1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 20


      Ngày thứ hai Tiểu Thất tỉnh dậy, nhìn mạn giường hồi lâu mới nhớ tới đêm qua đồng giường cộng ẩm với Tống Lương Trác.

      Tiểu Thất “hô ha” tiếng trong miệng, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào phía bên kia, nhưng lại đụng vào giường, cạch tiếng vang lên. Tiểu Thất chớp chớp mắt quay đầu lại, thấy chỗ bên cạnh trống từ lâu, miết miết môi xoa vào khuỷu tay bị đau.

      thể tiếp tục ở Tống phủ nữa, bị ăn sống luôn!

      Vừa nghĩ tới, Tiểu Thất nhanh nhẹn trở mình xuống giường, phát bên gối kia có Tiểu hồng mã toàn thân lấp lánh.

      Tiểu Thất kêu Liễu Xanh vào, nhanh nhẹn rửa mặt, nhíu mày : “Liễu Xanh, chúng ta về nhà.”

      “A?” Liễu Xanh phản ứng kịp.

      “Về nhà.”

      phải, tiểu thư, sao lại về a? vất vả mới đuổi được Ôn tiểu thư kia về nhà!”

      Tiểu Thất bực mình chu miệng: “Ta cũng đuổi nàng, chính là nàng tự .”

      Liễu Xanh gật đầu, “Dù là vậy tiểu thư cũng thể trở về.”

      “Tại sao nha?” Tiểu Thất có chút nóng nảy.

      Liễu Xanh đảo mắt, cười : “Tiểu thư nghĩ a, gia để cho Nhược Thủy tiểu thư đoạt hết trâm cài của tiểu thư, tiểu thư phải ăn cho nghèo rồi mới , vậy quá tiện nghi cho gia rồi!”

      Nghĩ ta ngu à! Tiểu Thất xoay người xem thường, hừ : “Bổn tiểu thư từ bỏ!”

      “Nhưng vậy được!” Liễu Xanh vội vàng bổ sung , “Tiểu thư quên trong đó có bảo bối mà lão gia mang từ hải ngoại về sao? Lúc đầu lão gia ngàn dặn vạn dò tiểu thư được lấy ra, còn nếu tiểu thư người làm mất bao giờ cho ngài đồ mới nữa. Tiểu thư ở lại nơi này thời gian , biết đâu chừng Ôn tiểu thư quay lại trả cho người, đến lúc đó hãy .”

      Tiểu Thất mặc kệ nàng, tự thu thập túi đồ rồi quẳng lên vai, nhìn vào hộp nữ trang trong góc tường, đem chìa khóa khóa lại. Nhìn qua phòng chút, xác định mọi thứ hết thảy đều thỏa đáng mới hướng Liễu Xanh : “Ngươi đừng lừa ta, ta biết ngươi muốn ta làm tri huyện phu nhân, nhưng đó là ngươi muốn, còn ta muốn trở về làm Tiền Tiểu Thất.”

      Tiểu Thất ra khỏi phòng, quay đầu lại : “Nếu ngươi hảo hảo chăm sóc cho Ha Da, trở về ta cho người sang ôm Ha Da .”

      Liễu Xanh vội vã đuổi theo, : “Nếu Tiểu thư muốn trở về cũng được, trước hãy với Phùng mẫu tiếng, nga, lưu lại phong thư cho gia, ăn điểm tâm xong rồi hãy a!”

      Tiểu Thất suy nghĩ lại, cảm thấy trước hay sau khi ăn cũng ảnh hưởng gì cả. Vì thế lập tức trở lại phòng, đợi Liễu Xanh bưng điểm tâm lên, mặc kệ đồ ăn ngon hay đều ăn no. Liễu Xanh cũng nhân lúc này để thu thập bao quần áo, vẻ mặt đau khổ : “Liễu Xanh trở về cũng tiểu thư.”

      Tiểu Thất lại đổi ý, buông túi đồ xuống thay nam trang, Liễu Xanh cũng thay đổi theo, vui chu miệng : “Nếu vậy, Liễu Xanh tìm người đánh xe cho tiểu thư.”

      “Đừng, trước mắt chúng ta ra phố dạo lát, sau đó hãy thuê xe, buổi chiều là có thể về đến nhà.”

      Liễu Xanh biết nàng có ý muốn dạo vòng đường, đành chu miệng theo Tiểu Thất ra cửa.

      Gã sai vặt ở cửa thế nào lại hề ngăn cản các nàng, điều này càng khiến Liễu Xanh bất mãn, phía sau Tiểu Thất mà mang theo cỗ lệ khí chết người.

      Tiểu Thất ăn no, nhìn mấy quán ăn vặt đường, dù có chút thèm, nhưng vẫn là ngắm nhìn mà thôi.

      Tiểu Thất tìm quầy bán đồ chơi bằng bùn tại phố kia, tìm hồi lâu cũng thấy đại thúc bán còi và hình nhân bằng bùn. Tiểu Thất rầu rĩ phồng má, lại thấy mọi người gom lại đầu phố, liền kéo Liễu Xanh chạy sang.

      “Trị thủy? Nhưng bây giờ sắp có lũ rồi? Nhiều năm qua xây dựng .” Có người đứng bên ngoài cao giọng .

      Trong đám người truyền đến thanh của nam tử trung niên, “Tri huyện đại nhân viết mộ binh thư, ao ở ngoại thành đầu thôn địa thế (*) thấp, sợ là mưa to lại gặp lụt, mời các vị thanh niên, trung niên qua góp sức giúp đỡ, trước hết là giúp đắp đê ở bên ngoài.”

      (*) địa thế: vị trí

      “Ao đầu thôn vốn là thôn lớn, mấy trăm hộ ở đấy đâu, lúc trước phải ngập lần sao? Sao lại trở về sau khi nước rút, ra, bọn họ nên dời , thay đổi chỗ ở chẳng phải tốt hơn sao?”

      “A, Hoạt tử nhàng, đó là nơi mà tổ tiên truyền qua các đời, làm sao bỏ là bỏ ngay được? Nghe chính người nơi đó bảo, lúc trước là nơi rất tốt, gần sông lớn, dẫn kênh rạch cũng rất thuận lợi.”

      ông lão vuốt râu : “Các ngươi là nam nhân khỏe mạnh, cũng qua giúp tay , tri huyện đại nhân mấy ngày nay đều ăn tại bờ đê, các ngươi cũng nên giúp đỡ chút.”

      “Tri huyện đại nhân phải cưới con út Tiền gia sao? chừng còn có thể cấp chúng ta tiền thưởng a!” giọng cười vang lên.

      “Phi, ngươi muốn bạc đến điên rồi, thấy mộ binh thư là muốn mọi người qua góp tay sao? Bất quá khẳng định là có cơm a!”

      Tiểu Thất đứng bên ngoài nghe chốc lát, nhón chân nhìn bên trong chút, chỉ thấy tờ giấy màu vàng. thân ảnh gầy từ trong đám người tiến đến, đụng phải Tiểu Thất rồi biến mất vào ngõ bên cạnh.

      Tiểu Thất chưa từng thấy dáng vẻ lẩn tránh, khom lưng của nam tử như vậy bao giờ, nhịn được nhìn theo, lơ đãng sờ vào thắt lưng, bất giác phát túi bạc của mình mất rồi.

      Tiểu Thất cau mày chớp mắt cái, nhanh chóng kéo Liễu Xanh đuổi theo vào ngõ .

      Trong ngõ có bóng người, Tiểu Thất thở hổn hển chạy vào trong, thấy nơi chân tường có vật màu tím liền chạy đến. Tiểu Thất nhặt lên túi tiền của mình, cả giận: “Thối tiểu thâu(*)! Tống tri huyện thực đần, còn cái gì là quan tốt, ngay cả tiểu thâu cũng trị được.”

      (*) tiểu thâu: trộm

      Liễu Xanh bĩu môi, “Tiểu thâu cùng bọ giống nhau, luôn rất khó bắt.”

      Tiểu Thất hừ tiếng, khom lưng nhặt túi tiền màu lam lên, sờ sờ bên trong có vật gì đó có chút kinh ngạc. Tiểu Thất lấy ra, để vào lòng bàn tay, thấy đó là miếng ngọc bội màu vàng, dây kết bằng tơ tằm. Tiểu Thất biết nhìn ngọc, bất quá cũng hay nhìn đến, biết ngay đây là khối ngọc tốt.

      Tiểu Thất hươ hươ trong tay, nâng lên nhìn chút. Ngọc bội khắc hoa văn hình rồng, Tiểu Thất cau mày thầm: “Ngọc bội của quan lớn? nghe Tống tri huyện có quan lớn đến Thông Hứa a? Có thể là cải trang vi hành mà đến!”

      “Di?” Tiểu Thất lật xem cả hai mặt của ngọc, tự nhủ: “Vương cái gì? Hảo trù tử! Vương đại quan?”

      Liễu Xanh đến gần, hỏi: “Tiểu thư biết?”

      “Xì, ngươi mới biết a, muốn hủy danh dự của ta a.” Tiểu Thất chu miệng, đem ngọc bội cất vào trong túi màu lam, để vào trong tay áo, ra ngoài.

      Cuối ngõ ra thân ảnh người, nhìn kỹ đó là người khi nãy đụng Tiểu Thất. Người nọ thấy có người cầm đồ , nâng tay lau mồ hôi rồi biến mất.

      Liễu Xanh theo phía sau Tiểu Thất, thấp giọng : “Tiểu thư, vậy ngọc bội này làm sao bây giờ?”

      “Trả lại cho người ta! Chúng ta vào đám người hỏi chút, chừng là có thể tìm được tin tức.” Tiểu Thất nhớ Tiền lão đầu cũng từng đặt người chạm trổ khối học, đó chính là trong hai vật dùng để chứng minh thân phận của Tiền gia để lấy bạc.

      Đám người trước chỗ dán mộ binh thư tản ít, Tiểu Thất nhón chân tìm được khoảng bốn năm người dáng vẻ phú quý, tìm hồi lâu cũng thấy ai có dáng vẻ của đại quan. Bất đắc dĩ thể làm gì hơn là đem ngọc bội trong túi ra, giơ túi tiền đó đứng bên ngoài hồi lâu.

      Liễu Xanh cũng nhìn theo vào đám người xem, tầm mắt lơ đãng thấy được đôi mắt mang ý cười. Liễu Xanh chần chờ chốc lát, vỗ vỗ Tiểu Thất thấp giọng : “Tiểu thư, kia là công tử chúng ta gặp tại quán trà.”

      Tiểu Thất nhìn qua, đối với hoa đào nhân như người đó có hứng thú, bất quá đảo qua nhìn xem những người khác. Trần Tử Cung xếp quạt, với nam tử phía sau gì đó, cười tới.

      “Tiểu Thất, là vừa khéo.” Trần Tử Cung liếc mắt nhìn túi tiền trong tay nàng, cười : “Có thể hay hoàn lại cho ta? Đương nhiên, nếu Tiểu Thất thích, cũng có thể giữ lại.”

      Tiểu Thất hơi nhíu mày, tay vứt thẳng túi tiền vào người , khí hừ tiếng mới nhớ tới cái gì, hỏi: “Trong túi của ngươi có ngọc bội?”

      Trần Tử Cung gật đầu, Tiểu Thất liền truy vấn: “Là hình dáng thế nào? Khắc hoa văn gì?”

      Trần Tử Cung giật giật khóe miệng, ôn nhu : “Hình tròn, bên cạnh chạm rồng, khắc long đồ.”

      Tiểu Thất bĩu môi, lấy ngọc bội từ trong tay áo đưa qua, “Vậy ra, ngươi họ Vương a.”

      Trần Tử Cung có chút kinh ngạc, bất quá chỉ trong nháy mắt khôi phục ý cười. Tiểu Thất tùy ý khoát khoát tay, kéo Liễu Xanh xoay người rời . Trần Tử Cung đuổi theo hai bước : “Tiểu Thất, ngươi giúp ta tìm về vật quan trọng, ta nên hảo hảo cám ơn ngươi mới đúng lễ.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, dừng cước bộ lại, : “Tạ ơn thế nào?”

      “Ha hả, ta xin mời Tiểu Thất Phiêu Hương lâu dùng bữa được ?”

      được, dĩ nhiên được! Buổi sáng nàng ăn bánh bao, trong miệng vẫn còn mùi vị đây!

      Tiểu Thất lắc đầu : “Ngươi có phải là đại quan ?”

      Trần Tử Cung suy nghĩ rồi gật đầu.

      “Vậy ngươi đến đây quản Tống tri huyện phải ?

      “Đúng.” Trần Tử Cung lãnh đạm cười.

      “Ngươi tiếp cận Tống tri huyện, nên trông nom Thông Hứa, đúng ? Nếu vậy chuyện ngập lụt của ao đầu thôn ngươi cũng nên trông nom? Nếu như vậy, Tống tri huyện tu sửa đê điều phải vốn là chuyện của ngươi sao? Ngươi thế nào lại cấp bạc cho Tống tri huyện?”

      Tiểu Thất mạch lạc ra, Liễu Xanh bên cạnh có chút ngây ngốc. Trần Tử Cung cũng nghĩ Tiểu Thất như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

      “Hừ, các ngươi cho quan thất phẩm nhoi tu sửa đê điều, thất phẩm a, lại cấp bạc, các ngươi nghĩ mọi người đều đại phú đại quý ư! Quả thực là!”

      Vốn dĩ nếu là vị thương quốc thương dân như là khí thế mười phần, mạnh mẽ lại dứt khoát, nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thất mang bộ dáng như tiểu kiều rất đáng , lại có hơi thở liền mạch, lông mi dài phối hợp, khiến cho người ta thấy bộ dáng thẹn thùng vô hạn rất đáng , mị hoặc.

      Trần Tử Cung cười : “Vậy Tiểu Thất , ta nên làm gì?

      “Ngươi nên làm nhiều hơn .” Tiểu Thất nhăn mũi : “Tỷ như cấp bạc cho Tống tri huyện, cấp nhân lực cho Tống tri huyện, nga, phải cai quản tốt nhánh Hoàng Hà này.”

      Tiểu Thất gật đầu khẳng định, suy nghĩ tiếp rồi : “Đây là quản lý đường chảy của nước, nơi nào nên đến nơi nào nên, có như vậy đại quan các ngươi mới làm chuyện tốt đây.”

      Liễu Xanh túm túm tay áo của Tiểu Thất có chút lo lắng, Tiểu Thất cũng như ý thức được gì đó, vội khép miệng lại.

      Trần Tử Cung cười : “Tiểu Thất có lý, hạ lưu này quả đáng hảo hảo quản lý phen.”

      Tiểu Thất gật đầu, suy nghĩ rồi lại lùi về sau, cúi cằm xuống.

      Trần Tử Cung trong mắt lên tia đánh giá, Tiểu Thất khí thế lúc nãy thu liễm lại, ở góc độ này lại là Tiểu Thất khác, cẩn thận cùng phòng bị, lại càng làm cho người khác kìm được mà muốn thương, cưng chiều.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 21


      Tiểu Thất đánh giá Trần Tử Cung, nàng thích người này, bất quá ánh mắt cũng coi như là thẳng thắn, cũng phải là người hiểm ác. Tiểu Thất nghĩ thế, kết giao bằng hữu cũng tệ, nếu cấp bạc cho Tống tri huyện, mình cũng có thể danh chính ngôn thuận quay về Tiền phủ rồi.

      Nhưng lần trước Tống tri huyện nhìn thấy rất vui! Tiểu Thất ảo não lắc lắc đầu, thầm mắng chính mình có tiền đồ, lúc nào cũng nghĩ tới Tống tri huyện kia.

      Trần Tử Cung thấy Tiểu Thất vừa mới lắc đầu rồi lại cau mày, cười : “Làm sao vậy? Còn muốn tự nghĩ ra cầu tạ ơn?”

      Tiểu Thất lắc đầu, cuối cùng cũng : “Ngươi nhớ kỹ lời của mình là được, ta còn có việc, trước đây.”

      Trần Tử Cung cũng ngăn lại, chỉ cười : “Nếu Tiểu Thất có việc cứ trước , hẹn gặp lại sau.”

      Tiểu Thất chu chu miệng, khoát khoát tay rồi xoay người rời , Trần Tử Cung lại lên tiếng kêu nàng, cười : “Tiểu hồng mã mà Tiểu Thất coi trọng, hôm nào ta có thể trả lại cho Tiểu Thất?”

      “Ngươi trả bạc nên là của ngươi, ta cần.”

      Trần Tử Cung nhìn Tiểu Thất nhún nhảy rời , nụ cười ở khóe miệng lâu mới mất .

      Tiểu Thất cũng dạo lâu, mua chút thịt nướng rồi thuê xe quay trở về Tiền phủ.

      Tiểu Thất nhảy xuống xe ngựa, hoan hỉ chạy vào cửa. Tên gia nhân ở cửa thấy nàng về cũng tỏ vẻ vui mừng, vội chạy ra hậu viện thông báo cho mỹ phu nhân.

      Tiểu Thất theo thói quen đưa xâu thịt nướng cho thủ vệ, cười : “Sau này ta quay về đây ở rồi, được ngăn cản ta, biết ?”

      “Hắc hắc, Tam tiểu thư trở về nhà là chuyện tốt, nhưng nếu muốn dạo phố, tốt nhất để cho tiểu nhân theo bảo hộ Tam tiểu thư.”

      Liễu Xanh hừ , giương giọng : “Tiểu Sơn Tử là trung thành. Chỉ là mỗi lần dạo phố, người ngươi ăn còn nhiều hơn cả ta và tiểu thư, hừ, cuối cùng vẫn là để tiểu thư trả bạc.”

      Tiểu Sơn Tử sờ sờ đầu cười hắc hắc, vừa tâng bốc được hai câu mỹ phu nhân như bay tới.

      “Thất nhi, ai da, sao lại ăn mặc thế này trở về?” Mỹ phu nhân kéo Tiểu Thất vào lòng.

      Tiểu Thất nắm chặt cánh tay của mỹ phu nhân vào trong, cười : “Nương, sau này Tiểu Thất ở lại trong phủ với người nga, nương nên cao hứng .”

      Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhíu mày, cao hứng phen, xoay người đẩy con ra kỳ quái : “Tại sao lại quay về ở? Họ Tống kia khi dễ ngươi rồi?”

      có, bận rộn, con nếu buồn bực có thể về nhà chơi.”

      Mỹ phụ nhân gật gật đầu, “Vậy Tiểu Thất cũng nên ở đây, vẫn là về nhà tốt hơn.”

      Tiểu Thất nghe vậy có chút đau lòng, đúng là nữ nhi gả như bát nước hất , muốn trở về cũng được nữa rồi. Tiểu Thất bi thảm hề hề, xịu mặt xuống, nghẹn ngào : “Tại sao nha? Con muốn về với nương.”

      Hốc mắt đỏ lên, mỹ phụ nhân vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, thở dài kéo nàng vào khuê phòng của nàng.

      Mỹ phu nhân đóng cửa rồi thấp giọng : “Tiểu Thất, phu quân muốn được dỗ dành, ngươi dỗ dành cho thoải mái rồi, liền thể rời khỏi ngươi, cũng nảy sinh ý muốn nạp thê thiếp.”

      Tiểu Thất dẩu môi lên tiếng. Mỹ phu nhân chỉ chỉ thái dương nàng rồi tiếp: “Ngươi xem, người như cha ngươi làm sao có thể chỉ lấy người là ta? thể nghĩ đến chuyện ăn vụng bên ngoài, là do ta giườnghầu hạ tốt.”

      Mỹ phu nhân cũng cảm giác là mình lỡ lời, cầm khăn hoa xoa xoa chóp mũi, đảo mắt nhìn, thấy Tiểu Thất ngoại trừ dẩu môi cũng có phản ứng gì, đánh trống lảng cười cười : “Tiểu Thất nghe lời của nương bao giờ cũng đúng, Ôn Nhược Thủy kia chẳng phải rồi hay sao? Tiểu Thất nhân cơ hội này nắm giữ luôn trái tim của Tống Lương Trác kia , ném Ôn Nhược Thủy ra khỏi đầu , cho dù sau này về nhà của quan gia tứ phẩm, có phu quân nhà ngươi che chở, Tiểu Thất cũng phải chịu thiệt thòi, phải ?”

      Tiểu Thất trợn mắt lên, “ nạp thiếp hay cũng có quan hệ gì với con.”

      bừa!” Mỹ phu nhân trừng mắt liếc Tiểu Thất cái, kéo tay nàng vỗ vỗ : “Tiểu Thất cùng cãi nhau có phải ? là phu thê tránh khỏi tranh cãi, người ta phu thê đầu giường cãi, cuối giường hòa hợp, Tiểu Thất thể chỉ vì trận võ mồm mà giận dỗi, việc này chỉ khiến nam nhân thêm phiền não. Nữ nhân nha, chỉ lấy khuyết điểm của nam nhân mà bằng làm bộ như nhìn thấy khuyết điểm đó, ngươi tâng bốc, thuận theo , thỉnh thoảng làm nũng, nếu lại làm gì có lỗi với ngươi, nghiêm khắc chỉ ra cho điểm sai lần trước, làm cho cảm thấy mắc nợ ngươi…”

      Tiểu Thất che lỗ tai, cả giận: “Nương thế nào lại nhiều như vậy nha, con chỉ là muốn về nhà chơi vài ngày thôi.”

      “Nương còn chưa hết đây, nương nghe Tống Lương Trác ngày nào cũng ăn cơm trưa tại hà đê, Thất nhi nên đem cơm nước qua. Ao đầu thôn tuy có gì giàu sang, nhưng cũng thể đảm bảo là có kẻ xinh đẹp, lanh lợi, thủ đoạn nào nhân cơ hội này xen vào, Thất nhi xem, có phải thiệt thòi hay ?”

      Mỹ phu nhân thấy Tiểu Thất nghe xong có phản ứng gì, biết nữ nhi lương thiện này phải nghe lần là hiểu được, chỉ có thể thở dài hỏi: “Thất nhi, các ngươi vì cái gì mà cãi nhau?”

      “Ai cãi nhau?” Tiểu Thất mờ mịt.

      cãi nhau sao ngươi lại có thể bỏ về đây? Phu thê tân hôn đều hận là thể dính vào cùng chỗ.”

      Tiểu Thất chu miệng, hơi hoang mang nhíu mày. Tiểu Thất suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng : “Nương, Tống tri huyện cầm tay con rồi.”

      “A?” Mỹ phu nhân đương nhiên hiểu được Tiểu Thất gì, hai đầu chân mày nhíu vào thành đường.

      “Nương, cũng rửa chân cho con rồi.”

      Mỹ phu nhân vẻ mặt kích động, liên tục gật đầu, cười : “Quả nhiên biết cưng chiều người.”

      “Nương,” Tiểu Thất nhăn mặt đau khổ, hừ tức hồi lâu mới : “Con sợ hãi.”

      “Sợ cái gì?”

      Tiểu Thất lắc đầu, nhớ tới những khi Tống Lương Trác ôn nhu ngực nàng chợt đập nhanh hơn, khi Tống Lương Trác tức giận nàng kinh sợ trong lòng, khi Tống Lương Trác mỉm cười, cả người nàng được tự nhiên; Tống Lương Trác khẽ nhíu mày, nàng nơm nớp lo sợ. Tống Lương Trác còn dám ôm nàng ngủ, đúng, chính là ngủ cùng nhau.

      Tiểu Thất nhịn được muốn khóc. Tiểu Thất ôm cánh tay của mỹ phu nhân : “Nương, con sợ, con lấy chồng nữa, nương cho con về .”

      Mỹ phu nhân cười : “Sợ cái gì? Tiểu Thất phải Tống Lương Trác rất cưng chiều ngươi sao? Ha hả, ngay từ đầu nương thấy Tống Lương Trác rất xứng đôi với ngươi, bây giờ xem ra đúng vậy .”

      Tiểu Thất biết làm thế nào ra hoang mang cùng bất an trong lòng mình, chỉ có thế kinh hoảng ôm cánh tay của mỹ phu nhân. Mỹ phu nhân ôm Tiểu Thất chốc lát, cười : “Cha ngươi bắt đầu chuẩn bị bán cháo rồi, ha hả, lão nhân hư hỏng này, mong được điểm tốt nào. Ngươi quay về với phu quân nhà ngươi, nếu ngăn lũ tốt, đến lúc đó gặp nguy hiểm, Tiền gia lại mở lều bán cháo ở ngoài thành như trước.”

      Tiểu Thất rầu rĩ gật đầu, mỹ phu nhân lại : “Thất nhi khoan , trời tối, ngày mai cũng phải về. Tống tri huyện bận rộn, buổi tối trở về cũng thể hiểu chuyện, chủ động cởi áo cho tẩy rửa. là nữ nhân có phu, thể ngang ngạnh như trước nữa.”

      Mỹ phu nhân sờ sờ mặt Tiểu Thất, kiêu ngạo : “Thất nhi xinh đẹp như vậy, nhất định là thừa hưởng của nương.”

      Tiểu Thất khóe miệng giật giật, bị mỹ phu nhân vỗ cho bình thường lại.

      Buổi chiều, mỹ phu nhân ngủ cùng Tiểu Thất. Nhưng đêm nay Tiểu Thất như hợp ý, mỹ phu nhân cứ lẩm nhẩm, lải nhải đủ chuyện về ngự phu thuật(*) làm cho nàng ngủ được. Tiểu Thất mấy lần muốn chuyện cùng cách thư của mình, nhưng lại sợ chính mình xúc động làm ảnh hưởng đến việc đắp đê của Tống Lương Trác.

      (*) ngự phu thuật: nghệ thuật quản lý chồng

      Ai! Tiểu Thất thở dài suy nghĩ, cùng Tống Lương Trác này xem như kết thù lớn, Tiền lão đầu cùng mỹ phu nhân hiểu nàng nhất trong nhà cũng muốn cho nàng về nhà rồi. Quả đúng là, ôi, quả đúng a!

      Mỹ phu nhân muốn Tiểu Thất vòng, ngày thứ hai dặn dò phòng bếp chưng thuốc bổ cùng nước ô mai, đưa cho Tiểu Thất hộp cơm cùng nước, rồi lại gói mấy cái bánh, phái xe trực tiếp đưa Tiểu Thất đến chỗ con đập ngoài thành, Liễu Xanh bị mỹ phu nhân dụng tâm kín đáo(*), trực tiếp đuổi về Tống phủ.

      (*)dụng tâm kín đáo: có ý đồ riêng

      Cách bãi cát xa, có thể thấy cái đê cao bằng nửa người, bất quá cũng dài, Tiểu Thất suy nghĩ, Tống tri huyện chắc bắt tay vào làm đoạn ngắn rồi, bất quá nhân lực nhiều, bạc cũng nhiều, chỉ mới xây khoảng mười trượng.

      Tiểu Thất cầm theo bọc cùng bình nước xuống xe, nhìn mỹ phụ nhân quay đầu trở về xe ngựa, hừ mũi tiếng.

      Hiển nhiên sông này cùng nơi Tống Lương Trác mang Tiểu Thất xem cũng giống nhau, bất quá nhìn mặt sông rộng lớn, nhất định là nối liền với cái kia.

      Hộp tay , gắng cầm hồi hai tay của Tiểu Thất có chút đau. Tiểu Thất đứng cách đó xa, thấy đám người khiêng bao cát tới lui, luôn hướng tới mặt sông phía xa.

      Tiểu Thất đứng thẳng lên chốc lát, nhìn thấy ngồi chồm hổm, nhặt nhánh cây vẽ gì đó mặt đất.

      Trời hơi nổi gió, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn mặt trời phía sau đám mây, đáy lòng thầm nghĩ, trời đừng mưa a, như vậy làm thấp đê điều, thế mà chặn được lũ mới là lạ.

      Tay Tiểu Thất vô cùng đau, dứt khoát để hộp cơm dành cho hai người để lên bao bố mặt đất, còn mình tìm bãi cỏ khô ráo ngồi xuống.

      Sườn ngoài có mấy nữ tử cầm rổ cùng nhau, thấy Tiểu Thất ngồi dưới đất lặng chút, lại tiếp tục hướng đê điều mà .

      Trong đó có nữ tử tướng mạo tương đối xinh đẹp, rót chén nước đem đến cho Tống Lương Trác. Tiểu Thất thấy Tống tri huyện gật đầu với nữ tử đó, tiếp nhận chén nước uống vài ngụm, lại đem bát đưa về. Trong lúc đó tựa hồ, tựa hồ như cười chút?

      Tiểu Thất mị mị hai mắt, khẽ hừ tiếng, tựa cằm lên đầu gối, tóc để qua bên như có tâm .

      Gió thổi đến, có đám mây che mặt trời giúp Tiểu Thất, ngồi như vậy nhưng lại hơi ghê người. Tiểu Thất tự chủ được nhắm mắt lại, mở mắt ra, trước mắt lại xuất đôi giày vải đầy bùn.

      Tiểu Thất hơi ngẩng đầu, híp mắt nhìn người phía trước.

      Người này mặc bộ áo vải màu xanh, đầu mang khăn trùm dài tới thắt lưng cũng là màu xanh. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, Tiểu Thất bị nắng chiếu vào liền hạ mắt, người nọ dấu vết đứng che cho nàng, đợi Tiểu Thất mở mắt ra rồi đầu mới dịch chuyển.

      “Phu nhân thư thả chờ chút, đại nhân dặn dò chính xong lại đây.”

      Tiểu Thất gật đầu, quay đầu xem người đứng cạnh nàng. Tiểu Thất suy nghĩ rồi cười : “Ngươi là Lục sư gia!”

      Lục Lực Thừa thấy nàng hỏi như vây có chút nghi hoặc, bất quá nghe ngữ khí lại là khẳng định, liền cười gật đầu: “Vốn là.”

      Tiểu Thất híp mắt đánh giá phen, mặc dù ở dưới Tống Lương Trác, nhưng người đầy chính khí, tự tin tràn đầy, có thể thấy là người bình tĩnh đến khó lường đây. Tiểu Thất nhớ Liễu Xanh lúc trước , chính mình làm thức ăn mang qua Lục sư gia cũng có phần, mặt có chút đỏ lên.

      Tiểu Thất sờ sờ mặt, cười : “Lục sư gia khát ? Ta có mang theo nước ô mai.”

      Lục Lực Thừa gật đầu, giữ khoảng cách rồi ngồi bên cạnh Tiểu Thất. Tiểu Thất cười lấy bát để sẵn trong hộp, rót chén đưa qua.

      Ô mai chua lại để thêm băng, Lục Lực Thừa uống ngụm liền mím chặt môi. Tiểu Thất thấy thế vội hỏi: “Sao vậy? Có phải khó uống hay ? Ta cũng chưa nếm qua đấy!”

      Lục Lực Thừa lắc đầu, “Thực lạnh.”

      “Nga, uống lạnh là tốt mà.” Tiểu Thất trong đầu nhớ đến tối qua ăn trái cây ướp lạnh, cười : “Kỳ bỏ thêm trái cây mới tốt đây, uống xong còn có trái cây ăn, ha hả, cái loại mơ chua này ăn cùng với quả trám giòn giòn là tốt nhất.” Tiểu Thất xong tự mình chảy nước miếng. Tiểu Thất che miệng nuốt nước bọt, giương mắt nhìn phía Lục Lực Thừa, có ý tứ buông mắt xuống.

      Lục Lực Thừa cười cười, uống hết chỗ còn lại rồi đưa chén qua.

      Tiểu Thất thấy gần gũi, nhịn được hỏi: “Lục sư gia có đói bụng ? Ta có đem theo con gà hầm đây. Nga, còn có bánh nhiều tầng.”

      Lục Lực Thừa bật cười, thấy Tống Lương Trác cách đó xa xử lý hết tình hỗn loạn, tới, đứng dậy cười : “Phu nhân cùng đại nhân cứ dùng trước, tại hạ lên đê xem chút.”

      “Nga.” Tiểu Thất chu miệng nhìn Lục Lực Thừa rời , nhìn chăm chú vào bóng lưng của càng có cảm giác gần gũi. hình như cùng chuyện với nàng rất nhiều, hình như, hình như,…

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Lực Thừa suy nghĩ, Tống Lương Trác tới trước mặt nàng sắc mặt nhìn có chút tốt.

      Tống Lương Trác qua cản trở tầm mắt của nàng. Tiểu Thất nghiêng người bước hai bước tránh Tống Lương Trác, Tống Lương Trác bực mình khẽ hừ tiếng, khom lưng buông tay cầm cằm của nàng, chuyển mặt của nàng quay về phía mình. (lana: mặc dù hy vọng lắm nhưng có khi nào ăn dấm a?)

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 22


      Tiểu Thất chớp chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa, nhìn biểu tình mặt Tống Lương Trác, quay đầu bỏ tay ra, cúi đầu xuống.

      Tống Lương Trác khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng : “ phải về nhà sao, thế nào lại chạy đến chỗ này?”

      Tầm mắt Tiểu Thất quét vòng qua đám người, thấy dáng người của Lục Lực Thừa, nhịn được câu môi cười cười. Tống Lương Trác nhìn theo tầm mắt của nàng, mày hơi nhăn lại chút.

      “Tiểu Thất.”

      “A?” Tiểu Thất thu hồi tầm mắt, chớp chớp mắt : “Như thế nào?”

      Tống Lương Trác tự mình động thủ, mở hộp ra nhìn chút, ôn nhu : “Gà hầm sao? Tiểu Thất làm?”

      “Bà vú làm, nương bảo ta mang cho ngươi. Nương muốn ta với ngươi, chờ bên này phát thủy Tiền gia có thể mở quầy bán cháo.”

      Lời này đúng là lời hay, nhưng ra lại có chút lọt tai. Tống Lương Trác xoa xoa thái dương, chuyển đề tài : “Đây là dược liệu gì?”

      Tiểu Thất nhìn qua chút, “ biết, nương ta là gà gô hầm nhục thung dung.”

      Nhục thung dung? Bổ thận tráng dương? Tống Lương Trác hơi đỏ mặt, ho tiếng : “Làm phiền nhạc mẫu.”

      Tiểu Thất bĩu môi, hất cằm, bắt đầu vào cõi thần tiên, Tống Lương Trác mở miệng : “Tiểu Thất đến mình?”

      “Ân.”

      “Trễ chút nữa ta mới về.”

      “Nga.”

      “Lát nữa Tiểu Thất về cùng ta .”

      “Nga.”

      Tống Lương Trác thở dài, tự rót cho mình chén nước ô mai. Tiểu Thất thấy đối diện là nữ tử vừa rồi đem nước cho Tống Lương Trác, bĩu môi : “ phải ngươi vừa mới uống chén nước sao?”

      Gương mặt Tống Lương Trác chậm rãi lên ý cười, ôn nhu : “ thể giải khát như nước của Tiểu Thất.”

      Tiểu Thất khẽ hừ tiếng. Tống Lương Trác đảo mắt qua đôi môi khô khốc của nàng, cầm chén đưa qua : “Tiểu Thất cũng uống chén cho thấm giọng.”

      Tiểu Thất liếm liếm môi, nghiêng người qua, uống ngụm, cảm giác được bà vú quả xén bớt nguyên liệu, tựa hồ còn bỏ thêm bạc hà thơm mát, uống vào miệng cỗ hương vị ngọt ngào, mát lạnh chậm rãi xông lên. Tiểu Thất nhịn được, nâng bát uống thêm hai ngụm, liếm liếm khóe miệng : “Bà vú đối với ngươi tốt, nước ô mai làm cho ngươi còn ngon hơn so với làm cho ta.”

      Tống Lương Trác cười khẽ, nâng tay lau giọt nước còn vương bên khóe môi Tiểu Thất. Ngón tay của Tống Lương Trác dừng lại chốc lát bên khóe miệng Tiểu Thất, thấy gương mặt Tiểu Thất đỏ bừng lên mới hài lòng buông tay xuống.

      Tiểu Thất hít hơi sâu, Tống Lương Trác thấy nàng trừng to hai mắt nhìn mình, khóe miệng cong lên chờ nàng phát tác. Bỗng nhiên Tiểu thất gục đầu xuống ngực, hai tay che lỗ tai đỏ bừng lên.

      Tống Lương Trác cười khẽ, cầm chén nước ô mai uống, tâm tình thoải mái, thở dài tiếng. Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời : “Hy vọng mấy ngày tới có mưa, đê điều mặc dù thấp, nếu nước dâng chậm chút cũng có thể dẫn mọi người rời khỏi đây.”

      Tiểu Thất xoa xoa tai, thấp giọng : “Đê điều thế này là sai a, ta nghe ai đó qua, đê điều phải kéo dài trăm dặm dọc bờ sông, của ngươi lúc này cũng chỉ mới có chút.”

      Tống Lương Trác nhướng nhướng mi, kéo hai tay che tai của Tiểu Thất xuống, đặt trong bàn tay to lớn của mình, tay kia chống đất đứng dậy. Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất cùng đứng lên, vừa vừa : “Tiểu Thất xem qua sách trị thủy?”

      Tiểu Thất giãy giãy tay ra, thấy Tống Lương Trác cũng có ý định buông tay. Tiểu Thất đứng bên cạnh chỉ thấy sườn mặt của Tống Lương Trác, cùng cánh mũi thẳng và ánh mắt đen láy, có tiền đồ mà đỏ mặt.

      Tiểu Thất khẩn trương nghiến răng, ngập ngừng : “Hình như, hình như xem qua.”

      Tống Lương Trác khẽ gật đầu, kéo nàng thẳng đến bãi đất, chỉ vào sông phía dưới : “Đây là sa thủy, còn có nhánh sông khác, cũng là nơi làn trước ta mang ngươi , tại chỗ này giao lại thành . Chỉ là ở phân luồng này có chỗ ứ đọng rất nguy hiểm, phía bên kia lại rất ngoằn ngoèo, nếu nước dâng, ngập hơn phân nửa sa thủy này, đến lúc đó chỉ là ao đầu thôn, mà trong phạm vi vài dặm xung quanh, sợ đều trở thành đại dương mênh mông.”

      ngập đến trong thành sao?”

      “Ngoài thành có thạch đê, địa thế lại ở nơi cao, nếu phải là trận đại hồng thủy, hẳn là ngại.”

      Tiểu Thất nhìn sa thủy trước mặt, nhăn nhăn mũi : “Ta thế nào lại cảm thấy từng tới nơi này?”

      Tiểu Thất chỉ vào dòng nước: “Giống như, giống như muốn khoét nước bùn có phải ? Nước bùn trong rồi, nước lại có thể tiếp tục chảy.”

      Trong đầu dường như có hình ảnh chợt lóe lên, Tiểu Thất rút tay bước tới hai bước, duỗi hai cánh tay, cười : “Sông muốn chảy nhưng lại ứ đọng, nước bùn có thể dùng đắp đê, đê điều nhất thiết phải dùng đá, chỉ cần giữ chặt bên là được, đá có thể dùng để xây điền phương, bên trong lấp bùn, lấp cho bằng phẳng là có thể trồng hoa quả ở rồi, có thể là dâu tây, hạnh. Nha, nếu như vậy, mùa xuân hàng năm là hoa hạnh phủ kín cả hà đê rồi.”

      Mắt Tiểu Thất lấp lánh, nuốt nước bọt cảm thán, “ đẹp a! Quả còn có thể ăn đây!”

      Tống Lương Trác nhìn bộ dáng nuốt nước bọt của Tiểu Thất, đôi mắt tràn đầy kinh hỉ. Tống Lương Trác qua, cầm tay Tiểu Thất, ôn nhu : “Suy nghĩ của Tiểu Thất độc đáo, cũng là phương pháp về lâu dài, tu sửa đê, nước bùn ứ đọng hàng năm cũng có thể sử dụng được.”

      Tống Lương Trác nâng tay vén lọn tóc vừa bị gió thổi tán loạn của Tiểu Thất vào sau tai, ánh mắt nhìn Tiểu Thất chứa gì đó.

      Tiểu Thất ngưng cười, đỏ mặt tránh bàn tay kia, Tống Lương Trác thế nhưng lại tiến đến bước ôm nàng, hôn xuống đỉnh đầu nàng.

      Tiểu Thất ngây người, ngửa đầu nhìn khóe miệng Tống Lương Trác cười, cả người hơi run rẩy.

      phải kích động, mà là sợ run.

      Nụ cười của Tống Lương Trác càng mở rộng, khiến da đầu Tiểu Thất cảm thấy từng đợt tê dại, gương mặt cũng càng lúc càng nhăn, cuối cùng nhăn lại giống như bánh bao. Dùng lực mạnh nên tại xương gò má nhăn lại, nên hình dáng tiểu oa nhi vừa nghịch ngợm, vừa quẫn bách.

      Tống Lương Trác đưa tay xoa xoa gò má của tiểu oa nhi, tâm tình vui vẻ mở miệng: “Tiểu Thất, mặt nhăn như vậy xấu.”

      Xấu tốt! Xấu bị người xấu nhớ tới!

      Tiểu Thất hạ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại tại cổ , có lẽ vừa nuốt nước bọt, yết hầu khẽ di chuyển cái, Tiểu Thất cũng nhịn được, khẽ nuốt nước bọt. Ánh mắt lần nữa chuyển động, tới lúc nhìn kỹ Tiểu Thất mới phát , ra chính mình còn đứng đến cằm của Tống Lương Trác.

      Tiểu Thất nâng tay so sánh, mũi cũng chỉ cao đến hai cúc áo của vạt áo trước của thôi.

      Tay Tiểu Thất để trước ngực Tống Lương Trác còn chưa kéo xuống, bị cầm lấy. Tống Lương Trác nhìn trời lát, thấy những người ngoài đê điều bắt đầu quay về thôn ăn cơm, liền kéo Tiểu Thất vẫn cúi đầu về phía bãi đất.

      Nữ tử đưa nước đến từ phía trước, ngượng ngùng xấu hổ tiến lại gần Tống Lương Trác rồi thi lễ. Nữ tử này nhìn gần, cũng có vài phần xinh đẹp. Chỉ đôi mắt hạnh to tròn cùng hàng mi đen dài, khiến Tiểu Thất cảm thấy mình có gì quyến rũ.

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm hàng mi của nàng, có chút hâm mộ loại người chỉ nhăn mày cười cũng lộ ra được mi liễu đầy xinh đẹp.

      “Đại nhân, đến nhà Áng Mây ăn cơm được ? Áng Mây chuẩn bị cá cùng bình rượu .” thanh nhu nhuyễn của nữ tử truyền đến.

      Tiểu Thất cảm giác được ý tứ trong đó, mắt cũng sáng thêm vài phần. Nữ tử này ràng hướng Tống tri huyện bày tỏ đây. Tống tri huyện này đúng là tiểu bạch kiểm, chừng, nữ tử này là người đẹp nhất ở ao đầu thôn.

      Di? trâm cài tóc có cài đóa đại thược dược? Hoa tươi?!

      Tiểu Thất muốn giãy tay ra xem, bị Tống Lương Trác khẽ kéo trở về. Gương mặt Tống Lương Trác chút biểu tình, mở miệng: “Tạ ơn hảo ý của Áng Mây nương, tiện nội (*) chuẩn bị thức ăn, làm phiền.”

      (*) tiện nội: vợ a ^^

      Áng Mây nương có chút ủy khuất cúi đầu xuống, Tống Lương Trác gật đầu xin lỗi rồi kéo Tiểu Thất trở về chỗ ngồi khi nãy.

      Tiểu Thất cuống quýt quay đầu lại. nương kia xoay người rời , đóa đại thược dược màu tím đầu vừa vặn rơi vào tầm mắt Tiểu Thất. Tiểu Thất chu miệng, lắc lắc cánh tay Tống Lương Trác, thấp giọng : “Màu tím tốt, hồng phấn mới đẹp.”

      “Nga?” Tống Lương Trác liếc mắt nhìn cái, cười : “Có lẽ. Bất quá chưa từng thấy Tiểu Thất cài hoa.”

      Tiểu Thất nhăn nhăn mũi, sờ sờ mái tóc đen bóng của mình, tự tin mở miệng : “Ta cần dùng cái gì cũng ưa nhìn.” xong lại cười khanh khách hai tiếng.

      Tống Lương Trác bật cười, nhưng vẫn gật đầu.

      Tiểu Thất thấy Lục Lực Thừa tới, có chút được tự nhiên nắm lấy tay của mình. Tống Lương Trác buông tay, Tiểu Thất thở ra, chưa thở hết hơi, Tống Lương Trác quấn tay quanh eo của nàng rồi kéo nàng vào trong lòng.

      Tiểu Thất đỏ mặt, len lén nhìn về phía Lục Lực Thừa, thấp giọng : “Này, ách, Lục sư gia, cùng nhau ăn a.”

      Lục Lực Thừa nhìn tư thế bảo hộ ràng của Tống Lương Trác có chút buồn cười, lắc đầu cười : “ được, phu nhân cùng đại nhân hảo hảo ăn. Tại hạ vào thôn, chỉ là đến báo cho đại nhân tiếng.”

      Tiểu Thất nghe thấy tiếng cười của mặt càng đỏ thêm, dứt khoát chôn mặt trong ngực của Tống Lương Trác. Tống Lương Trác ngoắc ngoắc khóe miệng, hướng Lục Lực Thừa gật đầu. Lục Lực Thừa nhướng mày, tựa hồ như muốn gì, nhanh chóng đứng lên, cười rồi xoay người vào trong thôn.

      Nơi này còn người khác, Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ngồi xuống, lại nhanh chóng cầm lấy tay nàng.

      Tiểu Thất tức giận, to gan vỗ tay xuống, tức giận cà lăm : “Ai, ai, ai, ai, ai cho ngươi ôm ta?”

      Tống Lương Trác nhướng mày, “Vì sao ta thể ôm ngươi?”

      “Ta, ta, ta, ta, ta cho ngươi ôm.” Tiểu Thất xấu hổ tức giận.

      “Ân hừ?”

      Lại chuyển sang giọng điệu này!

      Tiểu Thất hơi run rẩy, cau mày nhìn Tống Lương Trác. xem tốt, này vừa xem thấy ôm miệng, ý cười lan tới đáy mắt. Tiểu Thất ngây ngốc chốc lát, khẽ đảo mắt vòng, che hai mắt vờ khóc: “Ngươi chỉ biết khi dễ ta!”

      “Khóc à?” Thanh của Tống Lương Trác đầy ý cười.

      Tống Lương Trác cười, nắm lấy tay Tiểu Thất, Tiểu Thất nóng nảy trả thù, khóe miệng khẽ nhếch, đẩy mạnh tay Tống Lương Trác ra.

      Tựa như Tống Lương Trác có phòng bị, ngã xuống đất, nhân tiện kéo vai Tiểu Thất ngã xuống với mình, vừa ngã lên người Tống Lương Trác, hai má chạm vào khuy áo của Tống Lương Trác, cả người hướng phía trước mà trượt tới.

      Tiểu Thất nổi giận che mặt, dùng đầu đập mạnh vào ngực Tống Lương Trác cái, thanh nghẹn ngào : “Ngươi đúng là, ô, đau.”

      Tống Lương Trác cau mày kéo tay Tiểu Thất ra, thấy sườn mặt nàng lên hồng ngân, lấy tay khẽ vuốt rồi an ủi, ôn nhu : “Lần này là ta tốt.”

      “Ngươi có lúc nào là tốt? Trước ngươi lý, lại khi dễ người. Khi dễ người mà chớp mắt, người khác còn ngươi tốt.” Tiểu Thất càng càng ủy khuất, nhớ tới chính mình bị nhà mẫu thân đuổi , cảm giác cuộc sống tốt đẹp của mình bị tay Tống Lương Trác phá hủy, “Dát băng” tiếng giòn vang, vỡ như ngói vụn.

      Tiểu Thất ôm đầu ngồi dậy, đầu óc ảo não, cũng để ý tư thế của hai người rất mập mờ.

      Tống Lương Trác ôm khóe miệng nghe Tiểu Thất lầm bầm, cười thở dài ôm sát nàng, khẽ nâng đầu nhằm chặn đôi môi lải nhải của nàng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Này đẹp mặt, đơn giản hào phóng, tên gọi “Song tê điệp”, tượng đất cho chính mình làm.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 23


      hôn liền hôn như vậy, đối với Tiểu Thất mà quả thực là giống như trời sập xuống.

      Tiểu Thất tự nhủ với mình, ta điểm cũng hy vọng Tống tri huyện hôn ta. Nhưng khi nụ hôn càng sâu, Tiểu Thất cảm thấy máu như chảy lên đỉnh đầu, còn có loại cảm giác mê muội như trong sương mù. Càng đáng sợ hơn chính là, cảm giác được luồng máu trong người càng ngày càng nóng, còn có xu thế ngày càng sôi trào, làm cho nàng có cách nào chịu đựng, sau đó…

      Tống Lương Trác nắm mũi của Tiểu Thất ngồi dậy, ngửa cổ của nàng ra sau để ngẩng đầu lên, Tiểu Thất lấy chiếc khăn lụa trong lòng ra để lau máu mũi. Tống Lương Trác nhìn xung quanh lát, dứt khoát ôm lấy Tiểu Thất xuống bờ sông.

      Màu đỏ của máu mũi và màu tím mặt Tiểu Thất tương phản nhau, nhìn qua cảm thấy quái dị đến nên lời. Tiểu Thất dám nhìn mặt Tống Lương Trác, dứt khoát nhắm mặt lại giả vờ bất tỉnh. Chỉ là tại sao nhiệt độ mặt lại giảm xuống? Khẳng định Tống tri huyện có thể thấy là nàng bất tỉnh đây!

      Tiểu Thất quýnh lên, mặt lại càng thêm đỏ.

      “Đừng kích động.” Tống Lương Trác cười mở miệng.

      Tiểu Thất mắng Tống Lương Trác vô số lần trong lòng mình, mở choàng mắt cả giận: “Ngươi là cố ý, ngươi hại ta chảy máu.”

      Tiểu Thất mở miệng tốt, nhưng bóp mũi mà mở miệng, càng khiến Tống Lương Trác cười thêm vui vẻ. Tiểu Thất càng thêm tức giận, nâng tay muốn đánh vào mặt Tống Lương Trác. Tống Lương Trác cũng tránh, nhưng khi Tiểu Thất đưa tay đến mặt lại dám xuống tay, do do dự dự hồi lại, lại nhụt chí thu tay trở về.

      “Tiểu Thất còn dám đùa giỡn vi phu?” Tống Lương Trác khẽ nhếch khóe miệng, thoải mái mở miệng.

      Khóe miệng Tiểu Thất co rút, lại tiếp tục co rút, sau đó nôn khan tiếng trợn tròn mắt.

      Đây là ngày cực hắc ám, buổi tối khi ngủ, Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác chiếm giường trước mình, rốt cuộc cũng ý thức được điều này.

      Tiểu Thất chỉ vào môi run lên hồi lâu, tức giận rút tấm chăn mỏng của mình, rất có cốt khí quay đầu ra ngoại gian.

      Đêm nay lại đặc biệt lạnh, bất quá nguyên nhân chính là vì lạnh, Tiểu Thất mới có thể đem chính mình bao lại chặt chẽ để tránh muỗi đột kích. Nhưng bên tai lại ngừng vang lên thanh ong ong, làm cho tâm tình Tiểu Thất tệ, nay lại càng thêm sa sút.

      Tiểu Thất cuộn tròn tiểu tháp, ủy khuất rơi lệ.

      Tống tri huyện a, phải người tốt a. Đoạt giường của nàng a, đoạt sủng ái của nàng a, đoạt trâm cài của nàng a, trả lại cuộc sống tốt đẹp cho nàng a.

      Đột nhiên có vật gì đó xoẹt qua cửa sổ, còn phát ra tiếng vang sàn sạt. Tiểu Thất hít hít mũi, trừng to mắt, dỏng tai lên nghe. Vốn là có cái gì ngoài cửa sổ, lại gõ liên tục lâu, mang theo cỗ trầm. Tiểu Thất run rẩy cả người, càng quấn chặt mình lại hơn.

      Trong phòng đột nhiên phát sáng, cả người Tiểu Thất cứng đờ, tiếp theo lại vang lên ầm ầm trận. Tiểu Thất hét lên tiếng rồi nhảy xuống tiểu tháp, chân trần chạy tới cửa. tia chớp đánh xuống, tựa hồ đánh xuống trong sân. Tiểu Thất ôm đầu chạy vào trong trốn, đường tiến vào giường, ngay trong lòng Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác khoác áo ngồi bên giường hồi lâu, bị Tiểu Thất đụng mạnh nên lại nằm trở về. Tống Lương Trác cảm giác thân thể Tiểu Thất run rẩy, nâng tay kéo chăn mỏng đắp lên cho nàng, ôn nhu : “Sợ sấm? Sét đánh xuống cũng tới, Tiểu Thất đừng sợ.”

      Tiểu Thất mở miệng khóc lớn, thanh oán giận : “Ngươi đoạt giường của ta, nương ta cũng quan tâm ta rồi, ô ô.”

      Tống Lương Trác vỗ lên lưng Tiểu Thất, “Ta tốt, bước quá nhanh, sau này trả giường lại cho Tiểu Thất ngủ.”

      Lại thêm tiếng sấm rền, Tiểu Thất lại càng chôn sâu trong lòng Tống Lương Trác, khóc nức nở đầy ủy khuất.

      “Tiểu Thất đừng sợ, ngày hè trời mưa, nhiều sấm là bình thường.” Tống Lương Trác quay đầu nhìn bên ngoài màn, cau mày : “Đều lôi công trước là ca hát, có múa cũng nhiều, lần này cũng nên múa nhiều như vậy mới phải.”

      Tiểu Thất ở trong ngực Tống Lương Trác cọ xát qua lại, lau hết nước mắt nước mũi mặt. Khóc rồi lại ngại ngực bẩn, vô ý thức càng ôm chặt . Tống Lương Trác hơi xoay người nằm thẳng, Tiểu Thất vội vàng chiếm lấy cánh tay của , đem đầu chôn vào trong khuỷu tay của .

      Tống Lương Trác sờ sờ trước ngực mảnh dính bẩn, cau mày đem tay đính bẩn lau . Vừa đứng dậy ném áo bẩn ném lên mặt đất, vừa muốn xuống giường tìm quần áo sạch , Tiểu Thất nhanh chóng bổ nhào lên người , còn khóc : “Ngươi muốn làm ma? Đều là tại ngươi hại, nếu ta ở bên trong sợ.”

      Tống Lương Trác lại nằm trở về, chờ tiếng sấm bên ngoài qua, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, dỗ dành : “Ta lấy quần áo.”

      được.”

      “Nếu vậy, cho ta nửa cái chăn được ?”

      thể cho.” Tiểu Thất siết chặt chăn quanh mình thêm chút, lại tia sét đánh tới, tiếng sấm còn chưa vang lên Tiểu Thất nhanh trở lại trong vòng Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác nâng tay che tai Tiểu Thất lại, cười : “Tai mềm như vậy, như thế nào lại chịu nghe lời ta ?”

      Tiểu Thất chung quy vẫn là người lương thiện, lúc ngủ đột nhiên nhớ tới, nếu để Tống tri huyện lạnh đến ngoài, ngày mai thôn dân nhất định tìm tri huyện phu nhân giả là nàng ra xét xử. Còn , ảnh hưởng việc tu sửa đê điều của Tống tri huyện cũng tốt lắm.

      Tiểu Thất mơ mơ màng màng nghĩ tới cảnh Tống Lương Trác ôm bụng chạy vào nhà xí, lần lại lần, còn Tiểu Thất đứng cách đó xa, nghe thanh sấm nổ bên trong, đợi đến lúc mình báo thù hết giận, Tiểu Thất mới cười rộ lên, đem chăn qua cho Tống Lương Trác đắp. Chờ chỉnh chăn cho tốt rồi tiến vào trong lòng , có chút nào chú ý bán lỏa thể, cứ thế mà nhép nhép miệng, lại còn cọ xát ở ngực hồi lâu rồi mới thiếp .

      Tống Lương Trác cười khổ, tay che tai Tiểu Thất, lại nghĩ đến đê điều có thể chống đỡ nổi, đợi tiếng sấm bên ngoài ngừng lại, tiếng mưa rơi cũng lại mới thả lỏng mà ngủ.

      Tiểu Thất ngủ rất an ổn, trừ đem tay chân quấn quanh người Tống Lương Trác như gối ôm, khác đều khỏe.

      Tống Lương Trác lo lắng nước ngoài sa thủy, sáng sớm tỉnh dậy. Nhìn thấy trước mắt chính là Tiểu Thất ngủ say sưa, đáy lòng mơ hồ sinh ra tia thỏa mãn. Tống Lương Trác nghĩ, trách được nhà nông có câu ‘lão bà hài tử ấm áp như lò suổi được đặt đầu giường’, như vậy cũng đúng, hơn người giường thêm ấm áp, trong lòng cũng yên ổn hơn.

      Tống Lương Trác khẽ vuốt tóc Tiểu Thất, dịch cánh tay nàng ôm lưng, nhanh tay lẹ chân bước xuống giường.

      Tống Lương Trác mặc quần áo ra ngoài, nhìn mặt trời lên, hít vào hơi thoải mái.

      Tiểu Thất thức dậy là lúc mặt trời lên cao ba sào rồi, vừa mở mắt ra thấy Liễu Xanh nhìn nàng cười mập mờ. Tiểu Thất nhe răng, cau mày : “Tiểu quỷ cười cái gì?”

      “Ha hả, tiểu thư ngủ có ngon giấc ?” Hai mắt Liễu Xanh phát sáng tung chăn ra, bị Tiểu Thất trở mình chặn lại.

      Liễu Xanh lại cười càng quỷ dị, “Tiểu thư đừng xấu hổ, tiểu thư cũng học nhị tiểu thư, cứ sinh nữ oa nhi , đến lúc đó mặc kệ bên này thế nào cũng bị phu nhân lão gia làm khó rồi.”

      Này cái gì vậy a! Tiểu Thất nhíu mày nghĩ chốc lát, đột nhiên cảm thấy tình huống quá nghiêm trọng rồi. Nàng cùng Tống tri huyện đều hai lần ngủ say, mặc dù nương , nằm ngủ vốn là thể sinh oa nhi, còn phải cởi sạch hết, lăn lộn sàng đan, nhưng nàng là hoàn toàn trong sạch như ngói trang a, biết thấy tất nhiên có.

      Tiểu Thất chạy xuống giường, lao đến cửa nhìn chút. Trong viện chỉ có vũng nước, bất quá cũng nhiều. Tiểu Thất nghĩ, bên kia hẳn là có việc gì .

      Tiểu Thất gõ gõ đầu, tức giận chính mình nhưng tại sao lại quá lo lắng đê điều bị hỏng. Tiểu Thất thầm : “Ta đây là ưu quốc ưu dân, cử chỉ cao thượng, cùng Tống tri huyện kia văn tiền quan hệ cũng có.”

      Liễu Xanh ở bên vội vàng đưa nước qua, “Cái gì tiền?”

      có.” Tiểu Thất nhận khăn ướt từ tay Liễu Xanh, nghi hoặc hỏi: “Liễu Xanh, ta cũng tu sửa hà đê sao?”

      Liễu Xanh nâng mặt, hất cằm : “Tiểu thư tự nhiên .”

      Tiểu Thất nhướng mắt, nếu sao lại làm bộ dáng kiêu ngạo này!

      “Nhưng là a, tiểu thư có nhiều sách như vậy a. Tiểu thư thích đọc sách nhất, nhưng lại có ngày, tiểu thư từ nha môn chạy về trực tiếp tìm lão gia, cầu khẩn lão gia tìm cho người các loại sách về trị thủy. Tiểu thư đọc lâu lắm đấy, sau lại tự mình vẽ ra quyển sách , là muốn tìm thời cơ tốt đưa cho gia.”

      “Ta vẽ?”

      “Ân.” Hai mắt Liễu Xanh sáng lên : “Ta khi đó mới biết, tiểu thư cũng là rất lợi hại đây. Bức tranh này từng ô từng ô vuông lại có đánh dấu, nhìn rất có khí phách.”

      “Vật đó đâu?”

      “Tiểu thư tìm thôi.” Liễu Xanh chớp chớp mắt : “Tiểu thư xem đó như là bảo bối, cũng cho Liễu Xanh xem qua nhiều, có phải để vào của hồi môn bên trong ?”

      Tiểu Thất vội lau sạch mặt, bảo Liễu Xanh dẫn nàng đến phòng cất của hồi môn. Tiểu Thất lắc lắc mông đào bới hồi, cũng tìm được cái gì là sách vở.

      Khụ, sách ảnh ra có hai quyển, bất quá là sách xuân cung đồ. Tiểu Thất vừa mở ra nhìn, mặt đỏ lên rồi nhét sâu vào đáy rương.

      Tiểu Thất cũng hiểu được chính mình, ngay cả điểm tâm cũng ăn liền trở về Tiền gia. Mỹ phu nhân liền cho người đến đầu phố mua bánh quẩy thịt mặn mà Tiểu Thất thích nhất, nhìn nàng ăn xong mới dẫn nàng đến thủy tạ cạnh Duyệt Thư Các.

      Tiểu Thất ôm cánh tay mỹ phu nhân, lầm bầm : “Nương, nhị tỷ con đâu?”

      “Theo cha ngươi tiền trang rồi.”

      Mỹ phu nhân dẫn Tiểu Thất lên lầu hai, bảo Liễu Xanh kéo từ tầng xuống cái rương gỗ. Cái rương này là cái rương cũ bằng gỗ lim, có mùi thơm mát, góc còn bị rớt ra khối, lộ ra lớp gỗ trắng, thoạt nhìn như bị kẻ vô dụng tàn phá. Cái rương lớn nhưng rất nặng, Liễu Xanh kéo ra nổi, trực tiếp ném lên mặt đất.

      Mỹ phu nhân kéo Tiểu Thất lui xuống vài bước, giơ khăn lụa hồng nhạt lên che mũi tránh bụi, cau mày : “Thất nhi bảo bối, nương cho là ngươi cất giữ kỹ lưỡng. Nhị tỷ phu của ngươi mấy lần đến đây trộm, cũng bị lấy .”

      Mỹ phu nhân đắc ý cười hai tiếng : “Tủ này là cho ngươi cất các vật hỗn tạp, nhị tỷ phu của ngươi nghĩ cha ngươi cho ngươi cái này đều là bảo bối, như thế nào cũng ngờ, ha ha, hay là ngu a. Vẫn là nữ nhân Tiền gia chúng ta thông minh, kia đám nhi , có sắc còn có trí , ha ha.”

      Mỹ phu nhân làm bộ dáng là đắc ý, cuối cùng lại thêm câu, “Hay là vi nương có bản lãnh a!”

      Tiểu Thất bước đến hôn lên mặt mỹ phu nhân cái, cười : “Nương con đẹp nhất, con đến bây giờ cũng thấy người hấp dẫn hơn nương đâu.”

      Mỹ phu nhân vỗ vỗ mặt cười, hai mắt cười đến nheo lại, Tiểu Thất lại xem cái, nghiêng người : “Nương, chúng ta có buôn bán vật liệu đá ?”

      “Vật liệu đá? Có ngọc thạch, bất quá ngọc đó cũng phải là từ tảng đá đào ra. Cha ngươi lúc đó tại Chu Sa trấn có vật liệu đá tràng , nhân tiện cũng mài theo nam dương nơi đó được ngọc thạch.”

      “Nương ~~~” Tiểu Thất xoay xoay eo , mỹ phu nhân cau mày xoa lỗ tai.

      “Nương a, nếu vậy, người làm cho cha đem đá đến ao đầu thôn .”

      “Làm gì?” Mỹ phu nhân trừng mắt.

      Tiểu Thất sờ sờ mặt chốc lát, chu chu miệng nó: “Làm gì a, tu sửa đê điều a.” Tiểu Thất giương mắt nhìn mỹ phu nhân, chớp chớp mắt : “Nương, là con đột nhiên có ý nghĩ. Nương nghĩ a, cha nếu ra tiền để tu sửa đê điều đó chính là của Tiền gia rồi, đến lúc đó dưới hà đê gì cũng là của Tiền gia, Tiền gia khẳng định …”

      Tiểu Thất còn chưa miêu tả xong, mỹ phu nhân gõ vào đầu nàng cái. Tiểu Thất ủy khuất mếu máo, hừ tức hồi lâu rồi : “ cha trả tiền công a.”

      Mỹ phu nhân nghe vậy, cầm khăn lụa che miệng cười ha hả, cười hồi lâu mới thở gấp : “Ngươi lừa bạc của cha ngươi, lại còn muốn cha ngươi thuê nhân công, ngươi mà để cha ngươi biết được, cẩn thận lột da Tống Lương Trác.”

      “Lột da người ta để làm chi?” Tiểu Thất thầm.

      lột da lột da ai?” Mỹ phu nhân lắc đầu, chỉ chỉ tay : “Ngươi xem cha ngươi, ba người con rể chẳng ai hợp ý. Lão cha của Tống Lương Trác kia cũng xem là đại quan , nhưng là chúng ta gì cũng thiếu, cũng cần phải là . Cha ngươi a, kỳ phiền nhất là cùng quan gia có quan hệ. Quan gia a, đều là kẻ làm việc chung, rút đồng, trước khi làm còn phải chi ra xấp dày.”

      Tiểu Thất nhớ tới Tống phủ keo kiệt kia, cười khanh khách hai tiếng.

      Mỹ phu nhân vỗ vỗ nàng, mềm mại : “Ngươi cười lại rồi, tối qua cha ngươi gảy bàn tính đây, gả nữ ngươi lỗ vốn rồi, còn thế nào lại được giọt lại đòi thêm bút. Chậc, cha ngươi vừa mới Tống Lương Trác là đáy động, nay ngươi lại tới thay hỏi vật liệu đá.”

      Tiểu Thất suy nghĩ, trịnh trọng : “Nương, phải còn có bạc sao? có bạc, mới cần đá. Người cha nhanh sai người mang bạc qua, hạnh phúc của nữ nhi cũng dựa vào người phụ thân rồi.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: hắc hắc, năm hai vui sướng oa ~~~~

      Ngày mốt đồng nhất đổi mới

      Khoản phát thứ tư của Tiểu Thất – kim ngọc lương duyên, kỳ ta rất thích khoản này

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 24


      Mỹ phụ nhân như lần trước, giữ Tiểu Thất lại ăn cơm trưa, lại chuẩn bị sẵn canh giò, trực tiếp bảo phu xe đem Tiểu Thất đến ao đầu thôn, Liễu Xanh mang rương sách về Tống phủ.

      Tiểu Thất rất hưng phấn, hưng phấn đến từng lỗ chân lông cũng rất khẩn trương. Từ Tiền phủ ra, Tiểu Thất đẫm mồ hôi, Tiểu Thất lại lần nữa vừa lau mồ hôi vừa cười hắc hắc, cẩn thận lấy tập tranh trong lòng ra tinh tế xem.

      là tập tranh quả sai tý nào.

      Rộng chừng nửa thước, ở giữa được gắn đường chỉ, đóng thành quyển sách , bên trong là tranh về các loại đê điều, cống được vẽ tỉ mỉ, chủ yếu viết lại các phương pháp trị thủy. Cuối cùng lộ ra là được gấp lại, mở ra bốn lần là được tờ giấy lớn. Đó là bức tranh, trong đó là đê bằng đất, vốn chính là đê bằng đá được đắp lại, giống với hình dáng mà lần trước Tiểu Thất qua. Càng thể để ý chính là hai bên bờ hà đê là hoa đào được trồng thành dãy dài, hai hàng hồng phấn, kéo dài đến cuối đê.

      Trong bức tranh mơ hồ có bóng lưng của nam nữ, bức tranh hoa đào mơ hồ, người cũng mơ hồ, nhưng hai tay nắm nhau lại rất ràng. Tiểu Thất nghĩ thấy, đây chắc là mộng tưởng của nàng rồi, cỡ nào mộng tưởng a. Mặc kệ nam nhân trong bức kia là ai, nàng nhất định phải đến con đê xinh đẹp như vậy để hưởng thụ chút cảm giác phiêu phiêu phiêu dục tiên như vậy. Hắc hắc, cực kỳ giống hoa đào tiên tử trong truyền thuyết đây!

      Suy nghĩ chút, đứng đê, trước mặt là hai hàng hoa, ngăn cách nước sông cuồn cuộn. Mọi người còn phải sợ hồng thủy tấn công nữa, tới mùa thu còn có thể hái mật đào. Nha nha, nhân gian tiên cảnh a! Giúp đỡ Tống tri huyện đắp đê tốt, cũng chính là thực giấc mộng của mình, lại còn có thể thoải mái về nhà làm Tam tiểu thư, nhất cử lưỡng tiện a!

      Tiểu Thất hưng phấn bay bay xuống xe ngựa, trước đem nơi hoang dã biến thành bức tranh trong mộng, vào cảnh giới kỳ lạ đắc ý phen, mới cẩn thận bước từng bước , dáng vẻ rất thục nữ tới phía trước đoạn ngắn.

      Tiểu Thất muốn tìm chỗ ngồi, đáng tiếc, vừa hết mưa nên bãi cỏ vẫn còn ẩm ướt, thậm chí còn thấy nước ngọn cỏ.

      Tống Lương Trác tới lúc Tiểu Thất còn cười khúc khích, ánh mắt mông lung có chút bay bổng. Tống Lương Trác nghi hoặc nhướng nhướng mi, cầm lấy tay nàng đến dưới tàng cây.

      “Hôm nay mang cái gì?

      “Canh giò.” Tiểu Thất kích động sò sờ ngực, cười : “Ta tìm được thứ rất tốt.”

      “Nga?” Tống Lương Trác câu khóe miệng, “Cái gì?”

      Tiểu Thất nghiên đầu chút, lè lưỡi : “ đưa cho ngươi, nhưng là có bạc, ta làm cho cha ta mang đá đến đây rồi.”

      Tiểu Thất đợi Tống Lương Trác chuyện phồng má : “ cho phép tức giận nga. Còn có, chờ cho kế hoạch thành công ta trở lại Tiền gia, ngươi thể chuyện mà giữ lời.”

      Tống Lương Trác hơi cau mày, cũng đáp lại.

      Tiểu Thất ngồi xuống dưới gốc cây, từ trong lòng lấy ra quyển sách được cất giữ như báu vật đưa qua. Tống Lương Trác để hộp xuống, cầm lấy rồi ngồi xuống đối diện, mở ra vài trang bất kỳ, vẻ tin trong mắt chậm rãi biến thành kinh hỉ.

      “Khơi thông sông, tu sửa đê, xây cống? Còn có, bức tranh của ngươi?” Tống Lương Trác ngẩng đầu cười.

      Tiểu Thất dụi dụi mắt, nghiêng đầu tránh tầm mắt làm người khác tự nhiên của Tống Lương Trác. Kìm nén trong chốc lát lại nhịn được, cười ha ha, đắc ý nâng nâng cằm : “Chính là ta vẽ, Tống tri huyện ngươi xem xem ở phía sau kìa, nếu đó là hình ảnh của mấy năm sau tốt? Hắc hắc, lúc đó ta cùng phu quân nhà ta…”

      Tiểu Thất liếc Tống Lương Trác cái, xấu hổ che miệng cười cười: “Thế, chính là tốt lắm, có phải ?”

      Tống Lương Trác cúi đầu trầm mặc chốc lát, gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm. Tiểu Thất giống như lấy được đồ chơi, cau mày bĩu môi quay , hồi lâu hắng hắng giọng rồi : “Nhân tiện này?”

      Tống Lương Trác ngẩng đầu, chỉ là có ý cười. Tiểu Thất thấy khôi phục gương mặt chút biểu tình có chút mơ hồ, mơ hồ rồi lại bắt đầu khẩn trương.

      Tiểu Thất gảy gảy tay, Tống Lương Trác khẽ thở dài, ngoắc ngoắc miệng : “Tiểu Thất làm tốt lắm, là lúc trước Tiểu Thất thu thập sao?”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, chu miệng : “Vốn là, vốn là Liễu Xanh vậy.”

      “Lục sư gia cho ngươi?”

      “A? , biết. Làm sao vậy?”

      Tống Lương Trác buông đũa, nâng tay xoa xoa đầu Tiểu Thất, Tiểu Thất run rẩy chút, toàn thân nổi da gà!

      Tống Lương Trác ôn nhu mở miệng, “Tiểu Thất sợ ta?”

      Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, cau mày suy nghĩ chốc lát rồi : “ biết, chính là, cảm thấy là lạ thôi.”

      “Tiểu Thất đừng sợ ta.”

      Tiểu Thất gật đầu, thấy vẻ mặt có biểu tình gì, cũng lộ ra thần sắc tức giận, cười : “Ta nghĩ theo ngươi đắp đê.”

      “Tại sao?” Tống Lương Trác cười nhạt.

      tại sao, ta chỉ thích.”

      Tống Lương Trác gật đầu, “Hảo, để hai ngày sau ta xử lý vụ ở nha môn, chờ hết bề bộn ta mang ngươi .”

      Tống Lương Trác đưa bát qua, “Tiểu Thất cũng chưa ăn cơm trưa, ngươi cũng ăn .”

      Tiểu Thất nhìn giò heo đầy thịt, lắc đầu cầm lấy khối bánh, “Ta ăn thịt heo.”

      Tống Lương Trác nhướng mày, gắp khối củ cải đưa qua, Tiểu Thất lắc đầu, “Có mỡ heo đây!”

      Tống Lương Trác lại lấy miếng bánh bao, lấy mỡ dính ra rồi lại đưa qua. Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, hai má liền đỏ bừng lên. Tiểu Thất cầm đũa ăn, cúi đầu lúc lâu mới rầu rĩ : “Ta phải tri huyện phu nhân , Tống tri huyện cũng đừng, cũng đừng đối tốt với ta . Ta biết ngươi thích ta, ta bây giờ, bây giờ cũng, cũng …”

      “Tiểu Thất!”

      “Ân?”

      Tiểu Thất hốc mắt hoe đỏ ngẩng đầu, Tống Lương Trác nhìn chằm chằm Tiểu Thất lát, lắc đầu : “ có gì, Tiểu Thất đừng suy nghĩ nhiều, sau này chúng ta bàn lại.”

      “Nga.” Nhưng là, chuyện gì đây? Tiểu Thất đáp ứng, tay nắm bánh biết thế nào mà hơi run rẩy, hai mắt cũng cay cay theo.

      là! Tiểu Thất cắn cắn môi cố gắng rơi lệ, giọng thầm, “Vừa nhắc ma gặp ma, phải vừa muốn thích hay sao? có tiền đồ a!”

      Tiểu Thất rầu rĩ, lấy củ cải Tống Lương Trác gắp qua ăn bánh, từ đầu đến cuối cũng chuyện nhiều. Tống Lương Trác có vẻ suy tư về cái gì, cũng gợi chuyện, chỉ là gắp củ cải cho Tiểu Thất trong trạng thái buồn bực ăn xong bánh rồi mới ăn cơm.

      “Đại nhân.” giọng nữ tử như vàng oanh xuất cốc cắt đứt suy nghĩ rối rắm của Tống Lương Trác, cũng đem Tiểu Thất ở cõi thần tiên quay trở lại.

      Tiểu Thất mờ mịt ngẩng đầu nhìn, mắt thấy Thái Vân đổi y phục, chu chu miệng rồi cúi đầu xuống. Thái Vân nhìn thoáng qua Tiểu Thất, xấu hổ ngượng ngùng hướng Tống Lương Trác cười cười, : “Đại nhân, Thái Vân mang rau trộn, đại nhân cũng vào thôn dùng cơm, thức ăn này…”

      Thái Vân đến đó ngừng lại, chỉ còn chờ Tống Lương Trác gật đầu. Tống Lương Trác lắc đầu : “Tạ ơn hảo ý của Thái Vân nương, tiện nội mang thức ăn đến đây.”

      Thái Vân mày liễu hơi nhăn, mím môi : “Thái Vân cũng mang đến đây rồi, đại nhân ngài xem thử?”

      Tống Lương Trác thở dài, quay đầu nhìn Tiểu Thất : “Phu nhân xem thức ăn này, có thích?”

      Tiểu Thất thà nhìn vào lồng cơm chút, thấy đều là rau xanh, có cây tươi tốt sáng bóng, nhìn cũng rất kích thích, Tiểu Thất gật đầu, “Tốt lắm nha.”

      Tống Lương Trác tiếp nhận lồng cơm, lấy thức ăn ra, cầm lồng cơm trả lại, hướng Tiểu Thất chỉ bảo: “Phu nhân thích, nên cảm ơn hảo ý của Thái Vân nương mới đúng.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, gật đầu “Nga” tiếng, quay đầu thấy Tống Lương Trác nhìn mình, lại thêm câu, “Làm phiền nương rồi.”

      Thái Vân ở lại cũng được, đỏ mặt hành lễ, cúi đầu trở về thôn.

      Rau xanh quả rất ngon, Tiểu Thất muốn gắp vài đũa ăn rồi lại thu đũa trở về. Tống Lương Trác cười : “Tiểu Thất thích ăn cái này?”

      Tiểu Thất gật gật đầu rồi lại gác cằm, ôm gối nhìn về phía hà đê xa xa, Tống Lương Trác khẽ thở dài, mơ hồ sinh ra loại cảm giác sợ hãi nắm giữ được.

      Nàng muốn đối tốt với người nào đó có thể thuần túy đến thế. Quyển sách mỏng này, biết tốn mất bao nhiêu tâm tư của nàng. Nàng làm ra, sợ là chỉ bấy nhiêu tâm tư. Ở giữa bức tranh là đôi nam nữ, phải là cùng nàng, đây hẳn là nguyện vọng của nàng .

      Tống Lương Trác nhìn sườn mặt của Tiểu Thất có chút xuất thần. tiểu nương mới mười bảy tuổi, có lẽ vài đêm ngủ cùng, đối với nàng mà cũng khác gì hai miệng cùng ăn thức ăn.

      Có lẽ, đến lúc hảo hảo chuyện rồi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ngày mai đồng loạt đổi mới ~~~~~~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :