1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 86
      Edit : Michellevn

      Quách Trí và vội mấy miếng cơm rồi với các đồng nghiệp :" Tôi về trước đây."

      về văn phòng, kéo chuột đánh thức máy tính, mở Weibo ra xem chút. Mất gần hết thời gian nghỉ trưa, cơ bản quá trình của việc.

      Đầu tiên là mấy ngày trước, đột nhiên có blogger tung tin, rằng "Nam chính vai sa sút được phú bà bao nuôi" trong phim. Fan của Liêu Viễn liền bùng nổ trận. Nhưng nhanh chóng bị đè xuống, có vẻ đúng như Liêu Viễn , thủy quân của Lâm Bác.

      Vốn đến đây hết chuyện rồi. Nhưng đêm qua, đột nhiên lại có người đăng bức ảnh comment, chỉ ra tên họ và nghề nghiệp của .

      Họ Quách, lại còn làm biên tập viên....Follow Liêu Viễn chưa đến trăm người, các fan sàng lọc từng người theo dõi , nhanh chóng soi ra . Lúc này mới đồng loạt mà tấn công .

      Thấy lượng comment trong weibo tăng đột biến, và cái nào cũng đều là chửi rủa, muốn Quách Trí tức giận khẳng định là giả.

      thực tế rất tức giận. Bất kể là ai bị người khác chửi rủa như vậy đều thể tức giận. Đặc biệt trong số đó còn có thành phần cá biệt thấp kém, lời ra đều là thô tục, bẩn thỉu.

      Chưa kể Weibo của nửa là mang tính chất công việc, đối mặt đều là đồng nghiệp và người cùng nghề.

      Nhưng giận Liêu Viễn. biết chuyện này căn bản nằm trong dự liệu của Liêu Viễn, cũng thể kiểm soát được.

      tức giận chính là bức ảnh chụp kia.

      xem lúc mới nhớ ra đó là ở đâu. Là ở sân bóng đó !

      và Liêu Viễn còn tìm Triệu Hiên giúp đỡ xác nhận khác biệt, là phụ nữ, Quách Trí gần như lập tức đoàn được ra được là ai làm.

      khỏi nghiến răng lại.

      Liêu Viễn! Hoa đào thối của !

      Các đồng nghiệp lục tục trở lại văn phòng. Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt có chút kỳ lạ và tò mò. Có vài người rục rịch lắm rồi, Quách Trí quét mắt lườm cái, họ liền im tịt luôn.

      Ài, bỏ thôi, là Quách Gia đó .... đừng có nhiều chuyện vẫn hơn ..... cẩn thận bị ấy táng cho cái bây giờ.

      Buổi chiều, Liêu Viễn gọi điện thoại muốn đến đón tan tầm.

      " Thôi ." Quách Trí nghiến nghiến răng, đảo mắt cái, quả nhiên có mấy người vểnh tai nghe chuyện điện thoại.

      " đừng tới đây, giờ mà tới lại thành cảnh tượng vui vẻ cho người ta xem à." bằng giọng vui.

      " Xin lỗi em ...." Liêu Viễn rầu rĩ.

      Trong điện thoại cũng có thể nghe thấy giọng áy náy và tự trách của .

      Quách Trí dừng lại chút rồi bảo :" Đâu phải trách nhiệm của chứ. Đừng có mà nghĩ linh tinh. Tối về chuyện sau nhé." , giọng mềm mỏng .

      Đầu dây bên kia, Liêu Viễn nghe thanh của Quách Trí, hơi cay khóe mắt.

      vẫn liên tục lướt Weibo, fan của chửi rủa thậm tệ dưới weibo của Quách Trí. Lần đầu tiên biết rằng, ra những bình thường chỉ biết kêu gào với " Đẹp trai quá", " Chồng ơi", hóa ra có thể cay nghiệt chua ngoa, chừa đường sống như vậy.

      "Liêu Viễn! Cậu lại đây chút!" Trợ lý Hoàng đứng ở cửa phòng Lâm Bác gọi .

      Buổi tối, lúc Quách Trí về đến nhà, cơm canh làm xong đâu vào đó.

      " Hôm nay đoàn phim hả ?" Quách Trí hỏi.

      ", mà buổi chiều có cảnh của , tính là về nhà, sau đó phát fan truy ra em Weibo, nên Lâm liền gọi tới công ty." Liêu Viễn bưng đĩa ra .

      Tinh thần tốt lắm, hơi sa sút, đôi mắt đo đỏ, vừa nhìn nhận ra ngay là vừa len lén khóc.

      Dù Quách Trí có vui đến đâu chăng nữa trông thấy như vậy, cũng chẳng thể nào mà cáu kỉnh cho nổi. Huống chi, căn bản cũng trách .

      Nếu con đường showbiz này, chuyện scandal sau này cũng ít.Khi Quách Trí lập kế hoạch cho nghiệp của và giao cho Lâm Bác, cũng nghĩ đến rồi.

      Chỉ là ngờ nó ảnh hưởng đến bản thân mình.

      " lại khóc !" mắng .Chạy tới nhéo mặt

      " Đừng làm rộn, đổ canh bây giờ !" Liêu Viễn bằng giọng rầu rĩ .

      Quách Trí hừ tiếng, buông ra:" Ăn cơm trước , ăn xong rồi tiếp. được ảnh hưởng tới ăn uống."

      Lúc ăn cơm, lúc lúc Liêu Viễn lại ngẩng mặt lên nhìn nhìn Quách Trí. Khẩu vị của Quách Trí hề bị ảnh hưởng chút nào, ăn uống ngon lành như bình thường. Khiến cho người bên cạnh nhìn thấy liền muốn ăn thêm chén cơm.

      cảm thấy có hơi khó tiếp thu.

      " Sao vậy ?" Quách Trí hỏi.

      " Em và Lâm ...... Sao mọi người đều có thể bình tĩnh như vậy ?" Liêu Viễn ủ rũ hỏi, "Chỉ có mình là cuống cuồng cả lên. Có phải ..... rất vô dụng đúng ?"

      " vẫn còn trẻ mà !" Quách Trí an ủi ," Trải qua nhiều chuyện rồi có thể học hỏi từ từ."

      gắp thức ăn cho , rồi nhớ lại :" Em cũng là được người khác dạy đỗ. Trước đây có người dạy em rằng, gặp chuyện bất thình lình, hoảng sợ, tức giận hay xấu hổ đều vô dụng hết, thứ duy nhất có tác dụng chính là bình tĩnh. Cho nên điều đầu tiên khi xảy ra chuyện, nhất định phải tìm cách để bàn thân mình bình tĩnh trở lại."

      Liêu Viễn suy nghĩ chốc lát những lời này, rồi gật mạnh đầu " Ừm" tiếng.

      Nhưng Quách Trí với rằng, người dạy đó, thực ra chính là Lâm Bác.

      Mù đông năm nay hơi lạnh, khu nhà của Quách Trí được cung cấp hệ thống sưởi ấm sớm hơn tuần. Trong nhà khô hanh kinh khủng, Liêu Viễn thường xuyên làm nước hầm lê cho Quách Trí nhuận phổi.

      Hai người bưng nước lê hầm nóng hổi ngồi ghế sô pha về chuyện lần này.

      " Em thấy có người đăng ảnh chụp của tụi mình, có phải là cái bé gì mà Na, Dương Na gì đó làm ?" Quách Trí hỏi .

      Liêu Viễn có chút kinh ngạc :" Sao em biết ?"

      " À ..........." Quách Trí khẽ cười nhàn nhạt," Vừa nhìn biết, là chuyện tồi của tiểu nha đầu phiến tử ."

      (*)Tiểu nha đầu phiến tử 小丫头片子: từ tán gẫu vùng Đông Bắc TQ, nhắc tới thiếu nữ theo ý ưa thích | 1. Chỉ con từ 0-20 tuổi | 2. Chỉ tiểu nương nghịch ngợm, phá phách( có ý lừa gạt).TIểU TAM/喜宁: kẻ thứ ba; từ lưu hành internet, có ý châm biếm, chỉ kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác.

      Liêu Viễn :" biết sao ta nghĩ thế nào ." phát cáu, nhưng ràng là tức giận.

      lòng Liêu Viễn là đứa trẻ tốt tình, Quách Trí quen tới giờ, chưa từng thấy tức giận với ai. Đôi khi cũng cảm thấy, tính tình của có hơi tốt quá mức.

      thực tế, tính tình của Quách Trí rất nóng nảy, nếu Quách Hằng trêu chọc , có thể lôi ta ra giẫm đạp dưới chân mình. Khi gặp chuyện trong công việc, chưa bao giờ làm rùa đan rụt đầu. Cũng vì có trách nhiệm như vậy mà tâm của mọi người trong tổ mới hướng hết về .

      người tính cách nóng nảy như , gặp phải người có chút xíu nào nóng nảy như Liêu Viễn, có đôi khi điên lên cũng ngại chuyện tức giận.

      đúng là hợp với câu , vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      " Được rồi, được rồi, đừng bực ta nữa." Trái lại còn an ủi Liêu Viễn.

      " Ừm, bực ." Liêu Viễn ," Dù sao vốn cũng là người xa lạ."

      Có thể ra lời này xem ra vẫn còn cáu đây.

      " Nhưng ai là người tung tin đầu tiên vậy ?" Quách Trí hỏi.

      Dương Na quả thực là người tạo sóng gió sau đó, mà ngọn nguồn của mọi chuyện vẫn là vì có người tung tin Liêu Viễn được phú bà bao nuôi.

      " Người của đoàn phim." Liêu Viễn siết chặt cái tách." Kỹ thuật viên mà Lâm tìm cho ra kết quả, người đó dùng điện thoại động cây gậy(*), S7. Lưu lượng lúc đăng weibo, kĩ thuật viên truy tìm tới vị trí, là nơi bọn quay phim."

      (*) Mình tra baidu từ này có vẻ nhạy cảm, nên giữ nguyên nghĩa đen của nó.

      "......... đắc tội với ai rồi sao ?" Quách Trí hỏi.

      Liêu Viễn có chút mờ mịt:" cũng biết. với người của đoàn phim ..... chưa từng tranh cãi, cũng chưa từng cãi vã với ai cả."

      Quách Trí nghĩ nghĩ rồi :" Lúc chuyện chú ý, có phải đắc tội với ai rồi?"

      Liêu Viễn suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra nổi có thể là ai.

      " Vậy Lâm Bác tại thế nào, ấy sao ?" Quách Trí hỏi.

      " Lâm , để xem thế nào . Đợi thêm hai ngày nữa, tốt nhất là để độ nóng quá , khiến cho fan tự giải tán."

      " Vậy là trả lời hết gì phải ?"

      " Ừm."

      " Được, em biết rồi." Quách Trí .

      " Quách Trí,em.... " Liêu Viễn lo lắng. biết weibo của Quách Trí đối mặt là người thế nào.

      " sao. Đồng nghiệp trong công ty đều biết chuyện của và em. Họ cũng chỉ đồn đãi chút thôi, có gì to tát cả. Qua hai ngày là tự nhiên trôi qua thôi."

      Đây thực là mong mỏi tốt nhất. Nhưng tình hình thực tế lại phát triển theo hướng mong đợi.

      Commet mắng chửi dưới weibo của Quách Trí ngày càng trở nên gay gắt. Vì Quách Trí trả lời, đáp lại, ngược lại dường như khiến fan cho rằng chột dạ. Mà loại chuyện " cố chấp" này, ở mạng chỉ cần dựa vào ngón tay là có thể làm được, đối với nhóm fan các em , là chuyện dễ dàng.

      Nhiều fan em như vậy dễ dàng tụ tập lại với nhau, tạo ra mạng lưới bạo lực, đối với người bình tường như Quách Trí, việc tiếp nhận lại dễ dàng như vậy.

      Các đồng nghiệp ngày ngày lướt weibo của , thầm sau lưng , cũng chỉ vậy mà thôi. Bắt đầu có bạn bè và người trong ngành lần lượt gọi điện hỏi thăm.

      " Fuck, xảy ra chuyện gì thế ?"

      " Quách gia, đây là tiết tấu em muốn thành người nổi tiếng mạng hả ?"

      "Quách tiểu Trí, thực bà bao nuôi tiểu thịt tươi sao ?"

      Quách Trí phiền hết sức. Hết cách đành phải đóng luôn weibo.

      Giữa trưa, Liêu Viễn dùng điện thoại di động lướt weibo của , phát đóng weibo, tâm trạng liền phiền não.

      Cơm hộp cũng có chút ăn vô nữa.

      Điện thoại đối diện bỗng nhiên vang lên, tay Hà Khải cầm đũa, tay kia nắm điện thoại quả táo để bàn, mở điện thoại bắt đầu chuyện. Nghe là đều là chuyện công việc, Liêu Viễn quan tâm.

      Nhưng đột nhiên, lại có tiếng chuông điện thoại reo vang.

      Hà Khải này, theo con đường mềm mại đáng , đừng tưởng là hai mươi hai tuổi rồi, bình thường ngay cả đeo ba lô cũng đeo luôn cả hai quai sau lưng, làm y như thiếu niên mươi tám mười chín. Tiếng chuông điện thoại kia chính là phát ra từ trong ba lo của anhh ta.

      Hà Khải đặt đũa xuống, tay phải vói vào trong ba lo, lấy ra chiếc điện thoại di động khác, ấn tắt tiếng trước. Sau khi điện thoại quả táo chuyện xong cúp máy, mới nhận máy bên này :" Alo, mẹ ?"

      Liêu Viễn chọc đũa vào trong hộp cơm, động nữa.

      cứ nhìn Hà Khải chăm chú.

      Lần đầu tiên biết được, hóa ra Hà Khải có đến hai điện thoại di động, phân ra công việc và cá nhân.

      Điện thoại cá nhân của ta, là cái S7.
      A fang, Tôm Thỏlevuong thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hà Khải chơi dơ quá
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 87
      Edit : Michellevn

      Đạo diễn mới vừa ăn cơm xong, dùng tăm xỉa răng phía hành lang vang lên tiếng cãi vã. Đạo diễn vừa nghe thấy có gì đó sai sai, giống như hai nam chính trong bộ phim của ông, ông liền phăm phăm bước tới với cây tăm trong miệng.

      Vừa ra liền trông thấy Hà Khải bị Liêu Viễn ấn lên vách tường, Liêu Viễn giơ nắm đấm lên, Hà Khải theo bản năng đưa cánh tay lên che đầu.

      Đạo diễn cũng phản ứng nhanh nhạy, rút cây tăm trong kẽ răng ra, chỉ vào hai người quát lên :" được đánh mặt !"

      Nắm đấm của Liêu Viễn khẽ dừng lại rồi bẻ cong xuống, thụi mạnh vào bụng của Hà Khải. Hà Khải đau đớn kêu lên, ôm bụng, từ vách tường trượt xuống nằm mặt đất.

      "Kéo hai người ra cho tôi!"

      Đạo diễn ra lệnh, nhân viên công tác vội vàng lao vào tách hai người ra. Liêu Viễn còn hơi kích động, bị mấy người nhân viên giữ lấy cánh tay ôm eo ngăn lại. Hà Khải cũng được đỡ dậy, cứ ôm bụng mãi buông ra, có vẻ như cú đấm của Liêu Viễn hề .

      Cũng phải, nhìn cơ bắp cơ thể của Liêu Viễn rồi nhìn thân thể bé của Hà Khải đoán được cú đấm kia quả ta lãnh đủ.

      " Hai cậu, vào đây với tôi."

      Đưa hai người họ vào vào căn phòng, đạo diễn hỏi :" Có chuyện gì ?"

      Ánh mắt Liêu Viễn và Hà Khải đều nhìn nơi khác, ai chịu hé răng.

      Đạo diễn cũng chỉ là đạo diễn, ông cũng đâu phải cha của hai thằng nhóc này, cũng phải thầy chủ nhiệm của tụi nó. Trách nhiệm và mục tiêu của ông, chỉ là quay cho tốt bộ phim này mà thôi.

      Thấy tình hình này, ông dùng cây tăm chỉ vào hai người và :" Tôi quan tâm giữa hai người xảy ra chuyện gì, đoàn phim này của chúng ta còn có ba ngày nữa là đóng máy, đến lúc đó hai cậu muốn đánh muốn giết tìm chỗ hẹn mà . Nhưng ! Tôi cho hai cậu biết, trước khi đóng máy, ai mà gây chuyện nữa cút cho tôi ! Nghe hả ?"

      Hai người vẫn hé răng.

      Đạo diễn nổi giận, rống lên:" Có nghe thấy ?"

      " Dạ nghe, đạo diễn Tôn." Hai người đều trả lời ủ rũ .

      " Rồi rồi rồi, nhanh lên ! Muốn uống nước uống nước, cần WC WC, tí nữa là bắt đầu quay!" Đạo diễn Tôn xua tay đuổi hai người như đuổi ruồi.

      Hai người cùng nhấc chân bước , suýt nữa va vào nhau. Liêu Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Hà Khải, Hà Khải liền rụt chân lại.

      Đạo diễn vừa thấy tư thế này liền đoán được trong chuyện này nếu có người đúng khẳng định là Hà Khải. Nhưng thực mặc kệ ta làm chuyện gì, ông cũng chẳng buồn quan tâm.

      Trước khi bắt đầu quay, còn cố ý gọi hai người lại lượt, kêu hai người kìm chế cảm xúc, đừng để ảnh hưởng đến việc quay phim. Mặc dù hai người đều gật đầu đáp ứng nhưng sao cảm xúc vẫn bị ảnh hưởng, cả buổi chiều NG biết bao nhiêu lần. Đạo diễn nổi điên mắng họ mấy lần liền.

      Rề rà kéo dài mãi đến tối mới kết thúc. Về đến nhà, Quách Trí còn chưa về nữa. Gọi điện thoại cho , vẫn còn ăn ở bên ngoài. Cho đến khi Liêu Viễn tắm rửa xong hết, Quách Trí mới về.

      Bên má có vệt hồng, và vệt đỏ từ cổ đến tai.

      Sắc mặt Liêu Viễn đều thay đổi.

      " Xảy ra chuyện gì ?" lo lắng bụm lấy khuôn mặt , lại dám chạm vào, sợ bị đau.

      " có gì đâu." Quách Trí cười toe toét," Đánh nhau với người ta."

      Liêu Viễn sững sờ, sau lúc lâu mới hỏi :" Ai?"

      "...........Lưu Thiền Nguyệt."

      Sắc mặt Liêu Viễn lại thay đổi.

      " Vì ....." muốn hỏi vì sao, lời vừa đến miệng lại đổi thành," Vì sao ?"

      Quách Trí lập tức phủ nhận :" phải, vì cái miệng ta bỉ ổi."

      vừa vừa cởi túi xách và áo khoác ra. vào toilet trong phòng ngủ chính rửa tay. Thay quần áo ở nhà xong ra, Liêu Viễn lấy ra hòm thuốc.

      " Lại đây, bôi thuốc cho em." lấy tăm bông ra.

      " cần đâu....." Quách Trí lầm bầm.

      " Để lại sẹo sao ?" Liêu Viễn .

      Quách Trí liền ngoan ngoãn ngồi lên ghế so pha, ngửa cổ ra. Liêu Viễn dùng tăm bông nhàng thoa thuốc mỡ kháng viêm lên vết thương của , mặc dù nhàng hết cỡ nhưng Quách Trí vẫn bị đau hít hà kêu lên .

      "Con khốn !" căm hận mắng mỏ.

      Mắng này, đương nhiên là Lưu Thiền Nguyệt.

      Liêu Viễn rủ mắt xuống .

      " ta gì ?" trầm giọng hỏi.

      " có gì. Chỉ là cái miệng ta bỉ ổi ." Miệng Quách Trí rất kín kẽ, nhất định ra.

      "......... Là ra chuyện của ta phải ?" Liêu Viễn hỏi.

      Trong phòng khách liền có khoảnh khắc an tĩnh.

      " ." Quách Trí ngửa cổ ra nhìn trần nhà." Bản thân ta cũng cần thể diện mà."

      " Nhưng vẫn phải ?" Liêu Viễn truy hỏi.

      Quách Trí liền trầm mặc chút rồi bảo :" ta trời sinh ác miệng, nếu sao em có thể ghét ta đến thế !"

      thực tế, chiều nay Quách Trí vào phòng nước châm thêm nước nghe thấy ở bên trong Lưu Thiền Nguyệt với người khác :" Cái loại mà như Alex ấy, nửa bản chất là vịt(trai bao), biết ngủ với bao người rồi. Cũng biết ở với Quách Trí, Quách Trí cho cậu ta bao nhiêu tiền? Cũng phải rẻ đâu nhỉ ?"

      Với con khốn có thể ra lời này, cần thiết phải tranh luận hay cãi vã.

      Quách Trí đẩy cửa bước vào, hai lời liền giáng cho ta bạt tai !

      Lúc đó, Lưu Thiền Nguyệt bị đánh cho đần người ra luôn. Người chuyện với ta cũng chết lặng .

      Cuối cùng vẫn là Lưu Thiền Nguyệt hồi hồn lại trước. " Yaaa" tiếng rồi bổ nhào lại !

      Móng tay ta dài, cào Quách Trí hai đường. Nhưng Quách Trí cũng chịu thiệt, giật luôn túm tóc của ta, dính máu luôn.

      Cuối cùng vẫn là Cố Thanh Hạ nghe tin vội vã chạy tới, quát các ngừng lại, chỉ đạo nhóm đồng nghiệp nữ tách hai người ra. Cấp bậc của ấy cao hơn các , nhưng dù sao cũng cùng bộ phận. Khống chế được tình hình vẫn phải nhờ đến Từ lão đại của bộ phận Quách Trí, kéo hai vào văn phòng.

      Buổi tối, Liêu Viễn lại bảo tiến độ bị kéo dài về nhà nấu cơm được,Cố Thanh Hạ liền ăn tối với .

      Khi Liêu Viễn hỏi, Quách Trí muốn . Lời kia của ltv quá khó nghe, muốn bắt chước.

      Nhưng càng , Liêu Viễn lại càng hiểu ràng lời của Lưu Thiền Nguyệt có bao nhiêu khó nghe.

      Quách Trí, được người ta xưng tụng Quách gia. Ngay tại nơi làm việc, người điềm đạm bình tĩnh thế nào. Quả thực là Liêu Viễn có cách nào tưởng tượng được Quách Trí lại giằng xé với người phụ nữ khác như mụ đàn bà đanh đá, để cho người ta xem náo nhiệt !

      mà Quách Trí như vậy, đều là vì !

      Liêu Viễn ném tăm bông vào thùng rác, cúi đầu vặn nắp nhựa của tuýp thuốc mỡ.

      xoắn vắn, giọt nước mắt rơi xuống tuýp thuốc mỡ, vỡ ra.

      " Sao lại .... khóc rồi ?" Quách Trí cạn lời.

      Ài, đôi khi dỗ dành Liêu Viễn còn mệt hơn là hành hạ Quách Tiểu Hằng. Nhưng mà, biết tại sao, Quách Trí vẫn thích dỗ .

      Liêu Viễn khóc, trước giờ phải kiểu khóc lớn lên. giờ Quách Trí cũng hiểu rồi, thực ra Liêu Viễn cũng chỉ là có hơi mít ướt. Bản thân cũng muốn khóc, nhưng lại kìm được nước mắt tuôn rơi.

      Mỗi lần thấy kìm nén với đôi mắt hoe đỏ, hoặc là thút thít ra tiếng, Quách Trí liền mềm lòng.

      " Được rồi, đừng khóc nữa, a ...." Quách Trí túm lấy khăn giấy ấn lên khóe mắt .

      Liêu Viễn đón lấy khăn giấy lau khô mắt, cụp mắt xuống, hít hít mũi. Mím môi cả nửa ngày rồi bằng giọng quyết tâm :" Quách Trí!"

      " Hử ?"

      " , muốn quay bộ phim này nữa!" Liêu Viễn nhìn ," muốn đóng phim nữa! muốn quay về làm người mẫu shop online ."

      " vớ vẩn gì đó ?"

      " đó. Quách Trí....." Liêu Viễn ," Làm shop online ấy, chỉ cần làm tốt cũng có thể kiếm tiền. nhất thiết là phải kiếm ăn trong giới này. Giới này ....... thị phi quá nhiều ...... còn chưa nổi tiếng mà ..... liên lụy đến em ....."

      đến đây, kìm chế được lại có giọt nước mắt rơi ra lách tách. Vội vàng dùng khăn giấy lau .

      " được!" Quách Trí cũng chẳng cần dân chủ gì với cả, trực tiếp bỏ phiếu phủ quyết luôn.

      Liêu Viễn liền ỉu xìu .

      Từ khi theo Lâm Bác tới nay, vẫn luôn nhận được lời khen ngợi và tán dương, giáo viên các môn đều khen ngợi , trợ lý Hoàng khen ngọi , Lâm Bác cũng khen ngợi . Khi vào đoàn phim, đạo diễn và biên kịch đều khen . Đến cả tác giả nguyên tác, sau khi xem các tin ngắn bên lề cũng khen ngợi hết lời weibo.

      Trong khoảng thời gian này, tâm trạng vô cùng tốt, ngày nào cũng y như sắp ra chiến trường. Buổi sáng tràn đầy năng lượng mà làm bữa sáng cho , buổi tối lại vui vẻ nấu chè cho . Trạng thái tích cực hướng về trước kiểu đó, khiến Quách Trí nhìn mà thích vô cùng.

      chán chường và mờ mịt như này trong thời gian khá dài.

      Mà giờ như vậy, là vì .....

      Từ đáy lòng của Quách Trí liền trở nên mềm mại.

      Cho tới bây giờ, đáy lòng của Quách gia mà càng mềm mại bề ngoài lại càng trở nên cứng rắn.

      vươn cổ lên :" Đây mới chỉ là Na này Na nọ thôi đó ! Mà kinh sợ rồi sao ?"

      " với rồi, em sao ! Em là người chưa từng trải đời như vậy sao ?"

      " Thế nhưng em ...." Liêu Viễn hít hít mũi.

      " Em rồi !" chọc hai ngón tay vào ót ." ____ được phép !"

      "Lâm Bác với em mấy lần rồi, cảm thấy rất có tiềm lực. ấy vô cùng xem trọng . ấy bỏ vốn vào bao nhiêu, trong lòng hẳn là biết chứ ? ấy , hai người sư huynh kia của đều ghen tỵ với cả đấy."

      " Nếu giờ bỏ dở nửa chừng, có lỗi với Lâm Bác sao ? có lỗi với số tiền bỏ ra sao ?"

      " xứng đáng với kỳ vọng của em sao ?"

      " Quan trong nhất, Liêu Viễn, xứng đáng với bản thân mình sao ?"

      " Con người sống đời, phải cứ có cơm ăn áo mặc là được rồi. đến với thế gian này là vì cái gì ?Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, vận may tốt, tai nạn xe cộ, trận động đất, mất liền biến mất."

      " đời ngắn ngủi như vậy, muốn giữ lại chút gì hay sao ? muốn chứng minh bản thân mình chút hay sao ?"

      "Chỉ có thành tựu của chính mình mới có thể chứng minh rằng từng sống ! từng qua cuộc đời này! Mà khi còn nữa, người khác nhắc tới , vẫn phải giơ ngón tay cái lên !"

      "Liêu Viễn, em với nè ! đừng có mà chán chường với em ! tốt lên cho em ! làm ra thành tích cho em ! " Quách Trí chỉ ngón tay vào chóp mũi ," Em muốn cho biết hôm nay Lưu Thiền Nguyệt gì ! Nhưng em muốn phải chứng minh cho ta biết, người có giá trị !"

      " Đây phải là để vả mặt ta, mà là để hiểu -- Liêu Viễn, đến thế giới này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì ? Con người này của , rốt cuộc có giá trị thế nào ?"

      Quách Trí nghiêm khắc nhìn chằm chằm Liêu Viễn.

      Ánh mắt của mạnh mẽ quá mức. Liêu Viễn cảm thấy có áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ thân hình mảnh mai của , áp lực này khiến sợ hãi dám chống cự, thể phản kháng.

      Đây chính là khí chất của người.

      Dưới bao phủ của khí chất Quách Trí, Liêu Viễn vẫn yếu ớt như hạt mầm .

      Nhưng Quách Trí biết, đây là hạt mầm giống tốt, tràn ngập kỳ vọng với , cũng tin tưởng có ngày phát triển thành cây cao chọc trời.

      Liêu Viễn hít hơi, định điện thoại di động của Quách Trí đột nhiên vang lên.

      "Quách Trí, Liêu Viễn có ở đó ?" Lâm Bác hỏi.

      " Có." Quách Trí liếc nhìn Liêu Viễn.

      "Hai người ngủ rồi sao ?"

      Quách Trí nhìn lên đồng hồ treo tường:" Chưa đâu, còn chưa tới chín giờ mà."

      "Vậy tôi quá đó, chuyện với hai người ."

      " Được. Bao lâu nữa đến ?"

      " Mười phút nữa thôi."

      " Được. Chút gặp." định cúp máy.

      Lâm Bác trầm mặc giây lát rồi bổ sung :" Quần áo ngay ngắn chút đấy."

      Đừng có để cho ta nhìn ra dấu vết gì gì đó vừa mới vận động xong, khó ở !

      Tài xế già giáo Quách tức hiểu ngay!

      " Cút !" chửi.
      A fang, levuongTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 88
      Edit : Michellevn

      Liêu Viễn đưa mắt nhìn Quách Trí, cảm thấy hơi có chút khác thường. Quách Trí đưa lưng về , vẫn nhìn ra biểu gì. Nhưng vẫn khỏi nghĩ rằng, Quách Trí và Lâm .......quen thuộc đấy.

      Quách Trí có rất nhiều bạn bè, hơn nửa trong đó là nam giới. Điều này có lẽ liên quan đến tính cách của , cũng có thể liên quan đến trạng mà nam giới chiếm vị trí vững chắc ở nơi làm việc.

      Nhưng Liêu Viễn vẫn mơ hồ cảm thấy, Quách Trí rất quen thuộc với Lâm Bác, vượt qua cả với những người bạn nam giới khác của .

      Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên trong đầu mà thôi.

      Thời điểm Lâm Bác gọi điện thoại cũng cách đó xa, bao lâu, ấy tới . Quách Trí xỏ dép lê ra mở cửa cho ấy.

      " Này là sao đây ?" Lâm Bác sửng sốt, hề nghĩ ngợi mà nắm lấy cằm Quách Trí, khẽ dùng sức, nhìn vết thương cổ .

      Quách Trí lập tức hất tay ấy ra, đưa mắt nhìn ấy và :" có gì. Đánh lộn với người ta trận thôi."

      Lâm Bác cũng lập tức phản ứng lại. Thân hình hơi chững lại, nhưng tiếp sau đó lại coi như có gì xảy ra, bình thản ung dung. Liếc nhìn Liêu Viễn ở phía sau Quách Trí, nhướng nhướng mày lên :" Hơ ! Té ra hai người có hẹn trước rồi hả ? Đánh nhau mà còn chọn cùng ngày?"

      Quách Trí ngạc nhiên, xoay người nhìn về phía Liêu Viễn.

      Liêu Viễn cúi đầu, giống y như học sinh tiểu học mắc lỗi.

      "........" Quách Trí quay đầu với Lâm Bác," Vào rồi tiếp."

      " Lâm. Cho ......" Liêu Viễn cầm dép lê đưa cho Lâm Bác.

      Lâm Bác khom người đổi giày, trông thấy chân hai người là đôi dép lông cặp màu hồng phấn.

      ".........."

      Làm ấy nổi da gà !

      Quách Tiểu Trí, là càng sống càng giật lùi! ấy xem chừng sống thêm hai năm nữa là có thể trở lại mười tám tuổi luôn !

      Liêu Viễn vào phòng bếp, bật bếp hâm nóng lại chút lê hầm trong nồi. Loáng thoáng nghe được trong phòng khách, Lâm Bác hỏi Quách Trí:" Em lại đánh nhau với ai hả ?"

      " Lưu mập, còn nhớ ?"

      " Ồ, ta à . Chuyện thế nào ? "

      " có gì, chỉ tại miệng ta quá bỉ ổi...."

      ......

      Liêu Viễn tắt bếp, đổ chén lê hầm nóng hổi, bưng ra phòng khách đặt ở trước mặt Lâm Bác:" Lâm."

      " Cảm ơn ." Lâm Bác bưng lên nhấp ngụm ."..........."

      xe của Lâm Bác đỗ ở vị trí dành cho khách, đến cửa chung cư còn cách quãng. Đế Đô mùa đông này gió lạnh, đoạn đường ngắn ngủn cũng có thể khiến người ta bị gió lùa lạnh hết cả cổ. ngụm lê hầm nóng hổi này xuống bụng, ấp áp dễ chịu, rất thoải mái.

      Dựa vào hiểu biết của Lâm Bác đối với Quách Trí, ấy hiểu rất , nếu để Quách Trí vào phòng bếp nấu những thứ như canh canh nước nước này, khả năng là có thể nấu cho bạn thủng nồi luôn !

      ấy đưa mắt nhìn Liêu Viễn ngồi ghế sô pha đơn đối diện. Cúi đầu lại nhấp thêm ngụm, làm ấm bụng....

      Quách Tiểu Trí này, trải qua cuộc sống ....

      " Xảy ra chuyện gì ? đánh Hà Khải hả ?" Quách Trí kinh ngạc hỏi.

      Liêu Viễn cụp mắt " Ừm" tiếng, thừa nhận.

      "Cậu ta làm gì ?" Quách Trí định thẳng cho Hà Khải "Có tội". Liêu Viễn nhà họ đâu phải là trẻ trâu mà tùy tiện mất bình tĩnh, tính tình Liêu Viễn tốt bao nhiêu ! Chắc chắn là lỗi của người khác !

      Liêu Viễn nhìn , trong mắt của hề trách cứ, chỉ có quan tâm. Trong lòng ấm áp, cố gắng kìm nén mới đỏ mắt trước mặt Lâm Bác.

      có thể khóc trước mặt Quách Trí, nhưng hiểu tại sao, cực kỳ muốn rơi nước mắt trước mặt Lâm Bác.

      " Chính là ta, tung tin mạng, bao nuôi gì gì đó." bằng giọng nghèn nghẹn.

      Quách Trí nghe giọng , biết ngay mít ướt này lại muốn khóc rồi.

      Cũng may là khóc . Nếu rơi hạt đậu vàng trước mặt Lâm Bác, cũng xấu hổ.

      May quá, hài lòng nghĩ, dù thế nào lần này cũng nhịn được rồi, bị mất mặt trước người ngoài.

      Cái dáng vẻ mít ướt đó, mình nhìn là được rồi.

      " đắc tội gì với ta ?" kỳ quái hỏi.

      " có." Liêu Viễn biện bạch.

      ra muốn lắm. Nhưng bốn con mắt của Lâm Bác và Quách Trí cứ nhìn chằm chằm, chờ đưa ra đáp án. hết cách, đành phải ra.

      " ta .... ta , ta thích ."

      Quách Trí/Lâm Bác:"..........."

      Quách Trí day day huyệt thái dương :" Bà mẹ nó !"

      Cũng may là Lâm Bác khôn ngoan sắc sảo, lúc này mới bật cười ra tiếng. ấy " khụ" tiếng rồi bảo :" Người đại diện của Hà Khải hôm nay liên hệ với tôi, xin lỗi hồi, rằng, thằng hiểu chuyện, giận lên làm bừa. Tôi và ta xong cả rồi, đợi bộ phim này đóng máy để Hà Khải mở tiệc xin lỗi."

      ấy đặt cái chén xuống, tựa vào ghế sô pha, tổng kết ngắn gọn lại:" Hà Khải tung tin vớ vẩn, mặc dù có chút ghét bỏ nhưng thực ra cũng có gì lớn chuyện cả. Tìm mấy thủy quân làm rối lên là ổn thôi. Vốn dĩ cũng chỉ là vớ vẩn bằng chứng."

      " Về sau kéo cả em vào," ấy nhìn Quách Trí," Thực ra là lại có người đăng ảnh chụp của hai người, còn tung luôn nghề nghiệp và họ của em luôn."

      " Em biết cái đó...." Quách Trí cảm thấy thái dương đau," Thế nên ...."

      Thế nên toàn bộ câu chuyện này, đều là do hoa đào thối nát của Liêu Viễn!

      nam nữ, còn nở lúc hai bông !

      Quách Trí cũng hết biết gì luôn .

      liếc mắt nhìn, đầu của Liêu Viễn càng gục xuống thấp hơn.Chẳng trách trước đó ồn ào gì mà muốn đóng phim nữa, muốn kiếm ăn trong giới này nữa. Nếu thực trở nên nổi tiếng, về sau loại chuyện này, e là chỉ nhiều chứ thiếu.

      Mà chuyện này, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến công việc của Quách Trí rồi. Vì thế, Liêu Viễn mơi có ý định lùi bước.

      Nhưng đây .... thực cũng phải là lỗi của Liêu Viễn !

      Quách Trí nhìn gục đầu xuống thấp, tóc mái che khuất cả gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao cao ..... Trong lòng khỏi cảm thấy chua xót.

      Nội tâm của Quách Trí, nếu cứng rắn lúc cần thiết cũng có thể trở nên cứng rắn. Thế nhưng Liêu Viễn, luôn có thể chọc thủng mềm yếu trong lòng .....

      " Vậy giờ làm thế nào ?" điều chỉnh hơi thở của mình rồi quay qua hỏi Lâm Bác.

      Liêu Viễn cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Bác.

      Lâm Bác lại rủ mắt xuống, rồi ngước lên với Liêu Viễn:" Tiểu Liêu, làm phiền cậu mua giúp tôi bao Vân Khê nhé, tôi chỉ hút loại đó."

      Liêu Viễn thoáng chần chứ, nhìn về phía Quách Trí.

      Quách Trí đưa mắt nhìn Lâm Bác, quay qua vỗ vỗ tay Liêu Viễn:" , ra cổng chung cư rẽ trái, có cửa hàng thuốc là và rượu." nhắc nhở .

      Lâm Bác liền thay quần áo, mặc áo khoác ở huyền quan rồi kéo cửa ra ngoài.

      Lúc kéo cửa, nhìn thấy Lâm Bác ngồi ghế sô pha đơn, Quách Trí ngồi khoanh chân sô pha lớn.

      Hai người họ nhìn nhau.

      Trước giờ Quách Trí luôn rất có khí thế, mà Lâm Bác quyết thua .

      Hai người chỉ ngồi yên nhìn nhau, cách huyền quan và hành lang, Liêu Viễn cũng có thể cảm nhận được hai luồng khí lực ngang nhau.

      Ngay tại lúc ngơ ngác cánh cửa đóng lại.

      " Muốn gì?" Quách Trí mở miệng trước.

      Lâm Bác cố ý tách Liêu Viễn , chắc chắn là có lời gì đó thể để Liêu Viễn nghe được.

      " Trước tiên để tôi uống chút gì thanh giọng, này là gì á, nhớt nhờn." Lâm Bác đặt lê hầm lên bàn trà, bằng giọng ghét bỏ.

      ấy tự nhiên tới phòng ăn, mở ngăn kéo tủ góc, muốn tự mình pha tách trà xanh. Nhưng trong ngăn kéo đó toàn là sô la, bánh quy và đồ ăn vặt.

      " Đây này." Quách Trí theo, kéo ngăn khác, lấy ra hộp trà xanh.

      Lâm Bác lại kéo ngăn tủ ra lấy tách thủy tinh. Nhưng trong ngăn tủ toàn là hạt thông, quả hồ đào, hạt dẻ, từng lọ từng lọ quả sấy khô.

      "Bên này này." qy kéo ngăn tủ khác, lấy cái tách ra đưa cho ấy

      Lâm Bác cầm lấy cái tách :".........."

      Đột nhiên thấy khó chịu hiểu nổi.

      Tự mình pha tách trà xanh. ấy thổi lá trà, quét mắt nhìn xung quanh.

      Bày biện trong căn phòng phần lớn thay đổi, nhưng rất nhiều chi tiết, chẳng hạn như vị trí của các đồ vật , hay thói quen cất giữ ràng thay đổi.

      Trong căn nhà này, thực ra ấy vô cùng quen thuộc. nhớ từng đến nơi này bao nhiêu lần, và ở nơi đây bao nhiêu đêm.

      Trươc kia đồ nào để ở đâu, cơ bản ấy điều biết. Nhưng giờ thay đổi hết cả rồi !

      Lâm Bác cảm thấy cả người đều khó ở .

      Trước kia ấy tới chỗ này, có thể tùy tiện ra vào. Nhưng giờ, nhiều nhất là ấy từ phòng khách đến phòng ăn, còn khu vực phòng ngủ chính trở thành chốn riêng tư mà ấy thể tùy ý bước vào.

      ấy nhớ ở chỗ này của , hình như ấy vẫn còn có mấy cái áo sơ mi, quần lót và tất gì gì đó. nhớ chỗ này của vẫn còn có cái dao cạo râu của ấy.

      Đột nhiên ấy rất muốn hỏi Quách Trí chút, rằng mấy thứ kia có còn hay . Nhưng ấy có dự cảm, nếu mà hỏi rồi, đáp án nhận được kiểu gì cũng bực bội.

      " ." Quách Trí ngồi trở lại ghế sô pha, vẫn ngồi khoanh chân, hai tay ấn lên mắt cá chân." Tình hình tại thế nào ?"

      " Đối với Liêu Viễn tính là chuyện lớn. Mà phiền phức chính là," Lâm Bác thổi thổi lá trà," thực ra là em."

      " Chuyện kiểu này trong giới ngày nào chả có, hay giả, tự mình biết thôi.Rắc rối qua rồi. Phiền phức chính là cuốn cả người ngoài như em vào. Công việc cũng bị ảnh hưởng rồi hả ?" ấy nhấp ngụm trà.

      " Em mà sợ những người này à ? hùng bàn phím." Quách Trí chịu thua." Cùng lắm mở Weibo nữa. Có thể đến công ty tìm em sao ?"

      " giờ Liêu Viễn chỉ có chút nổi tiếng, còn chưa đến mức có fan cuồng như vậy." Lâm Bác cười bảo," Chỉ là đối với hai người cũng .... Haizz, bỏ ."

      Quách Trí chán ấy luôn.

      " Có gì !" Chán nhất là nửa câu, bỏ nửa câu.

      Lâm Bác thổi lá trà cả nửa ngày, mới mở miệng.

      "Liêu Viễn ấy mà, vẫn rất có tiềm lực. Phát triển tốt rồi tương lai tệ. Em xem mấy người nổi tiếng giớ, cũng chỉ như vậy, cho Liêu Viễn cơ hội chưa chắc thua kém họ."

      " Nghiêm túc mà , con đường sau này của cậu ấy hẵng còn dài.Hai người ổn định sớm như vậy ...... đối với Liêu Viễn quả thực phải chuyện sáng suốt."

      Quách Trí dời tầm mắt :" giờ rất nhiều sao nam đều có bạn ."

      " Đúng. Nếu chờ đến cậu ấy khoảng hai bốn hai lăm, tuyên bố có bạn gì gì đó cơ bản các fan đều ổn và có thể chấp nhận. Xét cho cùng giống với hồi chúng ta còn , phải ngôi sao có bạn là fan liền nhào nháo đòi sống đòi chết. Nhưng mà ..... " Lâm Bác móc bao Vân Khê từ trong túi quần ra, rút điếu châm lửa." Vấn đề chính là, tuổi của Liêu Viễn quá . giờ cậu ấy tuyên bố có bạn , fan của cậu ấy có chút chấp nhận nổi. Em có cảm nhận được ?"

      Quách Trí trầm mặc giây lát.

      Sao có thể cảm nhận được. Bên dưới weibo của tràn ngập những lời mắng nhiếc .

      Mắng biết xấu hổ. Mắng quyến rũ Liêu Viễn. Mắng Ngộ nhân tử đệ (*). Mắng là già mà nên nết .

      (*)Ngộ nhân tử đệ(误人子弟): làm lỡ đời đệ tử | chỉ giáo viên có tài năng, hay có trách nhiệm, bỏ bê học sinh khiến học sinh phát triển được.(bachngocsach.com)

      liên tục với Liêu Viễn rằng sao, ở văn phòng cũng biểu hề gì. Nhưng trong bạo lực mạng internet, bên bạo lực chỉ cần động ngón tay, đăng lên mười mấy hai mươi chữ mà thôi. Còn bên bị bạo lực, nhận được lại là ùn ùn kéo đến.

      Mấy ngày này, trong nội tâm Quách Trí liên tục xung đột, mệt mỏi chịu nổi.

      Lâm Bác quan sát những thay đổi trong biểu của , mỉm cười, lại đẩy thêm lần nữa.

      " Liêu Viễn đấy mà, cậu ấy chỉ là quá tuổi, nhìn được lâu dài. Cái lợi, cái hại trong mặt này, độ tuổi của cậu ấy vốn hiểu được. Suy nghĩ có mạnh đến đâu chăng nữa lại càng bừa hơn mà thôi ...."

      Quách Trí nghe đến đây, hơi thở đột nhiên sắc bén.

      " Cho nên ....." khẽ ," Hóa ra là em liên lụy Liêu Viễn ?"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 89
      Edit : Michellevn

      Liêu Viễn bước ra cửa khu chung cư, gió đêm ập vào mặt, lạnh run cả người phải rụt vào trong cổ áo.

      biết tại sao, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh Lâm Bác bước vào nắm cằm Quách Trí.

      mặc dù Quách Trí nhanh chóng hất tay ấy ra, nhưng Liêu Viễn vẫn nhìn ra được, khoảnh khắc đó, sững sờ. Khi Lâm Bác hành động, kiểu vô thức vô tư ấy, khiến có cảm giác khác thường.

      Nhưng hai người đó vẫn thản nhiên như có chuyện gì xảy ra, lại như thể chuyện xảy ra chẳng có gì đáng cả.

      Tựa như mà suy nghĩ nhiều liền trở thành cố tình gây , ngờ vực lung tung có căn cứ .

      Liêu Viễn rủ mắt, siết chặt cổ áo, chầm chậm về phía cổng lớn khu chung cư. có gì phải vội. cũng đâu phải ngốc, mua thuốc gì chứ, chẳng qua chỉ là cái cớ tách ra mà thôi.

      bước thong dong trong gió đêm, được nửa, rốt cuộc kìm được liền quay đầu lại nhìn. Cửa sổ phòng khách nhà Quách Trí sáng đèn, nhưng thể nhìn được bóng người.

      Lâm ..... Muốn gì với mình Quách Trí vậy ? Liêu Viễn ngẩn người suy nghĩ . Lại chẳng thể nghĩ ra nguyên do, nên quay người bước chậm về phía cổng lớn.

      Thậm chí, Liêu Viễn còn hút điếu thuốc ở ngay trước cửa tiệm, để Lâm Bác và Quách Trí có đủ thời gian chuyện, sau đó mới lên lầu.

      Đẩy cửa ra, trong phòng khách chỉ có mình Quách Trí hút thuốc.

      " Lâm đâu rồi ?" cởi áo khoác ra bước tới.

      " rồi." Quách Trí gảy gảy tàn thuốc.

      bàn trà bỏ lại nửa bao thuốc Vân Khê. Liêu Viễn quét mắt nhìn, cũng ném bao Vân Khê vừa mua lên bàn.

      "Liêu Viễn, ngồi. " Quách Trí dập tắt thuốc, vỗ vỗ chỗ tay vịn ghế sô pha đơn.

      Lâm Bác biết, đây là Quách Trí có chuyện muốn với . Tính gì đây ? Lâm Bác những gì với rồi? Vì sao phải hút thuốc? vui sao ?Có phải chuyện lần này khó giải quyết ?

      Liêu Viễn ôm bụng miên man suy nghĩ và lo lắng, ngồi xuống ghế sô pha đơn, nhìn Quách Trí chăm chú.

      Có vẻ như Quách Trí biết phải mở miệng thế nào. do dự trong chốc lát rồi hỏi :" Liêu Viễn, cho em biết chút, giờ ..... ý em là giai đoạn giờ, mục tiêu cuộc đời của là gì ?"

      Liêu Viễn hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ :" ..... Trở nên nổi tiếng ? Kiếm tiền ?"

      Chờ kiếm được tiền đủ nhiều rồi có thể cưới em đó. Trong lòng lặng lẽ bổ sung thêm.

      Quách Trí gật gật đầu, như thể rất vui mừng.

      "Liêu Viễn....... biết ?" nhìn , ánh mắt dịu dàng," bây giờ rất khác so với hồi em mới quen ...... "

      "Em cảm thấy em lắm mồm với như vậy, xem ra cũng vô ích. Em gì, vẫn cứ nghe theo. Tốt đấy ..... Chàng trai à, phải tham vọng chút. Những thứ khác, thực ra đều là hư ảo. thực tế, cũng chỉ con trai, phân biệt giới tính, cho dù nam hay nữ...... Em nghĩ điều quan trọng nhất đối với người là nghiệp. Vì mọi thứ khác ra đều là hư ảo. tình , hôn nhân, phải chia tay chia tay, cần ly hôn ly hôn. Đến cuối cùng, chân chính thuộc về chính là nghiệp của , và năng lực mà làm nghiệp này. Chỉ những cái đó thuộc về mình , ai đoạt được, trộm được cả..... "

      Giọng của Quách Trí, càng càng mềm mỏng. Quả thực giống như an ủi .

      Giọng điệu này của khiến Liêu Viễn cảm thấy có phần mê muội.

      Mà, ánh mắt nhìn khiến cảm thấy bất an. Ánh mắt đó, phải là thích đơn thuần, cũng phải miễn cưỡng đơn thuần, lại càng phải dứt khoát đơn thuần. Mà đó là đan xen của nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, phức tạp và khó diễn tả.

      thấy Quách Trí cắn môi, dường như đấu tranh.

      Đây giống như thói quen cắn môi thường ngày của , hôm nay cắn rất mạnh, tựa như sắp bật cả máu, độ mạnh đó làm Liêu Viễn vô cùng lo sợ.

      nín thở, chờ đợi câu tiếp theo của Quách Trí. hiểu tại sao, có linh cảm rất xấu.

      Lâm, rốt cuộc gì với Quách Trí?

      Cuối cùng Quách Trí cũng buông tha cho môi của mình, chuẩn bị mở miệng.

      biết có phải ảo giác hay , dường như Liêu Viễn nhìn thấy ánh nước lóe lên trong mắt Quách Trí.

      Nhưng Quách Trí sao có thể khóc được ? chỉ hít hơi sâu liền làm cho ánh nước kia biến mất.

      " Liêu Viễn........." điều chỉnh hơi thở, nhìn Liêu Viễn, khe khẽ :" Chúng ta chia tay .

      Con ngươi của Liêu Viễn đột nhiên co lại, nhìn khiếp sợ !

      kinh hãi nhìn :" Em gì ?"

      " Rốt cuộc Lâm gì với em ?" đứng phắt lên, tức giận chất vấn.

      Từ sau khi quen Lâm Bác, vô cùng kính trọng Lâm Bác, cũng rất biết ơn Lâm Bác. Lâm Bác chỉ bồi dưỡng mạnh mẽ, mà bản thân con người ấy cũng khiến Liêu Viễn cảm phục.

      ấy thành thục, bình tĩnh, quả quyết, có khí thế. người ấy, có khí chất vô cùng giống Quách Trí, mà còn mạnh mẽ hơn cả Quách Trí. Mặc dù ấy ngay thẳng như Quách Trí, nhưng so với Quách Trí ấy lõi đời, khôn khéo và thủ đoạn hơn.

      Đây là người đàn ông trưởng thành thành đạt. Tự nhiên trở thành mẫu người mà Liêu Viễn hướng tới.

      Thậm chí, có đôi khi Liêu Viễn cho rằng, nếu muốn thực xứng đôi với Quách Trí, phải trở thành người đàn ông giống như Lâm Bác mới được.

      Nhưng giờ, người lớn mà tin tưởng, biết ơn và kính trọng này, sau khi chuyện với Quách Trí Quách Trí lại đưa ra lời chia tay với .

      có loại cảm giác bị phản bội.

      " phải, Liêu Viễn, ......" Quách Trí khẽ .

      đứng dậy theo , vẫn ngồi khoanh chân ghế sô pha, ngẩng đầu lên nhìn .

      Dáng người Liêu Viễn rất cao, đặt trước mặt , cản lại ánh đèn nơi đỉnh đầu, bóng của phủ lên .

      nhìn , phát trong mình rất khó chịu, khác xa với thoải mái mà bản thân mình nghĩ đến.

      vươn tay ra, dịu dàng cầm lấy bàn tay :" đừng sốt ruột.... nghe em ......" muốn kéo ngồi xuống, nhưng lại hề nhúc nhích, cho nên đành phải nhàng nắm lấy tay như vầy, ngước lên nhìn .

      " Lâm Bác với em, sau khi ký hợp đồng với , bắt đầu lên kế hoạch chồng chất rèn rũa . Số liệu phân tích vẫn luôn theo sát ấy. ấy mắt nhìn người của em rất tốt .... ấy cảm thấy chắc chắn có tương lai, xứng đáng để công ty rót vốn vào."

      " Chỉ là giờ còn quá tuổi.... Giờ xác nhận mối quan hệ với em sớm như vậy, quả tốt lắm. Khả năng là fan quá chấp nhận. Điều này đối với kế hoạch nghiệp của , rất sáng suốt."

      " Thế nên em liền ..... muốn chia tay với ?" nhìn chòng chọc vào ." Em cũng hỏi chút rằng có muốn chia tay hay ?"

      Quách Trí lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt .

      Sau hồi trầm mặc, :" còn quá trẻ tuổi. suy nghĩ và nhìn nhận việc, nhìn xa được."

      " Nhưng em lớn hơn tám tuổi. Trong mối quan hệ này, phần trách nhiệm em nhất định phải gánh vác nhiều hơn. Những gì nghĩ tới em phải thay nghĩ. Những gì nhìn ra em phải cho nhìn thấy."

      " số lựa chọn, liên quan đến nghiệp sau này và thậm chí là định hướng cuộc đời của , em lớn hơn nhiều như vậy, em thể để mặc ngây ngô hay buông thả."

      cắn răng :" Em thể để ..... vài năm sau nghĩ lại, hận em ."

      Liêu Viễn xác định là mình có nhìn lầm.

      Quả nhìn thấy có ánh nước chảy ra trong mắt Quách Trí.

      cảm thấy kinh sợ.

      hiểu những gì Quách Trí . hiểu suy nghĩ và nguyên do Quách Trí đưa là quyết định này.

      Nhưng quyết chấp nhận !

      chua xót quen thuộc lại tràn trong hốc mắt. Giờ này khắc này, Liêu Viễn rất căm hận cái thể chất được thừa hưởng từ mẹ ruột của mình !

      được khóc ! Liêu Viễn ! được khóc !

      Chỉ lần này thôi! Quyết thể khóc !

      Bên bàn tay bỏ kia của , móng tay khảy mạnh lòng bàn tay, cho đến khi rách da, cắm vào trong thịt. Truyền đến cảm giác đau, hít sâu vào, cuối cùng cũng xua chua xót trong mắt.

      "Quách Trí........."

      ngồi xổm xuống, nửa quỳ nhìn thằng vào Quách Trí. với bằng giọng kiên quyết." đồng ý."

      Quách Trí mím mím môi :" hẵng còn ...."

      " nữa !" Liêu Viễn ngắt lời ," hai mươi rồi! trưởng thành được hai năm rồi! có đầy đủ năng lực hành vi dân ! có thể tự chịu trách nhiệm !"

      nhìn chăm chú :" Nếu em muốn chia tay với , tìm Lâm kết thúc hợp đồng."

      Quách Trí tức giận :" ngốc à ?"

      " ngốc !" Liêu Viễn nhìn chằm chằm .

      Quách Trí chợt nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên Liêu Viễn chuyện với bằng thái độ mạnh mẽ như vậy.

      Liêu Viễn siết chặt tay . Lực nắm quá mạnh, đến nỗi Quách Trí cảm thấy có hơi đau. Nhưng lúc này chú ý của cũng bị cơn đau phân tán. nhìn chăm chú vào mắt , có cách nào dời .

      Mắt của Liêu Viễn, vừa đen vừa sáng . Con ngươi trong suốt, phản chiếu hình bóng của .

      " muốn trở nên nổi tiếng, cũng muốn kiếm tiền. Bởi vì phải như vậy mới được. Nếu kiếm đủ tiền, mua nổi nhà, mua nổi xe hơi, có mặt mũi ...." nhìn chăm chú," có mặt mũi với chú rằng muốn lấy em. chú cũng yên tâm mà giao cho em."

      " Em cũng đúng, Quách Trí. nghiệp rất quan trọng. là đàn ông, giờ người phụ nữ muốn cưới, điều này cần em cũng hiểu !"

      " Nhưng làm những cái này, chính là vì muốn kết hôn với em! Nếu có em, những cái này đối với đều vô nghĩa !"

      " Trước khi gặp được em, thực ra những cái này đối với đều quan trọng. đó, hề quan trọng tí nào. Em nhìn trước kia bần cùng đến nỗi bị chủ nhà đuổi , với em nhé, phải là kiếm được tiền, em biết ném tiền đâu đâu !"

      " Nhưng sao hết, đấy . Vì khi đó chỉ có mình, cho rằng tiền bạc chẳng có gì quan trọng cả. Dù sao cũng chỉ có mình, nhận đại công việc cũng bị chết đói."

      " Nhưng giờ vô cùng quan tâm đến tiền bạc !"

      " Bây giờ, tiền của , thực thể quăng bừa được nữa. nhất định phải tiết kiệm, bởi vì còn phải cưới em !"

      Liêu Viễn đến đây, móc ví tiền từ trong túi ra, lấy ra thẻ ngân hàng của mình, kiên quyết nhét vào trong tay Quách Trí.

      " Làm gì thế ?" Quách Trí có chút khó hiểu.

      "Cho em ! giờ trong thẻ này có ....." báo con số. con số hề tệ.

      " muốn đưa cho em từ lâu ! Vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. HÔm nay, đúng lúc !" cho đẩy ra, bàn tay bao lấy tay ," Mỗi tháng em cho phí sinh hoạt cố định là được, nhiều hơn phần cũng cần. Thực tiêu rất ít tiền."

      " Tiền của giao hết cho em, sau này toàn bộ số tiền kiếm được đều bỏ vào trong thẻ này, giao cả cho em."

      " Thế nhưng Liêu Viễn...." Quách Trí khó khăn .

      Liêu Viễn ngắt lời .

      " biết em muốn gì. Công việc và nghiệp, đúng ?"

      " Trước kia, làm trong nhóm, cũng xem như lăn lộn trong vòng giải trí. Nhưng lúc đó đối với , con đường này được, có tương lai. Sau đó mới làm người mẫu shop online. Nhưng em thấy đó, giờ lại quay về showbiz rồi...."

      " Thế nên mới , thực tế người ta chỉ con đường ! Đúng , Quách Trí ! muốn kếm tiền, nhưng cũng nhất thiết là phải con đường này là được ! Con đường này mà được, quay về làm người mẫu shop online ! kiếm được nhiều tiền như làm ngôi sao, nhưng cũng vẫn nuôi sống được gia đình. Chỉ cần em khinh thường ."

      " Nếu kiếm được tiền, ngày ngày nấu cơm, giặt quần áo , dọn dẹp quét tước cho em, làm người đàn ông nội trợ, em nuôi ."

      "Quách Trí, tóm lại, chia tay !" siết chặt tay Quách Trí, nhìn chăm chú vào mắt .

      " bao giờ !"
      Tôm ThỏA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :