1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 35


      Tống Lương Trác quả đến đây, còn mang theo vài nam tử. Nam nhân bị bệnh ở cửa được đưa lên xe ngựa, nhanh chóng đưa khỏi nơi đó.

      Tiểu Thất từ tường thành nhìn Tống Lương Trác mà cảm giác tâm đau, nhưng trừ bỏ cầu nguyện cho bị nhiễm bệnh cũng biết có thể làm gì hơn nữa.

      Tống Lương Trác cùng những người ở cửa thành tranh cãi trong chốc lát, Tiểu Thất thấy những người kia đến những quán trà ngoài cửa thành, cũng kiên trì vào thành nữa, vụng trộm thở ra.

      Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất dựa vào tường thành, nhe răng cười cười. Tiểu Thất khoát tay, xoay người chạy xuống.

      “Tống tri huyện, ta vừa tìm thêm ít thảo dược. Còn cần những loại khác nữa ?” – Tiểu Thất mở cửa sổ ra, cao giọng hỏi.

      “Phương thuốc đây.” Tống Lương Trác vốn định mở cửa thành, nhìn lại những người phía sau ràng còn chưa nguôi giận nên vẫn là đưa qua cửa sổ .

      “Còn có, chuẩn bị ít tỏi cùng tro than, ngày mai đem tới ngoài cửa thành là được, có người đến lấy.”

      Tiểu Thất gật đầu, lại nhớ ra Tống Lương Trác thể nhìn thấy, lại cao giọng : “Ta nhớ kỹ. Tống tri huyện, ngươi thể sinh bệnh a, ngươi phải ăn ngon ngủ tốt. Nếu ngươi bị bệnh, ta liền, ta liền… Dù sao cũng thể sinh bệnh.”

      Tiểu Thất nghe thấy tiếng Tống Lương Trác đáp lại, cũng nhìn thấy vẻ mặt của , ghé vào cánh cửa nặng nề nhìn mà trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn vô cùng. Mâu trung Tống Lương Trác dần lên vẻ ôn nhu, trầm mặc lát mới : “Về sau cần đến sớm chờ ta, đến giờ Thân (*) ta mới có thể lại đây.”

      (*) giờ Thân: 15-17h

      “Ta biết. Xe đâu?”

      “Để lại trong thành là được rồi. Tiểu Thất trở về sớm , ta cũng phải quay lại.”

      “Nga!”

      Tống Lương Trác đứng bên ngoài cửa thành lúc lâu, tay đặt cửa thành dời lâu.

      Gần hai trăm người chỉ trong đêm liền bị bệnh hơn ba mươi người, cũng may là xe thảo dược của Tiểu Thất đem đến kịp lúc, nhưng là dù thế nào, bệnh sốt rét đối với bọn họ cái chết thể tránh khỏi. Nhìn nam tử cường tráng chỉ trong đêm run rẩy ngã xuống dậy nổi nữa, sợ hãi là thể.

      Tống Lương Trác sợ, sợ hơn trăm sinh mệnh gào khóc kia cứ như vậy biến mất; cũng sợ chính mình rồi cũng ngã xuống, để lại Tiểu Thất ngây ngốc bị chiếm mất trong sạch kia mình đối mặt với cuộc sống về sau. Chỉ cần rảnh rỗi nhớ tới những lời với Tiểu Thất khi ra khỏi thành, hối hận ra câu kia, nhưng lại cách nào thu hồi, y theo tính tình của Tiểu Thất, trèo tường đuổi theo đến đây mới là lạ.

      Tống Lương Trác cười khổ, lắc đầu vỗ lên cửa thành rồi quay lại cái nơi làm cho lòng lo lắng trở thành nơi trở lại kia.

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm Tống Lương Trác qua cửa sổ, đợi cho đến khi thân ảnh của biến mất mới nâng tay lau nước mắt, nhìn thủ vệ đứng bên : “Tống tri huyện bảo ta để xe ngựa lại cho ngươi, nếu có người ngã bệnh cứ đưa ra khỏi thành, đừng để người ngoài tiến vào, cũng đừng để người ta ra ngoài.”

      Tiểu Thất khóc thút thít quay trở về, Trần Tử Cung cũng gì mà theo. Tiểu Thất trừng mắt liếc Trần Tử Cung cái, : “Ngươi theo ta làm cái gì?”

      Trần Tử Cung lắc đầu, “Cần giúp ?”

      “Giúp cái gì?”

      Trần Tử Cung : “Dịch dân vốn là nên bị giam lỏng để truyền bệnh khắp nơi, Tống tri huyện lần này bước cờ hiểm.”

      Tiểu Thất hít hít nước mũi : “Giam lỏng? chữa trị sao?”

      Trần Tử Cung nhíu mày, “Mới vừa rồi Tiểu Thất nhìn thấy người ngất xỉu kia sao? Run rẩy nôn mửa, nếu ta đoán sai, bị bệnh mấy ngày rồi. Đây là bệnh sốt rét, thể cứu được.”

      “Ngươi, ngươi bậy!” Tiểu Thất nhìn chung quanh, hạ giọng : “Ngươi đáng ghét! Đừng theo ta!”

      Trần Tử Cung ngoắc ngoắc khóe miệng : “ bằng phái binh…”

      “Ngươi dám!” Tiểu Thất xoay người lại, trong mắt lên vẻ sắc bén, chỉ là trong chớp mắt lại hóa thành ủy khuất cùng bối rối vô cùng.

      Tiểu Thất nâng tay áo lau nước mũi, hung hăng : “Nếu ngươi dám, ta để cha ta cho người bắt ngươi đến đại lao. Hừ, nhiễu loạn lòng dân!”

      Trần Tử Cung nhíu mày, Tiểu Thất nhanh chóng quay đầu chạy .

      Tống Lương Trác đúng hẹn giờ Thân lại đến đây, trừ bỏ ngày thứ hai qua lấy túi hương chống muỗi của Tiểu Thất đưa, còn lại đều đến quá gần cửa thành.

      Tiểu Thất mang đồ đến đều được thủ vệ để ra ngoài thành, sau đó có người mang .

      Tống Lương Trác cũng chuyện nhiều cùng Tiểu Thất, chỉ là đứng bên ngoài cửa, nhìn Tiểu Thất tường thành đối diện lát, hoặc là nhe răng cười, hoặc là khoát tay, có khi cái gì cũng làm, chỉ là lẳng lặng đứng đó trong phút chốc.

      Khủng hoảng trước đó của Tiểu Thất chậm rãi mất , nàng cảm thấy có việc gì, nàng còn cảm thấy, cũng có thể khiến cho nạn dân bình an, có việc gì.

      Đứng thành nhìn Tống Lương Trác từ xe ngựa bước xuống, trở thành việc vui vẻ nhất mỗi ngày của Tiểu Thất. Tiểu Thất mỗi ngày đều lo lắng đến chờ, lại mang lòng vui sướng trở về. ngày Tống Lương Trác đến nhìn nàng, nàng biết lại an toàn thêm ngày.

      Mà cách cửa thành hơn dặm, nơi ở tạm thời của nạn dân gần như trở thành địa ngục nhân gian. Mỗi ngày mở mắt ra lại có người chết, Tống Lương Trác cũng còn dũng khí hay tin tưởng mà lặp lại câu “Hết thảy đều khỏe mạnh lại” kia.

      Bất quá chỉ mới hơn nửa tháng, vậy mà nạn dân nơi này ngã bệnh hơn nửa, mà trong nửa này chết hơn nửa. Cũng may người phát bệnh gần đây có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí có thể có ai phát bệnh nữa.

      Thôn tạm thời này muốn đầy nấm mồ, mỗi cổ thi thể đều dùng vôi rải lên toàn thân mới hạ táng.

      Mỗi ngày đều có người dùng tro than rải khắp thôn lần, ban đầu còn có người muốn rời , nhưng thấy Tống Lương Trác thủy chung canh giữ bên người bệnh rời khỏi nơi này, đều thở dài mà ở lại.

      Bọn họ cũng ràng, nếu chính mình mang bệnh, đến nơi khác chính là hại dân chúng nơi đó. Cũng có người muốn ở cùng ngươi bệnh, nhưng đều nghe theo lời của trưởng thôn, ở lại nơi cách đó xa, cũng chạy ra khỏi thôn này.

      Lục Lực Thừa cũng bị bệnh, ngày thứ ba ở đây ngã bệnh. Liễu Xanh mỗi ngày đều săn sóc bên người . Cơn sốt của Lục Lực Thừa sau mười ngày hạ dần, những người bị bệnh cùng lúc với còn mấy người còn sống, Liễu Xanh thấy mặc dù còn sốt, nhưng lại có thể uống chút nước, ăn ít cơm, thực khẳng định là thoát ra khỏi bàn tay của tử thần.

      Liễu Xanh tâm tình tốt, mỗi ngày cũng nhiều hơn. Mỗi ngày đều lại tình hình bên ngoài với Lục Lực Thừa, bất quá chỉ là đem người chết thành người bị bệnh, người bệnh thành người khỏe, người khỏe lại thành người vui vẻ, cường tráng.

      Hai lang trung người ngã bệnh, còn Tôn lang trung hơn năm mươi, mỗi ngày ngoài việc quan sát biến đổi của bệnh nhân cùng Liễu Xanh và Tống Lương Trác suy đoán bệnh.

      Bọn họ là hai người tiếp xúc với bệnh nhân nhiều nhất, Tống Lương Trác vì trấn an lòng dân, mỗi ngày đều phải vào nhà tranh tuần tra lần, còn từng ôm qua đứa bị bệnh, Liễu Xanh cả ngày ở bên Lục Lực Thừa bị sốt giảm.

      Mỗi lần Liễu Xanh vào nhà tranh của Tôn lang trung lấy thảo dược, đều bị ánh mắt sáng bừng của làm cho da đầu run lên.

      nương!” Tôn lang trung vẫn nhịn được mà lên tiếng, “Lại đây, lão phu bắt mạch cho ngươi.”

      Liễu Xanh sợ hãi đưa tay qua, nàng là sợ gia gia lớn tuổi mà ánh mắt lại sắc bén đến kỳ cục này.

      Tôn lang trung cau mày bắt mạch lâu, nhìn Liễu Xanh ngoại trừ có hơi nóng, cũng thấy cái gì khác.

      Liễu Xanh nuốt nước miếng : “Tôn gia gia, có nhìn ra cái gì ?”

      “Nga, cơ thể tiểu nương hơi ấm, trở lại ta cho ngươi thuốc hạ sốt.”

      “Ấm thế nào?”

      “Ha ha, chịu ảnh hưởng chút ít, bất quá cũng trở ngại gì.”

      Ánh mắt Tôn lang trung dừng lại hai túi hương bên hông của Liễu Xanh, cười : “Đây là cái gì? Còn đeo đến hai cái?”

      “Túi hương trừ muỗi, gia cũng đeo hai cái, tiểu thư cố ý làm cho người mang tới.”

      “Đeo cái này bị muỗi cắn?”

      Liễu Xanh gật gật đầu, “Trong này là dạ lý hương do lão gia ta mang từ nước ngoài về, còn có thất lý hương cùng cỏ đuổi muỗi, bình thường đeo bị muỗi cắn.”

      “Là đồ tốt.” Tôn lang trung gật gật đầu, xoay người đến nhà tranh có người bệnh.

      Liễu Xanh nhíu mày lại, khó hiểu bĩu môi, ôm thảo dược dành cho Lục Lực Thừa rời khỏi phòng.

      Ngày thứ hai Tôn lang trung liền đưa ra phương pháp diệt muỗi, đem theo mấy người lấp đầy những vũng nước tù đọng xung quanh thôn. Lại trồng rất nhiều cây ngải xung quanh, tình hình có thay đổi. Trừ bỏ vài người bệnh nguy kịch, còn người bệnh mới nữa.

      Sau đó Liễu Xanh đem túi đuổi muỗi đeo lên lưng của Lục Lực Thừa, Lục Lực Thừa khó hiểu nhìn xem, Liễu Xanh híp mắt cười : “Ta có hai cái, mỗi người cái. Đúng rồi, mấy ngày nay có người phát bệnh, Tôn gia gia qua vài ngày nữa chúng ta có thể trở về. Lục sư gia, ngươi cũng muốn khỏi hẳn đây.”

      Liễu Xanh bưng thuốc nguội, nâng Lục Lực Thừa lên cho uống hết thuốc, lại như thường lệ mà cho ăn viên mứt táo.

      Liễu Xanh thở phào nhõm, ngây ngẩn chốc lát lại : “Lục sư gia, kỳ bệnh cùng người có liên hệ, ngươi cảm thấy bản thân có thể tốt lên, sai biệt lắm là có thể tốt. Nếu ngươi cảm thấy, rất có khả năng, khả năng liền trở thành . Lục sư gia, ta hỏi qua Tôn gia gia rất nhiều lần, thực khẳng định , bệnh sốt rét phải người nào cũng chết. Lục sư gia, ngươi có biết là thân thể của ngươi tốt hơn ? Người biết khẳng định nghĩ ngươi là người khỏe mạnh đây.”

      Đây là câu mà Liễu Xanh lặp lại biết bao nhiêu lần, từ lúc Lục Lực Thừa hôn mê nàng mỗi ngày lần. Sau khi Lục Lực Thừa tỉnh lại, nàng mỗi ngày vô số lần. Lúc đầu Lục Lực Thừa nghe được câu này luôn nhịn được cười, tại nghe qua vô số lần nhưng chỉ đều là tràn đầy cảm động.

      Đến khi tình hình dịch bệnh khống chế được tháng trôi qua, bệnh nhân còn sống sót cũng nhiều lắm, chỉ tám người, Lục Lực Thừa chính là trong số những người may mắn đó. Nhưng cũng phải khỏi hẳn, ngẫu nhiên còn có thể tái phát về sau.

      Đến lúc mở cửa thành cũng là hai tháng sau, từ sáng sớm Tiểu Thất đứng chờ ở cửa thành, còn có người trong Tiền phủ cùng dân chúng trong thành cùng chờ.

      Thi thể Lý lang trung cũng được an táng nơi thôn tạm thời đó, Tống Lương Trác tự mình ôm bài vị vào thành.

      Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác tới, mắt đỏ hoe cả lên cắn chặt môi, nhưng thấy bài vị ôm trong lòng, nhìn qua còn gầy rất nhiều, cũng dám khóc lớn lên, lẳng lặng qua cầm lấy tay áo của . Quay đầu nhìn thấy Liễu Xanh đỡ Lục Lực Thừa phía sau, cả kinh đến nỗi nước mắt chảy xuống.

      Dân chúng trong thành yên lặng theo phía sau, cùng đến hiệu thuốc của Lý lang trung.

      Dàn xếp xong hết thảy cũng đến chạng vạng, Mỹ phụ nhân cũng lưu Tống Lương Trác lại, để cho mang theo Tiểu Thất trực tiếp quay về Tống phủ, Liễu Xanh ngay từ sớm theo Lục Lực Thừa đến Lục gia.

      Tống Lương Trác dọc đường đều nắm lấy tay Tiểu Thất, tay Tiểu Thất nằm trong lòng bàn tay thô ráp của mà cảm thấy an tâm vô hạn.

      Thỉnh thoảng Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, thấy nãy giờ gì có chút lo lắng.

      “Tống tri huyện, ngươi, có sao ?”

      Tống Lương Trác im lặng lát mới thở dài : “.”

      Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất đặt lên đùi của mình, vùi mặt vào ngực nàng im lặng.

      Đáy lòng Tiểu Thất có chút chua xót, vuốt vuốt tóc Tống Lương Trác, đặt cằm lên đỉnh đầu , thấp giọng : “Tống tri huyện đừng thương tâm, phải còn rất nhiều người sống sao? Bọn họ đều rất khỏe mạnh.”

      Xe ngựa dừng lại, Tống Lương Trác lại ôm chặt Tiểu Thất lát mới đỡ nàng xuống xe ngựa. Tiểu Thất nhìn cổng Tống phủ lại cảm thấy vừa sung sướng vừa khẩn trương, Tống Lương Trác khẽ thở phào nhõm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm lát như cáo biệt quá khứ.

      thân hình đầy tro bụi từ trong viện chạy ào ra, trực tiếp bổ nhào vào người Tiểu Thất, Tiểu Thất bị dọa kêu lên tiếng, nhảy dựng lên người Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất, nhìn thấy vật bám đầy bụi ống quần Tiểu Thất liền nở nụ cười.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: thầm, Liễu Xanh cùng Lục Lực Thừa có thể có JQ hay ?

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 36


      Tống Lương Trác nhấc chân đá vào Ha Da, cười : “Bảo bối của Tiểu Thất, sợ cái gì chứ?”

      Tiểu Thất cúi đầu nhìn nhìn, hít hơi sâu, : “ phải màu trắng sao? Như thế nào lại thành màu tro rồi?”

      Tống Lương Trác thả Tiểu Thất xuống dưới, nắm tay nàng vào trong, Ha Da tức giận cắn lấy ống quần Tiểu Thất buông, Tiểu Thất bước bước nào nó liền bị tha theo bước đó.

      Tiểu Thất bước chân được, nhăn mặt nhăn mày nhìn Tống Lương Trác : “Ngươi ôm nó.”

      Tống Lương Trác nhíu mày, “ bị nổi sởi.”

      “Vậy làm sao bây giờ?”

      Tống Lương Trác nhấc chân nhấc Ha Da ngồi lên chân Tiểu Thất, ngồi xuống bế Tiểu Thất vào sân.

      Bộ dáng của mọi người trong phủ đều rất vui vẻ. Tiểu Thất cảm thấy người ở trong phủ vốn rất ít, tại đều cố ý đứng ra ngoài cả, nhìn thấy nhiều hơn bình thường rất nhiều. Mọi người thấy Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất, hai chân Tiểu Thất lại đeo Ha Da, đều cười cười đầy thiện ý rồi quay trở lại làm việc.

      Vốn Tiểu Thất cũng cảm thấy gì cả, nhưng khi đến cửa lại nhìn thấy nụ cười ái muội của Phùng mẫu lại đỏ mặt lên. Tiểu Thất nhớ trước khi Tống Lương Trác rời , là nếu có thể trở về thành thân, nàng biết, khẳng định là , nếu trở về viên phòng đây.

      Tiểu Thất sợ viên phòng, thậm chí còn có chút chờ mong.

      MMẫu thân mỹ phụ nhân với nàng, viên phòng là chuyện thực hạnh phúc, chỉ như bị con kiến cắn cái, sau đó là cả người đều thoải mái. Viên phòng sau này có thể có tiểu bảo bảo, cũng càng được tướng công thương.

      Tiểu Thất xem qua hình, chính là cởi hết đồ rồi ngủ, sau đó nam nhân làm như vậy như vậy.

      Hì hì, Tiểu Thất mân miệng cười. Hảo xấu hổ đây!

      Tiểu Thất giương mắt nhì Tống Lương Trác, nâng Ha Da chân quơ quơ, cười : “Ta sợ.”

      “Ân?” Tống Lương Trác hiểu.

      Tiểu Thất đỏ mặt nhìn Tống Lương Trác, cho đến khi được đặt lên ghế thần trí vẫn còn đặt Ha Da nằm úp chân.

      Ha Da quả là tức giận , cho đến khi vào phòng cũng nhả miệng ra, miệng vẫn còn kêu ô ô.

      Tiểu Thất xoay người vỗ vỗ đầu Ha Da, dỗ dành: “Tỷ tỷ còn có việc, Ha Da ngoan, ngủ được ? Có đói hay a?”

      Khóe miệng Tống Lương Trác co rút, ra cửa phân phó người chuẩn bị nước tắm.

      “Tống tri huyện, Ha Da biến dạng!”

      lỗ tai của Ha Da có chỗ đen, Tiểu Thất xoa lâu sau nhưng vẫn mất , biết bị dính cái gì. Nếu phải Ha Da cắn ống quần của nàng buông, Tiểu Thất còn cho rằng đây là chó nhà ai thả chạy rông.

      “Tiểu Thất đánh đòn nó sao? Nếu vẫn là đưa trở về .” Tống Lương Trác có chút thương tiếc nhìn con chó lông xù này, thế mà trở nên lôi thôi, lông rụng còn đổi màu nữa, tất nhiên là khiến người ta thích nữa.

      Tiểu Thất phản đối, xoa xoa đầu Ha Da, suy nghĩ rồi nhếch môi ôm lên : “Vậy đem về cho nương là tốt rồi. Nha, này là gì? Dính quá !”

      Tiểu Thất cau mày nắm lấy hai chân trước của Ha Da thả xuống dưới, dùng chân cọ cọ xin lỗi Ha Da : “Ngày mai lại ôm ngươi nga, mai mua thịt cho Ha Da ăn nga.”

      Phùng mẫu cùng hai hạ nhân mang nước ấm vào, xoay người lắc lắc ngón tay kêu Ha Da chạy qua. Phùng mẫu ôm lấy Ha Da cười : “Mấy ngày nay ta chưa tắm rửa cho nó, phu nhân đại nhân tắm rửa ngủ sớm , Tiểu Khôi ngủ cùng ta.”

      Tiểu Thất trợn mắt, há hốc mồm nhìn Phùng mẫu ôm Ha Da ra ngoài, Ha Da còn tựa vào vai Phùng mẫu nũng nịu kêu tiếng với Tiểu Thất. Tiểu Thất có chút ghen tị.

      Tống Lương Trác cởi ngoại sam, thấy Tiểu Thất vẫn còn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng, cho là nàng khẩn trương, ấm giọng : “Tiểu Thất tắm trước .”

      “Nga.” Tiểu Thất mờ mịt bước đến phía sau bình phong, cởi hết nửa quần áo lại mặc vào, chạy ra hỏi: “Tiểu Khôi là ai?”

      “Chắc là Ha Da.” Biết ngay nàng phân vân chuyện này.

      “Nga.” Tiểu Thất lại xoay người vào phía sau bình phong, nhảy vào dục dũng (*) cả buổi mới tức giận vỗ nước : “Ha Da phải là Tiểu Khôi, Tiểu Khôi là dùng để kêu con thỏ .”

      (*) dục dũng: thùng tắm

      Tống Lương Trác mệt mỏi xoa xoa thái dương, lên tiếng.

      Tiểu Thất ngâm lát rồi ra ngay, thấy Tống Lương Trác tựa vào bàn ngủ mất rồi. Tiểu Thất nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là khều khều , thấp giọng : “Ngươi còn muốn tắm ?”

      Tống Lương Trác híp mắt gật gật đầu, thở ra rồi vào trong. Tiểu Thất quay đầu nhìn bình phong rồi lại nhìn giường, lại thăm dò nhìn nhìn vào tiểu tháp ở gian ngoài, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn leo lên giường.

      Nước có chút lạnh, Tống Lương Trác tắm rửa nữa, tùy tiện cầm lấy kiện áo dài rồi đến bên giường.

      Tiểu Thất có chút khẩn trương, đợi Tống Lương Trác vén màn vào vẫn nhịn được mà khẽ run. Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Tiểu Thất cắn ngón cái nhìn , lại đứng dậy tắt nến rồi mới quay về giường nằm xuống.

      Tiểu Thất trợn tròn mắt, gắt gao nắm tay lại, chỉ cảm giác Tống Lương Trác nằm xuống, cảm giác kéo chăn sang bên, sau đó, cánh tay liền ôm lấy thắt lưng của nàng.

      Tiểu Thất khẩn trương cắn ngón cái, đầu óc như nổ vang, đợi cả nửa ngày cũng thấy Tống Lương Trác cởi quần áo của nàng. Tiểu Thất quay đầu nhìn Tống Lương Trác, chỉ là cái gì cũng nhìn thấy.

      Có phải hay muốn chính mình tự cởi a, Tiểu Thất nhíu mày nghĩ.

      Tiểu Thất lại im lặng đợi thêm lát, thấy Tống Lương Trác ngoại trừ thanh hít thở cũng phát ra cái gì, nhịn được khẽ đẩy cánh tay .

      “Ân? Làm sao vậy?” Tống Lương Trác mơ mơ màng màng hỏi.

      thể nào! Tiểu Thất bĩu môi hừ, Tống tri huyện thực mất mặt, chỉ biết dọa người!

      Tiểu Thất tức giận buông ngón cái ra, lau lên ngực Tống Lương Trác, yên lặng lát lại rầu rĩ : “Có phải ngươi mệt mỏi hay ?”

      Tiểu Thất nghe thấy tiếng cười khẽ, lưng lại lần nữa kéo vào trong ngực ấm áp.

      “Ngươi ngủ a!” Tiểu Thất kinh hô.

      muốn ngủ.” Tống Lương Trác khẽ thở dài, hôn lên trán Tiểu Thất, ôn thanh : “Ngủ , trễ rồi.”

      Tiểu Thất muốn hỏi, ngươi thành thân cùng ta sao? Nhưng lại nghĩ lại, nương Mỹ phụ nhân mỗi lần đều phải rụt rè, Tiền Tiểu Thất nàng cũng phải là quá rụt rè, vậy rụt rè lần cũng tốt. Dù sao, dù sao nàng cũng gấp, có phải ?

      “Vậy ngươi ngủ .” Tiểu Thất vòng tay ôm thắt lưng Tống Lương Trác, ngáp cái.

      Tống Lương Trác rất mệt mỏi, hai mắt từ từ nhắm lại, khẽ cười tiếng, bất quá lại lập tức ngủ ngay.

      Hết thảy đều khôi phục lại bình thường. Liễu Xanh cũng quay lại, Tống Lương Trác mỗi ngày đều đến nha môn, thỉnh thoảng buổi tối trở về còn mang theo điểm tâm của Phong Trạch lâu.

      Ha Da bị Tiểu Thất mang về Tiền phủ, Mỹ phụ nhân gặp lại Ha Da, bị dọa đến nghẹn trái nho trong cổ họng, cũng may Phán Đệ ở bên cạnh, vỗ cái ho ra.

      Mỹ phụ nhân vỗ ngực vội vàng hít thở liên tục, run rẩy chỉ tay vào hỏi: “Ha Da, Ha Da như thế nào lại thành thế này, a? Thương thiên hại lí (*) a!”

      (*) thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm

      Có thể là do mỗi ngày nhìn thấy, Tiểu Thất cũng ngờ là Ha Da có thể xấu đến nỗi dọa người như vậy, nhưng lại có chút áy náy. Tiểu Thất kéo kéo góc áo, ngập ngừng : “Kia, là do tắm rửa . Trong nhà, có hương cao (*).”

      (*) hương cao: sữa tắm, dầu tắm

      Mỹ phụ nhân đảo mắt nhìn Tiểu Thất dẩu môi, ánh mắt mị mị hỏi: “Thất nhi hài lòng?”

      Tiểu Thất dẩu dẩu miệng vui, hừ tức hồi lâu mới rầu rĩ : “Nương, có phải con thực xấu hay a?”

      “Di? Ai ? Mờ mắt rồi sao!” Mỹ phụ nhân sờ sờ đôi mắt to của mình mà tức giận thôi.

      Mỹ phụ nhân chạm vào hàng lông mày của Tiểu Thất : “Màu sắc hơi nhạt chút, đen dài như của nương, nhưng cái gì gọi là mày ngài? Lông mày như Tiểu Thất vừa đáng lại mất tuyệt sắc!”

      Phán Đệ bĩu môi : “Nương, mày ngài cũng phải là ý tứ đó.”

      Mỹ phụ nhân trừng mắt liếc Phán Đệ cái, “ sai biệt lắm, cũng giống nhau cả thôi.”

      Mỹ phụ nhân xoa mặt Tiểu Thất, gương mặt trắng nõn liền lưu lại dấu tay hồng hồng. Mỹ phụ nhân ríu rít, “Nhìn xem, nhìn xem, hai má mềm, chỉ chạm cũng có thể chảy nước, ai lại có ánh mắt như vậy? Tiểu Thất xinh đẹp, vậy Thông Hứa chẳng còn nữ nhân.”

      Tiểu Thất chớp mắt, “Vì sao còn nữ nhân?”

      “Còn lại đều xấu đến thành nam nhân!” Phán Đệ chống má cười khẽ.

      “Nga.” Lời này thực giả, Tiểu Thất thầm nghĩ, Thái Vân kia so với mình đẹp hơn. Tiểu Thất cúi đầu nhìn bộ ngực nhắn của mình, dẩu môi nghĩ, so với nàng còn ít thịt hơn đây.

      Nhớ tới Thái Vân, Tiểu Thất còn có chút lo lắng, vội hỏi: “Nương, Thái Vân nương đâu?”

      Mỹ phụ nhân cùng Phán Đệ liếc nhau, kiêu ngạo nâng cằm : “Nương phái nàng đến khách điếm giúp xem sổ sách rồi, ha ha, bởi vậy có cơ hội chen vào giữa ngươi và tướng công nhà ngươi. Còn có a,” Mỹ phụ nhân sờ sờ bụng Phán Đệ, cười tủm tỉm, : “Thất nhi cần cố gắng thêm, nhị tỷ ngươi có thai rồi.”

      “Di, mang thai!” Tiểu Thất kinh ngạc trừng to mắt, bước qua cẩn thận sờ sờ bụng nàng, cười : “Nhị tỷ lợi hại.”

      Mỹ phụ nhân cười duyên, “Thất nhi cũng nên cố gắng, đến lúc đó có hai đứa, ha ha, nương vui mừng a.”

      Tiểu Thất ủy khuất mếu máo, mắt nhìn Phán Đệ, lại nhìn mỹ phụ nhân, hấp háp mũi : “Nương, Tống tri huyện, ngủ cùng ta.”

      Tình thế nghiêm trọng rồi.

      Mỹ phụ nhân đóng cửa phòng, hoang mang suy nghĩ lát mới : “Các ngươi, còn chưa viên phòng?”

      Tiểu Thất lắc đầu, “Nhưng là, cùng nhau ngủ a.”

      Phán Đệ hít vào hơi, cả kinh : “ cử (*)?”

      (*) cử: ờ, rằng là… là cái mà các zai chúng ta có trước khi bắt đầu ấy mà, ngại ngại wá :”>

      Mỹ phụ nhân trừng mắt liếc Phán Đệ, suy nghĩ rồi cũng có chút hoảng, “ phải là bệnh kia , nhưng phải là gì? Lúc Tống Lương Trác cầu hôn cũng có bệnh a?”

      Phán Đệ bóp cổ tay, “Dù có bệnh khẳng định cũng giấu. Hừ, khi dễ Tiền gia lớn chúng ta a, bệnh như vậy cũng dám giấu.”

      Tiểu Thất chớp mắt, “Cái gì là cử?”

      Mỹ phụ nhân ho tiếng, ý bảo Phán Đệ giải thích. Tiểu Thất xoay người nhìn Phán Đệ, Phán Đệ nâng chung trà lên uống, hạ mắt xuống.

      Tiểu Thất nóng nảy, “Có thể chết người hay a?”

      Phán Đệ uống ngụm, suy nghĩ cẩn thận : “Kia chết. Ta hỏi ngươi, vì sao Tống tri huyện cùng ngươi viên phòng? cũng chạm vào người ngươi?”

      Tiểu Thất mím môi, đỏ mặt : “Ngay từ đầu ta nghĩ muốn, sau khi ngoại thành có tình hình bệnh dịch, trở về liền cùng ta viên phòng, nhưng là đêm đó trở về mệt chết a, ôm ta rồi ngủ. Sau đó, sau đó, cũng chỉ ôm ta ngủ. , ân, còn hôn ta.” Tiểu Thất sờ sờ môi cúi thấp đầu.

      có hay , có hay …” Mặt Phán Đệ đỏ như mặt trời mọc.

      “Có cái gì?” Tiểu Thất mờ mịt.

      Mỹ phụ nhân cố gắng , “Chính là phía dưới, nơi đó, nơi đó có cái kia hay ?”

      “Ở đâu?” Tiểu Thất bỗng nhiên nhớ đến hai tập tranh mình nhìn qua, ở phía dưới cơ thể trần của nam nhân có cây gậy xấu xí, đỏ mặt : “Cái kia a, ta, ta có sờ qua!”

      Lần này cả Mỹ phụ nhân cũng đỏ cả mặt. Mỹ phụ nhân cùng Phán Đệ nhìn nhau lâu, Tiểu Thất biết các nàng trao đổi cái gì, chỉ ngây ngốc nhìn, bị Mỹ phụ nhân thần bì hề hề kéo sang phòng ở cách vách.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ngươi đoán vấn đề xem, có thể thu phục hay ?

      A:

      B:

      Vấn đề hai là nếu , ai thu phục ai?

      A: đại thúc thu phục Tiểu Thất

      B: Tiểu Thất thu phục đại thúc

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 37


      Khi Tiểu Thất về đến Tống phủ trời tối. Hôm nay Tống Lương Trác trở về sớm, thấy Tiểu Thất rụt rè ôm túi tiến vào cửa, nghi hoặc nhíu mày.

      Tiểu Thất ho tiếng, : “Tống tri huyện, kia, ngươi ăn cơm chưa?”

      “Vâng chưa ăn.”

      “Nga, vậy, cùng nhau ăn a.”

      Tống Lương Trác buông sách xuống, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thất.

      Tiểu Thất chạy vào phòng trong, đem túi nhét vào bên trong giường, lo lắng kéo kéo màn che hồi mới ra, khóe miệng giật giật : “Ta đói bụng.”

      Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Liễu Xanh, “Mang cơm lên .”

      “Tiểu Thất, có phải vui hay ?” Tống Lương Trác cân nhắc : “Nếu trở về xem Ha Da, nếu rời được, chúng ta có thể…”

      có.” Tiểu Thất ngồi xuống bên cạnh Tống Lương Trác, đỏ mặt : “Ta vui.”

      Tống Lương Trác hồ nghi, thấy Tiểu Thất chịu , suy nghĩ lại vẫn là nên truy vấn.

      Tiểu Thất ăn cơm chiều nhanh, Tống Lương Trác ngồi bên cạnh vẫn luôn nhíu mày chú ý nhìn nàng.

      Tống Lương Trác lo lắng, vẵn chưa mở miệng , Tiểu Thất nhanh chóng buông đũa, lau miệng : “Ăn ngon, Tống tri huyện cứ từ từ ăn.”

      Tống Lương Trác đưa tay giữ chặt Tiểu Thất, nhíu mày : “Làm sao vậy?”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu : “Ta, ách, muốn tắm rửa. cả ngày nên đổ mồ hôi rất nhiều.”

      Tống Lương Trác nhìn chằm chằm Tiểu Thất lâu, Tiểu Thất nhìn mặt Tống Lương Trác cái rồi xoay tránh ánh mắt của .

      “Kia, ta muốn tắm rửa.”

      Tống Lương Trác thả tay ra, lo lắng dặn dò: “Trời lạnh, tắm nhanh chút.”

      Tiểu Thất gật đầu, đứng dậy vào buồng trong, Liễu Xanh dẫn nha hoàn mang nước ấm vào, bất quá lát sau lại ra ngay, bưng giỏ cánh hoa vào. Tống Lương Trác nhìn người ra ra vào vào có chút khó hiểu, nhớ lại hành động của Tiểu Thất, Tống Lương Trác gõ vào dĩa thức ăn bàn, ngoắc ngoắc khóe miệng cười.

      Để phối hợp với Tiểu Thất, Tống Lương Trác ăn cơm rất chậm. Quả rất chậm, chén cháo loãng nguội lạnh rồi mà uống lâu mới cạn.

      Liễu Xanh vẫn đứng bên hầu hạ, tựa hồ đối với động tác chậm chạp của Tống Lương Trác hoàn toàn có ý kiến, từ đầu đến cuối còn lộ vẻ tươi cười. Đến lúc Tống Lương Trác ngừng đũa, Liễu Xanh nhanh nhẹn bảo người thu dọn sạch , tự mình thắp hai ngọn nến đỏ.

      Lúc này Tống Lương Trác lại biết muốn làm cái gì, chỉ có thể thực xin lỗi tâm tư của Tiểu Thất rồi. Liễu Xanh đem nước ấm vào, cười : “ gia, rửa mặt .”

      Tống Lương Trác nhẫn nại cười, gật đầu tiếp nhận chậu rửa mặt.

      Liễu Xanh che miệng cười cười, hướng thân ảnh Tống Lương Trác : “Liễu Xanh ra ngoài, sáng mai lại tới hầu hạ.”

      Tống Lương Trác nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, vẫn nhịn được mà cười khẽ tiếng.

      Tiểu Thất tắm rửa xong, mặc cái váy ngủ màu hồng nhạt bằng tơ tằm do Mỹ phụ nhân chuẩn bị cho nàng. váy tơ tằm có xông hương, mùi hoa hồng nhàn nhạt, thực bình thường, cũng rất thanh nhã, đến mê người.

      Quần áo thực trong suốt. Được rồi, chính xác mà , cũg tính là thực trong suốt, chẳng qua là loại xinh đẹp mông lung mà thôi.

      Quần áo còn thực lộ. Ách, hàm súc , cũng tính là thực lộ, chẳng qua là lộ hay tay, cổ áo rộng hơn chút mà thôi.

      Tiểu Thất xõa tóc đứng phía sau bình phong, chu miệng nhìn quần áo người.

      Quần áo thực rộng, cũng phải là quá rộng, cũng làm lộ ra đường cong của nàng quá nhiều. Tiểu Thất đưa tay chạm vào miếng vải dính chặt vào ngực, cau mày nghĩ, như vậy là có thể dụ hoặc nam nhân sao? Nàng thấy còn bằng mặc váy dài viền hoa xinh đẹp đây? Còn có, Tống tri huyện cũng phải Tiền lão đầu, như thế nào có thể giống nhau!

      gần cuối tháng tám, ban đêm bắt đầu có khí lạnh, Tiểu Thất đứng như vậy lát cảm thấy lạnh.

      Tiểu Thất thăm dò nhìn phía ngoài bình phong, nhún mũi chân kéo váy muốn chạy đến giường, vừa cong thắt lưng bước hai bước thấy thân ảnh to tiến đến đây. Trong nháy mắt Tiểu Thất đứng thẳng lưng, khẩn trương nuốt nước miếng nhìn thân ảnh vén sa mành vào.

      Tầm mắt Tống Lương Trác dừng người Tiểu Thất lát, lại giống như bình thường bước sang ngồi xuống giường.

      Tống Lương Trác nhìn váy Tiểu Thất, vẫy tay, đợi đến khi nàng bước đến gần kéo tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng vẫn cúi gằm mặt, khẽ cười cười.

      Tiểu Thất cực túng quẫn, đấm Tống Lương Trác cái rồi hừ lạnh.

      lạnh sao?” Tống Lương Trác sờ sờ cánh tay lành lạnh của Tiểu Thất hỏi.

      hỏi tốt, vừa hỏi cái Tiểu Thất liền rùng mình.

      Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất lên giường, ấm giọng : “ giường có chăn rất ấm.”

      Cả người Tiểu Thất tê dại chui vào trong chăn, ngẫm lại rồi túm tay Tống Lương Trác hỏi: “Váy ta có đẹp ?”

      “Ai đưa cho Tiểu Thất?” Tống Lương Trác đáp mà hỏi lại.

      Tiểu Thất túng quẫn, nghĩ lại rồi thông minh mà ngậm miệng.

      Tống Lương Trác cũng chui vào chăn, ôm Tiểu Thất vào trong ngực, nhàng chạm vào hai má của nàng, ôn thanh hỏi: “Còn dạy Tiểu Thất cái gì?”

      Tiểu Thất há hốc mồm, nhớ tới lời của Mỹ phụ nhân, lại ngậm chặt miệng lại.

      Tống Lương Trác cười cười, cúi đầu hôn môi Tiểu Thất. Rất , giống như lông chim lướt qua. Tiểu Thất vẫn còn mơ màng, đôi môi mềm mại kia lại di chuyển đến bên tai nàng, khẽ ngậm lấy.

      Ngứa, còn thấy tê dại. So sánh với lúc trước hôn lên trán nàng, càng làm cho Tiểu Thất vừa bất lực vừa thẹn thùng vô cùng.

      Tiểu Thất thoải mái cong thắt lưng, nghiêng đầu tránh đôi môi của Tống Lương Trác.

      “Tiểu Thất, nương còn cho ngươi cái gì?” Tống Lương Trác nhàng truy vấn.

      “Ân, hương, túi hương, còn có, ách, dược.”

      “Để ở nơi nào rồi?”

      “Gối, gối đầu.”

      bàn tay ấm áp hơi thô ráp, cực kỳ thong thả di chuyển từ thắt lưng lên vai của nàng, Tiểu Thất vừa muốn đẩy cái tay kia , lại chờ mong nó có thể ở lại lát, mang nàng cách xa khỏi cảm giác lạnh lẽo bên ngoài kia, nhưng bàn tay kia lại rời khỏi vai mà đặt lên gối của nàng.

      Tống Lương Trác lấy túi hương cùng bình sứ ra, mày nhướng lên, xốc chăn, vén góc màn ném ra ngoài.

      Bình sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai, Tiểu Thất hoàn hồn, nhìn chằm chằm Tống Lương Trác tựa nửa người người nàng mà dám cử động.

      “Cái gì khiến cho Tiểu Thất cảm thấy ta cần mấy thứ kia?”

      “Ách, nương , cử (*). Ân, là có ý gì?” Tiểu Thất chớp mắt, tò mò hỏi.

      (*) cử: ta giải thích chương trước rồi nha các nàng =D]

      Dù da mặt Tống Lương Trác có dày, lúc này lại hơi ửng đỏ lên.

      Lúc trước Tống Lương Trác dám chạm vào nàng, chung quy là vì cảm thấy nàng vẫn còn , thấy vừa ôm nàng ngủ lại đột nhiên làm chuyện như thế tốt, cũng nghĩ đến nàng lại có hành động như vậy.

      Tống Lương Trác cười khổ.

      Nàng biết nàng đối với có bao nhiêu dụ hoặc, mỗi đêm ôm nàng ngủ trở thành chuyện thống khổ nhất đối với . Tống Lương Trác ngửi thấy mùi hương hoa hòa lẫn với mùi hương xử nữ người Tiểu Thất, lại nhớ tới mái tóc dài khi nãy của Tiểu Thất, quần áo tơ tằm mỏng manh cùng bộ dáng e lệ, khỏi nóng mặt phen, cả người đều nóng cả lên.

      Tiểu Thất đợi cả nửa ngày cũng thấy Tống Lương Trác trả lời, dung đầu gối tay huých vào người Tống Lương Trác, đảo mắt hỏi: “Tốt thôi, ta hỏi, khẳng định phải là chuyện tốt. Kia, ngươi trở về thành thân, vì sao, ách, vì sao, ngủ cùng ta?”

      Tiểu Thất dùng hết dũng khí để hỏi, xong liền nhắm chặt mắt, nằm bất động.

      Tống Lương Trác nương theo ánh nến mỏng manh ngoài mạn giường, nhìn làn mi lay động của Tiểu Thất liền nở nụ cười. Tống Lương Trác cúi đầu khẽ hôn môi Tiểu Thất, ôn nhu : “Lo ngươi sợ hãi.”

      Tiểu Thất nhắm hai mắt, chậm rãi lắc đầu, “Ta sợ.”

      “Tiểu Thất dùng hương gì?” Tống Lương Trác cười hỏi.

      Tiểu Thất trợn mắt, liếc mắt khoe : “ thơm , vừa xông hương lâu, ta chọn đây.”

      Tống Lương Trác khẽ cười tiếng, thở dài hôn lên đôi mắt lên bộ dáng của chính mình.

      Hai mắt này quá mức tinh thuần (*), quá mức si tình, cho dù nàng quên , vẫn có thể nhìn thấy trong lúc nàng lơ đãng mà toát lên ái mộ đối với mình.

      (*) tinh thuần: trong veo, thuần khiết

      Tống Lương Trác nghĩ, có người toàn tâm toàn ý như vậy cũng là may mắn của . Cho dù nàng hiểu cầm kỳ thi họa, hiểu hồng tụ (*) cùng lời ngon tiếng ngọt, có lẽ biết giúp chồng dạy con, nhưng chỉ bằng con người đáng quý tinh thuần của nàng, bằng toàn tâm toàn ý của nàng đối với mình, cũng đáng cho toàn tâm đối đãi.

      Tống Lương Trác tràn đầy nhu tình hôn lên chóp mũi, đôi môi của Tiểu Thất, cuối cùng dừng lại cái cổ trần trụi của Tiểu Thất. Tiểu Thât lại cong thắt lưng cười khúc khích.

      “Ha ha, ngứa!” Tiểu Thất ngăn Tống Lương Trác lại, gãi gãi cổ.

      Tống Lương Trác nâng tay xoa thắt lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất lại cười xoay người né tránh.

      “Tống tri huyện đừng sờ, ha ha, rất ngứa.”

      Tống Lương Trác dừng lại tựa vào người Tiểu Thất, nghĩ lại vẫn là xoay người nằm bên.

      Tiểu Thất từ từ dừng cười lại, đẩy đẩy Tống Lương Trác : “Làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta ngứa là tốt rồi, ta sợ ngứa.”

      Tống Lương Trác vỗ về đôi tai mềm mại của Tiểu Thất cử động. Tiểu Thất đỏ mặt sờ sờ môi, mặc khác lại có chút lo lắng. Mỹ phụ nhân , nếu nàng mặc quần áo như vậy mà vẫn có phản ứng, vậy khẳng định là cử.

      Tiểu Thất lo lắng xoay qua, nhíu mày : “Tống tri huyện, ngươi có phải , … hay ? Mẹ ta kể…”

      “Đừng nghe nương lung tung.” Tống Lương Trác ảo não xoay người ôm lấy Tiểu Thất, bắt đầu chuyện tốt đẹp vừa ngừng lại.

      Tiểu Thất ngứa, né hai lần lại thấy Tống Lương Trác hôn trụ mình, cũng dám né nữa.

      Cánh môi tê dại, Tiểu Thất mơ mơ màng màng nghĩ, Mỹ phụ nhân thực là đúng, viên phòng thực thoải mái. Chính là, ách, chính là, nóng quá a! Còn, ngô, hảo xấu hổ.

      Tiểu Thất cảm giác được cây gậy xấu xí kia rồi, chạm vào bắp đùi của nàng. Tiểu Thất muốn sờ thử xem, lại bị tay Tống Lương Trác nắm lại bên người.

      A, tốt, hề cử. Tiểu Thất híp mắt cười.

      Nhưng là, nụ cười vừa lại cứng ngắc thôi.

      Căn bản phải chỉ là kiến cắn thôi!

      Mặt Tiểu Thất trắng bệch nhúc nhích, Tống Lương Trác lo lắng hôn lên đôi môi Tiểu Thất, chút lại chút. Tiểu Thất a a, “Oa” tiếng liền khóc òa.

      “Tống tri huyện, ô, đại ngu ngốc, ta đau!”

      Tống Lương Trác dùng hết mọi biện pháp dỗ dành, hết sức ôn nhu mà hôn môi, Tiểu Thất giống như là nghĩ đến đau liền bị dọa hoảng loạn, như thế nào cũng dỗ được mà khóc nghẹn.

      Tống Lương Trác làm qua loa, ôm Tiểu Thất khẽ vỗ.

      Tiểu Thất khóc thút thít lâu sau mới ngừng khóc, ôm Tống Lương Trác lau nước mũi. Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác. Sắc mặt Tống Lương Trác khó coi, mặt vẫn cố đè nén dục vọng.

      Tiểu Thất hấp hấp mũi, vẫn nghĩ là Tống Lương Trác quá ngu ngốc. Nương đều là giống như kiến cắn vậy, lại làm cho nàng đau như dao cắt. Tiểu Thất nhéo cánh tay Tống Lương Trác cho hả giận phen, thả tay ra lại cảm thấy sợ, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, trước mắt tối sầm lại, bị đôi môi mềm mại hôn trụ.

      “Được rồi, tha thứ cho ngươi.” Tiểu Thất thấp giọng, “Về sau đừng làm cho ta đau nữa. Mẹ ta , chỉ giống như kiến cắn mà thôi, nhưng là Tống tri huyện, nhiều kiến mới có thể cắn đau vậy a?” Tiểu Thất cau mày, khẽ run.

      Tống Lương Trác nghe vậy cũng run lên, cái dạng gia đình gì mới có thể dạy dỗ nữ đặc biệt như vậy a! Tống Lương Trác thở dài, ôm Tiểu Thất ngừng khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng xấu hổ, vỗ về lưng trần của nàng, rốt cuộc kích nổi nửa điểm dục niệm.

      Tống Lương Trác biết đêm đầu của nữ tử khác là như thế nào, nhưng là Tiểu Thất, quả làm cho trở tay kịp. Tống Lương Trác nghĩ, về sau tốt rồi, còn chưa nghe loại tình này có thể khiến cho người ta thống khổ như vậy. phải đều ‘Hồng la trong lều hai hài hòa, khắc thiên kim nan mua’ (*) hay sao? Kia tình tốt đẹp

      (*)’Hồng la trong lều hai hài hòa, khắc thiên kim nan mua’: có lẽ là khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng chăng?

      Tống Lương Trác nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng biết, đoạn thời gian rất dài sắp tới, , nam nhân mang nỗi buồn khổ có dục vọng mà hoàn toàn thể phát tiết. Về phần là dài bao lâu, đề cập tới nhé!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: tiểu mỹ nhân nương sai lầm nghiêm trọng, vì Tống tri huyện có tính chất là tai họa ngầm mai phục, lau mồ hôi o(︶︿︶)o

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 38


      Hôm nay Tiểu Thất dậy sớm.

      Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác vẫn còn ngủ, cắn cắn môi rồi nở nụ cười. Mặc kệ tối qua đau như thế nào, nàng rất thích được ôm ngủ, cảm giác ấm áp. So với Ha Da còn ấm áp hơn, Tiểu Thất cười hì hì nhớ lại.

      Tiểu Thất nhớ tới chuyện tối hôm qua, đỏ mặt nhìn Tống Lương Trác, len lén xốc chăn lên xem.

      Ánh sáng trong phòng le lói, Tiểu Thất lui lui đầu vào trong chăn, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Tầm mắt của Tiểu Thất từ từ chuyển từ ngực trần của Tống Lương Trác xuống dưới, vừa khẩn trương vừa tò mò nhìn xuống phía dưới.

      A, nhìn tới! Tiểu Thất ảo não nâng tay đẩy chăn ra, đôi mắt vừa hé ra, trong chớp mắt bị cánh tay kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

      “Tỉnh?” Tiếng khàn khàn, đầy cuốn hút vang lên.

      Tiểu Thất mân miệng xoa xoa tai nóng bỏng, gật đầu mạnh. Tiểu Thất xoay người nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn Tống Lương Trác nhắm mắt lại.

      “Tống tri huyện, cử là có ý tứ gì?”

      Ai, sáng tinh mơ!

      Tống Lương Trác thở dài mở mắt ra, nhìn Tiểu Thất chống cằm lên tay rồi lại nhắm mắt.

      “Ta muốn biết, nương cùng nhị tỷ đều biết, nhưng lại cho ta biết.” Tiểu Thất hoang mang nhíu mày.

      mặt Tống Lương Trác lên sắc hồng, suy nghĩ rồi nghiêng người : “Chính là, nơi đó, đứng dậy, có cách nào để viên phòng.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười : “Nơi đó a, ha ha, Tống tri huyện, vậy ngươi chính là hảo hảo nha.”

      Đúng vậy, chẳng những hảo hảo, lại còn rất rất tốt. Nhưng là, chuyện này cùng nương mười bảy tuổi, lại cảm thấy như là dụ dỗ ngây thơ đây?

      Tống Lương Trác còn chưa lên tiếng cảm thán, Tiểu Thất dựa nửa người lên người , cười hì hì : “Ta trở về cho nương biết ngươi có bệnh kia.”

      Tống Lương Trác cau mày, “Những việc này cần cho người khác.”

      “Vì sao?”

      “Đây là chuyện chỉ có hai vợ chồng mới có thể .” Kỳ vợ chồng cũng đàm luận, Tống Lương Trác thở dài.

      “Nga.” Tiểu Thất cọ cọ cằm lên ngực Tống Lương Trác, cười : “Ta .”

      Tống Lương Trác bị Tiểu Thất cọ cọ khiến cả người lại căng cứng, Tiểu Thất biết mà còn vô tư chỉ chỉ vào ngực Tống Lương Trác, đỏ mặt : “Nam nhân giống nữ nhân, ha ha, là tò mò.”

      Tống Lương Trác cầm tay Tiểu Thất, giọng : “ dậy nổi sao?”

      Tiểu Thất mím môi, nhìn Tống Lương Trác chằm chằm, lắc đầu, thấy Tống Lương Trác muốn đưa tay rời , cười hắc hắc : “Đừng chạy, Tống tri huyện chưa từng cùng ta hảo hảo chuyện đây.”

      Tống Lương Trác thở dài, “ , muốn cái gì?”

      Tiểu Thất đảo đảo mắt, nằm sấp lại, ghé vào bên tai Tống Lương Trác, thấp giọng : “Có phải Liễu Xanh cùng Lục đại ca có tiến triển ?”

      “Sao lại vậy?” Tống Lương Trác nhíu mày.

      Tiểu Thất thở dài, hạ giọng : “Đừng để Liễu Xanh nghe thấy, nàng ngượng ngùng.”

      Tống Lương Trác gì.

      Tiểu Thất bỗng nhiên rầu rĩ : “Tống tri huyện, bệnh của Lục đại ca có thể khỏi hẳn ? Liễu Xanh , hàng năm đều có thể phát sốt.”

      Tống Lương Trác cũng trầm mặc lâu, sờ sờ hai má Tiểu Thất : “Có thể, danh y thiên hạ còn nhiều mà. Hơn nữa, con người có thể gặp rất nhiều chuyện bất ngờ, có lẽ vừa ngủ dậy, bệnh tốt hơn rất nhiều.”

      Tiểu Thất gật gật đầu, xoay vòng trong lòng Tống Lương Trác, duỗi lưng cái, nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, hỏi: “Tống tri huyện, về sau ta gọi ngươi là gì?”

      “Tiểu Thất muốn gọi là gì?”

      “Tướng công?”

      Tống Lương Trác nhướng nhướng chân mày.

      “Quan nhân?”

      Tống Lương Trác mím chặt môi.

      “Đương gia?”

      Khóe miệng Tống Lương Trác co rút.

      “Ai, tất cả đều kỳ quái.” Tiểu Thất cắn cắn ngón cái, có chút khó xử.

      “Tống tri huyện, nương ta gọi cha là Béo lão đầu. Nhị tỷ kê nhị tỷ phu là Phi ca, có khi gọi là Phi lang, nôn!” Tiểu Thất le lưỡi, tiếp tục : “Ta nhớ khi còn , nương gọi cha là Tử lão đầu, còn có thời gian gọi là Thiết công kê (*), đến khi cha ta béo lên, nương lại kêu cha là đại mộc dũng (**), bây giờ gọi là Béo lão đầu.”

      (*) Thiết công kê: chỉ người keo kiệt

      (**) đại mộc dũng: thùng nước lớn

      Tiểu Thất chớp mắt hỏi: “Ta có thể gọi ngươi là gầy tri huyện ?”

      Đùa cái gì đây, Tống Lương Trác muốn nghĩ là đùa, nhưng nhìn gương mặt nghiêm trang của Tiểu Thất lại giống đùa.

      “Gầy ca ca?” Tống Lương Trác nũng nịu khẽ gọi.

      Tống Lương Trác hơi run lên, nhếch miệng : “Cứ gọi Tống tri huyện .”

      “Nga, ta cũng nghĩ Tống tri huyện dễ nghe.” Tiểu Thất gật đầu.

      Suy nghĩ này, là, thay đổi như gió (*), muốn đổi là đổi ngay, Tống Lương Trác thầm nghĩ.

      (*) thay đổi như gió: nguyên văn là thiên mã hành , nhưng ta nghĩ thế này dễ hiểu hơn

      “Tống tri huyện, ngươi có cưới thêm người khác ?” Tiểu Thất quay đầu hỏi.

      !”

      Tiểu Thất lại xoay người, ôm lấy thắt lưng Tống Lương Trác cọ cọ cằm.

      “Ngươi cưới người khác ta cũng sợ, ngươi cưới ta liền hưu ngươi, ha ha.” Tiểu Thất nhớ tới hưu thư kia nhịn được cười trộm.

      “Lá gan của Tiểu Thất lớn a!”

      Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, cười hì hì, : “Đánh người phải người tốt, Tống tri huyện là người tốt a.”

      Lời đầy mâu thuẫn, lại làm cho Tống Lương Trác nảy sinh áy náy trong lòng.

      Tiểu Thất co chân lại theo thói quen, còn chậm rãi lướt qua chân Tống Lương Trác.

      trơn nhẵn, Tiểu Thất vừa cọ chân vừa nghĩ.

      Tiểu Thất xoay người đối diện Tống Lương Trác, hai chân co lại chỗ, đầu gối lại chạm phải chỗ cực nóng. Cảm giác này nàng biết qua, ngay tối hôm qua, chính là cái hại nàng đau hồi lâu.

      Tiểu Thất mếu máo, nhíu mày nhìn Tống Lương Trác, đáng thương hề hề mở miệng: “Ta đau. Ngươi, có phải ngươi cử hay ?”

      Gương mặt Tống Lương Trác đỏ bừng, cả người nóng bừng lên, đưa tay kéo lấy trường sam, bước xuống giường nhanh chóng mặc vào, Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào chỉ mơ hồ nhìn thấy tấm lưng trần.

      Tống Lương Trác đưa lưng về phía Tiểu Thất, hít hơi sâu, ổn định hơi thở rồi : “Tiểu Thất nằm thêm lát , lát sau hãy dậy.”

      Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác xuống giường, xuyên qua mạn giường thấy mặc quần áo ra gian ngoài. Tiểu Thất lại chui vào chăn nằm, chân lần mò hơn nửa ngày, mới tìm được cái váy dài trong suốt bằng tơ tằm tối hôm qua.

      Tiểu Thất kéo ra nhìn, thấy đó có mảng màu đỏ sậm, chán ghét quăng ra ngoài mạn giường.

      Chờ Tiểu Thất lăn qua lăn lại, mặc đủ quần áo ra, Tống Lương Trác thong thả hai vòng trong tiểu viện.

      Liễu Xanh nhanh chóng giúp Tiểu Thất tắm rửa, cười hỏi: “Tiểu thư, gia đối với người tốt ?”

      Tiểu Thất quyệt quyệt miệng, chớp chớp mắt nhìn Liễu Xanh : “Ngươi có phải vụng trộm cùng Lục đại ca hay ?”

      Trong nháy mắt, mặt Liễu Xanh đỏ bừng lên, nửa ngày mới hừ tiếng : “Tiểu thư đừng bậy, e chỉ là đưa thuốc cho Lục sư gia thôi.”

      Tiểu Thất liếc xéo Liễu Xanh, cười hắc hắc đầy quái dị, quay đầu : “Tốt lắm, cũng quan hệ gì, con người Lục đại ca tốt lắm.”

      “Nhưng ra.” Liễu Xanh bĩu môi : “Lúc trước đối với tiểu thư vô cùng tốt, còn ôn nhu hơn cả gia.”

      “Hì, ngươi biết cái gì gọi là ôn nhu?” Tiểu Thất nhăn mặt cười.

      Liễu Xanh cười : “Đương nhiên biết, Lục sư gia chính là như vậy, đối xử với mọi người rất tốt. gia có biểu tình gì với người khác, có đôi khi còn dọa người.”

      Tiểu Thất chu miệng : “Tống tri huyện tốt, cười với ta là đủ rồi, biểu tình gì mới tốt. Nhưng Lục đại ca cũng lạ, nhìn rất thân thiết. Lục đại còn…”

      Tống Lương Trác ho tiếng, Tiểu Thất nhìn liếc qua, le lưỡi với Liễu Xanh rồi chạy đến bên người Tống Lương Trác.

      Liễu Xanh buồn cười mím môi rời khỏi phòng. Tiểu Thất chờ Liễu Xanh rồi liền cười tủm tỉm dựa vào người Tống Lương Trác, cúi đầu nắm lấy ống tay áo của .

      Tống Lương Trác xoa xoa lỗ tai Tiểu Thất, Tiểu Thất hơi né ra, ngẩng đầu hỏi: “Tống tri huyện, vì sao ngươi thích sờ lỗ tai ta thế?”

      Tống Lương Trác hơi sửng sốt, ngoắc ngoắc khóe miệng : “Mềm, lại thẳng.”

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào tai Tống Lương Trác, mắt đảo qua lại hồi lâu, cuối cùng vẫn nâng tay nhéo nhéo lỗ tai Tống Lương Trác.

      Tiểu Thất nhéo nhéo lỗ tai kia, lại sờ lỗ tai của chính mình, cười : “Của ngươi sao lại đứng thẳng, là kỳ quái.”

      Người bình thường đều thẳng, thẳng thế mới kỳ quái, Tống Lương Trác thầm nghĩ.

      Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất ngồi xuống bàn, “Hôm nay Tiểu Thất muốn làm gì?”

      “Ngươi sao?”

      “Ta nha môn.”

      “Khi nào đắp bờ?”

      “An trí tốt cuộc sống cho những người đó .”

      Tiểu Thất gật đầu, “Ta ở nhà chờ ngươi về là được rồi.”

      Tống Lương Trác nhìn vào đôi mắt to sáng lạn của Tiểu Thất, : “Vậy, ta cố gắng về sớm.”

      Tiểu Thất gật đầu mạnh, bàn tay bé nắm lấy tay Tống Lương Trác quơ quơ, mặt lại hơi mang theo vẻ thẹn thùng của phụ nhân.

      Điểm tâm cứ ăn như thường lệ, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy bất đồng so với thường ngày. Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác gắp thức ăn qua lại cho nhau vài lần. Trong lúc ăn cơm cả hai người cũng lời nào, Tiểu Thất lại cảm thấy Tống Lương Trác như là ở chỗ nào cũng chiếu cố mình. Tiểu Thất biết vì sao lại có loại cảm giác nên lời này, đó cảm giác kì diệu, hai người cứ đối diện như vậy khiến cho nàng cảm thấy vui mừng.

      Tống Lương Trác rời khỏi nhà, Tiểu Thất ngượng ngùng cúi đầu cầm tay đưa ra đến tận ngoài cửa, Tống Lương Trác nhìn đỉnh đầu nàng liền nở nụ cười.

      “A, Ha Da trở lại!” Tống Lương Trác cười, mở miệng.

      Tiểu Thất ngẩng đầu ngay lập tức, nụ cười mặt cùng ánh mắt nghịch ngợm, tràn đầy vui vẻ lên . Tiểu Thất tìm vòng, lắc lắc tay Tống Lương Trác : “Nơi nào đây?”

      Tống Lương Trác niết niết hai má Tiểu Thất, cái này niết rất mạnh, mặt Tiểu Thất đều hồng lên. Tống Lương Trác buông tay, cau mày thầm: “Sao lại niết như vậy chứ?”

      xong tầm mắt lại dừng lên dấu răng :)”>) cổ Tiểu Thất, vẫn còn hơi đỏ, đó là khi buồn bực để lại. Tống Lương Trác ho tiếng, thu lại nụ cười, : “Tốt lắm, ta phải rồi.”

      Tiểu Thất nhăn mặt xoa xoa hai má, cũng nắm lấy hai má Tống Lương Trác nhéo . Vương thúc thấy hai người dây dưa, cười : “Nếu phu nhân lo lắng theo đến nha môn là được.”

      Tống Lương Trác buông mi mắt xuống. Tiểu Thất trừng mắt to : “Có thể vào sao?”

      “Này a,” Vương thúc liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, bĩu môi nhìn : “Phải hỏi đại nhân.”

      Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác ho tiếng : “Ở nhà , nếu , cũng phải là tốt.”

      Tiểu Thất liếc mắt nhìn Vương thúc đứng bên cạnh, cắn cắn môi : “Được rồi, ta ở nhà chờ ngươi. Còn có nga, Tống tri huyện, ngươi có phải bị cảm lạnh hay ? Ho khan như ông lão đấy!”

      Tống Lương Trác 囧, gật gật đầu, xoay người bước lên xe ngựa.

      Tiểu Thất le lưỡi với Vương thúc, chờ đến khi xe ngựa biến mất, mới nhảy lên tại chỗ cái, kéo váy dài chạy về sân.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 39


      Tiểu Thất muốn nha môn, liền mang theo Liễu Xanh cùng .

      Dù vừa trải qua lũ lụt cùng ôn dịch, nhưng tình trạng ổn định trật tự trước đó nhanh chóng được khôi phục, dân chúng thành Bắc so với lúc trước càng yên ổn hơn, trong nha môn cũng có thể thanh tịnh trở lại.

      Tiểu Thất cùng Liễu Xanh, mỗi người cầm giỏ trúc , đỡ nhau xuống xe ngựa. Giỏ của Tiểu Thất là cơm trưa chuẩn bị cho Tống Lương Trác, còn của Liễu Xanh tự nhiên là mang đồ ăn cùng điểm tâm cho Lục Lực Thừa.

      Tiểu Thất đứng ở trước cổng nha môn nhìn mặt trống, ngây ngẩn lát cười : “Liễu Xanh, ta đứng nơi nào hả?”

      Lời của Tiểu Thất đầu đuôi, Liễu Xanh kéo tay nàng đến bên kia của trống, chu miệng : “Tiểu thư đứng ở đây.”

      Liễu Xanh liếc nhìn nha dịch cái, hạ giọng : “Kỳ lần đầu tiên gia nhìn thấy tiểu thư liền cùng chuyện với tiểu thư đây.”

      cái gì?” Tiểu Thất kinh ngạc hỏi, nhìn bộ dáng Tống Lương Trác giống kẻ có thể đến gần nương gia người ta.

      gia nhìn chằm chằm tiểu thư lát, tiểu thư dám mở miệng, gia liền vào. Nhưng lát sau lại ra. gia là…” Liễu Xanh nhìn Tiểu Thất cười cười.

      Tiểu Thất chu miệng, bực bội hừ: “ ta liền với Lục đại ca là ngươi thích .”

      Mặt Liễu Xanh đỏ ửng, nhưng vẫn nghiêng đầu : “ , Liễu Xanh còn muốn tìm thời điểm để chính mình đây.”

      Tiểu Thất nhéo chóp mũi Liễu Xanh, cười hì hì, “ biết xấu hổ sao, ta biết là ngươi dám.”

      Liễu Xanh mếu máo, đảo mắt tiếp: “ gia a, ‘ nương có oan tình gì?’”

      Tiểu Thất ngây ngẩn cả người, chớp mắt nhíu mày : “Còn cái gì khác nữa ?”

      có.” Liễu Xanh xoay người đối diện với Tiểu Thất, nhăn mặt nhăn mũi : “ gia cứ như vậy nhìn tiểu thư, tiểu thư cũng trừng mắt nhìn gia, hai người mắt to trừng mắt trong khoảng chén trả , câu tiểu thư cũng .”

      Tiểu Thất 囧.

      Liễu Xanh lắc lắc đầu tiếp: “Vừa vặn lúc Lục sư gia đến đây, cười hỏi tiểu thư có chuyện gì hay . Tiểu thư kích động liền đem hộp thức ăn nhét vào tay Lục sư gia.”

      “Hả?” Tiểu Thất trừng mắt.

      Liễu Xanh miễn cưỡng ngừng cười, quét mắt nhìn nha dịch đứng bên : “Cũng may tiểu thư hồ đồ a, chạy được đoạn ngắn liền quay trở lại. Chỉ chỉ hộp thức ăn trong tay Lục sư gia , Lục sư gia, cái này là của ta.”

      Tiểu Thất đỏ mặt, suy nghĩ kỹ rồi lại hồ nghi mị mắt.

      Liễu Xanh nở nụ cười, lại : “Lục sư gia liền đưa trở lại, tiểu thư vừa cầm lại đem hộp thức ăn nhét vào tay gia, còn, ha ha, còn khom lưng xoay người thi lễ. Ha ha, hành lễ của nam tử.”

      Mặt Tiểu Thất đỏ bừng lên, dậm chân cả giận: “Ngươi bậy, ta, ta mới ngốc như vậy.”

      “Tiểu thư ngốc, Liễu Xanh còn sợ tiểu thư đưa sai người, cũng may tiểu thư quay lại.”

      “Ngươi, ngươi bậy. Ngươi làm sao biết như vậy, ngươi có ở đó.”

      “Em có a.” Liễu Xanh chỉ chỉ vào gốc cây hòe nghiêng nghiêng : “Liễu Xanh trốn ở đó chờ tiểu thư. Hắc, tiểu thư cũng là, chính mình lại chạy trước, hại Liễu Xanh phải đuổi theo.”

      Tiểu Thất quyệt miệng vào đại viện nha môn. Nha dịch ở cửa cũng ngăn cản, chỉ bước qua : “Đại nhân nghị cùng Lục sư gia ở sườn đường.”

      Tiểu Thất rất có lễ hướng nha dịch kia quỳ gối thi lễ, dọa cho nha dịch kia hoảng hốt, nắm chặt cán đao chạy về cửa đứng.

      Nét cười mặt Tiểu Thất còn lộ vẻ cứng ngắc, nghi hoặc hỏi Liễu Xanh, “ chạy cái gì?”

      và tiểu thư rất quen thuộc a, đối mặt với nhau suốt hai năm. Chắc là cảm thấy nên chịu đại lễ của tri huyện phu nhân.”

      Tiểu Thất trừng mắt liếc Liễu Xanh cái, hừ tiếng rồi bước dọc theo hành lang vào trong.

      Huyện nha cũng phải rất lớn, Tiểu Thất rất nhanh đến sườn đuòng theo lời của nha dịch.

      Sân của sườn đường này lớn, chỉ là phòng ngói, có vẻ chính là nơi cất giữ công văn vụ của địa phương, trước cửa có nha dịch đứng giữ như lệ thường.

      Nha dịch thấy Tiểu Thất liền chắp tay thi lễ, Tiểu Thất có chút kinh ngạc, nha dịch kia cũng thêm gì, trực tiếp gõ cửa phòng.

      Tiểu Thất có chút ngơ ngẩn, Liễu Xanh thế nhưng lại bị ảnh hưởng.

      “Đại nhân mời phu nhân vào.” Nha dịch kia ra .

      Tiểu Thất gật gật đầu, dẫn Liễu Xanh vào phòng.

      Tiểu Thất vào, đầu tiên liền nhìn thấy Tống Lương Trác đứng bên cạnh bàn. Tống Lương Trác đem văn thư thu lại, thấp giọng gì đó với Lục Lực Thừa, cất bước tới.

      Tầm mắt Tiểu Thất quét qua Lục Lực Thừa. Tiểu Thất biết bệnh gày rất nhiều, có thể là do hôm nay mặc trường sam màu xanh, nhìn lại càng gầy hơn.

      Tiểu Thất hơi nhíu mày, mở miệng : “Lục đại ca, còn thoải mái sao?”

      Lục Lực Thừa nhìn ánh mắt lấp lánh của Tiểu Thất, lập tức cười : “Tốt lắm, Tiểu Thất đừng lo lắng.”

      Tiểu Thất chạy đến đưa lồng thức ăn cho Tống Lương Trác, mím môi cầm lấy bàn tay của chặt, cúi đầu yên lặng lát lại : “Lục đại ca, ta nghe cha ta , tìm lang trung tốt cho Lục đại ca, Lục đại ca đừng lo.”

      Lục Lực Thừa cười gật đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      Ánh mắt Tiểu Thất có chút chua xót, cúi đầu đứng đó lúc lâu, lại gật gật đầu : “ , Lục đại ca đừng sợ.” xong mới theo Tống Lương Trác rời khỏi phòng.

      Tống Lương Trác rất chậm, nắm lấy tay Tiểu Thất hề thả lỏng. Tiểu Thất vẫn nhịn được mà hấp hấp mũi, thấp giọng : “Sao Lục đại ca lại gầy thế?”

      Cước bộ của Tống Lương Trác khẽ ngừng, “Do khẩu vị tốt thôi, về sau tốt lên, ta truyền tin Nhữ Châu nhờ tìm giúp lang trung rồi.”

      Tống Lương Trác quay đầu nhìn Tiểu Thất tâm tình sa sút, gắt gao kéo nàng vào công phòng của mình.

      Tống Lương Trác lấy đồ ăn ra, giọng : “Sao Tiểu Thất lại chạy tới đây?”

      “Vương thúc có thể tới được.” Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác gật đầu, gắp thức ăn cho Tiểu Thất rồi mới mở miệng : “Tiểu Thất, nếu rời khỏi Thông Hứa, Tiểu Thất có thương tâm hay ?”

      “Vì sao phải rời khỏi?” Tiểu Thất kinh ngạc.

      “Qua thời gian ngắn rồi quay về.” Tống Lương Trác mím môi : “Tiểu Thất có thể tìm Nhược Thủy ngắm cảnh.”

      Tiểu Thất có chút tức giận, đá chân : “Ta cũng phải là tiểu hài tử.”

      Tống Lương Trác ho tiếng, thấp giọng : “Tiểu Thất, nếu ta thể trở về, Tiểu Thất có thể theo ta hay ?”

      Vẻ mặt Tiểu Thất đau khổ nhìn Tống Lương Trác, cắn môi hé răng.

      Tống Lương Trác khẽ thở dài, đem đũa để vào tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất đừng sợ, ta, dời lại vài ngày nữa.”

      Tiểu Thất mếu máo, nước mắt rơi xuống.

      Tống Lương Trác đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Thất, lại bị Tiểu Thất xoay đầu né tránh.

      Tiểu Thất quăng đũa lên bàn, cả giận: “Ngươi cố ý, ngày hôm qua sao lại cho ta biết? Ngươi còn, còn như vậy! Oa, ta mới về với ngươi. Nếu các ngươi, các ngươi khi dễ ta, ta cũng thể về nhà.”

      Tống Lương Trác thở dài, đứng dậy kéo Tiểu Thất vào lòng mình, vỗ lên lưng nàng : “Ta cam đoan, quay về, ta còn muốn cùng Tiểu Thất đắp bờ đê. Hôm nay ta vừa nhận được điều lệnh, làm sao ta có thể lừa Tiểu Thất chứ?”

      “Oa, sao ngươi từ trước ?” Tiểu Thất khóc thút thít.

      “Nàng muốn thế sao? Nếu muốn , ở lại Tiền phủ , ta thỉnh chỉ, qua lúc này quay về.”

      Lúc lời này Tống Lương Trác do dự, cảm thấy có chút cay đắng. xác định là có thể thỉnh chỉ để làm quay về Thông Hứa làm quan thất phẩm nhoi này hay , thậm chí biết vì sao đột nhiên nhận được điều lệnh muốn về Nhữ Châu. biết muốn Tiểu Thất có tính nết như tiểu hài tử này theo mình rời Thông Hứa, là có chút ép buộc. Nhưng nghĩ đến nghĩ lui, gả cho , phải là nên quay về Nhữ Châu làm con dâu hay sao? Nơi đó mới là nhà của , còn có cha mẹ song thân, cũng thể hàng năm đều rời nhà, chung quy vẫn nên quay về nhà làm tròn đạo hiếu.

      Tống Lương Trác cúi đầu nhìn đỉnh đầu Tiểu Thất, nghĩ nàng cũng là nữ nhi được mọi người trong nhà chiều chuộng, làm sao có thể rời khỏi người nhà. Đáy lòng Tống Lương Trác sinh ra thương xót với nàng, cuối cùng thở dài, “Mẫu thân là người nhân hậu, phụ thân mặc dù gương mặt lạnh lùng, nhưng cũng là người hiền lành. Bọn họ thích Tiểu Thất.”

      Nước mắt Tiểu Thất chảy như mưa, bụng cũng tham gia náo nhiệt, “ lỗ lỗ” vang lên, trong phòng yên lặng chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít của nàng lại càng phá lệ nghe hơn.

      Khóe miệng Tống Lương Trác ngoắc ngoắc, nghiêm trang mở miệng, “Lại chưa ăn no sao? Tiểu Thất nàng xem, sao lúc nào cũng luôn ăn đủ no?”

      Lời này Tiểu Thất nghe quen tai, nhịn được ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, thấy khóe môi nhếch lên nụ cười trêu chọc, Tiểu Thất đá chân của , hừ : “Tống tri huyện tác quái!”

      Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra, ngồi xuống đối diện, ôn nhu : “Trước giờ Tiểu Thất chưa nghĩ đến ngày theo ta về Tống gia?”

      Tiểu Thất chu miệng, “Nhị tỷ phu của ta cũng ở trong nhà.”

      “Ta là con trai độc nhất của Tống gia, có khả năng ở rể Tiền gia.”

      “Ngươi cũng ở tại Tiền gia a, ngươi ở Tống phủ.” Tiểu Thất thở dài.

      Tống Lương Trác đổi cách : “Nhữ Châu cũng rất đẹp, Tiểu Thất có thể xem thử.”

      Tiểu Thất gục đầu, ủy khuất hé răng.

      Tống Lương Trác cũng biết khuyên bảo thế nào, cầm lấy đũa gắp lấy rau cần thơm mát cho Tiểu Thất, “Ăn cơm trước , ăn cho no , bụng của ai kia lại đánh trống.”

      Tiểu Thất bĩu môi, lại nhịn được mà nở nụ cười.

      Tiểu Thất nâng tay lau mắt, gảy ngụm cơm, chớp chớp mắt : “Nếu ta theo ngươi, có người khi dễ ta làm sao bây giờ?”

      có người khi dễ nàng?”

      “Nếu là có?”

      “Ta cho.”

      Tiểu Thất đắc ý nhếch miệng, đảo mắt lại : “Nương ngươi có thể thích ta hay ?”

      “Tiểu Thất cũng nên gọi mẫu thân.”

      “Nga.” Tiểu Thất gật đầu, “Vậy, nương có thể thích ta hay ?”

      Tống Lương Trác bị sặc chút, hơi nhíu mày : “ .”

      Tiểu Thất bĩu môi, Tống Lương Trác gắp đồ ăn vào bát cho nàng.

      “Vậy ngươi có còn đối xử tốt với ta hay ?”

      Tống Lương Trác há to miệng, nhìn vào đôi mắt sáng to của Tiểu Thất rồi lại xoay . Tống Lương Trác gắp đũa thức ăn chậm rãi ăn, nuốt xong mới : “Tiểu Thất cảm thấy sao?”

      Tiểu Thất nhăn mặt, “Hẹp hòi!”

      mặt Tống Lương Trác hơi nóng, tỏ vẻ bình thản mở miệng : “Bây giờ Tiểu Thất về nhà ta, sau ta cùng nàng quay về nhà, hảo hảo cáo biệt.”

      Tiểu Thất chu miệng, nửa ngày sau lại : “Có thể mang theo Liễu Xanh hay ?”

      “Có thể.” Tống Lương Trác vừa dứt lời, lại nghĩ tới cái gì, hơi cau mày : “Vẫn là nên hỏi nàng chút , có lẽ, nàng hiểu đấy.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, mị mị mắt cười : “Hắc hắc, ngươi cũng cảm thấy vậy đúng ? Để nàng cùng Lục đại ca chuyện. Tống tri huyện, trước khi chúng ta có thể được ăn bánh cưới hay ?”

      Tống Lương Trác nhíu nhíu mày, “Để mua trước là được.”

      Tiểu Thất nhếch miệng cười ha ha, “Tống tri huyện là xấu! Ha ha, vừa buồn bực lại vừa phá hư!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :