1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá editor ơi

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33: Lâm Vũ Dương
      Editor: Ôp

      Bên trong trấn Trăm thước, cùng nổi danh với tửu lâu Như Ý là tửu lâu thực khách khác.

      Hai tửu lâu đông tây nằm con đường chính của trấn Trăm Thước, mỗi bên bá chủ phương, nhiều năm qua, minh tranh ám đấu ít, nhưng bên nào thắng được bên nào.

      Nhưng loại cục diện này lại bị phá vỡ trong nửa tháng nay.

      Kể từ sau khi tửu lâu Như Ý cho ra hai món ăn mới là cá chần nước sôi và thịt xào khô, lưu lượng khách bên thực khách cư thẳng tắp trượt xuống, giống như hôm nay.

      Trong sương phòng cao nhất ở lầu ba, Tiền chưởng quỹ lặng lẽ xoa cái trán ra đầy mồ hôi, xem nam nhân mặc tử y hoa bào đứng trước cửa sổ sương phòng nhìn chằm chằm xuống đại sảnh tửu lâu im lặng lên tiếng.

      Trong lòng thầm kêu khổ, biết thế nào bây giờ, Tam công tử Lâm Vũ Dương đến!

      nay buôn bán trong tửu lâu ngày càng lụn bại, hôm nay nhìn vào giống như có vị khách nào, vị trí khách quý trong sương phòng lầu hai tất cả đều trống , dưới đại sảnh lầu chỉ có ba bốn bàn ăn uống, chọn món ăn đơn giản nhất.

      là sợ cái gì, tới cái đó! Lát nữa Tam công tử hỏi tới, nên trả lời thế nào đây!

      Bên này lo lắng, nghe cửa sương phòng “két” tiếng vang lên, Tiền chưởng quỹ giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy gã sai vặt thiếp thân Minh Ngọc của Lâm Vũ Dương đưa cái hộp đựng thức ăn ra rồi vào: "Công tử, mua đồ ăn về."

      Nam tử y phục tử y hoa bào quay người lại, hé ra khuôn mặt nhu hòa dịu dàng ôn nhuận như ngọc, gật đầu: "Để bàn ."

      Minh Ngọc đáp tiếng, Minh Kim vội vàng tiến lên giúp tay đặt thức ăn nóng hổi lên bàn.

      Tiền chưởng quỹ vừa nhìn thức ăn được bưng ra từ trong hộp đựng, mặt trở nên xanh lè, đây phải là mấy món ăn mới ra của tửu lâu Như Ý sao!

      Món đầu tiên đặt trong chiếc bát bằng men sứ hình lá sen xanh, nửa bát nước canh tươi mát đỏ au trôi lềnh bềnh, thịt cá màu trắng chìm nổi ở giữa, nhìn thấy ngửi mùi thơm khiến cho người ta muốn lập tức động đũa, chính là màu sắc hương vị đều đủ - cá chần nước sôi, miếng thịt tươi non trơn nhẵn, ăn trăm lần thấy chán.

      Món thứ hai là cắt vuôn vuông thẳng thẳng ngăn nắp mấy khối thịt được đặt cây cải dầu xanh mượt ở , xanh nhạt hợp với tương hồng, làm cho người ta trước mắt sáng lên, đúng là thịt non da mỏng, vị thuần nước nồng, hương mềm dẻo ngấy - thịt xào khô, ăn nghĩ hai.

      Món thứ ba bưng ra chính là những khối tròn trịa vàng óng vàng óng đặt nghiêm chỉnh cái đĩa, theo động tác, khối vàng óng nhàng chuyển động qua lại, giống như sóng biển màu vàng kim, phía trang trí mấy cọng hành xanh biếc tươi mới, vô cùng đáng đẹp mắt.

      Lông mày Lâm Vũ Dương hình như hơi nhướn lên: "Đây là cái gì?"

      "Kim Ngọc Mãn Đường" Minh Ngọc bĩu môi, " là cho ra món ăn mới, tổng cộng chỉ có năm mươi bàn, đưa cho mọi người miễn phí thưởng thức. Chúng ta may mắn, đúng lúc lấy được." tình nguyện lấy được, ai mà hiếm lạ ăn ở tửu lâu Như Ý gì đó chứ!

      Nếu như Hàn Hàn ở đây, nhất định cười rất vui, cái gì Kim Ngọc Mãn Đường, ra chính là canh gạch cua đậu phụ. Nhưng mà suy nghĩ... nhóm người cổ nhân này đều mê tín, cho nên khi tạm thời nảy ra ý sửa lại cái tên Cát Tường thôi.

      "Kim Ngọc Mãn Đường?" Lâm Vũ Dương gật đầu, "Cái tên này cũng có chút ý tứ." Chờ sau khi đặt món cùng là lồng bánh bao hấp lên bàn, Lâm Vũ Dương vén bào tử ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tiền chưởng quỹ đứng bên mồ hôi lạnh chảy ròng, "Ngươi cũng ngồi , cùng nhau nếm thử chút."

      Tiền chưởng quỹ cả kinh, nhất thời gương mặt trở nên đau khổ: "Công tử?" Đừng nhìn Tam công tử bộ dáng ôn hòa khiêm nhường, ra tâm tư thâm trầm, hành quả quyết ngay cả lão gia hỏa bọn họ cũng cảm thấy bằng ..., nếu , sản nghiệp gia tộc Lâm gia cũng giao tay Tam công tử, tới ba năm nhảy lên vị trí thủ phủ kinh thành.

      Lâm Vũ Dương liếc : "Tiền chưởng quỹ muốn ăn?"

      Lời nhàng rơi vào trong lỗ tai của Tiền chưởng quỹ giống như tiếng nổ vang dội, vội vàng ngồi vào chỗ, dám nhiều hơn câu.

      Lúc này Lâm Vũ Dương mới cúi đầu, chiếc đũa kẹp lấy miếng thịt xào khô cách mình gần nhất, bỏ vào trong miệng tinh tế nhai: "Mùi hương thuần thúy thơm ngon, thịt bị cắt vụn nhưng bề ngoài nát ra, cái hay nhất chính là có mùi tanh của thịt heo, đúng là mỹ vị, Tiền chưởng quỹ, ngươi cũng nếm thử chút ."

      Lúc này Tiền chưởng quỹ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nghe công tử từng chút từng chút phê bình món ăn bàn, trong lòng ngừng kêu khổ, hiểu ý của công tử là gì. Chỉ có thể cố gắng tự bản thân trấn định nghe Lâm Vũ Dương thưởng thức nhận xét từng chút mỹ vị bàn.

      Rốt cục, giống như là Lâm Vũ Dương ăn no, để đôi đũa trong tay xuống, nhận lấy khăn Minh Kim đưa tới lau tay, "Tiền chưởng quỹ cảm thấy mùi vị mấy món ăn này như thế nào?"

      "Ăn ngon." Tiền chưởng quỹ cân nhắc trả lời.

      "Ồ, Tiền chưởng quỹ cũng cảm thấy ăn ngon sao?"

      biết công tử hỏi như vậy là có ý gì, Tiền chưởng quỹ giương mắt nhìn công tử của mình cái, chỉ thấy khuôn mặt của vẫn bình thản như cũ nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu: "Đúng là ăn ngon."

      "Vậy hương vị bánh bao này như thế nào?"

      "A, ăn cũng khá tốt." Tiền chưởng quỹ cảm giác mình trừ việc dám ăn ra, hình như cũng biết nên thêm gì nữa.

      "Nghe phương pháp làm bánh bao hấp này là bí quyết gia truyền của nương tên gọi Mạc Hàn Hàn??"

      "Vâng, lúc đầu cửa hàng bánh bao của tiểu nha đầu kia chính là ở trước quán trà đối diện với tửu lâu Như Ý, à, chính là nhà bán chao tại kia." Rốt cuộc chút hiểu , Tiền chưởng quỹ cuống quít .

      " ra là Tiền chưởng quỹ đối với lai lịch của bánh bao này lại ràng như thế, vậy lúc trước Tiền chưởng quỹ từng ăn qua bánh bao hấp này chưa?"

      Lúc trước? Tiền chưởng quỹ sửng sốt, mặc dù lúc trước nghe người ta nhắc qua bánh bao hấp này, nhưng suy nghĩ đến chỉ mất có hai mươi văn lồng gì đó, có thể nào ăn ngon được, nhưng chắc là do những bọn tiện dân kia chưa từng được nếm thử qua đồ ăn ngon, cho nên mới truyền thần kỳ diệu như thế mà thôi, nên lúc đầu hoàn toàn đếm xỉa tới, làm gì chịu ăn, chẳng qua là lúc này thiếu gia hỏi như vậy, ngẩng đầu đối diện với Lâm Vũ Dương lại giống như bản thân bị nhìn thấu hoàn toàn trong con ngươi kia, trong lòng run lên: "Chưa, chưa từng ăn."

      "A, nghe Tào chưởng quỹ tửu lâu Như Ý ngày thứ ba phái người mua lồng trở về thưởng thức, ngày thứ mười mua bí truyền bánh bao hấp, đồng thời,… " tới chỗ này, liếc mắt nhìn đầu Tiền chưởng quỹ thấp xuống gần như chạm cả đáy bàn, "Cùng ký kết khế ước hợp tác lâu dài với Mạc Hàn Hàn kia... Những thứ này, Tiền chưởng quỹ biết ?"

      Lúc này Tiền chưởng quỹ còn hiểu ý tứ của công tử là gì, sống uổng phí số tuổi lớn như vậy, nghe công tử như thế, trong lòng cũng hối hận ngừng, ra sớm hối hận, sớm biết bánh bao hấp này được hoan nghênh như thế, sớm biết Mạc Hàn Hàn đó còn chưa lộ ra hết sở trường các món ăn, sớm qua cướp người, làm gì có chỗ cho tửu lâu Như Ý, nhưng mà, thế giới vô dụng nhất chính là sớm biết, bây giờ gì nữa cũng muộn!

      Lúc này nghe công tử giết người thấy máu từng câu hỏi đến, khuôn mặt Tiền chưởng quỹ từng đợt đỏ bừng, còn kém phải chui xuống dưới gầm bànmà thôi.

      Thấy Tiền chưởng quỹ biết hối hận, Lâm Vũ Dương thu hồi ánh mắt: "Tốt lắm, việc đến nước này, ngươi cũng nên tự trách, sau này chú ý là được." Sau chuyện kia biết hối hận là được, có lần dạy dỗ này, sau này quan sát thấu triệt hơn.

      Nghe thấy công tử phạt mình, trong lòng Tiền chưởng quỹ càng thêm áy náy, "bụp" tiếng quỳ mặt đất: "Là nô tài có mắt tròng, mới bỏ lỡ cơ hội tốt, xin công tử trách phạt."

      Lâm Vũ Dương khoát khoát tay, để cho đứng lên: "Ngươi nhớ, 'Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi hướng', mặc dù thể quan sát kỹ càng, nhưng sau này cũng có thể là người có tầm nhìn. Chuyện này ngươi cần phải để ý đến, suy nghĩ làm thế nào để xử lý tốt chuyện khách nhân trong thực khách cư, coi như là lấy công chuộc tội ."

      xong, từ ghế thong dong đứng lên ra ngoài: " lâu đến trấn Trăm Thước dạo chút, nghĩ tới phong cảnh càng đẹp hơn xưa, tốt nhất là bây giờ bổn công tử nên tham quan lát."

      Mạc Hàn Hàn sao? Nghĩ đến tin tức người làm thăm dò được, con ngươi xinh đẹp dịu dàng của Lâm Vũ Dương hơi nheo lại, nương ở thôn quê lại học Khương Thái Công câu cá (*), con cá này còn bị nàng câu đến tay, quả là rất thú vị!

      (*) về điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công chỉ cho mọi người thấy được đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn.

      Còn cả việc chỉnh lão bản quán trà kia, hoàn hoàn là cùng người, ý định quỷ quyệt, đây chỉ là thôn sao? cũng phải nhìn chút mới đúng!
      Last edited: 31/10/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, honglak5 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34: Chuẩn bị làm mặt nạ
      Editor: Ôp

      Lúc này Hàn Hàn bón phân trong vườn rau của mình.

      là bón phân, ra chính là lấy xẻng rải đều số phân phơi khô vào trong đất.

      Mộ Dung Ý che lỗ mũi nhướng mày trốn đứng nhìn xa xa.

      Hôm qua Mộc Phong đưa tin đến, là độc người mình có manh mối, lâu nữa có thể chế ra thuốc khắc chế độc tính rồi.

      khi nghiên cứu chế tạo ra giải dược, mình tất phải quay về, nhưng mà. . . . Nhìn cơ thể nho của Mạc Hàn Hàn cầm xẻng gắng hết sức làm việc, chân mày khuôn mặt của Nhiếp Chính vương đại nhân nhăn chặt hơn, muốn rời khỏi, nhưng trong lòng lại thoát khỏi cảm giác vắng vẻ, loại cảm giác này tốt!

      Hàn Hàn rắc phân xong, nghiêng đầu thấy khuôn mặt Mộ Dung Ý xoắn xuýt đứng cách xa chỗ hàng rào, mặt mày trắng noãn tròn trĩnh như ngọc nhăn lại thành đoàn.

      Vỗ vỗ tay, lấy toàn bộ bao tay tự chế, mũ, khẩu trang, áo khoác người xuống. Chơi đùa dai hai ba bước chạy đến trước mặt Mộ Dung Ý, đưa tay muốn bóp mặt bánh bao của , trong miệng hì hì cười : "Tiểu Phong Phong, có phải nghĩ đến tỷ tỷ hay ?"

      Mộ Dung Ý cau mày, nhưng khó chịu né tránh giống như ngày thường.

      Ngược lại khiến cho Hàn Hàn có chút kinh ngạc, phải biết đứa này thích nhất là sạch , hôm nay tại sao lại khác thường tránh ra nhỉ. Thu hồi móng vuốt ngồi xổm người xuống nhìn Mộ Dung Ý: "Ơ, hôm nay sao đệ chê tỷ tỷ thối hoắc hả?"

      Mộ Dung Ý liếc nhìn nàng cái, con ngươi đen nhánh trầm trầm, nghiêng đầu tránh ra.

      Hàn Hàn gãi gãi đầu, hôm nay đứa này gân cốt bị lệch à?

      suy nghĩ nhiều, ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát tình huống cà chua sinh trưởng.

      Những cây non cà chua này năng lực thích ứng quả là rất mạnh, ban đầu mang về từ trấn chỉ được vài cọng có hình dáng cao hơn thước, chính là do những hạt giống này phát triển thành, tại cũng nảy ra cây con non nớt.

      Qua đoạn thời gian nữa, thời tiết nóng, những cây con dễ dàng cao lớn hơn, Hàn Hàn suy nghĩ chút, cảm thấy vẫn nên dùng dược khử trùng (sâu bọ) rải ít dưới gốc cây con này là tốt nhất.

      Dù sao cả quốc gia này cũng chỉ có mình nàng có lượng lớn cây con cà chua này, vạn nhất bị sâu phá hủy còn nữa, phí tâm tư vào được.

      Xác định cây cà chua mọc rất tốt, Hàn Hàn lại chuyển mắt xem những loại rau dưa khác, lúc này mới ra khỏi vườn rau, cẩn thận cột chắc hàng rào.

      Trở lại gian phòng gạch mộc, chỉ thấy Ngô Đại Nha cùng Ngô Mạc thị ngồi ở giường thêu y phục mùa hè.

      Ngô Đại Nha mười ba tuổi, hơn Hàn Hàn tuổi, dáng dấp so với Hàn Hàn lại cao hơn chút, mặc áo kép màu lam nhạt cúi đầu thêu hoa văn bộ y phục mùa hè.

      Thêu là việc chỉ có trong hộ gia đình lớn, giống như cuộc sống của các nàng hay những người giàu có trong thôn, bình thường có bộ y phục để mặc vào rất vui vẻ rồi, làm sao dư tiền mua chỉ màu thêu hoa lên y phục chứ.

      Cũng vì trước kia Ngô Mạc thị giặt quần áo cho đại gia đình ở trấn , thấy hình hoa văn y phục đẹp mắt nên cầu tú nương ở nơi đó dạy mình cách thêu, nghĩ đến ngày lễ ngày tết thêu hoa lên y phục của Hàn Hàn để dễ nhìn hơn chút.

      Từ sau khi Ngô Mạc thị thăm Ngô Trần thị lúc trước, hai nhà cũng chậm chậm bắt đầu qua lại, lần trước Ngô Đại Nha đến chơi thấy Ngô Mạc thị thêu hoa văn tay áo cho bộ y phục trắng tinh của Mộ Dung Ý, nên ba ngày bốn bữa tới đây chuyến, xin Ngô Mạc thị dạy mình cách thêu.

      Cứ như vậy, đôi khi Hàn Hàn về nhà, thấy Ngô Đại Nha với Ngô Mạc thị cùng nhau thêu thùa.

      Lúc này Ngô Đại Nha nghe tiếng bước chân, cũng biết hàn hàn trở lại, vội vàng xuống giường chào hỏi: "Tỷ tỷ về rồi." Xong nhìn lát xem có cái gì cần mình giúp tay .

      Nhìn thấy Mạc Hàn Hàn, ra trong lòng nàng có chút được tự nhiên.

      Người trong thôn đều nương nàng do bị cuốc cắt đầu lưỡi, cũng chỉ bởi vì nương nàng có ý định ác độc, khi dễ Hàn Hàn có cha nương che chở, phạm vào miệng lưỡi, mới bị Phật tổ trừng phạt.

      Mặc dù nàng cũng cảm thấy mẫu thân mình làm việc chuyện có chút quá đáng, nhưng cho cùng vẫn là nương ruột của nàng, có nữ nhi nào mà lại ghét bỏ cha nương mình cả. Cho nên mỗi lần thấy Hàn Hàn, vừa cảm thấy mình rất có lỗi với Hàn Hàn, lại vừa cảm thấy bởi vì Hàn Hàn, mẫu thân mình mới bị trừng phạt, cho nên, trong lòng thường hết sức khó chịu.

      Hàn Hàn có chút ấn tượng tốt nào với cả nhà Nhị gia, thấy Ngô Đại Nha ra ngoài chuyện, ôn hoà đáp tiếng: "Ừ, về." xong xoay người vào phòng của mình.

      Ngói trong phòng được đắp kín, chính phòng năm gian, đông tây hai bên mỗi bên ba gian, chỉ cần chờ đến lúc hoàn thành toàn bộ chọn ngày tốt để cả nhà chuyển sang là được.

      nay Mi Nương vẫn còn ở lại tửu lâu Như Ý để học tập xử lý công việc, chờ khi tìm được chỗ ở thích hợp tìm lý do đưa Mi Nương trở về.

      Trong lòng Hàn Hàn tính toán chuyện khác, tự nhiên lại càng chú ý đến Ngô Đại Nha.

      Thấy Hàn Hàn cứ như vậy bỏ qua mình sang bên, nhìn cũng nhìn mình cái, Ngô Đại Nha nhất thời mất hết mặt mũi, lại nghĩ về nhà của mình... cả năm qua cũng lui tới với nhà đại nãi nãi, bây giờ người ta xây nhà mới, chính mình lại đỏ mắt nhìn vào tiếp cận sang đây, đối phương nghĩ tới việc xem thường mình cũng đúng. Hơn nữa quả mình có chút ý khác bên trong.

      Bên này suy nghĩ, nghe giọng dịu dàng ôn nhuận nho nhã vang lên ngoài hàng rào: "Xin hỏi, trong nhà có người ?"

      "Có" Ngô Đại Nha nhanh chóng đáp lời, vội vã chạy ra mở cửa. Vừa nghe giọng này liền biết là phải người thôn mình, sợ là người trong cái tửu lâu gì đó tới.

      Hàn Hàn ở trong phòng mân mê cầm cây bút chì tự chế viết cách điều chế mặt nạ bằng thuốc bắc, nghe tiếng động phía ngoài nhướn mi, có người giúp mình tiếp đãi, chính mình lại tiết kiệm được công sức, chỉ cần nghe là được.

      Lâm Vũ Dương ngồi xe ngựa hoa mỹ nhưng khoa trương đường tìm kiếm hỏi thăm vất vả đến được nhà Hàn Hàn, vì bày tỏ thành ý, cố ý để cho Minh Ngọc Minh Kim đứng chờ ở bên cạnh xe ngựa, mình tự đến trước cửa bái kiến.

      nghĩ tới mình vừa dứt lời, nghe thấy giọng thanh thúy đáp lại, tiếp theo đó là tiếng chạy bộ dồn dập. Đứng ở ngoài cửa hơi lui về phía sau chút, nhịn được cau mày, đây chính người có tâm tư gian xảo- Mạc Hàn Hàn?

      suy nghĩ, cửa hàng rào "lạch cạch" tiếng bị kéo ra, nương mặc y phục áo kép màu lam khoảng mười hai mười ba tuổi xuất trước mặt.

      Ngô Đại Nha kéo cửa ra trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, người này là xinh đẹp!

      Dung mạo tinh sảo nhu hòa, mặt mày như quan ngọc, bộ cẩm bào màu tím quý giá tao nhã, mà công tử như trong tranh vẽ kia lại dùng khuôn mặt dịu dàng tươi cười với mình!

      Trái tim Ngô Đại Nha nhất thời đập rối loạn, "thình thịch, thình thịch" gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm hại nàng thể siết chặt phần áo ngực mới có thể thoáng ức chế xuống loại kích động này, ngốc lăng nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Dương, ngay cả chào hỏi cũng quên.

      Thấy đối phương mặt hoa si nhìn mình chằm chằm, lông mày Lâm Vũ Dương hơi hơi nhăn lại khó nhận ra, nhiều năm tu dưỡng giúp vẫn lễ phép duy trì mỉm cười, hơi chắp tay: " nương chính là Mạc nương?" Nhìn tuổi chắc phù hợp, chẳng qua hành vi thế này...

      Lúc này Ngô Đại Nha hoàn toàn đắm chìm trong "xinh đẹp" của đối phương, đâu còn nghe đối phương cái gì, thấy đối phương đặt câu hỏi, chỉ lo gật đầu: "Vâng."

      Đáy lòng Lâm Vũ Dương hơi thất vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Bánh bao kia là do nương làm?"

      "Công tử muốn ăn bánh bao sao? Nếu muốn ăn ta làm cho công tử." Lần này Ngô Đại Nha nghe , cho là người hâm mộ tìm đến để ăn bánh bao, mặc dù nàng biết cách làm, nhưng người trong nhà biết nha, mình cầu đại nãi nãi, đại nãi nãi nhất định dạy mình cách làm thế nào. Chỉ cần công tử này thích ăn... Ngô Đại Nha chỉ nghĩ tới cảm thấy tâm hoa nộ phóng (mở cở trong bụng).

      Lần này Lâm Vũ Dương nhíu mày , tại vẫn nghĩ ra, nương thô tục thế này tại sao có thể có ý tưởng thông minh như vậy, hoặc là tất cả mọi chuyện chẳng qua là do vận khí, hoàn toàn là tự mình suy nghĩ nhiều?

      Bất kể là như thế nào, nhìn đối phương trước mắt kém chút chảy cả nước miếng, dáng vẻ chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình, lúc này muốn ở đây lâu thêm tý nữa thực có chút khó khăn

      Chắp tay cái: "Hôm nay cần, ngày khác Lâm mỗ tới cửa bái phỏng sau." xong giống như chỉ sợ Ngô Đại Nha đuổi theo ngăn mình, quay đầu vội.

      "Àiiii" Quả Ngô Đại Nha muốn tiến lên ngăn cản lại, mắt nhìn đối phương chui vào chiếc xe ngựa xa hoa mình chưa từng thấy qua bao giờ, bên cạnh xe ngựa còn có hai gã sai vặt mặt mũi nghiêm túc đứng thẳng, trong lòng run lên, do dự trong chốc lát xe ngựa rồi.

      Ngẫm nghĩ thấy đối phương ngày khác tới cửa bái phỏng nữa, lập tức cảm thấy có chút hi vọng, chỉ cần sau này mỗi ngày mình đều đến đây là được!

      Hàn Hàn ở trong phòng nghe hiểu, sợ là lại có người muốn đến khai thác gì đây.

      Mặc dù người như vậy nhiều lắm, nhưng qua mấy ngày nay cũng có tới hai ba kẻ, có Ngô Đại Nha giúp đỡ xử lý, quả là mình được giảm bớt chút chuyện.

      Lập tức càng thêm an tâm bắt đầu viết phương thuốc làm mặt nạ.
      Nga Nhi, honglak, huyenlaw686 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35: Tỷ giúp đệ đánh
      Editor: Ôp

      "Công tử, chúng ta cứ về như vậy?" Minh Kim ngồi ở vành xe vội vàng hỏi, trong lòng có chút buồn bực, mục đích của công tử tới đây đương nhiên nhất thanh nhị sở (*), nhưng sao khi nhìn thấy người, chưa xong hai câu rồi?

      (*) Nhất thanh nhị sở: hai ràng =>> Biết ràng mọi chuyện

      "Nếu sao?" Trong xe ngựa truyền đến giọng ôn hòa như cũ của Lâm Vũ Dương, nhưng so với thường ngày lại nhiều hơn tia lạnh lẽo.

      Cổ Minh Kim co rụt lại, dám lên tiếng, từ lớn lên cùng với công tử, tự nhiên có thể nhạy cảm phát ra được công tử gia mất hứng.

      Minh Ngọc lặng lẽ chọt chọt Minh Kim, gắng sức nháy mắt mấy cái, lặng yên tiếng động há mồm: "Ngươi là ngu ngốc, nhìn thấy bộ dáng nương đó còn kém chuyện ăn sống công tử luôn sao? Chẳng lẽ ở lại nơi đó chờ công tử bị người ta vô lễ hả!"

      Minh Kim trợn mắt hất tay ra, vẻ mặt vô tội: "Nhưng bí truyền kia chính là của nữ nhân kia, sớm muộn cũng phải tìm nàng thăm hỏi mà. phải công tử , mọi việc chỉ cần kết quả, biết quá trình, vì đạt được mục đích, sợ hy sinh chút ích lợi bản thân cũng có thể sao?"

      Minh ngọc trường mắt, cầm lấy roi ngựa gõ lên đầu Minh Kim: "Thúi lắm! Ý ngươi là công việc quan trọng hơn nên thà hy sinh nhan sắc sao?"

      Minh Kim ôm đầu: "Chẳng lẽ cứ tính như vậy?"

      "Hai người các ngươi rất rỗi rãnh có phải hay ?" Giọng dịu dàng ôn nhuận từ trong xe ngựa truyền ra, lập tức ngăn lại hai người đấu đá tiếng động.

      "Ha ha, rảnh rỗi." Hai người cười khan tiếng, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ đàng hoàng đánh xe, dám la lối nữa.

      Trong buồng xe, bên cạnh bộ bàn cờ bạch ngọc tinh xảo, ngón tay thon dài như ngọc của tử y nam tử nắm quân cờ đen lâu vẫn chưa hạ xuống, hồi lâu, quân đen "cạch" tiếng rơi vào ngay giữa bàn cờ, nước quyết định cả càn khôn.

      Lâm Vũ Dương thở hơi dài nhõm, mặc dù dùng nam nhân kế đối với có chút ti tiện, nhưng mà... Mọi việc chỉ cần kết quả là tốt rồi! Trong đầu tinh tế suy tư phen, hình như Tiền chưởng quỹ có đứa con trai, dáng dấp rất tuấn tú, tuổi lớn lắm, cũng là lão thủ trong chuyện tình nam nữ, chuyện này để cho đến làm, cũng coi như thay Tiền chưởng qũy lấy công chuộc tội.

      **

      Hàn Hàn là người nghĩ đến phải lập tức làm ngay, trong lòng quyết định chủ ý muốn chế tác mặt nạ bằng thuốc Đông Y, nên lập tức bắt tay vào chuẩn bị, mở ra cái rương của mình, lấy bạc từ trong đó bọc vào người.

      Cổ đại chỉ có đậu phụ, có đậu hủ non, tiền này chính là Hàn Hàn đổi lấy phương pháp chế biến đậu hủ non cho Tào chưởng quỹ, tổng cộng đổi được ngàn lượng.

      Đưa người khác có thể cầm bí truyền chế luyện đậu hủ non của mình bán ra bên ngoài, nhưng Hàn Hàn đối với chuyện này lại có hứng thú, cảm thấy bản thân có tinh lực lớn như vậy để quản cái đó, chẳng bằng bây giờ đổi chút tiền, hơn nữa, dù sao trong tửu lâu cũng có phần lợi nhuận của mình, bí truyền giao cho Tào chưởng quỹ, coi như nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.

      Tin tưởng Tào chưởng quỹ là thương nhân khôn khéo, biện pháp giữ bí mật của bí truyền đậu hủ non này còn làm tốt hơn so với mình.

      Cầm bạc, Hàn Hàn khoác chiếc áo rồi lên xe bò về phía trấn .

      Xe vừa ra khỏi cổng, chỉ thấy Mộ Dung Ý bước ngắn từ bên ngoài trở lại.

      "Tiểu Phong Phong, tỷ muốn trấn , đệ có hay ?" Nhìn Mộ Dung Ý căng chặt khuôn mặt nhắn, nhớ tới lúc mình làm vườn thấy có cái gì đúng, Hàn Hàn vội vàng nhảy xuống xe bò kêu lớn.

      Lúc con ngươi giăng đầy u ám của Mộ Dung Ý thấy Hàn Hàn, khuôn mặt nhắn căng thẳng hơi hòa hoãn xuống.

      vừa mới nhận được tin tức, kinh thành truyền chỉ xuống, đối tượng gả phải là trưởng nữ dòng chính Trần Thu Thủy của Trần Thương, mà là nữ nhân chưa từng nghe qua, thứ nữ dòng chính Trần Y Nhân.

      đường là đường Nhiếp Chính vương, cho phép thứ nữ chưa từng nghe qua làm vị hôn thê, là buồn cười! Buồn cười hơn chính là, đạo ý chỉ này lại là người cha tốt kia của cùng với Tăng thị cầu xin, cái gì mà đành lòng làm trễ nãi thanh xuân tốt của Trần Thu Thủy, cho nên cầu xin lui xuống người khác.

      Mặc dù từ lúc còn rất , đối với phụ thân thên danh nghĩa kia của mình ôm kỳ vọng gì hơn, nhưng mà, thấy cha mình liên hiệp với người khác cùng nhau đối phó mình, trong lòng vẫn nhịn được đắng chát, may mắn, bên cạnh còn có tia ấm áp, sau này, cũng chỉ cần bảo vệ tốt tia ấm áp này là được rồi.

      Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn vẻ mặt thân thiết tới, đưa ra bàn tay bé có vẻ hơi thô xoa xoa khuôn mặt của mình, đáy mắt khỏi cảm thấy nóng lên, nhanh chóng cúi chặt đầu vào trong ngực Hàn Hàn lời nào.

      Phản ứng Mộ Dung Ý rốt cuộc là dọa sợ Hàn Hàn, phải biết hai tháng ở cùng đứa hung dữ này, đây là lần đầu tiên chủ động " thương nhung nhớ" với mình nhỉ? Hơn nữa tâm tình cũng đúng cho lắm, chẳng lẽ bị khi dễ?

      Vừa nghĩ như thế, cả người Hàn Hàn đều bình tĩnh, ôm thân thể nho của Mộ Dung Ý, giọng mang theo nộ khí: "Có phải bị khi dễ hay ? cho tỷ biết, kẻ nào dám khi dễ đệ, tỷ giúp đệ đánh !" Mặc dù đứa hung dữ này bình thường thể ra khó chịu, nhưng phải là người thích gây chuyện, nếu như đánh nhau, nhất định là người khác khi dễ trước.

      Cổ họng Mộ Dung Ý xiết chặt, núp ở trong ngực Hàn Hàn lời nào, đáy lòng lại ấm áp, đây là lần đầu tiên trong hai mươi chín năm qua có người muốn vì mình làm chỗ dựa,… mặc dù cũng cần.

      "Đệ phải chứ, bình thường phải miệng lưỡi đệ luôn bén nhọn sao, cho tỷ, rốt cuộc là ai khi dễ đệ, tỷ đánh đến lúc cha mẹ cũng nhận ra mới thôi." Thấy Mộ Dung Ý chỉ buồn bực cúi đầu lời nào, Hàn Hàn càng thêm gấp gáp, nàng luôn luôn bao che người của mình, khi dễ nàng có thể, khi dễ thân nhân của nàng được! Cho dù có bị kéo xuống lớp ngụy trang, dẫn tới phòng bị của đám người thôn trưởng, nàng cũng phải vì Tiểu Phong Phong hả giận!

      "Chỉ bằng tay chân gầy gò xíu này của ngươi mà có thể đánh người khác nào?" Giọng buồn buồn từ trong ngực truyền tới.

      Thấy Mộ Dung Ý chuyện, Hàn Hàn thở ra hơi, lôi thân thể nho của từ trong lòng ngực ra ngoài: "Bọn họ đánh đệ?" Nhìn hai bên chút, áo quần chỉnh tề, có đất, mặt cũng có vết thương.

      Trong lòng Mộ Dung Ý được tự nhiên, mặt lại kéo ra nụ cười : " ai khi dễ ta, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

      Lần này Hàn Hàn càng thêm khiếp sợ, trời... Trời ạ, đứa hung dữ này cười, lại cười! Biết hai tháng này, đây là lần đầu tiên cười! Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Tại sao mọi chuyện đều trở nên bình thường!

      "Ngươi nhìn cái gì chứ?" Thấy Hàn Hàn chuyện đột nhiên nhìn mình, Nhiếp Chính vương đại nhân có chút bất mãn, đưa tay học dáng vẻ của Hàn Hàn kéo kéo khuôn mặt nhắn của nàng, ừm, ràng gương mặt này so với lúc mới nhìn thấy tốt hơn rất nhiều, trắng, còn có thịt, nhéo lên thấy nhám mà trơn bóng, xúc cảm tay tệ.

      Hàn Hàn hoàn toàn chú ý tới động tác của Mộ Dung Ý, thấy hỏi, thu hồi ánh mắt: "Tỷ nhìn chút mặt trời hôm nay có phải mọc từ hướng tây hay , đệ lại có thể nở nụ cười!"

      Mộ Dung Ý thu hồi tay, lông mày nho hơi nhướn lên: "Ta vốn cười được!" Chẳng qua là có chuyện đáng giá để cao hứng, cho nên chưa bao giờ cười thôi!

      Thấy Mộ Dung Ý khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo như xưa, tâm Hàn Hàn mới hoàn toàn để xuống, đưa tay bóp khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Ý: "Thôi , biết đệ thời gian dài như vậy, tỷ cũng gặp đệ cười bao giờ, hừ hừ, còn tưởng rằng đệ cười lên rất khó nhìn cho nên mới dám cười đấy." Ôm lấy thân thể nho của , ", tỷ dẫn đệ trấn chơi."

      Gò má Mộ Dung Ý tránh né ma trảo của Mạc Hàn Hàn, trong lỗ mũi "xuy" tiếng: "Chính là ta sợ ngươi tự ti."

      "Này, tỷ đệ đứa bé hung dữ kia, có người như vậy với nương sao? Cẩn thận sau này trưởng thành cưới được vợ."

      " cần ngươi quan tâm!"

      "Hừ, đây chính là đệ đấy, đến lúc đó tỷ xem đệ cưới con cọp mẹ trở về, cả ngày để đệ quỳ chà xát y bản!"

      "Nữ nhân chính là hoang tưởng!"

      ...

      "Tiểu Phong Phong."

      "Ừ "

      "Sau này có người dám khi dễ đệ, đệ hãy cho tỷ biết, tỷ giúp đệ đánh , biết ? Đệ cần phải chịu đựng đâu đấy."

      "Nữ nhân, sau này có người dám khi dễ ngươi, ngươi hãy cho gia biết, gia giúp ngươi hả giận, biết ?"

      tiếng thét lớn cất lên: "Tiểu tử thúi, chưa đủ lông đủ cánh mà dám ở trước mặt tỷ xưng 'Gia', muốn tìm đánh đúng ."
      Last edited: 31/10/15
      Nga Nhi, honglak, huyenlaw687 others thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      Họ Lâm có pải nam phụ ko nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :