1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      levuong, saoxoay, Kimanh125721 others thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 40.2

      Vẻ mặt Hứa Thanh Gia đau khổ lôi kéo tố khóc: “Ngũ Lang, ngươi là biết nương tử nhà ta, tiền đến trong tay nàng đó là mỗi văn đều phải sài sao cho thỏa đáng. Việc này đều do nàng quản lý, nếu nàng có bạc, bạc đều đưa hết vào huyện học, ta dù thế nào cũng thể buộc nàng lấy bạc ra ? tiếp, nếu bức nàng nổi nóng lên... Còn biết thế nào đâu.”

      Tặng lễ cho cấp có thể là lệ thường, Hứa Thanh Gia cũng phải kẻ ngốc. Chỉ là chuyện nhà , cho dù làm huyện lệnh lâu như vậy nhưng cũng có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Lần này Hồ Hậu Phúc đến, Hồ Kiều lấy hết vốn liếng để mua hàng hóa, chuẩn bị hùn vốn buôn bán với Hồ Hậu Phúc, kích động muốn làm giàu. Hoàng trưởng tử từ sinh trưởng ở trong ổ vàng, kỳ trân dị bảo biết gặp qua biết bao nhiêu, cho dù vét hết nhà ra được bốn trăm lượng bạc cũng lot được vào mắt xanh của Vũ Sâm. Vậy đơn giản văn tiền cũng cần tặng, giả vờ nghèo khổ bỏ qua luôn.

      Vũ Sâm cùng Thôi Thái sóng vai mà , nghe như thế như cười như cảm thán câu: “ nghĩ tới vị Hứa Huyền này nhưng lại học được chân truyền của nương tử , sở trường nhất là khóc than.” chứng kiến được tư thế Hồ Kiều động viên mọi người quyên tiền, khóc lóc cực kỳ thuần thục.

      Khóe miệng Thôi Thái co rút: “Dân gian có loại cách , điện hạ ước chừng chưa từng nghe qua, gọi là ‘ phải người nhà vào chung cửa.”

      Vũ Sâm nhịn được cười to.

      Sau khi tiễn bước đại phật trong vườn, Hồ Hậu Phúc cùng Hồ Kiều chuẩn bị nhiều ngày nên cũng thiếu sót gì nữa, lần này chẳng những có lá trà, chân giò hun khói, thức ăn đặc sản thôn quê, còn có dược liệu bản địa, nhiều vô số, ước chừng đặt mua đến mười xe, Hứa Thanh Gia cố ý phái hai gã sai dịch theo, lại mướn tiểu nhị theo thương đội tiêu cục khác đồng loạt xuất phát.

      Trong nha môn cũng đến cuối năm, Hứa Thanh Gia là quan viên cần cù, vì sợ quan lại ở dưới giở trò, cho dù là quan viên trông coi sổ sách hay binh lính canh gác, đều dẫn người tự mình kiểm tra, thế nhưng cũng tra ra sâu mọt.

      Thủ quan giữ kho Mã Lục cấu kết với thương nhân, đem đổi lương thực năm nay mới thu hoạch bằng lương cũ, lương mới đem bán.

      Chu Đình Tiên trước kia cũng bao giờ kiểm tra quan giữ kho, hàng năm ông ta đều thu nhiều hơn, đổi lương mới thành lương cũ rồi bán lương mới . Đây vốn là việc thủ quan vẫn làm, chẳng qua mấy năm rồi đều rơi hết vào túi Chu Đình Tiên, mình lại được bao nhiêu. Nghĩ đến năm nay Hứa Thanh Gia mới lên đài, hiểu chuyện này, cũng nghe kiểm tra nên liền mình làm chủ lặng lẽ đem bán lương mới năm nay ra, lại lén nuốt.

      Hàng năm thu thuế, trừ giao nộp đủ phần cho châu phủ còn phải đóng thêm cho quan quản kho để ngừa gặp phải thiên tai hoặc binh tai, bản địa được phát chẩn lương thực.

      Hứa Thanh Gia dự đoán được quan viên ở bản địa thế nhưng lại có lá gan lớn như vậy nên rất tức giận, lập tức hạ lệnh trói lại, thay đổi người mới, lại phái Cao Chính mang theo đội binh tới nhà tịch thu bạc bán lương thực, niêm phong gia sản để phòng ngừa thất thoát.

      Mã Lục cùng đồng lõa ngày đó liền bị nhốt vào đại lao, mỗi người ăn hai mươi bản, cách chức quan.

      Trong lòng Cao Chính cũng cực kỳ tức giận, nghĩ tới ở dưới mí mắt thế nhưng lại xảy ra việc này, chỉ cảm thấy rất bẽ mặt, chấp hành xét nhà càng độc ác hơn, ba gã sai dịch lục tung hết cả nhà Mã Lục, lại tạm giam người nhà. Sau khi điều tra ràng, Mã Lục và đồng lõa bị xử trảm sau mùa thu, toàn bộ người nhà bị sung quân làm khổ dịch ở Định Biên Quân doanh. Chủ thu mua cũng bị bắt, người nhà cũng bị bắt sung quân.

      Bách Di là nơi biên cương, nên nếu bị tội lưu đày toàn bộ sung quân đến Định Biên Quân bị cưỡng bức lao động.

      Đám Mã Lục và chủ lương điếm đều bị phán tử hình, lại báo lên châu phủ, cơn giận còn sót lại của Hứa Thanh Gia vẫn chưa tiêu, buổi tối trở lại hậu viện ăn cơm cũng cau mày.

      Hồ Kiều hiếm khi nhìn thấy bộ dáng tức giận, sờ sờ khuôn mặt , lại xoa hai má , cười : “Da căng thành như vậy, mặt có đau hay ?”

      Hứa Thanh Gia kéo tay nàng xuống, giọng căm hận : “Những người này đáng giận! Nếu như có thiên tai binh tai, chẳng lẽ mọi người trong huyện đều đói chết? Đây chính là liên quan tới mạng sống!" Lại tiếp đều là do Chu Đình Tiên quản tốt, làm cho nhóm quan lại này vô pháp vô thiên, đều chỉ biết trung gian kiếm lời cho vào túi tiền riêng, “Ta còn hận thể hạ lệnh chém đầu bọn họ tại chỗ!”

      Nhưng sắp tới lễ mừng năm mới, nên xảy ra hung .

      Hồ Kiều thấy quá tức giận, liền ngồi vào trong lòng , vuốt ngực cho thuận khí, lại ra chủ ý: “ bằng cứ ba ngày lại lôi ra bên ngoài huyện nha đánh hai mươi bản để nhắc nhở những kẻ khác.” Thuận tiện cho lang quân nhà mình bớt giận.

      Hứa Thanh Gia liền cười, nhéo mũi nàng: “Trong đầu của nàng sao chứa nhiều thứ như vậy chứ? Gần đây còn suy nghĩ việc buôn bán, cũng nhớ đến việc quan tâm ta.”

      Sau khi thương lượng chuyện buôn bán với Hồ Hậu Phúc, Hồ Kiều liền đem hầu hết tinh lực vào việc kiếm tiền, mỗi ngày viết viết vẽ vẽ tính toán xem tiền nhà mình có thể nhiều thêm được bao nhiêu, hưng trí tăng vọt, hoạt động này cho đến khi Hồ Hậu Phúc rồi mà nhiều ngày cũng chưa mất .

      Hồ Kiều hôn cái kêu lên khóe môi , “Sao có thể chứ? Cho dù là suy nghĩ chuyện buôn bán cũng phải là trữ bạc cho chàng sao? Miễn cho lần sau hoàng trưởng tử điện hạ ngang qua, chúng ta ngay cả lễ nghi cũng làm nổi. Về sau nếu chàng có thăng quan mà ngay cả bạc xã giao cũng sao có thể tốt được?!”

      Hứa Thanh Gia vốn tưởng nàng muốn kiếm bạc để mình xài, ngờ nàng lại ra lời này, có chút động dung, chỉ là ôm nàng ghì chặt vào ngực mình hơn, cằm các cổ nàng, cúi đầu “ừ” tiếng, “Chỉ cần nàng nguyện ý làm, cái gì cũng nghe nàng!”

      Hồ Kiều sờ sờ đầu , cảm thấy Huyện lệnh đại nhân biết nghe lời vẫn thực là đáng .

      Cách ngày Cao nương tử đến thăm Hồ Kiều, vào cửa đòi trà: “Có trà nóng ? Phu nhân mau lấy cho ta chén trà nóng uống bình tĩnh đầu óc.”

      Hồ Kiều pha trà nóng cho nàng, nàng ôm cái chén uống hai hớp, thế này mới có chút hoàn hồn: “ là làm ta sợ muốn chết, mới vừa rồi từ phía trước nha môn lại đây, nhìn thấy phía trước huyện nha có tới mười người cùng bị đánh bằng gậy, kêu cha gọi mẹ rất náo nhiệt, phía trước huyện nha có vòng dân chúng vây xem.”

      “Sao tỷ lại tới xem náo nhiệt vậy? Lá gan như vậy?”

      Cao nương tử đương gia, có đôi khi đánh gậy người hầu cũng có, chẳng qua ngẫu nhiên lần. Nhưng loại đánh gậy tập thể thế này vẫn chưa có. Hơn nữa lần này người chấp hành đánh gậy đều là sai dịch người Di, khí lực tay rất lớn, lại chưa qua huyện tập kỹ xảo đánh gậy.

      Cũng là đánh bằng gậy, nếu là người lão luyện dù có đánh da tróc thịt bong, nhưng làm tổn thương gân cốt, loại khác là bên ngoài nhìn nghiêm trọng, nhưng xương cốt nội tạng đều bị đánh trọng thương, chết cũng tàn phế.

      Hôm nay nhóm sai dịch người Di đánh người hoàn toàn dựa vào khí lực, đánh đến nỗi đầu đầy mồ hôi, đánh da cũng tróc mà xương cũng bị thương, tóm lại là hai nơi đều te tua.

      Dân chúng vây xem là xem náo nhiệt, quan lại ở nha môn cũng là lần đầu tiên thấy được Hứa đại nhân tức giận.

      Vốn là người dễ chuyện, bên ngoài ôn nhã, nghĩ tới khi tức giận so với Chu Đình Tiên còn đòi mạng hơn.

      Đối với Chu Đình Tiên, hầu hết mọi chuyện đều có thể dựa vào bạc chuyện, chỉ cần ra cái giá, mạng người cũng mua được, nhưng đến Hứa huyện lệnh này cả núi bạc chỉ sợ cũng thể thực được. Chính là quá nghèo nhưng lại hề dựa vào chức quan mà kiếm tiền. Cũng có quan lại thầm hối lộ , kết quả ngân phiếu bị đẩy trở về, cũng chỉ bình đạm : “Làm tốt phận là tốt rồi, đừng con đường tắt này.”

      Nhóm quan lại huyện Nam Hoa rốt cục bắt đầu cẩn thận, dám nảy sinh ý nghĩ khác nữa.

      Hứa Thanh Gia cũng coi như thu phục được nhóm người, hơn nữa nhóm sai dịch gần như có thể nghe hiểu được tiếng Hán, quan lại huyện Nam Hoa làm việc hiệu suất thế nhưng tăng vọt chưa từng có.

      Đến tháng chạp, trong nha môn nghỉ ngơi, bọn trong Huyện học cũng được nhóm sai dịch về nhà thuận đường đưa về, toàn bộ nha môn cũng bắt đầu thanh tĩnh. Hứa Thanh Gia viết câu đối, lại cùng Hồ Kiều đặt mua hàng tết. Dân chúng trong thành gặp qua Huyện thái gia nhiều lần, chẳng qua biết Huyện lệnh phu nhân trong truyền thuyết. Nhìn thấy Huyện lệnh cùng phụ nhân trẻ tuổi, fan nhiệt tình tăng vọt chưa từng có, chặn đường tặng đồ nối liền dứt, đều nhét vào trong tay Hồ Kiều, còn có phụ nhân cảm kích : “Phu nhân, tiểu tử nhà ta ít nhiều nhờ ngài chiếu cố!”

      Đây là trong nhà tộc trưởng có đứa đến học ở Huyện học.

      Cũng có fan thuần túy, nhét đồ mình vừa mới mua vào trong tay Hồ Kiều, “Hôm nay cuối cùng cũng được thấy phu nhân!” Sợ Hồ Kiều dám nhận, xoay người bước .

      Vợ chồng hai người ra cửa chuyến đặt mua hàng tết, văn tiền cũng tốn, hai tay đầy đồ trở về.
      Last edited: 4/4/18
      levuong, Chris_Luu, saoxoay24 others thích bài này.

    3. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      Kaka. Tiết kiệm đc tiền sắm đồ tết.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Mai bận nên minh up trc cho mng nha

      CHƯƠNG 41

      Năm trước hai vợ chồng Hứa Thanh Gia trải qua năm mới tại Nam Hoa huyện, lúc ấy bị Chu Đình Tiên chèn ép nên hai người trôi qua mấy ngày năm mới quạnh quẽ. Nhưng năm nay Hứa Thanh Gia là người đứng đầu Nam Hoa huyện nên có bất đồng. Lần đầu tiên nhà họ có nhiều người gửi thiệp và mang quà đến chúc tết như vậy. Bất quá những người đó đều bị huyện lệnh đại nhân đuổi về.

      Để làm gương cho những người bên dưới dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách.

      Hồ Kiều còn suy nghĩ: “ Hứa Thanh Gia cự tuyệt thuộc hạ mang theo gia quyến đến chúc tết thuận tiện bồi dưỡng cảm tình có thể khiến con đường làm quan của gặp khó khăn ?”. Như biết suy nghĩ của Hồ Kiều nên Hứa Thanh Gia liền : “ Đám người lớn như vậy có việc gì đều muốn tới nhà ta uống tà chuyện phiếm, còn muốn lão bà của ta pha trà rót nước hầu hạ bọn ư? Việc đó tuyệt đối thể!!!

      Dù sao giờ nhìn thấy ràng, đám thuộc hạ này thể nuông chiều, ngươi làm cho bọn họ vào quy củ bọn lập quy củ cho ngươi. Bọn muốn thăm hỏi chẳng lẽ mình còn có quyền cự tuyệt!?

      Lại bái thiếp bị huyện lệnh đại nhân từ chối, phú thương và mấy vị quan ngồi yên, hoạt động thăm hỏi tặng quà huyện lệnh năm mới thành thói quen của mọi người. Năm nay biết huyện lệnh đại nhân vì sao lại mất hứng, cự tuyệt tất cả thuộc hạ và mọi người đến thăm hỏi tiện thể tặng quà.

      Đại khái trong suy nghĩ của mọi người thăng quan chẳng khác nào phát tài. là làm quan minh chính nhưng có cơ hội thể thuận tay thu lễ vật sao, chẳng nhẽ là đồ đần?!

      Cuối cùng mọi người đều nhất trí đề cử người tiếp thân cận với huyện lệnh đại nhân ngoài huyện lệnh phu nhân đó chính là huyện úy Cao Chính, thỉnh cầu đại diện ý dân đến chúc tết huyện lệnh đại nhân, hơn nữa dò ý xem huyện lệnh đại nhân vì sao vừa mắt bọn họ làm gì khiến đại nhân vừa ý bọn họ sửa lại được sao?!

      Năm trước tất cả nha môn sai dịch đều bị đặt ghế đánh roi đấy. Ngày thường trước mặt dân chúng quan sai đều xem như có uy danh là người làm quan nhưng phải đánh là đánh sao! chút mặt mũi cũng lưu cho họ.

      Tân huyện lệnh làm cho mấy tên quan sai ngày thường hay diễu võ dương oai hiểu rằng ngày lành của chúng qua. Mọi người nên kẹp chặt cái đuôi làm người ( Ý là đừng giở mánh khóe đó :))) thành thành làm vị quan tốt, vì dân chúng phục vụ mới là điều đứng đắn.

      Huyện lệnh đại nhân đều thương tiếc người dân bản địa, huyện lệnh phu nhân đối sử với những hài tử nhà nghèo cũng tốt, chỉ coi thường chúng mà còn thường xuyên chơi đùa với chúng ( cái này thực ra là nàng nhàn hạ quá chơi với bọn để giết thời gian). Như vậy còn ai dám dưới mắt huyện lệnh đại nhân hoành hành coi ai ra gì? Có nhiều bạc hơn cũng được.

      hình thành nhận thức như vậy về phu thê huyện lệnh đại nhân nên Cao Chính mang lễ vật mừng năm mới của mọi người đến cho phu thê huyện lệnh đại nhân cũng quá giới hạn. phải hộp chứa đầy ngân phiếu, cũng phải vàng bạc đá quý đồ cổ, chỉ đơn giản là điểm tâm, vải vóc, các loại đặc sản bản địa và miền núi da lông thú các loại.

      “ Tất cả mọi người đều muốn đến chúc mừng năm mới đại nhân nhưng đại nhân lại đóng cửa từ chối tiếp khách, có phải đại nhân trong người có chỗ nào thoải mái ?”

      Hứa Thanh Gia khó mà thẳng ra thực ra là đau lòng thê tử nhà mình vất vả cho nên cự tuyệt thuộc hạ và mọi người lấy lòng!!!

      Cho nên chỉ trả lời Cao Chính câu hàm hàm hồ hồ: “ Ta chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.”

      Đây là…Ai lại gây chuyện khiến huyện lệnh đại nhân mất hứng?

      Cao Chính mang nghi vấn này cáo từ ra về, trở về rồi từ từ điều tra, đem mọi người từ trong ra ngoài huyện nha hỏi lần mà vẫn có phát gì nên chỉ có thể đem nghi vấn này tiết lộ ra ngoài: Các ngươi ai gây làm huyện lệnh đại nhân mất hứng còn tự giác tự thú ? Đừng có gây tai họa cho mọi người!

      Vì vậy mọi người trong huyện nha và đám phú thương bước qua năm mới đều ở tại nhà tự xem xét lại chính mình, nghĩ lại xem chính mình có làm chuyện gì sai . Việc này tạo ra phản ứng dây chuyền là năm này gần sang năm mới mà giá cả các mặt hàng thị trường vì mấy ngày tết mà tăng giá. Mặc dù chỉ là chuyện nhưng trong lòng dân chúng Nam Hoa huyện đều thầm nghĩ: Năm nay Nam Hoa huyện huyện lệnh tốt, quả nhiên đến giá hàng hóa cũng tăng giảm thất thường!

      Quả nhiên đều là do công lao của huyện lệnh đại nhân.

      Do đó dân chúng huyện Nam Hoa đối với phu thê Hứa Thanh Gia đều cảm động và nhớ nhung thôi. Nhà ai có con học trong huyện học đều nóng vội tính toán chuẩn bị để chúng mang quà năm mới đến cho phu thê huyện lệnh.

      Mặc kệ bên ngoài từ quan lại , phú thương đến dân chúng đều bàn tán về Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia lúc này họ lại đóng cửa hưởng thụ khoảng thời gian yên bình.

      Hồ Kiều ngẫu nhiên ra ngoài mua thức ăn bị dân chúng dòm ngó, nhiệt tình của người hâm mộ so với lúc trước có giảm, tự hồ càng ngày họ càng có nhiều người hâm mộ. Thậm trí có những người gặp Hồ Kiều còn tới bắt chuyện. Mặc dù Hồ Kiều là người có tính cách phóng khoáng để ý tiểu tiết nhưng nàng cũng muốn bị coi như quốc bảo bị mọi người vây xem. Sau khi ra ngoài mua chút đồ ăn mà bị lượng lớn người hâm mộ hù dọa Hồ Kiều thực muốn ra ngoài mua thức ăn nữa. Bất quá trong nhà chỉ có hai người, nàng cũng thể phái huyện lệnh lão gia ra ngoài mua thức ăn được!?

      Cuối cùng chuyện ra ngoài mua thức ăn chỉ có thể giao cho hai bà tử trong nhà.

      Hồ Kiều trước kia ra ngoài phố mua thức ăn đều mặc rất giản dị, mọi người đều biết thân phận của nàng nên tiếp xúc cùng mọi người rất vô tư vui vẻ. Giờ thân phận của nàng lộ ra làm nàng thể bình thường ra ngoài mua thức ăn, trong nội tâm bị đè nén chỉ có thể cùng Hứa Thanh Gia tìm chút việc khác mà làm.

      Bình thường việc làm vườn thể để nàng phát tiết cảm xúc bị đè nén rồi giờ huyện lệnh đại nhân còn thích cùng nàng nghiên cứu công việc, dùng chỉ số thông minh nghiền áp nàng, sau đó lại kéo nàng luyện chữ. Hồ Kiều hoài nghi huyện lệnh đại nhân mượng việc luyện chữ để đùa giỡn lưu manh với nàng. Mượn việc luyện chữ ở người nàng cọ tới cọ lui, cuối cùng luyện chữ luyện tới giường rồi. chịu được nữa nàng liền nghĩ ra biện pháp lôi kéo ở trong sân tập võ. Ngẫu nhiên cùng đối chiến, đợi đến khi thuê lại cười nhạo khuyết thiếu rèn luyện thân thể, sức lực so với nữ nhân như nàng còn kém hơn.

      Bị lão bà mắng từ đầu đến chân huyện lệnh đại nhân vừa mới cảm thấy vui mừng về chỉ số thông minh của mình giờ lại bị đánh về con số thành đồ vô dụng, việc thân thủ bằng Hồ Kiều có thể nhịn. Nhưng thể nhịn nhất là việc bị lão bà cười nhạo là đủ thể lực. Vậy nên tối đó huyện lệnh đại nhân ở giường cày cấy, nắm quyền chứng minh thực tế chính mình “ thể lực kém”, chỉ là phu nhân trời sinh thần lực mà thôi.

      Huống hồ thực nghiêm túc học tập kỹ xảo chiến đấu, mỗi ngày đều cùng phu nhân luyện tập thể năng. Hồ Kiều thấy Hứa Thanh Gia cố gắng luyện tập như vậy nàng cũng thể rơi lại phía sau được. Dù văn tự, thi từ có khó hiểu thế nào nàng cố gắng theo huyện lệnh đại nhân nghe giảng giải cũng có thể hiểu chút. Hai người họ coi như là giúp nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.

      Ngoài thời gian đọc sách và luyện tập thân thể thời gian còn lại huyện lệnh đại nhân đều muốn dùng để nghiên cứu chuyện phòng the. còn hào hứng ghi chép lại vài tư thế để bên gối lão bà đợi nàng sáng sớm rời giường nhìn xem tế phẩm. Khi Hồ Kiều nhìn thấy liền chui đầu vào chăn trợn trắng mắt: thức coi nàng là mù chữ hay sao.

      Còn tưởng nàng hiểu diễm thi? ( sách viết về chuyện ấy ấy đó)

      Văn vẻ của cổ nhân nàng có thể hiểu, nhưng diễm thi nàng vẫn có thể dễ dàng hiểu đó.

      nghĩ tới huyện lệnh đại nhân ngày thường trước mặt mọi người đều là bộ dáng quân tử nghiêm trang nhưng bên trong lại có sắc tâm hừng hực. phải là viết thư tình cho lão bà mà lại viết diễm tình thơ, là bảo nàng làm sao chịu nổi đây?

      Qua tết nguyên tiêu, nha môn mở cửa trở lại, đám quan sailiền phát tâm tình huyện lệnh đại nhân tốt hơn.

      Lúc đầu năm mọi người đến chúc tết đều bị cự tuyệt, Cao Chính chuyến cũng mang về thêm tin tức gì có ích. Giờ nha môn hoạt động lại mọi người có thể gặp mặt huyện lệnh đại nhân. Mọi người đều muốn trước mặt huyện lệnh đại nhân biểu tốt, nâng cao tinh thần bắt đầu làm việc ai nhắc lại chuyện lúc tết. Nhưng chỉ có Tiền Chương biết xấu hổ vui vẻ chạy tới cùng huyện lệnh đại nhân chuyện phiếm.

      “ Đại nhân năm mới tốt lành, phu nhân vẫn khỏe chứ?!”

      Mọi người trong lòng đều chế nhạo: Ngu xuẩn, đây là muốn bị ăn gậy hay sao? Sao lại chạy đến trước mặt huyện lệnh đại nhân hỏi về phu nhân!

      Thái dương Hứa Thanh Gia nhảy lên vài cái, nghĩ đến vị trước mặt này thích nhất là hướng người kháng kể lại lão bà nhà mình thần kỳ tài giỏi thế nào, từ huynh trưởng đến hoàng trưởng tử điện hạ, Thôi Thái, Thôi Ngũ Lang. Ngẫu nhiên còn bắt gặp Tiền Chương chuyện với mấy quan sai người Di về tài giỏi của huyện lệnh phu nhân, lúc ấy tâm tình của là vi diệu.

      Hứa Thanh Gia hoàn toàn có thể khẳng định Tiền Chương hoàn toàn có ý niệm “ ngấp nghé lão bà của cấp ”, hoàn toàn coi lão bà nhà mình thành thần mà cúng bái sùng kính. Chính vì thế trước thăm hỏi nhiệt tình của Tiền Chương phá lệ trả lời câu lạnh nhạt “ Khá tốt”.

      Tiền Chương cũng phải là loại người bị lạnh nhạt cảu huyện lệnh đại nhân đánh bại, vây quanh Hứa Thanh Gia ninh nọt dọn nghiên mực, mài mực, còn chạy nấu cho ấm trà, đem huyện lệnh đại nhân hầu hạ thỏa đáng mới thở hơi dài thỏa mãn : “ Thời điểm lễ mừng năm mới, ta muốn đến chúc tết đại nhân và phu nhân nhưng về sau đại nhân đóng cửa từ chối tiếp khách, tiểu nhân còn lo lắng có phải phu nhân bị bênh hay , bây giờ nghe đại nhân phu nhân mạnh khỏe tiểu nhân an tâm!”

      Mọi người xung quanh nghe vậy trong lòng đều liều mạng chửi bới Tiền Chương: Tiểu tử thối biết xấu hổ, da mặt quá dày rồi! ràng là chạy đến tỏ vẻ trung thành, đừng cho là chúng ta biết ngươi muốn làm gì! Thăng quan có dễ như thế đâu!

      Hứa Thanh Gia bởi vì biết có loại suy nghĩ kia ( cướp vợ đó) mới càng đối với nhiệt tình của biết làm thế nào.

      Hứa Thanh Gia thực hận thể mở đầu Tiền Chương ra xem rốt cuộc trong đầu có cái gì.

      “ Ngươi tựa hồ rất rảnh? Cả ngày chỉ quan tâm đến chuyện người khác. bằng làm bộ đầu, cả ngày tuần đường giữ gìn trật tự.”

      Tiền Chương lúc này đỏ mặt : “ Đại…đại nhân, ta thực phải chạy tới…” nịnh bợ ngươi đâu.

      Hứa Thanh Gia nở nụ cười: “ Chẳng nhẽ chỉ vì ngươi múa mép vài cái là nịnh bợ được ta rồi sao?”
      Chris_Luu, saoxoay, Kimanh125724 others thích bài này.

    5. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      levuong, saoxoay, Kimanh125721 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :