1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THIẾP - NHẠC NHAN (10C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 3.3

      Nguyên Tu Chi mỉm cười, có chút tán thưởng vỗ vỗ vai đệ đệ, "Đệ luôn luôn suy nghĩ về chiến lược đánh vu hồi bọc sườn này phải ?"

      Nguyên Tề Chi gật đầu, "Suy nghĩ lâu rồi, đại ca cũng nghĩ đến rồi phải ?" Thực ra, Nguyên Tề Chi ngạc nhiên chút nào, trong suy nghĩ của , đại ca văn võ song toàn, biết.

      "Đông Hung Nô là bộ tộc Hạ Lan, tây Hung Nô là bộ tộc Thiết Phất, chúng ta cũng thầm phái sứ giả liên hệ, chỉ cần có đủ lợi ích, hợp tác là có khả năng."

      Tim Nguyên Tề Chi đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, biết đại ca nhà mình rất có năng lực, ngờ rằng có năng lực đến mức này, mới chỉ có kế hoạch, người ta sớm làm xong .

      suy nghĩ chút mới bổ sung: "Cùng người ngoại tộc hợp tác là hợp tác, dù sao bọn họ cũng là người ngoại tộc, thể hoàn toàn tin tưởng."

      "Đương nhiên." Nguyên Tu Chi tiếp lời , "Phía bắc Kim Lăng có rất nhiều đại gia tộc, tranh thủ ủng hộ của bọn họ mới là mấu chốt."

      Ánh mắt Nguyên Tề Chi tối sầm lại, lạnh lùng : "Nếu phục, diệt tộc. trợ giúp của đại gia tộc là rất lớn, nhưng nếu có rắp tâm khác, lực phá hoại cũng rất kinh người. Nếu cần, cũng phải giết vài gia tộc để rung cây dọa khỉ."

      "Đây là ý định, còn phải cẩn thận xem xét lại". Nguyên Tu Chi đứng lên, "Đệ mới vừa tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi tốt thời gian ngắn ! Chiến tranh với Mục quốc thể đánh xong trong hai năm, thậm chí có khả năng mười năm hai mươi năm cũng chưa biết chừng, gấp được, quá nóng nảy rồi, ngược lại làm cho quân địch có thời cơ lợi dụng. Đệ phải lấy sai lầm của Viên Khả Vọng làm gương."

      " biết." Nhắc tới Viên Khả Vọng, Nguyên Tề Chi liền cảm thấy tức giận.

      Nguyên Tu Chi cười : "Nếu đệ muốn vị nhạc phụ này, vậy tìm cậu em vợ Tô gia mà chơi đùa."

      Nguyên Tề Chi nhớ tới đậu hủ trắng noãn ngon miệng của Tô Mạt Vi, mỉm cười, "Cũng tới lúc phải lại mặt, phải tìm để chơi thôi."

      Tô Mạt Vi phát các tiểu thư con nhà quý tộc rất biết cách chịu đựng, nguyên ngày chẳng phải động chân động tay vào việc gì, trơ mắt nhìn ngày qua ngày, rất nhàm chán.

      Khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ, trời còn chưa sáng phải rời giường, giúp đỡ cha bắt đầu làm đậu hủ; khi nắng chiếu rực rỡ rồi, đậu hủ cũng làm xong, cũng đến lúc mẹ và đệ đệ tỉnh dậy, nàng lại chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

      Ăn xong bữa sáng, nàng bắt đầu làm việc nhà, giặt quần áo của cha mẹ và đệ đệ, sau đó phải ra cửa hàng của gia đình phụ giúp; tiếp theo là làm cơm trưa, buổi chiều nàng cùng đệ đệ học bài, phải theo mẹ học cách quản lý sổ sách, cách may vá, thuận tiện may mấy bộ quần áo, làm giầy vân vân, trời vừa tắt nắng chuẩn bị cơm chiều, chờ ăn cơm chiều xong, còn phải chuẩn bị tốt nguyên liệu làm đậu hũ sáng hôm sau.

      Sau khi xong tất cả mọi việc, nằm ở giường, là mệt mỏi lắm rồi, nằm xuống là ngủ.

      Nhưng còn ở Nguyên gia sao?

      Cơm cần nàng làm, quần áo cần nàng giặt, phòng cần nàng dọn dẹp, ngay cả hoa cỏ trong sân cũng có người làm vườn chăm sóc.

      Ngoại trừ buổi sáng bởi vì Nguyên Tề Chi vừa tỉnh nên có chút hỗn loạn và bận rộn, nhưng sau đó trong sân Nhị thiếu gia lại yên tĩnh như cũ.

      Sau bữa cơm trưa, Nhị thiếu gia muốn nằm tĩnh dưỡng, mình nằm nhiều, trốn vào trong thư phòng, biết bận rộn làm gì.

      Mà thư phòng của , là phụ nữ phải dừng lại, chỉ có nha hoàn được bước vào nửa bước, mà ngay cả Tô Mạt Vi cũng vậy.

      Tô Mạt Vi nhìn bọn nha hoàn đều bận rộn làm việc, mà nàng chỉ có thể ngồi bên giương mắt nhìn, cảm thấy ngày hết sức dài.

      Nàng vừa định đứng lên giúp đỡ, lại nhớ tới tới lời dặn của mẹ khi sống trong gia tộc lớn, quan trọng nhất là biết địa vị của mình, nên tham lam vọng tưởng, nhưng cũng thể tự hạ thân phận.

      Tham lam vọng tưởng làm những người khác chán ghét, tự hạ thân phận cũng làm bọn hạ nhân khinh thường.

      khi bọn hạ nhân khinh thường, khiến cho cuộc sống của mình trở nên khó khăn hơn, sau lưng cũng có tin đồn hay.

      Nhóm quý tộc có lẽ còn có thể khoe khoang thân phận, bọn hạ nhân chỉ có thói quen mắt chó nhìn người thấp.

      Từ trước đến nay Hỉ Liên thông minh lanh lợi, nàng thấy Tô Mạt Vi ngồi yên, liền đoán ra nàng chưa thích ứng được cuộc sống như thế này, chạy đến bên cạnh giọng : "Tô di nương, nếu người cảm thấy chán, vậy vì Nhị thiếu gia mà tự mình làm quần áo hoặc giày , nhất định Nhị thiếu gia thích."

      Tô Mạt Vi nhìn nhìn Hỉ Liên, thấy trong ánh mắt nàng lộ ra thân thiết, hiểu được nàng muốn giúp mình sớm dành được chú ý và sủng ái Nhị thiếu gia của, gật đầu, "Cũng tốt, vậy trước tiên làm đôi giày để quen tay "

      "Dạ" Hỉ Liên cười đáp, "Nô tỳ giúp người chuẩn bị vải và kim chỉ."

      Đúng lúc này Hỉ Đào vào Tây Sương phòng, : "Tô di nương, vừa rồi Nhị thiếu gia phái người truyền lời tới, buổi tối người muốn ăn đậu hũ tự di nương làm."

      Tô Mạt Vi nhàng "Ừ" tiếng, có chút kinh ngạc, trong lòng lại có chút phức tạp, Nguyên Tề Chi biết xuất thân của nàng, biết Tô gia làm và bán đậu hũ, cho nên mới cố ý muốn nàng làm đậu hũ. Đây là trêu đùa nàng à? Hay là cố ý làm khó nàng? Hay là khinh thường, nhục nhã nàng?

      Tuy rằng trong lòng khó tránh có chút suy nghĩ lung tung, nhưng đây là lệnh của phu quân đại nhân, nàng cũng dám theo, ngoan ngoãn nghe lệnh vì mà trở lại nghề cũ.

      là tự mình làm, ra nữ quyến của đại gia tộc, có khi nào tự mình làm từ đầu tới cuối chứ?

      đến việc châm lò bị khói hun, tự tay mình chạm vào gà, vịt, thịt bò, dầu, muối, tương, dấm cũng cảm thấy ngán, cho dù tự mình làm, cũng chưa hẳn còn khẩu vị mà nếm thử.

      Phòng bếp trong phủ lớn rất chú ý, bình thường đều do tổng quản phòng bếp quản lý, phụ trách tất cả mọi việc trong phòng bếp; dưới tổng quản là bếp trưởng, người phụ trách mua đồ, người phụ trách nhắc nhở, người phụ trách làm rau, người phụ trách về lửa; lại dưới những người phụ trách là những người phụ việc, bọn họ phụ trách làm tạp vụ; hạ đẳng nhất là người nhóm lửa, người rửa chén và người làm vệ sinh.

      Nếu vị chủ tử nữ nào đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn tự tay vì người nhà làm vài món ăn, chứng minh hiền lương thục đức của mình, như vậy phòng bếp nhất định phải lấy được danh sách món ăn, sau đó phòng bếp phân chia công việc..., dựa theo thực đơn chuẩn bị tốt nguyên liệu, rửa tốt, cắt tốt, sắp xếp nồi chảo ngay ngắn, lửa cũng phải nhóm tốt, đợi chủ tử đến thả đồ ăn vào chảo, tự tay mình xào vài cái, là công đức viên mãn rồi, ngay cả việc bỏ vào dĩa cũng cần chủ tử làm.

      Tô Mạt Vi lo lắng đến việc Nguyên Tề Chi vừa tỉnh, dạ dày rất yếu, quyết định làm vài món đồ ăn , trong đó bao gồm hai món chay: đào xào đậu hũ, canh nấm rơm đậu hũ; hai món mặn: canh đậu hủ nấu cá trích, hoa sen nấu đậu hủ. (Di: món ăn ta chém ~)

      Lúc nàng bước vào phòng bếp trong sân Nguyên Tề Chi, phát người hầu chuẩn bị rất tốt mọi nguyên liệu, thầm kinh ngạc, lại thấy được khí thế của đại gia tộc rồi.

      Mặc dù phòng bếp hoành tráng như phòng bếp của Nguyên phủ, nhưng vẫn có tổng quản, đầu bếp, và hai người phụ trách tạp vụ.

      Chỉ là phòng bếp lại có nhiều người hầu hạ như vậy, làm cho Tô Mạt Vi thở dài: hình như hơi xa xỉ phải?

      Đương nhiên nàng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, Nguyên phủ có tư cách cũng có thực lực để xa xỉ.

      Có lẽ đây mới là nguyên nhân mọi người cố gắng theo đuổi quyền thế và tiền tài đúng ? Chỉ có người nắm giữ quyền thế và tiền tài, mới có thể hưởng thụ.

      Lúc ăn cơm chiều, trong lòng Tô Mạt Vi có chút khẩn trương, lo lắng đồ ăn mình làm hợp khẩu vị của Nguyên Nhị thiếu gia.

      Nguyên Tề Chi lại ăn rất ngon, hơn nữa lại rất thích vị chua chua ngọt ngọt của món đào xào đậu hũ, cả dĩa được dọn sạch .

      Tô Mạt Vi yên tâm, cũng bắt đầu động đũa.

      Sau khi ăn xong, Nguyên Tề Chi được tô Mạt Vi tự mình hầu hạ dùng nước trà súc miệng, ngẩng đầu nhìn nàng lặng lẽ nhàng thở ra, giống như vừa hoàn thành việc trọng đại, khóe miệng nhếch lên, lại gần tai nàng hạ giọng : " ra, thứ ta muốn nhất chính là ăn đậu hũ, đậu hũ của Tô Mạt Vi."
      tart_trung, linhdiep17Nguyên Nguyễn thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 4.1

      Thứ ta muốn nhất chính là đậu hũ, là đậu hũ của Tô Mạt Vi.

      Đậu hũ của Tô Mạt Vi, đậu hũ của Tô Mạt Vi.....

      Đậu hũ của Tô Mạt Vi.......

      Tô Mạt Vi vùi mình vào trong thùng tắm, mặt đỏ bừng, ngay cả thân thể cũng nóng rang lên.

      Bên tai nàng vẫn quanh quẩn nhưng lời mà Nguyên Tề Chi sau khi ăn xong, nhịn được miên man suy nghĩ, nghĩ đến đêm trước khi vào Nguyên phủ, mẹ vụng trộm dạy cho nàng biết chuyện nam nữ, xấu hổ tới mức biết nên làm gì.

      Nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Nguyên Tề Chi còn tưởng rằng là người đứng đắn, bảo thủ, ngờ. . . . . .

      Quả nhiên đám con cháu quý tộc phải là thứ tốt!

      Tô Mạt Vi lén nhắc nhắc lại trong lòng, biết lúc trước Nguyên Nhị thiếu gia có bao nhiêu người rồi? Dám đùa giỡn con như vậy!

      Cái gì mà "Muốn đậu hũ của Tô Mạt Vi nhất" chứ hả? Nghĩ lại khiến cho người ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

      Đến bây giờ, nàng mới ý thức được, nàng lập gia đình, về sau phải sống cả đời với người đàn ông này, cũng bị người đàn ông này như vậy như vậy. . . . .

      A a a!

      Đêm nay nàng phải làm thế nào?

      Nàng rất sợ!

      Nguyên Tề Chi cao như vậy, cường tráng như vậy. . . . . có thể đè chết nàng ? Có phải là rất đau hay ? (Di: đầu óc ta rất ‘’chong xoáng’’ >”<)

      Trước kia từng nghe nhóm tỷ muội hàng xóm tán gẫu chuyện khuê phòng, các nàng lần đầu tiên của phụ nữ đều rất đau. . . . . .

      Tô Mạt Vi tắm rửa nửa ngày, đến khi nước trong thùng cũng trở nên lạnh, nàng mới chậm rãi đứng dậy.

      May mắn bây giờ là mùa hè nóng bức, cần phải phải lo lắng bị cảm lạnh.

      Nàng mặc bộ quần áo mỏng bằng vải bông, xấu hổ vào phòng ngủ của Nguyên Tề Chi, ngơ ngác trong chốc lát, mới bò lên chiếc giường hoa màu đen bằng đàn hương được khắc gỗ, kéo tấm chăn mỏng như cánh ve trùm lên đầu, cố gắng làm đà điểu.

      Sau khi Nguyên Tề Chi ra khỏi thư phòng, tắm rửa qua loa, bước vào phòng ngủ phát khuôn mặt nhắn hồng hồng của ‘’Đậu hũ Tây Thi’’ Tô gia ngủ vùi.

      Bởi vì thời tiết nóng bức nên khi ngủ Tô Mạt Vi cũng thèm làm đà điểu nữa, đá văng tấm chăn mỏng, khuôn mặt nhắn quay ra ngoài, nằm nghiêng ngủ, hai cánh tay tinh tế trắng noãn khoanh trước ngực, hai chân co lại, giống như đứa cảm giác an toàn.

      Nguyên Tề Chi chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, ngón tay khẽ vuốt hai má trơn mềm như đậu hũ của nàng, giọng kêu: "Mạt Vi? Mạt Vi?"

      Tô Mạt Vi ngủ được được ngon lắm, cảm giác được mặt hơi ngứa, miệng lẩm bẩm chút, giơ tay lên hất , bàn tay bé đánh vào cánh tay rắn chắc của Nguyên Tề Chi, sau đó lại mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.

      Từ tướng ngủ của Tô Mạt Vi rất ngoan, dễ dàng tiến vào mộng đẹp, hơn nữa dễ tỉnh lại, càng có tật xấu lạ giường, tới chỗ nào cũng có thể ngủ ngon. Tô đại nương như thế nghĩa là nàng rất rộng rãi, có phúc khí, để chính mình chịu khổ.

      Nhìn ngủ say, ánh mắt của Nguyên Tề Chi càng ngày càng cháy bỏng.

      Mội mười sáu tuổi, là tuổi đẹp nhất của người con , như nụ hoa mới nở, như nhụy hoa non mềm lay động, cần trang điểm, cũng làm lay động lòng người.

      Huống chi Tô Mạt Vi gặp may mắn, có lẽ thuở uống nhiều sữa đậu nành, ăn nhiều đậu hũ, da thịt trắng noãn như ngọc, hề có chút tỳ vết nào, dáng người cũng yểu điệu, duyên dáng vô cùng.

      Khi nàng dùng tay khoanh trước ngực, bộ ngực sữa như núi non phập phồng hề được che đậy ra trước mặt Nguyên Tề Chi.

      Bởi vì thời tiết nóng bức, Tô Mạt Vi tắm rửa xong mặc áo ngực, chỉ mặc bộ quần áo bằng vải bông mỏng bên trong. Sau khi nàng ngủ, dây buộc áo bị nới lỏng, từ bên trong vạt áo rộng mở, phần cao ngất tròn tròn như khiêu khích lúc lúc , làm cho cổ họng Nguyên Tề Chi phát khô.

      Nguyên Tề Chi cúi người, ghé sát tai nàng khẽ gọi hai tiếng: "Mạt Vi? Vi Vi?"

      Lần này Tô Mạt Vi cũng chẳng thèm động, vẫn ngủ say như cũ, khuôn mặt lặng yên.

      Nguyên Tề Chi buông màn che xuống, quay lại giường, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Tô Mạt Vi, cúi đầu nhìn dung nhan nàng khi ngủ.

      Ngón tay của vô thức quấn lên mái tóc đen nhánh của nàng, cảm giác được lòng của mình bị bé đột nhiên bước nào này làm cho dây dưa .

      Từ đến lớn, bên cạnh chưa từng thiếu người xinh đẹp, nhưng lại luôn luôn thờ ơ với các nàng, có chút hứng thú nào với các nàng ấy.

      vẫn cho là, phụ nữ liên quan đến thế giới của , các nàng hiểu được đam mê, lý tưởng, theo đuổi của , có kiên nhẫn chuyện với những người chỉ biết tô son trét phấn này.

      Trong ấn tượng của , phụ nữ là loại sinh vật phiền toái lại yếu ớt, thiếu học thức, ánh mắt thiển cận, luôn thích lải nhải, quản đông quản tây, như ý là khóc hai nháo ba thắt cổ.

      Tuy rằng hơi bất kính... nhưng cảm thấy ngay cả mẹ của cũng y như vậy.

      Nhưng vì sao cảm giác đối với Tô Mạt Vi lại khác?

      Đây chỉ là xuất thân từ tầng lớp bình dân, đột nhiên tiến vào nhà giàu ở, tuy rằng cẩn thận nhưng chậm chạp, tuy rằng lo sợ nghi ngờ bất an nhưng rất biết cách xử . Nàng được dạy dỗ rất tốt, thậm chí còn hơn rất nhiều thiên kim đại tiểu thư của nhà quan lại.

      Quan trọng hơn là, nàng xuất ngay lúc cần nhất, làm cho cảm thấy an bình thoải mái, giống như con thuyền mỏi mệt lưu lạc bên ngoài lâu trở về bến cảng thuộc về mình, làm cho đầu óc căng thẳng của được .

      Bây giờ chỉ muốn ôm nàng vào lòng ngực của mình, hôn nàng, vuốt ve nàng, cùng nàng giao hợp, liều chết triền miên. . . . . . (Di: *run*)
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 4.2

      khi xác nhận tâm tư của mình, ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Tề Chi lại thêm vài phần quyết tâm.

      hổ danh là thiếu tướng quân chém giết nương tay, mạnh mẽ vang dội chiến trường, nghĩ là làm. Đầu tiên cởi quần áo người mình, ném xuống giường, sau đó lại cởi bộ quần áo người Tô Mạt Vi.

      Ngọc thể cùng hai đồi núi nho nằm giường, lung linh trong ánh đèn, đúng là như châu như ngọc, đẹp sao tả xiết.

      Hô hấp của Nguyên Tề Chi càng ngày càng nặng nề.

      đè lên người của Tô Mạt Vi, dùng cánh tay chống đỡ thân thể của chính mình, cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, sau đó là đôi mi thanh tú, chiếc mũi cao, phiến môi, chiếc cằm xinh, chiếc cổ duyên dáng, làn xương quai xanh, từ từ xuống phía dưới.... .....

      ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai má Tô Mạt Vi ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài ngừng rung động, đôi môi mím chặt lại, chiếc cằm hơi nâng lên, ràng là tỉnh mà còn giả bộ ngủ.

      Biết nàng thẹn thùng, Nguyên Tề Chi cũng vạch trần, chỉ nhàng vuốt ve làn da trắng như tuyết, cảm thấy vô cùng tốt, giống như trứng gà vừa bóc vỏ, bóng loáng mềm mại lại rất co dãn, làm cho rất thích nỡ buông tay.

      Tô Mạt Vi xấu hổ, quơ tay lung tung giường tìm cái gối đỏ sẫm che mặt mình, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, lo sợ rằng mình rên rỉ thành tiếng, Nguyên Tề Chi nghĩ nàng rất dâm loạn.......

      Nhìn dưới thân mình biến thành người phụ nữ, nhìn nàng nhíu đôi lông mày nhắn, nước mắt rơi như mưa, trong lòng Nguyên Tề Chi có cảm giác thỏa mãn, giống như lần đầu tiên ra chiến trường đánh thắng trận lớn vậy... từng lỗ chân lông người được nở rộng, làm cho người ta cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất thế gian cũng chỉ là như vậy.

      Nguyên Tề Chi chưa bao giờ ngờ được chính mình cũng mê muội ở giường.

      Có lẽ là mê muội người phụ nữ này chăng?

      ôm nàng chặt, muốn khoái cảm này kéo dài vô hạn, nhưng đánh giá cao nhẫn nại của mình, cũng như đánh giá thấp sức hấp dẫn của người phụ nữ dưới thân mình, chưa đến khắc đồng hồ nhịn được gầm tiếng, chất dịch trắng nóng rực rót vào sâu bên trong nụ hoa làm hồn xiêu phách lạc. (Di: 1 khắc =15p, cảnh H ko hoành tráng lúm há '.' )

      lâu sau, khi khoái cảm chậm rãi tản , Nguyên Tề Chi thở dài, có chút chán nản nằm người Tô Mạt Vi, chạm trán mình vào trán nàng, giọng hơi khàn khàn : "Xin lỗi, lần sau ta cố gắng lâu hơn chút."

      Đối với , chuyện phòng the tuyệt vời lại nhanh kết thúc khi chưa uống xong chum trà, nhanh chóng tước vũ khí nhận thua, thể làm cho người phụ nữ của mình lên đến cao trào, quả thực là vô cùng nhục nhã!

      Người mà đối với chuyện mây mưa để ở trong lòng như Nguyên Tề Chi thường biết, lần đầu tiên của người đàn ông bình thường rất nhanh đầu hàng, cho dù là có khả năng trời cho, lần đầu tiên thường thường cũng nhanh hạ vũ khí. Huống chi còn hôn mê tháng, chỉ bằng chút thức ăn duy trì thể lực, lần này có thể kiên trì gần khắc đồng hồ, là rất giỏi.

      Nguyên Tề Chi mỉm cười, cảm nghĩ đến người phụ nữ săn sóc an ủi mình, vuốt ve gương mặt của nàng, "Yên tâm, sau này nhất định ta thỏa mãn nàng. Phu quân của nàng là hùng nơi sa trường, giường cũng phải người vô tích ."

      Mặt Tô Mạt Vi càng lúc càng trắng bệch, miễn cưỡng cười cái, trong lòng ai oán: ta còn ước gì ngươi là người vô tích !

      Nàng chứa được phải cố hết sức rồi, nếu đánh trận lâu dài, nàng "chết trận" giường chứ?

      Hu hu hu. . . . . . Tô Mạt Vi tội nghiệp nhắm hai mắt lại, vì tương lai sau này của mình ai oán thôi.

      Hòa An và Hòa Trữ đều là người Nguyên phủ, mẹ của họ cũng là người hầu trong phủ. Đương gia chủ mẫu Trịnh thị sắp xếp các nàng đến phòng Nhị thiếu gia trong phòng làm nha hoàn, nghĩa là ngầm đồng ý cho các nàng làm đại nha hoàn thông phòng của Nhị thiếu gia.

      Chỉ tiếc Nhị thiếu gia hàng năm đều ở lại tiền tuyến đánh giặc, năm này tháng nọ trở về nhà, thỉnh thoảng trở về chuyến cũng rất vội vàng, lại có hứng thú với chuyện mây mưa.

      Lần này Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, sớm chọn người xung hỉ là vị hôn thê Viên Lệ Hoa của , chỉ tiếc Viên gia muốn, lo lắng nữ nhi vừa vào cửa thành quả phụ; sau đó lại chuẩn bị sắp xếp cho Hòa An và Hòa Trữ làm người xung hỉ, đáng tiếc Trịnh thị gặp vị kia đạo sĩ đường, bát tự của Hòa An và Hòa Trữ hợp với Nhị thiếu gia, tuy rằng xấu, nhưng cũng đạt được hiệu quả.

      Cuối cùng, người may mắn lại là nương nhà dân thường bán đậu hũ Tô Mạt Vi, khiến cho nàng bước lên trời, quạ đen biến thành phượng hoàng, rước lấy đủ loại hâm mộ, ganh tỵ và hận thù của các nương khác.

      Nguyên phủ là gia đình gì chứ? tới việc là chính thê tôn quý, cho dù chỉ làm tiểu thiếp, cũng đủ khiến cho nhà mẹ đẻ trở thành " người làm quan, cả họ được nhờ" .

      Phú quý từ trời rơi xuống, ai mà muốn chứ. Tô Mạt Vi cố nén đau ở thân dưới, định đứng lên hầu hạ Nguyên Tề Chi.

      Nguyên Tề Chi vươn tay đè nàng xuống, khóe miệng nhếch lên, cười như cười : "Ta thấy, sau này chưa biết là ai hầu hạ ai."

      Tô Mạt Vi bĩu môi, gắt giọng: "Ai bảo lúc nãy chàng dùng sức như vậy, người ta đau quá. . . . . .”

      Nguyên Tề Chi thấy bộ dạng trẻ con của nàng, nhịn được cúi đầu hôn cái, trêu chọc: "Yếu ớt."

      " phải!"

      Nguyên Tề Chi cười : "Vi phu lại yếu ớt ấy của nàng."

      Trong lòng Tô Mạt Vi thấy ngọt ngào, sóng mắt như nước trừng mắt nhìn .

      Nguyên Tề Chi cũng mệt mỏi rồi, nhanh chóng lau sơ cho hai người, lấy mảnh gấm trắng dưới người Tô Mạt Vi cất xong, đem chậu nước để bên ngoài giường, quay về giường ôm Tô Mạt Vi chìm vào cõi mộng .

      Bởi vì phần thân dưới khó chịu và tâm trạng kích động cho nên Tô Mạt Vi thể ngủ được.

      Dưới ánh trăng, nàng lặng lẽ đánh giá khuôn mặt tuấn củaNguyên Tề Chi, nhịn được dùng ngón tay vuốt ve, nhàng hỏi: "Nguyên Tề Chi, chàng là phu quân của ta đúng ?"
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 5.1

      Ngày thứ ba sau khi Tô Mạt Vi vào Nguyên phủ, vừa vặn là đầu tháng sáu, chỉ là ngày nàng về nhà mẹ đẻ, mà còn là sinh nhật của nàng.

      Sáng sớm, Tô Mạt Vi nhận được rất nhiều lễ vật.

      Trong đó có chuông vàng, chuông bạc, trâm vàng, trâm bạc, vòng tay vàng, vòng tay bạc, bông tai vàng, bông tai bạc, đều là do thợ thủ công khóe léo làm ra do Thái phu nhân tặng.

      Của mẹ chồng Trịnh thị phu nhân là tượng bạch ngọc Tống Tử Quan , ý nghĩa trong đó cần cũng biết.

      Theo lý thuyết, chính thê chưa sinh được con trai tiểu thiếp, bọn nha hoàn thông phòng cũng cho phép sinh con, nhưng tình huống của Nguyên Tề Chi khá đặc biệt, nhiều năm chinh chiến bên ngoài, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, giống như lần này thiếu chút nữa thể tỉnh lại, Trịnh thị phu nhân rất sợ, bà thể ngăn con trai trở lại chiến trường, đành phải chờ đợi con trai có thể nhanh chóng lưu lại vài huyết mạch, bởi vậy hề so đo việc cháu trai do ai sinh ra, chỉ cần có thể sinh ra được là tốt.

      Huống chi, Tô Mạt Vi có công xung hỉ, bát tự lại rất xứng với Nguyên Tề Chi, có tướng "Vượng phu", để nàng sinh trưởng tử cho Nguyên Tề Chi, Trịnh thị có thể chấp nhận.

      Ba vị di nương của Nguyên Bắc Cố tặng Tô Mạt Vi vài bộ đồ thêu thủ công, bao gồm áo khoác ngoài nhũ đỏ bạc mỏng như cánh ve, áo tơ lụa trắng màu phấn và váy đỏ màu ráng chiều, đều là những thứ có thể mặc ngày hè. Xem ra ba người bàn bạc rất tốt, vừa vặn phối hợp thành bộ, Tô Mạt Vi mặc về nhà mẹ đẻ có thể xem như là "Áo gấm về nhà" .

      Nguyên Nghi Chi tặng Tô Mạt Vi túi gấm thêu hình uyên ương tự tay làm, là nhị ca cái, Tô Mạt Vi cái, hai người đường đường chính chính trở thành đôi uyên ương.

      Lễ vật của đại tẩu Vân Thanh La càng đặc biệt hơn, ngoại trừ đôi bông tai màu xanh ngọc gắn trân châu và cặp trâm cài cùng bộ, còn có bản "Vi phụ chi đạo" do Vân Thanh La tự viết. (Di: Vi phụ chi đạo nghĩa là cách làm phụ nữ có chồng)

      Quyển sách này, vốn là do mẹ của Vân Thanh La viết cho nàng trước khi bệnh mà chết, còn do Vân Thanh La tự tay thêm thắt những kinh nghiệm cá nhân của mình. Đối với Tô Mạt Vi mà , chỉ sợ đây mới là món quà sinh nhật trân quý nhất, quan trọng nhất là Vân Thanh La đối xử rất tốt và lòng.

      Dù sao, nương nhà bình dân bỗng nhiên bước vào nhà giàu có, quả có rất nhiều điều cần học tập và chú ý.

      Nguyên Tề Chi mặt dày đòi Tô Mạt Vi chia nửa tô mỳ trường thọ.

      Mỳ trường thọ chỉ có sợi suy nhất, ăn từ đầu đến cuối, thể để gãy ở giữa, bằng bị coi là điềm xấu.

      Mỳ trường thọ của Tô Mạt Vi được làm rất dài, đựng đầy tô to. Lúc này, Tô Mạt Vi ăn đầu này, Nguyên Tề Chi ăn đầu kia.

      Tô Mạt Vi gì, lần đầu tiên nàng gặp trường hợp này. Nhưng nàng vẫn nhớ giáo huấn "Xuất giá tòng phu" của Nguyên Tề Chi, đành phải mặc cho ăn mì trường thọ của mình.

      Hai người ăn lúc xong, may mắn trong lúc ăn bị gãy, đoạn cuối cùng môi chạm môi, thậm chí Nguyên Tề Chi còn nghiêng mặt vươn đầu lưỡi, cướp thức ăn trong miệng Tô Mạt Vi.

      Tô Mạt Vi mặt đỏ tai hồng, cuối cùng nhịn được hung hăng đẩy ra.

      Nguyên Tề Chi cười cười sờ sờ mái tóc của nàng, : "Đầu tháng chín, ta cũng mời nàng ăn mì trường thọ của ta."

      Khi con về lại mặt, long trọng hay đơn giản, đều nhìn vào tâm ý của con rể.

      Lễ cho Tô Mạt Vi lại mặt là do Nguyên Tề Chi chuẩn bị, chỉ có chiếc hộp thước vuông vắn màu son khắc Hỉ Thước đậu cành hoa, còn có giỏ bằng trúc đựng trái cây do phòng bếp nhà mình làm.

      Lấy tiêu chuẩn của Nguyên phủ mà , thoạt nhìn, phần đáp lễ này này có hơi ít, thậm chí có thể là quá đơn giản.

      Hỉ Liên lén lầu bầu với Tô Mạt Vi, lúc trước khi đại thiếu phu nhân về nhà lại mặt, đại thiếu gia chuẩn bị lễ lại mặt nhiều tới mức phải dùng xe ngựa chở qua, lễ vật vô số kể.

      Tô Mạt Vi so đo chuyện này, Vân Thanh La là con dâu trưởng tôn quý, nàng chỉ là tiểu thiếp xung hỉ, địa vị khác nhau trời vực, thể nào so sánh được. Nàng chỉ mong có thể nhìn thấy cha mẹ và đệ đệ sớm chút, xem họ có mạnh khỏe hay , đồng thời cũng muốn tự mình báo tiếng bình an, để cho họ cần lo lắng cho mình.

      Bởi vì thân phận tiểu thiếp của Tô Mạt Vi, thậm chí Tô lão cha và Tô đại nương được nhận thân thích với Nguyên Tề Chi, càng có chuyện xưng là nhạc phụ nhạc mẫu, thường những tình huống như Tô Mạt Vi, trượng phu phải theo lại mặt.

      Tô Mạt Vi mặc xiêm y ba vị di nương đưa cho nàng, mang trang sức mà Thái phu nhân và đại thiếu phu nhân tặng, mang theo túi gấm Nguyên Nghi Chi tặng, cùng nha hoàn bên người là Hỉ Đào, Hỉ Liên ra cửa chờ chiếc xe ngựa . Xe ngựa chạy chậm rì rì, ra khỏi cửa lớn, ngoài ý muốn nàng thấy được Nguyên Tề Chi cưỡi con xích thố, cùng với hai vị tùy tùng cưỡi hắc mã, bộ dáng ba người giống như định ra ngoài.

      Con ngựa cao to hợp với vị thiếu tướng quân ngang tàng dũng, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta phải sáng mắt.

      Hỉ Liên vui mừng giọng kêu lên: "Di nương, là Nhị thiếu gia!"

      Tô Mạt Vi dám tin, nàng vén rèm cửa sổ lên, hỏi: "Phu quân đại nhân? Ngài làm gì thế?"

      Ngựa của Nguyên Tề Chi chồm lên, trung cười vang, "Tất nhiên là cùng nàng về nhà mẹ đẻ."

      Tô Mạt Vi dám tin, nàng nghĩ rằng mình nghe lầm, chẳng lẽ vì hy vọng xa vời đó mà mình nghe lầm sao?

      Nàng lấy tay che miệng lại, nước mắt sắp tràn xuống.

      Hỉ Đào, Hỉ Liên cũng dám tin, cũng vui mừng quá đỗi. Hỉ Đào : "Di nương, Nhị thiếu gia rất thương người đó!"

      Hỉ Liên gật đầu liên tục, có chút hâm mộ, "Đúng vậy, đúng vậy."

      Nhị thiếu gia cùng di nương về nhà mẹ đẻ, rất có thể diện!

      Trước kia Nhị thiếu gia màng đến các nương, càng có chuyện đích thân đưa tiểu thiếp về nhà mẹ đẻ nhà thăm bố mẹ .

      Chủ tử của các nàng thường ngày xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng hiền thục, xem ra Nhị thiếu gia cũng quỳ gối trước váy nàng rồi.

      là quá tốt.

      Người đầu tiên đón bọn họ ở trước cửa Tô gia là đệ đệ Tô Mạt Vân vừa tròn năm tuổi của Tô Mạt Vi.

      Tên tiểu tử mày rậm mắt to kia bởi vì tỷ tỷ xuất giá từng khóc rống suốt ngày, vẫn ngóng trông tỷ tỷ sớm quay về nhà. Nghe hôm nay tỷ tỷ lại mặt, sáng sớm bò xuống giường chạy ra cửa lớn chờ đợi.

      Lần đầu tiên tên tiểu tử kia nhìn thấy ngựa quý của Nguyên Tề Chi, trước kia nhiều lắm nó chỉ thấy qua vài con lừa kéo hàng nhà bình dân, ngay cả đám ngựa gầy ốm xấu xí cũng chưa gặp qua, hôm nay lại được nhìn thấy, mở rộng tầm mắt.

      Con xích thố này vốn phải của Nguyên Tề Chi, trước kia cưỡi con ngựa quý bốn vó trắng như tuyết, toàn thân đen thùi đúng kiểu "Mây đen đạp tuyết", nhưng sau đó bị chết trận nơi sa trường. Xích thố này là do Nguyên Tề Chi lựa chọn để thay công cụ bộ sau khi trở về Nguyên phủ, cũng phải là ngựa hãn huyết hiếm thấy, nhưng cũng được xem là ngựa quý, uy phong thần tuấn phi thường.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 5.2

      Tô Mạt Vân vừa nhìn thấy thích và ngưỡng mộ, thân thể nho trốn phía sau cửa, chỉ ló chiếc đầu ra ngoài, nhìn xung quanh.

      Xe ngựa của Tô Mạt Vi tới, dừng trước cửa lớn, tiểu tử kia nhìn thấy tỷ tỷ bước từ xe ngựa xuống, lập tức nhào tới, hô to: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"

      Tô Mạt Vi vui vẻ ra mặt, hốc mắt ửng đỏ, nàng xoay người ôm đệ đệ, hỏi: "Vân nhi, có nhớ tỷ tỷ ?"

      "Đương nhiên là nhớ rồi, cha và mẹ cũng nhớ nữa! Đệ còn nhìn thấy mẹ len lén khóc đó!" Tô Mạt Vân dụi vào người tỷ tỷ làm nũng.

      Tô Mạt Vi cảm thấy đau lòng, nước mắt tràn mi, định gì đó, lại cảm thấy trong tay chợt trống , ra Nguyên Tề Chi xuống ngựa bế Tô Mạt Vân lên rồi.

      Tô Mạt Vân đột nhiên cao lên, sợ tới mức thét lên.

      Nguyên Tề Chi cười ha hả, đặt nó ngồi lên vai trái của mình, "Đệ chính là Tô Mạt Vân? Lần đầu gặp mặt, ta là tỷ phu Nguyên Tề Chi của đệ."

      Tô Mạt Vân vốn bị người xa lạ ôm lấy gào to, lúc này lại im lặng tò mò cúi đầu đánh giá người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn, hỏi: "Ngươi là tỷ phu của ta? Là cái tên Nhị thiếu gia thối tha của Nguyên phủ?"

      Tô Mạt Vi hơi hoảng, giọng quát: " bậy bạ gì đấy!"

      Nguyên Tề Chi lại cười, rất là thích tên tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh này.

      "Đúng, ta là của tỷ phu của đệ, cũng là Nhị thiếu gia của Nguyên phủ, nhưng phải tên thối tha."

      Tô Mạt Vi bị tỷ tỷ trừng mắt, cũng có chút thẹn thùng, dám tác quái, ngoan ngoãn kêu tiếng"Tỷ phu", lại : "Phụ thân huynh tới, sao huynh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy?"

      " hoan nghênh phải ?"

      "Nếu huynh khi dễ tỷ tỷ, đối xử tốt với tỷ tỷ hoan nghênh." Tiểu tử kia nghĩ nghĩ chút mới trả lời.

      Nguyên Tề Chi nháy mắt mấy cái với Tô Mạt Vi, : "Tiểu tử ngoan, biết thương tỷ tỷ, đệ đệ này ta nhận."

      Tô Mạt Vi nhịn được mỉm cười .

      Lúc này nghe được tiếng , Tô lão cha cùng Tô đại nương cũng ra đón.

      Nhìn thấy Nguyên Tề Chi tự mình đến, Tô lão cha mừng rỡ lại câu nệ, ấp úng hai câu "Nên vào trong phòng ngồi, nhanh vào trong phòng ngồi" , cũng biết nên gì cho phải.

      Tô đại nương lại thản nhiên, có thụ sủng nhược kinh, chỉ là trong ánh mắt lúc này cũng mơ hồ thoáng ý cười, hiển nhiên đối với việc Nguyên Tề Chi đưa con về lại mặt rất hài lòng.

      Việc làm mai thời đó lưu hành câu "Nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thú phụ" , ý là hi vọng con có thể gả vào nhà tốt chút, có thể hưởng thanh phúc, cần chịu khổ vất vả; cưới được người con dâu nhà nghèo chút, dễ dàng ở chung, bị con dâu khi dễ.

      Nhưng mà, gả rất cao cũng chưa hẳn là phúc, giống như Tô Mạt Vi vậy, nhìn như bước lên trời, nhưng nếu nàng ở Nguyên phủ bị hành hạ, nhà mẹ đẻ cũng thể thay nàng đòi lại công bằng, ngẫm lại cũng rất đáng thương .

      Từ những câu , làm mai chú ý "Môn đăng hộ đối" vẫn là hơn.

      Tô gia ba đời độc đinh, cũng chẳng còn thân thích gần gũi, hôm nay con lại mặt, cho rằng Nguyên gia Nhị thiếu gia chưa chắc cùng , nên ngay cả hàng xóm cũng mời đến tiếp khách, chỉ định cùng con ăn bữa cơm đoàn viên là tốt rồi.

      tại Nguyên Tề Chi cũng đến đây, Tô đại nương liền bảo Tô lão cha mời hàng xóm biết ăn đến tiếp khách uống rượu, còn mình kéo con vào phòng trong.

      Hỉ Đào, Hỉ Liên đưa lễ vật vào phía trong, sau đó nhàng lui ra ngoài, ra gian phòng làm đậu hũ để tìm hiểu.

      Hai mẹ con lẳng lặng ngồi đối diện trong chốc lát, Tô Mạt Vi bị ánh mắt của mẹ làm cho da đầu run lên, đành phải nhàng kêu: "Mẹ?"

      Tô đại nương ừ tiếng, ngồi sát bên người Tô Mạt Vi, sờ sờ đầu nàng, : "Thoạt nhìn cũng tệ lắm."

      Tô Mạt Vi gật gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay con còn nhận được rất nhiều quà sinh nhật. Toàn thân con, bộ trâm đầu, bộ đồ mặc người , túi gấm bên hông, đều là lễ vật cả!"

      Tô đại nương đánh giá chút, biết là nghĩ gì, chỉ bảo Tô Mạt Vi lấy lễ vật con rể tặng ra.

      Tô Mạt Vi cảm thấy kỳ lạ, mẹ phải là người thấy tiền sáng mắt, cũng phải là người tham lam phú quý, tại sao lại muốn xem lễ vật gấp như vậy?

      Tuy nhiên, nàng vẫn ngoan ngoãn đem lễ vật để giường, mở từng cái ra.

      Cái mở ra đầu tiên là hộp gỗ màu son rất , Tô Mạt Vi cũng tò mò biết bên trong có cái gì, biết cái gì mà phải cần dùng cái hộp để đựng?

      Mở hộp ra, trong hộp là tấm vải trắng, ở giữa nỗi bật phần đỏ rực.

      "Hả? Cái này là gì thế?" Tô Mạt Vi vừa thốt ra, đột nhiên ý thức được đây là lạc hồng đêm đầu tiên, quýnh lên, có chút buồn bực, vội vàng đậy hộp lại, mặt đỏ bừng.

      Đây là cái gì thế chứ! Sao có thể lấy làm lễ vật. . . . . . biết xấu hổ!

      Tô đại nương lấy cái hộp, mở ra nhìn nhìn, ánh mắt phức tạp, nhìn lạc hồng lên giữa mảnh vải trắng, trong mắt lên thống khổ.

      "Mẹ?" Tô Mạt Vi lo lắng nhìn Tô đại nương, khẽ đẩy cánh tay của bà.

      Tô đại nương lấy lại tinh thần, cười cười, "Đứa như con xuất giá vội vàng, mẹ kịp dạy con tốt, đây là tấm vải lại mặt, là nhà chồng con xác nhận việc tân nương là người trong trắng, chính thức chấp nhận con vào cửa, khi lại mặt đưa lại cho nhà xem, mong cha mẹ yên tâm."

      Tô Mạt Vi vừa tức lại vừa lúng túng, ấp úng sau lúc lâu, mới nhịn được : "Rốt cuộc là sao, xem phụ nữ là người mà. Nếu như có lạc hồng sao?"

      "Vậy chết." Tô đại nương lạnh lùng .

      Tô Mạt Vi ngẩn ra, bị mẹ dọa sợ.

      Tô đại nương sờ sờ đầu khuê nữ nhà mình, "Nếu may mắn bị trả về nhà mẹ đẻ, nhưng cho dù trở về nhà mẹ đẻ cũng chưa chắc sống được. Xã hội này, từ trước đến nay đối xử với phụ nữ rất hà khắc."

      Tô Mạt Vi nhớ tới thân phận tiểu thiếp của mình, chỉ sợ là về sau cũng gặp nhiều gian nan, cảm thấy buồn bã.

      Tô Mạt Vi sang chuyện khác, vội vàng mở cái túi khác ra, bên trong là ba bộ quần áo, bộ nam trang bằng gấm màu thạch , bộ nữ trang bằng gấm màu xanh ngọc thêu mây, bộ vải bông của trẻ con màu đỏ thẫm, chắc chắn là cho cha mẹ và đệ đệ của Tô Mạt Vân. (Di: ta edit khúc làm gì có phần lày >”< ở đâu đẻ ra 3 bộ quần áo vậy bà tác giả kia >”<)

      Ngoại trừ mấy thứ này là rổ trái cây đem từ bên kia sang, còn gì khác.

      Tuy rằng Tô Mạt Vi hy vọng xa vời là Nguyên Tề Chi đem vàng bạc châu báu làm quà tặng, nhưng lễ vật như thế có chút ít ỏi, trong lòng có chút mất mát, nàng nhịn được ai oán với Tô đại nương: "Lúc khuê nữ nhà họ Triệu lại mặt, tốt xấu gì con rể còn dẫn theo con heo, mời hàng xóm ăn no nê đó."
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :