1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Quách hằng: cơm chó bao giờ ngon.huhu
      michellevn thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 73
      Edit : Michellevn

      Buổi tối, Liêu Viễn nấu cơm, mẹ Quách gọi điện về :" con giữ ba mẹ ở lại ăn cơm, ba tụi con tự ăn ."

      " Con biết rồi. Buổi tối kêu ba con chạy xe cẩn thận, mà đừng có uống rượu đấy. Nếu ba uống rượu mẹ lái xe á, mẹ được uống đâu đấy."

      " cứ làm như cha mẹ mi sâu rượu bằng. Biết rồi, còn cần mi dạy à, cúp máy đây." Mẹ Quách xem thường.

      " Vâng." Quách Trí đáp.

      chuẩn bị cúp điện thoại chợt nghe giọng bà vang lên trong điện thoại :" Sao lại ba người ? Trong nhà còn có thêm ai à ?"

      " Ò, ai đâu, bạn trai của Tiểu Trí ấy mà ." Mẹ Quách bằng giọng bâng quơ nhàng.

      "Ơ, Tiểu Trí có bạn trai rồi à ?" Giọng của bà nâng cao lên hai tone," Thế sao dẫn tới đây cho chúng em xem chút, em còn cơ quan dượng nó có thằng bé tệ giới thiệu cho nó đó !"

      Điện thoại sau đó cúp luôn.

      Quách Trí:"..........."

      Vô phòng bếp với Liêu Viễn:" Ba mẹ em về ăn cơm đâu ."

      Liêu Viễn đeo tạp dề cầm thìa, trông ra dáng người đàn ông tề gia ấm áp :" Ò, biết rồi. Vậy sào ít hai món. Cơm nấu xong rồi, sáng mai làm cơm chiên ăn thôi."

      " Thích nhất cơm chiên làm đó." Quách Trí cười híp mắt ôm lấy , nhân cơ hội giở trò .....

      Vành mắt Liêu Viễn cong cong, cúi đầu khẽ mổ lên bờ môi hồng hồng của .

      "Khụ --- khụ !" Tiếng ho đúng lúc lại vang lên.

      Quách Trí:"............"

      Liêu Viễn:"............"

      Quách Trí buông Liêu Viễn ra, hùng hùng hổ hổ lao ra phòng khách.

      "Quách Tiểu Hằng. Tao hỏi mày, cái cổ họng của mày hôm nay khó chịu thế nào hả . Tao kiếm cho mày hai bình Lam Sầm, mày có muốn uống ?" Quách Trí cười lạnh .

      " Sức khỏe em tốt nhá, kỳ nghỉ lễ lớn đó, chị đừng có mà trù ẻo em ." Quách Hằng ôm ipad chơi game, đáp trả hết sức là bình tĩnh.

      " Thế là làm sao, mày bị người ta đoạt xác hả ? Người đời Thanh xuyên qua nhập vào mày rồi sao ?"

      Quách Hằng úp ipad lên ngực, nhìn chị nhà mình, kiên nhẫn giáo dục :" Ngày nay chúng ta phải chú ý bảo vệ môi trường, con người phải chung sống hài hòa với thiên nhiên, cho nên hai người nhất định phải quý động vật !"

      "Hơ ?" Quách Trí ngẩn tò te theo kịp mạch não của thằng em trai.

      " Hai người !" Quách Hằng giương hai ngón tay lên chỉ vào chị ," được ngược cẩu!" Trong nhà này chỉ có mình cẩu độc thân là tui, phải thương chăm sóc bổn gâu !

      Quách Trí:".........."

      Tung chân lên đạp .

      Quách Hằng đoán trước nên lăn vòng khỏi ghế sofa, tránh khỏi cú đạp của chị mình.

      Quách Trí còn định đạp nữa, chuông cửa vang lên.

      " Mày chờ đó ! " Quách Trí hung hăng dằn mặt, ra nhìn máy quan sát để mở cửa. Rồi quay lại hét Quách Hằng :" Dậy dậy! Mau dọn dẹp dọn dẹp ! Nhà bác cả tới này !"

      " Ôi đệch , sao gọi điện thoại trước ." Quách Hằng vội vàng đứng dậy thu dọn . Sofa vốn đẹp đẽ bị nằm thành chuồng chó luôn." Sao họ đến vậy ? Ba mẹ qua đó à ?"

      " Tết Đoan Ngọ ba mẹ qua rồi, chẳng phải họ cũng cần lại đó sao ?"

      Hai người vừa tám nhảm vừa vắt chân lên cổ thu dọn phòng khách. Khi khách bước vào cửa có vẻ đâu ra đấy rồi.

      Đây là bác họ của Quách Trí, trước giờ có mối quan hệ rất tốt với nhà . Vào những dịp lễ tết, đều có qua có lại.

      " Ba mẹ ở nhà hả ? Tới đúng lúc nhỉ ." Bác trai .

      " Đấy ông coi, tôi rồi mà, gọi điện thọai trước ." Bác trách ông.

      " có gì gì ạ. Hai bác ăn cơm chưa ạ ? ăn ở đây nhé ?" Quách Trí ân cần tiếp đón.

      Lúc này ba người nhà bác cả mới chú ý tiếng động trong phòng bếp.

      "Ủa, ai làm cơm vậy ?" Bác lạ lùng hỏi.

      "À, bạn trai cháu ạ." Quách Trí cười híp mắt trả lời.

      " Chị Quách Trí, chị có bạn trai rồi hả ?" em họ năm nay mười lăm tuổi, mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi bằng giọng kinh ngạc.

      Quách Trí nghiến nghiến răng, biết thanh danh mình già đầu thế này mà còn chưa có bạn trai ăn sâu vào lòng người từ lâu rồi, liền đáp :" Bác ngồi ạ, để cháu kêu ấy ra." Lê dép tới phòng bếp .

      Cả nhà này đều ngỏng cổ nhìn về phía phòng bếp. lúc sau liền trông thấy Quách Trí dẫn chàng cao ráo đẹp trai ra.

      Trai đẹp mang tạp dề, tay vẫn cầm cái xẻng đảo thức ăn, nhưng dù như vậy cũng khiến em họ nhìn mãi thôi. Đến cả bác cũng nhìn chớp mắt.

      Quách Trí giới thiệu xong, Liêu Viễn thưa gửi lễ phép :" Bác trai, bác ."

      " Tiểu Huyên ! Gọi Liêu ! " Quách Trí vui vẻ nhìn em họ, con bé ngốc, cứ nhìn mãi thôi.

      "Hả? A! A a Liêu!" nàng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

      " Nhà bác trai chắc vẫn chưa ăn cơm phải ạ?" Liêu Viễn khách sáo hỏi, " ăn luôn ở đây ạ ?"

      " cần, cần đâu, nhà bác chỉ ngồi .....ái da!"

      "Vậy làm phiền cháu rồi, có đủ cơm ? đủ nhà bác ăn bánh bao cũng được." Bác cười ha ha .

      Tất cả mọi người đều làm như thấy cái chân bác giẫm lên chân bác trai.

      " Đủ ạ." Liêu Viễn chú ý tâm hồn hóng hớt hừng hực của bác và ánh mắt bắn ra trái tim của em họ, bình tĩnh trả lời:" Vốn nấu cho cả chú rồi, mà chú về ăn, thành ra lại vừa đủ ạ."

      Lúc Liêu Viễn quay vào phòng bếp đóng cửa lại rồi, em họ "Woah" tiếng rồi bật dậy ôm lấy bên cánh tay Quách Trí:" Chị ! Chị! Đẹp trai quá nha ! Chị ! Chị được à !"

      tìm thôi, tìm phát là đẹp đến long trời lở đất!

      Bác cũng sán lại ôm lấy cánh tay bên kia :" Nào nào Tiểu Trí, cho bác nghe chút coi, thằng bé này là thế nào đấy ?"

      Hai người mỗi bên cánh tay, đè Quách Trí lên chiếc ghế sofa đơn, cứ gọi là bốc cháy hừng hực.

      Quách Trí:" ..........." Mẹ nó !

      Lúc ăn, bác trai bác ngớt lời khen tay nghề Liêu Viễn. Quách Hằng còn lấy cả rượu Mao Đài Liêu Viễn xách về mang ra chiêu đãi khách. có mẹ Quách giám sát, Quách Trí bận rộn đối phó với bác và em họ, có ai chú ý để tên này uống say luôn.

      Quách Hằng gục, bác trai cũng còn tỉnh táo. Cuối cùng ra cửa phải bám bác và vịn em họ.

      Tiễn nhà bác cả rồi, Quách Trí cảm thấy đầu cũng đau. Bàn ăn lộn xộn có ai. Quách Trí tới phòng ngủ của Quách Hằng, Liêu Viễn đặt Quách Hằng nằm xuống. Quách Hằng lăn vòng, túm cái gối đầu ôm chặt buông .

      Quách Trí/Liêu Viễn:"............" Phải có người thôi!

      Quách Trí sợ tên ngốc này lúc ngủ bị cấn nút áo, còn hì hà hì hục cởi áo giúp , đắp chăn điều hòa cho xong rồi mới day day thái dương đau nhức ra khỏi phòng Quách Hằng.

      Phòng của và phòng của Quách Hằng nằm ở chỗ ngoặt, cửa phòng kề nhau. Liêu Viễn quơ cánh tay cái, ôm lấy bả vai đẩy vào trong phòng, "rầm "cái đóng luôn cửa phòng lại.

      Quách Trí dựa lưng lên cửa, cảm nhận nhiệt tình của Liêu Viễn. Nụ hôn vừa sâu sắc vừa mạnh mẽ, có thể cảm thấy tâm trạng của rất tốt, hình như rất vui vẻ.

      Có phải là vì ........ Giới thiệu với họ hàng ? Chỉ là việc xíu như vậy, mà hạnh phúc đến vậy sao ?

      Trái tim Quách Trí mềm nhũn.

      ôm cổ bạn trai, đáp lại nụ hôn, quấn quít.

      Sức nóng nhanh chóng tăng dần lên.

      Đàn ông trẻ tuổi rất dễ bốc hỏa.Liêu Viễn ôm càng ngày càng chặt ......

      Quách Trí nổi da gà .

      Cho dù cha mẹ ở nhà trong nhà này chỗ nào cũng tràn ngập hơi thở của cha mẹ. Giống như hồi lúc làm bài tập về nhà, vừa quay đầu lại thấy mẹ giám sát từ trong khe cửa.

      ổn, được ! Này đùa được đâu !

      Vội vàng túm lấy tay Liêu Viễn, ngăn cản :" được, lát nữa ba mẹ em về đấy !

      Dù lá gan Liêu Viễn to bằng trời, cũng dám ở dưới mí mắt cha mẹ vợ tương lai mà ngủ với còn chưa được gả cho . Quách Trí vừa như vậy liền giật mình rồi tỉnh táo lại ngay.

      Ấm ức ôm lấy bạn lúc, chờ phản ứng cơ thể lắng xuống, lại nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn.

      Quách Trí cười ha ha, đến hỗ trợ.

      Chưa thu dọn xong vang lên tiếng mở khóa cửa, cửa mở ra, mẹ Quách gọi :" Tiểu Liêu, qua đây giúp tay!"

      Cha Quách lại quát :" Làm gì ! Tự tôi có thể mà ! Tôi rất tỉnh táo ! Tôi say !" Lời ra cũng còn ràng nữa .

      Quách Trí:" ........." Má ơi, lại con ma men nữa !

      Liêu Viễn nhanh nhẹn bước tới, đón lấy cha Quách từ trong tay mẹ Quách, dìu ông đến ngồi xuống ghế sofa. Vừa định rót ly nước bị cha Quách túm lấy cổ áo sơ mi kéo lại.

      " Nhóc con ! Cậu đứng lại đó cho tôi ! " Cha Quách có hơi líu lưỡi lại.

      Với người say rượu chẳng có cách nào mà lý được cả, Liêu Viễn cũng cũng dám chống lại, chì có thể khom người xuống để mặc cha Quách túm lấy cổ áo sơ mi của mình.

      Cha Quách ấn bả vai của , đè mạnh xuống, Liêu Viễn còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn nhìn cha vợ tương lai.

      " Làm cái gì thế hả !" Mẹ Quách định bước tới.

      Cha Quách vung tay lên :" ! Qua chỗ khác ! Đàn ông chuyện, phụ nữ chỗ khác !"

      Mẹ Quách :".........." Tôi thấy ông muốn quỳ bàn chà giặt rồi đấy !

      " Thằng nhóc ! " Cha Quách say lờ đờ mông lung, cố tỏ ra oai phong, từ cao nhìn xuống Liêu Viễn.

      Liêu Viễn ngẩn người, đôi mắt to chớp chớp, nhìn cha vợ với vẻ mặt vô tội.

      Cha Quách thấy gương mặt này lại phát bực, vừa đưa tay ra liền nhéo gương mặt Liêu Viễn.

      Mẹ Quách/Quách Trí:" ...........!" Đệch !

      Ngay khi hai người phụ nữ định lao đến làm nữ hào cứu mỹ nhân, nghe thấy cha Quách :" Cậu dám đối xử tệ bạc với con tôi, ông đây nạo cái mặt này của cậu !"

      Bước chân hai người liền dừng lại kịp lúc .....

      " Tôi cho cậu biết, ông đây ăn chay ! tên oắt con cậu ! Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai mà trăng hoa ! Cậu dám làm cho con tôi buồn, có tin ông đây bổ cậu ra ! "Cha Quách đe dọa hết sức là " uy nghiêm ".

      Dù mặt đau, nhưng cái miệng của Liêu Viễn toét đến tận mang tai luôn rồi.

      " Tin! Tin ạ !" gật mạnh đầu , dẫn tới gương mặt bị lực kìm kẹp trong tay cha vợ đau thêm," Chú, cháu đâu ạ. Cháu hứa đấy."

      " Vậy còn tạm được !" Bực bội của cha Quách lúc này mới xuôi chút, định buông lỏng tay thấy khuôn mặt này cười đến là vui vẻ, thế là ông chẳng thể thoải mái nổi, cái tay lại nghiến mạnh hơn.

      Liêu Viễn đau đến shhh lên tiếng, nhưng thấy Quách Trí định bước tới, liền nháy mắt và xua tay với , ra hiệu đừng tới.

      " Tôi cậu biết nhé, cậu có thể cưới được con rượu của tôi là may mắn cho cậu lắm đây, cậu biết hả ?" Cha Quách thấy đau nhe răng trợn mắt, lúc này mới thoáng hài lòng. thả ngón tay ra, vỗ vỗ lên gương mặt của Liêu Viễn,bắt đầu sâu xa mà dạy :" Cậu phải nghe lời vợ. Thằng ngu mới ngày ngày cãi vợ. Đàn ông thông mình đều nghe lời vợ. Tôi cho cậu biết nhé, đàn ông mà nghe lời vợ, đều có cuộc sống tốt đẹp. Có biết hay !"

      " Biết ạ, biết ạ !Con nghe lời Quách Trí mà !" Vốn nghe lời Quách Trí rồi mà . Liêu Viễn gật đầu, điểm này vô cùng đồng ý.

      Mẹ Quách :".........."

      Được rồi, xem ra vẫn còn tiếng người, miễn cho quỳ bàn chà giặt đấy .

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 74
      Edit : Michellevn

      Mỗi người có kiểu say rượu khác nhau.

      Có người cãi lộn, có người gào khóc, có người đánh đập vợ con.

      Cha Quách bình thường ôn hòa ít , nhưng khi ông uống say liền trở thành người lảm nhảm, ấn Liêu Viễn lại nhất định phải dạy triết lý hôn nhân. Cuối cùng mẹ Quách nghe nổi nữa, chỉ huy Liêu Viễn và Quách Trí đỡ ông vào trong phòng nằm xuống.

      Còn hỏi :" Quách Hằng đâu rồi ?"

      Quách Trí:" Say rồi."

      Mẹ Quách :" ......."

      Lúc này Quách Trí mới sực nhớ ra, liền kể cho mẹ Quách chuyện nhà bác cả kéo đến chơi.

      Đặt cha Quách nằm xuống xong, mẹ Quách đẩy hai người ra ngoài. lúc xong, lại ra ngoài gọi Quách Trí, đưa cho chai dầu gió :" Xoa mặt Tiểu Viễn chút , mẹ thấy xanh lên rồi kìa" Mẹ vợ áy náy chết được.

      " Hôm nay ba con sao thế ạ ? Thế nào mà còn nhéo người ta nữa chứ . Trước đây đâu có như vậy đâu !" Quách Trí cũng rất bất mãn.

      Mẹ Quách đâu thể là ba mi ghen tị chứ sao nữa, đây là ông xã mình mà, dù sao cũng vẫn phải giữ thể diện cho ông chứ.

      " Mẹ, " Quách Trí hích cùi chỏ mẹ mình," Ba con, sao đột nhiên ..... chấp nhận Liêu Viễn vậy ?"

      " Ba mi bị kích động ."

      " Hả ?"

      Mẹ Quách liếc mắt nhìn, Liêu Viễn vẫn dọn dẹp phòng bếp. Bà hạ giọng với Quách Trí:" Bực bội với nhà của mi đấy."

      " Là sao ?" Quách Trí kinh ngạc .

      " Chị mày, con bé Tiểu Phân và chồng nó cũng về, mọi người cùng nhau ăn cơm. Thằng chồng nó ấy ..... Ài, con người cũng có phải xấu đâu, có thể là thằng đó có chút gia trưởng, nó cứ la hét con bé Tiểu Phân suốt."

      "......... phải ba con tới chỉ trỏ gì đó chứ ?"

      " Ba mi đâu có ngốc. Đây là chuyện nhà người ta, người ngoài nhúng tay vào hay. Ông ấy nhìn thấy dễ chịu ." Mẹ Quách bĩu bĩu môi," Ông ấy chỉ càm ràm với dượng mi thôi ."

      " .........Ok. Con biết ai chọc tức ông ấy rồi."

      " Ờ ! Chính là lão dượng đần của mi !" Mẹ Quách khinh thường," Mi coi, ông ấy khó dễ mi, là vợ ông ấy, cũng được . Nhưng đây là con mình, bị người khác khó dễ, thế mà ông ta cho rằng nên như vậy! Mi ông ta có đần hay !"

      " phải đần bình thường đâu ." Quách Trí định nghĩa, sau đó lại ," Dù sao cũng đừng quan tâm vớ vẩn, con mẹ nhe, phải người nhà vào nhà, có thể người trong nhà của gia đình đều cảm thấy như vậy rất tốt đấy ."

      " Mi đúng đấy. riêng gì dượng mi, mi nữa, cũng cho rằng rất bình thường mà. Chị mày, hề cảm thấy tồi tệ chút nào! Chồng nó hét nó làm gì nó làm đó. Cả nhà làm cho ba mi tức điên ! Ông ấy liền đấu rượu với họ. Ta thấy trong lòng ông ấy bực bội ngăn nữa. Ta còn sợ ông ấy ở đó mượn rượu làm càn đấy, kết quả đến lúc cũng có chuyện gì cả, ngược lại về nhà rồi mới bung ra hết."

      Quách Trí cũng nhịn được cười :" Cho nên mới so sánh, cảm thấy Liêu Viễn tốt hơn ?"

      Mẹ Quách cười đập cái :" Ngốc nghếch." Cũng biết rốt cuộc là mắng ai.

      Liêu Viễn dọn dẹp xong phòng bếp, bỏ tạp dề xuống rồi ra ngoài .

      " Dì , vẫn chưa ngủ sao ?" bước tới và .

      gương mặt tuấn tú quả xanh tím lên mảng lớn, nhìn thấy cũng đau lòng. Nhưng ánh mắt sáng rực của lại cho người khác biết lúc này tâm trạng rất tốt.

      Mẹ Quách càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng.

      " Mau, mau lên, bôi chút dầu thuốc cho Tiểu Viễn." Bà thúc giục, rồi mắng," Thằng nhóc Quách Hằng chết tiệt, mình uống luôn, để cho cháu thu dọn tàn cục. Ngày mai dì tẩn nó."

      Trước đây chủ yếu là Quách Hằng chịu trách nhiệm thu dọn và rửa chén bát.

      " sao đâu ạ, dì. Là nhà bác cả tới, mọi người vui vẻ uống chút thôi ạ." Liêu Viễn cười đáp.

      Từ thái độ của Quách Trí và Quách Hằng, có thể thấy, nhà bác cả là họ hàng có mối quan hệ rất tốt và qua lại thân thiết, phải kiểu tới nhà làm phiền người ta . Bữa tối thực khá sôi nổi, uống rượu cũng vui vẻ. phải hết sức chú ý, mới uống say.

      " Được rồi, được rồi mà, mẹ ngủ ." Quách Trí đẩy mẹ về phòng, rồi kéo tay Liêu Viễn về phòng của mình.

      "Ngồi xuống." ấn Liêu Viễn ngồi xuống giường, nắm lấy cằm , quan sát dưới ánh đèn. Xanh tím mảng lớn luôn rồi !

      Quách Trí liền có hơi đau lòng.

      "Đau ?" còn thổi thổi cho giống như dỗ trẻ con. Sau đó mới nhàng xoa dầu thuốc cho .

      Liêu Viễn cười toét miệng, ánh mắt lấp lánh :" đau." Đau, cũng đáng giá.

      " Ngốc !" Quách Trí mắng .

      Liêu Viễn ôm eo , ngửa đầu hỏi :" Vậy là chú đồng ý rồi hả ?" Thận trọng dè dặt, sợ rằng mình hiểu sai.

      Quách Trí mím môi cười, "Ừm" tiếng.

      Liêu Viễn ôm chặt , vùi đầu vào ngực ." Quách Trí, người nhà em..... tốt."

      "Đương nhiên." Quách Trí đắc ý.

      tốt.

      Gia đình như này, người nhà như vậy, mới có thể nuôi dạy thành những đứa con như Quách Trí và Quách Hằng sao ?

      Ánh mắt họ trong suốt, tính cách tươi sáng.

      Họ trở về nhà cần kiêng nể gì cả. Vui cười, giận mắng, tự do càn rỡ, tinh nghịch càn quấy.

      Dù có vật lộn ghế sofa, dù cho thằng em trai có kêu như heo bị chọc tiết, cha mẹ cũng chẳng thèm liếc mắt tới.

      Bởi vì biết họ thương nhau, chắc chắn làm tổn thương nhau.

      Ngực áo đột nhiên trở nên ẩm ướt.

      " Nhà em ........tốt quá ." Liêu Viễn dụi đầu, lặp lại câu . Bờ lưng khẽ lay động.

      Quách Trí thở dài, vuốt vuốt cái ót .

      " Nhà chính là như vậy đó ."

      Liêu Viễn ôm chặt hơn.

      Nhà ..... ra nên là như vậy sao ?

      phải về nhà là được nhiều, được chạy nhảy được làm ồn. phải để giặt quần áo lau nhà được nhàn hạ. phải trừng mắt thằng em trai cái, nó liền khóc toáng lên tố cáo, và thế là bạn liền bị ăn mắng.

      phải !

      Đó phải là nhà ! Cùng lắm đó chỉ là nơi trú ngụ mà thôi. Hơn nữa được đổi chủ từ lâu rồi.

      Nhà của Quách Trí, mới là gia đình thực .

      Nhà của Quách Trí, mới là gia đình mà mong muốn.

      "Quách Trí....." hít hít mũi,"Sau này chúng ta cũng sinh hai đứa con được ?"

      Vốn dĩ Quách Trí bị làm cho có hơi thương cảm, nghe được câu này phì cười.

      " nghĩ gì thế hả ? Lối suy nghĩ nhảy vọt này của , sắp vượt qua Quách Tiểu Hằng luôn rồi đó ." xoa đầu .

      Liêu Viễn cũng toét miệng cười, hốc mắt vẫn đo đỏ, vẫn vương nước mắt, mặt còn xanh tím mảng, nhìn trông rất ngốc.

      Nhưng Quách Trí thích nhìn cười như vậy. Nụ cười ngốc nghếch.

      hỏi vừa nghĩ gì, .

      Chỉ cười.

      Trong phòng khách rộng rãi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sàn gỗ. Rèm lụa mỏng màu trắng tựa như cũng phát ra ánh sáng.

      Đẻ hai đứa con, chị , em trai.

      ngồi ghế sofa, nhìn tụi nó nô đùa rượt đuổi nhau. Đánh qua đánh lại, em trai khóc, chị hung dữ liền trở nên dịu dàng, thổi thổi cho em trai, cậu bé liền nín khóc mỉm cười.

      ngồi ở đó, cần dạy bảo, chỉ cần mỉm cười trông theo là được rồi.

      Mà quay đầu lại, đứng dựa tường, hé nụ cười nhìn .....

      Đây ......Chính là những gì vừa nghĩ .

      Khi nhận ra nhà của Quách Trí, chính là ngôi nhà mong muốn, trong đầu , kìm được mà lên hình ảnh như vậy. Giống như chiếu bộ phim và thể dừng lại.

      Đây là cuộc sống mà ao ước. Đây là gia đình mà mong muốn .

      Nhưng những điều này ..... phải dùng miệng là có thế ra được.

      Phòng khách rộng rãi , sofa da , sàn gỗ chân thực ...... Mà giờ đến viên gạch còn chưa có .

      Cho nên Quách Trí hỏi , , chỉ cười.

      Nụ cười đó mang theo hy vọng và quyết tâm.

      ***

      Hôm sau, cha Quách tỉnh rượu, từ chỗ bà xã, cũng biết tối hôm trước mình mượn rượu làm càn thế nào.

      Gặp lại Liêu Viễn liền có có hơi xấu hổ. Mà xấu hổ xong lại tức giận. Vì thế mà nhìn Liêu Viễn mặt mày liền cau có lại.

      Liêu Viễn hề để bụng, cứ theo cha vợ làm chân sai vặt, vừa bưng trà vừa rót nước. Sáng sớm nấu nồi chè, để bồi bổ cho dạ dày của hai con ma men.

      Cha vợ húp hai bát chè nóng hổi, bụng dạ dễ chịu hẳn, lúc này mới thấy chân lông thằng con rể dễ coi chút. Tiếng hừ phát ra từ trong lỗ mũi.

      Mẹ vợ nhìn mà cười tủm tỉm.

      Quách Trí lườm trắng mắt, bảo :" Mẹ, chiều nay tụi con về á ."

      " Hả ? Sao nhanh vậy ?" Mẹ Quách chịu," Ở thêm hai ngày nữa , được nghỉ tám ngày cơ mà ."

      " Ể? Bình thường còn về chưa đến ba ngày mẹ đuổi con rồi đó? Lần này con cũng ở bốn ngày rồi, mẹ còn chưa nhìn còn đủ sao ? Vẫn chưa phiền hả ?"

      Mẹ Quách nhủ thầm, ai mà thèm nhìn mi chứ, mà ngoài miệng chép chép bảo :" Còn định đưa mi và Liêu Viễn nhà họ hàng chút đó. Hôm qua mi có bạn trai rồi, mọi người đều trách ta đưa tụi mi cùng."

      Liêu Viễn nghe vậy động lòng, định lên tiếng bị Quách Trí giẫm mạnh chân dưới gầm bàn. liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Cha Quách liếc nhìn hết sức sâu xa.

      Quách Trí cũng thấy phiền luôn.

      cũng đâu phải kiểu năm về nhà hai lần, mà là tuần nào cũng về hết. Thế nên những trông ngóng về nhà những dịp lễ tết mà còn có chút nhớ nhung thế giới hai người của và Liêu Viễn.

      mấy ngày rồi, dưới con mắt của phụ huynh, chẳng hề mần mò được gì cả. Bị nghẹn chết chỉ có mỗi mình Liêu Viễn đâu.

      Mau về thôi.

      Ăn cơm trưa xong, Liêu Viễn về phòng thu dọn hành lý. mang theo ít quần áo, cuối cùng cũng chỉ mặc được có mấy bộ. Có điều vẫn cảm thấy thành công khi mua mấy cái áo sơ mi .

      Ăn cơm với cả nhà bác cả, cũng hỏi về tuổi tác. Đối với cha mẹ Quách Trí, nhất thiết phải khai báo ràng. Nhưng với người khác, thực muốn họ biết hơn Quách Trí tám tuổi. Cho nên chỉ ậm ờ cho qua.

      Quách Trí cũng ậm ờ :" hơn cháu chút."

      Có thể thấy hai người rất ăn ý.

      Thực ra, Quách Trí có làn da mịn màng, phong cách ăn mặc thời trang, nhìn rất trẻ trung. Trong khi đàn ông mà mặc áo sơ mi, độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, khó mà phân biệt so sánh độ tuổi.

      Vì thế, dù bác Liêu Viễn " Nhìn trẻ " , nhưng cũng ngờ họ chênh nhau nhiều như vậy.

      phải tương xứng với Quách Trí.

      Còn chưa thu dọn hành lý xong điện thoại reo lên.

      Liêu Viễn cầm lên nhìn, là cha .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 75
      Edit : Michellevn


      "Trung Thu mày cũng về nhà, thật là ." Chưa gì hết mà ông ta đã phàn nàn.

      Liêu Viễn im lặng một lúc :" Đã gọi điện trước rồi mà."

      Lúc ấy ông ta cũng nói gì, chỉ trả lời biết rồi, được rồi.

      Mấy ngày lễ tết này, sự tồn tại của là một sự xấu hổ. ̣a phương càng nhỏ thì họ hàng càng coi trọng chuyện qua lại. Bất kể là với cha hay mẹ thì cũng là một sự tồn tại đáng xấu hổ.

      Mà đối với mụ kia thì sự tồn tại còn chướng mắt hơn nữa. Họ hàng của mụ ta kéo tới, trông thấy thằng con riêng lớn này thì sẽ cười như cười. Mụ ta sẽ vin vào đó mà xấu hổ rồi tức giận. Vì thế sau khi họ hàng về rồi, bị liên lụy vẫn sẽ luôn là .

      Cấp ba sống ở trường học, tiền mà hết thì cũng chẳng mấy khi về nhà . Vì thế sau này, mỗi lần về nhà, mụ ta liền bĩu môi :" Quỷ đòi nợ về rồi kìa ."

      Lúc này đã cao to cường tráng hơn cả cha . Cha cũng thể đánh đập mắng mỏ như hồi còn nhỏ nữa, mụ ta cũng có phần kiêng dè .

      chẳng có gì phải nói với mụ ta cả, lấy được tiền sinh hoạt xong thì quay về trường luôn. Trường có ký túc xa, ký túc xá có giường, đầu giường có tủ.

      Đủ để bố trí ổn thỏa cho một người lớn như sống tốt.

      " Có chuyện gì ạ ?" hỏi. đoán chắc chắn có chuyện ông ta mới gọi điện thoại cho , mà tám chín phần là liên quan đến tiền bạc. Cho nên trước lúc nhận điện thoại, đã thoáng do dự.

      Quả thật là ông ta có chuyện ." Aizz, mày có biết cái gì mà Exbox ?" Ông ta hỏi. Tiếng sứt sẹo mang theo giọng ̣a phương.

      Liêu Viễn nghĩ nghĩ, rồi hỏi lại chắc lắm :" X-Boxone ? Máy chơi game ?"

      " Ừ ừ, chính là máy chơi game. Mày biết là được rồi." Ông ta rất vui vẻ," Nhà bạn học em trai mày mua một cái, em trai mày đến nhà người ta chơi một hồi, về nhà quậy lên đòi mua một cái ."

      " Mày mua cho nó một cái ." Ông ta nói hết sức tự nhiên .

      " được." Liêu Viễn từ chối thẳng thừng.

      Sở dĩ thẳng thừng như vậy, là vì một giây trước khi nhận điện thoại kia, đã suy nghĩ rõ ràng rồi. thể để mặc họ muốn gì cũng được nữa, vì ...... đã còn đơn nữa.

      đã có Quách Trí, nhất ̣nh phải lo lắng cho tương lai của hai người.

      Quách Trí có nhà có xe, có nghĩa là có thể ngồi mát ăn bát vàng. Mà ngược lại, chính vì Quách Trí đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nên càng phải ́ gắng hơn nữa.

      Từ giây phút Quách Trí đồng ý ở bên , liền thể sống ngây ngô dại dột nữa, phải như một người đàn ông thực thụ, gánh vác trách nhiệm của chính mình, và tương lai của hai người.

      Vấn đề này, phải bắt đầu trước tiên bằng việc kiếm tiền và tiết kiệm tiền.

      Ông ta ngờ nhận được lời từ chối thẳng thừng như vậy, dường như ông ta sốc nhẹ lúc, mới mở miệng hỏi :" Vì sao ?"

      Giọng điệu của ông ta đầy vẻ kỳ quái khó hiểu khiến Liêu Viễn cười khổ. nhận ra rằng, thái độ đương nhiên này, thực ra là từ thói quen của mình mà ra.

      thở dài nói :" Ba, con có bạn gái rồi."

      " Ồ, vậy là sao ?" Ông ta hỏi một cách kỳ lạ, tựa như tìm ra mối liên quan giữa hai chuyện.

      Liêu Viễn im lặng một lúc rồi nói :" Con phải chuẩn bị kết hôn, con phải tiết kiệm tiền."

      "Kết hôn ?" Người đàn ông cao giọng lên, kinh ngạc :" Mày mới bao nhiêu mà kết hôn ? phải mày mới mười tám à ?"

      "...........Con đã hai mươi rồi ."

      Trong điện thoại liền rơi vào im lặng.

      "Hai mươi ?" Ông ta lẩm bẩm," Mày cũng hai mươi rồi à ?"

      Ông ta có phần giật mình, hơi tin. Ấn tượng với Liêu Viễn, hình như vẫn còn ở tuổi mười tám, thời gian sống trong ký túc xá trường trung học.

      Nhưng trong nháy mắt, nó đã xa nhà hai năm rồi, tự lực cánh sinh, chật vật kiếm sống ở Đế Đô mà ông ta chưa từng tới. những thế, nó còn có thể mang tiền về nhà, nghe nói, thỉnh thoảng nó còn cho mẹ nó một ít tiền.

      Vậy mà đột nhiên nó đã trưởng thành rồi sao ? Thậm chí hiện giờ nó còn nói đến chuyện kết hôn.

      " Ò ...... ò ..... Mày cũng hai mươi rồi mà ." Ông ta như tỉnh cơn mơ, lầm bà lẩm bẩm một mình ." Nhanh thật nhỉ .... "

      Cuộc nói chuyện rơi vào yên lặng xấu hổ.

      Ông ta cũng cảm thấy Liêu Viễn nói đến chuyện kết hôn là quá sớm, thị trấn nhỏ của họ, vùng ngoài là nông thôn. Hai mươi tuổi kết hôn, thậm chí kết hôn lúc mười tám mười chín tuổi cũng hề xa lạ. Chưa đến tuổi thì làm đám cưới trước, sau đó mới lãnh chứng sau. Cũng thường xuyên xuất hiện những vụ hai vợ chồng ầm ĩ ly hôn, kết quả ra cục dân chính mới phát hiện căn bản là vẫn chưa lĩnh chứng .

      Ông ta chỉ ngờ rằng chớp mắt một cái, Liêu Viễn đã đến tuổi kết hôn rồi.

      Ông ta vẫn nhớ lúc sinh Liêu Viễn, ông ta cũng rất vui mừng. Nơi này, mặc dù chuyện trọng nam khinh nữ hay nói lắm, nhưng kiếm được con trai đầu lòng vẫn khiến ông ta đắc ý. Đặc biệt là thằng con đó còn có thể hội tụ những ưu điểm về ngoại hình của ông và người vợ cũ, trông rất xinh xắn, làm người ta nhìn là thích.

      Nhưng thời điểm đó ông ta còn quá trẻ. Với ông ta mà nói,niềm vui của cuộc sống gia ̀nh chính là khi con cái ăn mặc sạch sẽ, vui vẻ để ông ta thoải mái trêu đùa. Vậy là xong. Còn những chuyện như là lau nước tiểu, hay đói rồi khát, rồi quấy mệt, thì đương nhiên là quăng cho đàn bà trong nhà làm.

      Bởi vì tuổi trẻ, ông ta chưa thực sự trân trọng trải nghiệm niềm vui làm cha, cũng như chưa thực sự đảm đương trách nhiệm làm cha. Thời điểm vợ mệt mỏi chán nản trong việc chăm sóc con cái và làm việc nhà thì ông ta ỷ vào gương mặt ưa nhìn, vẫn ở bên ngoài chơi bời trăng hoa, cờ màu phấp phới.(*)

      (*)Nằm trong câu :家中红旗不倒. 外面彩旗飘飘<< trong nhà cờ đỏ ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới, chỉ mấy ông vừa có vợ vừa có bồ tùm lum.

      Ông ta phong lưu nhiều năm, cho đến khi gặp phải người vợ hiện tại. Là một người phụ nữ ghê gớm, những nắm thóp được ông ta, sinh cho ông ta một thằng con trai, mà còn bức ép ông ta ly hôn vợ trước rồi ẵm con trai tiến dần từng bước lên vị trí chính thức.

      Từ đó, ông ta cũng bị quản thúc luôn. Giao nộp tiền lương, cả người cũng bị giám sát chặt chẽ, còn được chơi bời trăng hoa như trước nữa.

      Nhưng lúc này ông ta cũng đã có tuổi, tâm tính cũng khác trước. Vào giai đoạn ông ta thực sự trưởng thành này, vừa khéo thằng con nhỏ đã qua thời kỳ sơ sinh đái ị đầy phiền toái, hoàn toàn là giai đoạn đáng nhất. Lúc này ông ta mới thực sự cảm nhận được niềm vui làm cha, sẵn sàng vui đùa cùng con, tắm rửa cho nó, ngủ cùng nó, trải ngiệm từng chút một sự vui thú cùng con trưởng thành.

      Tất cả tình thương của người cha, ông ta gần như đều dành hết cho thằng con nhỏ.

      Chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thằng con trai lớn đứng bên tường, đôi mắt đen láy trầm lặng nhìn ông ta, ông ta cũng vẫn cảm thấy chột dạ.

      Nhưng thằng bé đó lại làm người ta được, thậm chí còn có chút khiến người ta ghét bỏ. Thích khóc giống y mẹ nó, bướng bỉnh hơn mẹ nó gấp trăm lần. Từ đầu tới cuối nó cũng nhất ̣nh cúi đầu trước mẹ kế của nó, cũng bao giờ gọi bà ta một tiếng " mẹ ".

      Vì nó mà trong nhà thường xuyên cãi cọ, khiến tâm trạng con người tốt. Thế nên thấy thằng con lớn trầm lặng bướng bỉnh, lại càng khiến người ta thêm phiền muộn.

      Ba năm trung học nó ở nội trú trường học, trong nhà còn có phần vui vẻ hơn trước. Bà xã cười vang hơn, con trai nhỏ cũng thoải mái hơn. Ông ta liền ́ gắng nhớ tới thằng con lớn ở nội trú trường học nữa.

      Dù sao thì có ăn có chỗ ở, cứ đúng hạn ông lại cho nó tiền sinh hoạt phí, cũng tính là đối xử tệ với nó.

      Nói sao thì cũng là con trai của ông mà .

      Nhưng thể ở trường cả đời được, cuối cùng thì nó cũng tốt nghiệp và về nhà.

      Ông ta ta nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, gương mặt kìm nén đến đỏ cả lên. Nhưng người vợ trẻ lại độc đoán chắn ở cửa, nhìn ông đầy hằn học.

      " Hoặc là nó , hoặc là tôi ." ta nói, " Trước kia nó nhỏ, ông nuôi nó, tôi nói gì. Giờ nó trưởng thành rồi, dựa vào đâu mà vẫn phải nuôi nó !"

      còn tiếng gõ cửa nữa, ông ta lặng lẽ đến bên cửa sổ nhìn ra xem. Con trai lớn của ông ta,lưng đeo ba lô cũ nát, kéo valy hành lý cũ nát, mặc đồng phục trường học, từng bước ra ngoài.

      Thấm thoát mà vóc dáng nó đã cao lớn như vậy rồi, Nhưng lưng nó cũng thẳng lên được, đầu nó cứ gục xuống suốt, bóng lưng cằn ̃i nặng nề.

      Nó rất chậm chạp, mỗi một bước đều do dự.

      Bởi vì biết con đường phía trước là đâu, phương hướng ở nơi nào.

      Ông ta bỗng dưng xót lòng, suýt nữa rơi nước mắt.

      Đêm đó ông ta ngủ yên giấc.

      Nó sẽ đâu chứ ? Ông ta nghĩ.

      Ông ta muốn suy nghĩ, nhưng lại biết rõ ràng, nếu một người cha cho nó cái họ như ông mà còn thể chứa nổi nó, thì mẹ nó bên đó lại càng thể có chỗ cho nó dung thân.

      Vậy tối nay nó ngủ ở đâu ?

      Ông ta có phần khó chịu, có phần lo lắng. Thế nên đến rất khuya mới ngủ, tinh thần hôm sau rất tệ.

      Ông ta ngờ, ngày hôm sau lại được trông thấy thằng con trai cao to của mình.

      Nó chặn ông ở cơ quan, đòi tiền.

      " Con muốn Đế Đô, con phải có tiền đường." Nó nói, :"Con thể chết đói. "

      Lời nó nói là thật. Ông ta hết cách, mò lấy ví tiền, cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Tiền lương bị vợ mới trẻ tuổi kiểm soát hết, ông ta đành phải muối mặt vay mượn các đồng nghiệp, gom được một nghìn đồng cho nó.

      Thu nhập của ông ta cũng chỉ có tiền lương, hề có thêm khoản thu nhập ngoài. Vì giấu giếm vợ để hoàn trả một ngàn đồng này, cả một thời gian ông ta rất túng quẫn.

      Thời gian dài, thể tránh khỏi mệt mỏi mà thầm nghĩ, đúng thật là một quỷ đòi nợ mà, ta nói vậy mà đâu có sai.

      Sau khi quỷ đòi nợ rồi, gia ̀nh của ông ta giống như bệnh nhân ung thư cắt được khối u ác tính rồi phục hồi sức khỏe, một lần nữa trở lại trạng thái hòa thuận ngọt ngào. Mà ông ta và vợ ông ta đều cho rằng, trạng thái này sẽ tiếp tục mãi mãi.

      Tiềm thức của ông và ta đã nghĩ rằng, thằng con trầm lặng tối tăm kia kia sẽ trở về nữa.

      Nhưng ngờ, vậy mà nó trở về. Chỉ là lần này, nó ăn mặc bảnh bao, túi to túi nhỏ. Người như vậy tới nhà, thì làm gì có ai đuổi ra ngoài. Ngay cả vợ ông ta, cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm hoi với thằng con này.

      Điều này rất tốt. Mặc dù ông ta cảm thấy trạng thái một nhà ba người rất tốt, nhưng ông ta thể thay đổi sự thật ông ta có hai thằng con trai . hộ khẩu của nhà ông ta, trước sau đều là bốn nhân khẩu.

      Nếu bốn nhân khẩu có thể hòa thuận vui vẻ, vậy phải càng tốt hơn sao ?

      Xét cho cùng, cả hai đều là con trai ông ta mà.

      Vẻ bên ngoài của thằng con cả thay đổi rất lớn. Cách ăn mặc hoàn toàn khác với họ, nhìn giống ngôi sao ti vi. Nghe nói, nó là người mẫu.

      Nghe rất vẻ vang, chắc là cũng ..... kiếm được ít nhỉ ?

      Ít ra thì nó rất hào phóng, keo kiệt. Những thứ nó mang về từ Đế Đô, đều rất tốt, thể mua được ở chỗ này. Điều này làm cho ông ta nở mày nở mặt trước vợ mình.

      Về sau, vợ ông ta kéo ông ta kêu thằng con cả mua cái này cái nọ, trong lòng ông ta có chút bất an, nhưng thấy thằng con im lặng, nhưng vẫn sẵn sàng thanh toán cho họ, ông ta mới thoáng yên lòng.

      Dần dần, nó luôn đáp ứng những cầu này, khiến ông ta cho rằng, làm cha mà tiêu tiền của con trai thì dường như cũng là hợp lý.

      Có thể sâu thẳm trong lòng ông phải hiểu. Hành vi này của thằng bé phải chính là một kiểu lấy lòng ông sao, như là xin lấy tình thân, dạng như để ông ta và vợ mở ra cửa nhà.

      Cũng phải ông ta chưa từng nghĩ tới, chỉ là mỗi lần nghĩ tới, ông ta liền thoải mái và khó chịu.

      Vì thế ông ta từ chối suy nghĩ về điều đó...... Nếu , sống ở bên ngoài được tốt, vậy thằng bé kia ......

      Vì sao mà còn ............khát khao trở về nhà như vậy ?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 76
      Edit : Michellevn

      " Vậy ...... " Ông ta thất thần chốc lát, cuối cùng vẫn nhớ ra với tư cách người cha, ít nhiều cũng nên gì đó ," Nhà đó, điều kiện thế nào ?"

      " ấy có em trai, nhà có bốn người, đều rất tốt." Liêu Viễn đáp, " Cha mẹ ấy đều học đại học, người trong nhà đều có học vấn cao."

      cũng luôn là người ở đâu.

      " Ò ò, vậy ..... có hơi với cao à ?" Xem ra ông ta cũng có chút biết thân biết phận.

      Liêu Viễn im lặng hồi, " vâng ", tiếng rồi :" Là trèo cao ạ."

      " Tốt nhất vẫn nên tìm người môn đăng hộ đối thôi." Ông ta nhịn được ," Tốt nghiệp trung học là được rồi."

      Nghe vậy, Liêu Viễn hít sâu hơi rồi hỏi vặn ông ta :" Con có thể tìm được tốt hơn, tại sao phải chấp nhận thua kém ?"

      Ông ta cảm thấy thời gian này, thằng con cả thay đổi rất nhiều. giờ giọng điệu của nó với ông giống trước kia lắm. Hình như là ..... kể từ chuyện sau khi ông nhập viện ......

      Ông ta nghe đến chuyện sau đó nó bị chủ nhà đuổi ra ngoài vì trả được tiền thuê nhà. Ông ta cũng biết nó ngay lập tức chuyển toàn bộ số tiền mình có về cho vợ ông ta, mà thực tế họ cần nhiều như vậy.

      Ông ta liền có hơi chột dạ, giải thích rằng :" Phụ nữ mà mạnh mẽ quá khó mà hòa hợp được. Chỗ nào mày cũng bị chèn ép cuộc sống được thoải mái." Lời này của ông ta ra có phần xem như tâm huyết.

      Vợ ông ta ỷ vào trẻ đẹp, quản lý ông ta hết sức chặt chẽ. Hồi ông ta còn trẻ, ung dung tự tại biết bao, giờ nhớ lại như cơn mơ. Chơi bời thế nào chăng nữa về nhà vẫn có cơm canh nóng hổi, còn có người tươi cười chào đón, đặt vào tại, căn bản là thể.

      Ông ta biết, người vợ này sẵn lòng theo ông ta , là vì dáng vẻ ông ta đẹp. Suy bụng ta ra bụng người, ông ta đoán bạn bằng cấp đại học của thằng con ông, khẳng định là coi trọng khuôn mặt của nó.

      Ai bảo dáng vẻ thằng con này của ông còn đẹp hơn cả ông chứ.

      Thế mà hiếm khi ông thành tâm từ đáy lòng, nhưng lại được thằng con này đón nhận.

      Liêu Viễn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. biết là thất vọng hay là gì . Cũng có thể là thất vọng quá nhiều trở thành tê dại.

      Người đàn ông sinh ra , biết có được đối tượng tốt để kết hôn, nhưng lại với rằng, tìm người tốt nghiệp trung học là được rồi .....

      Tại sao mà trước giờ vẫn luôn suy sụp như vậy ? Đó là vì vẫn luôn biết đời này có ai kỳ vọng vào cả.

      có sống tốt hay , chẳng ai quan tâm cả.

      Thế nên, trong xương cốt của liền bừng lên ý nghĩ việc hỏng rồi quan tâm làm mẹ gì(*). Sống được ngày nào hay ngày đó, kiếm được ngày nào hay ngày đó. chết đói là được.

      (*)Gốc là 破罐子破摔Nghĩa đen: Bình sứt chẳng cần giữ gìn, nghĩa bóng: chỉ những thứ/chuyện/ việc bị hư, hỏng rồi cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao ra.

      Hôm nay, chẳng qua cũng là trải nghiệm lại cảm giác đó mà thôi.

      Thế giới xám xịt, bầu trời đầy mây.

      Chỉ là lần này, cảm giác đó đè bẹp được nữa.

      Bởi vì có Quách Trí.

      Quách Trí giống như nhúm lửa và chùm nắng. Có , thế giới của trở nên tươi sáng, và bầu trời của có màu sắc.

      Trái tim trống rỗng dường như được nâng đỡ.

      tồn tại của cho biết, tương lai đáng kỳ vọng, và có thể giành được hạnh phúc.

      Chỉ cần cố gắng !

      " À......... mà, vậy máy chơi game ....." Ông ta đột nhiên nhớ ra ý đồ gọi cuộc điện thoại này, nhớ tới lời hứa với thằng con trai , vì thế lại vòng về chủ đề ban đầu.

      " Ba ......." Nhưng Liêu Viễn ngắt lời ông ta, trầm giọng hỏi ông ta," Nếu con kết hôn, ở nhà có thể cho bao nhiêu sính lễ ?"

      " Hả ?" Ông ta bất ngờ, bị vấn đề này làm cho sửng sốt.

      " Hai vạn hai, bốn vạn bốn, sáu vạn sáu, tám vạn tám,..... Ở nhà có thể cho khoản nào ?" Liêu Viễn chính là phong tục địa phương chỗ nhà .

      " Cái này ........ cái này ..........." Ông ta ngập ngừng.

      " Có thể mua nhà cho con hay ?" Liêu Viễn tiếp tục hỏi," Hay là trả giúp phần nào ? Hoặc là chi phí sửa sang lại?"

      Ông ta trả lời được. lúc sau mới bảo :" Tao phải ..... bàn bạc với dì Vương của mày ....."

      Thực ra trong tay ông ta có tiền, chỉ giao nộp tiền lương cho vợ, mà của cải trong nhà hay tiền gửi ngân hàng cũng bị vợ ông ta nắm hết trong tay.

      " Bà ta có thể cho xu sao ?" Liêu Viễn hỏi bằng giọng trúng tim đen.

      Nửa câu ông ta cũng đáp lại được. Vì ông ta và đều biết, xu tiền bà ta cũng cho .

      " Bà ta cho đâu." Liêu Viễn giống như lẩm bẩm mình," Tiền trong nhà xu cũng cho con. Nhưng con phải kết hôn, con phải có sính lễ, con phải mua nhà, con còn phải có xe. Thế nên ........"

      dừng lại lát, nhàng tuyên bố với ông ta :" Tiền của con phải để dành lại hết, thể tiêu xài hoang phí nữa. Ba, ba hiểu chứ ?"

      Ông ta im lặng hồi lâu, rồi trả lời bằng giọng vừa lộn xộn vừa chua chát :" Hiểu. Mày ..... mày tự chăm sóc mình cho tốt. Tao, tao cúp trước đây ...."

      Liêu Viễn đứng bên giường lúc, vuốt gương mặt.

      ***

      phòng khác, Quách Trí lại vừa gặm táo, vừa giúp mẹ gấp quần áo mới kéo vào. Kết quả lại khiến mẹ thêm phiền.

      " , là mi ăn, là mi làm. Chứ mi đừng có vừa ăn vừa làm. Quần áo mới giặt khô sạch xong, taoy kia của mi đừng có mà đụng bừa vào nữa !" Mẹ già đuổi .

      "Lòng tốt được đền đáp." Quách Trí lườm trắng mắt, rồi nằm luôn ra giường vắt chân lên, gặm táo hết sức là vui vẻ.

      " Trước kia mi cũng đâu có lười như này, gần đây càng ngày càng chảy thây ra. Tao thấy đều là được Tiểu Liêu chiều quen rồi. !" Mẹ Quách lầu bầu, túm lấy cái áo, quật lên chân ," Mi coi, có phải là bình thường cũng chỉ có mình Tiểu Liêu làm việc thôi phải ?"

      Quách Trí chột dạ, gân cổ lên :" Con cũng hỗ trợ mà ...."

      " Giống như giờ giúp tao ấy hả ?" Mẹ Quách châm chọc .

      " Sao chứ ! ấy cho con làm mà !" Quách Trí bắt đầu đổ lỗi.

      Mẹ Quách hừ tiếng, nhớ tới cuộc sống của con thời gian này........ hề làm gì cả, cơm nóng thức ăn nóng mỗi ngày, nghe còn có canh uống, nghe đồ ăn sáng mỗi tuần lặp lại.....

      Lại còn ngày ngày có sắc đẹp bầu bạn .....

      Ôi chao, người làm mẹ cũng kìm được mà cõi lòng chua loét !

      đúng là ngốc có phúc của ngốc mà !

      " Mi ấy ....." Bà khỏi càm ràm ," Đối với Liêu Viễn tốt chút ."

      Quách Trí " hơ " tiếng:" Con đối với ấy ..... có chỗ nào tốt chứ ? Mẹ ."

      " Hừ, bớt làm ra vẻ với tao. Mi thấy Tiểu Liêu đó, gì cũng nghe mi hết, vừa nhìn biết bình thường chắc chắn mi ghê gớm đến mức nào ." Mẹ Quách bĩu môi," Tao còn biết mi đấy ! "

      Từ ghê gớm, đám con trai trong lớp ai dám bắt nạt nó. Thằng em trai vạm vỡ mét tám mấy bị nó trừng trị phải nghe lời răm rắp.

      " Xí ~~ " Quách Trí ấm ức," ấy bằng lòng nghe lời con đấy, mẹ làm gì chứ !"

      Mẹ Quách nghẹn họng.

      Bà cũng nhìn ra mà, thằng bé Liêu Viễn kia, vui vẻ nghe lời con bà. có chút nào là miễn cưỡng cả.

      Điều này quả khiến người ta ...... chua nha !

      Bà liền hầm hừ hai tiếng, để ý đến Quách Trí nữa .

      " Aizz, mẹ. Đừng giận mà, mẹ. Trêu mẹ thôi mà ....." Quách Trí làm nũng, đứng giường ôm ghì lấy vai mẹ mình.

      "........." Mẹ Quách hít hơi," Mi muốn đè chết tao hả !"

      Quách Trí vui vẻ, lúc này mới vội vàng buông ra. Ngồi khoanh chân giường, cắn liền hai miếng táo nhai rôm rốp, nuốt xuống rồi hỏi :" Mẹ, sao mẹ chấp nhận Liêu Viễn dễ dàng vậy ?"

      " Hử?"

      " Mẹ cho con biết , có phải chính là mẹ thấy Liêu Viễn đẹp trai ?" Quách Trí lại đè lên lưng mẹ .

      " ..........Xuống !" Mẹ Quách mạnh miệng," Tao là người nông cạn như vậy sao ?"

      " Con cảm thấy nha, thái độ của ba con .... vẫn khá là bình thường . Mẹ á ...... chấp nhận quá dễ dàng, nên tránh sao được con nghĩ nhiều." Quách Trí phân tích như đúng rồi," sao , đây là thế giới trọng nhan sắc."

      " Bớt vớ vẩn ." Mẹ Quách hậm hực.

      Bà đứng lâu nên mỏi lưng. Ngồi xuống giường, gấp quần áo từng cái gọn gàng.

      "Chỉ là tao nghĩ thông suốt ." Bà bảo," Mi ấy, chính là người số khổ. Mi mà lập gia đình rồi số khổ. Tao cũng nghĩ kỹ càng rồi, dù sao mi có thể tự mình kiếm được tiền, có nhà có xe. Vậy thay vì, ngày ngày làm việc vất vả trở về nhà còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc con ,làm việc nhà, còn bị người ta chén cá chọn canh. Hoặc là vì chăm sóc con cái mà từ bỏ công việc, để người đàn ông nắm giữ toàn bộ tài chính, chỉ có thể nghe theo người đàn ông và phải nhìn nét mặt nó. bằng, tiền mà mi tự kiếm được, tìm người đàn ông có thể hầu hạ mi, có thể chăm sóc con cái của mi."

      Quả thực là Quách Trí thể tin được.

      Trong hai năm qua, thực cũng vì chuyện coi mắt này mà bị mẹ mình ép sắp điên luôn. bao giờ có thể ngờ được, đời này có thể nghe được mẹ mình ra lời động lòng người cực kỳ như vậy !

      Trình độ suy nghĩ này, nhận thức cuộc đời này, nâng lên cấp độ toàn diện và vượt qua rất nhiều cảnh giới rồi. Đây nhất định là.....

      " Mẹ ! Mẹ là ..........sáng suốt !" Quách Trí ôm mẹ mình đong đưa.

      Nếu sáng suốt sớm chút tốt rồi, hai năm này cũng phải coi mắt khổ sở như vậy, và cũng phải chịu nhiều áp lực tinh thần như vậy.

      " Buông ra, buông ra !" Mẹ Quách ghét bỏ gạt taoy ra.

      Bức bí hồi rồi :" Tao cũng là bị những người này làm cho ghê tởm."

      " Ai vậy ạ ? Ai làm mẹ ghê tởm thế ?" Quách Trí kỳ quái hỏi.

      " Cái thằng mà Phương Phương giới thiệu cho mi đó, mi còn nhớ ?"

      " Phương Phương ?.....Dì Phương ấy hả ?"

      " Mi đừng gọi tao là dì, mi có dì nào như vậy cả! Tao và tao ! cắt đứt quan hệ rồi !" Mẹ Quách bằng giọng căm hận.

      Quách Trí có chút mờ mịt :" Sao vậy ạ ?"

      " Chính là vì thằng kia. Mi còn nhớ thằng đó chứ ?" Mẹ Quách hỏi.

      Quách Trí coi mắt quá nhiều, lục trí nhớ mãi cuối cùng cũng nhớ ra số hiệu này." Ò! Tên đó hả? Siêu nhàm chán, Con mẹ biết nhé ! Xét hỏi con y như tra hỏi phạm nhân ấy, hỏi nhà nè, hỏi xe nè, rồi hỏi khoản vay hàng tháng, hỏi thu nhập! Con mẹ biết chứ lúc ấy con muốn điên lên được."

      Giờ nhớ lại mà Quách Trí vẫn còn cảm thấy tên đó lôi thôi.

      "Vừa coi mắt xong, con liền gọi điện thoại ngay cho Thanh Hạ, điên cuồng phun trận, con mới thấy người." ," Con nghĩ cả rồi, nếu ta gọi điện thoại lại cho con, nên từ chối ta thế nào con cũng nghĩ xong cả rồi. Hóa ra ........Người ta vậy mà để con vào mắt. Ha ha là, cao hơn con chút, cũng chẳng đẹp trai mấy, kiếm tiền ..... con nè mẹ, nhiều bằng con đâu, vậy mà còn coi thường con."

      Mẹ Quách im lặng lúc rồi :" Coi trọng mà."

      " Hả ?"

      "Nó gọi điện thoại cho mi. Mà để Phương Phương gọi thẳng điện thoại cho tao ra điều kiện . là nhà của mi thêm tên của nó vô, kết hôn với mi. Phương Phương là sợ người trong nhà kêu mi để nhà lại cho em trai."

      Quách Trí :"........"

      Bà mẹ nó !

      Mặt lớn thế nào chứ ???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :