1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Mình thic suy nghĩ của Hồ Kiều há há
      saoxoayCobe thích bài này.

    2. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      levuong, saoxoay, Kimanh125723 others thích bài này.

    3. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Ôi cha khổ thân 2 vc nhà này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 52.2:


      Hồ Kiều cười quay đầu, trong nháy mắt tươi cười liền đọng lại ở mặt, Hứa Thanh Gia bị tiếng gọi cha này thiếu chút nữa té ngã.

      “Điện hạ -- tiểu quận vương...” sầu khổ mà chân thành nhìn Vũ Sâm: Con của ngài cứ như vậy, hạ quan cũng có biện pháp nào!

      Lúc trước thực nên nhận lấy chuyện này mà! Hứa Thanh Gia bi phẫn nghĩ, chẳng những có gì tốt mà còn phải lo lắng đề phòng hơn năm nay. Bất quá lần này Vũ Sâm đến, cuối cùng cũng có thể trông cậy vào, lập tức thỉnh tội: “Điện hạ, nội nhân trong nhà hạ quan... xuất thân phố phường, tiểu quận vương mỗi ngày lớn, thể gánh vác trọng trách giáo dưỡng tiểu quận vương, điện hạ...” Ngài xem có phải nên đưa đứa đến Trường An hay ?

      Dù sao Vương phi cũng nhàn rỗi!

      Vũ Sâm là có việc tới quận Vân Nam, xong việc mới nhớ ra là con trai mình cũng ở huyện Nam Hoa mà vẫn chưa tới thăm nên mới ghé qua, vừa tới thấy con ruột mình gọi ngời khác làm cha nương, quả thực là... Có chút mở mang tầm mắt.
      cũng để ý thỉnh cầu của Hứa Thanh Gia, chân dài sải vài bước liền vào sân, Hồ Kiều thi lễ với , đầu vẫn luôn cúi dám ngẩng lên nhìn sắc mặt vị Ninh Vương gia này, trong lòng suy nghĩ đối sách. Ngược lại là hai đứa nhìn thấy trong nhà xuất người xa lạ, đều ngẩng đầu lên xem người tới, chỉ là Vũ Sâm rất cao, lại săn sóc của Hứa Thanh Gia, trở về thấy bọn tự giác cúi thấp người, cố gắng nhìn thẳng vào hai mắt bọn để đối thoại.

      Vũ Sâm cúi đầu, hai đứa cố hết sức ngưỡng cổ ngạc nhiên xem, ngưỡng đầu cũng kiên trì lâu, liền song song cúi đầu xuống, cực kỳ ăn ý mỗi người đu lên chân của Vũ Sâm, tay chân cùng sử dụng... Tựa hồ muốn leo lên để nhìn thẳng vào Vũ Sâm.

      Đây là... Làm gì vậy?

      Vũ Sâm bị hai thân mình mềm mại nho ôm chân, động cũng dám động, cảm giác được độ ấm mềm mại người đứa truyền đến, khác hẳn với có thể rắn chắc của nam tử ở chiến trường, quả thực hoàn toàn biết phải làm thế nào mới tốt.

      Hồ Kiều rất hiểu tính cách của hai tên nhóc này, lập tức chút do dự tiến lên túm lấy đai lưng của hai đứa từ đùi của hoàng trưởng tử điện hạ xuống, chuẩn bị thả xuống bỗng nhiên nghĩ đây là cha ruột của Vũ Tiểu Bối, liền thuận tay nhét Vũ Tiểu Bối vào trong lòng Vũ Sâm, lúc này mới dẫn theo con mình yên lặng lui ra sau.

      Thính Phong Viện, Vũ Sâm nhìn con trai giường hưng phấn tới lui, rất là đau đầu.

      “Khi nào nó mới ngủ?”

      “Chơi mệt... ngủ. Tiểu Bối... Tiểu quận vương đây là còn chưa chơi mệt.”

      Nhũ mẫu trải qua năm được Hồ Kiều tẩy não bằng tiếng Hán, nay chuyện khá thuần thục, giao tiếp bình thường hề có trở ngại.

      Từ giữa trưa Hồ Kiều đem Vũ Tiểu Bối nhét vào trong lòng Vũ Sâm, mĩ danh viết: Để cho hai cha con thân thiết. Hơn nữa còn dạy Vũ Tiểu Bối: “Tiểu Bối ngoan, đây là cha.” Vũ Tiểu Bối hưng phấn hỏng rồi, bé tuyệt sợ người lạ, vậy còn mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình hơn ca ca người cha, thể cao hứng thêm nữa, dù theo Vũ Sâm đến Thính Phong Viện vẫn duy trì loại cảm xúc hưng phấn này.

      Vũ Sâm phát , đứa này tuyệt đối sợ người lạ.

      Nhũ mẫu vẫn là nhũ mẫu đưa tới lúc trước, bất quá tại giao tiếp ngại, liền thuận tiện hỏi chút tình huống của con. Nhũ mẫu cũng rất sầu khổ, “Phu nhân mỗi ngày đều sửa bảo tiểu quận vương thể kêu cha nương, nhưng mà... tiểu quận vương là gọi theo Hứa Tiểu Bảo, căn bản thể sửa được.” Nàng làm nhũ mẫu thực xứng chức, nay thay mặt chủ tử, chỉ có thể quỳ xuống thỉnh tội.

      Vũ Sâm lại cảm thấy có chút thú vị: “Hứa Tiểu Bảo?”

      Nhũ mẫu sợ chọc vị này tức giận, nàng nay xem như biết thân phận địa vị Vũ Sâm cũng như hậu quả nếu như làm cho vị này tức giận, đây là Hồ Kiều tốn lúc để truyền đạt cho nàng, cuối cùng làm cho nàng nhớ kỹ.

      “Hứa phu nhân ở nhà bảo chúng ta đều kêu tên tiểu lang quân, nghe như vậy mới dễ nuôi.”

      “Vậy tiểu quận vương sao? Các ngươi ngày thường gọi là gì?” Hỏi xong câu này, Vũ Sâm bỗng nhiên hậu tri hậu giác nhớ tới đến, hình như mình... Vẫn chưa đặt cho con cái tên chính thức. Ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn đứa giường hưng phấn tới lui, Tiểu Bạch mập mạp tròn vo tựa hồ vô cùng vui vẻ, nha hoàn Hứa gia canh giữ ở bên giường sợ rơi xuống.

      “Tiểu Bối....”

      Đầu nhũ mẫu cũng cúi rất thấp, dù sao Ninh Vương điện hạ cũng nghe rồi, cho dù có hỏng bét thế nào cũng hỏng bét hơn chuyện tiểu quận vương gọi vợ chồng Hứa Thanh Gia huyện lệnh là “cha nương” ? Nhũ mẫu vận động đầu óc mà bình thường chỉ biết phục tùng, cố hết ra sức suy nghĩ, nếu nàng có tội, dựa theo phu nhân , vợ chồng Hứa huyện lệnh xem như thủ phạm chính, nàng... ước chừng chỉ có thể tính tòng phạm thôi nhỉ?

      Vũ Sâm ở trong lòng yên lặng gọi: Tiểu Bảo... Tiểu Bối... Chính là đôi bảo bối... Nhìn nhìn lại tạo hình kỳ lạ của con, cứ cảm thấy đúng chỗ nào.
      Thẩm mỹ Huyện lệnh phu nhân... Có phải hơi kì lạ hay ?!

      Đừng nhìn Vũ Tiểu Bối ban ngày vui vẻ, lại sợ người lạ, nhưng đến khi mặt trời lặn xuống, ăn xong cơm chiều, bên ngoài tối đen, liền bắt đầu tìm “nương”, mắt to nhìn khắp mọi nơi thấy Hồ Kiều, Thính Phong Viện này lại là chỗ xa lạ, người cha ban ngày mới nhận này vẫn nhận nhưng mà trời vừa tối... Ước chừng can đảm biến đâu mất tăm, liếc Vũ Sâm cái khóc hồi, hai mắt ngập nước gọi nương.

      Nhũ mẫu cũng có cách nào.

      Vũ Tiểu Bối từ trước đến nay buổi tối vẫn luôn ngủ cùng vợ chồng Huyện lệnh, đến buổi tối cho dù là nàng cũng hết cách.

      Vũ Sâm chưa từng thấy đứa nào khóc nháo như thế, ngây người chớp mắt cái mới hỏi nhũ mẫu: “Nó... Đây là làm sao vậy?” Khóc cái gì đâu?
      chưa từng chăm sóc cho đứa bé nào, từ ở trong cung dưỡng nên tính cách, bị các loại quy củ đè nặng, cho tới bây giờ cũng nhớ mình từng có lúc tùy tiện khóc lớn như thế, nghe lúc đó cũng là được cho phép, nhóm nhũ mẫu cung nữ trông chừng, ngẫm lại từ tới lớn cũng có ngày nào được dễ chịu như Vũ Tiểu Bối.

      Nhìn bộ dáng vô pháp vô thiên của bé liền nhìn ra được.

      Nhũ mẫu chỉ có thể cực kỳ uyển chuyển cho Ninh Vương điện hạ, đứa tìm nương là tượng cực vì bình thường. Đến buổi tối tiểu hài tử đều muốn ngủ ở nơi mình quen thuộc, còn muốn có người thân thiết bên cạnh, bằng bất an. Hiển nhiên, người thân thiết này phải Ninh Vương điện hạ.

      Vũ Sâm phất tay, “Mau ôm nó !” Tiểu tử này trung khí mười phần, khóc lên nhức đầu, não có chút đau.

      Trong phòng ngủ Huyện lệnh đại nhân, buổi tối hôm nay Hứa Tiểu Bảo tựa hồ vẫn thích hợp, yên lòng ngồi ở chỗ kia, Hứa Thanh Gia dỗ bé, bé cũng có tinh thần, còn chạy ra ngoài xem lần, cuối cùng Hồ Kiều mới hiểu được: “Nó đây là... đợi Tiểu Bối?” đánh nhau đánh ra tình nghĩa huynh đệ, này cũng dễ dàng.

      “Qua thời gian tốt rồi. Tiểu Bối... Ninh Vương điện hạ vốn tuổi còn , đưa đến Trường An đường xa xôi, thế nên mới tạm thời gởi nuôi ở nhà chúng ta. Nay Tiểu Bối lớn, Ninh Vương điện hạ phái người đưa đưa đến trong vương phủ Trường An , để Vương phi nương nương nuôi nấng. chừng này hai ngày nữa khởi hành, nàng dọn dẹp chút đồ của Tiểu Bối, để dùng đường.” Đối với đứa nuôi dưỡng hơn năm này, Hứa Thanh Gia chính mắt chứng kiến bé lên, trừ bỏ cảm thấy trọng trách vai vẫn rất thương , hai vợ chồng đều luyến tiếc.

      “Cũng biết Ninh Vương điện hạ... Hẳn là biết chiếu cố tiểu hài tử ?” Hồ Kiều rất là yên lòng.

      Ninh Vương điện hạ nhìn có vẻ là người biết chiếu cố người khác, vậy sao có thể chiếu cố đứa trẻ nho mới sinh đâu. Nàng buổi chiều cũng là có biện pháp, lúc ấy dù sao cũng thể chờ Ninh Vương điện hạ trị tội hai vợ chồng được, thế mới nhét Vũ Tiểu Bối vào trong lòng , dù sao đứa này bình thường hề sợ người lạ, chừng xét ở vợ chồng bọn họ tận tâm hết sức chiếu cố đứa lớn đến như vậy, liền... trách tội nữa.
      nghĩ ngợi bên ngoài Lạp Nguyệt báo lại, nhũ mẫu ôm Vũ Tiểu Bối đến đây, còn chưa tiến vào nghe tiểu tử này khóc khí thế, Hồ Kiều vội lê giầy ra đón: “Đây là làm sao? Sao lại khóc thương tâm như vậy?”

      Nhũ mẫu: “Tiểu Bối đến buổi tối tìm phu nhân, lại quen giường thế nên mới khóc.”

      “Ninh Vương điện hạ... tức giận chứ?”

      “Là điện hạ bảo ôm tới.”

      Hồ Kiều rốt cuộc cũng yên tâm, ôm lấy tiểu mập mạp thương tâm muốn chết vào trong ngực lắc lư hai cái khóc nữa. Hứa Tiểu Bảo bên trong nghe được tiếng khóc ngược lại giống như uống được thuốc nâng cao tinh thần, lập tức hưng phấn nở nụ cười.

      Trong Thính Phong Viện, còn tiểu hài tử khóc nháo, trong phòng chợt yên tĩnh. Vũ Sâm nhìn ánh nến trước mắt xuất thần, lộ ra nụ cười, ngày hôm sau liền với Hứa Thanh Gia, đưa Vũ Tiểu Bối đến Trường An, nhưng lại quá để nuôi ở quân doanh nên vẫn gửi nuôi ở quý phủ.

      “Bổn vương thấy, tôn phu nhân rất có tay nuôi trẻ , đứa này thân thể khỏe mạnh, cũng sợ người lạ, liền tạm thời làm phiền tôn phu nhân.”

      Hứa Thanh Gia rất muốn chút đạo lý với vị long tử phượng tôn này: Đừng coi lão bà của ta là nhũ mẫu! Nhưng lời đến bên miệng lại bị yên lặng nuốt xuống. Kỳ ... và Hồ Kiều đều có chút luyến tiếc xa rời Vũ Tiểu Bối, lại thương có mẹ ruột, tuy rằng đưa đến thành Trường An có Vương phi chăm sóc, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa cái gì cũng hiểu, có mẹ ruột vẫn là thể làm cho người ta yên tâm.

      Suy nghĩ của hẹn mà rất trùng hợp với Vũ Sâm.

      Vũ Tiểu Bối trước mắt là con trai duy nhất của Vũ Sâm, đưa đến thành Trường An đúng là lo lắng, Vương phi che chở đứa này, nhưng là... vào thành Trường An rồi, đứa này có thể giữ được?

      Trong thành Trường An, có ai muốn có con trai khỏe mạnh lớn lên.

      Trước mắt, thái tử vẫn còn chưa có con đâu.

      Hơn nữa tự mình khảo sát qua hoàn cảnh Vũ Tiểu Bối, phát so với trước kia ở trong cung biết thoải mái hơn bao nhiêu lần. Trong hoàng cung hoặc là vương phủ quá nhiều quy củ, chung quy phải là nơi thích hợp để nuôi dưỡng đứa . Tựa hồ nhìn lại xem ra trước mắt nơi thích hợp nhất để Vũ Tiểu Bối trưởng thành, vẫn là bên người Hứa Huyện lệnh.

      Hôm trước khi , Ninh Vương điện hạ khó được cười phân phó Hồ Kiều: “Trước kia nuôi tiểu tử này thế nào sau này cứ nuôi như vậy, bổn vương thấy phu nhân nuôi vô cùng tốt.”
      levuong, Chris_Luu, saoxoay24 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 53

      lấy được đảm bảo của Ninh vương điện hạ lại còn kèm theo thêm ngàn lượng bạc ròng, Hồ Kiều lại càng thấy mình làm bảo mẫu cũng chẳng sao, dù phải nuôi dạy hai tiểu tử nghịch ngợm nàng cũng cảm thấy đau đầu nữa.

      Tiền gửi ngân hàng của gia đình nàng lại tiếp tục tăng lên, hơn nữa nghiệp của huyện lệnh đại nhân nhà nàng ngừng phát triển. nay quan Hàn Nam Thịnh cực kỳ coi trọng , việc dạy hán ngữ ở quận Vân Nam còn là vấn đề, điều này cũng làm giảm bớt các vụ việc bởi vì hiểu ngôn ngữ mà dẫn đến xô xát giữa người Hán và người Di. Việc làm ăn của Hồ Hậu Phúc cũng càng ngày càng lớn, giờ phải thuê thêm người làm, đến năm sau có thể thành lập thương đội của chính mình rồi. chung mọi chuyện đều phát triển theo hướng rất tốt.

      Ngay cả bạn thân của nàng – Cao nương tử năm trước cũng thành công sinh được đứa con trai, ngược lại vị Văn di nương trong phủ của nàng sinh trước nàng hai tháng nhưng lại sinh ra nữ nhi, hy vọng của nàng ta cũng bị dập tắt nên đối với nữ nhi của mình nàng ta lại thực oán giận nó bởi vậy nên cũng chịu chăm sóc đứa trẻ tử tế. Cao nương tử lần đầu nhìn thấy đứa bé đó thấy nó gầy trơ xương, mạng khó giữ. Nàng nhìn đành lòng nên sau khi sinh ra đứa con trai liền cho người ôm đứa của Văn di nương đến nuôi dưỡng trong nội viện của mình, phân phó vị ma ma chăm sóc nó.

      Về phần Văn di nương, sau khi Cao nương tử sinh được còn trai lại càng có tiếng hơn nên liền đem nàng đuổi ra ngoài.

      Nghe ngày Văn di nương bị đuổi khóc khàn cả giọng, lúc đầu nàng còn bám lấy Cao nương tử xuống giọng cầu xin, sau thấy cầu xin cũng vô dụng liền trở mặt bắt đầu uy hiếp: “…Đợi phu quân trở về, ngươi làm sao có thể ăn với đây?”

      Lúc ấy Cao Chính theo Hứa Thanh Gia châu phủ, đoán chừng còn phải mất ba đến năm ngày nữa mới trở về được.

      Cao nương tử ngồi trong sân, bên cạnh có nha hoàn và bà tử ai tiếng nào đứng nghiêm trang đằng sau, còn có cả đám thiếp thất cùng thông phòng bị nàng kéo đến chứng kiến, giờ nàng phải giết gà dọa khỉ để lập nên uy tín của chính thất. Nghe Văn di nương vậy nàng liền bình tĩnh cười tiếng: “ Lang quân trở về có hỏi gì và ta trả lời như nào cũng làm phiền Văn di nương thay ta quan tâm.”

      Bà tử kìm hãm Văn di nương sức lực vô cùng lớn, đem nàng giữ lại thể động đậy khiến cho Văn di nương vô số lần giãy dụa muốn đánh về phía Cao nương tử đều thành công: “ Nữ nhi của ta…Ngươi đúng là tiện phụ ác độc, sao ngươi có thể chia cắt mẫu tử chúng ta!”

      Cao nương tử cầm lấy chén trà khẽ thổi hơi rồi uống hớp, đôi lông mày từ trước đến nay đều mang theo dịu dàng giờ lại lên chút hàn ý: “ Ngươi cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến nữ nhi của mình ư? Nếu như phải có bà tử báo lại, nó có thể giữ được mạng của mình ư! Ta nếu như tách ngươi ra khỏi nó chẳng lẽ phải nhìn nó bị ngươi hại chết sao!?”

      Thân là mẹ cả, thị thiếp nếu có sinh hạ đứa cũng phải nuôi dưới gối nàng.

      Văn di nương tự ý nuôi dưỡng đứa bé, sau khi biết là bé lại ngày ngày trông mong chủ mẫu cũng sinh ra . Nhưng kết quả trời toại ý người. Cuối cùng Cao nương tử lại sinh được trưởng tử, có thể hiểu trong lòng nàng oán hận Cao nương tử đến mức nào. Nàng ta nhìn thấy nữ nhi do mình sinh lại như nhìn thấy kẻ thù, cảm thấy đứa này phá hủy giấc mộng của nàng.

      Đến khi bị đuổi , nàng ta mới bám lấy nữ nhi đòi công đạo, là làm trò cười cho Cao nương tử, cũng khiến cho nhóm thiếp thất của Cao Chính lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

      Kỳ nếu nàng mở to mắt và suy nghĩ dù có sinh ra nữ nhi nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Cao Chính, điều này cũng có thể đủ cho Văn di nương sống thoải mái ở Cao phủ. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại mắt cao hơn đầu, cứ nghĩ đến việc cùng Cao nương tử tranh cao thấp, đến cuối cùng rơi vào kết cục bị đuổi khỏi Cao phủ.

      Giải quyết xong Văn di nương, Cao nương tử liền dứt khoát đem "hậu cung" của Cao chính dọn dẹp lần, nàng giữ lại những người thông minh trung thực tiếp tục hầu hạ, còn những kẻ chỉ biết xúi giục sinh có thể bán đem bán, có thể đuổi đều đuổi. Đợi đến lúc Cao Chính từ châu quận trở về liền thấy hậu viện của mình yên tĩnh, chỉ còn lại phần ba số người so với trước.

      Gặp Cao nương tử nghe nàng hùng hồn đầy lý lẽ: “ Giữ các nàng lại cũng chỉ để các nàng hầu hạ phu quân, giúp Cao gia ta khai chi tán diệp nên chỉ cần những người trung thực yên phận là được. Nếu như tất cả bọn họ đều có suy nghĩ muốn làm vợ cả ta có thể sống yên ổn trong cái hậu viện này sao. Hơn nữa nếu tất cả các nàng đều như Văn di nương đến cả nữ nhi của mình cũng chăm sóc tốt tốt nhất là đuổi hết .”

      Cao nương tử trước đây rất sợ Cao Chính, nàng sống đúng với câu coi phu quân là trời. Nhưng nghĩ tới, Cao Chính mới theo Hứa Thanh Gia ra ngoài làm việc chuyến khi trở về trong nhà lại yên tĩnh, ngay cả người đặt trong tim cũng thấy đâu. Lần này việc làm của Cao nương tử có lẽ cũng được bà bà (mẹ chồng) thông qua, có lẽ bởi vì nàng sinh ra trưởng tử nên gần đây thái độ của bà bà đối với nàng cũng tệ, mà khi lấy được ủng hộ của bà bà tương đương với kim bài miễn tử rồi. Cho nên Cao nương tử bây giờ còn là Cao nương tử ngày xưa nữa ( hết nhu nhược, yếu đuối đó mấy chế). giờ Cao Chính đứng trước mặt nàng cũng cảm thấy kính sợ hơn.

      _______Nương tử của mình bây giờ là theo chân huyện lệnh phu nhân lâu quá nên bị dạy hư mất rồi ư!?

      Cao Chính bỗng nhiên rất hoài niệm Cao nương tử của trước kia, ở trước mặt ngoan ngoãn vâng lời, dám phản bác chữ ( hiểu là vợ hay chó đây!!!?). Giờ thực phân vân biết nên “ Để lão bà nhà mình tiếp tục theo lão bà của cấp , giúp đỡ cho con đường làm quan của .” hay là “ Mau đem lão bà giữ ở trong nhà tu thân dưỡng tính, đừng để người khác dạy hư lão bà nhà mình”. Trong lúc khó khăn lựa chọn Cao nương tử dẫn theo nha hoàn và bà tử xa rồi.

      Nàng đến đây chỉ là để báo cho tiếng thôi. Nếu nàng có thời gian rảnh chi bằng về phòng ôm con trai còn hơn.

      Cao Chính đột nhiên có cảm giác bị nương tử vứt bỏ. Tựa hồ…Từ lúc sinh hạ con trai, nàng cần đến nữa vì vậy mới lộ ra lá gan cùng đôi co, hơn nữa thời điểm đến phòng nàng liền bị đuổi đến phòng tiểu thiếp ngủ với mỹ danh: “ Ta buổi tối còn phải chăm sóc con trai nên rảnh phục vụ phu quân, phu quân hãy đến phòng muội muội khác .”

      Uy danh của Cao Chính giờ lại bị Cao nương tử ném xuống đất, dẫm dưới chân nàng. phẩy tay áo cái rồi đến chính viện, đau khổ đứng tại cửa chính viện suy nghĩ. Nếu là trước kia còn có những người chạy đến chính viện săn đón . Còn bây giờ trong hậu viện đều là những thị thiếp trung thực ngoan ngoãn, đều yên phận chờ ở phòng mình, Cao Chính nếu tự tìm đến các nàng cũng mời gọi , thực là yên phận mà sống.

      Đến cuối cùng ngày hôm nay lại ngủ tại thư phòng.

      Kỳ thực cuộc tẩy trừ hậu viện của Cao gia lần này là do Hồ Kiều bày mưu tính kế.

      Cao nương tử nhiều năm buồn bực vì chuyện hậu viện, nhưng khi sinh hạ được con trai mọi hãnh diện đều thuộc về nàng. Vì vậy Hồ Kiều đề nghị nàng thừa dịp này thừa thắng xông lên. Đem hậu viện của Cao gia quét dọn phen. Tránh việc chủ mẫu nhu nhược mà để thị thiếp nuôi trí lớn, từng người từng người đều nuôi mộng vợ cả, thậm chí đến cả nha hoàn cũng muốn leo lên giường Cao Chính.

      Đêm đó Cao nương tử ôm con trai ngủ, nhìn khuân mặt non mịn của nó mà cười trộm. Nàng từ đầu tới bây giờ đều trông mong Cao Chính có thể làm như huyện lệnh đại nhân lòng với Hồ Kiều, nhưng ít ra hậu viện này cũng là do àng quản lý, là thiên hạ của nàng. Trước kia là do nàng quá nhu nhược, từ nay về sau để con trai có thể yên bình lớn lên nàng phải trở nên mạnh mẽ.

      Ngày tiếp theo rời giường, nàng bắt đầu thanh lý nha hoàn, bà tử. Phàm là người có phẩm hạnh đoan chính, có tâm tư vặn vẹo đều bị bán ra ngoài. Cho nên nhất thời cả sân Cao gia đều là tiếng kêu khóc, có nha hoàn lấy uy danh lão phu nhân ra muốn nàng thu liễm lại, nàng cũng chỉ nhắm mắt cực kỳ bình tĩnh : “ Là ai cũng thế thôi”. Sau đó người bên cạnh lão phu nhân đến : “ Mọi chuyện trong hậu viện về sau đều nghe theo phu nhân”. Lão phu nhân tựa hồ quyết ý nhúng tay vào chuyện hậu viện của Cao Chính.

      Vài hôm sau Cao nương tử ôm con trai đến hậu viện nha môn cảm ơn Hồ Kiều bày kế cho nàng, hai người cực kỳ vui vẻ chuyện hồi.

      Hồ Kiều nhéo nhéo khuân mặt mập mạp của con trai Cao nương tử, tiểu tử này đáng , nhưng tiếc là nó lại hơn Hứa Tiểu Bảo tiểu, bằng có thể cho nó chơi đùa cùng bọn nhà nàng rồi, nhìn ba tiểu tử đáng đánh nhau có bao nhiêu chuyện cười đây.

      giường bên này, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối trận quyết chiến, chỉ có điều thể lực có hạn, cũng có chiêu thức gì, móng tay cũng bị cắt hết rồi nên lực sát thương cũng lớn, thể gây ra huyết án gì được. Vì vậy Hồ Kiều cũng để mạc cho bọn nó đánh nhau còn để Tiểu Hàn và hai người vu nuôi trông chừng.

      Hứa Thanh Gia ra lai lịch của Vũ Tiểu Bối cho mọi người biết, ngay cả Hồ Kiều cũng với hạ nhân, chị với mọi người là cố nhân gửi nuôi, ngày bình thường cũng chỉ gọi Tiểu Bối nên mọi người cũng biết họ Vũ. Cao nương tử còn tưởng phụ mẫu của Vũ Tiểu Bối đều mất, bởi vậy còn có mấy phần thương tiếc : “ Tiểu tử này nếu được gửi gắm cho đại nhân và phu nhân biết còn phải chịu khổ như thế nào.”

      Hồ Kiều thầm nghĩ nếu phải gửi nuôi ở nhà ta nó cũng có cuộc sống như bây giờ.

      Vật chất của nhà nàng cùng hoàng cung và vương phủ có chênh lệch quá lớn, điểm này Hồ Kiều vẫn tự mình hiểu . ( đoạn này ko hiểu lắm, mng thông cảm)

      Tiệc đầy tháng con trai Cao Chính, Hồ Kiều cũng mang hai tiểu tử nhà mình đến chúc mừng. Ở huyện Nam Hoa có rất nhiều quan viên và phú thương, bọn họ cũng mang theo gia quyến đến chúc mừng Cao Chính. Khi bọn họ nhìn thấy Hồ Kiều mang theo hai đứa cũng qua chào hỏi và đưa lễ vật gặp mặt luôn vì trước kia có cơ hội gặp, lễ vật bọn họ đưa cũng hết sức hào phóng. Lần này Hồ Kiều cũng tiện từ chối, cũng ngại ngùng cảm ơn những người đến đưa lễ vật cho bọn .

      tại mọi người đều biết Hứa huyện lệnh là vị quan thanh liêm, công bằng, mà Hứa phu nhân cũng phải là người thừa cơ hội vơ vét của cải, lại còn là người rất rộng rãi, tốt bụng vì vậy mọi người đều lòng vui vẻ muốn kết giao với nàng, vì vậy số tiền mọi người quyên góp cho huyện học cũng ngày càng tăng.

      Huyện lệnh đại nhân thu bạc lậu nên mấy phú thương bản địa cũng vui vẻ chi chút bạc ủng hộ cho huyện học. Thực tế…Huyện lệnh phu nhân mới là người quản lý huyện học, có đút lót bạc cho nàng cũng lấy được lòng nàng, nhưng nếu quyên tiền cho huyện học lại tuyệt đối tạo được mối quan hệ tốt đẹp với huyện lệnh phu nhân.

      Hơn nữa cá nữ quyến nhà tiểu thương và quan cũng rất biết điều, mỗi dịp lễ, tết còn cho các bà tử nha hoàn mang chút đồ ăn đến cho mấy đứa trẻ ở huyện học, quả là cảnh tượng quan - dân hợp ý, cá - nước hài hòa. Đến cả Hứa Thanh Gia cũng từng có thắc mắc hỏi Hồ Kiều: “ A Kiều nàng làm thế nào để cho đám phu nhân tự nguyện bỏ bạc ra vậy?”

      Lão bà nhà mình cũng coi như hiểu , vũ lực đả kích coi như cũng được, nhưng dụ dỗ, mưu mẹo…vẫn là chỗ khuyến khiếm.

      Dưới tình huống bình thường, huyện lệnh phu nhân cũng dùng chính sách dụ dỗ đối với huyện lệnh đại nhân. Nàn đơn giản chỉ dùng vũ lực đả kích cho nhanh, đặc biệt là khoản thời gian sau khi sinh ra Hứa Tiểu Bảo, nàng đặc biệt để ý đến chuyện rèn luyện thân thể, huyện lệnh đại nhân cũng thỉnh thoảng bị lão bà nhà mình bắt ở hậu viện rèn luyện thân thể.

      Kỳ Hứa Thanh Gia cảm thấy, lão bà là mình thiếu người đánh nhau nên mới túm lấy luyện tập. Nhưng để đảm nhiệm chức vụ này ( bao cát của Hồ Kiều đó) có chút vất vả. Bất quá theo nàng luyện tập tháng cũng phát thể lực của mình càng ngày càng tốt, vì vậy vẫn tiếp tục luyện tập cùng nàng.

      “ Đây phải là ta học theo chàng sao!?” Hồ Kiều khó gặp được chuyện huyện lệnh đại nhân nghĩ ra nên có chút vui sướng. Tiện đây liền thổi gió bên gối : “ Cao huyện úy gần đây đau lòng vì mất tiểu mỹ nhân, bằng huynh nhìn xem có việc gì giao cho làm nhiều chút.” Miễn cho vì trong nhà mất người mà lại ra ngoài tìm người bổ sung làm cho Cao nương tử vui.

      cách duy tốt nhất trị bệnh thất tình phải là tìm người bổ sung vào vị trí trống trong lòng mà cách tốt nhất chính là làm việc nhiều chút, ép khô tinh lực để còn tinh lưc trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

      Vì vậy Cao Chính trong lúc đau lòng vì mất mỹ nhân còn bị huyện lệnh đại nhân giao cho đống công việc, bận đến muốn hộc máu, dần dần cũng nghĩ đến hậu viện hoang vắng của mình nữa. Bận rôn qua ba tháng lại đến mùa thu hoạch nông sản, Cao Chính lại bị Hứa Thanh Gia cử thu tô thuế, nhắc nhở người dân. Lúc này Cao Chính cũng chậm hiểu ra vì sao huyện lệnh đại nhân lại chăm chỉ làm việc như vậy.

      _____Trong nhà có con hổ cái, huyện lệnh đại nhân nếu như đem thân nhiệt huyết phát tiết lên công việc làm sao mà chịu được việc vườn nhà trống như vậy.

      con Hổ trong nhà, những việc như yến tiệc ca múa, uống rượu tầm hoan của quan viên bình thường huyện lệnh đại nhân đừng mơ làm được.

      Nhưng kỳ cuộc sống hàng ngày của Hứa Thanh Gia cũng có thê thảm như Cao Chính suy nghĩ. Cao Chính chỉ dùng góc độ của mình suy diễn mọi chuyện, đúng là suy bụng ta ra bụng người.

      Thực tế sinh hoạt của huyện lệnh đại nhân bây giờ lại vô cùng phong phú, ngoại trừ cùng lão bà rèn luyện thể năng còn chuẩn bị dạy vỡ lòng cho hai đứa nhà mình. Hứa Tiểu Bảo tiểu chín tháng thông minh hơn, chuyện cũng lanh lợi hơn rất nhiều, giờ chính là thời điểm học tam tự kinh rồi. Còn Vũ Tiểu Bối cũng tuổi rưỡi rồi, chuyện suy nghĩ cũng rất thông minh. Hai đứa đứng cùng chỗ nghe Hứa Thanh Gia câu cũng nhắc lại câu đó rất bài bản. Dù hai đứa cũng hiểu nghĩa mấy câu mình theo nhưng hai huynh đệ thi đua với nhau nên rất hào hứng.

      Hồ Kiều vẫn nghĩ nên cho bọn tùy tiện chạy nhảy chơi đùa tốt hơn. Thời thơ ấu rất ngắn, hảo hảo chơi còn kịp, lớp vỡ lòng học muộn vài năm cũng có sao đâu. Đáng tiếc mọi chuyện vui đùa thời thơ ấu trong suy nghĩ của huyện lệnh đại nhân đều là lãng phí thời gian. năm xưa từ lúc bị Hứa phụ đặt ở đầu gối đọc sách, nên đợi đến khi làm phụ thân liền rập khuân giáo dục bọn như vậy, vì vậy liền bị lão bà nhà mình cười nhạo vài lần.

      “ Ta giáo dục bọn đúng theo khuân pháp, quy củ gọn gàng, bọn nó còn hiểu tri thức - lễ nghĩa, như vậy có chỗ nào tốt chứ? lẽ cứ để bọn theo nàng chơi đùa suốt ngày rồi trở thành hai con khỉ cường tráng sao!?”

      Huyện lệnh đại nhân lần đầu cảm thấy vấn đề giáo dục hài tử như thế nào này khiến hai người họ xuất mâu thuẫn vô cùng nghiêm trọng.

      Hồ Kiều sờ sờ hai cái đầu , lần này nàng lưu chút mặt mũi cho huyện lệnh đại nhân. Chờ bọn học xong nàng liền để cho nha hoàn và bà vú mang bọn chúng chơi rồi mới chuyện với Hứa Thanh Gia: “ Nếu theo ý chàng chúng ta nên nuôi bọn thành mọt sách, chỉ biết ngốc ở nhà đọc sách hay sao!?” Nàng mang theo hai đứa trẻ ra ngoài chơi, để bọn chúng học mọi thứ về thiên nhiên. Còn mang bọn trong huyện học ra ngoài nhận biết các loại hoa cỏ thực vật. Nàng chỉ chờ bọn lớn hơn chút có thể ra sông học cách bắt cá đấy.

      Bất quá kế hoạch này của nàng mới chỉ suy nghĩ trong đầu chứ chưa bàn bạc qua với huyện lệnh đại nhân nhà mình. Nhưng nếu trước với có thể cũng đồng ý đâu, nên bằng nàng tiền trảm hậu tấu cứ đợi bọn học xong rồi mới cho biết, đến lúc đó cũng làm được gì.

      Còn về chương trình học của hai đứa nhà nàng, hai người họ có ý kiến khác nhau khiến Hồ Kiều chỉ biết cảm khái trong nội tâm: Có lẽ tất cả học bá đều chỉ muốn học tập qua sách vở, cho rằng đọc sách chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời họ. Còn những cặn bã trong xã hội là người chỉ biết chơi. Haizzz… là khó lòng mà giải quyết mâu thuẫn này.

      Nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên lại là hai hài tử nhà nàng, ở thời điểm nàng và huyện lệnh đại nhân bất đồng về quan điểm giáo dục, hai đứa lại thích ứng rất tốt. Để bọn chúng đọc sách bọn chúng cũng vui vẻ mà để bọn chúng ra vườn chơi bọn chúng cũng rất sôi nổi. Tựa hồ bất kể là phải đọc sách cùng Hứa Thanh Gia hay theo chân Hồ Kiều ngắm nhìn thiên nhiên trong mắt bọn nó đều là những việc rất thú vị.
      Last edited: 15/7/18
      levuong, saoxoay, Kimanh125720 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :