1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      Nay chị Huyền có chút việc đăng được nên mình đăng hộ nhé ^^

      Chương 23:


      Edit: A Huyền 152


      Bây giờ Cao Chính nhìn ai cũng thấy đáng nghi, thầm hận đồng nghiệp có ánh mắt, nên gây chuyện trước mặt quan huyện mới. Đêm đó, lặng lẽ mang theo mười tên thuộc hạ tráng kiện trong nhà lần mò tới cửa nách huyện nha. Hứa Thanh Gia từ sớm đứng đợi ở đó, nghe được tiếng đập cửa liền lặng lẽ mở ra, chờ sau khi đoàn người này vào ló đầu ra bên ngoài ngỏ nhìn dáo dác, thấy yên tĩnh tiếng động mới cẩn thận khóa kỹ cửa lại.


      Huyện lệnh đại nhân tự mình ra mở cửa, Cao Chính còn đỡ, mười tên còn lại thuộc hạ lại rất kinh sợ. Bọn họ là nô bộc lâu đời ở Cao gia, tánh mạng cả nhà đều nằm trong tay Cao Chính, nghe được muốn tróc quỷ ít nhiều cũng có vài phần sợ hãi. Lặng lẽ tiếng động theo Hứa Thanh Gia vào chủ viện, thấy được ánh đèn trong đại sảnh, người trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài ra mở cửa, cũng là thiếu niên lang ăn mặc gọn gàng, nương đèn đuốc nhìn có thể thấy rất tuấn tú.


      Cao Chính liếc mắt cái liền đoán được thân phận thiếu niên này, đây ràng là “Huyện lệnh phu nhân bị kinh sợ nằm giường dậy nổi” mấy ngày gần đây. Thôi, chỉ là trước mặt đám thuộc hạ, cũng thể để lộ thân phận Hồ Kiều, để đám tôi tớ ở lại trong viện, theo Hứa Thanh Gia vào phòng, đóng cửa lại rồi mới chào Hồ Kiều: “Phu nhân.”


      Ngài mặc thành như vậy chẳng lẽ là muốn bắt quỷ?!


      Đúng là Cao Chính đoán trúng, cuộc sống mấy ngày nay của Hồ Kiều ngày đêm điên đảo, ban ngày ngủ, buổi tối nằm bứt rứt, là quá ầm ĩ. Con người luôn có tâm lý kỳ quái, đối với những thứ vô tri luôn có vài phần sợ hãi, tỷ như lúc trước Hứa Thanh Gia lấy chuyện viện này chết thảm quá nhiều người ra để dọa nàng, chỉ cần nghĩ tới trong hoa viên này từng máu chảy thành sông, hơn nữa ban đêm lại quá mức yên tĩnh là có thể làm cho người ta dựng hết tóc gáy. Thế nhưng đến khi trong hậu viện nháo ra tiếng động nàng ngược lại còn sợ hãi nữa!


      Có vài lần nàng đề suất với Hứa Thanh Gia tìm hiểu đến cùng đều bị ngăn lại, “Thời cơ chín muồi mới có thể diệt trừ tận gốc!”


      Thấy chắc chắc như vậy Hồ Kiều liền lớn mật đoán: “Chàng phải là ở huyện nha đắc tội với ai ? Thế nên mới có kẻ suy nghĩ ra cái biện pháp tổn hại như vậy đến ép buộc chàng?”


      Hứa Thanh Gia mỉm cười, cũng phủ nhận, thậm chí trong lòng còn cảm thán tiếng Hồ Kiều thông minh.


      Ban ngày Hồ Kiều vẫn có thể ngủ bù nhưng còn phải tới trước nha xử lý công , đến buổi tối lại ngủ tốt, tới mấy ngày mặt liền u ám, là phù hợp hình tượng “sợ hãi lo lắng”.


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong hậu viện bọn người hầu Cao gia đều ngồi ở hành lang ngủ gật, trong lòng ôm dụng cụ để “bắt quỷ”, có dây thừng với gậy gộc, cũng có kẻ ngủ được nho tiếng nghị luận: “Này rốt cuộc là bắt người hay bắt quỷ vậy?” phải nên chuẩn bị máu chó mực, giấy bùa chú gì gì đó sao?


      Có kẻ thông minh chút gần đoán được ngọn nguồn trong đó, giờ phút này cũng sợ hãi nữa, giọng thầm với đồng bạn: “ chừng tối nay trong hậu viện này còn có tuồng hay để xem.”


      Trong phòng, toàn bộ nến đều tắt, Cao Chính cùng vợ chồng Hứa Thanh Gia đều ngồi trầm mặc, ở cách xa chút, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy vợ chồng Huyện lệnh ngồi rất gần, lại biết, tay Hứa Thanh Gia vẫn nắm lấy tay Hồ Kiều. Hai người thành thân lâu như vậy, tuy rằng việc thân mật nên có còn chưa làm, nhưng là mấy ngày nay giúp nhau trong lúc hoạn nạn, Hồ Kiều cũng dần dần có thói quen bị Hứa Thanh Gia nắm tay, thỉnh thoảng sờ sờ mặt, gần đây nhất... còn bị ôm vào trong ngực nữa.


      Đều là do chuyện ma quỷ nháo mà ra!


      Canh ba, từ xa tiếng khóc nỉ non truyền đến, giống như khóc như oán, ngay sau đó liền có tiếng kêu thảm thiết, tiếng đánh chém, các loại thanh hỗn tạp cùng chỗ, rất là náo nhiệt. Sắc mặt Cao Chính cũng rất phấn khích, rốt cục hiểu được vì sao gần đây Huyện lệnh đại nhân mang theo đôi mắt đen thui ngồi công đường ngủ gật rồi... Ầm ĩ như vậy sao ngủ cho được?!


      Cửa phòng nhàng mở ra, ba người trong phòng ra, lại nhàng đóng lại. Nhóm thuộc hạ ngủ gật dưới hành lang phía trước cũng sớm bị đánh thức, lẳng lặng xếp hàng, chờ đợi Huyện lệnh đại nhân ra lệnh.


      Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều sóng vai mà , trong tay Hồ Kiều còn nắm cây gậy, Cao Chính phía sau khóe mắt run rẩy, đối với tổ hợp văn võ của Huyện lệnh đại nhân và phu nhân cực kỳ xem trọng. Phụ nhân lá gan có lớn nữa cũng thích hợp tróc quỷ ? Hơn nữa đại nhân ngài mang theo vũ khí, chẳng lẽ còn trông cậy vào phu nhân lấy đấu ba à?


      Hồ Kiều biết trong lòng Cao Chính khinh bỉ nàng vô số lần, ngay cả loại ý niệm “ ở trong phòng thêu hoa rồi ngủ , tới đây thêm loạn làm cái gì” cũng có luôn rồi. Nàng tự mình tới, thời gian gần đây toàn phải ở trong hoa viên này dọn dẹp, so với Hứa Thanh Gia còn quen thuộc địa hình hơn, trọng trách dẫn đường liền đặt ở người nàng.


      Nàng ở phía trước dẫn đường tiến đến chỗ có tiếng động, đằng sau theo thứ tự là Hứa Thanh Gia, Cao Chính, cùng với tôi tớ Cao gia, hết thời gian uống nửa chén trà , thanh ma quái càng thêm ràng, tựa hồ là truyền đến từ chỗ hồ sen. Lại tiếp bao lâu, rốt cục xa xa có thể nhìn thấy sân khấu kịch phía hồ sen, quả nhiên nàng nghe sai, chỉ thấy giờ phút này phía sân khấu kịch ước chừng có khoảng mười người, có vũ khí đánh nhau, cũng có ngồi ở bên chuyên phụ trách khóc phát ra tiếng... tổ chức như này, quả là tận lực.


      Nương theo thanh, bọn họ rất nhanh liền lần mò qua, gần chút nữa liền thấy được ràng hơn, người đài chẳng những làm hết phận biểu diễn, lại còn chuẩn bị trang phục chu đáo, có áo giáp tướng quân rách nát, cũng có áo trắng quần trắng của phụ nhân khuê phòng, chỉ là váy còn có vết máu, tóc tai bù xù, nhìn như là oan quỷ.


      đúng là có lương tâm nghề nghiệp!


      May mà bọn họ có chuẩn bị tâm lý, bằng hơn nửa đêm mờ tối mà nhìn thấy như vậy bị dọa bay lá gan mới là lạ.


      Người đài lăn lộn hồi, có lẽ là mệt mỏi, tên phụ trách phụ nhân khóc kia liền ngừng lại, ách cổ họng : “Mệt chết rồi, chúng ta phải ép buộc như vậy tới khi nào vậy?” giọng này nghe ra nguyên lai là nam tử.


      Bên cạnh có người cười tiếp lời: “Đợi cho Huyện lệnh đại nhân chịu nổi nữa, nửa đêm lần tới bắt quỷ, dọa cho ngốc luôn là tốt nhất! Hoặc là sợ hãi, từ quan cút luôn càng tốt.”


      Hứa Thanh Gia: “...”


      Cao Chính nghe như thế xấu hổ quay đầu , làm bộ nghe thấy gì cả.


      Hồ Kiều lại che miệng cười trộm, thầm nghĩ ra Hứa Thanh Gia được hoan nghênh đến vậy sao? đề phòng bị phát , giơ tay lên nhéo má Hồ Kiều chút, bọn họ nơi bí mật gần đó, người bên ngoài cũng nhìn thấy động tác của Hứa Thanh Gia, chỉ mình Hồ Kiều cảm thấy mặt có chút nóng lên.


      Bọn thuộc hạ theo Cao Chính giờ phút này trong lòng đều mừng tới nở hoa, tia nghi ngờ cùng sợ hãi lúc trước tất cả đều tan thành mây khói, cảm thấy chuyến đêm nay tệ.


      Người đài nghỉ ngơi hồi lại tiếp tục bắt đầu làm việc, đúng đến chỗ hưng phấn, Hứa Thanh Gia phất tay cái, tay còn chưa hạ xuống, Hồ Kiều bên người xách gậy chạy ra ngoài, hành động cực kỳ mau lẹ, vội vàng giơ tay ra bắt lấy nhưng chỉ tóm được khí mà thôi.


      Phía sau Cao Chính theo sát Hồ Kiều chạy ra ngoài, đối với tốc độ của Huyện lệnh phu nhân cũng là kinh hãi, mấy nô bộc theo sát phía sau , Hứa Thanh Gia là phái tư tưởng, phản ứng lại kịp ở sau cùng.


      Người sân khấu kịch trong giây lát thấy từ bên trong cái cây bên bờ lao tới nhiều người như vậy, nhất thời bị dọa đứng hình, trong đó có người hét tiếng: “Nương ơi, quỷ...” Bỏ lại đao trong tay liền té chạy.


      Còn chưa từng gặp được con “Quỷ” nào nhát gan như vậy đâu, nếu phải là đúng hoàn cảnh Hồ Kiều còn muốn cười phá lên nữa kia.


      Mấy người còn lại đài cũng bị dọa, đều tự gọi mẹ, chạy lùi lại trốn, nhưng sân khấu kịch này dựng lên ở trung tâm hồ nước, đường chỉ có , những người này lại chỉ có gã biết bơi, thấy đường bị chặn quyết định nhanh nhảy xuống nước, người phía sau do dự mãi, cũng nhắm mắt lại nhảy theo, uống ngụm lạnh như nước đá, lập tức hô to: “Cứu mạng a -- khụ khụ --” sau đó lại nuốt tiếp hai ngụm nước.


      Mọi người:......


      Nhảy xuống rồi còn kêu cái gì?!


      Ở lại đài chúng “Quỷ” thấy có người đón đầu mà đến đều tán loạn, cũng có kẻ có lá gan lớn muốn mở ra đường máu, liền lao đầu chạy ra ngoài, đón đầu đánh lên Hồ Kiều, còn chưa động thủ liền bị cây gậy phang tới.


      Theo sát ở phía sau Hồ Kiều còn có Cao Chính ấp ủ ý tưởng “Bảo hộ Huyện lệnh phu nhân” bị Hồ Kiều vung gậy lưu loát dọa khiếp, nháy mắt nhìn thấy Huyện lệnh phu nhân như sói lao vào bầy cừu trái phải vung tay, ba gậy xuống đánh ngã hai người, đau đến kêu cha gọi mẹ, còn có thể nghe được tiếng xương cốt gãy răng rắc làm người ta phát lạnh...


      Cao Chính đơn giản quăng gậy của mình , cùng với bọn đầy tớ phía sau lấy dây thừng bắt đầu trói người, lấy phương thức trói bánh chưng theo phía sau Hồ Kiều nhận mệnh làm việc.


      là người chuyên bắt trộm mà thấy Huyện lệnh phu nhân lưu loát dũng mãnh thế này rất kính sợ, quay đầu nhìn Huyện lệnh đại nhân phía sau tựa hồ bị phu nhân hung tàn dọa sợ, bỗng nhiên thập phần lý giải nguyên nhân Huyện lệnh đại nhân sợ vợ.


      Với phu nhân dũng mãnh thế này, luyện võ thếm mấy năm nữa cũng chống đỡ được, huống chi là Huyện lệnh đại nhân văn nhược.


      lại yên lặng đồng tình với Huyện lệnh đại nhân.


      Những người phía sân khấu kịch này bao lâu bị trói hết lại, đương nhiên trong đó có công đầu của Hồ Kiều.


      Có hai kẻ ở dưới nước, sắp uống no nước, ở trong nước hết chìm lại nổi. thuộc hạ Cao gia xuống nước bắt người, có hai gã người hầu khác cũng nhảy xuống nước truy bắt, chỉ là dọc theo bên bờ nhìn chằm chằm , người nọ bơi sang hướng đông, liền có nhân thủ phía đông, người nọ bơi về phía tây, thuộc hạ Cao gia liền phía tây, tóm lại chặt đứt đường thoát của . Người nọ ở trong nước bơi hơn nửa canh giờ, tóm lại tìm được đường ra, gấp đến oa oa gọi bậy, Hồ Kiều còn ở bờ chỉ vào cười: “Nhìn con thủy quỷ kìa!”


      Hứa Thanh Gia đứng ở bên người nàng, hỏi nàng mới vừa rồi có bị thương , thấy nàng lắc đầu mới yên lòng, nghe được lời này, liền giọng phun ra hai chữ: “Nghịch ngợm!” Lại thầm nắm tay nàng chịu buông.


      Hồ Kiều mặc quần áo ngắn nhưng Hứa Thanh Gia vẫn mặc tay áo rộng, hai người đứng ở chỗ, người bên ngoài nhìn thấy được trong tay áo nắm lấy bàn tay của Hồ Kiều, vợ chồng hai người liền nắm tay nhau xem diễn trong hồ.


      bờ mọi người yên lặng xem nửa canh giờ, cuối cùng tên đồng bọn của tên trong nước mặc kệ bất chấp, gào lên: “Tiền Nhị, vẫn là lên bờ !”. Uổng phí thời gian mệt như chó, vùng vẫy sắp chết tới nơi.


      Đến lúc này rồi, chẳng sợ bóng đêm có đen hơn nữa, chỉ cần nhìn hình dáng vẫn có kẻ nhận ra Cao Chính và Hứa Thanh Gia.


    2. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      Rất xin lỗi mn, tối qua mình bận ôn thi nên nay mới đăng chương mới được
      [​IMG]
      [​IMG]
      levuong, Chris_Luu, saoxoay16 others thích bài này.

    3. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449

    4. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Này quá nham hiểm rồi. Cá là HTG lột chăn của HK r sao đó đắp chăn của mình lên cả 2 ng :3.
      Trời ơi t muốn luôn chương tiếp theo xem thương thế HTG có sao k sau khi bị vợ bạo hành :v
      saoxoay, CobeA fang thích bài này.

    5. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449

      Chương 25:

      Edit: A Huyền 152


      Thình lình mông tiếp xúc với mặt đất làm Huyện lệnh đại nhân bị tổn thương nghiêm trọng, choáng váng nhìn chằm chằm tiểu kiều thê giường, giường Hồ Kiều so với còn biết làm sao hơn, ngây người lát mới chớp mắt ra vẻ hào khí, vươn tay ravới : “Chàng...... chàng có sao ?” Những lời này vừa ra khỏi miệng, nàng liền tìm được phương pháp ứng đối, lập tức thân thiết : “Dưới đất lạnh, mau đứng lên !”, vì trí thông minh của mình mà tự thưởng ba mươi hai like!


      Huyện lệnh đại nhân cầm lấy bàn tay vươn ra của nàng, đột nhiên dùng lực, Hồ Kiều kinh hô tiếng bị túm ngã xuống dưới, bất quá nàng vẫn rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo mà là lọt vào vòng ôm ấm áp, Hứa Thanh Gia ôm ghì lấy nàng, ghé đầu vào hõm vai nàng cười, cười đến nỗi Hồ Kiều cứng ngắc ở trong lòng , nghiêng đầu sang nhìn, mắt cong cong, tràn đầy ý cười nhìn vào mắt nàng, bỗng dưng Hồ Kiều thấy tim đập thình thịch, thầm nghĩ tiểu tử này lớn lên đẹp, cười rộ lên quả thực làm cho người ta có sức chống cự.


      Nàng cam chịu, bằng cứ như vậy . Chính là vừa nghĩ như vậy, tựa hồ cũng tệ.


      Di chứng của chuyện này chính là sau đó Huyện lệnh đại nhân ở phía trước nha ngồi công đường xử án đều phải cực lực xem cảm giác mông đau đớn. Mà kế hoạch dời của Hồ Kiều cuối cùng vẫn bị ngâm nước nóng, bởi vì thời điểm nàng bình tĩnh ôm chăn chuẩn bị chuyển đến sương phòng, Huyện lệnh đại nhân trước mặt nàng cũng khập khiễng cuốn lấy chăn của mình theo ở phía sau, có vẻ như vô cùng đồng ý lựa chọn của nàng:“A Kiều muội muội, ta sớm cảm thấy phòng này quá lớn, hai người chúng ta ở quá rộng, quá mức lạnh lẽo, bằng ở sương phòng mà có nhân khí.”


      Hồ Kiều: “...” Huyện lệnh đại nhân ngài cũng quá có mắt nhìn đó, đây phải là vì ta né tránh chàng à?!


      Phía sau theo cái cái đuôi lớn siêu cấp, dù có đến sương phòng cách vách nữa kỳ vẫn là có gì khác nhau, Hồ Kiều cũng chỉ có thể buông tha cho kế hoạch dời .


      Gần đây Huyện lệnh đại nhân ở quan trường có vài phần như cá gặp nước, phát huy đầy đủ triết lý sinh tồn chốn quan trường: gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ, lập tức khoa trương: “Sương phòng đúng là có chút , A Kiều ở bị ủy khuất.”


      Hồ Kiều: “...”


      Huyện lý tuyển nhận đại bộ phận sai dịch là người các tộc Bách Di, nay cũng xem như là di ngữ hỗn tạp, có mời tới vài vị quan phiên dịch, tuy rằng đây cũng là chức quan, làm việc cũng được nhận lương nhưng này cũng phải là kế lâu dài. Cao Chính cười ví dụ về việc tuần tra, chấp hành công vụ, phía sau theo đội di tộc trẻ trung cường tráng ngôn ngữ thông, tuy rằng bọn họ cởi trang phục dân tộc, mặc vào công phục, nhưng cứ mở miệng ra là làm cho đầu người ta mơ màng, hoàn toàn bọn họ cái gì, ngẫu nhiên có hai người có thể nghe hiểu được đại khái, nhưng là năng lực biểu đạt ngôn ngữ có điểm làm cho người ta sốt ruột, luôn dùng sai từ, cần phải có năng lực lĩnh hội cao.


      -- Nhưng thể lần nào tuần tra cũng mang theo phiên dịch ?!


      So với Cao Chính, Triệu Nhị càng đau đầu nhức óc hơn. làm bộ đầu, vốn chẳng sợ ai nữa, chỉ là chịu được mọi người còn có loại ngôn ngữ hàm ý, nhưng ít nhất còn dùng chung ngôn ngữ nên có biết được ý nghĩa mặt chữ, tầng hàm ý sâu xa cũng có thể cân nhắc hai. Nhưng nay sụp đổ hoàn toàn, bên người theo đám sai dịch, nhìn uy phong uy phong, ánh mắt nhìn cũng cũng đủ tôn kính, làm cho lần đầu tiên sau khi thăng nhiệm Bộ đầu cảm giác được quyền uy của việc làm lãnh đạo, nhưng chỉ cần mở miệng ra đám này liền trợn tròn mắt.


      Nghe hiểu gì cả!


      như mang theo môt lũ như đồ ngốc hiểu được tiếng người vậy, miễn bàn có bao nhiêu thất bại !


      Cao Chính tiến đến, vẫn là muốn Hứa Thanh Gia có thể thay đổi chủ ý để đổi đội sai dịch có thể nghe hiểu được, kết quả lại bị Hứa Thanh Gia cự tuyệt .


      Huyện lệnh đại nhân mang theo tràn ngập vẻ u sầu về phía hậu viện, dân - tộc dung - hợp cho tới bây giờ đều phải cứ làm lần là xong, tốn mảy may chút công sức nào. Nay là quan phụ mẫu huyện Nam Hoa, nơi Bách Di, di nhân cư trú làm phía luôn lo lắng, sợ ngày nào đó lại thống trị ra nước Nam Chiếu khác; Lấy Hán cai trị Di, người Hán bản địa thiếu mà Di nhiều, lâu dài khiến cho người Di tác oai tác quái, đè đầu cưỡi cổ người Hán, lâu dài nháo ra nhiễu loạn lớn hơn nữa. Lúc Chu Đình Tiên còn tai chức, vẫn còn có rất nhiều bạo loạn phải sao.


      Biện pháp tốt nhất chính là làm cho Di Hán dung hòa, từ nay về sau ngang hàng chung sống mới có thể duy trì hòa bình lâu dài.


      Nhưng chuyện này sao mà dễ dàng cho được?


      đến hậu viện, theo thói quen tính tìm Hồ Kiều. Gần đây quan hệ hai người có nhiều cải thiện, ít nhất sáng sớm Hồ Kiều tỉnh lại từ trong ổ chăn của Hứa Thanh Gia còn kinh ngạc đến nỗi đối đãi với như lưu manh nữa. Ở phía sau trong viện vòng vòng lớn, cuối cùng mới tìm được nàng ở phía sau phòng chứa củi. Hồ Kiều đầu đầy mồ hôi, cầm cái kéo, cắt lông cho gà vịt. Từ cánh đến đuôi đều cắt ngắn hết, khiến cho bọn chúng thể bay lên. Nàng vây khoảng trống lớn ở phía sau phòng chứa củi, xem ra là chuẩn bị nhốt bọn chúng nuôi chung.


      Gia cầm hậu viện huyện nha có ít là lúc trước Hồ Kiều nuôi khi ở tiểu viện, còn phần lớn là dân chúng Bách Di đưa.


      Hứa Thanh Gia thấy nàng thuần thục lôi từ trong lồng sắt ra con gà, trước cắt tỉa hai cánh sau đó đến đuôi, cắt trọc xong quay vòng đầu còn gà đó làm nó có vẻ choáng váng nhìn ra phương hướng, rồi bị nàng ném vào trong chỗ vây sẵn, tiếp tục bắt lấy con tiếp theo.


      Công trình vĩ đại, nàng ước chừng chỉnh lý hơn mười con gà, bên dưới có đống lông.


      “A Kiều làm gì vậy?”


      Hồ Kiều ngẩng đầu thấy là , cũng để ý, tiếp tục cúi đầu làm việc: “Tại vì mỗi ngày cho ăn trong lồng sắt rất phiền, ta đơn giản tìm chỗ trống, cho vô nuôi cùng nhau luôn.”


      “Gà vịt có thể nuôi cùng chỗ sao?” trong ấn tượng của Hứa Thanh Gia, hai loài này hẳn là hai giống khác nhau, hình như thể nuôi cùng chỗ được.


      Hồ Kiều lại cảm thấy cái này hoàn toàn thành vấn đề: “Người Hán và người Di có thể đặt ở cùng nhau cai trị, gà vịt sao lại thể nuôi cùng chứ?”


      “Nàng... già mồm át lẽ phải. Chuyện này giống nhau sao?” Hứa Thanh Gia nghe nàng lấy gà vịt so sánh với người Hán và người Di, đốn thấy buồn cười, vấn đề dân tộc nào có đơn giản như vậy?


      “Sao lại giống? Đều là gia cầm ăn rau xanh cỏ dại, uống nước trong. Người Hán và người Di cũng ăn giống nhau, mặc quần áo làm từ vải vóc để giữ ấm, có cái gì khác nhau?”


      Hứa Thanh Gia đến đây hưng trí: “Còn có ngôn ngữ giống nhau đâu.” phải là nàng lấy gà vịt ra giảng sao?!


      Hồ Kiều thuận miệng : “Này có gì khó? Thành lập ra lớp học ngôn ngữ, tận lực phổ biến tiếng quan thoại, thay các tộc Bách Di vỡ lòng, làm cho bọn họ học hán văn, hán luật, bảo đảm ba đời sau mọi người đều lưu loát tiếng Hán.” Đến lúc đó tính dân tộc người bị suy yếu rất nhiều, nếu theo người Hán tốt hơn chỉ sợ đổi cả họ cũng kỳ quái.


      Mọi người là động vật xu lợi, tại tới việc bảo trì tính đa dạng dân tộc, mà lại càng hướng tới nhất thống càng tốt, ít nhất có lợi cho việc duy trì an ổn.


      Vấn đề nan giải nhất của Hứa Thanh Gia được nàng thuận miệng giải quyết, chủ ý này của nàng quả rất tối ưu, trong lòng nhất thời nhìn chỉ số thông minh với Hồ Kiều bằng cặp mắt khác xưa, nhưng là ngẫm lại nếu nàng biết mình giải quyết vấn đề nan giải nhất của , chỉ sợ cái đuôi cũng vểnh hết lên trời mất, cũng khích lệ nàng, lại đùa nàng: “A Kiều dễ, nhưng thực được cũng dễ, đầu tiên ngay cả nơi để học cũng có, tiếp theo tiên sinh để dạy cũng có.”


      nghĩ rằng Hồ Kiều tựa hồ sớm nghĩ tới vấn đề này, chỉ chờ xong, nàng lập tức liền tiếp lời: “Chỉ cần ngăn cách sân sau của chúng ta và hoa viên ra, dùng hoa viên huyện Nam Hoa để làm học đường, trong vườn có mấy phòng thưởng cảnh đều cực vì rộng rãi, mở mấy lớp học ngôn ngữ, hoặc là lớp vỡ lòng đều dễ dàng. Về phần tiên sinh, huyện nha phải có mời mấy người biết tiếng Hán phiên dịch đấy thôi, kéo đến đảm đương chức tiên sinh dạy ngôn ngữ, trước đem nhóm sai dịch khảo tuyển đến học, nếu công khóa thất bại liền khấu trừ lương bọn họ.” Khấu tiền lương có động lực học tập thôi, đây đều là học được theo nhà tư bản đó.


      Hứa Thanh Gia cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, nàng hề biết mình vô tình thay giải quyết được vấn đề khó khăn cỡ nào, chỉ chuyên chỉnh sửa lông cho con gà trống ngừng giãy dụa, con gà trống kia thấy sắp bị nàng nàng giày vò thành gà trọc càng giãy dụa lợi hại hơn. Hồ Kiều bị con gà trống này vùng vẫy đến phiền, hét lên: “Giãy nữa… giãy nữa liền ăn ngươi luôn!”


      Hứa Thanh Gia cười lớn, nhịn được xoa đầu nàng hai cái, cũng để ý nàng khinh bỉ tránh né, “Ta phía trước, tối về.” đứng dậy hai bước, Hồ Kiều lại bỗng nhiên quay đầu, tựa hồ có điểm hiểu được mới vừa rồi Hứa Thanh Gia cũng phải thuận miệng trêu đùa nàng, thực có thể là xảy ra vấn đề trong việc dung hợp dân tộc, cười hì hì : “Hứa đại ca, kỳ tuần hưu mỗi tháng chàng cũng có thể dến giảng bài chút, chắc hẳn lấy thân phận bãng nhãn của chàng, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều di nhân đến nghe giảng.” Đây là hiệu ứng ngôi sao đó.


      Nhìn nhà nàng nhận được rất nhiều lễ vật chất phác cũng hiểu được di nhân bản địa vẫn là thực kính trọng Hứa Thanh Gia, nếu như di nhân muốn để con mình có thể hòa hợp được, chừng thực nguyện ý đưa đứa đến huyện nha vỡ lòng. Dù sao... Hứa Thanh Gia bụng học vấn, loại chuyện dạy học này với chỉ là bữa ăn sáng. Còn có thể đề cao hình tượng Huyện thái gia gần gũi nữa.


      “Gà trống của nàng chạy rồi kìa...”


      “A mau trở lại --” con gà trống sắp bị Hồ Kiều cạo trụi lông thừa dịp nàng chuyện phân thần giãy dụa thoát ra, chạy tán loạn khắp nơi, Hứa Thanh Gia cười lớn trở lại tiền nha làm việc.


      Hồ Kiều còn tưởng nàng bất quá thuận miệng , nghĩ tới hai ngày sau lại dặn nàng đừng chạy lung tung ở bên ngoài, quần áo phơi nắng cũng thu vào, mấy ngày này trước hết cần giặt quần áo. Cổng vòm hình tròn hợp hậu viện với sau hoa viên bị hủy , trực tiếp làm cái cửa gỗ, khóa cửa đặt ở bên phía bọn họ, cũng tiện cho Hứa Thanh Gia tiết kiệm thời gian lại. Cửa nách hoa viên cũng mở rộng gấp đôi, có thể vừa chiếc xe ngựa ra vào. Nhóm sai dịch mới tuyển vốn ở phía trước nha, từ nay về sau thời điểm trực ban mỗi ngày đến vườn sau học ngôn ngữ. Mà chỗ cửa vườn cũng phái hai gã sai dịch gác, để ngăn ngừa người rảnh rỗi xông tới.


      Ây da! Nghề làm vườn của nàng cuối cùng cũng kết thúc rồi!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :