1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 25


      Tiểu Thất có hơi sợ lúc ngủ buổi tối. Lần trước là bị Tống Lương Trác áp đảo, lần sau là vì mình sợ sấm chớp mà chạy vào, nhưng lúc này cả hai đều thanh thanh tỉnh ngồi đây nên làm sao cho tốt?

      Tiểu Thất rối rắm đứng bên cạnh bàn, Tống Lương Trác giọng : “Tiểu Thất phải , có đem về rất nhiều sách sao?”

      “A? Nga! Nga! Nga!”

      Tiểu Thất cuống quýt chạy nhanh ra ngoài, Tống Lương Trác bước nhanh tới kéo nàng, lắc đầu : “Chậm , ngày mai tìm cũng muộn.”

      Tiểu Thất thấy cầm lấy tay mình có chút khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt. Tống Lương Trác buông tay, buông sa màn trong phòng xuống, chính mình đến bên giường, cởi hài ngồi lên giường.

      “Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi đoạt giường của ta rồi.” Tiểu Thất to gan hừ tiếng.

      Tống Lương Trác vẫy vẫy tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất tiến vào mà còn bước lùi lại.

      “Tiểu Thất lại đây.” thanh ôn nhu của Tống Lương Trác đầy mê hoặc, vừa vẫy tay vừa cười : “Lại đây.”

      Tiểu Thất gắt gao nắm lấy hai tay, tiến lên hai bước rồi dừng lại, cũng tiến lại ngay mà chậm chạp đến bên giường.

      Tống Lương Trác kéo tay Tiểu Thất, để nàng ngồi lên giường rồi mới mở miệng.

      “Tiểu Thất đừng sợ ta.”

      “Ta mới sợ ngươi. Ta là sợ muỗi, ân, là sợ muỗi cắn.” Tiểu Thất liếc qua bên gật gật đầu.

      “Tiểu Thất.” Tống Lương Trác xoay đầu Tiểu Thất lại nhìn vào mình, ôn nhu : “Tiểu Thất thích ta rồi? Vì sao?”

      Tại sao? Nhiều lời! Tiểu Thất trợn mắt lên nhìn.

      “Tiểu Thất, chúng ta chuyện . Tiểu Thất , tại sao?” Tống Lương Trác ôn nhu hỏi.

      “Ách, ngươi đánh ta!” Tiểu Thất liếc Tống Lương Trác cái, thấy cũng tức giận, lại thêm ngang ngược : “Ngươi cho ta ăn no, để người ta giành mất Tiểu hồng mã của ta, lại để Nhược Thủy đoạt lấy trâm cài của ta. Nương ta cũng cho ta về nhà ở. Ngay cả bà vú của ta cũng đối tốt với ngươi. Ngươi, ta muốn về nhà.”

      Tống Lương Trác giang tay ôm Tiểu Thất vào lòng, thở dài : “Về nhà được gặp ta nữa rồi.”

      Tiểu Thất bị Tống Lương Trác ôm, hốc mắt trong chốc lát dâng đầy nước mắt. Trong ngực lại biết vì sao lại có cảm giác khiến nàng đau lòng, chua xót vô hạn.

      Tiểu Thất hít hít mũi : “Ta nghĩ muốn gặp ngươi, ngươi đánh người.”

      “Tiểu Thất hôm nay còn muốn cùng ta tu sửa đê, đó phải cũng là khát vọng của Tiểu Thất sao?”

      ? Đúng vậy! Nhưng là, ta quên rất nhiều việc, tu sửa đê có lẽ là do nàng hướng đến người mà làm, rất khéo lại là rất giống những việc làm mà thôi.

      Tống Lương Trác thở dài, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất : “Tại sao lại muốn cùng ta tu sửa đê?”

      Tiểu Thất hít hít mũi, suy nghĩ rồi : “ biết, nhìn thấy thích thôi.”

      “Tiểu Thất đừng nên nhớ kỹ cái tát ngày đó. Lần đó Nhược Thủy suýt nữa mất mạng, vì thế mới…”

      phải ta đẩy!” Tiểu Thất ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhìn Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác gật đầu, nâng tay giúp nàng lau nước mắt, giọng đầy áy náy: “Ta tin rồi, đáng tiếc có chút muộn. Nhưng là Tiểu Thất, có thể hay , quên điều thoải mái này?”

      Tiểu Thất cách lớp sương mù nhìn vẻ mặt túng quẫn của Tống Lương Trác, chớp chớp mắt rơi lệ, ngồi thẳng lưng : “Ngươi thấy kẻ họ Vương kia đoạt Tiểu hồng mã của ta, ngươi cũng giúp ta lấy về.”

      Tống Lương Trác nhướng mày, “ họ Vương?”

      “Ân.” Tiểu Thất gật đầu.

      “Làm sao Tiểu Thất biết được?”

      “Ngày hôm trước ta về nhà, nhặt được ngọc bội của nên biết.” Tiểu Thất ngửa cằm, chu miệng.

      “Ân hừ?”

      Tiểu Thất run người, ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, biết vì sao lại thay đổi sắc mặt. Tiểu Thất cau mày chỉ vào mặt : “Ngươi nhìn ngươi xem, lại hỉ nộ vô thường!”

      Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra, bước xuống giường. Tiểu Thất nhìn theo bóng lưng của , nhai nhai vài cái trong miệng, nghiến răng hừ tiếng.

      Tống Lương Trác cầm lấy hộp gỗ rồi quay về giường, ngồi xếp bằng đối diện với nàng, mở hộp gỗ rồi đưa tới trước mặt nàng, ôn nhu : “Người đất cùng trâm cài đầu của ngươi.”

      “Sao?” Tiểu Thất cẩn thận lấy đồ ra, liệt kê từng vật từng vật , tuy ít hơn vài món quý hiếm của nàng, bất quá vẫn tốt, chỉ là ít vài ba món đồ. Còn có Tiểu hồng mã kia, tựa hồ so với Tiểu mã nàng thấy còn trơn bóng đáng hơn đây!

      Tiểu Thất thổi thổi cái mông ngựa, cái còi bằng đất phát ra tiếng vang trong trẻo lắm. Tiểu Thất nhếch miệng cười : “Ngươi tìm được ở nơi nào? Sau đó ta có quay lại nhưng tìm được đại thúc đó đấy!”

      Tống Lương Trác ấm giọng : “Thích ?”

      Tiểu Thất trợn tròn, đảo mắt hai vòng, che mặt cười hề có ý tứ : “Ngươi cho ta?”

      “Đúng vậy.”

      Tiểu Thất nghĩ trả lời nhanh như vậy, sửng sốt chớp mắt rồi đỏ bừng mặt. Tiểu Thất cầm Tiểu hồng mã cọ qua cọ lại quần áo, thấp giọng : “Là ta thích, ta cũng muốn đoạt đồ của người khác, nhưng là Tiểu mã này ta thích trước. Ta vừa muốn lấy, người kia, người kia…”

      “Đừng nhắc đến nữa.”

      “A?” Tiểu Thất mơ hồ ngẩng đầu.

      “Đừng nhắc đến nữa, bất quá chỉ là người xa lạ, có phải ?”

      Tiểu Thất suy nghĩ chút, cười : “Đúng ha, mặc dù sau này muốn cùng ta…”

      Tiểu Thất liếc nhìn Tống Lương Trác, ho môt cái rồi cười hắc hắc.

      Tống Lương Trác gom trâm cài đầu lại, đem hộp gỗ để lên bàn đầu giường, ôn nhu : “Trừ những cái đó, còn có gì hài lòng lun .”

      Tiểu Thất cau mày suy nghĩ hồi lâu, chu chu miệng : “Có rất nhiều, sau này nhớ lại cho ngươi.”

      Tống Lương Trác cười khẽ, “Vậy có thể ngủ rồi sao?”

      Tiểu Thất ôm ngực, nhìn đề phòng, : “Ngươi lại ngủ ở đây?”

      Tống Lương Trác nâng nâng cằm, “Ngươi muốn ngủ ngoại gian?”

      Tiểu Thất trừng mắt, quả nhiên là tâm địa bất chính đây! Trong lòng Tiểu Thất chưa nghĩ ra đối sách, Tống Lương Trác vươn tay ra, cười kéo nàng nằm xuống. Tiểu Thất kêu lên: “Tống tri huyện là đại phôi đản!”

      “Ha hả, ngươi ai bại hoại?” Tống Lương Trác xoa xoa mặt Tiểu Thất đầy uy hiếp.

      Tiểu Thất nuốt nước bọt ngập ngừng, “Nhưng là, có thói quen ngủ cùng ngươi.”

      “Ngủ nhiều thành thói quen.” Tống Lương Trác che mắt Tiểu Thất : “ tin ngươi thử xem.”

      “Thích, ngươi nhàng!” Tiểu Thất bắt lấy tay , ôm chăn chui vào sát góc.

      “Tiểu Thất có sợ sấm ? Mùa hè nhiều sấm chớp!” Tống Lương Trác cười mở miệng, “Ngươi thử nghe xem, ầm ầm long….”

      “A a a!” Tiểu Thất kêu lên tiếng, nhào vào trong lòng Tống Lương Trác, bóp cổ : “Tống tri huyện dọa người!”

      Tống Lương Trác cười nắm lấy chăn mỏng, đắp lên cho cả hai, ôn nhu : “Cứ ngủ , đừng sợ, ta chờ ngươi.”

      Tiểu Thất đỏ mặt rút tay lại, trán cọ cọ vào ngực .

      “Tống tri huyện, ngươi chuyện như vậy rất kỳ quái nga!”

      “Kỳ quái chỗ nào?”

      biết.” Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, cảm giác được nào đó đập mạnh.

      Tống Lương Trác sờ sờ mặt Tiểu Thất, thấp giọng : “Ngủ , đêm khuya rồi.”

      “Ân.”

      Tiểu Thất trợn tròn mắt sợ run lúc lâu, đợi hô hấp bên tai nhàng lại, hơi ngửa đầu nhìn . Trong bóng tối cũng nhìn được, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến ê ẩm, vốn là cái loại này chưa từng có qua, là hạnh phúc, hay là chua xót?

      Tiểu Thất cắn ngón cái nghĩ láy, xoay người ôm lấy thắt lưng của Tống Lương Trác rồi từ từ thiếp .

      Tác giả lên suy nghĩ của mình: ngày mai đồng loạt đổi mới ~~~~~~~~~~

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Q4: Tri huyện, rất ôn nhu…
      Chương 26


      Ngủ cùng giường với nam nhân vốn là đúng!

      Tiểu Thất rất bối rối, xem nàng cắn ngón cái ngồi bên bàn hồi lâu vẫn nhúc nhích là biết, đáy lòng nàng bây giờ rối rắm như cả bàn đầy thức ăn. Ngón tay cái bị gặm tới muốn cắn vào thịt luôn, thế nhưng nàng hiểu được vì sao bản thân lại có thể tha thứ cho nam nhân ôm mình ngủ kia. , đúng hơn là tha thứ cho bản thân vì ôm nam nhân kia ngủ.

      Động tác của Tiền lão gia rất nhanh, Tiểu Thất đau đầu suy nghĩ, có người vào viện mang đá đến. Tiểu Thất cũng bỏ qua rắc rối này, trực tiếp theo người ra ao đầu thôn.

      Tiểu Thất mang bản vẽ bằng lụa xuống xe, chỉ đưa mắt nhìn qua, thấy an nguy của ao đầu thôn có liên quan đến mình tránh khỏi càm giác tự hào cùng hưng phấn. Nghênh đón nàng chính là người vừa nhìn thấy cho nàng hảo cảm, Lục gia. Lúc này vẻ mặt Lục sư gia vẫn tươi cười ôn hòa, làm cho Tiểu Thất kìm được ý nghĩ muốn thân cận.

      “Phu nhân đến đây mình?” Lục sư gia cười hỏi.

      Tiểu Thất liên tục gật đầu, cầm lấy bản vẽ trong tay mình đưa qua, cười : “Lục sư gia, các khối đá này, ngày có thể hoàn thành bao nhiêu khối?”

      Lục Lực Thừa mở bản vẽ ra nhìn nhìn, chân mày hơi nhíu, bất quá cũng có bao nhiêu kinh ngạc.

      “Phu nhân đúc kết ra sao? Đúng là sai, bất quá nếu quá gấp cũng ổn.”

      ổn thế nào?” TiểuThất vội hỏi, lại tiếp: “Lục sư gia cần phu nhân này, phu nhân nọ, cứ kêu ta Tiểu Thất là tốt rồi.”

      Tiểu Thất xong lại cảm thấy đúng, giống như là cử chỉ có điểm ái muội vậy, vừa muốn mở miệng giải thích, Lục Lực Thừa cười : “Vậy cứ giống như trước đây, Tiểu Thất kêu ta Lục đại ca là được rồi.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, suy nghĩ rồi cười : “Ta kêu ngươi đại ca sao? Trách được lại cảm thấy rất thân thiết!”

      Lục Lực Thừa cười gật đầu, dẫn Tiểu Thất lên cao. Tiểu Thất nhìn trước mắt là nước sông dâng lên rất cao ngoài ý muốn, nhíu mày : “ mưa nữa chứ?”

      thượng du cũng có mưa thế này. Tiểu Thất có thể để người mang đá đến là đại ân, chỉ là thể đợi dựng được các khối đá nơi này bị lụt.”

      Tiểu Thất thấy nước sông ngày càng dâng cao mà bờ đê lại thấp, lo lắng hỏi: “Vậy có thể ngập sao?”

      Lục Lực Thừa gật đầu, “Nếu nước lên cao thế này, năm nay lụt là thể nghi ngờ. Bất quá đê này sớm muộn gì cũng xây dựng lại, các khối đá kia hẳn là hư hại, như vậy gia cố trước cũng có thể. Nếu như nước rút, cũng bị phá hủy như bờ cát bình thường.”

      “Nếu có đập nước tốt rồi, tối thiểu có thể ngăn nước từ xuống.” Tiểu Thất thở dài.

      “Nếu có đập nước, cửa cống, đập đất cũng có thể điều chỉnh thế nước, còn có thể khơi thông con sông. Mưa nhiều có thể chặn nước, khô hạn có thể xả nước, công trình như vậy phù sa có thể đường vào. Kỳ cũng giúp giải quyết vấn đề lắng đọng cát, đào tốt, thậm chí có thể thông tàu thuyền. Mùa mưa Tiểu Thất có ra khỏi thành xem sa thủy?”

      đâu!”

      Lục Lực Thừa gật đầu, tiếp tục : “Mùa khô cạn kiệt nước, giữa hè lại dâng đầy, chiều rộng có thể hơn bốn mươi trượng.” Lục Lực Thừa chỉ vào dòng nước cát màu vàng trước mắt, tiếp tục : “Rộng lớn như thế, nếu có thể thông thuyền, tất làm cho mức sống ở Thông Hứa lên như diều gặp gió.”

      Tiểu Thất nhớ tới bức họa với đê dài với hàng hoa đào, cười : “Còn có thể cưỡi ngựa dạo đê, ngắm cảnh đẹp, rất vui vẻ.”

      Lục Lực Thừa gật đầu, “ công trình như vậy phải mất vài năm, trước mắt có thể làm chỉ là gia cố đê lại, bảo hộ ao đầu thôn tránh lụt. Đại nhân ở Thông Hứa cũng chỉ có thể gia cố đê thôi, nếu muốn làm được như lời chúng ta , có được quang cảnh như vậy, vẫn là phải đợi ý chỉ của Thánh Thượng.”

      Tiểu Thất quay đầu nhìn tầng tầng cây xanh sau ao đầu thôn, đáy lòng có tia ảm đạm. Xem ra mặc kệ thế nào, thôn này là phải bỏ rồi. Tiểu Thất chu miệng, nháy mắt lại đứng lên. Tuy có khả năng nước rút, nhưng là chờ nước rút mới tiếp tục đắp đê, mùa hè sang năm có thể có chuyện này nữa. Gia cố cả con đê dài qua nhiều tỉnh nàng quản được, nhưng tối thiểu có thể bảo vệ Thông Hứa bình an.

      Tiểu Thất ngửa đầu cười xán lạn, : “Có cố gắng mới biết được kết quả thôi, chừng nước năm nay chỉ cao đến thế này rồi rút xuống đây.”

      Tiểu Thất nâng tay che nắng nhìn lên bầu trời trong xanh, truy hỏi: “ ngày có thể làm mấy khối?”

      “Namnhân ở ao đầu thôn đều ra làm, ngừng làm có thể đạt được mười khối.”

      Tiểu Thất hưng phấn gật đầu, “Làm chắc chắn, chờ nước lui rồi chúng ta có thể tu bổ đê.”

      Kế hoạch của Tiểu Thất vĩ đại. Thế nhưng thời tiết lại đột nhiên biến hóa.

      Lục Lực Thừa dùng trường bào che mưa cho Tiểu Thất chạy vào thôn dân, Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy, nơi này, là muốn bỏ .

      Mưa rất lớn, chạy về như vậy mà ướt cả người. Tiểu Thất cùng Lục Lực Thừa vất vả mới chạy về được nhà Thái Vân nương, Tiểu Thất có cảm tưởng, Thái Vân nương thấy Tiểu Thất liền đỏ mặt, hiểu là hưng phấn hay là xấu hổ.

      Khi thay đồ Tiểu Thất mới biết, kia phải là hưng phấn cũng phải xấu hổ, mà chính xác là xấu hổ. Nhìn nữ nhân quần áo bị ướt sũng, lộ ra cả đường cong, còn bên cạnh nam nhân, xấu hổ mới là lạ.

      Tiểu Thất thay đồ của Thái Vân nương, nhìn mưa to bên ngoài, đáy lòng có chút bất an. Lục Lực Thừa cũng đổi sang áo sam màu làm của lão nông, đến bên Tiểu Thất, cùng nhìn ra ngoài sân lâu. Cuối cùng thở dài, hỏi mượn ô của Thái Vân rồi ra ngoài.

      “Ngươi đâu vậy?” Tiểu Thất đuổi theo hỏi.

      xem thế nước.”

      “Ta cũng .”

      Lục Lực Thừa thấy thái độ kiên quyết của nàng, cũng ngăn cản. Tiểu Thất đem mái tóc ướt đẫm vắt sau đầu, mặc đấu lạp cùng áo mưa Thái Vân đưa, theo Lục Lực Thừa ra cửa.

      “Lục đại ca, mưa lớn như vậy, sợ là tốt.” Tiểu Thất hét lớn.

      Thanh của Tiểu Thất biến mất trong tiếng mưa, Lục Lực Thừa quay đầu nhìn qua, Tiểu Thất bỗng trượt chân lảo đảo. Lục Lực Thừa nhanh tay nắm lấy tay nàng, cao giọng : “Túm lấy tay ta.”

      Tiểu Thất nhích lại gần Lục Lực Thừa, túm lấy cánh tay : “Nếu nước dâng cao làm thế nào bây giờ?”

      “Dời mọi người khỏi đây.”

      “Sao lúc trước trực tiếp kêu người chuyển ?” Tiểu Thất nhíu mày .

      “Trước kia cần phải xem xét, vô cớ di chuyển thôn dân tốt.”

      Tiểu Thất túm chặt lấy tay áo của Lục Lực Thừa lên, vạt áo mấy lần lún xuống bùn chịu nổi. Đất cát càng ngày càng nhiều, Tiểu Thất híp mắt nhìn mảnh đục ngầu trước mắt, như thế nào cũng nhìn ra đâu là bờ sông.

      Lục Lực Thừa để Tiểu Thất đứng ở chỗ cao, chính mình nhảy xuống, sang sườn đê bên kia. Tiểu Thất nhìn mới vài bước có chút vô thố sa xuống sông. Lục Lực Thừa lên đoạn dọc theo bờ sông, đứng yên trong nước nhìn sa thủy lâu, gặp thế nước càng lúc càng mạnh, nhanh chóng trở lại ải đê, kéo Tiểu Thất chạy về.

      “Làm sao vậy?” Tiểu Thất cao giọng hỏi.

      “Dòng nước càng ngày càng thấp, như vậy lát liền tăng ba tấc có thừa.”

      Tiểu Thất cũng hỏi chi tiết, chỉ sợ lần này tốt. Đáy lòng Tiểu Thất có chút áy náy, chính mình trước kia xem qua rất nhiều sách trị thủy, vì sao sớm có ý tưởng đắp bờ, như thế vẫn tốt hơn buông tay thế này, trơ mắt nhìn cái thôn lớn bị ngập.

      Tiểu Thất bị Lục Lực Thừa kéo đường trở về thôn, vừa mới tiến vào sân rơi vào vòng tay ôm ấp quen thuộc. Đấu lạp bị rơi xuống, Tiểu Thất bị mưa làm cho choáng váng đầu óc, ghé vào trong lòng người kia lau mặt, thở hổn hển : “Sao ngươi lại tới đây?”

      Tống Lương Trác ừ tiếng giương giọng với Lục Lực Thừa: “Thế nước như thế nào?”

      “Trước mắt chỉ có thể phòng bị, đưa người già, trẻ em cùng phụ nữ vào thành .”

      “Hảo.” Tống Lương Trác khẽ vuốt mái tóc ẩm ướt của Tiểu Thất, cởi áo tơi của nàng ra, cầm lấy quần áo mà Thái Vân đưa qua, bao lấy nàng, rồi mới để Thái Vân dẫn nàng vào gian phòng khác.

      “Ta an bài tốt trong thành, gia đình bình thường an bài hai người nhà, phú hộ có thể sắp xếp gia đình. Sắp xếp thích hợp vừa vặn, đừng để nảy sinh tranh chấp.” Tống Lương Trác xong rồi lấy áo tơi Tiểu Thất vừa cởi xuống mặt vào, cầm theo đấu lạp thêm: “Chốc lát ngươi mang Tiểu Thất cùng thôn dân rời nơi này trước , nơi này ta xử lý.”

      Lục Lực Thừa gật gật đầu, theo ra cửa phòng.

      Tiểu Thất đúng ở cửa gian bên cạnh lau tóc, thấy bọn họ ra liền kêu, “Tống tri huyện, ngươi đâu vậy.”

      Tống Lương Trác dừng chân lại, gật gật đầu với Lục Lực Thừa, đợi cầm ô ra tới giữa sân mới quay trở lại, Tiểu Thất quấn khăn quanh cổ, túm lấy hai đầu, cau mày : “Có phải muốn đem người dời hay ?”

      Tống Lương Trác gật gật đầu, liếc nhìn Thái Vân đứng bên. Thái Vân cắn cắn môi, hành lễ rồi ra khỏi phòng. Tống Lương Trác xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Tiểu Thất, ôn nhu : “Chốc lát trở về thành cùng bọn họ.”

      “Vậy còn ngươi?”

      “Ta về sau.”

      Bầu trời chợt vang lên tiếng sấm, Tiểu Thất khẽ run run, túm lấy quần áo Tống Lương Trác mà trốn.

      “Đừng sợ, sấm kia tổn thương đến Tiểu Thất. Nếu sợ, trở về nhà Tiểu Thất ngủ cùng Liễu Xanh .”

      Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, “Ngươi tranh giường với ta?”

      “A, lại tranh cãi nữa.” Tống Lương Trác ngữ khí ôn hòa.

      Tiểu Thất mím mím môi, tầm mắt liền bị ngăn trở, đôi tay nhốt nàng vào ngực. Tiểu Thất hít hơi sâu, hít vào hương vị khiến người khác an tâm độc nhất người Tống Lương Trác.

      “Vậy ngươi, vậy ngươi cũng nhanh chút trở về thành .” Tiểu Thất được tự nhiên xoay người than thở.

      “Hảo.”

      Tiểu Thất đẩy đẩy Tống Lương Trác, hơi ngửa đầu nhìn lên, chớp chớp mắt, gương mặt thay đổi biểu tình liên tục, cuối cùng trong ánh mắt đều ngấn nước. Tống Lương Trác khẽ nhăn mày, Tiểu Thất ngay tại lúc đặt câu hỏi liền hắt xì cái to.

      Tiểu Thất xoa xoa cái mũi, lại đánh thêm vài cái, cái mũi ngưa ngứa, dẫn tới trong mắt cũng ê ẩm, giọt nước mắt liền thuận lợi rơi xuống. Tiểu Thất xoa xoa cái mũi, chớp mắt: “Ta phải luyến tiếc ngươi nga, ta là, hắt xì, là, ân, cái mũi khó chịu a!”

      Tống Lương Trác cười, xoa xoa hai má của nàng, “Trở về nhớ uống canh gừng, hết thảy phải cẩn thận.”

      Đây là phải ư!

      Tiểu Thất rời khỏi ngực Tống Lương Trác, ấm áp ngay lập tức mất , làm cho Tiểu Thất cảm thấy có chút mất mát.

      Tống Lương lại nhìn Tiểu Thất, xoa xoa mái tóc ẩm ướt của nàng rồi xoay người bước ra cửa. Tiểu Thất như ma xui quỷ khiến suy nghĩ, Tống tri huyện, có phải hay có chút thích ta?

      Tiểu Thất ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm vào thân hình đứng yên, xoa xoa mũi : “Ngươi phải có việc sao?”

      Tống Lương Trác quay đầu, trong mắt biết là cảm xúc gì, Tiểu Thất chớp chớp mắt khó hiểu, Tống Lương Trác xoay người trở về, kéo thắt lưng nàng ôm sát lại, gác trán lên trán của nàng.

      Nụ hôn nhàng, nhanh chóng, có lẽ bởi vì đầy tình ý, môi Tiểu Thất vẫn còn truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại kia. Tống Lương Trác ngẩng đầu, lại hôn cái lên trán nàng, thân thủ chạm vào ngực nàng, theo vạt áo rút ra cái tơ hồng, lôi ra cái đó, cười : “Như thế nào vẫn còn đeo cái này?”

      Tiểu Thất còn chưa hồi phục tinh thần từ trạng thái mềm yếu này, Tống Lương Trác buông lỏng tay, Tiểu Thất như sợi mỳ nhuyễn dán vào người Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác cười khẽ tiếng, ôm lấy thân mình mềm mại Tiểu Thất người đến bên giường.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ngày kia – cuối tuần, đồng thời đổi mới~~~~~

      Có người nghĩ Tiểu Thất là xuyên qua, thanh minh chút nga, Tiểu Thất là cổ nhân

      Khụ khụ, nhiều lần, đóng nắp lại

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27


      Tống Lương Trác đặt Tiểu Thất lên giường, nhíu mày nhìn nàng chảy nước mũi, dùng tay áo lau nước mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác hơi run lên, thấy động tác của Tống Lương Trác, trừng mắt ngẩng đầu quát to: “Ngươi làm sao?”

      “Trở về nhớ làm ấm người, được mời đại phu xem, ta phải rồi.” Tống Lương Trác ngừng lại rồi : “Còn có, đừng hỏi những vấn đề ngốc thế nữa.”

      “Ân?” Tiểu Thất còn chưa mở miệng hỏi, Tống Lương Trác nhanh bước ra ngoài mưa.

      “Hừ, ta mới ngốc đâu!” Tiểu Thất sờ sờ môi, nhớ lại cảm giác mê muội tốt khi nãy, hoang mang dùng lưỡi liếm liếm, lâu sau mới thẹn thùng che mặt ân hai tiếng, đá chân bàn lẩm bẩm: “Lão chiếm tiện nghi của ta, thối tri huyện, tri huyện xấu xa!”

      Thái Vân cầm ấm trà tiến vào, gặp Tiểu Thất che mặt ân cũngđỏ mặt theo. Thái Vân ho tiếng : “Phu nhân, uống chút trà cho ấm người .”

      Tiểu Thất buông tay, hấp hấp cái mũi rồi nhảy xuống giường, nhận lấy cái bát từ Thái Vân. Tiểu Thất nhìn hơi nước từ trong bát tỏa ra, ngốc nghếch mở miệng cười hai tiếng, chớp mắt lại làm gương mặt như có thâm cừu đại hận, nghiêm mặt nhíu mày lại.

      Thái Vân cũng hỏi nhiều, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc trong nhà. Tiểu Thất ngây ngốc ngồi nửa ngày, quay đầu thấy Thái Vân thu dọn phòng mới nhớ tới cái gì đó rồi hỏi: “Muốn chuyển sao? Nếu ngươi trụ nhà của ta, người nhà ta tốt lắm.”

      Thái Vân trong lòng mừng thầm, đỏ mặt : “Thái Vân cám ơn phu nhân.”

      Tiểu Thất lắc đầu cười, “Ta giúp ngươi thu dọn. Đúng rồi, người nhà ngươi đâu?”

      Thái Vân đưa qua hai kiện quần áo, mặt xếp gọn quần áo trong ngăn tủ mặt : “Cha ta cùng ca ca gia cố lại nhà, nương ở nhà Vương thẩm giúp khâu bao bố.”

      Thái Vân xoa xoa thái dương, vụng trộm nhìn thoáng qua những quần áo được xếp gọn gàng lắm của Tiểu Thất, thấp giọng : “Phu nhân, có thể, có thể lưu Thái Vân lại để hầu hạ bên người ?”

      Tiểu Thất nghi hoặc nhìn qua, chớp chớp mắt lắc đầu.

      Thái Vân cảm thấy buồn bã, vội vàng : “Thái Vân cầu danh phận, Thái Vân biết thân phận của mình, chỉ là, chỉ là muốn được hầu hạ bên người đại nhân. Thái Vân nhất định tranh tình cảm với phu nhân.”

      Tiểu Thất nhíu mày nhìn vẻ mặt vội vàng của Thái Vân, cảm giác vui mừng khi nãy trong lòng chợt biến mất, cỗ phiền chán cùng lo lắng vì sao xuất . Tiểu Thất kìm được mà nhíu mày.

      Thái Vân thấy Tiểu Thất như vậy, cúi đầu ngập ngừng : “Phu nhân bớt giận, là Thái Vân tham lam.”

      Tiểu Thất cũng cúi đầu, lắc lắc đầu rồi mới thấp giọng : “Ngươi hỏi Tống tri huyện, ta mặc kệ chuyện của . Nếu nguyện ý thú ngươi, ta, ta cũng quản.”

      Thái Vân kinh hỉ ngẩng đầu lên, chợt nhận ra nên biểu lộ vui sướng như vậy, nháy mắt hít vào hai hơi rồi bình tĩnh lại. Thái Vân chạy đến ngăn tủ ở góc phòng, lục lọi cả ngày, lấy ra miếng vải bọc gì đó.

      Thái Vân cẩn thận mở miếng vải, bên trong là đôi uyên ương bằng bạch ngọc tinh xảo. Thái Vân cầm qua, “Phu nhân có thích ? Đây là từ bà nội ta truyền lại, hẳn là ngọc tốt, nếu thích phu nhân giữ lại bên mình.”

      Tiểu Thất lùi lại mấy bước, lắc đầu, “Ta cần.”

      “Chẳng lẽ phu nhân ghét bỏ?” Thái Vân lại lên vẻ mặt đau khổ.

      Tiểu Thất cúi người xếp quần áo, tỏ ra vui vẻ mở miệng : “Bà nội ngươi truyền lại hẳn là muốn dành cho ngươi làm hồi môn, ngươi nên giữ lại. Ta lại, thiếu những vật này, ta biết lòng của ngươi là được.”

      Thái Vân mím môi cười cười, thu hồi lại mảnh ngọc, trịnh trọng mở miệng : “Thái Vân hầu hạ phu nhân tốt.”

      Trong lòng Tiểu Thất rất khó chịu, thể quay đầu cười cười được, chỉ có thể cúi đầu im lặng mà thu thập đồ.

      “Tiểu Thất, phải rồi.” Lục Lực Thừa miễn cưỡng đứng ngoài cửa, bước vào, quay đầu lại với Thái Vân: “Thái Vân nương cũng cùng luôn, chỉ cần mang theo chút quần áo để thay cùng những vật thôi, cái khác tính sau.”

      Tiểu Thất nhàng thở ra, chạy ra cửa chui vào dưới mưa, nâng mũi : “ thôi, ta muốn về.”

      Lục Lực Thừa gật đầu, lại với Thái Vân: “ nương nhanh chút, cùng với đoàn người, chúng ta đợi ngươi ngoài cửa.”

      Tiểu Thất túm tay áo Lục Lực Thừa ra ngoài, sắc mặt Lục Lực Thừa rất nghiêm túc, Tiểu Thất nhíu mày : “ tốt sao?”

      “Sợ là tốt.” Lục Lực Thừa hướng ô về phía bên kia của Tiểu Thất, giải thích : “Nước lên mau, chốc lát Tiểu Thất hãy giúp đỡ đưa người , ta phải quay lại giúp đại nhân.”

      “Vì sao bỏ? Dù sao cũng muốn ngập cả rồi!”

      Lục Lực Thừa cười khổ, “Có khi, thuyết phục bọn họ bỏ thôn cũng phải chuyện dễ dàng. Tiểu Thất yên tâm, thôn phía bắc địa thế cao, cho dù nước tràn vào, chúng ta cũng có thể tránh .”

      Tiểu Thất cúi đầu, bước tới cổng thôn nhìn thấy nước ngập thành sông đường. Tiểu Thất biết, mưa lớn như vậy, sợ là tốt.

      đường có đám người, chủ yếu là phụ nhân cùng trẻ em, phía sau còn có mấy cái xe đẩy, ngồi đó là người già.

      Lục Lực Thừa vẫy tay với nam tử, cao giọng : “Đây là tri huyện phu nhân, ngươi bảo hộ nàng an toàn, nàng mang các ngươi vào thành.”

      Namtử kia rất cao, khoác áo tơi đội đấu lạp. Qua màn mưa, lại thêm sắc trời u ám nên Tiểu Thất cũng nhìn mặt.

      “Tiểu Thất theo Vương Chí!” Lục Lực Thừa lấy ra khối lệnh bài đưa cho Tiểu Thất, dặn : “ đường cẩn thận, cùng với Vương Chí, mau mau rời .”

      Tiểu Thất còn chưa gật đầu, đầu được đội lên đấu lạp, còn được phủ thêm áo tơi. Lục Lực Thừa cao giọng hô: “Mọi người nhanh chút, thôn lý cần lo lắng, chúng ta cố hết sức bảo vệ.”

      Tiểu Thất vốn định dặn Lục Lực Thừa cẩn thận, xoay người thấy ngược dòng người mất rồi.

      “Phu nhân cẩn thận, lên trước .” Vương Chí mở miệng.

      Tiểu Thất gật gật đầu, liếc mắt nhìn đội ngũ cái, đến bên cạnh bà bà lớn tuổi, nâng bà dậy rồi với Vương Chí: “ thôi, cần đặc biệt chiếu cố ta.”

      Vương Chí gật đầu, gì đó với người phía trước, lại nhanh chóng lui về phía sau.

      Mưa càng lúc càng lớn, Tiểu Thất cảm thấy đây căn bản phải là trời mưa mà là nước từ trời đổ xuống. Nước đổ mạnh đấu lạp, đè lên cổ có chút đau nhức.

      biết bao lâu, áo tơi người càng lúc càng nặng. Cũng may gần đến tường thành rồi, đường càng rộng rãi, cần phải bước bước mà mất nửa ngày mới rút ra được. Tiểu Thất muốn giúp đỡ bà bà nên bị rớt lại phía sau.

      Mưa lại chút, sắc trời vẫn tối đen như mực, chỉ có phía trước và giữa đoàn người là có vài ánh đèn nhợt nhạt. Mũi Tiểu Thất thông, càng càng khó chịu. Đem giao bà bà cho phụ nhân, chính mình thả chậm cước bộ, sau ngồi hẳn xuống ven đường.

      Vương Chí cầm lồng đèn đỡ nàng đứng dậy, nhìn đoàn người trước đoạn, hạ lưng xuống : “Phu nhân ngồi lên, ta cõng phu nhân vào thành.”

      Tiểu Thất lắc đầu, đem lệnh bài đưa cho , thở gấp : “Đừng chậm trễ, ngươi chạy nhanh mang các nàng . Bảo thủ thành tìm Tiền lão gia, người sắp xếp tốt chỗ ở cho các ngươi.”

      “Phu nhân phải cùng , đây là nơi dã ngoại hoang vu.”

      Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn trời tối đen, khoát tay : “Chạy nhanh , mưa ngừng, ta lập tức đuổi theo.”

      Vương Chí thấy Tiểu Thất cho mình cõng, chính mình cũng dám hành động lỗ mãng, chỉ để lại lồng đèn, bước nhanh vượt qua đám người.

      Cả người Tiểu Thất đều đau, cái mũi lại chảy nước. Nhìn chằm chằm vào ánh đèn le lói kia, biết sao cái mũi càng thêm xót, mắt cũng nén được mà chảy nước mắt. Tiểu Thất òa khóc nức nở nửa ngày, lấy Tiểu hồng mã trong ngực ra thổi thổi, xoa xoa cái mũi, lại nhét vào trong quần áo.

      Tiểu Thất thực thục nữ dùng tay áo lau nước mũi, lại dùng tay bóp chặt hai mũi “Xích xích” hai tiếng, đem mũi lau sạch . Tiểu Thất nâng tay áo xoa xoa, buồn bực trong lòng cũng như nước mũi bị lau , cảm thấy khoan khoái hơn nhiều.

      Tiểu Thất ngồi lại trong chốc lát, lúc này mới phát giác mình người ngồi ở nơi này ban đêm có chút đáng sợ. Tiểu Thất rùng mình cái, cầm đèn lồng đứng dậy, bước chân nhanh hơn, vừa chạy được vài bước nghe từ phía trước truyền đến thanh, cả người Tiểu Thất lập tức cứng đờ.

      Tiểu Thất quay đầu lại, tối đen, cái gì cũng thấy, nhưng thanh kia lại vang vọng ở nơi trống trải này lâu. Kia phải sấm, Tiểu Thất nhìn mưa , đứng bất động nữa ngày, lại nghe thấy thanh kia vang lên.

      Là tiếng nước!

      Môi Tiểu Thất run run, ném áo tơi nặng nề xuống chạy trở về. Đèn lồng trong tay nàng đong đưa qua lại, lại thêm té ngã, lập tức tắt ngay. Tiểu Thất ném lồng đèn tiếp tục chạy, cũng biết khí lực từ đâu đến, bước chạy cực nhanh. Tiểu Thất vừa trợt ngã xuống nước, trong đầu cũng chợt sáng .

      Nàng nên trở về thêm phiền, nên ngoan ngoãn quay về mới đúng. Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn màu sắc bầu trời, từ vũng nước đứng lên, cả người bẩn hề hề đứng ngây ngốc trong chốc lát, lại tiếp tục hướng thôn mà chạy.

      Nàng còn chưa có cho là nàng thích đâu! nếu chết làm sao bây giờ? Nàng có thể thành quả phụ, vẫn là góa phụ của quan thất phẩm, quan có thể hay cho nàng tái giá? Có thể lập cái đền thờ trinh tiết ? A, vậy kế hoạch tái giá của nàng hỏng mất, Béo lão đầu kia lợi hại thế nào cũng thế đấu cùng quan lớn nha!

      Tiểu Thất kêu loạn trong đầu, nhìn xuống thấy nước đến chân. Sắc trời càng thêm tối, Tiểu Thất chỉ nhìn thấy mảnh đại dương mênh mông, muốn lui về mới phát , căn bản là thấy đường cũ.

      Tiểu Thất thử bước trở về, lại bước nhầm vào hố, suýt nữa là ngã lăng ra. Tiểu Thất đứng ở trong nước nhìn các bức tường trong thôn lý cùng các cây lớn, cẩn thận được đoạn ngắn, cuối cùng cũng bước dưới cây đại thụ, kinh hoảng hô vài tiếng. Thanh Tiểu Thất càng thêm khàn khàn, ngừng hô Tống tri huyện.

      Tiểu Thất tại lo lắng Tống Lương Trác chết, như vậy thể trị thủy, dẫn đến đại hồng thủy, nàng sợ là sợ chính mình có thể hay bị ngập chết nơi này. Cổ họng Tiểu Thất đau đến thể kêu ra tiếng, Tiểu Thất cúi đầu nhìn nước lên đến bắp đùi, miệng khóc òa đứng lên.

      Tiểu Thất ôm cây muốn leo lên, nhưng có cành cây lại bị nước thấm ẩm ướt, vài lần đều trượt xuống. Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn nước rộng mênh mông, khóc : “Tống tri huyện, ta muốn chết. Ta chán ghét ngươi, ai cũng muốn gả cho ngươi. Ngươi thú , ta mới cần. Ô ô, quỷ mới cần!”

      Cả người Tiểu Thất lạnh như băng, tuyệt vọng ôm lấy cành cây khóc cả nửa ngày, tay cầm Tiểu hồng mã, run rẩy đưa lên môi, dùng hết khí lực thổi. Nàng hy vọng ai đó có thể nghe thấy tiếng còi tới cứu nàng. Tiểu Thất hỗn độn nghĩ, mặc kệ là ai, chỉ cần cứu nàng nàng nguyện ý theo , chỗ nào cũng được, chỉ cần đừng để nàng gặp lại Tống tri huyện, chỗ nào cũng được!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: vòng đời thay đổi
      1012 thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 28


      Tống Lương Trác mang theo đám người trong nước, giúp đỡ đem lương thực, cùng quần áo, đệm giường lên thuyền gỗ đến thôn Bắc ở chỗ cao.

      Nơi này được mọi người trong thôn gọi là núi Thần Quy, kỳ phải là núi, mà là mảnh đất nhô cao lên. Lũ lụt mấy năm nay cứu được phần lớn thôn dân, vì vậy mà được thôn dân xem như là thần núi mà kính sợ thờ phụng. Chẳng những nơi này bị ai lấy đất , ngược lại hàng năm còn có người lấp đất thêm, vì thế mấy năm trôi qua, nơi này đúng là trở thành ngọn núi .

      Các nam nhân khuân vác lương thực đến núi Thần Quy, đều có chút kiệt sức. Mắt thấy sắc trời sáng hơn, mực nước lại tăng lên rất nhiều, tất cả đều đứng lại chỗ này nghỉ tạm.

      Tống Lương Trác ngồi phía ngoài, nhìn nước sông phía dưới có chút bất đắc dĩ. Vẫn là chậm bước, nếu lúc vừa tới nơi này nghĩ ngay đến việc chỉnh sửa đê điều, tại khiến cho cái thôn lớn gặp biến cố thế này. Cũng may nước quá lớn, cũng cách các thôn khác khá xa, địa thế nơi khác cũng cao hơn nơi này chút, hẳn là ảnh hưởng đến tánh mạng.

      Thái Vân cùng đám người kia, có chút khiếp đảm ngồi bên cạnh Tống Lương Trác, tự nàng làm trái lệnh của Tống Lương Trác mà theo ra đây, gương mặt Tống Lương Trác vẫn chút thay đổi.

      Thái Vân biết vụng trộm nhìn lần thứ mấy, nhưng vẫn nhịn được mà giọng giải thích: “Đại nhân, Thái Vân chính là, chính là muốn ở cùng đại nhân.”

      Tống Lương Trác phảng phất như nghe thấy, có chút ngây người nhìn chằm chằm vùng ngập nước trước mặt.

      “Đại nhân, Thái Vân, Thái Vân… Đại nhân là nổi giận với Thái Vân?” Thái Vân cắn cắn môi, cúi đầu tiếp tục .

      Tống Lương Trác khẽ cau mày nhăn mặt, đầu hơi hơi xoay, cẩn thận lắng nghe.

      Lục Lực Thừa cầm bánh rán lại, đưa cho Tống Lương Trác : “Đại nhân cần lo lắng, ai bị thương cả, phu nhân các nàng cũng vào đến thành.”

      Tống Lương Trác khẽ cau mày, nhìn Lục Lực Thừa gì.

      “Đại nhân phải là…”

      Tống Lương Trác nâng tay đánh gãy lời , đứng lên về phía trước vài bước, dỏng tai nghe cẩn thận trong chốc lát rồi : “Xác định là trông thôn có người?”

      có, Bảo Chính trước cũng thông tri cho các gia hộ, lần này rời khỏi dù có hơi vội vàng, nhưng cũng quên.”

      Tống Lương Trác bất an qua lại vài bước, nhíu mày : “Ngươi nghe thấy thanh của Tiểu Thất? Nàng kêu, kêu…”

      Tống Lương Trác hơi nhếch môi, đứng sát mép nước nghe cẩn thận.

      “Đại nhân chắc là quá lo cho phu nhân, ta nhờ Vương Chí chăm sóc nàng, hẳn là có việc gì.” Lục Lực Thừa liếc mắt nhìn Thái Vân cúi đầu, khẽ cau mày.

      Tống Lương Trác đứng ở mép nước lâu sau, nghe thấy có tiếng động truyền đến, sắc mặt Tống Lương Trác trong nháy mắt trắng bệch, cao giọng : “Thuyền, mau, có người!”

      Tống Lương Trác đợi người đem thuyền đến bước xuống nước, lảo đảo chạy vài bước được nam tử cường tráng kéo lên thuyền. Lục Lực Thừa thấy như vậy cũng thay đổi sắc mặt, nhíu mày : “Đại nhân nghe thấy cái gì?”

      “Tiểu Thất, Tiểu Thất quay lại.” Tống Lương Trác nhắm mắt nắm tay siết chặt.

      “Làm sao có thể?” Lục Lực Thừa nhìn nước dâng cao trước mặt mà nhăn mặt mày, lát lại cười khẽ khuyên nhủ: “Có thể là nghe lầm.”

      Tống Lương Trác lắc đầu, hít hơi sâu, mở mắt ra, dùng tấm ván giúp chèo thuyền nhanh hơn.

      “Tống đại nhân là lo lắng cho phu nhân sao?”Namtử chèo thuyền an ủi : “ có việc gì, phu nhân hẳn với đội người kia rồi.”

      Vừa dứt lời, tiếng còi ràng vang lên. Tay Tống Lương Trác nắm tấm ván gỗ có chút run rẩy. Nếu tìm được nàng, chắc chắn phải đánh nàng mạnh! rồi sao còn lại quay trở lại!

      Namtử chèo thuyền nghe thấy tiếng còi cũng cả kinh, dám chậm trễ, vội vàng rẽ nước về phía trước.

      Trong nước có rất nhiều tạp vật, ở giữa còn có thân cây bị ngã, nhất thời thuyền qua được. Nam tử có chút cấp bách, quỳ ở đầu thuyền mà đẩy thân cây kia , Tống Lương Trác nhảy xuống nước, chui qua thân cây : “Ta trước, nếu được các người vòng qua.”

      Tống Lương Trác vội vàng về phía trước, nhìn mực nước dâng đến ngực mà tâm rối loạn. Tiểu Thất đâu rồi, hay là bị chìm! Tiếng còi càng lúc càng yếu, Tống Lương Trác vội vàng về phía trước, thấy được ở cây đại thụ phía mặt nước vài trượng là cái đầu, chỉ thấy đầu, nước dâng thêm mấy tấc nữa là có thể ngập cả mũi miệng. Tâm Tống Lương Trác co rút lại mạnh, chuyển từ thành chạy nhanh.

      Trong nước vốn rất khó chạy, Tống Lương Trác nhảy lên vài bước ngã vào nước. Tống Lương Trác lợi dụng sức nước mà miễn cưỡng đứng lên, dám quá nhanh, miễn cưỡng áp chế bối rối trong lòng mà qua.

      Sắc mặt Tiểu Thất trắng xanh, cái còi bằng đất kia còn phát ra tiếng nào nữa. Tiểu Thất để cằm lên thân cây, miệng còn cố gắng ngậm lấy cái còi cố gắng thổi, chỉ là còn khí lực mà thổi kêu lên.

      Tống Lương Trác cầm lấy Tiểu hồng mã kia, lạnh lùng : “Ai cho ngươi quay lại? Ngươi muốn chết sao?”

      Cả người Tiểu Thất run run, ngâm ở trong nước gần canh giờ, ngay cả chính nàng cũng biết vì sao có thể kiên trì mà rơi xuống nước. Tiểu Thất ngẩng đầu nhì trời, ánh mắt trống rỗng vô thần, cằm bị in lên mấy vết thâm, còn hơi nổi vết máu.

      Tống Lương Trác ôm lấy thắt lưng của nàng nâng lên cao, trong mắt nhịn được có chút ẩm ướt. Tống Lương Trác để nàng tựa vào thân cây, nâng tay nhàng xoa mặt nàng, lần rồi lần : “Đừng sợ, đừng sợ. Ta đến đây, Tiểu Thất đừng sợ.”

      Tiểu Thất theo quán tính thở ra, đối với lời của Tống Lương Trác hề có phản ứng. Tống Lương Trác đành lòng nhìn nàng, nâng đầu nàng đặt vào hõm vai của mình.

      Tống Lương Trác hôn lên thái dương, tai, môi của Tiểu Thất, thấp giọng : “Tiểu Thất tỉnh tỉnh, đừng sợ, Tiểu Thất tỉnh tỉnh.”

      Đôi mắt to của Tiểu Thất chậm rãi hoàn hồn, đến khi cử động được liền đẩy Tống Lương Trác ra, cổ họng khàn khàn khóc kêu, “Ngươi biến, ta cần ngươi, cần ngươi. Ô ô, ta ghét, ta chán ghét ngươi.”

      Cổ họng Tiểu Thất khàn đến thể phát ra tiếng, vừa thông cổ liền kêu như vậy, tai Tống Lương Trác nghe vào khác gì giấy nhám tra vào gỗ, khàn khàn làm cho đau lòng thôi.

      “Tiểu Thất, đừng la, nghỉ chút.” Tống Lương Trác ôm chặt nàng run giọng : “Ta tốt, ta vốn nên, vốn nên… Ai, Tiểu Thất đừng sợ, bao giờ có việc này nữa, bao giờ nữa.”

      Tiểu Thất kiệt sức, vô lực dựa vào lòng Tống Lương Trác khóc. Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất, nhàng xoa hai má nàng, nhưng vết xanh tím mặt cũng biến mất.

      Tiểu Thất run lẩy bẩy mở miệng : “Tống tri huyện, ta cần ngươi. Ta, ta đau, cần ngươi! , cần ngươi!”

      Tống Lương Trác xoa xoa trán nàng, ôn nhu : “ đau, , Tiểu Thất đừng sợ.”

      Thuyền tiến lại gần, Tống Lương Trác nâng Tiểu Thất lên cho Lục Lực Thừa đỡ, chính mình được nam tử chèo thuyền kéo lên thuyền. Tiểu Thất ngồi ở trong lòng Lục Lực Thừa, Tống Lương Trác ngồi lên khoang thuyền muốn giữ lấy nàng, nhưng Tiểu Thất lại ôm chặt thắt lưng Lục Lực Thừa buông.

      “Tiểu Thất?” Lục Lực Thừa khẽ gọi.

      cần, chán ghét , cần .” Tiểu Thất khẽ giọng đều đều.

      Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất ở trong lòng Lục Lực Thừa, chua sót cúi mắt, khẽ thở dài với nam tử chèo thuyền: “Trước đưa ta ra ngoài, các ngươi cũng nhanh ra .”

      Khi thuyền đến chỗ nước cạn, Tiểu Thất gần hôn mê. Tống Lương Trác nhảy xuống thuyền, ôm Tiểu Thất nhảy ra khỏi nước.

      “Tống tri huyện, nếu ta cùng ngươi ? Đường cũng gần đâu!” Nam tử cao giọng .

      cần.” Tống Lương Trác quay đầu gật gật đầu với Lục Lực Thừa : “Sư gia vất vả.”

      Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất mà tâm tình phức tạp, vốn nên mắng nàng biết bảo vệ mình, nhưng đáy lòng biết, nàng trở về, là do lo lắng cho , trở về tìm !

      Tống Lương Trác cúi đầu người trong lòng lạnh đến cả người xanh tím, lần đầu tiên cảm thấy chính mình vô lực. Nếu lúc trước sớm sửa đê đập, cũng có ngày nước dâng; nếu là ma xui quỷ khiến đến Tiền gia cầu hôn, Tiểu Thất cũng bị ngâm nước lâu thế này; nếu lúc trước cưới nàng, trêu chọc nàng, nàng cũng mà ngay cả tính mạng cũng quan tâm.

      Tống Lương Trác thở dài, thấp giọng : “Tiểu Thất, ta buông tay lần nữa, đừng chán ghét ta.”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 29


      Vương Chí cưỡi ngựa quay lại tìm, gặp Tống Lương Trác cả người ướt sũng ôm lấy Tiểu Thất hôn mê vững vàng bước đường rất kinh ngạc, liền đưa ngựa cho hai người bọn họ về trước.

      Tống Lương Trác mang theo Tiểu Thất chạy trở về thành, ngay cửa thành liền gặp Tiền lão đầu cùng Mỹ phụ nhân vô cùng lo lắng. Tiền lão đầu vừa thấy Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất về, chặn ngựa lại mà quát: “Thất nhi nhà ta làm sao thế này? Hảo cho Tống tri huyện ngươi…”

      Mỹ phụ nhân kéo tay Tiền lão đầu, nhón chân sờ sờ trán Tiểu Thất, thở phào nhõm : “Con rể vất vả, Tiểu Thất liền giao cho con, mau trở về .”

      Đôi mày Tống Lương Trác vẫn nhíu chặt buông, hướng Tiền lão đầu cùng Mỹ phụ nhân gật đầu rồi thúc ngựa chạy .

      Tiền lão đầu giận dữ, hướng Mỹ phụ nhân quát: “Thất nhi bị như vậy, còn giao cho dâm tặc kia?”

      “Cái gì mà dâm tặc với dâm tặc? Đó là con rể của ngươi?” Mỹ phụ nhân để ý nhiều người đường, điểm điểm đầu của Tiền lão đầu : “Nữ nhi vất vả mới có được, ngươi thấy Tống Lương Trác kia rất gấp gáp rồi hay sao, vất vả mới chờ được thích Thất nhi, ngươi còn muốn nháo cái gì?”

      “Ta khinh!” Tiền lão đầu vuốt râu, hừ : “Ta Tiền Bách muốn cái gì mà có? Khuê nữ của Tiền Bách ta cũng cầu người khác thích. Hừ, vô phúc có!”

      Mỹ phụ nhân trừng mắt liếc Tiền lão đầu cái, suy nghĩ rồi lại thầm thở dài.

      Tống Lương Trác cho người đun nước nóng rùi thỉnh đại phu, Tống Lương Trác biết tâm lý mình hỏng mất chỗ nào, biết Tiểu Thất bài xích mình, lại vẫn cho Liễu Xanh ra ngoài, chính mình tự tay cởi sạch quần áo của Tiểu Thất rồi đặt vào trong nước ấm.

      Tống Lương Trác dùng khăn nóng lau mặt cho Tiểu Thất, thấp giọng : “Mặc kệ như thế nào, Tiểu Thất, ta cũng buông tay, coi như là ta ti bỉ cũng tốt.”

      Cả người Tiểu Thất đều tái xanh, ngâm nước ấm lâu như vậy, liền biến thành màu hồng tím quỷ dị, mà cả người đều sưng thũng lên. Tống Lương Trác dùng tay xoa gương mặt lạnh lẽo của Tiểu Thất, cho đến khi môi nàng có chút huyết sắc mới ôm nàng ra khỏi dục dũng, nhàng dùng khăn lau khô rồi lấy chăn bông bao cả người nàng lại.

      Đại phu xem mạch, bất quá chỉ là có chút hàn khí tích tụ, kê thuốc rồi rời . Tống Lương Trác cũng thay đổi quần áo, ngồi ở bên giường nhìn Tiểu Thất mê man mà vẫn còn vẻ ủy khuất, nhàng hít thở mà tâm tình phức tạp.

      Tống Lương Trác cầm tay Tiểu Thất ngồi im lặng, đến khi Liễu Xanh nấu thuốc tiến vào, ôm lấy Tiểu Thất ngồi dậy rồi chính mình tự tay đút. Nhìn thấy Tiểu Thất mê man nuốt dược, mấy muỗng thuốc đều chảy theo khóe miệng xuống, ướt cả chăn.

      Tống Lương Trác thở dài, khoát tay cho Liễu Xanh lui ra, chính mình uống lấy ngụm lớn rồi để bên miệng Tiểu Thất, mỗi lần đều đợi Tiểu Thất nuốt thuốc xuống mới rời khỏi môi. Tống Lương Trác đút hết dược, ngoài trời lại bắt đầu mưa, bất đắc dĩ đứng dậy, phân phó Liễu Xanh chăm sóc cẩn thận rồi mới bước ra cửa.

      Nhóm nam nhân ao đầu thôn rời , Tống Lương Trác vừa cưỡi ngựa đến cửa thành thấy nhóm người vào. Tống Lương Trác nhảy xuống ngựa, hỏi tình hình, dẫn theo vài nha dịch chỉ đạo ràng, an trí ổn thỏa, xoay người lại ngờ Thái Vân đứng ngay phía sau.

      Tống Lương Trác hít vào hơi, ảo não biết nên làm sao.

      Đôi mày lá liễu của Thái Vân cau lại, lo lắng hỏi: “Đại nhân, thân mình phu nhân thế nào? Thái Vân hầu hạ phu nhân được ?”

      cần!” Tống Lương Trác thở hơi, nhanh.

      Thái Vân xác định nhìn về phía Tống Lương Trác, giọng : “Phu nhân , cho Thái Vân ở lại quý phủ. Phu nhân còn đồng ý cho Thái Vân hầu hạ đại nhân, Thái Vân…”

      Tống Lương Trác quay đầu bước , Thái Vân cũng theo, Tống Lương Trác lại quay đầu cười, ôn thanh : “Tiểu Thất luôn rất thân thiện với mọi người, đồng ý cho nương ở lại quý phủ, nương phải đến Tiền phủ, nhạc phụ đại nhân hảo hảo chiếu cố Thái Vân nương.”

      Thái Vân muốn mở miệng, giọng nam chặn ngang : “Đúng vậy, ý của Tam muội chắc là thế này. Vị nương này nếu chê, xin mời đến Tiền phủ trụ lại, quý phủ chắc chắn hảo hảo chiêu đãi nương đây.”

      Thái Vân nhìn về phía người nọ, thấy mặc dù mặc quần áo mộc mạc nhưng là loại thượng hạng, nhất thời biết thế nào cho phải phép đành im lặng.

      Nam tử với gã sai vặt phía sau: “Sơn Tử, dẫn vị nương này hồi phủ , là bằng hữu của Tam tiểu thư, phải chiêu đãi tốt.”

      Nam tử để ý tới vẻ phản đối của Thái Vân, kéo tay Tống Lương Trác sang bên.

      Nam tử đem ô che mưa cho Tống Lương Trác, ha hả cười hai tiếng : “Muội phu là hưng trí, hồng thủy trước mắt, kiều thê ốm đau phía sau, còn có thể cùng giai nhân đàm tình dưới mưa. Chậc chậc, quả là hảo độ lượng.”

      Tống Lương Trác ôm quyền thi lễ, áy náy : “Tỷ phu giỡn.”

      “A, tiếng tỷ phu này nghe rất có áp lực.” Nam tử duỗi tay phủi phủi ô, câu môi : “Ngươi nếu vui, mau chóng đem Tam muội ta đuổi về nhà, người nhà giữ đồ ngốc kia như bảo bối, đừng vào Tống phủ rồi thành cây cỏ. Ngươi xem vì sao Tiền gia ra tiền xuất lực giúp ngươi an trí nạn dân?”

      Nam tử dừng lại, nụ cười bên khóe môi vẫn như cũ, nhìn qua đám người cười giễu cợt tiếng : “Tiền gia cái gì cũng thiếu, lại càng sợ tái hôn mất thanh danh. Ta nghe Liễu Xanh , Tam muội mất trí nhớ? Này đầu cũng đụng khéo, vừa khéo lão gia tử biết. Tống tri huyện cũng đừng lại khiến ta phải nghe lại những lời này, nếu là lại có, ha ha, Mạnh mỗ cũng cần biết Tống tri huyện thế nào, nhưng bản lãnh để mang muội muội về nhà vẫn có.”

      Nam tử còn muốn gì nữa, đảo mắt dừng lại tại chiếc xe ngựa, ho tiếng : “Ta phân phó người giúp đỡ thu thập quầy hàng, cam đoan cho dân chúng của ngươi nơi ăn chốn ngủ, ngươi chạy nhanh trở về chiếu cố Tam muội ta cho tốt.”

      Tống Lương Trác lại ôm quyền thi lễ, mín chặt môi cũng biết nên trả lời thế nào. Nam tử cười, lướt qua đến bên cạnh xe, giúp đỡ nữ tử xinh đẹp xuống xe, nữ tử này đúng là Tiền Phán Đệ. Phán Đệ vừa xuống xe ngựa cầm lấy tai Mạnh Vân Phi nhéo mạnh cái, cắn răng thấp giọng : “Ngươi đúng là thư sinh hư hỏng, có chuyện gì mà ngươi lại chạy lung tung? Ngày hôm trước vẫn còn ho đấy!”

      Phán Đệ buông tay ra, lại ôm lỗ tai Mạnh Vân phi xoa xoa, Mạnh Vân Phi cười chế nhạo kéo tay nàng xuống, nghiêng người chỉ chỉ Tống Lương Trác : “Phu nhân nhìn xem, ta muốn giúp đỡ Tam muội phu trông coi nơi này, để cho muội phu về nhà chăm sóc cho Tam muội nha.”

      Phán Đệ cười cười qua, gật gật đầu : “ gia về , nơi này có chúng ta giúp đỡ, gia còn sợ chúng ta để cho những người này ngủ đường hay sao?”

      Tống Lương Trác chắp tay hành lễ, xin lỗi : “Làm phiền nhị tỷ.”

      cần để tâm, ha ha, cần để tâm. gia đối xử tốt với Tiểu Thất là được.” Phán Đệ cười thanh thúy, thấy Tống Lương Trác cả nửa ngày cũng phản ứng, nụ cười mặt cũng muốn cứng lại.

      Mạnh Vân Phi qua ôm thắt lưng của nàng, : “Phán Đệ trở về , mưa vừa tạnh, vẫn còn ẩm ướt, đừng chạy loạn.”

      Phán Đệ kinh ngạc nhìn Tống Lương Trác chút biểu tình, Mạnh Vân Phi ôm lấy Phán Đệ, hướng Tống Lương Trác gật gật đầu, đem Phán Đệ đặt lên xe ngựa, dặn dò : “Buổi chiều ta trở về, Phán Đệ đừng chạy loạn, an tâm , ngốc.”

      Phán Đệ liếc mắt nhìn Tống Lương Trác cái, thấp giọng : “ gia đây là làm sao vậy?”

      “Ha ha, sao cả, giả bộ thâm trầm đây.”

      Phán Đệ ngồi trong xe ngựa, lo lắng ló đầu ra dặn dò: “Đừng mắc mưa, vừa mới hết ho khan.”

      Mạnh Vân Phi theo Phán Đệ lên xe, lát sau trong xe truyền ra tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó lại là trận cười khẽ thẹn thùng.

      Tống Lương Trác nhìn xe ngựa, thở dài rồi ra cửa thành.

      Cho dù lần này lụt giống như mười mấy năm trước, trong đêm thổi quét mất mười mấy cái thôn, nhưng phỏng chừng là chỉ ngập ao đầu thôn thôi đâu. Tống Lương Trác dặn dò người giữ cửa thành, nếu lại có nạn dân lại đây, nhất định phải báo lại, lại dặn dò thêm vài việc vặt vãnh khác, chia tay với Mạnh Vân Phi rồi cưỡi ngựa quay về phủ.

      Tiểu Thất vẫn chưa tỉnh lại, mắt sưng, môi cũng khô nứt, nhìn qua thê thảm nên lời. Liễu Xanh tựa hồ cũng bực bội với Tống Lương Trác, vẫn nghiêm mặt chủ động chuyện nhiều. Tiểu Thất đến chiều vẫn chưa tỉnh lại, Tống Lương Trác lại cho người thỉnh đại phu, đại phu chỉ là ngủ thôi rồi lại .

      Tiểu Thất có chút sốt, thân mình cũng nóng. Liễu Xanh đốt hai lò sưởi rồi dùng khăn bọc lại, nhét vào trong chăn, kéo lại : “Chốc lát dược hạ sốt của tiểu thư nấu xong phiền gia giúp uy nàng, nhưng gia đừng chọc tiểu thư tức giận nữa. gia ra ngoài lát tiểu thư gặp ác mộng hai lần, khóc đến thở được.”

      Gương mặt Tống Lương Trác vẫn như cũ, chút thay đổi. Liễu Xanh khẽ hừ tiếng ra khỏi phòng, lát lại bưng dược vào, tình nguyện mở miệng : “Phùng mẫu hỏi gia khi nào muốn dùng cơm chiều.”

      tại .” Tống Lương Trác nhận lấy chén thuốc .

      Liễu Xanh sắc mặt càng thêm đen, thở phì phì ra cửa.

      Tống Lương Trác dùng cách cũ uy Tiểu Thất uống dược, lại thêm mấy ngụm nước. Thấy Liễu Xanh vẻ mặt hảo hữu bưng đồ ăn tiến vào, vẫn hé răng ngồi xuống bàn ăn vài miếng thức ăn. Thấy Liễu Xanh ngồi bên giường đắp chăn ngăn ngắn lại cho Tiểu Thất, Tống Lương Trác : “Ban đêm hâm nóng canh, sợ là Tiểu Thất tỉnh dậy đói.”

      “Là.” Đáy lòng Liễu Xanh thả ra chút.

      “Lại đắp thêm chăn, đổ mồ hôi mới tốt.”

      “Là.” Liễu Xanh đáp lời, ra ngoài lấy thêm chăn đắp lên. Tống Lương Trác ăn xong, ra ý bảo Liễu Xanh dọn dẹp rồi ra ngoài.

      Tống Lương Trác sờ sờ trán Tiểu Thất, cởi ngoại sam rồi vào, ôm thắt lưng Tiểu Thất mới phát Tiểu Thất vẫn là quang thân mình (là hem có mặc gì ấy mà, hắc hắc). Tống Lương Trác 囧 nhăn mặt nhíu mày, mới lấy cái lò sưởi đặt vào bên sườn vai Tiểu Thất, đắp chăn rồi ngủ.

      Mơ hồ Tống Lương Trác cũng cảm thấy người trong lòng lảng tránh, dịch ra ngoài, Tống Lương Trác trợn mắt, nương theo ngọn nến bàn nhìn, Tiểu Thất vẫn chưa tỉnh, trán lại thêm tầng mồ hôi. Tống Lương Trác cũng nóng, cả người toàn mồ hôi, lại dám xốc chăn của người ôm trong lòng.

      Tiểu Thất mơ mơ màng màng tránh vài lần, lại y y nha nha mớ động. Tống Lương Trác khẽ nâng tay lau mồ hôi trán, chịu đựng nóng mà nhắm mắt, Tiểu Thất cảm thấy bị chèn ép, lần này phải chuyện ràng.

      Tiểu Thất từ trong ngực Tống Lương Trác nhắm hai mắt từ từ : “Nóng, Tống tri huyện, ta nóng.”

      Tống Lương Trác mặt đen cả ngày đêm, giờ mới hơi hơi lộ cười, giọng dỗ : “Chịu đựng chút, ra mồ hôi tốt rồi.”

      Tiểu Thất cau mày muốn nắm lấy cánh tay đẩy ra ngoài, chân cũng an phận hướng chăn để ra ngoài tìm kiếm mát mẽ, bị Tống Lương Trác câu chân đè dưới thân.

      Tiểu Thất khó chịu vươn thẳng thắt lưng hừ hừ, Tống Lương Trác ôm sát nàng : “Đừng tránh, lại cảm lạnh làm sao bây giờ?”

      Tiểu Thất hồng hộc thở ra hơi nóng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nửa ngày mới nhìn người trước mắt. Tiểu Thất khốn đốn chớp mắt mấy cái, thở dài : “Ngươi như thế nào lại ngủ giường của ta?”

      “Tiểu Thất tỉnh? Có đói bụng ?”

      Tiểu Thất khoanh tay sờ bụng của mình, Tiểu Thất chầm chậm sờ sờ bụng hai lần, cả người run lên, hít hơi sâu, muốn há mồm kêu lên, lại bị Tống Lương Trác cúi đầu hôn trụ.

      Tiểu Thất nhấc chân muốn đạp lên, nhưng sức lực cạn kiệt, hai đùi lại đau, như thế nào cũng giãy ra. Đáy lòng Tiểu Thất bỗng nhiên sinh ra cỗ tuyệt vọng, động tác giãy dụa dừng lại, nước mắt rơi xuống.

      Tiểu Thất bi ai nghĩ, chính mình lúc trước thế nào lại gả đây? Nàng tìm thấy môt chút cảm giác nào cả, mọi người đều nàng thương , lòng của nàng cũng nhịn được nhớ đến , nhưng chính là trong lòng nàng đau, rất rất đau, vừa đau vừa sợ. Nàng muốn cảm giác này, như vậy rất nặng nề, đè nặng khiến nàng thở cũng thở nỗi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :