1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu Miêu Tân Nương - Âu Dương Hinh (77C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 72-74
      Chương 72: Con Mèo Phản Công.

      “Chào tổng giám đốc” Thẩm Hạo Ngôn vừa tới công ty, tiểu Trần nhìn thấy liền nhanh chóng chào hỏi, còn thầm lau lau mồ hôi, Vị tổng giám đốc này của họ mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, nhưng năng lực lãnh đạo chê vào đâu được, khiến bọn họ bái phục sát đất, cho nên đối với vị tổng giám đốc này mọi người đều vừa kính vừa sợ, mình thang máy với tổng giám đốc sợ rằng lành ít dữ nhiều

      “Uhm, chào cậu!” Thẩm Hạo Ngôn gật đầu, nhếch miệng cười tiếng, rồi lại chăm chú đọc tờ báo tay. lơ đãng liếc sang liền bắt gặp khuôn mặt sợ hãi của tiểu Trần, tiểu Trần vô cùng lúng túng đến nỗi hai chân díu vào nhau, lảo đảo suýt ngã, xem chừng sắp sửa đổ về phía Thẩm Hạo Ngôn. Đột nhiên hang máy “đinh” tiếng Thẩm Hạo Ngôn bước ra khỏi, liền nghe thấy đằng sau lưng mình vang lên tiếng động rất lớn, vừa định quay đầu lại xem cửa thang máy kịp đóng lại, chỉ kịp trông thấy cảnh tượng quái dị, Tiều Trần té trong thang máy, bốn chân chổng vó lên trời.

      Cả ngày, tâm tình của Thẩm Hạo Ngôn cực kì tốt, vui vẻ đến mức muốn huýt sao mấy lần, rốt cục cũng tìm được con mèo của mình. Bất kể là nhân viên nào đến chào hỏi, cũng trưng ra cái vẻ mặt ôn hòa, đám người kia liền thụ sủng nhược kinh, đứng ngoài phòng làm việc bàn tán xôn xao:

      “Mọi người xem, tổng giám đốc có phải trúng tà rồi , sao lại thay đổi 1800 vậy…” “Có phải là tìm được mùa xuân rồi ?”” Tôi đoán nhất định là bị kích động rồi.” Mọi người rối rít suy luận tại sao ông chủ lại thay đổi thất thường như vậy, nhưng cũng chỉ là đoán mò mà thôi vì ai dám vào hỏi thẳng vị tổng giám đốc này, xì xầm mãi nhưng tìm ra lời giải đáp mọi người lại vùi đầu vào làm việc.

      Ngược lại với tâm tình vui phơi phới của Thẩm Hạo Ngôn, tâm trạng của Tiều Nhược xấu đến thể nào xấu hơn được, tính dọn đồ chuyển nhìn lại nhìn thấy tờ giấy để bàn:

      “ Chuyển về nhà ở, cần tính đến chuyện chạy trốn, em biết năng lực của mà” Bên cạnh còn đặt chùm chìa khóa

      “ Ai mà thèm” Cầm hai thứ này tay. hận thể ném chúng cho khuất mắt, chỉ giây sau lại cắn răng oán hận Thẩm Hạo Ngôn, chẳng lẽ cứ để muốn gọi gọi muốn đuổi đuổi sao? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được?

      Vì vậy, liền để hành lý xuống, cất quần áo vào chỗ cũ rồi đến công ty Jane làm. Hừ, nghe lời đấy, cũng chuyển nhà, cuộc sống là của mà, có tư do riêng của mình, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, làm sai, chỉ cần câu xin lỗi là xong sao? lại phải ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh , phe phẩy cái đuôi mừng chủ sao? Hành động nhu nhược vậy, làm được. Nghĩ thông suốt, cảm giác dễ chịu, cảm hưng làm việc tăng lên ít,Jane liên tục tán tụng , phải trở thành võ lâm bí tịch. Tiểu Nhược chỉ biết cười trừ

      Sau ngày làm việc, tất nhiên thể ngược đãi chính mình, phải chăm sóc thân thể mình tốt. Tiểu Nhược siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, dự định làm bữa tối phong phú. Làm nguyên cả bàn đầy thức ăn, nào là sườn xào chua ngọt, tôm nướng… đúng lúc thưởng thức món tôm điện thoại điên cuồng reo lên, giật mình chạy tới nhìn, màn hình lên dãy số quen thuộc “à, là số của ta”Thẩm Hạo Ngôn gọi, cũng cần quan làm sao biết được số diện thoại của mình, bật cười nghĩ “ đến địa chỉ nhà mà ta còn tìm ra được, huống gì số điện thoại” Nhận hay nhận… nghe!

      “ Hì, cứ tiếp tục gọi . Tôi nghe, làm gì được tôi, cho tức chết thôi (>.<)”

      Tiểu Nhược lại quay lại chiến đấu với đống tôm cua bàn ăn, vừa ăn vừa liếc nhìn di động, cười trộm, gọi , gọi , có bản lĩnh tới đánh , hahaha.

      “A, no quá!” vuốt vuốt cái bụng căng tròn vì đồ ăn của mình, đứng dậy dọn dẹp, lại lấy di động nhắn tin cho “ chẹp, là kiên nhẫn đó”. để ý đến , ngủ là quan trọng nhất, để đảm bảo giấc ngủ của mình tháo luôn pin ra:))))

      Thẩm Hạo Ngôn trừng mắt nghe thấy giọng tiêu chuẩn vang lên: “ số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” nhận điện thoại? Em chết chắc rồi. Sau khi tan làm, liền cấp tốc chạy về nhà, tưởng tượng đến bữa tối phong phú, khi nghe thấy tiếng xe về, chạy ra đón ,sau đó- – ngờ rằng, khi trở về, căn phòng vẫn tối đen như mực, đừng nghĩ đến bữa tối, đến bóng dáng người còn chẳng thấy đâu, đèn cũng bật, nghĩ có phải trốn ở đâu định cho bất ngờ, tìm hết từng gian phòng, rốt cục cũng biết rằng có chuyển đến. Tâm tình tốt đẹp của từ sang đến giờ đều biến hết, bực mình cầm điện thoại lên. Được, nhận điện thoại, liên tục gọi đến hơn 30 cuộc nhưng lần nào cũng vang lên giọng nữ máy móc chết tiệt kia

      “ Được lắm, con mèo này, nhìn xem làm sao thu thập em”

      Cầm chìa khóa xe tủ giày, chạy như bay đến nhà Tiểu Nhược, nhấn chuông cửa liên hồi

      Giờ phút này, Tiểu Nhược thảnh thơi ngâm mình trong bồn tắm với cánh hoa hồng, còn nghêu ngao hát, nghe thấy tiếng chuông cửa, liền nghĩ: “ Cố chấp như vậy sao, chạy tới đây rồi nhưng mà người ta muốn ra mở cửa, làm sao bây giờ???? (>o<).

      ‘Bạch Tiểu NHược, ra mở của cho , nếu phá cửa đấy”

      Ngoài cửa truyền đến tiếng thở gấp của Thẩm Hạo Ngôn, Tiều Nhược lấy bông nhét vào hai lỗ tai, nghe thấy gì cả, muốn xem làm gì. may, trước khi tắm, tắt đèn, chỉ chừa lại bóng đèn nho trong phòng tắm, đến khi chuẩn bị ngủ, ngoài của vẫn vang lên tiếng chuông nhưng nghe ra hình như còn sức nữa, tiếng sau yếu hơn tiếng trước.

      “Ta ngủ, ta ngủ….” tự thôi miên chính mình, nghĩ rằng cứ kệ , mình ra rồi cũng bỏ tôi, dần dần vào mộng đẹp.

      Ngoài cửa Thẩm Hạo Ngôn nhìn vào phòng- có ánh đèn, có người sao, làm sao lại như vậy được? nhưng nếu có ở nhà, sao lại ra mở cửa? Ngay cả khi uy hiếp muốn phá cửa cũng đáp lại, có có ở nhà? ở đây ở đâu? Con mèo của từ khi nào lại có lá gan to đến vậy, dám phản kháng ?Hồi lâu, có kết quả gì, đành ủ rũ lái xe về nhà. biết rằng con mèo bây giờ phải là con mèo nhu nhược ngày xưa nữa, con mèo bây giờ biết xòe móng vuốt ra để bảo vệ mình, nó học được miếng võ gọi là “ phản công”.

      Chương 73: Viện Binh Tới, Nhu Tình Tấn Công.



      Tiểu Nhược đêm ngủ rất ngon, hôm nay Jane đặc biệt cho nghỉ ngày để khen ngợi cảm hứng sáng tạo của ngày hôm qua.

      Sáng nay rốt cục có thể thỏa sức lười biếng chiếc giường rộng rãi đáng của mình. Trước kia ở nhà từ mẹ nghiêm túc dạy bảo phải luôn làm thục nữ – mà tất nhiên là thục nữ thể ngủ nướng rồi ; gả cho người ta cũng khác là mấy, thời gian eo hẹp đâu có cơ hội được như bây giờ. tại có người trông nom, bản thân mình là nhất, ha ha.

      Thoải mái lăn lộn chiếc giường lớn, là quá sung sướng. Thế nhưng chỉ lát sau chuông cửa liền điên cuồng vang lên.

      phải chứ, bây giờ là mấy giờ mà có người đến tìm mình vậy – -” vơ lấy chiếc đồng hồ báo thức bị đá bay góc, nhìn xuống lúc này mới là hơn 7 giờ. Ai lại đến sớm như vậy? Thẩm Hạo Ngôn ư? thể nào , , ta cái người đó nếu có chuyện quan trọng ta cũng chẳng xuất lúc sáng sớm như thế này. phải là ta cũng còn người nào khác vội vã muốn tìm như vậy, tự chấn an bản thân, kéo chăn đắp lại người, tiếp tục tìm Chu công, nhưng mà tiếng chuông cửa điên cuồng vang lên, nhất định chịu buông tha cho .

      “Ah, cần phải ầm ĩ như thế nữa – -” Tiểu Nhược khẽ than . Người ngoài cửa dường như nghe thấy lời cầu nguyện của , vẫn kiên trì như trước. Cuối cùng, tình nguyện đứng dậy, mặc quần áo ra mở cửa.

      “A, mẹ, mẹ, là người – -” người đứng ngoài cửa quả là ngoài suy đoán của , là mẹ của Thẩm Hạo Ngôn, à bà còn là mẹ chồng , dường như là theo bản năng liền gọi như vậy. Cúi người nhường chỗ cho bà bước vào cửa, kỳ lạ là chỉ có mình bà, trong lòng có chút thất vọng nho , dường như trong tiềm thức mong đợi điều gì đó.

      “Tiểu Nhược, mẹ tới thăm con lát, con trách mẹ mời mà tới chứ – -”

      Cho dù là miệng bà những lời như vậy, nhưng lại có chút dáng vẻ lúng túng nào của việc mời mà tới, Thẩm lão phu nhân ưu nhã thong dong ngồi vào ghế sa lon. Người nhà bọn họ đều như vậy, trong xương tủy luôn mang vẻ cường thế, người nào đó cũng như vậy Tiểu Nhược thầm nghĩ. Mặc dù có chút ai oán nhưng Tiểu Nhược vẫn cười :

      đâu ạ, đâu ạ – -”

      “A, mẹ, mẹ chờ con chút, con rửa mặt ạ – -” dứt lời vội vàng biến mất vào phòng tắm.

      Bước ra ngoài đến bên cạnh bà khẩn trương ngồi xuống.

      ”Mẹ, tại sao mẹ lại đến đây – -” Tiểu Nhược có chút buồn bực, phải là nghe được tin tức gì chứ, sao tốc độ lại nhanh như vậy a, quả người nhà bọn họ khả năng xử lý mọi chuyện đều khiến người ta líu lưỡi như vậy. Thế nhưng ngược lại có chút tò mò, bà tìm đến thế này là vì lí do gì.

      “Cũng có việc gì, mẹ vừa tới đây du lịch, biết được con cũng ở đây, liền tới thăm con lát, “

      ” Dạ, con khiến cho mẹ phải quan tâm rồi ạ.”

      Bà nhìn bộ dạng của Tiểu Nhược, cũng nhiều lời, chỉ hỏi câu.”Tiểu Nhược, mấy năm nay con có khỏe ?”

      Đúng là chỉ câu này, khiến cho Tiểu Nhược muốn đầu hàng, trong lòng trào dâng niềm chua xót lâu, đúng vậy, những năm này, cũng tạm ổn, cuộc sống xa xứ, mặc dù là rất tự do, có người quản thúc , cuộc sống hoàn toàn mới được làm công việc thích của mình, cuộc sống bận rộn cuốn theo vòng xoay của nó lấp đầy những khoảng trống, chỉ vào những đêm khuya thanh vắng, trí nhớ liền ùa về thể khống chế, mỗi lần gặp cảnh trời mưa lòng lại cảm thán thôi . Hai năm phiêu bạt lại bị câu bình thường đến mức thể bình thường hơn khiến cho thức tỉnh.

      nhịn được, đầu hàng Tiểu Nhược như chim vaod trong vòng ôm ấm áp của bà, nhàng gật đầu, che giấu hàng nước mắt sắp cuồn cuộn tuôn rơi, “Rất tốt, con rất khỏe, rất tốt – -” chỉ là đôi khi nhớ đến mọi người – -

      “Đứa trẻ ngốc – -”

      Kỳ tiểu Nhược , Thẩm mẹ cũng biết chuyện năm đó người đau khổ nhất là Tiểu Nhược, kiện ô long lớn như vậy, đến khi bà biết được cũng rất đau lòng, những cùng lúc mất đứa cháu nội ngày đêm mong mỏi, còn mất người con dâu bà rất thích, năm đó bà cũng có phần sai, bởi vì mấy năm trước có xử lý tốt kiện kia, mới xảy ra những chuyện phát sinh về sau này. Nhưng tại Hạo Ngôn tìm được Tiểu Nhược rồi, như vậy cũng nên để sai lầm nối tiếp sai lầm, cho nên khi Hạo Ngôn tình nguyện gọi điện thoại tới , bà liền sửa lại lộ trình, vòng qua Paris đến đây, nếu con trai có lòng cứu vãn , bản thân mình giúp quả là nhẫn tâm.

      “Tiểu Nhược, con còn coi ta là mẹ chứ – -” Thẩm lão phu nhân vỗ về bờ vai Tiểu Nhược, xác định hỏi .

      “Dạ? – -” Tiểu Nhược còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, để ý tới câu hỏi bất ngờ của bà, nhất thời nghe .

      “Tiểu Nhược, nếu con còn coi mẹ là mẹ của con hãy về nhà , nơi đó vốn là nhà của con.” Thẩm lão phu nhân kiên định thêm lần nữa, trong mắt hàm xúc ý tứ cầu xin.

      Lần này Tiểu Nhược nghe ràng, lui lại chút, nhìn lên khuôn mặt hiền từ của mẹ chồng trước mặt, trong đầu vang lên câu kia “Về nhà “, xem ra mẹ chồng biết mọi chuyện. Cũng chỉ có người có thể cho bà biết. từ manh mối này có thể nhìn ra, này, Thẩm Hạo Ngôn này, bị từ trối cho vào nhà, ngược lại hướng mẹ chồng cầu xin giúp đỡ? là biện pháp hay nha.

      “Con, con – -” vốn định tâm địa cứng rắn cự tuyệt, lại chứng kiến vẻ chờ mong trong đôi mắt kia, vùng vẫy lại quay cuồng rối loạn, lời ra đến cửa miệng lại biến thành từ “Vâng.”

      Thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ thốt ra được từ . thừa nhận, hoàn toàn bị đánh bại, vốn cũng phải là người kiên định, mà trong sâu thẳm trái tim luôn khao khát mái ấm như vậy , cho nên cũng bởi vì câu kia ” Về nhà nơi đó vốn là nhà của con.” liền hoàn toàn bại trận, tước vũ khí đầu hàng!

      Chương 74: Nợ em lời giải thích

      khắc trước còn dương dương tự đắc, khắc sau liền phải xách valy . còn do dự biết có nên vào hay , mẹ chồng liền mở miệng giục :

      “ Tiểu Nhược, vào nhà con, mẹ còn có việc, cùng mấy người bạn già hẹn uống trà, mọi người chờ mẹ rồi, mẹ đây…” Tiểu Nhược nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia với vẻ mặt đau khổ.

      Đúng lúc này, cửa nhà lại được mở ra, Thẩm Hạo Ngôn đưa tay xách valy cho , hơi khẽ cau mày, nhìn nhìn cái túi bé tí ti kia, có chút bất mãn :

      “Ít vậy…”

      ….” Tiểu Nhược nổi cáu, người này có ý gì?

      hồi sau lại nghe :

      sao, đồ có thể mua thêm, người đến là tốt rồi!”

      Tiểu Nhược tình nguyện trở về, là thân bất do kỉ! muốn đến, muốn nhìn thấy , nếu như có thể

      Nhưng lời tiếp theo của Thẩm Hạo Ngôn lại làm cho muốn té ngửa:

      “Xem , em quả nhiên đấu lại , còn muốn trốn? Tỉnh lại !” xong, lại còn trầm nở nụ cười. Tiểu Nhược tức giận, máu dồn lên đến não, bất chấp hình tượng, giằng valy từ trong tay nhanh chóng ra cửa.

      Thẩm Hạo Ngôn thấy vậy, liền bắt lấy cánh tay , nghiến răng :

      “Em còn muốn trốn? Còn ngoan ngoãn phải ?”

      “Buông ra, tôi muốn nhìn thấy mặt ” Giãy giụa, tay cầm hành lý mỏi nhừ, tay kia lại còn bị kéo tới kéo lui, haizz, xem ra thể đọ sức với người này được. cũng ảo não, hiểu tại sao mình lại tức giận, chỉ là thấy thái độ của đáng ghét, muốn khuất phục nữa, muốn nghe theo lời sắp xếp của nữa, trước kia chịu đựng như vậy là đủ rồi.

      “Được lắm, hai năm trước em tức giận bỏ , chỉ để lại tờ đơn li hôn bắt phải thu dọn tàn cục, hai năm sau gặp lại, em lại học được chiêu mới, dám đem ném qua vai, hử? là tốt nha, ngờ em lại có nhiều khả năng đến vậy.”

      Bắt lấy , xanh mặt lên án , Tiểu Nhược thể mở miệng, lát sau, lại tiếp tục:

      “Lần này, lần này em lại định làm thế nào? Làm cho lo lắng, tát cho cái, sau đó lại bỏ trốn sao? Hay lại giống như bây giờ?”

      Tiểu Nhược hoài nghi, có phải có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác hay ? Làm sao lại có thể biết hết được suy nghĩ của vậy?

      Thẩm Hạo Ngôn tạm ngừng, nhìn muốn mở miệng, lại dùng tay kéo kéo cằm , bắt phải :

      , trả lời xem, em định làm như thế nào đây?”

      Này, người này sao lại có thể giả bộ như cây ngay sợ chết đứng chất vấn chứ? Người sai là mà, ràng đều là lỗi của ta, còn muốn như thế nào, chẳng lẽ phải tươi cười niềm nở rước người tình của về phục vụ mới hài lòng hay sao? Việc đến hôn nhân của hai người có cũng phải do tình , nên việc li hôn cũng là lẽ thường, cần phải xem như tội phạm mà chất vấn như thế chứ? Tiểu Nhược cảm thấy ủy khuất vạn phần, hốc mặt có vài giọt nước long lanh, lại quật cường nhìn :

      buông tay tôi ra, hôn nhân của chúng ta sai lần rồi, còn muốn tiếp tục sao?”

      Nếu cuộc hôn nhân đó duy trì được nữa, hai năm trước li hôn bây giờ li hôn. Nghĩ đến việc này, cũng rất đau lòng, rất khó chịu nhưng giờ khắc này, nghiêm túc suy nghĩ đến việc hai người họ nên tách ra.

      “Thả em? A, em đùa sao, đừng quên, em là vợ

      lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn , cầu xin thả , làm cho vừa đau vừa hận, chỉ có thể uy hiệp , bắt ở bên cạnh .

      , chỉ việc kí tên thôi, đơn tôi viết sẵn rồi, phải sao?” Từ hai năm trước chuẩn bị tốt, vì sao ngay lúc đó kí, muốn biết và cũng muốn tìm hiểu kĩ.

      “Kí tên, muốn, muốn nghĩ em cũng đừng nghĩ đến nữa, tờ giấy đó xé nát rồi!”

      “Vì sao, sao lại chịu buông tha cho tôi, — thích tôi, phải sao, nếu phải tại sao năm đó lại như vậy…”, tại sao cứ phải hành hạ , thương sao buông tay, tại sao tha cho ?

      “Mèo con à, biết, biết chuyện năm đó nợ em lời giải thích, Mặc kệ em có tin hay , năm đó phản bội em, có sống chung với Amaris, đây là .”

      đột nhiên buông tay ra, mệt mỏi dựa vào tường. Năm đó, ra cũng thể trách hiểu lầm , là mình tự đem đá đập vào chân mình

      vô tội, mặc kệ em có tin hay .”

      Tiểu Nhược ngây người “ phản bội em”, phản bội .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 75-76
      Chương 75: Năm Đó.


      phản bội em!”

      Những lời này nhàng hòa vào khoảng cách giữa hai người, Tiểu Nhược cũng biết phải gì lúc này, suy nghĩ phảng phất nhớ lại chuyện trước đây.

      Thẩm Hạo Ngôn thất vọng, lau lau mặt, dựa người vào tường châm điếu thuốc rồi từ từ nhả khói, sau đó mới bất đắc dĩ tiếp:

      “Năm đó, em vì những bức ảnh kia mà hiểu lầm nhưng ra đó là mưu được lên kế hoạch sẵn, mục đích của chính là muốn đối phó , Khi đó, vì muốn xử lý , muốn ngăn chặn những rắc rối mà gây ra nên ngay cả thời gian về nhà cũng có, Người trong bức hình ấy phải là .”

      Tiểu Nhược vừa nghe thấy thế, lông mày hơi nhíu lên: “ phải là ?”

      phải là người đó là ai? đời có khả năng có hai người giống nhau đến vậy sao?

      biết là em tin, nhưng người đó hoàn toàn phải là , người đó là em trai .” dù thông minh đến mấy cũng thể ngờ được rằng kẻ luôn đối địch khiến phải đau đầu đối phó lại là em trai mình.

      “Em…em trai ?” Lần này Tiểu Nhược lại lắp, có câu cũng thể ràng.

      phải có…có em trai sao?” Chưa từng nghe có em trai, bộ dáng còn giống nhau như đúc nữa.

      “Nó là em trai , em trai sinh đôi. Thực rất ít người biết chuyện này, mẹ gần đây cũng mới biết đến tồn tại của nó. Mọi chuyện rất phức tạp, nhưng em hãy tin , những điều , em phải tin !!!” Thẩm Hạo Ngôn đến cuối cùng chỉ biết nhấn mạnh lời để cho tin tưởng . Tên đàn ông đáng thương này biết giải thích thế nào, cũng biết làm cách nào để tin tưởng, chỉ biết sốt ruột chờ đợi.

      tôi làm cách nào có thể tin tưởng đây.” Tiểu Nhược nhìn lên tiếng.

      “Dù sao chỉ cần em tin tưởng là được!” Đấm mạnh vào tường cái, bá đạo .

      Tiểu Nhược bị tức giận của hù dọa, “ để cho tôi tin tưởng thế nào đây, có gì là liền có gì sao, chỉ cần câu của là tôi lập tức phải tin tưởng sao?”

      Trong lòng phải là có nghi vấn nhưng nhìn thái độ của càng làm cho thể nào chấp nhận được, chỉ vì câu của mà tin tưởng , chấp nhận lần nữa sao?!

      “Những điều , chính là .” chưa từng lừa gạt , chưa từng có, mặc dù nhận ra tình cảm với hơi trễ, đến tận khi mất mới nhận ra nhưng thực chưa từng phản bội .

      “Tôi…trừ khi có thể chứng minh những lời .” phải là tin tưởng , chỉ là bây giờ cần điều gì đó để chứng minh lần này nhìn lầm người.

      “Tôi…em.” Lần này đến lượt thể mở miệng, chứng cớ? có cái gọi là chứng cớ chết tiệt nào sao?

      “Vậy chúng ta bây giờ có gì để , buông tay ra, tôi phải rồi.” Tiểu Nhược thất vọng lên tiếng.

      “Đợi chút, tôi chính là chứng cớ!” Ngoài cửa vọng tới tiếng trầm thấp, hai người cùng quay đầu lại. Người ngoài cửa miệng mang ý cười, lộ ra khuôn mặt giống Thẩm Hạo Ngôn như đúc, nếu nhìn thoáng qua có cách nào phân biệt được hai người bọn họ.

      là…”Tiểu Nhược lắp bắp, hai mắt đảo qua hai người, kinh ngạc cách nào mở miệng được, đời lại có thể có hai người giống nhau đến thế sao?

      “Như thấy đó, tôi là em trai song sinh của ta, thực tôi muốn gọi ta là , hừ, chỉ sinh sớm so với tôi 10 giây mà thôi.” nhìn thú vị trước mặt, thực hoài nghi dùng cách gì để khiến cho trai mình thay đổi hoàn toàn, năm đó thiếu chút nữa bỏ mạng ở thư phòng. là vô dụng! tự mắng thầm.

      “Đúng là tôi chưa từng nghe qua là ấy có em trai.”

      “Đúng vậy, tôi tôi chưa từng được thừa nhận, biết cũng phải thôi.” tự giễu.

      “Thẩm Dương! Chú ý thái độ của em đó!” Thẩm Hạo Ngôn trừng mắt nhìn , hận thể đánh vài quyền, vậy có khác nào coi thường cha mẹ sao.

      “Chẳng lẽ phải ư, tôi vừa chào đời được mong đợi, thích tôi nên ngay khi còn cho tôi .” Thẩm Dương cũng tức giận, kích động .

      Mặc dù tại tha thứ cho bọn họ nhưng cũng có nghĩa là quên tất cả quá khứ. Từ chỉ sống cùng bà vú già, bao nhiêu lần nhìn vào cánh cửa khắc hoa văn khóa chặt đó mà đau lòng. Bà vú cho biết đó là nhà của , hỏi lại bà vì sao thể về nhà.

      Bà vú chỉ có thể bất đắc dĩ : “Con làm sai chuyện nên bây giờ thể trở về, chỉ cần biết sửa chữa lỗi lầm là có thể về nhà.” Cho nên ngay từ rất ngoan ngoãn, cố gắng phạm lỗi, biết nếu phạm lỗi thể trở về nhà, muốn nhanh chóng được về nhà. Mỗi ngày đều thấy trong căn phòng lớn kia có cậu bé, lớn cỡ bằng nhưng được ăn mặc rất đẹp, được ngồi trong chiếc xe to. Bà vú đó là trai , rất hâm tria mình, buộc mình phải làm tốt để được bọn họ đón về. Nhưng biết, ngôi nhà đó vĩnh viễn thể quay về, đơn giản chỉ vì Thẩm gia chỉ cần người thừa kế. Sau khi trưởng thành, có lần lén qua cửa chính bị bắt gặp, vừa khéo đó là người phải gọi là cha. Lúc ấy vì qua kích động kêu lên tiếng “cha”, nhưng lại bị người đó phủ nhận : “Ta phải cha cậu”. Sau đó người đàn ông đó lấy trong túi ra tờ chi phiếu đưa cho , đồng thời cho biết Thẩm gia chỉ có người thừa kế! Ông ta tiếp nhận !

      Ngày đó đứng phía dưới tòa nhà xa hoa kia thề rằng ngày đánh bại người đàn ông đó, đoạt lại tất cả những gì thuộc về , làm cho bọn họ hối hận vì bỏ rơi !

      Có lẽ thành công nếu như có người mà gọi là trai đứng trước mắt này khắp nơi phá hỏng mọi chuyện của thành công rồi, cho nên từ thủ đoạn nào……Ngay cả việc lợi dụng người phụ nữ trước mắt năm đó cũng dùng đến nhưng khi mẹ nhìn thấy kích động nắm lấy tay khóc lóc nhiều năm qua rất nhớ . Lúc đó mới biết mình cũng tệ như vậy, người mẹ đáng thương ở trước mặt cũng biết đến tồn tại của , tất cả mọi chuyện đều do cha làm, ngay từ khi mới sinh ra mang cho .

      “Vì thế cho nên bọn biết đến tồn tại của nhau, mà em cũng biết mẹ thương em như thế nào mà.” Thẩm Hạo Ngôn đối với người em trai này cũng có chút áy náy cho nên cũng muốn em mình tự trách như thế.

      “Đúng vậy, nhưng đáng tiếc là người đàn ông đó quan tâm đến tôi.” hận người đàn ông đó cho đến tận bây giờ cũng thể nào bỏ qua được.

      “Cha… thừa nhận ông ấy làm sai nhưng dù sao ông cũng là cha chúng ta, em hãy thử tiếp nhận ông ấy, dù sao bây giờ ông ấy cũng rất hối hận.”

      “Vậy thực là em trai ấy?” Tiểu Nhược nghe bọn họ chuyện nhịn được liền hỏi.

      “Đúng vậy.”

      “Mọi chuyện đều do tôi bày ra, chuyện tạp chí là do tôi, hình cũng là của tôi.” thừa nhận.

      “Cho nên tôi sai, nên tin tưởng ấy.” thừa nhận.

      “Những gì cậu ta đều là , em hãy tin cậu ta.” mặc dù giỏi trong việc thuyết phục người khác nhưng vì cũng đành ra sức cố gắng. Chỉ có như vậy mới chịu để ý đến

      “Cho nên em đừng rời !” Thẩm Hạo Ngôn buồn buồn .

      Chương 76: Thử Tin Tưởng Thêm Lần Nứa.

      “Được rồi, chuyện xưa qua rồi, cần thương hại tôi, tôi quen thấy người ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại như vậy, cái gì nên tôi rồi, vậy tôi đây. cần tiễn, hai người cứ tiếp tục…” Thẩm Dương- là lạnh lùng mà- nhìn tới hai người kia dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhiệt tình nhìn , aizz, là kích thích mà. đành ra ngoài, uống chén

      tiễn, nhanh ..” Thẩm Hạo Ngôn cũng có điểm nhịn được, tại liền liều mạng đuổi người, cũng thèm nghĩ vừa rồi là ai giúp giải oan chứ, đúng là đồ vong ân bội nghĩa

      “Người này, là, vừa lành sẹo quên cảm giác đau rồi sao?” Vừa muốn sảng khoái rời , Thẩm Dương nghe thấy người này hạ lệnh đuổi khách, tính tình lại khó chịu nữa rồi, nhịn đượcmuốn đùa với Thẩm Hạo Ngôn chút

      “Được rồi, cậu có thể , nhanh chút…” rồi xua xua tay như đuổi muỗi

      “Hạo Ngôn, …” Tiểu Nhược thử làm dịu khí của hai người kia, nhưng hình như chẳng ai để ý đến phảiL

      …” nhướn lông mày lên, nhưng Thẩm Dương- hít hơi sâu, hạ hỏa,cười tiếng rất gian tà, chậm chạp :

      “ Nhớ kỹ, lần sau dễ dàng tha cho nhanh như vậy đâu, chờ xem, đừng để tôi bắt được yếu điểm của ” Dứt lời, tiêu sái rời .

      Vừa nghe thấy còn có em trai lại phải trải qua tuổi thơ bất hạnh, bản tính lương thiện của Tiểu Nhược trỗi dậy, cảm thấy có chút đồng tình với người vừa gặp kia, mới vừa gặp mặt “em chồng” có ý muốn thường xuyên đến chơi

      chết được đâu, ngược lại còn sống rất tốt ấy chứ, còn có sức đến tính kế, phá , thu hồi ánh mắt đồng tình kia của em , đáng thương đến thế đâu, đừng để lừa gạt”

      Thẩm Hạo Ngôn khing thường , này, quả nhiên là bị bộ dạng dáng thương của tiểu tử kia mua chuộc, biết nên cảm ơn “cậu em” này hay đánh cho trận đây nữa?

      “Đúng là….” Tiểu Nhược muốn tiếp

      “ Đủ rồi, cái tên kia rồi, lo lắng làm gì chứ, chuyện mà em cần để ý là chuyện của hai chúng ta đây này”

      Đem chú ý của chuyển đến đề tài của hai người họ, bắt đối diễn với , hai người mặt đối mặt.

      “Em….” Bị nhìn chằm chằm như vậy, có chút quen, bất giác hai gò má**** (minhmap: chẳng pik **** là gì, Sa: chắc là ửng hồng đoa em bà tác giả này cũng lắm chuyện )

      “Em là vợ của ” bà xã à~, Thẩm Hạo Ngôn ở trong lòng thầm biết bao nhiêu lần, ngày trước dể dàng ra miệng, nhưng bây giờ lại thuận miệng đến vậy. Nỉ non, xem khuôn mặt đáng của từ từ đỏ lên, nhịn được, cúi đầu đem những lời nỉ non kia đưa vào miệng

      “Ưm…” bị đánh lén như vậy, Tiểu nhược cũng chỉ có thể hàm hồ cự tuyệt, đáng tiếc với người vừa được phóng thích, lần nửa tìm kiếm được tự do mà , nhiệt tình như thế là gì

      Hành lý cầm tay rơi xuống từ bao giờ, hai người đều trong trạng thái kích thích nên chẳng ai hay biết gì. Tiểu nhược cũng biết mình bị đặt lên giường từ khi nào, quần áo người lại càng biết bị cởi ra từ lúc nào, ở dưới thân hổn hển thở, bất lực thừa nhận bá đạo của , theo trầm luân tại cảnh giới cao nhất, hai người cuồn cuộn đắm chìm

      Trong kích tình, Thẩm Hạo Ngôn nhu tình thổi hơi vào bên tai , :

      “ Chúng ta sinh em bé nha, luôn ở bên cạnh em…” đêm này, như là chứng cho lới của , từng lần, từng lần muốn , đem từng hạt giống của mình hòa trộn vào mảnh vườn mềm mại của , rồi chờ chúng đâm hoa kết trái. Mà cũng chấp nhận toàn bộ tâm ý của , bởi vì câu kia: “ sinh con cho ”, con của hai người—

      lựa chọn tin tưởng , tin tưởng bọn họ khởi đầu mới tốt đẹp.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 77: HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN.
      Nắng ấm hiếm hoi của mùa đông chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người đàn ông giường kiên nhẫn xoay người lẩm bẩm, kéo chăn lên che lấy khuôn mặt bị nắng chiếu vào, bàn tay lại theo thói quen vươn về phía bên cạnh sờ soạng, nhưng đáp lại chỉ là chiếc giường ngủ sớm lạnh như băng, người đàn ông lần này giật mình tỉnh hẳn, ôm lấy chiếc gối còn nhiệt độ vùi đầu xuống lưu luyến mùi hương còn sót lại.

      Thở dài, cầm lấy quần áo vương tán loạn dưới giường vào phòng tắm rửa, bước ra người mặc bộ thể thao màu trắng khá thoải mái, bên khóe miệng vẫn còn mang theo nét cười nhàn nhạt.

      xoay người vào hành lang, tiến đến trước cửa gian phòng rồi dừng lại, dè dặt mở cửa chân bước vào, đứng bên chiếc giường , qua vài phút lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng nho giường, sau đó mới ghé vào khuôn mặt bé non nớt tặng cái hôn, dịu dàng lên tiếng: ” Bảo bối Tiểu Dực, dậy nào.”

      “Ứm…” giường thân thể bé khẽ ưm tiếng, xoay người, nhưng có ý định thức dậy.

      “Tỉnh rồi sao lại chịu dậy, bảo bối Tiểu Dực Thần Thần đợi con nữa đâu…”

      Người đàn ông rất kiên nhẫn dụ dỗ, khóe miệng nhếch lên ý cười giảo hoạt, cần mấy giây giữa, tên tiểu tử giường này tuyệt đối tự mình ngoan ngoãn thức dậy.

      Quả nhiên là, chưa đầy phút, cậu bé giường lập tức mở mắt, bên gạt tấm chăn, bên hỏi người đàn ông bên cạnh nén nụ cười :

      “A, vậy sao, Thần Thần đợi con sao? Nha, ba xấu, ràng gọi con dậy, lần này thảm rồi – -”

      Cậu nhóc vừa luống cuống tay chân muốn tự mình mặc quần áo, lại vừa tỏ vẻ oán trách. Thấy bộ dáng kia Thẩm Hạo Ngôn rốt cục buột miệng cười to, lại lập tức nhận được ánh mắt hờn dỗi “Ba rất xấu, còn cười người ta, muộn mất rồi đây này – - “

      Cậu nhóc cài cài nút áo, cài mãi được đành chịu thất bại, Thẩm Hạo Ngôn đưa tay ôm lấy thân thể bé giúp cậu đóng lại, thong thả : “Tiểu Dực bảo bối, hôm nay là ngày nghỉ, con quên rồi sao.”

      “A, đúng vậy. Sao con lại quên mất nhỉ, nhưng mà hôm nay vì sao mẹ lại tới gọi con – -” cậu nhóc chu cái miệng nhắn, bất mãn , bình thường vào ngày nghỉ đều là mẹ dùng nụ hôn âu yếm gọi cậu vậy. Sau đó ba cũng tới, lại sau đó cả nhà bọn họ liền lái xe chơi, cậu mỗi lần đều rất vui vẻ, rất mong chờ đến ngày nghỉ .

      “Mẹ hôm nay phải tăng ca”

      Hỏi đến bà xã, cũng đành chịu, cũng rất muốn làm, muốn ngày nghỉ còn phải ở lại công ty làm thêm giờ, bỏ rơi hai cha con bọn họ, mỗi ngày tỉnh lại, muốn ôm chỉ thấy bên kia giường còn hơi ấm, Thẩm Hạo Ngôn tâm tình tệ đến mức thể tệ hơn được nữa nhưng mà lại thể ngăn được.

      “Ngày nào cũng thế, mẹ có thể cần phải khổ cực như vậy nữa hay – -” cậu nhóc bày ra khuôn mặt đau khổ, ánh mắt lườm nguýt với Thẩm Hạo Ngôn, lấy giọng điệu của tiểu đại nhân :

      “Ba, có phải ba kiếm đủ tiền phải ,cho nên mẹ mới chịu khổ cực như vậy phải làm thêm giờ!” ( Sa: nhóc con sao lại đả kích ba con như vậy)

      Nghe cậu nhóc kia chất vấn, Thẩm Hạo Ngôn bật cười, tỏ vẻ oan uổng : ” cục cưng Tiểu Dực, phải là ba kiếm đủ tiền, ba kiếm được rất nhiều tiền, cũng đủ nuôi con và mẹ đến mấy đời, chỉ là mẹ con chịu, mẹ nhất định muốn phải tay làm hàm nhai.”

      Tiểu tử nghe câu hiểu câu , quay đầu nghi hoặc hỏi:

      ”Ba, cái gì là ‘ tay làm hàm nhai ’ ạ, có phải mẹ thích ăn cái gì gọi là ‘ nỗ lực ’ hay , cho nên mẹ muốn tự mình kiếm tiền mua ạ – -”

      câu của cậu nhóc, khiến cho Thẩm Hạo Ngôn dở khóc dở cười, chỉ có thể ôm con trai :

      “Đúng vậy, mẹ con rất tham ăn, nhưng mà ăn cái đó tốt, Tiểu Dực bảo bối, con xem phải làm sao bây giờ đây – -” người đánh cá giảo hoạt bắt đầu tung mồi.

      “Ừmh? Để con nghĩ nha, ăn cái kia tốt, vậy con phải cho mẹ đừng ăn cái đó nữa , ở nhà chơi với con, com đem bánh pút-đing chia cho mẹ miếng, bánh pút-đing Dora ăn rất ngon – -” cậu nhóc rất nghiêm túc suy nghĩ, bộ dạng cau mày kia khiến cho Thẩm Hạo Ngôn như nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn bé nén đau thương từ bỏ những thứ mình thích .

      “Được, chuyện này liền giao cho Tiểu Dực giải quyết, chúng ta xuống lầu, Thần Thần có lẽ chờ lâu rồi”

      “A, tại sao con lại quên mất Thần Thần đợi con nhỉ, hu hu hu -” cậu nhóc lại là hồi thét chói tai. Mỉm cười ôm lấy con trai, Thẩm Hạo Ngôn tâm tình sung sướng xuống lầu.

      Cuộc sống như vậy cũng tệ, ngôi nhà, bà xã, con trai, con trai tinh nghịch lại thông minh, có đôi khi còn bày ra dáng vẻ khí thế của vị tiểu đại nhân, khiến phải chống mắt lên mà nhìn. Duy nhất có chút thoải mái là, nếu như bà xã cùng ở bên cạnh lâu lâu chút là tốt, cũng muốn mỗi ngày phải đối mặt với chiếc giường lạnh như băng chỉ biết thầm nén đau thương, hại muốn ôm thân thể mềm mại của bà xã ngủ nướng thêm chút cũng được, đơn giản là vì rằng:

      “Phụ nữ thời đại mới thể quá phụ thuộc vào đàn ông.”Thế cho nên, cố ý ra ngoài làm việc, còn nhất định chịu tới công ty mà bố trí cho , muốn dựa vào quan hệ, tình nguyện tự mình đấu tranh dũng, làm phụ nữ thời đại mới ! Mà chỉ có thể ngồi nhà ôm con trai an ủi lẫn nhau. ( Sa: tội nghiệp )

      Thế nhưng cho cùng, con trai đúng là tâm can bảo bối nhà bọn họ, đơn giản là vì chỉ cần tên tiểu tử này hé ra cái miệng nhắn như mật đường, bà xã nhà lập tức xoay vòng vòng quanh nhóc ta, hỏi làm sao mà đối với tiểu quỷ kia vừa đố kỵ lại vừa hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại thể nịnh nọt theo ý tứ của nhóc, có biện pháp, ai bảo bản thân có mị lực như con trai để bà xã thương đây. đối với tiểu tử kia oán hận cũng có nguyên nhân của nó, năm đó là ai khiến cho vợ của nằm bàn đỡ đau đớn suốt ngày, Thẩm Hạo Ngôn ở bên cạnh vô cùng hối hận, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn thống khổ mà cái gì cũng thẻ giúp được, lúc đó cảm thấy chán ghét cái tên nhóc con chịu chui ra chỉ thích hành hạ giày vò vợ của . Nhưng là về sau bà xã đại nhân luôn đem chú ý đặt ở người con trai , lạnh nhạt cách nghiêm trọng, mới lại đến gần tên tiểu tử kia, sau này khi bản thân mình cũng rất thích tên nhóc bé bỏng mềm mại, dứt khoát hèn hạ dùng đến kế sách phụ tử liên hợp, đánh hạ người phụ nữ của bọn họ.

      Ăn bữa sáng, nhìn khuôn mặt nhắn con trai vui vẻ, Thẩm Hạo Ngôn cảm thấy hạnh phúc vô bờ, chỉ là, bên cạnh bọn họ nếu như có thêm người phụ nữ đáng kia, vậy còn tốt hơn nữa, mỗi buổi sáng thức dậy cùng nhau dùng cơm, nhìn về phía con trai đối diện, ăn ý loại ngưng mắt nhìn, tất cả liền giao cho kéo, hi vọng ngày mai sáng sớm, có thể yên ổn ôm người phụ nữ của giường, tin tưởng tiểu từ kia nhất định có năng lực kia, lúc trước đúng là từng lĩnh giáo qua.

      mong đợi ngày mai nắng lên, được thấy người phụ nữ thương trong ngôi nhà của mình – -

      ———-oOo———-

      Hết truyện

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :