1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Cải tạo Mộ Dung Ý
      Editor : Ôp

      Từ lần trước sau khi cười xong, đứa này lại cười thêm lần nào, nếu phải là chắc chắn ký ức của mình xảy ra vấn đề, Hàn Hàn gần như cho rằng lúc đó nhìn thấy cười là ảo giác.

      Lúc này khó mà có cơ hội có thể trêu chọc chút, nhất định thể bỏ qua.

      Nhìn Hàn Hàn bộ dáng tiểu lưu manh, chân mày của Mộ Dung Ý hơi nhăn lại, thu hồi tầm mắt, yên lặng quay đầu trở về.

      Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, chưa từ bỏ ý định lấy tay chọc chọc lên cánh tay đầy thịt của Mộ Dung Ý: "Nếu , đệ hôn tỷ cái, tỷ cho đệ biết."

      Hôn cái? Trán Mộ Dung Ý kéo xuống loạt hắc tuyến, thực hoài nghi có phải mình nghe lầm hay , lời này nữ tử cũng ra được sao?

      Quay đầu, liền thấy hai mắt Hàn Hàn tỏa sáng nhìn mình chằm chằm, hai mắt to cong cong nheo lại, cười vô cùng "bỉ ổi", mặt viết đầy cám dỗ: Đến đây , nhanh chóng hôn hôn.

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn non mịn của Nhiếp chính vương đại nhân nhịn được lập tức đỏ lên, chân mày nhăn chặt hơn: "Hồ nháo!" Giọng mềm mại giòn giã.

      Hàn Hàn nhíu mày, biết ngay đứa kiêu ngạo xấu xa này dễ dàng thỏa hiệp mà.

      đại, để cho đứa tự mình thực , là loại biểu vô cùng thân thiết thể thích của trưởng bối đối với vãn bối, nhưng đặt trong cổ đại cổ hủ này... Chậc chậc, đứa ba tuổi cũng đỏ mặt, chừng còn dám nghĩ đến, chút ngây thơ chất phác của đứa con nít cũng có. được, mình phải giúp sửa đổi chút!

      Tay nhéo nhéo mặt mập mạp của Mộ Dung Ý: "Cũng phải chưa hôn qua, đệ đỏ mặt cái gì?"

      Bị Hàn Hàn trắng trợn ra như thế, cổ Mộ Dung Ý trong nháy mắt cũng đỏ bừng, chân mày càng nhíu chặt, đưa tay lên đập lấy bàn tay sờ loạn xạ của Mạc Hàn Hàn: "Câm miệng!" Rốt cuộc da mặt nha đầu này dày bao nhiêu, loại chuyện này cũng có thể đường lớn sao?

      Hàn Hàn liếc mắt: "Chẳng lẽ tỷ sai à, tỷ chỉ hôn đệ rồi, lại còn tắm rửa cho đệ nữa đấy. Đứa đáng ghét, có ý tứ gì cả, còn mà như quỷ, cả ngày giả bộ như lão già, đệ thấy mệt sao?"

      Nghĩ đến việc trước đây Hàn Hàn "đùa giỡn" mình, Nhiếp chính vương đại nhân lập tức cảm thấy dường như cơ thể ở trong ở hỏa lò, nóng hầm hập từ đầu đến chân, mặt đỏ giống như thoa lên tầng phấn dày. Nhìn Mạc Hàn Hàn cười bộ dáng đắc ý, biết vấn đề này nếu còn tiếp tục nữa mình cũng chiếm được chút tiện nghi nào, nên thẳng thắn nghiêng đầu ngậm miệng gì.

      Cùng so da mặt dày với con nhóc này, cho tới bây giờ đều thắng nổi!

      Nhìn người Mộ Dung Ý đỏ bừng như trứng tôm nấu chín, cuối cùng Hàn Hàn cũng quyết định tốt bụng buông tha , dù sao năm rộng tháng dài, sau này mình lại chậm rãi cải tạo tiếp là được.

      Khụ tiếng, "Thực ra cũng có gì mà kỳ lạ, cua và cà đều những đồ ăn mang tính lạnh, bản thân chúng lại tương khắc, nếu để cùng chỗ hấp lên, khiến cho tính lạnh càng nặng thêm, kích thích dạ dày, khiến người ăn bị thượng thổ hạ tả, giống như trúng độc vậy."

      Nghe thấy Hàn Hàn giải thích, Mộ Dung Ý quay đầu: "Vậy sao chúng ta có việc gì?"

      "Bởi vì chúng ta có ăn gừng bọc đường. Đường đỏ và gừng đều là đồ ăn mang tính nóng, nếu cùng ăn với cua và cà vừa lúc trung hòa làm mất tính lạnh bên trong. d.dal..q/đôn chỉ chúng ta có gừng bọc đường, ngay cả nhà Ngô Đại Nha cũng ăn gừng bọc đường, cho nên cả nhà bọn họ ăn cũng có việc gì. Hơn nữa bởi vì ăn cua số lượng ít, cho dù các nàng ăn gừng bọc đường, cùng lắm cũng chỉ đau bụng lát, dạ dày được thanh lọc xong thôi, tạo thành tình huống thổ hạ tả thượng, cho nên bọn họ cũng để ý."

      Nghe Hàn Hàn giải thích như vậy, rốt cuộc Mộ Dung Ý hiểu , chẳng trách ngày đó nha đầu này ép mình ăn gừng bọc đường, ra là do nguyên nhân này.

      Gừng bọc đường là món ăn bởi vì người trong thôn đủ thức ăn mới chuẩn bị, vốn dĩ mặt bàn, trong tửu lâu càng có.

      Bình thường lúc mọi người ăn cua, kết hợp với nước tương có gừng làm nước chấm, ăn ít chút có việc gì. Mà Hàn Hàn làm món "thiên hạ thái bình" này, trong lúc làm lại luộc kỹ gia vị cho ngấm vào thân cua, nên khi ăn rực tiếp dùng là được rồi, cần dùng thêm nước chấm.

      Đây là điểm dễ nhất của món ăn này, nhưng cũng chính là điểm then chốt.

      Hàn Hàn lòng muốn chỉnh đối phương, đương nhiên kết hợp nguyên liệu là gừng có tính nóng để luộc cùng với cua, chừng vì hiểu về dược tính, còn cố ý cho thêm mấy đồ có tính lạnh vào nồi nấu nữa đấy.

      thể , chiêu mượn đao giết người này của tiểu nha đầu chơi rất khá. chỉ giáo huấn đối phương, lại khiến cho người tửu lâu sinh hiềm khích với Ngô Đại Nha, sau này tiếp tục tin tưởng nàng ta, còn có thể thuận lợi tìm ra là ai ở sau lưng đánh chủ ý lên phương pháp bí truyền của nàng.

      Nhất cử tam tiện, hổ là người nhìn trúng, mặc dù da mặt hơi dày chút, nhưng suy nghĩ rất khôn khéo .

      đường Hàn Hàn đánh xe bò lôi kéo Mộ Dung Ý thất thất bát bát chuyện, ở trong tiệm tạp hóa mua xong dụng cụ mình cần, nghĩ nghĩ, lại đánh xe đến cửa hàng thợ rèn.

      Cửa hàng thợ rèn họ Triệu là cửa hàng kinh doanh lâu đời ở trấn Trăm Thước, tổ tôn ba đời làm nghề rèn kiếm sống, cảm thấy có cái gì mà làm ra được, nhưng sau khi thấy thứ đồ Hàn Hàn vẽ ra mặt đất, thợ rèn Triệu vẫn sửng sốt.

      Tranh vẽ mặt đất rất đơn giản, chính là hình dáng cái nắp vung hình tròn, kỳ quái chính là nắp vung trừ cái tay nắm để dễ dàng nhấc lên, ở bên còn nhiều hơn cái đuôi dài, đuôi này trực tiếp kéo dài đến nắp vung bên cạnh, cuối cùng rũ xuống dài. (h/ả)

      "Nếu muốn làm cái ống này thành rỗng ruột, ta có cách. Toàn bộ nắp phải dùng sắt tinh chế để chế tác, có thể làm ra ?" Hàn Hàn chỉ vào tranh vẽ giải thích lần, cường điệu nắp phải dùng sắt tinh chế chế tác, là bởi vì sắt tinh chế dễ dàng bị rỉ.

      Thợ rèn Triệu nhìn tranh vẽ có chút khó khăn, tới nơi này đánh chế đủ thứ, nhưng đều có sẵn khuôn đúc, cho nên chế luyện cũng hao phí cái gì. Mà thứ đồ trong bức vẽ này kỳ quái như vậy, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua, lúc làm ra khẳng định là rất phí công phu, nếu như nhiều bạc, mình tiếp nhận vụ làm ăn này cũng chẳng có lời.

      Thế nhưng dù sao chuyện này cũng là vụ buôn bán, cứ đẩy lợi ích ra ngoài như vậy, lại có chút đành lòng, mấu chốt là còn ảnh hưởng đến danh dự cửa hàng nhà mình, nhất thời cau mày có chút do dự.

      Minh Kim đứng ở bên nhìn nhi tử thợ rèn Triệu giúp kiểm tra bánh xe ngựa của Lâm Vũ Dương, đóng thêm cho con ngựa cái móng sắt, thoáng nhìn bộ dáng khó khăn của thợ rèn Triệu, lòng hiếu kỳ đột nhiên dâng lên.

      Trước đây mỗi lần tới trấn Trăm Thước, công tử để tới nơi này sửa chữa xe ngựa, mỗi lúc nhìn thấy thợ rèn Triệu, bộ dáng thợ rèn Triệu đều là kiểu lòng tin tràn đầy, bộ dáng hôm nay hình như là lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn được tiến lên: "Lão Triệu, chuyện gì còn có thể làm khó ngươi thế?"

      Thợ rèn Triệu nhìn Minh Kim qua đây, chân mày lập tức buông lỏng, cười : "Tiểu ca tới vừa lúc, ngươi và Lâm công tử vào nam ra bắc kiến thức rộng rãi, tới xem chút đây là vật gì?"

      Minh Kim duỗi cổ nhìn nhìn, lắc lắc đầu: "Chưa từng thấy, đây phải là cái nắp sao, muốn cái đuôi dài như vậy làm cái gì? Chờ ta về hỏi hỏi công tử nhà ta, có lẽ công tử nhà ta biết."

      Nhưng Hàn Hàn nghĩ đến việc tiếp chuyện với bọn họ, tay lấy ra thỏi bạc: "Triệu sư phó, nếu như ngươi có thể làm ra cái nắp kia, thỏi bạc này là của ngươi ."

      thỏi bạc này khoảng hai mươi lượng, hai mắt thợ rèn Triệu sáng ngời, hề do dự: "Có thể có thể, nhưng mà trong cửa hàng của ta có sẵn khuôn đúc, nương phải chờ thêm mấy ngày."

      Hàn Hàn gật đầu: "Có thể, phải mất bao lâu?"

      "Ba ngày, ba ngày sau nương tới đây lấy cái nắp này." Thợ rèn Triệu cắn răng . Mặc dù thời gian có chút gấp, nhưng là vì hai mươi lượng bạc kia, cũng đáng giá.

      Minh Kim ở bên nhịn được hai mắt nhìn Hàn Hàn nhiều lần, tiểu nha đầu này tuổi lớn lắm, ăn mặc cũng rất bình thường, trái lại lúc ra tay (trả tiền) rất hào phóng, chẳng lẽ cũng phụng mệnh người nào đó chế tạo cái gì?

      Trở lại chút với công tử, có lẽ công tử cảm thấy có hứng thú.


      h/ả: Tổng quát là cái nồi tinh luyện tinh dầu nó giống thế này, mọi người có thể tự tưởng tượng ^^|||
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      Nhược Vân, Nga Nhi, huyenlaw682 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: liều chết phải chết
      Editor: Ôp

      "Ngươi muốn cái kia nắp vung kỳ quái kia làm gì?" Ra cửa hàng, Mộ Dung Ý khó hiểu hỏi.

      "Chế tác trang bị chưng cất đơn giản, làm tinh dầu dùng." Hàn Hàn nhanh chóng lên xe bò trả lời.

      Cổ đại có thủy tinh, nàng cũng biết cách chế tạo thủy tinh, chỉ có thể dùng trang bị đơn giản như thế để thay thế. Lúc sử dụng đặt nắp vung ở mặt , cái ống dẫn dài ra dẫn đến bình sứ, bình sứ để vào trong nước lạnh, như vậy nhiệt khí trong nồi theo cái ống tiến vào trong bình sứ, gặp được vách bình tự động đông lạnh, thu được nước cất và tinh dầu, khi đó tinh dầu nổi lên bề mặt nước cất được thu vào trong bình đựng. (ôp: Chỗ này mình giải thích ra luôn, nhìn qua hình cuối chương 51 là mọi người hiểu )

      "Chưng cất là gì?" Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn, sao chưa từng nghe qua cái từ này?

      "Chưng cất chính là lợi dụng các loại hỗn hợp chất lỏng có độ sôi khác nhau, đun đến khi số chất lỏng này bốc hơi lên, rồi lọc ra. Cũng chính là quá trình chiết xuất." Khó có được lúc tiểu gia hỏa này hiểu hỏi mình, Hàn Hàn giải thích tận khả năng tường tận.

      biết, đối với người biết gì về nhiệt lực học như Nhiếp chính vương đại nhân mà , sau khi nghe giải thích như vậy lại càng nghi hoặc: "Độ sôi là cái gì?"

      Hàn Hàn nháy mắt mấy cái: "Nhiệt độ của chất lỏng lúc sôi trào chính là độ sôi."

      "Nhiệt độ?" Chân mày của Mộ Dung Ý hơi nhăn nhó, khí độ (khí phách + phong độ) nghe qua, nhưng nhiệt độ lại là cái quỷ gì thế?

      Trán Hàn Hàn chảy mồ hôi, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, có lẽ mình giải thích chuyện này cho hoàn toàn là quyết định sai lầm.

      Mình còn trông chờ cổ nhân có thể hiểu vấn đề về định luật nhiệt lực học số , số hai, số ba sao? Mình cũng biết làm sao giải thích ràng cho nữa.

      Đưa tay bế Mộ Dung Ý để lên đùi: "Khụ, bây giờ đệ còn , đến khi lớn lên hiểu."

      Quả nhiên là cái cớ tốt nhất để ba mẹ tránh câu hỏi của đứa , trăm lần đều chuẩn!

      Chính xác là Mộ Dung Ý quấn quýt với những từ ngữ này nữa, bởi vì tại hoàn toàn bị loại tư thế ôm của Hàn Hàn khiến cho ngây người.

      Con nhóc này lại có thể để mình ngồi đối diện với mặt nàng ở chân, chính xác mà là nơi bắp đùi, đôi chân của mình vừa lúc quấn quanh ngang hông nàng, rốt cuộc nàng có biết mình là nam nhân hay !

      Chờ lúc phản ứng kịp khuôn mặt nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, thân thể cương cứng dám động, cắn răng: "Thả ta xuống!"

      Đương nhiên Hàn Hàn xem là nam nhân, trong mắt nàng, Mộ Dung Ý chính là đứa kiêu ngạo xấu xa mất tự nhiên, trước đây cũng phải là chưa từng ôm qua, lúc này mới bắt đầu già mồm, cảm thấy chậm rồi sao.

      Liếc mắt nhìn, đối với kháng nghị của Mộ Dung Ý hoàn toàn thấy, để ý bóp cái mông của Mộ Dung Ý: " buông!"

      Nhất định phải làm cho đứa này khôi phục lại tính tình tiểu hài tử ngây thơ chất phác của , đứa như thế luôn luôn giả bộ thành lão nhân cũng tốt.

      Trong nháy mắt Mộ Dung Ý như bị sét đánh, con nhóc này lại bóp mông của mình! Còn là tại đây, giữa ban ngày ban mặt bóp mông của mình! Xú nha đầu này quả thực... Quả thực. . . . To gan lớn mật!

      Ám Tam núp trong bóng tối mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã từ cây xuống, vỗ ngực cái, Mạc nương đùa giỡn chủ tử nhà mình đến nghiện sao? Mông Nhiếp chính vương cũng có thể tùy tiện bóp sao? Muốn chết rồi, muốn chết rồi, nhìn xem vẻ mặt chủ tử tái lại rồi kìa!

      Chiếp chiếp chiếp, nhìn thấy nhiều thứ nên nhìn như vậy, biết sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc chủ tử có giết người diệt khẩu mình hay , gì nhìn trời, chủ tử, thuộc hạ tình phải là muốn xem ngài bị như thế đâu, thực là động tác của Mạc nương quá bất ngờ, thuộc hạ khó lòng phòng bị.

      **

      Xe bò chạy tới nhà, dưới trợ giúp của Đại Tráng Nhị Tráng, gỡ xuống tất cả số dụng cụ đưa đến sương phòng phía đông trong nhà mới.

      Ngô Đại Nha ở trong phòng gạch mộc nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra nhìn.

      Thấy Hàn Hàn chuyển những vật như cối xay đá, cối đá, chày đá các loại, che dấu được tò mò trong mắt: "Tỷ, ngươi chuẩn bị những cái này để làm gì?"

      Hàn Hàn liếc nhìn nàng cái, cười : " có gì, những thứ này đều là chút vật dụng để chế tạo phấn mà thôi, ta thấy mấy người khác chế ra phấn rất thú vị, nên ta cũng học ít."

      "Phấn?" Ngô Đại Nha có chút mất mác, còn tưởng rằng là đồ chơi gì mới lạ chứ, ra là làm phấn. Mặc dù nàng thích phấn, nhưng đó là thích đồ làm sẵn, muốn để nàng phải động tay mà , vẫn là miễn .

      Nếu như mình có tiền, mua bao nhiêu phấn mà chẳng được, cần thiết phải tự bản thân làm sao?

      Nhìn nhìn đống đồ đủ thứ này, hỏi: "Mấy thứ này cũng ít tiền ?"

      " nhiều, mới mười mấy lượng bạc." Hàn Hàn đáp khá là ung dung.

      "Hơn mười lượng?" Ngô Đại Nha hít vào hơi, hơn mười lượng đủ cho nhà nàng ăn nửa năm, còn nhiều! Quả nhiên người có tiền là giống nhau!

      Nghĩ tới lúc mình thu năm mươi lượng bạc kia, lập tức trong lòng có chủ ý: "Tỷ, lần trước tỷ dạy muội làm món ăn đó, nương muội vô cùng thích ăn, thế nhưng ăn mãi món trong khoảng thời gian cũng cảm thấy ngán, tỷ có thể dạy muội làm món khác hay , lúc về muội nấu lại cho nương muội, thay phiên đổi lại món khác."

      "Nhị thẩm vô cùng thích ăn?" Hàn Hàn như cười như liếc mắt nhìn Ngô Đại Nha cái.

      Mặc dù việc Ngô Trần thị có lưỡi có liên quan đến mình, nhưng cổ nhân mê tín, người trong thôn đều nàng ta gặp báo ứng, sợ là trong lòng nàng ta cũng cho là như vậy , chỉ là cảm thấy thể trả thù mình, mà là ghi số nợ này lên đầu mình, trong lòng biết hận mình đến thế nào thế nào đâu, ăn món nàng nấu mà nàng ta lại vô cùng thích ăn? Lừa quỷ à!

      Bị Hàn Hàn liếc mắt nhìn qua, trong lòng Ngô Đại Nha chột dạ, nhưng nghĩ đến năm mươi lượng bạc kia, lại nhịn được thẳng sống lưng: "Nếu như Hàn Hàn tỷ ngại phiền phức, dạy muội làm món gì đơn giản cũng được, chỉ cần ăn ngon là tốt rồi."

      "Dạy ngươi tất nhiên có vấn đề gì, chỉ là gian phòng này của ta đốt than ngày, ta phải dọn dẹp xong số than này mới có thời gian dạy ngươi, bây giờ sợ là được." Bộ dáng Hàn Hàn có chút khó xử.

      "Muội giúp tỷ dọn." Thấy Hàn Hàn đáp ứng, Ngô Đại Nha chỉ sợ nàng nuốt lời, vội vàng cười , "Hôm nay tỷ ra cả ngày cực khổ rồi, nhanh nhanh nghỉ ngơi chút, việc nặng này cứ để muội làm là được."

      "Chuyện này, làm sao ta có thể biết xấu hổ thế chứ." Hàn Hàn nhíu mày, "Năm gian phòng chính cộng thêm mấy sương phòng phía đông tây, chỗ muốn xử lý cũng ít đâu."

      " có việc gì, để muội xử lý."

      "Thế... Được rồi, phiền ngươi vất vả chút." Hàn Hàn gật đầu, nhìn ở nàng như thế ân cần phân thượng, mình liền nhắc nhở nàng chút, "Ta dạy ngươi nhưng nấu cho nhà ngươi ăn là được, ngàn vạn lần nên tiết lộ ra ngoài cho người khác biết, hiểu ?"

      Ngô Đại Nha cả kinh, vội vàng cười : "Muội chỉ làm cho nương muội ăn, sao có thể tiết lộ ra ngoài, tỷ cứ yên tâm ." Chẳng lẽ chuyện mình bán phương pháp nấu ăn bị phát ? có khả năng, nếu phát sao còn có thể dạy mình chứ, hừ, nhất định là sợ mình dựa vào phương pháp kia để kiếm tiền, là hẹp hòi, bản thân nàng ta phát tài muốn nhìn người khác tốt hơn hả!

      Nhìn biểu tình của Ngô Đại Nha, Hàn Hàn biết đối phương nghe lọt lời của mình, lắc lắc đầu, quả nhiên liều chết phải chết! Dù sao mình cũng nhắc nhở, sau này có chuyện gì cũng oán giận được mình.

      **

      Nhìn Hàn Hàn nhanh chóng đánh xe bò tiến vào nhà mới, chân Mộ Dung Ý bước muốn trở về gian phòng gạch mộc, liền nghe thấy tiếng chim cuốc kêu cách đó xa, lỗ tai khẽ động, xoay người tới gian phòng gạch mộc bỏ hoang.

      "Chủ tử, kinh thành truyền tới tin tức, Hiển Vũ tướng quân Mộ Dung Lân chuẩn bị trở về." Ám Cửu cúi đầu, đưa lên phần tấu chương khẩn cấp.
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      Nga Nhi, huyenlaw68, trieuhuyen2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Thuyết phục Ngô Mạc thị
      Editor : Ôp

      "Người nào báo tin cho !" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nhìn về phía Ám Cửu.

      Sau gáy Ám Cửu mát lạnh, lòng bàn tay thấm ra tầng mồ hôi, mặc dù thân thể chủ tử , thế nhưng khí thế kia hề giảm chút nào! Kiên trì trả lời: "Chưa nhận được tin tức."

      Mộ Dung Ý phất tay: " cần tra xét, sợ là tam thúc tốt của ta báo tin cho ."

      Ám Cửu cúi đầu dám , vấn đề này, cũng phải là chuyện có thể trả lời.

      Phụ thân Mộ Dung Trình Khiêm của Mộ Dung Lân là thúc thúc ruột của Nhiếp chính vương Mộ Dung Ý, đệ đệ của Mộ Dung gia chủ đương nhiệm.

      Mặc dù Mộ Dung Trình Khiêm xuất thân từ Mộ Dung thế gia, nhưng từ lúc thi thư tốt, thích viết văn, mà lại thích vũ thương lộng bổng (múa thương đánh gậy), cưới thê tử cũng là ngôi sao sáng trong võ lâm - chi nữ Công Tôn Thiến của Công Tôn thế gia.

      Mộ Dung Lân là đích tử duy nhất của Mộ Dung Trình Khiêm, nhưng lại sinh non, nên từ dáng dấp mảnh mai nhu nhược, nhiều bệnh nhiều tật. Phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm sợ nuôi đứa bảo bối này sống sót nổi, sau khi bàn luận, dứt khoát ôm đứa đến Công Tôn thế gia lúc hai tuổi, giao cho ông ngoại cũng chính là phu thê Công Tôn gia chủ nuôi nấng, Công Tôn gia chủ cùng với cốc chủ thần y có giao tình, nghĩ nhất định nuôi nấng Mộ Dung Lân bình bình an an lớn lên.

      Chỉ là phu thê bọn họ lại bỏ sót mất điểm, hai vợ chồng Công Tôn gia chủ từ lúc cưới nhau đến giờ sinh được năm người con trai, chỉ có duy nhất Công Tôn Thiến là nữ nhi, nhưng xuất giá, trong lòng rất dễ chịu, thấy nữ nhi và con rể ôm đứa Mộ Dung Lân này so với nữ hài tử còn mảnh mai xinh đẹp hơn đến đây, lập tức có chủ ý, lúc nữ nhi và con rể rồi, trực tiếp nuôi nấng Mộ Dung Lân như nữ hài tử, dùng binh khí cũng là Liễu Diệp kiếm nữ tử thích hợp dùng.

      Mặc dù lúc Mộ Dung Lân sáu tuổi đúng lúc bị Khiêm phu phụ Mộ Dung Trình phát rồi cố gắng sửa lại tính cách, nhưng trong lòng Mộ Dung Lân vẫn lưu lại bóng ma, hơn nữa Mộ Dung Lân lớn lên quyến rũ phong lưu, ốm yếu nhắn, lúc nào cũng bị người khác nhận sai là nữ giả nam trang mà đối đãi, dẫn đến quyết định ngoài dự đoán của mọi người lúc Mộ Dung Lân mười hai tuổi mình tòng quân, đến nhờ cậy Mộ Dung Ý là Trấn Tây tướng quân, Liễu Diệp kiếm vẫn luôn dùng cũng được đổi thành thanh trọng kiếm.

      Sau khi Mộ Dung Ý hồi kinh, lưu lại Mộ Dung Lân ở trong quân doanh tây bắc tiếp tục rèn luyện.

      Vì thế, phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm ít lần chạy tới chỗ thỉnh cầu.

      Mộ Dung Ý đương nhiên nghe theo bọn họ, Mộ Dung Lân lại ngoài lời của Mộ Dung Ý nghe theo lời ai, nên cho dù phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm tốn phen tâm tư cũng trở lại.

      tình cứ như vậy bế tắc, tại Mộ Dung Ý "gặp chuyện may", Mộ Dung Lân nghe thấy tin tức thế ắt chạy về, phải là phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm mượn cơ hội này phát sinh, tiết lộ tin tức cho Mộ Dung Lân là hoàn toàn có khả năng.

      Chỉ là tính tình Mộ Dung Lân nóng nảy, nếu như phát đường huynh mình kính trọng nhất bị "trúng độc hôn mê", nhất định náo loạn trận lớn, chỉ mới nghĩ đến hậu quả náo loạn, Ám Cửu đau đầu thay cho chủ tử nhà mình, đương nhiên cũng biết chủ tử nhà mình luôn rất quan tâm đến đường đệ Mộ Dung Lân này.

      Mộ Dung Ý day day trán, phất tay: "Trở về trở về vậy, Liên Cẩm nghĩ biện pháp khống chế cho tốt, cố gắng để chuyện phát sinh ít chút."

      "Vâng" Ám Cửu đáp tiếng, vội vàng truyền lời.

      **

      Hàn Hàn về đến trong nhà, liền thấy Ngô Mạc thị ngồi ở giường than thở.

      "Nãi nãi, làm sao vậy?" Hàn Hàn nghi hoặc nhíu mày, lúc sáng sớm nãi nãi còn rất tốt, sao bây giờ lại có bộ dáng này?

      "Nha đầu ngươi về rồi." Nghe thấy giọng , Ngô Mạc thị mới phát Hàn Hàn trở lại, lau lau mắt từ giường đứng xuống, "Xem ta này, cứ mải suy nghĩ, quên mất phải nấu cơm. Ngươi đói bụng , nhanh ngồi nghỉ ngơi lát, nãi nãi làm cơm liền."

      " vội nấu cơm, nãi nãi người cho con biết , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hàn Hàn kéo Ngô Mạc thị phen, mi tâm nhăn lại, chẳng lẽ là do hôm nay vợ Mạc lão đại qua đây khiến nãi nãi sinh khí?

      Thấy Hàn Hàn hỏi, Ngô Mạc thị thở dài: "Cũng có gì, hôm qua lúc cữu nãi nãi ngươi từ trong nhà trở về, đường cùng với vợ Ngô Phong ầm ĩ mấy câu, biết vợ Ngô Phong làm sao liền đẩy cữu nãi nãi ngươi té mặt đất bị gãy chân. Đại phu qua xem, là sợ sau này ổn rồi, cái chân kia cũng phế ."

      "Cứ như vậy?" Hàn Hàn nhìn Ngô Mạc thị, lúc trước Ngô Trần thị có lưỡi cũng thấy nãi nãi thế này, lần này lại than thở như thế, sợ phải chỉ là té gãy chân đơn giản như vậy đâu, "Nãi nãi qua xem chút rồi?"

      "Xem." mặt Ngô Mạc thị thoáng qua vẻ lúng túng, muốn tiếp tục đề tài này, trả lời tiếng liền ra ngoài.

      Hàn Hàn nhấc mành tiến nhà chính: "Đại cữu gia gia kia của con cũng gì?" Hàn Hàn nghĩ lúc đầu thấy Mạc lão đại, vẻ mặt kiêu ngạo vô tình kia, trực giác khẳng định phải gì đó.

      Ban đầu mặt Ngô Mạc thị thoáng qua tia căm tức, sau đó lại trở nên mất mác: " Đại cữu gia gia ngươi cũng bởi vì đại cữu nãi nãi ngươi thành như vậy, nên trong lòng căm tức, mới thừa ra hai câu, ta cũng oán ."

      "Sợ phải chỉ là thừa ra hai câu !" Hàn Hàn nhíu mày, " có cái gì phát hỏa với toàn gia nhà Ngô Phong, nên chắc nổi giận với người chứ gì! Nãi nãi, sau này người cũng ít để ý đến bọn họ chút . Nhiều năm thế này có bọn họ cũng trôi qua được, tại cuộc sống tốt lên, càng cần dựa vào bọn họ."

      " như thế, nhưng tóm lại là nhiều thân thích nhiều giúp đỡ, sau này ngươi cùng Tiểu Phong có việc gì, bọn họ cũng có thể giúp đỡ hai."

      "Được rồi, nãi nãi, trước đây lúc nhà chúng ta cái gì cũng có, cầu được bọn họ, bọn họ cũng hận thể trốn xa ra khỏi chúng ta cả đời qua lại với nhau. Người cảm thấy sau này chúng ta có chuyện cầu đến bọn họ, bọn họ ra mặt giúp chúng ta sao?" Lời này Hàn Hàn sớm muốn với Ngô Mạc thị, chỉ là thấy Ngô Mạc thị vẫn còn lại cùng với mấy kẻ gọi là thân thích này, nụ cười mặt cũng nhiều hơn, mới nhẫn nhịn , nghĩ tới những kẻ gọi là thân thích này lại tự cho là đúng như vậy, còn cho rằng sau này mình phải dựa vào bọn họ, ngay cả sắc mặt tốt cũng cấp cho nãi nãi, vậy còn để ý đến bọn họ làm cái gì, sớm nên phân chia ràng rồi.

      Ngô Mạc thị biết Hàn Hàn có lý, nhất thời mở miệng, hồi lâu, mới thở dài tiếng: "Trước khi xuất giá, đại ca luôn rất tốt với ta." Ai biết thế nào thành cái dạng như lúc này.

      "Người cũng đó là trước khi xuất giá, con người rồi cũng thay đổi, tại cháu người lớn như vậy, trong lòng đại cữu gia gia kia của con biết biến thành cái hình dáng gì nữa đâu!" Hàn Hàn quyết định lần này muốn chuyện ràng với Ngô Mạc thị, tránh khỏi sau này còn bị những cực phẩm đó tổn thương đến, "Sau này người cứ an tâm ở nhà, hoặc là dạo trong vườn, tìm Lâm thẩm nghỉ ngơi cũng được, ít để ý đến những thân thích thổi phồng truy xét, coi như có bọn họ."

      Ngô Mạc thị gật gật đầu: "Ban đầu ta trông chờ tìm cho hai tỷ đệ các ngươi chỗ để dựa vào, tại xem ra... . Ngươi cũng có lý, ôi, quên , ngươi cũng lớn, trong lòng có chủ ý của mình, nãi nãi ngu ngốc nhúng vào."

      Nghe Ngô Mạc thị như vậy, mặt Hàn Hàn rốt cuộc cũng lộ ra ý cười: "Nãi nãi, người nghĩ như vậy là được rồi. Người yên tâm , cho dù cháu cần dựa vào bọn họ, cũng bị người khác khi dễ đâu."

      Sau này có nãi nãi liên quan ở giữa, những chuyện mình làm mới dễ dàng hơn.

      Đỡ cánh tay Ngô Mạc thị về phía buồng trong: "Nãi nãi, người vào nhà nghỉ ngơi trước , lát nữa Đại Nha qua đây học nấu ăn với con, cơm chiều để con làm là được."

      " phải nàng nhờ ngươi dạy giúp món sao, nhanh như vậy mà ngán rồi?"

      " là muốn học hai món để đổi lại luân phiên ăn, con thấy nàng mảnh hiếu tâm nên đáp ứng."

      "Như vậy à, trái lại đứa bé kia là người hiếu thuận, dù sao cũng là đường muội của ngươi, có thể giúp đỡ giúp chút ."

      "Vâng, con biết rồi. Nãi nãi, người cứ yên tâm , trong lòng con có tính toán."
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Phát là Ai Cập
      Editor: Ôp

      Sáng sớm ngày hôm sau Hàn Hàn rời giường, vừa tới trong sân nhà mới để chuẩn bị chế tác phấn, thấy Đại Tráng cầm bọc giấy lòng như lửa đốt tiến vào: "Hàn Hàn muội tử, ngươi mua cây thìa là này bị lừa rồi."

      "Bị lừa?" Hàn Hàn cầm chày đá trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngô Đại Tráng.

      "Ngươi xem." Đại Tráng , mở bọc giấy, lộ ra cây là bên trong, "Ở đây gồm hai loại thìa là, loại tốt cũng chỉ chiếm có ít, còn lại đa số tất cả đều là loại hạ đẳng thể dùng."

      Hàn Hàn nhìn về phía bọc giấy, ánh mắt lập tức sáng lên.

      Trước đây nàng mua qua đồ gia vị của cửa hàng này hai lần, thấy lão bản cửa hàng buôn bán thành thực, cho nên lần này mua hồi hương nàng cũng nhìn, chỉ lão bản cửa hàng bọc lại từng bọc, rồi cầm đến giao cho Đại Tráng, ngờ lão bản cửa hàng lại cho mình kinh hỉ lớn như vậy.

      Chỉ thấy bọc giấy gói thìa là ràng là bao gồm hai loại, loại phần đầu hơi lớn chút, có màu xanh lá mạ tươi mới, loại kia phần đầu hơn, bề ngoài màu xám nâu có vẻ như héo từ lâu.

      Trừ màu sắc bên ngoài khác nhau, hình dáng, hoa văn gần như là giống nhau như đúc.

      Cái này cổ nhân nhận ra, nàng là tiến sĩ sinh vật học đương nhiên biết rất , giống cây có màu xám nâu này ràng chính là là Ai Cập!

      Thực ra cây là Ai Cập cũng là loại của cây thìa là, bởi vì lúc lớn lên hình dạng nhìn như bị khô héo cho nên bị gọi là khô trà, ở cổ đại cũng được coi trọng, thường bị người ta xem là loại cây thìa là thấp kém mà ném .

      Thế nhưng Hàn Hàn biết, là Ai Cập là đồ gia vị cần thiết để nướng thịt, hơn nữa còn nguyên liệu chủ yếu nhất làm bột cà ri. d.ien-d-lequ-ydo-n

      Có loại gia vị này, sau này mình nấu những món mỹ thực kia hương vị nhất định càng thêm thuần túy.

      Che dấu kinh hỉ trong mắt, đưa cây thìa là cho Đại Tráng: " sao đâu Đại Tráng ca, cứ như vậy . Lúc về huynh tách hai loại cây ra này, nhớ cẩn thận chút, ta có chỗ cần dùng."

      Đại Tráng nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Hàn cái, cho rằng Hàn Hàn nghe hiểu ý của mình, nhắc nhở: "Loại cây thìa là thấp kèm này ai cần dùng đến cả, ngươi có nên suy nghĩ thêm ?"

      " cần suy nghĩ, huynh cứ nghe ta rồi làm theo là được." Hàn Hàn cười híp mắt .

      "Vậy được rồi." Nghe Hàn Hàn như vậy, Đại Tráng cũng nhiều lời khuyên can nữa, thu hồi bọc giấy, "Ta lập tức tách chúng ra, để bọn Đại Sỏa gieo giống nữa."

      "Vâng, Đại Tráng ca vất vả rồi."

      "Vất vả cái gì chứ, tại so với lúc trước làm công cho nhà Từ lão gia nhõm hơn, ta còn phải cảm tạ ngươi đấy. Thế này có là gì, ngươi làm việc trước , ta phải mau bọn họ gieo giống mới được." Vừa , vừa ra.

      Thấy Đại Tráng rồi, Hàn Hàn nghĩ nghĩ, buông chày đá, vỗ vỗ tay chuẩn bị ra ngoài.

      Lão bản kia bỏ lẫn vào cho mình nhiều ‘gia vị giả’ là Ai như vậy, chừng trong tay vẫn còn trữ hàng, mình cũng qua xem chút rồi mua ít về gieo giống.

      Vừa ra ngoài, nghe thấy trận tiếng ầm ĩ ồn ào truyền ra từ trong phòng gạch mộc của nhà mình.

      "Nha đầu Hàn Hàn kia đâu? Mau gọi nàng ra đây! Nếu phải là nàng cắn chết cũng nhả miệng, cữu nãi nãi của nàng còn khắc khẩu với người khác rồi bị người ta đẩy ngã té gãy chân sao!" Giọng hổn hển Mạc lão đại phá lệ vang dội.

      Hàn Hàn nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia giận dữ, hổ phát uy đem mình thành con mèo bệnh sao, hai lần cứ đuổi tới cửa bắt nạt!

      Chân bước nhanh vừa tiến vào cửa nhà, nhìn Mạc lão đại lớn tiếng quát Ngô Mạc thị, gương mặt Ngô Mạc thị trắng bệch, bộ dáng muốn gì đó nhưng rồi lại dám .

      Hàn Hàn nhíu mày, đây là người mà nãi nãi đối xử với bà rất tốt hả, nhìn cái kiểu này, sợ là từ bị Mạc lão đại kia răn dạy đến quen !

      " phải ta gì ngươi, nhìn xem ngươi quản cái nhà này thành bộ dáng gì ! tiểu nha đầu Hàn Hàn kia chỉ là con nhóc, nàng ta hiểu biết cái quái gì, ngươi liền tùy ý để nàng hồ nháo, cái gì mà nghe theo lời nàng! Nàng là nãi nãi, hay ngươi là nãi nãi? Nếu như ngươi quản được cũng cần quản, sau này ta tới giúp ngươi quản!" Mạc lão đại năng ra vẻ hùng hồn đầy lý lẽ khuyên răn, đứng bên cạnh là nam nhân khoảng ba mươi tuổi, mặt mày đắc ý nhìn màn trước mắt.

      "Ngươi muốn quản ai?" Trong nháy mắt khuôn mặt Hàn Hàn trầm xuống, bước từng bước qua.

      Nghe thấy giọng , Mạc lão đại im miệng trong phút chốc, quay đầu nhìn Mạc Hàn Hàn tiến vào, trừng mắt: "Ngươi đến đúng lúc lắm, ta muốn tìm ngươi đây! Sau này chuyện hợp tác cùng Tào chưởng quỹ ngươi mặc kệ , đây là nhị cữu cữu ngươi, giao cho là được!"

      "Nhị cữu cữu?" Hàn Hàn nhíu mày quan sát nam nhân trung niên kia lát, nam nhân đứng thẳng lưng, dáng vẻ kiêu căng nhìn nàng.

      d.ien-d-lequ-ydo-n Chỉ liếc mắt cái Hàn Hàn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngô Mạc thị, "Ta nhớ ngoại công ngoại bà ta(*) chỉ sinh mẹ ta là con , lúc nào lại chui ra nhị cữu (cậu hai) rồi, chẳng lẽ là ngoại công ngoại bà từ trong lòng đất lại có thể cho ra đời thai quỷ? Chậc chậc, vậy khí cũng đủ nặng, ở đây giữa ban ngày ban mặt cũng sợ phơi nắng đến hồn phi phách tán hả!"

      (*)Ông ngoại, bà ngoại: Được gọi là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, hay có thể gọi là ngoại công, ngoại bà.

      Nhìn thấy Hàn Hàn, Ngô Mạc thị càng khẩn trương, nhưng tại muốn nàng ra ngoài là được, vội vàng bước vài bước che ở trước người Hàn Hàn, cắn răng nhìn Mạc lão đại: "Vẫn là mời đại ca trở về , quản đứa tốt hay tốt cũng là chuyện của ta, nhọc đại ca phí tâm." Mặc dù bà rất sợ Mạc lão đại, thế nhưng cũng thể giương mắt nhìn Hàn Hàn bị khi dễ.

      Mạc lão đại suýt nữa bị bị Hàn Hàn phen tức chết, lại nghe Ngô Mạc thị như vậy, lập tức nổi trận lôi đình: "Thối lắm! Đừng tiện nha đầu này, ngay cả ngươi ta cũng phải quản, đồ vô liêm sỉ quên gốc quên cội, có Mạc gia ta, làm gì có Ngô Mạc thị ngươi! Mấy ngày mặc kệ ngươi, hôm sau trở mặt, chuyện làm hại đại tẩu ngươi gãy chân ta còn chưa với tính toán với ngươi đâu!"

      Mạc Căn ở bên cạnh cũng tức giận đến đỏ mắt, trừng mắt nhìn Mạc Hàn Hàn: "Tiện nha đầu ngươi, người nào là thai quỷ hả, đúng là loại thiếu bị trừng phạt! Cha mẹ ngươi chết sớm ai giạy dỗ, hôm nay ta dạy bảo ngươi!" xong liền muốn giơ tay lên đánh.

      Trong mắt Hàn Hàn lạnh lẽo, bột thuốc giấu trong tay áo rơi vào trong tay, sớm đề phòng gặp phải loại lưu manh vô lại này, cho nên nàng phối các loại bột thuốc phòng thân mang theo người từ trước.

      đợi bột thuốc trong tay vẩy ra, đột nhiên Mạc Căn "bộp bộp" tiếng quỳ mặt đất.

      Mạc lão đại cả kinh, vội vàng lấy tay đỡ: "Căn nhi, ngươi làm sao vậy?" Còn chưa dứt lời, cũng "bộp bộp" tiếng quỳ xuống.

      Ám Tam lau lau mồ hôi, chẳng qua chỉ là vệ sinh chút thôi, mà lúc trở về lại xảy ra chuyện lớn như vậy, may mà Mạc nương bị ăn thua thiệt, bằng chủ tử còn lột lớp da mình sao.

      Nhưng mà hai kẻ này là rất đáng chết, lại có thể thừa dịp ở đây đến quấy rầy Mạc nương, xem ra lần trước giáo huấn bà lão của nhà Mạc lão đại quá !

      Hàn Hàn vỗ vỗ tay, bột thuốc trong tay theo gió bay xuống người hai cha con Mạc lão đại: "Hai kẻ hèn nhát gì đó cũng xứng làm trưởng bối của ta? nhìn xuống nước tiểu của mình soi xem bản thân là cái loại đạo hạnh gì! Phi!" chút nào che giấu xem thường trong mắt.

      Ngô Mạc thị nhẫn tâm, vừa định muốn đưa tay đỡ lấy Mạc lão đại, bị Hàn Hàn kéo lại: "Nãi nãi, người để ý đến làm cái gì, người xem là thân nhân, có xem người như vậy ?"

      "Hàn Hàn, cái này... ." Trong mắt Ngô Mạc thị giãy giụa trong chốc lát, cuối cũng cũng thu tay về.

      Mạc lão đại vừa tức vừa giận, định cùng giúp đỡ Mạc Căn đứng lên tranh luận phải trái, thân thể lại mất thăng bằng, song song té ngã, cơ thể mập mạp của Mạc lão đại vững vàng áp ở người Mạc Căn.

      Mạc Căn ai da tiếng, chỉ cảm thấy cả người tim phổi đều muốn bị đè ra, nhịn được nhe răng mắng: "Tiện nha đầu ngươi còn nhanh qua đây đỡ chúng ta, sau này quay trở lại ta nhất định lột da của ngươi!"

      Mạc lão đại cũng phòng bị đầu ngã sấp xuống, lập tức xoay thắt lưng, đỡ thắt lưng kêu to.

      "Lột da ta?" Khóe miệng Hàn Hàn kéo ra nụ cười lạnh, vốn còn muốn hạ thủ lưu tình, xem ra cần nữa. Quay đầu nhìn Ngô Mạc thị, "Nãi nãi, người vào nhà trước ."

      Ngô Mạc thị ở bên rốt cuộc đành lòng nhìn xuống, nghe Hàn Hàn như vậy, cũng kiên trì ở nơi này, đáp tiếng: "Ngươi phải cẩn thận chút, có việc kêu nãi nãi." Xoay người vào phòng.

      Thấy Ngô Mạc thị vào phòng, Hàn Hàn tới trước mặt Mạc Căn, trong tay lấy ra cây ngân châm dài: "Muốn lột da ta?" Giọng ôn nhu nghe vào trong tai Mạc Căn giống như như ma đòi mạng.

      Cổ Mạc Căn co rụt lại, nhìn ngân châm sáng chói trong tay Hàn Hàn: "Ngươi... Ngươi định làm gì?"

      Mạc lão đại cũng ngừng kêu to, vừa giãy giụa muốn đứng lên, vừa đe dọa: "Tiện nha đầu ngươi dám! Ngươi dám động tay ta bỏ qua cho ngươi! Ngay cả nãi nãi của ngươi cũng phải chịu tội cùng ngươi!" Đáng tiếc thắt lưng xoay quá đà, những đứng được lên, trái lại thoáng cái lại đè xuống, áp Mạc Căn đến nước mắt cũng muốn chảy ra. d.ien-d-lequ-ydo-n

      "Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn xem ta có dám hay !" Lời Hàn Hàn còn chưa dứt, ngân châm trong nháy mắt đâm ra, cơ thể cha con Mạc lão đại cứng đờ, chỉ cảm thấy giống như bị kiến cắn phát, thân thể cũng có nửa phần khó chịu nào.

      Hàn Hàn thổi ngân châm trong tay, mặt mày cong chút: "Mới vừa rồi chỉ là hù dọa các ngươi thôi, thế nhưng nếu như ta đếm đến ba tiếng các ngươi còn chưa cút ra ngoài, như vậy châm này của ta cho các ngươi hết đường con cháu, nếu , các ngươi cứ thử xem?"

      Cha con Mạc lão đại cảm thấy hạ thân căng thẳng, mặc dù quá tin Hàn Hàn thực dám đâm vào chỗ đó của bọn họ, nhưng lại có dũng khí thử, biết hôm nay chiếm được chỗ tốt, vừa nghe thấy tiếng Hàn Hàn bắt đầu đếm, vội vàng giãy giụa giúp nhau đứng dậy rời .

      Hàn Hàn nhíu mày, vốn muốn chống lại bọn họ sớm như vậy, thế nhưng kế hoạch cản nổi biến hóa, mình phải thừa dịp chuyện này truyền đến trong tai thôn trưởng trước, nắm lấy khế đất hai ngọn núi kia.

      Trong lòng có chủ ý, trì hoãn chút nào, xoay người vào phòng.

      Còn cha con Mạc lão đại, tin rằng có châm làm cơ sở kia, cũng nhảy lên được hai ngày.
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      Nga Nhi, huyenlaw68, Trâu2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55 : Mua núi
      Editor : Ôp

      Từ trong phòng lấy ra vạn lượng(*) ngân phiếu Tiêu Nguyên Bồi đưa cho, đôi mắt Hàn Hàn sáng lấp lánh, giấu toàn bộ vào trong người: "Nãi nãi, con ra ngoài chuyến, lát nữa trở về."

      (*) 1 vạn= 10,000

      Ngô Mạc thị yên lòng căn dặn: "Ngươi cẩn thận chút, nhìn thấy nhà đại cữu ngươi nên trốn ."

      "Con biết rồi, yên tâm nãi nãi, có chuyện gì đâu." bên Hàn Hàn đáp lời, bên quay đầu lại ra ngoài.

      Lúc đến nhà thôn trưởng, đến đúng lúc thôn trưởng từ chỗ ruộng trở về, rửa tay trong sân, nhìn Hàn Hàn tiến vào, nhíu nhíu mày: "Sao ngươi lại tới đây."

      Đối với chuyện tình Hàn Hàn tự mình cất nhắc Đại Tráng làm quản hai mươi mẫu đất kia, trong lòng vẫn thoải mái, nhưng dù sao cũng làm thôn trưởng mấy năm nay, ánh mắt nhìn phải lâu dài chút, mặc dù thoải mái, cũng biết chẳng qua hai mươi mẫu đất kia là con tép , cần thiết vì hai mươi mẫu đất đó náo loạn vui.

      Đương nhiên băn khoăn về Hàn Hàn, ở trong mắt của Hàn Hàn chính là nắm bột nhão trong lòng bàn tay, muốn nắn thế nào nắn, việc băn khoăn chính là Tào chưởng quỹ sau lưng Hàn Hàn.

      Nếu vì chuyện này chọc Tào chưởng quỹ mất hứng, sau này nếu muốn trực tiếp đá rơi Hàn Hàn xuống để cùng hợp tác với Tào chưởng quỹ chỉ sợ bị ảnh hưởng.

      Tất nhiên Hàn Hàn biết những ý nghĩ vòng vèo ấy của , mà cho dù có biết cũng để ý tới.

      Nhìn thôn trưởng nhíu mày, lập tức làm ra bộ nhát gan, cúi đầu vân vê vạt áo, giọng ấp úng: "Là... Là Tào chưởng quỹ kêu ta tới, rằng muốn bàn chút chuyện với thôn trưởng."

      "Tào chưởng quỹ?" Ánh mắt thôn trưởng sáng lên, vội vàng thẳng lưng xoa xoa tay, "Tào chưởng quỹ nhờ ngươi tới chuyện gì, ngươi vào trong nhà lại tỉ mỉ cho ta chút."

      xong, liền dẫn Hàn Hàn vào phòng. d.dal..q/đôn

      "Tào chưởng quỹ muốn mua hai ngọn núi bao gồm cả vùng đất dưới chân núi kia của thôn ta, đây là vạn lượng, trả hết lần." Hàn Hàn rụt rụt cổ, tay từ trong ngực lấy ra xấp ngân phiếu.

      " vạn lượng!" Thôn trưởng kinh hãi trực tiếp từ ghế đứng lên, đưa tay cầm lấy số ngân phiếu trong tay Hàn Hàn, tay run run nhìn từng tờ , quả nhiên là vạn lượng, hơn nữa còn là vạn ngân phiếu lấy từ ngân hàng tư nhân Vạn Bảo!

      Ngân hàng tư nhân Vạn Bảo là ngân hàng tư nhân lớn nhất Thần quốc, trước đây lúc trấn thấy qua con dấu của ngân hàng tư nhân Vạn Bảo, bởi vậy mới biết.

      Hàn Hàn gật gật đầu: "Tào chưởng quỹ ngài ấy mua núi này là có việc cần dùng gấp, nếu như thôn trưởng cảm thấy có vấn đề gì viết cho ngài ấy bản khế đất, rồi nhờ ta mang về cho ngài ấy."

      Thôn trưởng nắm ngân phiếu, ngồi trở lại ghế: "Ngươi trở lại với Tào chưởng quỹ, mặc dù vạn lượng bạc này ít, nhưng hai ngọn núi kia đều là núi lớn, đất đai dưới chân núi cũng ít, vạn lượng ngọn núi có thể, nếu là hai ngọn núi sợ là ta làm chủ được, nếu như là hai vạn lượng, mình ta có thể làm chủ."

      Hàn Hàn cắn cắn môi, dáng vẻ rất khó xử.

      Thôn trưởng nhìn bộ dáng này của nàng cảm thấy tức giận, gậy đánh ra cái rắm gì kia (*), cũng biết kia Tào chưởng quỹ coi trọng nàng ta điểm gì, nếu phải là vì chút tay nghề làm bánh bao, sợ rằng cũng thèm liếc nhìn nàng cái!

      (*)Ý là bộ dáng vô tích , làm được việc gì.

      "Kêu ngươi ngươi , có cái gì mà khó xử!" Thôn trưởng trừng mắt, hận thể lên cho Hàn Hàn cước, đá nàng đến chỗ Tào chưởng quỹ.

      d.dal..q/đôn Hàn Hàn lui lui đầu: "Thế nhưng Tào chưởng quỹ cũng ta chuyển lời cho ngươi."

      " cái gì?"

      "Tào chưởng quỹ , ‘ngươi trở về cho thôn trưởng các ngươi biết, theo lẽ thường, đỉnh núi hoang vắng như vậy đưa bảy ngàn lượng bạc mua được rồi, chẳng qua là thấy lần trước bán cho ta hai mươi mẫu đất hai mươi lượng, là người thà, hôm nay hai ngọn núi này thêm những chỗ đất hoang đấy liền cho vạn lượng bạc, nếu như bán, vậy ta liền mua hai đỉnh núi bên thôn Vu với thôn Tôn, vạn lượng bạc này ngươi hãy cầm về’." hết lời, Hàn Hàn liền im miệng đưa tay muốn lấy lại số ngân phiếu.

      Mặt Thôn trưởng đỏ lên, tay cầm ngân phiếu lùi lùi vào trong, cắn răng mắng: "Tào chưởng quỹ có lời sao ngươi sớm, thiếu chút nữa để cho ngươi làm chuyện xấu rồi! Còn ở đứng sang bên chờ ta viết xong khế đất đưa cho Tào chưởng quỹ!"

      "Thế nhưng phải mình thôn trưởng ngươi làm chủ được sao?" Hàn Hàn nghi hoặc chớp mắt.

      " 'Trong thiên hạ hẳn là vương thổ', ta là thôn trưởng có cái gì làm chủ được! Mặc dù núi kia còn có địa phương của ba nhà Ngô Mạc Liễu, chẳng qua cũng là để vô dụng, có bạc cho bọn họ bọn họ có gì mà vui! Lúc nào bọn họ hỏi đến, ngươi liền Tào chưởng quỹ chỉ cho năm ngàn lượng, biết ?" Thôn trưởng bên tìm giấy bút viết khế ước, bên răn dạy.

      "Vâng." Hàn Hàn khéo léo đáp tiếng, nếu như phải vội vàng cần viết khế ước, đúng là muốn chọc tức vố hay.

      "Nếu như ngươi dám lỡ miệng, ta kêu người đến vá miệng ngươi lại!" Thôn trưởng yên lòng tiếp tục uy hiếp.

      Hàn Hàn rụt cổ, bộ dáng sợ sệt.

      Chỉ trong chốc lát, thôn trưởng làm xong tốt khế ước, cùng Hàn Hàn mỗi người ký tên đóng dấu, do Hàn Hàn thu lại.

      Ra khỏi nhà thôn trưởng, mặt Hàn Hàn lộ ra nụ cười vui vẻ, sờ sờ khế đất trong lòng, sau này mình cần phải giả heo ăn hổ cùng bọn họ lá mặt lá trái(*) nữa.

      (*) Lá mặt lá trái: Lá mặt tức là mặt phải của lá (trong tiếng địa phương miền Nam mặt là bên phải, tay mặt là tay phải), và lá trái tức là mặt trái của lá. Thành ngữ lá mặt lá trái có thể bắt nguồn từ cách làm các loại bánh lá. được dùng phổ biến để biểu thị tráo trở, lật lọng của con nguời. (Nguồn Sachhayonline)

      Có hai ngọn núi này, mình muốn làm cái gì, làm cái đó.

      May mà gặp được tên ăn hàng Tiêu Nguyên Bồi này, nếu mình cũng có tiền mua hai ngọn núi nhanh như vậy. d.dal..q/đôn

      Ừ, còn có mấy ngày nữa tửu lâu Như Ý chia lợi nhuận cho mình, biết có thể cho bao nhiêu, nếu có nhiều, mình có thể thuê người khai phát hai ngọn núi này.

      Giải quyết được việc đè nặng từ lâu trong lòng, cả người Hàn Hàn trở nên dễ chịu hơn, ngâm nga điệu hát dân gian khoan thai , gặp được người quen biết liền cười híp mắt chào hỏi.

      , liền thấy đám người vội vàng về phía Nam của thôn, Hàn Hàn ngưng mắt nhìn, đây phải là cả nhà Ngô đại gia sao, Ngô đại gia cùng ba con trai và hai cháu trai của , phía sau theo vài người vợ, vẻ mặt mỗi người tràn đầy giận dữ.

      Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, đây là tình huống gì thế?

      Quay đầu liền thấy tốp năm tốp ba náo nhiệt ở bên chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó, vợ Phú Quý cũng đứng ở bên trong.

      "Ngô đại gia bọn họ đây là thế nào?" Hàn Hàn lặng lẽ giật y phục vợ Phú Quý hỏi.

      Vừa nhìn thấy là Hàn Hàn, vợ Phú Quý lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Là Hàn Hàn à." xong lại liếc mắt nhìn mọi người cái, đầu cúi thấp, thần thần bí bí : "Các ngươi còn biết phải , hôm qua vợ Ngô Phong cùng với vợ Mạc lão đại kia ở đường đánh nhau hồi, vợ Ngô Phong đẩy bà Mạc ngã té gãy chân, cho nên bà Mạc cũng hung hăng lôi vợ Ngô Phong bổ xuống, lúc đó có việc gì, ai biết về nhà liền hôn mê, đến bây giờ còn chưa tỉnh." Sau đó thần bí , "Các ngươi biết vì sao ? ra chính là bị đụng đến đầu, đầu sưng lên cục rất lớn, chậc chậc, đại phu vừa nhìn liền thẳng thừng xua tay, cũng gì lập tức luôn. Ngô tiểu bảo khóc đòi nương, gà bay chó sủa làm ầm ĩ đêm, chuyện này phải khiến Ngô đại gia kiềm chế được ngừng đòi công đạo sao! Xem ra trận này có đánh nhau!"

      "Làm sao ngươi biết ràng như thế?" người hiếu kỳ hỏi.

      "Hôm qua ta có chút việc tìm vợ Ngô Phong, ai ngờ chuyện nàng ngã xuống, lúc đó dọa ta sợ muốn chết, may mà có Ngô Phong ở bên đấy, nếu oan uổng này ta cõng lưng mất!" Bộ dáng Vợ Phú Quý sợ hãi, "Được rồi, chuyện với các ngươi nữa, ta còn phải nhanh chân qua xem chút náo nhiệt đây."

      "Dù sao cũng có việc gì, ta cùng với ngươi." người hưởng ứng.

      "Ta cũng ."

      ...

      Chỉ trong chốc lát người hết, Hàn Hàn nhìn đội ngũ từ từ lớn mạnh kia, lắc lắc đầu, quả nhiên tới chỗ nào cũng thiếu người thích xem náo nhiệt!

      ------ đề lời với người xa lạ ------

      Đến dây, rốt cuộc là Hàn Hàn có thể kết thúc chuỗi ngày phẫn heo ăn hổ, tiếp đến chính là các loại ngược tra cặn bã, suy nghĩ chút cũng có chút kích động nha.
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw683 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :