1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu nương tử bướng bỉnh - Kim Huyên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.1



      Mạc Tịch Thiên chính thức tuyên cáo hôn của và Kỳ Nhi.

      Ngay lập tức, toàn bộ người trong bảo đều vô cùng vui sướng. Tất cả đều vội vàng chuẩn bị cho chuyện vui hiếm có của Hồn Thiên Bảo.

      Bảo chủ Hồn Thiên Bảo muốn thành thân nha! Cuối cùng, Tu La mặt lạnh đó cũng tìm được người nhất rồi. Hôn vang động như vậy rất nhanh liền truyền khắp giang hồ.

      Giang hồ đồn rằng Mạc Tịch Thiên vô cùng sủng ái tân nương tử của , còn hơn cả mạng sống. Còn tân nương tử của lại rất mỹ lệ, giống như tiên nữ hạ phàm. Khó trách nàng có thể phá vỡ mặt nạ lãnh khốc của Mạc Tịch Thiên, lấy được toàn bộ ôn nhu của ....

      Giang hồ đồn rằng...

      Phần lớn lời đồn đều đúng chuyện: Mạc Tịch Thiên nguyện làm bất cứ chuyện gì vì Kỳ Nhi. bằng lòng buông tha mọi thứ, bao gồm cả tính mạng và Hồn Thiên Bảo.

      Phân đà ở huyện Phần lại bị chọn!

      Cuối cùng ‘Huyết Ảnh’ cũng hành động! Bốn người Mạc Tịch Thiên, Liễu Kỳ Nhi, Mạc Tương Vân, Giang Ngư nhìn nhau rồi cười tiếng.

      Vì thế, theo kế hoạch, Mạc Tương Vân cải trang thành Mạc Tịch Thiên, xuất bảo đến huyện Phần. Còn Mạc Tịch Thiên và Giang Ngư bí mật theo Kỳ Nhi, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

      Trong Ngọc Trúc Hiên, Liễu Kỳ Nhi cùng hai nha hoàn Xuân Ly và Hạ Diễm đều lời nào.

      “Ai! nhàm chán nha!” Kỳ Nhi buồn chán, hô to!

      Mấy ngày nay, nàng được ra khỏi cửa, chỉ chờ ‘Huyết Ảnh’ ghé thăm. Thế nhưng, cho đến bây giờ, cũng chẳng thấy bóng dáng ai cả, nàng sắp buồn đến phát cuồng rồi!

      “Tiểu thư, hay là chúng ta ra ngoài dạo ? Hạ Diễm , tỷ ấy vừa phát được con đại hồ điệp ở phía đông rừng trúc đó! Tiếc là tỷ ấy bắt được.....”

      “Hồ điệp?” Kỳ Nhi kinh ngạc hỏi.

      Hồ điệp chỉ xuất vào mùa xuân, bây giờ là đầu đông lấy đâu ra hồ điệp? Kỳ Nhi có chút hiếu kỳ, có chút nghi hoặc, nhìn về phía Hạ Diễm.

      “Kỳ tiểu thư, đúng là ta nhìn thấy nó.” Hạ Diễm cung kính đáp.

      “Hì! Cũng tốt.” Dù sao, mấy ngày nay, nàng cũng được ra ngoài chơi, ‘Huyết Ảnh’ cũng đến. Chẳng bằng dạo xung quanh chút, có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

      Đến rừng trúc, vì nhóm Kỳ Nhi muốn tìm kiếm tung tích hồ điệp nên rất sâu vào trong, nhưng càng càng thấy nửa con hồ điệp.

      Xung quanh đều là bóng trúc rậm rạp, thanh xào xạc nghe rất là thê lương.

      “Xuân Ly, Hạ Diễm, chúng ta tìm lâu như vậy rồi, cũng nên về thôi.” Kỳ Nhi chợt nhận thấy khí xung quanh có chút kỳ lạ.

      “Tiểu thư, nhưng mà....A!” Xuân Ly còn chưa xong, chợt kinh hô!

      biết từ lúc nào, ba người bị đám hắc y nhân vây quanh. Trong mắt mỗi người còn lóe lên hung quang, tất cả đều che mặt.

      “Tiểu...Tiểu thư...” Xuân Ly sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Còn Hạ Diễm ở phía sau nàng lại chút hoang mang. Nếu nhìn kỹ thấy, khóe miệng trăm năm bất động của nàng khẽ nhếch lên...

      “Hai người các ngươi, qua bên! Nhanh!”

      Kỳ Nhi vội hô to! Nàng nhìn đám hắc y nhân dần tiến về phía mình, chớp mắt.

      Hạ Diễm liền lôi kéo Xuân Ly trốn qua bên.

      “Hạ Diễm, chúng ta thể bỏ lại tiểu thư.....” Xuân Ly lo lắng .

      “Đừng chuyện!” Hạ Diễm giữ chặt nàng, mặt thoáng qua tia quỷ dị, chậm rãi .

      “Tiểu thư có võ công, chúng ta ở bên cạnh, chỉ khiến nàng phân tâm thôi.”

      Lúc này, Xuân Ly mới yên tĩnh lại.

      Hình như, hắc y nhân cũng muốn mạng của nàng, nên ra tay có phần kiêng kị. Kỳ Nhi đối phó cũng dễ dàng hơn.

      Chỉ là, thời gian càng lâu, những hắc y nhân kia hình như càng thêm bực bội. Hung quang dần tăng cao giống như thể khống chế...

      Ngay tại lúc hắc y nhân dần ra đòn sát thủ, Kỳ Nhi chợt cảm thấy có luồng khí đầy huyễn ảo.

      Hoảng hốt trong chốc lát, tuy chỉ là chút nhưng cũng đủ khiến nàng kinh hãi! Trong khắc đó, ai cũng có thể dễ dàng lấy được mạng của nàng!

      Mà hắc y nhân lại đồng loạt dừng tay, đứng tại chỗ ngẩn ngơ, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, thần chí ràng bị người khống chế. Hình như ‘Huyết Ảnh’ muốn mạng của nàng, nên ngay tại lúc hắc y nhân sắp mất khống chế, bọn họ liền kịp thời ngăn cản.

      Xem ra, chủ nhân chân chính sắp xuất rồi!

      Kỳ Nhi nhếch môi, mọi thứ đúng như kế hoạch!

      Nàng biết, đám người Mạc Tịch Thiên núp ở góc bí mật nào đó, họ sẵn sàng bắt kẻ chủ mưu của ‘Huyết Ảnh’.

      lúc sau, trong mười ba hắc y nhân, cuối cùng cũng có ba người chậm rãi bước ra...

      “Tiểu thư Kỳ Nhi, lâu gặp.” người trong đó, hướng Kỳ Nhi chào hỏi.

      “Trần Đường Chủ? ngờ lại là ngươi?” Kỳ Nhi vô cùng kinh ngạc. Nàng vạn lần cũng thể ngờ Trần Đường Chủ chính là....

      “Trần Đường Chủ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”

      “Chỉ muốn mời tiểu thư Kỳ Nhi theo chúng ta đến nơi thôi.”

      “Dùng phương thức này à! Hừ! Có phần hơi dã man đó.” Kỳ Nhi thừa dịp, lén quan sát hai người còn lại. Nàng chưa từng gặp qua, chắc chắn phải là người trong Hồn Thiên Bảo.

      ngờ võ công của tiểu thư Kỳ Nhi lại cao như vậy.”

      “Chuyện ngươi biết, còn nhiều lắm!” Kỳ Nhi mỉm cười, tà ác .

      làn gió thổi qua, Mạc Tịch Thiên lặng lẽ bước ra từ chỗ bí mật, vẻ mặt tràn đầy bi thương.

      Trần Đường chủ vừa thấy Mạc Tịch Thiên, vẻ mặt lập tức kinh hãi!

      “Bảo chủ, phải là ngài...”

      nhìn Mạc Tịch Thiên rồi lại nhìn Kỳ Nhi, chợt bừng tỉnh đại ngộ! biết mình trúng kế của bọn họ rồi!

      Tâm ý tương thông, bóng dáng ba người vừa động, muốn biến mất...Từ phía sau lưng bọn họ, thanh của Giang Ngư chợt vang lên ràng...

      kịp nữa rồi! Các ngươi trốn thoát đâu!”

      Trần Đường Chủ híp mắt, lập tức quan sát xung quanh mình. lúc sau, Trần Đường Chủ lại nở nụ cười trầm, trong mắt mang theo dị quang, sóng mắt như quỷ mị đánh úp về phía nhóm người Mạc Tịch Thiên. Nhất thời, bốn phía quanh rừng trúc lại nổi lên luồng khí, khí lưu chấn động giống như khúc hát ru...

      Chương 10.2



      Mạc Tịch Thiên và Giang Ngư cùng nhíu mày, cảm giác có cái gì đó đúng, cả hai đều dùng toàn bộ công lực, đối phó với dòng khí lưu huyễn ảo kia.

      Kỳ Nhi lại cảm thấy choáng váng...Có điều gì đó đúng! chỉ có ba người bọn Trần Đường chủ.....

      Trong lúc hốt hoảng, nàng chưa kịp suy nghĩ thanh dao găm đặt cổ Kỳ Nhi. Ngay lập tức, lưỡi đao sắc nhọn liền biến tâm tư hỗn loạn của nàng thành hư vô!

      “Hạ Diễm?”

      “Tiểu thư Kỳ Nhi, xin đắc tội.” Hạ Diễm nhàn nhạt .

      Ngay từ lúc thấy Mạc Tịch Thiên bước ra, Hạ Diễm kéo Xuân Ly đến bên cạnh Kỳ Nhi.

      Kỳ Nhi hoàn toàn chút phòng bị với nha hoàn bên cạnh mình.

      nghĩ đến Hạ Diễm lại là...

      “Ngươi cũng là người của ‘Huyết Ảnh’?” Kỳ Nhi có chút đau lòng, hỏi Hạ Diễm.

      “Cha mẹ ta chết ở trong tay con người.” Nàng đẩy Kỳ Nhi về phía nhóm người Trần Đường chủ.

      Gió ngừng thổi, lá rơi. Kỳ Nhi ở trong tay bọn họ, khiến cho Mạc Tịch Thiên cùng Giang Ngư đều dám manh động.

      Đúng là quá sơ suất!

      ngờ cục diện lại xoay chuyển thành như vậy. Kỳ Nhi cùng bọn họ vừa mới chiếm thế thượng phong, giờ chuyển thành hạ phong. Chỉ vì bọn họ quên mất nha hoàn Hạ Diễm này.

      Mạc Tịch Thiên nhìn chằm chằm thanh đao kề cổ Kỳ Nhi, trong mắt tràn đầy lửa giận. dùng thanh u ám chưa từng có, chậm rãi : “Ta cho phép các ngươi tổn thương nàng!”

      “Bảo chủ, chúng ta tuyệt muốn thương tổn tiểu thư Kỳ Nhi. Mục đích của chúng ta là Hồn Thiên Bảo cùng mạng của ngài!” Hạ Diễm lạnh lùng .

      “Tốt lắm. Trần Đường chủ, ngờ, mười mấy năm qua, ngươi nấp trong Hồn Thiên Bảo là có mục đích. uổng công ta tín nhiệm ngươi như thế...” Mạc Tịch Thiên đau lòng .

      “Bảo chủ...” Vẻ mặt Trần Đường chủ đầy hổ thẹn. Lão bảo chủ có ơn với , thế nhưng hôm nay vì tộc nhân của mình.... nhìn Hạ Diễm cùng hai người kia, cúp mắt xuống.

      “Rất xin lỗi, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ.”

      Mạc Tịch Thiên nhìn lâu, cũng nhịn được mà thở dài! sớm chuyện của ‘Huyết Ảnh’ thông qua Kỳ Nhi. Bọn họ cũng là thân bất do kỷ!

      “Thả Kỳ Nhi ra.” Giọng rét lạnh, ép Hạ Diễm gần như thở nổi.

      “Có thể.” Hạ Diễm hơi mất tự nhiên, tránh hơi thở lạnh như băng truyền tới. Ánh mắt nàng chợt lóe, nhìn về phía hắc y nhân còn ngây ngốc. Chỉ thấy người trong đó hơi run , lập tức giơ đao, đưa đến trước mặt Mạc Tịch Thiên.

      “Chỉ cần ngươi chết, chúng ta đảm bảo tiểu thư Kỳ Nhi an toàn.”

      “Mạc đại ca, đừng nghe nàng ấy.” Kỳ Nhi thấy Mạc Tịch Thiên định đưa tay, nhận lấy cây đao kia, nàng liền hoảng sợ hô to.

      “Mạc bảo chủ.” Lưỡi đao sắc bén trong tay Hạ Diễm kề sát vào cần cổ non mịn của Kỳ Nhi, lập tức lộ ra tia máu nhàn nhạt.

      được thương tổn nàng.” Mạc Tịch Thiên vội vàng nhận lấy đao. thà chết cũng muốn Kỳ Nhi bị thương.

      Kỳ Nhi hận mình chết mất! Nếu phải do nàng quá sơ ý mọi chuyện cũng thành thế này. Nàng muốn Mạc Tịch Thiên vì nàng mà chết! Nàng muốn Mạc đại ca chết....Ý niệm vừa động, nàng cắn răng cái liền đưa cổ về phía đao!

      “Kỳ Nhi.”

      “Kỳ Nhi.”

      Mạc Tịch Thiên cùng Giang Ngư đồng thời kinh hô!

      Hạ Diễm ngờ Kỳ Nhi lại hành động như vậy, nên cũng luống cuống tay chân! Đao hơi dời về phía sau hai tấc (20 phân), nhưng vẫn ngăn được hành động muốn tự sát của Kỳ Nhi....

      Ngay tại lúc Kỳ Nhi sắp bỏ mạng đoàn ánh sáng lục sắc, vô thanh vô thức xuất ! Ngay tại giữa cổ Kỳ Nhi cùng lưỡi đao!

      Tay Hạ Diễm bị lục quang đập vào, làm cho đoản đao lập tức văng ra, vẽ ra đường vòng cung xinh đẹp, thẳng tắp cắm vào trong đất!

      Kỳ Nhi hơi sửng sốt, sờ sờ cổ....Hơi đau nhưng vẫn chưa đứt! là may quá!

      Thừa lúc mọi người còn kinh ngạc, nàng muốn rời xa phạm vi nguy hiểm lại bị rơi vào vòm ngực rắn chắc, ấm áp....Đập vào mắt chính là đôi con ngươi đen bóng, sâu thẳm, tràn đầy kinh sợ.

      Mạc Tịch Thiên ôm chặt nàng! rất sợ nàng lại đột nhiên biến mất lần nữa.

      Tim như vỡ ra, kéo nàng cách xa Hạ Diễm, trong lòng vẫn còn tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương....Trong nháy mắt đó, biết Kỳ Nhi có việc gì hay , dám cúi đầu nhìn nàng. sợ... thấy Kỳ Nhi hương tiêu ngọc vẫn....Đó là chuyện thể chấp nhận được!

      Kỳ Nhi cảm giác được run rẩy....Vành mắt nàng khỏi đỏ lên. Cái người kiên cường phương Bắc này nàng sâu đậm như vậy, sao nàng có thể tiếp tục hoài nghi đây? Nàng cố đè xuống xúc động trong lòng, nhàng lên tiếng.

      “Mạc đại ca....Ta sao.”

      Lúc Mạc Tịch Thiên nghe được thanh của nàng, liền trợn to hai mắt. từ từ đẩy nàng ra, khi thấy được nụ cười ngọt ngào của nàng... có việc gì! Kỳ Nhi của sao, nàng cũng có rời khỏi ! Trong lòng vô cùng vui sướng!

      Kỳ Nhi phát vành mắt của phiếm hồng...

      cho phép dọa ta nữa....” lại ôm chặt nàng, giọng .

      Kỳ Nhi gật đầu cái, rồi cũng ôm chặt. Đây chính là người nàng nha, được sâu sắc đến vậy, Liễu Kỳ Nhi nàng có bao nhiêu hạnh phúc a!

      Cùng lúc, lục quang dần biến hóa thành hình người....Vừa thấy, Giang Ngư liền choáng váng!

      Hạ Diễm cùng Trần đường chủ nhìn thấy người kia cũng kinh hô! Bọn họ hoàn toàn để ý đến, người của Mạc Tịch Thiên bao vây bọn họ.

      “Vân Hà? Sao ngài lại tới đây?”

      “Có phải trong tộc xảy ra chuyện gì ?”

      “Ngài tới đây làm gì?”

      Vân Hà sư thái thấy bốn người bọn họ cũng lộ vẻ kích động!

      sai! Người tới chính là sư phụ của Kỳ Nhi — Vân Hà sư thái.

      Vân Hà ở trong Ma tộc là tế tư chuyên cầu phúc nên có địa vị rất cao quý.

      “Chúng ta cần cùng nhân loại tranh chấp vô ích nữa, chúng ta tìm được đường về rồi.” Vân Hà đè nén xúc động, cho bọn họ biết tin tốt.

      Nghe xong, Hạ Diễm cùng Trần Đường chủ đều dám tin. Bọn họ sớm buông tha giấc mộng trở về rồi! Thế nhưng, lúc này lại có thể thực được, chuyện này bảo bọn họ nên tin thế nào đây?

      “Vân Hà, ngài gạt chúng ta chứ?” Vân Hà là tế tư, lại có năng lực tiên đoán cùng đoán phúc, lời của nàng đương nhiên có thể tin. Chỉ là, khi nghe được tin tốt này, nhất thời, bọn họ khó có thể tiêu hóa được.

      “Trăng tròn tháng này chính là ngày chúng ta trở về.” Vân Hà lại cho bốn người kia câu khẳng định.

      Cuối cùng cũng được về rồi!

      Chương 10.3



      lúc sau, tiếng cười vui sướng liền vang vọng khắp rừng trúc. Tất cả đều vui mừng khôn xiết!

      “Có thể quay về rồi! Chúng ta có thể quay về rồi!” Bọn họ lớn tiếng reo hò, ôm chầm lấy nhau.

      Trải qua hơn trăm năm tìm kiếm, cuối cùng, hôm nay cũng có thể thực được nguyện vọng, bảo sao bọn họ có thể vui mừng được chứ?

      “Sư phụ.”

      Kỳ Nhi kéo Mạc Tịch Thiên đến trước mặt Vân Hà sư thái, Giang Ngư cũng theo sau. Giang Ngư luôn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với vị Vân Hà sư thái nổi danh, chưa từng gặp qua này. ngờ, Vân Hà sư thái lại trẻ như vậy, trông giống như nương mới hai mươi tuổi.

      Đúng là thể tin nổi! lại nghĩ đến nhóm người ma tộc đều trẻ mãi già, vậy.....Cũng chẳng có gì lạ cả.

      Vân Hà sư thái mỉm cười, nhìn Kỳ Nhi. mặt bà còn mang theo loại sắc thái vui sướng, đó là loại vui sướng phát ra từ tận đáy lòng.

      “Kỳ Nhi, cám ơn con.” Nụ cười của bà càng thêm sâu hơn.

      Kỳ Nhi biết sư phụ muốn cái gì.

      Kỳ Nhi ngây ngốc cười, nàng dường như cũng bị lây vui sướng của bà. Trước đây, nàng chỉ biết sư phụ có năng lực mê hoặc nhân loại, khiến nàng luôn tự chủ được mà cuốn theo cảm xúc vui buồn của người. Nhưng về sau, nàng lại cảm thấy như thế cũng tệ. tại, nàng có thể biết được tâm tư của sư phụ. Rất ràng, sư phụ nhận được tin mà nàng đưa về núi Vân Hà, biết nàng tìm được đường về cho bọn họ, nên lúc này, tâm tư của sư phụ là hài lòng, vui mừng. Hơn nữa, còn tràn đầy mong chờ.

      “Mấy đêm trước, ta xem tinh tượng, biết ở nơi này, lúc trăng tròn chính là ngày tộc nhân ta trở về. Kỳ Nhi, sau này con phải biết tự chăm sóc chính mình đấy.”

      “Lúc trăng tròn? phải là ngày mai sao?” Nhanh vậy sao?

      Kỳ Nhi nhíu chặt mày, lo lắng nhìn sư phụ. Chưa đến hai ngày nữa, nàng phải tạm biệt sư phụ rồi.

      “Sư phụ...” Nàng nghẹn ngào gọi. Tình cảm sâu đậm nhiều năm như thế, khiến nàng vô cùng khổ sở khi phải từ biệt sư phụ.

      Vân Hà sư thái giọng : “Ta biết con nỡ để ta rời , nhưng là ta luôn muốn quay về, nơi đó mới chính là nơi ta thuộc về. Thế giới nhân loại thích hợp cho chúng ta sinh tồn.” Nàng xúc động .

      Nhân loại có quá nhiều cảm xúc tên, hơn nữa, còn luôn hành động theo cảm tính. Năm đó, lửa thiêu đốt tộc nhân chính là như thế, bọn họ cũng biết bản thân mình làm gì. Cho dù bà nhìn Kỳ Nhi lớn lên, mấy năm chung sống cũng hiểu được chút suy nghĩ và hành động của nhân loại. Nhưng bà vẫn thể hiểu hết được những cảm xúc phức tạp của họ. tại, bà chỉ hiểu được chút tâm tình vui sướng khi sắp được trở về. Đối với luyến tiếc của Kỳ Nhi, bà cũng hiểu được đây là thứ tình cảm của nhân loại. Bà vui mừng khi tiểu nương này muốn rời xa mình đến vậy. Bà vươn tay ra, xoa đầu Kỳ Nhi, trong mắt tràn đầy thương.

      “Con biết. Trở về đối với sư phụ là tốt nhất, con vui mừng thay sư phụ.”

      Lôi kéo tay áo sư phụ, nàng nở nụ cười sáng ngời, : “Sư phụ, con muốn giới thiệu người với ngài.”

      “Là ai? Con biết ta có thói quen gặp người lạ...” Rất ràng, Vân Hà sư thái muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.

      Kỳ Nhi kéo Mạc Tịch Thiên đến gần, ấp úng: “ phải là người lạ, là.....”

      Kỳ Nhi xấu hổ, giọng : “Là vị hôn phu tương lai của con, tên Mạc Tịch Thiên.”

      Vân Hà nghe vậy, liền hiểu .

      “Hóa ra là vị hôn phu của con.”

      Lúc này, bà mới nhìn về phía Mạc Tịch Thiên, cẩn thận quan sát.

      lúc sau, bà mới cười, : “Kỳ Nhi sau này liền giao cho ngươi, nàng là nương tốt.”

      “Ta biết, ta .” Mạc Tịch Thiên chân thành . biết Vân Hà sư thái rất quan trọng đối với Kỳ Nhi.

      Kỳ Nhi vui vẻ đứng bên cạnh sư phụ và Mạc Tịch Thiên. Trong suy nghĩ của nàng, sư phụ giống như người thân vậy, chiếm vị trí đặc biệt quan trọng. Mặc dù hôn này phải là , nhưng cuối cùng, phải nàng vẫn phải gả cho Mạc Tịch Thiên sao? Có đồng ý của sư phụ, trong lòng nàng cảm thấy kiên định.

      “Tiểu thư Kỳ Nhi, xin lỗi, vừa rồi vô lễ với ngài.”

      Hạ Diễm vừa bước đến, lập tức khiến cho Mạc Tịch Thiên tăng thêm cảnh giác.

      Kỳ Nhi liếc cái đầy khinh thường. Chuyện đến nước này coi như là ‘sau cơn mưa trời lại sáng’, còn khẩn trương như vậy... là! Tuy như thế, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Nàng vô cùng tự nhiên dựa vào .

      Ban đầu, nàng nên sớm nhìn ra sơ hở của Hạ Diễm mới phải. Khí chất lãnh tĩnh (lạnh lùng + bình tĩnh) kia, nha hoàn sao có thể có được. Càng nhìn Kỳ Nhi càng cảm thấy hơi thở xung quanh nàng ấy rất giống với sư phụ! Ở cùng với Hạ Diễm thời gian mà nàng lại phát ra, đúng là khiến người ta phẫn hận mà!

      Giống như hiểu được xúc cảm của Kỳ Nhi, Hạ Diễm liền quay đầu lại nhìn nàng. Hạ Diễm bất ngờ lộ ra nụ cười vui vẻ mà Kỳ Nhi chưa từng thấy qua. Cũng giống như sư phụ đều có năng lực mị hoặc người.....

      Kỳ Nhi chỉ biết cười gượng.

      Vì vậy, hai ngày sau, lúc ánh trăng tỏa ra ánh sáng ấm áp nhất, mê người nhất nhóm ma tộc tập trung đầy đủ ở phía sau rừng cây của Hồn Thiên Bảo. tại, khí vô cùng náo nhiệt, ồn ã.

      Dưới tàng cây đại thụ, Kỳ Nhi, Mạc Tịch Thiên, Mạc Tương Vân, Giang Ngư và Mộng Nhi cũng đến. Lúc Giang Ngư vừa mới dẫn Mộng Nhi đến, Mạc Tương Vân lập tức thét chói tai. Cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là hâm mộ cùng ghen tị với vận may của Giang Ngư mà thôi. Còn Kỳ Nhi lại liếc Mạc Tịch Thiên cái, Mạc Tịch Thiên chỉ nhàn nhạt cười, giống như hề quan tâm. Nhưng Kỳ Nhi vẫn nhìn ra được, vui sướng.

      Xem ! lập tức thay đổi thái độ ngay, bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Giang Ngư.

      Thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Kỳ Nhi, Giang Ngư liền hiểu được ý của nàng, cũng hào phóng nhún vai tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà, chắc chắn Kỳ Nhi thể hiểu được cuộc chiến ngầm giữa và lão công tương lai của nàng trong mấy ngày qua. Chỉ cần Mạc Tịch Thiên vô tình hay cố ý, phóng ra ánh mắt giết người với thôi, biết chết mấy trăm lần rồi.

      Mà tên Mạc Tịch Thiên kia cũng quá vô tình , cũng ngẫm lại xem, ban đầu là ai ra sức giúp , còn sắp đặt cho Kỳ Nhi sớm trở thành lão bà của . làm như vậy sao còn có thể tranh giành Kỳ Nhi nữa? Chẳng lẽ, cứ đụng đến ái tình bất kỳ ai cũng trở nên ngu ngốc vậy sao? Đến cả nam nhân băng lãnh như Mạc Tịch Thiên cũng ngoại lệ?

      Đáp án dĩ nhiên là chắc chắn! Cho nên, đành phải đưa Mộng Nhi còn chưa khỏe tới đây. Thứ nhất là để tiêu trừ lòng đố kỵ của Mạc Tịch Thiên, thứ hai là nhân tiện để cho Mộng Nhi xem chút cái đường thông qua hai giới nhân ma hiếm có này. Coi như là nhất cử lưỡng tiện ( công đôi việc) nha!

      Giang Ngư nghĩ rằng Mạc Tịch Thiên đố kỵ là có cơ sở, nhưng bản thân Mạc Tịch Thiên lại nghĩ thế. Giang Ngư hoàn toàn biết, lúc Kỳ Nhi chạy đến tìm , cảnh hai người ôm nhau đều rơi vào trong mắt Mạc Tịch Thiên thầm theo. Lúc đó, đau khổ đến cùng cực, còn có, chuyện phát sinh ở phía sau núi lúc trước. Hình ảnh Giang Ngư và Kỳ Nhi thân mật khắc sâu vào trong đầu Mạc Tịch Thiên. Sau này, khi biết được tâm ý của Kỳ Nhi, mới biết tình cảm của Giang Ngư và Kỳ Nhi đơn thuần chỉ là tình huynh muội. Nhưng giao tình sâu đậm cùng ăn ý được bồi đắp trong nhiều năm của hai người, khiến cách nào quên được. Vậy sao có thể cho Giang Ngư vẻ mặt tốt đây?

      Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Giang Ngư đưa Mộng Nhi đến, lại thấy Giang Ngư và Mộng Nhi luôn thâm tình mật ý, mới bỏ xuống được tâm tư bất an, chân chính xếp Giang Ngư vào nhóm bằng hữu. Đương nhiên cũng biết mình như vậy là rất buồn cười, nhưng trong mắt tình nhân hạt cát cũng tha, đúng ?

      Lúc này, Kỳ Nhi lại có tâm tình tốt giống như hai người này. Sư phụ thân nhất của nàng sắp phải trở về rồi, từ nay về sau, muốn gặp lại đúng là khó như lên trời, bảo sao nàng buồn chứ?

      Vân Hà sư thái cùng Trần Đường chủ về phía bọn họ, Hạ Diễm cũng theo sau.

      “Sư phụ.” Kỳ Nhi khẽ gọi tiếng.

      Tuy trong lòng khổ sở nhưng nàng cũng biết sư phụ luôn thích vẻ mặt đưa đám nên nàng chỉ có thể bày ra dáng vẻ tươi cười gượng gạo. Nàng cố nén cảm xúc, gắng nhìn sư phụ kỹ. Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng...

      Tay Mạc Tịch Thiên đặt eo nàng chợt siết chặt, nàng biết là an ủi mình. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, làm cho nàng dễ chịu chút.

      “Bảo chủ, xin lỗi, thuộc hạ....” Trần Đường chủ hành lễ với Mạc Tịch Thiên, áy náy .

      Mạc Tịch Thiên đỡ dậy, nhàn nhạt : “Ta trách ngươi, nếu là ta có lẽ làm ra chuyện tuyệt tình hơn.”

      Trần Đường chủ cảm kích : “Đa tạ bảo chủ.”

      Trước khi thành lập ‘Huyết Ảnh’, ở trong bảo, vừa theo cha của Mạc Tịch Thiên vừa học tập cuộc sống của con người. Khi ấy bọn họ còn hy vọng được trở về nữa, nên sớm quen với cuộc sống của loài người cũng tốt. Lúc ấy, vừa mới bắt đầu tiếp xúc với con người. biết, cha của Mạc Tịch Thiên có chút hoài nghi đối với mình nhưng vẫn rất rộng lượng mà bao dung cho . Hoàn toàn giống với loài người có những hành động kỳ lạ, cho đến tận bây giờ, vẫn cảm kích trong lòng. Cho tới khi cha của Mạc Tịch Thiên đột ngột qua đời, từ lúc Mạc Tịch Thiên tiếp quản Hồn Thiên Bảo, vẫn hết lòng phụ tá.

      ngờ, vài năm sau, tộc nhân lại rơi vào thảm kịch, hơn nữa, bọn họ còn thành lập tổ chức sát thủ ‘Huyết Ảnh’ để trả thù loài người. buộc lòng phải phản bội Hồn Thiên Bảo, làm nội ứng cho ‘Huyết Ảnh’. Trong quan niệm của nhóm ma tộc phản bội là tội thể tha thứ được. Hôm nay, trước khi trở về, có thể nhận được tha thứ của Mạc Tịch Thiên, với có ý nghĩa quan trọng.

      “Tiểu thư Kỳ Nhi, Hạ Diễm phải trở về rồi.” Hạ Diễm lời từ biệt Kỳ Nhi xong, liền quay lại bên cạnh tộc nhân.

      Đối với nàng mà , nàng cũng giống như Trần Đường chủ, cảm thấy có lỗi với Mạc Tịch Thiên hay là phản bội Hồn Thiên Bảo. Năm trước, nàng vốn là có mục đích núp trong Hồn Thiên Bảo cho nên cũng thể là phản bội. lời từ biệt với Kỳ Nhi chỉ vì nàng cho rằng, Kỳ Nhi là người đặc biệt. Trong lúc hầu hạ nàng ấy, nàng nhận được ít vui vẻ, tin rằng sau khi nàng trở về nhớ đến vị tiểu thư Kỳ Nhi đặc biệt này.

      Trần Đường chủ cùng Hạ Diễm lần lượt rời , Kỳ Nhi vẫn luyến tiếc sư phụ. Xem ra, chưa tới khắc cuối, muốn nàng thả người là thể.

      Mạc Tương Vân nhịn được hỏi Vân Hà sư thái: “Sư thái, các ngươi làm sao để trở về, cứ chờ ở chỗ này là có thể trở về sao? Hơn nữa, xin thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi, sao các ngươi có thể xác định đây chính là đường về chứ?”

      Đây cũng là thắc mắc của mọi người. Bởi vì, lúc Kỳ Nhi đến đây cũng mấy xác định, mà bọn họ vừa mới đến khẳng định là chỗ này rồi?

      Vân Hà sư thái vẫn mỉm cười ôn hòa, : “Nơi đây có mùi của quê hương chúng ta.” Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ hơi thở trong khu rừng.

      “Lúc chúng ta tiến vào khu rừng này, cảm nhận được mãnh liệt nhịp đập của tộc nhân. Tâm ý tương thông, nên nơi đây đúng là đường về của chúng ta. Đợi đến khi ánh sáng mặt trăng triệu hồi, chúng ta dần tiến vào cánh rừng. Chờ tất cả viên mãn là chúng ta có thể quay về gian mà chúng ta thuộc về.”

      Vân Hà sư thái chỉ tay về phía tảng đá nho bị chúng ma nhân vây quanh, tiếp: “ qua khe đá kia là có thể trở về.”

      “Khe đá như vậy sao?” Mọi người cảm thấy vô cùng khó tin. Tất cả đều bước đến, nhìn khe đá đến ngay cả con kiến cũng lọt kia đống ma nhân sao có thể chui lọt được? Mọi người khỏi kinh nghi. (ngạc nhiên + nghi ngờ)

      Thấy mọi người nhìn nhau đầy hoang mang, Vân Hà sư thái thở dài, : “ ra hiểu cũng sao. Các ngươi cần hiểu, có đôi khi hiểu nhiều quá dễ trở thành vui, phản bác trái lại có lẽ tốt hơn.”

      Mọi người như lọt vào trong lời sâu xa của Vân Hà sư thái, nhất thời ai mở miệng chuyện.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.4



      lúc sau, nhóm Ma tộc vẫn ồn ào dứt, người tiến đến gọi Vân Hà sư thái, ý muốn nhắc nhở: thời gian đến, bọn họ sắp phải trở về rồi.

      “Sư phụ...” Kỳ Nhi cầm chặt tay Vân Hà sư thái, nghẹn ngào gọi. Lúc thấy ánh mắt ôn hòa, kiên định của sư phụ trong lòng nàng chợt ngẩn ngơ, sau đó mới khó khăn buông tay.

      “Con quên người, sư phụ.”

      “Ta cũng vậy.” Vân Hà sư thái vuốt mái tóc trơn bóng như tơ của Kỳ Nhi, rồi mới chịu bước vào bên trong nhóm Ma tộc.

      Kỳ Nhi chạm lên tóc, giống như muốn giữ lại chút ôn nhu cuối cùng của sư phụ. Nàng cố kìm nén nhưng vẫn thể kìm được mà rơi nước mắt. Đôi mắt nàng đẫm lệ, nhìn Vân Hà sư thái dần bước vào trong nhóm Ma tộc.

      Mạc Tịch Thiên đau lòng, đưa tay ra ôm chặt nàng.

      “Mạc đại ca....” Kỳ Nhi xoay người, nhào vào lòng , thỏa sức khóc.

      Chúng ma nhân lập tức xếp thành hai vòng tròn lớn. Chỉ thấy nhóm ma nhân ở trong cùng, đồng loạt giơ tay lên trời, để lộ ra vảy bạc sáng bóng, xanh biếc như bảo thạch, họ khẽ ngâm chú ngữ.

      Thanh vang lên giống như khúc nhạc tuyệt vời, khiến cho tâm hồn con người ta thêm khoáng đạt, vui sướng. lúc sau, lại như khúc hát ru con, khiến tâm trí người ta mê mang, mờ mịt. Hào quang xanh lục từ từ tản ra, rồi dần hấp thu ánh sáng mặt trăng soi rọi qua tán lá. Đột nhiên, nó giống như dòng xoáy, sinh ra luồng sáng chiếu thẳng lên bầu trời, rồi vỡ ra, hóa thành vô số tia sáng. Những tia sáng đó rơi thẳng xuống, tụ lại trong quầng sáng xanh biếc, xung quanh nhất thời trở nên sáng rực. Chú ngữ dường như càng nhanh hơn, khiến lòng người kinh hãi, muốn che tai lại, nhưng lại bị khống chế bởi sức mạnh vô hình.

      Tất cả ánh sáng đều tụ lại bên trong vòng tròn xanh lục, bên ngoài là hồng diễm bao quanh. Chỉ thấy nhóm người ở vòng ngoài cũng từ từ giơ tay lên, rồi cùng niệm chú ngữ. Lúc này, chú ngữ xanh lục càng kịch liệt hơn khiến lòng người kêu gào, còn hồng diễm lại dịu dàng như gió xuân thổi qua. Hai loại chú ngữ đan xen vào nhau, dệt nên tấm lưới mê huyễn, tà dị, rồi dần dần bao quanh nhóm ma tộc. luồng ánh sáng xanh hồng lóe lên bầu trời, làm cho người ta gần như thể mở mắt.

      Bỗng nhiên, mặt trăng liền xảy ra dị trạng. Ánh sáng lúc này lên lại là ánh sáng xanh hồng, còn mặt trăng lại giống như mất hết ánh sáng. Tất cả cứ như vậy mà biến đổi, bóng tối lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai, che kín mắt mọi người......

      lúc sâu, mọi người mới có thể mở mắt ra. Mặt trăng vẫn lơ lửng , tỏa ra vầng sáng nhu hòa, dịu êm. Chỉ có điều, nhóm ma tộc kia còn nữa! Xung quanh tảng đá trở nên trống trải giống như bọn họ chưa từng xuất ...Mọi thứ tựa như giấc mộng...

      Cuối cùng, bọn họ cũng được về nhà rồi! Lưu lạc ở xứ người mấy trăm năm, cuối cùng bọn họ cũng được trở về như ước nguyện.

      lúc sau, Kỳ Nhi mới ngừng khóc. Bên cạnh nàng chỉ còn lại Mạc Tịch Thiên, những người khác biết rời từ lúc nào?

      “Ta bảo bọn họ về trước rồi.” Mạc Tịch Thiên liền giải đáp nghi ngờ của nàng.

      Lúc này, Kỳ Nhi mới phát , sắc trời còn sớm nữa. Sương mù bao phủ quanh rừng, những cây mây xuống những giọt sương mai trong suốt. Còn nàng được ôm ngồi rễ cây đại thụ.

      ra ta cũng rất vui. Cuối cùng, bọn họ cũng đạt được ước nguyện, ta hẳn là nên thấy vui sướng mới đúng.” Nàng dựa vào Mạc Tịch Thiên, hơi thở dài .

      Mạc Tịch Thiên dịu dàng ôm nàng, rồi cúi đầu, hôn lên mặt nàng. hài lòng nhìn gương mặt trắng nõn của nàng dần ửng hồng, cười : “Ta rất vui vì nàng có thể nghĩ được như thế.”

      “Chàng lại hôn trộm ta.” Nàng đỏ mặt lên án.

      “Sai, ta là quang minh chính đại hôn nàng.” ở bên tai nàng thổi khí nóng, mị hoặc .

      phải nàng là thê tử của ta sao?”

      “Đó là giả.” Mặt nàng càng thêm đỏ. Nàng hơi nghiêng đầu, oán giận .

      , đó là ....”

      hài lòng nhìn vẻ mặt giật mình của nàng, sau đó, lợi dụng nàng kịp phản ứng liền cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm mê người kia.....

      “Chàng gạt ta.” vất vả Mạc Tịch Thiên mới buông nàng ra, Kỳ Nhi đỏ mặt thở dốc, .

      “Ta hy vọng nàng sớm trở thành thê tử của ta.” lại nhàng hạ nụ hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, khiến nàng kịp né tránh.

      Trận tuyết đầu mùa năm nay, từng bông tuyết trắng từ bầu trời chậm rãi rơi xuống, bay bay.

      nóc nhà, trong vườn của Hồn Thiên Bảo sớm bị tầng tuyết trắng bao phủ, tạo nên quang cảnh mỹ lệ.

      Trong viện Hỏa Hoàng của Lam Lạc Lạc, truyền ra từng trận tiếng cười thanh thúy, chấn động những bông tuyết rơi lá cây thông.

      “Lạc Lạc, ngờ người của Phượng Hoàng đảo lại thú vị như vậy, có cơ hội ta nhất định phải đến đó chơi.” Kỳ Nhi hưng phấn .

      “Đúng vậy, trong đảo có những bông hoa diễm lệ như thế sao? Ta cũng muốn tận mắt xem nha.” Mộng Nhi cũng hùa theo đầy hứng thú.

      “Hoan nghênh các nàng tới chơi. Đúng rồi, mấy ngày nữa ta phải trở về, hay là các nàng cũng cùng ? Ta nghĩ, cha mẹ cùng đại ca ta nhất định rất thích các nàng.” Lạc Lạc mỉm cười, nhìn Kỳ Nhi cùng Mộng Nhi, trong lòng khỏi cảm khái.

      ngờ người luôn thờ ơ với tất cả mọi chuyện như nàng lại có bằng hữu? Liễu Kỳ Nhi hoạt bát, Trần Mộng Mộng ngây thơ. Trong mấy ngày ở đây, nàng lại có thể cùng các nàng ấy trở thành bằng hữu. Đúng là thể tin được.

      “Nàng phải về sao?” Kỳ Nhi kinh ngạc, hỏi.

      “Đúng vậy, tại bắt đầu mùa đông rồi, nếu ta quay về, chỉ sợ khó mà được nữa.” Chưa đến vài ngày nữa, khí trời phương Bắc càng lạnh giá hơn, đường xá cũng kết lớp tuyết dày, nên xe ngựa khó có thể được, cho dù đánh xích sắt cũng vô cùng nguy hiểm.

      “Được rồi, nàng có thể ở lại nơi này với ta mà! Năm sau quay về được ?”

      “Đúng đó, ta cũng muốn ở lại đây, nàng lưu lại đây ?”

      Kỳ Nhi và Mộng Nhi đều dùng ánh mắt cầu xin, nhìn nàng.

      Lạc Lạc chỉ cảm thấy buồn cười, nàng tao nhã ngồi xuống ở trước mặt hai người, kiên định : “ được, Phượng Hoàng đảo, ta còn có trách nhiệm phải gánh vác, các nàng biết ta nhất định phải quay về mà.”

      “Chính là vì mấy thứ này sao?” Kỳ Nhi chỉ vào mấy chiếc thuyền mô hình, hỏi.

      Ánh mắt luôn bình thản của Lam Lạc Lạc, khi nhìn đến những mô hình thuyền kia, liền tỏa sáng. Vẻ mặt nàng đầy xán lạn, giọng : “Bọn chúng là bảo bối mà ta quý nhất.”

      Hơn nữa, đó cũng là thứ duy nhất nàng quan tâm ở kiếp này, đó là ước mơ trọn đời của nàng.

      “Những chiếc thuyền này rất đẹp, đây đúng là do nàng thiết kế rồi tự mình hoàn thành sao?” ra, Mộng Nhi hỏi câu này dưới mười lần rồi. Nhưng đến tận bây giờ, nàng vẫn thể tin được, những chiếc thuyền này do Lam Lạc Lạc làm.

      “Mộng Nhi, muội còn muốn hỏi mấy lần nữa? Lạc Lạc phiền ta cũng thấy phiền nha.” Kỳ Nhi cười .

      Kể từ sau ngày ở chung trong núi, nàng và Mạc Tịch Thiên lại trở nên hòa hảo. Lúc này, nàng lại nảy sinh hứng thú đối với Lam Lạc Lạc, sau lại xảy ra chuyện của Hạ Diễm khiến cho nàng càng thêm tiếc hận! Vì thế, vừa có thời gian rảnh rỗi, Kỳ Nhi liền lôi kéo Mộng Nhi tìm Lam Lạc Lạc, phát huy bản lĩnh bám người cao siêu của Liễu Kỳ Nhi nàng, mới có kết quả như ngày hôm nay.

      Qua mấy ngày sống chung, Kỳ Nhi hiểu được ít về Lam Lạc Lạc. Thực ra, Lạc Lạc là nương rất đơn thuần, trong đầu ngoại trừ chế tạo thuyền hoàn toàn để ý đến những thứ khác. Từng tờ thiết kế đều do nàng thận trọng vẽ ra, từng đường cong tuyệt mỹ, điểm khác biệt của từng chiếc thuyền mô hình cũng là do bàn tay khéo léo của nàng tạo thành. Trong lòng Lam Lạc Lạc luôn tràn đầy khát khao đối với đại dương.

      Lần đầu tiên Kỳ Nhi gặp được nương kỳ lạ như thế. Chẳng những có diện mạo thanh tú, đoan trang mà còn có mơ ước lớn lao đến vậy. Nàng khâm phục Lam Lạc Lạc.

      Nhưng là về tính tình của Lam Lạc Lạc...Kỳ Nhi cũng thể gật bừa. Việc nàng ấy chuyên tâm chế tạo thuyền, nên mới quan tâm đến mọi thứ xung quanh cũng là dễ hiểu, thế nhưng....Cũng hơi thái quá ?

      Liễu Kỳ Nhi nàng đường đường là đại mỹ nữ người gặp người thích, lại ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau ở chỗ lão thái thái mấy lần, mà nàng ấy....Nàng ấy lại có thể chưa từng chú ý đến mình? ! Phải là chưa từng lần liếc nhìn mình! cái gì mà lần ở trong khu rừng, phía sau núi kia mới chính thức thấy diện mạo của Liễu Kỳ Nhi nàng? Đó...Đó là quá đáng mà!

      Dựa vào điểm này, khiến cho nàng khỏi hoài nghi: chẳng lẽ ở trong mắt Lam Lạc Lạc, mỗi người đều giống nhau sao?

      “Lạc Lạc, nếu như đường lớn đông người, nàng thấy ta cùng Mộng Nhi có thể nhận ra chúng ta hay ?” Kỳ Nhi bất ngờ hỏi.

      “Có thể nha, nhưng sao nàng lại hỏi như vậy?”

      có gì.” Kỳ Nhi vui sướng .

      Xem ra, trừ khi là người nàng ấy để ý mới có thể nhận ra được? may là nàng cùng Mộng Nhi đều chiếm được góc trong lòng nàng ấy.

      Mộng Nhi lại hề nghĩ nhiều như thế, lúc này, nàng chợt nghĩ đến chuyện vô cùng khó xử. Nàng do dự nhìn Lạc Lạc, biết nên mở miệng thế nào, chân mày càng nhíu chặt lại.

      “Mộng Nhi, nàng làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Lạc Lạc nghi ngờ hỏi.

      “Ừ....Lạc Lạc...Ta...Ta có thể hỏi nàng chuyện ? Nàng nhất định được tức giận nha?” Mộng Nhi dè dặt .

      Lạc Lạc mỉm cười, : “Nàng cứ hỏi , ta tức giận đâu.”

      sao?”

      Kết thúc



      Cuối cùng, Lam Lạc Lạc cũng trở về Phượng Hoàng đảo, Mộng Nhi lại có cách nào tuân thủ lời hứa, ở lại Hồn Thiên Bảo cùng nàng. Tất cả đều là do tên Giang Ngư chết tiệt kia, cái gì mà Mộng Nhi ở cùng nàng bị nàng dạy hư, còn dám đem Mộng Nhi về Ích Châu nữa! Làm hại nàng mấy ngày qua nhàm chán muốn chết.

      Lúc lão thái thái từ phương Nam trở lại, nghe được chuyện Mạc Tịch Thiên thành thân với Kỳ Nhi liền hết sức tức giận!

      Tức giận phải vì Mạc Tịch Thiên lấy Liễu Kỳ Nhi, mà vì sau khi bọn họ thành thân, phu thê lại ở hai nơi khác nhau. Như thế còn ra thể thống gì nữa!

      Kỳ Nhi vội giải thích với bà là giả thành thân, nhưng cho dù đến khô cả cổ, lão thái thái vẫn nghe. Cuối cùng, nàng đành phải chuyển vào ở cùng Mạc Tịch Thiên.

      tại, nàng nằm sấp bên bệ cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài. Hoa tuyết màu trắng xinh đẹp, lạnh lẽo nhưng nhìn lâu quá cũng rất chán nha!

      “Nàng mở cửa sổ ra mà mặc thêm y phục, bị cảm đó.” Mạc Tịch Thiên nhíu mày, . đến bên giường, cầm lấy áo khoác lông chồn treo tường, phủ lên cho nàng.

      “Mạc đại ca?” Kỳ Nhi vui mừng nhào vào lòng .

      “Ta mới có dễ sinh bệnh như vậy đâu! Đúng rồi, sao chàng lại có thể quay về đây chứ?”

      Cuối năm là lúc các nhà buôn lớn bận rộn nhất, Hồn Thiên Bảo cũng ngoại lệ. đống sổ sách từ các nơi đưa đến, chất cao như núi rồi. Mấy hôm nay, các đại quản cùng Mạc Tịch Thiên gần như đều ở trong phòng nghị cả ngày.

      Đối với ánh mắt nghi ngờ của nàng, Mạc Tịch Thiên hơi mất tự nhiên.

      Hôm nay, ở trong phòng nghị , chợt nghĩ đến chuyện, càng nghĩ trong lòng càng bất an. Cuối cùng đành phải bỏ hết mọi việc, để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các quản , vội vàng trở lại phòng.

      “Mạc đại ca?”

      Mạc Tịch Thiên nhíu chặt mày, có chút tức giận, : “Nàng nên gọi ta là Mạc đại ca nữa!”

      “Tại sao? Ta vẫn gọi chàng như thế mà?” Gọi lâu như vậy, tại mới phản đối phải là quá muộn sao? Nàng bĩu môi, thầm nghĩ.

      “Kỳ Nhi...” Mạc Tịch Thiên nâng cằm nàng lên, thâm tình nhìn nàng.

      “Chúng ta cũng coi như là phu thê, nàng cứ gọi ta là Mạc đại ca cảm thấy xa lạ sao? Hử?”

      “Đó là giả.” Nàng buột miệng . Vừa dứt lời, nàng liền hối hận. Nàng quên mất là Mạc Tịch Thiên ghét nhất nàng như thế.

      Quả nhiên, lại tức giận!

      “Nàng hoàn toàn thích ta, phải ?” Thân thể Mạc Tịch Thiên chợt cứng ngắc. gầm .

      phải như thế, chàng....chàng....Ai, chàng biết rất là ta thích chàng mà.” làm sao vậy? Hôm nay hỏa khí có vẻ rất lớn nha.

      “Vậy nàng thích ta giống như....Giống như thích huynh trưởng sao?” ngập ngừng, hỏi ra vướng mắc lớn nhất trong lòng mình.

      Nàng chưa từng thương ! Đây chính là chuyện nghĩ đến trong phòng nghị .

      Mấy ngày hôm nay, tuy bọn họ rất nồng tình mật ý, nhưng vẫn chưa vượt quá giới hạn. Đây chính là quan tâm của đối với nàng. Thế nhưng, trong lòng vẫn có chút hoang mang...Nàng chưa từng thương , chưa từng tiếng lòng thuộc về tình nhân. Nàng từng thích , đó có phải là loại thích đối với huynh trưởng hay bằng hữu hay ?

      phải vậy! Mạc đại ca, sao chàng lại nghĩ như thế?” hôn nàng nhiều lần như vậy mà. Giữa huynh muội hôn môi nhau sao?

      “Gọi tên ta.”

      “Kia? A, ừ, Tịch....Tịch Thiên.” Kỳ Nhi đỏ mặt, ấp úng gọi. Đây là lần đầu tiên, nàng gọi thẳng tên , cảm giác có chút kỳ lạ.

      “Nàng chưa từng qua, nàng ta!” Mạc Tịch Thiên lên án.

      Kỳ Nhi ngạc nhiên!

      Đầu óc nàng chuyển động nhanh, tổng hợp lại những lời cùng hành động kỳ lạ của ngày hôm nay. Chẳng nhẽ, bỏ lại những công kia để quay trở lại đây, chỉ vì....

      Nghĩ đến đây, Kỳ Nhi nhịn được bật cười....

      Sắc mặt Mạc Tịch thiên bỗng nhiên trầm xuống, cảm thấy bị sỉ nhục!

      “Chàng....” Nàng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vẻ mặt Mạc Tịch Thiên vô cùng khó coi. Nàng càng cười đến vui vẻ!

      Nàng lè lưỡi, ngại ngùng bước đến gần , kiễng mũi chân, ở bên tai , khẽ : “Ta chàng.”

      Mạc Tịch Thiên hề có động tĩnh, nghiêng đầu qua bên, giống như nghe thấy gì.

      Trời ạ! Nụ cười của Kỳ Nhi càng thêm sâu. Đại nam nhân này dường như cùng nàng....Giận dỗi?

      Nàng rất muốn cười to! được, phải nhịn! Nếu , chỉ sợ nổi điên.

      Nàng lại kiễng mũi chân lên, dùng thanh có chút uy hiếp : “Ta lại lần nữa, chàng mà nghe nữa, chẳng có lần sau đâu.”

      “Ta chàng, Mạc Tịch Thiên.” Những lời này, nàng rất nhàng, êm ái giống như loại xướng ca.

      Thế nhưng, Mạc Tịch Thiên vẫn hề phản ứng!

      Nàng hơi giận, cảm thấy rất mất mặt, xoay người muốn rời ....Đúng lúc này, Mạc Tịch Thiên lại trở tay, bắt được nàng.

      “Lôi kéo ta làm gì? phải là chàng để ý đến ta sao?”

      “Ta nàng, Kỳ Nhi.” Thanh của run run, còn có chút kích động.

      “Hừ! Ta thương chàng!” Nàng chu môi, .

      Mạc Tịch Thiên để ý đến câu này của nàng, tay hơi dùng lực, kéo nàng vào trong lòng. vui sướng ôm lấy nàng, rồi lại nâng lên, xoay tròn vài vòng , giống như đôi hồ điệp mỹ lệ.

      “Nàng ta mà! Kỳ Nhi của ta cũng ta!” mừng rỡ cười to.

      Kỳ Nhi bị hành động của dọa cho kinh sợ, tức giận trong lòng sớm biến mất. Thấy dáng vẻ vui mừng của , nàng cũng nhịn được, nở nụ cười vui sướng.

      “Đúng vậy, ta chàng....”

      “Ta nàng, ta nàng....”

      Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay như cũ. Bên trong phòng lại là mảnh ấm áp...

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :