1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.1: Phản ứng khắp nơi.

      Trong phòng im ắng, Hàn Hàn ngồi xe ngựa hồi lâu, tuy xe ngựa có đệm lót rất dày bằng gấm, nhưng vẫn có thể cảm thấy xóc nảy như cũ, hai canh giờ cứ xóc nảy liên tục, sớm cực kì mệt mỏi.

      Sau khi hạ nhân mang thức ăn qua, ăn đơn giản chút, rửa mặt xong tranh thủ thời gian ôm chặt tiểu hồ ly lên giường ngủ. Áo ngủ bằng gấm, tất cả đồ giường đều là mới, chăn được làm từ loại gấm tốt nhất sờ vào vừa mềm mại lại thoải mái, Hàn Hàn thỏa mãn lăn cái ở giường, ôm tiểu hồ ly ngủ say.

      Vì vậy, khi Mộ Dung Ý tiến vào nàng tý cảm giác nào.

      Tiểu hồ ly ru rú trong lòng Hàn Hàn, nghe được động tĩnh lỗ tai động động, có cảm giác nguy hiểm, nghiêng đầu, tiếp tục ngủ. Tuy biết đối phương tỉnh lại Mộ Dung Ý vẫn nhịn được khống chế hô hấp, cố gắng bước chân khẽ tới.

      cần đốt đèn, vẫn có thể nhìn thấy đống nho giường kia.

      Trước kia khi độc của phát tán biến thành tiểu hài tử cảm thấy, tại xem ra, tiểu nha đầu này vẫn còn ít so với trong trí nhớ của . Nhưng chính là thân thể xinh như vậy, khiến lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ấm áp thuần khiết, vì bảo vệ phần ấm áp này, có thể dùng cả thiên hạ để đổi.

      Điều chỉnh hô hấp, cố gắng để mình bình tĩnh chút, cởi áo khoác ra thuận tay đặt ghế bên cạnh, từ từ qua, dung nhan của tiểu nha đầu trước mắt càng ra ràng, khóe môi từ từ lộ ra cười, nhưng rất nhanh, ý cười ngưng lại, ánh mắt lãnh mị rơi vào đống lông lá xù xì chôn ở trong ngực Hàn Hàn.

      Mày kiếm tuấn hơi hơi nhíu lên: Đó là cái gì? Nửa tháng gặp, khi nào tiểu nha đầu này có thói quen ôm đồ ngủ rồi hả ? Ngón tay thon dài nắm lấy tiểu hồ ly dần dần kéo ra bên ngoài, lộ ra tiểu hồ ly.

      "Chi chi", Ngươi là ai, buông ra! Tiểu hồ ly quơ móng vuốt kêu lên. Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý nheo lại, ánh mắt cảnh cáo liếc qua, tiểu hồ ly lập tức ngậm miệng, con ngươi đen láy co rụt lại: Khí tức nam nhân này quá khủng bố!

      Cảm giác được thứ mềm mại trong lòng muốn chạy , Hàn Hàn mơ màng đưa tay bắt bắt lấy cái đuôi của tiểu hồ ly, động miệng :

      "Tiểu Phong Phong, ngươi muốn đâu?"

      "Tiểu Phong phong?" Con ngươi hẹp dài lãnh mị của Mộ Dung Ý lập tức bộc phát ra lạnh lẽo cực hạn bắn về phía tiểu hồ ly trong tay, tay xách tiểu hồ ly lên đưa đến trước mắt, d.d.l0q0d "Nàng gọi ngươi là Tiểu Phong phong?" Mày kiếm tuấn càng chau lại, vài ngày thấy, là gan con nhóc này càng lớn, lại dám đặt tên người con súc sinh!

      "Chi chi" Tiểu hồ ly vội vàng lắc đầu, thân là linh hồ, cảm giác với khí tức của toàn bộ sinh vật đều cực kỳ nhanh nhạy, nhất là trước mắt nam nhân khủng bố này, khí tức băng lãnh thị huyết toàn thân khiến nó cảm thấy nếu nó dám gật đầu chính là muốn não đại của mình nữa rồi.

      Nghe thấy tiếng kêu của tiểu hồ ly, Hàn Hàn từ từ tỉnh lại: "Tiểu Phong Phong?" Mộ Dung Ý nhanh tay điểm huyệt ngủ của nàng, đầu Hàn Hàn trầm xuống, tiếp tục ngủ.

      Làm xong những thứ này, Mộ Dung Ý nhìn tiểu hồ ly trong tay cái, khí tức lãnh mị lại tràn đầy, vung tay lên, mở cửa sổ ra, tiểu hồ ly bị văng ra theo quỹ đạo đường pa-ra-bôn, nếu súc sinh này phải là do tiểu nha đầu mang đến, tuyệt đối lột da nó làm cổ áo.

      Đôi chân thon dài chân nhàng xoải bước đến giường, thân thể thuận thế nằm xuống, tay ôm chầm eo mảnh khảnh của Hàn Hàn ôm vào trong lòng. Thân thể mảnh khảnh quá mức ru rú trong lòng , cảm giác giống như ôm đại hài tử vậy, lông mi Mộ Dung Ý vặn vặn, thân thể gầy gò như vậy, phải bồi bổ tốt mới được, ừm, ngày mai để Mộc Phong xem xét cho nàng kĩ càng.

      Hương thơm ấm áp quen thuộc kéo tới, mí mắt Mộ Dung Ý nhắm lại, rất nhanh ngủ. Từ sau khi trở về vương phủ, đây là lần đầu tiên có thể ngủ say và thỏa mãn như vậy.

      Đối lập với nơi yên tĩnh ấm áp này, ở kinh thành khó ngủ cả đêm.

      Bên trong phủ Thái Phó.

      "Ngươi cái gì? Vương gia mà lại đón đầu bếp nữ vào phủ?" Trần Y Nhân buồn bực vung tay lên, bộ đồ sứ quý báu rơi đất, vỡ thành mảnh.

      Da đầu tiểu nha hoàn phía dưới căng thẳng: "Vâng, nghe sau khi Vương gia ở tửu lâu Như Ý nếm qua lần, rất tán thưởng những đồ ăn mới này, cố ý đến trấn Trăm Thước mời nữ đầu bếp kia làm đầu bếp nữ riêng trong phủ."

      " hưu vượn, làm sao Vương gia có thể vì ham mê ăn uống lại nghênh đón đầu bếp vào phủ! Ngươi cũng dám dối người khác, khua môi múa mép, quả thực vô liêm sỉ! Người tới, kéo nàng xuống vả miệng cho ta!" Trần Y Nhân trừng mắt hạnh giận dữ .

      "Tiểu thư, nô tỳ có, lời nô tỳ đều là !" Tiểu nha hoàn sợ tới mức lạnh run, vội vàng dập đầu,

      "Bọn sai vặt phía dưới đều truyền như vậy, đầu bếp nữ này ngồi kiệu vào từ cửa chính."

      "Vẫn còn kéo xuống." Bội Nhi nhíu mày, ánh mắt nhìn sang nhóm người, thấy tiểu thư rất tức giận sao! Lập tức có hai bà tử lên kéo tiểu nha hoàn này xuống.

      "Ngồi kiệu vào cửa chính?" Giọng Trần Y Nhân bỗng nhiên cất cao, trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn,

      "Ngươi ràng cho bản tiểu thư, chuyện tới cùng là như thế nào? Nếu dám có câu dối, ta đập nát miệng của ngươi, bán đến kĩ viện hạ đẳng nhất!" Nghe thấy Trần Y Nhân vẫn còn hỏi tiếp, hai bà tử lập tức dừng chân lại, kéo tiểu nha hoàn trở về. Lúc này tiểu nha hoàn hình như bị dọa đến u mê, nàng chỉ là mua tin tức từ gã sai vặt bên trong phủ, nhớ đến tiểu thư luôn luôn nhớ đến Nhiếp Chính vương gia, hôm nay nghe được tin tức này cho tiểu thư biết, chừng tiểu thư có thể nhìn nàng lần, nâng lên cấp bậc của mình.

      Nhưng ai lại nghĩ tới, cấp bậc được nâng lên mà mạng cũng mất luôn, vừa sợ vừa hối hận, vội vàng hết tới tin tức mình nghe được ra.

      "Ta tin, có khả năng! Cửa chính của vương phủ ngay cả hoàng thượng cũng phải dừng lại hạ kiệu vào, tiểu thôn như nàng ta, dựa vào cái gì mà ngồi kiệu vào! cửa bên cất nhắc nàng! Dám lừa gạt bản tiểu thư, kéo tiện tì xuống đánh chết cho ta!" cốc trà rơi xuống, Trần Y Nhân đứng lên hung hăng đạp vào ngực tiểu nha hoàn cước. Thân thể tiểu nha hoàn lảo đảo cái, bị hai bà tử bắt được cánh tay, che miệng kéo xuống.

      "Ta tin, nhất định là tiện tì kia bịa ra ta, làm sao Vương gia có thể nghênh đón tiểu thôn vào phủ, được, ngày mai ta muốn đích thân xem!" lại hai vòng, Trần Y Nhân nắm chặt khăn kinh sợ thôi.

      "Có cái gì thể tin, tại chỉ sợ toàn bộ kinh thành biết , nữ đầu bếp kia là do quản ở Nhiếp Chính vương phủ tự mình đón về, chậc chậc,. . . Cũng chỉ mình ngươi tự lừa mình dối người ở trong này thôi!" giọng nam thanh thúy truyền đến từ bên ngoài, Trần Y Nhân càng tức giận, hung tợn trừng nam tử tới: "Người nào cho ngươi vào, ngươi ra ngoài cho ta!"

      "Chậc chậc, tỷ tưởng ta thích vào đây lắm sao? Ta chỉ là nghĩ mặc dù ngươi được tốt, nhưng dù gì cũng là Nhị tỷ của ta, làm đệ đệ như ta, nghe được tin tức này tất nhiên muốn báo cho ngươi biết, nghĩ tới có người trước, xem ra ngươi rất quan tâm đến Nhiếp Chính Vương nha." Ánh mắt Trần Tử Ngọc nhìn qua mảnh sứ vỡ trong phòng, che dấu vui sướng khi người gặp họa trong mắt chút nào.

      "Phi, chỉ tự dán vàng lên mặt mình, ta mới có người đệ đệ như ngươi, ngươi cũng chỉ là. . ." Trần Y Nhân lửa giận càng tăng vọt, trừng mắt hạnh nhìn Trần Tử Ngọc, hận thể nhào lên cắn ngụm, được nửa, bị giọng nữ cắt ngang:

      " cũng chỉ là cái gì?" Mặt Trần Y Nhân biến đổi, thấy ngoài cửa có nữ tử trung niêm đoan trang phú quý tầm bốn mươi tuổi tới.

      "Nương, sao người lại đến đây?" Trần Y Nhân tuy ương ngạnh, nhưng đối với mẫu thân của mình lại cực kỳ e sợ, sắc mặt thay đổi mấy lần, lên muốn đỡ nữ tử này. Trung niên nữ tử, cũng là mẫu thân của Trần Y Nhân Tôn phu nhân cũng cự tuyệt, khoát lên cánh tay lên tay Trần Y Nhân, tay chỉ qua:

      "Ngươi nha, chút dáng vẻ làm tỷ tỷ cũng có, có tỷ tỷ đệ đệ như vậy sao?"

      "Nhị tỷ ngay cả điểm cũng tốt như đại tỷ, nào có ai làm tỷ tỷ như vậy, cả ngày chỉ biết đánh chửi, ta là đệ đệ của nàng, cũng phải nô tài của nàng." Trần Tử Ngọc lộ ra nét mặt vui sướng khi người gặp họa, bất mãn cáo trạng.

      Tôn phu nhân trừng mắt nhìn : "Y Nhân có dáng vẻ làm tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi có dáng vẻ làm đệ đệ sao? Đừng cho là ta biết những cái cong cong quẹo quẹo này của ngươi. Buổi tối ngủ được, ngươi chạy đến nơi này làm cái gì?"

      "Ta đâu có cong cong quẹo quẹo!" Trần Tử Ngọc càng bất mãn, "Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở nàng Vương gia đón đầu bếp nữ vào phủ, ai ngờ nàng thấy được lòng tốt của ta!"

      "Giả bộ tốt bụng, cái gì mà tốt bụng nhắc nhở, ràng ngươi vui sướng khi người gặp họa có." Trần Y Nhân tức giận đỏ bừng mặt.

      "Mặc kệ là tốt bụng nhắc nhở, hay vui sướng khi người gặp họa, tình của nữ nhân, nam tử như ngươi tham gia làm cái gì, còn nhanh về ngủ!" Tôn phu nhân khiển trách tiếng, vui nhìn Trần Tử Ngọc.

      "Ngủ ngủ, tỉnh ngủ tìm Tiểu Đào Hồng của ta, hừ, vừa ôn nhu vừa dễ chịu, về sau để bảo ta tham gia những chuyện như thế này ta cũng thèm tham gia!" Đầu Trần Tử Ngọc quay ngoắt ra ngoài.

      "Phi, có tiền đồ!" Trần Y Nhân lộ ra vẻ mặt xem thường.

      " có tiền đồ ngươi có tiền đồ hả ?" Tôn phu nhân trừng mắt nhìn nàng.

      "Nương, người khác là đồn quá thôi, cái đầu bếp nữ như nàng, dựa vào cái gì mà từ cửa chính vào." Trần Y Nhân ôm cánh tay Tôn phu nhân cánh tay, trong lòng cực kì ủy khuất.

      "Ngươi cũng biết nàng là đầu bếp nữ?" Tôn phu nhân chỉ tiếc rèn sắt thành thép điểm điểm cái trán của nàng, "Mặc kệ nàng từ vào từ nơi nào, cũng chỉ là hạ nhân, tại Vương gia ăn đồ ăn do làm nàng, đánh giá cao liếc nhìn nàng cái, chờ ngày nào đó ăn ngấy, còn nhớ được nàng là ai sao? Về sau ngươi gả vào vương phủ phải làm chủ tử đoan trang, nàng dù có mặt mũi nhưng có thể bước qua ngươi ? Hơn nữa, Vương gia quyền cao chức trọng, ngày sau nữ nhân trong nhà nhất định thể thiếu, chỉ vì cái đầu bếp nữ mà ngươi cứ trầm ổn như vậy, làm sao đối phó với những nữ nhân của ? Lời của ta ngươi phải cẩn thận ngẫm lại, hai ngày này cho phép ra phủ, suy nghĩ cẩn thận lại ." xong, cũng nhìn sắc mặt Trần Y Nhân, đứng dậy luôn.

      Vừa rồi Trần Y Nhân cũng là bị ghen tị làm váng đầu, tại được chính mẫu thân của mình chỉ ra cũng lập tức hiểu được, nhất thời đắc ý, mặc kệ như thế nào nàng mới là chủ tử, ta chỉ là nô tài, chủ tử trừng trị nô tài là chuyện thường tình, cũng tin Vương gia vì nô tài còn có thể vứt mặt mũi vị hôn thê của chính ! Trong ngự thư phòng Hoàng đế

      Thần quốc Hoàng Bộ Thần Minh toàn thân mặc long bào ngồi ở sau long án, phía trước long án có người bịt mặt mặc đồ đen quỳ.

      "Ngươi Mộ Dung Ý đón nữ nhân vào phủ? Ngồi kiệu tiến vào từ cửa chính?" Ánh mắt Hoàng Bộ Thần Minh sâu xa nhìn hắc y nhân trước mặt hỏi.

      "Vâng, thuộc hạ nhận được tin tức, quản bên trong nhiếp chính vương phủ ba ngày trước tự mình trấn Trăm Thước đón về, khắc thứ nhất giờ Tuất hôm nay vào vương phủ. Nữ tử tên là Mạc Hàn Hàn, năm nay mười bốn tuổi, nguyên nhân là do nhiếp chính vương sau khi món ăn nàng nghiên cức chế tạo, cực kì tán thưởng, vì vậy sai người đón nàng vào phủ làm đầu bếp nữ riêng." Hắc y nhân bẩm báo chính xác tin tức điều tra được.

      Đầu bếp nữ riêng?

      Ánh mắt Hoàng Bộ Thần Minh nheo lại, Mộ Dung Ý tuy ham mê ăn uống, nhưng bất cứ chuyện gì đều muốn tốt nhất, nếu vì nhìn trúng tay nghề của người kia mà đón nàng vào phủ, cũng như có gì, nhưng là từ đại môn vào. . .

      Nhớ lại chính mình tiến vào nhiếp chính vương phủ vẫn phải hạ kiệu, gương mặt tuấn tú của Hoàng Bộ Thần Minh lập tức trầm xuống, đây chính là đường đường là hoàng đế Thần quốc còn bằng đầu bếp nữ nhìn trúng sao?

      Quả thực buồn cười! Tức giận càng thêm tức giận, nhưng vì vậy mà chất vấn nhiếp chính vương, còn đảm đương được.

      Vẫy vẫy tay: "Điều tra tư liệu về đầu bếp nữ kia tường tận lần."

      "Vâng.” Hắc y nhân đáp lại tiếng, thân hình khẽ nhúc nhích, biến mất ở trong đại điện. Khi hắc y nhân rồi, rốt cục Hoàng Bộ Thần Minh nhịn được gạt long án giấy bút rơi đất, 0lequydon0 trong đôi mắt xẹt qua tia cực kì căm hận, Mộ Dung Ý, sớm muộn gì cũng có ngày, trẫm khiến ngươi bầm thây vạn đoạn!

      Gia tộc Lâm thị.

      Lâm Vũ Dương nhìn sổ sách trong tay, khuôn mặt tinh xảo ôn hòa xẹt qua tia mệt mỏi. Sau khi từ trấn Trăm Thước, liền xử lý... cục diện rối rắm này. Vì đối phương cố ý hạ giá, khiến khách hàng của cửa tiệm Lâm gia rời hăng loạt, đó là chưa cũng ép giá tiền cực thấp xuống nhưng vẫn duy trì được vốn. biết cửa hàng của đối phương có chỗ dựa vững chắc là nhiếp chính vương quyền thế che trời, nhưng bời vì biết, nên mới dám đánh trả, cũng dám có động tác gì lớn, chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp giảm bớt tổn thất, vì buộc lòng phải làm vậy, vẫn muốn trở mặt với nhiếp chính vương, tự tạo cho chính mình địch nhân cường đại như vậy.

      Xoa xoa đầu, nghĩ ra mình đắc tội gì với nhiếp chính vương, khiến đối phương tiếc tự tổn thất nhằm vào như vậy. Đúng vậy, nhằm vào . ngốc, ngược lại còn thông minh hơn người khác chút.

      Từ nhóm tơ lục đầu tiên gặp phải chuyện may, biết đối phương nhằm vào . Bởi vì, những loại tơ lụa hạ giá kia đều được bán vào trong cung, cả kinh thành trừ cửa hiệu lâu đời Lâm thị tơ lụa trang của bọn họ ra và hạ tơ lụa trang của thủ hạ nhiếp chính vương có loại vải dệt này những cửa hàng khác đều có.

      "Công tử, công tử. . ." Minh Kim thở phì phò chạy vào từ bên ngoài.

      "Chuyện gì mà hô to gọi như vậy?" Nét mặt ôn hòa của Lâm Vũ Dương xẹt qua tia vui.

      "Ách" Minh Kim rụt cổ lại, giọng chợt lại,

      "Công tử, cái người Mạc Hàn Hàn kia vào kinh rồi."

      "Vào kinh?" Khuôn mặt Lâm Vũ Dương nhăn lại,

      "Nàng vào kinh làm cái gì?" Chẳng lẽ ở kinh thành có người nhanh hơn bước hợp tác với Mạc Hàn Hàn rồi?

      " phải nàng muốn vào kinh, là nhiếp chính vương phái người đón nàng vào kinh nhập phủ."

      "Nhiếp chính vương đón nàng nhập phủ làm cái gì?"Lâm Vũ Dương sửng sốt nhìn Minh Kim.

      "Nghe là làm đầu bếp nữ riêng." Minh Kim thuật lại tin mình nghe được lần.

      Ngầm hỏi Như Ý tửu lâu về chuyện của Hàn Hàn cũng có che giấu, cho nên lúc ăn cơm ở tửu lâu hỏi nên muốn biết tin tức cũng khó. Nghe Minh Kim xong, trong lòng Lâm Vũ Dương khẽ động, biết người trong nhóm người Thượng Vị Giả, mỗi người đều có dục vọng chiếm hữu rất cao, cho phép thứ gì mình nhìn trúng bị người khác tranh chấp, còn có lắm kẻ dù nhìn chán khắp nơi rồi, dù bị đập bể cũng cho người khác.

      Chẳng lẽ nhiếp chính vương cũng là người như vậy? Giống như khi đó tại trấn Trăm Thước trấn, khi tính kế Mạc Hàn Hàn ngày hôm sau tơ lụa trang xảy ra chuyện, chẳng lẽ, những thứ tai bay vạ gió này có quan hệ với Mạc Hàn Hàn? Vặn vặn lông mày, đúng là nhiếp chính vương có quan hệ với Mạc Hàn Hàn nhưng nhất thiết vì thế mà đối phó với chứ? Mặc dù thông minh, cũng nghĩ thông vấn đề trong đó, khuôn mặt ôn hòa trầm trầm, xem ra, nên tiếp xúc nhiều với Mạc Hàn Hàn rồi.

      Bên trong Tiếu phủ Gương mặt tròn tròn của Tiếu Nguyên Bồi khổ sở nhìn đống đồ ăn tinh xảo bàn, có chút khẩu vị nào.

      "Bồi Bồi à, ngươi ăn nhiều chút, ăn cơm như thế làm sao được, nhìn khuôn mặt nhắn của ngươi kia đều gầy rồi." Tiếu lão phu nhân lấy đũa gắp thức ăn để vào trong bát Tiếu Nguyên Bồi.

      " cần gọi ta là Bồi Bồi, nghe qua giống phi phi vậy*." Tiếu Nguyên Bồi nhăn mặt nhăn mũi, bất mãn kháng nghị, "Bà nội, nội phải ghét bỏ ta bao nhiêu, mới có thể đặt tên ta như này."

      (*)‘Bồi bồi’ [péi péi] gần giống với ‘phi phi’ [pēi pēi]

      " bậy, ngươi là cháu trai bảo bối của ta, làm sao bà nội có thể ghét bỏ ngươi, đừng để cho bà nội nhiều lời ăn khẩn trương !" Tiếu lão phu nhân cười mắng câu, muốn theo dõi ăn hết mới bỏ qua.

      Nhìn cà trong bát, Tiếu Nguyên Bồi nhíu mi, nhớ tới món cà Hàn Hàn làm, gắp lấy bỏ vào trong miệng, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống.

      "Như thế nào, hương vị của cà này vẫn được chứ, đây là bà nội sai người nhờ đầu bếp trong tửu lâu Như Ý làm đó." Tiếu lão phu nhân cẩn thận nhìn Tiếu Nguyên Bồi hỏi.

      " thể ăn, làm ngon như Hàn Hàn." Tiếu Nguyên Bồi lắc đầu, trong mắt ghét bỏ.

      " Đại đầu bết trong kinh thành nấu ăn còn bằng thôn làm?" Tiếu lão phu nhân tin,

      "Ngươi bị đánh mưu ma chước quỷ rồi, bà nội cho ngươi biết lần này ngươi ngoan ngoãn ngây ngốc ở nhà cho ta, ngoại trừ kinh thành, thể nơi khác!" Lần trước nghe có người hại cháu trai bảo bối của nàng, nàng sợ gần chết, nửa đêm kéo Tiếu lão gia sai người kéo cháu trai bảo bối trở về, cũng dám buông thả.

      " làm ngon như Hàn Hàn, bà nội ta lừa ngươi." Vẻ mặt Tiếu Nguyên Bồi đau khổ, cũng biết trước đây mình khoa chương quá nhiều, làm hại bà nội cũng tin.

      "Hay bà nội bảo người mang thôn kia vào phủ nấu cơm cho ngươi!"

      " được, nàng phải nô tài của người khác, nương làm sao có thể tùy tiện tiến vào trong phủ của người khác, tin tức này truyền về sao làm sao nàng tiếp xúc với mọi người được." Tiếu Nguyên Bồi lập tức cự tuyệt.

      "Trước kia sao thấy ngươi chăm sóc người khác như vậy, hừ, lừa gạt bà nội, bà nội tin!"

      "Những đầu bếp trước kia đều là nam, Hàn Hàn là nữ, đương nhiên khác nhau!"

      "Bà nội mặc kệ, hoặc bà nội cho người đón tới đây, hoặc ngươi ngoan ngoãn ngây ngốc ở kinh thành nơi nào cũng cho , tuyệt thực cũng vô dụng thôi!" Tiếu lão phu nhân hạ xuống lời ngoan đọc, được nha hoàn đỡ run rẩy tới.

      Tiếu Nguyên Bồi buồn bực đẩy bát cơm ra: "Bà nội, ta lừa ngươi!"

      "Công tử, công tử" Đông Thanh nhanh như chớp từ bên ngoài chạy vào.

      "Làm sao vậy?" Tiếu Nguyên Bồi liếc nhìn cái, rầu rĩ vui.

      "Nô tài vừa rồi ở đường nhìn thấy Mạc nương vào kinh rồi."

      " ? Ở đâu? Mau mang ta ?" Ánh mắt tròn tròn của Tiếu Nguyên Bồi lập tức sáng rọi kinh ngoài, đứng lên mặc ngoại bào vào.

      "Ai ai, công tử, ngươi đâu, nàng tại ở vương phủ đó!"Đông Thanh vội vàng đuổi theo sau kêu.

      "Vương phủ?" Tiếu Nguyên Bồi lập tức dừng chân, quay đầu nhìn Đông Thanh,

      "Nàng vương phủ nào, vương phủ làm cái gì?"

      "Nhiếp chính vương phủ" Đông Thanh thở hơn, may mà đủ tỉnh táo, thấy công tử dừng lại, cũng nhanh chân dừng lại, nếu đụng vào công tử thảm rồi.
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, Trâu4 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 69.2:

      "Nhiếp Chính vương phủ?" Tiếu Nguyên Bồi tròn mắt lập tức trừng lớn, vương phủ khác dựa vào thế lực của gia tộc phía sau, còn có thể tìm lý do dạo, nhưng nhiếp chính vương phủ. . . . thà rằng Hàn Hàn ở hoàng cung, vào còn dễ dàng chút.

      "Ngươi nghe nhầm chứ, là nhiếp chính vương phủ?" Lại câu xác nhận.

      "Chính mắt nô tài thấy nàng được quản đón , dùng kiệu từ đại môn vào vương phủ." Đông Thanh lau mồ hôi, tùy tiện đứng đường cái cũng có thể nghe đầy đủ đầu đuôi việc.

      Nghe xong, khuôn mặt Tiếu Nguyên Bồi lập tức khổ sở: "Vậy phải là ta thấy nàng rồi hả ? Hai tháng cơm nàng thiếu ta làm sao bây giờ?"

      Đông Thanh: ". . ."

      **

      Vừa tỉnh ngủ, Hàn Hàn chỉ cảm thấy tay chân đều khó chịu, giống như bị người ta dùng dây thừng trói cả đêm, nhăn mày, chẳng lẽ nàng quen ngủ giường cứng trong nhà, nên khi ngủ ở giường mềm mại thoải mái này thân thể quen?

      Ngồi ở giường cho đầu óc dần tỉnh lại, lúc này nàng mới cẩn thận đánh giá gian phòng trước mắt.

      Ngày hôm qua đến trời tối, nàng lại vừa mệt vừa đói, cơm nước xong liền ngủ luôn, hoàn toàn nhìn qua, hôm nay vừa thấy mới phát , trong phòng lại trang trí cực kì thoải mái lịch tao nhã, bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương có gương đồng hình thoi được mài bằng phẳng, mặt treo cái vỏ trai đen to ở đỉnh

      Gương trang điểm vỏ trai đen? Đó loại trang sức gì? Hàn Hàn nghi hoặc bò xuống từ giường, qua gõ gõ vào vỏ trai, chợt, vỏ trai từ từ vỡ ra khe hở, tia sáng lộ ra theo khe hở, tất cả vỏ trai từ từ lộ ra, chính giữa bên trong có viên dạ minh châu bằng trứng cút, dạ minh châu phát sáng phản chiếu gương, ngay lập tức gian phòng sáng sủa lên rất nhiều.

      Hàn Hàn kinh ngạc há to mồm, phát mới này, hai bên đầu giường cũng có cái vỏ trai đen như vậy, nếu sai bên trong cũng hẳn là dạ minh châu như vậy rồi.

      Nuốt ngụm nước bọt, quả nhiên là 'kim môn ngọc hộ thần tiên phủ'*, nàng chỉ là hạ nhân, gian phòng lại trang trí lộng lẫy quý giá như vậy, biết trong phòng của những chủ tử nhà quý tộc này xa hoa như thế nào đây.

      (*) Ý giàu có như phủ thần tiên.

      Nhưng Hàn Hàn vẫn tin chắc chắn, đãi ngộ và trả giá có quan hệ trực tiếp, cho đãi ngộ tốt như này cầu của nhiếp chính vương khẳng định cực cao, chẳng may chính mình đạt cầu. . . suy nghĩ như vậy nhất thời cảm thấy mông có phần đau đớn, cổ nhân động tí là đánh bằng roi, nàng cũng bị đánh như vậy phải ?

      suy nghĩ miên man,

      Bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng quấy nhiễu ngoài cửa sổ, "Chi chi” Mau cho ta vào.

      Hàn Hàn cả kinh, khép vỏ trai lại, xem xét xung quanh, lúc này mới phát thấy tiểu hồ ly nữa.

      Vội vàng qua mở cửa sổ, chỉ thấy tiểu hồ ly toàn thân tro bụi cúi gằm đầu nằm úp sấp dưới cửa sổ.

      Thấy cửa vừa mở ra, tiểu hồ ly lập tức tỉnh táo, nhàng nhảy lên, nhảy vào trong lòng Hàn Hàn.

      Hàn Hàn đưa tay tiếp được, sau khi nhìn thấy toàn thân đối phương là tro bụi, lập tức ghét bỏ nắm lấy gáy nó xách lên: "Tiểu Phong phong, cả buổi tối ngươi ngủ, mà chạy đâu? Lại lăn đến cả thân toàn bụi, bẩn chết!"

      "Chi chi" Ta mới chạy loạn, là hôm qua có người xấu tiến vào ném ta ra ngoài!

      "Nửa đêm chạy loạn còn lý , cẩn thận ngày nào đó bị người ta bắt lột da cáo của ngươi làm áo lông, xem ngươi có chạy được !" Khinh thường liếc tiểu hồ ly cái, đặt nó đất, xoay người định sắp xếp lại giường, lại nghe cửa truyền đến hồi tiếng đập cửa.

      " nương, người thức chưa?" Là giọng nữ.

      Hàn Hàn sửng sốt, nhớ lại bây giờ nên kêu mình làm cơm, vội vàng mở cửa: " dậy."

      Thấy Hàn Hàn mở cửa ra, Ám Ngũ, Ám Lục đứng trước cửa bưng chậu đồng mang theo nước ấm bình cười : " ra nương sớm thức dậy, nô tỳ là do Vương gia phái tới hầu hạ nương, về sau nếu như nương có chuyện gì, chỉ cần phân phó tỷ muội chúng ta là được rồi."

      "Hả?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, nhìn người cao hơn mình đầu trước mắt, tỷ muội sinh đôi mới mười năm mười sáu tuổi cười đẹp ngọt ngào, hơi choáng váng, nàng chỉ là đầu bếp nữ, mà còn có hai nha hoàn hầu hạ, đãi ngộ này có quá cao hay ?

      Hàn Hàn lời nào, Ám Ngũ, Ám Lục cũng thúc giục, bày ra hai khuôn mặt y hệt nhau cười đặc biệt ngọt ngào,

      "Các ngươi là người vương gia phái qua để hầu hạ ta?" Hàn Hàn chưa cực kì khẳng định hỏi lần nữa.

      "Vâng, về sau tỷ muội nô tỳ theo hầu ở bên cạnh nương, nương có cái gì hiểu hoặc , cứ việc hỏi nô tỳ là được." Ám Ngũ cười hì hì trả lời.

      "Vậy tên hai ngươi là gì?"

      Lúc này Ám Ngũ Ám Lục ngẩn ra, tỷ muội các nàng từ nhi, lớn lên trong đống khất cái, mười năm trước được thủ lĩnh nhặt về đưa đến trại huấn luyện ám vệ tiếp thu các loại huấn luyện khắc nghiệt, nhưng chỉ có đánh số, có tên, về sau qua đợt huấn luyện, nhận nhiệm vụ, vì năng lực xuất chúng mới được ban thưởng xưng hô Ám Ngũ, Ám Lục, nghiêm khắc mà , tên này chỉ là tượng trưng cho thực lực, tính là tên chân chính.

      Giật mình cũng chỉ trong nháy mắt, hai người rất nhanh phản ứng kịp, cùng lúc hành lễ với Hàn Hàn: "Thỉnh nương ban thưởng tên."

      Ban thưởng tên? Hàn Hàn hơi nhức đầu, biết sau khi chủ tử cổ đại mua nô tài về chuyện đầu tiên là ban thưởng tên cho nô tài, để biểu thị công khai quyền sở hữu của chính mình.

      Nhưng hai tiểu nương này căn bản phải nô tài do chính nàng mua về có được hay , muốn nàng ban tên là chuyện gì chứ?

      Nhìn vẻ mặt chờ mong của hai tiểu nương nhìn chính mình, Hàn Hàn co rút khóe miệng, cứ coi như nàng thể cự tuyệt , người mới đến, lanh lợi chút là được.

      Nhíu mi ngẫm lại, nhìn cái thấy bầu trời quang đãng bên ngoài, trời xanh mây, đôi mắt nhất thời sáng lên: " Tình nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đến bích tiêu', tình bích tiêu hai là (1), các ngươi lại là tỷ muội song sinh, vậy người tên là Tình , người tên là Bích Tiêu ."

      "Tạ nương ban thưởng tên." Ám Ngũ Ám Lục vui vẻ, từ nay về sau, các nàng cũng có tên rồi.

      " nương mời vào phòng, tỷ muội nô tỳ hầu hạ nương rửa mặt chải đầu." Ám Lục mang theo chậu đồng cười .

      Hàn Hàn nhìn trang phục và tiểu tóc hơi rườm rà mà hai tỷ muội mang đến, nàng học được mấy cách chải đầu ở trong thôn, đúng là thích hợp với trong vương phủ này, gật gật đầu, nghiêng người để hai người vào.

      **

      "Đại ca, ngươi thực đưa nữ đầu bếp kia vào trong phủ?" Sáng sớm, Mộ Dung Ý mới vừa ở tây sương phòng ăn cơm trở về phòng chính ngồi xuống, tiếng thô kệch từ ngoài cửa truyền vào.

      Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, Mộ Dung Lân tới, xem ra là mới vừa luyện võ.

      Vẻ mặt Mộ Phong bất mãn theo sau Mộ Dung Lân: "Vẫn chậm chạp sao, ta cho ngươi biết, mời nữ thần bếp trở lại cũng cho chúng ta tiếng, làm chúng ta phí sức bôn ba vì thân thể ngươi. Ta dễ dàng lắm sao, ta cũng có công lao nha, chẳng lẽ ngươi biết nên khao ta phen tốt sao. . . ."

      Lông mi tuấn của Mộ Dung Ý hơi nhăn lên, giọng lãnh mị hờn giận vang lên: "Người nào cho các ngươi qua đây?" Bữa sáng của và Hàn Hàn, cũng thể bị hai tên gia hỏa này làm hỗn loạn được.

      "Ách. . . ." Mộc Phong co rụt lại, nhạy cảm phát người này lại mất hứng, bĩu môi, hỗn đản(2) này với nữ thần bếp kia cùng chung sống hai tháng, đồ ăn mỹ vị biết ăn bao nhiêu rồi, chỉ ăn nhờ bữa mà cũng vừa ý, mọn!

      Hung hăng châm chọc trong lòng vài câu, nhưng cuối cùng cũng dám lại, lần trước bị Ám Nhất đánh chưởng, tại ngẫm lại vẫn còn đau!

      Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lân, hạ quyết tâm, Mộ Dung Lân , cũng !

      mặt mỹ nhân quyến rũ của Mộ Dung Lân tràn đầy đắc ý: "Đương nhiên là bản thân ta tới đây, lần trước ăn vài món ở tửu lâu Như Ý thỏa mãn, tại chính chủ nghiên cứu ra những loại đồ ăn này đến, ta nhất định phải ăn nhiều chút. Đại ca, ngươi nên để cho nàng làm nhiều chút, ta mới vừa luyện chuyến quyền, tại rất đói bụng rồi, làm ít đủ ăn đâu."

      "Nàng là đầu bếp riêng của ta, phải mời đến để nấu cơm cho các ngươi, muốn ăn tự mình trở về tìm Tam thẩm làm !" Giọng lãnh mị nhàn nhạt vang lên, Mộ Dung Ý cực kỳ khách khí đuổi người.

      Mộ Dung Lân chớp chớp mắt xếch quyến rũ, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay , từ khi nào đại ca mọn như vậy, bữa cơm cũng nỡ cho ăn.

      Tuy nhiên tính khí hơi táo bạo nhưng tâm tư lại vẫn rất tỉ mỉ, đại ca nhà mình càng khác thường, lại càng muốn xem thôn Mạc Hàn Hàn này tới cùng có hình dáng gì, nghe hôm qua là nàng ngồi kiệu thẳng vào từ cửa chính.

      Đây chính là đãi ngộ mà hoàng đế cũng có.

      Chính vì tò mò, nên mới sáng sớm chạy tới muốn gặp Mạc Hàn Hàn, đương nhiên, ăn cơm cũng là nguyên nhân, mấy món ăn mới ra của tửu lâu Như Ý kia quả rất ngon.

      Thấy đại ca nhà mình đuổi người, chẳng những , mà còn đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh: "Mẫu thân làm thể ăn. Ta mặc kệ, ta là đệ đệ ngươi, ngươi thể để ta bị đói chứ!"

      Thấy Mộ Dung Lân ngồi xuống, Mộc Phong cũng ngồi ở ghế tựa bên cạnh theo, cười cười: "Ta và Lân công tử cùng tới đây, tất nhiên là phải cùng trở về."

      Mộ Dung Lân quay đầu trừng mắt: "Ai muốn ngươi bồi, lão tử mới cần ngươi ở cùng, nhanh về !" chừng là do theo nên đại ca nhà mình mới đuổi người.

      Mộc Phong tốn hơi thừa lời, chẳng lẽ hỗn đản này biết cái gì kêu là nhiều người phải phân lực lượng sao, cứ phải phá đám trước mặt như vậy sao!

      Thấy Mộ Dung Ý nhìn qua, vội vàng cười : "Ta vì an toàn của ngươi mà suy nghĩ, muoón xem đồ ăn của ngươi có phù hợp , dù sao nữ đầu bếp kia cũng là người mới tới, chẳng may biết đồ ăn ngươi chú trọng làm sao."

      "Nàng gọi là Mạc Hàn Hàn." Mộ Dung Ý vặn mi, cực kì thích đối phương mở miệng gọi tiếng nữ đầu bếp như vậy, tuy nhiên chính lại dùng thân phận đầu bếp này đưa nàng vào phủ.

      "A?" Mộc Phong sửng sốt, đương nhiên biết nàng tên là Mạc Hàn Hàn, cứ nhấn mạnh như thế để làm gì?

      "Về sau gọi nàng là Mạc nương." Mộ Dung Ý liếc nhìn cái, "Ta ăn cơm thích người khác quấy rầy, người tới. . ."

      "Này, đại ca ngươi đuổi ta sao, ta là đệ đệ của ngươi đó!" Mộ Dung Lân lập tức nhảy dựng lên từ ghế, bất mãn nhìn Mộ Dung Ú, nhìn thấy Ám Nhất xuất ở trong nhà, vẫy vẫy tay, "Được, được rồi, ta là được!" Thở phì phì ra ngoài.

      Mộc Phong nhìn hai bên chút: "Đột nhiên ta nhớ ra vẫn còn chút việc, ta trước làm việc đây." Hu hu, tên hỗn đản này, bụng dạ càng ngày càng !

      Mới vừa tới cửa, chỉ thấy nhóm nữ tử trẻ tuổi, bà tử bưng mâm bàn ăn thức ăn tới.

      Khi ở thôn đó, vì tò mò nên Mộc Phong vụng trộm nhìn qua Hàn Hàn lần.

      Tuy nhiên tại vóc dáng Hàn Hàn cao hơn chút, ngũ quan nẩy nở hơn, làn da cũng tốt lên rất nhiều, nhưng Mộc Phong vừa nhìn thấy nhận ra nàng.

      Chú ý đến Hàn Hàn chỉ có mình , Mộ Dung Lân cũng dừng chân lại: "Ngươi là Mạc Hàn Hàn?" Hạ nhân của đại ca đều thấy mấy lần, chỉ có khuôn mặt này mới, chắc chắn là nữ đầu bếp kia rồi.

      Hàn Hàn quan sát cảnh trí xung quanh, nghe được câu hỏi, theo giọng nhìn qua, chỉ thấy nam tử quyến rũ phong lưu, dung nhan tuấn mỹ nhìn mình.

      Lúc trước khi nàng nghiên cứu sinh vật, vì tò mò những cuộc sống của những người biến đổi giới tính nên cố ý đến Thái Lan tiếp xúc với những người này, thậm chí cuộc thi dành cho những người chuyển giới cũng xem vài lần.

      Cho nên, đối nam tử mà có dung mạo tương tự như nữ tử này nàng miễn dịch, tuy nhiên lần đầu tiên thấy Mộ Dung Lân cũng có chút kinh diễm, nhưng rất nhanh khôi phục lại.

      Ám Ngũ, hay là Tình biết vị chủ tử trước mắt này rất chán ghét người khác nhìn dung mạo của , sợ Hàn Hàn biết chọc giận đối phương bị chịu thiệt, vội vàng tiến lên bước giọng giới thiệu bên tai Hàn Hàn : "Vị này chính là Hiển Võ tướng quân, đường đệ của Vương gia Lân công tử."

      Hàn Hàn gật đầu, cười tít mắt : "Mạc Hàn Hàn gặp qua Lân công tử." Lễ tiết cổ đại nàng chưa từng học qua, ở đại lần đầu tiên gặp mặt đều bắt tay, nhưng ở cổ đại trọng nam khinh nữ này, hay là thôi .

      Tôi tớ đằng sao quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Lân công tử."

      Hàn Hàn quay đầu nhìn cái, do dự có nên học các nàng nửa quỳ hành lễ hay ?

      "Đến đây còn tiến vào, lề mề ở bên ngoài lề mề làm cái gì?" Giọng trầm thấp lãnh mị truyền ra từ bàn ăn trong phong, lộ ra chủ nhân vui.

      Tươi cười mặt Hàn cứng đờ, dám chậm trễ, gật đầu với Mộ Dung Lân, thần tốc mang theo người vào.

      Lần đầu tiên có người thấy dung mạo của còn có thể đối đãi lạnh nhạt như vậy, ấn tượng của Mộ Dung Lân với Hàn Hàn lập tức tăng lên.

      Thấy Hàn Hàn vào, xoay thân thể cũng vào, chẳng qua lại bị đại ca xua đuổi thôi.

      Thấy Mộ Dung Lân vào, Mộc Phong do dự phen, cũng theo vào, muốn cùng , muốn bị xua đuổi cùng bị xua đuổi!

      Thấy tiểu nha đầu này mặc y phục chính mình chuẩn bị vì nàng đến, trong mắt Mộ Dung Ý xẹt qua vui vẻ, khóe môi hơi hơi gợi lên, vừa định chuyện, lại thấy thấy.... ...

      Hai tên thức thời kia lại lăn trở về, nhất thời khuôn mặt vui vẻ lập tức phủ đầy mây đên: "Các ngươi sao còn ?"

      Mộ Dung Lân ngồi xuống ghế tựa, mắt xếch quyến rũ nhìn qua: " đói bụng đến còn khí lực để rồi."

      Mộc Phong hì hì cười: "Ta ở lại chăm sóc Lân công tử."

      Mộ Dung Lân trừng mắt nhìn , cuối cùng biết tại với chính mình là người, có phá đám nữa hả.

      Hàn Hàn kỳ quái nhìn bọn , chỉ cảm thấy khí là lạ, cũng dám hỏi nhiều, mang đồ ăn bày ra bàn.

      "Ba món này để chỗ bổn vương, các món kia cho bọn ." Mộ Dung Ý chỉ tay, chút khách khí. Tuy nhiên thể trước mặt nha đầu này đá văng nhóm người kia ra, nhưng bọn muốn ăn đồ ăn tiểu nha đầu làm, nằm mơ!

      Hàn hàn sửng sốt, vội vàng coi nàng như kia ba đạo đồ ăn đoan qua .

      "Này này, đại ca, vì sao ngươi ăn những món ăn kia, muốn chúng ta ăn cái này, ta cũng muốn ăn những món kia." Mộ Dung Lân bất mãn kháng nghị. Vừa nhìn màu sắc những món ăn kia biết đẹp hơn những món này, hương vị khẳng định cũng ngon hơn, vì sao cho ăn chứ!

      " ăn cút!" Mặt Mộ Dung Ý trầm xuống nhìn , để ở lại ăn cơm cực kỳ miễn cưỡng rồi, vậy mà còn dám nghĩ muốn ăn cơm tiểu nha đầu làm!

      Mộ Dung Lân rụt cổ lại, biết đại ca mình mất hứng, dám cãi lại, ngoan ngoãn ngồi ở bên ăn cơm.

      Mộc Phong lại càng dám nhiều lời, yên lặng ăn cơm với Mộ Dung Lân, nhưng đôi mắt quyến rũ quét về phía Hàn Hàn và Mộ Dung Ý, trong lòng cũng biết lại tính toán cái gì.

      Nhìn đồ ăn bàn, Hàn Hàn nhớ lại lúc Tình và Bích Tiêu với nàng, lúc vương gia dùng cơm, các nàng chỉ như hạ nhân đứng hầu ở bên, để ngừa vương gia có gì cần làm.

      Vì vậy, Hàn Hàn ngoan ngoãn xoay người muốn đứng với các nàng, chờ Mộ Dung Ý dùng cơm.

      "Ngươi đâu?" Lông mi Mộ Dung Ý nhíu cái, nhìn Hàn Hàn, nhiều ngày gặp như vậy, chẳng lẽ nàng nhơ sao? những vậy còn tránh , trong lòng thoải mái, giọng cũng trở nên tốt.

      Cước bộ Hàn Hàn ngừng lại, đầu cúi thấp : "Nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ Vương gia dùng cơm." Trả lời như vậy chắc là có vấn đề gì .

      Nô tỳ? Lông mi Mộ Dung Ý vặn càng chặt: "Ngươi là đầu bếp riêng bổn vương mời đến, phải nô tỳ!"

      phải nô tỳ, vậy nàng nên xưng hô như thế nào? Hàn Hàn hoang mang, chẳng lẽ dùng ngôi thứ nhất sao? Chẳng may nàng có tôn ti làm sao bây giờ?

      "Bổn vương cho phép ngươi xưng hô ngang hàng." Hiển nhiên Mộ Dung Ý cũng nghĩ tới điều này, ngừng chút, .

      "Khụ khụ. . . ." Mộ Dung Lân vẫn chú ý đến bọn họ nhất thời bị sặc, khi nào đại ca biết săn sóc người khác như vậy? Mộ Dung Lân thấy ánh mắt nhìn qua mình, vội cúi đầu ăn cơm, "Luyện quyền hồi lâu, đói chết lão tử, cho ta thêm chén!"

      Mộc Phong co rút khóe miệng, nhìn qua , Lân công tử này che dấu cũng quá ràng rồi?

      Ánh mát Hàn Hàn nhìn cái, chỉ thấy chén cơm thấy đáy, trong lòng yên lặng, có thể ăn tiếp! Tiếp tục cúi đầu: " cho tự xưng là nô tỳ, chính là vừa ý sao!"

      "Vẫn còn ngồi xuống ăn cơm." Thấy Mộ Dung Lân gây gổ, Mộ Dung Ý vui liếc Hàn Hàn cái, "Chẳng lẽ muốn bổn vương mời ngươi sao?"

      "A?" Hàn Hàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn dung nhan hoàn mĩ như khắc gọt của Mộ Dung Ý, chỉ thấy khuôn mặt của chủ nhân cúi đầu ăn cơm.

      chỉ Hàn Hàn, hai người còn lại cũng sửng sốt, khó tin nhìn về phía Mộ Dung Ý.

      Tai Mộ Dung Ý đỏ lên, có hai cái tên chướng mắt kia ở đây, thực phiền toái! Biểu tình mặt thay đổi: "Chẳng may ngươi hạ độc ở trong thức ăn làm sao?" Xem như lời giải thích.

      Mặt Hàn Hàn tối sầm, nàng bên ngoài truyền tin Nhiếp Chính vương thị huyết vậy sao có thể đột nhiên có nhân tình như vậy, ra đúng là sợ nàng hạ độc! Nếu như nàng thực hạ độc, có thể ngăn được sao?

      Khóe miệng Mộc Phong giật giật, lý do này cũng quá thối nát rồi, hạ độc trước mắt thần y này, xem thần y là đồ bài trí hả?


      (1) câu trong bài Thu từ của Lưu Vũ Tích:

      Nguyên gốc:

      自古逢秋悲寂寥,
      我言秋日胜春潮。
      晴空一鹤排云上,
      便引诗情到碧霄。

      Phiên :

      Tự cổ phùng thu bi tịch liêu,
      Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.
      Tình nhất hạc bài vân thượng,
      Tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu.

      Dịch nghĩa:

      Xưa nay hễ thu về là người ta buồn rầu, quạnh vắng,
      Riêng tôi thấy ngày thu còn hơn cả buổi sớm mai mùa xuân.
      trung tạnh ráo, cánh hạc lướt gió đè mây,
      Đưa thi hứng lên tới chín từng mây xanh.

      (2) hỗn đản: khốn khiếp.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Quyển 2
      Chương 1: có đẹp bằng bổn vương ?
      Editor: hongheechan.

      Khi ăn đồ ăn sáng xong, có nha hoàn lên dọn bàn xuống, Hàn Hàn đau lòng nhớ đến tiểu hồ ly, thấy Nhiếp Chính vương điện hạ ngồi ở ghế lời nào, cũng dám lộn xộn, do dự hồi lâu mới cẩn thận : "Vương gia, nếu có chuyện khác, ta có lui xuống trước được ?"

      Mí mắt Mộ Dung Ý nhấc lên liếc mắt Mộ Dung Lân cơm nước xong mà vẫn chịu , giọng lãnh mị từ từ vang lên: "Ngươi vẫn có khí lực để đường?"

      "A?" Mộ Dung Lân sửng sốt.

      "Có khí lực nhanh cút !" chút khách khí đuổi người.

      ". . ." Mộ Dung Lân trừng mắt, lại đuổi ! Khuôn mặt mỹ nhân quyến rũ phình ra, "Lão tử cút đây!" Chân dài nhấc lên, bước ra ngoài.

      "Ách. . . ." Mông Mộc Phong di chuyển, kéo ra nụ cười tươi tắn mặt, ngó nghiêng trái phải, "Ta còn có việc, thể nán lại rồi." Ngay cả Lân công tử cũng cam chịu, cũng nên thức thời thôi, rồi chạy lấy người.

      "Đợi chút." Giọng lãnh mị vang lên ở sau lưng, thân thể Mộc Phong cứng đờ, mặt cố kéo ra nụ cười, nhưng trong lòng lệ rơi đầy mặt, phải chỉ là ăn của ngươi bữa cơm thôi sao, sao còn cho hả, muốn như thế nào nữa?

      Mặt cười cười: "Việc ấy, vương gia à, ta còn có chuyện phải làm. . ."

      "Bắt mạch cho nàng." Mộ Dung Ý căn bản nghe gì cả, chỉ vào Hàn Hàn .

      ra là bắt mạch! Trong lòng Mộc Phong thở ra, sau khi nhìn Mộ Dung Ý chỉ vào Hàn Hàn, lập tức bình tĩnh được: "Ngươi để ta bắt mạch cho nàng?" Hai mắt mở to, bàn tay chỉ chỉ vào mũi của mình, lại chỉ Hàn hàn, có lầm vậy, dù gì cũng là thần y đó, vậy mà lại để cho thần y xem mạch cho đầu bếp nữ, được rồi, tuy nhiên thân phận đầu bếp nữ này có điểm đặc biệt, nhưng dù đặc biệt cũng chỉ là đầu bếp nữ thôi!

      " thể sao?" Sẳng giọng, ánh mắt như băng tuyết lườm qua.

      Biểu tình Mộc Phong cứng đờ, vội vàng cười : "Nào có nào có, có thể xem mạch cho nữ thần bếp, ta cầu còn được đó, xin hỏi Mạc nương thoải mái chỗ nào vậy?" Hu hu, mình bị áp bách mà!

      "Ta có chỗ nào thoải mái mà?" Hàn Hàn lắc đầu, bản thân nàng cũng là bác sĩ trung y, phương thuốc nghiên cứu đều là kiệt tác lưu truyền hơn ngàn năm, mình có bị bệnh nàng còn biết sao? Làm gì cần xem hộ.

      Mộc Phong quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ý: "Này. . ." có bệnh, vậy để xem cái cầu à!

      "Xanh xao vàng vọt chắc có bệnh tiện ra, cho ngươi nhìn ngươi liền nhìn, dong dài cái gì!" Ánh mắt lãnh mị vui nhìn qua.

      Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, xanh xao vàng vọt? Tuy nàng có gầy chút, nhưng người cũng có thịt đó! Đâu ra xanh xao vàng vọt rồi hả ? Mà còn do điều dưỡng mấy ngày nay, khí sắc được coi là tệ, thậm chí khác người bình thường là bao, đâu có được xem là ốm yếu? Lại còn bệnh gì tiện ra nữa chứ?

      Trong lòng tốn hơi thừa lời, nếu phải đối phương quyền cao chức trọng, nhất định nàng lại mới được!

      Trong lòng khó chịu, mặt vẫn tươi cười như thường: "Vậy làm phiền vị công tử này rồi."

      Mộc Phong nháy mắt mấy cái, tên Mộ Dung Ý khốn khiếp này muốn để tự điều trị thân thể cho Mạc Hàn Hàn? Điều trị điều trị, còn mịt mờ như vậy! Mà điều trị thân thể cũng cần thần y rat ay sao, đúng là biết tôn trọng nhân tài!

      Trong lòng oán thầm, qua, đưa tay muốn đặt cổ tay Hàn Hàn.

      " phải ngươi có dây tơ vàng bắt mạch sao?" Giọng trầm thấp lãnh mị lại vang lên, "Tơ vàng bắt mạch!" cho cự tuyệt.

      Mộc Phong hít sâu hơi, nghiến răng hàm, lấy ra ba gốc tơ vàng từ trong lồng ngực, tay run lên, DĐLQĐ~ chanchan tơ vàng quấn quanh cổ tay của Hàn Hàn, quay đầu nhắm mắt lại cẩn thận chẩn đoán bệnh, kỳ là - - nhìn đến gương mặt cần ăn đòn kia của Mộ Dung Ý, sợ mình khống chế được giẫm lên.

      ràng Mạc Hàn Hàn này là đầy đủ dinh dưỡng trong thời gian dài mới mới phát dục chậm, chỉ liếc mắt cái là có thể nhìn ra tới bệnh trạng, dụng tơ vàng bắt mạch sao! Đồ khốn khiếp này!

      Tơ vàng bắt mạch? Mắt Hàn Hàn sáng lên, loại bắt mạch chỉ nhìn qua ti vi này, thực tế sớm thất truyền rồi mà ? ngờ người này còn trẻ tuổi mà làm được, nếu làm quen, biết có thể dạy cho mình ? Nhất thời ánh mắt nhìn Mộc Phong trở nên nóng bỏng.

      Cười tít mắt hỏi: "Cơ thể của ta như thế nào?"

      Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Mộ Dung Ý đột nhiên phủ mây đen, con nhóc này lại dám cười bỉ ổi với tên " tiểu bạch kiểm " như vậy! Nàng chưa có cười như vậy với đâu! Chẳng lẽ nàng phát dễ nhìn hơn " tiểu bạch kiểm " kia sao? có phẩm vị, có mắt nhìn!

      Con ngươi tối đen trầm trầm, giọng trầm thấp lãnh mị hỗn loạn mang theo hàn ý: "Chẩn mạch cũng lâu như vậy, ngươi có xác định ngươi là thần y hả?"

      Mộc Phong mở to mắt, thu hồi dây vàng vào trong tay, giữa khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bực bội: "Này này này, ngươi thôi , ta cho ngươi. . ." Nhìn cái thấy bộ dáng băng lãnh ma mị của Mộ Dung Ý, cổ co rụt lại, hừ hừ hai tiếng, "Ta phải thần y hả? Ta có phải thần y hay mà ngươi biết sao? Khinh người quá đáng!" Quá đáng giận, chẳng những áp bách , còn dám nghi ngờ ! Quả thực thể tha thứ!

      Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, rất nhanh cái gì chứ? ràng vừa mới để lên mạch đập của nàng có được ? cầu của Nhiếp Chính vương này cũng quá cao rồi. Hầu hạ Nhiếp Chính vương này, thực thảm! Đồng tình nhìn Mộc Phong cái, thức thời ngậm miệng lời nào.

      Tuy nàng lời nào, nhưng Mộ Dung Ý vốn thông minh tuyệt đỉnh, lại sớm chiều ở chung với Hàn Hàn lâu như vậy, mỗi động tác mỗi cái biểu tình của nha đầu này đều biết là ý tứ gì.

      Thấy tiểu nha đầu lại còn dám đồng tình tên " tiểu bạch kiểm " này, con ngươi mở ra, tuấn nhan đen tối trầm trầm như là có thể nước đen, khí tức u ám càng phát ra lạnh thấu xương, khí tức lãnh trầm đông lạnh khiến Mộc Phong khẽ run rẩy: "Ngươi có ý kiến?"

      Mộc Phong ha ha cười gượng hai tiếng: " có ý kiến, ngươi cái gì liền là cái đó. Chuyện là, ta có việc, ta trước." đợi Mộ Dung Ý , thân thể chạy rất nhanh, hôm nay tên khốn khiếp này uống nhầm thuốc, nếu ở lại, biết tên khống khiếp này làm ra chuyện gì với đâu.

      "Hừ" Hừ tiếng mạnh, thấy Mộc Phong chạy, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý nhìn về phía Hàn Hàn: " rất đẹp mắt sao?"

      "Hả?" Hàn Hàn sửng sốt, có ý gì?

      "Có đẹp bằng bổn vương ?" Ngữ khí vui.

      "Ách. . ." Hàn Hàn chớp mắt, cái gì với cái gì chứ?

      Tình Bích Tiêu khó tin trao đổi ánh mắt, hôm nay chủ tử làm sao vậy? kỳ quái!

      "Ngươi đầu bếp riêng của bổn vương, cho phép của bổn vương, được nhìn người khác!" Điểm ấy nhất định phải ràng, vừa nãy tiểu nha đầu nhìn chằm chằm " tiểu bạch kiểm " còn nhìn ngừng.

      Khóe miệng Hàn Hàn rụt rụt, đây cũng quá bá đạo rồi? được nhìn người khác, muốn nàng nhắm mắt lại hay sao?

      Hơi há mồm, nhìn thấy vị Nhiếp Chính vương chắc tức giận, thông minh gật đầu: "Vâng.” Yên lặng oán thầm câu, cho nhìn nhìn sao? Buồn cười!

      Thấy Hàn Hàn nghe lời như vậy, tâm tình Mộ Dung Ý cuối cùng tốt lên, đứng lên ra ngoài: " thư phòng với bổn vương."

      "Vương gia, ta là đầu bếp nữ." Hàn Hàn nổi lên dũng khí nhắc nhở. Tiểu Phong Phong còn chưa ăn đó, nếu chờ đến lúc nàng từ thư phòng trở về, biết Tiểu Phong Phong đói thành cái dạng gì rồi.

      "Là đầu bếp nữ riêng, hầu hạ bên người!" Mày kiếm tuấn hơi nhướn lên, tiểu nha đầu lại thích ở chung chỗ với mình?

      Đầu bếp nữ riêng hầu hạ bên người, đó phải là nha hoàn sao? Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, thấy cước bộ Nhiếp Chính vương điện hạ liên tục về phía trước, có cách khác, biết đối phương để mình trở về, đành kiên trì bắt kịp, trong lòng thầm cầu nguyện, Tiểu Phong Phong ngàn lần đừng chạy lung tung, để chờ nàng trở về cho nó ăn

      nghĩ ngợi, tới môn, vượt qua hành lang gấp khúc, bóng dáng đỏ rực nhanh chóng nhảy qua.

      Hàn Hàn duỗi cánh tay ôm lấy bản năng, cúi đầu, chỉ thấy trong mắt tiểu hồ ly ai oán nhìn nàng chằm chằm, giơ móng vuốt kháng nghị, "Chi chi", lâu như vậy mà trở lại, đói chết ta rồi.

      Hàn Hàn cười cười: "Tiểu Phong phong. . . ." Ách, sao cảm giác lạnh lẽo như vậy? Ngẩng đầu, chỉ thấy con ngươi hẹp dài lãnh mị của Nhiếp Chính vương chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong ngực nàng, con ngươi đen láy trầm trầm, hình như có khí tức băng tuyết tràn ra.

      Hiển nhiên tiểu hồ ly trong ngực nàng cũng cảm giác được, xoay lại não đại của hồ ly, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Ý chằm chằm, hu hu, sao lại gặp cái tên xấu xa này chứ!

      Ách? Não đại Hàn Hàn đầy dấu chấm hỏi, sao Nhiếp Chính vương điện hạ lại lộ ra bộ dáng ăn thịt người nhìn tiểu hồ ly? Chẳng lẽ ghét hồ ly sao?

      Đột nhiên phát , từ sau khi nàng tới vương phủ, đầu óc luôn luôn thông minh có chút đủ dùng. Sao có người nào cho nàng, Nhiếp Chính vương này chẳng những lạnh lùng tàn nhẫn, tính tình còn tình bất định chứ?

      "Ngươi gọi nó là Tiểu Phong Phong?" Tay Mộ Dung Ý duỗi ra, tiểu hồ ly lập tức rơi vào trong tay , chết tiệt, con nhóc này đúng dám dùng tên người con súc sinh!

      "Chi chi." Tiểu hồ ly cả kinh, bốn móng vuốt giẫy loạn xạ, ngươi người xấu này, mau thả ta ra.

      Tay bắt vật sao? Trong óc Hàn Hàn xuất từ, chưa kịp cảm khái, bị tiếng kêu tiểu hồ ly cắt ngang, cả kinh, vội la lên: "Này, ngươi làm cái gì đó?" Quá sốt ruột nên quên mất thân phận của đối phương.

      "Ngươi gọi nó là Tiểu Phong Phong?" Giọng lãnh mị lại vang lên.

      "Đúng, ta vì kỷ niệm người nên đặt cho nó tên này, xin Vương gia thủ hạ lưu tình." Tỉnh lại, Hàn Hàn lo lắng nhìn tiểu hồ ly trong tay Mộ Dung Ý, chỉ sợ đối phương vui cái bóp chết nó.

      "Người nào?" ra là như vậy, mày nhíu lại hơi buông ra, hóa ra vẫn còn có lương tâm, d.d0le~quy~don0 uổng phí mình giúp nàng như thế. Tâm tình thoải mái, nhịn được hỏi nhiều chút.

      "Người rất quan trọng." Hàn Hàn gì, sao đột nhiên lại thấy bộ dáng hơi cao hứng chứ, là nam nhân biến thái! Còn có, bát quái phải luôn luôn là độc quyền của nữ nhân sao? Sao Nhiếp Chính vương này cũng bát quái như vậy chứ?

      Đáp án cũng coi như hài lòng, tâm tình Nhiếp Chính vương điện hạ cuối cùng cũng dễ chịu, giơ tay lên, tiểu hồ ly bay ra ngoài theo đường pa ra bol: "Thay đổi tên khác ."

      Đầu Hàn Hàn căng thẳng, thấy tiểu hồ ly an toàn rơi xuống đất, lúc này mới thở ra, mắt to hơi nheo lại, chịu đựng buồn bực tròng lòng: "Vương gia, tên Tiểu Phong Phong này là ta kỷ niệm người quan trọng mới đặt, thể thay đổi." Chẳng qua bị đánh trận đuổi ra vương phủ thôi, nam nhân tâm tình bất định này, khó hầu hạ!

      Tình Bích Tiêu cả kinh, dám ngỗ nghịch với chủ tử, lá gan Mạc nương này cũng quá lớn rồi?

      Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, thấy gương mặt lớn bằng bàn tay của Hàn Hàn tràn đầy kiên quyết, biết con nhóc này bao che khuyết điểm, nếu bức nóng nảy, chạy mất, con ngươi hẹp dài trầm trầm, cau mày nhìn con tiểu hồ ly chướng mắt kia nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác: " thay đổi thay đổi, vẫn còn thư phòng với bổn vương."

      Hàn Hàn thở ra, tuy nhiên chuẩn bị chịu đánh tốt rồi, nhưng bị đánh lại quá đau, có thể bị đánh vẫn tốt nhất.

      Quay đầu nhìn Tình cái: "Ngươi có thể đưa Tiểu Phong Phong ăn chân gà , Tiểu Phong phong, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, lúc nữa ta đến nhìn ngươi đó."

      Tiểu Phong phong? Lông mi tuấn của Mộ Dung Ý hơi nhíu lên, mặt mày trầm trầm, sớm muộn gì cũng phải vứt vật này !
      Last edited: 11/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 2.1: Rốt cục cũng phát bổn vương đẹp mắt.

      Editor: hongheechan.


      "Ngươi mang theo đầu bếp nữ kia vào thư phòng sao?" Trong Hạc cư, cái giường mỹ nhân bằng gỗ lê, nữ tử mặc áo màu xanh thêu hoa văn như ý nhíu lại cặp lông mày được chỉnh sửa đẹp đẽ, tuy nhiên so với cách ăn mặt toàn thân nữ tử trung niên, mặt lại có dấu hiệu lão hóa nào cả, bảo dưỡng vô cùng tốt, mặt thướt tha thùy mị.

      Bên cạnh có nha hoàn nửa quỳ bên tháp mũ nhân nhàng bóp chân cho nàng..

      "Vâng, nghe sáng sớm ăn cơm xong liền vào thư phòng, bây giờ còn ra. Mà còn, Vương gia lại cố ý ban thưởng nàng làm nha hoàn hầu hạ bên người." Từ ma ma là tâm phúc của nữ tử này, thấy hình như nữ tử cũng có tức giận, cân nhắc .

      "Cái gì, kẻ tiện tì như nàng cũng dám làm nha hoàn hầu hạ bên người ?" Mộ Dung Tiên và nữ tử trong niên đều lập tức dựng thẳng lông mi lên, khóe mắt chân mày của nàng chỗ nào thể ra tức giận, "Nương, người xem, kỳ cục, chỉ là kẻ tiện tì, sao lại có thể cất nhắc nàng ta như vậy, ngày hôm qua lại còn cố ý dùng kiệu nâng nàng vào phủ, vinh hạnh đặc biệt này, chúng ta cũng chưa từng có đâu, nàng ta cùng lắm chỉ là dân đen, dựa vào cái gì. . ."

      Mộ Dung Tiên giống như hồ chọc đến chỗ đau của Tăng thị, chân duỗi ra, tiểu nha hoàn dưới chân ngã xuống dưới tháp mĩ nhân, Tăng thị nhìn cũng nhìn cái, ngồi dậy tháp mĩ nhân: "Chỉ bằng nàng là người Nhiếp chính vương nhìn trúng!"

      câu đó Mộ Dung Tiên còn lời nào để , phẫn hận cắn cắn môi: "Ta là muội muội mà cũng được nhìn trúng như vậy!"

      "Cũng phải xem có coi ngươi là muội muội mới được!" Tăng thị lườm nàng cái, biết đứa con này sao lại coi trọng tiện chủng Mộ Dung Ý, mở miệng gọi tiếng đại ca, dù đối phương cho nàng mặt mũi cũng sao.

      "Điều đó đúng, ta là muội muội của mà." Mộ Dung Tiên bĩu môi, để bụng . Đại ca lạnh lùng quen rồi, cũng phải chỉ lạnh như băng với nàng, tất cả mọi người đều như vậy, nàng có cái gì mà để ý.

      "Ngươi. . . sao ta lại sinh ra nữ nhân có phẩm chất như ngươi chứ!" Tăng thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn nàng. ràng khi nha đầu kia sinh ra tiện chủng rời nhà nhập ngũ, hai người hề cùng xuất , tuy nhiên sau khi trở về nàng và lão gia cùng cứng rắn vào trong vương phủ, nhưng tiện chủng kia luôn luôn muốn gặp mẹ con nàng, thấy các nàng cũng có sắc mặt hòa nhã, biết vì sao nha đầu kia lại nhận thức tiện chủng kia, sớm biết như vậy, lúc trước mang nàng vào phủ rồi.

      "Ta có phẩm chất như thế nào, đại ca là nam nhân tốt thế gian khó có được, tuổi còn trẻ là Nhiếp Chính vương, hoàng thượng cũng phải nghe , vì đại ca, ta bên ngoài, thấy công chúa đều cần hành lễ, rất có mặt mũi, bên ngoài biết có bao nhiêu người hâm mộ ta là muội muội của đâu! Tuy nhiên đại ca đối với ta có lạnh lùng chút, nhưng cũng phải chỉ đối với bản thân ta như vậy, ta có cái gì mà phải để ý." Mộ Dung Tiên chu miệng, phản bác lại.

      "Ngươi. . ." Tăng thị bị tức đến ngã ngửa.

      Tăng Lăng Nhi biết nếu mình tiếp, sợ hai mẹ con này lại nên gây gổ, vội vàng ôn nhu cười : " cần nóng giận, muội muội còn , lớn chút bớt khổ tâm rồi."

      Tăng thị cắn răng trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi cũng bớt lo truyện đâu , vào phủ đến bây giờ mà điểm tiến triển cũng có, lại để cho đầu bếp nữ kia đoạt trước, thiệt thòi ngươi là tiểu thư con vợ cả của gia tộc chúng ta, đồ dân đen kia so ra đều kém, hiểu nổi đại tẩu dạy bảo ngươi như thế nào nữa!"

      Mặt Tăng Lăng Nhi đỏ lên, hơi ủy khuất cúi đầu: "Biểu ca muốn gặp ta." Nàng từng nghĩ muốn nịnh bợ, nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu ca lại bị nô tài bên cạnh ngăn cách, muốn gần người cũng gần được, nàng có thể có biện pháp nào chứ?

      " muốn gặp người nào? Sợ là những nữ nhân Tăng thị chúng ta đều muốn gặp! Ngươi phải nghĩ cách, chờ các ngươi ... ... Có ta và phụ thân phân xử, ngươi còn có thể ủy khuất hay sao?"

      Tăng Lăng nhi mặt đỏ lên, cúi đầu dám lời nào. Chủ ý này nàng cũng từng muốn, nhưng nàng muốn gần người đều được, gạo nấu thành cơm như thế nào, làm sao có thể dễ dàng như vậy.

      Mộ Dung Tiên kỳ quái nhìn các nàng: "Hai người cái bí hiểm gì vậy, sao ta nghe hiểu, biểu tỷ ngươi mặt đỏ cái gì?" Cực kì nghi hoặc.

      Tăng thị trừng mắt nhìn nàng lời nào, mình làm sao mà sinh ra nữ nhân ngu dốt như vậy!

      Nắm chuỗi tràng hạt trong tay, nhắm mắt trầm tư, đột nhiên trợn mắt: "Bọn vào bao lâu rồi."

      Từ ma ma : " trong hai khắc rồi."

      ", lấy chuỗi vòng tay gỗ Già Nam đại ca mang đến trước đó theo, bây giờ có thời tiết tốt, chúng ta dạo trong vườn." Tăng thị đứng dậy, hai nha hoàn bên người vội vàng tiến lên đỡ lấy.

      Đoàn người từ từ ra ngoài, ánh mắt Từ ma ma tàn nhẫn quét mắt vòng tiểu nha hoàn trong phòng: " tình hôm nay mà có nửa chữ tiết lộ ra ngoài, cẩn thận đầu lưỡi của các ngươi!"

      "Nô tỳ dám!" Mấy tiểu nha hoàn cuống quít quỳ xuống dập đầu.

      Trong mắt xẹt qua khinh miệt, lúc này Từ ma ma theo sau.

      **

      Trong thư phòng

      Hàn Hàn hơi chua xót xoa xoa cổ tay, vụng trộm nhìn Nhiếp Chính vương điện hạ tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương cái.

      Thằng nhãi này tính tình tuy tình bất định, biến hóa khó lường, nhưng khi lời nào, bộ dạng chuyên chú lại hấp dẫn người khác.

      Ma mị vòng quanh đường cong dung nhan hoàn mĩ, bờ mi lạnh lùng kiên quyết, môi đỏ mọng độ dày vừa phải, con ngươi lộ ra kiên nhẫn, chuyên chú giống như bầu trời tối tràn đầy ánh sao sáng, sáng ngời mê người, còn có da thịt trắng nõn như ngọc kia nữa. . . Liếm liếm môi, cực kì muốn lên sờ phen .

      Tuy Mộ Dung Ý phê duyệt tấu chương tấu chương,nhưng ánh mắt lại thường đảo qua Hàn Hàn bên.

      Vốn trong lòng hơi buồn bực, tiểu nha đầu này chẳng những dùng tên mình người con súc sinh , còn dám cười bì ổi với tên " tiểu bạch kiểm " Mộc Phong kia, phải chịu trừng phạt mới được!

      tại thấy vẻ mặt tiểu nha đầu này si mê nhìn mình chằm chằm, rốt cục tâm tình cũng vui vẻ lại, ừm, còn chữa được, biết đẹp hơn tên " tiểu bạch kiểm " kia! Tâm tình vui vẻ, trừng phạt tự nhiên cũng bị đình chỉ, vẫy vẫy tay: "Được rồi, cần mài nữa."

      "A? Vậy sao." Hàn Hàn cả kinh, suy nghĩ trong lòng bị cắt ngang, thấy người trước mắt dùng đôi con ngươi hẹp dài cười như cười nhìn chằm chằm nàng, nhất thời mặt đỏ lên, vội cúi đầu xuống, trong lòng kêu rên tiếng, thiên ơi, ràng mình miễn dịch với sắc đẹp, sao lại còn có thể nhìn chằm chằm thằng nhãi này nổi lên hoa si? Còn bị bắt tại trận nữa! Quá dọa người rồi !

      "Cái kia, Vương gia nếu có chuyện khác, ta có thể xuống ?" Khẩn trương rời khỏi, xấu hổ chết được rồi.

      nghĩ tới con nhóc luôn luôn da mặt dày lại đỏ mặt, nhiếp chính vương điện hạ bỗng nhiên cảm giác cực kì ngạc nhiên, trước kia đều là tiểu nha đầu này đùa giỡn mình đỏ mặt, hóa ra cũng có ngày nàng bị làm cho đỏ mặt, cảm giác này. . . tốt!

      Nhất thời tâm tình càng vui vẻ thêm, giữa lông mày đều ra ý cười ràng: "Ngươi biết viết chữ ?" hiển nhiên thấy Hàn Hàn viết chữ, nhưng chữ kia so với gà bới cũng khác bao nhiêu, hơn nữa còn là dùng cây than viết, bộ dáng quả tốt.

      Hàn Hàn sửng sốt, tuy chữ nàng viết khó coi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn được mà, nên là cứ xem như biết viết , gật gật đầu: "Biết viết."

      "Viết hai chữ cho ta xem nào." tờ giấy trắng rơi đến trước mặt Hàn Hàn.

      Hàn Hàn quay đầu thấy Mộ Dung Ý liếc mắt cái, trong mắt nghi hoặc, chỉ là đầu bếp nữ mà vẫn phải viết chữ? cầu của Nhiếp Chính vương này cũng quá cao rồi. Trong lòng oán thầm, lại dám phản bác, lấy bút lông tạo dáng chuẩn bị viết.

      Đáng tiếc, bút lông phối hợp, tay run lên, mực giọt, chữ mặt chen lách thành đoàn, nhất thời thành mảnh đen tuyền.

      Khóe miệng Hàn Hàn co rút, gì nhìn về phía Mộ Dung Ý: "Này tờ giấy bẩn, thể dùng được đổi cho ta tờ giấy."

      "Ngươi cảm thấy đổi tờ giấy có thể viết được?" Mày mày kiếm tuần thâm thúy nhếch lên, nhìn chữ thành đoàn tờ giấy trắng kia, cuối cùng biết này tiểu nha đầu này vì sao lại dùng than viết chữ, là vì dùng bút lông viết chữ càng thể nhìn ra.

      "Ách. . ." Hàn Hàn gì, có viết 100 tờ giấy cũng viết thành như thế này thôi.

      "Từ hôm nay trở luyện chữ, mỗi ngày canh giờ." Thu hồi ánh mắt, Mộ Dung Ý lãnh mị cho cự tuyệt.
      Last edited: 11/3/16
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, caoduong3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 2.2:

      Editor: hongheechan

      canh giờ? Đó phải là hai giờ sao? Vậy cổ tay nàng còn cần đến hay chứ? Luyện bút lông cực kì hao phí bắp thịt có được !

      Hàn Hàn sững sờ, lập tức kháng nghị: "Vương Gia, ta là đầu bếp." Mẹ trứng*, nàng cũng phải nhà thư pháp, luyện chư đẹp như thế để làm cái gì chứ?

      (*) câu mắng.

      "Là nữ đầu bếp riêng của bổn vương." Ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý liếc qua, " thể làm mất mặt mũi của bổn vương."

      Nằm cái máng! Trán Hàn Hàn căng lên, đầu tên khốn này thiếu dưỡng khí nên thần chí ràng sao? Nàng chỉ là nữ đầu bếp, trắng ra là người nấu cơm, viết chữ khó coi sao lại mất mặt mũi của đại vương chứ! Chuyện này căn bản là liên quan có được hay !

      "Sao vậy, ngươi có ý kiến?" Con ngươi hẹp dài lãnh mị nhìn Hàn Hàn cái, tiểu nha đầu này làm ăn rất chịu khó, nhưng bộ dáng viết chữ ra sao cả.

      Hàn Hàn há mồm, rất muốn có ý kiến, đáng tiếc thấy trong mắt Mộ Dung Ý có cảnh cáo nhàn nhạt, suy nghĩ thân phận của đối phương chút, khẽ cắn răng, bày ra nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn: "Tất cả do vương gia phân phó, ta có ý kiến."

      Mộ Dung Ý cau mày, cực kì thích tiểu nha đầu này mang theo nụ cười giả dối đối đãi mình giống như đối đãi người khác như vậy, nhưng cũng biết được ép tiểu nha đầu này quá chặt, nếu nàng xù lông làm, được mất mười,diễn_dàn~lê`quý`đôn thu hồi ánh mắt"Ừ" tiếng, ném chồng chất giấy tuyên thành qua: "Ngươi có ý kiến, vậy bắt đầu luyện chữ từ bây giờ ."

      Nhận lấy giấy tuyên thành, Hàn Hàn khẽ cắn răng, nàng dám có ý kiến sao! Nghiêng đầu nhìn sang cái bàn bày ở bên cạnh, cầm giấy tuyên thành lề mề đến, bắt đầu luyện chữ.

      Còn chưa bắt đầu viết, bảng chữ mẫu rơi bàn, giọng lãnh mị truyền đến từ sau thư án: "Dựa theo bảng chữ mẫu trong quyển này để luyện."

      Hàn Hàn mở bảng chữ mẫu ra liếc mắt nhìn, mặc dù nàng hiểu thư pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra chữ quyển này rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, mỗi nét mỗi vạch đều để lộ ra khí thế bén nhọn.

      Gật đầu cái, trong lòng thầm khen, chữ tốt! Chỉ là nếu muốn để nàng luyện thành khí thế như vậy, đoán chừng đợi kiếp sau nàng đầu thai đến thư pháp thế gia còn có thể, đời này. . . . . . Hừ hừ, cần suy nghĩ.

      Thấy Hàn Hàn dựa theo chữ viết của chính mình nghiêm túc ngồi ở đó luyện chữ, khóe môi Mộ Dung Ý hơi nhếch lên đường cong mờ mờ, lúc phê duyệt tấu chương giọng tự chủ được ôn hòa lại, thậm chí thấy hợp lý còn hảo tâm chỉ ra. Cho tới khi các đại thần nhận được phê duyệt mọi người đều thụ sủng nhược kinh, thầm suy đoán, Nhiếp chính vương điện hạ sao lại đối đãi hòa ái như thế với mình, chẳng lẽ muốn muốn cất nhắc mình sao?

      Lúc này, bên trong thư phòng người đoan chình phê duyệt tấu chương, người an ổn dùng bút luyện chữ, thời gian êm đềm, tĩnh lặng bình yên.

      "Bẩm vương gia, Lâm Vũ Dương cầu kiến ở ngoài cửa." Ngoài cửa vang lên tiếng người hầu bẩm báo.

      Hàn Hàn sững sờ, Lâm Vũ Dương? Biểu ca của Nhiếp Chính vương? Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Chính vương, biết Nhiếp Chính vương này có thái độ gì với biểu ca .

      "Viết xong rồi hả?" Giọng lãnh mị vang lên bên trong phòng, có tia mơ hồ vui. Tiểu nha đầu này cứ chào đón Lâm Vũ Dương này như vậy, nghe thấy tên của liền viết nữa.

      Hàn Hàn sững sờ, nhìn thấy Nhiếp Chính vương điện hạ hình như lại hơi mất hứng, vội cúi đầu tiếp tục viết chữ.

      Thu hồi ánh mắt, Mộ Dung Ý tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương: " gặp".

      "Vâng." Người ngoài cửa đáp tiếng rồi lui xuống.

      **

      Từ thư phòng bước ra, Hàn Hàn cảm thấy tay phải là của mình nữa, nhưng nhìn thấy Tình và Bích Tiêu sau lưng đều cầm đống hộp đồ trang sức trong tay, trong lòng hơi thăng bằng lại chút.

      Mặc dù Nhiếp Chính vương này cầu nhiều, hơi khó hầu hạ, nhưng ra tay lại rất hào phóng, mấy hộp đồ trang sức này, tùy tiện cầm cái cũng giá trị liên thành, cầm ra ngoài nhất định có thể đổi được ít tiền.

      Nhìn những đồ trang sức này, nàng liền miễn cưỡng thích ứng với mấy cái cầu khà khắc kia vậy.

      chạm mặt nhóm người đến.

      Hàn Hàn sững sờ, quý phụ nhân ở phía trước nàng chưa từng thấy qua, nhưng hai hai bên trái phải quý phụ nhân này nàng lại biết, chính là Mộ Dung Tiên và Tăng Lăng Nhi, có thể để cho hai người này phục tùng , nhất định đây là mẹ kế của Mộ Dung Ý, Tăng thị.

      Quả nhiên, Bích Tiêu ở sau lưng nàng : " ở phía trước, là mẹ kế của vương gia Tăng thị, nương cần để ý, trực tiếp đến là được." Các nàng là người của chủ tử, tự nhiên biết chủ tử rất chán ghét Tăng thị này, vì vậy chuyện khách khí chút nào cả.

      Hàn Hàn suy nghĩ lời của Bích Tiêu, do dự có muốn nghe mà tiếp tục hay , dù sao Bích Tiêu cũng là người của Nhiếp Chính vương đưa đến, nghiêm khắc mà , lời của nàng ở mức độ nào đó chính là đại biểu cho ý kiến của Nhiếp Chính vương.

      Nhưng là nhớ tới đối phương dù gì cũng là mấu thân danh nghĩa của Nhiếp Chính vương, nếu cứ coi như có nàng, chẳng may phạm sai lầm bị đánh, nàng mới chân ướt chân ráo tới, chỗ dựa cũng có, đến lúc đó bị thua thiệt tìm ai chứ?

      Nên do dự chút, Tăng thị đến trước mắt nàng, Hàn Hàn quyết định nhanh: "Hàn Hàn bái kiến phu nhân." Cười gật đầu cái, cũng phải coi như thấy, cũng có hành lễ, đều đắc tội hai bên.

      đợi Tăng thị chuyện, Từ ma ma lập tức trách mắng: "Càn rỡ, mình tiện tỳ nho như ngươi, thấy phu nhân lại hành lễ, còn dám tự xưng ‘ ta ’, đúng là có tôn ti (*), người tới, vả miệng!"

      Hàn Hàn cả kinh, trừng mắt về phía Từ ma ma, lão bà này! Mình đắc tội với nàng sao, cư nhiên lại ra oai phủ đầu với nàng!

      đợi Hàn Hàn chuyện, thân hình Tình sau lưng nàng vừa động, liền nghe thấy Từ ma ma kêu rên tiếng, ngoài miệng sớm trúng cái tát.

      "Vương Gia có lệnh, hễ có thứ gì bất kính với Mạc nương, đều có thể xử trí trước." Tình từ từ qua, xoa tay chút, thái độ nhàn nhã thể nhìn ra nàng vừa động thủ đả thương người.

      Từ ma ma che gò má sưng đỏ của mình phẫn hận trừng Tình cái, nghe thấy là phân phó của vương gia, chanchan-LQĐ dám gì, nghiêng đầu uất ức nhìn về phía Tăng thị: "Phu nhân. . . . . ."

      Tăng thị trừng nàng: "Nô tài có mắt, bình thường bản phu nhân cưng chiều ngươi...ngươi lại vô pháp vô thiên* rồi, cũng mở mắt ra xem người trước mắt là ai mà mắng, ta nghĩ, nên thưởng ngươi cái tát nữa để ngươi nhó lâu mới phải!Thuộc hạ của con trai ta chó mèo đều quý giá, chính thất ta đây thấy cũng phải vòng, huống chi nô tài các người, giương mắt mà tìm người đánh!"

      (*) vô pháp vô thiên = coi trời bằng vung: làm càn kiêng nể gì.

      Hàn Hàn nhíu mày, lời này nghe qua là trách cứ ma ma trước mắt, thực tế là chỉ trích Nhiếp Chính vương bất kính mẫu thân, ở nơi cổ đại " Trăm điều hiếu đứng đầu" này, nếu như truyền chuyện Nhiếp Chính vương khắt nghiệt mẫu thân, sợ là chiến công của có lớn hơn nữa cũng bị nước miếng người trong thiên hạ dìm chết đuối. Tăng thị này đúng là ác độc, quả nhiên phải con ruột! Nhưng nhìn thấy Tình và Bích Tiêu làm bộ dạng giống như nghe thấy, hiển nhiên để vào mắt những lời này của Tăng thị, họ lời nào, nàng cũng cần thiết phải ra mặt.

      Cười híp mắt nghe Tăng thị răn dạy Từ ma ma, gật đầu cái: "Ta còn có chuyện, quấy rầy phu nhân nhã hứng dạo vườn, cáo từ trước."

      "Đợi chút" Tăng thị vội vàng hô tiếng.

      "Phu nhân có chuyện gì sao?" Hàn Hàn nghi ngờ liếc nhìn nàng cái.

      Nhận lấy vòng tay gỗ Già Nam từ tiểu nha hoàn ở phía sau, Tăng thị cười cười: "Lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng có chuẩn bị đồ, vừa đúng hôm nay ta mang cái vòng tay , còn chưa đeo, tặng cho ngươi, làm quà ra mắt, đợi ngày nào đó muốn ăn thức ăn Mạc nương làm, Mạc nương từ chối là tốt rồi."

      Tăng thị tự mình đưa vòng tay đến, Hàn Hàn thể nhận, cầm chuỗi vòng tay lên cười cười: "Hàn Hàn đa tạ phu nhân ban thưởng." Về phần sau này có nấu cơm cho nàng ăn chưa biết, bây giờ nàng là đầu bếp riêng của Nhiếp Chính vương, tất cả nghe vương gia an bài.

      Thấy Hàn Hàn nhận lấy vòng tay, trong mắt Tăng thị xẹt qua tia sáng, chợt lóe lên cực nhanh, mặt khôi phục nụ cười từ ái: "Mạc nương có chuyện làm việc , cũng cần vì ta mà ở lại." xong, dẫn đám người từ từ .

      " nương, đồ Tăng thị này đưa vẫn nên cẩn thận chút, hay để nô tì xem xét kĩ lưỡng ." Bích Tiêu yên lòng .

      Hàn Hàn nghe vậy khẽ nhíu mày, Tăng thị này nhìn như trùng hợp, nhưng nàng nhìn kịch cung đấu nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết trong nhà này nếu trùng hợp cũng chỉ có người muốn tính kế, tại lại nghe Bích Tiêu nhắc nhở như vậy, trái tim nhất thời cảnh giác, nhìn tới vòng tay, trong mắt xẹt qua tia nghiêm khắc, Tăng thị này, quả nhiên giỏi tính kế!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :