1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tiểu Hồ Ly PK Đại Sói Xám - Lam Yên Hiểu Nguyệt

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      9. Lần đầu bị “đá” trước mặt bao người


      màn hình xuất dòng chữ: “Trong trận chiến hàng ma ở Tam Thanh Sơn, bạn dũng hy sinh, thăng cấp thất bại, từ nay chính thức bước vào Ma đạo”.

      Cùng lúc ấy, màn hình Bạch Y Thư Sinh bị ba tên Boss cước đạp bẹp, thân thể hoàn toàn bị phá hủy. Từng dải linh hồn bồng bềnh bay lên, thở dài đầy ai oán, đầu bắt đầu mọc ra cặp sừng dài, cơ thể cũng dần biến hình trước chứng kiến của tất cả mọi người, cùng lúc đó tràng cười lớn vang lên.

      Hình ảnh này tuy đẹp, nhưng có chút phù hợp với bầu khí nghiêm túc lúc này. Nhiếp Phong cũng bị cảnh tượng bất ngờ làm cho đờ đẫn, muốn cười nhưng lại dám cười. Chỉ mình biết, tên Bạch Y Thư Sinh kia chính là Tổng giám đốc vĩ đại của mình. Chả trách sắc mặt Tề Hạo lại xấu như vậy. Trước toàn công ty, dưới chứng kiến của bao nhiêu người, bị - người - ta - đá. Nhiếp Phong hắng giọng, thu lại năm chữ “ chê vào đâu được” vừa :

      “Đương nhiên, vẫn còn số chi tiết cần phải thay đổi…”

      “Tiếp theo đây chúng ta bàn đến vấn đề mở rộng thị trường sang điện ảnh…”

      Hội nghị vẫn tiếp tục, màn hình lớn nhanh chóng được tắt , trở lại mảng tối đen như trong lòng của ai đó.

      ***

      Nhiếp Phong phải tự kiểm điểm mình. Là lỗi của . nên khuyến khích Tổng giám đốc trực tiếp tham gia trận chiến này. ràng, nó chỉ có sức thuyết phục, mà còn có cả lực sát thương nữa. Dĩ nhiên, người bị thương là Tổng giám đốc.

      Từ lúc Phong Diệp Vô Nhai bị đạp cước cho đến khi hội nghị chấm dứt, gương mặt Tề Hạo cũng như dây đàn, mọi người trong phòng họp ai nấy đều nơm nớp lo sợ, dè dặt đợi đến khi kết thúc hội nghị. Mọi người đều nhất trí: Tổng giám đốc địa vị cao quý, gương mặt điển trai, khí chất tuyệt vời nhưng cũng là người rất thất thường, sau này làm việc phải cực kỳ thận trọng!

      “E hèm, đây là tài liệu về kế hoạch thu mua Chân Linh Thần Giới, tất cả cổ đông đều đồng ý thu mua công ty này. Công việc cụ thể tôi sắp xếp rồi trình Tổng giám đốc sau. Tôi xin phép trước…” xong những lời này, Nhiếp Phong nhanh chóng biết thân biết phận tránh .

      Dù chỉ là trò chơi, nhưng có thể hiểu được tâm trạng của Tề Hạo lúc này, lần đầu tiên bị đá, lại trước mặt bao nhiêu người, ôi trời, là bạn bè, … rất muốn cười! Tề Hạo ơi là Tề Hạo, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay! Nhiếp Phong cảm thấy rất thích thú, cho dù điều đó chỉ diễn ra trong trò chơi!

      Tề Hạo lạnh lùng nhìn lướt qua màn hình máy tính, vì muốn tìm hiểu đầy đủ về trò chơi này nên mới tạo tài khoản vào xem. ngờ lần đầu đăng nhập lại gặp Tế Nguyệt Thanh Thanh. Nhờ dẫn dắt của , tìm hiểu về trò chơi rất nhanh, lại phát ra vài điểm có thể khai thác, tận dụng trong trò chơi, vì thế mới có kế hoạch thu mua này. Nhưng cảnh tượng vừa rồi ràng rất kích động .

      Cũng vì thế nên mấy ngày sau, khi Nhiếp Phong đến Hạo gia làm khách, em Tề Hạo là Tề Tiểu Bạch nghi ngờ hỏi:

      trai em ở phòng làm gì vậy?”

      “Chơi game”. Nhiếp Phong trả lời có chút tự tin, nhưng chính tận mắt nhìn thấy Tề Hạo chơi game .

      phải chứ? ấy chưa bao giờ làm những việc vô vị ấy mà”. Tề Tiểu Bạch tỏ vẻ tin.

      Nhiếp Phong cũng rất muốn tin. Nhưng có vẻ trò chơi này đúng là phù hợp cho mọi lứa tuổi, hướng phát triển vô cùng lớn đây!

                 
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/EKJGRfm.gif" width="134" height="83" />

                10. Thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân


      Sau việc đó, hai hôm sau Kỷ Hiểu Nguyệt mới đăng nhập, Phong Diệp Vô Nhai biến mất khỏi Phàm giới.

      Thế giới này thanh tịnh rồi!

      nhận được tin nhắn của Bánh Trôi Tròn Tròn, Tiểu Đậu Tử và Măng Mọc Sau Mưa.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Này, cậu với chàng Phong Diệp Vô Nhai có chuyện gì thế, cũng chơi trò mất tích à?”

      Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, Tế Nguyệt, cậu ở đâu vậy, mau mau tới đánh quái!”

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, có người nhìn thấy cậu và Phong Diệp Vô Nhai đến Tam Thanh Sơn, tình hình chiến dấu thế nào rồi?”

      Kỷ Hiểu Nguyệt trả lời: “Hôm qua nhà mình bị mất mạng nên lên được”. Sau đó là vô số biểu tượng mặt khóc nức nở.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Vậy Phong Diệp Vô Nhai sao rồi?”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Mình biết, bây giờ mình mới lên mạng”.

      Tiểu Đậu Tử: “Vô Nhai đáng thương, ấy bị giáng xuống Ma giới chứ?”

      Bánh Trôi Tròn Tròn gửi lên vô số dấu chấm than cùng vẻ mặt sợ hãi.

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Bọn mình mau tìm ta , nhưng mà… mọi người phải cẩn thận đấy”.

      Lúc Phong Diệp Vô Nhai còn là tân thủ ở Phàm giới, tốc độ và lực tấn công của mọi người đều thấy, giờ lại đày xuống Ma giới…

      Tiểu Đậu Tử: “Phong Diệp Vô Nhai bị đày xuống Ma giới rồi, mọi người phải cẩn thận đấy!”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Hay là bọn mình giúp ta ”.

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Giúp như thế nào?”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Nghe Ma giới rất khủng khiếp, có mười tám tầng địa ngục, hơn nữa ngày nào cũng bị người khác đuổi giết nữa”.

      Măng Mọc Sau Mưa rất hiểu ý: “Giết ta ! Giết ta mới giúp ta thoát khỏi Ma giới được”.

      Tiểu Đậu Tử: “Nhưng… mình nghĩ chúng ta nên rủ thêm vài người nữa”.

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình gọi người! Bọn mình tổ đội tìm”.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, bọn mình cùng nhé”.

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Thôi, mình đành lòng”.

      Ta Là Con Rồng đứng bên thở dài. Gì gọi là giết người thấy máu? Gì gọi là mượn dao giết người? Gì gọi là diệt cỏ diệt tận gốc? Gì gọi là gừng càng già càng cay? Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu nham hiểm đấy! Nhưng những lời này có chết chàng này dám ra!

      Sau khi chắc chắn có đoàn người tìm Phong Diệp Vô Nhai, kẻ bị biến thành quái để gây phiền toái, ung dung thoát khỏi trò chơi. vốn là người tốt, đời nào lại đổ thêm dầu vào lửa.

      Ta Là Con Rồng thầm kêu gào: “Đồ gian xảo!”

      Trong lòng càng thêm chắc chắn quan niệm truyền thống ông cha đúc kết lại: “10. Thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân”.

      “Tiếp theo làm gì đây?” Ta Là Con Rồng hỏi.

      Mục tiêu vẫn chưa xuất , Phong Diệp Vô Nhai biến mất. Thế mới biết những ngày tháng có ta tươi đẹp biết bao.

      “Cậu xem?” Kỷ Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn chàng cái.

      phải chứ?” Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp đầy tang thương, Phong Diệp Vô Nhai rồi, bây giờ đến lượt chàng bị chèn ép.

      Đồ đáng ghét, ngày chèn ép nguời khác cậu ngủ yên à? Nghe , hôm ấy, Ta Là Con Rồng lại nhảy xuống vực.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                11. ra, cậu là đàn ông!

      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="77" height="78" />
      Trong mắt Hoa Hồ Điệp, Kỷ Hiểu Nguyệt là người có bệnh điển hình!

      Vườn hoa Thế Kỷ vốn là vườn treo dành cho những kẻ có tiền đến tiêu khiển, sau đó vì cổ đông lớn nhất là Tập đoàn Lãng Thăng đột nhiên rút vốn đầu tư nên Vườn hoa Thế Kỷ có mảnh đất gần biển, ở đó có ngôi nhà bỏ , diện tích lớn, lại tương đối hẻo lánh. Khi Vườn hoa Thế Kỷ còn trong thời kỳ huy hoàng còn chưa kịp thực phải đóng cửa, vì thế nơi này vẫn bị bỏ .

      Vô tình, Kỷ Hiểu Nguyệt phát ra và thuê được ngôi nhà đó khi nó hạ giá. Có ba lý do. Thứ nhất, ngôi nhà này phải lớn gấp đôi căn phòng nay, trước nhà còn có vườn hoa mà tiền thuê lại rẻ hơn nửa. Thứ hai, dù ở đây hơi vắng vẻ chút, nhưng chỉ cần bộ mười phút là tới bến xe bus chạy thẳng đến công ty, khá thuận tiện. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, muốn xây khu vườn trồng hoa giống trong game.

      Trong Chân Linh Thần Giới có nới dành riêng cho những người muốn tu tiên, chỉ đến để ngắm cảnh, nghe nhạc, vui chơi, chuyện, đó là Rừng Hạnh Phúc. Trong rừng, ở gần biển có tòa lâu đài như trong truyện cổ tích, được xây bằng những viên đá nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp tinh tế. Tông màu chính của tòa lâu đài là màu sữa, tạo cảm giác như nếm hương vị ngọt ngào của kem. Trước lâu đài có vườn hoa , hoa tươi muôn màu muôn vẻ chiếm hết nửa khu vườn, giữa những sắc hoa ấy là chiếc xích đu, gợi nhớ đến khung cảnh trong bộ phim The Wizard of Oz [1] . Ngồi xích đu có thể nhìn ra biển, ngắm cảnh mặt trời mọc, mặt trời lặn gần ngay trước mắt.

      [1] Phù Thủy xứ OZ.

      Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nhìn thấy ngay tòa lâu đài ngọt ngào cùng cảm giác gần gũi với thiên nhiên này. Được ngồi xích đu hít thở gió biển là dễ chịu!

      Với vừa tốt nghiệp, chưa có tiền tiết kiệm như Kỷ Hiểu Nguyệt, Thuê được ngôi nhà như thế đúng là lợi cả vật chất lẫn tinh thần. Còn vì sao chưa chuyển đến đây, là vì vẫn chưa dọn dẹp xong. Ngôi nhà bị bỏ hoang quá lâu, muốn dọn dẹp cẩn thận phải chuyện sớm chiều.

      Và Hoa Hồ Điệp lại lần nữa bị bắt làm việc công.

      Vừa nhìn thấy ngôi nhà, Hoa Hồ Điệp hét lên ầm ĩ:

      “Kỷ Hiểu Nguyệt, thẩm mỹ của cậu có vấn đề ? Trong game là tòa lâu đài cổ, nhưng đây là cái gì? Chỉ là căn nhà hoang đầy cỏ dại mà thôi”.

      Kỷ Hiểu Nguyệt lườm chàng Hoa Hồ Điệp thích mặc sơ mi hoa lòe loẹt cái, quyết định chẳng nên tranh cãi với người có mắt thẩm mỹ mà làm gì. Sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt dọn dẹp sạch khu vườn, trồng thêm nhiều loại hoa, Hoa Hồ Điệp cũng phải thừa nhận, chỗ này quả là… có chút nên thơ, cũng đồng thời cam tâm làm tình nguyện viên cho Hiểu Nguyệt.

      Hai người cùng nhau xoa xoa trát trát, lau lau dọn dọn, mệt ngồi nghỉ, bật máy tính lên PK lúc, PK xong lại tiếp tục làm. Cứ quy tắc cũ, người nào PK thua phải nhảy xuống vực tự sát, rồi còn phải nấu cơm nữa. Vì thế, sau khi Hoa Hồ Điệp nhảy xuống vực lần thứ ba, chàng đeo tạp dề lên, lủi thủi xuống bếp.

      Thế giới này công bằng! Hoa Hồ Điệp quyết tâm lần sau nhất định PK để phân thắng bại với Tế Nguyệt Thanh Thanh nữa.

      Về đến nhà, Hoa Hồ Điệp định tắm rửa xong ngủ, nào ngờ lại nhận được cuộc điện thoại gọi vào game.

      “Lên mạng đánh quái!” Kỷ Hiểu Nguyệt ngắn gọn trong điện thoại.

      “Tiểu thư của tôi ơi, cậu mệt sao?” Hoa Hồ Điệp dụi mắt, lười biếng nằm giường muốn dậy.

      “Cậu đàn ông chút được ?” Cạch, gác máy.

      Hoa Hồ Điệp thầm oán giận, vừa ngồi dậy bật máy vừa lẩm bẩm: “Mình và cậu đều thích đàn ông, cậu đâu cần coi mình là đàn ông”. Mắt nhắm mắt mở bật game lên, Hoa Hồ Điệp :

      “Tiểu thư ơi, cậu đừng coi mình là đàn ông nữa được hả?”

      may, con người khốn khổ ấy post thẳng lên kênh Thế Giới, gây ra cơn chấn động trong trò chơi.

      Tiểu Đậu Tử: “Ta Là Con Rồng, ra cậu là đàn ông!”

      Măng Mọc Sau Mưa: “Mình vẫn nghĩ cậu là con chứ, lúc nào cũng thấy chạy tới chạy lui sau Tế Nguyệt, lại còn ẻo lả nữa”.

      Quần Của Ta Mất Rồi: “Là trai tơ hả?”

      Dâu : “Có phải trai tơ còn phải xem xét”.

      Trai Gào Thét: “ vấn đề gì”.

      Dâu : “Sao thế?”

      Trai Gào Thét: “Đàn ông mà coi mình là đàn ông chắc chắn là đồ quý hiếm trong xã hội đại rồi”.

      Tuyết BayBay: “Là thái giám à?”

      Quần Của Ta Mất Rồi: “Cũng có thể là “ nhân” [2] sao”.

      [2] Người chơi nữ chọn nhân vật nam.



      Tế Nguyệt Thanh Thanh ngây ra nhìn máy tính lúc, đoán bạn bè của Ta Là Con Rồng chắc còn bàn tán nhiều, vì thế câu kênh riêng: “Thế giới vì cậu mà sôi sục đấy. Nghỉ ngơi ”. ai để ý trong đám hỗn loạn bàn tán ấy, tiểu quái cầm búa tiến lại gần Tế Nguyệt Thanh Thanh.

      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/KuleBLy.gif" width="80" height="210" />
                12. Hi vọng ngày mai ngươi vẫn sống sót!

       
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="77" height="78" />
      Tiểu quái mình đấu với tiểu tiên Tiên giới, đáng ngạc nhiên!

      Trước đó từng , tiểu quái có hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất là chủ động tìm người giết chết mình, sau khi có được bảo vật mà hệ thống bồi thường bắt đầu tu tiên. cách nôm na là tìm cách chết rồi tái sinh lại từ đầu. Thứ hai là nếu kỹ thuật đủ tốt, lá gan lại to, sức chịu đựng lớn có thể giết người, sau đó thăng cấp từ tiểu thành đại , rồi trở thành trùm Ma giới. Nhưng cách này đến giờ vẫn chưa có ai thành công, vài người to gan định thử đều bị loạn đao giết chết.

      Vì vậy thỉnh thoảng nhìn thấy tiểu tự tìm đến gây , Tế Nguyệt Thanh Thanh rất sẵn lòng cho tiểu đó chiêu để sớm về nơi cực lạc.

      Về Tây Thiên ! A Di Đà Phật!

      Nhưng tiểu quái hôm nay rất khác tiểu thường ngày vẫn gặp, tốc độ nhanh, phòng ngự chính xác. Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa xem mọi người xấu Ta Là Con Rồng, vừa thờ ơ vung Ngọc Tiêu lên, ngờ tên tiểu này lại hóa giải được hết các chiêu thức của . Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên thấy hứng thú. Đợi khi Tử Y Nữ Hiệp nắm chặt Ngọc Tiêu tấn công, tiểu quái lại quay mình chạy trốn nhanh như chớp.

      Tế Nguyệt Thanh Thanh chợt nghĩ ra, hẳn đây là tiểu quái muốn luyện cấp! Haizz, hôm nay nữ hiệp ta mệt, so đo với ngươi. Hy vọng ngày mai ngươi vẫn còn sống sót!

      Tắt máy tính, ngủ thôi!

      Tối hôm ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt nằm mơ thấy ngôi nhà của cuối cùng cũng được dọn xong, nhưng ngờ bị tên tiểu quái chém cho tan nát đến nhận ra. Lúc nhớ lại giấc mơ đó, Kỷ Hiểu Nguyệt sốc , quyết định phải xử lý tên quái này!

      Nhưng trời chiều lòng người, tân Tổng giám đốc nhận chức luôn có những quy định, chính sách mới. Để thể tốt nhất bản thân trước Tổng giám đốc, các lãnh đạo lớn đều thúc ép, bóc lột nhân viên của mình, “phù thủy già” là ví dụ điển hình. Chị ta tăng cường kiểm tra đôn đốc công việc, còn giao thêm rất nhiều nhiệm vụ nặng nề khiến Kỷ Hiểu Nguyệt bận túi bụi, quên luôn cả chuyện phải tìm giết tiểu quái.

      Mãi đến tối Kỷ Hiểu Nguyệt mới có cơ hội ôm bát mì ăn liền ngồi trước máy tính. Tài khoản Ta Là Con Rồng vẫn xám xịt, xem ra chàng bị nội thương nên thể lên mạng được rồi.

      Trước giờ vẫn đánh phối hợp với Hoa Hồ Điệp, giờ chỉ còn mình, cũng may Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn đều mạng.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Ta Là Con Rồng đâu? Hôm nay vẫn chưa lên mạng à?”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Cậu ta bị nội thương rồi”.

      Tiểu Đậu Tử: “ ra cũng sao cả mà, mình có người bạn mạng hỏi thăm mình về cậu ta đấy, bạn mình rất thích nhân”.

      Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…”

      nhân! Con Rồng đáng thương, tốt nhất cậu đừng nên lên nữa! Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ thay cho Hoa Hồ Điệp mất ba giây.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Hệ thống có nhiệm vụ mới, bọn mình làm nhiệm vụ !”

      Mọi người nhanh chóng rời , Kỷ Hiểu Nguyệt cũng nhanh chóng phát ra vấn đề nho : Sau kiện chấn động Ta Là Con Rồng là “đàn ông” bùng nổ, người bình tĩnh nhất là Măng Mọc Sau Mưa. Nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ kịp lóe lên rồi biến mất. Thời gian giờ rất quý giá, làm nhiệm vụ quan trọng hơn là nghiên cứu chuyện của Con Rồng.

      Nhiệm vụ ngày hôm này là Thiện Nữ U Hồn.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      13. Tên biến thái nào viết trò chơi vậy?

       
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/q0VR0zW.gif" width="83" height="160" />
      Đây là nhiệm vụ mới, trước đây Tế Nguyệt Thanh Thanh chưa từng nghe qua. Lên mạng tìm kiếm lúc cũng có tư liệu nào liên quan đến nhiệm vụ này, nghĩ đành dựa vào chính bản thân mình thôi.

      Cửa thứ nhất có vẻ đơn giản, giúp hai tay che mặt tìm tấm khăn lụa đỏ, tổ đội bốn người các tìm thấy rất nhanh.

      Cửa thứ hai, đưa khăn lụa cho , Măng Mọc Sau Mưa xung phong nhận việc này. kia cúi đầu khóc nức nở, yếu ớt câu:

      “Cảm ơi, cảm ơn, ngươi thử nhìn ta xem, nhìn ta xem……”

      Giọng khàn khàn ai oán của vang vọng khắp gian động, chiếc áo choàng xám khẽ bay bay, trong hang động u cảnh tượng đáng sợ, cảm giác như gặp phải ma quỷ. Đúng lúc ấy, ánh sáng tối dần lại, trong động là vùng tối đen. Thứ còn lại duy nhất hắt ra ánh sáng nhợt nhạt là vòng sáng đầu . Đồng thời có thể thấy này có mặt!

      Mọi người sợ hãi đến mức đờ đẫn cả người. Ngay cả Tế Nguyệt Thanh Thanh mất lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Ôi cái trò chơi biến thái này!

      Mãi đến khi Măng Mọc Sau Mưa có phản ứng, định vùng bỏ chạy tay của tiểu nương kia bóp chặt cổ Măng Mọc Sau Mưa rồi.

      Hệ thống thông báo: “Măng Mọc Sau Mưa dũng hy sinh”.

      Thi thể Măng Mọc Sau Mưa còn bị kia nuốt vào bụng, nếu có thi thể thể sống lại. Vì vậy nhiệm vụ này họ bắt buộc phải hoàn thành, như vậy mới có thể cứu được Măng Mọc Sau Mưa.

      Măng Mọc Sau Mưa lúc này suy sụp trước màn hình máy tính. Vì sao người bị thương luôn là mình chứ?

      Ba người chạy thoát trong lòng vẫn còn sợ hãi, thầm chửi rủa biết tên biến thái nào viết cái trò chơi quái quỷ này vậy? kinh khủng!

      Bàn bạc lúc, ba người quyết định để Tế Nguyệt Thanh Thanh cấp độ cao nhất hoàn thành nhiệm vụ lần này.

      Gặp quỷ rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt sợ trời, sợ đất, chỉ sợ quỷ! Nhưng trước mặt hai đàn em mà lại tỏ ra sợ hãi mất mặt!

      Tế Nguyệt Thanh Thanh đành miễn cưỡng vào trong động. rút kinh nghiệm bài học xương máu của Măng Mọc Sau Mưa, trước khi đưa khăn lụa đỏ cho kia chuẩn bị tốt mọi thứ. Đưa khăn xong, chờ kia mở miệng nhanh chóng quay mình rời . Nhưng cùng lúc chuẩn bị đưa khăn, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn bỏ trốn mất dạng. Hai kẻ này chẳng có nghĩa khí!

      Cửa thứ ba, trước tiên bạn phải tìm thần tiên Đạo trưởng trốn trong núi, lấy linh phù ông ta đưa cho dán lên mặt , như vậy có thể trấn áp được quái, và vấn đề giết quái trở nên đơn giản hơn. Nhưng tìm linh phù khó, cái khó là ai là người nhận nhiệm vụ dán linh phù.

      Trong đội có Ta Là Con Rồng, nhiệm vụ này đương nhiên thuộc về Tế Nguyệt Thanh Thanh. Kỷ Hiểu Nguyệt bật hết đèn trong phòng lên, hít hơi sâu, lại lần nữa đến cửa động.

      Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, cố lên nhé!”

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình hâm mộ cậu! Tế Nguyệt, cố lên! Bọn mình nhất định theo cậu!”

      Măng Mọc Sau Mưa tiếp tục nghiến răng nghiến lợi trước màn hình máy tính.

      Được rồi, chết chết! Tử Y Nữ Hiệp nắm chặt linh phù, lao đến cửa động. Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn nhìn nhau, cách sau đoạn rất xa. Nào ngờ, Tử Y Nữ Hiệp vừa bước chân vào trong động, đằng sau tiểu quái đột ngột từ trời lao xuống, đao giết chết Bánh Trôi Tròn Tròn chuyện riêng với Tiểu Đậu Tử. Tiểu Đậu Tử hồn bay phách lạc, chạy trốn như bay.

      Tiểu quái lại vung đao lên, tảng đá lớn rơi xuống lập tức che kín cửa động.

      Tử Y Nữ Hiệp vào trong động bỗng nghe thấy bên ngoài tiếng ầm vang lên, trong động đột ngột tối đen như mực, chỉ có vòng tròn mờ nhạt đầu là hắt ra thứ ánh sáng ma mị, lúc sáng lúc tối.
       
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/pGNdQe4.gif" width="690" height="96" />
           14. Hiểu Nguyệt, sao cậu lại chết nữa rồi?


      “Tên khốn kiếp nào chặn cửa động lại vậy?” Tử Y Nữ Hiệp tức giận hét lên.

      Nhưng chẳng có ai đáp trả.

      Cơ thể bắt đầu nhàng bay lên, khăn lụa đỏ trong tay tương phản rệt với gương mặt trắng bệnh. , , , ta có mặt, đó chỉ là miếng thịt hình thù, mờ nhạt trắng bệch.

      Kỷ Hiểu Nguyệt còn suy nghĩ có nên gọi Ta Là Con Rồng lên mạng hay đột nhiên biến hình thành đại quái lớn chưa từng thấy. Tế Nguyệt Thanh Thanh biết, trong chiến đấu, lợi thế chính là biết nắm bắt cơ hội, vì thế phi thân lên tấn công trước.

      Năng lực của đại nữ đúng là hơn hẳn quái bình thường, Tế Nguyệt Thanh Thanh sử dụng mọi chiêu thức vẫn thể giành thắng lợi, hơn nữa cột máu còn bị giảm mạnh. Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định vừa chơi game, vừa gọi điện thoại.

      “Hoa Hồ Điệp, mau tới cứu viện!”

      Hoa Hồ Điệp mơ mơ màng màng lại bị lôi lên mạng. Ta Là Con Rồng vừa đăng nhập lập tức gây nên làn sóng xôn sao.

      Nhân vật chính của scandal!

      Tiểu Đậu Tử vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng chạy được tới trước mặt Ta Là Con Rồng: “Ta Là Con Rồng, nhanh cứu Tế Nguyệt, ấy bị nhốt trong động! Măng Mọc Sau Mưa và Bánh Trôi Tròn Tròn đều chết rồi!”

      Sau đó là hàng loạt icon khóc lóc thảm thiết.

      Ta Là Con Rồng rất đàn ông, cưỡi Bạch Hổ lao đến trước cửa động Tiểu Đậu Tử nhắc tới. Nhưng chàng thể tổ đội, hơn nữa đội trưởng lại bị nhốt trong động! Vừa định xông vào cứu người tên tiểu nhảy ra chặn đường.

      Với trình độ của Ta Là Con Rồng, sao phải để ý đến tiểu này, chàng vung đại đao trong tay chém tới. Nào ngờ tiểu này cực kỳ linh hoạt, lại nhanh nhẹn, tấn công khá mạnh, phòng ngự hợp lý. Ta Là Con Rồng chém nửa ngày tới, ngược lại còn bị tiểu bám riết, thể thoát thân để cứu người.

      Tiểu Đậu Tử: “Rồng ơi, giết Bánh Trôi đấy, cậu phải báo thù cho Bánh Trôi!”

      Ta Là Con Rồng: “Yên tâm, mình nhất định giết !”

      Bánh Trôi Tròn Tròn chết, trước khi nhiệm vụ kết thúc thể lên tiếng, chỉ biết gật đầu với máy tính. Mau giết ! Ở đâu nhảy ra cái tên tiểu đáng chết này thế biết, làm bị chết oan uổng? Trong lòng Bánh Trôi Tròn Tròn ngừng gào thét.

      Măng Mọc Sau Mưa khinh bỉ nhìn Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đừng kêu nữa! Ít nhất cậu còn giữ lại được xác”.

      Tiểu quái dường như biết mình đánh lại Ta Là Con Rồng nên chỉ phòng ngự chứ tấn công, mỗi lần thấy mình sắp bị chém tới nơi liền vội vàng đào tẩu, đợi khi Ta Là Con Rồng định mở thạch động mới lại nhảy ra chém người. Cứ như vậy cho Ta Là Con Rồng có cơ hội cứu người.

      Tục ngữ có câu “Cứu người như cứu hỏa”. Lúc này, Tử Y Nữ Hiệp trong động bị nữ sau khi biến thân đánh phải bay khắp động, nhưng lại bay ra thoát thân được! Kỷ Hiểu Nguyệt nhận ra, nữ này cùng cấp độ! Máu của nữ đánh mãi hết! Đến lúc Ta Là Con Rồng đánh đuổi được tên tiểu quái, rời tảng đá chặn cửa động ra cũng là lúc Tử Y Nữ Hiệp hết máu “ra ”.

      “14. Hiểu Nguyệt, sao cậu lại chết nữa rồi?” Hoa Hồ Điệp gửi tin nhắn tỏ vẻ thương tiếc.

      Tiểu quái thấy vậy ngó đầu vào trong động thăm dò rồi chạy biến.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      15. phải ta bị chém chết rồi sao?


      Tế Nguyệt Thanh Thanh dũng bỏ mạng.

      Tiểu Đậu Tử hai mắt đẫm lệ nhìn đại quái trở nên cực kỳ khủng khiếp. Nếu giờ chạy trốn bất nhân bất nghĩa, mà có đánh cũng đánh lại được, nàng đành khó khăn đưa ra quyết định cuối cùng: Chịu chết!

      “Nữ , lấy mạng ta …” Tiểu Đậu Tử quát to tiếng rồi xông lên phía trước.

      Đợi chút, vừa rồi kích động quá nên nhầm, ra muốn là: Hãy tha cho ta! Có thể lại ?

      Nhưng quá muộn, nữ đập chưởng xuống, Tiểu Đậu Tử dũng hy sinh.

      Chết kiểu đáng thất vọng vậy sao! Ôi trời! Tiểu Đậu Tử đau khổ thốt lên chán nản.

      Hệ Thống thông báo: “Đội cảm tử bị tiêu diệt hoàn toàn, tất cả kinh nghiệm của đội viên tiêu hao nặng nề, danh tiếng cũng giảm mạnh. Nhiệm vụ thất bại!”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh cuối cùng có thể cất lời: “Ai chặn cửa động lại vậy?!” Bực rồi đấy!

      Tiểu Đậu Tử: “Là tiểu quái, ta rất gian xảo!”

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình cũng bị giết chết!”

      Ta Là Con Rồng: “Mình có thể làm chứng, bọn họ đúng đấy. Là tên Thổ Hành Quái, nhưng ta chạy rồi. Tên tiểu tử đó chuồn rất nhanh, chắc là đứa luyện cấp”.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Kẻ nào luyện cấp lại giết người như vậy, ràng cố ý cho cứu người mà! Hại người lại lợi mình, kẻ thù của chúng ta sao?”

      Rồi gửi lên liên tiếp icon tức giận. Sau khi Măng Mọc Sau Mưa chết, nàng vẫn luôn theo dõi cuộc chiến. hận thể giết chết cái tên tiểu kia!

      Lại là tiểu ! Tế Nguyệt Thanh Thanh cuối cùng cũng nhớ tới tiểu quái ngày hôm qua tới định giết !

      Cố ý à? Có thù oán sao?

      Trong đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh lên cái tên: Phong Diệp Vô Nhai.

      phải chứ! 15. phải ta bị chém chết rồi sao?

      Các tiểu rơi vào Ma đạo thường được sắp xếp theo kích thước lớn để phân chia cấp độ, còn tên gọi lại do hệ thống mặc định thống nhất căn cứ vào cấp độ.

      Ví dụ, tiểu tầng thấp nhất, màu xám tro, gầy, gọi là Thổ Hành Quái, giống như tên hôm qua nhảy ra đánh .

      Tiểu cấp độ cao hơn chút, màu tối hơn, gần giống màu đen, kích thước lớn hơn gọi là Dạ Hành Ma. Nhưng người chơi luyện đến cấp Dạ Hành Ma rồi cũng rất khó lên cấp cao hơn vì vẻ ngoài nổi bật này. Chỉ cần xuất bị giết ngay.

      Những người chơi khi may rơi vào Ma đạo đều tên mình , dùng tên mặc định của hệ thống để đỡ xấu hổ. Vì thế, muốn biết tên kia có phải Phong Diệp Vô Nhai hay chỉ còn cách chờ tự thú nhận.

      Đúng lúc này, Lão Đạo sĩ NPC [1] trong hệ thống vuốt râu, thư thái tới, với bốn vong hồn lơ lửng trung, lời chân tình nhưng cũng đủ khiến nhóm người Tế Nguyệt Thanh Thanh tức hộc máu đến ba ngày!

      [1] Viết tắt của cụm từ “non player character”, là nhân vật do game điều khiển, có khả năng tương tác với người chơi, thường đóng vai trò người bán hàng, cung cấp thông tin, trao nhiệm vụ.

      “Lũ u hồn các ngươi oán khí còn nặng lắm, người bình thường phải đối thủ của ả ta đâu. Lần sau nhớ đến Thiên Phật Sơn tìm bần tăng hỗ trợ…”

      Khốn kiếp! ra đây là trận chiến bắt buộc phải thua, vốn dĩ cần đánh! Tế Nguyệt Thanh Thanh tức quá, chết kiểu này đáng!

      Măng Mọc Sau Mưa cũng đùng đùng nổi giận: “Tìm cái tên Thổ Hành Quái kia, giết chết !”

      Tất cả ngay lập tức gật đầu đồng ý!


                16. Tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai


      màn báo thù quy mô lớn được triển khai rầm rộ!

      Đáng tiếc, số lượng Thổ Hành Quái quá nhiều, muốn tìm được Phong Diệp Vô Nhai chẳng khác gì mò kim đáy bể! Đành giết nhầm còn hơn bỏ sót! Tế Nguyệt Thanh Thanh ghi nhớ tên ta rồi – Phong Diệp Vô Nhai! Bổn nữ hiệp tuyệt đối, tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!

      ***

      Đúng lúc Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định đuổi cùng giết tận Phong Diệp Vô Nhai, “phù thủy già” lại xuất , thông báo tin tức khiến mọi người nhanh chóng rơi vào trạng thái lo sợ:

      Thứ nhất, công ty chuẩn bị có thay đổi lớn. Tổng giám đốc quyết định đánh giá tất cả nhân viên trong vòng tháng tới. Nếu vượt qua đợt sát hạch này, tất cả bị chuyển xuống chi nhánh. đơn giản, đây là đợt sắp xếp lại nhân , đơn giản hơn nữa đây là đợt giảm biên chế.

      Thứ hai, công ty quyết định hợp tác với tập đoàn truyền thông lớn nhất này, mời ngôi sao An Húc Dương làm người đại diện hình ảnh.

      Công ty lại lần nữa sôi sục! Nguyên nhân do giảm biên chế và vì An Húc Dương. việc đáng lo, việc đáng mừng.

      Trong tình hình ấy, hiệu quả công việc của công ty có thay đổi lớn về chất lượng, bất luận vì bản thân hay là vì An Húc Dương, ai cũng muốn được ở lại Tổng công ty. Mọi người quay cuồng trong công việc, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng ngoại lệ. có thời gian lên mạng, có thời gian chơi game, có thời gian ăn cơm, thậm chí có cả thời gian uống nước, thời gian chuyện! Hoa Hồ Điệp tỏ thái độ cảm thông, mang đến cho Hiểu Nguyệt hai cốc nước, rồi lại quay về bận như con quay với công việc của mình.

      Khi Kỷ Hiểu Nguyệt làm xong hết việc trời cũng tối, ngoài cửa sổ ánh đèn neon nhấp nháy, trong văn phòng chỉ còn đèn bàn là thắp sáng. Đúng lúc này, điện thoại của Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên.

      “Tiểu Bạch? Mình cũng định tìm cậu đây, điểm của mình hết rồi, mau nhờ Đông Ca nạp giúp mình ”.

      Kỷ Hiểu Nguyệt là điển hình của giai cấp bóc lột, chưa bao giờ tự mình nạp tiền vào game. Dù sao bạn trai bạn thân cũng là ông chủ công ty trò chơi này, nếu dắt vào con đường game online, đương nhiên phải lo toàn bộ chi phí cho rồi, kiểu như cậu mời tôi ăn cậu phải trả tiền. Thế nên Kỷ Hiểu Nguyệt rất yên tâm chơi game.

      “Biết rồi! Đồ keo kiệt! Mau tới , mình ở chỗ Đông Ca, Công ty trò chơi Chân Linh. Bọn mình cùng ăn khuya nhé, hôm này là sinh nhật ấy”. Giọng nữ đầu dây bên kia vui vẻ .

      Được ăn rồi, tốt quá! Cái bụng lép kẹp của Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức biểu tình ầm ỹ, nàng vui vẻ dọn đồ, lái xe thẳng đến Công ty Trò chơi Chân Linh. Đây là công ty mới mở, văn phòng nằm ở tầng 32 tòa cao ốc Ngự Thiên.

      Kỷ Hiểu Nguyệt vừa đến cửa cao ốc, đột nhiên chiếc Lincoln đen phanh gấp lại, suýt chút nữa đụng phải xe Kỷ Hiểu Nguyệt. May mà tay lái của cũng thuộc hạng siêu, kịp thời quay đầu xe, tránh được vụ tai nạn.

      Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại nhìn thấy người đàn ông từ xe bước xuống, thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn neon trông càng bí . chàng đẹp trai, hình như gặp ta ở đâu rồi.

      Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ chắc đối phương câu xin lỗi, hoặc hỏi thăm xem thế nào. ngờ gã đàn ông kia xuống xe, thèm liếc nhìn cái thẳng vào tòa cao ốc.

      Đúng lúc này, chiếc xe khác lao tới, phanh gấp ngay sau chiếc Lincoln, mặc váy đỏ vội vàng xuống xe, gương mặt nhắn được trang điểm thấm đẫm nước mắt.

      “Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề, thể tàn nhẫn như vậy, tất cả bạn bè của em đều biết đêm qua bọn mình ở bên nhau…” Cái tên này nghe quen quen, Hiểu Nguyệt thầm nghĩ. nheo mắt lục lọi trí nhớ. Đúng rồi! Chính là tên đàn ông xấu xa trong quán cà phê!

      Tề Hạo lịch nhưng cũng kém phần lạnh lùng gỡ cánh tay kia ra khỏi tay mình, gương mặt đẹp trai chút cảm xúc.

      “Vậy sao?”

      mặc váy đỏ hai mắt đẫm lệ nhìn Tề Hạo, cắn chặt môi, lúc lâu mới nhàng :

      “Lần đầu tiên của em cho rồi…”

      Tề Hạo cười lạnh lùng:

      “Từ trước đến giờ, 16. Tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai”.

      câu đầy hàm ý, kia run lên, thẫn thờ nhìn Tề Hạo bước vào tòa cao ốc, nước mắt lại lã chã tuôn rơi. quen với những tình huống như vậy, Nhiếp Phong nhàng đưa khăn ướt:

      “Chẳng lẽ chưa từng nghe Tổng giám đốc Tề chỉ thích những biết im lặng sao? Đây là chi phiếu, ”.


                17. ta chính là tổng giám đốc


      mắt đẫm lệ, lắc đầu, xoay người chạy theo Tề Hạo:

      “Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề, em im lặng, tuyệt đối làm ầm ỹ nữa. Em cần tiền, em cần tiền, em chỉ xin đừng bỏ , em rất thích ! Em lòng mà! Em…”

      Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Hạo run lên, ràng ta hết kiên nhẫn.

      “Đây là thứ duy nhất có thể có, lấy hay tùy , nhưng nếu còn xuất trước mặt tôi lần nữa, phải hối hận đấy”.

      Đây có đúng là người đàn ông đêm qua còn ân ái với ? kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tề Hạo. Đúng lúc này, bóng người len đến bên cạnh , vật gì đập vào mặt Tề Hạo. Gần như cùng lúc, giọng khó chịu vang lên:

      “Đầu To! lại bắt nạt người khác rồi!”

      Đột nhiên bị nhảy ra quát mắng, Tề Hạo có chút bối rồi. Đầu To nào? này là ai? Trông ta có nét quen quen nhất là ánh mắt. Là ấy?

      khóc cũng giật mình, nín thở, giọt nước mắt trong veo vì giật mình mà thôi lăn xuống. Lại… lại có người dám đánh Tổng giám đốc Tề? Nhiếp Phong ngáp dở cũng bị giật mình, miệng há ra nửa ngày khép lại được. nhìn nhầm cái gì à? Phải rồi! Chắc là nhìn nhầm!

      đợi ba người bên cạnh kịp định Thần, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu bô lô ba la quở trách:

      “Mẹ dặn được tùy tiện bắt nạt con rồi, nhớ à? nhìn mình xem, lại làm con nhà người ta khóc rồi đấy, còn dám lấy chi phiếu giả để lừa người nữa chứ? Cẩn thận tôi về mách lại với mẹ , bà đánh vào mông cho mà xem! Nhìn cái gì? Nghe hiểu à? Lần sau được bắt nạt người khác nữa, biết chưa?”

      So với người cao 1m86 như Tề Hạo, vóc dáng 1m60 của Kỷ Hiểu Nguyệt bé, chỉ cao đến vai người ta, nhưng khí thế thua kém bất kỳ ai, giống như con mèo hoang trong cơn tức giận.

      Có ai đó phì cười. Bỗng nhiên có người dám mắng Tề Hạo! Lại còn là ! Mắng thẳng vào mặt! Và mắng rất… rất hùng hồn nữa. Nhiếp Phong cảm thấy cực kỳ hứng thú. Nhưng rất nhanh khi ánh mắt Tề Hạo đảo qua, Nhiếp Phong lập tức ngậm miệng, vẻ mặt vờ đau khổ, như thể “ con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Người ta tốt xấu gì cũng là ông chủ, phải cho người ta chút thể diện!

      Tề Hạo là người thế nào chứ, sau khi giật mình kinh ngạc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con. Vẫn cái giọng lạnh lùng trước giờ, hỏi:

      bé con, em là ai vậy?”

      ! Bé! Con!

      Kỷ Hiểu Nguyệt thầm cắn răng nín nhịn, gương mặt nhắn tĩnh lặng, đôi mắt sáng ngời lấp lánh chứa khôn ngoan của loài hồ ly.

      “Tôi là Hiểu Nguyệt ở cạnh nhà đó, nhớ tôi sao? phải lại sốt đấy chứ? Lần trước ấm đầu suýt chút nữa cháy hỏng não rồi, đừng giờ đầu hỏng rồi nhé!”

      Kỷ Hiểu Nguyệt vừa , vừa nhìn từ đầu đến chân Tề Hạo:

      “Ơ này Đầu To, có quần áo đẹp từ bao giờ thế?”

      Tề Hạo lạnh lùng đáp:

      “Tôi phải Đầu To”.

      “Sao? phải Đầu To?”

      Gương mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đầy vẻ kinh ngạc, xem xét cẩn thận trước sau, như ngắm nghía “chú khỉ”:

      “Đúng là phải! Đúng là phải ! Đầu của Đầu To như vậy. Kỳ lạ , thế giới này sao lại có người giống ấy vậy nhỉ? Ôi, ngại quá! ra là hiểu nhầm, tôi sai rồi! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!”

      Kỷ Hiểu Nguyệt xong vội lên xe, nổ máy lái . nàng này đến rồi dấu vết, cử chỉ nhanh nhẹn khiến Nhiếp Phong kinh ngạc.

      Đợi đến bữa khuya, Kỷ Hiểu Nguyệt kể lại mọi chuyện cho Tiểu Bạch và Đông Ca – bạn trai ấy nghe. Đông Ca im lặng lúc lâu rồi :

      “Hiểu Nguyệt, cái chàng Tổng giám đốc Tề ấy có phải mặc bộ vest màu xám tro ?”

      “Sao biết vậy?”

      ta chính là Tề Hạo, Tổng giám đốc của em đấy!”

      “Phụt…” Nước canh Hiểu Nguyệt vừa uống lập tức bắn khắp người Tiểu Bạch.

      “Kỷ Hiểu Nguyệt! Cậu quá đáng Thế!” Tiểu Bạch hét lên ấm ức.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                 18. Nợ máu phải trả bằng máu


      Hôm nay, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy chán nản, quyết định về nhà chơi game kiểm điểm bản thân.

      Trong thành riêng của Tế Nguyệt Thanh Thanh, trước Cổ Thôn trong Rừng Hạnh phúc, Tử Y Nữ Hiệp mệt mỏi ngồi dưới đất.

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Sao vậy, Tế Nguyệt? Hôm nay nhìn cậu có vẻ có tinh thần lắm”.

      Măng Mọc Sau Mưa: “ nàng này có phải rồi hả?”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi liên tiếp những icon giận dữ.

      Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, có phải cậu giận , hôm nay lên mạng thấy cậu chuyện gì cả”.

      Kỷ Hiểu Nguyệt ấm ức kể lại chuyện vừa xảy ra cho các bạn nghe, lập tức nhận được loạt những lời nhắn đầy đau thương.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Trời ạ, Hiểu Nguyệt, cậu phải cẩn thận đấy, chắc chắn cậu bị đuổi việc!”

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Rất có thể đấy”.

      Tiểu Đậu Tử: “Vậy làm sao bây giờ? Bọn mình mau nghĩ cách gì giúp Tế Nguyệt !”

      Chẳng nhẽ bốn người hợp lại mà thắng nổi tên Tổng giám đốc kia?

      Nhưng có câu: Họa vô đơn chí!

      Hôm nay, bọn họ đánh quái nên cũng tổ đội, tất cả đều để chế độ tán gẫu bình thường.

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình mách cậu cách nhé! Đội tóc giả vào!”

      Măng Mọc Sau Mưa: “Chả có tác dụng khỉ gì đâu, ngày mai cậu cứ dứt khoát xin nghỉ phép cho mình, là cậu bị ốm, bệnh rồi. Sốt đến hỏng đầu”.

      Tiểu Đậu Tử: “ … hay là đến nhận lỗi ”.

      Măng Mọc Sau Mưa: “Nhận lỗi? Vậy khác nào tự tìm đến cái chết? Mình thấy cậu cứ chối phải cậu , phải cậu, chắc chắn phải cậu! ta chẳng thể làm gì cậu đâu”.

      Bánh Trôi Tròn Tròn: “Mình vẫn thấy cải trang chút tốt hơn, tốt nhất là hóa trang, giống như trong sách dạy hóa trang ấy! Nhưng quan trọng nhất là được thừa nhận gì hết”.

      Tiểu Đậu Tử: “Mình đồng ý!”

      Tế Nguyệt Thanh Thanh càng thêm chán nản: nữa, mình thoát đây”.

      Trong khi mấy bà tám vẫn còn tranh cãi kịch liệt, Tế Nguyệt Thanh Thanh đau lòng rời mạng. nhận ra mình và gã Tổng giám đốc này hợp nhau. Ngày đầu tiên ta đến cũng là lần đầu tiên bị chết và giáng cấp trong game, rồi còn khiến gặp phải tên quái siêu cấp biến thái, hại làm nhiệm vụ thất bại, lại bị giáng cấp thêm lần nữa. Giờ hay rồi, chuyện lần này còn liên quan trực tiếp đến công việc của nữa.

      Phải làm gì đây? Hiểu Nguyệt nằm bò ra bàn than thở.

      ***
      Hôm nay, tâm trạng Tề Hạo rất tệ.

      Chết tiệt, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta mắng, còn bị mắng cách vô cùng khó hiểu!

      đăng nhập trò chơi, phải đến thành của Tế Nguyệt Thanh Thanh trút giận mới được. Mỗi lần tìm ta gây , đều thấy cực kỳ thích thú. Nhất là khi nghĩ đến bên kia máy tính có người nổi điên, Tề Hạo thấy vô cùng hứng khởi.

      Đúng vậy, chính là Phong Diệp Vô Nhai bị Tế Nguyệt Thanh Thanh hại biến thành quái trước mặt bao người. nhóc đó muốn lợi dụng nhiệm vụ ở Tam Thanh Sơn để đấu lại à? Coi thường quá rồi đấy! Dù chỉ là game nhưng tuyệt đối chịu thua đâu!

      ngờ vừa đến thành của Tế Nguyệt Thanh Thanh, lại thấy mấy tranh cãi kịch liệt, lại còn chọn hình thức chuyện bình thường nữa chứ. Vậy là thoải mái đứng bên theo dõi.

      xem biết, xem rồi mới biết, ra xem trộm cũng có cái hay!

      màn hình, các nữ hiệp ngừng tranh cãi; trước màn hinh, cặp mắt đen sáng lên đầy vẻ tinh quái.

      Đội tóc giả? Hóa trang? Xin nghỉ phép? thừa nhận?

      Việc này hẳn rất thú vị đây. có nên nhân tiện “nghía qua” chút nhỉ?
             19. Mộng uyên ương hồ điệp


      Hôm nay, Kỷ Hiểu Nguyệt trang điểm rất “thời thượng”!

      Mái tóc đen dài bị cuộn lại thành búi, trông khác gì thiếu phụ của những năm 60. Trang phục rộng thùng thình, lỗi mốt từ thời “tám hoánh”, thẳng từ xuống dưới, che kín cơ hể hoàn hảo của . Khuôn mặt được tô điểm thêm cặp kính gọng đen cũ kỹ, nét mặt nghiêm túc, mới nhìn ai cũng tưởng bản sao của “phù thủy già” xuất . Hoa Hồ Điệp còn tưởng bà nào vào nhầm phòng, đến lúc nhìn kỹ lại, chàng sợ đến mức rơi toàn bộ tài liệu cầm tay xuống đất. nàng này lại tính làm trò quỷ gì nữa đây? Trái lại, “phù thủy già” cười rất vui vẻ, tốt lắm, tốt lắm, thế là có người kế tục rồi!

      “Tất cả chú ý, lát nữa Tổng giám đốc xuống đây kiểm tra, mọi người phải chú ý tác phong làm việc đấy!...”

      “Phù thủy già” ngừng về điều gì đó nhưng lúc này Kỷ Hiểu Nguyệt còn nghe nữa.

      Xuống kiểm tra? Hôm nay? tình cờ vậy chứ? Nhưng ở khía cạnh khác, thấy mình khá may mắn, bởi tính toán trước, mang “áo giáp” ra trận!

      “Phù thủy già” vừa khỏi, sau thoáng im lặng là những tiếng kêu “sợ hãi”:

      “A a a a…”

      Tổng giám đốc lại muốn xuống đây gặp các ?

      Toilet đâu? Hộp phấn đâu? Son bóng đâu? Má hồng đâu?

      Cả văn phòng trở nên hỗn loạn, toilet chật kín người. Ngay đến chàng Hoa Hồ Điệp cũng lấy gương ra nhìn trước ngắm sau, chỉ sợ bỏ sót chỗ nào chưa ổn.

      “Hiểu Nguyệt, cậu mau nhìn xem mình ổn chưa?” Hoa Hồ Điệp chạy đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt liên miên:

      “Ôi trời ơi, sớm biết Tổng giám đốc xuống đây kiểm tra mình chuẩn bị trước từ nhà rồi, Thế này vội vàng quá! Có lẽ sau nay lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt mới được, hơn nữa lại làm cùng tòa nhà, rất có thể ngày nào cũng gặp mặt…”

      Kỷ Hiểu Nguyệt thèm để ý đến Hoa Hồ Điệp, bận xếp tài liệu lên bàn làm việc, đống tài liệu ngày thường chẳng bao giờ dùng đến, bị xếp xó trong góc tường được lôi lên.

      Hoa Hồ Điệp cuối cùng cũng nhận ra hành động khác thường của Kỷ Hiểu Nguyệt.

      “Này, cậu làm sao vậy?”

      “Dọn dẹp tài liệu, cậu nhìn thấy sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt xong nhấp ngụm nước, giọng được thoải mái lắm. Tại sao nhất định cứ phải là ngày hôm nay? Sao cứ có cảm giác rợn tóc gáy thế này?

      Dọn dẹp tài liệu sao? Hoa Hồ Điệp nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt lúc lâu, rồi giật mình hiểu ra:

      “À, mình biết rồi, ra cậu cũng thích Tổng giám đốc”.

      Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức sặc nước.

      Cũng may Hoa Hồ Điệp là đàn ông, còn mục tiêu của Tề Hạo lại là những nàng xinh đẹp, phải lo chàng bị gã đàn ông lăng nhăng xấu xa kia lừa (mà dù chàng muốn bị lừa cũng có cơ hội), nếu nhất định tát chàng cái cho tỉnh “giấc 19. Mộng uyên ương hồ điệp”. Loại đàn ông ấy có gì hay ho chứ, có cho cũng thèm!

      “Nhất định là vậy rồi! Nhưng vì cậu có thời gian chuẩn bị nên trong khi người ta dùng sắc đẹp cậu lại dùng công việc! Cậu muốn Tổng giám đốc nhìn thấy cậu chăm chỉ với công việc như thế nào, sau đó chiếm lấy cảm tình của ta, mình đúng ?”

      Hoa Hồ Điệp vừa tự cho mình là thông minh vừa thầm than thở trong lòng: “Đồ gian xảo, đồ xảo quyệt!”

      Kỷ Hiểu Nguyệt chán nản ném cho Hoa Hồ Điệp hai chữ:

      “Tránh ra!”

      là bực mình mà! Thời gian cấp bách, muốn đập cho chàng tỉnh lại cũng phải đợi xếp xong tài liệu !

      Hoa Hồ Điệp lại lên cơn háo sắc, chàng cắn môi suy nghĩ về động thái của Hiểu Nguyệt. Phải! Đây đúng là cách hay! Hoa Hồ Điệp vội trở về chỗ mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem lúc Tổng giám đốc xuống đây, chàng phải làm gì, làm như thế nào cho hấp dẫn.


                20. Phép lạ chốn văn phòng

      Bóng người cao lớn mà mọi người vẫn thường nhắc đến cuối cùng cũng xuất . Bóng dáng ấy mới chỉ bức qua cửa phòng ngay lập tức khiến mọi người ngừng thở, trong mắt ánh lên vẻ si mê lẫn ghen tị. Trời ơi, đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy Tổng giám đốc ở khoảng cách gần như vậy, âu phục màu xám bạc nổi bật sàn đá cẩm thạch trắng trong văn phòng làm dáng người lại càng thêm cao lớn. Tổng giám đốc đứng đó với nét mặt chút biểu cảm, ánh mắt sắc, lạnh như băng, đôi lông mày dài hơi nhíu lại. Có thể nhận ra lúc này Tổng giám đốc rất khó chịu. Nhưng kết hợp hoàn hảo giữa các đường nét, ngũ quan, động tác mạnh mẽ, phong độ đủ khiến các phải thét lên điên cuồng.

      Trong văn phòng tiếng động, dù chỉ là tiếng thở.

      Hoa Hồ Điệp vừa dọn dẹp xong tài liệu, định thể nhiệt tình với công việc, ngờ lại làm rơi tài liệu trong tay xuống đất, miệng mở lớn hớp khí đến khép lại được.

      Tên khốn nạn nào đưa chàng bức ảnh vậy, chẳng giống chút nào! Người còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều!

      ***

      Tề Hạo cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      tất cả các bộ phận nhưng vẫn chưa tìm được người có đôi mắt sáng như tối qua. Đến lúc hy vọng tìm thấy Tế Nguyệt Thanh Thanh gần như còn. Tề Hạo chợt nghĩ hiểu mình có mất lý trí khi tự dưng lại muốn tìm người trong game?

      Là bởi vì trong game, khiến lần đầu biết đến cảm giác bị người khác đá?

      Hay bởi vì hôm qua rất dại dột, bỗng dưng xuất bênh kẻ yếu, khiến lần đầu tiên nếm mùi vị bị con mắng?

      Hay tại lần đầu tiên nhìn thấy , dưới ánh đèn nhà hàng, ánh mắt rạng ngời đủ để bừng sáng cả căn phòng?

      Hay vì lúc ấy chạy tới trước mặt mắng mỏ , khí thế vô cùng hừng hực?

      Đến giờ vẫn thể lý giải vì sao mình muốn tìm , nhưng đến khi tìm thấy, cảm giác thất vọng khó hiểu bỗng trở thành nỗi bực tích tụ trong lòng. Tất cả những điều đó tạo nên Tổng giám đốc Tề vẻ mặt khó chịu, dáng vẻ lạnh lùng mà chúng ta nhìn thấy.

      Tề Hạo đến đâu, mọi người đều kính cẩn cúi đầu chào, rồi nhanh chóng rời . Ngay cả đến khi “phù thủy già” đích thân ra nghênh tiếp, Tề Hạo vẫn chỉ lạnh lùng gật đầu.

      “Hồ Điệp, cậu làm cái gì thế?” Thấy Hoa Hồ Điệp cứ đứng nguyên chỗ, phản ứng gì, “phù thủy già” nhịn được quát khẽ. Hoa Hồ Điệp chết tiệt làm xấu mặt cả phòng! Miệng Hoa Hồ Điệp vì tiếng quát của “phù thủy già” cuối cùng cũng khép lại được.

      “Tôi… tôi sắp xếp lại tài liệu. Trưởng phòng vẫn thường dặn chúng tôi phải lưu giữ gọn gàng những thứ quan trọng, như vậy những lúc cẩn thiết mới dễ tìm, bị lúng túng”. Hoa Hồ Điệp nghiêm túc gằn từng chữ, rất dõng dạc đáp lại.

      Ý đồ nịnh nọt “phù thủy già” trong lời ấy quá ràng, ngay lập tức có hiệu quả. Thái độ của “phù thủy già” thay đổi , bất mãn bỗng trở nên hiền hòa trong nháy mắt.

      Ánh mắt Tề Hạo bỏ qua “phù thủy già”, quét vòng khắp phòng, có, vẫn có người muốn tìm.

      Đợi chút!

      Nhờ lợi thế về chiều cao, Tề Hạo bỗng phát ra cái đầu cúi xuống đằng sau đống tài liệu cao đến nửa người.


                21. gặp lần thể nào quên

      Trong khi tất cả mọi người nhìn , thậm chí có người còn hận thể nhảy ra ôm lấy người cố trốn tránh, việc này lên điều gì? Ánh mắt Tề Hạo chợt lóe lên, khóe môi hơi nhếch, nỗi buồn bực trong lòng bỗng cánh mà bay, mọi việc hình như ràng. Tề Hạo nở nụ cười như có như , ánh mắt lạnh lùng từ từ chuyển động. Ở góc bên này, Hoa Hồ Điệp si mê nhìn . Phút chốc, tâm trạng của Tề Hạo bỗng tốt hẳn lên, gật đầu :

      “Tốt lắm!”

      Rồi nhanh chóng xoay người bỏ .

      Hoa Hồ Điệp như hóa đá. Ánh mắt say mê dõi theo Tề Hạo khỏi đoạn rất xa. Cùng lúc đó trong văn phòng vang lên những tiếng thở dài.

      “Mình tưởng Tổng giám đốc hỏi mấy vấn đề công việc, làm mình chuẩn bị hết cả buổi sáng!”

      “Ôi trời ơi! Uổng phí bộ cánh đặt may giới hạn của tôi!” Nửa câu thoại phía sau là: Tổng giám đốc thậm chí dừng mắt lại chỗ giây nào.



      Trong khi mọi người kêu ca than thở, nuối tiếc vì thời gian xuất của Tổng giám đốc quá ngắn ngủi, Hoa Hồ Điệp bỗng hét lên tiếng chói tai.

      “A a a a a a a… Tổng giám đốc chuyện với mình!” Hoa Hồ Điệp hoa chân múa tay vui sướng chạy tới trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.

      “Cậu có nghe thấy , cậu có nghe thấy ! Tổng giám đốc chỉ chuyện với mình mình! ấy “Tốt lắm”! ấy khen ngợi mình! Trời ơi, mình hạnh phúc chết mất!”

      Tiếng thét chói tai của Hoa Hồ Điệp khiến mọi người đồng loạt thở dài khinh bỉ. gã đàn ông sao lại giống mụ đàn bà đến thế?

      Hoa Hồ Điệp lộ nguyên hình, lập tức hạ thấp lượng, giọng ngừng bên tai Kỷ Hiểu Nguyệt:

      “Cậu có nghe thấy ! Mình hạnh phúc quá! Hiểu Nguyệt, mình cho cậu biết, từ giờ trở , ấy chính là thần tượng của mình! Mình, Hoa Hồ Điệp thề cả đời thương, trung thành ủng hộ thần tượng!”

      “Cậu chết !” Kỷ Hiểu Nguyệt chồng đống tài liệu vô dụng lên người Hoa Hồ Điệp.

      Xong cả rồi! Vận động thôi!

      ngờ lại vượt qua ải này dễ dàng như vậy! Yeah!

      ***

      Trong khi Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ vì vượt qua ải dễ dàng, Phòng Nhân chuyển toàn bộ hồ sơ phòng lên cho Tề Hạo. Phòng Kỷ Hiểu Nguyệt có tất cả tám người, muốn tìm được người cần khó, Tề Hạo mới liếc sơ qua lập tức phát ra Kỷ Hiểu Nguyệt trong đám đó.

      Mái tóc xoăn dài đến vai, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng khẽ mỉm cười, tên là Kỷ Hiểu Nguyệt.

      Buổi sáng hôm nay quả phí phạm chút nào: nhân viên của , Kỷ Hiểu Nguyệt, chính là Tử Y Nữ Hiệp, người khiến bị đẩy xuống Ma giới, Tế Nguyệt Thanh Thanh. Đồng thời cũng chính là nàng tối qua gọi là Đầu To rồi mắng mỏ thậm tệ! Việc này có vẻ bắt đầu thú vị rồi đây!

      Nhiếp Phong bước vào đúng lúc Tề Hạo xem tập hồ sơ, miệng khẽ mỉm cười.

      “Cậu xem gì đấy?” Là bạn bè lâu năm nên ngoài công việc Nhiếp Phong và Tề Hạo là huynh đệ tốt. Và vì là em nên đương nhiên có gì hay cũng chia sẻ với nhau! Nhiếp Phong nhanh nhẹn giật lấy tập hồ sơ trong tay Tề Hạo, ngay lập tức trợn mắt.

      “Là ấy!” Người mà chỉ gặp lần thể nào quên! Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Nhiếp Phong rất muốn cười.

      “Kỷ Hiểu Nguyệt, Thư ký Bộ phận Quảng cáo...” Nhiếp Phong khẽ đọc, đôi mắt chợt mở lớn:

      nàng này làm ở Phòng Quảng cáo! Cậu làm thế nào mà tìm được ấy vậy?”

      kỳ diệu! vẫn biết Tề Hạo làm việc rất năng suất, nhưng từ đêm qua đến giờ chưa đến mười hai giờ mà có thể tìm ra manh mối về nàng vô danh dọc đường, tài tình!

      “Đợi chút, sáng nay cậu thị sát, phải để bắt ta đấy chứ?” Nhiếp Phong sực tỉnh.

      Tề Hạo nhíu mày trả lời, đúng lúc ấy máy tính bên cạnh vang lên tiếng “tinh tinh” trong trẻo: Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :