1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      nấu cháo mang đến phục vụ quách gia thôi!!!
      michellevnTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 63
      Edit : Michellevn

      Nếu giờ làm việc bị kéo dài, họ sẽ phải gọi cơm hộp đến studio. Nhưng cơm hộp phải cứ gọi cái là có liền, đôi khi trễ cả tiếng rưỡi đồng hồ, có thể khiến bụng của mọi người đói đến réo vang.

      Lúc thế này, bệnh dạ dày của Quách Trí rất dễ tái phát.

      Thấy Quách Trí nói dạ dày đau rồi, Liêu Viễn bên ngoài thì đau lòng, thế nhưng lại cảm thấy vui vẻ. Xác thực là, rõ ràng cảm nhận được thái độ của Quách Trí đối với đã thay đổi.

      Trước đây, Quách Trí sẽ bao giờ ́ ý gửi tin nhắn nói cho biết đau dạ dày. Nhưng hiện giờ, vậy mà biết sử dụng emotion và cách nói này để ....... làm nũng với !

      Liêu Viễn chỉ cảm thấy sự thỏa mãn ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng.

      nấu cháo cho em, chút nữa đưa tới. Em ráng chịu đựng trước một chút.】

      Quách Trí nhanh chóng trả lời : 【 cần đâu, cũng mệt rồi mà.】Biết rằng gần đây lượng công việc của cũng rất nhiều.

      Khóe miệng Alex cong lên, nhắn lại : 【Đợi nhé】

      Quăng điện thoại xuống, vào phòng bếp tìm nồi áp suất ....

      Quách Trí đút điện thoại di động vào túi, xoa xoa cái bụng đau, mà khóe miệng lại dâng lên ý cười nhàn nhạt.

      ai , ai muốn , ai cần ..... Buổi tối hôm đó, lúc cậu giai nói những lời này, đã rất ́ gắng kìm nước mắt.

      thật sự cảm thấy đau lòng. Lờ mờ đã hiểu tại sao Alex lúc ở nhà có lúc nào là rảnh rỗi, trong mắt luôn có công việc, luôn dọn dẹp nhà cửa thật tốt, lại để tâm vào chuẩn bị bữa sáng và tối cho như vậy. Ngay cả chuyện giường chiếu, cũng rất ́ gắng lại nghiêm túc.

      Bởi vì, khao khát được người ta cần đến.

      Một khi đã như vậy, thì để cho biết, cần .

      Trong xe taxi, Liêu Viễn vẫn luôn mở nắp bình giữ nhiệt ra để bớt nóng, nếu lúc đến studio mà cháo nóng quá, thì Quách Trí thể uống liền được.

      Nhưng khi đến cửa studio, lại do dự.

      biết Quách Trí phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc sống riêng tư, mặc dù và đã xác ̣nh quan hệ đương, nhưng chắc chắn hiện giờ Quách Trí có muốn đồng nghiệp của biết về quan hệ của hai người hay . liều lĩnh xông vào, vẫn ở bên ngoài cửa gọi điện thoại cho Quách Trí.

      Dạ dày Quách Trí khó chịu, điện thoại rung lên, thấy số Liêu Viễn, liền biết là đã tới.

      " Alo?" vui vẻ nhận cuộc gọi.

      Giọng nói của Liêu Viễn từ trong điện thoại truyền đến :" ở cửa, em ra ."

      Quách Trí hơi ngẩn người.

      Chợt nhớ tới lần trước, Liêu Viễn cũng nấu cháo mang đến cho . ra ngoài, mà lại cẩn thận giấu mình ở một góc khuất ánh sáng ....

      Trong lòng Quách Trí...... Bỗng dưng dâng lên nỗi chua xót.

      liếc nhìn xung quanh, trong studio, đều là đồng nghiệp , người mẫu và đối tác của . Họ đều là người trong giới này.

      cụp mắt xuống, mất bao lâu do dự, lại nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời.

      "Alex!" nói, " vào ."

      Cúp điện thoại rồi mà trái tim Liêu Viễn đập thình thịch thình thịch.

      Ngẩng đầu nhìn cửa lớn. Studio này, Liêu Viễn đã đến biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên căng thẳng như vậy. hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa vào.

      vòng hết một hành lang, đã trông thấy Quách Trí bước ra từ gian số bốn và vẫy tay với :" Bên này."

      có chút cứng người, tăng nhanh bước chân chạy tới.

      " Của em đây." dúi bình giữ ấm cho , căng thẳng đến có chút lắp bắp," Đã có thể, có thể uống rồi. , vậy ...... về trước nhé ?"

      Miệng thì nói về , mà ánh mắt thì lại nhìn Quách Trí trông mong.

      Sự mong đợi trong đôi mắt sắp tràn cả ra ngoài rồi đó, Quách Trí thầm oán trong lòng. Lại thấy hơi buồn cười. Giống như một đứa trẻ muốn kẹo mà chịu thừa nhận, vừa giống một chú Husky ve vẩy đuôi, lại bất hạnh bởi rào cản ngôn ngữ.

      Nhát gan thế nhỉ ! Chậc !

      Đã quyết ̣nh , đương nhiên sẽ lén lút. Nếu thì sẽ thành cái gì chứ .

      " Ò ? Vậy ......... cứ ...... " Quách Trí ́ ý trêu ," Về ...... nhé ?"

      Sau đó tròn xoe mắt nhìn cái đuôi phe phẩy của Husky đã cụp xuống một cách tiu nghỉu, cả cái đầu cũng cụp xuống luôn. Toàn bộ đều ỉu xìu.

      " Ò ...." Liêu Viễn gục đầu. Nói một cách lằng nhằng, " Vậy em......... Tranh thủ húp cháo trước nhé ...... Ừm, ừm, vậy ....... nha ......"

      Nói " nha" mà phải mất ba mươi giây xoay người, ui má ơi, như thể diễn cảnh quay chậm !

      Quách Trí kìm được, cười phì ra, kéo cánh tay .

      " đâu vậy hả, chờ em cùng về ." sẵng giọng.

      Liêu Viễn quay người lại đột ngột, vừa mừng vừa sợ.

      " , tìm chỗ ngồi , đừng có mà sừng sững ở chỗ này." Quách Trí nói xong, kéo tay vào trong studio.

      Liêu Viễn theo vào trong studio mà đầu óc váng vất mơ hồ.

      Phòng chụp này lớn, chỉ sáu bảy mươi mét vuông. Mọi người đều nghỉ ngơi, uống nước trò chuyện, chơi điện thoại. Chỉ có stylist là vẫn tất bật dặm lớp trang điểm cho người mẫu.

      ấy cong mông, hết sức chăm chú dùng cọ quét phấn lên mặt người mẫu, bỗng dưng cảm thấy hình như có gì đó ổn. Ngước đầu nhìn trái rồi nhìn phải..... Những người xung quanh cũng ngừng trò chuyện, ngừng luôn cả uống nước, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào hướng mông của ấy chĩa về....

      Trong phòng chụp im ắng một cách quỷ dị. Mọi người giống như bị đông cứng lại, chăm chú nhìn một nam một nữ từ cửa bước vào, chăm chú nhìn vào bàn tay nắm lấy nhau của họ.

      Stylist đã theo Quách đại biên tập được mấy năm rồi, quan hệ với rất tốt. Vào lúc này, miệng ấy há hốc ra có thể nhét được cả quả trứng vịt.

      Trời ạ ! Có phải ấy xuất hiện ảo giác hay ?

      Người đó, thật sự là Quách gia sao ?

      Cả cái người kia nữa .....

      Quách đại biên tập kéo tay cậu giai khôi ngô tuấn tú vào như chốn người. Trong sự yên tĩnh quỷ dị, tầm mắt nhàn nhạt quét qua......

      Trong phòng chụp ngay lập tức khôi phục tiếng nói cười trò truyện.

      " Này, bộ phim cậu vừa nói đó, tôi vẫn chưa xem đâu, thế nào, hay ?" Phắc, người đó là Quách gia thật sao ? Tình huống gì đây ?

      " Quán đó ăn ngon, nên đổi quán khác ." Nhóc kia là ai vậy ? Quen thế nhỉ ? Hình như gọi là ..... là Peter ?

      " Ồ, thật sao, nghe nói ấy diễn khá tốt." phải ! Là Alex, đúng, Alex !Đã từng hợp tác với chúng ta, cậu quên à !

      " Chỉ là vị bột ngọt quá nhiều, ăn vào tốt." Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi ! Đây .... là tình huống gì thế ?

      Mọi người ́ gắng tiến hành đối thoại một cách vô tâm, mà ánh mắt thì lại tự chủ cứ lén lút nhìn về một hướng, lại dám để Quách gia phát hiện, thành ra phải hướng mặt sang một hướng khác. Vì thế mà nhìn cả đám, trông cứ như bị rút gân.

      Liêu Viễn được Quách Trí kéo tay suốt quãng đường vào, hồi hộp căng thẳng suýt nữa thì tay chân sụi luôn.

      Studio này đã quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, ít nhất một phần tư số người trong này có thể gọi thẳng tên họ, số còn lại có thể gật đầu chào hỏi lúc gặp nhau.

      Nhưng bây giờ họ nhìn bằng ánh mắt cực kỳ quỷ dị.

      căng thẳng đến vành tai đỏ lên, chóp mũi đổ mồ hôi. Ánh mắt chỉ dám nhìn chăm chú vào cái tay lôi kéo của Quách Trí, dám nhìn xung quanh. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt cực nóng bỏng, cực tò mò và tìm tòi rơi người .

      Quách Trí bỗng nhiên dừng lại, buông tay ra, nhìn nhìn đồng hồ.

      Quét ánh mắt qua, nói bằng giọng thản nhiên :" Nghỉ ngơi thêm năm phút nữa, sau năm phút nữa bắt đầu công việc."

      " Ngoài ra," Ngón tay cái chỉ vào vào cậu trai bên cạnh," Alex, mọi người đều biết chứ, Liêu Viễn."

      dừng lại một chút rồi nói tiếp:" Bạn trai tôi."

      vừa buông lời xuống, trong phòng liền chìm vào im ắng kỳ lạ.

      Lúc tuyên bố với mọi người Liêu Viễn là bạn trai , trái tim Liêu Viễn suýt thì nhảy ra khỏi ̉ họng.

      Nhưng tiếp theo sau đó, chỉ là sự im ắng kỳ lạ trong căn phòng.....

      ...... Như vậy được, Liêu Viễn nghĩ. Quách Trí đã tự nhiên giới thiệu với đồng nghiệp trong công ty, thể để mất mặt được !

      hít một thật sâu và ngước mắt lên.

      "Hi, chào mọi người ..... " nở nụ cười tiêu chuẩn dùng trong những lúc chụp ảnh," Đã lâu gặp ."

      Đáng tiếc, sau khi cất lời chào xong, trong phòng vẫn rất im ắng.

      Cho đến khi ánh mắt sắc bén của Quách gia quét qua, người bị ánh mắt quét tới mới giật mình phản ứng lại :" Ồ ồ, Alex à, lâu rồi gặp, lâu rồi gặp!"

      Cuối cùng Liêu Viễn cũng thở ra nhẹ nhõm, nhanh chóng mỉm cười lễ phép gật đầu lại.

      Quách gia cao ngạo lạnh lùng phán một câu :" Sau này sẽ gặp thường xuyên, thích ứng sớm một chút ." Nói xong liền kéo Liêu Viễn về phía cái bàn trong góc.

      Liêu Viễn đỏ mặt theo vào góc ngồi xuống, mở nắp bình giữ nhiệt, lấy cái chén nhỏ ở tầng thứ hai ra, đổ cho nửa chén cháo. Gỡ cái thìa gấp ra, để vào trong chén cháo rồi đẩy đến trước mặt .

      Mặc dù dưới rất nhiều ánh mắt chăm chú quỷ dị, nhưng loạt hành động này vẫn diễn ra mượt mà trơn tru.

      Quách Trí mới uống được mấy ngụm thì điện thoại để bàn đã bắt đầu rung lên ngừng.

      Quách Trí liếc mắt nhìn, ngoại trừ đối tác tới lần này là người mới đến, có hơi mù tịt, thì những người khác đều cắm đầu vào điện thoại. Dùng đầu gối nghĩ, cũng biết những con hàng này nhất ̣nh nói về trong nhóm.

      Bọn đần này ! Chắc là vừa kích động cái đã quên luôn cũng ở trong nhóm đó.

      Một tay cầm thìa, tay kia thì vuốt màn hình, nhấn mở nhóm.

      Ngay lập tức nhìn thấy một đám ngốc đâm chọc xỉa xói, cuối cùng có người sáng suốt nhận ra : 【Phắc ! Ngốc quá ! Quách gia cũng ở nhóm này mà !】

      【...............】

      【...............】

      【...............】

      【...............】

      .............

      Sau đó là một loạt tiếng " Phắc" ........

      Kế tiếp đó ......

      Thu hồi.

      Thu hồi.

      Thu hồi.

      Thu hồi.

      ..........

      Quách Trí cạn lời nhìn " Thu hồi" đầy cả màn hình, cắn cái thìa, động động ngón tay, gõ một chữ.

      【Ah.】

      Bỗng dưng Liêu Viễn cảm thấy căn phòng đột nhiên trở nên lạnh căm căm......
      Tôm Thỏ, A fang, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 64
      Edit : Michellevn

      Mãi cho đến khi ngồi xe Quách Trí chở về nhà, Liêu Viễn vẫn còn ngất ngây cành cây.

      Suốt đường nói gì, phải muốn nói, mà là trạng thái kích động quá mức, đến độ nói nên lời.

      Được cùng Quách Trí tay kéo tay, xuất hiện trước mặt người khác một cách quang minh chính đại, sau đó lớn tiếng nói với họ " Đây là bạn gái/ bạn trai của tôi".

      Đây chính là một giấc mộng đẹp mà Liêu Viễn đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần.

      Đột nhiên thành hiện thực, có hơi bất ngờ kịp chuẩn bị.

      Còn chưa tỉnh táo lại được, Quách Trí đã xác nhận cho thân phận " bạn trai", cho một danh phận chính thức.

      Quách Trí làm việc luôn mạnh mẽ vang dội.

      Liêu Viễn trông thấy Quách Trí một tay lái xe, một tay vẫn xoa bụng, thì cuối cùng mới tỉnh táo lại từ trong sự phấn khích.

      " Vẫn đau sao ?" hỏi

      " Tốt hơn rồi, còn hơi hơi thôi. Chút nữa là ổn à." an ủi , rồi hỏi," có bằng lái xe chưa ?"

      " Chưa ..... " Liêu Viễn ảo não.

      Nếu biết lái xe, thì giờ có thể lái thay , sẽ để vừa đau bụng còn phải lái xe.

      " Nên học lấy cái bằng." Quách Trí cũng nói," Những lúc lái xe đều có thể dùng tới."

      " Ừm!" Để qua đoạn thời gian bận bịu lễ này, nhất ̣nh phải học lái xe, nghĩ.

      ***

      Tắt điện xong, nằm xuống, đặt tay lên bụng hỏi :" Còn đau ?"

      " đau nữa rồi." Quách Trí nhìn trần nhà, có chút ngơ ngẩn.

      "Quách Trí?"

      " Hửm? Hứ ...."

      " Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn hỏi.

      Quách Trí suy nghĩ chuyện của và Liêu Viễn.

      Nói chứ, thông báo quan hệ gì gì đó, vốn chính là chuyện nên làm.Nói cho các đồng nghiệp, mọi người cũng chỉ là tò mò và quan tâm nhất thời, sau đó quen rồi, thì thực sự cũng chẳng có gì nữa. Còn với những người thể nhìn thấy sự kết hợp của hai người họ, ai ai, thì cũng chẳng dựa vào họ để sống.

      Nhưng, xác thực là có một chuyện lo sợ ....

      Quách Trí ưu sầu .....

      Tâm tư của Liêu Viễn xưa giờ luôn tinh tế tỉ mỉ.

      " Có chuyện gì khó xử sao ?" nhìn hàng lông mày cau lại của Quách Trí, khẽ hỏi.

      " Ừ...." Quách Trí trả lời.

      Cắn môi nhìn chằm chằm trần nhà. có thói quen thích cắn môi. Vui vẻ cũng cắn, tức giận cũng cắn, mà lúc suy nghĩ cũng cắn.

      Liêu Viễn thấy khẽ cau mày, chăm chú nhìn trần nhà cách xuất thần, biết có chuyện phải suy nghĩ. Nên gì nữa, nằm xuống cạnh , yên lặng nhìn .

      Đường nét khuôn mặt Quách Trí rất cân đối. Sống mũi rất thẳng, chóp mũi xinh xắn hếch lên, từ bên cạnh nhìn sang, vô cùng xinh đẹp.

      Lông mày của rất dày dậm, hất lên cũng rủ xuống, mà bằng bằng. Lúc cười khiến người ta cảm giác trang nghiêm, lúc cười lại rất ấm áp.

      Liêu Viễn quan sát thấy lông mày của Quách Trí cau lại rồi dãn ra. Bờ môi mím lại cũng buông lỏng ra.

      biết Quách Trí hẳn có quyết định về những gì vừa suy nghĩ.

      Quách Trí phồng má lên, hít vào, chuẩn bị thở ra Liêu Viễn dùng hai đầu ngón tay chọc cái, liền phun " phù " ra luôn.

      " Thấy ghét ." lấy đầu gối húc .

      " Nghĩ gì thế ?" Liêu Viễn sán lại gần hơn, ôm lấy hỏi.

      " Chuyện đại ."

      " Chuyện đại gì zợ ?"

      "Liên quan đến tính mạng."

      "Hả ?" mặt Liêu Viễn lộ ra dấu chấm hỏi.

      Quách Trí thở dài, hỏi:" Kế hoạch kỳ nghỉ của thế nào ?"

      " có kế hoạch. Theo em mà."

      Nếu là trước kia, có lẽ về nhà rải tiền. Nhưng giờ, rất muốn kỳ nghỉ cũng dính chùm với Quách Trí, chẳng mấy khi phải bận rộn. Nhưng cũng biết, chắc chắn là phải về nhà.

      cũng gia đình .

      mất mát, ngờ Quách Trí lại tung ra chiêu lớn.

      "Ok." ," Vậy theo em gặp ba mẹ em ."

      Liêu Viễn sững sờ cả lúc lâu.

      "Pằng" một phát bật người lên !

      " bị sao vậy ?" Y như xác chết vùng dậy.

      "Quách, Quách Trí ! Em, em....." Liêu Viễn cảm thấy mình hôm nay chắc chắn đã đột phát chứng cà lăm," , ...."

      Quách Trí lườm cho một cái, chống đầu nhìn nói năng lộn xộn.

      Liêu Viễn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới kiểm soát được cảm xúc. Nhưng vẫn rất căng thẳng !

      "Quách Trí! Em để cho cùng em ..... gặp cha mẹ sao ?" hỏi.

      Tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.

      Trước đây, mỗi ngày đều mơ ước được quang minh chính đại giới thiệu Quách Trí với người khác rằng đây là bạn gái của . Nào biết rằng, một khi Quách Trí trở nên kiên quyết thì quả thực là đáng sợ, hôm nay mới sải một bước lớn, còn chưa đứng vững, lại kéo nhảy vọt một bước lớn về phía trước.

      Thắt lưng của Liêu Viễn xém chút ổn !

      "Đúng vậy á, gặp cha mẹ ." Quách Trí nói một cách vui vẻ," vui hả ? Vậy thôi ."

      " Vớ vẩn!" Liêu Viễn vội vàng nói," Đừng vớ vẩn! Ai vui chứ ! Chỉ là , chỉ là ....."

      huơ huơ tay, huơ lên huơ xuống, vẫn chẳng huơ ra cái nguyên do. Cuối cùng, nắm chặt tay lại, thừa nhận một cách vò đã mẻ sợ rơi :" ...... Căng thẳng, mà thôi."

      Quách Trí phì cười.

      " sao đâu, sợ cái gì chứ ! Ba mẹ em cũng chẳng ăn . Em nói biết nhé, ba em vậy chứ tốt lắm ! Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ nóng giận với em. Chỉ có mẹ em thì có hơi ghê gớm ....." Nói đến đây Quách Trí bắt bùi ngùi," Nhưng có ghê gớm đến đâu thì cũng sẽ ăn thịt người. yên tâm mà. Chí ít, sẽ ăn .... ."

      Cắn môi cả nửa ngày, Quách Trí xa xôi nói :" Có lẽ là sẽ ăn em thôi ....."

      " Hả ?" Liêu Viễn há hốc mồm.

      Quách Trí nằm trở lại, mười ngón tay giao nhau, hai ngón cái chống nhau đặt ngực.

      Nhìn trần nhà nói:" Em giống , em đã hai mươi tám rồi. Nếu em đưa về cho bà ấy gặp một chút, bà ấy vẫn có thể cứ ép em coi mắt. Vậy cũng phải là một vấn đề."

      "Nếu hai chúng ta muốn ở bên nhau, thì sớm muộn gì cũng phải gặp bà ấy.Một đao này, sớm muộn gì cũng phải chịu ........ Còn hơn là cứ thấp tha thấp thỏm treo ̉nh đầu....."

      Chi bằng chết sớm siêu sinh sớm !

      Liêu Viễn đã hiểu .

      lại nản lòng.

      Nói cho cùng, là bởi vì điều kiện của quá kém .

      Tuổi nhỏ thì cũng có thể gạt sang một bên, quan trọng là, mới chỉ có trình độ cấp ba thôi ! Thu nhập của vẫn chưa ổn ̣nh.

      Cùng phiêu bạt đến Đế Đô, Quách Trí đã có xe có nhà. thì sao, chỉ có hai rương hành lý, cùng mấy vạn đồng trong thẻ. Ở thành phố như Đế Đô này, có thể nói là một nghèo hai trắng (*)

      * nghèo hai trắng: gốc là Nhất cùng nhị bạch (一穷二白), ý là cực kỳ nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; xu dính túi; chẳng có gì cả.

      Đổi lại suy nghĩ, nếu là cha mẹ con gái người ta, cũng chẳng hài lòng khi con gái nhà mình gả cho một người đàn ông như vậy!

      " Hey !" Quách Trí thấy cúi gằm cả đầu xuống, cả người ỉu xìu, liền vò vò đầu ," Sao vậy ?"

      "Quách Trí..... Nếu ba mẹ em ........ ghét , thì làm sao ?" Liêu Viễn khẽ hỏi.

      Quách Trí là gái vô cùng hiếu thuận, đã nhìn ra từ lâu. rất sợ cha mẹ ép chia tay , lại càng lo sợ có thể nghe lời cha mẹ.

      " Có thể làm gì chứ ?" Quách Trí ngả đầu xuống gối, nói bằng giọng tức giận,"Kệ thôi!"

      Trong lòng , thực ra cũng yên lòng.

      Đến cũng chẳng có tự tin, Liêu Viễn lại càng luống cuống. Nhìn một cách đáng thương.

      Mỗi khi nhìn như vậy, liền làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng thương, giống một chú chó con ai cần.

      Được xưng là "Quách gia", tính cách thì vừa thẳng vừa bạo, nhưng Quách Trí vẫn chẳng chống đỡ nổi ánh mắt này của . Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn !

      " Được rồi ." nói, đừng buồn phiền nữa, phiền cũng vô dụng. và em nhau, chứ phải đương với cha mẹ em. Ý kiến của họ chỉ mang tính chất tham khảo, có tính quyết ̣nh."

      Câu này của Quách Trí, cũng biết là an ủi Liêu Viễn, hay là an ủi chính đây. Dù sao sau khi nói xong lời này, cả hai người đều cảm thấy thoải mái hơn một chút.

      " À mà bên thì sao ?" Quách Trí hỏi tới." Ba mẹ bên đó ..... Thế nào ?"

      Loại chuyện gặp cha mẹ này, thể chỉ có một bên. Nếu nói gặp cha mẹ, thì Quách Trí cũng căng thẳng y như Liêu Viễn vậy đó.

      ngờ rằng, nghĩ đến sau này cũng phải gặp cha mẹ Liêu Viễn, lòng Quách Trí cũng chít chít.

      vậy mà lớn hơn Liêu Viễn tám tuổi đó, Liêu Viễn còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, cha mẹ người ta phải nghĩ thế nào đây? Có cho rằng lừa gạt thiếu niên ?

      Mới chỉ nghĩ đến đây, da đầu Quách Trí liền run lên.

      Liêu Viễn nghe hỏi thì hơi giật mình. Chần chờ một chút rồi nói :" Nhà ..... Có hơi phức tạp." Ánh mắt trở nên tối tăm.

      "Liêu Viễn, nhà ..... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Quách Trí nghiêng người, chống đầu hỏi ," nói kỹ một chút cho em nghe coi."

      biết khi Liêu Viễn còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, biết đều đã có em trai em gái ở hai bên. Nhưng đó cũng chỉ là vài câu nói ghép lại, thực tế trước đây cũng biết rõ về gia ̀nh .

      Nhưng hiện giờ, mối quan hệ của họ đã khác, hiểu biết về gia ̀nh đối phương, là bài học nhất ̣nh phải làm.

      Nét mặt Liêu Viễn tối tăm khó hiểu.

      ôm đầu gối, chậm rãi nói.

      "Ba và mẹ , là bạn học cấp ba. Ba là hotboy, mẹ là hotgirl. Sau đó họ lấy nhau. Mẹ lại chưa từng làm việc, ̣a phương nhỏ chỗ khác với thành phố lớn, rất nhiều người làm việc, hoặc chỉ làm việc vặt. Xưa giờ mẹ vẫn chỉ luôn làm nội trợ trong gia ̀nh.

      Ba ..... thì vẫn có chút phong lưu. Ông ấy ở đơn vị sự nghiệp hành chính, trong biên chế. Công việc đó ở chỗ , chính là một công việc rất tốt.

      Ba và mẹ còn chưa ly hôn, thì em trai đã được sinh ra, nó nhỏ hơn bốn tuổi.

      Mẹ vẫn luôn biết, mà bà ấy muốn ly hôn. Nhưng về sau người đàn bà kia chịu, đến nhà làm loạn lên. Cuối cùng ba mẹ vẫn phải ly hôn.

      sống với ba , mẹ cũng tái giá. Sau đó bà ấy cũng sinh một con gái."

      Quách Trí trầm mặc hồi lâu, mới hỏi :" Ba sinh con ngoài giá thú rồi, tại sao bà ấy vẫn muốn ly hôn?"

      thực sự thể hiểu.

      Nếu ba ngay cả con riêng cũng dám sinh ra, mẹ già nhà liệu có để ông ấy được toàn thây cũng khó nói.

      Quách Trí hiểu, nhưng Liêu Viễn lại hiểu được phần nào.

      im lặng rất lâu rồi nói:" Bà ấy giống em. Bà ấy có khả năng tự nuôi sống bản thân. Bà ấy tính tình mềm yếu, rất thích khóc, khi gặp chuyện tự mình quyết ̣nh được, kiểu gì cũng phải có người giúp bà ấy đưa ra quyết ̣nh. Bà ấy thích dựa dẫm vào người khác, xưa giờ đều là dựa vào ba . Vì thế, nếu kêu bà ấy rời xa ba , chắc chắn bà ấy sẽ hoảng sợ....."

      Quách Trí trầm mặc trong chốc lát, nhéo nhéo mặt :" cũng thích khóc. Túi khóc nhỏ ."

      Liêu Viễn "Ừm" một tiếng :" giống bà ấy...."

      vùi mặt vào trong cánh tay, có chút thẫn thờ.

      " Thực ra bà ấy ..... rất dịu dàng ....." khẽ nói," Chỉ là bà ấy ..... có chủ kiến ....... Con người ba , nổi tiếng phong lưu. Người đàn ông sau này bà gả cho đã cho phép bà tới thăm nhà . Sau đó nữa thì và bà ấy, rất ít khi gặp nhau.... "

      Quách Trí thở dài, xoa xoa đầu .

      vùi khuôn mặt trong cánh tay,chỉ để lộ ra đôi mắt, trong bóng tối, ướt rười rượi.

      Thật như vậy sao ?

      Đến cuối cùng, trước mặt Quách Trí vẫn muốn bảo vệ bà ấy một chút, để người đàn ông kia đội nồi .( ~ Đổ hết lên đầu người đàn ông kia)

      Thực ra bất công với người đàn ông đó. thực tế ông ấy vẫn được xem là một người khá ôn hòa, đối với cũng khá điềm đạm, còn từng một lần cho tiền tiêu vặt.

      Chỉ là vì người cha sinh ra quá tuấn tú phong lưu, ông ấy mới thích vợ mình và chồng trước qua lại thân thiết. Cũng chỉ là thích mà thôi, chứ thật ra ..... cũng phải là cho phép bà thăm con trai mình.

      Bản thân ông ấy cũng có con trai, đối với cậu trai trạc tuổi con ông, vẫn khá là nhã nhặn.

      Nhưng bà ấy, sau khi bỏ một người chồng, đã dốc hết lòng dựa vào người chồng mới, cái gì cũng nghe theo ông ấy.

      Bởi vì ông ấy tỏ ra thích, nên đến cả thằng con trai với chồng trước, bà ấy cũng chẳng thèm thăm.

      Hết lòng ỷ lại vào người chồng mới, hết lòng chăm sóc thằng con trai của chồng mới.

      Thỉnh thoảng xảy ra mâu thuẫn với mụ kia, mụ ta liền chống nạnh chỉ mặt cậu mà mắng chửi :" Mày đừng có mà trừng tao ! Mày trừng tao làm quái gì ! Tao cũng chẳng phải mẹ mày, mẹ ruột mày cũng chẳng cần mày, lẽ nào còn trông chờ tao đến thương mày à !"

      Mồm miệng mụ đó ghê gớm, mở miệng một cái có thể đâm ngay đến điểm nước mắt của .

      nghĩ rằng khóc trước mặt mụ ta thì quá mất mặt, cho nên lần nào cũng chỉ có thể quay người.

      Chạy trốn.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Quách gia gọn lẹ. Triệu like. Giờ cố gắng thuyết phục đại boss trong nhà thôi
      michellevn thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65
      Edit : Michellevn

      Quách Trí hỏi về hoàn cảnh gia ̀nh của , hiển nhiên là vì và đã tiến tới bước " Gặp phụ huynh". Nhưng Liêu Viễn nghĩ đến tình cảnh nhà mình, khỏi sa sút tinh thần.

      có chút muốn để Quách Trí gặp người nhà mình.

      Còn quá sớm ..... nghĩ vậy. rất sợ sự thích của Quách Trí dành cho chưa đủ sâu, có thể sẽ vì trông thấy tình cảnh lộn xộn trong gia ̀nh mà ghét bỏ .

      Tình hình bản thân đã quá kém rồi, nếu trong gia ̀nh lại gây trở ngãi nữa ..... dám nghĩ.

      " Quách Trí...... " do dự nói, " nghĩ, bên nhà ..... cái đó,có thể đợi thêm được ?"

      Rồi sợ Quách Trí hiểu lầm, vội vàng nói thêm :" Em đừng nghĩ linh tinh, chỉ là tình cảnh nhà .... quả thực có hơi lộn xộn. chỉ nghĩ, giờ vẫn chưa cần thiết gặp họ. Cứ để sau này, chuyện chúng ta đâu vào đó thì thông báo cho họ một tiếng là được rồi."

      nghĩ tới, Quách Trí ngược lại thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

      " Vậy ổn ? Ba mẹ .... có ý kiến gì chứ ?" lại lo lắng. Nói thế nào nữa thì cũng là cha mẹ ruột của .

      " sao cả....." Liêu Viễn rủ mắt," Trước kia họ cũng chưa từng chăm sóc , sau này, lại càng chẳng quan tâm . "

      Quách Trí nhìn một hồi, vươi tay sờ sờ gương mặt :" sao ......về sau em chăm sóc ."

      Vành mắt Liêu Viễn lập tức đỏ lên.

      Quách Trí mắng :" Lại khóc !"

      Liêu Viễn dùng đầu gối quẹt nước mắt, như một con chó con. Còn chịu thừa nhận :" Làm gì có."

      Quách Trí cười, choàng tay qua ̉ , kéo nằm xuống :" Rồi, ngủ thôi."

      Liêu Viễn sao có thể ngủ được, lăn qua lăn lại, y như cá muối.

      "Ngày nào thì ?"

      " Thứ năm, em lái xe."

      "Chỉ hai ngày nữa thôi !!"

      "...... Ừ, còn hai ngày nữa ."

      "................" Lật người. Lại lật người. Lật người liên tiếp.

      Quách Trí:"..... có ngủ hả ?"

      " ngủ được !"

      Liêu Viễn ôm Quách Trí, căng thẳng, hoảng loạn :" đủ thời gian thì phải làm sao ?"

      ".... đủ cái gì ?"

      " Mua đồ! Mua quần áo!"

      Quách Trí :".........Mua quần áo?" Mua đồ thì còn có thể hiểu được.

      " Quần áo của đều ổn !" Liêu Viễn càng nghĩ càng sốt ruột.

      Quách Trí:".........." Xoa lông mày.

      Tinh thần Liêu Viễn hoảng loạn.

      " Bình tĩnh lại cho em !" Quách Trí lật người đè xuống," phải chỉ là gặp ba mẹ em thôi sao ! Cuống cuồng cái gì chứ !" Còn mua quần áo ! Làm như sắp lên kiệu hoa bằng .

      " Quần áo của thực sự ổn mà !" Liêu Viễn âu sầu," có quần áo chỉnh tề đàng hoàng."

      Với câu nói này, Quách Trí mới nhớ ra.

      " Ờ ..... quả thực là ....." nói.

      Liêu Viễn là một người biết ăn mặc, biết có phải là bẩm sinh đã có khiếu với thời trang hay . Ngoại trừ quần áo thể thao thì trang phục của tương đối thời trang.

      Nói cách khác, trẻ trung và cá tính.

      Dưới con mắt của Quách Trí thì đương nhiên là đẹp, nhìn sao cũng thấy đủ. Nhưng nếu là gặp cha mẹ, thế hệ trước chắc chắn thể chấp nhận được sở thích ăn mặc này.

      " Aizz, sao đâu." Quách Trí nhanh chóng gạt sang một bên, mua đại lấy hai bộ . Em nói cho biết, thứ năm chúng ta tới đó...... Ừm, có lẽ ở bốn đến năm ngày, cũng cần ở lâu quá . Lần nào em về nhà mà ở lâu quá, là mẹ em đều phiền em. Khoảng bốn đến năm ngày, chúng ta liền quay về. thấy được ? Nếu có kế hoạch khác, thì ở một hai tối rồi quay về trước cũng được."

      " có kế hoạch gì mà. chỉ lo đủ thời gian. Hai ngày này bận lắm !"

      " Được rồi, sao, sao, thì cứ lo vớ vẩn."

      Quách Trí nào dám nói ra, thực ra cũng lo lắng. Làm leader của một đội, đã quen lo lắng rồi và bao giờ để lộ cảm xúc làm ảnh hưởng đến cấp dưới. Sự khôn ngoan chính là rèn luyện từ từ theo cách này.

      Haizz, al à, vẫn còn non và xanh lắm .

      " Ngủ, ngủ." xong ngáp cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Bỏ lại Liêu Viễn phát sầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngủ được.

      Trưa thứ bam Quách Trí nhận được điện thoại của Liêu Viễn.

      " Tối nay kịp về nhà nấu cơm rồi, em tự mình ăn ở bên ngoài nhé."

      "Ừ.Có lẽ em cũng phải tăng ca." . phải tranh thủ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành, nếu tới ngày mai, ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ lớn, mọi người đều mất tập trung, chắc chắn là làm xong việc.

      "Ừ. Buổi sáng có hầm canh rồi, tối em về đừng quên uống đấy, à còn nữa," Liêu Viễn ," Trong túi xách của em có bánh quy, nếu đói bụng ăn lót dạ trước chút, đừng để lát nữa lại đau dạ dày."

      Sau khi càm ràm đôi câu, vội vàng cúp điện thoại như thể rất gấp gáp.

      Quách Trí nhìn chằm chằm điện thoại di động rồi nhét lại vào trong túi quần. kéo cái túi xách của mình qua lục lục, quả nhiên tìm được ba cái bánh quy. bỏ vào khi nào thế nhỉ ?

      Khóe miệng của Quách Trí kìm được mà khẽ vểnh lên.

      Liêu Viễn cực kỳ bận rộn.

      Lúc nghỉ ngơi, đường chạy show, canh thời gian rồi gọi điện thoại.

      " Tôn, cho em biết lần đầu tiên đến nhà bạn nên mua gì ?"

      " Triệu, ngày trước bố vợ làm khó đối phó thế nào ?"

      " Lý, mau truyền chút kinh nghiệm cho em !"

      " Tối nay có thời gian , ra ngoài ăn , giang hồ cấp cứu đó !"

      Buổi tối, tụ tập mấy người bạn lớn tuổi, lập gia đình hoặc ít nhất là từng gặp bố vợ, Liêu Viễn thành khẩn học hỏi kinh nghiệm từ họ.

      Vậy thể tránh khỏi bị mấy ông lớn gặng hỏi trận.

      " Lại có bạn lúc nào vậy ?"

      " Ai thế ? Quen ?"

      " Trong giới à ? Hay ngoài giới?"

      Được hỏi về bạn , giống như Quách Trí thoải mái giới thiệu với đồng nghiệp, Liêu Viễn có chút xấu hổ khi mở miện. luôn cảm thấy mình xứng với Quách Trí, lôi tên Quách Trí ra, giống như ..... có hơi làm mất mặt.

      " Xem như trong giới ạ." cách mập mờ," ấy là biên tập."

      nghĩ có lệ cho qua, thế nhưng nhóm thính giả lại chịu. Đàn ông mà khi buôn chuyện cũng chẳng thua phụ nữ đâu.

      " Nhà nào hả ?"

      " Nhà K."

      " Yo! Nhà K à ! Mày được đấy!" Mấy người ồn ào," , mau, ai vậy ?Biết đâu quen đấy !"

      Liêu Viễn bất lực, đành phải ra :" Lý và Tôn có thể quen, tên ấy là Quách Trí."

      Ngay khi tên Quách Trí vừa vang lên, người biết sao, còn cái miệng của há hốc, Tôn phun ra luôn ngụm rượu trong miệng.

      "Quách Trí?"

      " Biên tập Quách ?"

      Hai người đồng thời lên tiếng. Đưa mắt nhìn nhau, sau khi cùng phát ra tiếng " Đệch", lại hỏi :" Là biên tập Quách 'đó đó ' sao ?"

      Liêu Viễn đỏ mặt gật đầu :" Chính là biên tập Quách, Quách Trí ' đó đó'."

      " Mày muốn gặp mặt cha mẹ ấy ?"

      Mặt Liêu Viễn càng đỏ hơn, gật đầu.

      " Ây dô má ơi !"

      Hai người liền gạt người khác ra, chuyển sang ngồi bên cạnh Liêu Viễn, mỗi người kéo cánh tay .

      " Em trai, bọn xem thường mày rồi !"

      " Mà , sau này mày là tao ! Tao là em mày !"

      " ngờ nha...."

      " ngờ nha ngờ đó nha ! Tiểu Liêu, mày thế mà ..... "

      Trở thành người đàn ông chinh phục được Quách gia !

      Quách gia đó ..... khiến đàn ông cũng nhức cả trứng !

      ***

      Đúng như dự đoán của Quách Trí, sang ngày thứ tư, mọi người đều rời rạc. Cả đám người hận thể đến công ty điểm danh cái rồi chắp cánh bay về nhà.

      Cũng may hôm qua dự kiến rất sớm, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành rồi. Hôm nay mọi người đều ở văn phòng, làm chút hậu kỳ kết thúc công việc là được. Buổi sáng xem như tạm ổn, đến buổi chiều biết tâm tư cả đám kia bay đâu rồi.

      Tới gian trà nước thêm nước, có mấy nàng tám nhảm câu giờ ở đó. Thấy Quách Trí bước vào cũng sợ, cũng là ngày cuối cùng rồi, mấy người đứng đầu cũng mắt nhắm mắt mở.

      " Chị Quách, sinh nhật Nhân Nhân sao ?" Các nàng còn cười hỏi .

      " Sao hả ?" Quách Trí hỏi.

      " Ngày mốt sinh nhật ấy . Nghỉ rồi."

      Theo quy định của tổ Quách Trí, trong tổ mà có người sinh nhật, tổ chức liên hoan, Quách Trí ký hóa đơn thanh toán.

      " sao đâu, quay lại bù!" Quách gia khí phách hứa hẹn.

      " Tổ các cậu hay đấy." Có nàng theo tổ của Lưu Thiền Nguyệt, bằng giọng ghen tị.

      " Các cậu sinh nhật liên hoan à ?" Người của Quách Trí hỏi.

      nàng kia bĩu môi, hạ giọng :" cái vị chỗ tụi tớ ..... "

      cần hết, mấy người cũng ngầm hiểu trong lòng. keo kiệt của Lưu Thiền Nguyệt, quả là mọi người đều biết, tiền quỹ trong tổ được che đậy đến là kín kẽ.

      Mối quan hệ giữa Quách Trí và Lưu Thiền Nguyệt vẫn luôn tồi tệ. quen nhìn điệu bộ của Lưu Thiền Nguyệt, cảm thấy keo kiệt. Lưu Thiền Nguyệt cũng nhìn quen hào phóng của , mắng là thu mua lòng người.

      Nhưng dù thế nào nữa, làm trò mà ngấm ngầm Lưu Thiền Nguyệt trước mặt lính của mình và đối phương.

      tiếp lời, mỉm cười và bưng cái ly . Nhưng trong đầu như có gì đó lóe lên, mà lại nghĩ ra.

      Trở lại vị trí của mình làm việc được lúc, vô tình liếc nhìn lịch bàn để bên cạnh màn hình, chợt nhớ ra. Vội vàng nhấp chuột, tìm bản lý lịch mà làm cho Liêu Viễn trước đó, nhấp mở ra.

      Quả nhiên !

      Hôm nay là sinh nhật của Liêu Viễn !

      Sao hé răng gì nhỉ ?

      Nghĩ đến gần đây Liêu Viễn bận bịu đến chân vắt lên cổ ..... Chẳng lẽ ..... Chính cũng quên mất tiêu luôn rồi ?

      Dám lắm à. Hôm qua về ngủ say, hai người đều chuyện. Hôm nay kế hoạch của chắc cũng đầy hết, buổi tối còn ăn cơm ở nhà mà.

      Nhưng mà sinh nhật đó ......

      giống nam giới, phụ nữ luôn để ý đến ngày sinh nhật, ngày lễ và ngày kỷ niệm. Huống chi, đây chính là sinh nhật tròn hai mưới tuổi của Liêu Viễn đó nha .

      Vào thời cổ đại, chính là cập quan chi niên (báo hiệu đến tuổi trưởng thành), ở đại, cũng là sinh nhật lớn đó.

      sao , cũng nên làm chút.

      Quách Trí nghĩ nghĩ, lấy ví tiền ra, lặng lẽ chuồn xuống lầu.

      Trung tâm ở lầu dưới có tiệm bánh ngọt rất khéo léo, Quách Trí đặt cái bánh ngọt, sau ba tiếng có thể lấy. Vì là đơn hàng lấy ngay, nên chỉ có thể đặt bánh bơ bình thường, đặt được bánh Fontdant xinh xắn. Quách Trí vẫn có chút tiếc nuối.

      Quay về tầng , gọi điện thoại cho Liêu Viễn, hỏi buổi tối mấy giờ có thể về.

      "Chắc phải sau tám giờ." Liêu Viễn .

      Bên tiếng ồn ào khá lớn, Quách Trí nghĩ làm việc nên cũng làm lỡ nhiều thời gian của , bèn nhanh chóng cúp điện thoại.

      thực tế lúc này Liêu Viễn ở trong trung tâm thương mại.

      Nghĩ tới nghĩ lui thời gian cũng đủ, cuối cùng quyết định cắt luôn show chót ngày thứ ba. Trong điện thoại với người ta ít lời hay, đáp ứng ngày đầu tiên đầu kỳ nghỉ lễ chụp cho nhà họ trước nhật. Lúc này mới thoát thân được, ngồi xe taxi phóng tới trung tâm thương mại luôn.

      " Đẹp ?" hỏi bằng giọng có chút căng thẳng.

      " Đẹp ! Đẹp lắm !" Mấy nàng gật đầu lia lịa.

      Trong cửa hàng ràng còn có những khách hàng khác nữa, nhưng nhóm phục vụ đều xúm lại trước mặt . khách hàng đẹp trai như vầy phải là chuyện có thể gặp hàng ngày, quả thực là mặc quần áo của cửa hàng các theo đúng tiêu chuẩn người mẫu !

      Mặc dù các đều đẹp, nhưng Liêu Viễn vẫn dám chắc, thay tới thay lui mấy bộ liền. Tốc độ thay quần áo này của , tựa như vừa vào phòng thử đồ cái là ra ngay lập tức, y như trò ảo thuật, nhóm phục vụ nhìn đến choáng váng.

      Trước kia Liêu Viễn chưa từng đến cửa hàng sang trọng thế này, đây vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng cảm thấy nhóm phục vụ có thái độ phục vụ tốt, và nghĩ rằng sau này có thể có nhiều thời điểm vẫn phải mặc chính trang, liền mua thêm mấy bộ nữa.

      Lúc ra khỏi cửa hàng, còn nghĩ, trước mắt đối phó cho xong kỳ nghĩ lễ này cái , chờ hết lễ quay trở lại, thực phải điều chỉnh chút cách ăn mặc của mình.

      ra vừa rồi mặc thử mới nhận ra, quần áo của mặc dù đều đẹp, nhưng .... quả thực là được thành thục cho lắm. Vốn hơn Quách Trí rất nhiều, sau này mặc quần áo thực phải chú ý hơn chút.

      Trung tâm mua sắm này chủ yếu là các cửa hàng có nhãn hiệu độc quyền. Từ cửa hàng ra, Liêu Viễn xách mấy cái túi giấy, lại vội vàng chạy đến trung tâm mua sắm quy mô lớn ngay bên kia đường....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :