1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46 : Trai cò tranh đoạt
      Editor : Ôp

      Hàn Hàn nghĩ đến việc Mộ Dung Ý lại đột nhiên tiến vào, càng nghĩ tới cái miệng nhắn này bình thường tiếng nào nhưng lúc này lại khạc ra những lời châm chọc như vậy, nhịn được, "Phốc" tiếng cười ra.

      Khóe mắt nhìn sang, thấy khuôn mặt béo của vợ Mạc lão đại lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng là đen xì, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ý, hiển nhiên là bị chọc tức .

      Tránh trước lúc bà ta phát hỏa, nàng nhanh chóng nhảy xuống từ giường, ôm thân thể nho của Mộ Dung Ý vào trong ngực, trong miệng trách mắng tiếng: " được bậy. Đại cữu nãi nãi đại nhân đại lượng nghe như thế tính toán với đệ, nếu như đổi là mấy kẻ tiểu nhân thích so đo tính toán, biết tim bẩn phổi nát mắng đệ đến mức nào đâu, đến lúc đó nếu bị thua đau, tỷ cho khóc đâu đấy." Lại quay đầu nhìn về phía vợ Mạc lão đại, áy náy cười, "Đệ ấy là tiểu hài tử hiểu chuyện, bậy bạ vui đùa thôi. Cũng là vì vài ngày trước bị nhị thẩm của ta dọa, cữu nãi nãi ngàn vạn lần nên để tâm đến lời của ."

      Bị Mạc Hàn Hàn ngăn cản như thế, vợ Mạc lão đại tuy rằng có hỏa khí nhưng lại thể phát ra, cuối cùng "rầm rì" tiếng: "Tuy là đứa , có thể lung tung nhưng cũng cần phải chú ý chút mới được, bằng truyền ra ngoài, còn tưởng rằng trong nhà kiếm được tiền liền xem thường họ hàng, cho thân thích tới cửa."

      Ngô Mạc thị khâu đế giày, nghe lời này ngẩng đầu lên: "Nếu như cho thân thích tới cửa, sao đại tẩu tử có thể ngồi ở đây mà chuyện? Lúc đứa Thanh Phong này tới nhà, ta bị bệnh xuống giường được, cũng thấy thân thích trong họ hàng tới thăm, cảm thấy nhà của chúng ta có thân thích sai, nhưng nếu lời này truyền , người khác nghe thấy cũng biết nghĩ gì."

      Con người đều có điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của Ngô Mạc thị chính là Mạc Hàn Hàn cùng Thanh Phong, bà tốt bụng hiền lành nhưng đại biểu việc bà ngu muội, huống chi cho dù là là người ngu ngốc trong khoảng thời gian mười năm người hỏi thăm cuộc sống cũng có thể phân biệt ai thân ai gần.

      Việc bà bây giờ qua lại với những người thân thích này chẳng chẳng qua chỉ vì lo lắng Hàn Hàn sau này có chuyện có thể có chỗ để dựa vào. Nhưng nếu như những người này qua đây là muốn bắt nạt bọn tỷ đệ Hàn Hàn, bà là người đầu tiên đứng ra ngăn cản.

      ngờ Ngô Mạc thị lại đột nhiên ra phen như vậy, mặt của vợ Mạc lão đại trong nháy mắt đỏ lên, khí thế chuyện với Mạc Hàn Hàn nắm chắc là bởi vì bà tự hiểu mình là trưởng bối, cho dù tiểu nha đầu này nghe vui cũng phải nhịn, nhưng nếu như người chuyện là Ngô Mạc thị lại giống nhau, dù sao nhiều năm như vậy, chính mình khuyến khích Mạc lão đại cần quan tâm đến nhà em chồng này, là mình đuối lý trước, nếu như lời này truyền chính là đại tẩu khoan dung cho em chồng ở góa, chuyện này là rất bẽ mặt.

      Khó có lúc thấy Ngô Mạc thị mạnh mẽ thế kia, Hàn Hàn ngoan ngoãn lui ở bên ôm Mộ Dung Ý giả vờ là vật trang trí, khóe miệng hàm chứa nụ cười, đôi mắt đen to lúng liếng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biến sắc kia của vợ Mạc lão đại chỉ cảm thấy thú vị, trong lòng suy đoán biết kế tiếp bản thân mình nên chuyện với đại cữu nãi nãi này thế nào đây.

      Mộ Dung Ý vừa muốn cái gì đó, liền cảm thấy lòng bàn tay bị người nhéo nhéo, quay đầu, Mạc Hàn Hàn nhìn về phía nháy mắt mấy cái, con ngươi hẹp dài thâm trầm, nghiêng đầu , vừa muốn mở miệng lần nữa nhưng lại đóng lại.

      Mạc Hàn Hàn mỉm cười nhìn vợ Mạc lão đại, chỉ thấy thời gian như ngừng lại, vợ Mạc lão đại liền điều chỉnh tốt sắc mặt, khôi phục vẻ mặt thương: "Nghe đại muội tử này, chính là trong lòng oán giận ca ca ngươi sao? cũng phải là muốn đến, chỉ là cũng đau ốm nặng mãi, cho nên mới được. cái khác, chỉ việc lần này ta tới đây, phải là vì Hàn Hàn nhà chúng ta suy nghĩ à, nếu ta cũng cần khuyên bảo nhị cữu cữu nàng về đây quản làm quản ở kinh thành sao, ngươi có phải hay ?"

      Hàn Hàn nghe xong, trong lòng nhịn được tán thưởng phen, nghe qua mấy lời này, chỉ giải thích vì sao đến thăm nãi nãi của mình, còn đem đề tài quay lại điểm ban đầu, mình và nãi nãi còn phải nhớ lấy ân tình của bà ta, quả nhiên là lão bà thành tinh!

      Chỉ là, Hàn Hàn cũng quan tâm bộ dáng kia của bà ta, mặt bày ra biểu tình khó xử: "Lời này của Đại cữu nãi nãi đương nhiên là có lý, thế nhưng hôm qua Ngô đại gia tới tìm ta, muốn đem vị trí quản này cho Ngô đại ca, được cho người khác."

      "Ngươi đáp ứng rồi?" Vợ Mạc lão đại lập tức cả kinh, trong mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn.

      "."

      "Vậy tốt." Vợ Mạc lão đại thở ra hơi.

      "Thế nhưng, Ngô đại gia là trưởng bối, đều là người trong nhà, ta chỉ cần nghe an bài là tốt rồi." Hàn Hàn mắt cũng chớp, ừ, mình cũng tính là dối, mặc dù lời này Ngô đại gia chưa ra, nhưng chung quy cũng chính là ý tứ này.

      "Ngoài năm đời rồi, tính là thân thích cái gì chứ!" Vợ Mạc lão đại được bình tĩnh, mục đích mình tới đây chính là vì muốn cho lão nhị cái vị trí quản , mặc dù tại hai mươi mẫu đất kia béo bở gì, nhưng sau này nếu có cả nông trường nữu, phải món béo bở lớn sao?

      Mắt nhìn vị trí tốt như vậy sắp bị người khác hoành đao cướp đoạt, bà có thể vội sao?

      xong, lại cảm thấy mình quá kích động, dịch dịch mông "khụ" tiếng, "Hàn Hàn à, Ngô Xuân Sinh kia chuyện ngươi cũng thể tin tưởng được, là người mắt lớn tâm rỗng, ăn trong bát nhìn trong nồi lòng tham đáy, số ruộng đất này nếu như giao vào trong tay mấy kẻ nhà Ngô Phong, quá nửa năm, số hoa màu kia vào túi của bọn chúng ta theo họ của ."

      "Ồ, lời này của cữu nãi nãi thế nhưng ta lại thích nghe, cái gì gọi là ăn trong bát nhìn trong nồi? Chính là ngươi muốn có họ của nhà chúng ta, cũng chỉ sợ là gia gia cũng đồng ý đâu."

      Nữ tử cổ đại xuất giá tòng phu, gả nhập phu gia, liền quan phu họ (*), lời này có thể xem là giết chế tâm tư khác.

      (*)Ý là nữ tử xuất giá phải theo chồng, vào cửa nhà chồng phải theo họ của chồng.

      Vừa nghe thấy giọng này, trong mắt Hàn Hàn xẹt qua tia vui vẻ, mình suy nghĩ làm thế nào để cho bọn họ chống đối nhau đây, ngờ vợ Ngô Phong lại tới, xem ra ông trời cũng giúp mình nha.

      Vốn là vợ Ngô Phong ở nhà nghe Ngô đại gia chuyện phen, cảm thấy sau này nếu Ngô Phong muốn được làm quản sớm hơn chút còn phải dựa vào Hàn Hàn, cho nên mới xách chút đồ qua đây nhìn xem, tiện đường tìm cách ra sao, ngờ mới vừa vào đến viện liền nghe thấy tiếng Mạc lão đại gia ở trong phòng gây xích mích ly gián, hỏa khí lập tức bốc lên đầu, nhịn được sẵng giọng.

      Vợ Mạc lão đại cũng ngờ lời của mình cứ như vậy lại bị đối phương nghe thấy, hơn nữa đối phương còn những câu khó nghe như vậy, thoáng chốc trở nên vừa thẹn vừa giận, hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa thở nổi.

      Trừng mắt nhìn vợ Ngô Phong nhấc mành tiến vào: "Lời này mà ngươi cũng có thể với trưởng bối sao hả? Ta cũng muốn hỏi xem nhà của Ngô Xuân Sinh quản gia kiểu gì đây!"

      Trong tay vợ Ngô Phong cầm cân bột mỳ để lên bàn, hừ tiếng: "Còn chưa cùng họ với với nhà chúng ta, nghĩ quản chuyện Ngô gia chúng ta, tay chân cữu nãi nãi bà đủ dài! Nếu nãi nãi bảo ca nhà ta quản gia cũng khuyến khích chúng ta ở sau lưng người khác bậy, nếu chẳng lẽ muốn làm thiếp cho nam nhân nhà có tài sản."

      Vợ Ngô Phong chút cũng sợ bà ta, lời này nếu để cho gia gia bảo ca nghe thấy, chừng còn khó hơn nghe so với nàng.

      "Ngươi ai phải làm thiếp? Ngươi đúng là đồ đĩ biết xấu hổ, ngươi cho ta!" Vợ Mạc lão đại vỗ bàn, hai mắt tức giận đến đỏ bừng, thở hổn hển ngừng.

      " muốn theo họ nam nhân khác, phải làm thiếp làm cái gì? Chậc chậc, còn biết xấu hổ mắng người khác là đồ đĩ, thực là vừa ăn cướp vừa la làng!" Vợ Ngô Phong khiêu trợn mắt trở lại.

      "Xem ta có xé nát cái miệng thúi của nhà ngươi hay !" Vợ Mạc lão đại giãy giụa bò xuống từ đầu giường muốn bắt lấy vợ Ngô Phong.

      Mặc dù vợ Ngô Phong dám trực tiếp cùng bà ta động thủ —— dù sao đối phương là trưởng bối, nếu động thủ nàng có lỹ lẽ bào chữa, nhưng cũng phải người dễ chọc, bên lui về tìm chỗ trốn, bên ồn ào: " muốn làm như vậy, còn sợ người gì sao, chúng ta ra ngoài nhớ mọi người bình luận phân xử, nghe xem ta có đúng hay ."

      Mộ Dung Ý núp ở trong lòng Hàn Hàn, chân mày hơi nhướn lên, trong mắt xẹt qua đạo kiên nhẫn, khoát tay, chén sứ thô đựng nước trà rơi xuống mặt đất, tiếng "loảng xoảng choeng" vang lên, dọa người trong phòng nhảy dựng, sau đó lại nghe thấy giọng non nớt trầm của Mộ Dung Ý xẹt qua bên tai: "Muốn ầm ĩ cút ra ngoài ầm ĩ!"

      Hàn Hàn "khụ" tiếng: "Đại phu thân thể nãi nãi ta mới tốt hơn chút, lúc tĩnh dưỡng được ầm ĩ, nếu hay là đại tẩu tử cùng cữu nãi nãi trở về thương lượng phen xem cuối cùng nên dành vị trí quản cho ai, thương lượng xong rồi đến cho ta. Ta dạo này rất bận rộn, cũng giữ hai vị lâu được ."

      Vợ Mạc lão đại và vợ Ngô Phong mặc dù cam lòng, nhưng cũng biết nếu ở nhà người khác mà ầm ĩ có hình dáng, phẫn hận trừng liếc nhau cái, mỗi người đều lên tiếng gọi với người trong phòng, "Đại muội tử, hôm khác chị dâu trở lại thăm ngươi, hôm nay về trước ." "Hàn Hàn nha đầu à, bột mỳ bàn kia chính là mẻ mới xay ở trong nhà ta, hấp màn thầu là ăn ngon nhất , nếu ăn xong rồi, chị dâu lấy thêm chút qua đây cho ngươi." Sau đó cùng xoay người lại hùng hùng hổ hổ ra ngoài.

      Trong phòng thanh tĩnh, Hàn Hàn mới nhăn Mộ Dung Ý cái mũi giáo huấn: "Đệ tên nhóc bại gia chi tử này, trong phòng nhiều đồ dùng dễ vỡ như vậy, vì cái gì mà lại là cái bát chứ, nếu còn bát nữa, để xem sau này đệ ăn cơm dùng cái gì!" Mặc dù cái bát đáng giá hai đồng, nhưng mà thói quen động chút là ném cái này hất cái kia lại tiít, nhất định phải khuyên bỏ !

      Mộ Dung Ý xem thường liếc mắt nhìn Hàn Hàn, thân thể xoay xoay từ trong ngực nàng trườn xuống: "Keo kiệt!" Trước đây mình còn vứt những thứ quý báu hơn nhiều, nếu như cho con nhóc này biết, còn đau lòng đến chết.

      "Cái gì keo kiệt, đây là tỷ dạy bảo đệ phải biết tiết kiệm tài nguyên, có hiểu hay hả!" Trán Hàn Hàn chảy xuống vài vạch đen, đứa hung dữ này làm sao mà luôn nhìn thấy ý tốt của người ta như vậy chứ!

      Tất nhiên là Mộ Dung Ý để ý tới nàng, vừa ra khỏi cửa khuôn mặt nhắn trong nháy mắt trầm xuống: "Ám Tam "

      "Chủ tử" Ám Tam cúi đầu đứng ở trước người Mộ Dung Ý, vụ tranh cãi trong phòng vừa rồi đương nhiên cũng nghe được, biết chủ tử nổi giận, sống lưng dần trở nên lạnh lẽo, thay hai thôn phụ vô tri kia mặc niệm.

      "Còn kẻ nào đến tìm phiền phức nữa, ngươi cứ trực tiếp giải quyết, cho bọn họ phiền Hàn Hàn."

      "Dạ" Ám Tam cúi đầu đáp tiếng, "Thuộc hạ làm liền."

      "Lưu lại mạng." Hơi trầm tư chút, Mộ Dung Ý bổ sung, cũng phải tốt bụng, mà là ngôi làng này thể so sánh với kinh thành, lại càng thể so được với giang hồ, nếu có người ở đây chết nhất định khiến cho mọi người quan tâm, lỡ may liên lụy đến Hàn Hàn tốt.
      Last edited: 24/11/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw682 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47 : Cơ hội mới
      Editor: Ôp

      Ngày hôm sau, Hàn Hàn nghĩ muốn làm cơm cho Tiêu Nguyên Bồi theo ước định, sau khi đốt tốt số chậu than ở trong căn phòng mới liền lái xe mang theo Mộ Dung Ý cùng trấn.

      Tới tửu lâu Như Ý, đánh xe bò để ở sau cửa rồi tiến vào trong viện, qua cổng tò vò (1), vừa mới bước vào sảnh trước, liền thấy Tiêu Nguyên Bồi ngồi ở băng ghế trong phòng khách ló đầu ra ngoài cửa thỉnh thoảng nhìn xung quanh, Đông Thanh đứng ở bên an ủi : "Công tử đừng vội, còn canh giờ mới đến trưa, có lẽ lát nữa Mạc nương đến."

      (1) Cổng có hình vòm.

      Tiêu Nguyên Bồi nắm ly trà bàn lên uống ngụm nước: "Ta đói bụng nửa ngày rồi, có thể vội sao?"

      Khóe miệng Đông Thanh co giật, vì toàn ăn buổi trưa bữa cơm này, từ sáng công tử cũng ăn bất cứ thứ gì, có thể đói sao? lúc trước, mặc dù trước đây công tử cũng rất thích ăn, thế nhưng cũng đến mức vì ăn bữa cơm mà đến nông nỗi để bụng đói, chẳng lẽ Mạc nương kia nấu ăn còn ngon hơn cả ngự trù trong cung?

      Lắc lắc đầu, khóe mắt nhìn sang thấy Hàn Hàn dắt Mộ Dung Ý từ sau đường tới, ánh mắt lập tức sáng lên: "Công tử, Mạc nương tới."

      Tiêu Nguyên Bồi quay đầu, nhìn thấy Hàn Hàn trong nháy mắt nhảy ra ánh sáng kinh hỉ, khuôn mặt tròn tròn thịt trong nháy mắt cười thành đóa hoa, điên cuồng điên cuồng chạy tới: "Hàn Hàn, ngươi tới rồi?"

      Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, thân thể lên trước bước, đứng ở giữa Hàn Hàn và Tiêu Nguyên Bồi, cằm nho hơi nâng lên: " lời vô nghĩa!"

      Tiêu Nguyên Bồi nghẹn họng, cúi đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý chỉ cao đến bắp đùi mình, liền thấy đứa dài tinh xảo ngọt ngào trước mắt, cặp lông mày hơi nhíu lại, mắt to hẹp dài chậm rãi liếc mình, trong mắt xẹt qua tia khinh thường.

      ràng là thân thể nho , nhưng thoạt nhìn lại có loại khí thế nhìn xuống chúng sinh.

      Tiêu Nguyên Bồi nháy mắt mấy cái, hoài nghi có phải mình bị đói đến chóng mặt hay , sao có thể nhìn thấy khí thế của người bề mới có ở người đứa chứ, loại ý nghĩ này cũng chỉ là cái chớp mắt mà qua, bị giọng thanh thúy của Hàn Hàn kéo trở về: "Ngươi chờ ta ở chỗ này từ sáng sớm sao?"

      Tiêu Nguyên Bồi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hàn Hàn nghi vấn nhìn mình, mặt 囧, gật đầu, nuốt miệng nước bọt: "Cái đó, chúng ta hẹn ước hôm nay ngươi phải nấu cơm cho ta ."

      "Cho nên ngươi đến chờ từ sớm?" Hàn Hàn gì, người này là cuồng ăn!

      Tiêu Nguyên Bồi gật đầu: "Đúng vậy."

      "Ngươi ăn điểm tâm?" Nghĩ đến mấy lời mới nghe thấy lúc mình vừa vào, Hàn Hàn càng còn gì để , tên ăn hàng này thoạt nhìn giống là người bạc đãi chính mình nha, sao có thể vì muốn ăn nhiều chút lại cố ý đói bụng đây?

      "Ăn cơm ngươi làm, ăn đồ đầu bếp ở đây làm có khẩu vị." Mắt Tiêu Nguyên Bồi tròn vo nhìn Hàn Hàn, trả lời tương đối thành khẩn.

      Hàn Hàn nhìn Tào chưởng quỹ đứng trước quán, bây giờ ở đại sảnh có khách, giọng tên ăn hàng này cũng , lời vừa rồi Tào chưởng quỹ khẳng định nghe thấy. Nhịn được khóe miệng giật giật, mẹ nó, ngay trước mặt chưởng quầy quán người ta, hạ thấp đầu bếp quán người ta, như vậy thực được chứ?

      Hiển nhiên là Tiêu Nguyên Bồi nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Hàn Hàn chẳng khác nào nhìn thấy mỹ vị ngon miệng trong bữa tiệc lớn, lúc này chính là do đói đến khó chịu, đâu quan tâm việc người khác nghĩ cái gì, thấy Hàn Hàn có hỏi gì, lập tức nheo lại đôi mắt to tròn: "Hàn Hàn, buổi trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì đây?"

      Hàn Hàn thu hồi ánh mắt, liền thấy Tiêu Nguyên Bồi chờ mong nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn tinh tế tròn tròn hợp với đôi mắt lấp lánh, nhìn thế nào cũng nghĩ đến con chó trắng mở miệng chờ cho ăn, im lặng đảo đảo mí mắt: "Ngươi vào trong phòng chờ , lát nữa ta làm xong bưng qua cho ngươi, chắc chắn là món ngươi chưa từng ăn."

      "Tốt!" Tiêu Nguyên Bồi chỉ chờ những lời này của Hàn Hàn, nghe thế nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng bóc, vội vàng mang theo Đông Thanh chạy "bình bịch" lên lầu, đến lầu hai vẫn yên lòng quay đầu lại căn dặn: "Ngươi nhanh chút nhé, ta còn ở chỗ gian phòng kia chờ ngươi."

      "Được, ngươi chờ chút." Hàn Hàn im lặng phất tay cái, nhìn Tiêu Nguyên Bồi dẫn Đông Thanh tiến vào trong phòng, thu hồi ánh mắt, cúi đầu đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Ý: "Tiểu Phong Phong, đệ lên cùng nhau chờ với Nguyên Bồi ca ca có được , lát nữa tỷ qua sau."

      Tay Mộ Dung Ý chụp được tay làm loạn mặt mình, con ngươi đen nhánh trầm trầm: "Ta hậu viện hít thở khí." Xoay người đôi chân bước rời . Muốn bồi kẻ ăn hàng kia, nằm mơ!

      Hàn Hàn gì nhìn trời, đứa này hình như ngoại trừ mình ra, thích tiếp xúc cùng những người khác. Chẳng lẽ đây là cái gọi là "tình huống chim non" ? Bởi vì sau khi mình cứu trở về, người nhìn thấy lần đầu tiên chính là mình, cho nên chỉ ở gần mình?

      Tiếp tục như vậy thể được, lỡ may thành người mắc chứng tự kỷ tốt, phải nghĩ biện pháp giúp dung nhập với người chung quanh mới được.

      nghĩ ngợi, liền nghe tiếng bước chân phía sau truyền đến: "Hàn Hàn nương, lão hủ có chuyện muốn cùng nương thương lượng chút, biết nương có thời gian hay ?"

      Hàn Hàn xoay người, liền thấy Tào chưởng quỹ dừng lại đứng cách mình hai thước, đôi mắt trung hậu hòa nhã nhìn mình chằm chằm.

      Ấn tượng của Hàn Hàn đối với Tào chưởng quỹ là vô cùng tốt , mở ra tửu lâu lớn như vậy, chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng có, hơn nữa lại chiếu cố đến mình rất nhiều, tuy là cùng hợp tác với mình, nhưng lúc chung sống chút cũng giống với người làm ăn, càng giống như trưởng bối hiền lành.

      Nếu như phải thân phận này của mình là đứa bé mồ côi sống ở sơn thôn, gia thế hai ràng, quả thực khiến nàng hoài nghi có phải là có người phía sau cố ý giao phó Tào chưởng quỹ chiếu cố mình hay .

      Bởi vậy, đối Tào chưởng quỹ, đáy lòng Hàn Hàn vẫn luôn là cảm kích, thấy ông hỏi, vôụ vàng đáp: "Có thời gian, biết Tào chưởng quỹ có chuyện gì?"

      Tào chưởng quỹ xoay người lại dặn tiểu nhị phía sau: "Ta và Mạc nương vào trong có chuyện muốn , ngươi gọi Mi Nương qua đây giúp đỡ xem xét chút."

      Hàn Hàn kinh ngạc, lúc trước mua Mi Nương, vì vì trong nhà mình có chỗ ở, tiện mang về, khi đó mới nhờ vả Tào chưởng qũy giúp tay, thuận tiện để cho Mi Nương học tập ít. ngờ Tào chưởng quỹ đối với Mi Nương coi trọng như vậy, còn là bộ dáng rất yên tâm...

      Tào chưởng quỹ đương nhiên cũng nhìn ra nghi hoặc của Hàn Hàn, vừa mang theo Hàn Hàn vào trong, vừa cười giải thích: "Đứa Mi Nương này trước kia theo cha của nàng ở đây mấy ngày, là nha đầu thông minh hiếu thuận, ngờ đột nhiên lại xảy ra tình huống xấu, cha của nàng mất , ta cũng có gì hay để giúp đỡ nàng, nên cho nàng theo để ý ghi chép, có sở trường sau này cũng đến mức chết đói, nương cũng có người trợ giúp."

      ngờ Tào chưởng qũy là người tốt bụng như vậy, lại thông suốt thế kia, vậy mà biết mình cần giúp đỡ, Hàn Hàn nhất thời đến biết nên cái gì.

      Tiến vào nội đường, Tào chưởng quỹ liếc mắt nhìn Hàn Hàn cái, cười : " nương cũng cần phải kỳ quái, lão hủ mở tửu lâu này mười mấy năm, gặp qua vô số người, mặc dù thể nhìn nhiều người hiểu tất cả, nhưng cũng có thể thấy hai. Từ lúc lần đầu tiên ta thấy nương, liền biết nương là người xuất sắc hơn thế phải , tửu lâu này sợ chẳng qua cũng chỉ cho nương ván cầu, chắc hẳn sau này nương có tính toán xa hơn, cần trợ thủ hiếm có cũng tính là kỳ quái."

      Theo Tào chưởng qũy cùng nhau ngồi xuống, nghe Tào chưởng quầy như vậy, tâm trạng Hàn Hàn cũng thoải mái hơn, nếu như đối phương phải là người có con mắt tinh đời, cũng đến mức làm ra tửu lâu xuất sắc như vậy, bị xem thấu, cũng oan. Nhịn được cười rộ lên: "Tào chưởng quỹ quá khen, chẳng qua là ta nghĩ muốn có chỗ ngồi trấn mà thôi."

      Tào chưởng quỹ cười cười, nếu như phải chủ tử phái người mang đến tin tức, làm sao có thể nghĩ đến tiểu nương tuổi còn trẻ như vậy lại có quyết đoán lớn như thế, nghĩ đến phân phó của chủ tử, thần sắc nghiêm chỉnh hơn: "Hôm nay ta mời nương qua đây, chính là muốn chút về chuyện của tương lai."

      Thấy Tào chưởng quỹ nghiêm túc, Hàn Hàn cũng thu lại vui cười mặt: "Tào chưởng quỹ mời ."

      " nương có lẽ biết, tửu lâu Như Ý này của ta cũng phải là tửu lâu riêng biệt, mà chỉ là nhánh trong rất nhiều tửu lâu khác, người sau lưng những tửu lâu này, mới là lão bản chân chính của tửu lâu."

      Đối với điểm này, trái lại Hàn Hàn nghĩ đến, mặc dù cổ đại có hệ thống dây chuyền, thế nhưng mở ra mấy cửa hàng chi nhánh cũng hiếm lạ, chỉ là bởi vì truyền tin và giao thông bất tiện, nên chi nhánh đó có khu vực hạn chế, cũng thể giống như đại lí ở đại mở ra khắp cả nước thậm chí là cả thế giới.

      Tửu lâu Như Ý ở trấn Trăm Thước làm ăn hưng thịnh như vậy, có hai chi nhánh cũng có gì mà kỳ quái.

      Chính là suy nghĩ đến chỗ này, nên lúc trước thời điểm lập khế ước, nàng mới cầu Tào chưởng quỹ dùng tới ấn tín của chưởng quầy.

      Thấy mặt Hàn Hàn mảnh trầm tĩnh, cũng vì lời của mình mà lộ ra chút kinh ngạc gì, trong lòng Tào chưởng quỹ thầm gật đầu, phần trầm ổn này thể khinh thường. Tiếp tục : "Lão bản nhà ta sau khi dùng qua món ăn Mạc nương làm, cho rằng những thức ăn này có thể cùng nhau mở rộng ở các tửu lâu khác, bởi vậy phân phó lão hủ qua đây thương lượng cùng nương, nếu như nương đồng ý mở rộng những món ăn này ở các tửu lâu khác, như vậy những tửu lâu chỗ đó giống như bản điếm, mỗi tháng trích ra phần lợi nhuận tính cho nương."

      "Như vậy, chẳng phải là tửu lâu thua thiệt sao?" Hàn Hàn chớp mắt cái rồi nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tào chưởng quỹ, mặc dù điều kiện rất mê người, thế nhưng, nàng tin có chuyện tốt cái bánh nướng từ trời rớt xuống như vậy.
      Last edited: 24/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Từng bước mới
      Editor : Ôp

      Mặc dù Hàn Hàn trải qua kinh nghiệm của thương nhân, nhưng cũng ngốc, lời Tào chưởng quỹ lần này nghe rất thành khẩn, nhưng vào trong tai nàng hoàn toàn là trăm ngàn chỗ hở.

      Đầu tiên, lúc trước khế ước ràng viết, mình lấy hai trăm lượng cho phương pháp nấu ăn bán cho tửu lâu, cách khác, đối phương chỉ cần thanh toán bạc, phương pháp này chính là của đối phương, đối phương hoàn toàn có chi phối quyền lợi trong phương pháp, căn bản là cần thiết hỏi việc đưa món ăn đến các chi nhánh khác để thêm phần lợi nhuận cho mình.

      Thứ nhì, mình luôn ngốc trong trấn Trăm Thước này, như nếu như đối phương , mình hoàn toàn biết tửu lâu Như Ý còn có bao nhiêu chi nhánh, cho dù đối phương truyền thực đơn tới cho chi nhánh khác, mình cũng biết. Tục ngữ "vô gian bất thương", như vậy thương nhân bằng phẳng, khiến cho người khác ngại.

      Thấy vẻ mặt hoài nghi của Hàn Hàn nhìn mình chằm chằm, Tào chưởng qũy thầm than chủ tử cao minh, biết Mạc nương dễ dàng tin tưởng, cho nên chuẩn bị xong câu để .

      Khụ tiếng, ngồi thẳng người: "Tục ngữ 'người có đức tin thể đứng (1)', lão bản nhà ta có thể mở ra nhiều tửu lâu to lớn như thế, đương nhiên phải là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, muốn hợp tác âu dài cùng nương, tất nhiên là phải thẳng thắn với nhau. Hơn nữa, hôm nay nương có thể bán phương pháp bí truyền cho chúng ta lấy lợi nhuận, ngày mai cũng có thể bán phương pháp bí truyền cho người khác kiếm lợi nhuận. Bán cho người khác, chẳng khác nào lâu lại Như Ý tửu có thêm đối thủ. Lão bản nhà ta muốn suy tính lâu dài, đương nhiên hi vọng chuyện như vậy phát sinh, bởi vậy, chia phần lợi nhuận của tửu lâu khác cho nương với điều kiện trước tiên là, sau này phương pháp bí truyền nấu ăn của nương chỉ có thể bán cho tửu lâu Như Ý, thể lưu truyền chỗ khác. Mạc nương muốn phát triển lâu dài, nghĩ đến cũng là người có mưu tính sâu xa, biết ý kiến của nương như thế nào?"

      (1) ‘Người có đức tin thể đứng’ là câu của Khổng Tử , có nghĩa là quốc gia thể có được tin tưởng của người dân sụp đổ. Mọi người ra khỏi tín dụng có nghĩa là có chỗ đứng. Nếu bạn muốn có được tin tưởng và ủng hộ của mọi người trong thế giới, bạn phải đối xử với mọi người bằng chân thành.

      Nghe Tào chưởng quỹ như vậy, Hàn Hàn ngược lại rất yên tâm, chỉ sợ là những ngày gần đây có số người đến nhà mình kiếm lợi bị người của tửu lâu Như Ý người phát , nên mới có việc như thế này của hôm nay.

      Chẳng qua mình cũng chỉ vào dựa vào bán phương pháp nấu ăn để làm giàu, hôm nay có thể ra như thế, coi như là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng mặt lộ ra chút nào: "Tào chưởng quỹ cũng có lý, chỉ là biết tổng cộng có bao nhiêu tửu lâu?" Mặc dù là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng cũng phải nhìn xem niềm vui này có bao nhiêu.

      Tào chưởng quỹ lược hơi do dự, giống như suy tư Hàn Hàn đồng ý, mình có nên đem chuyện hư thực về tửu lâu cho đối phương biết hay .

      Khóe môi Hàn Hàn vểnh lên, câu ra có chút ý cười: "Quý lão bản muốn hợp tác cùng ta, vậy tất nhiên cũng nên phải cho ta biết vụ hợp tác này có đáng giá hay chứ, nếu như chỉ có hai cửu hàng chi nhánh..." còn chưa hết câu, nhưng ý tứ trong đó cần cũng biết, nếu chỉ hai gia chi nhánh, đáng để mình cùng hợp tác .

      Khuôn mặt Tào chưởng quỹ trầm trầm, giống như là hạ quyết tâm rất lớn: " cho nương biết cũng sao, kể cả tửu lâu này ở trong, lão bản nhà ta sở hữu hai trăm bảy mươi mốt tửu lâu, phân bố ở khắp nơi toàn quốc, chỉ là khu vực giống nhau, nên tên gọi cũng giống nhau mà thôi, cũng chỉ là tên gọi của tửu lâu Như Ý này, ở kinh thành còn có cửa hàng mà thôi."

      Hai trăm bảy mươi mốt cửa hàng! Hàn Hàn hít vào hơi, cho dù đặt ở đại, vậy cũng là công ty có quy mô cực lớn, nếu như lão tổng của công ty muốn di chuyển những tửu lâu này lần, cũng phải mất năm.

      Tại cổ đại rớt lại phía sau, có mạng lưới, có điện thoại, giao thông còn chưa phát triển, lão bản sau lưng kia làm như thế nào để quản lý vậy?

      Thấy Hàn Hàn rốt cuộc lộ ra tia kinh ngạc, lúc này Tào chưởng quỹ mới hài lòng gật gật đầu, đây mới là biểu tình thích đáng!

      Cũng hối thúc nàng, chỉ còn việc chờ vào quyết định của nàng.

      Hàn Hàn kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt, thấy Tào chưởng quỹ nhìn mình chằm chằm, cười cười: "Quý lão bản có lòng thành như vậy, ta hình như cũng có lý do cự tuyệt." Hai trăm bảy mươi mốt nhà, nhà mỗi tháng cho mình năm trăm lượng, tổng là mười ba vạn năm nghìn năm trăm lượng đấy, mình lại phải kẻ ngốc, vì sao đồng ý chứ!

      Nhìn Hàn Hàn cuối cùng cũng đồng ý, Tào chưởng quỹ cười ha hả lấy ra khế ước sớm viết xong, "Như vậy, vậy làm phiền nương ký tên ."

      Cầm lên khế ước nhìn thấy có vấn đề gì, mặc dù phần ghi tên vẫn là tửu lâu Như Ý, nhưng mặt ghi chú ràng có hai trăm bảy mươi mốt nhà, mỗi cửa hàng chia hoa hồng thấp nhất cũng khác với tửu lâu Như Ý ở trấn Trăm Thước, hiển nhiên là suy nghĩ đến việc Hàn Hàn thể đến từng cửa hàng quan sát khảo sát, mới cho ra tiêu chuẩn như vậy.

      Hàn Hàn nhìn xong sảng khoái ký tên ở phía , ấn tay lên, cùng Tào chưởng quỹ người phần cất .

      Thu thập xong xuôi, Hàn Hàn nghĩ đến Tiêu Nguyên Bồi còn ở phòng lầu chờ mình làm cơm, vội vàng cáo từ ra chạy ra phía sau phòng bếp, tiện tay dạy Dương đầu bếp món.

      **

      Mộ Dung Ý ngồi ở ghế lô dành riêng cho mình, cầm trong tay khế ước Hàn Hàn và Tào chưởng quỹ vừa mới chậm rãi ký kết xong xem lướt qua lần, nghe Ám Cửu ở bên bẩm báo quá trình ký hợp đồng, chậm rãi gấp lại khế ước cầm trong tay, từ trong bàn đọc sách làm bằng gỗ của cây táo chua lấy ra chiếc hộp bát quái (2) xinh xắn.

      (2) Bát quái: nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài.Sử dụng 1 vạch ngang - để đại diện cho mặt trời, 2 vạch -- tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái.

      Hoa văn bát quái phân bố chỉnh tề, tay Mộ Dung Ý ở hình vẽ dương chuyển động mấy cái, cách vị trí đổi chỗ với khảm vị ( quẻ trong bát quái), ngón cái nhàng ấn xuống, hộp bát quái mở ra, bỏ khế ước vào, lại đóng xong chiếc hộp, lần nữa để vào trong bàn đọc sách.

      "Mi Nương kia là người trong thương bộ?" Mộ Dung Ý ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, nhìn Ám Cửu, giọng hờ hững.

      "Là thương bộ hiệu (số) ba sáu, Vu công tử vốn dĩ định để cho nàng đến Giang Nam tiếp quản tú xuân phường Đài Châu."

      Về công tử Vu Thanh, thủ lĩnh thương bộ, là thuộc hạ chủ yếu phụ trách sản nghiệp kinh doanh của Nhiếp chính vương, cùng ám vệ thủ lĩnh Liên Cẩm là hai đại chủ tướng thuộc hạ của Nhiếp chính vương.

      Mộ Dung Ý gật gật đầu, tú xuân phường kinh doanh bên thêu dệt, trải rộng khắp Giang Nam, có thể tiếp quản tú xuân phường, cũng năng lực nàng ta kém, sau này có nàng ta giúp đỡ quản lý, tiểu nha đầu nhõm chút.

      Phất tay cái, Ám Cửu lui ra.

      Ở trong phòng xử lý mấy quyển sổ con mới đưa tới, đứng dậy ra phòng, dự đoán là tiểu nha đầu cơm kia sắp làm cơm xong rồi, mình cũng nên qua, thể tiện nghi cho tên ăn hàng kia!

      Chỗ ghế lô của Tiêu Nguyên Bồi là Thu Vận các, trong gian phòng tách ra bởi tấm bình phong bằng gỗ khắc tranh tám cánh hoa lê hòa cùng với chim chóc và phong cảnh dòng suối dãy núi, bên ngoài có chiếc bàn chỉnh tề dùng để dùng cơm, bên trong có có cầm Phượng Vĩ, cờ ngọc bích, giường quý phi, phòng sách mọi thứ đều có, mỹ nhân ngồi bên lư hương đốt hương hoa lê trong veo thanh nhã, người khách dễ dàng vào trong sương phòng viết văn ngâm thơ, dâng hương đánh đàn, thưởng thức trà đánh cờ hoặc là thoải mái nằm nghỉ ngơi.

      Gian phòng này cũng là do Tào chưởng quỹ cố ý chuẩn bị để tỏ lòng coi trọng đối với Hàn Hàn, tất cả phương diện ở trong phạm vi năng lực của , đều được tuyển chọn tốt nhất.

      Người tiến vào gian phòng này chỉ cần trong lòng có nhã ý, tự nhiên có thể cảm thấy được phen tâm tư của chủ nhân.

      Đáng tiếc, tại ở phòng chính là kẻ có danh tiếng là ăn hàng.

      Mộ Dung Ý tới ngoài cửa, còn chưa vào, liền nghe thấy tiếng kêu rên của Tiêu Nguyên Bồi ở bên trong: "Thế nào còn chưa có làm xong đây, ta chết đói mất."

      "Công tử, người đừng vội, tục ngữ 'chậm công ra việc tinh tế', chắc hẳn là lần này Mạc nương làm món ăn tương đối khá phức tạp, cho nên phải chờ lâu chút." Đông Thanh ở bên an ủi, tiền cũng đưa cho người ta, đợi cũng được mà.

      "Ừ, ngươi cũng đúng. . . . đói. . . . ực. . . ." Tiếng uống nước.

      "Công tử, nếu người trước ăn điểm tâm lót dạ chút?"

      " muốn. . . . Ta muốn ăn cơm do Hàn Hàn nấu..."

      Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, "Hàn Hàn", gọi là thân thiết!

      Đưa tay đẩy cửa ra, cất bước vào.
      Last edited: 24/11/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw682 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49 : Làm người phải kính già trẻ
      Editor : Ôp

      "Hàn Hàn, ngươi làm xong. . . ." Nghe thấy tiếng cửa mở, Tiêu Nguyên Bồi kinh hỉ từ ghế đứng lên, nhìn thấy thân thể nho của Mộ Dung Ý, khuôn mặt tròn tròn lộ ra vẻ thất vọng, đầu nhìn nhìn về phía sau Mộ Dung Ý, "Thế nào chỉ mình ngươi, tỷ tỷ ngươi đâu?"

      Đối với tên ăn hàng này, Nhiếp chính vương đại nhân tỏ vẻ hoàn toàn thấy, bước chân thẳng qua, vững vàng ngồi ghế.

      "Ặc, ngươi gọi là Thanh Phong phải ?" Mắt Tiêu Nguyên Bồi rơi xuống người Mộ Dung Ý, nhìn Mộ Dung Ý tinh xảo đáng , nhịn được đưa tay muốn xoa bóp.

      Cảm nhận được động tác của Tiêu Nguyên Bồi, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi lóe lên, giống như núi băng phủ đầy bụi vạn năm nứt ra khe hở, mạnh mẽ lạnh lẽo tỏa ra hàn khí khắp người, trong nháy mắt đóng băng vạn dặm.

      Tiêu Nguyên Bồi nhịn được toàn thân run run, tay cứng nhắc giơ ở giữa trung, mặc dù thích ăn, nhưng cũng ngốc, tốt xấu gì cũng là đứa lớn lên trong đại gia tộc, năng lực quan sắc vẫn có, chỉ cảm thấy cái nhìn này của Mộ Dung Ý so với cha mình còn muốn khủng bố hơn, miệng nước bọt, lùi tay về, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, tròng mắt loạn chuyển, liếc ra phía ngoài cửa, dám lộn xộn nữa.

      Chỉ liếc mắt cái, Mộ Dung Ý thu hồi lại ánh mắt, vững vàng ngồi ở bên cạnh bàn im lặng.

      Đông Thanh đứng ở phía sau Tiêu Nguyên Bồi, nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Ý, chỉ cảm thấy công tử nhà mình đột nhiên trầm mặc nên có chút kỳ quái, phải biết rằng từ đầu theo tiến vào phòng, công tử chỉ kêu đói, chỉ cần ngoài cửa có tiếng động, liền dẫn đến cái đầu kia nhìn về phía cửa ngó lung tung, tại đột nhiên yên tĩnh lại, cũng làm cho nhất thời hiểu nổi.

      Hai mắt kỳ quái nhìn công tử nhà mình, thấy Tiêu Nguyên Bồi vẫn thành thành ngồi như cũ, trong lòng nhịn được thầm, thế nào công tử bỗng nhiên an tĩnh vậy, chẳng lẽ đột nhiên đổi tính?

      Trong lúc nhất thời, trong phòng im ắng người chuyện.

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhàng, Tiêu Nguyên Bồi hít hít mũi, con ngươi loạn chuyển trong nháy mắt yên ổn lại, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, xoay người chút từ ghế đứng lên, mấy bước chạy đến cửa chợt kéo cửa ra: "Hàn Hàn, rốt cuộc ngươi quay lại rồi!" Mắt rơi vào chiếc khay trong tay tiểu nhị theo phía sau Hàn Hàn.

      Hàn Hàn bất thình lình bị hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy khuôn mặt tròn vo kia của Tiêu Nguyên Bồi cười vô cùng xán lạn. Nhịn được đỡ trán, mũi người này cũng quá linh , ngửi mùi cũng biết là mình trở lại, cầm tinh con chó sao?

      Gật gật đầu: "Ừ, ta trở lại, rất đói phải ?" Cất bước vào bên trong.

      " sao, ta vẫn uống nước." Tiêu Nguyên Bồi vội vàng thối lui bước, nhường tiểu nhị theo sau cùng nhau vào, mắt tròn vo nhìn chằm chằm mỹ thực nháy mắt lần, khóe mắt thoáng nhìn vào Hàn Hàn tới bên cạnh bàn, vội vội vàng vàng mấy bước chạy tới, giật lại cái ghế: "Hàn Hàn, ngồi."

      Mộ Dung Ý ở bên nhìn loạt hành vi chân chó của Tiêu Nguyên Bồi, sâu trong con ngươi hẹp dài xẹt qua tia xem thường —— quả nhiên giống như điều tra, gặp được ăn liền hóa thân làm nô!

      Theo tin tức Ám Cửu điều tra đưa tới, trước năm tuổi Tiêu Nguyên Bồi tất cả đều bình thường, lúc năm tuổi mất tích khoảng thời gian, sau khi tìm trở về quần áo tả tơi còn hình dáng, sau đó liền trở nên siêu cấp thích ăn, nhất là thích ăn ngon.

      Tiêu lão gia chủ cùng Tiêu lão phu nhân đau lòng tôn tử, những ước trói buộc gì, còn dung túng mọi cách. Bởi vậy, mới có Tiêu Nguyên Bồi tại này trở thành bộ dáng ăn hàng.

      Liếc mắt nhìn tiểu nhị đứng ở bên: " đói, liền đưa đồ ăn ra, để cho đỡ nóng rồi hẵng bưng vào."

      Tiêu Nguyên Bồi ngồi ở bên nhìn chằm chằm vào mỹ thực, nghe thế cuối cùng cũng kéo ánh mắt ra, khuôn mặt tròn bày ra vẻ suy sụp, liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Ý có biểu tình gì, lại vội vàng đem ánh mắt về phía Hàn Hàn: "Hàn Hàn ——"biểu tình đáng thương giống như như con chó bị vứt bỏ.

      Hàn Hàn nhịn được buồn cười, vẫy tay với tiểu nhị: "Để thức ăn xuống, ngươi cũng lui ra ngoài ."

      Hôm nay Hàn Hàn làm ba món ăn canh, món là Chưởng Thượng Minh Châu, món cá hấp quế, món là cà chiên cùng với canh rau xanh đậu hủ.

      Chỉ ngửi thấy mùi, khiến người khác thèm ăn.

      Thấy đồ ăn được đặt bàn, Tiêu Nguyên Bồi rốt cuộc vui vẻ ra mặt, lộ ra hai hàm răng đều: "Thơm quá, sắc hương vị đều đủ, Hàn Hàn, thủ nghệ của ngươi quá tuyệt vời!"

      Mộ Dung Ý vô cùng xem thường liếc nhìn cái: "Heo!"

      Tiêu Nguyên Bồi kỳ quái quay đầu: "Làm sao ngươi biết ta cầm tinh con heo? Nãi nãi ta cầm tinh con heo thích ăn là chuyện hiển nhiên, có thể ăn là phúc, ta cũng cho là như vậy."

      Mộ Dung Ý: "..." Khuôn mặt nhắn tinh xảo nhíu chặt hơn.

      di.e,n,,da/nnlq.đonnn Hàn Hàn ở bên nín được cười, ăn hàng này cũng quá ngốc ?

      Tiêu Nguyên Bồi quay đầu nhìn Hàn Hàn, dịch dịch mông, miệng nuốt nước bọt: "Cái kia, tại có thể ăn chưa?" Món ăn là do Hàn Hàn làm, nên lễ phép, mình hẳn là phải hỏi Hàn Hàn chút.

      Hàn Hàn lấy chiếc đũa gắp miếng thịt vào trong bát Mộ Dung Ý, mặt mày cười đến cong lên: "Đói ăn , cần phải khách khí." Làm khó tên ăn hàng này đói thành như vậy còn có thể nhịn được.

      "Vậy ta liền khách khí!" Tiêu Nguyên Bồi hoan hô tiếng, nắm chiếc đũa lên gió cuốn mây tan bàn ăn, động tác vẫn rất nhanh mà ưu nhã như cũ, mắt tròn vo thỏa mãn nheo lại thành đường.

      Hàn Hàn phát , cùng tên ăn hàng như vậy dùng cơm cũng là chuyện tệ, nhìn đối phương vui vẻ ăn, cũng có thể làm cho khẩu vị mình đỡ hơn chút, ăn nhiều chút.

      Mộ Dung Ý lại cho là như vậy. Tay trắng nõn cầm chiếc đũa, nhìn phương pháp ăn như châu chấu trong mùa Tiêu Nguyên Bồi bàn, chân mày xinh đẹp nhịn được hơi nhíu, ánh mắt thâm trầm vui rơi vào người Tiêu Nguyên Bồi.

      Tiêu Nguyên Bồi động tác cứng đờ, dường như lại cảm nhận được khí lạnh giống như lúc nãy, lui lui cổ, giương mắt len lén nhìn Mộ Dung Ý cái, trong lòng nhịn được ủy khuất, phải là ăn nhanh chút sao, có cần thiết phải hung ác nhìn mình như thế ? Động tác lại chậm lại.

      Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt, chiếc đũa kẹp quả cà bỏ vào trong bát Hàn Hàn: "Ăn nhanh , nhìn chằm chằm người khác ăn ngươi có thể ăn no sao!" tên ăn hàng có cái gì tốt mà xem, còn nhìn hài lòng như vậy, quả thực là có ánh mắt!

      Hàn Hàn quay đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Ý nhìn mình, nháy mắt mấy cái, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Đứa này nghĩ như thế nào lại gắp thức ăn cho mình? sống với mình lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gắp thức ăn cho mình ? Ừ, trừ nửa đĩa gừng bọc đường lần trước kia!

      Mặc kệ vì sao, đây là tượng tốt, ít nhất đứa này biết quan tâm người khác, cười híp mắt khen ngợi câu: "Tiểu Phong Phong ngoan, biết đau lòng tỷ tỷ, thực lớn! Đến, đệ cũng nhiều ăn chút." Gắp miếng cá để vào trong bát Mộ Dung Ý.

      Mộ Dung Ý nhíu nhíu đầu lông mày, gắp thức ăn cho nàng chính là lớn? Cái logic gì thế? Đưa cá bỏ vào trong miệng, ừm, tay nghề con nhóc này thực tệ, cá làm ăn rất ngon.

      Sau khắc, Hàn Hàn lại gắp miếng cá để vào trong bát Tiêu Nguyên Bồi: "Tiêu công tử ngươi cũng nhiều ăn chút." Cha mẹ đứa là lão sư tốt nhất, mình nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, tự thể nghiệm giáo dục Tiểu Phong Phong học được cách quan tâm người khác.

      Tiêu Nguyên Bồi thụ sủng nhược kinh, vội vàng gắp trứng cút vào bát Hàn Hàn: "Sau này gọi ta Nguyên Bồi là được, ngươi cũng nhiều ăn chút."

      "Cảm ơn Nguyên Bồi." Hàn Hàn cười híp mắt cảm ơn. Còn dạy được Thanh Phong tiểu gia hỏa kiêu ngạo này học được cách lễ phép.

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn của Mộ Dung Ý triệt để đen xì, Nguyên Bồi? Gọi đúng là thân thiết!

      Lấy đũa lấy trứng cút trong bát Hàn Hàn bỏ lên bàn: "Ngươi gần đây mập rất nhiều, nên giảm cân, ăn cà!"

      Mập rất nhiều? Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, than bùn, làm sao trong mắt ngươi thấy tỷ mập vậy!

      Ý niệm trong đầu còn chưa nghĩ chưa xong, Mộ Dung Ý chỉ chỉ con cá trong đĩa: "Ta muốn ăn cá, xương nhiều quá, lấy ra !" Xem ngươi còn có thời gian gắp thức ăn cho tên ăn hàng kia !

      Hàn Hàn định mở miệng, muốn kháng nghị, liền nghe giọng nhàn nhạt của Mộ Dung Ý truyền đến: "Ngươi làm người phải kính già trẻ. Ngươi già, ta còn , làm người là phải làm!"

      Hàn Hàn hơi nghẹn ở trong miệng, ý là mình cần bảo vệ , cho nên phải gỡ xương cá cho ?

      Cắn cắn răng, than bùn, tỷ nhiều như vậy, làm sao ngươi chỉ nhớ kỹ câu này!

      Rất muốn rống to câu: "Ngươi giống thế kia sao đứa đáng ghét này!"
      Last edited: 24/11/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw682 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Cười cái cho tỷ xem
      Editor: Ôp

      Sau khi ăn xong, Tiêu Nguyên Bồi nhàn nhã tựa vào ghế, thỏa mãn sờ sờ bụng: "Sau bữa ngộ độc thức ăn hôm qua, rốt cuộc lại ăn bữa cơm no."

      "Ngộ độc thức ăn?" Ánh mắt Hàn Hàn chợt lóe, hiếu kỳ nhìn về phía Tiêu Nguyên Bồi, "Ngươi ngộ độc thức ăn?"

      Thấy hỏi, mặt Tiêu Nguyên Bồi tròn tròn thịt lập tức trầm xuống, lông mày nhíu nhía, đôi mắt to trừng trừng, mang theo ý phẫn nộ ràng: "Còn phải sao! Ta vốn nghe Thực Khách Cư hôm qua cho ra món ăn mới, gọi là cái gì mà 'Thiên hạ thái bình', nghĩ muốn qua nếm thử. Ai biết vừa mới cơm nước xong, liền hại ta thượng thổ hạ tả (Tào Tháo đuổi), nếu như mình ta như vậy cũng thôi, có lẽ là do thân thể ta xảy ra vấn đề, ai biết người trong tửu lâu chỉ cần ăn món ăn này, đều giống như ta, ăn nhiều, đợi ăn xong món khác liền bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh! Ngươi đây phải là hãm hại người sao! ràng đồ ăn có độc còn làm ngon như vậy, sau này ta cũng biết muốn có nên ăn lại hay đây!"

      Hàn Hàn gì, nguyên nhân người này tức giận chính là vì rối rắm việc sau này mình còn có thể ăn lại món ăn này hay hả?

      Quả thực là ngaoì dự tính, người bình thường phải đầu tiên lo lắng cho thân thể của mình được an toàn sao?

      Tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó thế nào ?"

      "Sau đó?" Tiêu Nguyên Bồi nháy mắt mấy cái, "Sau đó ta liền ."

      "Thực Khách Cư bồi thường ngươi sao?" Hàn Hàn thử nhắc nhở.

      "Bồi thường?" Tiêu Nguyên Bồi nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Đông Thanh, "Bọn họ bồi thường sao?"

      "Mỗi vị khách nhân bồi thường trăm lượng. Tiền chưởng quỹ cũng cho chúng ta trăm lượng." Đông Thanh đứng ở bên đáp.

      Tiêu Nguyên Bồi nghiêng đầu suy nghĩ chút: "Ngươi thế mới nhớ, hình như là có chuyện như vậy. Lúc đó ta cố gắng vào hỏi xem đầu bếp làm phần có độc được , nên cũng có chú ý."

      Khóe miệng Hàn Hàn co giật, cái này chẳng lẽ chính là kẻ coi tiền tài như rác trong truyền thuyết sao?

      Mộ Dung Ý kiên nhẫn nhíu mày, nhìn Mạc Hàn Hàn: " Hôm nay ngươi có việc gì nữa à?"

      Mộ Dung Ý nhắc tỉnh, Hàn Hàn mới nhớ tới: "Đúng rồi, ta còn phải mua đồ!" Liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên Bồi, "Ngươi ở đây lại nghỉ ngơi , ta còn có việc, trước." Ôm lấy Mộ Dung Ý liền ra ngoài.

      Mắt tròn vo của Tiêu Nguyên Bồi chớp chớp: "Mua thứ gì đấy, ta cùng với ngươi." Đứng lên định theo phía sau.

      chờ Hàn Hàn chuyện, giọng non nớt lạnh lùng của Mộ Dung Ý vang lên: "Xe bò quá , chở được." Quyết đoán cự tuyệt.

      Hàn Hàn gật đầu, xe bò còn phải bỏ thêm đồ đạc lên, xác thực là ngồi được, quay đầu lại cười cười: " cần, lần sau ."

      Vừa , ôm Mộ Dung Ý ra.

      **

      Trong Thực Khách Cư

      Lâm Vũ Dương nhìn sổ sách trong tay, khuôn mặt ôn nhuận lịch tao nhã nhìn ra nửa điểm gợn sóng.

      Tiền chưởng quỹ cùng Tiền Tùng đứng ở bên, đại khí cũng dám ra ngoài ngụm.

      Nhất là Tiền Tùng, trong lòng hận muốn chết, quanh năm đánh nhạn (chim nhạn), ngờ sáng nay lại bị ấu nhạn mổ vào mắt, làm hại khiến chủ tử gặp rắc rối lớn như vậy.

      Nhìn bộ dáng tiểu tiện nhân kia ràng là bị mình mê hoặc, ai nghĩ tới đảo mắt cái lại đưa đồ ăn có độc qua đây, ràng là đùa giỡn mình! Nếu như nhả ra khẩu khí này, hung hăng giáo huấn tiểu tiện nhân kia trận, họ Tiền của viết ngược lại!

      Tiền chưởng quỹ giương mắt nhìn công tử nhà mình cái, trong lòng bồn chồn, người khác biết, thế nhưng mình rất ràng, hôm qua ngoài bữa cơm phải bồi thường những năm ngàn lượng bạc ra, gần đây tình huống buôn bán còn ảm đạm như vậy... Chỉ vừa nghĩ, liền cảm thấy kinh hồn táng đảm, biết lần này công tử xử trí mình như thế nào!

      Giây lát, Lâm Vũ Dương buông giấy tờ xuống, mặt mày ôn nhuận chậm rãi câu ra chút ý cười, nâng mắt lên nhìn Tiền Tùng, "Ngươi , thực đơn này là do Mạc Hàn Hàn tự mình giao vào tay ngươi?"

      di.e,n,,da/nnlq.đonnn Nhắc tới chuyện này, Tiền Tùng lại sinh khí, đôi mắt trừng lớn: "Tiểu tiện nhân kia ràng là đùa giỡn ta! Còn món ăn này là do nàng mới nghiên cứu làm ra, còn lấy của ta năm mươi lượng bạc! Chờ xem lúc ta gặp lại nàng, có lột xuống lớp da của tiểu tiện nhân kia ..."

      Chân mày Lâm Vũ Dương hơi nhíu lại.

      Tiền chưởng quỹ cả kinh, tay nhanh chóng kéo Tiền Tùng: "Sao lại chuyện như thế với công tử hả!"

      Tiền Tùng sửng sốt, ngừng miệng, quay đầu nhìn phụ thân mình, lại nhìn nhìn Lâm Vũ Dương, chân tướng. Bình thường mình chuyện phải đều như vậy sao?

      "Thực đơn là do Mạc Hàn Hàn tự mình vào tay ngươi?" Lâm Vũ Dương nhìn chằm chằm Tiền Tùng, lại hỏi lần, giọng điệu hơi thâm trầm.

      Tiền Tùng gật gật đầu: "Đúng vậy." phải mình vừa mới trả lời sao, thế nào còn hỏi?

      Lâm Vũ Dương thu hồi ánh mắt, cầm lên phương pháp bên cạnh nhìn nhìn: "Thực đơn này là nàng đọc cho ngươi viết ?"

      Tiền Tùng gật đầu: "Đúng vậy. Nàng luôn ràng, nô tài phải khí lực rất lớn mới viết xong thực đơn này." Lúc về mình phải cũng bẩm báo cho công tử sao, thế nào còn hỏi nữa?

      Khóe mắt Lâm Vũ Dương hàm chứa ý cười sâu sắc: " ngờ thậm chí ngay cả ta cũng bị lừa gạt, có ý tứ!" Phất tay cái, "Các ngươi xuống , chuyện này liền dừng ở đây."

      Tiền Tùng ngốc lăng nhìn Tiền chưởng quỹ, chuyện này cứ như vậy xong à, thiếu chủ tử mắng chửi mình?

      Tiền chưởng quỹ thở ra hơi, vội vàng kéo Tiền Tùng hành lễ: "Nô tài xin cáo lui!" xong liền lui ra ngoài.

      Minh Kim có chút bất mãn: "Công tử, cứ buông tha như vậy sao, thế nhưng tửu lâu thua thiệt rất nhiều tiền đấy." Mặc dù biết cụ thể thua thiệt bao nhiêu, thế nhưng mỗi bàn trăm lượng, khẳng định ít.

      "Lần này trách . Là ta coi thường Mạc Hàn Hàn kia, vốn là ta kỳ quái, người có tâm tư thông minh như vậy làm sao lại là có đức hạnh thế kia, ra chính là nàng lừa gạt ta! Ngay cả ta cũng bị gạt, huống chi là Tiền Tùng." Lâm Vũ Dương khó có được lúc giải thích.

      Minh Ngọc nhíu mày: "Chẳng lẽ cứ quên như vậy sao?"

      "Đương nhiên phải. Nàng muốn diễn, ta liền bồi nàng diễn có sao đâu." Lâm Vũ Dương chậm rãi thu hồi phương pháp nấu ăn trong tay, trong khuôn mặt ôn nhuận xẹt qua tia sáng giống như sao băng.

      **

      ra từ trong tửu lâu, Hàn Hàn khoác áo lên xe bò chuẩn bị mua dụng cụ chế tác phấn.

      Ngồi ở xe bò, Mộ Dung Ý đầu ngoảnh sang, nhìn Hàn Hàn đánh xe: "Ngươi làm sao làm được?"

      "A?" Hàn Hàn chân tướng, quay đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Mộ Dung Ý nhìn mình chăm chú, nghi hoặc nháy mắt mấy cái, "Cái gì làm sao làm được?"

      "Khiến cho bọn họ thượng thổ hạ tả."

      "Thượng thổ hạ tả?" Hàn Hàn nghĩ đến đoạn đối thoại với Tiêu Nguyên Bồi, lập tức kịp phản ứng, mặc dù đứa này tuổi còn , thế nhưng là thông minh, chỉ sợ cũng đoán ra món ăn kia chính là do mình dạy cho Ngô Đại Nha, mới có câu hỏi này.

      Con ngươi xoay vòng, cười hề hề xảo trá nhìn chằm chằm Mộ Dung Ý: "Muốn biết?" Đứa này cả ngày bộ dáng ông cụ non, khó có được lúc hiếu kỳ, nhân cơ hội này đùa giỡn , mình cũng cảm thấy thiệt.

      Con ngươi đen nhánh hẹp dài của Mộ Dung Ý nặng nề, nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn lời nào.

      xác thực muốn biết. Món ăn kia mình cũng nếm qua, vì sao mình ăn có vấn đề gì, người trong Thực Khách Cư ăn lại xảy ra vấn đề. cho là Hàn Hàn có năng lực lớn có thể gian lận người đầu bếp Thực Khách Cư như vậy, khả năng duy nhất chính là, bản thân món ăn kia có vấn đề.

      Thấy Mộ Dung Ý nhìn mình chằm chằm lời nào, cằm Hàn Hàn nhếch lên đắc ý dương dương tự đắc: "Cười cái cho tỷ xem, tỷ cho đệ biết."
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw684 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :