1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 31
      Edit : Michellevn

      Buổi trưa Quách Trí ăn cùng với đồng nghiệp của mình, giờ nghỉ trưa gọi điện thoại cho Alex.

      " Ăn cơm chưa ?" hỏi.

      " Chưa...." Giọng Alex có chút khàn khàn, cảm giác ngủ dậy lờ đờ ," có khẩu vị ...."

      "..........." Quách Trí nhíu mày," Làm cơm chưa ?"

      " Chưa làm........"

      " Đừng làm nữa, tôi kêu cho cậu phần cháo. Đợi chút giao liền....."Quách Trí truyền lệnh," Cậu ăn đàng hoàng cho tôi ! ăn cậu lấy gì hồi phục hả ? Đo nhiệt độ chưa hả ? Giờ là bao nhiêu rồi ?"

      "........Mới vừa đo xong, ba mươi tám độ sáu."

      Quách Trí nhíu mày càng chặt hơn, hỏi :" Uống thuốc cảm chưa ?"

      "Mới vừa uống rồi."

      " Cậu tới hòm thuốc coi thử chút, có hộp Bách Phục Ninh. Đó là hạ sốt, cậu uống theo hướng dẫn. Cậu bị sốt cao rồi, hơi nguy hiểm. Uống nhiều nước !Nhất định phải uống nhiều nước!" dặn dặn lại rồi mới cúp điện thoại.

      Buổi chiều đến chỗ khách hàng, cứ cảm thấy yên lòng, cố gắng tập trung cho cuộc họp. Xong rồi về công ty, mà xách laptop thẳng về nhà luôn.

      Đúng như lo lắng, Alex vẫn mê man. Cậu cũng quay về phòng ngủ mà ngủ luôn sofa. Hộp cháo bàn trà chưa thu dọn, có vẻ như ăn được nửa bát. Hai hộp thuốc nằm lăn lóc ở đó.

      mở cửa, đóng cửa, cởi giày, để túi , cho đến khi bước đến bên cạnh cậu, cậu vẫn chưa tỉnh lại.

      Quách Trí vội vàng rửa tay trước, rồi quay ra sờ sờ trán cậu, nóng quá . Cầm nhiệt kế đo ......

      Alex ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy có người chạm vào cậu. Mãi cho đến khi Quách Trí lay mạnh cậu, cuối cùng mới mở mắt ra.

      Quách Trí nhíu mày :" Dậy, dậy uống cái này nào ...."

      đỡ Alex ngồi dậy, đưa cậu thuốc trong tay. Alex cũng biết là cái gì, há miệng ngậm lấy, muốn lấy nước mà tay hơi yếu.

      Bình thường nhóc đô con chưa bao giờ sinh bệnh, bệnh cái nghiêm trọng hơn bất cứ ai.

      Quách Trí trực tiếp đưa nước lên miệng cho cậu uống, để cậu nuốt viên thuốc xuống, lại ép cậu uống hết nửa ly nước.

      Đặt cái ly xuống, hỏi cậu:" Tự được ? vô phòng ngủ ."

      Alex " vâng" tiếng, muốn đứng lên, mới cảm giác tay chân vô lực, yếu ớt. Quách Trí đỡ cậu đứng dậy.

      "Chị Quách...." Alex gọi yếu ớt, trong lòng lo lắng, cảm thấy mình gây thêm phiền hà cho Quách Trí.

      " sao đâu, cho cậu uống là thuốc hạ sốt. Cậu sốt rồi....." Quách Trí vuốt đầu cậu và ," Vừa rồi đo ba mươi tám độ tám rồi....."

      Alex cũng biết Quách Trí về lúc nào, cậu sốt có chút mơ hồ rồi.

      đến phía bên phòng ngủ, cậu nhấc chân định bước vào phòng ngủ , Quách Trí kéo cậu hướng phòng ngủ chính.

      "Chị Quách ....." bối rối kêu lên.

      "Cậu ngủ bên đó, buổi tối tôi chăm sóc cậu phiền hà lắm !" Quách Trí kéo cậu vào phòng ngủ chính ấn cậu lên giường.

      Sau đó quay người ra phòng khách.

      Alex nằm giường, nhìn lên trần nhà, lo sợ bất an, thở dài nhắm mắt lại.

      lát sau, trán đột nhiên mát lạnh.

      " Đừng nhúc nhích ...." Quách Trí ngồi xuống bên giường, khẽ bảo.

      cho đá viên vào trong túi giữ tươi, quấn khăn mặt bên ngoài thành chiếc túi chườm đá đơn giản.

      " Có hơi lạnh, mới để có thể khó chịu....." cúi xuống điều chỉnh vị trí và hình dạng của túi đá," Nhưng phải hạ sốt, sốt cao quá, làm ảnh hưởng đầu óc ...."

      " sao đâu.........Đừng sợ ...............Nha ........Hạ sốt là được rồi......"

      Giọng nho , nhưng nghe rất dịu dàng. Tay của bởi vì nguyên nhân làm túi chườm đá, nên có chút lạnh. Khi hất tóc mái của cậu lên, đầu ngón tay chạm vào cái trán nóng hổi của cậu.

      Đáy lòng Alex run rẩy vì cái lạnh của đầu ngón tay kia.

      Cậu nhắm chặt mắt lại, sợ cái tật thích khóc của mình lại bộc phát, bị chị Quách khinh thường.

      Nhưng đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, mở mắt ra. Trong phòng bật đèn, lại sáng trưng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ, lại đưa mắt nhìn đồng hồ tường, quả nhiên ..... Quách Trí về nhà sớm rồi.....

      Vì cậu sao ?

      " Chị Quách.." Cậu hỏi," Chị ăn cơm tối chưa ?"

      " Chưa nữa." Quách Trí nhìn đồng hồ đeo tay," Mới mấy giờ chứ, bình thường giờ này mới tan tầm mà."

      " Vậy em làm cơm......" Alex ngọ nguậy muốn dậy.

      Quách Trí tức điên luôn, lập tức đè cậu lại .

      " Cậu biết là mình bệnh sao hả ?" mắng.

      " sao đâu mà, em khỏe mà, gắng chút là qua thôi...."

      Cặp mắt đen thẫm đó nhìn , e dè, bỗng dưng Quách Trí như nhìn thấy chú sói con tội nghiệp chờ đợi chủ nhân đến thương .

      Trong lòng Quách Trí khẽ động. Nhớ tới trước đó Alex cũng từng tương tự " Gắng chút là qua thôi ...." . còn nhớ cậu cũng từng khi cậu rất , cha mẹ ly hôn rồi.

      Thế , thằng nhóc này..... Có phải lúc sinh bệnh, đều là ..... tự mình gắng gượng vượt qua hay ?

      Sốt thành như này, còn muốn làm cơm cho ?

      Trong lòng nên lời là cảm thụ gì, cảm giác ra sao. Thương hại sao ? Đồng cảm ư ? Hình như còn có chút đau lòng?

      Đâu đó trong trái tim Quách Trí bỗng trở nên mềm mại như nước....

      " Ngọ nguậy lung tung gì hả ...." nghịch tóc trán cậu. Tóc mái vốn đẹp trai, bị túi đá dồn sang bên, trông có hơi buồn cười.

      "Bệnh rồi, phải nghỉ ngơi tốt. Tôi quan tâm trước đây cậu thế nào, ở chỗ này của tôi, phải tuân theo quy củ của tôi. Ở nhà chúng tôi, người bệnh làm gì hết...."

      Đầu ngón tay lành lạnh gảy gảy tóc cậu, như cảm thấy chơi vui, vẫn chịu dừng lại. Giọng khẽ khàng dịu dàng, rất khác so với ngày thường.... liên miên kể về chuyện trong gia đình ....

      " Em trai tôi, đáng ghét nhất. Bình thường chính là theo đuôi, cứ quấn lấy tôi. Bệnh cái , còn nhõng nhẽo nhất định muốn tôi chăm sóc nó.... Từ phiền nó ...."

      "Năm ngoái, tôi về nhà vào dịp cuối tuần, còn gặp phải nó bị bệnh. Lớn tướng như vậy rồi, mà còn nhõng nhẽo nữa đấy, thế mà còn kêu tôi đút cơm cho nó nữa, giống y hồi . Tôi cũng ngượng thay nó luôn. Nếu phải thấy nó phát sốt đáng thương, chắc tôi úp bát cơm lên đầu nó luôn quá ."

      " Sau đấy cũng đút cho nó ăn, nó đúng là biết xấu hổ mà há mồm ra a .........Tôi cũng xấu hổ khi với người khác về cái đức hạnh này của thằng em tôi, chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa từng có người đấy ! Nó còn lớn hơn cậu năm tuổi cơ, nó cũng hai mươi bốn rồi...."

      " Bốn tuổi ...." Đột nhiên Alex mở miệng ngắt lời ." Lớn hơn em bốn tuổi."

      "Hử ? phải cậu hơn tôi chín tuổi sao ?"

      "Tháng sau là em tròn hai mươi tuổi rồi." Cậu trai nhìn , khẽ ," Chị Quách, em chỉ hơn chị tám tuổi thôi...."

      Con mắt đen thẫm đó, có phần ý. Sinh bệnh khiến cậu có vẻ yếu ớt, ánh mắt như vậy lại liền khiến người ta càng mềm lòng hơn. Quả thực là Quách Trí thể chống cự.

      vội vàng nhìn nhìn đồng hồ và bảo :" Tôi gọi bên đồ ăn ngoài. Cậu muốn ăn gì ?"

      " Ăn vô." Alex mệt mỏi .

      " Vậy được, ăn lấy năng lượng ở đâu chứ, Tôi đặt cho cậu phần cháo nữa nhé. Dưa chua của dì gì đó trong tủ lạnh vẫn còn chứ, cứ ăn cái đó , khai vị."

      Quách Trí vừa vừa dùng app điện thoại đặt hàng .

      Cất điện thoại , vào nhà tắm. bao lâu sau, bưng ra cái chậu , nhúng khăn mặt, nhàng lau cổ và sau tai cho Alex. Khăn mặt ấm áp, còn mang theo chút mùi rượu dịu .

      "..........Chị Quách?"

      " Ngửa cổ." Tay Quách Trí để ở cằm cậu, đợi cậu ngửa cổ ra, nhàng lau cho cậu. Giải thích rằng :" Thêm chút rượu cồn vào nước ấm, có thể khiến tản nhiệt nhanh hơn."

      " Nhớ nha, sốt nhất định phải uống nhiều nước nè. Sốt cao mất nước có thể gây chết người. Nâng cánh tay ....." Lau dưới nách cho cậu.

      " Đắp chăn hồi ra mồ hôi, tôi nấu cho cậu nước đường gừng, cậu ăn cháo xong uống rồi ngủ. Mồ hôi ra hết là ổn rồi ...Cậu xấu hổ cái gì hả ?" Quách Trí cười nhạo.

      Alex rất bối rối .Quách Trí cởi quần cho cậu.

      ra cũng kỳ lạ, cậu và từng trần truồng đối diện nhau, từng kết hợp làm . Nếu như giờ Quách Trí cởi quần cậu là muốn làm tình với cậu, chắc chắn cậu e lệ. Thế nhưng Quách Trí lại giống như người mẹ, cởi quần cho cậu, cầm khăn mặt nhúng nước ấm có cồn rồi chà lau bắp đùi cho cậu, cậu liền ....ngượng ngùng nên lời .....

      " Y như thằng em tôi .........." Quách Trí phì cười .

      Năm ngoái về nhà gặp phải lần em trai mắc bệnh. Thằng nhóc đáng ghét biết xấu hổ còn nhõng nhẽo bắt chị chăm sóc, kết quả lau người cho , thằng nhóc thối lại lên cơn quái đản, sống chết túm thắt lưng quần cho cởi.

      "Thằng ôn này ! Mày sống chết bắt ông đây chăm sóc ! Mày còn ra vẻ ngây thơ với ông đây !" Quách Trí chỉ vào mũi thằng em nhà mình mắng xối xả.

      Từ đến lớn, cọng lông nào người em chưa từng thấy qua chứ ! Ngay cả JJ cũng là dưới chứng kiến của mà phát triển khỏe mạnh.

      Cuối cùng, chị hết sức là ngang ngược rốt cuộc lột thằng ku em chỉ còn dư lại cái quần lót, hai mắt thằng ku em dại ra, vẻ mặt còn gì là luyến tiếc cõi đời này nữa.

      Đó là lần cuối cùng em trai sinh bệnh nhõng nhẽo với . Kể từ đó, chưa từng xảy ra nữa. Đối với chuyện thằng ku em cuối cùng trưởng thành này, Quách gia bày tỏ yên vui vô cùng.

      Lau qua cho Alex lần, Quách Trí bỏ khăn mặt xuống, đẩy cái chăn sang bên. Lấy cái chăn điều hòa dày hơn chút từ trong tủ ra đắp lên cho Alex.

      " Cậu ngủ lát trước . Ra mồ hôi chút." nhắc," Chút nữa đồ ăn đến tôi gọi cậu."

      " Chút nữa đo nhiệt độ, nếu vẫn hạ xuống, tối nay phải bệnh viện. ..... Câm miệng ! Tôi , là phải !"

      " Mà sao cậu ở nhà còn mặc quần bò vậy hả , có quần mặc ở nhà sao ?"

      Alex giải thích :" Trước kia đều ở cùng con trai, bọn em ở nhà chỉ mặc quần lót ." Nhưng ở nhà Quách Trí cậu cứ cảm thấy rất thích hợp, nên mặc luôn cả quần áo.

      "Lúc nào mua lấy hai cái quần mặc nhà, ở nhà mặc cho thoải mái."

      "Ừm." Alex vâng lời.

      Quách Trí kéo rèm cửa cho cậu rồi ra phòng khách. vẫn còn công việc chưa làm xong, mở laptop ra, lắc lắc đầu, vang lên tiếng lách cách .

      Lực tay mạnh, thanh gõ bàn phím đặc biệt vang dội.

      Alex nằm giường, mơ hồ có thể nghe thấy thanh gõ bàn phím ở phòng khách. Cũng biết mình ngủ hay chưa ngủ, dù sao lúc Quách Trí gọi, cậu rất mơ hồ.

      "Ba mươi tám độ sáu.... Hơi hạ chút rồi ....." đỡ cậu ngồi dậy," Dậy ăn cháo nào."

      để Alex xuống giường, đưa chiếc bàn máy tính thường hay đặt laptop và Pad lên giường, trộn dưa chua vào trong cháo cho cậu rồi đặt lên bàn để cậu ăn.

      Ăn cháo xong, liền bưng tới ly lớn nước đường gừng nóng hổi. Cũng biết nấu lúc nào.
      [​IMG]
      Uống xong nước đường gừng, liền ấn cậu xuống bắt cậu ngủ tiếp.

      "Chưa đánh răng ...." Alex suy yếu , tay chân vô lực cũng muốn đứng lên. Cậu và chị Quách ngủ giường đó, cậu muốn bốc mùi sang .

      Quách Trí đè cậu lại:" Đừng có mà dở hơi ! Đâu có chê cậu chứ ."

      Kết quả chống cự được ánh mắt của cậu, tặc lưỡi cái :" Chờ đó." Vào nhà tắm tìm được nửa chai nước súc miệng ra.

      Alex súc miệng, nhổ vào trong thùng rác, rồi mới yên tâm nằm xuống.

      Quách Trí dém chăn kỹ cho cậu, cằn nhằn lải nhải :" Phải đổ mồ hôi, mồ hôi ra là có thể hạ sốt ngay."

      " Đừng có mà như thằng em tôi, tôi cho rằng giờ thằng em tôi đần độn như vậy, chắc chắn là hồi sốt quá hư não luôn rồi."

      " Cậu ngoan hơn em trai tôi nhiều, em trai tôi vừa bệnh cái là giày vò người ta luôn."

      " Nếu cậu là em tôi tốt rồi."

      Giọng nhè dịu dàng, ngón tay ấm ấm mềm mềm.

      Mặc dù ngừng phỉ nhổ em trai nên thân nhà mình, nhưng Alex nhắm mắt vẫn có thể suy ra được khi nhắc tới em trai, ý cười ngập tràn trong mắt. Thân thiết, dịu dàng.

      khó để nghe ra, gia đình hạnh phúc. được nuôi lớn và chăm sóc trong tình thương trọn vẹn.

      Alex cảm thấy chua xót dâng lên từ cổ họng, đến hốc mắt. Cậu mong muốn Quách Trí nhanh chóng ra ngoài.

      Nhưng Quách Trí lại rời . Giọng của dần .....

      Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.

      Alex nghe thấy tiếng thở dài cực kỳ , lại có cả tiếng rút giấy .

      Bàn tay dịu dàng, cầm lấy khăn giấy mềm mại, nhè ..... Lau lau khóe mắt cho cậu .....
      Last edited: 15/9/20

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 32
      Edit : Michellevn

      Ánh sáng từ phòng khách xuyên qua khe cửa, mơ hồ nghe thấy thanh gõ bàn phím. về nhà sớm vì cậu, còn có công việc chưa kết thúc.

      Alex nhắm mắt lại, có thể hình dung ra được những ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương ràng khi gõ bàn phím, mạnh mẽ dứt khoát. Mang theo cảm xúc nhịp điệu và tiết tấu thể tả bằng lời, múa may bàn phím, là nhiệt tình của dành cho công việc và nghiệp.

      người phụ nữ mà đến cả xương cốt cũng tỏa ra nhiệt tình và năng lượng.

      Căng đầy sức sống.

      Alex mở mắt ra, nhìn cánh cửa khép hờ. sợ cậu thoải mái, gọi lại nghe thấy, nên đóng kín cửa, để lại khe hở. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở, giống như bên kia cánh cửa là thế giới khác ấm áp.

      Alex vẫn chưa đổ mồ hôi, cơ thể còn chịu từng cơn ớn lạnh.

      Cậu nhìn khe cửa kia, hướng tới thế giới bên kia.

      Nhưng cậu cũng biết, cách cậu, rất xa.

      Quách Trí làm xong công việc, khép lại laptop, lặng lẽ vào phòng ngủ chính. Sờ sờ trán Alex, bắt đầu đổ mồ hôi rồi, còn nóng như trước nữa.

      Vậy cần phải bệnh viện nữa.

      vọt vào tắm xong rón ra rón rén bò lên giường. Thấy Alex sau khi hạ sốt bắt đầu đạp chăn, lại đổi cái drap giường mỏng mỏng cho cậu, phủ lên phần ngực và bụng.

      Alex ngủ rất sâu, hề hay biết gì.

      Ban đêm biết sao mà Quách Trí bỗng dưng tỉnh giấc, giống như giác quan thứ sáu. vươn tay ra sờ lên trán Alex.

      Quả nhiên là cậu lại sốt nữa. Sốt chính là như vậy, rất dễ lặp lại.

      Quách Trí bò dậy, ra rút cái đèn ngủ trong hành lang cắm vào phòng ngủ chính. Sau đó lay cậu trai sốt mê man dậy, đút thuốc hạ sốt cho cậu uống.

      Khi dùng nước ấm lau người cho cậu, đôi mắt cậu khép hờ, như thể đến cả sức để mở mắt cậu cũng có. Nhưng vẫn luôn nhìn .

      Trong ánh sáng của ngọn đèn ngủ êm dịu, đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt của cậu giống như con thú bất lực.

      Dù Quách Trí luôn tự xưng là đàn ông, vào giây phút này cũng vì ánh mắt này của cậu mà tình thương của mẹ lại tràn ra chịu nổi.

      " Cậu ngủ , có tôi mà ...." Tay phủ lên đôi mắt ầng ậc nước của cậu. Lúc buông ra, cậu nhắm chặt mắt lại.

      Dưới ánh sáng dìu dịu, đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, mi tâm bình yên .

      Động tác lau người cho cậu của Quách Trí rất nhàng. thằng em trai bám người, từ đến lớn đều theo đuôi , làm chị , trong quá trình trưởng thành, mặc dù phát triển được phần kỹ năng nấu nướng, nhưng quả rất biết chăm sóc người khác.

      lau rất dịu dàng tỉ mỉ.

      Cơ thể của Alex cực kỳ làm mê đắm. luôn luôn cho rằng cơ thể của nhóc này tưởng chừng như được sinh ra là để thỏa mãn tính ảo tưởng của , mọi cái mà mong muốn đều được thể người cậu.

      Thậm chí còn nghĩ, liệu có phải vì cơ thể cậu được sinh ra quá hoàn mỹ, nên trong cuộc sống mới có cảnh ngộ gập ghềnh. Hoặc là, vì gập ghềnh của cuộc sống, nên ông trời bù đắp cho cậu cơ thể hoàn mỹ ?

      Nhận ra bản thân mình vậy mà còn nghiêm túc suy xét vấn đề gần như triết học này, Quách Trí thể nhịn được bật cười.

      đắp cho cậu cái chăn mỏng, khe khẽ đặt lên trán cậu nụ hôn, rồi bưng thau nước vào phòng vệ sinh.

      nhìn thấy lông mi của Alex khẽ run rẩy....

      Vì trận giày vò lúc nửa đêm này, mà hôm sau Quách Trí xém chút dậy nổi. May mắn là báo thức điện thoại của được cài đặt đổ chuông dần dần, tiếng chuông càng lúc càng lớn, mới đánh thức được .

      Thiếu ngủ khiến cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán bò dậy có hơi khó khăn. Sờ sờ trán Alex trước, vẫn hơi nóng, nhưng giảm nhiều so với hôm qua.

      Lúc này Alex vừa thức dậy, muốn bò dậy mà gian nan hết sức. Đây chính là chàng trai mà bình thường sáng ra sức khỏe dồi dào, gươm súng sẵn sàng . Có thể như này quả thực là bệnh rồi.

      "Đừng dậy, đừng dậy !" Quách Trí xoa trán đè cậu lại." Ngủ tiếp , tôi gọi đồ ăn sáng bên ngoài cho cậu."

      " làm được ? Xin nghỉ phép ?" Alex hỏi thử, giọng vì sốt mà khàn khàn.

      "Hôm nay được, sáng nay phải sang chỗ khách hàng! Đừng lo, tôi sao đâu!" Quách Trí lảo đảo vào phòng vệ sinh, lúc ra hùng hùng hổ hổ, lại là hán tử tràn đầy sức sống.

      ra phòng khách, đầu tiên pha cho mình ly cà phê hòa tan, ừng ực ừng ực uống hơi. Sau đó rót ly nước, quay vào phòng ngủ lo cho Alex uống thước trước.

      "Uống nước !Uống nước !Uống nước !" dặn dặn lại," Buổi trưa đừng quên uống thuốc đấy! Tôi đây !"

      " Buổi chiều tôi cố gắng về sớm ! Cậu được quên uống thuốc đâu đấy!" đứng ở cửa hô lên. Sau khi đóng cửa dư hãy còn quanh quẩn trong phòng khách.

      Alex trở mình, nằm giường, mắt vẫn luôn trợn tròn.

      Quách Trí nhìn có vẻ tràn đầy sức sống, nhưng thực tế cảm thấy mệt mỏi rã rời. dám lái xe, gọi taxi chạy thẳng tới chỗ khách hàng. đường mới nhớ ra, và Cố Thanh Hạ hẹn tối nay cùng nhau ăn chúc mừng ấy thành công tóm được Tằng Thị.

      hi vọng hôm nay Alex có thể hạ sốt, kết quả ra khỏi công ty khách hàng, đường về công ty, gọi điện cho Alex, Alex sốt tới ba mươi chín độ rồi.

      Shh! với Thanh Hạ thế nào đây?

      ..............

      thế nào, sớm muộn cũng phải . Quách Trí trốn được, về đến công ty vào phòng làm việc của Cố Thanh Hạ. có ai, tìm thấy ấy ở gian trà nước.

      " được ? Sao vậy ? Có chuyện à ?" Cố Thanh Hạ hơi kinh ngạc. Chuyện hẹn, trước giờ Quách Trí hiếm khi lỡ hẹn.

      Quách Trí có chút xấu hổ, nhưng có thói quen dối với bạn tốt. Ấp a ấp úng :" Tớ phải về sớm chút ...... về nhà ..........có chút chuyện ....."

      Về nhà ? Cố Thanh Hạ còn cho rằng có hẹn với người khác thoái thác được, kết quả về nhà ? ấy lập tức nhận ra cách của đúng lắm, bèn hỏi tới :" Về nhà làm gì vậy ? mình cậu có chuyện gì hả ?"

      Quách Trí yếu xìu :" Chuyện là ....... Alex sốt rồi .......sốt ghê lắm, sợ cậu ấy ở nhà mình ổn ......."

      Alex? Ai thế nhỉ ? Vẻ mặt Cố Thanh Hạ băn khoăn. ấy nhìn nhìn Quách Trí, vành tai Quách Trí vậy mà đỏ lên, con mắt ngừng láo liên.

      Đột nhiên trong đầu Cố Thanh Hạ lóe lên, thể tin được mà trợn mắt :" Tiểu thịt tươi ?"

      Quách Trí cực kỳ xấu hổ.

      Chỉ nửa tháng trước, Quách gia lập lời thề son sắt, bao giờ cùng tiểu thịt tươi lăn giường nữa. Lời của Quách gia , trước giờ luôn chắc như đinh đóng cột, có lúc nào trải qua loại chuyện lật lọng này cơ chứ ?

      Mặt mo cũng mất sạch rồi ó .

      " Xảy ra chuyện gì ?" Cố Thanh Hạ day day mi tâm, còn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm :" Ở nhà ? Ở nhà ai ? "

      Quách Trí gằm đầu xấu hổ:" Nhà tớ..... Cậu ta có tiền trả tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài ..... Chạy đến nhà của tớ ở nhờ ..... "

      "Thế nên cậu liền cho cậu ta ở luôn ?"

      " Ban đầu tớ muốn ........." Quách Trí thể nhấc đầu lên được.

      Cố Thanh Hạ hiểu ngay tức :" Bị sắc dụ rồi hả ?"

      "Ờ........." Nhớ lại buổi tối hôm đó, có cưỡng lại được dụ dỗ của Alex, tai Quách Trí giờ vẫn nóng lên, xấu hổ đến đầu cũng sắp cắm xuống sàn luôn ....

      Cố Thanh Hạ đau răng, ấy định gì đó có người vào gian trà nước, kịp thời cứu nguy cho Quách Trí. Người đó ra hơi này của Cố Thanh Hạ cũng tan luôn.

      ấy bó tay:" Vậy cậu tính thế nào ?"

      " Tớ có thể làm gì chứ ? Cậu ấy bệnh rồi, tớ cũng thể đuổi cậu ấy lúc này mà ." Tự Quách Trí cũng đau đầu," Sáng hôm qua cậu ấy bắt đầu sốt, hồi nãy gọi điện thoại cho tớ, sốt đến ba mươi chín độ rồi. Tên ngốc đó hề biết tự chăm sóc lấy mình !"

      xong lại than thở câu :" Nhưng tuổi cậu ấy như vậy, bên cạnh chẳng có ai quan tâm , chẳng trách nhìn thấy tội nghiệp .... Tháng sau cậu ấy mới tròn hai mươi tuổi đấy...."

      Nhìn lộ nét mặt đau lòng, Cố Thanh Hạ chẳng còn sức đâu mà nữa. ấy hết cách, bằng gióng ỉu xìu :" Tự cậu để ý chút. Nghĩ coi dì .... "

      Cố Thanh Hạ chỉ trích , Quách Trí liền thở ra hơi nhõm. Về phần mẹ ......

      "Xin cậu, vào lúc này đừng có nhắc tới mẹ tớ, cảm ơn à !" Đầu đau muốn nứt ra luôn.

      Cố Thanh Hạ " Hừ " tiếng.

      " Ể, tớ cậu nè..... chắc chắn cậu ngờ được đâu, Alex vậy mà còn biết làm cơm đấy, ngon cực luôn !" Quách Trí vội vàng nhặt nhạnh ưu điểm của Alex để khoe khoang." Cậu ấy vào ở được tuần, ngày nào tớ cũng được ăn ngon chết luôn !"

      " Hơn nữa, cậu ấy hầm canh nhá ....."

      ...................

      May là hôm nay cũng có chuyện gì, buổi chiều chưa đến ba giờ, Quách Trí xách túi lên, chạy đến bên ngoài cửa phòng làm việc của Cố Thanh Hạ vẫy vẫy tay với ấy, sau đó Quách gia liền phắn về sớm .

      Cố Thanh Hạ nhìn theo bóng lưng vội vàng của , mày hơi nhíu lại.

      Điện thoại của Alex rung lên, cậu cầm lên xem, Quách Trí gửi tin nhắn :【 ra khỏi công ty rồi, kẹt xe, chút nữa là về đến nhà. Cậu phải uống nhiều nước!】

      Lập tức Alex có hơi luống cuống.

      Bởi vì, cậu thực hạ sốt rồi. Thời điểm buổi sáng, cậu hạ kha khá rồi, buổi trưa cậu còn tự mình làm cơm ăn. Kết quả lúc Quách Trí gọi điện thoại về hỏi cậu sao rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại mình sốt đến ba mươi chín độ luôn. Cúp điện thoại rồi, cậu cũng đần cả người lúc.

      tâm trạng lúc đó ra sao, chỉ biết lúc đó nghe giọng , cậu nghĩ rằng có thể định về sớm quá, Mà cậu vô cùng vô cùng hi vọng trước khi cậu khỏi bệnh hoàn toàn, có thể ở bên cậu nhiều hơn .

      Cậu phải là đứa trẻ giỏi dối trá, nhưng câu lúc đó tuôn ra rất suôn sẻ, căn bản là buột miệng suy nghĩ. Tự minh nghe cũng y như .

      Nếu kẹt xe, từ công ty đến nhà , tình xa lắm,

      Alex vội vàng cuống quít lục lọi trong phòng, cậu nhớ ràng lúc trước thu dọn nhà, từng thấy nửa bịch miếng dán giữ ấm ở đâu đó ..... Ở đâu? Ở đâu rồi ? Alex gấp đến túm dựng tóc mình lên luôn.

      Tầm mắt quét qua huyền quan, chợt nhớ ra rồi! Đúng ! Trong ngăn kéo tủ giày!

      " Tôi về rồi nè !" Quách Trí vừa , vừa vặn mở khóa cửa. Để túi xuống, xoay người trông thấy Alex rúc trong sofa, tay cầm cây đo nhiệt độ.

      đá giày :" Bao nhiêu độ rồi?" Thay dép lê bước tới cầm lấy xem," Ba mươi tám độ ? Tốt rồi, giảm nhiều đấy. Cậu uống nhiều nước chút." xong, vào phòng ngủ rửa tay.

      Hoàn toàn chú ý Alex vẫn luôn cứng đờ như tượng.

      vừa vào phòng, Alex hỏa tốc rút miếng giữ ấm giấu dưới tấm đệm, cuống quít nhìn trái nhìn phải. Cảm thấy phòng khách rất an toàn, cậu lao vào phòng bếp ném vào trong thùng rác phòng bếp, còn kéo hai miếng giấy lau bếp phủ lên .

      "Alex?" Quách Trí ở phòng khách gọi lên.

      " Ở đây ạ, chị Quách." Cái khó ló cái khôn, Alex kéo cái tạp dề tròng lên người.

      "Cậu làm gì thế?" Quách Trí lê dép loẹt xoẹt tới, kinh ngạc hỏi.

      "Em chuẩn bị cơm chiều." Cậu .

      " Chi khổ vậy, vẫn bệnh đó. Kêu bên ngoài ." Quách Trí cho.

      " sao, chị Quách. Năng lực phục hồi của em mạnh lắm ." Trước kia Alex trải qua mấy tiết của lớp học diễn xuất, hiệu quả tốt lắm. Lúc này nhớ lại mấy cái kỹ năng trình diễn mà thầy giáo giảng, vậy mà phát huy vượt trình độ rồi, y như ." giờ em thấy tốt hơn nhiều rồi, sức lực cũng khôi phục rồi. Làm cơm thôi mà, có việc gì đâu ạ."

      " Được đó?" Quách Trí chần chừ.

      Nhưng Alex cam đoan thề son sắt, lại thèm cơm cậu nấu, quan sát tinh thần cậu dường như cũng tệ, lại sờ sờ trán cậu, hình như độ ấm có giảm chút so với hồi nãy. liền để mặc cậu.

      Có điều ăn cơm chiều xong, vẫn rất có lương tâm mà buộc bé trai vừa cần mẫn vừa hiền lành nghỉ ngơi, còn Quách gia tự mình ôm lấy công việc rửa bát.

      trong quá trình diễn sâu, Alex cũng dám tranh giành, nhịn xuống .

      Hôm trước ngủ yên, tối nay tắm rửa xong hai người liền nằm sớm chút.

      Alex có hơi nhớ nhung, nằm xuống liền ôm Quách Trí vào trong lòng. Kết quả Quách Trí :" Hửm? Hình như nóng nữa rồi ?" Làm Alex giật thót dám động đậy luôn.

      May là Quách Trí nghi ngờ, chỉ bảo " Hồi phục nhanh đấy, tuổi trẻ tốt nha ." rồi ngáp cái nhắm mắt lại.

      Lúc này Alex mới khẽ thở ra. Trong lòng ôm cơ thể mềm mại, xao động liền có hơi ép xuống được. Cơ thể cậu quả thực là lực phục hồi mạnh !

      Mới rục rịch, bị Quách Trí quăng cho hai bàn tay:"Ngủ! Quậy cái gì mà quậy ! Hết hẳn bệnh rồi tiếp!"

      " Đừng quậy nữa......ah ..........." Quách Trí ngáp cái to." Ngày mai tôi phải dậy sớm cho kịp chuyến."

      Alex sửng sốt hỏi:" Chị Quách, chị đâu ?"

      "Về nhà đó....... Cuối tuần nào tôi cũng về nhà mà ....." Quách Trí nhắm mắt lại, bắt đâu mơ màng.

      Lúc này Alex mới nhớ ra, nhà rất gần Đế Đô, tàu cao tốc chỉ mất khoảng tiếng rưỡi. Vừa nghĩ đến suốt cả cuối tuần được thấy , cậu lại càng trở nên rục rịch hơn.

      Nhưng Quách Trí nhanh chóng ngủ thiếp rồi. Ngày hôm qua chăm sóc , sáng nay lại chỗ khách hàng, có thể thấy có mệt mỏi.

      Alex dám quậy nữa.

      Trừng mắt nhìn trần nhà, trong lồng ngực đều là mùi hương ngọt ngào của người phụ nữ gối đầu này, khắp cả người rục rịch yên.

      Cậu cũng biết mình sao nữa.
      sweet mandy, Tôm Thỏ, levuong2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 33
      Edit : Michellevn


      Thực ra Alex cũng hẳn là dối hoàn toàn, ít nhất cậu lực khôi phục của cậu rất mạnh, tuyệt đối là .

      May mà tối hôm qua Quách Trí được ngủ sớm, sáng hôm sau bị giày vò tỉnh, cũng cảm thấy buồn ngủ lắm. Chỉ là cảm thấy chàng trai nhiệt tình cách khác thường. Thời gian quá dài, cho nên thể giục cậu mau chóng kết thúc, còn phải chạy tới trạm phía Nam Đế Đô để đón tàu cao tốc, muốn xuất phát muộn quá.

      Nhưng cho dù thế nào, sáng sớm mà thể xác và tinh thần đều được vỗ về và sảng khoái, vẫn làm cho tâm tình người ta vui vẻ. Lúc , cậu trai vẫn quấn lấy cả nửa ngày ở cửa, khiến phải đồng ý chủ nhật chạy về ăn cơm tối.

      Trước lúc , nhìn cậu trai, cứ cảm thấy ánh mắt cậu nhìn vô cùng đáng thương, y như chó săn bị chủ nhân vứt bỏ.

      Khiến nhịn được cười, tâm tình rất tốt.

      xe taxi, gửi tin nhắn cho cậu, với cậu trong ngăn kéo tủ giày để ngàn đồng dùng ở nhà. Kêu cậu mua rau mua thịt. Tuần trước, ngày nào cậu cũng hầm canh xương rồi giò heo các kiểu cho , lo năm trăm đưa cậu trước đó đủ dùng. Bởi vì sao cậu vẫn phải ra ngoài, thành phố này ngoại trừ khí là cần tiền, bạn chỉ cần ra cửa, là thể tiêu tiền.

      Đến cả tiền thuê phòng, cậu cũng trả nổi, cũng biết người còn lại bao nhiêu tiền. Cậu lên tiếng, lo ngại cậu trai này tự trọng cũng nhắc tới, đành lấy danh nghĩa dùng ở nhà để giúp đỡ cậu mà thôi.

      nghĩ rằng tấm lòng của , Alex cảm nhận được.

      Thằng nhóc này, ra được thông minh lắm, nhưng tình cảm tinh tế. Vóc dáng lớn, nội tâm vẫn như đứa bé.

      Quách Trí về đến nhà của mình, liền trông thấy em trai vùi đầu đeo tai nghe chơi game máy tính. Nhớ Alex luôn bận rộn trong căn hộ của , phải nấu cơm rửa bát, chỗ nào lộn xộn chỗ nào dơ bẩn, cậu lôi ra hết, lèo thu dọn sạch .

      Alex ở chỗ tuần, ngoài hai ngày cậu bệnh, những lúc còn lại quả thực cảm giác như giống nhà của nữa, quá là sạch . Nhìn chỗ nào cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

      Sau đó là mỗi ngày về nhà đều có cơm nóng thức ăn nóng, còn có cả canh ngon ....

      Quách Trí nhớ tới những điều này, rồi nhìn dáng vẻ hết sức tập trung trước máy tính của thằng em trai nhà mình.... Lập tức nhìn kiểu nào cũng thấy ngứa mắt !

      " Làm gì thế hả ? Làm gì hả ? Chỉ biết chơi game ! Bao nhiêu tuổi rồi hả ! thấy trong phòng lộn xộn thành cái gì rồi sao !"

      Quách Trí bước tới xoắn lỗ tai thằng ku em nhấc ra khỏi bàn máy tính," Nhìn cái ổ chó của mày này! Quần áo cần giặt biết để trong toilet à ! Mày quăng sàn là ý gì hả ? Còn có thể đẻ ra quần áo cho mày sao ?"

      Đạp cho em trai dọn dẹp phòng.

      Trường kỳ khuất phục dưới dâm uy của , thằng em trai nhẫn nhục chịu đựng, dưới dự chỉ huy của mà thu dọn cái này dọn dẹp cái kia. Mà người phụ nữ này vẫn chưa tha cho, bắt bẻ chịu được.

      " Đủ rồi , Quách Tiểu Trí ! Có phải đến tháng rồi hay , chị lại PMS nữa hả ?" Cuối cùng thằng ku em nhịn được nữa, nhảy dựng lên phản kháng.

      (*)Hội chứng tiền kinh nguyệt hay PMS, đề cập đến các triệu chứng về thể chất và tâm lý mà phụ nữ gặp phải trong hoặc hai tuần trước khi bước vào thời kỳ kinh nguyệt. Nhức đầu, đầy hơi, chuột rút và thay đổi cảm xúc là trong những triệu chứng PMS phổ biến nhất.

      " Ah." Quách Trí cười lạnh." Ông đây khi nào PMS hả ? Thằng ôn mày cũng biết PMS cơ đấy? Mày mất công nghiên cứu PMS, mày tìm cho chị con bạn mang về nhà ! Đồ virgin !"

      "Quách Tiểu Trí!" Thằng ku em tức đến mặt đỏ phừng phừng," Đánh người đánh mặt, chửi người vạch khuyết điểm!"

      " Ô, còn biết cần mặt mũi cơ đấy? Ai thầm xoắn xuýt muốn phá bỏ mọi thứ trước hai mươi lăm tuổi thế nhỉ ? Ai dự định hai mươi lăm tuổi nếu vẫn chưa phá được tìm đấy ?" Thú ăn thịt khổng lồ Quách Trí nhìn động vật ăn cỏ yếu ớt Quách Hằng bằng nửa con mắt.

      Môi thằng ku em run lên bần bật.

      "Quách, Quách Trí ! Chị lại xem trộm nhật ký của em !!"Quách Hằng nổi khùng," Sao chị tìm được hả ? Sao chị cứ lục tìm hoài thế hả !"

      " Ò, ha ha ha ha ha ha ..." Quách Trí làm tay hoa lan chỉ che miệng cười, khinh thường ," Bao nhiêu năm như vậy rồi, giấu giấu lại cũng chỉ là mấy chỗ đó. Ngốc à, chị dạy mày nhá, bí mật chỉ có thể giấu trong lòng. khi mày viết ra rồi, còn là bí mật nữa."
      [​IMG]
      (Lan hoa chỉ)
      xong, tới chỗ nào đó, vừa vén vừa mò, lôi ra cuốn sổ.

      Tặc lưỡi bảo :" Quách Tiểu Hằng à, chị mày điểm này được hay , ta có thể dùng kiểu sổ in đường viền hoa như này làm nhật ký được ?"

      Quách Hằng "Ngoao" tiếng rồi bổ nhào qua.

      Nửa phút sau ......

      "Mẹ --------! Mẹ ơi ---------!Mẹ vào đây mau lên !"

      Tiếng kêu như heo bị chọc tiết làm mẹ già xem tivi cũng yên, thể vơ lấy cái điều khiển từ xa lao vào phòng, cho hai đứa trẻ trâu này thành người ngay lập tức .

      " Yên tĩnh chút được hả ! Kết thúc ngay ! để tôi yên tĩnh xem phim truyền hình được sao ?" Mẹ già quát lên," Buông ra mau, đừng giẫm em mày hỏng luôn chứ !"

      Trẻ trâu ăn thịt và gặm cỏ gặp phải rồng ngang ngược, đều ngoan ngoãn ngay.

      " , nhặt rau hết cho tôi! Chút làm cơm nữa!"

      Quách Hằng vừa nhặt rau, vừa lèm bèm oán hận :" Chị có thể có chút ý thức về riêng tư hả ? Em trưởng thành rồi, chị tôn trọng em chút được ?"

      " Lúc nào mày phải là Virgin nữa, " Quách Trí cười đểu," Chị thừa nhận mày trưởng thành."

      " Chửi người ta vạch khuyết điểm mà."

      " Chậc ."

      " Cái gì thế ?" Mẹ già tắt tivi, sáp lại cùng nhặt rau.

      " Virgin á, chính là ...... ưm ưm !"

      " Chính là tiếng chửi thề trong tiếng !" Quách Hằng vội vàng che miệng Quách Trí lại," Mẹ, chị con chửi con đấy ! Mẹ tẩn chị ấy! Tẩn chị ấy!"

      " Sao mày tẩn ?" Mẹ già lườm cho cái.

      " Con tẩn được.........Ai da ! Cắn người !" Quách Hằng thổi phù phù tay mình," Đồ chó !"

      " Móng chó thối rửa chưa, dám để lên mặt chị !" Quách Trí mắng.

      Quách Hằng thổi thổi móng vuốt bị cắn đau, lườm lườm Quách Trí, đột nhiên ah lên, bảo :" Quách Trí, làn da của chị .... Sao mà đẹp thế ? Chị dùng cái gì vậy ? Non mềm như nước, như bé con vậy đó ." Tốt rồi, vết sẹo còn đau, vẫn vươn móng vuốt ra chọc chọc mặt Quách Trí.
      " Biến!" Quách Trí vung tay hất bay vèo," Động tới chị nữa là chặt mày luôn đó!"

      "Con đừng .........." Mẹ già cũng nhìn chằm chằm," Em trai con đúng đấy. Con đổi kem dưỡng da mặt hả ? Nhìn trông rất tốt."

      "Chị, chị có phương thuốc bí mật gì vậy, đừng giấu mà, mau cứu em ! Chị nhìn em nè ..." Thực ra dáng vẻ của Quách Hằng có chút chút đẹp trai, chỉ là mấy cái mụn to đoành mặt dễ coi cho lắm. Có vẻ như là hỏa lực quá mạnh gây ra.

      Ánh mắt Quách Trí liền trở lên bay bổng.

      Sex là mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất của phụ nữ, trong. Quách Trí biết câu này từ lâu, nhưng cũng gần đây mới lòng có được trải nghiệm sâu sắc này.

      Nếu ân ái hài hòa tốt đẹp, cơ thể phụ nữ sản sinh ra nhiều estrogen, mái tóc người phụ nữ bóng mượt, làn da mịn màng. Sau khi Quách Trí và Alex có quan hệ thể xác, đặc biệt là tuần gần đây, ngày nào cũng ngừng sáng tối, tự soi gương cũng nhận ra, làn da nhìn cực kỳ mềm mịn, mà nét mặt rạng rỡ !

      "Chị dùng cái gì mà hiệu quả như vậy hả ? Em nhớ mới vào hè mặt chị còn mấy cái mụn mà ! Có thứ tốt đừng độc chiếm chứ, chị phải nghĩ cho em chị chút chứ ." Quách Hằng oán tránh.

      Lúc vào hè đó, bận, Lâm Bác cũng bận, thế nên cả thời gian dài đều được giải tỏa, có thể nổi mụn sao . Về phần dùng cái gì .... dùng Alex.

      Nhưng Alex thể cho Quách Hằng mượn dùng được nha.

      " Quan trọng là được thức đêm, ăn cay ăn mặn, thanh nhạt hết sức. Mày nhìn cái mặt mày kìa.... Chắc chắn là gần đây thức đêm chơi game đúng ?" Quách Trí như .

      Quả là Quách Hằng thức đêm chơi game, bị cái tịt ngòi luôn.

      " À mà này, thằng bé kia, ..... thế nào rồi ? Tuần này các con có gặp mặt ?" So với mấy cái mụn mặt thằng con trai, mẹ Quách quan tâm đến tình trạng đương của cưng hơn .

      " gặp, hình như tuần này ta bận." Quách Trí tỉnh bơ bậy," Cũng có thể là.... gặp hai lần rồi cảm thấy ..... có cảm giác ấy?"

      thực tế tuần này tên ki bo đó gọi điện cho , mà Alex sốt, Quách Trí hề qua quít từ chối thẳng thừng luôn.

      " Sao mà có cảm giác chứ, hai lần trước phải rất tốt sao ?" Mẹ Qúach vừa nghe liền sốt ruột.

      Quách Trí soạn sẵn trong đầu từ sớm, đáp rằng :" Mới bắt đầu mà, còn là người xa lạ, ai chẳng e ngại mở miệng. Về sau, gặp mặt hai lần rồi, tính ra cũng còn xa lạ nữa..... Thế nhưng mà, vẫn có gì để . tìm được tiếng chung cũng đâu phải mình con đâu?"

      tính toán đâu ra đó, hôm nay cho mẹ mũi dự phòng trước , tiếp đó, tuần sau liên lạc thẳng với tên ki bo kia, ràng với ta hai người phù hợp rồi kết thúc luôn. Cho dù thế nào, dùng tên ki bo đó trì hoãn được thời gian hơn tháng phải coi mắt, rất thỏa mãn.

      " Thế này , tuần sau con gặp ta lần nữa chuyện đàng hoàng. Nếu có thể được tiếp. Nếu thấy được qua luôn nhé?"

      Mẹ Quách hé răng, nhưng có thể nhìn thấy áp thấp nhiệt đới bao phủ khắp người.

      " Mẹ đừng muộn phiền, đương là con còn chẳng phiền, mẹ phiền làm gì cơ chứ ......" Quách Trí thuyết phục. ra biết , mẹ gây áp lực với , là vì bà ấy có áp lực. ở Đế Đô suốt, mẹ ở nhà, tất cả áp lực từ người thân và họ hàng đều dồn cả lên người bà ấy.

      "Yo, Tiểu Trí nhà bà sao vẫn chưa có bạn trai vậy ? Lệ Lệ nhà tôi tháng sau kết hôn đấy."

      " Phải con bé nhiều vào, nếu gả , là khỏi gả được luôn đó!"

      Vân vân các kiểu ...

      Những người phụ nữ đó đều rảnh rang ! Rảnh quá mà ! gả hay gả, liên quan éo gì đến các bà ấy !

      Muốn dựng ngón giữa ghê !

      Mẹ người phụ nữ đáo để ghê gớm như vậy, cũng vì nhóm bảy bà tám bà dì này đến độ thích ra cửa luôn !

      " Mẹ có thể phiền sao !" Mẹ Quách xị mặt," Trương Nguyệt Hàm, nhớ ? Con của nhà dì Tiền đó, có thai rồi, sắp làm mẹ rồi, Nó còn hơn con đấy!"

      " Trương Nguyệt Hàm ?" Quách Trí ngửa đầu suy nghĩ, nhớ ra rồi," Nó mua nhà rồi sao ?"

      "Chưa mua. Vẫn ở bên đó."

      "Vậy mà nó dám đẻ con ?"

      " sao, sao lại thể đẻ con chứ ?"

      " Mẹ của con ơi, nhà họ hai cặp vợ chồng, lại thêm chú út và bạn chú ấy nữa, sáu người chen chúc trong tám mươi mét vuông !" Quách Trí đếm ngón tay liệt kê cho mẹ từng cái ," Xoay người cũng khó khăn. Sau này có con rồi, làm sao đây? Còn có thể tiếp đãi người ta trong nhà sao?"

      Mẹ Quách im lặng giây lát, thừa nhận :" Có chen chút, nhưng cũng phải là thể sinh con chứ."

      Quách Trí:"Ò." Miễn bình luận.

      Nhưng mẹ Quách vẫn chưa xong, tiếp tục:" Ráng chút ráng chút , sống được hết."

      câu thực chọc đến chốt mìn của Quách Trí.

      Quách Trí hít hơi sâu, nén lại cảm xúc. qua hai mươi tuổi lâu rồi, độ tuổi thích tranh luận tay đôi với bố mẹ. Đăc biệt là rời xa cha mẹ, thân mình dốc sức làm việc ở Đế Đô, đối với " nhà" càng thấu hiểu sâu sắc hơn. Tuổi tác càng lớn, càng hiểu được vất vả của cha mẹ, thông cảm và để tâm đến họ.

      Có lẽ phải hai năm rồi Quách Trí cãi qua lại với mẹ nữa. Để tự mình nhìn nhận, thực cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều so với những năm đó.

      Mặc dù tức giận với câu này kiểu này của mẹ, cũng vẫn có thể kiểm soát cảm xúc của mình như trước, bình tĩnh :" Mẹ, mẹ có nghĩ sống như Trương Nguyệt Hàm vậy có thú vị ?"

      Nhà mẹ đẻ Trương Nguyệt Hàm nằm ở khu chung cư bên cạnh nhà họ Quách,mẹ Trương Nguyệt Hàm và mẹ Quách là bạn nhảy múa quảng trường. Chỉ cần mưa, mẹ Quách và mẹ Trương Nguyệt Hàm có thể ngày ngày gặp nhau. ai có thể so với mẹ Quách biết hơn cuộc sống của Trương Nguyệt Hàm hỗn loạn thế nào.

      Để bà ấy che giấu lương tâm mà sống tốt, quả là mẹ Quách nên lời.

      Nhưng Quách Trí hai mươi tám rồi, già hai mươi tám tuổi rồi đó !

      Thiệt tình là bà sầu hết sức .

      Tay dùng sức mạnh, vặt đứt cuống rau luôn .
      sweet mandy, Tôm Thỏ, levuong2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 34
      Edit : Michellevn

      Giống như lần trước, sẩm tối chủ nhật, Quách Trí ngồi tàu cao tốc trở về Đế Đô. Vừa vào cửa nhà, liền cảm thấy trong nhà vô cùng sạch mát mẻ. Sàn gỗ cũng bóng loáng !

      Chắc chắn là Alex lại tổng vệ sinh rồi !

      "Tôi về rồi nè !" Tâm tình vui sướng Quách Trí hô lên. Bất cứ người nào về đến nhà, mở cửa ra trông thấy nhà cửa sáng bóng, trong phòng sạch , tâm tình cũng vui vẻ. Đấy là còn chưa đến khắp cả phòng tràn ngập mùi thơm thức ăn.

      Khoảnh khắc mở cửa ra, cảm nhận được chính là hai chữ "về nhà".

      "Về rồi à ?" Cửa phòng bếp mở ra, Alex cầm cái xẻng xúc ra.

      Tay cậu dính dầu, tạp dề cũng có dầu, ôm được Quách Trí, liền đưa hai tay lên, cúi đầu trực tiếp hôn Quách Trí.

      Quách Trí bất ngờ kịp phòng bị, nụ hôn kéo dài lưu luyến. Đầu lưỡi của Alex quấn quít trong miệng hồi, mới bịn rịn rời . Rồi lại mổ cái, mổ cái nữa, mới bảo :" Xào rau nữa, xong ngay đây, chị rửa tay trước ."

      Cuối cùng vẫn chưa thèm lại mổ cái, mới vội vàng quay vào phòng bếp.

      Để lại mình Quách Trí đứng ở huyền quan, đần người lúc, mới sờ sờ bờ môi, rồi đá giày vào phòng ngủ.

      Lúc Quách Trí rửa tay, cứ cảm thấy gương mặt nóng nóng. Nhịn được ngước lên nhìn mình trong gương. Làn da mềm mịn như nước, hai gò má có màu hồng nhạt, đôi mắt nhìn cũng ngấn nước, vô cùng ướt át.

      nhìn mình rạng rỡ như vậy, cắn môi cười cười.

      Cơm nước xong, theo thường lệ Alex lau lau rửa rửa, vừa quay đầu, trông thấy Quách Trí khoanh tay tựa cửa phòng bếp, nhìn cậu.

      " Sao vậy, chị Quách ?" Cậu hỏi.

      " có gì, ......" Quách Trí mỉm cười," Tôi chỉ chờ .......món ngọt sau bữa ăn thôi ...."

      Trong đôi mắt Quách Trí nhìn cậu giống như hai đốm lửa nho , biết thiêu đốt dục vọng hay là sinh mạng. Alex vô cùng thích Quách Trí nhìn cậu như vậy.

      Cậu nở nụ cười, rửa tay sạch , tháo tạp dề để qua bên.

      "Vậy .... ăn đồ ngọt trước ," cậu ôm lấy hôn," Chút nửa rửa bát sau."

      Trước kia Alex và bạn ở bên nhau, thường hay có cảm giác quen thuộc như soi gương.Từ người đối phương cậu thấy được bóng dáng của mình. Sa sút, mờ mịt, nhìn thấy tương lai.

      Cảm giác quá mức quen thuộc đó, khiến cho nhiệt tình mà cậu đối với ta mãi chẳng bùng lên được.

      đó chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, tuổi trẻ như nhau. Cũng giống luôn cả già nua tản ra từ sâu trong đáy lòng, như là chưa kịp nở rộ, mục nát từ gốc, có sức sống.

      Khi đó, Alex thường hay nghĩ rằng, tình dục..... ra có hay đều được, cũng hấp dẫn cho lắm. Mặc dù khoái cảm khi cao trào khiến cơ thể sung sướng, nhưng khi khoái cảm mất , trống rỗng và mỏi mệt liền đột ngột cuốn lấy người ta, có nơi nào trốn được.

      Nhưng ở bên Quách Trí, lại hoàn toàn giống.

      Alex cảm thấy, dường như có ngọn lửa trong cơ thể Quách Trí.

      Thời điểm bùng cháy, chỉ làm tự mình rực sáng, mà còn khiến cho quanh người cũng trở nên sáng ngời, trở nên nóng bỏng.

      Alex muốn mình chen vào trong ngọn lửa đó. Cậu mong được cháy cùng ngọn lửa đó, có thể chia sẻ phần nào nóng bỏng của cho cậu. Giống như thể, cậu cũng có thể trở nên mạnh mẽ được như .

      Quách Trí và Alex thể khát khao và nhiệt tình dành cho nhau trong những quấn quít của cơ thể .

      Alex thấy được ràng Quách Trí ở dưới người cậu, như pháo hoa nở rộ, sáng ngời, và lộng lẫy. Sau khi cậu cũng đạt tới cực hạn, cũng vội vã rút ra ngay. Cậu ôm , lòng bàn tay nóng bỏng lướt qua từng tấc da thịt . Cảm giác trống rỗng trước đây, xuất , cậu ôm cơ thể mảnh khảnh mềm mại của , dịu dàng âu yếm, tựa như nắm lấy thứ gì đó đẹp đẽ trong tay mình.

      Quách Trí cực kỳ hưởng thụ ấm áp sau khi làm xong như này.

      Phần lớn đàn ông có kinh nghiệm đều biết phụ nữ thích vuốt ve sau khi làm xong, nhưng họ đạt được khoái cảm mình muốn rồi thường lười phải làm tiếp, hoặc là chỉ chiếu lệ cho xong.

      Có thể Alex là người đàn ông kiên nhẫn và dịu dàng nhất trong số những người đàn ông mà Quách Trí gặp. Khoái cảm và sung sướng cậu mang lại cho chỉ là cơ thể.

      ***

      Thứ hai, Quách Trí xuất ở văn phòng với nét mặt rạng ngời, tinh thần sảng khoái, bắt đầu công việc cho tuần mới bận rộn. Khí sắc của là quá tốt, đến mức trong cuộc họp thường lệ, nhóm đồng nghiệp nam ngồi đối diện cứ liếc nhìn mãi.

      Buổi chiều, nhân lúc rảnh rỗi, gọi điện thoại cho mấy người bạn trong giới của mình.

      " Bên chỗ tôi có bé trai, cậu xem tin nhắn tôi có gửi hình ảnh ..... Ừm ừm, người tệ, cảm giác trước ống kính rất mạnh ..... Tạo hình cũng tốt ..... Cậu tìm giúp chút công việc .... Tôi trông cậy cậu rồi đó nha, Ok Ok, lúc nào mời cậu bữa ! "

      Khi gọi điện thoại đến cho Lâm Bác, Lâm Bác buột miệng hỏi :" Người nào hả ?" Lúc ta hỏi cũng nghĩ nhiều, chỉ là trước kia Quách Trí chưa từng tìm ta vì loại chuyện người mẫu khác như thế này. cần tìm ta, trước giờ đều là cần người từ trong tay ta.

      Trong điện thoại, liền nghe thấy giọng của Quách Trí thoáng dừng lại, rồi trả lời bâng quơ nhàng :" Chỉ là bé con ....." Căn bản là trả lời vấn đề của Lâm Bác.

      Lâm Bác khỏi ngẩn người.

      Khi Quách Trí theo thói quen câu " Lúc nào mời ăn cơm", Lâm Bác luôn :" Đừng có mà lúc nào nữa, hôm nay có rảnh ? Cùng ăn bữa , lâu gặp rồi."

      Cách dùng từ ngũ có gì đặc biệt, nhưng giọng điệu.... Quách Trí hiểu ý ta.

      Thực ra tối nay Quách Trí có sắp xếp.Nhưng hề nghĩ ngợi mà luôn :" rảnh, hôm nay có việc." Thậm chí đến cả câu " Hôm khác " cũng luôn.

      Lâm Bác yên lặng trong chốc lát rồi hỏi :"Quách Trí, .........Có phải lại có người rồi đúng ?"

      Trước giờ Quách Trí là người lanh lẹ, dây dưa. Từ trong điện thoại Lâm Bác nghe thấy " Ừm" tiếng tỏ vẻ thừa nhận. tiếng "Ừm" đó, điệu hơi hơi giương cao, để lộ ra tia vui vẻ thoải mái.

      Lâm Bác dừng lại chút rồi :" Vậy được, hôm nào có thời gian chuyện tiếp."

      Cúp điện thoại, Quách Trí đứng yên trong chốc lát. Ngay lúc cúp điện thoại, cũng nhận ra khác lạ của mình. Hình như có hơi ...... ghét bỏ Lâm Bác rồi .

      Quách Trí mơ hồ cảm thấy được, đối với đây phải chuyện tốt. Nhưng khi nghĩ đến tan tầm về nhà, có cơm rau nóng hôi hổi, có căn phòng sạch ngăn nắp, và có Alex với thể lực làm người ta chịu nổi..... Điểm cảnh báo xuất phát từ tiềm thức của chính mình liền bị xem luôn.

      Mà ở chỗ khác, Lâm Bác quăng điện thoại lên bàn. nhìn chăm chú màn hình tối lại, trong lòng mơ hồ có khó chịu.

      Mối quan hệ của ta và Quách Trí, bắt đầu bằng thái độ nghiêm túc, lại kết thúc với lý do hợp nhau. Mặc dù như vậy, họ những ồn ào khó coi, mà còn xử lý tương đối thành thục. ta và luôn thân thiết hữu nghị, hơn nữa cũng ràng buộc lẫn nhau. Đây là mối quan hệ thân mật kiểu cởi mở. Trong mối quan hệ này, ta và , đều từng có người khác. Họ biết về nhau, nhưng chưa từng hỏi đến.

      Cũng chưa bao giờ có tình huống từ chối đối phương vì người khác. Xảy ra tình huống như này, chỉ có thể giải thích .....

      Lâm Bác châm điếu thuốc, cố gắng đè xuống những cảm giác khó chịu trong lòng , nhưng nhận ra những cảm xúc đó còn mạnh mẽ hơn ta tưởng.

      Đối với nàng Quách Trí này, ngay từ lần đầu tiên lọt vào mắt xanh của Lâm Bác.

      ta và quen biết cũng là vì công việc. Hồi đầu ta nhìn thấy , chính là dáng vẻ làm việc. nghiêm túc, điềm tĩnh, năng lực kiểm soát toàn cuộc và mãnh mẽ quyết liệt của cho ta ấn tượng sâu sắc.

      ta bắt đầu theo đuổi trước.

      Giống như suy nghĩ của ta, về tinh thần họ khá hòa hợp. Họ hiểu nhau sâu sắc, có thể là chạm đến căn bản.

      Trong những ngày họ quấn quít ngọt ngào nhất đó, có khoảng thời gian ngắn sống chung. Nhưng cũng chính vì thời gian sống chung này mà hai người lập tức phát ra những vẫn đề tồn tại giữa họ .

      Khi đó Lâm Bác có dự tính lập nghiệp, thậm chí bước vào trạng thái chuẩn bị. ta cũng là mình dốc sức làm việc ở Đế Đô, đàn ông vì lý tưởng của mình, vất vả phấn đấu, ngày nào cũng gần như kiệt sức.

      ta hi vọng mỗi ngày về nhà đều có thể có cơm canh nóng hổi, có thể có người phụ nữ mở cửa cho ta, đón lấy chiếc cặp của ta và dịu dàng câu: "Vất vả rồi."

      Người phụ nữ này thể là chiếc bình hoa với bộ não trống rỗng, ta còn hi vọng ấy có thể biết về ta cách sâu sắc, hiểu ta, cũng như ủng hộ ta.

      Quách Trí biết ta, hiểu ta, cũng ủng hộ ta. Nhưng làm được những cái khác mà ta mong muốn.

      bận rộn hề thua kém ta, đam mê của đối với công việc và nghiệp của mình cũng thua kém ta, giống như, mỏi mệt và vất vả sau khi kết thúc công việc cũng thua gì ta.

      Quách Trí ấy mà, thể làm được người phụ nữ ở nhà hiền lành dịu dàng.

      Lâm Bác cảm thấy,phần trưởng thành nhất của hai người họ chính là, thậm chí họ còn chưa bao giờ cãi vã nhau. Đúng vậy, lần cũng có.

      Loại tình huống này thường xảy ra đối với các cặp đôi nhau, ít nhiều gì cũng phát sinh tranh chấp. Chắc chắn bên cho rằng " Sao vì tôi mà hi sinh chút", và bên kia nghĩ là " Dựa vào cái gì mà cần hy sinh lại là tôi."

      Khi tình huống này nảy sinh giữa ta và Quách Trí, ban đầu, hai người họ đều vô thức mà lẩn tránh vấn đề. Lâm Bác vô cùng chắc chắn, lúc đó, khẳng định là Quách Trí thích ta . Bởi vì ta cũng lòng thích Quách Trí, cũng vì thích, hai người họ mới theo bản năng mà trốn tránh vấn đề .

      ta cũng giống như số người đàn ông, mà với Quách Trí mấy lời kiểu như là " Đừng làm nữa, nuôi em". Cũng vì nguyên nhân biết quá về nhau, ta càng hiểu năng lực của Quách Trí cũng tương đương với tham vọng của . Xác thực là cũng thua kém ta.

      ta cực kỳ , ra lời này, đối với Quách Trí, trở thành sỉ nhục.

      Người với người giống nhau, phụ nữ với phụ nữ, lại càng giống nhau.

      Có rất nhiều phụ nữ, thực thích đàn ông câu " Đừng làm nữa, nuôi em". Họ nở nụ cười hạnh phúc từ trái tim, thế giới này, có khá nhiều phụ nữ sinh ra liền thích hợp với việc giúp chồng dạy con. Họ làm ngôi nhà được ấm áp và thoải mái, thầm đứng phía sau người đàn ông.

      Nhưng cũng có rất nhiều người phụ nữ, họ có tham vọng giống đàn ông, cũng ra sức làm việc như đàn ông.

      có ai mạnh hơn ai, hay ai sai ai đúng, đây chỉ là lựa chọn khác nhau của cuộc đời mà thôi .

      Nếu vì năng lực kiếm tiền của kiểu phụ nữ phía sau liền cho rằng kiểu phụ nữ phía trước là vô dụng, thậm chí là hèn mọn yếu đuối, mà đếm xỉa đến cố gắng của họ trong việc tạo ra gia đình ấm áp, tuyệt đối là bất công.

      Nhưng giống như vậy, nếu vì hiền lành dịu dàng của kiểu phụ nữ phía trước, liền cầu người phụ nữ phía sau phải từ bỏ tham vọng và nghiệp của mình vì người đàn ông, mà đếm xỉa đến năng lực làm việc của họ hề thua kém đàn ông, đối với họ mà , cũng là sỉ nhục.

      Bởi vì hiểu, cho nên Lâm Bác sỉ nhục Quách Trí như vậy.

      ta áp dụng cách xử lý làm lạnh. Quách Trí cũng biết suy nghĩ như ta, tiếp thu ý tứ của ta. Tính cách của , vẫn có phần bộc trực. Quả nhiên cũng là mở miệng trước.

      Sau lần ân ái, mỗi người châm điếu thuốc. Trong khí lượn lờ khói thuốc, Quách Trí lên tiếng:" Vậy nhé, hai ta vẫn nên thôi , thích hợp."

      ra điều này, chính Lâm Bác là người dẫn dắt Quách Trí hút thuốc. Môi trường làm việc của ta có thể tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ hút thuốc, ta cũng phản cảm phụ nữ hút thuốc.

      ta còn cảm thấy, dáng vẻ hút thuốc của Quách Trí vô cùng xinh đẹp.

      ta thích nhìn cả người trần trụi quấn lấy chiếc chăn, nằm sấp giường, gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn.

      rất gầy, bờ vai mỏng manh, lúc duỗi tay ra, có thể nhìn thấy hình dáng xương bả vai. Từ phía sau tai, đến cần cổ, bả vai, lấp ló phần tuyết trắng.

      ta cười gọi tên . Ngón tay tinh tế kẹp điếu thuốc, ngoái đầu nhìn lại. Trong chí chất nam tính, có quyến rũ hiếm gặp lúc bình thường.

      Trái tim ta rung động.

      HÌnh ảnh đó, Lâm Bác chưa bao giờ quên.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 35
      Edit : Michellevn

      ta và hẹn rằng, nếu có người phù hợp rồi, tiếp tục kiểu quan hệ này nữa, chúc phúc cho nhau, chỉ làm bạn bè. Nếu có, nam nữ trưởng thành giải tỏa cho nhau, an ủi lẫn nhau, cũng là tình trạng bình thường.

      Kết quả hai người cũng mãi chưa gặp được đối tượng phù hợp, vẫn mãi tiếp tục như vậy. Cho dù cũng có người khác, nhưng đều tự giác can thiệp đối phương. Thậm chí sau khi giải tỏa còn cùng phỉ nhổ về đối tượng xem mắt của mỗi người. Hoặc có thể, về công việc và nghiệp, chính trị văn phòng và quan hệ giao tiếp. Giữa ta và , rất nhiều tiếng chung.

      Đó là mối quan hệ mở, sung sướng thoải mái lại có trách nhiệm.

      Mặc dù biết từ lâu sớm muộn gì cũng có ngày kết thúc, nhưng khi dấu hiệu kết thúc lặng lẽ đến, trong lòng Lâm Bác vẫn có cảm giác khó chịu nhất định.

      ta hút điếu thuốc, xoa dịu cảm xúc. Tâm tư ta tản mạn, suy đoán về người đàn ông mà Quách Trí gặp là người thế nào, khiến muốn bình yên trở lại.

      Dụi tắt thuốc, ta cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem. Từ hình ảnh của chàng thanh niên trẻ trung đẹp trai mở màn hình, ta đột nhiên nhớ tới hành vi của Quách Trí lần này khác biệt so với trước kia.

      Người đàn ông ba mươi ba tuổi nhìn chằm chằm thằng nhóc với đường nét khuôn mặt đẹp đẽ trong bức hình, đúng vậy, ở độ tuổi của Lâm Bác mà , người trong bức hình chỉ được gọi là "Thằng nhóc". ta nhìn cậu chòng chòng, trong lòng có phỏng đoán táo bạo. Mà là bạn trai cũ xém chút được Quách Trí đưa về ra mắt phụ huynh, phỏng đoán này làm ta có loại cảm giác hết sức là chó chết.

      Quách Tiểu Trí .... phải em chứ !

      Quách Tiểu Trí, nhất định.

      Hôm nay Quách Trí về đến nhà, tâm tình rất tốt. Chuyện buổi chiều nhờ vả nhóm bạn bè, trước lúc tan tầm tin trả lời ầm ầm kéo đến.

      Lúc Alex nấu cơm, Quách Trí tựa cửa phòng bếp cúi đầu nghịch điện thoại, với cậu:" Tôi tìm cho cậu mấy việc rồi, chút nữa cậu xem điện thoại, chi tiết cụ thể liên hệ với những người này." Gửi cho cậu người liên hệ và tin tức liên quan của từng người .

      Alex lật thức ăn trong chảo, chớp chớp mắt, "ò" tiếng rồi :" Được." Lật hai lần xong tắt bếp, cho ra đĩa.

      " Đây là dịp đổi mùa, lượng nhu cầu về người mẫu ảnh là lớn nhất. Có điều có hạng mục lớn, hạng mục lớn người ta đều để lại cho người của họ."

      Quách Trí trong lúc ăn tối," Tôi có thể tìm được cũng chỉ bấy nhiêu đó, đều là rơi ra từ trong tay người khác. Đơn hàng cũng lớn, giá cả cũng cao, nhưng cậu chịu khó chạy show chút, tăng số lượng lên rồi, cũng kiếm được ít đâu. Quan trọng là đừng bỏ lỡ khoảng thời gian này."

      "Vâng!" Alex vội vàng gật đầu cách ngoan ngoãn. Đúng là cậu hề có chút nào ghét bỏ cả, cậu còn mong muốn kiếm được nhiều tiền.

      Hơn nữa, Quách Trí nghĩ đến cậu như vậy, còn vì cậu mà vận dụng mối quan hệ nợ ân tình, cậu ..... trong lòng vui nên lời. Có loại cảm giác khó tả, cứ ngừng dâng lên từ đáy lòng, trào dâng.....

      Cảm xúc nhảy vọt của cậu liền được thể trong nhiệt tình dành cho Quách Trí.

      Chính là Quách Trí lại có chút ......do dự:" Ổn , ngày ngày ...... " Sức khỏe có tốt hơn nữa, cũng thể mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày đó !

      " Đương nhiên ổn!" Chỉ có về điểm này là Alex cực kỳ tự tin, còn có chút đắc ý hết sức là ngây thơ đáng ," Sức khỏe của em, em biết mà."

      Quách Trí liền cắn môi ngừng cười. thể cảm thán, tuổi trẻ là tốt.

      Vào thứ ba sau khi Quách Trí làm, Alex dọn dẹp nhà cửa chút, xong rất nghe lời mà bắt đầu gọi điện thoại cho từng người trong danh sách Quách Trí gửi cậu, xác định thời gian và địa điểm với bên kia, nhanh chóng sắp xếp khoảng thời gian sắp tới cách chặt chẽ .

      Hết đợt điện thoại này, cậu lại gọi tiếp cuộc điện thoại .

      " Ồ? Tiểu Liêu à ? Đúng đúng, tôi về rồi." Kế toán Mã ," Xin lỗi nha, lúc hơi rối, quên mất bàn giao phiếu của cậu. Ừm ừm, hôm nay cậu tới , hôm nay có thể thanh toán."

      "Cảm ơn chị Mã, chút nữa em qua liền !" Alex oán trách, lời cảm ơn làm người ta rất thích.

      Mười tám tuổi cậu bước vào xã hội kiếm ăn, rất hiểu đạo lý làm người phải cúi đầu. Cũng rất có thể phải cúi thấp đầu, phải khom lưng xuống. Bằng làm gì được, chờ đói chết ?

      Thế nên cho tới nay, quan hệ qua lại của cậu, đều vẫn tốt.

      Thời gian hết tiền xoay xở được. Mặc dù biết cái gọi là " dùng trong nhà" mà Quách Trí đặt trong ngăn kéo tủ giày là thầm giúp đỡ cậu, cậu vẫn thực ngại ngùng khi dùng nó. Ngoại trừ mua rau mua thịt, quả là cậu chưa từng tiêu tiền của Quách Trí. Cho nên cậu còn nhiều tiền lắm . Ngày đó bị bệnh, cậu cũng mua thuốc, nghĩ rằng cần thiết phải tiêu số tiền này, ráng chút qua thôi.

      Ba cậu nằm viện mấy ngày, sau đấy cũng sao nữa. Cậu gọi điện thoại về, luôn là mụ kia nhận, gặng hỏi trái phải, cứ nghi ngờ cậu còn tiền chịu đưa ra . giờ thái độ của mụ ta đối với cậu khá tốt, tốt hơn rất nhiều so với mấy năm trước.

      Nhưng Alex cũng phải ngốc , mụ ta nghĩ gì, cậu biết quá .

      Đối với gặng hỏi của mụ ta, cậu chỉ hết tiền, bị chủ nhà đuổi ra ngoài rồi, giờ phải ở nhờ chỗ bạn bè. Mụ ta hỏi tới khi nào cậu có tiền, cậu mặc kệ mụ ta. Mụ ta liền thay đổi, để ba cậu tới với cậu.

      Nhưng lần này suýt nữa Alex rơi vào tình trạng ngủ gầm cầu, là lạnh lòng. Về sau mẹ cậu dò hỏi chi phí nằm viện và thuốc thang trị liệu, ba cậu rửa ruột và nằm viện, chỉ tốn đến hai ngàn đồng. Cậu cho họ mười ba ngàn, khi cùng đường bí lối đòi tiền họ, phân tiền họ cũng chịu trả cậu.

      Lòng người mà, đều là từ thịt cả. Có thể được ủ nóng, cũng rất dễ bị lạnh.

      Lần này, Alex được dạy cho bài học quá sâu sắc.

      Cậu nghĩ, cậu phải tỉnh táo ràng lại. Từ lần đầu tiên cậu về nhà cho họ tiền, đó là sai lầm. Từ khao khát có được chấp thuận của họ, có thể được họ đối xử tốt hơn mà để mặc cho họ muốn gì cứ lấy, là sai lại càng sai.

      Mặc kệ mụ kia trong điện thoại hỏi han ân cần hay khen ngợi cậu, cậu đều lãnh đạm phản ứng.

      Quá giả dối.

      Tốt thực phải như vậy.

      Tốt thực bao giờ phải . Là nửa đêm lặng lẽ đo nhiệt độ cho cậu. Là thức đêm lau người cho cậu. Là mạnh mẽ bắt cậu phải nghỉ ngơi, cho phép cậu dậy làm việc nhà.

      Tốt thực , là nghĩ tới lòng tự trọng của cậu, dùng danh nghĩa " trong nhà" giúp đỡ cậu. Là vì lo lắng cho cậu, rành rành bận rộn như vậy, vẫn mang việc chưa hoàn thành mà về nhà trước giờ.

      Alex lấy được tiền, ngồi tàu điện ngầm trở về, nghĩ đến những cái này. Vẫn cảm thấy ngây dại.

      Giờ cậu có tiền rồi, cậu nên tìm phòng thôi, nên kéo hành lý của mình, lễ phép lời cảm ơn với chị Quách, cảm ơn thời gian này giúp đỡ cậu, sau đó nhanh gọn mà biến ra khỏi nhà người ta.

      Cậu biết đây là cậu nên làm.

      Thế nhưng cậu muốn chút nào, phải làm sao đây? Cậu chính là .......... muốn !

      Tiếng phát thanh của ga tàu điện ngầm vang lên, Alex mới chợt nhận ra cậu quá trạm rồi. Tuyến số 2 của Đế Đô là đường vòng, tàu điện ngầm vòng quanh. ra cậu chỉ cần xuống, đổi sang tàu đối diện, hai trạm là có thể đến rồi.

      Nhưng Alex nhúc nhích, cậu cứ ngồi mãi trong khoang tàu. Tuyến số 2 vào giờ cao điểm làm hay tan tầm người chen chúc có thể bị ép thành tấm ảnh luôn, nhưng thời gian này ban ngày, khoang tàu chỉ có lác đác vài người. Tầm mắt Alex tản mạn trong khí, có tiêu cự, với cảm giác trống rỗng.

      Người bên cạnh nhìn sang, liền cảm thấy ánh mắt đó lộ ra vẻ sa sút.

      Nhưng dần dần ......Sau khi tàu điện ngầm thực xong vòng hoàn chỉnh xung quanh khu vực trung tâm nhất của Đế Đô, ánh mắt tản mạn đó bắt đầu tụ lại. Đôi mắt của Alex, bắt đầu trở nên sâu thẳm.

      Chàng trai này vẫn luôn là đứa trẻ cảm thấy thờ ơ với cuộc đời. Cậu thờ ơ với công việc, thờ ơ với tình , ngay cả đối với dục vọng, cũng thờ ơ. Thực ra, ngoài khao khát gia đình, ngoài khao khát những người trong gia đình đó có thể chấp nhận cậu, tiếp nhận và đối xử tử tế với cậu, cho tới nay, cũng chưa có điều gì mong muốn xuất phát từ đáy lòng .

      Thế nhưng tuyến số hai trong tàu điện ngầm cũ nhất rách nhất ở Đế Đô, cậu lắng nghe tiếng lộc cộc của khoang tàu, bộ não được xem là thông minh lắm, từ từ sắp xếp mạch suy nghĩ, chầm chậm suy nghĩ ràng, cảm giác khó chịu cam lòng muốn trong lòng mình kia là như thế nào .

      Hóa ra là .....Cậu muốn.

      Cậu muốn người phụ nữ với bóng lưng mảnh khảnh ngồi bên giưởng cậu lúc đêm khuya, cậu muốn người phụ nữ có đôi bàn tay với những ngón tay lành lạnh gảy gảy tóc mái cậu, cậu muốn người phụ nữ cùng quan tâm chăm sóc dịu dàng lúc cậu sinh bệnh ốm yếu, người phụ nữ hề ruồng bỏ cậu !

      Nhưng mà cậu phải làm gì đây ? Cậu hơn nhiều như vậy !

      Quan trọng hơn nữa là, cậu ........ xứng với !

      Nhận thức này khiến chàng trai cảm thấy khổ sở từ đáy lòng. cách lý trí, cậu biết cậu nên từ bỏ. Nhưng chính cậu lại cam lòng !

      Thông thường, bẩm sinh của trẻ con, chính là bướng bỉnh thất thường. Những năm đó Alex gần như chưa từng bướng bỉnh. Bởi vì chẳng có ai nuông chiều để cậu được bướng bỉnh cả. Nếu cậu bướng bỉnh thất thường, ắt có quả ngon mà ăn.

      Nhưng ở Đế Đô này, chẳng ai có khả năng ràng buộc và dọa dẫm cậu nữa. Sau ba vòng tuyến số hai, Alex quyết định bướng bỉnh lần.

      Cho dù thất bại thế nào ? Chẳng qua chỉ là lùi về tình trạng lúc trước, lẻ loi mình, tiếp tục chán nản mà thôi.

      Nhưng nếu thành công .... Alex chỉ hơi ảo tưởng chút, liền cảm thấy đầu ngón tay cũng kìm được mà run lên.

      ba vòng tuyến số hai, ngoại trừ nhìn thẳng vào lòng mình, cậu còn nghĩ ràng mình nên làm thế nào.

      Cậu hiểu điểm yếu của mình ở đâu, cũng hiểu được thế mạnh của mình ở chỗ nào.

      Tuổi tác cậu , bằng cấp thấp, mấy cái này đều là khách quan thể thay đổi. Ném qua bên trước . Sau đó chính là tiền cậu kiếm được ít, thu nhập ổn định. Cái này, có thể khắc phục và thay đổi. Thực ra cậu có thể cố gắng hơn nữa, cậu cũng có thể giống như mấy người cậu quen biết kia, cố gắng mở rộng mối quan hệ, chạy show mỗi ngày, ra sức kiếm tiền.

      Đúng, cậu có thể làm được! Trước kia chỉ là cậu có động lực mạnh mẽ như này để thúc đẩy cậu cố gắng mà thôi.

      Mà về phần lợi thế của cậu ..... TRong lòng cậu vô cùng ràng. Tuy Quách Trí mạnh mẽ như vậy, cũng có mặt mềm yếu, cũng có mặt có thể bị cậu nắm giữ. Cậu và ở bên nhau mấy ngày này, dần dần nhận ra điều đó.

      Nghĩ đến những điều này, khóe miệng chàng trai tuấn kìm được mà tràn ra ý cười. Làm cho hai bà dì trung niên ngồi đối diện cứ liếc nhìn cậu hoài.

      Cuối cùng tàu điện ngầm đến trạm cậu nên xuống . Chàng trai bước ra khỏi khoang tàu với đôi mắt sáng ngời cùng nụ cười khóe môi. So với thằng nhóc sa sút mờ mịt trong tàu điện ngầm trước đó, tựa như là hai người.
      [​IMG]

      Dường như ở bên Quách Trí thời gian dài, thấm sâu vào, cuối cùng cậu cũng hấp thu được sức sống và sức nóng mà cậu vẫn luôn mong muốn từ người .

      Bước chân cậu nhàng, thậm chí mang theo chút gấp gáp, ra khỏi ga tàu điện ngầm. Cũng vội vã chạy về nhà Quách Trí, mà theo hướng khác, đầu tiên đến chợ đồ điện gần đó.

      Với dũng khí và quyết tâm trước đây chưa từng có, cậu rảo bước vào chợ đồ điện gia đình, thực bước đầu tiên cho mục tiêu mà cậu phấn đấu.

      " Chị ơi." Chàng trai cất tiếng gọi, nét mặt khôi ngô cùng ánh mắt tươi cười suýt nữa làm lóa mắt bà chị nhân viên bán hàng.

      " Hả? Cậu gì cơ?" Bà chị trấn tĩnh lại, mới nhận ra mình vậy mà nghe giai đẹp này cái gì.

      Chàng trai trẻ khôi ngô giơ ngón tay ra, lặp lại cách chắc chắn :" Em cần .....nồi đun bằng điện mẫu này!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :