Chương 6: Chàng Sủng Nàng Ấy Tới vậy Ư? Điện Ánh Dương canh ba, có tiếng nữ tử cười giòn giã, vang vọng. -"Nương nương, chúc mừng nương nương..." -"Có đáng ăn mừng đây?" -"Rất đáng ạ, hạ thần nghe Hoa Quý Phi lần này lành ít dữ nhiều, có khả năng bao giờ tỉnh lại, ngôi vị Hoàng Hậu này chắc chắn thuộc về nương nương..." -"Đáng nhẽ phải là của bản cung từ lâu rồi, ta cùng Quốc Vương kết tóc xe tơ từ ngày chàng vẫn còn là Thái Tử, lại là phi tử duy nhất sinh hạ hoàng tử cho chàng, chỉ vì Hoa Quý Phi đó, ả tạo nhiều nghiệt quá, lần này trời cũng chẳng giúp ả được nữa rồi..." Ánh Phi nhấp ngụm trà, khuôn mặt hài hoà thư giãn, vừa hay lúc đó, có giọng quen thuộc từ xa vọng lại. -"Ai là trời giúp được bản cung?" Tách trà rơi xuống, ngay lập tức bầu khí trở nên yên lặng. -"Hoa Phi, ngươi...ngươi...chẳng phải ngươi trúng độc?" -"Phải, bản cung trúng độc, ai là bản cung trúng độc?" Ánh Phi rùng mình, linh cảm mách bảo nàng sắp có chuyện hay xảy ra. -"Lẽ nào ngươi..." -"Ngươi đoán rất chuẩn, ta chỉ muốn đến thông báo cho ngươi biết, ngày mai, Quốc Vương tra ra, ngươi là người hạ độc ta..." Hoa Phi vừa dứt lời, Ánh Phi tức sôi máu. -"Ngươi, khốn khiếp, ngươi dùng khổ nhục kế với ta, nhưng ta cho ngươi biết, Quốc Vương thần trí, người bao giờ tin nếu như có bằng chứng xác thực, ngươi đừng tưởng giả dối mà qua được mắt người..." -"Ta cần gì giả dối chứ, người tin, chắc chắn tin, vì chính ngươi với người, ngươi hạ độc ta..." -"Ngươi, nằm mơ!" -" biết ai là người nằm mơ? Vì sao ngươi chưa bao giờ thắc mắc, nhi tử của ngươi tới giờ vẫn chưa được, cha ngươi nằm liệt giường mấy năm vẫn chưa khỏi?" -"Liên Hoa... ra...là ngươi...đồ rắn độc...ta bẩm báo Quốc Vương, ta vạch mặt ngươi..." Hoa Quý Phi cười ngặt nghẽo, nàng sai người giữ lấy Ánh Phi, điềm tĩnh . -"Chỉ sợ tới lúc ngươi vạch được ta, nhi tử của ngươi còn...tiết lộ cho ngươi biết vậy, độc mà nhi tử ngươi trúng phải, còn nặng hơn của cha ngươi, là Mị Nguyệt độc..." Mị Nguyệt độc, độc dược nổi tiếng của Nguyệt Quốc, nàng từng nghe trong dân gian, là bí truyền chỉ có ở hoàng tộc, và cũng chỉ người hoàng tộc biết cách giải. Trúng phải độc này, ngoại trừ thể , cơ thể vẫn khoẻ mạnh bình thường, cho tới khi phát sốt rồi chết. -"Thôi được, đợi tới khi nhi tử của ngươi ở dưới suối vàng, ngươi lúc đó mang chuyện này ra cho Quốc Vương, báo thù ta vậy!" -"Ngươi..." -"Ta nào có ép, tuỳ ngươi chọn!" Ánh Phi chợt cười vang. -" Hoa Phi ơi là Hoa Phi, được, lần này ngươi thắng, nhưng ngươi xem, tính mạng ngươi nguy hiểm như vậy, lại vẫn có thể trốn ra đây chuyện với ta, ngươi xem, trong lòng chàng, ngươi liệu có quan trọng?" -"Ngươi...câm mồm...chàng còn việc nước phải lo, nếu ngươi nhìn thấy giận dữ của chàng với Thái Y, ta tin rằng ngươi ghen tỵ..." -"Ghen tỵ? Ghen tỵ...ghen tỵ ngươi vì quá may mắn...ghen tỵ vì đêm đó, người cứu chàng, là ngươi, chứ phải ta..." -"..." -"Liên Hoa, ngươi hiểu chàng được bao nhiêu? Ngươi có biết, vì sao Long Quốc ban lệnh được giết hại cáo ? Là vì hồi đó , chàng nghĩ là mình được con cáo cứu mạng, tất nhiên chẳng ai tin chàng, nhưng có ai dám phản kháng? Chàng là người trọng ân, ngươi xem, con cáo có ân với chàng, chàng còn đại xá cả loài, huống chi ngươi là người, lại là nữ tử, chàng bao che ngươi, chiều ngươi, có nghĩa ngươi là chân tình trong lòng chàng..." -"Đừng hòng ly gián, Ánh Phi, ngươi quá xa rồi..." Hoa Quý Phi tức giận hồi cung, Ánh Phi nhìn theo nàng, ánh mắt chứa đầy hận ý. ... Sáng hôm sau, đúng như kế hoạch, quân lính tìm được túi chất độc lạ trong cung Ánh Phi, nàng cũng khóc lóc nhận tội, rằng do quá ghen tức mà làm liều. Quốc Vương nghe tin, giận dữ tột độ, nhưng vì nàng là mẫu thân của hoàng tử độc nhất, là người theo từ tuổi niên thiếu nên chỉ phế phi, lệnh nàng lên chùa học đạo lý chứ lấy mạng. Hoa Quý Phi sau tuần cũng từ tay tử thần trở về, Quốc Vương vui mừng mở đại tiệc hai ngày hai đêm. Hiếm có dịp cả hậu cung được tham dự như này, vì vậy phi tử, ai nấy đều cố gắng trang điểm lộng lẫy. Quý Phi hôm nay khoác mình bộ váy xanh ngọc lục bảo, nghe để chiều ý nàng, Quốc Vương sai người tới tận Tây Vực, tìm những khối ngọc sáng nhất, đẹp nhất, mài giũa thành những hạt ngọc tinh xảo để đính lên y phục. Nàng, sang trọng, quyễn rũ, quý phái, hậu cung khó ai có thể bì. Nàng nở nụ cười mãn nguyện, điệu bộ tao nhã định tiến tới chính điện, bỗng bóng trắng kia khiến nàng giật mình. Nghe năm mỹ nhân đợt vừa rồi tiến cung, có người rất đẹp. Là nghe vậy, nàng chưa từng gặp mặt, chỉ là thêm thắt vài câu hạ nhân phẩm của họ trước mặt Quốc Vương. Sau này, người sủng ái ai, nàng lại càng tin chỉ là lời đồn. Có chăng cũng chỉ là đôi chút tư sắc hơn người. ngờ... Nàng ta, chỉ diện có bộ váy trắng đơn giản. Chiếc trâm đầu, trông khác cây đũa gỗ là mấy, nhìn riêng cây trâm, là tầm thường, nhưng vì cây trâm ấy, được nàng ta dùng, phải như nào đây? Có lời nào diễn tả được vẻ đẹp này ư? Nếu Quốc Vương chết mê chết mệt nữ tử này, nàng cũng lấy làm lạ. may, Quốc Vương chàng, phải nam nhân háo sắc. Quý Phi khẽ cười, nàng cảm thấy hạnh phúc vì tình người dành cho nàng. Nhưng ngay lập tức nàng lại giận, giận vì ông trời quá thiên vị, quá ưu ái cho người kia, giận vì cảm thấy mình tầm thường khi đứng cạnh nàng ấy. Nàng chậm rãi tiến lại. -"Yến Ngân tham kiến Quý Phi." -"Ngươi, ngươi làm gì vậy...A...A...người đâu..." Quý Phi la thất thanh, tỳ nữ của nàng, A Hương vội vàng chạy bẩm bảo. Khi Quốc Vương tới nơi, chỉ thấy màn sủng phi của yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt. -"A Hoa...A Hoa...mau truyền Thái Y..." -"Bẩm Quốc Vương, là Yến mỹ nhân đẩy Quý Phi..." A Hương khóc lóc kể lể, Quý Phi lúc này dịu dàng khuyên ngăn. -"Đừng làm lớn chuyện, muội muội là vô ý thôi..." -"Nàng lúc nào cũng như vậy, bảo sao bị người ta ăn hiếp!" Quốc Vương đau xót bế nàng vào đại điện, để nàng ngồi đùi mình, bao bọc nàng trong lòng, sau đó cho truyền Yến mỹ nhân. -"Trẫm tin ngươi vô ý, nhưng Quý Phi là người thiện lương, nàng tin ngươi vô ý, vậy trẫm chiều ý nàng, tuy nhiên, ngươi ngay tại đây, quỳ xuống nhận tội cho trẫm..." Đại điện yên lặng như tờ, ai dám lời nào. A Bích run cầm cập, mà nhìn Yến mỹ nhân chút dao động, nàng bình tĩnh . -"Là Quý Phi tự ngã, thiếp liên quan!" -"Nếu muội muội vậy là vậy, chàng đừng làm quá..." Quý Phi thỏ thẻ, Quốc Vương càng tức giận. -"Ngươi tự quỳ hay để trẫm sai người giúp ngươi quỳ?" Yến mỹ nhân thêm lời nào nữa, Quốc Vương sai người đánh vào chân nàng, nàng cố cam chịu, nàng dùng toàn bộ sức mạnh của mình chống đối . Nhưng nàng, âu cũng chỉ là tiểu hồ ly mới thành tinh, phản kháng, nàng có bao nhiêu công lực? Tới roi thứ hai mươi, váy trắng của nàng rớm máu đỏ, Quý Phi khẽ nhếch môi, rồi lại e lệ nấp vào lòng Quốc Vương. hỏi nàng. -"Ngươi biết tội chưa?" -"Quốc Vương nổi tiếng minh, nhưng vì sủng ái nữ nhân mà giờ trắng đen cũng phân biệt được? Phải chăng tình cảm của người quá lớn, phải chăng người ấy trong tim người thực rất quan trọng? Thiếp...thực ...rất...ngưỡng...mộ..." Đôi mắt nàng long lanh, nhìn thẳng vào mắt . cao ngạo ấy, khiến phải nhìn về phía nàng, từ ánh mắt ấy, hiểu sao, nhìn thấy màu tím, màu tím hết sức quen thuộc!
Chương 8: Chàng coi ta là gì? Quốc Vương phong Yến mỹ nhân làm Phi, ngày nào cũng nghỉ tại tẩm cung của nàng. Trong phút chốc, nàng trở thành tâm điểm. Kẻ hầu người hạ, ai cũng muốn lấy lòng. Thái Hoàng Thái Hậu như mở cờ trong bụng, Yến Phi là người bà đào tạo, nàng có quyền lực, chính là bà có quyền lực. Ngày nào, cũng có hai ma ma đến hầu nàng tắm rửa. Yến Phi thở dài, thiết nghĩ cũng đâu cần phải vậy, dù sao Quốc Vương cũng động chạm tới nàng. hơn kém, chỉ là, cần chỗ ngủ. Có cận thần ở bên, lúc nào cũng ân cần ngọt ngào, coi nàng như trân như bảo. Khi nô tỳ, thái giám lui ra, tẩm cung hai người, yên tĩnh đến đáng sợ. -"Chàng nghỉ , muộn rồi..." Đôi lúc, Yến Phi lấy hết can đảm, muốn đôi lời xoá tan ngượng ngùng, đáp lại, chỉ là ánh mắt khắc nghiệt của người. làm rơi bút lông, nàng dịu dàng nhặt lên. , bẩn rồi, bỏ . Phía Tây ba nước nổi loạn, tấu thư chất đống, nàng đích thân nấu canh, kính cẩn dâng lên. , đó là thứ rác rưởi gì vậy? Rồi...hắt thẳng vào nàng. đau đầu, nàng muốn giúp xoa bóp. bảo, chỉ cần nàng tránh xa, thoải mái hơn nhiều. mệt, ngủ thiếp . Nàng vì mong dễ chịu, cẩn trọng đến bên, xoa bóp mu bàn chân. có vẻ thoải mái, lông mày giãn ra đôi chút, nhưng lúc tỉnh, lại giáng nàng cái tát. -"Loại tiện tì như ngươi, lấy tư cách gì?" Nàng là tiện tì? Phải vậy ? Trước đây, nàng là cáo đáng của Tiên Tộc, là bảo bối của bà bà... Giờ đây, nàng chỉ là tiện tì? Là vì nàng chạm, nên bẩn. Là vì nàng nấu, nên thành rác rưởi. Cớ làm sao, ghét nàng nhiều vậy? Cớ làm sao, ghét nàng lại tới tẩm cung của nàng? Nàng biết, nàng nghĩ nát óc cũng biết...cho tới dạ yến ngày rằm tháng chạp. Các nàng ấy, đặc biệt là Hoa Phi, mọi con mắt, mọi căm phẫn hướng về phía nàng, trong lòng . Còn , ôm nàng, nhưng lại nhìn nàng ấy. Hoá ra là vậy, Hoa Phi, muốn bảo toàn cho người thương nhất, cho hài tử của . xem nàng là quân cờ, đem hết thương sủng nịnh gieo rắc lên nàng, khiến cái gai trong Hậu Cung, là nàng, chứ phải là người thương nữa. Từ thời khắc này, bao ghen ghét, đố kị, nàng thay Hoa Phi gánh cả. Lòng nàng đau. Tim nàng xót. Nàng cố nín thở, ước mong nước mắt đừng chảy. Thái Hậu có vẻ hài lòng, nhắc Quốc Vương phải thường xuyên đến thăm Quý Phi, dù gì nàng cũng mang long thai. Quốc Vương tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn gật đầu. miễn cưỡng cái gì? diễn sâu lắm... Chẳng phải luôn mong giây phút này sao? Nàng vô thức cắn môi, nàng muốn yến đuối, nàng muốn nấc lên, ngay trong đại điện này. Nơi đó, bật máu. Trước chứng kiến của bao người, Quốc Vương quay sang, khẽ nâng cằm mỹ nhân, đặt lên nụ hôn ngọt ngào, đắm say. Hành động của , khiến toàn bộ phi tử dưới kia tan nát, nhưng chắc ai ngờ được, người đau đớn nhất, lại là nàng. Kết thúc dạ yến, nàng nhanh chóng về tẩm cung tìm gặp A Bích. -"A Bích à, ta rời khỏi đây,muội nhớ bảo trọng..." -"Nương nương, vì sao vậy? Chẳng phải mọi thứ rất tốt sao? Quốc Vương rất chiều nương nương, người xem, giờ A Bích đâu, chẳng ai dám gây khó dễ." Lúc đầu, A Bích vì tưởng nương nương nhất thời giận dữ nên nóng giận vô cớ, nhưng nhìn nước mắt nàng chảy, mới cảm nhận chuyện hay. Yến Phi, nương nương đẹp. Lúc cười, rạng rỡ nắng mai, lúc khóc, thanh khiết như ngọc, chỉ là nữ nhân, còn bị mê hoặc, huống chi nam tử hán? -"Cho muội này, đừng gọi nương nương nữa, gọi ta tỷ tỷ được rồi..." -"Muội, muội nhận đâu, tỷ tỷ uội nhiều bạc thế này, người rồi, lấy gì dùng?" -" phải lo cho ta, nhớ bảo trọng..." A Bích thẫn thờ nhìn theo bóng Yến Phi. Nàng đoán có lẽ nương nương đắc tội với Hoa Phi và Thái Hậu rồi, cũng tốt, nương nương chạy càng xa càng tốt, tính mạng là quan trọng nhất. Nương nương này hầu hạ nương nương khác, chẳng hiểu tại sao, lòng nàng, bỗng dưng buồn mênh mang. Trước giờ, chỉ có Yến Phi coi nàng như muội muội, chưa bao giờ mắng mỏ, chưa bao giờ trách phạt. -"Tỷ tỷ, bảo trọng..." ... Trái tim , nàng chẳng thể nào nắm giữ nổi, coi như kiếp này, nàng gặp , là ác duyên. Nàng cẩn trọng cầm theo cây bút bỏ , dải lụa trắng theo gió cùng mỹ nhân nhàng bay lên. Từ phía sau, lực mạnh đột ngột giữ lấy thắt lưng nàng. -"Tiện nhân, dám bỏ trốn!" Là . Chẳng phải ở chỗ Hoa Quý Phi sao? -"Chàng thiếp, cớ gì bận tâm?" -"Hoàng Cung này là của trẫm, Long Quốc là của trẫm, chỉ cần trẫm muốn, bất cứ ai cũng thể chống đối..." -"Chàng muốn thiếp diễn cùng chàng sao? Chàng tìm người khác, được ...buông tha thiếp..." -"Khá khen, ngờ ngươi chỉ có vẻ bề ngoài." mạnh mẽ lôi nàng về lại tẩm cung. Tiểu hồ ly, sao có thể bì được với Quốc Vương Long Quốc hùng mạnh? -"Nghe cho đây, ngoan ngoãn nghe lời, tới khi Hoa nhi sinh hạ bình an, trẫm trọng thưởng..." -"Thiếp muốn!" -"Ngươi có thể làm gì?" Nàng tìm quanh, nàng muốn gọi bà bà. -"Ngươi tìm chiếc chuông này?" Yến Phi sửng sốt, cớ sao chuông lại trong tay ? lắc, lắc từng hồi như trêu tức nàng. Nàng nín thở, nàng mong lắc nhiều, bà bà tới, đưa nàng . Nàng đợi, vô vọng. Nàng chợt nhớ, chiếc chuông đó, chỉ khi nào, chính tay nàng dùng, mới có thể gọi bà bà. -"Chàng Hoa Phi, chỉ cần để nàng ấy bên cạnh, chẳng ai dám động tới nàng ấy cả..." -"Ngươi hiểu thế nào là Hoàng Cung, ngươi còn ngây thơ lắm!" cười vang dội, nàng nhân cơ hội trốn , lại bị chặn lại. Mũi kiếm của , kề sát cổ nàng, như lời đe doạ. -"Giết thiếp !" -"Ngươi cũng được lắm, nhưng ta rồi, ta làm bẩn kiếm của mình. Người đâu, đem A Bích..." -"Chàng định làm gì?" -"Sao? Chỉ là nô tỳ thôi, ta muốn lấy mạng nàng ta, nàng xót sao?" giỏi , lại lấy A Bích ra đe doạ nàng. A Bích, muội ấy còn quá, má lúm đồng tiền đáng , lúc nào cũng ríu rít bên nàng. Nàng chết rồi, nàng còn sáu mạng, nhưng A Bích sao? Muội ấy mãi mãi biến mất khỏi thế gian này... -"Nếu ngươi có ý định tự tử, cứ việc, ta mang A Bích chôn sống cùng ngươi..." thu kiếm, nàng thẫn thờ, đôi mắt ứa lệ nhìn xa xăm. Mọi thứ, lại diễn ra bình thường. Sau đêm ấy, Hoa Quý Phi sai người đem tặng nàng bào ngư hầm, rằng Thái Hậu thưởng hai bát dưỡng thai, nhưng nàng ấy vì quý muội muội là nàng, nên để lại bát. Yến Phi nhận lấy, khẽ ngửi. Là mùi của Mỹ độc. Người bình thường có thể nhận ra, nhưng Tiểu hồ ly là nàng, sao có thể biết? Quý Phi cũng cao tay, nàng có sao, cũng là do Thái Hậu ban đồ, Quốc Vương có thể làm gì Thái Hậu chứ? Gọi là Mỹ độc, bởi vì người trúng độc này, cơ thể cảm thấy như bị ru ngủ, từ từ canh, hai canh, ba canh, cái chết rất nhàng. Và khi khám nghiệm tử thi, cũng chẳng nguyên nhân. Xem ra Quý Phi cũng rất nương tay rồi. Nàng chẳng phải nên lợi dụng cơ hội này sao? Đâu phải do nàng tự tử? Là do Quý Phi mà, vậy nàng chết , A Bích liên quan phải ? Yến Phi ngần ngại thưởng thức bào ngư hầm, vừa ăn, khoé môi khẽ cười, ngọt ngào. Nhấp ngụm trà, từng tế bào trong nàng rã rời, nàng nhàng lên giường, đợi chờ giây phút thoát xác, trở về Tiên Tộc.
Chương 9: Trẫm đợi ngươi giở trò Tẩm cung Yến Phi nương nương, A Bích khóc lóc thảng thốt. Nàng hiểu, hiểu cơ ra sao nữa. Yến Phi vừa mới định rời khỏi, cứ nghĩ bao giờ được gặp lại nương nương nữa, ai ngờ, sáng nay thấy nương nương, mừng vui vô hạn. Thấy nàng buồn buồn, A Bích cũng dám hỏi nhiều. Giờ nàng nằm đây, bất động, hơi thở cứ yếu ớt dần, lòng A Bích như có dao đâm. Giá kể, nương nương rời khỏi từ hôm qua tốt, thà rằng ra mà hạnh phúc, còn hơn là giờ! Thái y cả cung tụ họp đầy đủ ở đây, quỳ rạp tạ tội. Lẽ nào, nương nương cứ vậy mà ra ? Chẳng thể nào! Nàng đẹp là vậy, nàng tinh khiết đến thế! Cớ sao ông trời lại nhẫn tâm? Quốc Vương giá lâm! nhìn qua tình, rồi cho tất cả lui. Gương mặt nàng đẹp tựa tiên nữ, mí mắt khép hờ, nếu nhìn qua, người biết lại tưởng nàng ngủ say. Chân tay nàng, mềm nhũn. Cả hậu cung có thể biết, Thái y cũng có thể bó tay. Nhưng Quốc Vương , hơn ai hết! khẽ nhắm mắt, mường tượng lại năm mình mười hai tuổi, cận vệ cực trung thành của , lần hộ giá cẩn thận, khiến bị thương chút xíu ở mu bàn tay, cũng khiến Thái Hậu nổi giận. Mẫu thân mang ra trảm, cũng phạt đánh. Nhưng tên cận vệ ấy, tối hôm đó, cứ thế ngủ say, rồi hơi thở cũng tắt dần. Mãi về sau, mới biết, là Mỹ độc. Vì là người thương, nên Thái Hậu ra tay khác, người dùng cách khiến bớt thương tâm nhất. Nhưng người đâu có biết, chết, cách gì, cũng là chết! đau lòng, sư phụ lại thủ thỉ. Mỹ độc, hẳn là có cách giải. Sư phụ là người học rộng biết nhiều, uyên bác inh, phi tử trong hoàng cung này, ai cũng muốn nhi tử bái sư phụ. Nhưng sư phụ lại chỉ chọn làm đồ đệ, người , là thiên ý! Người , mệnh lớn, mai sau muôn dân dựa , người cũng chỉ là, muốn mai sau Long Quốc có minh quân. Người còn , số kiếp , tránh khỏi nhiều lần gặp nạn, nhưng luôn có nữ nhi bảo vệ, nàng là tinh phúc của , nhất định, phải trân trọng nàng, đừng phụ nàng. Người rất đúng, nàng, chính là Hoa Quý Phi, rốt cuộc cũng tìm thấy, luôn luôn nâng niu nàng hết sức có thể. Lại tới Mỹ độc, môn phái của sư phụ, là nơi lưu truyền loại độc này. Trưởng môn lan tin đồn, độc này có thuốc giải, thực , trong dân gian, cũng chưa từng ai tìm được thuốc giải. Đúng, là độc có thuốc giải. Nhưng ai biết, độc, có cách giải. Mà lại rất đơn giản. Sư phụ dặn , nếu gặp phải tình huống tương tự, chỉ cần làm cho người trúng độc cảm thấy đau đớn, đau đớn. Mỗi lần đau, là lần người đó thoát khỏi giấc nồng mộng mị do độc mang lại. Cứ kiên trì như vậy, từ canh giờ thứ hai, nếu người ấy chìm trong mê man quá năm khắc, độc tố trong dần dần hết, thoát nạn. Tẩm cung vắng lặng, chỉ có , chỉ có nàng. tiến lại, nhìn nàng hồi lâu. Nghe nàng như vậy gần hai canh giờ, chỉ còn mấy khắc nữa thôi, nàng rơi vào trạng thái thực vật, dù có dao đâm kiếm chém, cơ thể cũng có cảm giác. Qua canh giờ thứ ba, vĩnh viễn rời nhân gian. nâng bàn tay trắng mịn ngọc ngà của nàng, bất giác, cắn mạnh. Nơi đó chuyển từ hồng, sang đỏ, rồi tím rực. Nàng bị đau, khoé môi khẽ mở. Dường như thở phào. Nhưng rất nhanh, nàng lại rơi vào mộng mị. tiếp tục dùng sức, mà hiệu quả, có lẽ nơi đó bị nhờn. chuyển lên cổ tay, bị đau, mí mắt nàng khẽ giật. kiên nhẫn từng chút, từng chút . Môi bao phủ môi nàng, nhay đến bật máu, nàng như người mất hồn bị giáng mạnh, đôi mắt mở to kiều diễm. Trong giây lát, nàng thấy , rất gần mình. Tim nàng đập, nàng nghi hoặc, mấp máy muốn gì đó, tiếc là trong phút chốc lại lịm . Gương mặt nàng đỏ ửng, đầy những vết tím. Mới nửa canh giờ trôi qua, nàng giờ lại rơi vào trạng hôn mê, chân tay mềm nhũn. do dự hồi lâu, rốt cuộc nhàng rút dải lụa phía trước. Nút thắt dần mở, nàng ra trước , nét đẹp kiều, thoát tục. khẽ ho khan, rồi mạnh mẽ cắn lên xương quai xanh, khẽ khàng di chuyển dần xuống nơi thanh xuân đẹp đẽ. ... Canh giờ thứ ba tới. nỗ lực. Cuộc đời Quốc Vương của , có lẽ chưa bao giờ nỗ lực như hôm nay. Nàng cuối cùng cũng tỉnh táo, đôi mắt diễm lệ nhìn . Nàng chưa về Tiên Tộc sao? Nơi này? ? Sao lại ở đây? -"Tiện tì, lần sau còn dám tự bảo vệ mình, ta chém ngươi làm trăm mảnh, chôn sống người nhà ngươi!" , giọng lạnh lùng vô cảm. Là lỗi của nàng sao? Nàng chưa chết, nàng cảm thấy bất hạnh. Giờ nghe , như dao cứa tim gan. Sao nàng có thể chưa chết? đứng dậy, bãi giá hồi cung, để lại mình nàng trong căn phòng lạnh lẽo. A Bích tiến vào, hốt hoảng cực độ. Cả người nàng, chỗ nào thương tích. Lúc này nàng mới nhìn lại chính mình, là làm sao? tực giận nên nhục mạ nàng! cho nàng chết, muốn nàng sống cùng thực kế hoạch, muốn nàng sống để chơi đùa nàng. Nam nhân như thế, cớ sao nàng lại thương? Nàng tại, chẳng khác cá nằm thớt, nước mắt chảy, lặng lẽ. ... Qua ngày hôm đó, nàng kinh ngạc phát , ngoài da dẻ hồi phục rất nhanh so với ban đầu, nàng còn khả năng di chuyển nhanh. Chẳng nghe thấy cái gì cách xa ba mét. Khứu giác, cũng còn nhạy cảm. Chẳng lẽ giống như lời bà bà , nàng luyện chưa lâu, ở nhân gian nhiều giống con người? Nhưng chưa phải lúc mà? Hay là do độc tố, nàng thoát chết, nhưng lại giống người thường? Nàng nhớ bà bà, mong bà bà tới, nhưng bà bà ở Tiên Tộc, ngày tựa mười năm, thoắt cái hết, có lẽ bà bà nghĩ nàng ham chơi, để ý. Chuông thu mất, nàng cũng còn cách nào gọi bà bà. Ba ngày nay, nghe Hoa Quý Phi động thai, cần ở lại bên đó. Đúng, làm ra vẻ là người có trách nhiệm, làm ra vẻ đến thăm Hoa Phi là vì nhi tử, vì Thái Hậu, luôn miệng nàng là bảo vật của , vẫn dùng cách đó, hướng mọi chú ý về nàng. Ba ngày, nàng sống như cái xác vô hồn, chỉ ngồi trước cửa sổ, con mắt bất động nhìn xa xăm. -"Nương nương, người nghỉ ngơi, hoặc ăn chút gì , được ?" -"Em cứ kệ ta!" Tuyết rơi rồi, tuyết rơi, đẹp quá! Nàng muốn gọi muội ấy nhìn xem. -"A Bích!" -"A Bích!" -"A Bích!" Nàng gọi, tới ba lần, thấy muội ấy cất tiếng. Quay lại, đằng sau từ lúc nào, ánh mắt lạnh lẽo như có dao găm, bàn tay to lớn ép lên chiếc cổ cao trắng nõn nà. -"Giết thiếp , nếu chàng muốn!" bóp mạnh, cảm giác khó chịu vây quanh, hô hấp của nàng dần dần yếu . Cũng tốt, mạnh tay lên chút, nàng nhẫn nhịn chút, rất nhanh thoát xác về Tiên Tộc. Mà , lại thành toàn. Tới khi nàng tưởng như ngất , giọng cười nhạo, lạnh như băng. -"Chết đâu có dễ dàng thế? Trẫm muốn ngươi sống bằng chết!" -"Rốt cuộc, vì sao chàng hận thiếp?" Nàng hỏi, chua chát. -"Ngươi nhìn lại chính mình , Yến Phi, à quên mất, Yến Ngân mới đúng, ngươi đừng tưởng trẫm mù, người trong mộng của ngươi là tướng quân Long Quốc, hai người thề non hẹn biển, cuối cùng tướng quân bội ngươi, ngươi mới vào cung, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Cha ngươi muốn gì?" Người ta đồn, tướng quân bội tiểu thư Yến Ngân, chạy theo dân nữ. Mà thực, người với tướng quân, chính là lấy nàng ấy. Còn nàng, vì quá thương nhớ , mạo danh vào cung, tất cả nhận được, là uất hận của . -"Vì sao độc tố hại Hồng Phi xảy thai, hại Hoa Phi bất tỉnh, hại Hoà mỹ nhân hôn mê, tất cả đều tìm thấy trong cung của ngươi? Mọi chuyện bẩn thỉu trong cung này, ngoài ngươi ra ai có thể làm? Các nàng ấy liễu yếu đào tơ, còn ngươi, đừng tưởng trẫm biết, võ công của ngươi cao cường như nào? Ngày ấy, chỉ khắc ngươi đuổi kịp trẫm..." ra là nghĩ thế. Nàng có giải thích, chắc cũng uổng. Lại hại thêm cả nhà Yến Ngân nương bị xử trảm vì gian dối. -"Chàng muốn sao tuỳ!" bóp má nàng, đổ vào thìa canh hầm, ngay sau đó điểm huyệt để nàng nôn được ra, giọng điệu bỡn cợt. -"Từ từ ăn cho trẫm, thiên hạ này, ai cũng nể sợ trẫm, cũng có cái nhàm chán, ngươi ăn xong, bảo dưỡng thân thể cho tốt, rồi nghĩ cách chống đối trẫm, giở trò ra trẫm xem, trẫm đấu với ngươi!"
Chương 10: Nàng đừng mong trẫm thương tâm ít nhất mong, được nhìn chút dao động trong mắt nàng, nhưng, lại lần nữa, nàng, khiến thất vọng. Mỹ nhân càng đẹp, càng độc, biết. Nhưng mà, cớ sao đời, lại có đôi mắt tinh khiết đến thế? Cớ sao luôn thấy ánh tím mơ màng trong đôi mắt ấy. tra thái giám. hỏi nô tỳ. ai nhìn thấy màu tím, lẽ nào, chỉ có mình . Là có nhãn quang đặc biệt, hay do tự ảo tưởng mà thành? Khoé mi nàng khẽ chớp, hàng lệ dài lặng lẽ rơi, long lanh như châu ngọc, chốc lát khiến trở thành đế vương tàn bạo. -"Nếu thiếp , thiếp chẳng làm gì cả, chàng có tin? Nếu thiếp , thiếp chàng ngay từ lần đầu gặp mặt, chàng có tin? Nếu thiếp , thiếp ở lại đây, vì thương nhớ chàng, chàng có tin?" Gọng nàng thê lương, ảm đạm, cười to. -"Đừng nghĩ ai cũng ngốc nghếch dễ lừa..." -"Thiếp hiểu, thiếp từ bỏ." Hãm hại nhau, tính kế, nghi kị, lòng người quả khó đoán, thế giới ở đây khác xa với Tiên Tộc. A Ngân nhớ bà bà, lẽ ra nàng nên nghe lời bà bà, bây giờ hối hận, muộn rồi. đời người sống được bao lâu? Sao họ vui vẻ mà sống? đời người sống được bao lâu? Quốc Vương, chàng có thể dày vò nàng bao lâu? Chẳng phải rất nhanh ư? Nàng cớ sao phải buồn, phải khổ? Chi bằng muốn gì mặc , nàng gạt bỏ tình cảm của mình, nhân cơ hội này sống vui vẻ tận lực khám phá nhân gian, ngày nào đó, hồn lìa khỏi xác, bay về Tiên Tộc tu luyện. Mai sau, khi nàng già, làm lão bà, nàng đem từng chút, từng chút trải nghiệm của mình mà truyền lại, cho tiểu bảo bối mắc phải sai lầm như mình. -"Quốc Vương, Hoa Quý Phi thai khí bất thường, nguy hiểm tính mạng!" Tiếng thái giám hốt hoảng đằng xa, nàng nhìn sốt sắng tới nhường nào, nữ nhân của , hài tử của , sao có thể lo lắng? vội vã bãi giá, lẽ đương nhiên, với vai trò của sủng phi, nàng chậm rãi theo sau. ... Tẩm cung Hoa Quý Phi, phi tần cung nữ tụ họp đông đủ, ai ai cũng đau lòng khôn xiết, thử hỏi, trong số này, liệu có nổi nữ nhân lòng? Nàng bị thai hành mồ hôi vã ra như tấm, tiếng thét tới xé lòng. Quốc Vương nộ khí ầm ầm. -"Nếu mẫu tử nàng hôm nay có mệnh hệ gì, đầu các ngươi cùng đừng mong giữ vững!" Các thái y run cầm cập, Từ thái y luống cuống tâu. -"Bẩm, chúng thần thử hết các phương thuốc, đều vô dụng, giờ e rằng chỉ còn cách..." -"Cách gì?" -"Bẩm, thần...thần..." ngập ngừng, ánh mắt Quốc Vương sắc lạnh. -"Người đâu, đem Từ thái y ra ngoài, lập tức trảm!" -"Quốc Vương, Quốc Vương tha mạng, thần , thần xin , là dùng máu người thích hợp làm thuốc dẫn..." Quốc Vương ngay lập tức rút kiếm, hậu cung ai mà biết, tuy giờ sủng Yến Phi, nhưng là người trọng ân, việc chịu tổn thương thân thể vì Quý Phi, cũng chẳng có gì lạ cả. -"Quốc Vương xin dừng tay, người thích hợp ở đây phải là nữ nhân!" Từ thái y vội vã ngăn cản. -"Vậy người xem, trong đám này, ai là người thích hợp cứu Quý Phi của trẫm?" -"Bẩm...theo như thần thấy...." -"Cứ !" Các phi tử bắt đầu toát mồ hôi, có vài người bắt đầu dấy lên nghi vấn, Quý Phi bị thai hành sao? Hay chỉ là cái cớ để nàng trừng phạt kẻ ngứa mắt? Quốc Vương cả đời minh, tiếc rằng, với nàng, lại luôn tin tưởng. Với , người con có thể bất chấp tính mạng để cứu mình, chắc chắn là người lương thiện nhất thế gian. Lần này, người đối đầu với Hoa Phi là ai đây? -"Bẩm, theo thần thấy, Yến Phi là thích hợp..." khẽ nhíu mày, giọng bình bình, khiến người ta đoán được nghĩ gì. -"Ngươi có chắc, nàng ấy vừa thoát khỏi kịch độc?" -"Bẩm thần dám bừa, nương nương nụ cười như hoa, khí chất cao quý, ắt hẳn máu của nương nương là tốt nhất..." Tẩm cung chưa khi nào tĩnh lặng đến thế. Ai cũng nín thở hồi hộp, Yến Phi là sủng phi số thời điểm này, Quốc Vương đồng ý hay ? Phía sau lớp rèm đỏ, Hoa Phi kêu những tiếng thảm thiết, xem chừng nếu còn chậm chạp, nàng cùng hài tử nguy hiểm tính mạng. -"Được!" Từ thái y thở phào, vẫy hai tên thái giám, ngờ Quốc Vương nhanh tay kéo Yến Phi vào lòng, quả quyết. -"Để trẫm!" Lưỡi kiếm của , ngay lập tức cứa qua lòng bàn tay nàng, máu đỏ, từng giọt, từng giọt chảy xuống. Nàng tỷ mẩn quan sát vầng trán cao ấy, cái nhíu mày kia, vẻ xót xa kia, là lo cho Quý Phi phải ? Vừa cứu được nữ nhân của mình, vừa tổn thương được người ghét, chắc hài lòng lắm? nhanh chóng thu kiếm, nàng nghĩ phải bỏ chứ? sợ máu nàng làm bẩn kiếm sao? lâu sau, Hoa Phi qua cơn nguy kịch, Từ thái y được thưởng lớn, mọi người thở phào. Quốc Vương rằng, lui về đại điện. A Bích nhìn nương nương, nước mắt lưng tròng. Yến Phi chớp mắt, lòng đầy u sầu, nếu là trước kia, chỉ cần quãng đường từ chỗ Quý Phi về tẩm cung của nàng, đủ cho vết thương này lên da non, canh giờ sau, lành lặn như cũ. Vậy mà giờ đây, máu vẫn ngừng chảy? -"Nương nương, phải dùng thuốc cầm máu thôi..." -"A Bích, em đợi chút nữa !" -"Nương nương..." Nàng đợi, đợi, mà máu vẫn chảy. Lẽ nào, ngay cả khả năng cuối cùng của tiểu hồ ly, cũng mất ? -"Nương nương, vết thương sâu lắm, người cũng mất nhiều máu rồi, nếu băng bó, e rằng nguy hiểm tính mạng..." A Ngân lặng lẽ thở dài, biết tất cả, mạng nàng, nàng cần, mà còn cả gia tộc của tiểu thư đó nữa, sao có thể làm liên luỵ tới họ, cả A Bích đáng thương nữa? , độc ác như , có thể làm ra chuyện gì, nàng cũng tưởng tượng nổi. Vẫn là để A Bích giúp nàng trị thương hơn. ..... Hôm nay ngày rằm, trăng to tròn, đẹp lắm, trăng nhìn từ tẩm cung, đẹp bằng trăng nhìn từ núi cao, ở đó, tự do tự tại, hạnh phúc hơn hẳn. -"Ái phi..." Giọng gọi nàng, ngọt ngào đến lạ, cánh tay kia, mạnh mẽ ôm từ đằng sau, hơi thở phả lên má nàng, mùi rượu rất đậm. -"Nương nương, Quốc Vương uống rất nhiều, từ khi nô tài theo Quốc Vương, đây là lần đầu tiên thấy người như vậy!" Thái giám tiếng bẩm báo, A Ngân khẽ thở dài. Nam tử này, là lo lắng cho nữ nhân của sao? Thương nàng, xót nàng, muốn ở bên nàng, nhưng vì bảo vệ nàng mà tới gần nàng, sinh ra nhung nhớ khó chịu? Tiếng ái phi kia, chắc là gọi nàng ấy. liếc qua bàn tay nàng, giọng ngà ngà. -"Ái phi biết cách che mắt thiên hạ..." -"Quốc Vương, chàng biết thiếp là ai ?" -"Nhìn tay nàng kìa, khéo, là máu gà, hay máu lợn vậy? cho nàng biết, nàng có thể gạt tất cả mọi người, nhưng đừng mong gạt ta, ta còn nhớ, ngày đó...ta biết...da nàng có khả năng tự lành..." đập mạnh lên tay, nàng đau tới tím tái. -"Nàng băng bó làm gì? Để ta nhìn thấy, để ta cảm thấy có lỗi ư? cho nàng biết, nàng phải thất vọng rồi! Với loại tiện tì như nàng, ta, cả đời cũng bận tâm..." -"Quốc Vương minh, thiếp xin nhận, là thiếp cố tình làm cho người thương hại, tiếc là...bị nhìn ra rồi..." -"Nữ nhân như ngươi, gian xảo!" cười vang dội, mắt ai đó mọng nước, nàng khẽ ngửa đầu, nàng muốn yếu đuối trước mặt . Ích gì cơ chứ? Dù nàng chết, nàng tin cũng thương tâm. -"Muộn rồi, ngươi hầu chàng về cẩn thận!" Nàng dặn dò thái giám, phẫn nộ tột cùng. -"Nàng dám đuổi ta, nàng là ai mà dám đuổi ta?" Bàn tay to lớn của lần nữa siết chặt, máu từ tay nàng, chảy xuống. -"Nàng cũng tài tình, để ta xem nàng dùng biện pháp gì!" Quốc Vương hung dữ tháo bỏ lớp băng, khi tấm vải trắng thấm đẫm màu đỏ ấy rơi xuống, cả người thất thần như bị cú giáng cực mạnh. Chẳng có biện pháp nào, chẳng có thủ thuật nào, chỉ có tay nàng, cùng vết thương sâu hoắm đáng sợ rỉ máu ngừng
Chương 11: Liếc mắt đưa tình Nàng khẽ mỉm cười. Nữ nhân này, nàng còn có thể cười sao? vội vàng lệnh thái giám lấy thuốc, nhìn tay nàng mãi thôi. Bờ môi đặt lên miệng vết thương, nàng khẽ giật mình, máu nàng, có độc. Mà nàng quên rồi? là Quốc Vương, là Quốc Vương sao có thể bị ảnh hưởng bởi máu hồ ly? Nhưng mà, chẳng phải lúc nãy Hoa Quý Phi dùng máu nàng làm thuốc dẫn? Trong giây phút cứa vào tay, nàng mụ mị tới lú lẫn. Lẽ ra, nàng phải ngăn cản….Hoa Phi… Từ , Hoa Phi chẳng phải vẫn bình an hay sao? Là từ đợt nhiễm Mỹ độc, máu nàng còn độc tố? Hay thực, căn bản Hoa Quý Phi chẳng hề bị thai hành, đó chỉ là màn kịch hãm hại nàng? Rốt cuộc, đâu mới là chân tướng? Người nào đó bên cạnh, giúp nàng rửa sạch lòng bàn tay, rồi tẩn mẩn chấm từng chút, từng chút thuốc. -“Chàng há chi phải làm vậy?” -“Nàng ngậm miệng cho trẫm…” Nàng hỏi, cũng ngờ lại lớn giọng tới vậy, ánh mắt kia xót xa phẫn nộ. -“Đều là giả thôi, chàng đừng bận tâm.” -“Trẫm cớ gì phải bận tâm, nàng thích che mắt thiên hạ, trẫm cùng nàng chơi đùa…” Phải, phải rồi. Suýt nữa nàng còn tưởng ánh mắt ấy là thương nàng. Trong mắt , nàng chỉ là con tiện tì xấu xa đê tiện, giả tạo khốn nạn mà thôi, nếu cần nàng cho kế hoạch của mình, đâu nhất thiết phải hạ giá tới đây? Thuốc ăn vào da thịt, lần đầu tiên nàng biết tới cảm giác xót, khẽ nhíu mày, trán kia lấm tấm mồ hôi, tất cả, đều nằm gọn trong tầm mắt . Quốc Vương giúp nàng băng vết thương, dù sao cũng là nam nhân, bàn tay thô ráp, nhìn chẳng hề đẹp như A Bích làm, nhưng lòng nàng lại có chút gì đó ấm áp. Biết là giả, biết là muốn cả hậu cung này , sủng nàng như nào. Biết là muốn dồn nàng tới nơi cao nhất, thay người thương chịu mọi tổn hại… Biết vậy, mà nàng vẫn cứ si mê. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là tiểu hồ ly ngây thơ đơn thuần. -“Tạ Quốc Vương!” Lời nàng, ngọt ngào thấu xương, cớ sao thấy lạnh giá? Nàng tạ , ngược lại khiến hổ thẹn. lập tức rút kiếm, máu nàng dính đó, giờ khô khô bết bết, trông rất đáng sợ. Đặt chuôi kiếm vào bàn tay bị thương của nàng, Quốc Vương thản nhiên. -“Cho phép nàng rửa hận!” Nàng thẫn thờ hiểu, tay nắm chặt lưỡi kiếm, thúc giục. -“Nàng nên ra tay, kẻo trẫm đổi ý!” Yến Phi sợ hãi muốn rút tay, mà Quốc Vương kịp nắm gọn, mạnh mẽ vặn đường. Nàng nghe tiếng xoẹt sắn bén, máu từ tay , chảy xuống, đỏ thẫm. -“Chàng…” -“A Ngân, đền cho nàng!” Đó là lần đầu tiên gọi tên thân mật của nàng, phải tiện tì, phải đồ rắn độc, phải Yến Phi, mà là A Ngân. -“Chàng…sao phải làm thế?” Nàng kêu thái y, ngang ngược cần. Đến cả A Bích, thái giám ngoài kia cũng nghe lệnh dám tiến vào. Nàng hoảng hốt cực độ, nước mắt tuôn ngừng. -“Khóc vì trẫm?” -“Phải! Nhưng có lẽ chàng tin đâu…” -“Tất nhiên trẫm tin, sao có thể bị nàng lừa?” -“Tuỳ chàng!” mỉm cười, khẽ nâng cằm nàng, giọng có nửa phần làm nũng, giống như giọng lạnh lẽo của Quốc Vương mọi ngày. -“Giúp trẫm, như trẫm làm cho nàng…” Yến Phi sực hiểu, nàng dùng rượu rửa sạch , rồi chấm thuốc, băng bó cho . Quốc Vương có vẻ hài lòng, kéo nàng cùng nằm xuống giường lớn, dùng mảnh khăn quấn tay hai người lại với nhau. -“ thú vị!” . -“Trêu đùa thiếp thú vị vậy sao?” -“, là ta tự thấy mình thú vị, nàng …” -“Thiếp làm sao?” -“Nàng rất tẻ nhạt!” Đúng, trong mắt chỉ có Hoa Phi thôi, chỉ có điều, cớ sao hôm nay lại nằm cùng nàng, chê nàng bẩn sao? -“Ngủ thôi, trẫm mệt rồi…” đem tay hai người ấp vào bên trong vạt áo, bình yên chìm vào giấc mộng. Nàng bên cạnh, tim như muốn nhảy qua lồng ngực. quả , rất đẹp. Nàng quả , rất nhiều. Tiếc là khoảnh khắc này, trăm năm khéo có lần, phải chăng do say rượu? Phải chăng ở cạnh nàng, nhưng lại nghĩ nàng là nàng ấy? Phải chăng nhớ nàng ấy tới lú lẫn rồi? … Sáng hôm sau, Quốc Vương tỉnh dậy, nhớ lại chuyện hôm trước, tự thấy mình nực cười. bực tức tháo mảnh khăn quấn giữa hai người, mà càng cố tháo, khăn càng siết chặt. mất kiên nhẫn dùng kiếm cắt gọn, rồi rằng bãi giá, để lại tiểu hồ ly đằng sau, đôi mắt mọng nước. Nghe nửa tháng ở lỳ đại điện, giải quyết chính , tâm tình thất thường, bao phen doạ thái giam sợ xanh mặt mày. Ngày rằm trăng tròn, theo thường lệ hôm nay xuất cung vi hành. Mọi lần đều mình, nhưng hôm nay Lưu công công truyền chỉ, Quốc Vương chọn nương nương cùng, cả hậu cung háo hức tột độ. Ở tẩm cung, Yến Phi được A Bích dạy thêu, thiết nghĩ, nàng cũng cần làm việc gì đó để giết thời gian. Nàng muốn thêu con rồng, nhưng khó, nàng mới chỉ biết thêu cá thôi. -“Quốc Vương giá lâm!” Nàng và A Bích vội vã quỳ xuống hành lễ. bao nhiêu ngày rồi, nàng thực nhớ , mà lần này nàng mất khả năng của hồ ly, chẳng thể nào lẻn nhìn trộm nữa. Quốc Vương hình như gầy hơn phải, râu lún phún, bận việc triều chính lắm sao? -“Nàng, chuẩn bị vi hành cùng trẫm…” -“Thiếp sao?” -“Nếu nàng thích ta ép!” Nàng thích chứ, nàng xuống nhân gian, là để thăm thú chơi đùa, cả năm cứ ở trong cung hoài, nàng sắp chán muốn chết rồi. Vì thế, liền gật đầu đồng ý do dự. và nàng, ở dưới cổng thành, trước, nàng chỉ cần theo là được. Vừa mới chớp mắt, thấy thân ảnh nhanh nhẹn, như hoà cùng gió, di chuyển vô cùng linh hoạt. Nàng quên mất, võ công của rất cao. Nàng cố lắm, mà thân thể bất động. Chưa bao giờ, nàng muốn có lại công lực của tiểu hồ ly đến thế. Nhớ khi xưa, đuổi theo người nào đó, thú vị. Nàng đứng nguyên chỗ, ánh mắt u buồn, lúc thấy nàng liền quay lại. -“Thiếp xin lỗi, thiếp thể…chi bằng chàng chọn nương nương khác cùng!” khẽ nhíu mày, lâu sau sai người mang ngựa. tay vòng qua eo, trong phút chốc, đưa được nàng lên. Nếu phải là xiết chặt, chắc nàng bị văng ra ngoài rồi, nhưng nàng thích, rất thích cảm giác này, con tiểu hồ ly ngồi lưng con ngựa, nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới. Ngựa phi nước đại, chẳng mấy chốc dừng lại ở doanh trại, dìu nàng xuống, bần thần gì. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, quân lính tập luyện rất chăm chỉ, tướng lĩnh của Long Quốc cũng thuộc dạng cực soái…và còn có…kia…hình như…chính là vị tiểu thư đòi tự tử năm đó. -“Sao? Người trong lòng nàng thân thiết với dân nữ, cảm thấy sao?” hỏi, nàng đáp, chân thành. -“Thiếp mừng cho họ!” -“Nàng cao thượng vậy ư? Lẽ ra nên đau lòng mới đúng…chả nhẽ nàng quên đó chính là người khiến nàng tới sống chết lại?” Nàng biết giải thích như nào nữa, cũng may tiểu thư kia ở xa kinh thành, ít người biết mặt, chứ nếu để Quốc Vương phát ra họ tráo người chắc chỉ có nước chu di cửu tộc. Trong lúc nàng còn rối bời, còn tức giận mũi tên từ phía đằng xa bất ngờ lao tới, chẳng kịp nghĩ nhiều, nàng lao ra muốn đỡ cho . tất nhiên phản xạ nhanh, ngay lập tức ôm nàng quay trở lại, rốt cuộc mũi tên cắm phập vào lưng. -“Chàng…chàng…” Nàng sợ hãi, nấc lên từng tiếng, chỉ cười . -“Nàng phiền phức, nếu nàng xông ra, mình trẫm cũng có thể chém tan mũi tên đó…” -“Là thiếp sai, chàng cố lên, thiếp dìu chàng vào tìm tướng quân!” -“Có chết ta cũng muốn nhờ !” Môi thâm tím, mặt mày tái nhợt mà vẫn ngang ngược, là Quốc Vương, tướng quân là trung thần, trung thần tận tâm vì Quốc Vương là lẽ đương nhiên. Cớ sao lại hận tướng quân tới vậy? -“Nhưng chàng mất máu nhiều lắm…” -“Nàng lo cho ta, hay thực chất muốn vào liếc mắt đưa tình với người cũ?”