1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu Khanh - Nhiễu Lương Tam Nhật (41c+1pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 40

      [​IMG]
      Âu Lâm Ngọc nắm tay Cố Tiểu Khanh kéo vào phòng, đóng cánh cửa phía sau rồi cúi đầu nhìn : “Em giúp tắm nhé.” Cách rất nghiêm chỉnh đứng đắn, chẳng hề che giấu ý định gì mờ ám bên trong.

      Cố Tiểu Khanh cúi mặt nhìn xuống chân , gật đầu do dự.

      Trong gian phòng tắm hẹp, hai thân thể kề cận bên nhau. vô tư thoải mái cởi sạch trơn quần áo, còn thấy chân kia của cử động bất tiện, sợ ngã úp mặt xuống đất, nên luôn ở sát bên dìu .

      Cởi xong phần mình, lại quay sang vén vạt áo sơ mi của Cố Tiểu Khanh, ra chiều muốn cởi quần áo . Lúc đầu có hơi kháng cự đôi chút, nhưng sau đó liền nghiêng người sang bên, thuận theo ý .

      Mỗi động tác của đều mang theo thận trọng và cả dịu dàng trước đây chưa bao giờ có. Cố Tiểu Khanh cúi nhìn người đàn ông khom vai cởi quần cho mình, tấm lưng trắng ngần với cơ bắp săn chắc ở hai bên thắt lưng. Lúc quần Cố Tiểu Khanh xuống đến gót chân, khẽ vỗ vào đùi , bảo: “Em nâng chân lên .” Ký ức xưa cũ từ nơi đâu chợt bỗng về. nhớ, lần đầu tiên của họ diễn ra trong phòng tắm, và nhớ, đôi mắt mình ướt lệ nhạt nhòa vào chính khoảnh khắc định mệnh ấy.

      thoáng sau, họ đứng trước nhau gì che đậy. Cố Tiểu Khanh nhìn Âu Lâm Ngọc toàn-vẹn, bỗng phát gầy rất nhiều, đoạn thở dài xoay người mở vòi sen. Dưới dòng nước ấm tuôn trào trắng xóa, họ mê mải nhìn vào mắt nhau. cười hiền, đưa tay ấn đầu Cố Tiểu Khanh thấp xuống để nước chảy tràn vào tóc .

      Cố Tiểu Khanh áp má lên bờ ngực , buồn buồn tủi tủi lời nào. tỉ mẩn gội đầu cho , ngón tay mềm mại đan vào mái tóc huyền. lặng lẽ, chậm rãi vòng tay ôm sát eo . Sau khi tắm cẩn thận kỹ lưỡng cho xong, quấn vào khăn rồi bảo rời nhà tắm trước. Ra ngoài, lấy khăn tắm lau đầu tóc qua loa sơ sài rồi lên giường, để mình trần cuộn trong ga trải giường.

      bao lâu sau Âu Lâm Ngọc ra từ nhà tắm, vừa lau tóc vừa bước về phía giường. Ở đằng kia, Cố Tiểu Khanh tựa vào đầu giường nhìn . đến ngồi vào bên giường, lau tóc cho khô rồi quay người vỗ vào mông , ý bảo nhích sang bên. liền hơi dịch người vào trong, chừa lại nửa phần giường cho . Âu Lâm Ngọc tức nằm xuống, chui vào ga trải giường vươn tay ôm gọn Cố Tiểu Khanh trong lòng . nhu mì ngoan ngoãn, để cơ thể mình thả lỏng, dán da thịt .

      Trong căn phòng yên ắng, họ kề sát vào nhau dưới chăn. Âu Lâm Ngọc vừa vuốt ve vừa vỗ về tấm lưng mảnh mai của , khoảng cách giữa hai đôi môi gần như tồn tại, thế nhưng bầu khí lại chẳng mang chút nhục dục. Bàn tay ấm áp và hơi ẩm nước của lướt cơ thể , tựa như cảm nhận món bảo vật quý giá nhất thế gian này.

      Lát sau, trở người, đưa lưng về phía , nhắm mắt chuẩn bị ngủ. luồn tay từ sau cổ ra trước, phủ lên bầu ngực êm ái, tay kia mơn man từ bờ vai đến bắp đùi .

      nghe thầm trong đêm: “Mệt hả?”

      “Dạ.”

      “Ngủ .” Giọng êm dịu và trầm ấm. an tâm nhắm mắt ngủ, thôi ngọ nguậy nữa.

      Giữa đêm khuya, Cố Tiểu Khanh đột nhiên choàng tỉnh. thầm lặng nhìn vách tường trước mặt rất lâu, sau đó khẽ nắm lấy bàn tay đặt trước ngực mình và yên lòng nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ chưa trọn.

      Sáng sớm thức dậy, Cố Tiểu Khanh phát nửa giường bên kia trống . choàng vội quần áo, mở cửa phòng bước nhanh ra hành lang. Thoáng thấy bận rộn trong nhà bếp, thầm thở hơi, rồi tới đứng bên cửa bếp ngắm nhìn dáng hình tất bật nấu nướng.

      Âu Lâm Ngọc quay lại thấy Cố Tiểu Khanh, cười tươi : “Em ngủ ngon lắm phải ?” mặc quần áo ngay ngắn chỉnh tề, gương mặt tuấn khôi ngô ngời sáng trong ánh nắng mai.

      ”Dạ.” khe khẽ đáp.

      bước đến bên , giơ tay vuốt gọn mái đầu ngắn ngủn bù xù tán loạn của : “Em rửa mặt , lát mình ăn sáng.” gật đầu, rồi liền qua phòng vệ sinh bên cạnh nhà bếp.

      Hôm nay, giây đầu tiên đặt chân vào phòng vệ sinh, cảm thấy có điều gì đó khác với mọi ngày. Thế nhưng mãi cho tới khi vệ sinh buổi sáng xong xuôi và mở cửa bước ra ngoài, mới chợt ngoảnh đầu lại – quả nhiên, đồ dùng rửa mặt Âu Lâm Tỷ thường hay đặt bồn rửa tay giờ biến mất chẳng thấy bóng dáng. Rồi sau vài giây ngắn ngủi đứng thẫn thờ trong tư thế xoay nửa người ra sau, quay lưng cất bước và khép cửa lại.

      đường trở ra, tuy trong lòng còn đôi chút ngần ngừ nhưng Cố Tiểu Khanh vẫn đến trước phòng Âu Lâm Tỷ, rồi nhàng đẩy cửa.

      Căn phòng trống rỗng đúng như dự liệu. Cửa tủ đồ mở tung, bên trong trước đây treo đầy quần áo Âu Lâm Tỷ nay còn sót lại thứ gì. Dưới mặt đất, đôi dép lê nằm xiêu vẹo, vất vưởng. bàn trà, chiếc gạt tàn chất vô số đầu thuốc lụi tàn dang dở. Làn gió hây hây lùa qua cánh cửa sổ toang hoang, thổi bức rèm bay chập chờn phất phơ.

      vào trong phòng, cúi xuống nhặt lên đôi dép lê bị vứt mỗi chiếc mỗi nơi, để chúng ngay ngắn dưới gầm giường, sau đó nhìn quanh căn phòng lần nữa, cuối cùng chậm rãi bước ra ngoài và đóng kín cánh cửa sau lưng mình.

      Cố Tiểu Khanh quay về phòng tắm của mình rửa mặt, lúc ra ngoài, Âu Lâm Ngọc dọn xong bữa ăn sáng. bước tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh bàn trà, múc thêm chén cháo đưa cho , đón lấy, húp ngụm cháo rồi lẳng lặng : “Lâm Tỷ rồi.”

      cười thư thả, đưa tay xoa tóc : “ biết, sáng nay cậu ấy lên máy bay, em đừng lo nghĩ nhiều, ai trong chúng ta rồi cũng có cuộc sống riêng của mình.”

      ngẩng đầu cười với : “Em nghĩ gì nhiều đâu .”

      Âu Lâm Ngọc bóc vỏ quả trứng luộc đưa cho , gì thêm.

      Xong bữa ăn sáng, Âu Lâm Ngọc vào bếp rửa bát đũa, Cố Tiểu Khanh xuống lầu mở cửa siêu thị, bắt đầu ngày làm việc mới. Chẳng mấy chốc đồng hồ điểm chín giờ, ba cậu nhân viên lục tục kéo đến. Siêu thị xíu, chỉ cần ba người họ là có thể đảm đương hết mọi việc, Cố Tiểu Khanh có việc gì làm, ngồi ở tầng dưới đợi chút rồi liền lên lầu.

      Lúc này Âu Lâm Ngọc ngồi sofa, laptop đặt đùi, ánh mắt chuyên chú nhìn vào màn hình. Biết tập trung làm việc nên Cố Tiểu Khanh cũng quấy rầy, qua ngồi xuống bên cạnh, cầm điều khiển từ xa mở tivi rồi xem với vẻ nhàm chán.

      thời gian trôi được bao lâu, Âu Lâm Ngọc ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, đặt laptop đùi sang bên, sau đó vòng tay ôm chầm lấy Cố Tiểu Khanh. thuận thế gối đầu lên đùi , tay cầm điều khiển từ xa, mắt hướng về phía tivi.

      Tivi phát bộ phim truyền hình nhiều tập, Cố Tiểu Khanh vừa uể oải xem vừa ngáp liên tục. Giọng vang lên đầu : “Mệt rồi sao? Em mới rời giường chưa bao lâu đấy.”

      xoa mắt, ngẩng mặt nhìn , đột nhiên hỏi: “ định ở lại đây bao lâu?” vuốt dọc sợi tóc , mỉm cười: “ đợi đến khi em bằng lòng trở về cùng .”

      Cố Tiểu Khanh nghe thế những gì mà còn quay đầu nhìn tivi chăm chú hơn nữa. Âu Lâm Ngọc thấy như vậy cũng im lặng, chỉ nhàng vuốt tóc . Và lúc lâu sau, cất tiếng: “Tiểu Khanh, chúng ta kết hôn nhé.” Ngữ điệu của nghe rất phẳng lặng bình ổn nhưng dịu dàng đến vô cùng.

      Bộ phim truyền hình tới đoạn nhạc kết thúc, rằng suốt cả buổi, Âu Lâm Ngọc cũng chẳng hề lộ vẻ nôn nóng mà vẫn bình tĩnh, lưu luyến vuốt ve vết sẹo cánh tay .

      lâu sau mới ảo não trả lời : “ biết mẹ em có đồng ý cho chúng mình kết hôn .”

      bỗng chốc cười rạng rỡ: “ sao hết, nếu mẹ em đồng ý em cứ với mẹ là em có thai rồi, gạo nấu thành cơm cả rồi, mẹ em vì giữ thể diện chắc chắn chấp thuận ngay.”

      quay phắt lại, kinh ngạc nhìn : “Âu Lâm Ngọc, trở nên hư hỏng như thế này từ bao giờ vậy?”

      cười phá lên: “ có trở nên hư hỏng đâu nào, tại em cứ hay nghĩ tốt về thôi.”

      ra vẻ xem thường, lườm cái rồi ngoảnh mặt , thèm để ý. Nhưng nháy mắt, tay bỗng trượt vào vạt áo sơ mi của rồi len lỏi lên nắm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại.

      hoảng hốt, cách lớp vải chặn bàn tay lại, trợn tròn mắt hỏi: “ làm gì đó?”

      cong khóe môi, trưng ra nụ cười có phần vô lại: “Giúp em biến lời dối thành chứ làm gì, đến lúc đó em có cũng thấy áy náy, đúng ?”

      “Em mặc kệ!” vùng vằng muốn ngồi dậy. Dĩ nhiên cho cơ hội trốn thoát, loáng cái bế bổng đặt xuống giường, ép cả thân thể mình lên người , nhìn sâu vào mắt cách nghiêm túc: “Em đừng mặc kệ, năm nay em hai mươi tám tuổi, hai năm nữa là ba mươi rồi, để lớn tuổi như vậy sinh con rất nguy hiểm. Ngoan, nghe lời .” mà tay cũng quên ‘làm việc’, rất nhanh cởi sạch quần áo .

      tức nghẹn, biết làm sao để phản bác lại , sau cùng đành lên tiếng kháng nghị trong uất ức: “Bây giờ là ban ngày ban mặt đấy!”

      “Chuyện này liên quan gì đến ngày hay đêm?” Vừa dứt lời, cúi xuống hôn mãnh liệt – đến giây phút này còn đủ kiên nhẫn để cởi quần áo mình và để nghe thêm bất kỳ câu vô nghĩa nào nữa!

      lâu gần gũi, nụ hôn của lại bỗng nhiên ập đến bất thình lình như thế, trong tích tắc đầu óc choáng váng, rồi cứ thế, vòng tay ôm thân thể , cùng đắm say bồng bềnh trong ngọn sóng tình .

      ¤¤¤

      Từ ngày đó trở , Âu Lâm Ngọc yên tâm ở lại chỗ Cố Tiểu Khanh, làm hết việc trong nhà và chăm sóc chu đáo từng li từng tí. Hàng ngày rời giường từ sáng sớm tinh sương để đến chợ bên mua hạt dẻ, Cố Tiểu Khanh nằm nướng tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, thức dậy ăn luôn lượt cả bữa sáng lẫn bữa trưa chuẩn bị sẵn, sau đó xuống dưới siêu thị ngồi chút, đợi Âu Lâm Ngọc làm việc xong rồi cùng ra ngoài dạo biển. Hai người loanh quanh ở bãi biển đến khi trời tối mới trở về. Về đến nhà, Cố Tiểu Khanh đóng cửa siêu thị, Âu Lâm Ngọc lên lầu nấu nướng, thế là ngày êm ả, bình yên lại trôi qua.

      Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ nhắc đến chuyện trở về, Cố Tiểu Khanh cũng hỏi , chỉ là trong phòng số lượng đồ dùng văn phòng càng ngày càng tăng, ban đầu là máy tính, sau lại đến máy fax, máy đánh chữ, máy photocopy, nhiều tới mức sau này phòng Cố Tiểu Khanh đủ chỗ trống, phải chuyển tất cả sang phòng chứa đồ kế bên.

      tháng sau, vào ngày nọ, nửa đêm Cố Tiểu Khanh giật mình tỉnh giấc, thấy giường bên , bèn đứng dậy mở cửa bước ra hành lang.

      Cách cánh cửa, nghe thấy giọng truyền đến, bằng tiếng , biết bàn việc công ty với phía nước ngoài. đứng ngoài phòng chứa đồ mãi hồi lâu, cuối cùng quay lưng trở về phòng mình, nằm giường mở mắt nhìn trần nhà, bất động suốt mấy tiếng đồng hồ.

      Trời chập choạng sáng, cửa phòng bị đẩy . cố nhắm nghiền mắt, thoáng chốc giường bên cạnh hơi lún xuống, bàn tay đặt bên người được nhàng nắm lấy, rồi rất chóng vánh tiếng ngáy đều đều rất của vang lên bên tai .

      Tảng sáng, Âu Lâm Ngọc tỉnh dậy theo đúng giờ đồng hồ sinh học. vừa mở mắt liền phát Cố Tiểu Khanh đâu mất, bình thường vào giờ này còn ngủ say bên . Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, quay đầu nhìn về phía đó, cũng vừa đúng lúc Cố Tiểu Khanh ra, mới rửa mặt xong nên cằm còn vương vài giọt nước.

      nhổm người ngồi dậy, mỉm cười hỏi : “Hôm nay sao em dậy sớm vậy?”

      đứng tựa vào cửa phòng tắm, lặng lẽ nhìn câu gì. Bị nhìn chằm chặp như thế, cảm thấy khó hiểu, kìm được hỏi: “Sao vậy em?”

      Cố Tiểu Khanh : “Lâm Ngọc, chúng ta trở về .”

      thoáng sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười: “Ừ!”

      ¤¤¤

      Tháng mười, Cố Tiểu Khanh đóng cửa siêu thị, nhờ Lý Triết giúp lo việc chuyển nhượng mặt bằng, thu xếp hành lý giản tiện rồi cùng Âu Lâm Ngọc trở về thành phố C.

      Thành phố C những ngày đầu tháng mười, tiết trời chưa trở lạnh, cần phải mặc nhiều lớp quần áo để giữ ấm. máy bay hai người bàn tính với nhau, Cố Tiểu Khanh về nhà Âu Lâm Ngọc trước, rồi họ dành ra ngày đầu tiên để thu xếp mọi việc kỹ càng, sang ngày thứ hai mới gặp gỡ, thưa chuyện với ba mẹ Cố Tiểu Khanh.

      Ngày thứ hai trở lại thành phố C, họ đến nhà Cố Tiểu Khanh lúc bảy giờ tối. Sở dĩ chọn đến vào giờ này vì đây là thời điểm ba mẹ đều ở nhà, vả lại cũng qua giờ cơm chiều và còn cách giờ ngủ đoạn thời gian dài ngắn, đến chào hỏi bây giờ chắc chắn thích hợp, hơn nữa nếu ba mẹ Cố Tiểu Khanh muốn gặp Âu Lâm Ngọc chỉ cần ngồi lại lúc là có lý do để chào từ biệt ra về.

      Cố Tiểu Khanh đứng trước cửa nhà mình, chần chừ dám gõ cửa. Suy cho cùng, lâu như vậy, bây giờ lại trở về cùng với người đàn ông mà có thể ba mẹ thích, nên tránh khỏi cảm thấy có lỗi.

      Âu Lâm Ngọc ở bên cạnh thấy đứng tần ngần do dự, liền nâng tay gõ cửa hai lần, rồi quay đầu mỉm cười trấn an: “ có việc gì đâu, ở đây.” đoạn nắm chặt tay .

      Bà Cố ra mở cửa, trông thấy hai người đứng bên ngoài tay trong tay kẽ hở, mới đầu bà hơi sững lại, sau bất mãn nhíu chặt chân mày.

      Cố Tiểu Khanh chột dạ, lí nhí gọi “Mẹ.” tiếng, Âu Lâm Ngọc cũng lên tiếng chào: “Chào bác .”

      Bà Cố im phăng phắt màng ừ hử, thậm chí còn đứng chặn cửa tỏ vẻ cho họ vào nhà, Âu Lâm Ngọc và Cố Tiểu Khanh cũng đứng yên bên ngoài dám hó hé. Qua hồi lâu sau, tiếng ông Cố từ trong nhà vọng ra: “Là ai thế? Sao bà cho người ta vào?”

      Bà Cố quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng thở dài hơi rồi đứng tránh sang bên: “Vào .”

      Tình huống vừa rồi đối với Âu Lâm Ngọc có chút ngoài ý muốn. Hai người bước vào nhà, ông Cố thấy con mình về cùng Âu Lâm Ngọc – người mà gia đình ông gặp qua đôi lần trước kia – ban đầu hơi sửng sốt, kế đó liền lịch mời Âu Lâm Ngọc ngồi xuống. Trong lòng Cố Tiểu Khanh vẫn còn sợ mẹ, nhưng sau khi nhìn thấy ba, thấy an tâm hơn phần nào. Đợi và Âu Lâm Ngọc ngồi vào chính giữa ghế sofa rồi, ba cũng ngồi chếch sang bên.

      Mẹ ngồi ngay ngắn chiếc ghế đơn đối điện, trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Hai chị định bao giờ cưới?” Câu này đương nhiên bà hỏi cả hai người, nhưng ánh mắt bà chỉ nhìn Âu Lâm Ngọc.

      Âu Lâm Ngọc đáp với vẻ trầm tĩnh: “Nếu bác trai bác phản đối, tụi con định đăng ký kết hôn trước, sau đó cử hành hôn lễ.”

      Bà Cố nghe xong thoáng thả lỏng nét nghiêm nghị, lát sau lại hỏi : “Còn nhà cậu sao? Chuyện hôn cậu tự mình quyết định được chứ?”

      Âu Lâm Ngọc trả lời kiên định: “Dạ được, thưa bác.”

      Cuối cùng sắc mặt của bà Cố tươi vui hơn, bà hỏi thêm gì nữa, đứng lên thẳng vào nhà bếp. Mẹ rồi Cố Tiểu Khanh mới hết thấp thỏm, ngẩng đầu nhìn ba mình, bấy giờ mới sợ hãi thốt lên tiếng “Ba.” đầu tiên kể từ khi vào nhà.

      Ông Cố mỉm cười, giơ bàn tay to rộng xoa đầu con , bất đắc dĩ cảm thán: “Con à!”

      Việc trong nhà Cố Tiểu Khanh đều do mẹ định đoạt, nếu bà Cố phản đối cuộc hôn nhân của họ mọi chuyện xem như định.

      Hôn lễ của họ diễn ra vào ngày cuối cùng của năm, thêm năm này nữa là vừa tròn mười năm kể từ ngày đầu tiên Cố Tiểu Khanh gặp Âu Lâm Ngọc.

      ngày trước hôn lễ, Cố Tiểu Khanh nhận được món quà cưới gửi đến từ bên kia bờ đại dương, đó là bộ váy cưới bằng lụa vô cùng xinh đẹp. lấy nó ra khỏi rương, cầm lên trước mặt ngắm nghía. Váy cưới thiết kế theo kiểu cổ điển, phần thân được điểm xuyết bởi hàng trăm hạt trân châu mượt mà, chân váy kiêu sa với nhiều tầng ren có hoa văn sang trọng, chỉ vậy, trong rương còn có thêm tấm voan và đôi bao tay bằng lụa mỏng.

      tấm thiệp màu vàng nhạt được đặt tấm voan trắng tinh khiết, Cố Tiểu Khanh mở ra xem, hàng chữ tiếng Hoa méo mó lệch lạc, nhưng vẫn nhìn ra được người viết rất có lòng, vì rằng từng chữ tuy rất khó coi song mỗi nét bút đều sạch gọn gàng. Thiệp viết: Mặc nó trong đám cưới , em trông xấu quá, nó có thể giúp em đẹp hơn chút đấy. Phía dưới là chữ ký của Âu Lâm Tỷ – chữ Tỷ (玺) còn thiếu nét xổ ngang phía dưới để có nghĩa là ngọc tỷ. Cố Tiểu Khanh cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời bông tuyết như muôn vàn sợi lông ngỗng trắng thuần khiết bay dập dìu lơ thơ giữa gian, thế giới trong mắt bây giờ đẹp đến nao lòng.

      Ngày thành hôn, Cố Tiểu Khanh mặc chiếc váy cưới ấy, choàng tay ba mình bước trong giáo đường giữa tiếng nhạc ngân vang thánh thót. Ông Cố đưa con đến bên cạnh Âu Lâm Ngọc, trao tay con mình vào tay , trịnh trọng : “Lâm Ngọc, ba giao con của ba cho con, con hãy quan tâm chăm sóc con bé nhé. Ba chúc hai con hạnh phúc.”

      Âu Lâm Ngọc điềm tĩnh gật đầu với ông Cố, rồi quay sang nhìn vào mắt Cố Tiểu Khanh, hai bàn tay nắm lấy hai bàn tay , giọng trầm ấm và chứa chan xúc động: “Tiểu Khanh, cám ơn em chờ đợi suốt mười năm mà chưa bao giờ buông tay.”

      Dưới ánh đèn rực rỡ, lịch lãm trong bộ lễ phục đen tuyền, khuôn mặt đẹp tinh xảo, đôi mắt ngấn nước. nhớ lần đầu gặp vào buổi trưa mùa hạ mười năm về trước, và rồi nước mắt cũng hoen mi.

      Hết chương 40.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 41

      [​IMG]
      Năm năm sau.

      Từ bầu trời cao xanh vời vợi, ánh nắng giữa trưa hè rải xuống thành phố C, rồi lại lượn quanh phố lớn ngõ để đến tầng ngắm cảnh của ngôi nhà nằm sâu bên trong tiểu khu xa hoa nổi tiếng tọa lạc bên bờ sông Gia Dụ, cuối cùng xuyên qua hai khung cửa sổ sát đất rọi vào phòng khách.

      Ngôi nhà này so với năm năm trước hoàn toàn thay da đổi thịt. gian vẫn rộng lớn như thế, nhưng cả cách trang hoàng lẫn màu sắc bây giờ đều rất khác xưa – bức màn bằng lụa vàng nhạt thanh thoát, thảm trải sàn Thổ Nhĩ Kỳ với họa tiết hai màu trắng đỏ đan xen, bộ sofa vải màu vàng chanh, đâu đó ở góc ghế và gần tủ tivi còn có rải rác vài món đồ chơi em bé – cái vẻ sạch loáng và hơi hướng lạnh lẽo từng tồn tại bao nhiêu năm ra để lại vết tích, thay vào đấy, là cảm giác ấm cúng vui tươi và chút bừa bộn cỏn con.

      Cánh cửa liên thông giữa thư phòng và phòng khách bật mở, Cố Tiểu Khanh kéo máy hút bụi từ trong ra. Năm nay ba mươi ba tuổi, vóc dáng còn mảnh mai như trước mà hơi đậm người, tướng cũng có chút khệnh khạng, nhìn thắt lưng có thể nhận ra mang thai.

      Mùa thu năm thứ hai sau khi kết hôn, Cố Tiểu Khanh và Âu Lâm Ngọc chào đón con đầu lòng. Ông cố đặt tên cho cháu là Âu Minh Tuệ, với mong muốn thông minh trí tuệ, tương lai tươi sáng rạng rỡ.

      Ba năm qua , bé Minh Tuệ nay ba tuổi. Cố Tiểu Khanh vốn định sinh thêm, nào ngờ lại mang thai ngoài ý muốn. Đứa con thứ hai này đến quá đột ngột, thế nhưng khi tất cả những bồn chồn và lo âu lắng xuống, rất nhanh bình thản trở lại. nhủ lòng, tuy bây giờ là sản phụ cao tuổi, nhưng con cái là món quà quý giá nhất mà ông Trời ban cho , chính vì vậy nếu chú ý giữ gìn sức khỏe tốt chẳng có lý do gì họ phải bỏ lỡ đứa trẻ.

      Hôm nay lại là ngày nóng bức, mặc dù trong nhà có điều hòa mát mẻ, nhưng quét dọn xong cả căn phòng, người Cố Tiểu Khanh vẫn mướt mồ hôi.

      cất máy hút bụi vào lại phòng chứa đồ, xong lại trở ra phòng khách, khom người nhặt mấy món đồ chơi rớt bên cạnh tủ tivi, giờ mang thai bảy tháng, cúi xuống đứng lên tương đối khó khăn. Nhặt xong, vịn tủ tivi đứng dậy, cầm gấu bông bước từ từ đến phòng con .

      Cửa phòng mở ra, khắp các vách tường đều sơn phết màu xanh lam; tường dán đầy ắp tranh hoạt hình, mặt trăng, bầu trời; vật dụng trong phòng là loại dành riêng cho trẻ con và có cùng màu hồng tươi tắn. Âu Lâm Ngọc rất thương con, lúc vừa mới biết giới tính của con qua siêu , hăng hái bắt tay vào chuẩn bị phòng cho con ngay, thậm chí còn đổi bồn vệ sinh, bồn rửa tay và vài thứ đồ trong nhà tắm sang kích cỡ hơn để phù hợp với con còn chưa kịp chào đời.

      tiện tay cất con gấu bông, rồi tới bên giường nhìn hai đứa trẻ ngủ say sưa. Đứa lớn là Nhan Hỉ, cậu bé giờ sắp mười tuổi, mẹ Nhan Hỉ vì bận theo giúp ba cậu lo việc triển lãm tranh nên đưa cậu bé về nước trong mấy tháng nghỉ hè này.

      Nhan Hỉ vẫn gầy tong teo, tay chân khẳng khiu chẳng có chút thịt, cậu có khuôn mặt nhắn, ngũ quan thừa hưởng vẻ xinh đẹp, sắc sảo của ba mẹ. Lúc này cậu bé nhắm mắt ngủ rất sâu, nằm nghiêng người cong lưng, như thể bảo vệ che chắn cho thân thể bé trong lòng mình.

      Minh Tuệ dúi đầu vào bụng Nhan Hỉ, mặt ngửa lên trời, giang tay giang chân loạn xạ, hai tay giơ lên cao giống như đầu hàng, nhóc mặc quần áo xíu ngắn ngủn, áo may ô xếch lên đến ngực làm hở ra cái bụng ngân ngấn thịt.

      Cố Tiểu Khanh ôm Minh Tuệ ra khỏi bụng Nhan Hỉ, đặt nhóc con ngủ say mèm lên cái gối bên cạnh. Nhưng khi vừa mới quay đầu lại, toan đắp chăn cho bọn trẻ, thấy Nhan Hỉ mở to mắt nhìn với vẻ cảnh giác. Thấy là Cố Tiểu Khanh, cậu bé liền quay mặt sang bên, phát Minh Tuệ vẫn còn ở đó, cậu lập tức trở người quàng tay lên bụng Minh Tuệ rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

      Cố Tiểu Khanh hơi ngẩn ra, nhíu mày nhìn cánh tay bé của Nhan Hỉ vắt ngang người Minh Tuệ. lát sau, vẫn đắp chăn cho chúng rồi quay gót rời phòng.

      Trở lại phòng khách, Cố Tiểu Khanh khệ nệ ngồi xuống sofa. Căn phòng rất yên tĩnh và sáng sủa, ngã lưng tựa vào ghế, lúc nãy tới lui làm việc nhà, nên giờ thấy hơi mệt. Thuận tay mở tivi lên xem bộ phim truyền hình giữa trưa, xem chặp mắt mở nổi, lại lười lê thân hình nặng nề vào phòng ngủ, thế là vùi mình sofa nhắm mắt ngủ thiếp .

      Trời về chiều, Cố Tiểu Khanh bị đánh thức bởi thứ gì đó động đậy trong lòng . mở mắt ra, thấy con ngồi bên mép ghế, nhoài người áp đầu vào ngực mình. Phát mẹ tỉnh, nhóc ngẩng lên nhìn rồi lại ngã đầu xuống, cất giọng non nớt ngây thơ gọi: “Mẹ.”

      Cố Tiểu Khanh nằm im nhúc nhích, vuốt tóc con hỏi: “Dậy rồi à?”

      “Dạ.”

      “Ngủ ngon ?”

      “Dạ ngon.”

      Hai mẹ con vẫn thường người hỏi người đáp như vậy. Minh Tuệ trông rất ngoan ngoãn hiền lành, nhưng Cố Tiểu Khanh biết, chỉ những khi mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh hẳn con bé mới ngoan đến thế.

      hỏi tiếp: “Chú Nhan Hỉ của con đâu rồi?”

      “Rửa mặt ạ.”

      Chẳng mấy chốc, tiếng Nhan Hỉ vọng ra từ nhà tắm: “Minh Tuệ ơi, rửa mặt.”

      Cố Tiểu Khanh liền vỗ vỗ con : “Nào, dậy rửa mặt nào.”

      Minh Tuệ hề cử động. Thực ra Cố Tiểu Khanh biết, đứa trẻ ở độ tuổi Minh Tuệ khó mà hiểu hết được ngôn ngữ đối thoại hàng ngày của người lớn, có đôi khi con bé cũng hiểu đấy nhưng nếu gặp lúc nó mất hứng ai gì nó cũng làm ngơ. Cố Tiểu Khanh rất thường thủ thỉ to với con , vì nhóc này càng ngày càng thích lý và hay hỏi quanh co ý nghĩa số từ ngữ cũng như vài chuyện liên quan đến cuộc sống xung quanh mình.

      Quả lâu sau đó, Nhan Hỉ cầm khăn lông bước ra từ nhà tắm, cậu bé thẳng đến bên Cố Tiểu Khanh, khom lưng, nâng khuôn mặt nho của Minh Tuệ lên rồi tỉ mỉ lau mặt cho nhóc, Minh Tuệ cũng ngoan ngoãn ngước mặt để cậu lau.

      Lau mặt Minh Tuệ xong, Nhan Hỉ quay trở lại vào nhà tắm. Cố Tiểu Khanh nhìn theo bóng dáng cậu, vì trời nóng, Nhan Hỉ mặc quần đùi và áo may ô, tay chân cậu dài lêu nghêu mà tấm lưng lại mỏng mảnh, nhưng dáng của cậu bé rất thẳng, bước chân khoan thai nhanh chậm, Cố Tiểu Khanh vừa nhìn cảm nhận được nét trầm ổn và điềm tĩnh nơi cậu. Chợt nhớ lại cái cảnh hai đứa trẻ cùng ngủ trưa khi nãy, cúi đầu nhìn nhóc con vùi đầu trong lòng mình, thầm nghĩ: Liệu có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay ?

      Sau khi được lau mặt sạch thơm tho, Minh Tuệ tỉnh rụi như sáo, nhóc nhảy cẫng ra khỏi lòng mẹ rồi chạy lẫm chẫm về phía nhà tắm. Chỉ chốc lát, tiếng chuyện của truyền ra ngoài, Cố Tiểu Khanh nghe thấy Nhan Hỉ gì mà chỉ nghe thấy Minh Tuệ ríu rít chẳng ngừng.

      rời ghế sofa, vào nhà tắm trong phòng ngủ rửa mặt. Lúc ra, thấy hai đứa trẻ đều ngồi thảm trong phòng khách, Nhan Hỉ chơi ghép hình, bộ ghép hình khổng lồ ấy được cậu bé mang từ Mỹ về, có hơn năm nghìn mảnh ghép khác nhau, phải rằng, rất hiếm đứa trẻ mười tuổi nào có thể kiên nhẫn ngồi ghép hình như cậu. Cố Tiểu Khanh để ý thấy mỗi ngày cậu bé đều ghép chút rồi lại gỡ hết ra, chưa bao giờ hoàn tất, toàn bộ bức hình cậu chỉ ghép đến phân nửa rồi dừng lại, vì vậy cũng nhìn ra được đó là hình gì.

      Minh Tuệ ghé vào lưng Nhan Hỉ, cọ tới cọ lui, giây yên tĩnh. Vậy mà Nhan Hỉ chỉ ngồi xếp bằng chỗ, im lặng để mặc cho nhóc phá bĩnh.

      Cố Tiểu Khanh đứng nhìn bọn trẻ lúc rồi vào nhà bếp. gần năm giờ chiều, từ ngày mang thai Âu Lâm Ngọc mỗi ngày đều tan làm sớm, giờ này hẳn cũng sắp về.

      lấy thức ăn trong tủ lạnh ra để chuẩn bị làm bữa tối, vừa ngâm thịt vào nước cho rã đông nghe thấy tiếng reo khe khẽ của Minh Tuệ trong phòng khách: “Ba ba.”

      Cố Tiểu Khanh ngừng tay, bước ra khỏi bếp, quả nhiên thấy đứng ở cửa đổi giày, còn Minh Tuệ nhào đến từ bao giờ, hai tay bé con ôm bắp đùi ba mình cứng ngắc.

      Cố Tiểu Khanh tới đón cặp tài liệu trong tay , đem vào thư phòng cất kỹ. Lúc bước ra, ôm Minh Tuệ ngồi xuống bên cạnh Nhan Hỉ, nhướn đầu nhìn cậu ghép nhìn, tay nhàng xoa đầu cậu bé, cậu chỉ hơi nhúc nhích đầu chứ ngẩng lên.

      Cố Tiểu Khanh vào bếp rót ly nước mang ra đưa . ôm con , ngẩng đầu nhìn cười, cầm ly nước và uống hơi cạn sạch. đón lấy ly nước đưa trở lại, rồi liền quay về bếp làm bữa tối.

      vào bếp bao lâu cũng vào theo, bấy giờ cởi bỏ cravat và xắn cao hai ống tay áo. đến phía sau Cố Tiểu Khanh, ôm eo , hôn cái vào thùy tai rồi ân cần hỏi: “Hôm nay em có mệt ?”

      , em khỏe.” Cố Tiểu Khanh lắc đầu.

      Âu Lâm Ngọc lại hôn chút, rồi xoay người bắt đầu thái đồ ăn. Cố Tiểu Khanh qua mở cửa tủ lạnh nhìn nhìn, với Âu Lâm Ngọc đứng phía sau: “Tủ lạnh sắp trống rồi, lát mình siêu thị nhé?”

      bận tay, chỉ đáp “Ừ” tiếng, ngoảnh lại nhìn.

      Cố Tiểu Khanh vo gạo, bắt nồi cơm điện xong rời nhà bếp. Trở lại phòng khách, tắt điều hòa, mở cửa sổ để trong phòng có khí tự nhiên, buổi chiều thời tiết dễ chịu hơn, cho dù có máy lạnh cũng làm căn phòng trở nên nóng bức.

      Mở cửa xong quay người lại, thấy con ngồi sofa xem bộ phim hoạt hình nhóc thích nhất – “Cừu Trắng và Sói Xám” – nhóc mở to cặp mắt xoe tròn, xem vô cùng say mê. Đây cũng là thời điểm yên tĩnh hiếm hoi trong ngày của nhóc.

      qua ngồi xuống cạnh con , từ chỗ ngồi có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Âu Lâm Ngọc trong bếp. Trong phòng khách ngoài tiếng tivi, có tiếng người chuyện. Minh Tuệ xem tivi, Nhan Hỉ tập trung vào bộ ghép hình của cậu, và Cố Tiểu Khanh nhìn Âu Lâm Ngọc – mỗi người trong họ đều có đối tượng để chuyên tâm chú ý.

      Cố Tiểu Khanh chăm chú nhìn người đàn ông luôn tay nấu nướng của mình, dù nhìn rất nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tràn ngập ấm áp và ngọt ngào như phút ban đầu.

      Thoáng chốc, cả nhà ăn xong bữa cơm chiều cơm lành canh ngọt. Nhân lúc Âu Lâm Ngọc vào nhà bếp thu dọn, Cố Tiểu Khanh bế Minh Tuệ vào nhà tắm tắm rửa. Tắm xong ra, diện cho nhóc bộ váy xinh đẹp như công chúa rồi bảo tìm Nhan Hỉ.

      Đến lúc Cố Tiểu Khanh thay quần áo, Âu Lâm Ngọc cũng vừa tắm gội sạch xong và quấn khăn tắm vào phòng ngủ. Mặc xong quần áo mình, quay lại thấy mặc áo sơmi, bèn qua giúp cài nút áo, liền buông xuôi tay, đứng yên để làm. Cài đến nút áo cuối cùng, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt thoáng vẻ sửng sốt.

      nhìn vào mắt , hỏi: “Sao vậy?”

      chạm tay vào thái dương của : “Lâm Ngọc, có tóc bạc rồi.”

      giật mình, cười bảo: “Em nhổ cho .”

      đưa tay nhổ sợi tóc bạc, rồi tựa đầu vào lồng ngực , lâu chẳng câu gì: Người đàn ông của mình rồi cũng già .

      Mấy năm nay, họ luôn ở bên nhau, thực lời hứa trước kia, chưa bao giờ rời xa dù chỉ ngày, ngay cả khi công tác cũng đưa theo cùng. Thời gian trôi qua, thấy đuôi mắt dần xuất nếp nhăn, khóe môi bắt đầu có đường vân và kích cỡ quần áo cũng lớn hơn số – dấu ấn tháng năm xuất càng lúc càng nhiều dáng hình .

      đẩy ra, cười thong dong: “Thế nào? Em chê già à?”

      cười mỉm: “Em cũng già mà.”

      vuốt ve vành tai của , nhàng : “Đây phải là chuyện tốt nhất sao? Hai chúng ta đều cùng nhau già .”

      nhìn vẻ hiền hòa, trìu mến gương mặt , trả lời, lòng thầm nghĩ: Đúng vậy, cùng nhau già nhất định là chuyện tốt nhất.

      Sửa soạn xong xuôi, cả nhà bốn người cùng nhau siêu thị. Âu Lâm Ngọc quyết tâm học lái xe vào ba năm trước, lúc Minh Tuệ sắp ra đời. Tuy rằng quá trình học lái xe rất vất vả, nhưng sau khi vượt qua được chướng ngại tâm lý, mọi việc kết thúc trong êm đẹp.

      Cả nhà ngồi vào xe, Cố Tiểu Khanh ngồi cạnh Âu Lâm Ngọc, bọn trẻ ngồi phía sau. Nhan Hỉ vừa lên xe liền ấn nút khóa cửa, đặt Minh Tuệ ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu.

      Minh Tuệ ngồi yên được lúc bắt đầu nhao nhao ngọ ngoậy, đứng nhảy tưng tưng ghế. Nhan Hỉ phải năm lần bảy lượt kéo nhóc xuống, may mắn là Minh Tuệ rất ngoan, dù nghịch ngợm hiếu động nhưng chưa bao giờ cãi lời, vô lễ, hai người lớn cũng làm ra vẻ hay biết gì, để nhóc tùy ý đùa nghịch ở phía sau.

      Vào siêu thị, hai vợ chồng đẩy xe phía trước mua thịt tươi, rau củ, hai đứa bé theo sau. Trong khi Nhan Hỉ im lặng, bước trầm tĩnh như ông cụ non, nhóc Minh Tuệ lại lăng xăng nhảy nhót như con khỉ . Nhan Hỉ sớm biết Minh Tuệ có ý đồ ‘rời hàng ngũ’, cho nên khi nhóc vừa dợm bước chạy , cậu tức kéo nhóc trở về. Vợ chồng Cố Tiểu Khanh trước căn bản đều quay đầu nhìn phía sau, chỉ biết rằng Nhan Hỉ trông chừng Minh Tuệ rất cẩn thận.

      Đến khu bán đồ ăn vặt, Minh Tuệ rốt cuộc cũng thôi chạy lung tung, thế nhưng lại bắt đầu chọn lấy đồ ăn vặt mình thích rồi ném tất cả vào giỏ xe. Âu Lâm Ngọc vốn luôn nuông chiều con, những chuyện thế này chưa từng lên tiếng ngăn cản. Có lần Cố Tiểu Khanh ý kiến, : “Nuôi con phải tốn kém hơn chứ, em cứ kệ con bé .” Từ đó về sau Cố Tiểu Khanh liền để nhóc muốn làm gì làm.

      Ra khỏi siêu thị với mấy túi đồ lớn, thành phố bên ngoài nhộn nhịp người xe và lung linh ánh đèn. Âu Lâm Ngọc dẫn hai đứa lấy xe, Cố Tiểu Khanh đứa trước cửa siêu thị vừa đợi họ vừa canh chừng đồ đạc.

      Đứng đợi chưa bao lâu, Cố Tiểu Khanh thấy xe Âu Lâm Ngọc chạy đến từ đằng xa. mới vừa nhấc túi đồ to lên mở cửa, sải bước nhanh tới bên , đón lấy túi đồ và : “Để , em vào xe ngồi chờ .”

      ngồi vào xe, quay đầu nhìn chất những túi đồ mặt đất vào cốp sau, gương mặt hơi mờ nhạt trong ánh đèn đường, người qua lại cũng chẳng mấy ai chú ý, thời gian lấy bớt vẻ đẹp rạng rỡ, chói ngời của và thêm vào đó nét dung dị, đời thường của bao người.

      Âu Lâm Ngọc lên xe thấy Cố Tiểu Khanh cứ mở to đôi mắt đen láy, nhìn chớp. bận tâm đến ánh mắt của người khác, nhoài người đặt nụ hôn lên môi rồi lại nắm tay chặt lúc, sau đó mới buông tay để khởi động xe.

      Dưới ngọn đèn đường tỏa sáng, chiếc xe rẽ vào khúc quanh, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ ngược xuôi rồi khuất dạng con phố dài.

      Hết chương 41.

      _Hết_

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :