1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu bảo bối của ta - Y Nguyên (5/10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Ăn xong bữa cơm phong phú, Địch Hạo Thiên đưa Vu Bình về đến nhà gần đến nửa đêm.

      Ở chung mấy giờ ngắn ngủn, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại từng bước, vào lúc ăn tối, dưới thân sĩ chiếu cố tỉ mỉ của , Vu Bình cảm thấy đối với mình là hoàn toàn phòng vệ…

      Địch Hạo Thiên có lẽ chưa từng biết đời này thiếu người lừa ta gạt, đối với ai cũng mang theo cái nhìn đơn thuần, giống người ba cùng người quan tâm cuộc sống việc làm của nàng, cũng đứng ở lập trường của nàng thông cảm hành vi kháng nghị của nàng, phát này làm cho đáy lòng nàng ấm áp, nhưng cũng chất chứa rục rịch bất an. . .

      Nhưng mà, vì cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nàng há có thể dễ dàng buông tha cho?

      chiếc xe quý báu tôn vinh này vào dừng lại bên ngoài khu xóm mà những người tầng dưới ở, dưới ánh đèn đường ảm đạm lộ vẻ hợp nhau, Địch Hạo Thiên vẫn lơ đểnh đồng ý chỉ thị của Vu Bình dừng xe.

      " cho tôi đưa vào?"

      "Dừng ở nơi này ! Tôi có thể vào." Vu Bình kiên trì xuống xe ở bên ngoài khu xóm.

      Nàng muốn những người hàng xóm phát , mình lại cùng cừu nhân Địch Hạo Thiên chung đến nửa đêm.

      "Ngõ rất tối, mình tốt?" Địch Hạo Thiên lo lắng nhìn ngõ tối đen.

      " quan hệ, tôi quen rồi. thành vấn đề!" Vu Bình khách khí phất tay với ."Hôm nay phiền ngài, ngượng ngùng. . . Tôi vào trước, viện trưởng ngài thong thả!"

      " Cẩn thận! Nghỉ ngơi sớm chút. . ." Địch Hạo Thiên dặn dò.

      "Cám ơn, tôi ." Vu Bình cảm kích vuốt cằm.

      ngày thường xử đạm mạc, lời dặn dò tầm thường từ trong miệng ra, làm cho người ta uất ức.

      Nhìn xe chạy ra đường chính, nàng chậm rãi về nhà mình, tâm tình còn lay động, đắm chìm giữa ôn nhu như gió của .

      " đâu vậy? ! Em biết bây giờ mấy giờ sao?" Hạ Hồng Thanh đột nhiên xuất ở trước mắt nàng.

      "A! làm em sợ muốn chết! Hồng Thanh, lý do đứng ở ven đường làm cái gì a?"

      Đột nhiên lời khiển trách nghiêm khắc tới là làm cho Vu Bình yên lòng bị dọa sợ, nàng kinh hồn chưa định vỗ ngực, đôi bàn tay trắng như phấn vỗ vỗ bả vai ."Chưa từng nghe qua người dọa người hù chết người sao?"

      " hỏi em sao còn có đáp lại?" Hạ Hồng Thanh xanh mặt, tức giận bắt lấy cánh tay nàng." buổi tối em rốt cuộc đâu vậy? Vừa mới rồi là ai đưa em về?"

      " Hồng Thanh. . ." Vu Bình hờn giận lại khó hiểu tránh tay ." giống như ma quỷ mà chặn ở đầu ngõ, chỉ vì hỏi hai vấn đề này? phải người hay để ý những chuyện như vậy? Em bất quá là theo đồng nghiệp ăn cơm chiều, sau đó tùy tiện dạo chút mà thôi. . ."

      "Đồng nghiệp?" Hạ Hồng Thanh gắt gao theo phía sau nàng, thẳng nghi ngờ: "Mới làm có ngày, có đồng nghiệp lấy xe hơi chở em , khá tốt đây!"

      "Ừ, em rất may mắn." Vu Bình cước bộ nhanh hơn.

      Lúc thời khắc mấu chốt này, Vu Bình muốn quan tâm quá độ của bất luận kẻ nào, làm phá hủy mối quan hệ nàng vất vả thành lập lên.

      "Chờ chút!" Nháy mắt người theo đuôi Hạ Hồng Thanh ở trước khi nàng mở cửa vào nhà lớn tiếng quát.

      "Lại làm sao vậy? cần tức lớn như vậy ."

      "Tiểu Bình, tin em quên mình còn tang trong người ?" trầm trọng mà đưa tay vắt ngang ở cạnh cửa." phát em tựa hồ hoàn toàn quên mất đám ma mẹ mình bi thương khóc lóc thảm thiết như thế nào, căn bản là ở trong phạm vi cuộc sống của Địch Hạo Thiên, tự mình vui vẻ sống qua ngày?"

      "Ai. . ." Vu Bình bất đắc dĩ thở dài, đẩy tay che ở cạnh cửa ra."Cám ơn vẫn quan tâm em, Hồng Thanh em quả bức bách mình mau chóng bình phục từ trong bi ai, bởi vì còn sống đến ngày 7-1 lịch mọi thứ đều qua thôi."

      "Em?" mở to mắt, thể tin nhìn nàng."Sao có thể làm như vậy... người mẹ thất vọng ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn em?"

      " làm ... thất vọng hoặc thực xin lỗi, đáy lòng em đều biết." Vu Bình đóng cửa sắt."Em mệt quá , làm ơn cho em trở về phòng ngủ được ? Tôi ngày mai còn phải làm mà!"

      "Tốt, hỏi em vấn đề cuối cùng?" Hạ Hồng Thanh sắc mặt ngưng trọng."Thành cho biết. . ."

      "Ừ, hỏi ?"

      "Lái xe đưa em về chính là Địch Hạo Thiên sao?"

      "Này. . ." Vu Bình cắn môi, do dự mà." Vấn đề này trọng yếu."

      "Trả lời là có hoặc ? !" ép hỏi.

      ". . . giống như ép hỏi phạm nhân vậy, em muốn trả lời."

      "Có khó khăn như vậy sao?" Hạ Hồng Thanh chết tâm, tuyệt vọng : "Là ai làm cho em biến thành vô tình như vậy?"

      "Em có! Đựng gánh tội danh loạn như vậy, cho dù em rất nhanh hồi phục làm cùng sinh hoạt cuộc sống bình thường, cũng đại biểu em hề bi thương. . . Mẹ em hiểu, bà ấy hiểu. . ." Vu Bình như đinh đóng cột.

      "Ai, nghĩ nát óc cũng hiểu được, em vì cái gì cùng Địch Hạo Thiên lại gần như vậy? Em nên cùng quan hệ gần như vậy, kiếm tốt vị luật sư tồi, bao lâu các người bị công đường thẩm vấn."

      "Phải vô luận như thế nào, cám ơn hỗ trợ cùng nhắc nhở của ." Vu Bình tin tưởng chuyên chú : "Em cùng hận đội trời chung, tất cả nghi hoặc trước mắt của , ngày nào đó hiểu. . . Mau trở về ngủ ! Ngủ ngon. . ."

      Phòng viện trưởng bệnh viện An Lạc

      Suốt hai ngày, Liễu Chi Vân sáng sớm ra khỏi văn phòng của Địch Hạo Thiên, chính là vì tiền thưởng bắt đầu bận rộn trước ở chung nhiều chút, nhiều cảm tình xa cách hồi lâu cộng lại.

      Chỉ là e ngại đoạn tình từng phát sinh qua kia, Địch Hạo Thiên lịch duy trì phong độ cơ bản, để cho nàng quá khó xem.

      Nhưng mà, tính nhẫn nại của cũng phải nhiều lắm, nàng vài lần mà còn vẫn như cũ, Địch Hạo Thiên muốn nhịn nổi nữa.

      "Please cần tùy tiện chạy vào nhiễu loạn tôi làm việc được ? Nơi này là văn phòng của tôi, phải phòng bếp nhà !"

      "Đừng dữ thế! Người ta thầm nghĩ nhắc nhở chuyện mà thôi!" Liễu Chi Vân vô tội nháy mắt chớp động cặp mắt to hai mí nhân công chế tạo kia.

      "Có cái thiên đại chuyện tình gì thể dùng điện thoại sao?" hờn giận liếc nàng cái." đại tiểu thư vào thực lúc đúng lúc, tôi chính là vội phải muốn chết! Chẳng lẽ có người nam nhân thứ hai nào có thể tìm sao?"

      "Nào có người nam nhân thứ hai? Người ta chỉ có là duy nhất người…"

      "Đủ rồi, tôi thời gian nghe bậy bạ, rốt cuộc chuyện gì? Phiền xong nhanh !"

      "Được rồi, tôi trọng điểm. . . Hôm nay chuyện buổi tối, quên ?"

      nhìn nam nhân trách móc nặng nề, Liễu Chi Vân lớn gan hơn nữa nằm bên cạnh bàn, cố ý dùng lại thanh ngọt như đường lại kiến người ta chán ngán làm nũng :

      "Người ta chính là dám cùng chủ nhân, bữa tiệc lớn ở Địch đại viện của bệnh viện An Lạc phải giúp em tham dự, cũng đừng làm cho em mất mặt. Nhớ , chạng vạng năm giờ ở Khải Duyệt. . ."

      "Dừng. . . Ai đáp ứng ? Tôi nhớ có đáp ứng cái gì?" nhàng đẩy ra nàng." Xin thương xót, đừng làm việc thời gian tốn thời gian trách nhiệm của tôi. . ."

      "Này! như thế nào đáp ứng chuyện tình cũng nhớ a?" Nàng tức giận đến dậm chân, chu miệng bắt đầu.

      " cần tình nguyện nghĩ đến cái gì người khác đều nghe vào."

      Sắc mặt của Địch Hạo Thiên trở nên xanh lét, trí nhớ thoải mái khiến cho lý trí tự chủ được."Thực xin lỗi, tôi nhớ đáp ứng cái gì, giống như trước kia cũng thường nhớ , mình đến tột cùng đáp ứng người khác cái gì. . ."

      "HạoThiên, cần như vậy đâu! Trước kia là em rất tùy hứng, hiểu chuyện, chính là em có sửa a. . ."

      "Ai. . . hay ?" Chỉ vào cánh cửa, Địch Hạo Thiên chút muốn nhắc lại chuyện bắt đầu từ trước."Thức thời tự mình ra ngoài, nếu gọi cảnh vệ đưa ra rất khó coi ."

      "Hạo Thiện, vì cái gì chịu cho em lần cơ hội?"

      Mặc kệ nam nhân cho nàng nhiều sắc mặt khó coi bao nhiêu, Liễu Chi Vân vẫn đuổi theo bỏ." có thể mắng em, giáo huấn em cũng chưa quan hệ, nhưng cần để ý tới em đây. . ."

      "?" nhìn chằm chằm nàng cái, căm giận tắt máy tính lại thu thập mấy phần văn kiện, bỗng nhiên đứng dậy." quan hệ, tôi ! Tự ở lại dùng ?"

      sải bước mở cửa nhanh, rất nhanh trốn vào trong thang máy.

      Khoảng cách hội nghị đầu buổi sáng còn có nửa giờ, trong khoảng hồ sơ này, thầm nghĩ hảo hảo im lặng.

      Lật lật trong tay mấy phần tư liệu, trong đầu phút chốc lên bóng người xinh đẹp, cũng kỳ quái. . . Là nữ nhân tuyên bố muốn đánh nhau với mình, theo lý phải là nhân vật nghĩ đến liền đau đầu mới đúng.

      Nhưng mà, giờ phút này lại thà rằng gặp nàng, cùng nàng vài câu, chính là muốn nghe Liễu Chi Vân vô nghĩa.

      Tình cảm này tầm thường, Địch Hạo Thiên cũng muốn miệt mài theo đuổi, trực tiếp rút ra phần báo cáo nào đó, cửa thang máy mở ra, hề do dự đến phòng hồ sơ.

      Tiến vào bệnh viện An Lạc tới nay, khi Vu Bình làm việc vẫn bị nữ ma đầu cùng nhóm chim già làm khó dễ, nhưng mà, dựa vào kiên cường nghị lực cùng chịu đựng cao của nàng, rốt cục cũng cho nàng sống qua thử việc.

      Khi Địch Hạo Thiên bất động thanh sắc đẩy cánh cửa của phòng hồ sơ ra, Vu Bình chôn ở trong đống hồ sơ cũ, công nhân khác cũng nghĩ tới vị viện trưởng địa vị cao nhưng lại đột nhiên chạy tới, mọi người đều tự làm chuyện mình, hoàn toàn ai lên tiếng tiếp đón.

      "Bề bộn nhiều việc sao?" chậm rãi đến bên cạnh bàn Vu Bình, với người cơ hồ ở trong văn kiện: "Có tiện cho tôi mượn mười phút?"

      "A? ! Viện trưởng, ngài. . . Ngài sao lại đến đây?" Hết sức chăm chú nàng đột nhiên ngẩng đầu, thiếu chút từ ghế ngã xuống dưới."Ngài có việc, gọi cuộc điện thoại xuống là đến nơi, cần tự mình chuyến. . ."

      " sao cả, tôi vừa vặn qua." tùy tay lật lật mấy trang giấy ố vàng này, hơi hơi nhướng mi lên."Mấy cái đó. . . Đều là ai giao cho làm?"

      "Là Lâm chủ nhiệm."

      Vu Bình theo thần sắc ngưng kết, sao ngủ mà đến giống như tra xét cái gì, đáy lòng bất an bất ổn, chỉ sợ phản ứng của làm mình mất việc.

      " , cái này từ ngày đầu tiên bắt đầu, vẫn đều vội như vậy sao? Có phải mỗi ngày trốn tăng ca hay ?"

      Thẳng đến bọn họ chuyện với nhau, Lâm chủ nhiệm mới giựt mình tỉnh ngủ đại giá quang lâm, vội vàng ai đến bên cạnh .

      "Viện trưởng, ngài tới! Thực ngượng ngùng, tôi mới vừa ở bên trong tra tư liệu, nhất thời thấy được ngài. . . Có cần tôi cống hiến sức lực gì? Kỳ ngài muốn bản báo cáo dự đoán điều chỉnh lương bổng, điện thoại đến nơi. . ."

      " làm cái gì? Ngày qua rất thư thái? Vẫn đầu có vấn đề?"

      Địch Hạo Thiên nhíu mi đánh gảy lời nịnh nọt của nàng, căm tức đưa ra quyển hồ sơ cũ rớt mặt đất.

      "Viện trưởng, tôi hiểu. . . Ngài vì cái gì tức giận?" Lâm chủ nhiệm muốn làm tình huống.

      " đống thùng cơm!" Địch Hạo Thiên lớn tiếng chất vấn: "Phòng hồ sơ các người ăn no rồi chống sao? Cái đó. . . sớm quá thời hạn, còn lấy ra làm cái gì nữa? A?"

      "Viện trưởng, tôi. . . Tôi là nhớ. . ." Lâm chủ nhiệm choáng váng, trong lúc nhất thời lấy ra lý do giải thích.

      "Nhớ cái gì? Theo tôi thấy là các người nhiều lắm, rất nhàn, mới có thể có việc gì tìm việc. ràng ngày mai hết thảy cần đến đây!"

      " phải, phải như vậy! Ngài hãy nghe ta a. . ." Lâm chủ nhiệm gấp đến độ đầu đầy đổ mồ hôi, vẻ mặt lo âu giải thích: "Tôi điều động ra tư liệu cũ, phải . . Là muốn làm cho cho tiểu thư quen thuộc trình tự là việc của chúng ta…"

      "Vớ vẩn!" Địch Hạo Thiên chút cũng nghe vào lý do của nàng ta, giận thể át mắng: "Tôi ra tiền lương mời nhân công chỉ dùng để đến cống hiến cho bệnh viện, phục vụ người bệnh của tôi, mà phải cho chỉ huy làm chút chuyện ngu xuẩn ý nghĩa …"

      "Viện trưởng, thực xin lỗi. . . Tôi về sau chú ý." Đầu Lâm chủ nhiệm thấp đến thể thấp hơn, cơ hồ dán đến ngực.

      "Cho tiểu thư, nghe tốt. . . Từ giờ trở , đến phòng thư ký thực tập, cần đến phòng hồ sơ này."

      "A? ! Thực tập? Tôi đến phòng thư ký thực tập?" Trong đầu Vu Bình lên trống trỗng vài giây.

      Kia đại biểu cho ý tứ gì?

      "Nhanh, lập tức thu thập đồ vật." Địch Hạo Thiên còn nghiêm túc."Tôi mang tới."

      "Tốt, lập tức. . ." Vu Bình gật đầu.

      Nàng hiểu, từ nay về sau bắt đầu, mình chẳng những làm việc đâu, còn càng tới gần thêm.

      tình vì cái gì tiến hành thuận lợi vậy? Chẳng lẽ là mẫu thân ở trời yên lặng phù hộ nàng sao?

      Giữa trưa, Địch Hạo Thiên mời nàng ở nhà ăn chuyên dụng của chủ quản dùng cơm.

      " nên sớm cho tôi biết." Ngữ khí hơi đau lòng, con ngươi sâu kín thâm thúy nhìn nàng.

      " cho cái gì?" Sử dụng dao nĩa làm cho Vu Bình rất tự tại." Tảng thịt bò này khó khăn cắt. . ."

      Nếu kiên trì mời bữa cơm này là đón người mới đến, Vu Bình muốn ăn ở trước mặt .

      "Tôi quen, thời điểm ăn cơm múa dao cắt thức ăn, cảm giác là khủng khiếp. . . Ác, thực xin lỗi. . . Ngài mới vừa cái gì?"

      Vu Bình đơn giản đặt dao nĩa xuống, nâng mặt lên cẩn thận nghe .

      "A, lần sau chúng ta vẫn là ăn đồ ăn Trung Quốc tốt hơn." ung dung cười."Bất quá, bộ dáng dùng dao nĩa của trông rất vui. . ."

      "A? ! Lần sau?" Hai gò má nàng sau lúc chiến đấu với dao nĩa hơi hồng lên, lúc này càng đỏ.

      Bọn họ còn có cơ hội "Lần sau" ăn cơm sao? vì cái gì đối với mình tốt như vậy mà?

      Vu Bình kinh ngạc tự nhiên biểu lộ thân thiết, giống như bọn họ là bằng hữu tốt hiểu nhau nhiều năm. Nhưng thực tế, bọn họ là cừu nhân a! phải sao?

      quên mình ở cửa bệnh viện rải giấy tiền vàng mả, bêu xấu hình ảnh bệnh viện ?

      Vu Bình tránh được hoài nghi: ở dưới biểu tình tuấn khó có thể phân tích của , có giấu kín cái quỷ kế khủng bố trí mạng gì hay ? có lý do gì đối với người địch nhân vẻ mặt ôn hoà như vậy ?

      Trừ ra thời khắc hội nghị, cả buổi sáng, Địch Hạo Thiên đều giải thích cùng thuyết minh điều tra báo cáo tử vong của mẹ nàng, mỗi điều mỗi khoản cẩn thận tinh tường cho nàng nghe, cuối cùng còn quên dặn dò: "Nhớ giao phần báo cáo này cho luật sư của ."

      Có thể thấy được, cũng quên nhớ mối thù truyền kiếp của hai người a! Vu Bình thực bị làm cho hồ đồ . . .

      "Tôi mới vừa hỏi , người của phòng hồ sơ bắt nạt , vì cái gì còn sớm ?"

      Địch Hạo Thiên hỏi lại, cẩn thận săn sóc mà vì nàng rót trà lần nữa.

      " có gì hay mà . Con người mới vốn dễ bị khi dễ, mỗi đơn vị đều sai biệt lắm, nếu mỗi người mới đều chạy tới oán giận với , vậy phiền chết?"

      Nhún nhún vai, Vu Bình thoải mái bình thường."Hơn nữa, mấy đại tỷ kia cũng là hộ chủ sốt ruột, các nàng đều biết tôi là đầu đến rải giấy tiền vàng mả dân chúng kháng nghị, là địch nhân cuối cùng của , cũng là công địch của các nàng, cho nên ước gì đem tôi cho bầm thây vạn đoạn."

      "Làm cho người ta thể tưởng được, thoạt nhìn ôn nhu nhu nhược, nguyên lai cũng có thể nhẫn như vậy, bao dung cứng cỏi như vậy?"

      "Cũng xem như." Vu Bình tự giác đuôi mắt giương lên, tình chăm chú nhìn, sâu kín mà thở dài: "Tục ngữ , nghèo hèn thể di dộng. Ở trước mắt tôi vừa bần vừa tiện lại quẫn cảnh, lại thể hành động thiếu suy nghĩ! Tôi phải trả nợ, cũng biếta."

      Tang mẹ cực kỳ bi ai hơn nữa áp lực khổng lồ từ nợ nần, đáy lòng Vu Bình còn cất giấu lý do người thể ; nhưng mà, ánh sáng hai hạng này, đủ phong sương nhung nhan xinh đẹp của nàng để kẻ khác đau lòng …

      "Tôi hiểu." Địch Hạo Thiên chậm rãi gật đầu.

      Nhìn hai con ngươi nàng u ám, trong lòng Địch Hạo Thiên bỗng nhiên sợ hãi, trong óc xẹt qua cảnh tượng đêm đó nàng khóc ngồi bên đường, cái người co rúm lại khóc kia, thân mình nho thống khổ làm cho người ta thương xót, dù có tâm địa bằng thép trốn tránh, nhìn cũng là phải tan chảy.

      "Cũng nghiêm trọng như vậy!" Nàng thoải mái cười, bưng trà nóng lên ngửi thấy hương thơm."Ngày ngày ngày, luôn gặp qua. Tôi quen…" "Vu Bình, tôi là . . ." tự kìm hãm được đưa tay dặt lên tay nàng." như vậy chỉ dựa vào tiền lương cố định, có thể giải quyết khó khăn sao?" nhàng, Vu Bình rút tay về, nhàng bâng quơ : " Chậm chút, tới thời điểm trả hết nợ."

      "Vạn nhất, thực chống đỡ được. . ." Tạm dừng vài giây, Địch Hạo Thiên ra lời chính mình cũng tin được.

      " Thời điểm tất yếu, tôi nghĩ. . . Tôi có thể giúp ."

      "Giúp tôi? Vì cái gì mà? phải luôn miệng có nợ tôi, có thực xin lỗi tôi, cho nên chịu giá bồi thường sao?"

      lệ quang, tâm Vu Bình giãy dụa thôi. . .

      càng thân mật đưa hai tay ra, quyết tâm báo thù kia cùng động lực càng giảm bớt vài phần. . .

      được mà! Vu Bình đáy lòng có thanh hò hét: ngàn vạn lần thể yếu đuối, ngươi đáp ứng với mẹ cho bà công đạo đầy đủ, ngươi phải kiên trì! thể mềm lòng!

      "Vì cái gì?" Khóa nhanh mi tâm, khẽ cắn môi, Vu Bình cúi đầu nhịn được nỉ non: " nên đối tốt với tôi như vậy. . . Vì cái gì mà? ràng là ta phá hủy danh dự của An Lạc. . ."

      ". . . A, vấn đề của tốt rồi."

      Địch Hạo Thiên cười khổ thở dài, hai tay nắm chặt với nhau mà con ngươi đen nhắm lại.

      Trong cuộc đời, rất ít gặp nan đề tìm thấy đáp án, đối với đủ loại trường hợp đặc biệt tầm thường là hiếm thấy, ngay cả chính cũng ràng chỗ nào xảy ra vấn đề? !

      "Tôi nghĩ, đây là loại duyên phận đặc thù . . ."

      Suy tư lâu sau, Địch Hạo Thiên miễn cưỡng tìm được đáp án.

      lần thứ hai dừng ánh mắt cơ trí bình tĩnh ở mặt nàng, trong óc hồn độn chậm rãi lên đáp án càng đúng:

      Mê muội. . .

      nữ nhân có thể làm cho nam nhân mất nguyên tắc, rối loạn chừng mực, trừ bỏ mê muội nàng, còn có thể có cái nguyên nhân gì?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:

      " trễ thế này, em tự về nhà thành vấn đề sao? Vẫn là đón em cho rồi?"

      " cần phiền toái vậy, Hồng Thanh, nơi này đón xe bus rất tiện. Em tự mình về nhà sao đâu. . ."

      Vu Bình cúp điện thoại, thu thập tốt túi xách, ra khỏi phòng học trống rỗng là mười giờ rưỡi tối.

      Vì phải tăng nhanh tốc độ trả nợ, lợi dụng sau khi làm về nàng làm thêm ca đêm, ngày làm việc suốt hơn mười giờ, Về đến nhà muốn hư thoát vừa ngã đầu là có thể ngủ. . .

      biết là do Địch Hạo Thiên đặc biệt an bài, thư ký mới điều động đến làm lượng công việc cũng quá lớn, nếu Vu Bình chỉ sợ cũng dư thừa khí lực lại kiêm thêm phần công việc.

      Ban đêm bước mình ngã tư đường, Vu Bình vừa vừa nhớ ban ngày cùng đủ loại ở chung, nội tâm khỏi lại rối loạn. . .

      Ở phòng thư ký làm việc, kỳ đầu tiên là tiện cho mình sưu tập tư liệu tiến hành phá hư bệnh viện cùng cá nhân , nhưng mỗi khi nàng nghĩ đến đối đãi thành tâm thành ý của Địch Hạo Thiên, là nội tâm kịch liệt giao chiến, lâu thể bình ổn.

      Đôi lúc, nàng phát mình yên lặng chờ mong từ văn phòng tới, chờ mong có thể xa xa nhìn , mặc dù cùng chuyện, chỉ liếc mắt cái cũng cảm thấy mỹ mãn.

      Vu Bình phải muốn kháng cự khát vọng trong lòng lần nữa tăng trưởng, nhưng lực lượng từ nơi này phát ra theo thời gian làm việc từ từ tăng trưởng lớn mạnh, nàng có biện pháp diệt trừ hoàn toàn mà chỉ biết mặc lệ nó đến lúc nào đó dừng lại. . .

      "Trời ơi, sao có thể như vậy." Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng ảm đạm phía chân trời, đáy lòng thầm khấn: "Mẹ ơi, xin hãy chỉ dẫn, cho con dũng khí. . . Sớm ngày tìm được chứng cớ, hung hăng cho kích, mới uổng công người phải chịu oan khuất."

      Vu Bình chậm rãi đến trạm xe bus, đường phải qua trước hành lang khách sạn nào đó, dưới ánh sáng lắm trong bóng đêm, nàng thấy bóng dáng người nam nhân cao lớn, ngũ quan tuấn lãng của nhăn lại, mày rậm vào lúc này sầu lo, theo tư thái thoáng chớp lên của cảm giác tựa hồ hơi hơi say say.

      Vu Bình nhận được chính là Địch Hạo Thiên, bình thường sắc bén cơ trí, cư nhiên cũng có mặt phóng đãng? Mà để cho nàng tò mò, lúc này nữ nhân ăn mặc hợp thời mạnh mẽ nâng đỡ .

      "Hạo Thiên, say rồi, thể tự mình lái xe!" Nữ nhân cố gắng muốn bắt dừng lại, ngừng khuyên giải an ủi: "Cho em đưa trở về, tâm tình hỏng bét như vậy, lại uống nhiều như vậy. . . Em thể thả cho tự mình lái xe trở về."

      Địch Hạo Thiên say say cũng có cảm giác với cổ áo của nàng, dùng sức vùng thoát khỏi nữ nhân dây dưa, nghiêm khắc trách mắng:

      "Liễu Chi Vân! có biết rất đáng ghét hay ? Cho tôi mình im lặng chút được ?"

      "Được được. . ." Nữ nhân nhanh đỡ cánh tay , ý đồ kéo ngồi lên tắc xi."Chúng ta tại lập tức về nhà, Về đến nhà là có thể im lặng."

      "Cút!" chút cảm kích, lần thứ hai rút của nàng quấn quýt si mê."Tránh ra! Đừng hồn tan theo tôi!"

      "Được rồi, Please đừng uể oải như vậy, tình nghiêm trọng như vậy, nhất định có thể giải quyết, dù sao những người đó muốn chính là tiền đây! Tiền có thể giải quyết chuyện này dễ dàng mà. . ."

      Nữ nhân vỗ lưng , ôn tồn an ủi.

      Mà cách đó xa Vu Bình im lặng nhìn xem, lại bị nàng đoạn lời tỉ mỉ này hấp dẫn . . .

      có cái bí mật gì muốn người khác biết sao? Là chuyện gì tình làm cho suy sút còn chí hướng như vậy?

      Bỗng dũng khí nổi lên về phía hai người lôi kéo nhau kia, Vu Bình quyết tâm nắm chắc cơ hội, khó được tỉnh táo như vậy, chỉ cần dùng chút phương pháp, nhất định lột bỏ được vỏ bọc bí thế giới nội tâm của .

      "Viện trưởng, ngài có khỏe ?" Vu Bình nhìn tồn tạicủa nữ nhân, trực tiếp đến trước mặt Địch Hạo Thiên, đưa khăn tay cho ."Nhìn đứng lên rất thoải mái, muốn tôi đưa đoạn đường hay ?"

      "A! tốt quá! ở trong này. . ." Địch Hạo Thiên như là thấy được cứu tinh, cao hứng mà phen ôm chặt nàng." chúng ta cùng uống chén. . . Đừng để ý người bị bệnh thần kinh này!"

      "Hạo Thiên, thể uống nữa đó!" Liễu Chi Vân rất cao hứng nhìn Vu Bình hiểu sao sát lại."Này, cho là mình là ai? muốn như thế nào là chuyện của sao? Tôi xử lý là được rồi, cần quan tâm!"

      "Ta là thư ký của ." Vu Bình giọng điệu kiên định : "Tin tưởng viện trưởng hy vọng tôi đến xử lý chuyện của , là sao?"

      "Đúng đúng vậy! Vu Bình đúng cực kỳ!" Địch Hạo Thiên cười hí mắt.


      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :