏ ửng trông kiều diễm, liền bật cười, đem nửa chén còn lại uống hơi cạn sạch.

      Hứa Thanh Gia và Cao Chính xem là khách chính, thế nên được đám người lục tá sử kính rượu vòng, cũng có vài phần chếnh choáng hơi say. Thiếu nữ bồi rượu bên cạnh thấy mặt Hứa Huyện thừa đỏ bừng vì say đầy vẻ tú nhã tuấn mỹ, nhịn được liền sáp lại gần muốn thay uống chén rượu trong tay: “Cao tam quan, để thiếp thay Hứa Lang quân uống chén này !”

      Địa vị Cao Chính đứng hàng thứ ba, kĩ nữ quen mặt nên cũng biết cách xưng hô như vậy.

      “Ngọc nương có lời, sao có thể nghe theo chứ?”

      Nhưng Hứa Thanh Gia lại ngẩng đầu đem chén rượu uống hơi cạn sạch, lại thản nhiên mà : “Đại nam nhân sao có thể để nữ nhi thay mình uống rượu?”

      “Hứa Lang đây là mến Ngọc nương ? Ha ha ha ha, Ngọc nương này, chốc nữa chi bằng nàng theo Hứa Lang về nhà như thế nào?”

      Ngọc nương chính là kĩ nữ nổi danh của bản địa, khách nơi đây đều biết nàng nổi danh ở chốn phong nguyệt phải dựa vào ca múa khúc nghệ, mà chính là nhờ thân bạch ngọc tinh tế cùng khả năng nịnh nọt cao tay.

      Chu Đình Tiên đem nàng an bài ở đây, chính là nhìn trúng nàng điểm ấy.
      Ông cũng muốn xem xem Hứa Thanh Gia trả lời như thế nào?:dai ca:
      Last edited: 26/9/17

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Giờ mới để ý dạo này t toàn theo dõi tr edit :))))
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :