1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu hoàng thúc phúc hắc - Loạn Nha ( 93/137c )

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: có được tình cảm của .


      Editor: Trịnh Phương.




      Tần Lâm Uyên chịu những điều này đủ để thấy là đối đãi khác biệt với Vô Tà, nếu này sớm vứt lại thế tục, chỉ đắm chìm ở tự do tự tại hề câu nệ tình nam nữ cùng giang sơn. Những người cùng quyền bính có liên quan tới chuyện ngươi lừa ta gạt này đáng giá để phí tâm. Nếu phải Vô Tà muốn hỏi, sợ rằng là chẳng thèm ngó tới mấy chuyện này, liền cũng .



      Hôm nay Tần Yến Quy , dĩ nhiên là dữ nhiều lành ít. Tần Xuyên nghĩ muốn bức Tần Yến Quy tạo phản, liền tuyệt đối bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy. Kiến đế vốn kiêng kỵ Tần Yến Quy, hôm nay bởi vì nàng, Tần Yến Quy có lòng mưu phản, động cơ hình như ràng hơn, Kiến đế chắc chắn nhận định Tần Yến Quy sớm có lòng mưu phản, mơ ước kiếm Đế vương, chỉ tiếc Vô Tà nàng có cái mạng đó, "chết" quá sớm. Bởi vì nàng “chết” nên tính toán của Tần Yến Quy mới xuất vấn đề ngoài ý muốn. Lần hành động này của Tần Xuyên, nếu Tần Yến Quy tạo phản, bằng long nghi ngờ của Kiến đế, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Nếu là Tần Yến Quy bị ép làm phản, việc này cho Tần Xuyên có trăm lợi mà hại.



      "Ngươi cũng cần lo lắng." Vẻ mặt Tần Lâm Uyên thoải mái, mắt nhìn Vô Tà, thấy sắc mặt của nàng ngày càng khó coi khỏi bật cười: "Lo lắng cho lão Tam như vậy, sợ rằng ngươi là người đầu tiên."



      Đúng vậy, Tần Yến Quy là ai? Người bụng dạ cực sâu như sao có thể dễ dàng rơi vào thế hạ phong? Tần Xuyên muốn buộc làm phản, nhưng Tần Yến Quy bình thản hơn so với bất cứ ai, sao có thể lại chịu làm phản? Tần Lâm Uyên vậy là rất uyển chuyển rồi, chỉ sợ là chê cười nàng là kiểu "Hoàng đế vội, thái giám lại gấp". Tần Yến Quy chưa chắc cần nàng tức giận, lo lắng cho .



      Cho dù như thế, sắc mặt của Vô Tà cũng chưa từng hòa hoãn lại chút chút, vẫn u như cũ.



      Đại khái là Tần Lâm Uyên sớm biết thể chuyện này cùng Vô Tà, nhưng vẫn lên tiếng: "Cho phép vi huynh xen vào việc của người khác, vi huynh chỉ hỏi câu, ngươi là muốn vinh hoa phú quý, hay là muốn bỏ người kia?"



      Vô Tà ngẩn ra. Mặc dù Tần Lâm Uyên câu nệ tiểu tiết, khinh thường việc của thế tục, nhưng ánh mắt nhìn người của cũng thấu đáo như vậy, người thế gian này có bất kì ai có thể so sánh với cái nhìn thấu đáo xa xăm cùng trái tim trống trải của . Bị hỏi như vậy, tâm tình trầm của Vô Tà ngược lại bị xóa , gò má đỏ lên, trả lời được.



      Phản ứng này của Vô Tà là làm người mến, Tần Lâm Uyên cười ha ha, đối với đáp án này cũng có chút ngoài ý muốn nào: "Vừa là như thế, xem ra vi huynh khuyên nổi ngươi, muốn đưa cho ngươi phần đại lễ này, là lòng trắc trắc khó có được. Nguyện ý thương ngươi... ngươi chịu nhận lấy tình, đó chính là tự gây nghiệt, phải việc người phải lo. Vô Tà, cho dù như thế, vi huynh làm hết khả năng. Khuyên ngươi câu nữa, nếu chịu để ngươi ở lại bên ngoài, sao ngươi phải tiếp tục nhảy vào trong biển khôt? Dù sao ngươi cũng chỉ là nữ tử, tranh quyền đoạt thế là chuyện của nam nhân."



      Nhìn vẻ mặt cố chấp của Vô Tà, Tần Lâm Uyên cuối cùng chỉ khẽ thở dài: "Trẻ con thể dạy."



      Vô Tà rũ rèm mắt xuống, sắc mặt hổ thẹn giống như xem Tần Lâm Uyên là cha mình: “ Vô Tà là người bất tài thể đổi, làm Lâm Uyên huynh thất vọng."



      Tần Lâm Uyên cũng giận, mặc cho hai con hươu bên ngoài bắt đầu kéo xe, thế gian này, người ngoan cố đổi như Vô Tà làm sao có thể dừng lại, hai con hươu xanh này cũng giống như thế? Cuộc sống tự do tự tại chỉ là núi cao sông dài, cố tình muốn đùa giỡn, tham uống rượu của , đổ thừa , cũng đành phải cho bọn chúng dây cương. Hai con hươu có tiền đồ này thế nhưng cũng vui vẻ chui vào bên trong, mặc thúc giục, khiến mọi người phải tiếc hận thay cho bọn chúng, nhưng hai con hươu ngây ngô này lại rất vui vẻ, là hươu ngu ngốc.



      "Cũng là thất vọng." Tần Lâm Uyên khoát tay áo: "Ai có chí nấy, thế gian này có rất nhiều người tới đường cùng chịu thay đổi. dối gạt ngươi, gặp lại ngươi ngược lại làm cho huynh nghĩ tới mình ngày xưa, cũng là người cố chấp đến ngu ngốc như vậy, hồ đồ ngu xuẩn thay đổi, luôn thể vứt những tâm thế tục đáng ghét kia. Hôm nay ta cũng khuyên ngươi, ngày khác nếu có duyên, ta tất nhiên còn có thể hỏi ngươi có thể hiểu được hay , có nguyện ý bỏ xuống quyền lực hay , đều là ngày mà huynh tùy ý tiêu sái."



      Những câu này của Tần Lâm Uyên coi như là an ủi Vô Tà, nàng nhận lấy ý tốt của , cho dù có là die4nd5anl ³fequ¼ydon người giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng phất tay áo bỏ . Quan điểm bất đồng suy nghĩ cũng giống nhau, Tần Lâm Uyên chính là Tần Lâm Uyên, tầm nhìn đều rộng lớn hơn chút so bất luận kẻ nào, cũng vì vậy bỏ quên Vô Tà.



      "Đa tạ Lâm Uyên huynh." Vô Tà lòng thành ý này câu "Đa tạ", giống như Chung Tử Kỳ cuối cùng gặp được tri , chuyện duyên phận thế gian này đều khó có được như vậy.



      Tần Lâm Uyên vẫn ngồi yên như cũ, đưa mắt lên nhìn rồi khẽ mỉm cười, tiện tay chỉnh lại áo ngoài của mình. Lúc này chính là khi ánh mặt trời rực rỡ nhất, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm xám này làm màu tóc trắng phóng khoáng ngông nghênh đầu dường như được phủ lên tầng ánh sáng màu vàng. Ngày xưa còn vô cùng cứng đầu, mới vừa ngộ ra tất cả, sao lại có thể trông cậy vào Vô Tà có thể vì mấy lời khuyên bảo của chính mình liền có thể bỏ qua kiên trì của chính mình?



      Vì vậy Tần Lâm Uyên liền cười tiếng, quả là còn phóng khoáng hơn bầu trời mấy phần: "Tuy là khuyên nổi ngươi, nhưng vi huynh cũng thể cứ nhìn ngươi trở về mạo hiểm như vậy, tặng cho ngươi mấy lời khuyên, cũng có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành..." dien$d®anlequyd#on



      Vô Tà hết sức kinh ngạc đối với tâm ý lần này của . Lấy tính tình của Tần Lâm Uyên, nhất định làm mình cuốn vào địa phương chán ghét nhất, chuyện Tần Xuyên tranh giành quyền lực cùng Tần Yến Quy càng thêm có quan hệ gì với , lại việc tranh giành quyền bính này sớm phải chuyện quan tâm. Nếu bàn về thân sơ, cả hai người họ đều như tay chân với Tần Lâm Uyên, cũng khác gì nhau, ai thua ai thắng, Tần Lâm Uyên căn bản nhúng tay, cũng có cái đó ý định quan tâm,



      là loại người tự nhiên rộng lượng như vậy, đàm luận những chuyện này cùng quả là đầu độc , mà nay thế nhưng lại chịu chút chuyện này cùng với nàng, là vì thể diện của nàng, nếu quyết làm khó mình, cùng Vô Tà những lời này.



      Trong lòng Vô Tà cực kỳ cảm kích cùng kính trọng đối với Tần Lâm Uyên, đơn thuần là bởi vì tầm nhìn cùng tính tình của , mà hơn hết là bởi vì vừa là thầy vừa là bạn, lại có ân đức với nàng.



      Tần Lâm Uyên cho nàng mấy lời khuyên tốt như vậy, quả là đàm tiếu nhân gian, mưu trí vô song. Bàn về mưu trí kế với Tần Lâm Uyên, vừa là làm nhục , cũng là đầu độc , mặc dù khinh thường, nhưng nếu bàn đến tâm kế mưu lược, Tần Lâm Uyên cũng thua bất kỳ người nào, chỉ là muốn phí sức mà thôi.



      Chớ quên, Tần Lâm Uyên phóng khoáng ngông ngênh của ngày hôm nay, lúc trước cũng là người lòng dạ vô song, là người duy nhất có thể khiến cho Kiến đế lòng thương , là người muốn truyền cho giang sơn xã tắc.



      Biết Vô Tà hổ thẹn, Tần Lâm Uyên hắng giọng cười to, mặt mày đều là ý cười: "Ngươi cần phải nhìn ta như vậy. Tuy vi huynh là người hiến kế, nhưng rốt cuộc còn là chứa phần lòng riêng, nhìn ngươi cũng thông cảm cho vi huynh, cũng hy vọng ngươi khuynh đảo tâm tư bất kỳ bên nào vì ta. Ta thể nữa giúp ngươi quá nhiều, chỉ có thể cho ngươi kế sách để cứu vãn tất cả."



      "Đa tạ." Vô Tà nhàng cười tiếng, biết chịu làm đến nước này dễ dàng, đương nhiên tham lam, cầu quá nhiều thứ, điều duy nhất làm nàng lo lắng vào lúc này chính là có thể chạy về kinh thành trước lễ hạ táng tiểu Tĩnh vương là mình hay .



      Tần Lâm Uyên lảo đảo đứng dậy, tóc trắng áo đỏ đều nhuộm mùi rượu, vẻ mặt cùng này tư thái tựa như tiên nhân muốn đứng dậy, mọc cánh thành tiên trở về: "Ngươi cần lo lắng chuyện này, hai con hươu này tự dẫn ngươi hồi kinh."



      Vô Tà biết muốn , hỏi vội: "Lâm Uyên huynh muốn ?"



      Tần Lâm Uyên nghe vậy cười ha ha: "Chuyến này của vi huynh vốn là muốn tới kinh thành tỏ lòng thương tiếc với bạn cũ chết của ta, hôm nay xem ra cũng cần thiết phải rồi."



      Quả , chịu bày mưu tính kế cho nàng là chuyện
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90: Cuối cùng cũng đến

      edito: lonbia


      Màn đêm phủ xuống, trước Tĩnh vương phủ treo vải lụa trắng khắp nơi, càng trở nên u ám hơn, trong (((((((((((((dđlqđ)))))))))))) linh đường còn đặt chiếc quan tài của Vô Tà, cả Vương phủ, cũng vắng lạnh làm cho người ta càng thêm sợ hãi trong lòng, từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi, càng thêm lạnh lẽo thấu xương, khiến cho người trực đêm nhịn được cũng phát run lên, đụng phải người.

      "Vị ở phía đông kia, vẫn ra ngoài?" Gã sai vặt rùng mình cái, run cầm cập vì lạnh.

      "Cũng hẳn đúng! Đều từ khi còn trẻ Ôn trắc phi chính là băng sơn mỹ (((((((((((((dđlqđ)))))))))))) nhân, quả ngoài dự đoán, nghe khi tiểu vương gia xảy ra chuyện, Ôn trắc phí ở bên kia ngoảnh mặt làm ngơ, bước cũng ra khỏi phật đường của người." Tính tình Ôn Thiển Nguyệt lạnh lùng yên tĩnh, thường ngày, hạ nhân hầu hạ nàng cũng dám tùy tiện quấy rầy, chứ đừng đến lén sau lưng chuyện của chủ tử, nhưng hôm nay trong vương phủ sớm rối loạn thành đoàn, tự nhiên ai có thời gian để ý đến bọn họ.

      "Nghe lúc tiểu vương còn là thế tử, từng ở trước mặt mọi người tôn Ôn trắc phi làm mẫu phi." Gã sai vặt kia cảm thấy tiếc hận.

      " như thế, bất quá hôm nay xem ra, tình cảm mẹ con này cũng quá cạn rồi, tiểu vương gia chết thê thảm vậy, Ôn trắc phi lại có thể suốt ngày ở trong từ đường của mình, linh đường của tiểu vương gia đặt ở nơi đây, người lần cũng có đến xem qua."

      " thể trách được." Gã sai vặt kia lắc đầu: "Tĩnh vương phủ như vậy, suy bại cũng là chuyện sớm hay muộn, sống đến bây giờ, cũng coi là dễ dàng gì."

      Vô Tà vừa mới từ chỗ Vân Nhiễm ra ngoài, liền nghe được bọn người làm bàn luận đều hay về chủ tử của mình, điều này làm cho Vô Tà giận tái mặt, dưới chân cũng dừng lại, nàng vốn dĩ đối với chuyện quản giáo người làm trong phủ mấy quan tâm, tạo cho bọn hạ nhân trong phủ thói quen tốt, bàn luận về chủ tử (((((((((((((dđlqđ)))))))))))) chính là điều nên, bọn họ muốn sống nữa sao?

      "Vương gia?" Dung Hề thấp giọng gọi tiếng.

      Tâm tình Vô Tà buồn bực, hừ lạnh tiếng, cũng quay đầu lại: " chán sống, cắt lưỡi ném ra ngoài."

      Dứt lời, Vô Tà liền mặt lạnh rời , lưu lại mình Dung Hề đứng ngơ ngác, trong lòng có tia bi thương thoáng qua, từ nàng nhìn Vô Tà lớn lên, tính tình Vô Tà mặc dù thân thiện, nhưng cũng phải là người có tâm tình lạnh nhạt, lòng dạ độc ác, nàng mặc dù còn nhưng trưởng thành sớm, từ so với người khác nhiều hơn phần trầm tĩnh, trầm lặng, nhưng cho tới bây giờ Dung Hề cũng biết được đứa bé mình nhìn lớn lên từ , vẫn có phần ấm áp, chưa bao giờ coi mạng con người là cỏ rác, mà hôm nay, trong phút chốc lại hạ lệnh muốn lấy mạng của người khác, nhưng là lạnh lẽo cương quyết khiến cho nàng cảm thấy có chút xa lạ.

      Lần này nàng trở lại, trong lòng Dung Hề, cũng biết là tốt hay xấu... Có lẽ, Tuyên vương cũng sớm dự đoán được, sớm muộn cũng (((((((((((((dđlqđ)))))))))))) có ngày, nàng trở nên khác trước, lạnh nhạt kiên cường hơn, cũng càng ngày càng mạnh hơn, nhưng Vô tà như vậy, chưa chắc bằng lòng gặp mặt.

      Nhưng Vô tà hạ lệnh, Dung Hề cũng thể nghe, nàng cúi đầu, theo phía sau lưng Vô tà, Dung hề vừa , bóng tối bên trong vương phủ, có mấy đạo bóng đen vô thanh vô thức rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn, bóng đêm tĩnh lặng, dường như càng thêm vắng lạnh hơn.

      Vô Tà trực tiếp tới chỗ Ôn Thiển Nguyệt, quả nhiên, đèn trong phật đường vẫn còn sáng, mơ hồ có thể thấy được thân hình thanh nhã đứng dậy từ bồ đoàn, chẳng biết tại sao, từ khi biết Tần Yến Quy bỏ nàng , tâm tình của nàng phiền muộn, giờ phút này ngửi thấy mùi đàn hương của phật đường, gặp được Ôn Thiển Nguyệt, trong lòng khỏi được trấn an, tựa như con thú được cất giấu ở trong lòng nàng cáu kỉnh, gặp phải cản trở mà lui lại.

      Sắc mặt Vô Tà như cũ, đẩy cửa vào, Dung Hề liền đợi ở bên ngoài, cùng vào.

      Bên trong phật đường, mấy ngọn nến được thắp sáng rực, ánh mắt phật tổ từ cao mà nhìn xuống nàng, trong lòng Vô Tà khỏi có chút hoảng sợ, tiếp theo là cười khổ, quan tâm bị loạn, chính xác là sớm muộn có ngày nàng vì Tần Yến Quy, chuyện gì cũng làm được, bao gồm lợi dụng người khác, vứt bỏ chân tình của người khác đối với bản thân mình giống như giày rách?

      Hình như Ôn Thiển Nguyệt sớm biết Vô Tà trở lại, thấy nàng cũng có nửa phần ngoài ý muốn, lại có mấy phần thất vọng: "Tà nhi, ngươi đến rồi."

      Trước mặt Ôn Thiển Nguyệt, Vô Tà còn giống như con thú cáu kỉnh bi thương nữa, ngược lại yên tĩnh, hơi cúi đầu: "Mẫu phi, làm cho người lo lắng buồn rầu."

      Ánh mắt Ôn Thiển Nguyệt vô cùng trong vắt, thản nhiên nhìn Vô Tà cái, đột nhiên cười tiếng: "Con ta chưa chết, ta vì sao phải khổ sở? Nếu như ngươi gặp chuyện may mắn, Tần yến Quy sao dám trở lại?"

      Tính tình Ôn Thiển Nguyệt lạnh nhạt, đối với Tần Yến Quy luôn luôn có thành kiến, mặc dù lời lần này có phần lạnh lùng, nhưng ý nghĩa bên trong, khỏi đau lòng cho Vô Tà.

      Trong lòng Vô tà vừa động, cuối cùng mềm nhũn ra, Ôn Thiển Nguyệt nhìn nàng, cuối cùng cũng khẽ thở dài: "Nếu như ngươi trở về, hoặc nằm trong quan tài kia, có lẽ ta còn bớt lo chút."

      Hai mắt Vô tà mở lớn, đáy mắt có chút mờ mịt, Ôn Thiển Nguyệt cũng hề nhìn nàng nữa, xoay người: "Nếu ngươi trở lại, ta cũng được cái gì, con đường này chính là do ngươi chọn, vi sư sớm , Tần yến Quy phải là người tốt lành gì, khó có được cho phép ngươi cuộc sống tự do, ngươi lại cảm kích, cứng rắn muốn tiếp tục qua lại với kẻ xấu, ngươi cần biết, chưa chắc tiếp nhận tình cảm của ngươi."

      Vô tà cắn môi, có lên tiếng.

      Ôn Thiển Nguyệt biết, thế gian này, ai cũng thể hiểu Vô tà, giống như năm đó, ai có thể khuyên được nàng lòng cố chấp muốn gả cho Tần Tĩnh đây?

      "Thôi ngươi ." Ôn Thiển Nguyệt ngồi lại bồ đoàn, nhắm mắt lại khảy chuỗi phật châu trong tay.

      Vốn Vô tà lo lắng cho Ôn Thiển Nguyệt vì việc nàng gặp chuyện may mà lo lắng, trước mắt thấy nàng có việc gì, trong lòng so với bất cứ ai hiểu , Vô tà cũng an tâm, ràng nàng có ý muốn
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91 Chọc giận Yến Quy

      Editor: Dương


      Hai thị vệ giữ cửa ngục vô cùng cảnh giác, bởi vì bây giờ trong ngục nhốt là Tuyên vương điện hạ, Tuyên vương Tần Yến Quy là nhân vật gì, bọn họ dám biết. Mặc dù hôm nay chật vật chịu nổi bị trói treo lên thể động đậy nhưng căn bản cần làm gì cũng đủ để cho bọn họ cả người phải đề phòng, dám lơ là.

      Đây chính là chuyện khổ sai mà, thân phận Tuyên vương tôn quý lại còn là người có uy danh, mặc dù những năm nay Tuyên vương để ý tới triều chính nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, cục diện triều đình phong vân khó lường, cũng thể trách được ngay cả Kiến đế cũng thể kiêng kỵ . Với tình hình rối loạn trước mắt, đầu tiên là thái tử bị Kiến đế hạ lệnh giam cầm tự suy xét, Tuyên vương lại chịu hình phạt, rốt cuộc hoàng thất xảy ra chuyện gì, người ngoài đều biết nhưng dù cho Kiến đế có giữ bí mật truyền ra bên ngoài triều đình vẫn xảy ra biến động , suy đoán nổi lên dứt, lòng người đều bất an.

      Hai tên thị vệ cũng dám lơ là với Tần Yến Quy, cũng dám mạo phạm , chuyện có thể làm là tập trung toàn bộ tinh thần từng phút từng giây canh chừng, chỉ mong đợi đến khi trời sáng Kiến đế triệu kiến Tuyên vương, đừng giống như lúc nãy dưới cơn nóng giận cho người dụng hình với Tuyên vương rồi tức giận phất tay áo bỏ .

      Điều này với bọn họ mà tựa như cơn ác mộng, từng giây từng phút đều trở nên hết sức khó khăn, chỉ vì nam tử trước mắt này lạnh nhạt đến mức làm bọn họ - những người nhìn quen cảnh này trái tim cũng cảm thấy rét lạnh, chưa từng có ai dưới tình huống này mà giữ được vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả chân mày đều chưa từng nhăn lại cái, mặc dù bị treo ngược lên, bộ dạng chật vật nhưng vẫn tuấn tú lạnh nhạt, sắc mặt buồn vui, bình tĩnh như người bị thương phải là ...

      Cũng may cơn ác mộng này kéo dài lâu lắm, ở nơi tốm tăm ẩm ướt và đầy mùi vị khó ngửi này chợt có cơn gió thổi tới, hai tên thị vệ lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng đợi bọn họ có phản ứng có thứ gì đó từ phía sau đánh xuống, lực đạo mạnh, chính xác làm cho bọn họ cảm thấy bóng tối như thủy triều vọt tới chỗ bọn họ, cần tốn nhiều sức làm hai người ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

      Biến cố bất thình lình xảy ra làm cho nam tử có phản ứng trong ngục có chút động tĩnh, bộ quần áo màu xanh thêu hình kỳ lân vương uy nghiêm người sớm xốc xếch chịu nổi, mái tóc đen rối loạn dính đầy mồ hôi dán lên khuôn mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt vẫn thờ ơ, thong dong bình tĩnh, giống như mọi chuyện xung quanh có quan hệ gì với .

      Dù sao Tuyên vương Tần Yến Quy cao cao tại thượng cũng chưa bao giờ có lúc chật vật như lúc này đây?

      Nhưng cho dù dưới tình huống này vẫn làm cho người ta mở mang tầm mắt, dd.lqd chỉ cảm thấy gương mặt tuấn mỹ này của , đường nét lạnh nhạt cương nghị, khóe môi chứa ý cười ưu nhã lại có chút khinh thường như có như cho dù chật vật cũng che giấu được phong thái tao nhã tỏa ra từ trong xương và khí phách vương giả quân lâm thiên hạ.

      khẽ nâng mắt, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm kia như có ngọn lửa bị băng tuyết bao phủ bỗng nhiên chuyển động chất chứa mũi nhọn, lại có chút gợn sóng.

      Là Tần Thương dựa vào bóng tối mà đánh úp hai tên thị vệ kia, còn người chậm rãi ra từ phía sau , phải Vô Tà còn là ai được nữa?

      Thấy ánh mắt Tam ca quét tới, Tần Thương lập tức cảm thấy chột dạ luống cuống, ánh mắt Tần Yến Quy u tối liếc nhìn Tần Thương cái, sau đó tầm mắt làm người ta chỗ lẩn trốn lại rơi lên người Vô Tà theo Tần Thương vào, hề có chút ngoài ý muốn, bỗng nhiên nở nụ cười nhợt nhạt, làm như đùa cợt, làm như khinh thường lại tựa như nhìn người ngu ngốc nhất đời.

      Nếu lạnh lùng nghiêm nghị cũng còn được nhưng nụ cười của lúc này lại làm cho người ta nhịn được mà hô hấp cũng trở nên chậm lại, chỉ cảm thấy khí ở đây bị đè nén, , chỉ là đè nén mà như muốn đông lại, làm người ta thở được.

      "Tam ca..." Tần Thương biến sắc, có chút sợ Tam ca, người khác nhìn ra nhưng còn có thể nhìn ra sao? Tam ca có chỗ nào là cười, Tần Thương chỉ cảm thấy hơi thở vô cùng nguy hiểm ùn ùn kéo đến, ràng là... Tam ca tức giận!

      Độ cong của khóe môi như lưỡi câu nguy hiểm muốn kéo thứ gì đó ra ngoài, đó như núi băng dưới lòng biển sâu thẳm, như dung nham núi lửa dâng trào, Tần Thương còn phải hoài nghi chính mình hoa mắt, Tam ca tức giận, chưa từng thấy qua... Tam ca lạnh lùng nguy hiểm làm người ta sợ hãi như vậy...

      Tần Thương muốn mở miệng vì Vô Tà giải thích mấy câu nhưng lại bị Tần Yến Quy nhàn nhạt cắt đứt: "Lão Tứ, ngươi ra ngoài."

      Tần Thương sửng sốt, lời còn chưa ra khỏi miệng bị ngăn ở cổ họng, nhìn sang Vô Tà, chỉ thấy Vô Tà cũng nghiêm mặt nhưng lại làm người ta nhìn ra chút biểu tình mặt nàng, lqd biết từ khi nào ngay cả Vô Tà cũng thay đổi, trở nên sâu xa khó đoán, Tần Thương lại nhìn Tần Yến Quy, chỉ thấy mặt Tam ca dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn còn nét uy nghiêm làm người khác khó có thể chống lại, Tần Thương ngơ ngác, có chút do dự nhưng vẫn ra ngoài lưu lại gian cho Tam ca và tiểu Vô Tà.

      Sau khi Tần Thương rời , nơi này chỉ còn sót lại Tần Yến Quy và Vô Tà, Vô Tà đứng ở bên ngoài cửa ngục, cách chỉ có mấy bước chân, nơi vắng lạnh tịch mịch làm cho người ta nghĩ đến tử vong này thoáng chốc trở nên càng thêm vắng lặng, lúc này mặt có chút cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm.

      Vô Tà hé miệng, nhìn thẳng , chợt câu hài hòa: "Ngươi đợi quả hạnh chín, ngươi nuốt lời, còn bỏ lại mình ta."

      Đó giống như nương tố cáo ủy khuất và bất mãn của mình.

      Tần Yến Quy giận dữ bật cười, nhưng ràng nụ cười kia chạm đến đáy mắt : "Vô Tà, ngươi biết ta là có ý gì. Ngươi cho rằng, ngươi lấy thân phận gì chuyện với ta?"

      Tư thái làm nũng như vậy, tố cáo bất mãn như vậy, chứa tình ý mất mác như vậy.

      Thân phận gì?

      Tiểu hoàng thúc? con cờ? đứa được nuôi lớn? huyết mạch hoàng thất được hết lòng dạy dỗ?

      Đúng vậy, dù là thân phận nào, nàng cũng có tư cách dùng tư thái của nữ nhi để với những thứ này, nàng và cái gì cũng đều phải, mấy ngày kia chỉ như giấc mộng hoàng lương, tỉnh rồi, lại là Tuyên vương lý trí thanh tỉnh, mà hãm vào quá sâu chỉ có mình nàng?

      Chợt Vô Tà nở nụ cười, rực rỡ vô cùng: "Nhắc tới cũng đúng, ta cũng muốn hỏi chút, quan hệ giữa Tuyên vương và ta là loại quan hệ gì? Ngày xưa ngươi đặt tên cho ta là Vô Tà vì mong ta đời buồn lo? Mong ước này vô cùng tốt đẹp, nhưng ngươi đối với ta
      [​IMG]



      Chương 92: Tài năng bắt đầu hiển lộ.

      Editor: Trịnh Phương.


      Vào giờ phút này, vẻ mặt Tần Thương ngược lại hề nặng nề nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, xuy tiếng, cặp mắt kia thần thái phấn khởi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thần thái khinh thường liếc nhìn. Trong nháy mắt đó, khí thế của chiến thần bình thường cương quyết lại ngang ngược hiểu chuyện mà liều mạng bốn bề đột nhiên lên trước mắt mọi người, nhìn mang theo cấm vệ quân Biện kinh giống như có chuẩn bị mà đến nhìn Tần Dung, chế nhạo : "Ta là sao lại ngửi thấy mùi nồng nặc như vậy, ta này Tần Dung, ngươi trở về phủ ôm gương đồng tô son, tới đây làm cái gì? Đừng trách Tứ ca ta nhắc ngươi, thiên lao này cũng phải là chỗ tốt, có nhiều oan hồn dã quỷ lắm, thấy cái loại bộ dáng này của ngươi, chỉ sợ làm ngươi trở thành ác quỷ, kéo nhau cùng chơi đùa." D‰Đ~L#QĐ

      Miệng lưỡi của Tần Thương này độc, cũng lạ vì nhìn Tần Dung vừa mắt, Tần Dung sắc mặt trầm mặc thân trang phục lộng lẫy, như tú bà son phấn đầy mặt hay đứng chào hỏi khách, cho dù mặt mũi nhu tuấn mỹ, nhưng vì cặp mắt đầy sương mù lạnh lẽo kia, khiến người khác nhận định là người vừa ương ngạnh vừa độc ác. Xưa nay kiêng kỵ người khác bàn tán về dung mạo của , mà lúc này Tần Thương lại ám chỉ, là bình thường như ác quỷ, chuyên gây ra tai hoạ, may mắn bản thân vẫn còn tồn tại chút lý trí, trong lòng kiêng kỵ thái tử cảnh cáo cho khinh cử vọng động. Dưới ánh mắt tức giận, sao Tần Dung có thể chịu cho tiểu tử Tần Thương kia tốt hơn?

      Sắc mặt Tần Dung u ám, chợt cười lạnh thành tiếng: "Lão Tứ, nếu ngươi muốn như vậy, bằng chút với phụ hoàng, xem xem chuyện ngươi tự tiện xông vào thiên lao dính dáng đến Tam ca, lại phải đổi trắng thay đen như thế nào, để bản thân ngươi thoát được tội!"

      Dứt lời, Tần Dung liền muốn hạ lệnh bắt Tần Thương lại, ngờ tay vừa mới nhấc lên, chưa vung xuống liền nhìn thấy bóng dáng gầy nhưng cao lắm ra từ chỗ tối. Lúc trước chỉ chú tâm đấu khẩu với Tần Thương, toàn bộ lực chú ý cũng đều đặt người Tần Thương, chưa từng để ý xem người đứng ở phía sau từ khi nào. Giờ phút này nhìn thấy bóng đen gầy gò này chậm rãi ra ngoài, Tần Thương thấy người tới, lúc này biến sắc, rất đặc sắc.

      "Ngươi... Ngươi chết!" Mặc dù Tần Dung ương ngạnh tàn nhẫn quen, nhưng rốt cuộc là vẫn chưa từng học qua cách để hiểu được tâm tư con người, tàn nhẫn tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ ngạc nhiên giống như bây giờ, chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên, người nọ... Là Tần Vô Tà! Là quả bóng chết tiệt đó!

      Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vô Tà, Tần Dung vừa khiếp sợ, lại oán giận. Lúc này cảm thấy từ trong ra ngoài của vết sẹo ở hai bên gò má sớm khép lại của mình cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

      Khóe môi Vô Tà giương lên, ánh mắt sáng trong, đại khái cũng có chút ngoài ý muốn. Khi Tần Dung nhìn thấy mình lại có thể có phản ứng lớn như vậy, đúng là bạn bè cũ gặp mặt, có chút kích động. Ánh mắt của nàng nhàn nhạt quét qua cấm vệ quân mà Tần Dung mang tới ở phía sau cái, có cảm giác ngoài ý muốn quá lớn, ngược lại nhìn chút, khóe miệng liền từ từ nhếch lên, coi ai ra gì mà mấy bước về phía trước. Tần Thương thấy vậy đáy lòng cũng cả kinh, chưa kịp ngăn cản động tác của Vô Tà.

      Chẳng biết tại sao mà khi bị ánh mắt của nàng lẳng lặng quét qua, nơi vắng lạnh mục nát trong bóng đêm này lý do mà biến thành trầm muộn đè nén, như có cỗ áp lực di&en>da*nl@eq¶uyd±on vô hình đặt lên hai bờ vai mình theo ánh mắt kia, làm thân thể người ta trầm xuống, thể động đậy, bọn họ thậm chí còn chưa nhận ra thiếu niên có thân hình gầy gò đạm bạc kia là ai. Loại cảm giác bị áp bức chân tướng này liền biến mất theo lúc ánh mắt nàng nhàng quét qua, cảm giác có lực lượng đè nén ở hai vai làm mình thể động đậy chợt hoàn toàn biến mất, khí đọng lại cũng lưu thông trở lại, tất cả lại khôi phục lại bình thường, mà chuyện lúc trước xảy ra giống như chỉ ảo giác.

      "Ngươi nhìn thấy ta, giống như vui vẻ?"

      Vô Tà lẳng lặng tới gần Tần Dung, làm cho cả người Tần Dung rơi vào mù mịt, hiểu nàng muốn làm gì, ràng trước mặt chỉ có hai người, mà mình lại dẫn theo nhiều cấm vệ quân tới đây như vậy, cuối cùng ngược lại bởi vì khí thế giải thích được này của Vô Tà làm cho có chút bối rối, cuống quít lui về sau hai bước. Thấy Vô Tà, liền lấy tay che ở trước mặt mình theo bản năng...

      Vô Tà cũng ngẩn người, sau đó cong mày lên cười, là bị cử động này của Tần Dung lấy lòng rồi.

      ra nàng đúng là phải người tốt, chính là người như Tần Dung cũng bị nàng dùng chiêu thức ngầm mà đùa bỡn hai lần, theo bản năng cảm thấy chỉ cần Tần Vô Tà ở đây liền gặp được chuyện tốt. Giờ phút này tỉnh táo lại, Tần Dung chợt cảm thấy uy phong của mình mất sạch, hơn nữa lại còn ở trước mặt nhiều cấm vệ quân như vậy, đáy mắt trầm xuống, lệ khí u quét qua, có chút tức giận thu tay lại, mặt đầy lúng túng cùng tức giận: "Đương nhiên là vui vẻ!"

      xong, liền vung tay lên, hạ lệnh bắt lấy hai người tự tiện xông vào thiên lao này.

      Lúc này Tần Thương lắc mình tiến lên, giữ chặt cánh tay của Vô Tà, lôi nàng đến phía sau mình, gương mặt khinh thường cùng tự phụ, sống lưng thẳng tắp, hừ lạnh tiếng: "Ai dám lên trước."

      Tần Thương câu, quả nhiên dọa được những người này. Dù sao đây cũng là người quen Thống soái thiên quân vạn mã, cho dù là cấm vệ quân, ở trước mặt uy vọng của Tần Thương sao có thể kiêng kỵ hai phần?

      "Tần Thương, ta sao." Cánh tay Vô Tà vẫn bị Tần Thương nắm trong tay. Có lẽ là Tần Thương có chút nổi giận, ngay cả việc nắm cánh tay Vô Tà cũng có chút kiểm soát được lực, Vô Tà ngược lại có cau mày, chỉ là nhàng giương môi, nâng lên cái tay khác nhàng kéo kéo tay áo Tần Thương, hành động vô cùng tầm thường nhưng mờ ám này lại giống như luồng gió mát thổi vào đáy lòng Tần Thương. cúi đầu, liền thấy Vô Tà lặng yên nhìn , mặt mày trầm tĩnh, nhưng lại có hiệu quả trấn an cảm xúc giận dữ của cách thần kỳ.

      Tần Thương ngẩn người, sau đó buông lỏng cánh tay suýt chút nữa bóp gãy tay Vô Tà, sắc mặt được tự nhiên. Nhưng vẻ mặt của Vô Tà vào giờ phút này quá mức trầm tĩnh, quá mức tĩnh mịch, Tần Thương nhất thời có chút đoán ra tâm tư của nàng, hiểu nàng làm gì.

      Nhưng vào lúc này,
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93 Mặt đỏ như đào

      Editor: Dương


      Ánh trăng bị lớp sương mù che phủ khiến quầng sáng trở nên ảm đạm, tối tăm mờ mịt, trong đêm tối lạnh lẽo lại càng thêm vắng lặng tiêu điều, nhưng đêm tối có u rét lạnh đến đâu cũng bằng khuôn mặt trầm của Tần Dung.

      Gương mặt xinh đẹp khiến mọi nữ nhân đều phải ao ước, dáng vẻ nhu khó phân biệt được nam nữ, hai bên gò má có hai vết sẹo mờ khiến mất mấy phần nhu, lại nhiều thêm mấy phần khí khái nam nhân, lúc này Tần Dung đánh lớp phấn dày mặt như muốn che vết sẹo lại khiến cho còn vẻ xinh đẹp mà giống như diễn kịch.

      Nhưng vị ngũ hoàng tử Tần Dung nổi tiếng tàn nhẫn ương bướng, tính tình độc ác của mỹ nhân rắn rết cũng độc ác nham hiểm như , lúc này sắc mặt Tần Dung khó coi khiến mấy tên tâm phúc của cũng bất an, nhưng vì bọn họ biết tính tình của Tần Dung nên ai dám trêu chọc, huống chi hôm nay Ngũ gia bị bẽ mặt ở trước mặt nhiều người, mất hết mặt mũi oai phong nên tất nhiên tính tình tệ hơn lúc bình thường nhiều, trong tình huống này mà kẻ nào muốn sống đụng phải họng súng chỉ có thể xem như kẻ đó tự làm bậy thể sống.

      Dù Vô Tà bị kèm ở hai bên mang nhưng vẻ mặt lại thong dong bình tĩnh, giống sắc mặt trầm của Tần Dung, hai bên trái phải đều có người theo sát đề phòng nàng làm loạn, lại còn vô lễ trói hai tay nàng, bị giữ chặt hai vai giống như phạm nhân ở phía sau Tần Dung nhưng vẻ mặt Vô Tà hề để ý chút nào, lười biếng mặc người ta lăn qua lăn lại, vẻ mặt hàm chứa ý cười, bước nhanh chậm giống như tản bộ, đôi mắt đen bóng liếc nhìn Tần Dung, khóe miệng cong lên nụ cười chế nhạo: "Tần Dung, ta bị người của ngươi dẫn , vậy mà mặt của ngươi còn khó chịu hơn ta? Người biết còn ngươi mới phải là người bị kèm hai bên đó. Đừng sợ, ta vừa theo ngươi, lật lọng."

      Đừng sợ...

      Vô Tà vừa xong hai cái tay đè lên vai nàng đồng thời run lên, chính là tên tùy tùng của Tần Dung áp giải Vô Tà nghe vậy mà chột dạ, nhưng có phản ứng lớn như vậy là vì bí mật trong lòng lại bị người ta dùng giọng điệu lười biếng ra, hai người lặng lẽ nhìn Tần Dung cái, thấy Tần Dung cũng có phản ứng quá lớn mới thầm thở phào nhõm.

      Giọng điệu thoải mái của Vô Tà khiến Tần Dung đen mặt, lêquy1đôn nhưng đáng ngạc nhiên là với tính tình chịu được có hạt bụi trong mắt của vậy mà có thể nhịn xuống phát tác, chỉ cắn răng nghiến lợi : "Đa tạ quan tâm của ngươi!"

      sợ nàng lật lọng, mà chỉ sợ bản thân nhịn được mà làm thịt tiểu hỗn đản này!

      Vô Tà cười cười, liếc mắt nhìn hướng xong trong mắt cũng thoáng qua tia hiểu , trong miệng lại giả vờ nghiêm túc : " ra ngươi muốn mang ta đâu? , ngươi sợ, ta lại rất sợ, ngươi tính cho ta cái giao phó để ta chuẩn bị tâm lý? Ta biết ngươi hận ta muốn chết, phải là muốn tìm chỗ bù lại hai vết tên bắn ở mặt ta ?"

      Hai tên thị muốn đào hai mắt, bịt kín lỗ tai của mình, vị tiểu tổ tông này... Sao lúc nào cũng vạch áo cho người xem lưng, Ngũ gia hận nhất là có người đến hai vết sẹo mặt ngài ấy!

      Bộ dáng kia của Tần Dung ràng là muốn phát tác, nhưng biết vì sao lại kiềm chế lại, trong lồng ngực có cỗ lửa giận bị nghẹn đến khó chịu, khiến cho gương mặt luôn coi trọng cũng trở nên vặn vẹo, bắp thịt căng cứng, ngoài cười nhưng trong cười, hừ lạnh tiếng: "Ta muốn lột da róc xương ngươi, nhưng tại ta lại thay đổi chủ ý, mánh khóe của ngươi gạt được người khác nhưng lừa được ta, đừng giả bộ trước mặt ta!"

      Đường này đến Đông cung, xem ra Tần Dung muốn mang nàng đến chỗ Tần Xuyên?

      Ánh mắt Tần Dung nhìn Vô Tà tràn đầy miệt thị, vẻ mặt tình bất định, xem ra cũng có oán giận Tần Xuyên nhưng bởi vì xưa nay luôn kính trọng Tần Xuyên, cho dù phẫn hận cũng dám biểu quá ràng, đành trút tất cả bất mãn lên người Vô Tà: " biết vì sao hôm nay đại ca lại cứu ngươi, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy còn bị phụ hoàng phạt! Vì moi ngươi từ lòng đất ra, đại ca còn cho người ta đào lăng mộ lên, người khuyên can huynh ấy cũng bị huynh ấy dưới cơn nóng giận giết, ngay cả ta khuyên, huynh ấy cũng cho ta mặt mũi. Đại ca còn vì chuyện này mà rước lấy đống phiền toái, hừ, ta muốn nhìn xem, lúc đại ca biết ngươi chỉ chết mà còn rất tốt có biểu tình gì! Ngươi ràng là xem mọi người như con khỉ mà đùa giỡn, huynh ấy vì ngươi liều mạng, để ý khuyên can mà muốn đào ngươi từ dưới lòng đất lên, là điên rồi!"

      Đúng là điên rồi, trong lòng Tần Dung có oán giận Tần Xuyên cũng là điều dễ hiểu lqd09. Lúc này cục diện có lợi cho bọn họ, Tần Xuyên vì cứu người quan trọng với bọn họ như Vô Tà mà tự rước lấy phiền phức cho bản thân! Mặc dù Kiến đế vẫn nghi ngờ Tần Yến Quy có ý làm phản, nhưng thái tử lại để ý mọi người khuyên can, khăng khăng muốn đào lăng Thái tổ, tính tình Kiến đế đa nghi nên thể nghi ngờ thái tử? Chẳng qua Tần Xuyên là thái tử Biện quốc nên Kiến đế nghĩ ra, với tính tình của Tần Xuyên thể nhịn được mà lựa chọn tạo phản bức vua thoái vị chứ phải là tiếp tục chờ, dù sao cũng là thái tử, sau khi Kiến đế mất ngôi vị hoàng đế kia là của . Nhưng hôm nay thái tử nổi điên cho người đào lăng mộ Thái tổ, cuối cùng lại để lăng mộ sụp xuống, điều này thể làm Kiến đế hoài nghi cũng mơ ước thanh Đế vương kiếm hay ?

      Nếu Kiến đế nghi ngờ thái tử cũng giam lỏng thái tử ở Đông cung, ngoài mặt là trừng phạt thái tử vô ý khiến lăng Thái tổ sụp xuống nên ra lệnh cho đóng cửa suy nghĩ, nhưng thực tế cũng có nghi ngờ giống như nghi ngờ Tần Yến Quy, chỉ là bị giam cầm ở trong thiên lao, bị nhốt trong Đông cung, sợ là bây giờ Kiến đế tin bất kỳ ai, suốt
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :