1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 66
      Edit : Michellevn

      Liêu Viễn nói sẽ về sau tám giờ, Quách Trí nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã gần chín giờ rồi mà Liêu Viễn vẫn chưa về.

      Hôm nay bận vậy sao ?

      nghĩ ngợi, ngoài cửa vang lên tiếng bùm bùm, như là có người đá cửa.

      " Quách Trí, em có đó ? Mở cửa cho !" Giọng Liêu Viễn vang lên từ ngoài cửa.

      Quách Trí bỏ ipad xuống xỏ dép lê vào lẹt xẹt ra mở cửa ..... Hơ ! Liêu Viễn túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang !

      " Đây là những gì thế ?" Quách Trí kinh hãi .

      " Đồ để ngày mai mang ." Liêu Viễn đá bay giày, chân bước vào.

      May mà to con lại có sức lực, nếu với bao nhiêu đó đồ thì quả thật là người bình thường khó mà cầm trong một lần.

      " Là những gì vậy ?" Quách Trí bước tới đỡ cho , lần lượt đặt từng cái lên sàn nhà.

      Cánh tay Liêu Viễn cuối cùng cũng được thả lỏng, xoa xoa cánh tay đau nhức và nói :" Đồ mua cho chú dì, và cả quần áo của nữa."

      Quách Trí nghe vậy thì vui vẻ, nhóc ngốc còn biết lần đầu tới cửa phải mang theo đồ đó nha, đã nghĩ để sáng mai siêu thị mua đại chút gì đó là được rồi.

      " Để em xem là những gì nào ?" Vừa , vừa khom người xuống lật lật mấy hộp mấy túi đó.

      " Ể? mua cả tổ yến nữa cơ à ? Này là gì á ? Đệm mát xa ? Hàng Nhật ?"

      " Ừ, hai cái đó đều là dành cho dì. Thuốc lá và rượu là cho chú, em thấy được ?" Liêu Viễn nói rồi đưa qua hai cái túi.

      Quách Trí đón lấy xem, rượu là Mao Đài, thuốc lá là Ngọc Khê. Giá cả tổ yến rõ lắm, nhưng đệm mát xa Nhật Bản đã từng xem ở trung tâm thương mại.

      Tay cầm thuốc lá thoáng khựng lại.

      " Tiêu hết hai vạn hả ?" Ngẩng đầu lên hỏi Liêu Viễn.

      " tới. Cũng chỉ hơn một vạn chút thôi." Liêu Viễn đáp.

      nói hơn một vạn, Quách Trí tin. ước chừng nhất ̣nh phải dưới một vạn rưỡi.

      Mặc dù đã giúp đỡ Liêu Viễn rất nhiều việc, nhưng chưa bao giờ hỏi đến vấn đề tài chính của Liêu Viễn. chỉ biết rằng, mặc dù mùa trước chỉ bắt kịp được giai đoạn cuối, nhưng Liêu Viễn vẫn kiếm được một món tiền. Mùa này vừa mới bắt đầu, gần đây tiền vào tài khoản Liêu Viễn tương đối nhiều.

      Nhưng mà, đàn ông có tiền hay là một chuyện, còn ta có sẵn sàng tiêu tiền cho bạn hay , lại là một chuyện khác.

      Liêu Viễn, thằng nhóc còn chưa đến hai mươi tuổi này, lần đầu tiên tới nhà , đã tiêu gần hai vạn để chuẩn bị quà cáp, trong lòng Quách Trí quả thực là có xíu xiu cảm động.

      Quách Trí luôn tự lực cánh sinh, coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng phải là nàng ngốc nghếch coi tình theo kiểu một túp lều tranh hai trái tim vàng.

      nói những câu đạo đức giả đại loại như " Thật là, sao mà tiêu nhiều tiền dữ vậy". Nếu một người đàn ông và một người phụ nữ nhau ở bên nhau, thì cần thiết phải phân chia tiền bạc rạch ròi vặt vãnh như vậy. ta đối với bạn tốt, thì bạn liền đối với ta tốt hơn, vậy mới hợp lẽ. Chứ phải ăn có bữa cơm thôi cũng phải chia đôi, của ai người nấy trả.

      Đàn ông tiêu tiền, thể hiện cái tâm của mình.

      Cứ thẳng thắn đón nhận là được .

      sờ sờ ̉ , nhéo nhéo vành tai , mím môi cười khen ngợi :" được đấy. "

      Ánh mặt mềm mại,

      Tim Liêu Viễn đập thình thịch.

      biết tâm ý của đã được đón nhận, cũng biết vui vẻ.

      Đầu ngón tay nheo nhéo vành tai , khẽ vân vê lỗ tai . Nhồn nhột, tê tê, ngứa ngứa.

      Đây là sự mờ ám mà rất thích, mỗi khi làm như vậy, thì có nghĩa là tâm trạng rất tốt.

      Trong ánh mắt mềm mại của , cảm nhận được tâm ý của và đã có sự gắn kết. Cảm giác này thật tuyệt vời, nó làm tan biến hết sự đơn và xa cách, khiến trái tim vừa chua xót vừa thỏa mãn. Vào lúc này, càng khiến cảm thấy những gì mình làm vì Quách Trí thật sự đáng giá.

      kìm được, cúi xuống hôn .

      Quách Trí nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn này.

      Khi tâm hồn người đàn ông và người phụ nữ được gắn kết, nụ hôn xảy ra khi thích nhau hoàn toàn khác với nụ hôn kích thích ham muốn tình dục thông qua sự cọ sát của đôi môi và sự trao đổi nước bọt nhằm giải tỏa nhu cầu sinh lý.

      Chuẩn.

      Đôi mắt Quách Trí nhắm nghiền, đầu óc trống rỗng, dục vọng cũng quá mãnh liệt.

      Cả người cảm nhận được chính là sự dịu dàng của người đàn ông trẻ tuổi này.

      Vòng ôm dịu dàng, sự liếm mút nhẹ nhàng.

      Bờ môi ấm áp, cái cằm nhẵn nhụi.Cọ sát nhè nhẹ, tỉ mỉ liếm láp. Khi đầu lưỡi quấn lấy , một cảm giác tê dại lan từ đầu lưỡi đến toàn thân, giống như một luồng điện yếu ớt, đau nhưng lại làm người ta suy yếu.

      Quách Trí mất hết sức lực. Phải tựa vào lồng ngực rắn chắc của Liêu Viễn mới bị sụi .

      Liêu Viễn vẫn hôn . biết đã hôn được bao lâu, nhưng vẫn chịu buông ra.

      Quách Trí biết, thì ra bản thân mình cũng có thể say đắm một nụ hôn như vậy.

      Khi cảm giác bờ môi của Liêu Viễn tách rời khỏi mình, thì hiểu sao cảm thấy mất mát và mở mắt ra.

      Đôi mắt Liêu Viễn gần trong gang tấc. Đen láy, lấp lánh và ẩm ướt, phản chiếu rõ nét hình bóng của .

      Quách Trí chăm chú nhìn mắt , đôi mắt chớp chớp.

      Liêu Viễn nở nụ cười.

      "Quách Trí..... " Trán kề trán , khẽ khàng gọi tên .

      thích em.

      Quách Trí cũng cười, nhẹ giọng :" Liêu Viễn...."

      Em cũng thích .

      cần phải nói ra. hiểu, cũng hiểu.

      Ánh mắt Liêu Viễn càng trở nên sáng hơn, sự sung sướng và vui vẻ của diễn ra trong yên lặng.

      cắn môi , lần này, hôn mạnh bạo.

      Lúc này Quách Trí mới cảm nhận được sức nóng dâng lên, dục vọng trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều. nhiệt tình đáp lại đầu lưỡi , quấn quít lấy nhau, cắn xé và mút lấy nhau. Dây thần kinh ở đầu lưỡi kích thích lẫn nhau, làm cho sự run rẩy lan tràn khắp cơ thể.

      Bàn tay vịn vai kìm được mà túm chặt lấy áo .

      Rất muốn xé toạc những quần áo vướng víu này ! Rất muốn vuốt ve cơ thể cường tráng săn chắc của ! Rất muốn quấn lấy vòng eo mà suồng sã !

      Hơi thở Quách Trí rối loạn, nhưng nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng.

      buộc mình phải tách khỏi bờ môi Liêu Viễn. Liêu Viễn bỏ qua mà dướn tới, bị dùng hai ngón tay chặn lại.

      "Này, về còn chưa rửa tay đâu đấy." Hai má Quách Trí hây hây đỏ, mềm mại mướt mát. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, đẩy Liêu Viễn:" Mua quần áo gì nào ? thay mặc cho em xem thử coi có hợp hay ."

      Chuyện lớn à nha ! Trong lòng Liêu Viễn chắc chắn, vốn muốn để Quách Trí xem giúp chút. lưu luyến mổ lên đôi môi hơi sưng đỏ của , trấn tĩnh lại tinh thần rồi buông ra.

      " Mua được mấy bộ, đổi cho em xem ." xách mấy cái túi lên vội vàng vào phòng ngủ.

      Quách Trí lập tức xoay người, tắt đèn phòng khách rồi vào trong bếp.

      Liêu Viễn rửa tay, nhanh chóng mặc vào quần áo mới mua, luôn giày mới, cài cúc áo, khoác áo khoác rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

      "Quách Trí, em nhìn cái này thử ........ " mới được nửa chừng dừng lại đột ngột, sững sờ ở đó.

      Quách Trí đứng bên bàn ăn, tay cầm cái bánh kem, cắm hai ngọn nến số "2" và số "0". Ánh nến rực sáng, tỏa ra sức nóng ấm áp.

      Đúng rồi, hôm nay là ....... Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của !

      bận quá quên mất tiêu luôn !

      Quách Trí cũng sững sờ .

      Lần cuối nhìn thấy mặc áo sơ mi, vẫn là lúc hợp tác cho dự án của Tam Tần. gương mặt vẫn còn lớp hóa trang, vây xung quanh là người và thiết bị, trước sau trái phải đều có tấm phản quang. đứng phía sau đèn phản quang nhìn , vô cùng chói sáng nhưng cũng rất xa vời.

      Đây vẫn là lần đầu tiên Quách Trí nhìn thấy Liêu Viễn ăn mặc như thế này trong khung cảnh riêng tư chỉ có hai người.

      Áo khoác âu phục màu đen, tay áo xắn đến khuỷu tay. Áo sơ mi trắng như tuyết, bỏ ngỏ hai nút, để lộ ra hầu kết và xương quai xanh đẹp đẽ.

      Âu phục và áo sơ mi thực là trang phục thần kỳ. Nó chỉ khiến nam giới mặc vào trở nên nghiêm túc cấm dục, mà còn có thể khiến họ trở nên gợi cảm chết người.

      Liêu Viễn trời sinh là móc treo quần áo, mặc kiểu này vào tự nhiên là gợi cảm hết mức luôn !

      Tay Quách Trí run lên, xém chút đổ bánh sinh nhật ! May là Liêu Viễn nhanhh tay đỡ lại được.

      " phỏng chứ ?" lo lắng hỏi, sợ ngọn lửa hắt lên .

      " ...... " Quách Trí nhìn chằm chằm vào xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra trong cổ áo sơ mi kia, thể dời mắt nổi.

      nhìn như vậy lại trông thấy cái cằm đẹp kia đột nhiên đưa lên, để lộ ra hình dáng hầu kết đẹp mắt. Í ?

      ngước mắt lên, ấy vậy mà trông thấy Liêu Viễn cắn môi, ngửa đầu hướng lên trần nhà.

      Quách Trí :".............." Đỡ trán !

      Rút ra bàn tay, buồn cười kéo :" Đừng cố nén nữa, túi khóc !" Còn có thể kìm nén lại nước mắt như vậy sao ?

      Liêu Viễn cũng lấy tay ra, qua quít lau mắt, mạnh miệng :" khóc !"

      " Ok ok ok, khóc." Quách Trí cố nén cười.

      Đặt bánh kem lên bàn, Quách Trí chống tay lên bàn, dựa người vào, do dự chút rồi hỏi :" Có muốn em hát mừng sinh nhật cho ?"

      Lỗ tai Liêu Viễn đỏ lên:" cần." Cảm thấy thẹn lắm rồi.

      Liêu Viễn à, thực là làm người ta thương. Nếu muốn, Quách Trí nghĩ có lẽ mình cũng phải bất chấp mà hát cho .

      người bằng tình cảm mà hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho người, viết trong tiểu thuyết thể dưới dạng ngôn từ cảm giác rất lãng mạn. Quay ti vi do diễn viên nam nữ đóng bắt đầu ngượng ngùng rồi.

      Nếu quả thực để Quách Gia người diễn xuất, Quách Trí phỏng chừng kiểu gì mình cũng mắc phải lúng túng thể thánh khỏi.

      May mắn thay Liêu Viễn " cần."

      Quách Trí thở phào nhõm.

      " Ước nguyện." . Khâu này thể bỏ qua.

      Liêu Viễn chắp hai tay và nhắm mắt lại, yên lặng ước nguyện. lâu sau mới mở mắt ra, hơi thổi tắt ngọn nến.

      Như vậy, tròn hai mươi tuổi rồi. Từ giờ, chỉ hơn Quách Trí tám tuổi.

      "Nè, vừa rồi ước gì vậy ?" Quách Trí nuốt miếng bánh kem, đụng đụng vai Liêu Viễn.

      Mắt Liêu Viễn nhìn sang nơi khác, mang tai đỏ lên cách đáng nghi :" có gì ....."

      Quách Trí thấy vậy, trong lòng càng ngứa ngáy , lại đụng :" Rốt cuộc là gì hả, chút chút với em mà !"

      " linh nữa ." Liêu Viễn từ chối.

      Làm như linh ấy. Quách Trí "xì " tiếng, xoay người ngồi lên đùi Liêu Viễn." mà !"

      Bình thường Liêu Viễn nhẹ dạ yếu lòng,nhưng lúc này lại kiên quyết từ chối:" được, nói ra thật sự mất linh ngay."

      Quách Trí ghét nhất người khác kể chuyện có đầu mà có đuôi, nói nửa câu đầu mà nói nửa câu sau, tức giận ngúng nguẩy:" Đáng ghét !"

      gái mình thích mềm mại thơm mát ngồi trong lòng, Liêu Viễn lại ở độ tuổi dồi dào tinh lực. Quách Trí cứ nũng nịu cọ qua cọ lại đáng như vậy, ngọn lửa trong người Liêu Viễn dần dần bốc lên.

      nhìn chăm chú vào làn da trắng nõn mịn màng lộ ra phía ̉ áo của Quách Trí, xoay nĩa một cái, quết lên đó một miếng kem.

      Quách Trí kêu lên :" Ahhh, đáng ghét, làm gì thế !" Kéo ̉ áo ̣nh đứng lên lấy khăn giấy.

      Liêu Viễn đè lại, nhìn chằm chằm vào miếng kem rồi liếm lên. Đầu lưỡi ấm áp và linh hoạt.

      thanh của Quách Trí tức thì bị chặn ngay trong ̉ họng.

      Đến khi Liêu Viễn liếm sạch hết kem, Quách Trí cắn môi bảo :" Nhóc xấu xa !"

      Càng ngày càng biết chơi rồi.

      Liêu Viễn đưa mắt nhìn bánh kem bàn, lại nhìn nhìn Quách Trí, ánh mắt hấp háy :" Thử xem ?"

      Thương hiệu bánh đó rất tốt, kem đều là thiên nhiên thuần khiết.

      Liêu Viễn còn ngẩng lên khen với Quách Trí, kem này vị ngon, nhạt mà ngấy.

      Quách Trí cắn môi cả người run lên, hết nói ra lời luôn được rồi, sao có thể trả lời .

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haha.quách gia lại bị sắc dụ rồi. Alex ngày càng hư hỏng nha nha 8-)8-)
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 67
      Edit : Michellevn

      Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ lớn, mẹ Quách dậy sớm lôi thằng con trai cùng chợ sớm mua về cả đống đồ ăn tươi ngon. Về nhà bắc nồi canh lên hầm trước, sau đó lại hô hào chồng con, ba người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa hết sức là sạch .

      ra cần phải dọn dẹp gì cả, từ trước khi Quách Trí gọi điện kỳ nghỉ đưa bạn trai về, nhà họ Quách tổng vệ sinh sạch cả rồi !

      Đặc biệt là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất trong nhà ----- phòng của Quách Hằng, thực là thay đổi diện mạo mới, từ ổ chó biến thành phòng khách sạn năm sao. Bởi vì con rằng, muốn để Tiểu Liêu ở lại nhà mình mấy ngày, cùng trải qua kỳ nghỉ lễ.

      Mẹ Quách tán thành hai tay hai chân.

      Con đột nhiên có bạn trai, đối với người hoàn toàn xa lạ này, bà cứ lo lắng đủ thời gian tiếp xúc và quan sát. Ở lại thêm vài ngày càng tốt, vừa vặn để bà quan sát kỹ càng người này rốt cuộc như thế nào.

      Từ sáng sớm, mẹ Quách yên lòng, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ.

      " Sao còn chưa tới vậy ?" Bà lẩm bẩm.

      " Đứng dậy, đứng dậy !" Bà đẩy Quách Hằng," Đừng nằm nữa, ghế sofa cũng bị mày làm loạn hết lên rồi ! Này, gọi điện thoại cho chị mày, xem thử nó tới đâu rồi!"

      Lão đại Quách Hằng bất đắc dĩ ngồi dậy :" Giục cái gì chứ, mới mấy giờ à. Khó khăn lắm mới được nghỉ, bà chị thối tha kia của con, chắc chắn là ngủ ườn ra rồi. Giờ này làm gì mà thức chứ ."

      Mẹ Quách tát bốp lên đầu con trai:" Kêu cái gì thối tha đó, nói chị mày thế hả ?Muốn ăn đòn à !"

      " Shhh!" Quách Hằng bực bội," Biết rồi biết rồi. Có gì mà phải thúc giục chứ, phải chị con đã nói là về ăn trưa sao, giờ mới mấy giờ chứ, còn sớm mà. Chị ấy lái xe tốc độ cao, mẹ cứ gọi điện làm chị ấy phân tâm, nguy hiểm lắm đó."

      Mẹ Quách nghe thấy có lý, lúc này mới bỏ qua.

      " Ông nói coi, tại sao Tiểu Trí đột nhiên có bạn trai vậy ?" Với giọng kỳ quái, bà quay qua hỏi lão bạn già.

      Việc này quả thực là quá đột ngột. Lần trước lúc con gái về nhà, tâm trạng tốt nên bà nhắc tới. Vốn dĩ bà còn nghĩ rằng để lần này con gái về thì đề cập với nó một chút về thằng bé mà Dì Hoắc giới thiệu. Vậy mà hôm thứ ba, kỳ nghỉ lễ lớn được kéo dài thêm hai ngày, nó đột nhiên gọi điện về và nói rằng, nghỉ lễ sẽ đưa bạn trai về nhà !

      Lúc đó đầu óc của mẹ Quách cũng mụ mị luôn !

      " Gấp gáp gì chứ," Ba Quách vững như thái sơn," Để nó về thì hỏi một chút phải sẽ biết ngay hay sao."

      Mẹ Quách :" ..........." Sao mà cảm nhận được nỗi lòng lo lắng của mình nhỉ ! Đúng là có tiếng nói chung !

      Lại quay qua hỏi Quách Hằng :" Mày có biết hay ? Chị mày nói gì với mày à ?"

      Con cái lớn rồi, có một số chuyện sẽ muốn nói với cha mẹ. Nhưng hai chị em tình cảm tốt, giữa chúng có bí mật gì với nhau. Biết đâu Quách Tiểu Hằng biết gì gì đó thì sao.

      Có điều, nói gì thì nói, chuyện lớn thế này, nếu Quách tiểu Hằng biết mà còn dám nói cho bà biết ,..............Ăn tẩn ngay !

      Lần này Quách Hằng thực sự oan uổng, chị gái quả thực hề tiết lộ tin tức gì cho .

      " Con biết gì thật mà !" Quách Hằng thề với trời đất," Chị con ....chưa từng nói với con gì hết."

      Tuy nhiên Quách Hằng cũng là một tên hóng drama hừng hực, mặc dù biết rõ tình hình, nhưng có gì trở ngại phân tích sự việc sau đó.

      " Đã đưa về gặp cha mẹ, thì chắc chắn phải ngày một ngày hai nữa, ít nhất cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi." Phân tích của rõ ràng đâu ra đấy.

      " Vậy chính là .... lúc tao kêu nó xem mắt, nó đã qua lại với .... Tiểu Liêu này rồi ?" Mẹ Quách hiểu, " vậy nó còn xem mắt làm gì hả ? Nói thẳng với tao phải được rồi hay sao ?"

      "Vậy chắc chắn là có nguyên nhân . Có thể lúc ấy quan hệ giữa hai người họ còn chưa đâu vào đâu ? Hay là ...... tên đó, có chút vấn đề ? Nói sao cũng phải có lý do." Quách Hằng sốt sắng hỏi," Chị con đã nói gì với mẹ rồi, mẹ nói với con chút chút , con sẽ phân tích kỹ càng."

      Mẹ Quách nghĩ nghĩ :" Cũng chẳng có gì, nó chỉ nói, thằng nhỏ này là người mẫu, giờ cũng chưa có nhà, chưa có xe. Nghe điều kiện có hơi kém chút.... "

      "Nhưng này cũng sao," Bà vội vàng nói," Mẹ nói qua điện thoại với nó rồi, lo điều kiện kém, chủ yếu là xem nhân phẩm."

      "Gì chứ, lăn lộn bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn chưa có nhà có xe sao ? Này cũng kém quá rồi đấy ?" Quách Hằng hài lòng. Chị của ở Đế Đô nhà xe đều có cả rồi, tên này làm ăn cái kiểu gì thế nhỉ, sao mà chán quá vậy, dựa vào đâu mà xứng với chị của chứ !

      Lúc này mẹ Quách mới nhớ ra mình bỏ sót cái tin quan trọng, vội vàng :" Mà . Chị mày với tao, thằng này vẫn còn hơi so với chị mày."

      "Hả ?" Quách Hằng kéo dài giọng, tỏ ý hài lòng," Còn hơn chị con sao ? hơn bao nhiêu chứ ? bằng con ? Vậy có được đây ? Có biết săn sóc người ta hả ? Vậy phải khiến chị con suốt ngày lo lắng tức giận sao ?"

      Mẹ Quách lại đập cái :" Sao mày mong chị mày tốt hơn chút hả ?"

      " Con chứ bộ !" Quách Hằng oan ức.

      Nhưng mẹ Quách ngược lại lo lắng lắm về cái này. Đàn ông ấy mà, dù cho tuổi tác có chút lớn , chỗ nào nên trưởng thành cũng vẫn mãi chẳng trưởng thành.

      Người chồng chính là đứa con đầu tiên của người vợ, đây là chân lý. người đàn ông thể trưởng thành thực nếu trải qua vài năm tôi luyện trong cuộc sống hôn nhân. Dù cho ở bên ngoài biểu của ta có là gì chăng nữa.

      phải khoác lác, mẹ Quách đối với con nhà mình vẫn có mấy phần rất chi là tin tưởng.

      Con bà, phải đứa ngốc nghếch biết gì về củi gạo mắc rẻ(*). Nó ràng là đối phương nhà xe, có thể thấy được trong lòng nó đều nắm chắc những chuyện này. Bà ngẫm nghĩ lời của con trai thấy cũng hơi có lý. Trước đó con đề cập với bà, có lẽ là vướng mắc ở cái " nhà xe" này.

      (*) Nằm trong câu :不当家不知柴米贵: lo liệu việc nhà biết gạo củi mắc rẻ

      Rất có thể biết phải tính thế nào nến cuối cùng mới đưa về gặp bố mẹ đây mà.

      Thực ra, bà cũng coi trọng chuyện này lắm. Tất nhiên là tốt hơn nếu thằng bé có điều kiện kinh tế tốt chút, nhưng mẹ Quách biết, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm.

      Giờ chưa có tiền, có thể từ từ kiếm.

      Nhân phẩm tốt, cả đời cũng chẳng cứu vớt được.

      Đối với mắt nhìn của con , bà vẫn có chút kỳ vọng....... chỉ là biết dáng vẻ thế nào, có đẹp hay ?

      Quách Hằng đoán mò bà chị nhà mình ngủ ườn, quả thực là có ! Chưa đến bảy giờ Liêu Viễn lôi Quách Trí dậy rồi.

      Tối hôm qua tuy rằng hoang đường, nhưng biết hôm nay Quách Trí phải chạy xe đường cao tốc, nên chơi đùa đến quá muộn, hai người ngủ khá sớm. Vì vậy Quách Trí ngáp cái, đầu óc tinh thần vẫn khá ổn. Rửa mặt xong trang điểm chút là gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

      Nhìn trái nhìn phải trong gương, vạch cổ áo ra xem, mới hài lòng bỏ ra. Hôm nay phải về nhà gặp cha mẹ đó nha, hôm qua nhắc nhở .Đặc biệt tránh vùng cổ áo ra, chỗ này là nơi lộ ra bên ngoài áo, trồng dâu tây cứ trồng ở những nơi quần áo che phủ được.

      sao cũng hay khi về nhà gặp bố mẹ với đống dấu ấn đỏ.

      Ăn sáng xong, cả hai liền ra cửa. Siêu thị gần đó mở cửa lúc bảy giờ ba mươi sáng, Liêu Viễn nhất định muốn mua hoa quả. Hôm qua mua nhiều đồ quá thể cầm hết lần được, thứ hai là quá muộn, trái cây lúc đó cũng còn tươi ngon nữa, nên cũng mua. Sáng ra siêu thị, có thể mua được trái cây tươi ngon hơn.

      Quách Trí cảm thấy đồ đủ nhiều rồi, cần mua thêm nữa, nhưng lay chuyển được , mới buộc lòng phải . định mua giỏ trái cây là được rồi, mà Liêu Viễn nhất định muốn mua hai thùng trái cây nhập khẩu.

      đặc biệt nhấn mạnh :" với , ngoài giá cả, thể tích cũng rất quan trọng đối với người phương Bắc khi tặng quà."

      Câu này, được xem như tinh túy của văn hóa phương Bắc, Quách Trí vậy mà chẳng thể phản bác lại được.

      Quả , người phương Nam tặng quà, đôi khi thích cái hộp nho . Tuy nhưng cao quý. Đồ tặng còn thường được chú trọng, theo lệ cũ.

      Còn người phương Bắc thích túi lớn túi . Vừa vào cửa chủ nhà đón lấy rồi đặt sang một chỗ, ù ôi, một đống lớn luôn ! Vô cùng có mặt mũi !

      Đành phải để mặc Liêu Viễn chất đầy ́p xe, cuối cùng đến cả va ly hành lý của cũng nhét được nữa, phải đặt ở chỗ ngồi phía sau.

      Quách Trí về nhà thì cần mang theo gì cả, ở nhà đã có đầy đủ quần áo và vật dụng. Mà cân nhắc đến việc muốn ở lại thêm vài ngày thì Liêu Viễn liền mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi.

      Hai người khởi hành trước tám giờ, chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ, chưa đến mười hai giờ đã tới nhà Quách Trí.

      Cuối cùng thì tiếng gõ cửa cũng vang lên, người nhà họ Quách đều mừng rỡ .

      Quách Hằng hấp tấp lao ra mở cửa. Cha mẹ Quách Trí thì đứng ở trong phòng khách chờ đợi một cách mất tự nhiên.

      Giọng nói trong trẻo và lưu loát của con gái vang lên chỗ huyền quan :" Đây là em trai em, Quách Hằng ! Quách Hằng, đây là Liêu Viễn!"

      Sau đó là giọng của cậu trai lịch sự chào hỏi Quách Hằng, yo, chất giọng này nghe thật là hay.

      Kế tiếp Quách Hằng đón lấy đồ tay chị gái rồi quay người bước vào trong. Quách Trí theo sau, cậu trai kia cuối cùng. Rồi nghe thấy con gái bà nhanh nhẹn chỉ huy :" Để đây, để đây này !"

      Nhà họ Quách thì vừa vào cửa là huyền quan, rồi mới ngoặt vào phòng khách. Cậu trai kia theo hai người trước mặt rồi nghe theo sự chỉ huy sắp xếp của Quách Trí, khom người đặt hai thùng hoa quả tay xuống sàn nhà.


      Mẹ Quách nhìn lướt qua thì vẫn chưa quan sát được chính diện. Chỉ thấy mặc tây trang, bờ vai rất rộng, thắt lưng rất nhỏ. Chân....... Chân dài ...... rất dài ! Mặc dù khom lưng, nhưng nhìn từ phía sau, vóc người này cũng khiến người ta mát mắt ! Hơn nữa, khẳng ̣nh thấp. Đã bảo là người mẫu mà !

      Đúng lúc này, Quách Hằng cũng đặt đồ tay xuống, sau đó nhìn mẹ già nhà mình một cách phức tạp.

      Mẹ Quách nhạy bén đón nhận cái nhìn của thằng con trai, nhưng lại chẳng thể hiểu được. Bà chợt thót tim lại....... Chẳng lẽ, dáng vẻ cậu trai này ........ xấu xí lắm sao ?

      Trao đổi bằng mắt giữa hai mẹ con chỉ diễn ra trong một hai giây, thì cậu trai chân dài kia đã đứng thẳng người lên, quả nhiên đúng như bà nghĩ, cao ơi là cao.

      Thôi sao, cho dù xấu xí thế nào, thì sống quan trọng nhất là người tốt ! Huống chi vóc dáng cao ráo thế này cũng tốt rồi !

      Lúc mẹ Qúach tự an ủi trong lòng thì Liêu Viễn quay người lại.

      Bộ tây trang thoải mái cắt may vừa người, giống như được thiết kế riêng biệt cho vóc người có thân hình chữ V ngược vai rộng eo hẹp này, chỗ nào cũng vừa khin khít, chỗ nào cũng vừa vặn. Áo sơ mi trắng phau, cũng đeo cà vạt, mở hai nút áo, để lộ xương quai xanh rất đẹp.

      Dáng người đã chê vào đâu được .

      Nhưng quan trọng nhất là khuôn mặt kia !

      Khuôn mặt đó !

      Trong nháy mắt, mẹ Quách cảm thấy như có vô số pháo hoa nở rộ trước mắt mình ! Lại giống như mây lành ngũ sắc cuồn cuộn chiếm cứ !

      Như thể gió xuân phả vào mặt ! Lại giống như lớp lớp ánh hào quang của Đức Phật !

      Dường như bà đã nghe thấy tiếng nhạc may mắn bay bổng tầng mây !Tiên nữ bay nhảy trong những bộ váy rực rỡ sắc màu !

      Nháy mắt đó, mẹ Quách hồi tưởng lại cuộc đời của mình .

      Bà nhớ lúc nhỏ, trong họ hàng có người bà thích nhất là một người cậu họ xa. Hồi nhỏ bà hiểu, tại sao mình lại thấy mặt mày của cậu họ thoải mái hơn người khác.

      Cấp hai, cha mẹ răn đe bà được nói chuyện với thằng nhóc hư hút thuốc trong ngõ nhỏ, đó là một thằng nhóc xấu xa, sớm muộn gì cũng phải cải tạo lao động. Bà nghe theo lời dạy của cha mẹ, bao giờ nói chuyện với thằng nhóc hư đó. Quả đúng như dự liệu của cha mẹ, thằng bé đó về sau thực sự bị đưa lao động cải tạo. Nhưng trong lòng bà vô cùng xót xa. Người có khuôn mặt như vậy, tại sao phải làm điều phi pháp .

      Lên cấp ba, bà vốn có chí hướng lớn gì cả, chỉ nghĩ tốt nghiệp xong thì có thể vào nhà máy làm việc kiếm tiền, sẽ là một chuyện hết sức vui vẻ. Nhưng năm đó, khôi phục kỳ thi đại học, chàng trai đẹp trai nhất lớp nói rằng cậu ấy muốn làm, muốn tiếp tục học. Bà cũng nói gì, chỉ chăm chỉ học cả năm trời, cuối cùng cũng trở thành sinh viên đại học.

      Nhưng đáng tiếc, bà đã nhầm trường mà chàng trai kia theo học, từ đó về sau bà và cậu ấy mỗi người một nơi.

      May may thay, ở trường học, bà đã trông thấy một người đàn ông lớn hơn bà mấy tuổi. Bởi vì kỳ thi đại học bị ngừng lại rất nhiều năm mới khôi phục lại, mà mấy năm đó, chuyện cha con cùng thi, rồi em cùng thi đâu đâu cũng có. Hai cha con cùng học một lớp, cũng có gì ngạc nhiên .

      May là, tuổi của người nọ cũng quá lớn, mà chủ yếu là, rất ưa nhìn, còn đẹp hơn cả chàng trai mà bà đã chăm chỉ học tập để thi vào đại học !

      Khi đó thịnh hành nữ theo đuổi nam, , khi đó, phải có người giới thiệu thì mới nói chuyện với đối tượng được.

      Nhưng bà đã bỏ lỡ trai hư đầu ngõ, bỏ lỡ trai đẹp cấp ba, tới tuổi này rồi, bà quyết tâm thể bỏ qua người đàn ông đẹp nhất mà bà từng gặp trong cuộc đời.

      Bà liền hùng hùng hổ hổ xông lên luôn .

      Về sau, bà sinh được một người con gái. Sau đó nữa, bà lại sinh một cậu con trai. Các con của bà đều trông rất đẹp, đây ít nhiều cũng là bà đã tìm cho chúng nó một người cha đẹp !

      Tuy nhiên, vào giây phút này, mẹ Quách nhanh chóng điểm lại những người đàn ông đẹp trai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đời bà, nhưng chung quy lại, giá trị nhan sắc của họ vẫn bằng chàng trai trước mặt này !

      Ánh mắt đầu tiên mẹ Quách nhìn Liêu Viễn, trong sự ngẩn ngơ thì chỉ có một ý niệm trong đầu ..... Thằng bé này, thật là đẹp !

      "Ba, mẹ !"

      Giọng nói trong trẻo của con gái nhà mình vang lên, pháo hoa tan, mây lành rút, gió xuân còn, hào quang Đức Phật biến mất. Sau phút giây xuất thần, mẹ Quách đã bị kéo trở lại thế giới hiện thực.

      Bà khỏi cảm thấy mất mát.

      Quách Trí giới thiệu với họ :" Đây là Liêu Viễn!"

      Lúc này mẹ Quách mới chính thức đánh giá chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt, sau đó, đưa mắt nhìn con gái nhà mình một cách đầy ẩn ý.

      Vào lúc này Quách Trí thể hiểu được ý nghĩa sâu xa từ cái nhìn của mẹ mình.

      Rất lâu, rất lâu về sau mới hiểu ra, thì ra sự háo sắc của phải tự dưng mà có.

      Mà là di truyền.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 68
      Edit : Michellevn

      Sau khi lễ phép chào hỏi xong, Liêu Viễn được mời vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

      Ghế sofa nhà Quách Trí là kiểu ghế dài ở giữa, và hai ghế đơn để ở đầu đối diện. Liêu Viễn được mời ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên trong, mẹ Quách ngồi ở ghế đối diện.Quách Trí rửa tay xong quay lại phòng khách, trông thấy ba kế bên mẹ , em trai kế bên Liêu Viễn, cùng nhau ngồi ghế sofa dài.

      tới chọt chọt Quách Hằng, Quách Hằng ngây ngô nhìn . xua xua tay làm động tác xua đuổi. Quách Hằng lẳng lặng nhấc mông nhường chỗ cho Quách Trí. Tự mình dịch sang chiếc ghế đôn bằng da, mông còn chưa kịp đặt xuống, mẹ già ra lệnh :" bưng hoa quả ra đây."

      Quách Hằng cam chịu số phận chân chạy vặt, lấy hoa quả được cắt gọn sẵn bưng ra phòng khách, nghe mẹ già nhà ở đó hỏi :" Tiểu Liêu đúng , dì thấy con còn trẻ lắm, năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?"

      , bị ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy mặt của Liêu Viễn chỉ có mẹ Quách.

      thực tế, ánh mắt đầu tiên Quách Hằng nhìn Liêu Viễn, chính là muốn hỏi chị , rốt cuộc vị rể này của bao nhiêu tuổi?

      Mẹ rằng, người đàn ông mà chị tìm, nhà chẳng có xe, rất hài lòng rồi, bởi vì những người đàn ông được giới thiệu cho chị trước đây cơ bản đều ba mươi. cho rằng chị mình tốt như vậy, tên hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có được nhà và xe xứng với chị mình.

      Về sau mẹ , tên đó hơn chị của . nghĩ chắc cũng phải hai lăm hai sáu tuổi rồi chứ ? Chẳng phải người xưa hay , nữ hơn ba, ôm gạch vàng sao(*). Nữ lớn hơn hai đến ba tuổi thực ra cũng rất tốt. Dù , nhưng chắc chắn ba mẹ cũng nghĩ như vậy.

      (*)Nữ hơn ba ôm gạch vàng - Nữ đại tam ôm kim chuyên (女大三抱金砖) là tục ngữ của Trung Quốc về việc nhà hơn nhà trai ba tuổi, trích từ bài tục ngữ về lợi ích của việc lấy vợ hơn tuổi.

      Thế nhưng !

      Vừa mở cửa ra, cái nhìn đầu tiên khi trông thấy đằng sau chị , so với đây mét tám mấy trai đẹp này còn cao to hơn, liền ý thức được rằng, nhất định có sai lệch hề ở đâu đó trong trao đổi giữa người nhà và chị .

      Cho nên lúc đó nhìn mẹ với ánh nhìn phức tạp, có rất nhiều điều muốn hỏi mẹ mở miệng được.

      Quả nhiên, mẹ già nhìn thấy tên ....... nhóc này, ánh mắt đầu tiên, cũng là choáng .

      Con mắt của Quách Hằng giảo hoạt, bưng đĩa hoa quả lên trông thấy vẻ mặt chị mình thoáng đờ ra.

      Có vấn đề ! Có vấn đề !

      Liêu Viễn định mở miệng trả lời, đột nhiên Quách Trí kêu lên:" Quách Hằng! Làm gì thế ! Bưng ra đây này !"

      bị ngắt lời .

      Quách Hằng đứng yên ở đó, chính là sợ mình chen ngang cuộc đối thoại. Ai biết được Quách Tiểu Trí giở mánh lới này, nhưng thể để chị ấy thành công !

      đặt đĩa trái cây xuống, săn sóc Liêu Viễn rất chi là nhiệt tình và lịch :" Nào, ăn chút trái cây, đừng khách sáo." Còn rót cả trà nóng cho Liêu Viễn.

      Liêu Viễn lễ phép cảm ơn.

      Quách Hằng đẩy tách trà đến trước mặt Liêu Viễn, kéo cái ghế đôn dịch ra phía trước rồi ngồi xuống đối diện với Quách Trí. Cười tủm tỉm hỏi :" Liêu Viễn, tôi nhìn cậu hình như lớn hơn tôi. Hai người chúng ta ai lớn hơn nhỉ ? Tôi hai mươi bốn, sinh tháng ba."

      " Sinh nhật của tôi mới ngày hôm qua." Liêu Viễn trả lời thành ," Tôi vừa tròn hai mươi tuổi."

      Tròn hai mươi tuổi.

      ........ Ôi đệch !

      Phòng khách nhà họ Quách, đột nhiên im lặng cách quỷ dị.

      Quách Hằng biết giờ đến phiên ấy mở miệng nữa , cho nên thành ngậm miệng lại, đưa mắt nhìn ba mẹ . Ba Quách mẹ Quách đưa mắt nhìn nhau.

      Còn chưa mở miệng Quách Trí lên tiếng trước.

      Thực ra Quách Trí biết, kiểu gì tuổi của Liêu Viễn cũng thể vượt qua được. Nếu ra, duỗi đầu đao, mà rụt đầu cũng đao. cũng mặc kệ luôn.

      "Ba, mẹ." cầm tay Liêu Viễn, quay qua phía cha mẹ, vẻ mặt nghiêm túc," Tuổi tác Liêu Viễn có hơi , hôm qua ấy mới tròn hai mươi. Nhưng ..... Con muốn ở bên ấy. Chúng con nói hết rồi, đợi khi ấy hai mươi hai tuổi, nếu chúng con vẫn ở bên nhau kết hôn."

      Phòng khách nhà họ Quách lại lâm vào trầm mặc.

      Liêu Viễn thẳng người lên, mở miệng muốn chuyện. vừa động, tay Quách Trí nắm tay lập tức cảm giác được ngay. Móng tay nhéo mạnh lòng bàn tay , Liêu Viễn liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      "Mẹ ." Quách Trí gọi .

      Cha Quách cau mày lại, cũng định mở miệng chuyện, lại bị bà vợ ấn cánh tay đè xuống. Ông cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Tác phong tương tự này ...... Ánh mắt Quách Hằng cũng đờ ra.

      " Vậy quả là còn quá trẻ ." Mẹ Quách mỉm cười, phá tan bầu khí gượng gạo.

      Bà ôn tồn nhã nhặn, bắt đầu kéo đến chuyện gia đình của Liêu Viễn.

      " Cháu là người ở đâu ?"

      " Trong nhà có chị em ?"

      " Ở Đế Đô làm công việc gì ?"

      "Người mẫu à, làm được chứ ?"

      Khi được hỏi đến tình hình gia đình, Liêu Viễn khẽ ngập ngừng. Nhưng úp úp mở mở mà khai báo cách thành thực :" ....... Hồi , họ ly hôn rồi ạ. Cháu sống với ba. Sau này bên ba sinh em trai, bên mẹ sinh em ạ."

      Cùng với những câu trả lời thành hết câu này đến câu khác của , mẹ Quách vẫn có thể giữ được nụ cười ôn hòa, mà chân mày cha Quách cau tít lại.

      Chờ mẹ Quách lịch , khách sáo và ôn tồn thông suốt chuyện gia đình, hoàn cảnh gia đình Liêu Viễn, rồi tình hình kinh tế cũng cơ bản được mẹ Quách gặng hỏi ràng, thậm chí cả ba đời tổ tiên, cũng khai báo gần hết luôn.

      Quách Trí vẫn dám xen vào, chỉ có thể cắn răng ngồi nghe.

      Suy xét từ quan điểm của người nhà mẹ đẻ, nghe Liêu Viễn từng cái cái ....

      Tụt hạng .

      Tụt hạng

      Lại tụt hạng.

      Haizzz.... Quách Trí cố kìm lại để đỡ trán .

      Có thể hỏi đều hỏi rồi, mẹ Quách đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, ôn hòa :" Nên làm cơm rồi. Tiểu Liêu, cháu cứ ngồi nhé. Tiểu Trí, nào, tới phòng bếp giúp mẹ ."

      Da đầu Quách Trí căng lên. Liếc nhìn khuôn mặt vẫn luôn cau lại của cha mình. Nếu thái độ của mẹ Quách vẫn được xem là lịch , khách sáo và ôn hòa, cha Quách đối với Liêu Viễn chỉ có lịch và khách sáo mà thôi.

      Ngay cả bản thân Liêu Viễn cũng có thể nhận ra cha Quách ràng là hài lòng với mình. đưa mắt nhìn Quách Trí có phần lo sợ.

      Quách Trí cũng nhìn , lại đưa ánh mắt mơ hồ sang Quách Hằng biết suy nghĩ gì, dặn dò Quách Hằng :" Em ngồi với Liêu Viễn ."

      xong thấp tha thấp thỏm theo vào phòng bếp.

      Phòng bếp à, đó là chỗ nào chứ ? Sống chết ở đó đó. Lúc vào còn sống, nhưng ra chưa chắc sống, cũng có thể được hầm chín, sắp trong mâm rồi bưng ra.

      Quách Trí cảm thấy mình chính là cây xương sườn sắp bị chặt thành nhiều miếng kia.

      Mẹ già có phải tính đem làm thịt kho tàu ? Hay là tính đem ngâm tương nhỉ ?

      "Đóng cửa lại." vừa bước vào, mẹ Quách ngay.

      Món chính như xương sườn gì gì đó, làm xong từ lâu, đều ở cả trong nồi, hâm nóng chút là có thể lên bàn. Rau xanh cũng rửa sạch, chỉ là sợ thái sớm quá mất nước, nên vẫn chưa động tới dao.

      Mẹ Quách bập bập mấy nhát dao, xắt xong hết rau, nhấc thớt lên, cho hết số rau xắt vào trong cái nồi inox .

      Quách Trí còn suy nghĩ về vấn đề kho tàu hay ngâm tương, thì đột nhiên nghe một tiếng phập, mẹ già đã ghim con dao thái lên thớt.

      Chân Quách Trí cũng nhũn ra luôn.

      " Nói ," Gấu mẹ nói bằng giọng nhàn nhạt," Chuyện của hai đứa là thế nào ?"

      ***

      Quách Hằng tủm tỉm cười nhìn Liêu Viễn.

      Hôm nay vui đó nha. Cả thế kỷ này nhà mới có kịch lớn đó, lại để cho cơ hội này.

      Lần này bà chị trâu bò quá rồi ! Quá khủng ! Tìm được một tiểu thịt tươi ! Ấy vậy mà rể nhỏ này của còn nhỏ hơn bốn tuổi, mới chỉ vừa hai mươi tuổi !

      Sự bất mãn trước đó của với chuyện Liêu Viễn " nhà xe", cũng tiêu tan theo giới hạn Liêu Viễn" vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi". Mới hai mươi, trừ khi là phú nhị đại, bằng bạn cầu người ta có nhà có xe, thì xác thực là ép người quá đáng.

      " Này, Liêu Viễn, người mẫu các cậu thì bình thường làm gì ? Phải catwalk ?" hỏi thân thiện.

      " ít. Tôi chủ yếu làm người mẫu ảnh, chủ yếu là chụp hình. Áp-phích, và các quảng cáo tuyên truyền."

      May là có Quách Hằng ở đây điều tiết khí, nên áp khí ở phòng khách mới xuống quá thấp. Liêu Viễn thầm thở ra, trong lòng thầm cảm kích cậu em vợ tương lai này. Hai người tìm được một số đề tài, cứ câu được câu , thành ra cũng đến nỗi tẻ ngắt.

      ***

      Trong phòng bếp, dưới áp lực uy vũ của gấu mẹ, Quách Trí đã khai ra gần hết chuyện của và Liêu Viễn.

      "Nói sao thì cũng chính là như vậy. Con thấy ở bên ấy rất tốt. Tốt hơn nhiều so với một số người coi mắt, mọi người giới thiệu cho con những người đó, thì chẳng có ai khiến con muốn gặp thêm cả. Mỗi lần gặp là đủ các loại chịu đựng, thực sự rất khó chịu. Con làm sao ư, con mà ở với những người này, là tự tạo khó chịu cho bản thân mình à ?" gục đầu lẩm bẩm.

      Nhưng nghe thấy mẹ già nói gì, khẽ ngẩng đầu lên, lại trông thấy nét mặt mẹ già phải nói là biến hóa thất thường. Ngay cả làm con gái như đây, cũng chẳng thể hiểu được mẹ già lúc này, rốt cuộc là tức giận ? Hay tức giận ? Hay tức giận ?

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Quách mẹ à. Củ cải nhà người ta bị con của người ăn mất rồi.haha. hậu sinh khả úy.haha
      michellevnA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :