1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 47

      Hồ Kiều giờ mang thai được năm tháng rồi, bụng lộ ra nhưng hoạt động vẫn rất lưu loát. Hứa Thanh Gia ra ngoài mới được nửa canh giờ, nàng liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài có chút đứng ngồi yên. Lạp Nguyệt theo bên nàng được gần nửa năm cũng biết tính tình nàng thể ngồi yên chỗ, trong lòng thầm lo lắng nàng chạy ra bên ngoài. Vừa thấy Hồ Kiều đem hầu bao cất vào tay áo, chỉnh trang lại đầu tóc nàng ( Lạp Nguyệt ) liền muốn xông lên ngăn cản.

      Hồ Kiều chuẩn bị xong liền tới với Lạp Nguyệt : “ Ngươi là nha đầu hiểu chuyện, có phải chân Hứa đại ca bị thương hay ?” Lạp Nguyệt nghe thấy Hồ Kiều hỏi vậy liền gật đầu, điều này cùng với phu nhân ngài muốn ra ngoài chơi có liên quan gì chứ?

      Hồ Kiều thấy nàng biểu tình ngây ngốc ngơ ngác, trong lời của Hồ Kiều có ý gì, búng trán nàng cái: “ Nha đầu ngốc! Phu quân chân bị thương, gân cốt bị tổn hại, vốn là thể ra cửa, nếu có phủ quân cho gọi việc gì phải chạy đến châu quận? Lần này tới là có công , công mà xong chúng ta phải trở về đấy. Nếu thừa dịp bề bộn công việc tranh thủ thời gian ra ngoài dạo chơi chẳng lẽ chờ trở về lại mang theo cái chân bị thương lẽo đẽo theo chúng ta dạo phố sao?”

      Lạp Nguyệt suy nghĩ chút, lời của phu nhân tựa hồ cũng có đạo lý.

      Thời điểm nàng được mua về Hồ Kiều trong tình trạng được vận động mạnh bởi vậy còn biết tính cách của Hồ Kiều.

      “ Có thể…Thế nhưng mà phu nhân, nếu đại nhân trở về lại thấy người đâu làm sao?”

      “ Để lại lời nhắn cho phu quân ở chỗ chưởng quầy phải là được rồi sao!” Hồ Kiều thấy nàng ngây ngốc , chỉ tập trung tinh thần xoắn xuýt vào lệnh “ Nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của đại nhân cho phu nhân ra ngoài”. Đúng là nha đầu thành , nếu nhận thức việc gì thành thành mà hoàn thành.

      “ Ta mang thai được năm tháng rồi, giờ để cho ta ra ngoài chọn mua vài thứ cho bảo bảo, chẳng lẽ lại cho ngươi chọn?”

      Lạp Nguyệt ngẫm lại kinh nghiệm của chính mình, thời điểm bị bán vào huyện nha trong nhà cũng nghèo khó. Về sau đại ca muốn lấy vợ, mẫu thân liền đem nàng bán cho người môi giới. Người môi giới là kẻ đến các thôn xóm thu mua những đứa trẻ độ tuổi vừa phải. Sau khi nàng rơi vào tay người môi giới bị dạy dỗ quy củ trong 2 tháng sau đó liền bị kéo ra ngoài cho người mua lựa chọn.

      Có lão già tóc trắng khi các nàng ra hai mắt liền phát sáng, khi đó nàng bị hù tim đập thình thịch, nàng biết nếu rơi vào tay người như vậy có kết cục gì, nhưng ánh mắt của làm cho người khác có hảo cảm gì. ( râu xanh chính gốc- ta edit đến đoạn này nghĩ mà thấy buồn nôn~~~~).

      Còn có phu nhân khuân mặt nghiêm khác, ngồi ở cao chọn mua người mà như chọn mua gia súc. Ngoài muốn xem móng tay có sạch lại xem răng có sạch . Còn muốn tìm người lanh lợi biết chuyện. ( đoạn này lại muốn bổ vào mặt con mụ hách dịch này ~~~~).

      Lạp Nguyệt ăn vụng về,lại biết nịnh nọt, chỉ biết thành thành làm việc nhưng nghĩ nghĩ lại thà làm nha hoàn hạ đảng có tiền đồ còn hơn rơi vào tay mẹ mìn ( tú bà đó c e).

      Đến cuối cùng nàng được huyện nha mua, thực là ngoài ý muốn. Nàng thực nghĩ tới được Hứa đại nhân mua vì phu thê Hứa đại nhân đối sử với mọi người rất hòa ái, trong nhà cũng chưa có nha hoàn nào.

      Lạp Nguyệt còn tưởng người thân của quan lại đều rất ghê gớm, nhưng khi ở chung với phu nhân nhà mình phu nhân tuyệt đối dọa người, chỉ làtính tình có hơi chút trẻ con, huyện lệnh đại nhân phải quan tâm nhiều hơn chút mà thôi.

      Chính nàng lớn như vậy rồi cũng chưa từng kiếm ra đồng tiền nào để mua đồ cho mình, nhưng từ khi bước vào huyện nha mới có tiền tiêu hàng tháng, thời gian dần qua cũng tích lũy được chút tiền nhưng cũng dám tiêu sài.

      Nữ nhân trời sinh đối với mua sắm có sức trống cự, Lạp Nguyệt bị Hồ Kiều vài ba câu liền lung lay ý trí, lặng lẽ sờ túi bạc của mình, khóe môi lộ ra chút ngượng ngùng vui vẻ.

      Nàng gần đây cũng lớn rồi, quần áo cũng có điểm ngắn. Chỉ là cả ngày theo phu nhân thực có thời gian rảnh dạo phố.

      Chủ tớ hai người xuống lầu gặp trưởng quầy lưu lại lời nhắn cho Hứa Thanh Gia: Các nàng dạo phố chút rồi liền trở về.

      Hàn Nam Thịnh mời Lâm đại phu kiểm tra chân cho Hứa Thanh Gia chỉ đơn giản là quan tâm đến cấp dưới mà còn có suy nghĩ khác nữa.

      Quan viên của Đại Chu những muốn học rộng tài cao mà thân thể cũng phải khỏe mạnh, thể có tàn tật. Hứa Thanh Gia là thanh niên tốt. Nếu như bởi vì giúp đỡ nạn dân mà chân bị thương thành tật ( ý là thọt đó mọi người ) con đường làm quan sau này cũng đừng nghĩ tới nữa.

      ( Hàn Nam Thịnh ) mới tìm thấy người làm quan khiến yên tâm, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho . thực muốn chỉ vì lần địa trấn này mà mất cánh tay đắc lực.

      Khi nghe Lâm đại phu Hứa Thanh Gia bị tàn tật, lại cùng Thang Trạch thi đỗ cùng năm, nhìn tới cũng có vài phần tình bạn liền nhân tiện : “ là người quen Thang huyện lệnh hãy tự đến gặp Hứa huyện lệnh học hỏi , bổn quan cùng lắm là người trung gian, giờ mời Hứa huyện lệnh tới rồi, còn lại phải xem chính ngươi học hỏi được bao nhiêu thôi.”

      Hàn Nam Thịnh lời này, cũng hiểu ý là “ cho các ngươi tự trao đổi việc này” nên hai người dứt khoát cáo từ, chuẩn bị tìm địa phương yên tỉnh chuyện vơi nhau. Thang Trạch thi đậu tiến sĩ nên được điều đến hàn lâm viện làm chân quan . Bỗng nhiên bị cắt cử làm huyện lệnh, lại còn nhậm chức quan ai muốn nhận phải giải quyết cục diện rối rắm như này. Nếu là người có gia thế hậu thuẫn chỉ sợ cũng trốn xa rồi.

      Dù sao Nam quận gần đây thiên tai nhiều, còn có dịch bệnh bùng phát, ràng chẳng phải nơi tốt lành gì, đây lại còn là vùng người Di sinh sống nên ai cũng muốn đến đây. Vì vậy việc chọn Khúc Tĩnh huyện lệnh cứ bị đẩy tới đẩy lui, đến cuối cùng lại rơi người quan viên của Hàn lâm viện có bối cảnh gia thế, là tiến sĩ nghèo.

      Thang Trạch tại quán rượu nâng chén cười khổ: “ Hứa lang có chỗ biết, nếu phải có gia thế bối cảnh ta làm sao phải đến đây làm quan.” trước đây còn đồng tình với Hứa Thanh Gia bị điều làm quan cửu phẩm, nghĩ tới tình cảnh chính mình hôm nay còn tệ hơn Hứa Thanh Gia.

      Ít nhất Hứa Thanh Gia trước đây khi nhận chức bị nguy hiểm đến tính mạng, còn giờ đây nếu cẩn thận mất mạng như chơi. ( mình đoán là bệnh dịch và cẩn thận bị cấp trách phạt)

      “ Ta ngày cả vợ con cũng dám mang theo, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra với họ.” Thang Trạch hớp hụm rượu, cười khổ tiếp: “ Thời điểm ta , vợ con khóc như rượu gan đứt từng khúc, sợ ta đến Khúc Tĩnh rồi có chuyện hay sảy ra.”

      năm này 25 tuổi, 16 tuổi kết hôn, con trai trưởng cũng 8 tuổi rồi, trưởng nữ 5 tuổi, giờ vợ Thang Trạch lại mang thai đứa nữa.

      Hứa Thanh Gia biết làm sao để khuyên nhủ vị đồng học này, chỉ có thể với : “ Thang huynh có điều biết, phủ quân là cấp tốt, Khúc Tĩnh…Mặc dù ta qua đó, nhưng ta nghe nơi đó có Định Xa quân trông coi chắc có nhiễu loạn gì đâu. Thang huynh lần này tới chỉ cần giải quyết tốt hậu quả của lần thiên tai này là được.” Hứa Thanh Gia lại đem phương pháp sử lí tai ương cho , rồi giảng đến tập tục thủy táng của Di nhân cho .

      Dưới lầu đối diện có bà bầu mang theo nha hoàn khiêng hộp lớn hộp phía sau. Hai người tới quầy hàng bên đường tỉ mỉ chọn đồ. Bên cạnh cũng có đôi nữ tử cũng chọn đồ. Lúc này có hai nam tử quần áo sáng màu tới chỗ các nàng hất tung quầy hàng, thiếu chút nữa đập trúng vào bà bầu. Nữ tử bên cạnh may mắn tránh kịp nên bị đập trúng vào cánh tay nên quay ra lý với hai nam nhân đó.

      Khi nghe phía dưới ồn ào chuyện bà bầu bị úc hiếp tâm Hứa Thanh Gia liền nhảy lên tận cổ, gấp gáp ôm quyền với Thang Trạch : “ Thang huynh chờ chút, ta xuống dưới xem chút.” rồi vội vàng chạy xuống dưới lầu.

      Thang Trạch chưa kịp thấy Hứa Thanh Gia chạy xuóng dưới, thấy hiếu kỳ liền tới chỗ cửa sổ nhìn xuống. thấy quầy hàng đối diện dưới lầu có hai nam nhân quần áo sáng màu vươn tay muốn sờ cằm nữ tử, nữ tử kia cực kỳ tức giận hình như hai bên tranh chấp cái gì đó. Bên cạnh vị nữ tử đó còn có vị phụ nhân mang thai cái bụng hơi nhô lên, khi thấy vị nữ tử kia bị hai nam nhân trêu ghẹo liền kéo nàng ra sau lưng. Hai nam nhân kia thấy vậy liền vẫn muốn buông tha. Phụ nhân kia thấy vậy liền nắm lấy vạt áo nam tử kia ném ra ngoài…Nèm ra ngoài…

      Thang Trạch thấy vậy còn tưởng chính mình hoa mắt, vị phu nhân kia những là nữ tử mà giờ còn là bà bầu…sao lại có khí lực lớn như vậy. Nam nhân cùng nam nhân bị ném thấy đồng bọn của mình gặp chuyện liền xông tới trước mặt bà bầu cũng bị phụ nhân túm áo định ném ra ngoài Hứa Thanh Gia chạy tới hô tiếng: “ A Kiều…..”

      Nghe có tiếng gọi…phụ nhân kia như làm việc gì sai trái bị bắt tại trận, vèo phát ném nốt tên nam nhân kia rồi xoa xoa hai tay khoát ra sau lưng, cười tủm tỉm nghênh đón người vừa gọi mình: “ Phu quân, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

      Thấy người đến là ai tiểu nha hoàn theo sau phụ nhân cầm chắc hộp liền lộp bộp rơi hết mặt đất…

      Thang Trạch lầu thấy mọi chuyện bên dưới miệng há hốc ra hết cỡ.

      Cái này…Cái này có phải là vị nương tử mà Hứa bảng nhãn quay về quê lấy ?

      Lúc trước cũng có vài vị đại nhân trong chiều có ý muốn nânng đỡ Hứa Thanh Gia chọn làm rể, mọi người thấy Hứa Thanh Gia tốt số có người ao ước có người ghen tỵ, cũng có người cảm thán Hứa Thanh Gia là kẻ nghèo hèn, vậy mà có thể trèo lên lọt vào mắt xanh của mấy vị quan lớn, như vậy con đường làm quan sau này cần gì phải lo lắng nữa. Những mọi người nào ngờ lại cự tuyệt ý tốt ấy, hơn nữa lại còn về quê lấy vợ.

      Khi ấy có người cảm thấy ngốc, nếu lấy nữ tử nhà quan lớn con đường làm quan sau này cần phải lo lắng gì, còn người ở quê kia cùng lắm đón về làm thiếp. Như vậy phải mọi chuyện đều tốt sao, cần gì phải vì lấy nữ tử tầm thường mà cắt đứt tiền đồ của mình chứ.

      Thang Trạch ở lầu xem ràng, hai người nam tử gây chuyện sau khi bị vị phụ nhân kia ném vừa thẹn vừa giận, mặt xám xịt chạy . Mà bị bảng nhãn ở trong kinh dính nữ sắc giờ cẩn thận từng li từng tí đem vị phụ nhân kia kiểm tra lần, tựa hồ sợ nàng bị mất cọng tóc nào. Sau khi chắc chắn nàng sảy ra chuyện gì, liền dắt tay của nàng , biết phu thê hai người chuyện gì, Hứa Thanh Gia hình như rất tức giận, còn vị phụ nhân kia lại chỉ cười ngượng ngùng, vậy mà chọc cho vị bảng nhãn kia bất đắc dĩ nở nụ cười, nét mặt bất đắc dĩ đến cực điểm.

      nghĩ tới vị bảng nhãn lang lúc nào cũng nghiêm túc này giờ lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, Thang Trạch trong nội tâm cũng thấy buồn cười.

      Hai nữ tử bị trêu ghẹo thấy mọi chuyện xong hướng phu thê Hứa Thanh Gia lời cảm ơn rồi rời . Hứa Thanh Gia nắm tay phu nhân chậm rãi về, tiểu nha đầu sau lưng thu thập mấy đồ vạt bị rơi xong cũng lề mề theo sau lưng hai phu thê họ, cung biết có phải nàng sợ bị trách phạt hay đằng sau cũng phải giữ khoảng cách khá xa.

      Thang Trạch thu hồi tầm mắt, cảm thấy cảm khái thôi.

      Last edited: 22/5/18
      saoxoay, Kimanh1257, Nhược Vân24 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Uống nước ấm lạnh tự biết, người ta chết chìm trong mật mấy người qua đường biết gì mà cảm khái.
      Kimanh1257 thích bài này.

    3. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Bà bầu hiệp sĩ haha
      saoxoay thích bài này.

    4. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      saoxoay, Kimanh1257, 101222 others thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 48.2:

      Hứa Thanh Gia cảm tạ Vũ Sâm tặng dược, mang theo Hồ Kiều từ biệt Vũ Sâm, sau đó nắm tay Hồ Kiều chậm rãi dạo phố.

      Hồ Kiều thấy đường chậm chạp, chắc bởi bị thương nên dám dùng sức, liền có vài phần đau lòng, kéo muốn về: “Ta mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.”

      Hứa Thanh Gia kinh ngạc: “Mới nãy phải còn rất có tinh thần sao? Sao mới hồi mà mệt mỏi? Ta còn muốn đưa nàng ăn ngon mà.”

      Hồ Kiều liền chỉ Lạp Nguyệt: “Chàng muốn dẫn ta ăn cái gì cho Lạp Nguyệt là tốt rồi, để nàng mua trở về khách điếm ta ăn cũng vậy. Bây giờ lười , muốn về ngủ.”

      Nàng là chủ nhân tràn đầy tinh lực, Hứa Thanh Gia cười giọng hỏi nàng: “Nàng là ghét bỏ chân vi phu, với nàng làm người đường nhìn sao?!”

      Hồ Kiều đánh giá, với tính tình của Huyện lệnh đại nhân, nếu như nàng mà ra đươc lý do chỉ sợ đúng là có thể kéo chân bị thương nhịn đau bồi nàng dạo phố, vì thế liên tục gật đầu, còn ghét bỏ nhìn : “Bây giờ chàng lại quá xấu, ta dạo phố với chàng quả thực rất mất mặt, vẫn là mau trở về thôi.”

      Huyện lệnh đại nhân bị tổn thương lòng tự trọng, trừ bỏ gia thế bần hàn, những phương diện khác cũng hề có chỗ cho người khác chê bai, nghĩ tới lại bị lão bà ghét bỏ, trong lòng liền có vài phần ủy khuất, bên đường mướn xe ngựa trở về khách điếm, Lạp Nguyệt bị sai mua đồ ăn.

      Chờ sau khi trở về, Hồ Kiều quả nhiên ngã đầu ngủ, hồi liền ngủ . Nàng là sợ Hứa Thanh Gia nhớ tới việc mình chạy ra gây chuyện, vất vả chuyển hướng việc này, sợ Huyện lệnh đại nhân tính sổ mình. Hứa Thanh Gia lại ngủ được, nhìn bộ dáng nàng ngủ say biết trời đất, nhịn được nhéo mũi nàng chút: “Nha đầu vô tâm vô phế! Ngay cả vi phu cũng dám ghét bỏ!”

      Hồ Kiều trong mộng cũng thấy chóp mũi ngứa, lật người cái tiếp tục ngủ.

      Huyện lệnh đại nhân ngủ được, đứng lên lại trong phòng, chờ Lạp Nguyệt về, đặt đồ ăn mua xuống liền chất vất nàng: “Hôm nay là ngươi khuyến khích phu nhân dạo phố phải ? Nàng đều mệt thành như vậy, trở về liền ngủ. Chỉ để ngươi trông nom nàng mà ngay cả chuyện này cũng làm tốt?!”

      Hứa Thanh Gia ở trước mặt Hồ Kiều ôn nhu, nhưng ở trước mặt người bên ngoài lại hề như vậy. năm làm Huyện lệnh này, thẩm qua vô số án tử, bất tri bất giác, mặt liền có vài phần uy nghiêm, Lạp Nguyệt trong ánh nhìn nghiêm khắc của bị dọa quỳ xuống, nghĩ lại, tổng thể chính mình cũng muốn dạo phố ? Nhớ lại lời của phu nhân , tựa hồ... chỉ là lấy cớ.

      Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn sườn mặt Huyện lệnh đại nhân cái, sau đó mới cúi đầu đáp lời: “Phu nhân , nàng muốn dạo phố, nhưng gân cốt đại nhân bị thương, nên đường. Nếu có phủ quân triệu, đại nhân tất phải ở nhà rất dưỡng thương. Phu nhân ... Đại nhân xong công rồi nàng cùng đại nhân về nhà dưỡng thương, cho nên thừa dịp đại nhân ra ngoài tranh thủ dạo, thể để cho đại nhân bị thương chân còn phải bồi nàng dạo phố...”

      “Lời này... là phu nhân ?”

      Lạp Nguyệt xong, liền cảm giác áp lực người chợt , tựa hồ Huyện lệnh đại nhân tức giận như vậy nữa, khóe mắt đuôi lông mày đều hòa hoãn lại, nàng liền chạy biến.

      Buổi chiều ngày đó, nhóm Huyện lệnh còn lại đều đến châu phủ, Hàn Nam Thịnh triệu tập nhóm Huyện lệnh bản quận trao đổi kinh nghiệm cứu trợ sau thiên tai, lại lấy Hứa Thanh Gia làm điển hình, xong rồi liền lưu mọi người lại ăn cơm.

      Mấy Huyện lệnh còn lại cùng với đám người phụ tá quận thủ phủ thấy ràng, nay vị Huyện lệnh huyện Nam Hoa này trước mắt chính là tâm phúc của phủ quân. Dù cho trong lòng ai phục Hứa Thanh Gia nữa, nhưng giáp mặt lại ai dám làm. Phủ quân còn cười tủm tỉm nhìn đó.

      Mặt khác, hôm nay trong phủ còn có khách quý, Ninh Vương điện hạ mang theo Thôi Thái tướng quân tiến đến làm khách, nghe là vì cùng phủ quân thương lượng thôn trại xung quanh Khúc Tĩnh huyện nhiễm bệnh dịch xử lý như thế nào.

      Còn có đại biểu quân đội ngồi, thân phận lại cao quý, quan viên châu phủ tự nhiên biểu loại tình cảm đồng nghiệp hữu ái hài hòa với nhau. Ngày đó tiệc tối rất tận hứng, trừ Thang Trạch chúng Huyện lệnh còn lại còn phát quan hệ giữa Hứa Thanh Gia và Ninh Vương điện hạ rất quen thuộc, nhất thời đối càng khách khí hơn.

      Chỉ cần nghĩ đến người như vậy cư nhiên còn có bối cảnh khác, cũng phải thư sinh xuất thân nghèo khó, sau lưng cái gì cũng có, có thể tùy ý chèn ép, nếu vậy khách khí với như vậy.

      ra, mọi người trừ bỏ là đồng liêu ở mặt ngoài còn có quan hệ cạnh tranh. Tương lai vị trí phủ quân, chừng rơi vào tay của vị huyện lệnh nào đó ở quận Vân Nam này. Quận Vân Nam thể so với châu phủ khác, quan viên có thể tùy ý điều đến điều . Từ sau khi Đại Chu bình định Nam Chiếu, quận Vân Nam bởi vì phần đông là di tộc nên dễ quản lý, quan địa phương liền rất ít khi được điều đến từ châu phủ khác, đều là vì ổn định cục diện trước mắt, nếu như tương lai Hàn Nam Thịnh điều , vì ổn định của bản địa, chỉ sợ quan viên kế nhiệm cũng là từ quan viên bản quận được đề bạt lên .

      Người hiểu biết di tộc mới ngồi ổn vị trí quận thủ Vân Nam.

      Quan viên ngồi bên trong, mọi người đều có ít tâm tư, tính nhiệm kỳ của Hàn Nam Thịnh, cùng với tư lịch Hứa Thanh Gia, chỉ sợ để đảm nhiệm trọng trách này. Bất quá nhiệm kỳ Hàn Nam Thịnh chỉ còn hơn năm, đảm nhiệm hai nhiệm kỳ, nếu lại giữ thêm nhiệm kỳ nữa đúng là tốt.

      Ngày hôm sau, Hứa Thanh Gia liền nhàn rỗi, là muốn dẫn Hồ Kiều bên ngoài dạo, Hồ Kiều lại mệt, muốn ra ngoài, thầm nghĩ mau trở về Nam Hoa huyện mà.
      “Ổ vàng ổ bạc bằng ổ chó nhà mình, ta vẫn cảm thấy ngủ giường nhà mình thoải mái hơn, Hứa đại ca, chúng ta mau trở về thôi!”

      Hứa Thanh Gia lay chuyển được nàng, chuẩn bị đường mua thức ăn đồ chơi đem về cho nàng, nàng lại kéo chịu làm cho , làm sao được chỉ có thể để Lạp Nguyệt .

      Lạp Nguyệt lớn như vậy cũng chưa từng cầm nhiều bạc như vậy. Được Huyện lệnh đại nhân đưa mười lượng bạc, hưng phấn đến nỗi cảm thấy mình là tiểu thổ hào. May mà nàng vẫn có chút thông minh, dám tự tiện đường mua lung tung, ở trong khách điếm hỏi chưởng quầy, châu phủ có cái gì ngon, cửa hàng ở nơi nào, chạy bận liền tiêu mất ba lượng bạc, còn dư bảy lượng bạc.

      “Bảo ngươi mua đồ cho phu nhân, sao lại mua có ba lượng bạc?”

      Hồ Kiều từ trong tay Lạp Nguyệt tiếp nhận bảy lượng bạc còn lại, giáo huấn Huyện lệnh đại nhân tiêu sài quá độ, xa hoa lãng phí: “Hứa đại ca chàng thực phá gia! Chúng ta còn phải nuôi đứa đó.”

      Hứa Thanh Gia bị nàng trách móc cười cũng được khóc cũng phải, dùng sức xoa đầu nàng phen, làm tóc của nàng rối tung, đổi lấy tiếng hét chói tai của nàng, thế này mới bật cười.

      Vốn là nghĩ nếu thể bồi nàng ra cửa dạo phố, liền để cho Lạp Nguyệt mua nhiều hơn chút ăn đến bồi thường nàng, nào biết lại bị lão bà giáo huấn tiêu tiền như nước. cúi người xuống : “Còn phải nàng ghét bỏ chân vi phu, ta thế này mới thể bảo Lạp Nguyệt ra ngoài mua này nọ, đỡ phải đánh mất thể diện A Kiều.”

      Hồ Kiều đẩy ở trước mặt mình ra: “Đừng làm trở ngại ta chải đầu!” Lại trừng : “Chàng xấu như vậy, được sáp vào lại đây nữa!” Chính mình lại nhịn được nở nụ cười trước.

      Hứa Thanh Gia càng muốn dán vào cọ nàng, dùng mặt bị tróc da của mình ra cọ đến khi Hồ Kiều cười mệt xỉu mới bỏ qua.

      Lão đầu chuẩn bị tốt xe ngựa, hai vợ chồng lên xe dẹp đường hồi phủ, trong xe ngựa đầy đồ ăn, Hồ Kiều còn lấy khóa bạc mua cho đứa cho xem: “Phu quân chàng xem, hoa văn chiếc khóa bạc này xinh đẹp.”

      Hứa Thanh Gia kéo nàng nhích tới nhích lui vào ngực mình, dựa vào vách xe, cười ôn hòa: “Nàng thích là được.” Nha đầu mạnh miệng mềm lòng!

      Cho dù là đau lòng cũng nên là ghét bỏ !

      Trong lòng mềm mại, thỉnh thoảng lại xoa xoa bụng nàng, hoặc là miết miết vành tai nàng, tai nàng đeo đôi bông tai bạc, ở xe ngựa đong đưa qua lại, rất là vui mắt. Tựa hồ lên xe ngựa chuẩn bị trở về nàng liền thả lỏng xuống, ước chừng là nghĩ cần phải đường nữa, còn muốn cởi giày xuống, “Tuy rằng có chút thối nhưng thôi ta miễn cưỡng chịu đựng chàng vậy.” Chân buổi tối mới rửa, giày cũng sạch , chút mùi lạ cũng có, lại bị nàng ghét bỏ nửa ngày.

      Hứa Thanh Gia là nhìn ra, nàng đây là thuần túy ghét bỏ làm vui.

      Càng ghét bỏ ước chừng chính là do càng thích mà thôi.
      Last edited: 3/6/18
      levuong, saoxoay, Kimanh125727 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :