1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 15


      Tiền Tiểu Thất dậy sớm, lại còn cố ý lấy cái mũ có vành rộng trong rương ra để thử. Tống Lương Trác bị thanh ồn ào của nàng làm tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời chỉ mới có trắng bạc, có chút bất đắc dĩ.

      Tiểu Thất ra thăm dò, thấy Tống Lương Trác dậy, vội vã đội cái nón lụa trắng cho xem, lại xoay vòng cười hỏi: “Thế nào? Như vậy cần che ô rồi, tay có thể cầm đồ vật.”

      “Tốt.” Tống Lương Trác xoa xoa thái dương, “Ngươi còn muốn cầm vật gì nữa?”

      “Nếu có dã quả(*) chúng ta có thể đem về nha!”

      (*) dã quả: hoa quả dại

      “Bây giờ là mùa nào mà có dã quả?”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt “ Vậy thôi.” Trong nháy mắt lại cười hai tiếng rồi : “”Như vậy làm mũ hoa mang được rồi, đẹp mắt là được.”

      Tống Lương Trác lại nằm xuống, ôn nhu : “Khởi hành sớm như vậy, cẩn thận tới nơi rồi lại mệt.”

      ra ngoài chơi làm thế nào mệt ?”

      Tiểu Thất trốn sau màn thay đổi sang thân sa y mát mẻ, ngoại tầng là lớp sa mỏng màu tím nhạt, bên trong là quần thụng bằng cẩm trắng, nếu mặc váy ngại tình, có thể trực tiếp kéo lên. Tiểu Thất hài lòng xoay vòng, lại chạy ra ngoại gian : “Tống tri huyện sao lại ngủ nữa rồi? Mau dậy !”

      “Bọn họ còn chưa có ? Hơn nữa, phải ăn điểm tâm rồi mới .”

      Tiểu Thất chạy đến cửa nhìn chút, cười lấy lòng : “Nếu chúng ta trước? Ngươi để bọn họ sau cũng được. đem ta đến đó, rồi quay trở về đón bọn họ?”

      Tống Lương Trác cau mày nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Thất, “Gấp thế sao?”

      Tiểu Thất đá đá nền nhà, “Ta buồn chán rất lâu rồi.”

      Tống Lương Trác nhớ tới hai năm nay, thân ảnh nàng ngày nào cũng đến sớm canh giữ trước cổng nha môn, đáy lòng có chút ấm áp, cười nhạt : “Vậy cũng tốt, thuận đường ăn điểm tâm bên ngoài .”

      Tiểu Thất liền gọi Liễu Xanh vào tết tóc cho mình, bên lau mặt vẫn quên : “Ta muốn ăn bánh quẩy của Tiền phủ ở phố Đông.”

      “Ngươi là về nhà mẹ vợ hay là ra ngoài chơi?”

      Tiền Tiểu Thất liếc mắt cái, nhưng lại nhìn ra vẻ mặt của Tống Lương Trác, nuốt nước miếng rồi : “ ăn thôi, chờ ta về nhà tẩm bổ lại.”

      Tống Lương Trác xoa xoa thái dương, rửa mặt.

      Tóc Tiểu Thất được chải sơ, hơi bung lên phía , được thả lỏng phía sau đầu rồi oản lên thành búi tóc, còn lại rơi vai, nhìn có chút nghịch ngợm nhưng lại rất thích hợp với tính tình của nàng, cũng phù hợp với việc ra ngoài ngắm cảnh.

      Tống Lương Trác chậm rãi lau mặt, thấy nàng nhìn chằm chằm mình, đáy lòng cười khẽ, ung dung gọi gã sai vặt chuẩn bị đấu lạp (*) rồi mới nhấc chân ra ngoài. Tiểu Thất chạy đuổi theo, nhìn thấy trong tay là đấu lạp, liền sờ sờ : “Có thể cho ta mang cái này ?”

      (*) đấu lạp: chiếc nón rộng vành có lớp vải che mặt mà nhân vật lại giang hồ thường dùng để che giấu thân phận hay ngụy trang.

      “Ngươi phải có mũ?”

      “Hai cái này giống nhau a!”

      Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác đáp, tay cứ nắm chặt, vừa nắm vừa kéo, thẳng đến khi Tống Lương Trác buông lỏng tay mới cười cầm lấy nhìn chút, mang thử đầu, thầm : “ biết người nào mang qua, nhìn quen.”

      Còn có thể là ai? Là ai trời mưa cũng muốn chạy đến nha môn đưa đấu lạp đây? chút dáng vẻ rụt rè của nữ hài tử.

      Tiểu Thất tay sờ sờ đấu lạp, chu chu miệng : “Tống tri huyện, ngươi đối với chính mình cũng hào phóng, đấu lạp này là dùng trúc Tương Phi a, bên ngoài lại bọc da, ta , như thế nào lại tinh mắt thế!”

      Tiểu Thất quơ quơ, sợ hãi kêu tiếng : “A, lại còn, lại còn tẩm hương liệu định thần? Ai nha a, Tống tri huyện cũng xa xỉ, cấp thịt cho Ha Da ăn nhưng bản thân lại mang đồ tốt như vậy. Chậc chậc, tham quan a tham quan!”

      Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất càng càng thái quá, tay liền đem đấu lạp trở về, giẫm chân lên ghế dài bước vào xe ngựa.

      “Ai, Tống tri huyện!” Tiểu Thất cũng theo vào trong xe, vừa mới ngồi xuống bụng liền phát ra trận lỗ.

      “Nha, đánh lôi rồi.” Tiểu Thất ôm bụng lùi về phía sau, liếc mắt nhìn Tống Lương Trác : “Tống tri huyện, chúng ta ăn cái gì?”

      Tống Lương Trác nhắm mắt, hồi lâu mới : “Ăn cái gì có thể ăn.”

      Tiểu Thất bĩu môi, ai chả biết là ăn cái gì có thể ăn nha, nếu thể ăn nàng mới hỏi nha! Tiểu Thất liếc nhìn Tống Lương Trác nhắm mắt dưỡng thần, xoa bụng rồi cũng ngáp dài cái.

      Xe ngựa lắc lắc ra ngoài đoạn, Tống Lương Trác nghe thấy tiếng cằn nhằn của Tiểu Thất, kỳ quái mở mắt, thấy Tiểu Thất ngồi ở trong xe, dựa vào nhuyễn điếm bên sườn xe mà ngủ.

      đúng là, vừa mới xong! Cứ vậy mà ngủ được!

      Tống Lương Trác bất đắc dĩ lắc đầu, vén rèm thấp giọng dặn dò xa phu vòng đường sang Tiền phủ ở đầu phố Đông.

      Tiền Tiểu Thất bị tiếng vang trong bụng mình làm tỉnh giấc, mở mắt ra thấy ánh mắt quỷ dị của Tống Lương Trác nhìn mình, Tiểu Thất lau lau khóe miệng, mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Thái dương Tống Lương Trác giật giật, “Bụng, kêu vang như thế?”

      “Tối qua ta ăn no.”

      “Ngươi như thế nào luôn ăn no?”

      “Đúng vậy!” Tiểu Thất chớp mắt, “Tống tri huyện ngươi , ta thế nào luôn ăn đủ no?”

      Ách, ta biết còn cần hỏi ngươi?

      Tống Lương Trác thở dài, đưa tay lấy ra bánh quẩy có rắc vừng đưa qua, Tiểu Thất cầm lên ngửi ngửi, mị mắt cười : “Nhà của ta đường này.”

      Tiểu Thất hân hoan cắn cái, nhìn Tống Lương Trác lấy ra cái, “Cho ngươi nè.”

      Tống Lương Trác lắc đầu, “Ta ăn xong rồi.”

      Tiểu Thất nhìn hai bên mép sạch của Tống Lương Trác, “Ngươi ăn cái gì?”

      “Bánh bao.”

      “Ngươi sao lại thích ăn bánh bao?” Tiểu Thất chán ghét nhíu mày.

      Tống Lương Trác thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, ngực đột nhiên cảm thấy có chút thỏa mãn, mím môi : “Bánh bao có cái gì tốt?”

      “Ta thích ăn nhân bánh bao, ai biết bọn họ cho cái gì bên trong a. Nôn, sạch .”

      Tống Lương Trác vỗ trán, thở dài, trách được nàng hai năm như ngày nào cũng đem bánh quẩy sữa đậu nành, ăn đến nỗi Lục sư gia cũng nhíu mày.

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tiểu Thất vội vàng ăn nửa cái bánh còn lại, rút ra khăn lụa lau tay, năng ràng hỏi: “Tới rồi? Nơi nào đặc sắc thế?”

      Tống Lương Trác túm lấy Tiểu Thất chuẩn bị chui ra ngoài, đưa sữa đậu nành qua. Trong miệng Tiểu Thất dường như vẫn còn gì đó, hé miệng giảo hồi lâu vẫn có gì đằng ra được, còn bị nghẹn đến khô nôn trận.

      Tống Lương Trác cau mày, vén cửa sổ xe lên, “Ói ra!”

      Tiểu Thất lắc đầu, lại giảo trận, nâng bình lên uống liền hai ngụm, xoay người, hướng Tống Lương Trác hé miệng để nhìn vào cổ họng mình, híp mắt : “Nghẹn ?”

      Tống Lương Trác cảm thấy thái dương của mình như muốn nhảy dựng lên, nâng tay xoa xoa thái dương định thần lại, ngẩng đầu lên Tiểu Thất ra ngoài rồi.

      “Aaaa~~~~~~~” tiếng kêu to.

      “Tống tri huyện!” tiếng kêu oán giận.

      “Này, này, này, đây là nơi nào a!” Tiếng chất vấn vang lên.

      Tống Lương Trác bước xuống xe ngựa chậm như rùa, nhìn mảnh hoang vu trước mắt, hít hơi sâu, lại chậm rãi thở ra. Khóe miệng co rút : “Hoàng Hà thiển bãi(*), thế nào? Có phải rất rộng rãi hay ?”

      (*) thiển bãi: bãi cát

      Tiểu Thất nhìn bờ cát trước mặt rộng tới mấy trượng, vẻ mặt đau khổ : “Muốn đến chơi cát sao?”

      Tống tri huyện gật đầu.

      “Ta thích nơi này.” Tiền Tiểu Thất dẩu môi, “Cái gì cũng có.”

      Tống Lương Trác đội đấu lạp, cởi giày vải ném sang bên, bước tới vài bước rồi : “Tiểu Thất thử xem, lạnh lạnh, cũng vừa phải.”

      Tiểu Thất bĩu môi, nhìn giữa bãi cát chỉ có vùng nước sông màu vàng nhợt nhạt, cau mày : “Sông này phải rất rộng sao?”

      “Năm nay lâu rồi có mưa, phải ?”

      Tiểu Thất phồng phồng má, nhón chân bước tới, thấy mặt nước trong màu vàng giữa sông lại có chút đen, cau mày hỏi: “Đó là cái gì?”

      Tống Lương Trác nhìn theo hướng Tiểu Thất chỉ, khinh “A” tiếng, tiến đến gần giương giọng : “Tiểu Thất mau tới đây, Hoàng Hà chảy ngư (*).”

      (*) Hoàng hà chảy ngư: ý sông Hoàng Hà cá bơi về

      Tiểu Thất cuống quýt đạp giầy ra, thoát bố miệt (*), kéo cao quần lụa chạy tới.

      (*) bố miệt: vớ chân

      Trong nước sông trong suốt lại lên mảnh đen đen của thân cá, Tiểu Thất chạy vào trong nước nhưng lại dám đến gần hơn, cầm váy lên chạy về, đá đá chân : “Tống tri huyện bắt nhanh , nhanh lên chút! Lát nữa chạy mất a!”

      Tống Lương Trác quay đầu lại hướng xa phu khoát tay, cao giọng : “Hoàng Hà chảy ngư, Vương thúc cũng tới bắt !”

      Tiểu Thất túm tay , tức giận: “Người khác bắt hết chúng ta có rồi.”

      Khóe miệng Tống Lương Trác giật giật, “Bất quá chỉ trong nén nhang, bãi cát này chắc chắn có rất nhiều người đến, người nào bắt mà chẳng thế?”

      Tiểu Thất chớp mắt, Tống Lương Trác lại tiếp: “Đầu tháng sáu hàng năm, Hoàng Hà nước lên đều chảy ngư (*), lần này sớm hơn bình thường mấy ngày, biết có phải là điềm lành hay .”

      (*) chảy ngư: cá về

      Vương thúc bên kia cột ngựa ổn thỏa rồi mang đấu lạp đến, Tiểu Thất thấy thế bèn nhanh chóng đẩy Tống Lương Trác, “Ngươi nhanh lên chút, lát nữa mọi người kéo đến làm sao chúng ta bắt?”

      Tống Lương Trác lắc đầu, nhấc chân bước xuống sông. Có rất nhiều cá , tuy lộ ra sống lưng, nhưng nếu muốn bắt cũng phải đơn giản. Tống Lương Trác cũng bắt trượt hết mấy lần, đều do lớp vẩy trơn trượt của con cá mà giữ được.

      Vương thúc thế nhưng lại nhanh nhẹn hơn hẳn, bắt được hai con, Tiểu Thất nôn nóng dậm chân, tức giận: “Ngươi nhanh lên chút, ngươi xem người ta kìa, bắt được hai con rồi đấy!”

      Vương thúc nghe vậy cười : “Phu nhân thích cứ lấy , đại nhân chắc là chưa từng xuống sông nước thế này. Cá này mặc dù nhiều, nhưng ở trong nước vẫn rất nhanh nhẹn.”

      “Ta nên lấy của ngươi.” Tiền Tiẻu Thất thấy phía xa xa có người xuống nước, vội vã khoa tay múa chân : “Tống tri huyện, ngươi nên ra ngoài bắt a, ngươi xem xem Vương thúc làm thế nào bắt cá!”

      Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất khom lưng, khoa tay múa chân bờ, cười hai tiếng : “Ngươi tìm đồ bỏ cá , lát bắt lên bờ cá lại chuồn mất vào trong nước.”

      “Ừ!” Tiểu Thất xoay qua xoay lại tìm, động tác này khiến cho Tống Lương Trác nhớ lại hình ảnh Ha Da nằm xoay vòng, nhịn được bật cười hai tiếng.

      Vương thúc thấy bộ dáng của Tiểu Thất cũng bật cười theo, giương giọng : “Dưới đệm trong xe có sẵn vải thô, phu nhân có thể lấy cái đó đến đây dùng.”

      Tiểu Thất cuống quýt chạy về, lê hài leo lên xe ngựa.

      Tống Lương Trác lo lắng nhìn chằm chằm thân ảnh của Tiểu Thất, đợi nàng vào hẳn trong xe mới cười tiếng, khom lưng tiếp tục bắt cá.

      Tống Lương Trác quả nhiên phụ kỳ vọng của Tiểu Thất, khi nàng cằm khối vải bố chạy trở ra bắt được con cá chép . Tiểu Thất cũng ngại dơ, đem bốn góc của vải bố cột lại gọn ghẽ, bốc con cá mất đuôi để vào, hai mắt như phát sáng nhìn Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác ho tiếng : “Bỏ vào giúp Vương thúc .”

      Tiểu Thất có chút vui, nhìn Vương thúc bên kia có năm, sáu con cá lớn, chu miệng thèm nhúc nhích. Tống Lương Trác buồn cười, tiến lại gần hất hất cằm : “Lát nữa người khác tới nhất định bắt hết, nếu ngươi nhặt Vương thúc có thể cho ngươi con.”

      Tiểu Thất hiển nhiên còn có chút vui, nhưng nàng cũng muốn bị người khác lấy mất. Mặc kệ vậy, phải của mình cầm, nhưng lại thấy có người tiến đến gần, lại nghĩ Vương thúc với mình cũng gần hơn, tình nguyện chu miệng : “Vương thúc, ta giúp ngươi bỏ vào trước, ta thích lấy nhầm của ngươi, ta nhớ kỹ cá của ta thế nào.”

      Vương thúc quay sang cười sang sảng : “Vậy tạ ơn phu nhân trước.”

      Tiểu Thất được tự nhiên bĩu môi, nhìn kỹ cá của mình rồi mới buông bố để thêm cá vào.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 16


      Khi Tống Lương Trác bắt thành công con cá thứ ba, phía trước đầy người. Cá bên này cũng ít rất nhiều, ngay từ đầu rất dễ thấy luồng cá màu đen nhưng giờ khó lắm mới thấy được con. Tiền Tiểu Thất dường như thấy con cá , liền kéo cao quần thụng rồi bước xuống nước.

      Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất để lộ ra bắp chân, đồng ý nhíu mày. Bất quá thấy nông gia nam tử cũng cố ý tránh đoạn sông này, lại thêm bộ dạng vui mừng của Tiểu Thất, nhẫn nại thêm gì. Vương thúc lên, đem đấu lạp cho Tiểu Thất để nàng bắt cá.

      Tiểu Thất lắc mông xem xét hồi lâu, đợi hồi lâu thấy được bóng lưng của cá, mân môi chậm rãi qua, tiểu tâm dực dực (*) đem đấu lạp để xuống dưới.

      (*) tiểu tâm dực dực: cẩn thận. nhàng

      Tống Lương Trác che miệng cười, nhìn động tác của nàng, chờ đến khi nàng vui mừng giơ đấu lạp lên, nước sông chảy xuống, quả nhiên, có gì cả.

      Nụ cười mặt Tiểu Thất biến thành nghi hoặc, đảo mắt thấy Tống Lương Trác nhìn nàng cười thỏa mãn, hung hăng trừng cái, lại nảy sinh ý xấu, đem đấu lạp tát nước về phía .

      Tống Lương Trác cũng giận, nâng tay lau nước bùn mặt, cười : “Nơi này bắt cá phải nhanh, cá vốn rất nhanh nhạy, ngươi lại chậm như rùa, có bao nhiêu cá cũng đều bơi mất cả rồi.”

      Tiểu Thất hừ , thầm : “Làm như ngươi hiểu lắm, phải ngươi cũng bắt hụt mấy con như vậy sao?”

      Tống Lương Trác qua, cầm lấy đấu lạp tay nàng khom lưng rất nhanh múc phía bên cạnh cái. Cá nhảy mạnh hai cái rồi quẫy cái nữa vào trong nước.

      Tiểu Thất vẻ mặt xấu hổ : “Tống tri huyện cũng sai rồi, thể quá chậm cũng thể quá nhanh, hắc hắc, cái này gọi là tốt quá hóa dở.”

      “Tiểu Thất cũng đúng, chỉ là biết thế nào mới là vừa đúng?”

      Tiểu Thất nghiêng đầu : “Vừa đúng a, bắt được cá xem như là đúng, đừng quản quá trình thế nào, bắt được cá mới là trọng điểm.”

      Tiểu Thất lại khom lưng thử lần nữa, lần này cá lớn, nhảy khỏi nước cũng rất nhanh, Tiểu Thất vội vàng dùng đấu lạp ném lên bờ, Tiểu Thất đắc chí chỉ vào cá quẫy đạp bờ : “Thế nào? Vừa đúng !”

      Tống Lương Trác giật giật khóe miệng, thấy Ôn Minh Hiên dẫn Lưu Hằng Chi cùng Ôn Nhược Thủy đến, nhanh chóng kéo Tiểu Thất ra khỏi nước, khom lưng buông ống quần của nàng xuống, thuận tay lại kéo quần lụa mỏng giắt lưng của nàng xuống.

      Động tác của Tống Lương Trác diễn ra liên tục, đợi đến khi quần lụa mỏng của nàng quét qua mới tựa hồ thấy như vậy có chút ổn.

      Tiểu Thất thấy khom lưng kéo ống quần của mình xuống ngây người, thấy Tống Lương Trác đứng thẳng dậy nhìn qua, vội nâng tay phẩy phẩy gió, ha ha hai tiếng : “Nơi này, ách, thực mát mẻ.”

      Tống Lương Trác liếc thấy vành tai nàng hồng lên, cũng chọc phá, ôn nhu : “Minh Hiên huynh bọn họ tới, mang hài vào.”

      “Ừ!” Tiểu Thất vừa bước hai ba bước, cầm lấy hài rồi lại chạy về, ngập ngừng : “Chân bẩn mang thế nào?”

      Tống Lương Trác thở dài trong lòng, nhìn hướng Ôn Minh Hiên ước lượng rồi kéo Tiền Tiểu Thất đến bờ sông, ngồi xổm xuống, đưa chân nàng đến chỗ nước trong rửa sạch, rồi dùng vạt áo lau khô, mang hài vào cho nàng. Đợi nàng đứng vững kéo chân bên kia rửa sạch.

      Tiền Tiểu Thất cảm thấy ngại ngùng, cũng biết làm thế nào, nhìn đỉnh đầu của Tống Lương Trác, đáy lòng cảm thấy rạo rực, tựa như có cỗ ấm áp chảy vào, tràn đầy vui sướng như cầm được thứ gì mong chờ từ lâu.

      Tống Lương Trác lấy tay vốc nước rửa chân cho nàng, động tác phảng phất như vô cùng chậm rãi, Tiểu Thất cảm thấy có chút mê muội. Nàng nhớ có người nào đó cho nàng, nam tử mà rửa chân cho nữ tử , chính là tâm sở biểu, chính là cả đời cầm tay nhau.

      Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Tống Lương Trác, đợi rửa tay đứng dậy cũng chưa lấy lại tinh thần.

      Tống Lương Trác cũng hỏi nhiều, kéo nhanh tay nàng bước ra khỏi bờ sông. Tiểu Thất theo Tống Lương Trác ra ngoài vài bước mới si ngốc hỏi: “Tống tri huyện, có phải ta trước đây rất thích ngươi?”

      Tống Lương Trác dừng bước, cúi đầu : “Vốn là vậy.”

      “Có phải ngươi thích ta?”

      Tiểu Thất thấy hai tay nắm lại, biết vì sao cảm thấy thương cảm, hạnh phúc nhoi ở đáy lòng như bị chạm mạnh vào, “Vù” tiếng rồi biến mất nơi chân trời.

      Tống Lương Trác biết trả lời thế nào, chán ghét nàng, cũng thể là thích. có ý định lấy thê tử, cho dù đó là người nhìn thấy hai mắt phát sáng, lại còn là nương xinh đẹp mang theo cỗ si tình.

      Có lẽ cũng có chút thích , nếu ngay từ đầu nghĩ đến Tiền gia mượn bạc, cũng có lẽ, chỉ là, chỉ là muốn nhìn thấy thân ảnh nhắn đứng trước cổng nha môn, mang theo hai phần sợ hãi, thẹn thùng cùng ba phần ái mộ nhìn .

      Tống Lương Trác khó xử mở miệng, Tiểu Thất ngay lúc lên tiếng buông tay ra. Tiểu Thất nhún nhảy bước , nâng cằm : “Ngươi cứ xem như ta chưa từng hỏi nha, ta cũng biết vì sao lại hỏi vậy.”

      Tiểu Thất ảo não lắc lắc đầu : “Cái đó là do ta suy nghĩ mà hỏi, ta thích ngươi, ta còn muốn quay về làm Tiền gia tam tiểu thư nha!”

      Tống Lương Trác cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mơ hồ có tia mất mát.

      Tiểu Thất vỗ vỗ tay, đảo mắt thấy Ôn Nhược Thủy cầm đấu lạp cùng hai người nàng muốn thấy đứng ngoài bờ cát, vì thế cười nhìn Tống Lương Trác: “Nhược Thủy muội muội của ngươi tới rồi, ha hả, ngươi cùng nàng !”

      Tống Lương Trác nhìn gương mặt tươi cười của nàng, hơi nhíu mày. Tiểu Thất xoay người ra ngoài, biết vì sao ngực có chút buồn bực. Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, vừa thở dài hơi bị Ổn Nhược Thủy xoay vai lại.

      “Tiểu Thất có nghĩa khí, thế nào lại cùng Trác ca ca hai người trước?” Giọng the thé vì tức giận của Nhược Thủy vang lên.

      Tiểu Thất chu chu miệng, “Ai là người dậy trễ? Chúng ta cũng phải là lén !”

      Nhược Thủy thấy truy cứu được, túm lấy ống tay áo của nàng : “Tại sao nhiều người vậy?”

      “Bắt cá a.”

      Nhược Thủy thấy Tống Lương Trác tới, liền vội vã bước qua, kéo cánh tay , cười : “Trác ca ca bắt cá rồi? Được bao nhiêu?”

      Tiểu Thất bĩu môi nhìn hai người cái, tiêu sái hất tóc bước qua xe ngựa. Lưu Hằng Chi nhìn Tiền Tiểu Thất chu miệng về phía Tống Lương Trác, cười quái dị hai tiếng : “Nhược Thủy, , ta mang nàng bắt cá.”

      “Mới cần.” Nhược Thủy lắc lắc cánh tay Tống Lương Trác : “Trác ca ca mang ta bắt cá nha!”

      Tống Lương Trác nhàng đẩy tay nàng ra, : “Ta cùng Minh Hiên huynh có việc cần , Nhược Thủy cùng Hằng Chi chơi .”

      Nhược Thủy có ý vui chu miệng, Lưu Hằng Chi vui vẻ qua, nắm tay nàng chỉ về phía trước : “Nhược Thủy xem chút, người bên kia làm cái gì vậy? A a, lại thêm cái!”

      Nhược Thủy nhịn được quay sang xem, vừa quay đầu lại, Tống Lương Trác mang giày cùng Ôn Minh Hiên được đoạn. Ôn Nhược Thủy hầm hừ dậm chân, cao giọng : “Lưu Hằng Chi, ngươi đừng theo ta!”

      “Ta theo, ta trước xem người ta bắt cá.” Lưu Hằng Chi rồi bỏ trước đoạn, lại dừng lại nhìn Nhược Thủy : “Nhược Thủy đến xem, bắt cá rồi tối có thể nướng ăn.”

      Nhược Thủy mân môi nhìn bóng lưng xa của Tống Lương Trác cùng Ôn Minh Hiên, lại quét mắt qua thân ảnh đội nón lụa trắng ngồi bên xe ngựa của Tiển Tiểu Thất, buồn chán quyệt miệng.

      Lưu Hằng Chi cố ý kêu to hạ thủy, chỉ chốc lát lại cầm con cá lớn, khoa trương hô to. Nhược Thủy trong lòng khó chịu, nhịn được cũng chạy nhanh xuống.

      Tiểu Thất nhìn bộ dáng khoa trương của Lưu Hằng Chi, hừ mũi tiếng, cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay bị Tống Lương Trác cầm vào.

      Tiểu Thất rầu rĩ sờ cằm, thầm nghĩ, nguy hiểm , suýt chút nữa bị tiểu bạch kiểm lừa.

      Ôn Minh Hiên hướng mắt nhìn chỗ bóng râm Tiểu Thất ngồi, mang theo ý cười mở miệng : “Lương Trác rốt cuộc cũng cưới vợ, ta còn tưởng rằng ngươi mãi độc thân.”

      Tống Lương Trác cười khổ lắc đầu, “Nếu vẫn thành thân, song thân ở nhà, ngay cả ánh mắt người ngoài nhìn ta cũng rất quái dị.”

      “Đúng vậy, Hằng Chi từng phỏng đoán ngươi có đoạn tay áo phi chích (*).”

      (*) đoạn tay áo phi chích: gay a

      Tống Lương Trác tự giễu cười : “Đó chính là bản tính của .”

      Ôn Minh Hiên quay đầu nhìn Lưu Hằng Chi vui vẻ cùng chơi đùa với Ôn Nhược Thủy, thở dài : “Nhược Thủy có tâm ý với ngươi, cũng biết ngươi có thái độ với nàng. Bất quá cũng là quá khứ, Lương Trác ngươi thành thân, trước khi có thêm chuyện như hôm qua, cũng nên buông xuống thôi.”

      Tống Lương Trác nhíu mày, “Minh Hiên huynh cần gì phải ra lời ấy? Ta phải là người biết chừng mực, năm đó mặc kệ Tử Tiêu có tình nguyện hay , nàng cũng tiến cung, chúng ta lại càng thể quay lại.”

      Ôn Minh Hiên gật đầu, đoạn mới khẽ thở dài, “Tháng trước ta cùng phụ thân vào cung chuyến, hỏi thăm nhiều nơi, mới biết Tử Tiêu nương được Hoàng thượng ban cho Hạo Vương gia. Chỉ là..” Ôn Minh Hiên nhìn Tống Lương Trác rồi tiếp tục : “Cũng nghe Hạo Vương gia phủ có sườn phi hay sủng phi nào là Tử Tiêu, cũng có lẽ, Tử Tiêu nương sớm đổi tên họ rồi chừng.”

      Tống Lương Trác mím môi .

      Ôn Minh Hiên nhìn kỹ bốn phía, hạ giọng : “ có gia thế bối cảnh, nhưng lại tham luyến, muốn người đắc đạo, gà chó thăng thiên, chỉ như trứng chọi đá.”

      Tống Lương Trác lắc đầu cười khổ, : “Mặc kệ là hoàng cung hay vương gia phủ, ở nơi đó, nàng sao có thể quay lại?”

      Ôn Minh Hiên thở dài, “Mỗi người đều có nhân duyên của riêng mình. Bất quá lại, ngươi thành thân cũng quá vội vàng, sao thành thân rồi mới báo tin về Nhữ Châu?”

      “Cái này là do đường bị trì hoãn, vốn là phải đến từ sớm.”

      Ôn Minh Hiên giật giật khóe miệng : “Tống bá thế nào?”

      “Ha hả, có thể thế nào? Bất quá là lời có vẻ vui.”

      Ôn Minh Hiên nhìn Hoàng Hà trải dài vô tận, thấp giọng : “Trị thủy, cũng phải chuyện hai năm, Lương Trác hay là suy nghĩ lại .”

      “Ta nghĩ kỹ, hai năm sau ta quay về.”

      Cá trong bao bố như hấp hối, Tiểu Thất nhìn rồi hé miệng bao ra chút, trái tim cũng thấp thỏm theo. Nàng vốn thích ăn cá, nhưng nhìn thấy chúng nó hấp hối, có chút, ách, đành lòng nha.

      Tiểu Thất chạm vào đầu cá, quay đầu nhìn Vương thúc ngủ gật dưới tàn cây : “Vương thúc, con cá này muốn chết rồi, làm sao bây giờ?”

      “Ha hả, phu nhân nha, chúng ta có hồ nước, cũng chỉ có thể để vậy.”

      Tiểu Thất rầu rĩ gật đầu, thấy Tống Lương Trác quay lưng đứng cách đó xa, có cảm giác hơi xuất thần. Tiểu Thất thích nhìn như vậy, giống như khoảng cách nhân gian khói lửa và tiên nhân. Tuy nàng muốn quay về làm Tiền gia Tam tiểu thư, nhưng mấy ngày nay, thân là Tri huyện phu nhân cũng thể để phí năng lực như vậy, nếu xuất gia chẳng phải người khác nàng quản giáo vô phương?

      Tiền Tiểu Thất gật gật đầu, vỗ vỗ tay đứng dậy, hướng về phía Tống Lương Trác hô: “Tống tri huyện, nên trở về nhà rồi!”

      Tống Lương Trác cảm thán nhìn bãi cát Hoàng Hà như vô tận suy nghĩ, bị Tiền Tiểu Thất kêu lên tiếng, khóe miệng câu lên, ưu tư trong nháy mắt như hóa thành cát vàng tay chảy xuống. Khóe miệng Tống Lương Trác tự giác cong lên, quay đầu nhìn Ôn Minh Hiên : “Minh Hiên huynh, có trở về ?”

      Ôn Minh Hiên lơ đãng thấy tia ôn nhu toát ra từ Tống Lương Trác, cười : “Ngươi về trước, cần tiếp đón Nhược Thủy, ta dẫn bọn .”

      Tống Lương Trác gật đầu, nhìn bãi cát lần rồi chậm rãi hướng xe ngựa qua.

      Tác giả : thân thiết mà , Tiểu Thất cùng Tống tri huyện có thể hay lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tỷ như, hôn môi?? Ha ha, che mặt, kỳ người rất trong sáng, thanh khiết như bạc trắng vậy! Đúng vậy!!!(tác gia ví rất hay nha thanh khiết tựa bạc trắng ^^_

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Q3: Tống tri huyện, gian trá…

      Chương 17

      Tống Lương Trác thấy nàng ngồi xổm bên mộc bồn, dùng cây đẩy từng con con cá ra, bên cạnh là Ha Da cũng ngồi chồm hổm, nhịn được : “Ngươi lấy ra mấy con , còn lại đưa cho Vương thúc.”

      Bùn đất người Tống Lương Trác được tẩy sạch, mặc trường bào màu trắng, phía lại có chút vàng nhạt. Tiểu Thất đảo mắt liếc qua cái, từ trong bồn nước mò ra con cá phóng vào trong mộc bồn, hất hất cằm : “Đây là con cá mà Tống tri huyện bắt.”

      Tiểu Thất dùng gậy lật qua lật lại, thân thể con cá bất động tùy ý trong nước, đáng tiếc lắc đầu : “Nửa sống nửa chết rồi, nếu còn sống ta thay ngươi nuôi, nuôi lớn rồi ăn.”

      Nuôi lớn rồi phỏng chừng lại nỡ ăn, Tống Lương Trác lắc đầu.

      Phùng mẫu kêu vài người đem nước nóng vào phòng, Tống Lương Trác thấy bên trong chuẩn bị thỏa đáng, ôn nhu : “Tiểu Thất tắm , lát lại chơi tiếp.”

      cần, ngươi tắm trước , ta bắt cá ra .”

      Tống Lương Trác nhìn sắc trời chút, nghĩ tới Ôn Minh Hiên mấy người bọn họ cũng sắp quay về, tức đứng dậy vào phòng.

      Tiểu Thất xem xét mấy con cá lần, cuối cùng lựa ra khoảng bảy, tám con cá được cho là do Tống Lương Trác bắt được, số còn lại kêu Liễu Xanh cho vào trong bao, gọi người đem sang nhà Vương thúc ở bên cạnh.

      Tiểu Thất rửa sạch tay, ngửi thấy mùi tay liền nhíu mày. Tiểu Thất lại thấy ống quần dính bùn ngã vàng, liền cầm quần lụa mỏng vào phòng.

      Liễu Xanh thấy nàng vào phòng, đóng cửa bên ngoài cẩn thận rồi ra tiểu viện.

      Tiểu Thất chờ Liễu Xanh đem quần áo vào cho nàng, đợi hồi lâu cũng thấy người theo vào. Tiểu Thất bĩu môi, tự mình vào phòng trong, mắt phiêu qua tấm bình phong mới nhớ đến, Tống Lương Trác kia tắm rửa trong này.

      Tắm rửa tắm rửa, sao lại tắm trong phòng nàng? Tiểu Thất nghe tiếng nước róc rách, khẽ hừ tiếng, ngồi vào bên giường.

      “Tiểu Thất, đưa ta bộ quần áo.” Tống Lương Trác tự nhiên mở miệng.

      “Ngươi ở trong phòng ta tắm rửa, lại còn muốn ta đưa quần áo cho ngươi, ngươi có biết trong sạch của nữ hài tử là rất quan trọng hay ?”

      “Nếu vậy, ngươi gọi Liễu Xanh hoặc Phùng mẫu vào.”

      “Tê~~~~” Tiểu Thất hút ngụm khí lạnh, thầm nghĩ, cầm thú quả đúng là cầm thú, ngay cả bà già như Phùng mẫu cũng tha.

      Tiểu Thất nhớ tới Phùng mẫu cằm có hai nọng, trong đầu lại nhớ tới cằm của Tống Lương Trác, sau đó, sau đó… Tiểu Thất nhịn được rùng mình cái.

      Tám phần là Tống tri huyện cùng Phùng mẫu, Tiểu Thất có chút cảm giác tội lỗi. Tuy Tống tri huyện vốn là bất hảo, cần phải lấy Phùng mẫu, nhưng như vậy cũng có chút bi tráng. Tiểu Thất tâm tình vô hạn thương xót cho Tống Lương Trác, tìm cái áo mỏng sạch khoát lên tấm bình phong, nhịn được bèn trộm nhìn phía tấm bình phong, trừ mái tóc đen dục dũng cái gì cũng thấy được.

      Tiểu Thất càng lúc càng tiến lại gần, dựa sát vào hơn, tấm bình phong này vải vốn dày, lại có chút nghiêng ngả. Tiểu Thất chớp chớp mắt, ngã rầm cái vào người Tống Lương Trác ở trong nước. Tiểu Thất vội vã xoay người lại, hai bước nhảy , thận trọng ngồi vào giường mới thở ra nhõm rồi ho liền hai tiếng.

      “Nhìn lén người khác tắm là có đạo đức, đặc biệt là nữ nhân, lại càng vi phạm thuần phong mỹ tục.” Phía sau bình phong truyền đến tiếng hờn giận của Tống Lương Trác.

      Tiểu Thất trở mình xem thường, nhe răng : “Ta phải là đem quần áo cho ngươi sao? Ta lại thấy gì, chỉ nhìn thấy dúm lôngđen tuyền.” (sax, giết e với [​IMG] )

      Tống Lương Trác cúi đầu nhìn hạ thân của mình, tức giận đến gân xanh nổi lên.

      tới, Tống tri huyện, ngươi tắm rửa tắm rửa, phải gội đầu sao? Xõa tóc ra làm gì? Ta buộc tóc đâu, ngươi đừng nghĩ ta hầu hạ ngươi nga!”

      thuần khiết rồi sao?

      Tống Lương Trác xấu hổ ho tiếng, giọng buồn bực: “Tóc bị ngươi vẩy nước sông vào, xõa ra làm sao rửa sạch được?”

      Tống Lương Trác mặc áo ra từ phía sau bình phong, liếc mắt nhìn Tiểu Thất nằm nghiêng giường : “Ngươi cũng tắm rửa , ăn mặc bẩn hư vậy làm người ta chê cười.”

      Tiểu Thất cau mày nhìn Tống Lương Trác đen mặt ra khỏi nội phòng, bĩu môi may mắn là chính mình sáng suốt. Hỉ nộ vô thường như vậy, quả phải là phu quân tốt.

      Cơm tối toàn bộ là bữa tiệc rượu với cá, trù nghệ cũng phải là tốt, mùi dấm chua từ cá còn rất nồng, Tiểu Thất chỉ ăn hai miếng cá chiên rồi lại thôi. Đến giữa bữa cơm, Ôn Nhược Thủy có chút rầu rĩ vui, Tiểu Thất gẩy gẩy chén cơm của mình, cũng hỏi nhiều.

      Ôn Nhược Thủy cuối cùng nén được, ủy khuất bĩu môi : “Trác ca ca, ta có thể ở lại đây ?”

      “Ngươi phải rồi?” Tiểu Thất kinh ngạc hỏi.

      “Hừ, ngươi hài lòng rồi chứ, ta tranh Trác ca ca với ngươi nữa rồi!” Ôn Nhược Thủy trừng mắt liếc Tiểu Thất, khóe mắt hồng lên, cúi đầu xuống.

      “Ta nhớ ngươi, mặc dù ngươi rất ngốc.” Tiểu Thất . Ta qua là cùng tranh Tống tri huyện rồi, nàng làm sao có thể ngốc đến tin Tiền Tiểu Thất nàng đây?

      Lưu Hằng Chi ‘Phốc’ tiếng, cười lớn, vỗ ngực hai cái mới thở gấp : “Tẩu tử giải thích rất độc đáo, Hằng Chi bội phục.”

      Nhược Thủy hung hăng đạp chân Lưu Hằng Chi cái, Lưu Hằng Chi lại nhếch miệng, ôn nhu : “Nhược Thủy giẫm rất thoải mái.”

      Mặt Ôn Nhược Thủy đổi từ hồng sang tím trong nháy mắt, Tiểu Thất nghi hoặc cúi xuống bàn xem, hai mắt nhìn chằm chằm vào chân của Ôn Nhược Thủy và Lưu Hằng Chi đá qua đá lại.

      “Minh Hiên huynh khi nào xuất phát?” Tống Lương Trác cười hỏi.

      “Ngày mai , phụ thân dặn ta sớm mang Nhược Thủy trở về.”

      Tống Lương Trác gật đầu, nâng chén : “Vậy, dùng chén rượu nhạt này tiễn Minh Hiên huynh.”

      Tiểu Thất cũng rót chén, hướng Ôn Nhược Thủy : “Tống tri huyện phải cuối cùng cũng về sao? Đến lúc ấy phải lại cùng chỗ sao? Nhược Thủy tỷ tỷ khó chịu cái gì?”

      Lời vừa ra, Tiểu Thất nhận cái cước lực đạo .

      Tống Lương Trác mặt thay đổi liếc nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất bị đá cái có chút tức giận, lại bị ánh mắt sâu thâm thúy của Tống Lương Trác nhìn, sợ hãi cười cười, vẻ mặt đau khổ uống rượu.

      Ôn Minh Hiên kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trái lại, hai mắt Nhược Thủy lại như sáng lên. Tống Lương Trác ôn nhu : “Nhược Thủy cùng Hằng Chi có đính ước, lúc nào thành thân cho ta tiếng, ca ca cùng Tiểu Thất chắc chắn chuẩn bị phần hậu lễ cho Nhược Thủy.”

      “Trác ca ca phải biết, sao lại như vậy!”

      Ôn Nhược Thủy hai mắt rưng rưng nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cười cười : “Nhược Thủy muội muội, đợi Tiểu Thất đến Nhữ Châu, ngươi có thể đến tìm nàng chơi.”

      Ôn Nhược Thủy muốn lại thôi, hai mắt vừa kinh ngạc vừa mờ mịt nhìn Tiểu Thất cùng vẻ mặt biểu tình của Ôn Minh Hiên, muốn nhưng lại thôi. Ôn Nhược Thủy rót chén rượu, cười : “Vậy, khi nào Trác ca ca trở về?”

      Tống Lương Trác ánh mắt chút ôn nhu nhìn Tiểu Thất, ấm giọng : “Cũng nhanh thôi, Tiểu Thất cũng nên về nhà gặp trưởng bối.”

      Tiểu Thất ngơ ngác nhìn về phía Tống Lương Trác, mày chậm rãi nhướng lên.

      Đôi mắt ôn nhu của nhìn châm chọc nga! Tiểu Thất biết sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng, vội cầm chén rượu uống hết, uống rượu rất nhanh, hai mắt của nàng lấp lánh như nước.

      Tống Lương Trác hơi nhíu mày, nâng tay lấy chén rượu trong tay nàng, Tiểu Thất quay người tránh, lại rót thêm chén rượu hướng Nhược Thủy: “Nhược Thủy tỷ tỷ, kỳ người này đáng cho tỷ tỷ chờ đợi.”

      Tiểu Thất mờ mịt nghiêng đầu, cúi đầu lầm bầm câu gì đó, nhàng : “Ngươi biết, điểm cũng tốt.”

      Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất uống liên tiếp ba bốn chén, cau mày : “Đưa chén rượu cho ta.”

      đưa.” Tiểu Thất nhét chén rượu vào trong miệng cắn, đồ sứ phát ra trận ‘ba ba’.

      Thái dương Tống Lương Trác giật giật, đoạt lấy chén rượu nàng ngậm trong miệng, Tiểu Thất ‘Ngao’ tiếng rồi nhảy lên, vội vã ôm chén rượu vào lòng, gắt gao ôm, quát: “Tống tri huyện là thiết công kê (*), thiết công kê, thiết công kê mao ngắn! cho ta ăn no, trả lại, trả lại đồ cho ta.”

      (*) thiết công kê: vắt cổ chày ra nước, người keo kiệt

      Lưu Hằng Chi che miệng cười thầm, Ôn Nhược Thủy vừa rồi cũng bị động tác của Tiểu Thất dọa người, ngốc lăng nhìn chằm chằm vào nàng.

      Tiểu Thất ủy khuất được, choáng váng hồ đồ nhích lại gần nhìn mặt Tống Lương Trác, chỗ nào là mặt chứ, ràng là đầu heo mà!

      “Đầu heo!” Tiểu Thất chỉ vào Tống Lương Trác hét lớn.

      Ôn Minh Hiên vốn bị quấy nhiễu bưng chén rượu uống, nghe Tiểu Thất hét lên mà cả kinh, ngón tay run lên, chén rượu đổ ra ngoài hơn nửa. Lưu Hằng Chi thể nhịn nữa, vỗ bàn cười rộ lên.

      Tống Lương Trác cảm giác gân xanh nhảy cả lên trán, Liễu Xanh ở phòng bên nghe thấy tiếng cũng chạy vào, thấy bộ dáng đỏ bừng của Tiểu Thất vội vã xoa tay.

      “Hừ, đại ~~~ tên khốn!” Tiểu Thất lắc đầu, gãi gãi tai, lắc lư cả người, bộ dáng thèm gì.

      Liễu Xanh thấy vẻ mặt của Tống Lương Trác càng ngày càng xấu, vội giải thích: “Tiểu thư thể uống rượu, ngày thường nhiều nhất cũng chỉ hai chén thôi.”

      Liễu Xanh hành lễ hướng mọi người xin lỗi, qua ôn nhu : “Tiểu thư, trở về phòng thôi? Chăn mền vừa mới phơi nắng, vừa thơm lại vừa mềm mại!”

      Tiểu Thất nghiêng đầu trong chốc lát, quyệt quyệt miệng : “ nên, có muỗi.”

      Liễu Xanh vừa muốn tiến lại gần, Tiểu Thất đảo mắt, nhìn thấy bàn có vài miếng thịt cá ăn dở dang, reo lên: “Ha hả, ta ăn cá , cá , cá của ta!”

      có, có, cá để trong thủy hang để dưỡng rồi!”

      Liễu Xanh cau mày kéo Tiểu Thất, muốn kéo nàng ra ngoài. Tiểu Thất chạy vòng ra ngoài tránh nàng, còn quay đầu lại nhìn. Liễu Xanh cuống quýt chạy theo, sợ nàng lại như lúc ở Tiền phủ, như vậy bò lên cây cao, làm hại dưới cả phủ phải ngồi dưới cây đến hơn nửa đêm. Ha Da ngồi trước cửa cũng nhanh chóng chạy , trốn qua bên còn kêu lên vài tiếng vui vẻ.

      Tống Lương Trác xoa thái dương, áy náy : “Minh Hiên huynh, Hằng Chi huynh, các người cùng Thủy muội muội từ từ dùng, ngày mai tiễn các người .”

      Ôn Nhược Thủy ngốc lăng nhìn Tống Lương Trác rời , kéo kéo tay áo của Lưu Hằng Chi, lẩm bẩm : “Tiểu Thất làm sao vậy? Có phải say ?”

      Lưu Hằng Chi tranh thủ cơ hội nắm tay của Ôn Nhược Thủy, né ánh mắt phóng dao giết người của Ôn Minh Hiên, cười : “Say. Say rượu rồi, lần này lại được tăng thêm kiến thức.”

      Tống Lương Trác ba bước thành hai bước ra tiền sân, Tiểu Thất ôm thân cây mà cố trèo lên. Liễu Xanh túm lấy chân của nàng nhưng dám dùng sức, gấp đến độ trán chảy mồ hôi.(lần đầu tiên thấy có người say rượu làm trò này a ~^^~ [​IMG])

      Tống Lương Trác đen mặt qua, túm lấy chân của nàng kéo xuống, để cho nàng kịp chạy trốn ôm lấy nàng về phòng ngủ ở hậu viện. Liễu Xanh đuổi theo, vội vàng : “ gia đừng tức giận, tiểu thư cũng biết mình làm gì cả, gia đừng chấp nhặt với tiểu thư.”

      Tống Lương Trác hừ khẽ, Liễu Xanh khuyên nhủ, Tiểu Thất vung tay tát vào mặt Tống Lương Trác.

      Thanh rất thanh thúy, Liễu Xanh che miệng như dại , Tống Lương Trác cũng thế, ôm Tiểu Thất đứng sững sờ tại chỗ. Cách đó xa có gã sai vặt cầm đèn lồng chạy đến, cũng đứng sững như tượng tại đó. Vốn chạy quanh chân Tống Lương Trác, Ha Da rất là hưng phấn cũng ngồi xuống đất, khó hiểu nghiêng đầu nhìn Tống Lương Trác cùng Liễu Xanh đứng sững, gãi gãi móng vuốt rồi rên rỉ vài tiếng.

      Tiểu Thất nâng tay sờ dấu ấn bị nàng đặt lên mặt kia, thương tâm bĩu môi : “Đánh người tốt, Tống tri huyện là người tốt.” Vừa xong mím môi lại, để ý hình tượng mà khóc lớn lên.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Kỳ ta rất thuần khiết, tại sao lại đen tối nghĩ đến nhúm mao vậy?

      Cùng suy nghĩ Tống tri huyện 800 thước , lại giống ý nghĩ của Thanh Phong, hắc hắc~~~

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 18


      Trả thù, tuyệt đối là trả thù!

      Tống Lương Trác mím chặt môi, cánh tay dùng sức, giữ chặt Tiền Tiểu Thất muốn thoát .

      Liễu Xanh muốn theo, Tống Lương Trác nhanh chân cước đóng cửa lại. Liễu Xanh muốn vào nhưng lại dám, nôn nóng đứng ngoài cửa hô: “ gia, gia, tiểu thư uống rượu rồi, gia cũng đừng giận nàng, gia so với tiểu thư là đại nhân, cũng thể đánh nàng!” Ha Da rất phối hợp với nàng, đứng trước cửa phòng đóng chặt “Uông” vài tiếng.

      Khóe miệng Tống Lương Trác co giật dữ dội. Cái tát kia của quả nhiên để lại hậu hoạn, chẳng những bị nữ nhân trong lòng đánh, còn bị nàng mượn rượu khóc lóc, tùy thời trả thù.

      Tiểu Thất tựa hồ bị mấy tiếng hô kinh hoảng của Liễu Xanh làm thanh tỉnh lại ít, an tĩnh ngồi đùi Tống Lương Trác đan tay lại, bất quá trước mắt lại rất tối, giơ tay lên cũng thấy ngón.

      Tống Lương Trác khẽ hừ tiếng, xoay đầu nàng đối diện với mình, cau mày hỏi: “Mượn rượu báo thù?”

      Tiểu Thất lắc lắc đầu, chu chu miệng : “ đánh người.”

      “Vậy vừa rồi là đánh ai?”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt vô tội nhìn vòng trong phòng, nghi hoặc mở miệng: “Ha Da?”

      Tống Lương Trác nâng cằm nàng quay đầu lại, hừ : “Giả ngu?”

      Tiểu Thất lắc đầu, cảm thấy đầu choáng váng, dứt khoát tựa vào người Tống Lương Trác, lầm bầm : “Tiểu Thất ngu, rất rất thông minh!”

      Tống Lương Trác khẽ cười tiếng, vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng : “Đừng mang thù nữa, giả bộ mất trí nhớ có phải rất mệt hay ?”

      “Uhm.” Tiểu Thất cọ cọ mặt, hừ tức : “Tống tri huyện đánh người, lại còn cho Tiểu Thất ăn no.”

      “Ha hả, ủy khuất ngươi!”

      “Ha Da cũng đói bụng. Cũng, cũng gầy!”

      Tống Lương Trác có chút vô lực, đem lòng gà về nhà làm chi chứ! Tống Lương Trác cười khổ, phải là cho con chó ăn hay sao!

      “Tiểu Thất!” Tống Lương Trác thở dài gọi.

      Tiểu Thất trừng mắt ngạc nhiên hồi lâu mới ưm tiếng thở phào nhõm.

      Tay Tống Lương Trác nâng cằm nàng sờ , ôn nhu : “Tiểu Thất, có phải cảm giác theo ta là ủy khuất lắm ?”

      Tiểu Thất hoảng hốt đỏ mặt, trong đầu toàn là mảnh hỗn độn, theo bản năng gật đầu, duỗi tay chỉ ra cửa “Uông” kêu hai tiếng.

      Tống Lương Trác khóe miệng co giật, thở dài chuẩn bị ôm nàng ngủ. Thế nhưng Tiểu Thất lại quay đầu lại, môi cánh hoa nhàng lướt qua đôi môi lạnh của Tống Lương Trác. Tiểu Thất thấy hơi lạnh kia rất thoải mái, cọ qua lại vài cái, lại còn thử thăm dò liếm liếm.

      Tống Lương Trác cảm thấy nóng rực, cánh tay ôm Tiểu Thất siết chặt lại, khép hờ mắt rồi hướng đến đôi môi quấy phá kia.

      Đầu lưỡi Tống Lương Trác vừa mới dò xét vào được Tiểu Thất hé miệng ngậm trụ rồi duyện cái, thân thể Tống Lương Trác hơi cứng đờ, chậm rãi tăng thêm lực hôn.

      Nàng là thê tử của , là người nắm tay cả cuộc đời này. Mặc dù hành vi quá mức tùy hứng, nhưng dù sao cũng đơn thuần đáng . nên dễ dàng tha thứ vô lễ của nàng, chậm rãi dẫn nàng trưởng thành, phải sao?

      Tống Lương Trác có chút xấu hổ tự kìm hãm được, lấy lại lý trí, bất quá cũng là nam nhân huyết khí phương cương thanh niên trai tráng sức khỏe có thừa a –),nhưng lại có chút xấu hổ vì dục vọng xa lạ này, lúng túng mở miệng được, đành tìm cách hạ hỏa chính mình, chịu nổi đành nhìn thẳng…

      Tống Lương Trác nâng thắt lưng Tiểu Thất làm cho nàng ngồi vững vàng đùi mình, đôi cánh tay gắt gao ôm lấy nàng càng lúc càng chặt. Môi dưới của bị Tiểu Thất duyện đến đau, Tống Lương Trác thử kéo ra, Tiểu Thất như muốn chưa đủ “Ô” tiếng, cắn mũi , còn kéo kéo, Tống Lương Trác đau hừ tiếng, thân thủ muốn đẩy ra nghe Tiểu Thất khóc lóc: “Ta khát, Tống tri huyện, ách, cho uống nước, ô, đại keo kiệt, đàn ông xấu!”

      Tống Lương Trác thở dài, ôm sát Tiểu Thất, tựa đầu nàng vào vai điều chỉnh lại hơi thở. Tiểu Thất choáng váng dựa vào vai Tống Lương Trác khóc nức nở, thân thể lại như cá chạch xoay tới xoay lui. Tay Tống Lương Trác nắm chặt thắt lưng cho nàng lộn xộn, đợi nhiệt độ người hạ xuống mới ôm nàng đến bên giường.

      Tiểu Thất gắt gao bám lấy người Tống Lương Trác, Tống Lương Trác càng cố gỡ ra, nàng lại càng bám chặt, tựa hồ đem thành chung rượu mà nàng gắt gao ôm lấy. Tống Lương Trác cười khổ, đành nâng nàng đến bên cạnh bàn, rót chén trà uy nàng.

      Tống Lương Trác thấy nàng uống ừng ực hết chén trà, hừ : “ phải say? Sao lại uống trà làm gì?”

      Tống Lương Trác mấy lần lấy chén trà ra khỏi miệng nàng, chọc cho miệng nàng cong lên thỏa mãn cười khẽ mới cho nàng an an ổn ổn uống hết chén trà.

      Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất trở lại giường, nhàng đặt xuống, im lặng lát, thấy Tiểu Thất có ý buông mình ra, thở dài kéo chăn đắp cho cả hai rồi nhắm mắt ngủ.

      Ngày mai thức dậy, biết lại la hét thế nào! Tống Lương Trác cười khổ.

      Thế nhưng lần này Tống Lương Trác đoán sai. Sáng sớm thức dậy, Tiểu Thất lăn vào trong góc giường. Liễu Xanh nơm nớp lo sợ hầu hạ Tống Lương Trác rửa mặt, hai mắt thủy chung có dũng khí nhìn thẳng vào Tống Lương Trác, ngược lại, luôn nhìn chằm chằm vào phòng trong. Tống Lương Trác chỉnh sửa thỏa đáng rồi bước vào phòng trong, nhéo mũi nàng mấy cái nhưng nàng vẫn tỉnh. Liễu Xanh nhàng vào, thấy Tiểu Thất còn sống liền thở phào nhõm.

      Lưu Hằng Chi ngoài cửa hô lên, Tống Lương Trác mới lấy tay kéo chiếc chăn bị Tiểu Thất đạp , vén gọn ghẽ lại rồi quay sang dặn dò Liễu Xanh: “Buổi chiều ta mới về, nếu nàng còn chưa tỉnh nấu chén thuốc tỉnh rượu.”

      Liễu Xanh nhìn đắp chăn cho Tiểu Thất liền cười tủm tỉm, lại nghe như thế, vội cười : “Tiểu thư say rượu chỉ cần ngủ là tốt rồi, phỏng chừng là ngủ đến buổi trưa đây.”

      Tống Lương Trác liếc nhìn tư thế ngủ bất nhã của Tiểu Thất cái, mày khẽ nhăn rồi bước ra khỏi phòng.

      Liễu Xanh xốc chăn mền lên, kéo tay Tiểu Thất xem xét kỹ lưỡng lần, rồi lại xốc váy nàng lên nhìn chân, ngay cả áo lót cũng kéo lên để xem lưng của nàng rồi mới nhõm thở ra: “Hoàn hảo, hoàn hảo. Ta gia là gia tốt, đánh tiểu thư, ha hả.”

      Liễu Xanh xoay người Tiểu Thất ngay ngắn lại, mắt đảo qua đôi môi sưng mọng của nàng, ồ tiếng, vội chạy sang nhìn tiểu tháp ngay ngắn ngoài ngoại gian, che miệng cười hì hì hai tiếng rồi mới chạy xuống phòng bếp.

      Mấy người Ôn Minh Hiên thu xếp thỏa đáng, chỉ chờ ăn điểm tâm xong rồi xuất phát. Tâm tình Ôn Nhược Thủy ràng rất khó coi, Tống Lương Trác vừa vào phòng khách, cũng thèm nhìn qua, bất quá lại thấy tia bực mình lên trong mắt.

      Nhược Thủy chẹp miệng cái, nhìn ra phía cửa, khẽ hừ tiếng, : “Tiểu Thất đâu? Ta phải rồi, nàng thế nào lại đến tiễn ?”

      Tống Lương Trác hướng Ôn Minh Hiên cùng Lưu Hằng Chi gật đầu xin lỗi, cười nhạt : “Vẫn còn say rượu.”

      Nhược Thủy hừ tiếng, rầu rĩ đứng dậy : “Ta tìm nàng, có việc muốn .”

      Tống Lương Trác cũng ngăn cản, chỉ là chuyển tầm mắt sang bộ dáng ngây ngốc, kinh ngạc của Lưu Hằng Chi. Lưu Hằng Chi khẽ nhếch miệng, cười : “Lương Trác huynh cùng tẩu tử quả rất ân ái.”

      Tống Lương Trác mơ hồ hiểu.

      Lưu Hằng Chi chỉ chỉ vào môi dưới sưng lên cùng dấu răng mũi của , buồn cười : “Quả nhiên, đủ nhiệt tình!”

      Khuôn mặt tuấn tú hiếm khi đổi sắc của Tống Lương Trác lên tia đỏ. Tống Lương Trác xấu hổ che miệng ho tiếng, cau mày : “Hằng Chi, quá giới hạn rồi.”

      Ôn Minh Hiên cũng lộ ý cười, “ khó mà thấy được bộ dáng lúng túng của Lương Trác.”

      Lưu Hằng Chi vỗ đùi, cười : “Bộ dáng làm bộ làm tịch của Lương Trác huynh, cũng chỉ có nhân tài như tẩu tử mới có thể đánh bại được.”

      Tống Lương Trác lắc đầu cười khổ.

      Ôn Nhược Thủy mang theo tức giận, đường đến phòng ngủ của Tiểu Thất, nóng nảy nắm lấy vai Tiểu Thất mơ mơ màng màng, cả giận: “Tối hôm qua ngươi cùng Trác ca ca làm gì rồi?”

      Tiểu Thất mặt nhăn như bánh bao, đẩy tay Ôn Nhược Thủy ra, khẽ hừ. Ôn Nhược Thủy buông tay, “Bành” tiếng, Tiểu Thất liền đụng vào tường, Tiểu Thất kinh hô tiếng, giật mình mở mắt ra.

      Tiền Tiểu Thất vô ý thức đảo mắt vòng, nhìn thấy Ôn Nhược Thủy ngồi bên giường, vừa muốn mắng tiếng nước mắt Nhược Thủy rơi rồi. Tiền Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Ôn Nhược Thủy càng khóc càng thương tâm, khóe miệng co giật hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Nửa đêm canh ba, ngươi phát điên cái gì?”

      Cổ họng Tiểu Thất như bị nghẹn, mở miệng mới nhận ra thanh khàn khàn của mình. Nhược Thủy nghe giọng của nàng thay đổi, lại càng khóc thương tâm hơn. Nàng từng nghe mấy người bạn thành thân qua, phụ nữ làm cái chuyện xấu hổ đó thanh cũng thay đổi, có từ tính hơn.

      Ôn Nhược Thủy đẩy vai Tiểu Thất, cả giận: “Ngươi biết xấu hổ, làm sao Trác ca ca có thể thích nữ tử hề có điểm hiền thục như ngươi chứ? Đều là do ngươi, là ngươi câu dẫn Trác ca, có đúng hay ?”

      Tiểu Thất vốn có chút choáng đầu, lại bị Ôn Nhược Thủy đẩy mà có chút đau. Tiểu Thất nâng tay gõ gõ đầu, nhíu mày : “Nhược Thủy tỷ tỷ làm sao vậy?”

      “Ô ô, ngươi biết xấu hổ, ngươi câu dẫn Trác ca ca. Ta chuẩn bị rồi, ở lại cản trở ngươi nữa, hừ, cho đáng đời ngươi có ai để cùng chơi.”

      Tiểu Thất nhức đầu, cảm thấy có chút mờ mịt, lại thấy sắc trời bên ngoài sáng , chớp chớp mắt : “Hôm nay rồi à, Nhược Thủy tỷ tỷ, ta nhớ tới ngươi.”

      Ôn Nhược Thủy bụm mặt khóc nức nở, Tiểu Thất cảm thấy có chút thương cảm, suy nghĩ rồi bước xuống giường, lắc lắc đầu cho bớt choáng rồi nhảy đến hộp nữ trang bên cạnh, mở ra đóng lại hồi lâu. Tiểu Thất sờ sờ con thỏ bằng phỉ thúy mà Béo lão đầu đưa, nỡ lòng, lại thả trở về, thở hắt ra rồi lại ôm ra đống trâm cài tóc.

      Tiểu Thất ôm những vật đó trở về giường, đem trâm cài đầu đủ các kiểu dáng trải ra giường, hào phóng mở miệng : “Nhược Thủy tỷ tỷ có thích ? Chọn vài thứ làm kỷ niệm .”

      “Hừ, ai cần mấy thứ này của ngươi!” Ôn Nhược Thủy lau mặt, nâng mũi : “Ngươi phải đối tốt với Trác ca ca, ta biết Trác ca ca chỉ xem ta là muội muội, ta cũng muốn gả cho , là ta, chính là, chính là ta đau lòng cho .”

      “Hừ, nếu ngươi dám làm tổn thương trái tim của Trác ca ca lần nữa, ta từ Nhữ Châu quay lại đây đánh ngươi!” Ôn Nhược Thủy giơ giơ nắm tay, liếc mắt qua châu thoa cài tóc đủ màu phát sáng giường, hừ tiếng gom vào trong áo khoác, hất cằm nhìn Tiểu Thất : “Tất cả là của ta!”(ak. Bà này cũng tham ha?)

      Tiểu Thất dở khóc dở cười, đó đều là những vật tốt nhất nàng thu thập được, trong đó còn có những vật quý hiếm mà Béo lão đầu xuất ngoại đem về. đôi ngọc , còn có ngọc mã não, ngọc trai, ngọc mắt mèo vân vân, rất nhiều thứ hiếm thấy.

      “Sao? muốn?” Ôn Nhược Thủy trừng cặp mắt sưng đỏ như phòng kẻ trộm.

      Tiểu Thất nghiến nghiến răng, vừa muốn giơ tay kéo trở về vài món, Ôn Nhược Thủy ba bước thành hai, bước ra khỏi cửa, Tiểu Thất vội vã đuổi theo.

      Bên kia ăn xong điểm tâm, đứng ở sân trước chờ Nhược Thủy. Ba người thấy Nhược Thủy ôm đồ chạy đến, phía sau lại có Tiểu Thất đầu tóc bù xù đuổi tới, cả ba đều mù mờ nhìn.

      Nhược Thủy chạy tới liền trốn ngay sau lưng Tống Lương Trác, thở gấp : “Phu nhân ngươi giữ lời, sao lại có chuyện cho ta rồi lại đòi lại chứ.”

      Tiểu Thất thấy ánh mắt Tống Lương Trác nhìn mình có chút bực bội, gục đầu xuống ngập ngừng : “Ta chỉ cho nàng chọn hai cái, nàng lại ôm hết cả.”

      Lưu Hằng Chi liếc mắt nhìn hai mắt đỏ hoe của Nhược Thủy, đại để cũng đoán ra nàng có ý muốn trả đũa, bất quá điều này cũng cho thấy nàng khoan tâm, cố gắng buông tay.

      Ôn Minh Hiên vốn định mở miệng trách cứ Nhược Thủy, Lưu Hằng Chi cười ha ha, mở miệng : “Tẩu tử đừng giận, thiếu cái gì huynh đệ ta gửi lại cho tẩu tử.”

      Tống Lương Trác bước qua che tầm mắt của Lưu Hằng Chi, đem áo của Tiểu Thất mở rộng kéo lại, bình tĩnh thấp giọng : “Sao chỉnh trang thỏa đáng rồi hãy ra?”

      Tiểu Thất ủy khuất mếu máo, thấp giọng : “Ta nào có.”

      “Ân, hừ?”

      Tống Lương Trác chỉ khẽ hai từ, Tiểu Thất ngậm miệng lại ngay.

      Ôn Nhược Thủy hài lòng nâng nâng cằm, giương giọng : “Dù sao ngươi cũng Nhữ Châu, chờ ngươi đến ta dẫn ngươi ngắm cảnh, tìm vật tốt cho ngươi, đừng hẹp hòi như vậy!”

      “Ngươi mới hẹp hòi!” Tiểu Thất tức giận, muốn trừng mắt qua nhưng lại bị bức tường lạnh như băng Tống Lương Trác ngăn cản.

      Tống Lương Trác nhìn gương mặt nhăn nhăn của nàng, còn mặc quần lụa mỏng, khóe mắt vẫn còn ghèn, thấp giọng : “Quay về phòng, rửa mặt rồi hãy ra đây.”

      Tiểu Thất cũng là người biết xem sắc mặt, Tống Lương Trác lúc này dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Tiểu Thất cũng mơ hồ nghe ra bất mãn cùng tức giận của .

      Tiểu Thất trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Ôn Nhược Thủy, hậm hực bước từng bước quay lại hậu viện.

      Lưu Hằng Chi cười : “Lương Trác huynh nghiêm khắc quá mức rồi.”

      “Nên! Tiểu Thất chính là cần nghiêm khắc giáo huấn!” Ôn Nhược Thủy bĩu môi hừ .

      Tống Lương Trác ho tiếng : “Nhược Thủy muội muội muốn ăn điểm tâm trước hay là…”

      “Xuất phát rồi ăn sau, sớm xuất phát sớm đến chỗ dịch trạm tiếp theo.” Ôn Minh Hiên mở miệng.

      “Cũng tốt.”

      Tống Lương Trác trước dẫn đường. Lưu Hằng Chi đến bên cạnh Ôn Nhược Thủy nhìn thứ nàng cầm trong tay, tấm tắc miệng : “Đồ tốt, dưới hai vạn. A, còn có mắt mèo nữa này!”

      !” Ôn Nhược Thủy kinh ngạc mở miệng.

      chỉ như vậy!” Lưu Hằng Chi cầm lên cái trâm cài, có điểm viên đá trong suốt, cau mày : “Đây là cái gì? phải là mã não, cũng phải ngọc, chậc chậc, lấy vàng làm nền, chắc chắn là rất quý giá.”

      Ôn Nhược Thủy bĩu môi, trong lòng có chút được tự nhiên, cúi đầu xem mấy chục cái trâm cài đầu, nhìn gã sai vặt hất hất cằm, đợi đến khi gã sai vặt nhận ra là kêu mình, hừ : “Chờ ngày mốt đưa lại cho Tiểu Thất, nghe thấy ? Nếu ta biết ngươi đưa sớm hơn dù phải bò từ Nhữ Châu lại đây, ta cũng tha cho ngươi!”

      Gã sai vặt vâng vâng dạ dạ đáp ứng, Ôn Nhược Thủy vừa bước vài bước chạy trở về, hừ : “Ta cầm vài món , nếu ngươi dám giấu cẩn thận da của ngươi.”

      Ôn Nhược Thủy thấy đầu gã sai vặt như thấp xuống phân nửa, hài lòng gật đầu. Xem ra câu “Cẩn thận da của ngươi” của lão nương trong nhà dùng tốt, khó trách mỗi lần nàng giáo huấn hạ nhân đều như vậy.

      Ôn Nhược Thủy cúi đầu lựa hồi lâu, lấy ra vài món có màu sắc trang nhã để vào trong ngực mới bước ra ngoài. Nhược Thủy biết, mấy món nàng chọn bừa đều là do Tiền lão đầu đem từ hải ngoại về, được cao nhân chế tác theo cầu, mặt được đính ở chính là lưu ly cùng thạch trong suốt, mỗi món dưới ánh mặt trời đều có thể phát ra bảy màu, cũng là những món quý hiếm của Tiểu Thất.

      Nhiều năm sau, khi lưu ly được bán ngoài chợ với giá cao, Tiểu Thất lúc đó là thục nữ, đường liền túm áo Tống Lương Trác cho quyền.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: thanh tỉnh

      Tống tri huyện nâng cằm: “Đánh người?”

      “Tiểu Thất đánh người.”

      “Vậy người bị đánh là ai?”

      “Ân, Ha Da!”

      Tiểu Thất ôm Ha Da qua, chỉ vào dấu lõm mặt nó giải thích, “Ngươi xem, mặt cũng đánh lệch.”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 19


      Tiểu Thất hầm hừ trở về phòng, túm lấy ống quần kéo cao, để lộ cả bắp chân, nhấc chân muốn đá cái ghế dài, nhưng ghế lại quá cao, cước của Tiểu Thất rơi vào khoảng , khiến cả người nghiêng ngả, chờ đến lúc đứng vững, hừ tiếng, vỗ bàn : “Được, hảo cho Tống tri huyện ngươi, dám bao che kẻ xấu lấy mất trâm cài đầu của Tiền Tiểu Thất ta.”

      “Uông!” Ha Da bị nhốt ngoài cửa cả đêm, vừa chạy vào phòng kêu lên thê lương.

      Tâm Tiểu Thất đau đớn, khóe miệng co rút lại, vẻ mặt đau khổ tiếp tục : “Tán tận lương tâm, làm xằng làm bậy, tham quan phóng đãng, đồ sắc quan, thối quan, quan huyện tép riu, quan hồ đồ! Làm quan nhưng lại làm chủ cho dân, còn bằng về nhà bán khoai lang. Đồ xấu xa!”

      Tiểu Thất còn biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cơn phẫn nộ trong mình, học theo tiên sinh kể chuyện, chỉ tay về phía trước hồi lâu, bỗng chốc nhận ra có điều đúng, cuối cùng đành đập mạnh xuống bàn để biểu đạt ai oán của mình.

      Liễu Xanh vừa bưng chén cháo tổ yến vào bị thanh vang lên cả kinh, suýt nữa trượt chân, đánh đổ cả mâm đựng thức ăn. Liễu Xanh thấy vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi của Tiểu Thất, cười : “Lần này tiểu thư dậy sớm thế? Ngủ đủ giấc rồi sao? Hay là tiểu thư ngủ tiếp , nếu lại có thể bị ngất a!”

      Có lẽ là thế! Tiểu Thất cảm giác đầu óc của mình ngây ngất, vô lực buông chân ngồi xuống cái bàn bên cạnh, đá đá Ha Da ngồi bên cái, bĩu môi : “Liễu Xanh, ô ô, bảo bối của ta, trâm cài đầu của ta, tiểu tâm can của ta, mất rồi, ô ô, mất rồi!”

      “Hả? Mất cái gì?”

      “Trâm cài đầu!” Tiểu Thất chỉ chỉ vào mái tóc rối loạn của mình.

      Liễu Xanh hít vào hơi, vội vàng mở cái rương ở góc tường, lục lọi phen, vội la lên: “Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Có phải là trộm ? Ân, nhanh báo nha môn thôi, vật nào cũng là trân phẩm cả!”

      Tiểu Thất kêu hai tiếng, cả giận: “Ôn Nhược Thủy, Ôn Nhược Thủy, nàng, nàng nàng nàng ôm tất cả rồi!”

      “A?” Liễu Xanh sửng sốt, vội chạy lại truy vấn: “Tại sao a? Sao nàng lại mở rương của tiểu thư?”

      “Ô ô, ta cho nàng chọn vài món nàng thích để làm kỷ niệm, vậy mà nàng,” Tiểu Thất ôm vòng hai tay, miệng cứng đờ : “Cứ thế mà mang tất cả .”

      Liễu Xanh thở dài : “Tiểu thư cũng đừng tức giận, tiểu thư cũng chưa là bao nhiêu món, nếu món nào nàng cũng thích, cũng có thể mang toàn bộ nha!”

      “Càng đáng hận hơn là, Tống tri huyện kia….. Ngô ngô!” Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi được nửa bị Liễu Xanh che miệng lại.

      Ha Da vội đứng lên, ánh mắt khó hiểu nhìn TIểu Thất và Liễu Xanh, biết nên cứu Tiểu Thất hay là giúp Liễu Xanh.

      “Tiểu thư đừng mắng gia như vậy, đừng gia nghe thấy tức giận, Liễu Xanh nghe cũng tức giận rồi.”

      Tiểu Thất xoa khóe miệng bị Liễu Xanh đè mạnh, khụ hai tiếng rồi : “ để cho Ôn Nhược Thủy ôm bảo bối của ta , lại còn, lại còn đuổi ta trở về!”

      Liễu Xanh nhìn Tiểu Thất cái, lắc đầu : “Như vậy xuất môn ổn, lúc trước ở trong phủ, trong ngoài đều là nha hoàn, tiểu thư có thể chân trần chạy loạn, nhưng nơi này của gia lại có đại thúc giúp việc, cái gì cũng có, đừng là gặp khách nhân, ổn.”

      Tiểu Thất trừng hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Xanh, tức giận gân gân cổ : “Ngươi giúp người ngoài lừa gạt ta!”

      “Ân! Liễu Xanh làm tất cả vì muốn tốt cho tiểu thư thôi.” Liễu Xanh bưng chén cháo tổ yến qua, ôn nhu : “Tiểu thư mau uống , Liễu Xanh để thêm quả trám mà tiểu thư thích.”

      Tiểu Thất liếc mắt nhìn, hừ tiếng nhìn ra ngoài, hung hăng nắm chặt nắm tay, nghiến răng : “Tống tri huyện, khi dễ Tiền Tiểu Thất ta phải trả giá lớn!”

      Liễu Xanh trợn trắng mắt, đem bát đặt lên tay Tiểu Thất, Tiểu Thất múc muỗng rồi nuốt xuống, hừ : “Ăn cho họ Tống ngươi nghèo luôn!”

      Liễu Xanh cau mũi, phụ họa : “Quả là trả giá lớn, tiểu thư ăn thêm !”

      Tiểu Thất trắng mắt nhìn Liễu Xanh, thở ra rồi uống tổ yến, chạy đến bên cái rương cẩn thận kiểm tra lại lần, nhắc nhắc lại, “ nghĩ nữa, Ôn Nhược Thủy ăn nhiều mập mạp, biến thành lão nương a lão nương.” Đợi cho đến khi hết đau lòng mới đứng dậy để Liễu Xanh giúp mình rửa mặt.

      Tiểu Thất mang mũ lụa trắng ngồi câu cá bên hồ nước, hồi tưởng lại chuyện lúc sáng, rút ra được hai kết luận. Thứ nhất, Tiểu Thất rất thiện lương, nên mang đồ vật ra như vậy. Thứ hai, Tiểu Thất đúng là quá tốt, khiến cho người ta vừa thấy sinh ra tham lam.

      Hồ nước bùm tiếng bọt nước tung tóe khắp nơi, Tiểu Thất dựa vào mép hồ nhìn mấy con cá chép lớn đều tránh cho mấy con cá tung tăng bơi, lắc lắc ngón trỏ : “ thể ỷ mình mà khi dễ những con cá lớn hơn, biết ? Tiểu bất điểm(*) tốt nghe lời, nên hòa thuận ở chung với hàng xóm.”

      (*) Tiểu bất điểm: con vật

      Tiểu Thất nhìn ảo ảnh của mình trong nước, cau mày : “Tiểu bất điểm, ngươi , ta sao lại sợ Tống tri huyện? “Ân hừ?” tiếng là làm chân ta run cả rồi.”

      Tiểu Thất chép chép miệng, lắc lắc đầu : “Đúng là như vậy, có cách nào cho người ta sống. Ta lại nợ gì , mới là người nợ ta!”

      Tiểu Thất nhìn tiểu bất điểm trong hồ cứ thổi khí, vỗ trán chợt hiểu : “A, có nợ chính là chủ! Thảo nào!”

      Ha Da thấy Tiểu Thất ngồi bên hồ chuyện mà thèm ôm nó, rên rỉ hai tiếng rồi chạy vào phòng bếp. Ha Da ngày càng giống con chó bình thường, bất cứ ngóc ngách nào trong viện cũng bị nó đào bới, chỗ ngủ cũng nhiều hơn, bất quá Ha Da cũng thích thú với chuyện này, nó tìm thấy nhiều đồ chơi hơn, ngay cả đầu bếp cũng hay sờ sờ, thưởng thịt cho nó ăn. Ha Da đột nhiên cảm giác được, mặc quần tốt hơn nhiều, để thân thể trần chạy trốn nhanh hơn, người thích nó cũng nhiều hơn, lúc mới về, nó sạch trắng trẻo, trong viện ai muốn chạm vào nó trừ Tiểu Thất và Liễu Xanh.(tả chó mà y như người!sợ )

      Ha Da tìm ra cách thân thiết với mọi người nên cũng bám dính lấy Tiểu Thất nữa. Tiểu Thất gặp nhiều chuyện phiền não, cũng nhớ kỹ phải tắm cho nó mỗi ngày, chỉ cần biết nó được ăn no ngủ ngon là được, ngẫu nhiên mẫu tính nổi lên tắm cho nó rồi ôm về chơi hồi lâu.

      Tiểu Thất mặc dù nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn mang khí thế hung hăng chờ Tống Lương Trác trở về thảo phạt phen. Tiểu Thất duy trì khí thế cường đại cả ngày cho tới lúc mặt trời lặn, thắt lưng cũng bắt đầu đau nhức, vẫn chưa thấy bóng dáng Tống Lương Trác trở về.

      Tiểu Thất rầu rĩ ăn cơm tối, Liễu Xanh dọn dẹp giúp nàng xong, chờ nàng nằm xuống giường mới để đèn lại rồi sang phòng bên.

      Có lẽ do tối qua ngủ ngon, bây giờ vẫn còn tỉnh táo, Tiểu Thất ngủ được, ngồi ở đầu giường. đường mơ hồ truyền đến tiếng phu canh gõ mõ cầm canh Tiểu Thất duỗi duỗi thắt lưng xuống giường, ngồi tiểu tháp của Tống Lương Trác ở ngoại gian, nhìn ra cửa.

      qua canh , Tống tri huyện, có phải ngươi bỏ trốn cùng Nhược Thủy tỷ tỷ rồi?” Tiểu Thất chớp mắt, ngực có chút đau.

      “Ngươi chưa đền tiền cái trâm cài đầu cho ta, cũng đừng rời nhà chứ, cũng có ai tìm, nếu bị người hại làm sao bây giờ?”

      “Nha nha phi, miệng thối!” Tiểu Thất vỗ vỗ miệng của mình, lẩm bẩm : “Ngươi cũng đừng có chết, ngươi còn thiếu ta dấu mộc cách thư nữa!”

      Tiểu Thất rút cái đệm cửa ra, ngồi xuống khung cửa, lầm bầm : “Ngươi trở lại là ta về nhà nga, chính ngươi cùng người khác bỏ trốn, ta mình nha môn tìm con dấu.”

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm ra sân tối đen, đáy lòng cảm thấy có chút vắng vẻ khó hiểu. đúng là có tiền đồ, Tiểu Thất khẽ nhăn nhăn mũi. Chẳng lẽ lúc nào cũng bị áp chế mới thư thản? là đáng khinh mà!

      Trước cửa có nhiều muỗi, Tiểu Thất vào lấy quạt ra, cau mày dựa vào cửa, phe phẩy quạt trái quạt phải đuổi muỗi.

      Tống Lương Trác hai chân đầy bùn tiến vào liền thấy thân ảnh ngồi quạt bên cửa.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, cầm lấy đèn lồng từ tay gã sai vặt rồi khoát tay cho ra ngoài. Tiểu Thất thấy ánh đèn lồng ở cửa sân, đáy lòng như được buông lỏng ra, cũng hề nhúc nhích, vẫn ngồi tựa vào cửa mà quạt.

      Tống Lương Trác vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khóe miệng mỉm cười lên tâm tình của tốt. Tống Lương Trác tới cửa, tắt đèn lồng, để sang bên rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Thất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

      Tiểu Thất liếc mắt thấy có vệt đen ống quần của , cau mày : “Bạch y của ngươi sao lại thành đen rồi?”

      ao đầu thôn.”

      Tên kỳ quái! Tiểu Thất bĩu môi.

      Tống Lương Trác quay sang nhìn Tiểu Thất, than : “Nước lên rồi, quả là sớm hơn bình thường.”

      “Ngươi đắp đê?”

      “Chỉ có mình ta cũng thể, bất quá,” Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất, ôn nhu : “Sợ là sau này có thời gian mang ngươi ra ngoài chơi, nếu ngươi buồn chán quá cứ về phủ ở , nhưng đừng mình phố nữa.”

      Nham hiểm, lòng lang dạ sói! Cũng cần ngươi dẫn ta ra ngoài chơi! Tiểu Thất hừ tiếng trong lòng, được tự nhiên đứng bật dậy vào phòng.

      Tống Lương Trác trực tiếp cởi giầy vứt ngoài cửa, chân trần vào. Liễu Xanh ở gian bên cạnh nhanh chóng lại, đem nước sạch cho Tống Lương Trác rửa mặt, lại đem nước nóng vào.

      Tống Lương Trác cho Liễu Xanh lui xuống, ngồi bên tiểu tháp rửa sạch chân, lại thay đổi quần áo sạch , thấy muỗi trong phòng quá nhiều, suy nghĩ rồi vào nội gian.

      Tiểu Thất nằm xuống giường, thấy Tống Lương Trác tiến đến trước giường, trong chốc lát liền bật dậy.

      “Ngươi làm chi?” Tiểu Thất ôm ngực .

      Tống Lương Trác liếc mắt cái, dựa vào mép giường ngoài nằm xuống, thuận tay kéo màn ngay ngắn lại.

      “Hỏi ngươi đấy!” Tiểu Thất đá đá vào Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác mệt mỏi nhướn mắt cái rồi lại hạ xuống, cau mày : “Ngươi để nhiều muỗi vào phòng như vậy, làm sao tối nay có thể ngủ?”

      “Ta mặc kệ!” Tiểu Thất đá Tống Lương Trác ra ngoài, cả giận: “Ngươi cái gì cũng giành với ta, cả giường cũng đoạt lấy!”

      Tống Lương Trác cả người đau nhức, buổi chiều khiêng bao cát đến nỗi nơi nào cũng đau, thấy Tiểu Thất thông cảm, buồn bực nắm lấy vai của Tiểu Thất đẩy xuống, trầm giọng : “Đừng nháo, giờ là lúc nào rồi!”

      Tiểu Thất hét lên tiếng, bất quá Tống Lương Trác chỉ nhíu nhíu mày mà đầu có chút mơ hồ. Tiểu Thất nâng tay đẩy , lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của nhăn lại, đẩy đẩy vài cái vào ngực cũng dám dùng lực mạnh.

      Tiểu Thất tự với chính mình, ta chấp nhặt với , Tiền Tiểu Thất ta ôn nhu hiểu lễ; Tiểu Thất lại tự với mình, phải ta muốn đẩy, chỉ sợ ngày mai Tống tri huyện đánh ta; Tiểu Thất lại tiếp, Tống tri huyện là quan tốt của Thông Hứa huyện, cứ cho làm thế hồi , nếu đẩy xuống giường, tàn phế làm thế nào, ta chưa muốn bị dân chúng Thông Hứa huyện giẫm lên đâu!

      Tiểu Thất trái nghĩ phải nghĩ, nghĩ đến mí mắt muốn đánh nhau rồi cũng chưa tìm được lý do nào để đẩy Tống Lương Trác xuống. Tiểu Thất ngáp cái, nâng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Tống Lương Trác, thầm : “Ta cũng chiếm tiện nghi của ngươi, ân, còn có… Thư đây!”

      Khóe miệng Tống Lương Trác khẽ nhếch, dùng chân nhấc chăn đắp lên cả hai rồi cũng thiếp .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu Thất , ta là người ngay thẳng, quan tâm việc , “Thu ~~~~~ thình thịch”, vang lên, có gì là được rồi.

      Thanh phong , di, hai ta giống nhau.

      Tiểu Thất , thích, tránh xa ta ra, ta thế nhưng là giàu có thứ hai.

      Thanh phong im lặng, thương tâm cúi đầu, ách, nhìn móng vuốt.

      Tiểu Thất thân nam trang đắc ý, ngao ngao

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :