1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THIẾP - NHẠC NHAN (10C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 8.3

      Ánh mắt đỏ lên, rưng rưng, dùng bàn tay to quẹt cái, mới : "Cho dù thế nào, đệ cũng cưới Viên Lệ Hoa, khúc mắc với Viên gia đời này thể giải được, đệ muốn hại nàng ta, càng muốn phá bỏ nửa đời sau của chính đệ."

      Nguyên Tu Chi thở dài, lên vỗ vỗ bờ vai của đệ mình, "Ta hiểu được."

      Nguyên Tề Chi mím môi, lắc đầu, hít sâu hơi, mới giọng khàn khàn: ", huynh hiểu. Huynh trải qua sa trường, tự mình trải qua cảm giác từ trong máu và lửa bồi dưỡng tình cảm. Lời sợ đả thương người, trong lòng ta, tình cảm huynh đệ này, vượt qua cả tình huynh đệ với Tiểu Ngũ, Tiểu Lục."

      Nguyên Tu Chi im lặng gì.

      Trong thư phòng yên lặng lâu, Nguyên Tu Chi chán nản : "Cha cũng giống ta ủng hộ hôn này, nhưng mà. . . . . . Tề Chi, tình hình nhà chúng ta tại rất nguy cấp, nếu sai bước có thể vạn kiếp bất phục, cho nên thể chọc hoàng thượng nổi điên được."

      Từ xưa đến nay, đại thần trong triều, văn thần cùng võ tướng đều chia phái, lệ thuộc lẫn nhau, cũng xem thường nhau. Văn nhân mắng võ tướng tứ chi phát triển đầu óc ngu si, chỉ biết chém chém giết giết, đối với việc trị quốc an dân biết gì cả, võ tướng mắng văn nhân chỉ biết khua môi múa mép, là phế vật, kẻ địch đến chỉ biết đầu hàng, chỉ biết chạy trốn.

      Nhưng còn Nguyên gia sao? Văn nhân có Nguyên gia thân là Thái Phó của thái tử Nguyên Tu Chi; võ tướng lại có Nguyên Tề Chi giỏi cầm binh.

      Nguyên gia thế lớn, cho nên hoàng đế cũng phải cảnh giác.

      Nguyên Tề Chi nhíu mày, "Cái đó và việc đệ cưới Viên Lệ Hoa có quan hệ gì?"

      "Nguyên gia thế lực lớn, vốn nên kiêng dè, nhưng nay giang sơn chưa thống nhất, trong nước vẫn ở thế giằng co, hoàng đế có dã tâm tiêu diệt địch quốc thống nhất thiên hạ, cho nên đệ còn có thể được trọng dụng, dù sao là đại tướng quân kiệt xuất cũng thể xài tùy ý."

      Nguyên Tề Chi nhíu mày, hỏi: "Cho nên?"

      "Viên Khả Vọng phạm vào tội lớn, nhưng tại chiến giữa ta và Mục Quốc nguy cấp, hoàng thượng sợ rằng nếu tùy tiện xử trí Viên Khả Vọng, nhân mã Viên gia chó cùng rứt giậu, thậm chí quay ngược lại cắn. Cho nên, muốn đệ cưới con nhà , hơn nữa phải mau chóng thành hôn, dẹp an lòng binh tướng Viên gia, sau đó thuận tình đạt lý tiếp nhận binh quyền Viên gia."

      Nguyên Tề Chi im lặng.

      Nguyên Tu Chi tiếp tục phân tích: "Lúc đó chỉ là trận , mười vạn quân tiên phong bị diệt toàn bộ, đệ bị thương nặng, Viên Khả Vọng giữ quân tiến, làm hoàng thượng tức giận, cho nên bị điều lệnh áp tải về kinh thành. Nhưng trong chiến tranh tối kỵ nhất là khi lâm trận đổi tướng, hoàng đế thu hồi binh quyền Viên gia, cũng chỉ có thể tạm thời để phó tướng Cảnh Tín Xương của Viên gia tiếp nhận chức vụ, Cảnh Tín Xương rất được trọng dụng trong Viên gia, nhưng mấy ngày nay tiền tuyến truyền đến tin tức, hình như lòng quân yên . Mục quốc tiến quân tới sát thành, nếu đưa nhân vật quan trọng ra trận gấp, sợ tướng sĩ tiền tuyến thủ được lâu lắm."

      Nguyên Tề Chi nhíu chặt mày, mặc dù ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng kỳ cũng vẫn chú ý chặt chẽ chiến nơi tiền tuyến, mấy tin tức này cũng biết đến.

      Nguyên Tề Chi trầm tư chút, lắc đầu : "Đệ vẫn thể cưới Viên Lệ Hoa."

      Nguyên Tu Chi hơi giận, hô khẽ: "Nhị đệ!"

      "Đệ có thể vì dã tâm của hoàng đế mà ra chiến trường chém giết, da ngựa bọc thây cũng hối hận, nhưng muốn vì nghiệp thống nhất thiên hạ của người khiến chính mình phải cưới thê tử . Người muốn làm yên lòng Viên gia, vậy sao đưa con của Viên gia vào cung làm phi luôn ?"

      "Hồ nháo! Viên Lệ Hoa đính hôn với đệ mà!"

      "Vậy sao? Viên Lệ Hoa còn có muội muội đó! Để muội muội ta tiến cung cũng được lắm."

      " qua lại, rốt cuộc là đệ muốn cưới Viên Lệ Hoa, muốn hủy hôn ước?"

      "Là bọn họ bội ước trước đấy chứ! Lúc đệ hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa , khi Viên Lệ Hoa từ chối xung hỉ, nàng ta nên hiểu là khi đệ tỉnh lại, chắc chắn cưới nàng ta. Viên gia hại huynh đệ của đệ trước, sau đó từ chối việc xung hỉ sau, cho dù đệ có độ lượng tới mức nào nữa, cũng phải có giới hạn đúng ? Viên gia xem Nguyên phủ chúng ta là cái gì? Đứa ngốc sao? Để mặc cho nhà họ đùa bỡn, thích làm à? chiến trường phạm vào tội chịu trách nhiệm, lấy binh quyền uy hiếp hoàng thượng, còn muốn con được gả cho người đàn ông tốt, bọn họ cho rằng mình là thánh hay sao mà cái gì cũng muốn đồ tốt nhất cho mình? Ông trời cũng nhìn được đâu!"

      Nguyên Tu Chi chỉ có thể giương mắt nhìn, lâu sau, mới hít hơi, ngồi xuống đối diện Nguyên Tề Chi, : "Ta biết đệ như vậy. ra trừ nguyên nhân mà đệ vừa ra, cũng bởi vì Tô gia nương đúng ?"

      Nguyên Tề Chi cười mỉa hai tiếng, "Đại ca, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai chê cười ai."

      Nguyên Tu Chi cười cười. Quả , lúc trước cứng rắn cưới vị phu nhân bị hưu, hầu như mọi người trong nhà đều phản đối.

      Nay nhị đệ tình thâm ý trọng với tiểu thiếp xung hỉ của , cũng coi như bồi thường trong sạch mà nương ấy bị Nguyên phủ uy hiếp, ủy khuất về việc từ vợ biến thành thiếp.

      Tình thâm ý trọng còn hơn bạc bẽo, có Tô gia nương làm nhược điểm của Nguyên Tề Chi, hoàng đế cũng yên tâm sử dụng .

      Nguyên Tu Chi nghĩ nghĩ, có lẽ như vậy tồi.

      Hoàng đế Huyền Dục, tâm ngoan độc thủ đủ loại, tranh quyền với Thái Hậu, xử quyết hoàng hậu mà Thái hậu sắp xếp, tự mình lập hậu là Tiết Trân, Tiết gia cũng là đại thế gia của Cảnh quốc, cùng với Nguyên gia chia nửa giang sơn.

      Mà Tiết Trân là em họ của thê tử Nguyên Tu Chi, Vân Thanh La.

      Quý tộc thế gia, các mối quan hệ thông gia từ trước đến nay luôn rắc rối phức tạp.

      Huyền Dục chiếm binh quyền của thế gia quý tộc Hà gia, ngược lại đề bạt Tiết gia, cha của Tiết Trân là Tiết Thận được thăng chức Thái Úy, chưởng quản binh quyền của Cảnh quốc, đây là cái mà hoàng đế gây dựng phe cho mình.

      Nguyên gia huynh đệ cũng theo phe của Huyền Dục.

      Nhưng khi hoàng đế dùng người, luôn phải tạo đường lui cho mình. muốn đề bạt Nguyên Tề Chi ở tiền tuyến đánh giặc, cho binh quyền, ở hậu phương nhất định phải có binh quyền lớn hơn có thể ngăn được .

      Vì thế Nguyên Tu Chi : "Nếu đệ cưới Viên Lệ Hoa, hoàng thượng đem Nghi Chi vào cung làm quý phi, sau đó để cho đệ dùng thân phận Quốc cữu để thu lưu binh mã Viên gia."

      "Cái gì?" Nguyên Tề Chi kinh ngạc, đứng lên, tức giận : "Buồn cười! Rốt cuộc là người muốn làm cái gì?"

      Nguyên Tu Chi cũng bất đắc dĩ , "Hoàng thượng có tính toán của mình."

      Hoàng đế đề bạt Tiết gia, nhưng lại thể để cho bên ngoại Tiết gia độc chiếm quyền lực; muốn dùng huynh đệ Nguyên gia, phải nạp con Nguyên gia vào cung làm phi, thuận tiện làm cho thế lực của Nguyên gia và Tiết gia tự kìm hãm nhau.

      ra so với Nguyên Tề Chi, Nguyên Tu Chi còn tức giận hơn, cũng muốn thay hoàng thượng nuôi con riêng đâu! tại hoàng thượng lại còn muốn đem muội muội của vào cung, xem Nguyên gia bọn họ là cái gì? Khinh người quá đáng!

      Nguyên Tề Chi nhíu mày, ai cũng biết hậu cung sâu như biển, làm sao có thể đưa muội muội mình vào đó được.

      thể để cho muội muội mình chịu khổ, chịu tội! Nguyên phủ cũng phải có đàn ông có thể chống trời, cần bán nữ cầu vinh!

      tức giận : "Được rồi, đệ cưới. Đệ cưới Viên Lệ Hoa. Huynh cảnh cáo hoàng thượng, bảo người bỏ cái ý nghĩ an phận với Nghi Chi !"
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 9.1

      Ngày đại hôn của Nguyên Tề Chi tới đột ngột, vội vàng, làm cho Tô Mạt Vi kịp chuẩn bị, kịp khiếp sợ, thậm chí kịp sầu não.

      Ngày Thất Nguyệt chính là ngày đại hôn của Nguyên Tề Chi cùng Viên Lệ Hoa.

      Tô Mạt Vi nghe Hòa Trữ , Nguyên Tề Chi và Viên Lệ Hoa vốn định thành hôn đúng dịp Nguyên Tề Chi tròn hai mươi tuổi, Nguyên Tề Chi hơn Viên Lệ Hoa bốn tuổi, lúc thành hôn Viên Lệ Hoa cũng vừa tròn mười sáu tuổi, xem như vừa vặn.

      Nhưng mà, tất cả đều rối loạn. Đầu tiên là Nguyên Tề Chi bị trọng thương chiến trường, sau đó Viên Lệ Hoa từ chối xung hỉ, cho nên mới có chuyện Tô Mạt Vi bị bắt ép, gả vào Nguyên phủ trước khi chính thê vào cửa.

      Vị hôn thê chưa vào cửa mà cưới vợ bé, nhà giàu bình thường chú ý thể thống làm như vậy, nhưng Nguyên Tề Chi làm như vậy, Cảnh quốc cũng dám nửa câu phải với Nguyên phủ, dù sao xung hỉ mới quan trọng, mạng càng quan trọng hơn.

      Nhưng Viên Lệ Hoa vứt bỏ tình nghĩa, từ chối xung hỉ cho vị hôn phu, mất cái gọi là phẩm hạnh của người con ; hơn nữa Viên Khả Vọng và Nguyên Tề Chi có mâu thuẫn quá sâu, đám hỏi hai nhà Nguyên Viên gây ra khủng hoảng khắp nơi.

      Nhưng điều này, Tô Mạt Vi hiểu.

      Nàng có chút hốt hoảng, có chút khó chịu, nhưng vẫn phải tự thôi miên chính mình, tự với mình phải nhanh chóng chấp nhận việc chính thê vào cửa là thực.

      Phòng cưới của Viên Lệ Hoa ở Tuyết Tùng viên, nàng ta giống Tô Mạt Vi, cũng bị sắp xếp ở tiểu viện, kiến trúc giống nhau, nhưng diện tích sân lớn hơn nơi Tô Mạt Vi ở chút, ba gian chính phòng nằm ở hướng bắc, hai gian phòng hai bên, hai gian sương phòng, phía nam là nơi hạ nhân ở.

      Vấn đề ở đây là, tiểu viện ở Tuyết Tùng viên của Tô Mạt Vi ở phía đông, có hành lang nối thẳng đến chủ viện của Nguyên Tề Chi, lại có hành lang dài và thông với các nơi khác trong Nguyên phủ, vị trí địa lý quá tốt.

      Viên Lệ Hoa lại ở góc tây bắc của Tuyết Tùng viên, căn nhà bé, tiện cho việc lại, đường đến chủ viện của Tuyết Tùng viên thông qua cửa nách, mà cửa nách luôn khóa, ràng là trời vực. Nơi ở như vậy chẳng khác lãnh cung.

      Hỉ Đào, Hỉ Liên cố ý chạy tới những điều này cho Tô Mạt Vi nghe, rất vui sướng khi có người gặp họa. Các nàng là nha hoàn của di nương, từ xưa đến nay tiểu thiếp và chính thê thể chung sống hoà bình, cho nên bọn họ cũng vui khi chính thê của Nguyên Tề Chi vào cửa.

      Hơn nữa, bởi vì lúc trước Viên Lệ Hoa từ chối xung hỉ, sớm bị người của Nguyên phủ từ xuống dưới nguyền rủa, cho nên ai thích nàng ta cả.

      Thất Nguyệt, có thể gọi là Lan Nguyệt, cũng có thể gọi là Quỷ Nguyệt.

      Tháng này, có Thất Tịch lãng mạn, cũng có Thất Nguyệt quỷ chướng trầm.

      Đây là tháng vừa tốt vừa xấu, hơn nữa thời tiết nóng bức tốt cho mọi việc, người bình thường chắc chắn sắp xếp đám cưới đám hỏi gì trong tháng này.

      Nắng sớm lên, Tô Mạt Vi nằm trong lòng Nguyên Tề Chi mở mắt, thực tế, đêm qua nàng ngủ, chỉ với việc Nguyên Tề Chi cứ túm lấy nàng đòi hỏi này nọ khiến nàng rất mệt mỏi, nhưng vẫn ngủ được .

      Nàng mở to mắt, lén lút đánh giá bộ dạng của người đàn ông nhà mình, khi Nguyên Tề Chi ngủ cột tóc, mặc quần áo, cho nên lúc này mái tóc đen nhánh rối tung gối, lộ ra cặp lông mày sắc sảo, chiếc mũi cao, thiếu uy nghiêm khí thế lúc tỉnh táo, nhưng lại hơn vài phần trong sáng tuấn dật.

      Ngón tay trắng nõn của Tô Mạt Vi nhàng vuốt ve chiếc cằm cằm mọc râu lún phún, có chút cứng rắn. Giống như tính cách của , nhưng Tô Mạt Vi rất thích.

      Nàng nhớ tới bản thân lúc mới gả vào Nguyên phủ để xung hỉ, cũng từng vụng trộm quan sát như vậy, khi đó, còn từng tự mình thầm oán , tràn đầy sợ hãi, nhưng ngờ chỉ trong tháng ngắn ngủi, người đàn ông này chiếm đoạt toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng.

      "Tề Chi. . . . . . Tề Chi. . . . . . " nàng nhàng nỉ non gọi tên , hai chữ vô cùng đơn giản luôn vang lên trong lòng, nhưng khi bật ra khỏi miệng, lại khiến cho nàng nhịn được rơi lệ.

      Từ nay về sau, bao giờ là người của riêng nàng.

      Từ nay về sau, nàng còn có quyền gọi tên của .

      Nàng biết mình nên oán giận, biết mình nên tuân thủ bổn phận, biết mình nên mỉm cười chúc phúc cho , nên kính cẩn nghe theo lệnh nghênh đón chính thê vào cửa.

      Nhưng nàng quá khó chấp nhận, khó chịu mà thể kể ra.

      Nàng cảm giác mình như bị trúng độc vậy, đau đến chết sống lại, còn cảm giác.

      biết tình bén rễ từ lúc nào, chỉ biết càng lúc càng sâu.

      bàn tay to đặt bên bả vai nàng, lòng bàn tay nóng rực làm nàng cảm thấy ấm áp.

      Tô Mạt Vi nhanh chóng lấy tay lau khô nước mắt, trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Nên rời giường rồi."

      Ánh mắt Nguyên Tề Chi sâu thẳm như bóng đêm nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi nụ cười miễn cưỡng kia biến mất, cho đến khi đôi mắt kia lại đỏ lên.

      Nguyên Tề Chi khẽ đè đầu nàng xuống, nhàng hôn cái vào trán nàng, : "Ta muốn ăn mì trường thọ nàng làm, ta từng hứa với nàng, cùng nhau ăn mì."

      Tô Mạt Vi kinh ngạc, "Vẫn chưa tới sinh nhật của chàng mà."

      Nàng nhớ rất , sinh nhật của Nguyên Tề Chi là vào đầu tháng chín, cũng là tết trùng dương mà. (Di: tết trùng dương nhằm ngày 9/9)

      Nguyên Tề Chi bình tĩnh : "Sau ngày đại hôn ta trở lại chiến trường, có thời gian ở nhà làm sinh nhật đâu, cho nên cứ chuẩn bị trước !"

      "Trở về chiến trường? ! Thân thể của chàng vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh mà!" Đả kích liên tiếp làm cho Tô Mạt Vi cảm thấy đau lòng.

      Nguyên Tề Chi vỗ cái mông của nàng, " có chuyện gì rồi."

      Cho dù Tô Mạt Vi cam lòng cũng có biện pháp, chuyện quốc gia đại nàng tư cách xen vào.

      Nàng hầu hạ Nguyên Tề Chi rời giường, cầm lấy bộ lễ phục chú rể đỏ thẫm được chuẩn bị tốt, Nguyên Tề Chi lại đưa tay ngăn nàng lại, "Ăn xong mì trường thọ rồi mặc cũng muộn."

      Tô Mạt Vi cúi đầu ừ tiếng, xuống giường, tự mình đến phòng bếp ủa Tuyết Tùng viên làm mì.

      Dùng loại bột tốt nhất làm mì, vừa dẻo lại vừa thơm, rất giống mì trường thọ lúc sinh nhật Tô Mạt Vi, rất dài, rất dài, tràn cả tô lớn.

      Nguyên Tề Chi và Tô Mạt Vi vai kề vai, người ăn đầu sợi mì này, người ăn đầu sợi mì kia, cho đến khi ăn hết sợi mỳ, môi chạm môi.

      Lần này hai người đều ăn rất chậm, dường như mong rằng đối phương được ăn nhiều chút, ý nghĩa là đối phương có thể sống lâu thêm ít.

      Đến khi môi răng gắn bó, hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, nước mắt của Tô Mạt Vi lại tràn ra, nàng lẩm bẩm : "Thiếp cần gì hết, chỉ cần chàng khỏe mạnh, bình an mà trở về là tốt rồi."

      Nguyên Tề Chi xoa đầu nàng, " nương ngốc, ta còn muốn ăn mì trường thọ của nàng cả đời đó!"

      Tô Mạt Vi cười, "Thiếp làm mì cho chàng cả đời."

      Ăn xong mì trường thọ, Nguyên Tề Chi thay đổi y phục, chuẩn bị công việc đón dâu, còn Tô Mạt Vi về tiểu viện của mình, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.

      Từ trước đến nay Hỉ Liên lắm mồm lắm miệng, bên giúp Tô Mạt Vi thu dọn quần áo mặc hằng ngày, bên giọng oán giận: "Vì sao Nhị thiếu phu nhân vào cửa, chúng ta phải chuyển nhà chứ? Di nương được tính là vợ của Nhị thiếu gia hay sao? Tại sao phải rời khỏi Tuyết Tùng viên? là quá đáng."

      Hỉ Đào nhíu mày, giọng quát nàng: "Ngươi ít hai câu ! biết di nương phiền sao?"

      Tô Mạt Vi nhìn đống trang sức nàng được tặng từ lúc bước vào Nguyên phủ, và của hồi môn nàng mang đến, tỉ mỉ thu dọn bỏ vào trong hộp, vô tình :

      "Đây là ý mà Nhị thiếu gia khổ tâm sắp xếp, hơn nữa có thể hầu hạ Thái phu nhân, là cho ta thể diện lắm rồi, sao ta lại vui mừng được? Đến nơi ở của Thái phu nhân, Hỉ Liên được năng lung tung, nếu để cho người khác biết ta oán giận, vậy thành chuyện lớn đó."

      Tuy rằng Hỉ Liên vẫn chưa lắm, nhưng vẫn nhàng ‘’Dạ’’ tiếng.

      Tuy rằng bình thường Hỉ Đào ít , nhưng cũng là nha đầu thông minh, nàng nghĩ chút, : "Vẫn là thiếu gia biết cách chăm sóc di nương, đến chỗ Thái phu nhân hầu hạ, cho dù Nhị thiếu phu nhân muốn tìm di nương gây phiền toái, cũng phải e ngại Thái phu nhân."

      Tô Mạt Vi mỉm cười gật đầu. Vừa nghĩ tới chuyện Nguyên Tề Chi vì nàng làm đủ mọi việc, nàng thể cảm kích. Tuy rằng chính thê của vào cửa, lòng của nàng có chút tê tái , nhưng còn đau đớn như trước. Chủ tớ nhanh chóng thu dọn xong.

      Lúc trước Tô Mạt Vi được gả vội vàng, hơn nữa gia cảnh bình thường, đồ cưới có nhiều, tuy rằng sau khi bước vào Nguyên phủ được ban cho ít trang sức và quần áo, cũng nhiều lắm, chỉ cần gom lại trong hai bọc lớn. cái chứa quần áo mặc hằng ngày, cái chứa trang sức, son phấn và vài thứ lặt vặt.

      Mấy thứ bàn ghế gì đó, cùng với chiếc giường, quần áo mặc đông các loại..., cứ để lại trong này .
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 9.2

      Dựa theo sắp xếp của Nguyên Tề Chi, các nàng đến viện của Thái phu nhân để hầu hạ, ở tạm, chờ Nguyên Tề Chi từ chiến trường trở về rồi bàn tiếp.

      là chuyển nhà, ra chỉ là muốn Tô Mạt Vi dời qua mà thôi.

      phải lại, cũng chỉ là vì Nguyên Tề Chi đề phòng Viên Lệ Hoa. Viên Lệ Hoa vừa gả vào cửa, rời nhà ra chiến trường, để Tô Mạt Vi non mềm như đậu hũ của dưới mắt Viên Lệ Hoa, yên lòng.

      Chính thê có rất nhiều thủ đoạn để gây khó dễ cho tiểu thiếp, hơn nữa có thể làm cho thiếp thất khổ nên lời.

      Viên Lệ Hoa xuất thân tướng môn, thuở theo phụ thân và huynh trưởng tập võ, tính tình dữ dằn, tùy hứng lại ương ngạnh, nghe nàng ta từng đánh chết nha hoàn, chỉ vì nha hoàn kia cẩn thận làm bể cái bình hoa nàng ta thích nhất.

      Nguyên Tề Chi thích quân và võ nghệ, nhưng có nghĩa là thích những người phụ nữ chém chém giết giết , chỉ thích những người như đại tẩu Vân Thanh La và muội muội Nguyên Nghi Chi có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã khéo, có phong thái tiểu thư khuê các, hoặc là giống Tô Mạt Vi mềm mại động lòng người, dịu dàng, biết cách chăm sóc.

      Đàn ông mạnh mẽ, nếu cưới thê tử cũng mạnh mẽ, chắc chắn là hai người có cách nào để chuyện đàng hoàng, động chút động tay động chân ngay.

      Thuở Tô đại nương dạy Tô Mạt Vi: "Là con tự mình biết gắng vươn lên phải là được, nhưng cũng phải có mức độ, cho dù nội tâm mạnh mẽ, cũng phải giấu bên dưới dịu dàng. Cho dù hiếu thắng cũng phải chú trọng cách thức, thể mạnh mẽ lý, nếu khiến người ta chán ghét. Cho tới bây giờ danh hiệu『cọp mẹ』vẫn phải là nghĩa gì tốt cả."

      Thái phu nhân Hà thị ở "Thanh Trữ viên" chính giữa Nguyên phủ, Nguyên Bắc Cố và phu nhân Trịnh thị ở phía đông bắc, vườn khá lớn, có đình đài lầu các, núi đá suối , giống như thiên đường thu vậy.

      Tô Mạt Vi được an bài ở sườn đông Thanh Trữ viên, giống như lúc ở Tuyết Tùng viên, ở trong viện , khá giống nơi ở cũ của Tô Mạt Vi, chỉ có điều là gia cụ đều sang trọng và quý giá hơn.

      Thái phu nhân chỉ sinh được đứa con trai là Nguyên Bắc Cố, có sinh con , tuy rằng Nguyên lão thái gia qua đời cũng có vài đứa con riêng, nhưng bà thân thiết, hơn nữa con cũng xuất giá, con vợ kế cũng đều tự cưới vợ, phân phủ ở riêng, Thái phu nhân xưa nay sống mình ở Thanh Trữ viên, luôn luôn thanh tịnh, nhưng vẫn có chút đơn. Cho nên, bà rất hoan nghênh việc có Tô Mạt Vi đến nơi này làm bạn.

      Tuổi tác Thái phu nhân cao, những chuyện mà phụ nữ nên trải qua bà đều trải qua rồi, cho dù tự mình trải qua, cũng được chứng kiến từ người thân và bạn bè rồi, cho nên cũng hiểu được khổ tâm của cháu mình.

      Thái phu nhân luôn chú ý quy củ thể thống về chính thất, cho nên tán thành hành vi "Ái thiếp diệt vợ", nhưng quan hệ của ba người Nguyên Tề Chi, Viên Lệ Hoa và Tô Mạt Vi quá đặc biệt, Thái phu nhân thương cháu trai, cho nên căm thù Viên Lệ Hoa đến tận xương tuỷ, đối với Tô Mạt Vi vì xung hỉ mà cứu cháu trai mình mạng rất thích.

      Vì thế Thái phu nhân liền giang tay ra nhận Tô Mạt Vi, tạo thành chỗ dựa của Tô Mạt Vi trong Nguyên phủ.

      Huống chi bản thân Tô Mạt Vi lại ngoan ngoãn biết chăm sóc, thông minh động lòng người, người như vậy luôn khiến người khác thương, Thái phu nhân cũng tâm thích nàng.

      Tô Mạt Vi đến Thanh Trữ viên, việc đầu tiên là đến thỉnh an, sau đó cùng Thái phu nhân trò chuyện vui vẻ.

      Lúc đích tôn của Nguyên phủ cưới vợ, Thái phu nhân giúp vui, bây giờ đứa cháu trai thứ hai mà Thái phu nhân thương nhất cưới vợ, bà vẫn chẳng muốn .

      Thái phu nhân thầm thở dài, vì so đám cháu của bà đều cưới những người vợ hợp ý của bà như thế chứ? Bà cảm thấy Tô Mạt Vi là tốt, nhưng xuất thân quá thấp, thể đảm đương nổi vị trí chính thê.

      Thậm chí nghiêm khắc mà , chỉ là chủ tớ chứ phải thông gia !

      Giờ lành sắp đến, bên Tuyết Tùng viên giăng đèn kết hoa, tiếng pháo vang đầy trời, bên Thanh Trữ viên vẫn yên tĩnh an bình như cũ.

      Nguyên phủ chiếm diện tích trăm mẫu, từ cửa lớn đến cửa , cho dù ngồi xe ngựa cũng phải rất lâu, ở giữa lại có nhiều đình đài lầu các làm đẹp, nước từ bên ngoài đưa vào chảy uốn lượn, thậm chí mặt hồ lớn nhất còn có thể chơi thuyền.

      Thanh Trữ viên ở trung tâm, Tuyết Tùng viên ở phía tây, khoảng cách tương đối xa, cho nên nghe được động tĩnh bên kia.

      Nhưng mà, càng gần giờ lành, Tô Mạt Vi càng đứng ngồi yên, nàng cố gắng kiềm chế làm như có việc gì, nhưng ánh mắt u buồn và khóe miệng hơi mếu bán đứng nàng.

      Thái phu nhân nhìn thấy, nhưng khuyên nhủ.

      Từ trước đến nay đàn ông nhà giàu luôn có thê thiếp đông đúc, nếu vượt qua được khúc mắc này, sau này còn khổ hơn nữa.

      Đêm đó, Tô Mạt Vi ngồi mình đến bình minh.

      Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng gả vào Nguyên phủ phải chịu cảnh vườn nhà trống, nhưng nàng hiểu được đây phải là lần cuối cùng.

      Dựa theo quy củ, ngoại trừ mười lăm ngày đầu tiên trượng phu phải ở trong phòng chính thê qua đêm, đa số thời gian cũng phải nghỉ tạm trong phòng chính thê, thỉnh thoảng mới được thăm thiếp thất.

      Nguyên Tề Chi giống như loại "Ái thiếp diệt vợ", cho nên tình trạng người ngủ mình ban đêm, sau này Tô Mạt Vi còn phải chịu rất nhiều, rất nhiều.

      Ngày kế tiếp, Tô Mạt Vi rời giường sớm, mặc quần áo, rửa mặt, trang điểm xong, đến phòng Thái phu nhân hầu hạ, sau đó cùng Thái phu nhân cùng nhau dùng điểm tâm.

      Thái phu nhân thấy mắt nàng có quầng thâm, thần sắc tiều tụy, biết được nàng phải trải qua đêm ngủ, sau khi ăn xong liền bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi, cần hầu hạ nữa.

      Tô Mạt Vi trở lại viện ở sườn đông, vừa mới bước vào phòng, đụng phải Hỉ Liên, nàng ghé sát tai Tô Mạt Vi giọng: "Nô tỳ nghe nha đầu bên kia Nhị thiếu gia lấy cớ thân thể suy yếu, cùng Nhị thiếu phu nhân viên phòng!"

      Tô Mạt Vi nhàng thở ra.

      Nhưng nàng còn chưa kịp vui mừng, Hòa An đến thông báo tin tức mới nhất, Nhị thiếu gia rồi!

      Nguyên Tề Chi cưới Viên Lệ Hoa, nhưng viên phòng, cũng đưa nàng ta gặp cha mẹ chồng và người nhà, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ.

      vẫn phải trở về sa trường thuộc về .

      Khuê phòng và ôn nhu hương, phải là giấc mộng mà muốn.

      Cho dù Nguyên Tề Chi sắp xếp bao nhiêu chăng nữa, ở chung nhà, làm người nhà, Tô Mạt Vi vẫn là thể tránh né việc chạm mặt Viên Lệ Hoa.

      Lần đầu, ngày mười lăm, là ngày Nguyên phủ đương gia chủ mẫu Trịnh thị đưa con dâu, con và thiếp thất đến thỉnh an Thái phu nhân.

      Thất Nguyệt mười lăm là ngày cúng hồn theo Đạo giáo, cũng là lễ Vu lan theo Phật giáo, dân gian có tập tục đốt giấy, bày đồ cúng, thả đèn hoa sen sông, chủ yếu là bái tế tổ tiên, siêu độ vong linh, cũng tiễn bước tai hoạ tật bệnh, cầu xin cát tường bình an.

      Hôm qua Tô Mạt Vi cũng làm xong đèn hoa sen, Nguyên Nghi Chi hẹn nàng buổi tối cùng nhau đến dòng suối trong viện thả đèn.

      Sáng sớm, Trịnh thị dẫn mọi người tới thỉnh an Thái phu nhân.

      Tô Mạt Vi là tiểu thiếp thể lộ mặt, cho nên định thỉnh an Thái phu nhân xong rồi lui xuống, lại bị Thái phu nhân giữ lại, Trịnh thị tới thỉnh an, nàng đành phải đứng ở phía sau Thái phu nhân.

      Tô Mạt Vi nhìn thấy phía sau phu nhân Trịnh thị, bên cạnh dâu trưởng Vân Thanh La là người mắt phượng mày liễu, ánh mắt sắc sảo, xinh đẹp bức người.

      Ánh mắt hai người giao nhau, lóe ra tia lửa, sau đó Tô Mạt Vi chủ động cúi đầu, lảng tránh khí thế bức người của đối phương.

      Khóe miệng Viên Lệ Hoa nhếch lên, cười lạnh trong lòng: tiện dân hẹp hòi, mà cũng đáng được Nguyên Tề Chi xem như bảo bối giấu đông giấu tây sao? Cái gọi là thiếu gia Nguyên phủ, cũng chỉ như thế mà thôi!

      Nghe mẹ của Tô Mạt Vi là người thất trinh bị Viên gia trục xuất khỏi cửa, là mất mặt.

      Có người mẹ bị thất trinh, cũng có con làm thiếp, toàn người hạ tiện.

      Viên Lệ Hoa liếc nhìn Tô Mạt Vi lần nữa, sau đó bao giờ để nàng để ở trong lòng nữa.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 10.1

      Hạ thu đến, trong nháy mắt tới tết trùng dương, hoa cúc nở rộ.

      Sáng sớm, Tô Mạt Vi tự mình đến phòng bếp làm mỳ trường thọ, tuy rằng Nguyên Tề Chi ăn trước, nhưng hôm nay mới chính thức là sinh nhật, mỳ trường thọ thể thiếu được.

      Nghe hôm nay trong Nguyên phủ có rất nhiều vị phu nhân và tiểu thư quý tộc đến để tham gia ‘’Trâm cúc du viên hội’’. Dựa theo những gì mà Nguyên Nghi Chi , đây chính là lễ mai mối, các vị phu nhân đến để lựa chon con dâu thích hợp, các tiểu thư tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình để tìm chồng.

      Đương nhiên, ước mong của các nàng là có thể gả vào Nguyên phủ.

      So với đại bộ phận thiếu gia có hành vi phóng đãng, các thiếu gia Nguyên phủ quá tốt, cho dù phải người người đều thập toàn thập mỹ, nhưng cũng được xem là có đọc sách tập võ,có hoài bão, là những thanh niên đầy hứa hẹn, huống chi người nhà Nguyên gia còn có tướng mạo trời sinh, làm cho các nương vừa trông thấy mặt đỏ tim đập.

      Tô Mạt Vi hi vọng lần này có thể có vị phu nhân chọn trúng Nguyên Nghi Chi, nếu nàng ấy gả được trở thành lỡ .

      Nguyên Nghi Chi là con vợ lẽ, tuy rằng mẹ cả Trịnh thị chưa từng bạc đãi nàng, nhưng cũng đặc biệt quan tâm đến hôn của nàng, Chu di nương thầm lo lắng, bởi vì trước mặt lão gia, bà thất sủng, cho nên lời có trọng lượng..., thoạt nhìn có thể thấy tiền đồ của Nguyên Nghi Chi có chút nhấp nhô.

      Tô Mạt Vi suy nghĩ xem hôm nay có nên nhắc trước mặt Thái phu nhân hay , bà nội quan tâm đến hôn của cháu là tất nhiên đúng ?

      Tô Mạt Vi ngẩn người chìm vào suy nghĩ, nàng nắm lấy tay áo vân vê, ánh mắt mông lung, ngây ngốc nhìn Hòa Trữ, thấy môi của nàng ta khẽ mở khẽ khép, hình như gì đó, nhưng nàng nghe thấy gì cả.

      "Di nương? Di nương?" Vẫn là Hỉ Đào phát ra Tô Mạt Vi bình thường nhanh nhất, vội vàng tiến lên lay nàng, hỏi: "Di nương? Người làm sao thế?"

      Hỉ Liên sốt ruột huých bả vai của Hòa Trữ , lo lắng hỏi: "Tỷ nghe tin từ đâu vậy? Đừng hươu vượn làm muội sợ đó!"

      HòaTrữ nức nở : "Phía trước loạn cả lên rồi, phu nhân khóc đến bất tỉnh, là tùy tùng bên người Nhị thiếu gia mang tin tức từ tiền tuyến về, . . . . . . là Viên Khả Vọng thông đồng với địch bán nước, thiếu gia bị hại chết."

      Hỉ Liên "Oa" tiếng, Hỉ Đào lại hô lớn: "Di nương! Di nương, người đừng hù dọa nô tỳ! Hỉ Liên, kêu đại phu nhanh lên, di nương té xỉu rồi! Nhanh !" (Di: ta thấy hình như chỗ này thiếu thiếu gì đó Chứ ko sao nó ko logic gì hết )

      Tô Mạt Vi cảm thấy hồn của mình nhàng phiêu bạt, nàng giống như cưỡi mây, lướt qua núi cao, lướt qua trùng điệp, lướt qua Trường Giang và Hoàng Hà, thẳng về phía trước, nàng biết mình muốn làm gì, chẳng qua là cảm thấy ở phía trước có người chờ nàng, nhớ nàng, gọi tên nàng.

      Nàng hoảng hốt, mê mê mang mang, cho đến khi thấy vùng đất hoang dã, cho đến khi thấy vùng đất hoang dã có con ngựa, và thiếu tướng quân tư thế oai hùng cưỡi lưng con ngựa đó.

      Ngựa là Hãn Huyết Bảo Mã, người là thiếu tướng quân với áo bào màu bạc.

      Nguyên Tề Chi ngồi ngay ngắn lưng ngựa quý, tay cầm Long đảm lượng ngân thương, ngẩng cao đầu, ánh mắt xa xăm, nhướn mày cười với nàng, : " nương ngốc, ta còn muốn cùng nàng ăn mỳ trường thọ cả đời mà! Lo lắng làm gì chứ?"

      Tô Mạt Vi gật đầu, "Hôm nay thiếp cố ý làm mì trường thọ cho chàng, sinh nhật hai mươi tuổi, phải nhớ trở về để ăn đó!"

      Nguyên Tề Chi cười : "Nàng hãy ăn dùm ta , sớm hay muộn ta cũng trở về ."

      Tô Mạt Vi : "Được. Chàng để thiếp ăn nửa mì trường thọ, có nghĩa là thiếp sống lâu, được bỏ lại thiếp mình."

      Nguyên Tề Chi chỉ mỉm cười, thèm nhắc lại.

      Trong lòng Tô Mạt Vi có niềm tin mãnh liệt, vì thế hề lo lắng sợ hãi.

      Nàng tin tưởng lời hứa hẹn của , nàng biết là trượng phu lời đáng giá ngàn vàng.

      Hồn Tô Mạt Vi trở về vị trí cũ, chậm rãi mở mắt.

      Thái phu nhân ngồi bên cạnh giường của nàng, nắm lấy tay nàng, tràn đầy thương nhìn nàng.

      Tô Mạt Vi cũng cười nhìn Thái phu nhân, "Thái phu nhân, phu quân có việc gì, đấy, chàng sớm hay muộn gì chàng cũng về thôi, chàng còn muốn con ăn mì trường thọ giùm chàng nữa!"

      Hỉ Đào và Hỉ Liên đứng cuối giường cùng nhau rơi lệ, quay lưng , cố gáng nén tiếng nức nở.

      Vừa rồi Hỉ Liên thăm dò tin tức, nghe là bởi vì thời tiết còn nóng, đường xá xa xôi, lo lắng xác chết bị hư thối, cho nên xác Nhị thiếu gia bị chôn tại chiến trường .

      Tùy tùng chỉ đem y quan của Nhị thiếu gia trở về, mặt đầy vết máu loang lổ, màu đỏ sậm khiến người ta kinh sợ.

      Thái phu nhân nắm chặt tay Tô Mạt Vi, gật đầu : "Đúng vậy, đúng vậy, cháu trai của ta ta biết, nó là người rất may mắn, làm sao có thể đoản mệnh được? Chờ nó giải quyết xong chiến , nhất định về nhà."

      Tô Mạt Vi mỉm cười : "Đúng vậy, đúng vậy."

      Hỉ Đào và Hỉ Liên nhìn hai bà cháu đau lòng đến mức mơ hồ, ngoại trừ việc yên lặng rơi lệ, họ dám khuyên, di nương như thế làm cho người ta đau lòng .

      Thái phu nhân để tay lên bụng Tô Mạt Vi, "Con cũng là đứa có phúc, vừa rồi đại phu tới kiểm tra, con mang thai hơn hai tháng."

      Tô Mạt Vi kinh ngạc mở to mắt, hỏi: " vậy chăng?"

      Nàng thể tin được, bàn tay bé vừa mừng vừa sợ, nhàng vuốt bụng của mình, "Con có chút cảm giác nào cả, có đúng là có em bé ?"

      Hỉ Đào : "Nguyệt của di nương đến, tụi nô tỳ đều đoán là có rồi, hôm nay để cho đại phu kiểm tra, mới biết đây là , chúc mừng di nương!"

      Tô Mạt Vi mỉm cười dùng tay vuốt ve bụng của mình, trong đáy mắt tràn đầy vui mừng, giống như hề biết tin dữ kia, "Trước kia nguyệt của ta đều có quy luật, ta cũng từng hoài nghi, nhưng ta nghe có người , sau khi mang thai đều cảm thấy buồn nôn, nhưng ta lại có phản ứng, cho nên dám tin tưởng."

      Thái phu nhân cúi đầu lặng lẽ chấm nước mắt, mỉm cười an ủi nàng : "Đại phu thân thể của con rất tốt, cho nên mẹ con đều khỏe mạnh, nhưng ba tháng đầu tiên phải cẩn thận chút, sau này cần làm gì cả, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi cho tốt."

      Tô Mạt Vi khẽ gật đầu, "Dạ, xin nghe Thái phu nhân ."
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 10.2

      Sau đó, Thái phu nhân về lại Thanh Trữ viên, vẫn thanh tịnh an bình như cũ.

      ai dám về tang của Nhị thiếu gia trước mặt họ.

      Tuy rằng Trịnh thị thương tâm khổ sở, nhưng thấy trong bụng Tô Mạt Vi mang thai đứa cháu mồ côi cha từ trong bụng mẹ, cho nên cũng phân phó vú già riêng cẩn thận chăm lo đồ ăn, cố ý chọn hai mama kinh nghiệm phong phú đến cạnh Tô Mạt Vi chăm nom, ăn ngủ nghỉ đều dùng đồ tốt nhất.

      Trịnh thị còn cố ý thăng Hỉ Đào, Hỉ Liên thêm hai bậc, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng gia thêm năm trăm văn tiền.

      Có lẽ thân thể Tô Mạt Vi quá tốt, ngoài việc bụng của nàng từ từ phồng lên, nàng cũng buồn nôn, cũng có phản ứng khác lạ nào, khẩu vị càng ngày càng tốt, ăn càng ngày càng nhiều.

      Thái phu nhân là người từng trải, tán thành việc bồi bổ thái quá cho nên với Tô Mạt Vi: "Đứa quá lớn, lúc sinh gặp khó khăn, đây là lần đầu con mang thai, càng phải cẩn thận, ăn nhiều thức ăn thôi!"

      Từ trước đến nay Tô Mạt Vi luôn kính trọng Thái phu nhân, cho nên nghe lời của bà, ăn nhiều hoa quả rau dưa, ăn mặn chỉ ăn nhiều cá.

      Trong lúc đó, trong phủ cũng xảy ra rất nhiều chuyện, nghe Viên Lệ Hoa tìm lão gia phu nhân đại náo hồi, cha nàng Viên Khả Vọng tuyệt đối hãm hại con rể của mình, nàng cho kẻ nào xấu Viên gia.

      Tranh cãi ầm ĩ làm cho người luôn tao nhã hiền từ như lão gia Nguyên Bắc Cố cũng phải nổi giận, ngay hôm đó đem Viên Lệ Hoa trả về nhà mẹ đẻ, ngày kế lại đưa hưu thư, đá Viên Lệ Hoa ra khỏi Nguyên phủ.

      triều đình, việc Viên Khả Vọng thông đồng với địch bán nước, chứng cớ vô cùng xác thực, nghe tiền tuyến tìm được thư tay trao đổi giữa và hoàng đế Mục quốc, trong thư còn có kèm theo bản đồ chiến lược của Cảnh quốc.

      Hoàng đế Huyền Dục giận tím mặt, Viên Khả Vọng bị lăng trì xử tử, cả nhà Viên gia tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, nữ quyến đem bán.

      Phó tướng Cảnh Tín Xương của Viên Khả Vọng hoàn toàn tiếp quản binh mã Viên gia, Cảnh gia lại dâng đứa con xinh đẹp cho hoàng thượng, trong nháy mắt Cảnh gia trở nên cao quý.

      Nghe trước khi Viên Khả Vọng bị xử quyết, chửi ầm Cảnh Tín Xương là gian thần, tiểu nhân, tin lầm tiểu nhân, bị oan uổng, chết nhắm mắt. Còn mắng người Nguyên phủ đều là đứa ngốc, Nguyên Tề Chi bị Cảnh Tín Xương hại chết, liên quan đến .

      Kim Lăng nổi lên nhiều lời đồn ầm ĩ, nhưng Nguyên phủ lại thèm đáp lại.

      Cứ như vậy, Viên gia vốn nắm giữ phần ba binh quyền của Cảnh quốc Viên gia đổ sập trong nháy mắt, biến mất tung tích.

      Viên Khả Vọng từng cầm trọng binh, ngang ngược càn rỡ, thậm chí uy hiếp hoàng thượng, cuối cùng phải nhận quả báo.

      Cho dù là thế gia đại tộc như thế nào, ở triều đại mà hoàng đế có quyền tối thượng, cũng bị phá huỷ trong nháy mắt mà thôi.

      Vì thế, Tô Mạt Vi thở dài.

      Trước kia nàng cho rằng vinh hoa phú quý có thể lâu dài, tại mới hiểu được giàu sang chưa chắc tốt, gần vua như gần cọp, phải luôn cẩn thận, mới có thể tránh được việc đại họa giáng xuống đầu mình.

      Bình an trôi qua năm, mùa xuân tháng thứ ba, Tô Mạt Vi thuận lợi sinh hạ bé trai khỏe mạnh, tiếng trẻ con khóc vang ra, cực kì mạnh mẽ.

      Đứa trẻ vừa mới ra đời, được ông nội của nó tự mình đặt cho cái tên "Gia Hữu", hi vọng ông trời phù hộ cho đứa .

      Thái phu nhân nắm tay Trịnh thị, nhịn được nước mắt tuôn rơi, : "Sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con nó, nhất định phải đối xử tử tế nghe ?"

      Trịnh thị chua xót nghĩ tới việc con của mình thể tận mắt thấy cháu trai cái, mắt cũng rưng rưng, liền đáp: "Con dâu đối xử tử tế với hai đứa nó. Tô thị có công sinh, hãy thăng con bé lên làm thiếp !"

      (Di: Lúc trước Vi Vi vào Nguyên phủ với thân phận là ‘’tiểu thiếp’’ cho nên giờ được thăng lên ‘’thiếp’’ nghĩa là hơn bậc rồi. Thường vợ của 1 người đàn ông có 3 bậc, cao nhất là ‘’chính thê’’, sau đó là ‘’thiếp’’ rồi cuối cùng là ‘’tiểu thiếp’’ và nha đầu thông phòng.)

      Lần này Thái phu nhân lại im lặng, bà suy nghĩ hồi lâu, mới : "Tô nha đầu còn rất trẻ, nếu nó có ý định tái gía, chỉ cần để đứa lại, đưa nó về nhà mẹ đẻ cũng tốt, chúng ta cũng thể làm trễ nải cả đời của nương tốt được." (Di: ta dùng từ ‘’nó’’ với nghĩa thân mật )

      Cháu trai vừa sinh ra, lại đến vấn đề con dâu tái giá, Trịnh thị thoải mái, nhưng bà cũng dám làm trái ý mẹ chồng, đành phải ậm ừ cho qua chuyện, chỉ hỏi lão gia và ý của Tô Mạt Vi.

      Lão gia Nguyên Bắc Cố cũng đồng ý với ý kiến của Thái phu nhân, lúc trước Trịnh thị vì xung hỉ cho con trai của mình, cưỡng ép dân nữ nhà đàng hoàng phải làm thiếp, còn phá hoại nhân duyên của người ta, lão gia vốn vui vẻ gì rồi, tại con trai qua đời, nên để cho Tô Mạt Vi còn đường lui, coi như là bù đắp cho nàng.

      Tô Mạt Vi mới mười bảy tuổi, cuộc sống còn rất dài.

      Trịnh thị vẫn có chút muốn, Nguyên Bắc Cố lại : "Lúc trước nàng dám cưỡng ép Tô thị vào cửa, làm hỏng nhân duyên của người ta, chỉ sợ đây là báo ứng, chẳng lẽ nàng còn nên vì con trai và cháu trai của mình tích chút công đức sao?"

      Trịnh thị sợ hãi .

      Tô Mạt Vi muốn rời khỏi Nguyên phủ, về nhà mẹ đẻ tái giá.

      Cũng phải nàng ham vinh hoa phú quý của Nguyên phủ. Mà là bởi vì nơi này là nhà của Nguyên Tề Chi, nàng cũng là người nhà của , là gia đình của con trai bọn họ, làm sao nàng có thể ?

      Nàng từng lần: "Phu quân trở lại, . Con chờ chàng."

      Tô đại nương cũng từng tới khuyên qua, nhưng ý chí Tô Mạt Vi kiên định, Tô đại nương cũng hề miễn cưỡng nàng, chỉ cần nàng cố gắng nuôi con trai cho tốt là được, phụ nữ có con trai để làm chỗ dựa, cũng tốt lắm rồi.

      Tô Mạt Vi lại : "Mẹ, Tề Chi có việc gì, con có thể cảm giác được. Sớm hay muộn chàng cũng trở lại!"

      Thấy nàng rất chắc chắn, ánh mắt cũng dọa người, Tô đại nương và Thái phu nhân giống nhau, chỉ dám thầm khổ sở, gật đầu thuận theo ý nàng, "Ừ, nhất định con rể trở về" .
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :