1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu ma y chín tuổi - Trù Trướng Khách Quả Quả (Q1 - C54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 54: Nước Sinh mệnh.

      Edit: Thủy Lưu Ly

      Chỉ Yên gửi cho thanh y thiếu niên ánh mắt an ủi, ý niệm vừa động, bao da màu nâu đất đột nhiên xuất trước mặt mọi người, mở ra, bên trong là hàng ngân châm sắc bén, lớn , dài ngắn đồng đều được xếp ngay ngắn, thoáng chốc hoàn toàn lộ ra trong khí. Thấy màn này, mọi người xung quanh nhịn được hít vào ngụm khí lạnh: Trời ạ, châm này nếu đâm người sao chứ?

      Vẻ mặt Sa Toa, Sa Long nghi ngờ, tìm tòi nghiên cứu nhìn hàng ngân châm xa lạ này, chỉ thấy bàn tay bé của Chỉ Yên chậm rãi vươn ra cầm lấy cây trong số đó, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, châm vào lồng ngực của hồng y thiếu nữ.

      Hít!

      Mọi người kinh hoảng, trừng lớn mắt: Này, đứa này làm cái gì vậy?

      Tay Chỉ Yên ngừng nghỉ chút nào, lại tiếp tục châm hai châm vào huyệt nhân trung và huyệt bên gáy của thiếu nữ. Hai tay Sa Toa nắm chặt, ngay cả thở mạnh cũng dám, trái tim kinh hoàng ngừng đập thình thịch trong lồng ngực, hai mắt chăm chú mở to nhìn hồng y thiếu nữ.

      Chỉ thấy thiếu nữ vừa rồi vốn run rẩy dứt, nhưng sau khi Chỉ Yên hạ xuống ba châm trở nên yên tĩnh trở lại.

      phải chứ, chỉ châm vài châm mà lại có hiệu quả như vậy sao?” số người xung quanh nhịn được hô , vẻ mặt ngạc nhiên, khó hiểu, bọn họ cứ nghĩ ai bị châm như vậy chết cũng bị thương, nhưng sao thiếu nữ vừa rồi sau khi bị châm lại giống như những gì bọn họ tưởng tượng vậy? phải nàng ta nên tắt thở rồi sao?

      “Xùy, chỉ sợ là còn sức để động đậy nữa mà thôi.” Mọi người lắc lắc đầu, quyết đoán nhận định. Bệnh hen suyễn này, trừ khi ngươi có thần đan thần dược, nếu , muốn trị tận gốc chẳng khác gì việc nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây.

      Mà loại thần đan thần dược có thể chữa được bệnh hen suyễn, nghe là Lạc Thần đan tứ phẩm, loại đan dược này có khả năng hộ thể đến bá đạo, dưỡng thần, tĩnh khí, chỉ có thể trị tận gốc bệnh hen suyễn mà còn có thể trị số loại tật bệnh khác thân thể, có thể là trị được bách bệnh, chỉ cần viên có thể khiến thân thể khỏe khỏe mạnh mạnh.

      Có điều loại Lạc Thần đan này cũng chỉ được người ta truyền miệng mà thôi, dù sao phải ai cũng có thể có được loại đan dược tứ phẩm này, hơn nữa luyện đan sư đạt tới cấp bốn đại lục cũng là loại có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được vài người.

      Bàn tay thon , nhanh nhẹn của Chỉ Yên đặt đầu ngân châm, chậm rãi điều động dương khí trong cơ thể, từ từ theo ngân châm, rót vào thân thể của thiếu nữ, khiến thân thể nàng ta run lên trận, rồi sau đó mới dần thả lỏng, im lặng xuống.

      Dương khí tiến vào thân thể của thiếu nữ, chữa trị tim phổi và những nơi bị thương tổn trong người nàng ta, lại theo khí quản mà lên, rửa sạch những tạp vật ngăn cản đường hô hấp.

      Dương khí quá mức bá đạo, nếu chỉ có chút sai lầm cũng có thể làm cổ họng của thiếu nữ bị tổn thương, còn nếu đè nén quá mạnh lại có hiệu quả, việc này so với luyện đan còn muốn mệt hơn, với lại, dù sao người là vật sống còn đan dược là vật chết mà.

      vầng trán trắng nõn, tinh tế của Chỉ Yên dần dần toát ra mồ hôi lạnh, Sa Toa nắm chặt nắm tay, muốn tiến lên chà lau giúp Chỉ Yên nhưng lại sợ ảnh hưởng đến quá trình điều trị, mặc dù biết lúc này Chỉ Yên làm cái gì, nhưng chỉ cần dựa theo hơi thở nghiêm túc, chăm chú của nàng cũng khiến nàng (Sa Toa) phải chùng bước.

      Làm xong mọi việc, Chỉ Yên hung hăng thở hắt ra hơi, hai mắt mở to, trong con người trong suốt đột nhiên xẹt qua tia sáng .

      “Chỉ như vậy?” Còn tưởng rằng nàng có năng lực, kết quả lại thấy có hiệu quả gì, chậc chậc, lãng phí biểu cảm cảm của bọn họ, đúng, còn lãng phí thời gian của bọn họ. Mấy người lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới bây giờ vẫn trong thời gian huấn luyện, khỏi giật mình, nhanh chóng xoay người, tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước.

      Ngay lúc mấy người vừa khỏi, Chỉ Yên từ trong gian càn khôn lấy ra chiếc bình ngọc khéo léo, đưa đến trước mặt thiếu nữ, chậm rãi đổ hết vào miệng nàng ta.

      Bên trong bình ngọc là nước Sinh Mệnh mà Chỉ Yên lấy được trong gian càn khôn ngày hôm qua, chất lỏng màu xanh đậm phân tán trong màn sương mù, phải mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được lọ nho như vậy, cho nên khi nhìn thấy thiếu nữ chỉ trong thời gian mấy giây uống hết, Chỉ Yên cảm thấy thịt đau trận.

      Nước sinh mệnh này do mấy loại thảo dược trân quý trong gian càn khôn tạo ra, tinh hoa của nó ở chỗ...nó tập trung phần lớn các dưỡng chất, chứa sức sống mạnh mẽ, vì thế đừng là loại bệnh hen suyễn nho này, cho dù có tắt thở khi uống xong cũng có thể kéo về được nửa cái mạng, cho nên, hiệu quả của nó tuyệt đối hề chơi. Chỉ mất khoảng hai giây, hồng y thiếu nữ tỉnh lại từ trong hôn mê.

      Gì, tỉnh?

      số người còn chưa rời khi nhìn thấy thiếu nữ tỉnh lại, cả người như trở nên ngây ngốc, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, chăm chú nhìn trừng trừng như muốn tìm ra điều gì đó người hồng y thiếu nữ.

      Loại bệnh khó trị nổi danh đại lục này cứ như thế bị đứa trị được?

      “Tố Tố, nàng khỏe rồi, còn đau , tốt quá…” Vẻ mặt thanh y thiếu niên kích động vô cùng, khiến lời của cũng trở nên lộn xộn, khó hiểu.

      “Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra chỗ khác, rồi nhanh chóng cút cho lão tử.” Ngay lúc thanh y thiếu niên vừa chạm được cánh tay của thiếu nữ, trong nháy mắt, hắc y thiếu niên vọt lên, nhấc chân cái, đá văng thiếu niên kia ra ngoài, bộ dạng giống như gà mái che chở gà con mà túm lấy thiếu nữ vào trong ngực.

      “Mẹ nó, nữ nhân của Lâm ca mà ngươi cũng dám chạm vào, muốn sống nữa sao?” Tiếp đó vài thiếu niên có dáng người cao lớn thô kệch cũng tiến lên, bao vây lấy thanh y thiếu niên, nhìn qua có vẻ như muốn quần ẩu trận (đánh hội đồng:)))

      Hai mắt Chỉ Yên híp lại, khuôn mặt nhắn, mềm mại tản ra chút hàn ý, với lại, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, đau khổ của hồng y thiếu nữ, trong lòng nàng càng thêm lạnh lẽo.

      “Buông móng vuốt của các ngươi ra, còn có, các ngươi cần động tay động chân bừa bãi, người của ta phải là kẻ mà các ngươi có thể đắc tội.” Lời lành lạnh lại như chút để ý vang lên, khiến cả người thiếu nữ bị vây trong ngực hắc y thiếu niên trở nên cứng đờ, bộ dạng như trời muốn giáng hồng thủy vậy.

      Sa Toa tinh tế nhận thấy đây là dấu hiệu Chỉ Yên muốn tức giận, vẻ mặt của nàng (Sa Toa) càng thêm hứng thú, ánh mắt lòe lòe sáng nhìn khuôn mặt khốc khốc của Chỉ Yên.

      “Nể tình ngươi cứu Tố Tố, ta so đo với ngươi, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi chút, người đứng trước mặt ngươi đây, là Phí Lâm thuộc Chiến Sĩ nhất ban. Thế nào, sợ rồi sao, sợ được rồi. Hơn nữa, ngươi cũng ít quản mấy chuyện liên quan đến ngươi, ngoan ngoãn tham gia huấn luyện của ngươi .” ra hắc y thiếu niên tên là Phí Lâm, lúc này, vẻ mặt lộ khinh thường và cao ngạo, cao giọng, ngang ngược .

      “Xì, ra là Chiến Sĩ nhất ban, khó trách!” Sa Toa bật cười, ánh mắt cố ý dừng lại vài dây thân thể thô kệch của , vẻ mặt như bừng tỉnh, “kinh ngạc” .

      Sa Long cười lạnh, hoàn toàn đem kẻ trước mặt để vào mắt, đối phó với mấy loại sâu bọ râu ria này, đúng như Chỉ Yên là tự hạ thấp giá trị bản thân, chỉ tiếc, bọn chúng hoàn toàn có năng lực tự giác ngộ , vẫn sợ chết mà oa oa gọi bậy.

      “Đúng vậy, xem , tên Phí Phí cũng được đặt rất phù hợp” Chỉ Yên gật gật đầu phụ họa, Sa Toa vừa nghe, "phốc" tiếng, bật cười, Sa Long cũng nhịn được hơi mím môi, con ngươi như ngọc lục bảo lóe ra tia sáng chói mắt.

      Phí Phí, là loại sinh vật cấp thấp nhất của U Minh đại lục, vẻ ngoài mập mạp, thô kệch, nhưng trừ việc chỉ biết hô gào, còn lại chẳng có năng lực gì đặc biệt cả, chiếu theo lời , đúng là hơi giống.

      Tố Tố bị vây trong lòng Phí Lâm cũng vô ý thấp giọng cười ra tiếng, tiếng cười này thể nghi ngờ là châm ngòi lửa giận của hắc y thiếu niên, khiến sắc mặt chuyển hẳn sang màu xanh trắng.

      “Mẹ nó, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay lão tử muốn các ngươi có có về.” Phí Lâm nổi giận, trừng mắt, bất chấp những người xem náo nhiệt xung quanh, gầm tiếng, chiến khí toàn thân hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

      Sa Long thấy tình thế như vậy, lắc mình, thừa dịp công kích, đem thiếu nữ bị vây khốn cứu trở về.

      “Nếu có kẻ kiên quyết muốn tìm chết chúng ta cũng nên từ bi mà chơi đùa với chút.” Đem thiếu nữ đẩy tới chỗ Sa Toa, Sa Long hừ tiếng, trong mắt lên tia tàn khốc: sớm muốn dạy dỗ những tên cặn bã này trận rồi, lúc này chẳng qua chỉ là đúng dịp mà thôi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      QUYỂN I

      Chương 55:


      Edit: Thủy Lưu Ly

      “Mẹ nó, các huynh đệ, lên cho ta.” Hắc y thiếu niên điên cuồng hét lên, mấy gã thiếu niên thô kệch vốn bao vây thanh y thiếu niên cũng nghe theo lệnh mà rút về, tập trung đối phó với Sa long.

      Chiến khí màu cam xẹt qua trung, sắc bén, bá đạo. Xích xích xích, thanh chiến đao ra khỏi vỏ, thân là chiến sĩ, hầu như mỗi đệ tử đều mang theo đao kiếm, tài liệu quan trọng dùng trong chiến đấu, lúc này lại hề kiêng kỵ mà xuất đao muốn chém người trước mắt thành thịt vụn: Hừ, dám đối nghịch với Phí Lâm , kết cục chỉ có chết.

      “Xùy, chỉ dựa vào mấy động tác mèo quào xem như đẹp mắt đó mà cũng dám lôi ra ngoài dọa người sao.” Chỉ Yên cười lạnh tiếng, ánh mắt chợt lóe, trong nháy mắt, tay nàng xuất hơn mười cây ngân châm. Đừng trong đó có người có tu vi thấp hơn nàng, cho dù có cao hơn nàng cũng tin rằng chính mình có thể đối phó được, huống chi nàng là trung cấp linh giả cao giai, khoảng cách xa như thế mà những kẻ trước mặt lại dám kêu gào, chỉ có thể đầu bọn chúng bị cửa kẹp hư rồi.

      “Mẹ nó, còn ngây người làm gì, mau xông lên cho lão tử.” Phí Lâm tức giận đến rung người, trong mắt lóe ra sát khí nồng đậm.

      Tính luôn cả và năm người còn lại cùng nhào lên đối phó với Sa long, Chỉ Yên. Chiến khí nóng rực, điên cuồng giống như bão tố thổi quét qua cây cỏ xung quanh, khí càng thêm căng thẳng, trái tim những người vây xem càng kinh hoàng, bùm bùm đập loạn trong lồng ngực, mặt lại tỏ ý vừa thương hại vừa đáng tiếc. Phí Lâm cũng được xem là chiến sĩ ưu tú nổi danh trong giới tân sinh, đối địch với người như chẳng khác gì việc tự tìm chết cả.

      Thậm chí trong mắt số người lộ ra cảm xúc đành lòng, thể quay đầu sang chỗ khác, giống như dám nhìn cảnh tượng đẫm máu diễn ra tiếp theo.

      tay Sa Toa che chở Tố Tố, tay nắm chặt hai quả cầu thủy tinh trong suốt, ánh mắt sắc bén, khóa chặt người Phí Lâm , toàn thân tản ra hơi thở xơ xác tiêu điều: Muốn làm Yên Nhi của ta bị thương, vậy phải nhìn xem đạn châu trong tay ta có cho phép hay .

      Vẻ mặt thanh y thiếu niên dại ra, hoàn toàn nghĩ đến mọi chuyện lại diễn ra như vậy, mắt thấy Sa long, Chỉ Yên bị người vây công, nhịn đau bò dậy, cắn cắn môi, sợ chết vọt vào trong đội ngũ: Chuyện hôm này đều do ta mà ra, cho nên, dù bất cứ lý do gì, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm.

      Xoẹt, lưỡi đao bằng băng cắt qua khí, lưu tình chút nào bổ lên người đám người trước mặt Chỉ Yên, đôi mắt Sa long tối sầm lại, khí thế cả người tăng vọt, hào quang màu cam đột nhiên mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, ngưng thành hình thù của thanh đao, hung hăng tập kích vị trí bụng dưới của bọn Phí Lâm.

      Trung cấp linh giả cao giai?

      Xung quanh truyền ta tiếng hô , vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sa long: Là trung cấp linh giả cao giai, vậy mà lại là trung cấp linh giả cao giai!

      Chỉ Yên híp mắt lại, khóe môi gợi lên ý cười thô bạo, ngay tại khoảnh khắc linh lực của Sa long chém ra, bàn tay bé của nàng hơi động, mười cây ngân câm xòe thành hình quạt, lặng lẽ phóng đến năm người Phí Lâm.

      Ngay khi Sa long lộ ra cấp bậc linh giả của mình, đám người Phí Lâm biết bọn xong rồi, nhưng sai lầm của bọn là ngàn nên, vạn nên bỏ qua đứa mà từ đầu đến cuối bọn đều hề đặt trong mắt kia. Trước khắc, ngân châm tay nàng có thể cứu người, mà lúc này, con ngươi bọn mạnh mẽ co rụt, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân châm lạnh lẽo xé gió mà đến.

      “Á…”

      “Á…”

      “Á…”



      Năm tiếng gào khóc chói tai vang lên, kinh động vô số chim chóc trong rừng. Vẻ mặt những người xem náo nhiệt cũng ngạc nhiên kém, trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngân châm lạnh lẽo người năm người ngừng lung lay qua lại, mỗi lần rung mọi người phát sắc mặt năm người Phí Lâm càng đen thêm chút, liên tục hơn mười lần, sắc mặt bọn chúng hoàn toàn hóa đen, sưng, thũng* như muốn nổ tung, khiến những người xung quanh càng xem càng kinh hãi.

      (*mặt sưng thũng là kiểu mặt bị sưng lên, căng ra, rồi nó bị võng xuống khi bị ép vài giây)

      ngân châm bị Chỉ Yên có bôi loại chất kịch độc, bị sưng thũng mới là lạ, hơn nữa mới vừa rồi nàng còn cố ý chọn huyệt đau đớn và huyệt bất động của bọn chúng để hạ châm, khiến bọn chúng vừa thể cử động, vừa phải chịu đủ loại giày vò đau thấu tim gan này, cho dù sau này độc được giải hết nhưng khuôn mặt đó cũng theo bọn chúng thời gian, cho nên mới , bọn chúng đúng là tìm chết chết mà!

      “Nôn, ọe…” chứng minh, mấy gương mặt đánh sâu vào thị giác thế này để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng mấy người vây xem, bọn họ vừa nhìn vừa nhảy như điên tránh qua bên, ngay cả cơm trưa vừa mới ăn cũng bị nôn ra sạch , cuối cùng, chỉ có thể phờ phạc, còn chút sức lực nào, ngồi bệch xuống đất.

      Sa Toa cau mày, nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, tà ác, bỡn cợt, liếc mắt nhìn Chỉ Yên cái: Nha đầu này đúng là chịu buông tha ai.

      thôi, lại kéo dài nữa thành những người đứng đầu danh sách từ dưới tính lên đấy” Thu lại ngân châm, ngay lập tức bộ dạng lạnh lẽo lúc trước của Chỉ Yên thay đổi thành bộ dạng ngây thơ hiểu thế thường ngày, nháy nháy mắt cười gian với Sa Toa.

      người vây xem lảo đảo: Nha đầu này biết cách giả vờ, chẳng lẽ nàng bị tắc kè hoa trong truyền thuyết nhập thân?

      “Các ngươi cùng chúng ta luôn , cũng tiện chăm sóc lẫn nhau đường.” Chỉ Yên hai bước rồi đột nhiên quay đầu, nhìn thanh y thiếu niên và hồng y thiếu nữ . Coi như nể mặt lúc nãy liều lĩnh xông lên, nàng làm người tốt lần vậy, hơn nữa bệnh hen suyễn của hồng y thiếu nữ dù tạm thời chữa khỏi nhưng khó tái phát lần nữa*.

      (*là convert mâu thuẫn phải ta mâu thuẫn)

      “Ôi, cám, cám ơn.” Vẻ mặt hồng y thiếu nữ trở nên kích động, đôi mắt xinh đẹp phủ lên tầng hơi nước mỏng manh: Đứa tinh xảo trước mặt này chỉ cứu mạng nàng, mà còn giải quyết phiền phức giúp nàng, trong lòng nàng, nàng (Chỉ Yên) giống như ánh mặt trời ấm áp vậy.

      “Cám ơn Chỉ Yên tiểu thư, cám ơn Sa long vương tử và Sa Toa công chúa.” Thanh y thiếu niên vui vẻ chạy tới, chân thành lời cảm ơn với từng người, gương mặt ngây ngô còn vương nét trẻ con tỏ biết ơn và kính sợ.

      Sa, Sa long vương tử, Sa Toa công chúa?

      Oanh, suy nghĩ trong đầu đám người ngã ngồi đất như vỡ tan, trong mắt ra kinh ngạc tột độ, quái dị nhìn Sa long và Sa Toa.

      Bọn họ là nhân tài nổi danh trong giới tân sinh mà mọi người đồn đại gần đây, là vương tử và công chúa của Long Đằng quốc chịu vạn người kính ngưỡng, vậy đứa bên cạnh họ chính là vị luyện đan sư chín tuổi trong truyền thuyết?

      Thân thể vốn còn bao nhiêu sức lực cũng mạnh mẽ run rẩy, đám như uống máu gà, hưng phấn lạ thường, ánh mắt nóng rực, hận thể nhào tới chỗ mấy người Chỉ Yên.

      “Ôi ôi, luyện đan sư chín tuổi, trời ạ, sao ta lại nghĩ tới chứ?” thiếu niên ảo não vỗ vỗ trán, vẻ mặt hối hận: Luyện đan sư nha, toàn học viện, , nghe là luyện đan sư có thiên phú bậc nhất toàn bộ đại lục. Vừa rồi vốn là cơ hội tốt để làm quen nhưng mình lại bỏ lỡ mất, đúng, hình như vừa rồi mình còn chế nhạo nàng ta phen.

      Khí huyết dâng lên, ngay lập tức cả gương mặt đều chuyển hẳn sang màu gan heo: kết bạn còn chưa tính, vậy mà còn có thể ngang nhiên chế nhạo thiên tài, gào, nên tự tìm cái cây nào đó mà đâm đầu tự vẫn, chết quách cho rồi.

      Sắc mặt mọi người lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn lâm vào tình cảnh vừa xấu hổ lại bất an, hơn nữa bởi vì vừa mới đắc tội người trong hoàng thất và vị luyện đan sư tiềm năng nên trong lòng khỏi nảy sinh cảm giác hối hận tột độ.

      Hoàng thất nha, Long Đằng quốc to lớn như vậy, sao bọn họ có thể trêu chọc vào chứ?

      thôi.” Sa long thản nhiên lên tiếng trả lời, chút cũng để biểu cảm của mấy người đó vào trong mắt. Sa Toa khinh thường quét qua đám người đó lượt, gương mặt xinh đẹp xẹt qua tia hèn mọn.

      Đội ngũ vốn chỉ ba người, lúc này lại biến thành năm người, hồng y thiếu nữ tên là Tố Tố, còn thanh y thiếu niên gọi là Trình Trong. Sắc trời dần dần trở nên u ám, đồng thời cũng thông báo cho bọn họ ngày huấn luyện chấm dứt. Sa long tìm gò đất, đơn giản dọn dẹp chút, lựa chọn làm nơi nghỉ ngơi đêm này của bọn họ.

      Sa Toa từ trong chiếc nhẫn gian của nàng lấy ra mấy tấm da thú, lót mặt đất, chỗ Chỉ Yên được lót bằng tầng thảm lông màu trắng bạc quý hiếm, tầng dưới còn dùng tầng lông dê nên vừa mềm mại, thoải mái, lại ấm áp nên lời...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      QUYỂN I

      Chương 56: Gả cho thúc thúc.


      Edit: Thủy Lưu Ly

      “Kia, Yên Nhi, Thảm này thoải mái ?” Sa Toa chọt chọt Chỉ Yên nịnh nọt .

      “Vâng, tồi, muội rất thích.” Chỉ Yên gật gật đầu, chạy ngày, thân thể đúng là hơi mệt mỏi, cho nên khi được nằm thảm lông êm ái này khiến nàng thoải mái đến thở hắt ra.

      “Tiểu Yên Nhi thoải mái rồi nhưng tỷ tỷ lại dễ dàng ~” Sa Toa cố ý kéo dài tiếng cuối cùng, như uất ức mười phần, than thở , ý tứ hàm xúc trong đó ai nghe .

      Sa Long đen mặt, trong mắt xẹt qua tia hèn mọn: còn buồn bực tại sao Sa Toa lại đem thảm lông mình thích nhất đưa cho Chỉ Yên, giờ rồi, ra muội ấy có chủ ý này.

      Khóe miệng Chỉ Yên run rẩy, hung hăng ném cho Sa Toa ánh mắt xem thường: công chúa này ham ăn, từ giữa trưa đến giờ cũng chỉ mới vài canh giờ mà thôi, nhưng nàng ta vừa ngồi xuống nhớ thương đồ ăn của nàng rồi.

      Tần Tố Tố hâm mộ nhìn Sa Toa, ra, từ lúc Chỉ Yên cứu mạng nàng, nàng lập tức có loại cảm tình khó hiểu đối với nàng ấy, như vừa muốn thân cận lại e ngại. Hơn nữa, dù sao đối với nàng, nàng ấy là thiên tài, còn nàng cái gì cũng phải.

      “Đúng vậy, đói, Sa Long ca ca, Yên Nhi muốn ăn thịt nướng.” Chỉ Yên đột nhiên từ thảm ngồi dậy, đôi mắt đen trắng ràng mở to, đảo quanh nhìn Sa Long.

      “Khụ khụ…” Sa Long vốn uống nước mà mới lấy ra từ chiếc nhẫn gian tay mình, đột nhiên lại nghe thấy giọng ngọt ngấy của Chỉ Yên gọi mình là Sa Long ca ca, khiến bất ngờ, đề phòng bị sặc ngụm, trong bóng đêm, khuôn mặt vốn tuấn dật, ôn hòa cũng len lén đỏ bừng, cả người nóng lên, trái tim bùm bùm ngừng nhảy lên trong lồng ngực.

      “Phụt, ha ha---- muội đừng trêu ghẹo ca ca nhà ta nữa, da mặt của huynh ấy rất mỏng.” Sa Toa bật cười lại nhanh chóng đè lại, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng 囧 này của ca ca, nên đành nhịn cười lên tiếng giải vây cho huynh ấy, tránh trường hợp huynh ấy thẹn quá thành giận mà chém nàng diệt khẩu.

      “Nhưng mà Yên Nhi muốn ăn thịt nướng mà.” Chỉ Yên nháy nháy mắt mấy cái, đôi mắt trong suốt ngân ngấn nước, vẻ mặt đáng thương nhìn Sa Toa: Giả vờ đáng thương, uất ức gì đó, Lãnh Chỉ Yên nàng đứng thứ hai ai dám xưng đứng thứ nhất.

      Sa Toa nghẹn lại, trong lòng mềm nhũn, mẫu tính trời sinh (bản năng làm mẹ) đột ngột tràn ra, khiến nàng lập tức quên mong muốn lúc đầu của mình: “Ca ca, nếu vậy huynh làm mấy món ăn dân dã để mọi người bổ sung thể lực .” Tuy là mọi người nhưng ánh mắt nàng lại liếc liếc nhìn Chỉ Yên ám chỉ.

      Sa Long vỗ vỗ cằm, chỉ bằng việc vừa rồi Yên Nhi gọi là Sa Long ca ca, dù nàng có muốn mặt trăng cũng giúp nàng lấy xuống.

      “Ta với ngài .” Trình Trong từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn : Tuy rằng tu vi của bằng bọn họ, nhưng săn bắn trong rừng lại là sở trường của .

      Từ lúc hai người khỏi, nơi này nhanh chóng trở thành thiên hạ của chúng nữ nhân. Cái gọi là ba nữ nhân trở thành sân khấu, Tần Tố vẫn trầm mặt ít lời, tạm thời cần tính đến nàng, nhưng còn Sa Toa và chỉ yên, hai nữ nhân điên cuồng này mới gọi là khủng bố.

      Hai người cãi nhau ầm ỹ, tiếng cười liên tục phát ra, kinh động ít chim chóc nghỉ đêm trong rừng.

      “Tiểu Yên Nhi, muội cảm thấy ca ca của tỷ như thế nào?” Ồn ào trận, Sa Toa ôm chầm Chỉ Yên mềm mại, thơm ngào ngạt vào lòng, cằm tựa đỉnh đầu nàng, nghiêm túc hỏi.

      “Rất tốt, rất ôn nhu, có trách nhiệm, là ca ca tốt.” Chỉ Yên chút để ý trả lời, vừa đến Sa Long, tâm tư của nàng lại nhịn được bay đến món thịt nước chút nữa được ăn rồi.

      “Tỷ đến mặt này, ý tỷ là theo góc độ nam tử mà xem, muội cảm thấy thế nào?” Sa Toa được tấc lại muốn thước, tiếp tục dụ dỗ .

      Chỉ Yên giật mình cái, lập tức tỉnh táo lại: “Yên Nhi cảm thấy Sa Hiên thúc thúc tồi, cao lớn, tuấn dật, rất có hương vị nam nhân…”

      được, được nghĩ đến !” Mặt mũi Sa Toa nhăn lại thành nhúm, căng thẳng trừng mắt nhìn Chỉ Yên, trong lòng khó chịu nên lời: Tuy nàng (Chỉ Yên) là tỷ muội tốt của mình, nhưng cứ nghĩ đến việc nha đầu này có cảm tình với Sa Hiên thúc thúc là nàng…

      “Sao vậy ạ, dù sao sau này Sa Toa tỷ tỷ lại có khả năng gả cho Sa Hiên thúc thúc mà…”

      “Ai , ai tỷ gả cho tiểu thúc thúc? Tỷ nhất định…” Những lời tiếp theo của nàng bị nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng như muốn chảy máu, bối rối biết để đâu cho hết.

      vậy là Sa Toa tỷ tỷ muốn gả cho Sa Hiên thúc thúc?” Chỉ Yên chíu mày, giấu hứng thú nhìn chằm chằm Sa Toa: Ha, lộ đuôi rồi nhé.

      “Muội, muội, muội hư.” Sa Toa dậm dậm chân, ngượng ngùng, hận thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui sâu vào, để tránh phải mất mặt xấu hộ

      ra, Sa Hiên thúc thúc rất tốt, nhưng hai người lại có quan hệ huyết thống.” Chỉ Yên hạ giọng, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại bị lo lắng bao phủ: Sao nàng có thể hy vọng bọn họ có kết quả tốt, nhưng phải cứ thích là có thể ở cùng chỗ, quan trọng là bọn còn có quan hệ máu mủ, chỉ riêng điều này đủ để phá hủy tất cả.

      “Ai ? Chúng ta hề có quan hệ huyết thống.” Sa Toa ngẩn mạnh đầu, vô cùng mẫn cảm giải thích: “, chẳng qua là người được hoàng gia gia nhận về nuôi mà thôi…” xong, giọng của Sa Toa lại thấp xuống.

      Chỉ Yên nhịn được liếc mắt xem thường: “ có quan hệ huyết thống còn sợ cái rắm, thích dũng cảm theo đuổi, nếu chủ động coi chừng bị người khác cướp mất đấy.” Ngạo nghễ như Chỉ Yên cũng bị cái kiểu chần chần chờ chờ của Sa Toa mà thô bạo .

      “Cái gì mà bị người khác cướp mất chứ?” Xa xa thấy hai người Sa Long mang theo vẻ mặt nghi ngờ trở về hỏi: Bọn mới lát mà có chuyện gì xảy ra sao?

      “Á, , , bọn muội nghĩ tại sao lâu như vậy rồi mà các huynh vẫn chưa trở về.” Sa Toa bối rối, che giấu .

      “Như vậy à?” Sa Long ràng tin, khiến Sa Toa phải quay đầu, ném ánh mắt cầu cứu nhìn Chỉ Yên.

      “Đúng vậy, Sa Toa tỷ tỷ cướp thịt nướng của Yên Nhi đấy.” Chỉ Yên gật gật đầu, vô cùng uất ức bổ sung, nhưng lời còn chưa dứt, bị Sa Toa trừng cái. Lúc này Sa Toa hoàn toàn bị lời của Chỉ Yên chọc cho buồn bực muốn hộc máu: Nha đầu kia tìm lý gì tìm, lại cố tình muốn như vậy để bôi đen nàng.

      “Xì, Sa Toa công chúa và Yên Nhi tiểu thư đáng .” Vẫn luôn được lời nào, lúc này rốt cuộc Tần Tố Tố cũng nhịn được ra câu.

      Trong lòng Sa Toa nhảy dựng: Xong rồi, xong rồi, nàng vậy mà lại quên mất ở đây còn có người nữa, vậy phải những lời nàng , nàng ta nghe hết rồi sao…

      “Sa Toa công chúa yên tâm, những lời hai người ta chữ cũng nghe được.” Tần Tố Tố nhìn Sa Toa, vô cùng chân thành hứa hẹn. Sa Long, Trình Trong lại khó hiểu nhìn chằm chằm Chỉ Yên.

      Lửa trại được châm lên, thịt thú rừng xử lý sạch cũng được đặt giá để nướng, bóng đêm càng lúc càng trầm, Chỉ Yên lại lấy mấy quả trám từ trong gian càn khôn ra ngoài, mỗi người hai quả khiến Sa Toa Hưng phấn đến mức liên tục hô : Loại quả này nàng chờ đợi từ giữa trưa đến giờ rồi đấy, cuối cùng cũng đợi được.

      Ăn uống no đủ xong, Chỉ Yên vùi người trong lòng Sa Toa an tâm ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục bắt đầu huấn luyện.

      Liên tục hai ngày, mọi người đều bôn ba cố gắng hoàn thành đợt huấn luyện. Bởi vì liên quan đến quả trám, tốc độ của đám người Chỉ Yên vẫn giữ vững như ngày đầu tiên, mặc dù thể lực đủ chống đỡ, nhưng bệnh hen suyễn dễ bị tái phát của Tần Tố Tố cũng xuất điều gì ổn, mà những người khác thảm rồi, có linh quả giúp đỡ khôi phục thể lực, hơn nữa mới ngày đầu tiên tiêu hao phần lớn sức lực, nên ít người xuất trạng thái cơ bắp bị co rút, đám ngừng kêu khổ.

      Tốc độ của mọi người dần chậm lại, mà tốc độ của đám người Chỉ Yên vẫn duy trì thay đổi, đến buổi sáng ngày thứ ba, năm người vọt lên đội ngũ đứng đầu, chỉ cần kiên trì thêm chút, bọn họ có thể trở thành tân sinh có thành tích ưu tú nhất trong đợt huấn luyện lần này, chuyện này tuyệt đối phải chơi...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      QUYỂN I

      Chương 57: Ăn cướp trắng trợn.


      Edit: Thủy Lưu Ly

      “Chẳng lẽ mọi người đều muốn trở thành tân sinh ưu tú à?” Nhìn thấy đích đến càng lúc càng gần, Sa Toa nhịn được lên tiếng hỏi, lúc đầu phải chỉ cần rơi xuống vị trí cuối cùng là được rồi sao?

      “Ưu tú hay , chỉ cần bản thân mình thấy được là được, chẳng lẽ tỷ muốn sớm nhìn thấy Sa Hiên thúc thúc à?” Chỉ Yên nhíu mày, trêu tức hỏi.

      Bị người đúng tâm , gương mặt Sa Toa đỏ lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chỉ Yên cái, tuy ngoài miệng , nhưng tốc độ cũng lặng lẽ nhanh nhanh hơn chút.

      Có lẽ ba người bọn họ mặn mà gì đối với khen thưởng của hiệu trưởng đại nhân, nhưng lại bao gồm Tố Tố và Trình Trong cùng bọn họ. Đối với những tân sinh quá xuất sắc như hai người Tố Tố, có thể được câu với nhân vật quyền uy nhất học viện như viện trưởng đại nhân, quả chuyện vô cùng vinh hạnh, cho nên nếu có thể trở thành đệ tự ưu tú trong mắt viện trưởng đại nhân, hơn nữa còn được viện trưởng đại nhân tự mình khen thưởng, ôi chao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy chuyện này hạnh phúc cỡ nào!

      “Là các ngươi.” Tại đích đến, viện trưởng Lôi Minh mặc bộ y bào màu vàng nhạt hờ hững mà đứng, khi nhìn thấy năm người Chỉ Yên là người đến đầu tiên, ánh mắt lão tỏ ra hài lòng, tầm mắt cũng cố ý dừng lại người Chỉ Yên vài giây.

      “Cách thời gian quy định còn hai canh giờ.” đạo sư quản lý ban chiến sĩ trong nhóm đạo sư đứng sau lưng viện trưởng Lôi Minh ngoài ý muốn , trước giờ đệ tử có thành tích tốt nhất cũng chỉ có thể đến nơi trước canh giờ mà thôi, mà năm người trước mặt này, lại đến trước những hai canh giờ!!

      “Ha ha, tồi, tồi, báo cáo lớp các trò .” Viện trưởng đại nhân gật đầu, ánh mắt lộ ra tia vui mừng.

      “Sa Long, linh giả nhất ban.”

      “Sa Toa, linh giả nhất ban.”

      “Lãnh Chỉ Yên, linh giả nhất ban.”

      “Trình Trong, linh giả nhất ban.”

      “Tần Tố Tố, linh giả tam ban.”

      Chúng đạo sư im lặng, quái dị nhìn năm người trước mắt: Ban linh giả? là ban linh giả? Năm người này đều là đệ tử ban linh giả? phải đệ tử ban chiến sĩ có thể lực tốt hơn nhiều so với ban linh giả sao?

      “Linh giả nhất ban?” Đến khi phản ứng lại, ánh mắt chúng đạo sư đều đồng loạt sáng quắc dừng người tử y (quần áo màu tím) nữ tử vẫn nhàn nhạt đứng bên, Lạc Phượng, trong mắt hề che giấu ngọn lửa ghen tị hận.

      Trời ạ vậy mà lại có đến bốn người là đệ tử linh giả nhất ban. Hơn nữa Sa Long, Sa Toa và Lãnh Chỉ Yên, bọn họ phải là nhân vật phong vân trong giới tân sinh gần đây sao? Còn người tên Trình Trong kia là ai, tại sao trước giờ chưa bao giờ nghe qua, cả Tần Tố Tố thuộc linh giả tam ban nữa, thấy thế nào cũng giống kiểu người có thể lực tốt lắm, ngược lại nhìn có cảm giác yếu ớt, bệnh tật hơn.

      Nháy mắt, bọn họ cảm thấy suy nghĩ của mình đủ dùng.

      Là đạo sư của linh giả nhất ban, mặt mũi của Lạc Phượng có thể được nâng lên tầm cao mới, khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh nhạt nay cũng hơi lộ ra mỉm cười, cả người trở nên nhu hòa hơn ít.

      “Nếu có chuyện gì nữa chúng ta trước.” Đối mặt với đánh giá kiêng nể gì của bọn họ, Chỉ Yên cau mày, kiên nhẫn, hừ với Lôi Minh.

      Mọi người vẫn còn chìm đắm trong hâm mộ ghen tỵ hận, lại đột nhiên nghe thấy câu như vậy, đều nhịn được hít vào ngụm khí lạnh: Mặc dù đứa này là chín tuổi luyện đan sư nhưng cũng thể chuyện như vậy với viện trưởng đại nhân chứ?

      Trong lòng mấy vị đạo sư kinh ngạc được lời nào, bọn họ đều dùng ánh mắt lên án trừng Chỉ Yên, giống như ngươi chết chắc rồi vậy.

      Mi mắt Sa Toa và Sa Long hơi hạ xuống, mặt có biểu cảm gì, có lẽ bọn họ sớm thành thói quen việc thỉnh thoảng Chỉ Yên có những câu kinh người như thế, còn Tần Tố Tố và Trình Trong vốn hiểu biết nhiều về Chỉ Yên lắm nên đều kinh ngạc há to miệng, mặt đồng thời lộ ra thần sắc lo lắng.

      , nhớ hai ngày sau là ngày trao giải cho các đệ tử ưu tú trong đợt huấn luyện này đấy.” Lôi Minh bất đắc dĩ cười gượng, hòa ái khác thường đáp lại. Thái độ như thế, giọng điệu như thế, hề giống như đối đãi với đệ tử của học viện!

      Ánh mắt chúng đạo sư như dại ra, hoàn toàn tin tưởng những gì do chính lỗ tai bọn họ nghe được: Đây vẫn là vị viện trưởng đại nhân uy nghiêm, khí phách, nghiêm túc, cười đùa giỡn của bọn họ sao?

      “Hy vọng là phần thưởng xứng với thân phận đường đường là viện trưởng đại nhân của học viện danh tiếng.” Khóe môi Chỉ Yên nhếch lên, khuôn mặt tinh xảo, mềm mại tỏ ra ngây thơ, thuần khiết, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Tiền bạc gì đó cần nhưng chút đồ vật có giá trị tồi đâu.

      Nhóm đạo sư dưới chân lảo đảo, trán cũng toát ra mồ hôi lạnh; Đây là ăn cướp trắng trợn sao?

      Khóe môi của viện trưởng Lôi Minh hung hăng run rẩy: Đứa gian xảo này tính chút mặt mũi cũng lưu lại cho lão sao? Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên có người lấy thân phận viện trưởng của lão mà muốn trắng trợn cướp đồ như vậy đấy. Còn cái gì mà hạ thấp thân phận, tổn hại mặt mũi của lão, mấy cái này phải đều do chính miệng tiểu quỷ ngươi ra sao?

      Vẻ mặt Tần Tố Tố và Trình Trong có chút mê mang, có điều trong lòng lại cảm thấy Chỉ Yên rất lợi hại, lợi hại giống bình thường.



      Trở lại học viện, liếc mắt cái nhìn thấy Sa Hiên đứng chờ trước cửa viện dành cho nữ đệ tử ở lại. người mặt mộ bộ y phục màu ánh trăng, tuy bị ba nữ đệ tử vây quanh, thể thoát ra được nhưng vẫn nhàn nhạt, có biểu tình gì, tự nhiên mà đứng.

      Vốn dĩ Sa Toa rất vui vẻ, lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời nhịn được lửa giận, hấp tấp chạy tới.

      Chỉ Yên, Sa Long nhìn nhau cái, cũng cất bước theo sau Sa Toa.

      “Sắp đến thời gian dùng bữa trưa rồi, biết công tử có nể mặt, cùng dùng bữa với Ánh Tuyết hay ?” Lạc Ánh Tuyết thân áo váy màu vàng nhạt, ngẩng đầu, vô cùng ôn nhu nhìn Sa Hiên, ánh mắt như nước, như muốn hút hồn người khác vào trong vậy.

      “Là thế này, Ánh Tuyết học tỷ chưa bao giờ chủ động mời người khác cùng dùng cơm đâu, công tử vẫn nên nể mặt nàng chuyến thôi.” Hai thiếu nữ đứng trái phải đứng bên cạnh Lạc Ánh Tuyết đồng thời hùa theo , vẻ háo sắc mặt càng lúc càng ràng, chỉ thiếu chút là chảy nước miếng tại chỗ.

      được .” Ngay lúc Sa Hiên vô cùng đau đầu nghĩ cách muốn thoát ra, lại đột nhiên nghe thấy giọng quen thuộc, ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với khuôn mặt tràn ngập lửa giận của Sa Toa.

      “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng tự soi gương xem mình xấu bao nhiêu mà còn dám ở chỗ này mất mặt xấu hổ, cút, đều cút hết cho ta.” Sa Toa chen chút, đẩy ba nữ nhân kia ra xa, bá đạo ôm lấy cánh tay của Sa Hiên, lạnh lùng châm chọc .

      Ánh mắt Sa Hiên tràn ra cảm tình ấm áp, cưng chìu nhìn Sa Toa, đối với hành động của nàng hoàn toàn có ý trách cứ, mà ngược lại trong lòng còn cảm thấy ngọt như mật.

      “Sa Toa công chúa.” Toàn thân Lạc Ánh Tuyết run lên, hô , mặt xuất tia mất tự nhiên.

      “Là ngươi?” Ánh mắt Sa Toa híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta: ra nàng ta đến để dụ dỗ tiểu thúc thúc của nàng.

      “Đúng vậy, khéo, nghĩ tới có thể gặp lại Sa Toa công chúa ở chỗ này, và cả Sa Long vương tử nữa.” Vẻ mặt Lạc Ánh Tuyết dịu dàng, tình ý kéo dài nhìn Sa Long lại gần, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Chỉ Yên đứng bên cạnh Sa Long, sâu trong mắt lại xẹt qua tia hung ác dễ phát .

      Đối với nhiệt tình của nàng, Sa Long chỉ gật gật đầu tượng trưng, trong giây lát, tầm mắt lại rơi xuống người Sa Toa, Sa Hiên: “Thời gian còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm .”

      “Toa Nhi muốn ăn cái gì, thúc thúc mời khách.” Sa Hiên ôn hòa nhìn Sa Toa vẫn chưa hết nổi nóng bên cạnh, bàn tay to nhàng kéo nàng vào lòng, nhìn chằm chằm hai mắt nàng hỏi.

      “Hừ.” Sa Toa chu miệng, cảm kích quay đầu : Tức chết rồi, tức chết rồi, cứ nghĩ đến việc nữ nhân kia dám có ý đồ với Sa Hiên, lửa giận của nàng lại bừng lên, nếu phải nàng trở về kịp thời, có phải tiểu thúc thúc bị nàng ta sỗ sàng hay ?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      QUYỂN I

      Chương 58: Ác ma thức tỉnh.


      Edit: Thủy Lưu Ly

      “Nếu Sa Hiên thúc thúc muốn mời khác, chúng ta phải đến ‘Thính Phong’ chuyến, cũng tiện thể ăn bù cho ba ngày này được ăn uống đầy đủ luôn.” Chỉ Yên gian xảo cười, nhân cơ hội đả kích, đề nghị.

      “Hạ Vũ Thính Phong? Là hai tửu lâu trí danh, cái ở phía tây, cái ở phía đông. ‘Thính Phong’ lầu cao, vị trí xa, được đặt mở nơi rất yên tĩnh, thanh nhã. ‘Hạ vũ’ được làm bằng trúc, mỗi khi mưa xuống lại giống như nghe được khúc nhạc của thiên nhiên vậy.”

      (đoạn chém triệt để, cắt câu lấy nghĩa vì bạn nó có raw, cũng chả hiểu đoạn nó mô tả như thế nào =.=!!)

      “Hạ Vũ và Thính Phong, có thể là nơi hội tụ của chúng quý tộc quyền thế, mỗi lần vào mất nghìn kim tệ là thể, quả rất xứng với danh khí của nó.” (??)

      Mặc dù Sa Hiên để ý chút bạc vụn này, nhưng vẫn nhịn được co giật khóe miệng: Tiểu nha đầu này lúc nào cũng quên xảo trá mà. Bất đắc dĩ lắc đầu, tầm mắt lại lần nữ dừng người vật trong lòng: “Toa Nhi lên tiếng, tiểu thúc thúc xem như ngươi cam chịu nha?”

      Bàn tay với những khớp xương ràng vươn ra, Sa Hiên nâng cằm Sa Toa lên, khiến ánh mắt nàng phải đối diện với mình.

      Da trắng như ngọc, môi hồng như hoa đào, đôi mắt trong suốt sáng ngời như mỹ ngọc, lúc này lại bao phủ tầng hơi nước, lông mi run run, giống như con thú bị thương, uất ức mà nhẫn, người luôn có vẻ tùy tiện như nàng dường như chưa bao giờ xuất vẻ mặt như thế này cả.

      Trái tim Sa Hiên hung hăng thắt chặt lại, con ngươi co rụt, bàn tay nắm cằm nàng bỗng nhiên dùng sức, mày kiếm nhăn thành hình chữ xuyên (川).

      “Toa Nhi?” Giọng hơi khàn khàn, ám ách, mang theo vạn phần thương tiếc, trong ngực lại quanh quẩn loại cảm tình xa lạ. Nhìn thấy ánh mắt ướt át của Sa Toa, hiểu sao trong lòng như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đớn vô cùng.

      Sa Long nhíu mày, im lặng đứng bên, khuôn mặt nhắn của Chỉ Yên phát lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lạc Ánh Tuyết cũng che giấu chán ghét và khó chịu của mình: “Nơi này có chuyện của các ngươi nữa, các ngươi có thể rồi.” Giọng lạnh lẽo, mang theo áp lực cho phép kháng cự, giống như vương giả ra mệnh lệnh cho thần dân của mình vậy.

      “Hừ, chúng ta !” Ánh mắt Lạc Ánh Tuyết run lên, khuôn mặt kiều xẹt qua tia căng thẳng, phất tay áo, hừ với đồng bạn, nhưng trong lòng cũng thầm lăng trì Chỉ Yên hàng trăm hàng ngàn lần: Con nhóc này luôn phá hư chuyện tốt của nàng, tính luôn lần trước, có lúc nàng tìm được cơ hội đòi lại tất cả. Hừ, đắc tội Lạc Ánh Tuyết nàng, đừng hòng nghĩ được yên ổn!

      Sau khi đám người Lạc Ánh Tuyết rời khỏi, lúc này, ở đây chỉ còn lại bốn người Chỉ Yên, Sa Long, Sa Toa và Sa Hiên.

      khí rất vi diệu.

      Rốt cuộc nước mắt trong mắt Sa Toa cũng nén được chảy ra, thân thể nàng co lại, vùi sâu trong lòng Sa Hiên, khóc rất thương tâm.

      Kiên cường như nàng, lại thể ngăn được cảm giác đắng chát trong ngực. Đối với tiểu thúc thúc, từ rất rất , nàng nảy sinh dục vọng chiếm hữu rất mạnh với , mỗi giờ mỗi khắc, mỗi giây, nàng đều muốn quấn lấy , bên cạnh , trở thành cái đuôi của .

      Uất ức của nàng, che giấu của nàng, còn có sợ hãi muốn người khác biết, đều lúc nào tra tấn nàng.

      Tình cảm nhiều năm che giấu, trong nháy mắt này hoàn toàn bùng nổ. Nhìn nữ nhân khác quấn lấy , nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của , nàng lập tức nghĩ đến chính mình, sợ rằng nếu phải bởi vì bọn họ có quan hệ thúc cháu, có phải cũng đối xử với nàng như vậy ?

      Nhiều lúc nàng nhịn được nghĩ muốn cho biết mọi chuyện nhưng cuối cùng lại thất bại mà về. Nàng sợ người ta cười nhạo, sợ miệng lưỡi người ngoài, nhưng lại sợ ánh mắt nhìn nàng còn ấp áp, còn cưng chìu như trước nữa, nàng sợ từ nay về sau biến thành con quái vật trong mắt , biến thành tồn tại khiến phải ghê tởm.

      Lúc huấn luyện thể lực, lời của Yên Nhi như tia sáng, chiếu rọi những lo lắng, bất an trong lòng nàng, thậm chí, ở thời điểm ấy, dường như nàng nhìn thấy hạnh phúc vẫy gọi nàng tiến về phía nó. Đúng vậy, thích dũng cảm ra, nhưng có điều, giờ khắc này, nàng lại lấy ra được chút dũng cảm nào, nàng sợ, sợ thế giới của nàng từ nay còn bóng dáng của tiểu thúc thúc nữa. Đau khổ của nàng, có ai có thể hiểu được đây?

      Con ngươi Chỉ Yên co lại, nhìn bóng dáng đau lòng, tịch của Sa Toa, trong lòng hiểu sao lại cảm thấy phiền chán trận, hận thể trực tiếp tiến lên, kề dao vào cổ Sa Hiên, lệnh cho thích nàng ấy, cưng chìu nàng ấy, che chở nàng ấy.

      Nếu phải vì nghĩ cho tôn nghiêm của Sa Toa, nàng ra nguyên nhân Sa Toa đau khổ như vậy rồi. Vì cớ gì người bị tổn thương luôn là nữ nhân, vì cớ gì nam nhân thể thông minh hơn chút, hy sinh hơn chút?

      Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Chỉ Yên lại lần nữa trở về kiếp trước, cái gã luôn lời ngon tiếng ngọt nàng, cuối cùng cũng là người tổn thương nàng sâu nhất. Tình luôn là như thế này, định sẵn người trước nhất định bị tổn thương. Nàng chỉ hy vọng, Sa Toa cần dẫm vào vết xe đổ của nàng, hy vọng nàng ấy có thể hạnh phúc.

      Con ngươi như ngọc lục bảo của Sa Long lên tia mê mang: Sa Toa hiểu sao lại đau lòng, sau đó gương mặt của Yên Nhi cũng bị u sầu bao phủ, các nàng làm sao vậy?

      Chua xót và tịch lơ đãng mặt Chỉ Yên, cái loại biểu tình giống như trải qua tang thương, xem thấu lòng người dễ thay đổi, nó như bàn tay to hung hăng bóp chặt tim , khiến khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc của Sa Long cũng dần lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu.

      “Sa Toa tỷ tỷ.” Chỉ Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, thu lại cảm xúc trong mắt, khóe môi gợi lên nụ cười mê người, cả người như được bao phủ trong tầng hào quang lóa mắt giống như được sống lại, khiến người ta thể nhìn thẳng.

      “Ừm.” Sa Toa hừ , từ trong lòng Sa Hiên ló đầu ra nhìn, khuôn mặt đỏ gay, hai mắt cũng xưng lên, khiến Sa Hiên nhìn thấy trong lòng cũng nhịn được căng thẳng, hận thể hung hăng ôm chặt nàng vào lòng lần nữa.

      “Chúng ta thôi.” Chỉ Yên chủ động vươn tay, im lặng đứng, tươi cười mặt như có ma lực, khiến cảm xúc phập phồng trong ngực Sa Toa thoáng bình ổn lại, giống như chỉ cần có nàng ở đây, tất cả đều là vấn đề.

      Sa Toa sững sờ, ngẩn ngơ khắc, buông bàn tay luôn nắm chặt vạt áo trước ngực của Sa Hiên ra, nắm lấy tay Chỉ Yên. Ngay khắc rời khỏi Sa Hiên, nàng (Sa Toa) hơi nhàng thở ra, khúc mắc vẫn rối rắm lúc này giống như được tháo gỡ hoàn toàn, ngay cả tìm cảm vốn di động ở ngoài mặt cũng dần trầm xuống đáy biển: Có lẽ, tất cả đều do nàng cưỡng cầu, cưỡng cầu đến mức bị lạc mất chính mình.

      “Được.” Tươi cười sáng lạn, Sa Toa nắm chặt tay Chỉ Yên, đáy mắt trào ra tia cảm kích: Đúng vậy, nàng là ai, nàng là người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là Sa Toa công chúa xinh đẹp, sao có thể vì chút khó khăn này mà chán nản có tinh thần được. Hơn nữa, người thích nàng có thể xếp hàng từ đầu đường đến cuối đường nàng còn lo có người sao?

      Có lẽ là thần giao cách cảm, Sa Toa và Chỉ Yên đồng thời liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt đều toát ra hào quang mê người. Hai người dáng người khác nhau, tuổi khác nhau, bề ngoài khác nhau nhưng lại giống nhau ở tính tình cuồng vọng, thích làm theo ý mình, mang theo thiên tính của ác ma. Đúng vậy, hai người kia chính là ác ma, che giấu dưới lớp da xinh đẹp là bản tính tà tác, khi tỉnh lại gây họa cho nhân gian.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :