1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THIẾP - NHẠC NHAN (10C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 2.1

      Ngày hè nắng gắt chói chang, nhưng đêm lại ngắn, mọi người vất vả nhắm mắt lại, khi ngủ chưa kịp lật mình, trong nháy mắt, trời sắp sáng.

      Bởi vì thói quen mỗi ngày dậy sớm giúp phụ thân làm đậu hũ, nên khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào Tô Mạt Vi tỉnh dậy, nhưng người vẫn còn mơ mơ màng màng, cố gắng chớp mắt, duỗi lưng cái, tay chân chạm vào vật ấm áp, nàng hoảng sợ, tỉnh ngay lập tức.

      Nàng cố gắng mở mắt ra, ngoài ý muốn thấy đôi mắt sâu thẳm nhìn mình. Đôi mắt trong veo đối diện với đôi mắt trầm, trong nháy mắt, hai người giằng co, dây dưa.

      Rốt cục như nam nhân kia mong muốn, Tô Mạt Vi hét lên tiếng đầy kinh ngạc: "Á!"

      Nam nhân kia chớp chớp đôi mắt, tầm mắt lướt qua khuôn mặt nhắn trượt xuống phía dưới, lướt qua chiếc gáy xinh xắn, phần xương quai xanh, rồi lại hướng xuống, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, cổ họng có chút khô.

      Mà Tô Mạt Vi, bởi vì quá mức kinh ngạc, hai tay đặt tại lồng ngực trần trụi của nam nhân, thân thể ngọc ngà với những đường cong lả lướt nằm sấp thân thể nam nhân kia, lúc này nàng khẽ ngẩng đầu lên, vì thế phần ngực đẫy đà đung đưa trước mặt Nguyên nhị thiếu gia.

      Cùng với dáng người thon thả, chiếc eo thon mảnh khảnh, bộ ngực của nàng khi trưởng thành được xưng tụng là “Sóng cả cuộn trào’’, ngay cả áo lót trong của nàng cũng phải lớn hơn những nương cùng tuổi hai phần, hàng xóm của Tô Mạt Vi là vị tỷ tỷ lấy chồng sinh con vô cùng hâm mộ và ghen tỵ với nàng: "Cho dù là bà vú cũng chưa chắc bằng muội, tương lai nhất định khiến cho nam nhân phải chảy nước miếng."

      ra Tô Mạt Vi cảm thấy rất xấu hổ, bộ ngực lớn hơn những tỷ muội cùng tuổi, khiến nàng cảm thấy thoải mái, trước ngực luôn nặng trịch, lúc làm việc cảm thấy vướng víu.

      Tô đại nương vẫn luôn kiêu ngạo, ngực lớn mông vểnh có nghĩa là rất dễ đẻ, phải là tốt hơn nhiều những dáng người mảnh khảnh như thân trúc sao?

      Về phần vì sao Tô Mạt Vi phát dục giỏi như vậy, Tô đại nương trong sách thuốc có dạy sữa đậu nành có lợi cho đôi gò bồng đảo, đối với nữ nhân rất có ích, mà người từ làm bạn với sữa như Tô Mạt Vi có lẽ bị ảnh hưởng ít.

      Tô Mạt Vi bất tri bất giác nhìn xuống nơi nam nhân kia dừng lại, phát cảnh xuân của mình lộ hết, đột nhiên hét thêm tiếng, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng úp mặt vào chăn, kết quả lại càng tệ hơn! Dưới chăn là hai người thân thể trần truồng, mà khi nàng trùm chăn lại mới cảm giác được giữa hai chân nam nhân có cái gì nóng rực cứng rắn to lớn chọc vào chỗ kín của nàng.

      Y như rơm khô gặp lúc lửa mạnh, trong nháy mắt Tô Mạt Vi cảm thấy thân mình bị thiêu cháy toàn bộ.

      "Tô nãi nãi, có chuyện gì vậy?"

      Bốn nha hoàn trực đêm xông vào, định giải cứu Tô Mạt Vi.

      ra lúc Tô Mạt Vi thét lên tiếng đầu tiên, bọn nha hoàn tỉnh, hơn nữa nhanh chóng xoay người xuống giường, mặc quần ngoài chuẩn bị vào phòng, nhưng nếu ở phòng trong, chủ tử ra lệnh bảo vào, các nàng cũng chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.

      Nhưng khi nghe Tô Mạt Vi thét lên lần thứ hai , bốn nha hoàn nghĩ đến Nhị thiếu gia nhà mình vẫn hôn mê, trong lòng thầm kêu tốt: chẳng lẽ xung hỉ thành, ngược lại biến thành lễ tang?

      Bốn người nhìn nhau, cuối cùng rất ăn ý xông vào.

      Tô Mạt Vi xấu hổ chịu nổi, sắp khóc tới nơi, nàng thò khuôn mặt nhắn đỏ bừng từ trong chăn ra, nới với nha hoàn của mình: "Hỉ Đào, Hỉ Liên, quần áo của ta đâu?"

      Trong tay Hỉ Liên cầm quần áo hôm nay của Tô Mạt Vi, định tiến lên hầu hạ, Hòa An, Hòa Trữ xông về phía trước đẩy nàng ra, nhìn Nhị thiếu gia dựa vào đầu giường, kích động quỳ rạp bên cạnh giường, rơi nước mắt : "Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Cám ơn trời đất! Cám ơn Vương Mẫu nương nương, cám ơn Quan Bồ Tát! Nhị thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh lại!"

      Hỉ Đào, Hỉ Liên cũng quên mất chuyện phải hầu hạ Tô Mạt Vi mặc quần áo, đồng loạt quỳ xuống dập đầu : "Nhị thiếu gia vạn phúc!"

      Mạc dù vui mừng quá đỗi nhưng Hòa An cũng quên nhiệm vụ, nhanh chóng tỉnh táo lại, với Hòa Trữ: "Ngươi nhanh báo với các trưởng bối trong nhà ."

      Hòa Trữ nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này Hào An mới nhớ đến việc hầu hạ nhị thiếu gia thay quần áo, rửa mặt.

      Trong rối ren xen lẫn với vui mừng, dưới trợ giúp của Hỉ Liên, Tô Mạt Vi cũng mặc xong bộ đồ mới màu phấn hồng thêu hoa, thoát khỏi cảnh trần truồng đầy xấu hổ.

      Khi nàng mặc xiêm y, Nguyên Nhị thiếu gia Nguyên Tề Chi cũng ngồi bên cạnh giường, để cho Hòa An quỳ gối giúp mang giày.

      Tô Mạt Vi xõa tóc, chợt nhớ tới lời nhắn nhủ trước khi xuất giá của mẫu thân, nàng dâu mới phải hầu hạ trượng phu của mình mặc quần áo chỉnh tề trước mới đúng.

      Nàng nghĩ nghĩ, nhàng ho tiếng, mười ngón chụm lại đặt bên eo trái, xoay người khụy xuống :

      "Phu quân, sớm."

      Hòa An xỏ giày dừng chút, Hỉ Đào cầm áo ngoài của Nhị thiếu gia thiếu chút nữa đánh rơi, Hỉ Liên gục đầu, bả vai ngừng run lên.

      Từ sau khi mấy nha hoàn vào phòng mặt Nguyên Tề Chi vẫn đổi, lúc này cũng hơi giật giật, nhếch khóe miệng, làm như như có việc gì khẽ : "Ừ."

      Tô Mạt Vi đứng thẳng dậy, mỉm cười với Nguyên Tề Chi, hiền thục lấy chiếc áo khoác màu xanh thiên thanh bằng lụa mỏng từ tay Hỉ Đào, tự mình hầu hạ Nguyên Tề Chi mặc.

      Tuy rằng đám thiếu gia quý tộc là lũ ác ôn, nhưng vì phụ thân, mẫu thân, vì đệ đệ lanh lợi đáng của mình, Tô Mạt Vi nguyện ý "Chịu thiệt", nàng rất thức thời.

      Hòa An dẫn vào hai nha đầu bưng chậu nước, hầu hạ hai vị chủ tử rửa mặt súc miệng, sau đó lại giúp hai vị chủ tử chải đầu.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di:

      CHƯƠNG 2.2

      Trải qua đêm cùng nam nhân nhà mình "tiếp xúc thân mật’’ , dù chưa viên phòng, danh nghĩa Tô Mạt Vi cũng từ " nương" biến thành "Thiếu phụ", mái tóc dài được Hỉ Liên vấn lên, dùng chiếc kim trâm điêu khắc hình cây phật thủ, quả đào, quả lựu cài vào, ngụ ý nhiều phúc, nhiều thọ, nhiều con.

      Đại gia tộc có quy định, trang sức của chính thê, thiếp và tiểu thiếp phải khác nhau, số lượng được phép đeo cũng khác, tóc chính thê có thể đầy châu ngọc, nhưng tiểu thiếp bình thường được đeo trang sức trân quý như Phỉ Thúy, hay ngọc, chỉ có thể mang bạc, như vậy là tốt rồi .

      Ngày tiếp theo sau khi động phòng, đầu Tô Mạt Vi chỉ đeo chiếc kim trâm, hai lỗ tai cũng đeo đôi bông tai .

      Nguyên Tề Chi liếc nhìn nàng cái, mái tóc dài sóng sánh như thác tối hôm qua được búi lên, làm cho khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng lộ ra, mắt đẹp như nước, làn da sáng bóng như ngọc, trong trắng mềm mại, làm cho cảm thấy đói khát, hận thể lập tức ôm lấy gặm cái.

      Trong lúc đó Tô Mạt Vi cũng vụng trộm đánh giá nam nhân nhà mình, khi nãy hầu hạ mặc quần áo mới phát thân hình của khá cao lớn, cao hơn nàng tận cái đầu! Vai rộng, eo vuông, hai chân thon dài, còn có sức mạnh kinh người, có chỗ nào giống ‘’người sắp chết’’ đâu?

      Hơn nữa, tuy rằng mặt tên ‘’thiếu gia quý tộc tàn ác’’ này chút thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan vô cùng tốt, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, làn da ngăm bóng loáng, quả thực tìm ra chút tỳ vết nào.

      Các chủ tử đều có tâm , bọn nha hoàn rất vui sướng. Chưa tính tới hai người hầu hạ chân chính của Nguyên nhị thiếu gia vui mừng, ngay cả Hỉ Đào, Hỉ Liên cũng kìm được lòng mình, như thể đường nhặt được rương châu báu vậy. Quả nhiên là chủ tử mới của các nàng phúc lớn mạng lớn, ngay cả người mà lúc trước đẫm máu, hôn mê hơn nửa tháng như Nhị thiếu gia cũng có thể xung hỉ đến mức tỉnh lại và bình phục. Chắc chắn chủ tử được Nguyên gia xem trọng, ngay cả bản thân mình theo chủ tử chừng có thể cũng được may mắn, ví dụ như tăng thêm hai bậc trở thành nha hoàn thượng đẳng chẳng hạn!

      Khi Hỉ Đào, Hỉ Liên được phân làm nha hoàn của Tô Mạt Vi, vốn chỉ là nha hoàn tam đẳng, nếu lần này được may mắn, chắc chắn là được thăng cấp, tiền công mỗi tháng cũng theo đó mà lên.

      "Tề Chi! Tề Chi! Ôi! Bảo bối của ta, sinh mạng của ta!"

      Theo tiếng kêu vội vàng, lão thái thái đầu bạc trắng được hai nha hoàn dìu bước nhanh vào, vừa nhìn thấy Nguyên Tề chi tỉnh lại, ngồi giường cho Hòa An hầu hạ chải đầu, mắt Thái phu nhân Hà thị đỏ lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, bà run rẩy bước nhanh tới trước mặt Tề Chi, đè đứa cháu bảo bối muốn đứng dậy hành lễ xuống, : "Cháu ngoan của ta tỉnh, tỉnh! Nhìn khí sắc thấy cũng ổn rồi! Tốt! Tốt! Tốt lắm!"

      Thái phu nhân vừa vừa rơi lệ, đôi tay khô gầy ôm lấy khuôn mặt Tề Chi vuốt ve, càng nhìn càng thích.

      Nguyên Tề Chi cầm hai tay run run của Thái phu nhân, khuôn mặt chút biểu cảm rốt cục cũng mỉm cười chút, "Bà nội, cháu trai bất hiếu, làm cho người lo lắng rồi."

      Tô Mạt Vi sai Hỉ Đào, Hỉ Liên khiêng cái ghế dựa lại, sau đó quỳ gối hành lễ thỉnh Thái phu nhân ngồi xuống chuyện.

      Lúc này lão phu nhân Hà thị mới quay sang nhìn Tô Mạt Vi, bà ngồi xuống bên cạnh cháu trai, cẩn thận đánh giá, gật đầu : "Ngươi rất có phúc, về sau phải tận tâm hầu hạ Nhị thiếu gia, nhà chúng ta bạc đãi ngươi."

      Tô Mạt Vi lại cúi người thi lễ, kính cẩn trả lời: "Tạ Thái phu nhân quan tâm. Hầu hạ phu quân là bổn phận của thiếp thân, thiếp thân nhất định tận tâm tận lực."

      Thái phu nhân càng thêm vừa lòng, mặt cũng có ý cười, bà quay đầu nhìn nhìn cháu trai tỉnh táo khoẻ mạnh, cảm thấy được an ủi, thuận tay lấy cổ tay mình chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương tượng trưng cho mười tám vị La Hán xuống, đưa cho đại nha hoàn bên cạnh để đeo cho Tô Mạt Vi.

      "Đây là Phật châu do phương trượng đại sư tự mình làm phép, bà già này đeo mười mấy năm rồi, thân thể luôn khỏe mạnh an khang. Về sau ngươi hãy đeo nó, phải nhớ cầu phúc cho phu quân của mình mỗi ngày."

      Lễ vật này có ý nghĩa giống bình thường, Tô Mạt Vi dám nhận, sau đó phát Nguyên Tề Chi nhàng gật đầu, nàng mới quỳ xuống dập đầu, dâng hai tay nhận lấy, "Thiếp thân tạ Thái phu nhân ban thưởng, cung chúc Thái phu nhân trường thọ vạn phúc."

      Thái phu nhân vỗ vỗ lưng Tề Chi, lại nhìn mặt Tô Mạt Vi, "Đứa này ta thấy rất tốt, tuy rằng xuất thân cao, nhưng lại biết đạo lý, đối với con lại có ân, sau này phải đối xử tốt với con bé, sớm có thêm nam hai nữ , giúp con bé nâng cao thân phận."

      Nguyên Tề Chi chỉ gật đầu, gì.

      Hỉ Đào, Hỉ Liên mừng rỡ, Thái phu nhân hứa rồi, chỉ cần chủ tử của các nàng có thể sinh em bé, có thể từ tiểu thiếp trở thành chủ tử chính thống!

      Địa vị của tiểu thiếp khác xa với thiếp, mặc dù so với chính thê địa vị của thiếp vẫn thấp chút, nhưng cũng được ghi vào gia phả, bất kể là con vợ cả hay con vợ lẽ, nhìn thấy thiếp cũng phải tự xưng là vãn bối, gọi tiếng"Nhị nương, tam nương", giống như "Nhị di nương, Tam di nương".

      Nhưng là thiếp, cũng phải hành lễ với các công tử tiểu thư con vợ cả. (Di: túm lại là hai bên phải chào hỏi qua lại)

      Tiểu thiếp và thiếp có tôn ti cao thấp khác nhau, chỉ cần cao hơn chút là có thể thấy được.

      Cũng khó trách Thái phu nhân đưa ra lời hứa quan trọng như thế, bởi vì trong tất cả các cháu trai, bà thương nhất đứa cháu vừa giỏi võ vừa dũng cảm Nguyên Tề Chi.

      Hà thị xuất thân từ tầng lớp quý tộc, trước khi suy sụp Hà gia cũng dựa vào quân trạng mà hưởng vinh hoa phú quý, bản thân Hà thị cũng rất thích những người cầm quân đánh giặc.

      tháng trước, tiền tuyến xảy ra trận đánh lớn, Cảnh quốc thảm bại, Nguyên Tề Chi suất lĩnh mười vạn quân tiên phong lâm bị tám mươi vạn quân chủ lực của địch vây quanh, cuối cùng toàn quân mười vạn người chỉ còn lại chưa tới tám ngàn, chết rất thê thảm.

      Nguyên Tề Chi được các tướng lĩnh bên người hộ vệ, phá vòng vây thoát ra vết thương đầy người, đẫm máu, cố gắng chống đỡ được đến nơi an toàn, kiệt sức lập tức ngã xuống đất, từ đó về sau hôn mê bất tỉnh, thuốc và châm cứu cũng vô dụng.

      Thái phu nhân nghe được tin dữ, lúc ấy đau lòng đến ngất . Sau hơn nửa tháng mà Nguyên Tề Chi vẫn chưa tỉnh, mỗi ngày Thái phu nhân đều ăn chay niệm Phật, mời đến vô số Thái y, danh y, đạo sĩ, cao tăng, phương thuốc cổ truyền cũng tìm rất nhiều, nhưng cũng thấy công hiệu.

      Thái phu nhân cũng có ý định xung hỉ trong đầu, đáng tiếc vị hôn thê của Nguyên Tề Chi đồng ý, tìm đủ các loại lý do thối tha, cuối cùng vị hôn thê kia được "ngã bệnh" như ý nguyện, ý định xung hỉ lần đầu tiên trong đầu Nguyên gia đành phải biến mất.

      Thái phu nhân rất tuyệt vọng, cho đến khi chủ mẫu Nguyên gia Trịnh thị gặp được vị đạo sĩ kia, đưa Tô Mạt Vi vào cửa để xung hỉ, Nguyên Tề Chi lại tỉnh lại, trong lòng Thái phu nhân vui mừng quá đỗi.

      Nếu phải sợ thân phận đột nhiên tăng cao làm hư Tô Mạt Vi, khiến nàng trở nên kiêu ngạo, Thái phu nhân xác lập thân phận ngay lập tức rồi!
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 2.3
      Thái phu nhân cả đời lễ Phật, luôn tin vào vận mệnh luân hồi, lúc này bà chắc chắn Tô Mạt Vi và đứa cháu quý của mình có duyên, vì thế cảm thấy rất thích Tô Mạt Vi, càng nhìn bình dân này càng thuận mắt .

      Theo sau Thái phu nhân vào trong viện của Nhị thiếu gia, là đoàn người của chủ mẫu Trịnh thị.

      So với Thái phu nhân chỉ mang theo hai đại nha hoàn vội vàng mà đến, đoàn người của Trịnh thị vừa phô trương vừa đồ sộ, ngoại trừ Trịnh thị cùng hai nha hoàn tùy thân, còn có Tôn di nương, Chu di nương cùng Mạnh di nương đúng lúc ở phòng của Trịnh thị vấn an, cùng với đại thiếu phu nhân của nhà họ Nguyên là Vân Thanh La, và đại tiểu thư của Nguyên gia là Nguyên Nghi Chi.

      Thành viên trong gia đình Tô Mạt Vi khá ít, chỉ có cha mẹ cùng đệ đệ, hôm nay vừa nhìn thấy đoàn chủ tử của Nguyên gia, thêm đoàn nô tỳ phô trương nữa, khỏi hoa mắt.

      Tất cả đều là phụ nữ, người người dung mạo xuất chúng, mặc tơ lụa thượng phẩm, khí độ bất phàm, da mịn thịt mềm, vừa thấy biết là kiểu người sống an nhàn sung sướng, khác hoàn toàn với những người dân nàng tiếp xúc từ đến giờ.

      Nàng có chút lo lắng, tim muốn nhảy vọt ra ngoài, miệng đắng lưỡi khô. Nàng thầm xiết chặt tay, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, khiến đau đớn này nhắc nhở nàng nên vì cổng lớn hay tượng vàng tượng bạc dọa cho sợ tới mức luống cuống tay chân.

      lúc nàng thầm tự trấn an mình được lỗ mãng phải bình tĩnh bàn tay ấm áp lại có vẻ hơi thô ráp cầm bàn tay bé của nàng, xiết chặt vào trong lòng.

      Tô Mạt Vi hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú góc cạnh ràng của Nguyên Nhị thiếu gia, tuy rằng nhìn nàng, khuôn mặt vẫn như cũ chút thay đổi, Tô Mạt Vi vẫn cảm nhận được chút ấm áp và bình tĩnh, cảm xúc khẩn trương cũng từ từ giảm bớt.

      Chú ý tới động tác của Nguyên Tề Chi, Trịnh thị vốn hỏi han ân cần con trai mình hơi hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn phải mỉm cười nhìn về phía Tô Mạt Vi, đánh giá nàng vài lần, thấy nàng cũng là kiểu con của vùng Giang Nam sông nước rất xinh đẹp duyên dáng, da thịt trơn mượt, dáng người yểu điệu, gương mặt thanh tú, là mới lớn.

      Trịnh thị lại quét sang Vân Thanh La cái, cảm thấy hai người có chút tương tự, đó là sức quyến rũ mê hoặc đàn ông, điều này làm cho Trịnh thị hết sức vui.

      người nào, mẫu thân nào vui nhìn thấy con trai nhà mình bị người khác mê hoặc, cho dù người phụ nữ kia là con dâu cũng được.

      Cho nên từ xưa đến nay mẹ chồng nàng dâu là oan gia.

      Cho nên, tuy rằng Tô Mạt Vi có công xung hỷ, cũng thể nào chiếm được chút tình cảm của Trịnh thị.

      Tổ tiên Trịnh thị là từ Phương Bắc chuyển đến, bản thân bà cũng là con Phương Bắc điển hình, đoan trang kín đáo, dáng người cao đầy đặn, ở trong mắt bà, con vùng sông nước Giang Nam đều có chút ngả ngớn, có sức quyến rũ mê hoặc đàn ông, khiến cho bà rất chán ghét , vậy đứa dâu cả của bà cũng thế, vất vả mới tìm được tiểu thiếp xung hỉ cho đứa con thứ cũng như vậy, làm cho bà vui.

      Trịnh thị chậm rãi thưởng thức hớp trà xong mới lạnh nhạt mở miệng với Tô Mạt Vi: "Ngươi cũng tệ, mới vừa vào cửa lập công lớn. Linh Tê, thưởng cho Tô di nương bộ trang sức."

      Mặc dù Tô Mạt Vi là thiếp, nhưng nàng vốn là người đàng hoàng, lại là ngồi kiệu dâng vào nhà, thuộc loại ‘’Quý thiếp’’, được quan phủ lập hồ sơ, thể bị người khác tùy ý mua bán, cho nên mới được thêm chữ ‘’nương’’ đằng sau.

      Quý tộc có rất nhiều luật lệ, riêng thiếp thất có 2 loại thân phận là "Quý thiếp" , "Tiện thiếp" để phân biệt. Quý thiếp chính là người giống Tô Mạt Vi, xuất thân đàng hoàng, thân thế trong sạch, thân phận tương đối quý trọng. Nếu phải là vì xung hỉ, Tô Mạt Vi cũng chưa chắc có tư cách làm ‘’Quý thiếp’’ trong nhà giàu có như Nguyên gia, với thân phận của Nguyên Tề Chi, quý thiếp bình thường cũng phải là thiên kim tiểu thư xuất thân nhà quan lại.

      Về phần tiện thiếp khỏi phải bàn, bình thường là nha hoàn, nô tỳ được thông phòng cho chủ tử rồi mới cất nhắc lên làm thiếp, bởi vì thân phận chính là nô tỳ, cho dù sinh con , cũng hơn được quý thiếp, chủ nhà muốn bán là có thể bán, còn loại người như kỹ nữ, thanh quan (Di: thanh quan ở đây là người hát ca kịch) đều thuộc về hàng ngũ tiện thiếp, có thể tùy ý mua bán, tùy ý tặng người khác.

      Nghe được lời phân phó của Trịnh thị, đại nha hoàn đứng phía sau Trịnh thị là Linh Tê nhàng lên tiếng ‘’Dạ’’ mộ tiếng, tráp đựng đồ trang sức sớm chuẩn bị ra, nhìn Tô Mạt Vi chút, sau đó giao cho nha hoàn bên người nàng là Hỉ Đào.

      Mặc dù Trịnh thị thích xuất thân và dáng người của Tô Mạt Vi nhưng ra tay cũng hào phóng, bộ trang sức này tổng cộng gồm hai mươi chín thứ, là đồ mà thiếu phụ kết hôn có thể dùng như nhẫn, vòng cổ, Kim Thiền Ngọc Diệp trâm, hoa tai, hơn nữa đều là hàng tinh xảo, vừa nhìn cũng biết phải là vật bình thường.

      Nhất là vòng cổ, bấy giờ các quý tộc lưu hành hình tượng phật, dùng vàng để tạo hình thành Quan ngồi toà sen, cầm trong tay là lọ bạch ngọc tinh xảo, tướng mạo Quan trông rất sống động, được chạm trổ khá công phu, huống chi là cả bộ hai mươi chín đồ trang sức.

      Trịnh thị ra tay hào phóng, làm cho Tô Mạt Vi có chút kinh sợ, vội vàng : "Hầu hạ phu quân là bổn phận của thiếp thân, dám nhận phần hậu lễ này."

      Trịnh thị hơi nhếch khóe miệng, rất vừa lòng biểu khiêm tốn của nàng, liền nhàng : "So với sinh mạng của con trai ta, chút đồ chơi ấy có giá trị gì? Nếu ngươi vào cửa của Nguyên gia chính là người của Nguyên gia, sau này bị những món đồ chơi này làm cho choáng váng, lộ ra là người có kiến thức hạn hẹp, bị người khác chê cười."

      Tô Mạt Vi bị giáo huấn có chút khó chịu, mặt đành phải gượng cười, nàng khom người quỳ gối cảm tạ Trịnh thị, dám nữa, mất công lại bị châm chọc thành"kiến thức hạn hẹp".

      Trịnh thị lại : "Nhị thiếu gia vừa mới tỉnh, thân mình rất yếu, ngươi nhất định phải cẩn thận hầu hạ, được qua loa. Nếu lại xảy ra chuyện hay, ta hỏi tội ngươi."

      Lòng Tô Mạt Vi vừa mới chìm xuống muốn nhảy vọt lên, trong lòng chỉ muốn : Thân thể Nhị thiếu gia liên quan gì đến ta? Nhưng miệng lại kính cẩn đáp: "Dạ"

      phải nàng dám , mà vì thân phận “Tiểu thiếp xung hỉ " đột nhiên xuất , khiến cuộc sống an ổn bị đảo lộn, ở trong mắt người khác người có thân phận bình thường như nàng được gả vào Nguyên gia giống như là quạ đen hóa phượng hoàng, là bước lên trời, là chuyện tốt mà người khác cầu cũng có, làm nàng cảm thấy thoải mái.

      Nàng cũng thương gì vị hôn phu trước nhiều lắm, nhưng nàng thích cuộc sống bình thản lại đơn giản ấm áp, thích xa hoa và quy củ, còn lắm áp lực như nơi này.

      Huống chi, từ chính thê biến thành thiếp, biến thành nửa nô tỳ, càng làm cho nàng buồn bực, trong lòng có chút oán hận.

      Bây giờ tốt hơn rồi, trong chữ “chủ tử’’ treo đầu nàng chỉ có mình Nguyên Tề Chi, nàng chỉ cần hầu hạ tốt người này là được rồi.

      Nhưng về sau sao?

      Về sau khi chính thê của Nguyên Tề Chi được cưới vào cửa, địa vị của nàng thấp hơn, chỉ phải hầu hạ nam nhân nhà mình, còn phải hầu hạ thê tử của nam nhân nhà mình. Công bằng ở đâu?

      Buổi sáng đầu tiên sau khi vào cửa, đối với Nguyên gia mà Tô Mạt Vi lập được công lớn, được ban cho rất nhiều thứ, nhưng nàng có chút vui vẻ nào.

      Đối mặt và hành lễ với nhiều chủ tử, từ xương sống tới thắt lưng và chân đều đau, rốt cục nàng cũng hiểu được lời mẫu thân "Tiểu thiếp tính là người" có ý nghĩa gì.

      Nàng cảm thấy tương lai ảm đạm, nghĩ về những ngày tháng sau này của mình, còn tưởng tưởng thêm tới lúc có con, lúc này ràng là mùa hè, lại làm cho nàng cảm thấy lạnh cả người.

      Chỉ có bàn tay to vẫn nắm tay nàng, cố chấp và kiên định giúp nàng giảm bớt chút lo lắng.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 3.1

      Chờ đoàn người thăm hỏi rời , Nguyên Tề Chi mới bắt đầu ăn bữa sáng muộn.

      mê man khá lâu, dạ dày rất yếu, cho nên đầu bếp chỉ chuẩn bị chút cháo trắng với khoai môn và quả thanh yên, có thể kích thích dạ dày, nhanh chóng khôi phục thể lực.

      Tô Mạt Vi vốn định đứng để hầu hạ Nguyên Tề Chi ăn, nhưng Nguyên Tề Chi vẫy tay muốn nàng ngồi xuống, : "Cùng nhau ăn ! Những khi có người ngoài, chỗ này của ta cần quy củ nhiều như vậy."

      Tô Mạt Vi dạ tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nguyên Tề Chi, Hỉ Liên nhanh chóng giúp nàng múc thêm chén cháo nữa, Tô Mạt Vi ăn thêm bốn viên xíu mại, hai chiếc bánh củ cải.

      Tuy rằng xíu mại và bánh củ cải đều được làm rất khéo léo, nhưng bình thường phụ nữ nhà quý tộc chỉ ăn giống như gà mổ thóc vậy, cho nên có thể Tô Mạt Vi “ăn rất tốt’’.

      Tô Mạt Vi phát chỉ có nha hoàn hầu hạ bên người nhìn lén nàng, ngay cả Nguyên Tề Chi cũng nhịn được liếc nhìn nàng cái, dường như tò mò vì sao người có thân hình tinh tế linh hoạt như nàng có khẩu vị tốt như vậy?

      Tô Mạt Vi cười xấu hổ, chậm rãi đặt thìa vào lại trong bát, nghĩ nghĩ mới lên tiếng: "Ở nhà ta luôn phải giúp phụ thân làm đậu hủ, mỗi ngày bề bộn nhiều việc, cho nên. . . . . . rất dễ đói ."

      Nàng nghĩ rằng Nguyên Tề Chi khinh thường xuất thân như nàng, ngờ cũng gật đầu, "Chúng ta ra chiến trường cũng phải ăn rất nhiều, dù chết cũng thể bị đói."

      Tô Mạt Vi sững sờ, lập tức nhịn được cười trộm.

      Có lẽ, hầu hạ vị Nhị thiếu gia này cũng quá khó?

      Ăn xong bữa sáng, buổi sáng qua nửa, cha con Tô gia vào triều sớm, khi phụ thân của Nguyên Tề Chi là Nguyên Bắc Cố và huynh trưởng Nguyên Tu Chi hạ triều về nhà, biết được tin Nguyên Tề Chi tỉnh, cũng nhanh chóng chạy tới thăm.

      Lần này là đàn ông của Nguyên gia đến hỏi thăm, Tô Mạt Vi vốn định tránh mặt, nhưng lại bị Nguyên Tề Chi nắm chặt tay, với nàng: "Đều là người nhà."

      Theo lễ nghi mà ..., thân phận thiếp thân như Tô Mạt Vi có tư cách trực tiếp gặp mặt cha chồng, chồng, nhóm em chồng, nàng phải được chính thê của Nguyên Tề Chi dẫn mới được gặp.

      Nhưng tình huống bây giờ khá đặc biệt, Nguyên Tề Chi chưa cưới chính thê, mà Tô Mạt Vi cũng phải thiếp bình thường, nàng là người xung hỉ lập được nhiều công lớn, cho nên mình gặp mặt cha chồng và đám người chồng cũng được.

      Ở trong tưởng tượng của dân chúng bình thường như Tô Mạt Vi, quan lớn đều rất uy nghiêm, là người đáng sợ, ngờ Nguyên Bắc Cố, Nguyên Tu Chi lại giống như thư sinh, lịch nhã nhặn, ngũ quan tuấn tú, nét mặt ôn hòa, lời ấm áp, làm cho nàng có cảm giác tương đối thoải mái, cũng có cảm giác áp bách cho lắm.

      Nhưng Trịnh phu lại có khí thế tương đối bức người.

      Tô Mạt Vi có chút cảm khái, quả nhiên là quyền thế thực , ra người có tài đều tương đối khiêm tốn, chỉ có dựa vào bọn họ mới có thể là cáo mượn oai hùm, phô trương thanh thế, giống như mẹ chồng của nàng Trịnh phu nhân. . . . . . Tô Mạt Vi cảm thấy chột dạ vì ý nghĩa bất kinh trong đầu mình.

      Được gặp gỡ toàn bộ đàn ông của Nguyên gia, Tô Mạt Vi chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất: toàn là mỹ nam!

      Nhìn toàn cảnh Nguyên gia, chỉ có có quyền thế, có tài lại có đức, còn toàn người giống Phan An, ông trời công bằng, rất thiên vị người nhà này.

      Sau khi hành lễ, Tô Mạt Vi cũng tránh . Nguyên Bắc Cố mang theo những người con còn lại mất, lúc này Nguyên Tề Chi và huynh trưởng Nguyên Tu Chi vào thư phòng của chuyện.

      Sau khi hai người ngồi xuống, gã sai vặt trong thư phòng dâng nước trà, rồi nhanh chóng lui ra ngoài, đóng chặt cửa, đứng bên ngoài bảo vệ, để tránh bị người khác quấy rầy hoặc nghe lén.

      Nguyên Tu Chi đánh giá đệ đệ phen, xác nhận tỉnh táo việc gì, mới mỉm cười : " nghi ngờ là dối, ta vốn cho rằng chuyện “xung hỉ’’ rất vô căn cứ, nhưng khi tuyệt vọng rồi cái gì cũng có thể thử, ngờ bà nội và mẹ đúng, đệ tỉnh lại, nương Tô gia lập được công lớn."

      Nguyên Tề Chi cao hơn Nguyên Tu Chi nửa cái đầu, cũng có vẻ dũng mãnh hơn rất nhiều, gương mặt cũng góc cạnh hơn, người có uy nghiêm và liều mạng của chiến trường, nhưng đối với huynh trưởng rất tôn kính, nghe vậy cười cười, :

      "Đệ cũng tại sao lại thế này, lúc hôn mê vẫn mất cảm giác, chỉ là giống như thể tỉnh, vẫn trầm luân trong cơn ác mộng, biển máu. . . . . .

      xong, nhíu mày, mười vạn tướng sĩ, cuối cùng chỉ còn tám ngàn người sống sót, chém giết như vậy, đủ để chiến trường biến thành Tu La Địa Ngục, trơ mắt nhìn binh tướng của mình đều bị giết, mà chính mình lại chỉ có thể chạy trối chết, loại uất ức này quả thực làm cho cảm thấy có lỗi, cho dù hôn mê, ở trong mộng cũng vẫn giãy dụa thôi, luôn muốn giết, giết, giết, nhưng giết hết địch, cuối cùng chạy thoát Tu La Địa Ngục. “Ta nên chảy nước mắt. . . . . . hu hu. . . . . . Ta muốn phu quân thương mình, biết biết cười và quan tâm đến ta. . . . . . hu hu. . . . . . Ngọc đế, Vương Mẫu nương nương. . . . . . Như Lai phật tổ, Quan bồ tát. . . . . . cho dù là ai cũng được, xin hãy làm cho phu quân tỉnh lại . . . . . . ta thắp hương khấn phật cả đời . . . . . . hu hu. . . . . . ta muốn làm quả phụ. . . . . . hu hu . . . . . ta ghét thiếu gia quý tộc. . . . . . hu hu . . . . . .”

      Cái gì mà phu quân? Cái gì mà quả phụ? Ta trêu chọc vào ai? Ngươi dựa vào cái gì mà chán ghét hả?

      Nguyên Tề Chi suy nghĩ chẳng biết tại sao từ trong biển máu chuyển chú ý sang người con cằn nhằn liên miên, sau đó lại nghe lên án nhà dựa vào quyền thế ức hiếp người khác, cưỡng ép dân nữ, phá hoại nhân duyên, làm cho nàng từ vợ biến thành thiếp, từ thường dân biến thành nửa nô tỳ, cuối cùng chốt lại câu: đáng giận, tội thể tha thứ, bắt dùng cả đời để trả nợ.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Thiên Di

      CHƯƠNG 3.2

      Ban đầu Nguyên Tề Chi chỉ thấy gân xanh nổi lên, sau đó lại cảm thấy buồn cười, nếu lời của này là , vậy Nguyên gia đúng là ỷ thế hiếp người rồi, cũng nguyện ý phụ trách, mà nàng cũng khá kiên cường và lạc quan, mặc dù khóc, nhưng cũng yếu ớt tuyệt vọng.

      Tuy rằng nàng thầm oán Nguyên gia ức hiếp người khác, nhưng thể chống lại, đành chờ đợi phu quân khoẻ mạnh, chờ đợi mình có thể được thương, có thể có cuộc sống an nhàn hạnh phúc.

      Điều đáng quý ở đây chính là tinh thần vượt qua nghịch cảnh của nàng.

      Rất nhiều người trầm luân trong nghịch cảnh, chờ nước chảy bèo trôi, chỉ có số ít tìm đường sống trong nghịch cảnh, cố gắng làm cho mình sống được tốt hơn.

      Giống như chiến trường, cho dù tình hình chiến đấu ác liệt đến đâu, cũng đều phải kiên trì, đều phải tìm kiếm cơ hội chuyển bại thành thắng, đây mới là tố chất của kẻ làm tướng.

      Nguyên Tề Chi vốn trầm luân trong biển máu, suy nghĩ cuồng loạn từ từ bình tĩnh trở lại, cũng dần dần trở nên tỉnh táo, mở to mắt, mới phát mình từ tiền tuyến về lại kinh thành, nằm chiếc giường quen thuộc của mình, trong lòng ngực của , là ngủ. Nhắm mắt là Tu La Địa Ngục, mở mắt thấy mỹ nhân như hoa. Có lúc thê thảm, có lúc lại bình yên.

      này cọ cọ trong lòng , giống như con thú , tìm kiếm tư thế thoải mái, ngủ say mê.

      Trong khoảnh khắc Nguyên Tề Chi cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại, có chút rung động .

      Đối với , nàng vốn là người xa lạ, biết tên họ của nàng, biết nàng xuất thân như thế nào, biết nàng bao nhiêu tuổi, nhưng trong khoảnh khắc tỉnh lại, cảm giác mình tâm tình vốn vẫn trầm luân ở trong biển máu đau khổ giãy dụa bỗng trở nên bình tĩnh và yên lòng.

      Tình đột nhiên đến, chỉ lướt qua mà khắc sâu.

      động tâm như vậy đấy.

      Nguyên Tu Chi thấy đệ đệ thất thần, khỏi cười.

      biết loại cảm giác này, gặp được người con làm cho mình rung động, đối với xuất thân như bọn họ, đối với người có điều kiện tốt mà , rất khó có được.

      Hơn nữa đệ đệ này của , từ say mê võ nghệ, say mê binh pháp, liền lúc nào cũng chỉ thích bày trò đánh trận giả, đối với những người con tính tình nhu nhược trước giờ chỉ cười nhạt.

      Trước kia Nguyên Tu Chi vẫn lo rằng đệ đệ này độc cả đời!

      Nguyên Tề Chi bỗng nhiên : "Viên Khả Vọng thế nào?"

      Cảnh quốc nhằm vào đoàn quân viễn chinh của Mục quốc, Nguyên Tề Chi thống lĩnh mười vạn binh mã là mũi nhọn tiên phong, Viên Khả Vọng cố thủ trong quân trướng, thống soái binh mã chủ lực năm mươi vạn.

      Mười vạn binh mã của Nguyên Tề Chi vì bị Viên Khả Vọng tiết lộ quân tình, trúng kế quân địch, lâm vào cảnh khổ chiến, phái binh cầu viện, Viên Khả Vọng lại chậm chạp chi binh cứu viện, khiến cho Nguyên Tề Chi thảm bại.

      Nguyên Tu Chi uống ngụm trà, mới trả lời: "Bị tịch thu quân hàm, ở nhà rồi!"

      Nguyên Tề Chi nhíu mày, cả giận : "Bởi vì chỉ lo sủng ái người đàn bà gian tế, tiết lộ quân tình, hại mười vạn quân tiên phong của đệ chỉ còn lại tám ngàn người, người tàn tật chiếm đa số, vậy mà còn trách tội ? Nếu đệ có phúc lớn mạng lớn, lượm được về mạng, nếu như có các thủ hạ liều mình bảo hộ, đệ sớm phơi thây nơi chiến trường rồi, tất cả chuyện này đều là lỗi của Viên Khả Vọng!"

      Nguyên Tu Chi liếc mắt nhìn , "Viên Khả Vọng là nhạc phụ tương lai của đệ."

      "Cái rắm!" Nguyên Tề Chi nhịn được mắng câu thô tục. "Làm gì có chuyện là nhạc phụ của đệ? Đệ cưới con của vào cửa bao giờ? Viên Lệ Hoa có chịu vì đệ mà『 xung hỉ 』 sao? Phụ thân Tô gia mới là nhạc phụ của ta!"

      Lúc Nguyên Tề Chi mười sáu tuổi đính ước với trưởng nữ của Viên gia Viên Lệ Hoa, nàng ta mới mười hai tuổi. Đám hỏi của Nguyên gia và Viên gia, môn đăng hộ đối, cũng thuộc loại đám hỏi chính trị.

      Về phần hoàng đế có hài lòng hay , người khác biết được.

      Nguyên Tu Chi bật cười, lập tức thở dài, "Có ai mà tức giận cơ chứ? Khi Hoàng thượng nhận được quân báo từ tiền tuyến, tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, cho dù thế sao? Tuy là trong quân đội Hà gia suy sụp, nhưng Viên gia vẫn còn nắm giữ phần ba quyền lực, nắm chắc mười phần, quân Viên gia dám động đậy ."

      Nguyên Tề Chi hung hăng đập bàn, "Buồn cười!"

      Vẻ mặt Nguyên Tu Chi u ám, ôn tồn khuyên nhủ: "Kiên nhẫn chút, lâu nữa, hoàng thượng cũng nhịn được."

      Nguyên Tề Chi gật gật đầu, hề dây dưa ở đề tài đó nữa, lấy bản đồ quân ra, cùng xem với huynh trưởng, dùng ngón tay chỉ ngược dòng Trường Giang, : "Người phương nam quen đánh thuỷ chiến, bọn đệ vốn định dọc theo lưu vực sông Trường Giang về phía tây đánh trận lớn, nhưng bởi vì sai lầm của Viên Khả Vọng, bọn đệ bị mất Xuyên Thục, khi bị bọn họ tấn công từ phía thượng lưu, dù cố hết sức vẫn thể."

      Nguyên Tu Chi gật đầu, " ra là vậy."

      Nguyên Tề Chi lại : "Nước Hoa Hạ chúng ta vài lần bị chia cắt thành hai miền nam bắc, rồi cuối cùng đều do thế lực từ Phương Bắc tiêu diệt Phương Nam, cho nên mới có cách ‘’bắc thống nam, nam thể thống bắc’’."

      Nguyên Tu Chi lại gật đầu, "Điều này là xu hướng tư duy tâm lý bình thường, nhưng quả có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như người phương bắc có vẻ dũng mãnh, người phương nam lại nho nhã, người phương bắc mạnh về chiến đấu, người phương nam lại có thế mạnh về khẩu chiến."

      "Còn có nguyên nhân rất quan trọng, chúng ta đủ ngựa! gì đến việc huấn luyện kỵ binh ." Nguyên Tề Chi nắm chặt tay, "Cho dù bộ binh có mạnh thế nào nữa, ở trước mặt kỵ binh, cũng thể đánh lại!"

      "Đệ có dự tính rồi?" Nguyên Tu Chi hỏi.

      Nguyên Tề Chi hưng phấn dịch ngón tay theo hướng bắc đến Kim Lăng, giải thích: "Huynh xem, từ Kim Lăng hướng lên phía bắc, dọc đường là Dương Châu, Từ Châu, Duyệt Châu, Nhạc lăng, rồi đến U châu. Phía bắc U Châu chính là bãi chăn nuôi cực, cực rộng, để có thể có đội quân ngựa, chúng ta phải thu được U Châu!"

      lại vẽ hai vòng phía bắc Trường Thành nặng nề : "Nơi này có hai bộ tộc Hung Nô, đông Hung Nô do Quảng Võ tướng quân Lưu Khố Nhân quản lý, tây Hung Nô do Thiền Vu Lưu Vệ Thần quản lý, Lưu Khố Nhân khá thân với Mục Quốc, Lưu Vệ Thần lại có ý định dựa dẫm vào quốc gia nào, chúng ta có thể tranh thủ. Hai bộ tộc Hung Nô mâu thuẫn rất mạnh, chúng ta cũng có thể lợi dụng, ngư ông đắc lợi."
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :