1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 30


      Tống Lương Trác thấy nàng giãy dụa đến khóc thút thít, cảm thấy đau xót, nhàng buông cánh môi kia ra, chính là vòng tay ôm lấy nàng vẫn gắt gao như cũ.

      Tống Lương Trác dịch chăn tốt cho người giãy dụa kia, ôn thanh : “Tiểu Thất đừng khóc, có cái gì ra.”

      Tiểu Thất hút từng ngụm từng ngụm khí lạnh, nâng tay muốn lau mồ hôi, bị Tống Lương Trác nắm được tay. Tiểu Thất cả giận: “Ngươi đừng dựa vào ta, ta nóng!”

      “Tiểu Thất nóng lên, ra hết mồ hôi mới tốt.”

      Tiểu Thất hấp hấp mũi, nghẹn ngào : “Ngươi thoát quần áo của ta sao? Ta và ngươi ngủ?”

      Tống Lương Trác muốn , ngủ, về sau ngươi cũng chỉ có thể là thê tử của ta, nhưng lời đến bên miệng lại như thế nào cũng dám ra. Tống Lương Trác thở dài : “ có. Tiểu Thất đừng lo lắng, ta vẫn mặc quần áo, còn có, ta cái gì cũng nhìn thấy cả.”

      Tiểu Thất hồ nghi liếc mắt nhìn Tống Lương Trác cái, sau lại muốn rút thân thể ra, vừa động bị Tống Lương Trác ôm lại vào trong lòng. Tống Lương Trác để nàng mở miệng trước: “Đừng tránh, ngoan ngoãn ôm, ta làm gì cả.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt nhìn màn, nghĩ chính mình quang thân mà nằm trong lòng đại nam nhân cả người liền được tự nhiên, nam nhân kia lại là người khiến nàng bị ngâm trong nước cả buổi, thiếu chút nữa khiến nàng phải chết trong nước rồi.

      Tiểu Thất trầm mặc nửa ngày, hít hơi sâu : “Tống tri huyện, các nàng đều , ta theo đuổi ngươi hai năm, khi đó có phải ngươi thấy rất phiền hay ?”

      “Khẳng định rất phiền!” Tiểu Thất chớp mắt, lui vào phía trong, khống chế cho bi thương lại tràn ra, cười khẽ tiếng : “Tiểu Thất là ngu ngốc.”

      “Tống tri huyện, Thái Vân nương muốn hầu hạ ngươi, ta đáp ứng.” Tiểu Thất nhíu mày, nửa ngày lại : “Hầu hạ có phải là cùng ngủ hay ? Giường này là của ta, ta rồi cũng muốn chuyển , các người nếu ngủ ngủ bên tháp ở ngoài.”

      Tiểu Thất biết nhớ tới cái gì, khóe miệng còn nở nụ cười hồi lâu, thanh cười cười còn có chút run rẩy.

      “Tống tri huyện, ngày mai ta muốn về nhà, trở lại nữa, nương đuổi ta ra ta cũng trở lại. Ta biết chính mình muốn cái gì, ta sợ hãi.”

      Tiểu Thất hoang mang chớp mắt rồi lại : “Về bạc ngươi cũng đừng lo lắng, ta làm cho lão đầu nhi đưa cho ngươi. Chờ nước rút , ta còn sửa đê, kia cũng là chuyện ta muốn làm, cho nên, ngươi đừng lo lắng.”

      Lo lắng cái gì, bạc sao? cho tới bây giờ lo lắng cũng phải là bạc. Tống Lương Trác cười khổ, mọi việc bày ra ràng, chỉ càng kéo xa khoảng cách giữa hai người. Có phải khi muốn tiếp cận cũng chậm hay ?

      Tống Lương Trác đắn đo mở miệng, “Tiểu Thất, chẳng lẽ là, quan tâm ta rồi?”

      Tiểu Thất nghiêng mặt nhìn nam nhân trước mắt, ngay cả mất trí nhớ cũng khiến cho nàng bất chợt nhớ về nam nhân này, nam nhân này lại khiến nàng suýt mất tánh mạng, trước mắt lại là nam nhân tiểu tiểu dực dực (*). Cũng chỉ có từ mới có thể khái quát toàn bộ con người – gian trá.

      (*) tiểu tiểu dực dực: cẩn thận từng li từng tý, dè dặt

      Tiểu Thất vụng trộm nâng tay lên, cẩn thận đặt lên bộ ngực được đầy đặn lắm của mình. Ánh mắt mị mị hung hăng, tưởng rằng Tiểu Thất nàng phát tác là kẻ ngốc đây. vừa rồi nếu dám , ngủ, Tiểu Thất, ngươi chính là người của bản quan, xem Tiền Tiểu Thất nàng nhảy bật lên đánh cho mặt mũi bầm dập miệng rút gân phải Tiền Tiểu Thất.

      Hừ, còn dám thừa dịp nàng hôn mê mà cởi sạch quần áp, dám thừa dịp nàng chưa kịp phát giác mà chiếm tiện nghi của nàng, quả thực là, quả thực là…

      Tiểu Thất hít hơi sâu, ánh mắt loạn phiêu phiêu : “Ta có hưu thư đây, muốn dùng hưu thư kia chính là, ách, muốn trở về.” Tiểu Thất gật gật đầu, “Là muốn trở về , nếu ta sớm quay về, Tống tri huyện ngươi biết liền giảm bao nhiêu tâm tư.”

      Nhìn xem nha, Tiểu Thất săn sóc thế, thời khắc như vậy mà còn nghĩ cho Tống tri huyện ngươi đây, đáy lòng Tiểu Thất khẽ .

      Tống Lương Trác há miệng thở dốc, cuối cùng thở dài gì.

      “Còn có a,” Tiểu Thất lấy tay chỉ chỉ vào cánh tay của Tống Lương Trác sớm đổ mồ hôi ướt đẫm, “Lấy tay ra, ta nằm yên, tránh.”

      Cánh tay Tống Lương Trác theo bản năng siết chặt chút, nhận ra phản ứng của mình liền ho xin lỗi tiếng, thong thả nằm thẳng xuống, quay đầu nhìn ra phía ngoại sườn, “Tiểu Thất có muốn ăn vài thứ hay ?”

      “Ta chỉ khát.” Tiểu Thất cảm thấy miệng lưỡi khô khốc

      Tống Lương Trác cẩn thận xốc chăn lên, xoay tay lại chỉnh chăn cho kín. ra ngoài rót chén trà nóng từ lò than , lại quay trở lãi bên giường đợi nguội chút ít mới hơi nâng Tiểu Thất lên, cúi đầu muốn uy nàng uống. Tiểu Thất được tự nhiên giơ tay lên, vì mặc quần áo nên cũng dám ngồi dậy, liền như vậy dựa vào cánh tay của Tống Lương Trác mà uống hết nước.

      Tống Lương Trác bước ra khỏi chăn, liền còn dũng khí tiến vào. Tống Lương Trác ngồi ở đầu giường nhìn lát, thấy Tiểu Thất đề phòng nhìn mình, ho tiếng : “Tiểu Thất ngủ , ta ngồi chốc lát.”

      “Ngươi,” Tiểu Thất nắm chặt chăn, “Ngủ chỗ nào?”

      “Ta ngủ, Tiểu Thất an tâm ngủ , ta ngồi chốc lát.”

      “Nga.” Tiểu Thất nâng thắt lưng, đem chăn phủ kín người từ xuống dưới, quay qua quay lại như vậy liền đem chính mình trở thành cái kén người.

      Vẫn là rất nóng, Tiểu Thất vụng trộm vươn cánh tay lên, còn chưa quạt được bị Tống Lương Trác nắm lại nhét vào chăn. Tiểu Thất trợn mắt, than thở vài câu, mơ mơ màng màng ngủ lại.

      Ngày thứ hai, Tiểu Thất khó tin nhìn Tống Lương Trác vẫn tỉnh táo ngồi bên giường, vẫn là Tống Lương Trác với thần sắc cổ quái, nhìn chằm chằm vào mình dời mắt. Tống Lương Trác thấy nàng tỉnh, nâng tay chạm vào trán nàng, câu cũng liền ra ngoài.

      Tiểu Thất bĩu môi, đẩy cái chăn bao kín mít người để thoát khỏi cơn nóng hừng hực, sờ sờ cái bụng lép xẹp, thương cảm cho thân mình sạch của mình, lại ngơ ngác suy nghĩ vẩn vơ lát mới để Liễu Xanh hầu hạ rời khỏi giường.

      Tống Lương Trác vẫn thực im lặng, im lặng đến quái dị, bất quá ăn cơm vẫn là vài lần gắp đồ ăn cho Tiểu Thất.

      Tiểu Thất có chút khó hiểu, tìm chuyện để : “Tống tri huyện, nhìn xem thôn sao?”

      Tống Lương Trác nâng mắt lên nhìn, hỏi ngược lại: “Khi nào trở về?”

      “Ăn cơm xong.”

      Tống Lương Trác gật gật đầu, “Vừa hết sốt, đừng ăn nhiều quá. Còn có, mặc dày chút, đừng để lại bị trúng gió.”’

      Tiểu Thất chu miệng, nhíu mày gắp thức ăn. Tuy rằng sống trong phủ phú quý, nhưng nàng từ chắc nịch, còn đến mức sốt cái liền ăn kiêng. Cho dù tại cả người đau nhức, miệng mặt cũng đau, nhưng chốc lát ra ngoài chạy vòng là tốt rồi.

      Tống Lương Trác vươn tay lau khóe miệng cho Tiểu Thất, ngón cái lại dừng ở bên miệng nàng lâu, đến khi mặt nàng hồng cả lên mới rời . Tiểu Thất tà ánh mắt xem Tống Lương Trác, Tống LươngTrác lại biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trong chốc lát lại chuyển sang lạnh lẽo, làm như để tảng đá bên mày.

      “Ngươi, làm sao?”

      Tống Lương Trác lắc đầu, “Tiểu Thất, vài ngày tới ta cũng qua nhà nhạc phụ ở mấy ngày, Tiểu Thất có đồng ý hay ?”

      Tiểu Thất lui về sau, “Nhà ta có chỗ ở.” Cũng nên về quý phủ còn phải cùng ngủ giường.

      “Ta chiếm bao nhiêu chỗ, ngủ tiểu tháp cũng được.” Khóe miệng Tống Lương Trác mang theo nụ cười , lắc lắc đầu, lại : “Ta đưa ngươi trở về. Còn có, ta nạp thiếp.”

      Phong thủy lại thay đổi, còn chưa tới sang năm Tiểu Thất chuyển về nơi này. Dọc đường , Tống Lương Trác lại ngại phiền hà mà giải thích cho nàng phương hướng trị thủy, bây giờ lại còn ôn nhu đỡ nàng xuống xe, khiến cho lồng ngực Tiểu Thất như đánh trống.

      Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, đợi nàng đến bên người thấp giọng : “Tiểu Thất, lời ta hãy nhớ kỹ, đừng những chuyện thích hợp với Thái Vân nương nữa, nàng có nhân duyên của chính mình, có liên quan gì với chúng ta cả.”

      Tiểu Thất bĩu môi nhìn Tống Lương Trác, thấy ánh mắt sáng quắc lại nghiêng đầu né tránh. Tiểu Thất kéo kéo tay về, Tống Lương Trác thực thuận theo mà buông lỏng tay ra. Bàn tay Tiểu Thất đột nhiên mất hơi ấm, đáy lòng cảm thấy mất mát là giả.

      Trong thành còn có rất nhiều việc cần Tống Lương Trác an bài, Tống Lương Trác cùng Tiền lão gia và mỹ phụ nhân mấy câu rồi cáo từ. Tiểu Thất cả người vẫn run rẩy, nhưng trước khi kịp túm lấy cánh tay chạy đến lương đình.

      Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, chìa tay : “Cách thư đâu? Ngươi đến nơi này đưa cho ta. Ngươi đáng ghét, trộm đồ của ta.”

      “Ta đóng dấu rồi, cho Tiểu Thất an tâm.”

      Đáy lòng Tiểu Thất đầy căng thẳng, cũng biết tiếp theo nên gì. Tống Lương Trác xoa xoa hai má Tiểu Thất, nâng tay lau mồ hôi trán nàng, ôn thanh : “Buổi sáng ngày mai ta mang điểm tâm cho ngươi, Tiểu Thất hảo hảo nghỉ ngơi.”

      Tống Lương Trác lấy tờ giấy trong ngực ra, đưa lá thư được gấp ngay ngắn cho Tiểu Thất. Tiểu Thất nhìn tờ giấy kia, lại nhìn Tống Lương Trác muốn đến gần, hai tay lại nhanh chóng để ra phía sau rồi bước lùi về sau. Tống Lương Trác khẽ cười cười, kéo tay Tiểu Thất rồi đem cùng cách thư nhét vào bàn tay nàng.

      “Tiểu Thất phải hài lòng hôn này hay sao? Chúng ta cùng nhau tìm kiếm hài lòng là được?”

      Tiểu Thất mở mồm muốn cái gì, lại chữ cũng nên lời. Tống Lương Trác hôn lên trán nàng, xoa xoa lỗ tai nàng : “Tiểu Thất đừng nghĩ nhiều, cũng đừng ăn gì bậy bạ, quay về phòng ngủ lát , ta đây.”

      rồi?

      Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác xoay người, theo bản năng đưa tay ra kéo lại, đụng đến tay lại như bị phỏng rụt tay lại. Tống Lương Trác quay lại xoa xoa lỗ tai nàng rồi mới rời .

      Tiểu Thất đứng đó hồi lâu, trong ánh mắt đầy hơi nước như cố gắng kìm nén khóc. Mắt to chớp rồi lại chớp, chớp đến lần thứ ba mới trở lại trong veo như cũ.

      Tiểu Thất vỗ vỗ mạnh lên ngực, ha ha cười hai tiếng, nhìn mặt hồ mà quát: “Tiểu Thất phải làm Tam tiểu thư, oanh, hảo cho ngươi Tống tri huyện, ngươi có người đau có người cho xứng đáng, ngươi chỉ là quan thất phẩm nhoi. Thối, thất phẩm còn muốn giữ ta, hừ, quỷ hẹp hòi!”

      Tiểu Thất lắc lắc đầu đắc ý than thở, “Ai, có Tiểu Thất ta là tốt, nương đều , Tiểu Thất xinh đẹp lại ôn nhu, thông minh, hiền lành, đa cảm lại si tình. Tiểu Thất a Tiểu Thất, về sau phải tìm người tốt mà gả nga, phải tìm người mắng được cãi lại, bị đá phải đưa mông cho ngươi đá thêm mới là nam nhân tốt, hắc hắc hắc.”

      Tiểu Thất che miệng cười hắc hắc, đưa hai chân lên đá. Dù sao cũng vừa hết sốt, đứng lát như vậy chân có chút mỏi, lại dùng hai chân đá như mới nãy thiếu chút nữa làm chính mình ngã xuống hồ.

      Tiểu Thất thở hổn hển ngồi lên ghế đá dài, nhìn vào hồ cá lát, thấp giọng : “Xa nhau rồi, nhanh như chớp vậy.”

      Tiểu Thất cúi đầu nhìn tay mình, nàng nhớ có người , đường chỉ tay nếu hỗn độn hoặc là xuất những đoạn ngăn, hôn liền thuận lợi. Tiểu Thất vẽ vẽ đường chỉ tay của mình hồi lâu cũng thấy đúng, Tiểu Thất nhụt chí buông vai xuống, nhìn vào tay trái vẫn là tờ giấy kia, hừ mạnh tiếng rồi cẩn thận mở ra xem.

      Tiểu Thất nhìn tờ giấy kia, hai mắt nhíu lại , sắc mặt cũng thay đổi liên tục, khóe miệng dở khóc dở cười co rút mấy cái, cúi cùng đập quyền lên bàn đá, mở miệng mắng: “Oanh, hảo cho ngươi Tống tri huyện, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, là gian ~ trá ~!”

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 31


      Tiểu Thất thở gấp mấy lần, nhìn chằm chằm vào cách thư kia.

      cách thư kia quả con dấu, hồng, màu hồng chói mắt. Phía quan ấn là hai dòng chữ ngay ngắn, từ nhiều, chỉ có bốn chữ, nhưng là nội dung hoàn toàn đúng.

      Tống Lương Trác cùng Tiền Tiểu Thất tan vỡ tình cảm là giả;

      Trao đổi cùng cách, có kết quả!

      Ai! Tiểu Thất thở dài. Trách được lúc trước Tống tri huyện sảng khoái viết cùng cách thư như vậy, như vậy còn viết riêng ra hai hàng, nguyên lai là chuẩn bị sẵn để thêm vào. Tống tri huyện lại mưu tính sâu xa hiểm, giả dối như vậy? Tiểu Thất hất cằm gì nhìn trời.

      Thân mình mệt mỏi, lại ngồi đường xe ngựa chật chội lâu như vậy, Tiểu Thất bắt đầu cảm thấy choáng váng. Tiểu Thất vo tròn cùng cách thư trong tay, nâng tay muốn ném ra giữa hồ, nhưng suy nghĩ lại rồi lại rút tay về, xếp lại rồi cất vào lòng.

      Tiểu Thất nặng nề trở về phòng, bảo Liễu Xanh mài mực rồi bảo nàng ra ngoài. Tiểu Thất hấp hấp nước mũi, mở cùng cách thư nhăn nhúm ra, ở phía sau viết thêm hai chữ. Tiểu Thất hài lòng nhìn tờ giấy, cẩn thận thổi khô rồi mới xếp lại.

      Tiểu Thất nhìn vòng trong phòng, cuối cùng đem cùng cách thư kia nhét vào gối nằm.

      Suy nghĩ đến lúc mình hồi báo lại mấy tiểu cừu kia, lại còn trả lại việc khiến mình sợ hãi ngâm trong nước, hơn nữa hành hạ Tống Lương Trác kia cho nàng thống khoái chút, Tiểu Thất ôm chăn từ từ nhắm mắt, cười cả buổi rồi mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.

      Nước ngập dĩ nhiên phải chỉ ở ao đầu thôn, Tống Lương Trác nhìn nạn dân ở cửa thành muốn vào thành sinh ra cảm giác vô lực. Lúc trước ao đầu thôn cùng các thôn lân cận được phân đến các nhà trong thành giúp đỡ, nhưng Tống Lương Trác biết, dân chúng trong thành giúp đỡ cũng có hạn độ, nhà chia sẻ hai miệng ăn còn có thể miễn cưỡng, khi ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, chẳng những giúp được cho nạn dân mà còn khiến cho dân chúng trong thành bất mãn.

      Để nạn dân đứng ngoài tường thành cũng phải biện pháp, Tống Lương Trác cho người ta ở ngoài, cách thành chừng dặm, chưa bị ngập nước, dựng nên vài ngôi nhà tranh chống đỡ tạm. phần để dựng nhà tranh là do dân chúng trong thành quyên ra, phần lớn kia vẫn là do Tống Lương Trác nghĩ biện pháp.

      Tấu chương dâng lên vẫn chưa có hồi , Tống Lương Trác cũng hướng Tiền gia mượn bạc nữa, mà triệu tập vài phú hộ trong thành muốn khuyên nhủ họ xuất bạc. hồi lâu Tống Lương Trác mới phát , có cửa hôn nhân với Tiền gia này, muốn bọn họ xuất bạc nan lại càng thêm nan.

      Ngày thứ hai Tống Lương Trác quả nhiên dậy sớm, tự mình mua bánh quẩy cùng sữa đậu nành của nhà mà Tiểu Thất có nhắc tới, đến trước Tiền phủ nhưng gõ cửa, mà lẳng lặng đứng bên con sư tử đá giữ cửa.

      nghĩ, nếu mình là Tiểu Thất, sớm như vậy đứng ngoài cửa nha môn, cõi lòng đầy chờ mong người trong lòng đến, còn phải cố lấy dũng khí đối mặt với mỗi lần bị cự tuyệt. Nàng thương trước, còn lâu như vậy, đối với nàng, hoàn toàn phải là chuyện công bằng.

      Cửa Tiền phủ được mở ra, gã gia nhân mở cửa thấy Tống Lương Trác liền chớp mắt mở to hai mắt, lắp bắp : “Đại, đại, tam gia, như thế nào lại gõ cửa?”

      Tống Lương Trác chỉ gật gật đầu, “Thân mình Tam tiểu thư tốt hơn chưa?”

      “A, ta, ta hỏi chút.” Gã gia nhân xoay người chạy , lại sờ sờ thắt lưng rồi quay lại, cười : “Tam gia vào nhanh , tam tiểu thư nếu biết còn lột da tiểu nhân nha.”

      Tống Lương Trác nhấc chân vào, thời gian còn sớm, trực tiếp theo gã sai vặt đến viện của Tiểu Thất.

      Tiểu Thất còn ngủ, dùng tấm chăn đen bao kín cả người thành cái kén, đầu đầy mồ hôi. Tống Lương Trác nâng tay lau mồ hôi trán nàng, ngồi ở bên giường có chút ngây người.

      Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất ngủ say lát, giọng : “Mua điểm tâm cho ngươi, lúc tỉnh dậy bảo Liễu Xanh hâm nóng lại, ta phải rồi.”

      Tống Lương Trác vừa dứt lời, Tiểu Thất hơi dùng lực nhấc chân lên, nửa người bật dậy. Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất vẫn nhắm mắt, khẩn trương nuốt nước miếng, đây phải là nóng quá mà mắc bệnh lạ chứ?

      Tống Lương Trác lo lắng khẽ gọi: “Tiểu Thất?”

      thanh đáp lại.

      “Tiểu Thất, nằm xuống tiếp tục ngủ chứ?”

      Tống Lương Trác nghiêng người qua, muốn đỡ Tiểu Thất ngồi thẳng tắp đó nằm xuống, Tiểu Thất trong nháy mắt mở mắt ra, hai má phồng to há mồm rống lên tiếng “Ngao” lớn.

      Tống Lương Trác hít ngụm khí lạnh, lùi nhanh xuống hai bước, Tiểu Thất lại vỗ giường cười ha hả.

      “Ha hả, ngươi nhát gan, ha ha, ai cho ngươi lén vào phòng ta, xứng đáng!”

      Tiểu Thất cười nửa ngày mà vẫn nghe tiếng của Tống Lương Trác, nghĩ mà sợ liền ngậm miệng, liếc mắt nhìn Tống Lương Trác vẫn còn thất thần ho tiếng, đảo đảo mắt, lại ngao tiếng, nhanh chóng nằm thẳng xuống.

      Tống Lương Trác quả bị dọa, hít vào ngực hơi, cảm giác nơi đó hơi hơi đau.

      Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất nhắm mắt nằm xuống, trong lòng thế nhưng có vài phần khoan khoái, chọc cười như vậy, chắc là mơ hồ quên ghi hận .

      Tống Lương Trác trở lại ngồi bên giường, kéo tai Tiểu Thất, lực đạo nặng, nhưng cũng đủ để nâng đầu Tiểu Thất lên. Tâm tư của Tiểu Thất nhanh chóng được kéo lại, ân tiếng mở mắt ra, mơ mơ màng màng liếc Tống Lương Trác cái, : “Tống tri huyện, đến đây lúc nào?”

      Tống Lương Trác nhịn được, cười khẽ, nhéo nhéo hai má thịt của Tiểu Thất : “Ta phải rồi.”

      “Nga, Tống tri huyện thong thả.” Tiểu Thất dịu ngoan gật đầu, khẽ động gương mặt còn bị nắm, bị đau liền hít vào hơi.

      Tống Lương Trác xoa xoa hai má Tiểu Thất, biết sao lại cười hai tiếng, Tiểu Thất bị dọa đến tóc gáy dựng thẳng đứng lên, trộm ngắm nhắm hai mắt, sợ lại nghĩ đến cái gì để đánh nàng. Tống Lương Trác thấy ánh mắt đề phòng của nàng, muốn gì, miệng mở ra nhưng lại , xoa đầu nàng rồi bước ra khỏi phòng.

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào cửa khoảng nửa ngày, ôm chăn rồi lăn qua lăn lại hai vòng, thở hắt ra rồi cười tủm tỉm.

      Lúc này nghĩ lại, Tiểu Thất cảm thấy Tống Lương Trác tốt lắm. Tiểu Thất nghĩ, giúp nàng nuôi Ha Da, dù bị dị ứng với da lông cũng bảo nàng phải đưa Ha Da về. ôm nàng ngủ, cũng làm gì cả, còn uy nàng ăn cho hết cơm.

      Nếu như, nếu như tốt chút, hắc hắc, chính là hảo tưởng công đây! Tiểu Thất cười ha ha.

      Tiền gia dựng trại cấp cháo ngoài thành, thức ăn được xem là tốt, giữa trưa còn có bánh bao trắng, Tiểu Thất chính là người chủ quản quầy cháo. Vì sợ có người tranh mua hoặc gây chuyện, còn thỉnh thêm vài tay chân bưu hãn để duy trì trật tự, mảnh cục diện hỗn loạn ban đầu chậm rãi trở nên có thứ tự ổn thỏa.

      nhiều ngày nay, mối quan hệ của Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất có vẻ dịu , xem , Tống Lương Trác mang theo hai cái bánh quẩy cùng bình sữa đậu nành đứng bên cửa Tiền phủ chờ. Gã gia nhân của Tiền phủ thấy đến hết kinh sợ rồi, đứng ở bên cửa cũng quấy rầy cúi đầu trầm tư.

      Đồng dạng là người, nhưng chỗ Tống Lương Trác đứng lại cố tình tỏa ra cỗ khí chất mà người khác thể có, Tiểu Thất đứng ở sau cửa nhìn xem, trong lòng có chút khó chịu. Nàng nghe Liễu Xanh , lúc trước nàng ôm bình đứng ở trước cửa nha môn giống như là kẻ xin cơm, nhìn thế nào cũng thấy ngốc.

      Tiểu Thất bĩu môi, mắt nhìn cổng nữa, ánh mắt lại chạm phải đôi mắt nhìn ra cảm xúc kia của Tống Lương Trác. Tiểu Thất nhe răng làm động tác hung ác rồi nhảy từ trong cửa ra.

      Tống Lương Trác vẫn giúp nàng lên xe ngựa như cũ, chính mình cũng lên theo, “Điểm tâm, Tiểu Thất muốn đổi khẩu vị sao?”

      Ngươi mua cái khác làm sao ta đổi? Tiểu Thất oán thầm.

      Tiểu Thất uống vài ngụm sữa đậu nành, chớp mắt : “Tống tri huyện, ngươi sợ người khác ngươi?”

      cái gì?”

      ngươi lo an trí nạn dân cho tốt, mỗi ngày đều đứng trước cửa Tiền gia, khụ khụ, liền vậy đó.”

      Tống Lương Trác ngoắc ngoắc khóe miệng, : “An trí nạn dân cần đồng thực đồng túc (*) sao?”

      (*) đồng thực đồng túc: cùng ăn cùng ở

      “Kia, đến mức như vậy.” Tiểu Thất híp mắt cười, “Còn a, thức ăn trưa nay có thêm thịt, củ cải trắng hầm thịt heo.”

      Tống Lương Trác gật đầu, suy nghĩ thêm rồi : “Tiểu Thất, cho cháo, cũng phải tính toán tiêu dùng chút, cần dùng quá tốt, ta mau chóng giúp bọn họ khôi phục sản xuất.”

      Tiểu Thất quái dị nhìn Tống Lương Trác, “Lúa mạch bọn họ đều chưa thu, trực tiếp mất trong nước rồi, lại còn mất thân nhân và nhà cửa.”

      Tống Lương Trác ý bảo Tiểu Thất tiếp, Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, biết gần đây cơ hồ để cho mình mất thể diện, đánh bạo hừ : “Tống tri huyện quỷ hẹp hòi, lại lừa bạc của ngươi.”

      Tống Lương Trác cười đưa tay xoa xoa tai Tiểu Thất, Tiểu Thất theo quán tính liền kẹp lấy cổ.

      “Tiểu Thất, nhưng tính thử xem ngày tiêu phí tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?”

      “Lại để ngươi ra bạc.” Tiểu Thất thầm.

      Tống Lương Trác lắc đầu nữa.

      “Ôi chao,” Tiểu Thất đá đá chân của , “Muốn cho nạn dân ở lại Thông Hứa sao?”

      “Nạn dân lưu lạc khắp nơi cũng tốt, nếu có thể, liền cứ như vậy, vốn là bọn muốn về nhà, để cho nước rút liền giúp bọn họ trở về.”

      “Vậy ruộng đồng làm sao?”

      “Ngoài thành có vài dặm hoang mà, cứ để bọn họ ra đó khai khẩn .”

      Tiểu Thất cau mày ăn bánh quẩy, ăn hai miếng lại lén nhìn Tống Lương Trác, trong tay áo lấy ra quả trứng ngỗng đưa qua. Tống Lương Trác nhận lấy, nắm lấy trứng ngỗng ấm áp mà mím chặt môi.

      “Mặn, bà vú ướp, thả mạt trà cùng nhiều thứ tốt, nhưng rất ngon đây, cũng phải quá mặn.” Tiểu Thất trộm liếc mắt qua cái, thêm, “Trong thành mua được đâu.”

      Tống Lương Trác khẽ thở dài, đập lên thành xe, cẩn thận lột vỏ, đổi sang ngồi bên người Tiểu Thất, ôn thanh : “Tiểu Thất ăn , ăn cùng bánh quẩy.”

      Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, đỏ mặt ha ha cười hai tiếng, “Mỗi ngày ta đều ăn, ngươi ăn a.”

      Tống Lương Trác biết trong đáy lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì, ấm áp mềm mại lại thêm cảm động. Tống Lương Trác cắn ngụm, trứng ngỗng muối quả mặn, ăn vừa miệng, lại thêm mùi mạt trà độc đáo, tựa hồ còn có thêm hương liệu gì đó, tỏa ra mùi thơm mát.

      Tống Lương Trác ăn mấy cái, để lộ ra lòng đỏ trứng lại đưa cho Tiểu Thất: “Tiểu Thất cắn ngụm, ăn ngon lắm.”

      Tiểu Thất che miệng cười hì hì, được tự nhiên cắn ngụm, : “Ta biết ăn ngon a, bà vú mới ướp thùng đây.”

      Tống Lương Trác trầm mặc lát, ôn thanh : “Tiểu Thất tức giận ta rồi?”

      “Tức giận!” Tiểu Thất cười nữa, khẽ hừ tiếng, nghiêm mặt quay , lát lại nhịn được cười : “ giận.”

      “Vì sao?”

      Tiểu Thất chon đầu giữa hai gối, được tự nhiên hừ hừ. Tống Lương Trác vuốt vuốt tóc nàng truy vấn, “Vì sao?”

      Tiểu Thất ngẩng đầu, chu miệng : “Ngươi rất tốt với ta nha, ngươi đối tốt với ta ta liền đối với ngươi tốt.”

      “Chỉ như vậy?”

      Tiểu Thất chu miệng hé răng.

      Tống Lương Trác sửng sốt lát, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thất, cùng cách thư kia…”

      “A!” Tiểu Thất trừng to mắt : “Hắc hắc, ta còn giữ đây. Tống tri huyện ngươi phải cẩn thận nga, ta còn giữ cùng cách thư, còn mang theo quan ấn đỏ thẫm đây. Ngươi nếu đối với ta tốt, hắc hắc.”

      Tống Lương Trác cười : “Tiểu Thất giữ lại thể đổi ý.”

      “Ta đổi ý nha.” Tiểu Thất nghĩ tới vài chữ mình thêm, kích động nắm lấy hai má.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 32


      Tống Lương Trác đưa Tiểu Thất đến chúc bằng (*), dặn dò Sơn Tử cùng Liễu Xanh vài việc, Thái Vân ở bên muốn tiến đến chào bị người kéo , vừa xong việc muốn quay ra tìm, Tống Lương Trác vội vã bước lên xe ngựa trở về.

      (*)chúc bằng: chỗ phát cháo (mà k biết để thế nào nên để nguyên HV vậy.)

      Thái Vân mơ hồ biết, người Tiền gia muốn nàng cùng Tống Lương Trác tiếp xúc. Từ ngày nàng đến Tiền phủ ở, cũng có cơ hội để câu với Tống Lương Trác. Ban ngày Tống Lương Trác có ở Tiền phủ, buổi tối đến Tiền phủ phải ở chủ viện chính là ở trong viện của Tiểu Thất, nàng cũng có cơ hội nhìn thấy. vất vả mới thuyết phục được Tiểu Thất cho mình đến đây phát cháo, nhưng mỗi buổi sáng cũng thể ở cùng các nàng.

      Thái Vân giương mắt lên nhìn Tiểu Thất cầm thìa bắt đầu phân phát cơm, ánh mắt có chút ai oán. Liễu Xanh ở bên phát bánh bao cho những đứa trẻ, bên khẽ cười : “Thái Vân nương, gia nhà ta , chỉ thú mình tiểu thư nhà ta, Thái Vân nương xem, có phải tiểu thư cùng gia nhà ta xứng hay ?”

      Thái Vân yên lặng chia dưa muối, gật gật đầu lên tiếng.

      “Thái Vân nương, gia đối với tiểu thư nhà ta vô cùng tốt đây. Thái Vân nương biết chứ, gia nhà ta mỗi ngày đều dậy sớm, mua điểm tâm cho tiểu thư rồi đứng ở cửa chờ tiểu thư cùng đến đây.”

      Liễu Xanh phiêu mắt liếc Thái Vân cúi đầu xuống, cười : “Muốn a, mặc dù tiểu thư nhà ta hơi mờ mịt về tình cảm của mình, nhưng là có gia thương, cũng nạp thiếp hay gì đâu.”

      Trong mắt Liễu Xanh hề che dấu vẻ hâm cực kỳ nhìn về phía Thái Vân, thấp giọng : “Bộ dáng Thái Vân nương như thế này khẳng định cũng có thể tìm được người như gia, chỉ giữ môt mình Thái Vân nương bên người cả đời.”

      Thái Vân nhìn Liễu Xanh, ngập ngừng : “Ta có ý tứ thích hợp nào cả, đại nhân …”

      “Nga.” Liễu Xanh giật mình : “ gia , qua thời gian ngắn nữa mang tiểu thư nhà ta về nhà gặp song thân đây, biết có còn trở về đây hay .”

      “Thực, ?”

      Giả, nhưng vì sao phải cho ngươi? Liễu Xanh thầm nghĩ.

      “Là a.” Liễu Xanh cười khanh khách nhìn Thái Vân, “Thái Vân nương có thích Lục sư gia hay ? Cũng chỉ có mình, trong nhà cũng có song thân cần hầu hạ, còn có ngôi nhà , lại là sư gia, nhìn cũng vừa mắt, là nam nhân tốt a. Thái Vân nương xinh đẹp như vậy, khẳng định là vượt trội hơn người, cũng có thể đoạt được tâm của Lục sư gia!”

      Thái Vân đỏ cả mặt lên, nhíu mày : “Liễu Xanh nương chớ có thế nữa.”

      “Di, Thái Vân nương thẹn thùng cái gì nha!” Liễu Xanh nhìn thấy Lục Lực Thừa dẫn lão lang trung tới gần, dương dương tự đắc cao giọng : “Lục sư gia, nơi này nơi này nha.”

      Liễu Xanh để bánh bao vào khuôn cho Sơn Tử phân phát tiếp, chính mình chạy hai bước đến bên người Lục Lực Thừa : “Lục sư gia, Thái Vân nương vừa rồi mới nhắc tới ngươi đây.”

      Liễu Xanh cầm lấy đôi đũa trong tay Thái Vân, đẩy nàng ra : “Mới vừa rồi phải muốn gì sao? Ta phát dưa muối giúp cho, nương cùng sư gia cứ chuyện.”

      Thái Vân xấu hổ quẫn bách, trong mắt long lanh nước, cúi đầu cắn môi đứng bất động bên người Lục Lực Thừa. Tiểu Thất quay đầu thấy Lục Lực Thừa, lại nhìn nhìn Thái Vân đỏ cả mặt, ái muội hướng Lục Lực Thừa chớp chớp mắt rồi lại chuyên tâm cấp cơm.

      Lục Lực Thừa gì cả, nhìn Thái Vân vô thố cúi đầu, ôn thanh : “Thái Vân nương có việc?”

      Thái Vân cuống quýt lắc đầu.

      “Nga, vậy Lục mỗ…”

      “Lục sư gia.” Thái Vân đợi xong liền ngẩng đầu : “Lục sư gia, có phải đại nhân muốn dẫn phu nhân về nhà hay ? trở lại sao?”

      Liễu Xanh vẫn nghe lén liền hướng Lục Lực Thừa nháy mắt liên tục, Lục Lực Thừa nhíu mày, dừng lát rồi : “Có nghe đại nhân qua, xác nhận là có dự định này.”

      Ánh mắt Thái Vân có chút ảm đạm, gật gật đầu rồi quay trở về tiếp tục hỗ trợ.

      Lục Lực Thừa biết chuyện gì phát sinh, nhưng đại để có liên quan đến Tống Lương Trác, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

      Tiểu Thất nhanh nhẹn chia hết cháo, ba bước thành hai nhảy đến bên người Lục Lực Thừa cười : “Lục đại ca cùng Tống tri huyện?”

      “Phía có đáp lại, đại nhân hồi nha môn rồi.”

      “Cấp bạc?” Tiểu Thất kinh hỉ trừng to mắt.

      Lục Lực Thừa cười : “Nhưng ra nghĩ nhanh vậy có đáp trả, tựa hồ là có lụt liền cấp bạc ngay.”

      “Xem như là có dùng lâu dài.” Tiểu Thất chớp mắt nhìn lão lang trung đứng phía sau Lục Lực Thừa, nghiêng đầu : “Có người bị bệnh?”

      “Có người sốt, sợ là bị bệnh sốt rét.”

      Tiểu Thất vội tránh đường: “Kia mau nhanh , có muốn ta nấu trà dược gì cấp cho mọi người uống hay ?”

      Lục Lực Thừa nhìn về phía lão lang trung, lang trung vội : “Trước mắt cũng chưa cần, nếu phu nhân có rảnh, ra có thể chuẩn bị chút thanh hao.”

      “Cây thanh hao sao? Bất quá khó tìm!”

      Ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía người mở miệng mà biểu tình khác nhau. Tiểu Thất mở miệng trước: “Vương công tử như thế nào ở chỗ này a?”

      Trần Tử Cung sửng sốt nhìn Tiểu Thất lát, cười : “Là Tiền Thất Tiền tiểu công tử?”

      Tiểu Thất nhìn lại nữ trang của chính mình, nhăn nhăn mặt rồi gật gật đầu.

      Lục Lực Thừa cẩn thận đánh giá Trần Tử Cung, mặc dù nhìn ra cùng Tiểu Thất quen biết, nhưng thấy ánh mắt luôn đặt người Tiểu Thất chuyển, vẫn là hơi nhíu mày lại.

      biết Vương công tử là người nơi nào? Tựa hồ chưa gặp qua Vương công tử.”

      “Nga.” Trần Tử Cung dời tầm mắt khỏi người Tiểu Thất : “Từ kinh thành đến Thông Hứa du ngoạn, khéo lại gặp phải lụt.”

      Lục Lực Thừa gật gật đầu, nhìn Tiểu Thất : “Đại nhân còn muốn quay lại đây, phu nhân ở đây chờ hay là muốn trực tiếp hồi phủ?”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, có chút hiểu vì sao Lục Lực Thừa đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng thấy vẫn nhìn mình, gật đầu : “Ta chờ cùng về.”

      Ánh mắt Trần Tử Cung chợt lóe lên, mi mắt lập tức cúi xuống làm cho người ta nhìn ra cảm xúc gì. Lục Lực Thừa cười cười : “ biết Vương công tử có biện pháp nào hay hơn , ngại cùng Lục mỗ bàn bạc.”

      Trần Tử Cung ngoắc ngoắc khóe miệng, xoay lưng lại về phía trước. Tiểu Thất cũng hiếu kỳ muốn qua, bị ánh mắt sắc bén của Lục Lực Thừa đảo qua liền đứng im lại.

      Tiểu Thất nhìn Lục Lực Thừa cùng Trần Tử Cung, cúi đầu nửa ngày cũng nghĩ ra chỗ nào đúng. Liễu Xanh giúp thu thập gọn gàng mọi thứ, thở hổn hển hỏi: “Tiểu thư nhìn cái gì vậy?”

      Tiểu Thất bĩu môi : “Lục đại ca trừng ta!”

      Liễu Xanh phiên phiên mắt : “Lục sư gia phải trừng người, là trừng Vương công tử kia.”

      “Di?” Tiểu Thất nghi hoặc, “Nhưng ràng là trừng ta.”

      “Thích, tiểu thư, Vương công tử kia khẳng định là ham mê sắc đẹp của tiểu thư, bị Lục sư gia liếc mắt liền nhìn ra, mới cho tiểu thư cùng sang.” Liễu Xanh vuốt vuốt cằm : “Tiểu thư vẫn là đừng thân cận với Vương công tử kia qua, chỉ gặp vài lần, ai biết là loại người nào đâu? Tiểu thư gả cho người ta rồi!”

      Tiểu Thất chu miệng, “Ta xinh đẹp, người ta mới có ý đó.”

      Liễu Xanh vỗ vỗ mặt mình dò xét : “Tiểu thư , ta xinh đẹp hay ?

      Tiểu Thất chớp mắt rồi nhìn qua, gật gật đầu : “Rất được a, ta thích gương mặt tròn tròn mềm mại.”

      Liễu Xanh bĩu môi, “Cho dù người xấu cũng có người phải.”

      Tiểu Thất nghiêng đầu, lát sau lại hung ác trừng mắt nhìn Liễu Xanh : “Ta cũng xấu như vậy.”

      Liễu Xanh cười hì hì, quét mắt nhìn thấy Thái Vân đứng đó xa, thấp giọng : “Tiểu thư muốn về ?”

      “Lang trung muốn ta chuẩn bị cây thanh hao đây, chờ bọn xong ta biết phải chuẩn bị bao nhiêu. Còn có, Lục đại ca Tống tri huyện còn muốn quay lại.”

      Liễu Xanh lấy nón lụa cho nàng đội, dặn dò: “Tiểu thư nghe lời Lục sư gia, ngoan ngoãn đợi gia trở về, ta với Thái Vân nương về trước, lấy đồ này nọ xong rồi quay lại.”

      Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Liễu Xanh lên xe ngựa rời , than thở : “Ta thực ngốc sao? Đều phải cẩn thận dặn dò ta!”

      Tiểu Thất buồn chán ngồi góc trong lều, dựa vào cây cột lại bắt đầu nhớ Tống Lương Trác, , là nhớ biểu của Tống Lương Trác. Tiểu Thất híp mắt cười hì hì, từ lần đó nàng phát sốt, Tống Lương Trác còn tranh giường với nàng, nhưng trước khi ngủ đến bên giường xem nàng. Nàng có lần cố ý đem chăn đá xuống đất, Tống Lương Trác cũng tức giận, chỉ là động tay động chân vén chăn lại tốt cho nàng. Hì hì, còn vụng trộm sờ mặt của nàng.

      Tiểu Thất híp mắt đưa tay sờ mặt mình, quay đầu nhìn mọi người dựng nhà, ngáp to, Tống tri huyện có bản lĩnh, việc nhiều như vậy mà mỗi sáng sớm còn mua bữa sáng cho chính mình. Tiểu Thất nhíu mày tự hỏi, Tống tri huyện có phải có mưu gì nữa đây?

      Tiểu Thất cảm thấy, tại nàng cùng Tống Lương Trác giống như chó và mèo sống cùng nhà, mà con mèo kia chính là nàng. Con chó hung hăng, nàng cũng chỉ có dũng khí lui thành đoàn, tội nghiệp nhìn . Co chó đánh nàng, nàng lại ngứa ngáy muốn đâm . Nếu đánh nàng, nàng vui vẻ cả ngày; nếu hung dữ với nàng, bất quá cũng chỉ là nhe rằng hừ, cũng lộ ra móng vuốt đánh nàng.

      “Hắc hắc, Tống tri huyện là con chó !” Tâm tình Tiểu Thất khoan khoái, nghiêng đầu, từ từ nhắm hai mắt.

      Tiểu Thất nằm mơ, trong mơ Tống Lương Trác trở thành tướng công thập toàn trong lòng nàng. Tiểu Thất đánh quyền, chủ động đem nửa mặt kia cho nàng đánh; Tiểu Thất đá cước, liền xoay mông đem phía bên kia cho nàng đá tiếp; còn bưng cơm đuổi theo Tiểu Thất dỗ nàng ăn; còn chiếm giường của nàng, buổi tối ôm nàng ngủ, lại còn kể chuyện xưa cho nàng nghe. Hì hì, còn hôn nàng!

      Tống Lương Trác quả đến đây, đến cùng Mạnh Vân phi.

      Tiểu Thất mơ mơ màng màng nhìn Tống Lương Trác tới, nhịn được nhếch miệng cười. Tống Lương Trác ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ trán Tiểu Thất, nhíu mày giọng : “Mệt nhọc? Sao lại trở về nhà?”

      Tiểu Thất hé miệng lắc đầu, nghĩ rằng, tri huyện đại nhân trong mơ cái gì cũng tốt, năng đều là ngữ điệu nhàng, , hì hì, giống như tiểu tức phụ (*).

      (*) tiểu tức phụ: con dâu

      Tiểu Thất cười nâng tay, hai tay chụp mạnh hai má của Tống Lương Trác, muốn nhìn thử xem có thể nghiêm mặt lại, làm cho nàng bị tím mắt nữa.

      Hai tiếng “Ba” thành , nghe mạnh hơn rất nhiều. Tống Lương Trác đau đến nhíu mày, nhưng ra ánh mắt nhìn Tiểu Thất có nhiều lo lắng hơn tức giận, từ lúc nàng phát sốt, hành vi tựa hồ thực cổ quái.

      Mạnh Vân Phi phía sau đầu tiên là che miệng ho , thấy Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác vẫn mắt to trừng mắt nhúc nhích, cuối cùng nhịn được mà cười phá lên.

      Tiểu Thất chậm rãi nhìn qua, chớp mắt khó hiểu nhìn Mạnh Vân Phi cười nghiêng ngã phía sau, lại thu tầm mắt về nhìn người trước mắt, “Vù” cái thu tay trở về.

      Tiểu Thất hít hơi, ngượng ngập cười : “Tống tri huyện, đến đây lúc nào a?”

      Tống Lương Trác đưa tay sờ trán Tiểu Thất, Tiểu Thất bị dọa đến rụt cổ nhắm mắt. Tay Tống Lương Trác đặt lên trán nàng lát, nhíu mày : “Tiểu Thất thoải mái?”

      “A!” Tiểu Thất liên tục gật đầu, “ thoải mái.”

      “Tiểu Thất về nhà , xong việc ta cũng trở về.”

      Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất đứng dậy, Tiểu Thất liếc mắt nhìn hai má của bị mình đánh đỏ hồng, lắc đầu : “Ta muốn ở lại giúp đỡ.”

      “Ta phái người hỗ trợ.” Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất hướng đến xe ngựa.

      Tiểu Thất cảm thấy áy náy, gạt người là đúng, vẫn là đánh người mà lại vì thoát tội lại cố ý gạt người. Tiểu Thất kéo tay ra, thấp giọng : “Tống tri huyện, ta thoải mái.”

      “Ân?”

      Tiểu Thất lại nhìn xung quanh cái, thấy Mạnh Vân Phi tiến lại gần, nâng tay sờ mặt Tống Lương Trác : “Ta phải cố ý.”

      Tống Lương Trác sửng sốt chớp mắt, lại vẫn ôm nàng lên xe ngựa, “Về nhà trước , ngủ trưa lát.”

      Tiểu Thất chu miệng chui vào xe ngựa, chờ xe ngựa lắc lư tiêu sái bước mới nhịn được hừ, “Tống tri huyện mọn, lại tức giận.”

      Tiểu Thất xốc màn xe lên nhìn phía sau, thấy Tống Lương Trác vẫn còn đứng đó nhìn xe ngựa, le lưỡi lùi vào trong, suy nghĩ rồi lại nở nụ cười.

      (aiz, ta tội nghiệp Trác ca quá a, Tiểu Thất trẻ con =.=”)

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 33


      Tiểu Thất quả thực nghe lời mà ngủ trưa, đáng tiếc, vừa tỉnh lại Tống Lương Trác cho người dặn Tiền phủ từ trước, cho Tiểu Thất ra khỏi thành.

      Tiểu Thất muốn ra ngoài xem, nhưng trong phủ đột nhiên canh gác cẩn mật hơn, gì cũng cho nàng ra khỏi cổng.

      Đêm nay Tống Lương Trác cũng về Tiền phủ, chẳng những là Tống Lương Trác, cả Liễu Xanh cùng Tiểu Sơn Tử, còn có vài hạ nhân trong Tiền phủ cũng trở về. Tiểu Thất chong đèn, chống tay ngồi bên bàn đợi đến giờ hợi (*) cũng thấy bóng dáng Tống Lương Trác trở về.

      (*) giờ hợi: khoảng 9-11h đêm

      Tiểu Thất có chút nôn nóng, nửa đêm muốn chạy ra ngoài xem, lại sợ giống lần trước gây thêm nhiều phiền toái cho . Nằm ở giường nhưng lại hề ngủ an ổn đợi đến ngày hôm sau, sáng sớm liền đứng lên muốn ra ngoài, nhưng lại bị hạ nhân kiên quyết chặn lại.

      Tiểu Thất vào chủ viện mà quay về viện của mình, vừa đem cái ghế cao đặt dưới gốc cây hòe, bị tiếng quát của Mỹ phụ nhân làm giật mình rồi ngồi thụp xuống.

      “Tiểu Thất, mới sáng tinh mơ mà muốn trèo tường làm cái gì?”

      Mỹ phụ nhân mặc dù diện mạo xinh đẹp, nhưng khi hung dữ lên cũng phải đùa. Tiểu Thất thấy lông mày nàng nhíu chặt lại, khóe môi vểnh lên khác thường, sợ hãi chớp mắt : “Con muốn ra ngoài.”

      chỗ nào? gây thêm phiền phức cho tướng công nhà ngươi?”

      Mỹ phụ nhân kéo Tiểu Thất vào trong phòng, hung hăng quát lớn lên: “Tướng công nhà ngươi lo lắng cho ngươi như thế, lời ngươi xem là bỏ à, hôm qua dặn dặn lại cho ngươi chạy loạn, mới qua đêm mà quên rồi à!”

      “Nhị tỷ phu đâu?”

      cùng Tống Lương Trác.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, mũi chua xoát, khóc ròng : “Tống tri huyện có chuyện rồi? Có phải bị bệnh hay ?”

      Mỹ phụ nhân nhấn Tiểu Thất ngồi vào ghế, thanh vẫn dữ dội nhưng lại rất nhàng lau nước mắt của nàng, : “Được, được, chúng ta thiếu trân châu, đừng khóc. Tống Lương Trác vẫn tốt lành, vài ngày nữa quay trở lại.”

      Tiểu Thất khóc đến nấc lên, “Vậy nhị tỷ phu vì sao còn chưa trở lại?”

      “Ở bên ngoài giúp đỡ tướng công ngươi a!”

      Tiểu Thất lau nước mắt, chớp chớp mắt, khẩn trương nắm lấy tay Mỹ phụ nhân mà la lên: “Có phải có ôn dịch hay ? phải là sau thiên tai là ôn dịch hay sao? có phải bị nhiễm bệnh hay ?”

      Mỹ phụ nhân nhướng mày : “Các ngươi bất quá chỉ tách ra có đêm, có thể khẩn trương như vậy sao? là, chút cũng giống nữ nhi của đệ nhất mỹ nhân Thông Hứa ta!”

      Tiểu Thất nghe vậy nhếch miệng cười, “ có việc gì a.”

      Mỹ phụ nhân điểm điểm trán Tiểu Thất, cả giận: “ nhớ gì cả, bao nhiêu lần, là mỹ nữ đều phải rụt rè. Rụt rè, hiểu hay ? thể để nam nhân xem thường chúng ta!”

      Tiểu Thất nhăn mặt nhíu mày : “Vậy vì sao cho con ra ngoài?”

      “Nghi là có bệnh sốt rét, còn chưa xác định , tướng công nhà ngươi dặn cho ngươi ra ngoài chạy loạn.”

      “Vậy nếu nhiễm bệnh làm sao bây giờ?” Tiểu Thất trừng mắt.

      “Phi, phi, phỉ phui cái miệng thối!” Mỹ phụ nhân nhéo hai má Tiểu Thất, : “Nhanh nhổ ra , nhổ ra nhanh.”

      Tiểu Thất cũng dám cãi lời, chạy nhanh phi phi hai tiếng, lại chạy đến ngoài cửa nhổ ra ngụm nước bọt rồi vội vàng chạy về : “Làm sao bây giờ nha?”

      “Cái gì mà làm sao bây giờ nha? Tiểu Thất cứ ngoan ngoãn ở trong nhà là được, ta bảo Tiểu Sơn Tử mỗi ngày đều truyền tin trở về, đừng lo lắng, nơi nạn nhân ở rất sạch , cũng có nước ngập, nên có việc gì phải lo cả.”

      Tiểu Thất khóc thút thít, sửng sốt lát lại : “Con phải tìm dược liệu cho , hôm qua lang trung còn bảo con chuẩn bị cây thanh hao đây.”

      Tiểu Thất trông chờ nhìn Mỹ phụ nhân, ôm lấy cánh tay nàng mà xoay tới xoay lui, miệng cứ ôn nhu, nũng nịu hô: “Nương ~”

      Mỹ phụ nhân xoa xoa lỗ tai, “!”

      “Con rời khỏi thành, con chỉ ra ngoài tìm dược liệu cho thôi.”

      Mỹ phụ nhân tà mắt liếc Tiểu Thất cái, thở dài : “ là tiểu ngu ngốc, muốn cứ . Bất quá, nếu để ta biết ngươi lén ra khỏi thành, hừ hừ!”

      “Con đâu, Tống tri huyện tức giận.”

      “Ân, biết là tốt rồi.”

      Tiểu Thất vừa ra khỏi phủ là trực tiếp đến cổng thành. Cửa thành cũng đóng lại, chỉ là ra vào thành kiểm tra nghiêm ngặt hơn bình thường, nếu phải có việc gấp ra khỏi thành, cũng bị mọi loại lý do ngăn cản. Tiểu Thất nghĩ, hẳn là sợ rối loạn dân tâm, đồng thời trong lòng cũng khoan khoái hơn rất nhiều. Nếu vẫn chưa đóng cửa thành, kia khẳng định là vẫn chưa xác định có phải là bệnh sốt rét hay chưa.

      Tiểu Thất đứng trước cửa thành nhìn ra đường nửa ngày, cúi đầu nhìn lá bùa bình an mà Phán Đệ đưa cho nàng để giao cho Mạnh Vân Phi, lại ngoan ngoãn chạy trở về.

      Tiểu Thất lần lượt chạy đến các hiệu thuốc bắc lớn trong thành, mua hết tất cả các cây thanh hao. Lại làm như vô tình mà hỏi vài lang trung về bệnh trạng của bệnh sốt rét, lại hỏi mấy lang trung khác bệnh này dùng dược gì trị, nhân tiện còn mua cả sài hồ, cát căn, quế chi, mạch đông, thương thuật (*), thượng vàng hạ cám mua chất đầy cả toa xe.

      (*) các loại thuốc Đông Y a, em vô phương hiểu ~.~

      Tiểu Thất vội vàng bảo gia nhân quay xe ngựa trở về trước cửa thành, đứng ở trước nơi đó mà đợi người.

      Thời tiết oi bức nhưng lại có nắng, Tiểu Thất đứng đợi hơn nửa canh giờ cũng thấy gương mặt quen thuộc nào cả. Thủ vệ thấy Tiểu Thất ngốc lăng lăng đứng đợi lâu, cũng muốn ra khỏi thành, vì thế khách khí bước qua : “Phu nhân, đây là?”

      “Ta chờ Tống tri huyện.”

      “Đại nhân nhất định quay lại.”

      “Ta chờ lát.”

      Thủ vệ khó xử nắm nắm bội đao (*), nhìn xe ngựa qua lại lộ : “Nếu , phu nhân tìm nơi nào ngồi nghỉ lát ? Nếu đại nhân đến thuộc hạ liền thông tri phu nhân!”

      (*) bội đao: miếng ngọc bội đeo cán đao

      cần.” Tiểu Thất nhìn xe ngựa, bảo gia nhân đánh xe đến bên tường thành, vẫn đứng ở đối diện cửa thành như cũ.

      Thủ vệ thể làm gì hơn, chỉ có thể quay trở lại cửa thành.

      Tiểu Thất qua lại, vốn là ăn cơm trưa, lại đứng đợi hồi lâu nên có chút mệt, nhìn vòng, xuống ngồi dưới gốc cây bên cạnh, lại tiếp tục nâng cằm nhìn chằm chằm vào cửa thành.

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào cửa thành, Trần Tử Cung cách đó xa nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất. vốn là muốn nhìn xem Tiểu Thất muốn làm gì, sau lại mơ hồ cảm giác hiểu được là đợi người. lại muốn nhìn chút xem nàng đợi ai, tại cũng thuần túy muốn nhìn chút xem nàng có thể ngây ngốc ngồi đến khi nào.

      Trần Tử Cung vừa uống hết bình trà, mắt nhìn Tiểu Thất nâng cằm đổi hướng mắt cười khẽ tiếng. Xem bộ dáng cũng chỉ mười lăm mười sáu, thế mà gả cho người rồi, đúng là nằm ngoài dự đoán của người ta. Đáng tiếc! Trần Tử Cung chắt lưỡi.

      Thời gian qua thực mau, Trần Tử Cung nhìn xem mặt trời ngả về phía tây, lắc đầu thở dài qua.

      “Tiểu Thất, ha ha, thực khéo a!”

      Tiểu Thất xoa xoa cái cổ đau nhức, ngửa đầu nhìn người trước mặt, kỳ quái hỏi: “Ngươi như thế nào lại trở về thành? Hôm qua phải vẫn ở trong thành sao?”

      “Ta trở lại sau đó.”

      Trần Tử Cung nhìn cửa thành, nơi đó vì thủ vệ cố ý ngăn cản người, muốn có người đường. Trần Tử Cung thu hồi tầm mắt : “Tiểu Thất là đợi người?”

      Tiểu Thất gật gật đầu, tầm mắt lại quay về cửa thành.

      “Tiểu Thất ăn cơm chưa?”

      Vốn là có nhắc đến cũng có gì ổn, nhưng khi Trần Tử Cung nhắc tới liền phát ra trận “ lỗ lỗ” vang lên, làm cho Tiểu Thất lúng túng.

      Tiểu Thất ôm lấy gương mặt đỏ bừng xoa xoa, ngập ngừng : “Ta chờ người, lát nữa về nhà ăn.”

      Trần Tử Cung cười : “ bằng cùng đến tiệm ăn bên cạnh ăn chút , nơi đó cũng có thể nhìn thấy cửa thành, làm Tiểu Thất nhìn thấy người.”

      Tiểu Thất quả thực rất đói, lại nghe người khác mời, bụng liền bắt đầu biểu tình. Tiểu Thất nghĩ, hôm nay đợi được, ngày mai phải đem theo bánh đợi mới tốt.

      Trần Tử Cung chỉ chỉ quán cách đó xa, cười : “ tô mỳ cũng làm chậm trễ việc gì đâu.”

      Tiểu Thất suy nghĩ xong rồi bước nhanh qua, chọn vị trí đối diện với cửa thành mà ngồi, phân phó chủ quán trước đem tô mỳ lớn cho gia nhân ở cửa thành, còn chính mình nhanh chóng cầm đũa lên nuốt nước miếng chờ.

      Trần Tử Cung cười cười qua, nhìn quần áo hơi dính dầu mỡ bàn, mày hơi cau lại. Quán trà mới ngồi khi nãy cũng sạch , nơi này vẫn được dọn dẹp hơn.

      Trần Tử Cung chọn cái ghế sạch hơn, thấy chủ quán trước đem tô mỳ cho gã gia nhân ở cửa thành, sau mới làm tô cho Tiểu Thất, còn chính mình đợi hơn nửa ngày cũng có gì, hơi vui : “Như thế nào, ta có mỳ sao?”

      Chủ quán nhìn Tiểu Thất, khó hiểu : “Vị công tử này cũng muốn ăn mỳ sao? Hắc, cũng tiếng nào, mới vừa rồi thấy công tử ngồi bên tiệm bên cạnh uống trà dùng bữa, ta tưởng chỉ ngồi nơi này nghỉ chân.”

      Trần Tử Cung liếc mắt nhìn Tiểu Thất cái, thấy nàng vẫn cắm cúi ăn mỳ lên tiếng, ý là căn bản mời ăn mỳ nha. Trần Tử Cung đối với bột mỳ trắng cũng có cảm tình gì, chỉ cau mày nuốt nước miếng : “Quên , chén trà là tốt rồi.”

      “Ta nơi này chỉ có chén trà lớn, công tử uống ?”

      “Cứ mang lên .”

      Tiểu Thất cũng để ý Trần Tử Cung, vừa ăn vừa chăm chú nhìn cửa thành.

      “Tiểu Thất chờ ai?”

      “Chờ Tống…” Tiểu Thất nhìn Trần Tử Cung, sửa lại: “Chờ tướng công nhà ta.”

      “Tống tri huyện?”

      Tiểu Thất gật đầu.

      “Tiểu Thất có việc chờ ?”

      Tiểu Thất nhíu mày liếc Trần Tử Cung cái, “Vương công tử tò mò quá, ta muốn chờ tướng công nhà ta được a!”

      Trần Tử Cung có chút xấu hổ, ho tiếng, đảo mắt thấy chủ quán mang lên cái chén to thô ráp, gân mặt hơi co rút.

      Chủ quán để cái chén lớn trước mặt Trần Tử Cung, cười : “Trà ngon, chỉ có lá trà Liễu Diệp, công tử đừng chê. Nếu ngài cùng tri huyện phu nhân, vậy trà này miễn phí, hắc hắc, công tử từ từ dùng.”

      Trần Tử Cung nhìn vài chiếc lá cây trong chiếc chén lớn, nhíu mày : “Đây là trà gì?”

      Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn nhìn, “ phải sao, trà Liễu Diệp.”

      “Trà Liễu Diệp là trà gì?” Trần Tử Cung nghi hoặc.

      “Lá liễu có thể dùng để hạ hỏa, nhất là dùng để pha trà uống. Ngay cả cái này mà Vương công tử cũng biết?”

      Trần Tử Cung xấu hổ sờ sờ cằm, gật đầu : “Là lá liễu a, là lá liễu a.”

      Tiểu Thất lấy chén nước rửa mặt, lại dùng tay lau miệng sạch . Trần Tử Cung thấy nàng mặc dù ăn tô lớn, nhưng cử chỉ như mím môi vẫn là bộ dáng của tiểu thư, khỏi có chút tò mò.

      Tiểu Thất thanh toán bạc rồi đứng dậy muốn ra gốc cây khi nãy mà ngồi, Trần Tử Cung vội hỏi: “Ngồi đây phải cũng giống nhau sao Tiểu Thất?”

      Tiểu Thất dừng lại nhìn cửa thành lát.

      Trần Tử Cung lại : “Tiểu hồng mã kia của Tiểu Thất, ngày khác ta cho người mang đến trả.”

      Tiểu Thất lắc đầu, “Ta cần, tướng công mua cho ta cái.”

      Tiểu Thất tự hào vỗ vỗ ngực, thẳng lưng lên : “Ta còn đeo đây.”

      Trần Tử Cung nhìn bộ ngực nhắn của nàng, xấu hổ đưa mắt sang bên thầm: “ lớn như vậy còn mang người bùn theo chơi, quả là khác người a!”

      Tiểu Thất cúi đầu nhìn ngực, mặt đỏ bừng lên mà buông thắt lưng ra.

      Tiểu Thất cũng gì cũng Trần Tử Cung nữa, Trần Tử Cung ung dung cầm chén trà Liễu Diệp lên uống.

      Tiểu Thất vẫn ngồi đến khi mặt trời lặn, Trần Tử Cung cũng cùng ngồi cho đến lúc đó.

      Trần Tử Cung xoa xoa bả vai ê ẩm : “Tiểu Thất trở về?”

      “Ta chờ người.”

      “A.” Trần Tử Cung cười khẽ, đứng dậy : “Ta đây trở về trước.”

      Tiểu Thất gật gật đầu, cũng đứng dậy theo, gì mà ra cửa thành.

      Trần Tử Cung nhìn Tiểu Thất chạy đến cửa thành, lắc lắc đầu xoay người rời . Tiểu Thất ngồi dưới gốc cây, trong ánh hoàng hôn có chiếc xe ngựa chậm rãi tới, cách ngoài cửa thành xa dừng lại, có người xuống, nhãn tình sáng lên liền chạy nhanh qua.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đinh ~~~~~~~~~

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Q5:Tình , ngươi đến…

      Chương 34



      Tống tri huyện trông mệt mỏi, bất quá chỉ mới ngày gặp, Tiểu Thất liền cảm thấy tiều tụy rất nhiều. Tiểu Thất nhìn xe ngựa ngừng ngoài cửa thành tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi.

      Liễu Xanh thấy Tiểu Thất rất kích động, vừa chạy đến vừa hét lớn: “Tiểu thư, người làm sao biết Liễu Xanh quay trở lại?”

      Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác cùng Mạnh Vân Phi, nuốt nuốt nước miếng mới : “Bên ngoài làm sao vậy?”

      Nụ cười mặt Liễu Xanh liền biến mất ngay lập tức, bĩu môi hé răng.

      Tiểu Thất nhìn Mạnh Vân Phi, lấy bùa bình an đưa qua : “Nhị tỷ làm, nhờ ta đưa cho tỷ phu.”

      Mạnh Vân Phi cầm lấy, hướng Tống Lương Trác gật gật đầu, dẫn Tiểu Sơn Tử trực tiếp quay trở về Tiền phủ.

      Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, thấy cau mày nhìn mình, khẩn trương nắm chặt nắm tay. Tiểu Thất cắn cắn môi, kéo đến bên, cúi đầu : “Ngươi, như thế nào bây giờ mới trở về? Ta chờ ngươi ngày đây.”

      Tống Lương Trác xoa xoa tai Tiểu Thất, ôn thanh : “ nhiều ngày thể về cùng ngươi, nếu rảnh rỗi quá trở về phủ xem Ha Da thế nào, đừng để nó chạy loạn.”

      Tiểu Thất nhớ đến Ha Da bị mình ôm tới Tống phủ nhưng lại thể quản, nhăn mặt nhăn mày cười : “Thiếu chút nữa quên mất nó rồi.”

      Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, nhíu mày : “Ngươi còn chưa trở lại sao?”

      Tống Lương Trác chưa trở về hay , dường như rất có hứng thú với lỗ tai mềm của Tiểu Thất mà nhàng xoa lâu. Tiểu Thất rụt cổ lại, Tống Lương Trác mới hoàn hồn, ngoắc ngoắc khóe miệng : “Chờ ta trở lại, chúng ta thành thân được ?”

      phải …” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, đỏ mặt ngập ngừng.

      Tiểu Thất mơ hồ nghe thấy tiếng Tống Lương Trác khẽ thở dài, đáy lòng căng thẳng liền ôm lấy cánh tay đặt lên mặt mà cọ cọ.

      Tiểu Thất ngẩng đầu cười hì hì, “Ta mang cho ngươi thứ này.”

      Tiểu Thất kéo Tống Lương Trác đến bên cạnh xe ngựa, cười : “Ta tìm thảo dược, nếu còn cần thêm thứ gì khác bảo người đem thư cho ta, ta giúp ngươi tìm a. Còn có, ta chạy loạn, ngươi đừng lo lắng.”

      Bóng đêm dần dần buông xuống, cửa thành hoàn toàn còn người qua lại. Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ôn nhu : “Tiểu Thất trở về .”

      “Ngươi sao?”

      Tống Lương Trác cúi đầu nhìn Tiểu Thất, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt đen thẫm lộ ra nồng đậm lo lắng cùng ỷ lại làm cho cảm thấy ấm áp khác thường.

      Tống Lương Trác nghĩ, lúc trước Tiểu Thất giận , cũng phải là quá giận , chỉ là trong lòng khó chịu nổi giận như tiểu hài tử. biết sao nhưng Tống Lương Trác lại nghĩ đến đôi mắt khác. Ánh mắt kia cũng từng nhìn chính mình như vậy, chứa đầy tình cảm. bao lâu nhớ tới ánh mắt kia? Ngay cả bản thân cũng tin được, lúc trước được xem là tình đến chết cũng đổi, cũng có thể bị thời gian làm phai nhạt .

      Tâm sớm bị tiểu nương ngây ngốc này biết chuyện với như thế nào, lại kiên trì mỗi ngày đưa điểm tâm cho chiếm mất rồi. Nàng như là hạt mầm nho , chút khí lực, lại có thể từng bước từng bước chen vào trói chặt lấy tâm can của .

      Tống Lương Trác lại nghĩ tới mấy trăm nạn dân ngoài thành kia, mặt tự giác mà lên vẻ mệt mỏi cùng lo lắng.

      Tiểu Thất nâng bàn tay bé lên xoa xoa hai má của , giọng : “Tống tri huyện làm sao vậy? Tống tri huyện đừng lo lắng, Tiểu Thất giúp ngươi.”

      Tống Lương Trác nhướng mày cười, gật gật đầu, xoa xoa lỗ tai Tiểu Thất.

      Tiểu Thất nhìn chăm chú, thấp giọng : “ lẽ thể trở về nhà đêm hay sao?”

      “Ta phải trở về.”

      “Có phải hay …”

      Tống Lương Trác đưa tay che miệng Tiểu Thất, lắc đầu thấp giọng : “ có, thể lung tung.”

      Tiểu Thất cúi đầu, đá lên mặt đất, lâu sau gật đầu : “Ngươi về , phải ngủ ngon, ngủ ngon thân thể mới tốt. Ngươi, có thể mỗi ngày đều đến gặp ta hay ? Ta chờ ngươi ở nơi này.”

      “Được.”

      Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu, nhếch miệng cười ôm lấy thắt lưng của , lắc qua lắc lại lát mới chậm rãi rời ra.

      “Ta mang cơm đến đây cho ngươi, ngươi thích ăn cái gì? Nga, cũng thể ăn nhiều mỡ, trở về ta suy ngẫm lại cho tốt.”

      Tiểu Thất nhìn xe ngựa, cười : “Bảo đem thảo dược qua ?”

      cần.”

      Tống Lương Trác lại vuốt vuốt tai Tiểu Thất, qua cầm lấy dây cương : “Ngươi đem chủ tử ngươi trở về, đường nhớ cẩn thận.”

      Liễu Xanh kéo kéo tay Tiểu Thất, cười : “Tiểu thư đừng lo lắng, em giúp tiểu thư chăm sóc cho gia.”

      “Ngươi cũng về sao?” Tiểu Thất kinh ngạc.

      Liễu Xanh gật gật đầu, “Em hỗ trợ, có chuyện gì nhờ người đưa thư cho tiểu thư a.”

      Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác có ý phản đối, nghĩ là Liễu Xanh qua với , Tiểu Thất đứng nơi đó cảm thấy rất hâm mộ Liễu Xanh.

      Liễu Xanh nhảy lên xe ngựa khoát khoát tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất đuổi theo vài bước, lo lắng căn dặn: “Liễu Xanh, ngươi đừng lại quá gần, nhớ chiếu cố bản thân mình tốt.”

      “Em biết, em khẳng định tránh ở phía ngoài, tiểu thư mau về phủ .”

      Tiểu Thất lại nhìn Tống Lương Trác, suy nghĩ rồi : “Nếu mệt quá cũng đừng đến đây, ta, ta cũng có việc gì gấp.”

      Tống Lương Trác gật đầu, nhìn Tiểu Thất đứng yên.

      Tiểu Thất chớp mắt, nở nụ cười rồi : “Ta đây!”

      Tiểu Thất khoát tay với Tống Lương Trác, trong chớp mắt xoay người rời . Tống Lương Trác đứng đó nhìn cho đến khi bóng dáng chìm hẳn vào bóng đêm, còn thấy được nữa mới dẫn ngựa rời khỏi cửa thành.

      Cửa thành bị phong tỏa.

      Ngày thứ hai, Tiểu Thất nhân dịp giá cả còn chưa tăng lại vơ vét vòng thảo dược, thấy cửa thành đóng chặt đột nhiên có chút sợ hãi.

      Tiểu Thất lên tường thành, nhìn thấy những trà điếm bên ngoài thành đóng cửa, sợ run lên, lâu sau mới xuống, vào trong xe lấy ra mũ lụa rồi lại lên tường thành.

      Tiểu Thất đợi hơn nửa ngày, bên là Trần Tử Cung biết đến từ lúc nào.

      Tiếng ồn ào ở cửa thành càng lúc càng lớn, Tiểu Thất có chút thương tâm chu miệng. Nàng đoán là Tống Lương Trác hạ lệnh đóng tất cả cửa thành lại vì tình hình bệnh dịch bên ngoài rất nặng, vô cớ mà gây trở ngại đến cuộc sống của bọn họ, như vậy cũng là vì lo lắng cho dân chúng trong thành, nhưng xem ra là mọi người hề cảm kích đây!

      “Này, đạo lý gì thế hả? cho ra khỏi thành ra khỏi thành hay sao? Dù sao cũng phải giải thích ràng chứ!”

      “Đúng vậy, ta còn phải nhanh ra ngoài bán hàng hóa nữa!”

      “Tống tri huyện đâu rồi? Mới vừa nghe người ta , ở nha môn đây!”

      “Ai biết được? Gần đây cũng gặp qua…”

      “Có phải nạn dân ở ngoài thành có chuyện gì hay ? là, mặc kệ dân chúng chúng ta trong thành, chạy ra ngoài quản chuyện của người ở ngoài.”

      “Hắc, lời này ngươi , lúc đó ngươi chẳng phải nạn dân sao? Nếu phải trước đó Tống tri huyện đưa nhóm các ngươi phân đến nhờ các gia đình, tại người ở bên ngoài là các ngươi.”

      cho vào cũng cho ra, rốt cuộc là ý tứ gì?”

      có thông cáo của tri huyện đại nhân, cửa thành này thể mở.”

      “Hắc, đánh hạ cửa thành…”

      Tiểu Thất thấy người tụ tập ở cửa thành càng lúc càng nhiều, chỉ là biết có phải là người ở chỗ tập trung của nạn dân chạy đến hay .

      Tiếng ồn ở tường thành càng lúc càng tăng, Tiểu Thất nhìn chằm chằm những người ngoài cửa thành, muốn nhìn xem có người ở chỗ của nạn dân hay . Bỗng nhiên thấy nam tử trung niên cả người mềm nhũn liền ngã xuống. Thậm chí Tiểu Thất có thể nhìn thấy cả người nam tử kia phát run.

      Người ngoài cửa thành tựa hồ cũng bị kinh hách, trong nháy mắt liền tránh khỏi người ngã xuống kia, tựa hồ như gì đó, có mấy người còn cầm những thanh gỗ lớn bắt đầu đánh lên cửa thành, Tiểu Thất hoảng hốt kêu lớn: “Các ngươi làm cái gì? Mau trở về a, ở đó có dược liệu?”

      Mười mấy người kia giống như là nghe thấy càng đánh mạnh lên cửa thành. Tiểu Thất quát: “ phải là các ngươi trộm chạy đến chứ? Tống tri huyện đâu? Các ngươi mau trở về a, ở đó có dược liệu, thiếu thức ăn cho các ngươi, chậm trễ mà chữa bệnh cho các ngươi! Các ngươi phá cửa thành là phải vào nhà lao!”

      Thanh của Tiểu Thất bị trận bối rối la hét ầm ĩ át mất. Tiểu Thất nóng nảy chạy xuống chân thành, đến cửa thành cao giọng quát: “Các ngươi đừng ầm ĩ, ngoài thành có ôn dịch, ra ngoài là nhiễm bệnh ngay thôi!”

      Lời Tiểu Thất vừa ra, đám người đều xanh mặt mà lui ra ngoài hai bước. Tiểu Thất lau mồ hôi nhíu mày : “Tống tri huyện đóng cửa thành khẳng định là do bất đắc dĩ, các ngươi…”

      “A, con của ta a ~~~~”

      Câu của Tiểu Thất còn chưa dứt bị tiếng kêu dài át mất, lão phụ nhân hoảng hốt chen chân qua, đưa tay muốn đẩy cửa thành bị chuyển dịch, bị thủ vệ nhanh tay lẹ mắt kéo ra.

      Dường như là có vài người nhà ở ngoài thành, lão phụ nhân cứ vừa vừa khóc như vậy, vài người cũng vọt lên, dù nên ra khỏi thành cũng thể nữa. Tiểu Thất liền đưa hai tay chắn trước cửa thành, cấp bách đến nước mắt chảy dài.

      Tiểu Thất khóc : “Các ngươi ra ngoài chính là càng thêm phiền Tống tri huyện, ta cũng lo lắng cho đây, ta vẫn phải nghe lời ra ngoài. Nếu các ngươi lo lắng nên tìm thảo dược tìm quần áo cho những người bên ngoài , các ngươi như vậy, nếu làm cho ôn dịch truyền nhiễm đến trong thành, làm cho nhiều người nhiễm bệnh như vậy làm sao bây giờ a!”

      Trần Tử Cung đứng ở bên ngoài, nhìn Tiểu Thất đội mũ lụa, khóc đến nỗi nước mũi đều chảy ra, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

      Tiểu Thất lau nước mắt , : “Tiên sinh kể chuyện đều , nếu có ôn dịch, nhất định phải ly khai ngay, các ngươi muốn ra ngoài cũng có thể, nhưng hứa là các ngươi quay lại được a.”

      “Nhưng là các ngươi nghĩ thử xem, nếu các ngươi ở lại trong thành, còn có thể cấp thảo dược cùng quần áo cho thân nhân, nếu ra ngoài, việc gì cũng thể giúp. Tống tri huyện cũng ở bên ngoài đấy, còn có Lục sư gia cùng Liễu Xanh, bọn họ nghĩ biện pháp thu xếp ổn thỏa cho bọn họ, các ngươi, ô, các ngươi, các ngươi khi dễ người!”

      Tiểu Thất che miệng òa khóc nức nở, ngược lại những người vội vã muốn ra khỏi thành đều trở nên yên tĩnh hẳn.

      “Đây là nương nhà ai a?” thanh già nua hỏi.

      “Tiền gia tam tiểu thư, lúc trước lão thấy nàng luôn đứng trước cửa nha môn.”

      “Di? Kia phải tri huyện phu nhân sao?”

      Mọi người than thở thôi, thấy Tiểu Thất khóc thương tâm, có người lên khuyên bảo : “Phu nhân đừng khóc, tri huyện đại nhân phúc lớn mạng lớn, khẳng định có việc gì!”

      Tiểu Thất nghẹn ngào gật đầu, lại lắc đầu : “ mới có việc gì! Các ngươi, cách, các ngươi đừng ra ngoài, ta nghĩ cách đưa thức ăn cùng đồ dùng cho bên ngoài. Còn có, bọn họ mới là có việc gì, khẳng định đều tốt cả.”

      Những người ngoài cửa thành kia hẳn là những người trong thành mới trở về, người bị bệnh ngã xuống khó mà . Tiểu Thất bảo thủ thành mở cửa sổ nhà, vừa muốn cất tiếng bị đầu gỗ đâm vào dọa đến lùi hẳn hai bước.

      Hai mắt Tiểu Thất đỏ cả lên nhìn những người đứng bên cửa thành, hấp hấp mũi : “ thể để bọn họ vào, ngoài đó có người ngã bệnh.”

      Có nam tử tiến lên, dùng sức đẩy đầu cây gậy ra ngoài.Nam tử đóng cửa sổ lại xoay người : “Mọi người đều nghe tri huyện phu nhân ! Tri huyện đại nhân vì dân chúng Thông Hứa cũng phải chịu ít khổ, vài năm nay vì mọi người mà giảm thuế, lại có áp bức nặng nề, đây phải là công lao của tri huyện đại nhân hay sao? Tri huyện đại nhân làm cái gì cũng đều vì lợi ích của mọi người.”

      Có nha dịch nhanh chóng chạy tới, kịp thở dán cáo thị lên tường thành.

      Nha dịch thở hổn hển : “Nửa đêm đại nhân đưa tới, vừa, vừa chép lại xong. khiến cho dân chúng lo lắng. Mọi người yên tâm, tri huyện đại nhân , tình hình bệnh dịch cũng phải có cách khống chế, mọi người an tâm thả lỏng, hết thảy đều có đại nhân lo. Nơi này chúng ta hơn trăm năm qua cũng chưa từng có việc gì xảy ra, tại có đại nhân chống đỡ, mọi người chỉ cần an tâm chờ tình hình bệnh dịch qua là được.”

      Bố cáo viết đơn giản nhưng lại chân tình thực lòng, đại khái qua về tình huống của nạn dân ngoài kia, lại đến tình trạng của bệnh dịch, chủ yếu là vừa trấn an vừa kỳ vọng dân chúng.

      Người vội vã ra khỏi thành lúc trước nay biết chuyện ôn dịch cũng bắt đầu hiểu , mọi người đều biết tính nguy hiểm của việc cẩn thận mà phát tán ôn dịch, những người có người thân bên ngoài ngược lại, lại dám la hét ầm ĩ nữa.

      Cân nhắc lại, lại còn theo Tiểu Thất lên tường thành, bắt đầu khuyên giải những người bên ngoài cửa.

      Tiểu Thất lau nước mắt nằm sấp nửa người tường thành, nhìn con dương phía xa xa lại nhịn được mà rơi lệ. Trần Tử Cung theo Tiểu Thất lên tường thành, trong mắt lại mơ hồ lên cái gì đó ngoài ý muốn.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: xem, cái này có tính là cầu hôn a??

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :