1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 95
      Edit : Michellevn


      Mẹ Quách biết cha mẹ Liêu Viễn ly hôn khi còn rất , cha mẹ đều có gia đình riêng. Biết mẹ ruột của rất ít quan tâm đến , cũng biết cha ruột và mẹ kế cúa đối xử với tốt.

      rơi nước mắt khi nghe .

      Nhưng tất cả những gì bà biết đều là tự Liêu Viễn .

      Nếu lời hay, bà cười theo. Nếu lời buồn, bà theo đó mà khóc.

      Nhưng điều này có nghĩa là bà hoàn toàn tin theo lời của Liêu Viễn.

      Tuy rằng tiếp xúc qua lại, bà cũng hiểu mình rất thích Liêu Viễn, nhưng vào tuổi này của bà, nếu người khác gì bà tin nấy, tuổi đó quả thực là sống như chó rồi. Còn thực rốt cuộc cha mẹ Liêu Viễn tính cách và nhân phẩm thế nào, người nhà họ Quách bao gồm cả Quách Trí, ra đều biết gì hết.

      số chuyện, thể đưa ra phán đoán nếu tận mắt chứng kiến hoặc tự mình quan sát.

      Những gì Liêu Viễn chì là hoàn cảnh gia đình của .

      Những gì người mẹ với con đều là khôn ngoan được tích lũy trong cuộc sống. Quách Trí nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng dù sao cũng có bấy nhiêu tuổi, vẫn chưa trải qua mài dũa của hôn nhân, nghe cũng chỉ là nghe thôi, chứ cũng chuyên tâm để trong lòng.

      Xét cho cùng, giờ vẫn còn trong gian đoạn " đương". Còn hai năm nữa Liêu Viễn mới đến tuổi kết hôn hợp pháp.Hai năm ấy hả, cũng đủ để thay đổi tình , thay đổi hoàn toàn luôn.

      tại nghĩ về những cái này hẵng còn sớm.

      Sau đó nhàng với Liêu Viễn, rằng với người nhà về chuyện thẻ ngân hàng. Liêu Viễn biết được rất vui vẻ.

      Thế nên, sau đó mỗi lần nhận được tin nhắn hiển thị tiền vào tài khoản, tâm trạng của cực kỳ tốt. Luôn nghĩ rằng, theo gia tăng ngừng của tiền trong thẻ này, cũng có thể cảm thấy dễ thở hơn khi ở trước mặt người nhà của Quách Trí.

      Mục tiêu mà phấn đấu, cũng tiến gần lại chút.

      Trong lòng, dường như có gì đó dâng lên, dần dần lấp đầy.

      Nhưng lúc đó, Quách Trí đề cập chuyện Tết lịch với . sao Tết dương lịch mới vừa xong, còn hai tháng nữa mới tới tết lịch. Và cho dù Quách Trí nghe theo lời khuyên về cuộc sống của mẹ Quách, vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện gặp người nhà Liêu Viễn, hơn nữa hứa với mẹ già trước khi kết hôn ăn Tết ở nhà người khác, thế nên cũng lo nghĩ gì đặc biệt cả.

      Chính là cách Tết lịch chưa đầy nửa tháng nữa, thấy hình như Liêu Viễn có chuyện gì đó, nên hỏi thử.

      Liêu Viễn rất do dự :" Hai bên đều gọi điện, kêu về ăn tết."

      " Ò ......" Quách Trí ," Vậy về thôi."

      Đối với người trong nước, Tết lịch là ngày lễ quan trọng nhất trong năm. Cứ vào dịp cuối năm, tình trạng cướp giật, trộm cắp và các vụ việc khác lại tăng mạnh, đường thường nghe thấy có người ngâm nga bài hát đường phố mà mọi người thích như " Có tiền hay tiền, cũng về nhà ăn Tết".

      Dù Quách Trí biết cha mẹ Liêu Viễn đối với tốt, nhưng được nuôi lớn trong cưng chiều của cha mẹ, có tình cảm sâu nặng với người nhà. Xuất phát từ lẽ thường tình, cũng mong Liêu Viễn có thể hòa hợp tốt đẹp với người nhà.

      Huống chi tên nhóc Liêu Viễn này, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra khao khát ấm áp của gia đình đến nhường nào.

      " Về thôi." Quách Trí động viên ," xoắn xuýt gì hả ?"

      Liêu Viễn né tránh trả lời.

      Mặc dù sơ lược với Quách Trí về tình hình đại khái ở nhà, nhưng chỉ lựa chọn tránh nhưng những chuyện phiền lòng, muốn cho Quách Trí biết.

      sợ rằng để cho Quách Trí hay người nhà họ Quách biết được những chuyện phiền lòng kia, bị trừ điểm.

      Mới năm ngoái, còn rất háo hức về quê ăn Tết, cũng hiểu biết mà mua sắm ít quà Tết cho cả hai bên cha mẹ của . Có lẽ là vì vậy, nên năm nay, họ đối với rất nhiệt tình sốt sắng, mong mỏi vẫn có thể về nhà ăn Tết.

      ngại với Quách Trí, thực ra có hơi muốn đến nhà họ Quách ăn Tết. Thế nhưng Tết lịch thực ngày lễ rất đặc biệt và quá quan trọng. Trong những ngày này, đa số người dân đều hết sức gắng để về nhà và đoàn tụ gia đình.

      Xét cho cùng cũng chưa phải là con rể của nhà họ Quách, vẫn chỉ là người ngoài mà thôi. Vào những ngày lễ đặc biệt này, tới quấy rầy niềm vui quây quần của gia đình người ta , hình như .... thích hợp lắm.

      rầu rĩ vui suốt thời gian, rồi vẫn mua vé về nhà.

      Tới cuối năm, thu xếp xong hành lý, vuốt ve an ủi Quách Trí mấy lần, mới miễn cưỡng bước chân lên tàu về nhà.

      Quen Quách Trí tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên phải xa cách lâu như vậy. Liêu Viễn vậy mà thấy quen.

      Lên tàu gọi cuộc điện thoại, ăn cơm trưa gọi cuộc, nằm xuống lại gọi cuộc nữa.

      Quách Trí vừa về đến nhà của mình :"........."

      Cạn lời day day mi tâm, rồi hỏi :" Mấy cuốn kịch bản cầm theo trước lúc đâu rồi ?"

      " Trong va ly."

      "Lấy ra, đọc!"

      ".........." Dỗi, cúp điện thoại đọc kịch bản.

      Vẫn như mọi khi, lần này mua rất nhiều quà Tết về. Đây cũng là lẽ thường. Mức độ kinh tế khu vực đồng đều, cùng là ti vi, nhưng ở thành thị loại bỏ những thiết bị điện mà địa phương như chỗ nhà Liêu Viễn mua trong thị trấn. Thế nên những người làm việc ở những thành phố lớn, mỗi khi về nhà, đều thể tay , luôn cố gắng hết sức mang nhiều đồ về cho nhà.

      Liêu Viễn mang rất nhiều đồ về. Trước khi xuất phát gọi điện cho gia đình, lúc tới ga tàu hỏa, lần đầu tiên trông thấy ba đón mình ở cửa ra.

      Vì là ga , người xuống tàu nhiều lắm. Trong đám người thưa thớt, Liêu Thành Quân nhìn cái thấy con trai ông ta.

      Nó vừa cao ráo vừa đẹp trai, như hạc giữa bầy gà. Cách ăn mặc, có cảm giác tinh tế khác với những người khác.

      Như ngôi sao.

      hiểu sao, Liêu Thành Quân có chút tự hào.

      " Tiểu Viễn ! Bên này !" Ông ta giơ cánh tay lên huơ huơ.

      Liêu Viễn nghe thấy, đẩy xe về phía ông ta. mang nhiều đồ, lúc xuống tàu tốn mười tệ, thuê chiếc xe đẩy hành lý.

      " Ba". gọi ông ta, tới cửa ra liền bắt đầu dỡ đồ xuống. Xe đẩy hành lý chỉ được đến cửa ra, được ra khỏi ga.

      " Mang theo nhiều đồ vậy cơ à !" Liêu Thành Quân tươi cười rạng rỡ, tới phụ xách đồ.

      Liêu Viễn biết ông ta nghĩ gì, cũng gì, " vâng" tiếng.

      Thêm người, thêm hai tay nhàng hơn.

      Hai người lên taxi bên ngoài ga tàu, Liêu Thành Quân địa chỉ, nhưng Liêu Viễn lại với tài xế :" , nhà khách Hồ Quang trước."

      Liêu Thành Quân kinh ngạc.

      Liêu Viễn bình tĩnh :" Con đặt phòng ở nhà khách rồi, nhà chật quá nên con ở khách sạn ."

      Nếu là người khác, lúc này nhất định phải những câu đại loại như " Tết nhất mà sao có thể ở nhà khách". Nhưng ngoài chút ngượng ngùng, Liêu Thành Quân lại thở ra nhõm, thoải mái :" Được."

      Làm bác tài xế liếc nhìn hai người kinh ngạc. Hai người này, vừa nhìn là cha con, mặt mày rất giống nhau. Ông bố rất đẹp , con trai lại càng đẹp hơn. Túi lớn túi thế này, nhìn là biết về nhà ăn Tết rồi. Vậy mà sao con trai về rồi, lại về nhà ở ? Mà thấy ông bố này, hình như còn cảm thấy rất vui ?

      Kỳ lạ đấy .

      Nhà khách HỒ Quang là nhà khách tốt nhất trong huyện này, cũng cách nhà Liêu Viễn xa, rất nhanh xe tới.

      Liêu Viễn nghĩ nghĩ rồi với Liêu Thành Quân :" Ba cần xuống xe đâu. ở xe đợi con , con mang hành lý vào rồi ra liền."

      " Ừ." Liêu Thành Quân đáp.

      Liêu Viễn nhờ tài xế mở cốp sau xe ra, bắt đầu chuyển đồ ra ngoài. Liêu Thành Quân đưa mắt nhìn, mở cửa xe ra và :" cần chuyển đồ ra đâu, đưa thẳng về nhà là được rồi."

      Lúc này Liêu Viễn mới với ông ta :" đưa hết cho nhà, còn có cho bên mẹ con nữa, cả số cho người khác."

      Liêu Thành Quân " ờ" tiếng, hơi cảm thấy xấu hổ. Nhìn Liêu Viễn dỡ rất nhiều đồ xe xuống, cảm thấy có hơi tiếc. Nhưng cuối cùng ông ta cũng thể ra mấy lời kiểu như " cần cho bên mẹ con nhiều đồ như vậy đâu", thầm suy nghĩ, được để vợ mình biết được, thực ra Liêu Viễn mang về nhiều đồ như vậy, mà chỉ có phần là cho ta. Nếu ta lại lên cơn ngay.

      Liêu Viễn nhận phòng, mang hành lý và đồ đạc vào trong phòng, khóa phòng lại, khoác túi chéo lên vai, mới ngồi lên xe cùng Liêu Thành Quân về nhà.

      " Yo, Tiểu Viễn về rồi à !" Mụ kia ở nhà tươi cười chào đón , vẻ nhiệt tình thái quá.

      chỉ gật gật đầu với ta, " Ờm" tiếng xem như trả lời.

      Quan hệ của hai người họ đều như vậy nhiều năm, Liêu Viễn có thể đáp lại tiếng xem như là lễ phép rồi, thằng bướng bỉnh này trước kia còn thường xuyên cãi lại mụ ta mà. Thế nên, mụ ta cũng cho là ngỗ ngược.

      Mụ ta nhìn những thứ mang về từ Đế Đô xa xôi rất là hài lòng. Cười híp mắt đánh giá Liêu Viễn.

      Vì phương nam có hệ thống sưởi, trong nhà ẩm ướt và lạnh lẽo, nên họ có thói quen mùa đông mặc dầy như trái bóng. Mà Liêu Viễn mặc chiếc áo khoác cashmere ngắn màu đen, bên trong là chiếc áo len cashmere cao cổ màu xanh nhạt, trông mới mẻ, gọn gàng và hề bị cồng kềnh.

      thời gian gặp, thằng nhóc bướng bỉnh này thay đổi trông càng đẹp trai hơn, mụ ta thầm nghĩ. Trong quá khứ, nó suốt ngày mặc đồng phục học sinh giống như bao tải, cũng che giáu nổi. giờ nó ở Đế Đô hai năm, đẳng cấp và cách ăn mặc, so với quá khứ hoàn toàn cùng thứ bậc, quả thực nhìn trông giống ngôi sao.

      thực tế, mụ ta có chút ghét khuôn mặt của , vì dáng vẻ của rất giống mẹ .

      Nhưng dù có ghét đến đâu chăng nữa, mụ ta cũng thể thừa nhận, dáng vẻ của Liêu Viễn đẹp .

      Hai năm này, những thay đổi của Liêu Viễn cũng để mụ ta hiểu được. Thằng nhóc bướng bỉnh chỉ học hết cấp ba này đến Đế Đô, phải bưng bê rửa bát, cũng phải làm shipper hay bảo vệ, mà lại làm người mẫu, làm ngôi sao, chừng sau này rất có tương lai.

      Sau khi mụ ta hiểu ra, cũng khỏi cảm thấy hối hận, hối hận vì năm xưa mình đối xử quá tệ với Liêu Viễn. Thực ra mụ ta chỉ cần khẽ nới lỏng tay, có thể khiến cuộc sống của Liêu Viễn tốt hơn phần nào, thế nhưng lúc ấy mụ ta lại sẵn lòng.

      Nhưng mà, mụ ta chỉ chua ngoa mà cách sống còn ra vẻ ta đây nữa.Nghĩ đến sau này có thể bám vào được ánh hào quang của Liêu Viễn mụ ta còn quan tâm gì nữa, mỉm cười cũng có thể hạ thấp vị thế xuống. Nhiệt tình với Liêu Viễn y như bề từ ái.

      Mụ ta còn gọi cả Liêu Thụy ra, cửa phòng Liêu Thụy hé mở ra, sau vài tiếng gọi mới trả lời mụ ta câu:" Chút nữa ! bận !"

      Mãi đến bữa cơm trưa, Liêu Thụy mới ra khỏi phòng. thời gian gặp, hình như cậu ta lại cao thêm chút, chính là thời điểm cao cao gầy gầy của cậu trai tuổi dậy .

      Thấy Liêu Viễn, biểu của cậu ta có chút vui. Cho đến khi mẹ cậu ta cười bảo cậu ta, lại đẩy cậu ta hai cái, cậu ta mới miễn cưỡng cất tiếng gọi " ."

      Từ , Liêu Thụy luôn gọi " Liêu Viễn","Liêu Viễn". Tiếng " " này, làm Liêu Viễn cứng người lại.

      rất thoải mái mà " Ừm" tiếng.

      đáp lại nhiệt tình lắm, mà Liêu Thụy cất tiếng gọi vốn có chút thẹn, thấy thái độ này của gương mặt cứ đen kịt lại.

      Lúc ăn cơm, mụ đàn bà nhớ ra hỏi sao thấy hành lý của .

      Liêu Viễn muốn để ý mụ ta, chẳng hé răng.Liêu Thành Quân vội vàng rằng đặt nhà khách rồi.

      Về nhà ăn Tết, muốn tiếp tục ngủ giường xếp ở phòng khách nữa. chỉ là thoải mái, mà ở đây mọi người thường đến chúc Tết sớm, dù sao cũng thể đế khách khứa đến mà vẫn còn nằm ngủ ở phòng khách.

      Trước kia quen, cũng cảm thấy gì cả. Nhưng sau khi ở bên Quách Trí, sống cuộc sống ấm áp và thoải mái trong ngôi nhà của . Cuộc sống ngọt ngào đó là điều mà chưa được nếm trải trong ít nhất mười năm qua.

      Trong vô thức, cầu về mức sống được nâng lên.

      Hơn nữa thu nhập giờ của so với trước kia dồi dào hơn rất nhiều, chi phí ờ khách sạn hai tuần, giờ đối với cũng phải lưu tâm quá nhiều.

      Nghe ông ta ở nhà, dường như mụ đàn bà và Liêu Thụy thở ra nhõm. Sắc mặt Liêu Thụy ràng là tốt hơn nhiều.

      Mụ đàn bà còn cười trách :" Ây dà, năm mới Tết nhất, sao ở nhà khách chứ, cứ về đây ở . Con và Tiểu Thụy ngủ phòng."

      Liêu Thụy nghe vậy liếc nhìn mẹ cậu ta cách bất mãn.

      Tết năm nay, mẹ với cậu ta, sau khi Liêu Viễn về đặt cái giường gấp trong phòng cậu ta, để ở phòng khách nữa.Kêu cậu ta nhẫn nhịn chút, chỉ vài ngày mà thôi. Mụ ta , Liêu Viễn ở nhà lâu. Liêu Thụy mới mười sáu tuổi, đúng vào giai đoạn nổi loạn tuổi dậy , vô cùng thích người khác vào phòng mình, bình thường đến cả ba mẹ vào phòng cậu ta cũng vui. Nhưng mẹ cậu ta hứa với cậu ta, chỉ cần cậu và Liêu Viễn gây lộn vào dịp Tết, để cho Liêu Viễn ngủ phòng cậu ta, qua Tết, mụ ta mua cho cậu ta X-BOXONE mà cậu ta ao ước. Cậu ta buộc phải đồng ý, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.

      Đây đều là vì X-BOXONE.

      Bây giờ, nghe Liêu Viễn ở nhà khách, cậu ta còn chưa hết mừng đâu, thế mà mụ ta còn muốn giữ ở nhà. Đáng ghét !

      Trong bàn ăn, trong hai thằng con cũng chỉ có Liêu Thụy là hiểu lời mẹ cậu ta , đơn giản đó chính là lời khách sáo giả tạo.

      Liêu Viễn ở nhà, thực tế làm tất cả mọi người đều thở ra nhõm.

      Liêu Viễn cúi đầu và cơm, làm ngơ trước thân thiện của mụ đàn bà đối với .

      Nhưng vẫn kìm được mà ngước mắt nhìn lướt qua Liêu Thành Quân, người đàn ông sinh ra .

      Cho dù chỉ là câu khách sáo hề cò thành ý, nhưng lại phải từ miệng của ông ta, mà là từ trong miệng của người đàn bà này, cũng khiến Liêu Viễn biết phải nghĩ thế nào.

      Liêu Thành Quân từ đầu đến cuối lời về vụ việc này, có vẻ rất hài lòng với khí hòa hợp trong bàn ăn.

      Ông ta gắp thức ăn, và cơm .

      Ăn đến là ngon lành.
      Tôm ThỏA fang thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 96(1)
      Edit : Michellevn


      Liêu Viễn tới là sáng ba mươi, ở nhà ăn bữa trư và bữa tối, xem như xong cái Tết. Tối đến, liền bộ trở về nhà khách.

      Huyện thị rất , khoảng cách từ nhà đến nhà khách, theo bước chân đến hai mươi phút.

      khí ở đây tốt hơn nhiều so với Đế Đô, xa xa có thể nhìn thấy số ngọn đồi, ngước lên có thể nhìn thấy những vì sao bầu trời. Chẳng qua vào lúc này, pháo hoa ngừng bắn bầu trời, pháo hoa đầy màu sắc che khuất ánh sáng trong trẻo của các vì sao.

      đứng đường xem pháo hoa lúc, chóp mũi dính mùi pháo hóa mới trở về khách sạn. Tới khách sạn rồi, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn ở nhà.

      Đôi khi, bản thân Liêu Viễn cũng hiểu được, sao mình cứ nhất thiết phải về nhà. Tự cũng biết, nếu về trái lại,ba người trong ngôi nhà kia lại càng sống tốt đẹp hơn.

      Nhưng chì là buông bỏ được.

      Ở nhiều góc trong ngôi nhà đó, đều là những hồi ức tuổi thơ của . Trước khi cha mẹ ly hôn, những hồi ức đó đều rất đẹp.

      Liêu Thụy thích người khác vào phòng cậu ta, luôn cho rằng người khác mà vào chính là xâm phạm lãnh thổ của mình.

      Nhưng cái mà cậu ta gọi là lãnh thổ đó, trước khi Liêu Thụy và mẹ cậu ta xông vào ngôi nhà này, vẫn luôn là lãnh thổ của Liêu Viễn.

      Liêu Viễn nằm giường nhà khách suy nghĩ. Rốt cuộc là ai xâm phạm ai ?

      Ai mới là tu hú chiếm tổ chim khách?

      thở ra hơi dài, cởi quần áo tắm. Mới sấy khô tóc quấn khăn tắm ra, điện thoại di động vang lên nhạc chuông cuộc gọi video, nhìn thấy ảnh chân dung Quách Trí, khóe miệng Liêu Viễn liền cong lên.

      Tức tâm trạng trở lên tốt ngay.

      Vuốt mở kết nối, đôi mắt to lúng liếng của Quách Trí liền xuất trong màn hình, nhìn màn hình, đôi mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp.

      " Sao thế " Liêu Viễn hỏi.

      " Vừa tắm xong hả ?" Cách màn hình, Quách Trí nhìn chăm chú. Vừa kết nối cái là hình ảnh mlem mlem nha !

      " Ừ ." Liêu Viễn bật cười, nằm sấp xuống giường chuyện với .

      Quách Trí lại bảo :" Dựng điện thoại lên chút !"

      " Hả ?" Liêu Viễn hiểu gì.

      " nhìn được xương quai xanh....." Quách Trí .

      "........" Liêu Viễn đỡ trán," Nhìn mỗi ngày vẫn chưa đủ hả ."

      " nhìn đủ đó." Quách Trí cười.

      Liêu Viễn cười đến vành mắt cong cong, đựng điện thoại lên:" Đây, cho em nhìn !"

      " sờ được....." Quách Trí ủ rũ.

      Liêu Viễn cười đau cả bụng :" Đợi về cho em sờ. Mấy ngày thôi, em đợi nhé."

      Quách Trí thở dài chống má:" Tết nhất chán . làm gì đó ?"

      " tính xem Gala gặp nhau cuối năm, em gọi nè."

      " Thể loại đó, phải chỉ có người cao tuổi trung niên mới xem hay sao ?"

      " Ở chỗ , mọi người đều xem hết."

      " Quá nhàm chán mà . Em tính chút nó lướt phim Mỹ coi. Em nè ...." Quách Trí thậm thụt," qh núp trong phòng ra, còn khóa cửa nữa, chắc chắn là lướt phim mát đó !"

      "..........Cái đó. xem nhiều tốt đâu ! Em cậu ấy chút." Liêu Viễn cạn lời, rồi tiếp," Hai tụi em cùng chú dì xem Gala cuối năm hả ?"

      " Đừng nhắc đến ..... " Quách Trí ngẩn ra," Vốn dĩ cả nhà đều vui vẻ ở phòng khách, hai vị kia bỗng dưng liền bắt đầu 'nhớ năm đó', rồi kể năm đó như thế nào thế nào, sau đó tay nắm tay, bắt đầu thể tình cảm..........Tung mìn ra làm em và qh văng về phòng luôn."

      Liêu Viễn cười đau bụng luôn.

      Điện thoại di động rung lắc, Quách Trí liền trông thấy chăn ga giường màu trắng, cùng trang trí đơn điệu rập khuôn trong phòng. hơi sửng sốt.

      " Đây là phòng sao ?" hỏi.

      " , ở nhà khách." Liêu Viễn giảu thích," Trong nhà chật lắm, muốn ngủ ở phòng khách, ở chỗ này của tụi , sáng sớm ra có khách đến chúc Tết rồi."

      Quách Trí trong màn hình tựa như rớt mạng trong giây lát. Nhưng thực ra phải, tín hiệu wifi đầy đủ, mạng rất mượt.

      Trái tim Liêu Viễn liền trở nên mềm mại.

      " sao mà, ở đây thoải mái hơn ở nhà. Ở đây có điều hòa. Sống ở nhà, còn quen nữa, ngột ngạt lắm." ngược lại an ủi .

      " Ò....." Quách Trí ," Hết Tết rồi về sớm chút ."

      " Được." Liêu Viễn cười đáp.

      Hai người lại mấy câu ngọt ngào nhớ nhung, rất lâu mới tắt video call.

      Liêu Viễn thấy may mắn là mình mạo muội đưa ra cầu muốn đến nhà Quách Trí ăn Tết. Nếu ra, chắc chắn Quách Trí từ chối , người nhà họ Quách cũng chào đón . Nhưng nếu , cả nhà người ta chắc chắn , vui vẻ hòa thuận và thoải mái tự nhiên như giờ.

      Nhà, đối với người có gia đình mà chứa đựng ấm áp. Còn đối với người gia đình nó lại mang tính khép kín và loại bỏ những gì bên ngoài.

      vừa xem gala gặp nhau cuối năm, vừa lướt tin nhắn và wechat. Tìm thấy mấy lời chúc Tết hay sửa thành tên mình, rồi gửi vào từng nhóm.

      phát năm nay tín nhắn kiểu này, hình như nhận được nhiều hơn hai năm trước. cũng mất khá nhiều thời gian để trả lời.

      Gala gặp nhau cuối năm, năm nào cũng như vậy. Người lớn tuổi và những người ở địa phương thích xem hơn, người trẻ tuổi như Liêu Viễn, lại từng sống ở Đế Đô, càng miễn nhiễm với loại chương trình này . Xem lúc chủ đề toàn là ca tụng công đức, cảm thấy nhàm chán, đổi liền mấy kênh cũng toàn là giống như vậy.

      liền tắt ti vi, chuẩn bị ngủ.

      Wechat vang lên mấy tiếng, quẹt mở xem, Quách Trí gửi cho đống hình ảnh, đều là chăn ga gối nệm.

      【Cái nào đẹp?】 hỏi

      Liêu Viễn xem qua, trả lời :" 【1,3,4,6 đẹp】

      Rồi hỏi tiếp 【Làm gì?】

      Quách Trí nhắn lại : 【drap giường ở nhà cũ hết rồi, mua mấy cái mới.】

      Qua lát, lại gửi cho số đồ linh tinh lang tang kêu chọn. Liêu Viễn chọn mấy vái mà mình cảm thấy đẹp.

      Vô thức hơn mười giờ, mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Mười hai giờ, tiếng pháo hoa như mở cống đánh thức . tỉnh lại, tới bên cửa sổ, vén rèm ra nhìn lát.

      Pháo hoa rực rỡ lấp lánh, thỉnh thoảng chiếu sáng gương mặt .

      Lúc này, Quách Trí .... cũng đốt pháo hoa nhỉ ? , qh mua nhiều lắm, năm nào họ cũng đốt.

      Tuyệt .

      Vào năm mới, rất muốn được cùng đốt pháo hoa.

      ngày nào đó, có thể nhỉ ?

      Liêu Viễn mỉm cười nhìn pháo hoa chiế u sáng bầu trời đêm. mình trong khách sạn vắng vẻ, chào đón thời khắc chuyển giao giữa mới và cũ, nhưng lại hề cảm thấy đơn và trống trải.

      Ngược lại, đối với năm mới, đối với tương lai, chưa bao giờ mong chờ như thế này.

      sáng mùng thức dậy, Liêu Viễn gọi điện thoại cho Quách Trí đầu tiên.

      Xác nhân cha mẹ đều dậy, mới gọi điện đến máy bàn nhà Quách Trí, hết sức cung kính mà chúc Tết cha vợ tương lai, đồng thời nhiệt tình buôn dưa lê việc nhà

      với mẹ vợ tương lai, kể cho bà nghe phong tục ngày Tết ở quê mình, kéo dài cả bảy tám phút. Nếu phải cha vợ bên cạnh thúc giục, mẹ vợ vẫn chưa muốn cúp điện thoại đâu.

      tốt quá !

      Chúc Tết người nhà họ Quách xong, thu xếp số đồ rồi xách ra cửa ít. Huyện thị ít xe taxi, đặc biệt là vào dịp Tết. đợi cả nữa ngày cũng chẳng thấy xe nào, đành phải chặn chiếc xe mô tô ba gác, tới nhà mẹ .

      Trước lúc gọi điện thoại rồi, lúc tới gõ cửa, mở cửa cho là chàng trai trạc tuổi , đeo kính mắt. Đây là Tào Vũ Hiên, con riêng của mẹ , hơn tuổi.

      "Tới rồi ạ ." Cậu mỉm cười, quay đầu gọi," Ba, Liêu Viễn tới rồi nè."

      " Tiểu Viễn tới rồi . Còn mang nhiều đồ thế, aiz, là, phiền phức qua đó ." Người đàn ông cũng ra cửa chào đón .

      " phiền đâu chú." Liêu Viễn đổi dép lê theo họ vào trong nhà, cười bảo," Đồ ở Đế Đô chất lượng tốt hơn chỗ chúng ta, cháu muốn mang nhiều chút."

      " Liêu Viễn." Em cùng mẹ khác cha, hơn gần mười tuổi, giờ cũng xấp xỉ mười tuổi rồi.

      Thấy , bé gọi rất lễ phép. Thấy bé cao hơn lần gặp trước chút, hơi có cảm giác tiểu thiếu nữ rồi.

      " Manh Manh." Trong mắt Liêu Viễn liền có ý cười, còn sờ sờ đầu bé.

      Thực ra, ở bên này, được chào đón chân thành hơn rất nhiều so với bên cha . Cùng là nửa dòng máu, nhìn Tào Manh xinh đẹp dáng , cảm thấy thân thiết gần gũi hơn so với khi nhìn Liêu Thụy.

      Đây có lẽ là vì xa thơm gần thối, hoặc cũng có thể là do sống cùng với họ, có va chạm lợi ích thực.

      Mối quan hệ giữa người và người vốn bị nhiều yếu tố tác động. Cho dù thế nào đến bên này, khách sáo lễ độ, họ chu đáo lễ nghi.

      Như vậy cũng rất tốt.

      " Tiểu Viễn tới rồi hả ."

      Mẹ từ phòng bếp ra, lau tay vào tạp dề.

      So với đàn ông, vẻ đẹp của phụ nữ thể chịu được tàn phá của năm tháng. Bà ngoài bốn mươi, làn da và vóc dáng còn đẹp nữa, chỉ có đường nét khuôn mặt là có thể nhìn ra được vẻ đẹp của thời tuổi trẻ.

      Hơn nữa, dáng vẻ của Liêu Viễn rất giống bà. chỉ giống bà mà còn giống cả Liêu Thành Quân.

      Gương mặt của thực là quá khéo, có thể là tập hợp tất cả những ưu điểm về ngoại hình của cha mẹ đẻ.

      Em trai cùng cha và em cùng mẹ tuy rằng xấu, nhưng lại đẹp bằng .

      "Mua nhiều đồ thế hả ." Bà trách ," là. Sau nay được như vậy."

      Ngoài miệng bà như vậy, nhưng trong mắt lại lên niềm vui sướng xen lẫn chút tự hào.

      Liêu Viễn cảm nhận được, tiêu số tiền này đáng giá.

      " có gì ạ." cười bảo, đưa đồ cho họ," Thương hiệu áo len cashmere này ở Đế Đô, chất lượng rất tốt. Ở chỗ chúng ta có bán. Con mua cho mỗi người cái. Thử ạ, nếu vừa con cầm đổi."

      Lấy ra đo từng cái , cả bốn người đều vừa vặn.

      Đó là chắc chắn rồi, vì trước khi mua, Liêu Viễn gọi điện cho mẹ hỏi kích cỡ.

      Đo như vậy, liền cảm nhận được chân thành của Liêu Viễn.

      còn mua cho Manh Manh đôi giày mới, vì lúc chuyện điện thoại với mẹ , nghe bà bé con lớn nhanh lắm, giày cứ rất nhanh, liền để tâm.

      Người phụ nữ trông thấy đôi giày nhớ lại trong điện thoại hỏi giờ con dùng size mấy. Lúc đó hình như là do kêu ca phàn nàn, buột miệng hỏi. Giờ bà thấy giày này, mới biết lúc đó để tâm rồi.

      bằng giọng hấp tấp :" Tôi dọn đồ ăn, mọi người rửa tay trước ." Rồi vội vàng xoay người.

      Nhưng trước khi bà xoay , Liêu Viễn trông thấy đôi mắt đỏ hoe của bà.

      Liêu Viễn cũng cảm thấy hốc mắt và sống mũi chua xót. lặng lẽ nhéo lòng bàn tay mình, ráng kìm lại.

      Lúc , từng oán giận bà che chở . Sau này lớn lên, tiến vào xã hội bắt đầu nhìn ra được bản chất yếu đuối của bà.

      càng ở bên Quách Trí, càng hiểu nguyên nhân cơ bản về yếu đuối của bà, chính là bà có bất cứa năng lực tài chính nào.

      Thậm chí bà còn thể tự nuôi mình, trước khi trưởng thành bà sống dựa vào cha mẹ, và sau khi trưởng thành dựa vào chồng. Khi người chồng thể dựa dẫm được nữa, bà liền bất lực hoảng sợ. Sau này có chồng mới, bà đối với ông ấy là gì nghe nấy, còn nghe lờn hôn cả chồng cũ.

      Nỗi hoàng sợ bị bỏ rơi, bà muốn có lần thứ hai.

      Liêu Viễn cũng từng oán hận người đàn ông họ Tào này, cho rằng ông cấm bà qua lại với mình. Sau này, dần nhận ra, người đàn ông tốt bụng này chưa bao giờ đưa ra cầu vô tình như vậy, tất cả chỉ là hành vi xuất phát tự nỗi sợ hãi của chính bà, nhưng lại oán trách được bà.

      bởi vì bà quá yếu ớt.

      Yếu ớt đến mức làm người ta vô lực.

      Lúc nhìn thấy bà, chỉ có thở dài.

      Rồi nhìn lại chính mình, trưởng thành rồi, kiếm được tiền rồi, liền cảm thấy, đến lúc che chở cho bà.

      cho bà tiền, mua quà cáp cho người nhà họ Tào, quan hệ tốt với người nhà họ Tào .... Những cái đó, là tất cả những gì có thể làm cho bà. Ít nhiều gì cũng có thễ khiến cho cuộc sống của bà nhàng hơn phần nào.

      giờ, bà có thể cảm nhận được tâm ý của , nghĩ rằng tất cả những cái đó đều đáng giá.

      Tào Vũ Hiên nhìn nhìn nhãn hiệu của áo len cashmere, đưa mắt liếc nhìn Liêu Viễn rồi gì. Vào bữa trưa, họ mở chai Mao Đài mà Liêu Viễn xách tới, uống rất vui vẻ.
      Tôm ThỏA fang thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 96 (2)
      Edit : Michellevn

      Cơm nước xong, chào từ biệt, Tào Vũ Hiên tiễn ra bên ngoài. Tới bên lề đường, cậu :" Để tốn tiền rồi."

      Liêu Viễn bảo :" Nên làm thôi."

      thở dài từ tận đáy lòng.

      Tặng quà sợ đối phương biết nhìn hàng. Mẹ và cha của Tào Vũ Hiên đều là người được sinh ra ở huyện thị , ngoại trừ thỉnh thoảng du lịch, đối với cuộc sống ở thành phố lớn, hay các thương hiệu ở thành phố lớn cũng hề nắm .

      Liêu Viễn nhìn cách họ cầm chiếc áo len cashmere khi ướm lên người, biết họ chắc chắc cho rằng, những chiếc áo len cashmere này có chất lượng tương đương với những chiếc áo len lông cừu bán ở địa phương, ba đến năm trăm chiếc.

      thực tế, áo len cashmere mà Liêu Viễn mua rẻ nhất là cái dành cho Tào Manh, bởi vì cỡ , nhưng cũng mất ngàn tệ. Còn ba cái kia, đều hơn hai ngàn. Cái của mẹ dày hơn, mất hơn ba ngàn tệ.

      Thuốc và rượu mua cũng rất đắt tiền. Toàn bộ cộng lại lên đến mười ngàn tệ.

      Mà Liêu Viễn khi đến nhà Quách Trí, cũng có thể hề chi mà bỏ ra hai mươi ngàn tệ mua quà cáp cho nhà họ Quách, đối với người phụ yếu đuối sinh ra và cần che chở này lại càng thể keo kiệt.

      Ban đầu nghĩ, lúc nào đó tìm cơ hội để mẹ của hiểu giá cả của những thứ này. Tiền tiêu đều có mục đích. Những số tiền này, chi tiêu rành mạch thế nào phải để người nhận biết mới được.

      Nếu , là chi tiêu vô ích.

      Tào Vũ Hiên học đại học ở Dương Thành, hiển nhiên là người có tầm nhìn sâu rộng hơn nhiều so với cha và mẹ kế của cậu ấy. Cậu ấy là người rất biết nhìn hàng.

      Có cậu ấy rồi, Liêu Viễn cần phải truyền đạt số tiền và giá trị này thông qua mẹ của mình nữa. Đây là kết quả mà rất vui khi nhìn thấy.

      về điều này, tiêu tiền cho bên này nhiều hơn so với bên cha của . Bên đó, chỉ mua cho cha cái áo len cashmere, số còn lại chỉ là đủ loại bánh kẹo đồ ăn vặt.

      Mụ đàn bà kia sờ vào cái áo len cashmere rồi nhắc câu :" Liêu Viễn à, lần sau cũng mang cho Tiểu Thụy cái , chất lượng cái này tốt hơn chỗ chúng ta rất nhiều." Mụ ta ngược lại rất biết thân biết phận, cũng mang cho mụ ta cái.

      Nhưng Liêu Viễn vẫn đáp lại câu này.

      Huyện thị rất , từ đây đến đó cũng xa. Tào Vũ Hiên cũng có chuyện gì, liền tản bộ cùng Liêu Viễn.

      Cậu ấy hỏi :" Bạn của , hai mươi tám tuổi à ? Trông giống nhỉ, là trẻ trung."

      Liêu Viễn hơi bất ngờ :" Sao em biết."

      " Lần trước tới, phải weibo cho em sao, em folow mà." Tào Vũ Hiên cười.

      Dưới con mắt của thanh niên trẻ tuổii như họ, có thể cua được người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp, quả thực là hành động làm người ta kinh ngạc. Tính cách của cậu ấy thực ra tính là hướng ngoại, nhưng cũng kìm được mà nhiều chuyện chút.

      Liêu Viễn có chút dở khóc dở cười :" Hai mươi tám lớn như em nghĩ đâu."

      " Vậy cũng đủ trâu bò đấy ." Tào Vũ Hiên khâm phục.

      Liêu Viễn nhớ tới lền dặn cậu ấy :" Chuyện của còn chưa đâu vào đâu, trước mắt em đừng cho mẹ biết."

      Tào Vũ Hiên vỗ ngực cam đoan :" Em là người lằm mồm như vậy sao ? Loại chuyện này, đương nhiên để tự mình cho bà ấy biết chứ."

      được vài bước, đột nhiên cậu ấy cảm thấy sai sai chỗ nào :" Nhà đâu phải hướng này ?"

      Liêu Viễn đáp :" Trong nhà chật, nên ở nhà khách Hồ Quang."

      Tết nhất mà ai ở nhà lại ở khách sạn. Nhà chật đến mấy, thể chen thêm được người nữa sao ?

      Bước chân Tào Vũ Hiên thoáng dừng lại, cảm xúc phức tạp.

      " Được rồi, đến đây rồi, em quay về ." Liêu Viễn bảo.

      định bước Tào Vũ Hiên lại gọi :" Liêu Viễn!"

      Liêu Viễn quay đầu nhìn cậu ấy.

      " Có vẻ như sống rất tốt ...... " Tào Vũ Hiên im lặng lúc rồi tiếp," Em cũng yên tâm rồi."

      Liêu Viễn nhìn cậu ấy chăm chú trong giây lát, rồi thụi đấm lên bả vai cậu ấy .

      Tào Vũ Hiên chịu đựng.

      Hai thanh niên trẻ tuổi này, vừa phải em, cũng phải bạn bè. Nhưng vì mẹ của Liêu Viễn mà lại ngừng có mối liên hệ thân thiết.

      Thời , họ ghét nhau. người cảm thấy người kia cướp mẹ ruột của mình, còn người kia cho rằng tên đó là con trai ruột của bà mẹ kế đáng ghét.

      Mỗi lần Liêu Viễn gặp mẹ , Tào Vũ Hiên đều lộ ra vẻ mặt khó ưa. Liêu Viễn cũng thích để ý đến cậu ấy. May là Liêu Viễn cũng thường xuyên, năm cũng gặp nhau được mấy lần.

      Về sau họ dần dần lớn lên.

      Khi Liêu Viễn học lớp mười, có lần gặp mẹ mình, nhưng mẹ vì nhận được cuộc gọi từ giáo viên dạy thêm cho Tào Vũ Hiên rằng cậu ấy đến chỗ ông ấy đúng hạn mà hoảng sợ lúng túng.

      Bà muốn tìm, nhưng Tào Manh lại sốt cao, bà sốt ruột biết phải làm sao.

      Trùng hợp có Liêu Viễn đến, sau khi biết được kêu bà chăm sóc em còn chạy tìm.

      Huyện thị này rất , biết trường học của Tào Vũ Hiên, lại hỏi địa chỉ của giáo viên dạy thêm, suy tính trong lòng thẳng đến trong hai tiệm chơi game gần đó.

      Quả nhiên tóm được Tào Vũ Hiên ở trong đó .

      Hồi đó rất đô con, cũng bắt đầu tập thể hình với giáo viên môn thể dục. So với dáng vẻ gà yếu ớt của Tào Vũ Hiên lại rất vạm vỡ, căn bản là làm cho cậu ấy thể chống cự được.

      Tào Vũ Hiên vừa tức giận vừa nóng tính, ngay lập tức mở miệng chửi . Hai người liền cãi nhau.

      Cãi nhau nóng máu, Tào Vũ Hiên rống lên :" Mẹ còn sống !

      hiểu cái rắm gì ! Mẹ tôi mất rồi biết hả !"

      Đôi mắt đen sâu như mực của Liêu Viễn trừng cậu ấy rất lâu mới :" Mẹ cậu mất rồi, cậu còn có mẹ tôi. Mẹ tôi còn sống, nhưng tôi chẳng có gì cả."

      vạch mở áo đồng phục của Tào Vũ Hiên, lộ ra áo mùa thu bên trong. Dù phải mới tinh nhưng được giặt sạch .

      Rồi vạch đồng phục của mình ra cho cậu ấy xem những lỗ thủng áo mùa thu của mình.

      Tào Vũ Hiên nên lời.

      thực tế, bản thân cậu cũng phải thừa nhận, mẹ ruột của Liêu Viễn, bà mẹ kế này của cậu, thực tệ. Tính cách bà ấy quá mềm yếu, hơi gào hai câu với bà ấy bà ấy khóc. Thế nên sau này cậu cũng chẳng muốn gào lên với bà ấy nữa.

      Bà cũng chăm sóc cậu và ba cậu rất chu đáo. Mọi thứ trong nhà đều được dọn dẹp sạch .

      Thực ra, từ cậu mang trong mình suy nghĩ " Mẹ kế là xấu xa", luôn cho rằng bà ấy đáng ghét. Dính dáng đến điều đó, đối với thằng con trai của bà mẹ kế này, luôn cảm thấy ta cũng đáng ghét, còn ghen tỵ ta vẫn còn có mẹ.

      Cho đến lần đó, cậu mới nhận ra được, Liêu Viễn vừa có mẹ ruột vừa có mẹ kế, ra cuộc sống thua kém hơn cậu rất nhiều.

      Về sau, thậm chí cậu còn có cảm giác áy náy, rằng mình cướp mẹ của người ta.

      Ngày đó, cậu và Liêu Viễn ngồi bên vệ đường, móc trong túi ra điếu thuốc biết của thằng bạn nào cho. Hai người hút chung điếu thuốc, đều biết hút cho lắm, sặc gần chết, nhưng cả hai đều cố nén.

      phen thăng trầm cùng nhau.

      Số lần hai người gặp nhau nhiều lắm, nhưng về sau gặp lại, thái độ hai người đều khách sáo lịch .

      Ở nhà, Tào Vũ Hiên đối xử với mẹ kế cũng trở nên tốt hơn. Vì thế, cha cậu ấy cảm thấy rất vui mừng nhõm, thằng con trai cuối cùng cũng trưởng thành rồi, còn nổi loạn nữa.

      Sau đó, chuyện Liêu Viễn tốt nghiệp trung học bị cha ruột mẹ kế cho vào nhà, buộc phải Đế Đô phương Bắc kiếm sống, Tào Vũ Hiên cũng nghe .

      Mẹ kế của cậu ở nhà khóc sướt mướt, khóc xong vẫn chuẩn bị cơm canh nóng hổi cho hai bố con cậu.

      Tào Vũ Hiên có phần nuốt trôi. Nhìn người phụ nữ hiền huệ mang tạp dề cả ngày này, cảm giác áy náy hổ thẹn của cậu với Liêu Viễn càng thấm sâu.

      Chút cảm xúc phức tạp này cùa , có lẽ người khác cũng hiểu nổi.

      Thế nhưng Liêu Viễn lại có thể hiểu .

      thụi Tào Vũ Hiên đấm, Tào Vũ Hiên thở hơi dài rồi cũng đấm trả lại .

      Hai người trẻ tuổi nhìn nhau mỉm cười, tạm biệt nhau.

      Rảnh tay nhưng đến cả xe ôm Liêu Viễn cũng chẳng muốn gọi, cứ bộ luôn về nhà khách, vừa vặn tiêu thực. Trở về chợp mắt chút, đặt đồng hồ báo thức, thức dậy rửa mặt cái lại xách đồ ra cửa.

      mình tàu, sao đồ đạc mang theo cũng là có hạn , hầu hết đều cho bên mẹ . đường , tìm tiệm bán trái cây, mua thêm số trái cây, gom lại số lượng đến thăm người bạn học hồi đầu giúp đỡ và cho tá túc.

      Con người Liêu Viễn ấy mà, cứ ai đối tốt với , cho dù chỉ là chút, cũng quên.

      Huống chi, hồi đó, toàn bộ đều là người bạn học này giúp đỡ và cho tá túc, toàn bộ đều là cha mẹ cậu ấy chỉ bảo con đường cho , mới đến ngày hôm nay.

      Giữa đường, cha gọi điện cho , hỏi có về ăn cơm tối . Liêu Viễn nghĩ nghĩ, với ông ta rằng cả hai ngày này ăn cơm ở nhà.

      Liêu Thành Quân thanh thở hai câu, trách về ăn Tết mà lại ở nhà. Miệng trách như vậy, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ lại. Suy cho cùng, Liêu Viễn giữ khoảng cách vớ họ như vậy, thực ra đáy lòng ông ta vẫn cảm thấy rất tốt. chẳng có cảm giác áy náy liền thấy nhõm.

      Mọi người đều tốt, chính là tốt nhất.

      Đối với thái độ này của Liêu Thành Quân, Liêu Viễn nhìn mồn .

      Sau khi và Quách Trí ở bên nhau, dần dần thoát ra được những tình cảm phức tạp đặc biệt với gia đình, lại cảm nhận được quyết tâm và sức mạnh của những người nhu Quách Trí và Lâm Bác. Từ từ hiểu ra.

      Cha sinh và mẹ đẻ của , chẳng trách sao hai người hồi đầu có thể kết làm vợ chồng. Có câu " phải người gia đình vào nhà", hai người đó, ra về bản chất hoàn toàn giống nhau.

      Trong hai người họ, Liêu Thành Quân mạnh hơn mợ cũ chút. Cho nên mẹ của Liêu Viễn luôn nghe lời ông ta. Nhưng sau khi Liêu Thành Quân gặp được người vợ sau này ----- người phụ nữ trẻ tuổi đanh đá độc tài, bản chất của ông ta ngược lại bộc lộ ra ngoài.

      Ông ta cũng phải là người tuyệt tình, nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của vợ, ông ta chọn cách phớt lờ Liêu Viễn.

      Chỉ như vậy, ông ta có thể sống nhàng hơn phần nào.

      Bởi vì ông ta cũng giống vợ trước của ông ta, thực đều là người mềm yếu, gánh vác được.

      Liêu Viễn ngồi xe ôm, cúp điện thoại. Ngẩn ngơ nhìn con đường .

      thực rất sợ mình trở thành người giống với cha mẹ ruột của mình. nhận ra được, sa sút trong quá khứ của , chính là biểu của yếu đuối. thể tự gách vác cuộc sống của chính mình, trái tim yếu đuối, mới trở thành sa sút.

      Sau này khi ở bên Quách Trí, cảm nhận khác biệt giữa Quách Trí và mình. chỉ Quách Trí, mà cả Lâm Bác và Cố Thanh Hạ ..... Họ, đều rất mạnh mẽ. mạnh mẽ này chì là năng lực làm việc hay khả năng kiếm tiền, mà trái tim của họ cũng rất mạnh mẽ.

      Họ có mục tiêu sống ràng, và con đường đạt được mục tiêu này, họ dễ dàng dao động khi gặp khó khăn chứ đừng là bỏ cuộc.

      Lần trước, tùy tiện ra câu " muốn đóng phim nữa", sau đó Quách Trí nghiêm khắc rất nhiều.

      Sau đó nữa, Quách Trí cho biết chuyện về Cố phó tổng kia.

      " phải bí mật, rất nhiều người trong công ty biết cả rồi." Quách Trí .

      Lúc đó mới biết, Cố Thanh Hạ kiêu ngạo như vậy, ra cũng từng vì lợi ích mà cúi đầu trước đàn ông. Dù bản thân cũng từng làm loại chuyện tương tự, nhưng trong quan điểm của , luôn cho rằng loại chuyện này đàn ông chẳng có gì mất mát cả, phụ nữ mới được coi là vật hy sinh .

      Thực ra tán thành con làm điều này.

      "Em biết sao ấy lại lựa chọn như vậy, nhưng em biết nhất định ấy có lý do của mình." Quách Trí ," Về sau em từng nghĩ, nếu là ấy, khả năng là em từ bỏ, cùng lắm thì về nhà ăn của cha mẹ, chắc chắn họ sẽ nuôi em. Nhưng Thanh Hạ mạnh mẽ hơn em rất nhiều, ấy rất khắc nghiệt với chính bản thân mình. Chỉ có điểm này là em bằng ấy."

      " Nhưng thấy thành tích hiện tại của ấy đó. Đừng cho rằng một lần quy tắc ngầm là có thể làm được. làm được đâu ! ấy có thể làm được như hiện giờ, là bởi vì ấy có đủ sự mạnh mẽ, vì ấy có thể kiên trì. Em cảm thấy nội tâm của ấy cực kỳ mạnh mẽ, có gì phỉa sợ hãi cả."

      " Em ấy hả ? Trình độ đó em còn kém một chút. Nhưng em nghĩ, trong tương lai, em cũng có thể làm được."

      Liêu Viễn hề mong muốn Quách Trí sẽ trở nên ghê gớm giống như vị ́ tổng kia.

      tiếp xúc nhiều với Cố Thanh Hạ, nhưng đã nghe Quách Trí kể rất nhiều. Trực giác của cảm thấy Cố Thanh Hạ phải loại phụ nữ hám tiền phù phiếm, loại phụ nữ đó, đã từng gặp ít trong giới người mẫu.

      Cố Thanh Hạ thực sự khác họ.

      Rốt cuộc tại sao ấy lựa chọn như vậy, Quách Trí biết nguyên nhân, nhưng Liêu Viễn lại nghĩ rằng, đó nhất đụnh là vì ấy còn đường lui. Chỉ khi một người còn đường lui, thì họ mới có thể khắc nghiệt với bản thân mình như vậy.

      Quách Trí của , nhất quyết để biến thành như vậy.

      Như vậy, chỉ có cách trở nên mạnh mẽ thì mới được.

      Liêu Viễn được tiếp đón nồng nhiệt tại nhà của bạn học.

      Thằng nhóc rời hai năm, trong khoảng thời gian đó trở về hai lần, lần sau lại trông có khí khái ngôi sao hơn lần trước. Cha mẹ của bạn học cũng thật lòng cảm thấy vui mừng.
      Tôm ThỏA fang thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 96 (3)
      Edit : Michellevn


      Lần này Liêu Viễn lại uống rượu một trận nữa, lớn hơn trận hồi trưa rất nhiều. quay về nhà khách tắm rửa, choáng váng cả đầu.

      Lúc video call với Quách Trí, Quách Trí thấy say rượu, liền trêu chọc . Xúi giục tự xử cho xem.

      " muốn ! Xấu chết được ! Em hư hỏng nhất đấy!" Liêu Viễn nói bằng giọng váng vất mơ hồ," Hư hỏng hết cỡ rồi !"

      coi điện thoại di động là Quách Trí, dí sát vào hôn, hôn đến màn hình toàn nước miếng, làm đầu bên kia Quách Trí cười đến đập giường.

      Sáng hôm sau tỉnh rượu, mở điện thoại ra xem lại, Quách Trí để lại ba chữ : 【Đã chụp màn hình.】

      vẫn hiểu gì cả, gọi điện thoại cho Quách Trí hỏi chụp cái gì màn hình ? Quách Trí vui mừng hết xiết gửi cho một loạt ảnh chụp màn hình.

      Liêu Viễn:"...."

      Ôi ! Đỡ trán !

      " còn có lúc say rượu nha ! ngờ thích uống rượu vậy nha ?" Quách Trí nói trong sự vui vẻ.

      " Chỗ của là như vậy, chỉ cần ăn cơm thì khẳng ̣nh trốn rượu được."

      " Vậy là mấy ngày này ngày nào cũng uống hả ?"

      " Buổi trưa gặp mấy người bạn học, chiều thì thăm một thầy giáo. Ngày mai có một buổi họp lớp, ngày mốt cũng có một buổi, của cấp hai. Sau đó thì hết rồi, đã đặt vé về vào mùng 5, mùng sáu sẽ đến nơi."

      " Vậy về trước em rồi, chắc chắn mùng bảy em mới về được. Mẹ em thể để em sớm đâu, bà ấy nói, những ngày này gia ̣nh nhất ̣nh phải ở bên nhau." Quách Trí nói bằng giọng bất mãn.

      Xa cách mấy ngày, hai người đều rơi vào tình cảnh tương tư.

      " Vậy tàu đến thẳng nhà em , lúc lúc thăm chú dì một chút, sau đó thì hai chúng ta cùng về, em thấy được ?"

      Đề nghị này đúng với ý nguyện, Quách Trí liền trở nên vui vẻ.

      Hai người đều cảm thấy đã hứa hẹn rồi.

      Vì lời phàn nàn của Liêu Thành Quân, sáng ra Liêu Viễn liền dạo bộ về nhà ăn bữa sáng, xem như có mặt.

      Quần áo mặc hôm nay khác với hôm trước, nhưng đều giống nhau về kiểu dáng và phong cách, vô cùng đẹp trai. Liêu Thành Quân nhìn , rồi cứ nhìn hai cậu con trai vô cùng đẹp trai ngồi ăn chung một bàn, hài hòa vui vẻ thì ông ta rất vui vẻ mà cười ha ha.

      Buổi trưa, ăn cùng mấy người bạn học thân thiết .Trong đó có cả người bạn mà hôm qua vừa tới nhà chơi. Hồi cấp ba, hai người ngủ giường giường dưới, quan hệ vô cùng tốt.

      Trong bữa ăn, mọi người đều vui cười, nói Liêu Viễn thành ngôi sao ở Đế Đô rồi. Thật ra, tình hình công việc của Liêu Viễn ở Đế Đô, họ cũng nắm rõ, chỉ biết là người mẫu. Weibo công việc của Liêu Viễn, vẫn chưa cho họ biết. Với Tào Vũ Hiên, đó là trong lúc nói chuyện về weibo thì tiện thể cho luôn .

      Vì thế mấy người bạn thân chỉ nghĩ rằng, cách ăn mặc và nói năng của Liêu Viễn đều khác biệt so với trước kia, dường như dần kéo giãn khoảng cách với họ. Về phong ba bão táp weibo trước đó của Liêu Viễn và cả phim chiếu mạng mà đóng gì đó, thì học đều biết.

      Một số người sống ở các thành phố lớn, đôi khi hiểu được sự bế tắc của ̣a phương nhỏ. Loại bế tắc này, chỉ là giao thông, mà còn về tin tức và tư tưởng. Cho dù là thời đại internet thì vẫn có rất nhiều ̣a phương, kinh tế bị tụt hậu so với Đế Đô hai mươi năm, tắc nghẽn thông tin. Thậm chí một số người còn biết yến sào ở Đế Đô là gì, bởi vì đến cả thế vận hội Olympic họ cũng chẳng thèm quan tâm.

      Họ chỉ nhìn vào cách ăn mặc và nói năng của Liêu Viễn, thì nghĩ rằng Liêu Viễn sống ở Đế Đô thành một người như vậy.

      Như vậy, cũng đã làm cho người ta hâm mộ rồi.

      Lại một trận rượu nữa.

      Cũng may là mới buổi trưa, mọi người còn có công việc vào buổi chiều nên vẫn có thể kềm chế uống rượu.

      Uống xong, Liêu Viễn trở về nhà khách. Lục đục, sắp xếp gọn gàng mấy thứ còn lại cuối cùng mang từ Đế Đô về rồi xách ra cửa, thăm thầy Lưu.

      Chỗ thầy Lưu ở có hơi xa một chút, ở ven huyện, là một khu chung cư nhỏ mới xây dựng.

      Hai lần về trước, Liêu Viễn đều kịp ghé thăm thầy. Cách hai năm gặp, Liêu Viễn nhìn thầy chằm chằm hồi lâu, câu đầu tiên chính là:" Lão Lưu, thầy béo rồi !"

      Thầy Lưu vỗ vỗ cái bụng hơi phệ của mình, nói bằng giọng đắc ý :" Bởi vì hiện giờ thầy là một người đàn ông hạnh phúc mà !"

      Liêu Viễn:"..........." Kìm nén mãi, mới đè xuống bữa cơm trưa suýt nữa thì phun ra.

      " Nào nào nào, đừng đứng ở cửa nữa, vào vào , vào xem nhà thầy một chút !" Thầy Lưu nhiệt tình kéo vào trong nhà.

      Thầy Lưu chính là giáo viên môn thể dục năm cấp ba của Liêu Viễn, cũng là huấn luyện viên đội bóng rổ của trường. Thuở trước thầy là một người đàn ông độc thân, sống trong ký túc xá nhân viên của trường.

      Thầy còn là một người cuồng tập thể hình, ba năm cấp ba, Liêu Viễn vẫn luôn ở trong trường đều bị thầy ép buộc tập thể hình cùng. Lúc đó mới tập ra một thân hình cơ bắp, đặc biệt là cơ bụng tám múi mà Quách Trí yếu thích nhất.

      Cái đó phải tập tành qua loa là có thể thành được, mà cần phải có kỹ năng chuyên nghiệp.

      Sau này, Liêu Viễn dựa vào vóc dáng và khuôn mặt kiếm miếng ăn, thì trong lòng lúc nào cũng nhớ thầy Lưu. Sau đó nữa, Liêu Viễn dựa vào cơ bụng tám múi và gương mặt, cua được Quách Trí, thì sự cảm kích dành cho thầy Lưu lại càng thể kể xiết.

      Trở về lần này, kiểu gì cũng phải đến thăm thầy Lưu một chút.

      Trước lúc trở về, đã gọi điện thoại cho thầy Lưu, mới biết thầy Lưu đã còn sống ở trong ký túc xá của trường học nữa. Vì thầy đã kết hôn rồi.

      Ai gu, thầy Lưu cũng có mùa xuân nha !

      Liêu Viễn thật lòng mừng cho thầy.

      Tuy luôn miệng gọi " Lão Lưu", "Lão Lưu", vì hai người quá thân thiết. Thực ra thầy Lưu mới hai mươi chín tuổi, thậm chí còn chưa đến ba mươi đâu.

      Vợ thầy nhỏ hơn thầy vài tuổi, chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Gương mặt đẹp trai của Liêu Viễn làm ấy kinh ngạc, thể tin được giai đẹp đẹp trai như vậy là học trò của ông xã nhà mình. Càng thể tin được giai đẹp đẹp trai như vậy đã tốt nghiệp hai năm rồi mà còn nhớ tới thăm ông xã mình.

      Chồng cũng phải là giáo viên chủ nhiệm, chỉnh là một giáo viên môn thể dục mà thôi.

      Làm cho lão Lưu vừa kiêu ngạo, vừa căm tức.

      " , đừng nhìn chòng chọc nữa, già mà nên nết ! làm cơm mau lên !" Lão Lưu căm tức nói với vợ.

      " mới già í." Sư mẫu nhỏ trẻ trung cười mắng, mang tạp dề vào phòng bếp.

      Liêu Viễn vừa nhìn đã biết vợ chồng họ tình cảm rất tốt. khỏi mừng thay cho lão Lưu.

      Rồi kìm được mà hỏi :" Sao thầy béo lên nhiều vậy ?" Người đàn ông mạnh mẽ đầy cơ bắp trước kia đâu rồi ?

      " Em hiểu đâu !" Lão Lưu thổn thức," Một khi đàn ông mà kết hôn rồi thì giống trước kia nữa. Quy luật cuộc sống ấy, khác hoàn toàn luôn. Trước kia, thầy dành phần lớn thời gian để tập thể hình, hiện giờ thì thầy làm gì mà có nhiều thời gian như vậy chứ ."

      " Vậy thời gian của thầy như nào ?" Liêu Viễn khiêm tốn hỏi ý kiến.

      " Đều dùng ở bên vợ chứ sao !" Lão Lưu nói bằng giọng hùng hồn.

      "......." Liêu Viễn thành khẩn nhận sai xót ," Em mua nhầm đồ cho thầy rồi. Em mua cho thầy toàn là bột Protein, xem ra thần dùng được rồi. Hay là em mang về nhỉ. Lần sau đến thăm thầy, chỉ mua ít trái cây là được rồi."

      làm bộ ̣nh xách đồ .

      " Cầm tới đây cho thầy ! Làm gì có chuyện đến nhà người ta còn cầm về !" Lão Lưu vội vàng tới giành đồ lại, vui vẻ mở túi ra coi," Uầy ! Nhãn hiệu này ! Sao em mua nhãn hiệu này ! Đắt lắm đấy ! Ây dô, em còn mua nhều thế này!"

      Lúc này lão Lưu thật sự ngại ngùng.

      " quý đắt ạ. Chủ yếu là thầy có dùng được hay thôi." Liêu Viễn cười hì hì .

      " Dĩ nhiên là dùng được !" Lão Lưu cam đoan," phải thầy vừa kết hôn sao, vừa làm đám cưới, vừa chuẩn bị nhà, rồi lại còn trang hoàng nữa. Thẩy chỉ buông lỏng chút thôi, lại thêm phần thức ăn được trở nên ngon hơn, cơ bắp của thầy vốn nhiều, khi chuyển hóa chất béo nhìn có vẻ béo. ra béo như vậy đâu, giờ mức độ cơ bắp của thầy ổn lắm đấy. Thầy cân nhắc, cuộc sống của gia đình nhà thầy cũng tạm ổn rồi, chắc thầy cũng phải thu xếp để tập thể hình trở lại thôi."

      Thầy xong chợt hạ giọng len lén ghé sát gần Liêu Viễn rồi :" Thầy em biến nhé, thầy nhất định phải lấy lại phong độ. Em biết phụ nữ là sinh vật thực tế như thế nào đâu. Thầy mới chỉ hơi hơi hơi béo lên chút thôi, ấy ...... "

      Thầy chỉ chỉ phòng bếp, tức tối :" bắt đầu ghét bỏ thầy rồi ! rằng hồi đầu xem mắt vừa ý chính là toàn thân cơ bắp của thầy, ấy thế mà vừa kết hôn cái thầy phát phì lên ngay, thầy là lừa gạt kết hôn hả .... "

      hạt đậu phộng rang bay ra từ trong phòng bếp và đập vào đầu lão Lưu cách chính xác.

      Lão Lưu vội vàng lớn lên :" Này, này, Tiểu Liêu, giờ em sống ở Đế Đô thế nào rồi ? Thầy nhìn tồi ha !"

      Liêu Viễn cười đến vành mắt cong cong....

      Cho đến khi thức ăn lên bàn, mới biết được ý của lão Lưu khi " thức ăn trở nên ngon hơn".

      Trước kia lúc hai thần trò sống trong trường học, ngày ba bữa đều ăn ở căn tin cả trường. Mà mức độ căn tin là thế nào cần cũng biết rồi.

      Giờ lão Lưu kết hôn, vợ này của thầy trông gầy gầy , mà lại rất có tài nấu ăn. Bản thân Liêu Viễn cũng là đầu bếp có tay nghề, vừa nếm cái biết để tâm trong mặt này.

      Lão Lưu à, có phúc đó.

      Lão Lưu túm Liêu Viễn uống rượu, phong tục của họ ở đây là như vậy, vợ của thầy cũng ngăn cản. Cụng chén, kính rượu lẫn nhau, rồi về chuyện năm đó.

      Liêu Viễn về chuyện kiếm ăn ở Đế Đô là nhờ gương mặt và dáng người, liền cảm ơn lão Lưu về chuyện này.

      Lão Lưu lại bảo :" Nếu cái này, người mà em nên cảm ơn phải là thầy, mà là Ngô."

      Liêu Viễn nghe vậy khỏi sửng sốt.

      " Hồi đó, Ngô là giáo viên chủ nhiệp lớp em, đúng . ấy đến tìm tôi, rằng thằng bé của lớp mà ở lại trường ấy, gia đình có chút vấn đề, nhưng đó là thằng bé ngoan. ấy lo em rảnh rỗi có việc gì làm, bị những đứa trẻ hư lôi kéo thành hư hỏng. ấy liền nhờ vả thầy, kêu thầy để ý em chút. Chẳng phải hồi đó thầy cũng ở ký túc xá đó sao, cả ngày thầy cũng chẳng làm gì, chỉ tập thể hình và rèn luyện. ấy cậy nhờ thầy, thầy đưa em cùng. Dù sao thầy vẫn chẳng sao cả, thêm người tập cùng cũng tốt mà. Cứ như vậy mà ba năm rồi. Thời gian trôi qua vèo vèo, em nhìn em giờ , ăn mặc đẹp trai thế này, thầy cũng sắp nhận ra em nữa rồi .... "

      Lão Lưu uống nhiều, liên ma liên miên rất nhiều, Mà Liêu Viễn sau đó lại gì thêm nữa.

      Sau khi ra khỏi nhà lão Lưu, con đường vắng vẻ lạnh giá, vẫn nghĩ về những gì lão Lưu với .

      Ngô .... thực có ấn tượng gì đặc biệt. Bởi vì, Ngô chỉ làm giáo viên chủ nhiệm lớp họ vào năm lớp mười mà thôi, đến lớp mười , đổi thành giáo viên chủ nhiệm khác. Hơn nữa Ngô cũng giảng dạy lớp họ nữa. Ngoài những lúc tình cờ gặp ở hành lang gọi tiếng " ạ", ấy, dường như có bất kỳ tiếp xúc nào.

      Chính là trong năm mà ấy đảm nhiệm chức giáo viên chủ nhiệm lớp , ấy đối xử với cũng giống như những học sinh khác.

      Quả thực là biết, vào thời điểm mà cuộc đời dễ thay đổi nhất, Ngô đóng vai trò quan trọng như vậy.

      Trong bóng tối hồi tưởng lại. Hồi đó, có số thanh niên thất nghiệp ở gần trường học, trà trộn ở cùng với số học sinh trong trường, hút thuốc lá uống rượu, làm số chuyện mà lưu manh du côn thường làm.

      Trong số đó cũng có người quen biết, họ còn từng gọi . quả thực theo chân họ vài ngày.

      Những ký ức đó rất xa xôi và mơ hồ, nếu cố gắng ngược về quá khứ, rất khó mà nhớ ra được. Như bây giờ, sau khi vắt óc nhớ lại chúng lại trở nên ràng.

      Xác thực là sau lúc đó, lão Lưu liền kiên quyết kéo tập thể hình cùng thầy ấy.

      Từ đó nghĩ ra, khẳng định là lúc đó Ngô phát ra điều gì rồi, lo học cái xấu, mới nhờ vả lão Lưu.

      Nếu khi đó, Ngô, lão Lưu..... Liêu Viễn đưa ra giả thuyết nghiêm túc . Sau đó cảm thấy, với định lực và tính cách của vào lúc đó, rất có thể lăn lộn với cái đám choai choai đó rồi. Có thể học hết cấp ba hay còn là chuyện, cho dù có thể học xong có thể Đế Đô hay , lại là chuyện khác.

      càng nghĩ lưng lại càng đổ mồ hôi lạnh.

      May mà vào thời điểm đó, có Ngô, ấy nhàng đẩy cuộc đời sang quỹ đạo khác.

      Lúc này nhớ tới những điều đó, nghĩ tới những lo lắng của Ngô, nghĩ đến nhiệt tình của lão Lưu, nghĩ đến áy náy của Tào Vũ Hiên....

      Nhiều năm qua, vẫn luôn có cảm giác u ám vì bản thân mình bị cả thế giới vứt bỏ, nhưng hóa ra thực tế .... cũng phải vậy.

      Hóa ra vẫn luôn có người lo lắng cho , quan tâm , trong lòng mang áy náy với , nhưng những người này lại bị bỏ qua trong lúc tự thương xót bản thân mình.

      giờ nhìn lại chính mình, thấy ràng mình trước kia quả thực là kẻ yếu đuối nhu nhược giống y như cha mẹ đẻ của !

      Nếu gặp được Quách Trí, nếu ảnh hưởng chậm rãi từ , ân cần chỉ bảo , khiến thay đổi từng chút , e rằng cho tới ngày hôm nay cũng nhìn bản thân mình.

      đứng trong bóng đêm, thở dài và thể giải thích được cảm xúc trong lòng.

      lấy điện thoại ra, gọi cho Quách Trí.

      " Alo" Giọng cua Quách Trí vang lên . Trong trẻo, giương cao đầy sức sống.

      Liêu Viễn nghe được giọng này, cảm thấy trong đêm đông rét này cũng hề lạnh chút nào, cảm thấy ngày xuân hương thơm đua nở còn xa nữa.

      "Quách Trí!" ," Nhớ em!"

      "..........Nhóc ngốc ! Chắc lại say rượu rồi hả !" Quách Trí , cười," Em cũng nhớ ."

      Chương 97
      Tôm ThỏA fang thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :