1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Q2:Tiền Tiểu Thất, đừng ra tường…

      Chương 10

      Tống tri huyện việc gia cố đê điều phải chuyện đùa, gần đây rất bận rộn, sáng sớm thấy bóng dáng, qua giờ Dậu mới trở về.

      Tiền Tiểu Thất còn có ao cá vàng để câu, còn Ôn Nhược Thủy gần đó trông có vẻ nhàm chán hơn nhiều.

      Ôn Nhược Thủy rất hâm mộ Tiền Tiểu Thất, Tiền Tiểu Thất biết điều đó, nàng có thể cảm nhận được từ ánh mắt của Ôn Nhược Thủy.

      Tiền Tiểu Thất để ý tới ánh nhìn của Ôn Nhược Thủy, vẫn tay ôm Ha Da như trước, tay quẳng cần câu bằng nhánh tre xuống ao, nằm xuống ghế tiêu dao, Liễu Xanh ở phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể gắn mồi câu cá cho Tiểu Thất.

      “Tiền Tiểu Thất, ngươi quá tiêu dao rồi. Trác ca ca sớm tối về, đáng ra ngươi nên chuẩn bị thức ăn chờ trở về.” Ôn Nhược Thủy nhịn được .

      Tiền Tiểu Thất ngay cả mí mắt cũng nâng lên.

      “Tiền Tiểu Thất, ngươi như vậy xứng làm thê tử của Trác ca ca, ngươi hưởng thụ rất, rất, rất là thái quá rồi.”

      Tiền Tiểu Thất cười ha hả, Liễu Xanh ở phía sau cũng cười theo. Ôn Nhược Thủy đỏ mặt, vốn muốn lên mặt dạy dỗ phen, thấy Tiền Tiểu Thất phản ứng như vậy liền vội vàng kiềm chế lại.

      “A, có phải là cá cắn câu hay chưa?” Ôn Nhược Thủy hỏi.

      “Mấy con cá ăn hết mồi câu rồi, làm sao bây giờ? Ta cũng muốn câu tiếp.”

      Ôn Nhược Thủy nháy nháy mắt, “Nếu vậy, ngươi chơi với ta lát .”

      Tiền Tiểu Thất suy nghĩ lại, cũng nháy nháy mắt : “Nếu Thủy tỷ tỷ , chúng ta ra ngoài nghe kể chuyện , rất vui đấy.”

      “Kể chuyện? Hát hí khúc sao?”

      “Cũng khác lắm.”

      Tiền Tiểu Thất thực tự hào vì đề nghị của chính mình, lâu nàng ra ngoài, còn ngỡ rằng phải suy tính nhiều.

      “Dễ nghe sao?”

      “Dễ nghe, chính là kể chuyện xưa, chuyện xưa nào cũng có.”

      Tiền Tiểu Thất thấy Ôn Nhược Thủy bị lay chuyển, cười : “Tống tri huyện cho ta chạy loạn, nhưng nhất định mắng Thủy tỷ tỷ, tỷ tỷ cùng ta ra ngoài chơi, sớm về sớm, Tống tri huyện khẳng định biết, cho dù biết cũng mắng Thủy tỷ tỷ, ra ngoài chẳng phải vui hơn ngồi ngây ngốc ở đây sao?”

      Ôn Nhược Thủy chu chu miệng, “Ta có bạc, ngươi phải mời khách.”

      Tiền Tiểu Thất vội vàng gật đầu rồi đem cần câu dựng thẳng bên, nâng tay đưa Ha Da cho Liễu Xanh, suy nghĩ lát lại : “Hay là để Ha Da ở nhà .”

      Tiền Tiểu Thất lấy bạc từ hộp trang sức của mình, Liễu Xanh lấy hai bộ nam trang từ hành lý ra cho mình và Tiểu Thất, ngẫm lại rồi lấy thêm bộ cho Ôn Nhược Thủy.

      Ôn Nhược Thủy nhìn bộ nam trang trong tay có chút kích động: “Tiểu Thất, sao ngươi lại có được nam trang này?”

      Tiền Tiểu Thất cười thầm, “ biết, cứ xem như là chuẩn bị sẵn .”

      Ôn Nhược Thủy mặc nam trang vào, đợi Liễu Xanh bó ngực giúp rồi mới lên nghi hoặc: “Tại sao phải mặc nam trang? Nơi này cho nữ tử ra đường sao?”

      Tiền Tiểu Thất nháy mắt mấy cái : “Thủy tỷ tỷ rất xinh đẹp, nếu nữ trang bị người xấu trêu chọc làm thế nào?”

      Ôn Nhược Thủy mân miệng cười, quay đầu lại cười phiến diện: “Tiểu Thất chuyện dễ nghe.”

      Liễu Xanh cùng Tiểu Thất liếc mắt nhìn nhau, cùng lè lưỡi rồi cũng theo cười lớn.

      Dù sao nơi đây cũng ở trong thành, người đường ít. Tiền Tiểu Thất thấy cái gì phải đến hỏi vài câu rồi mới chịu , còn Ôn Nhược Thủy cứ hướng thẳng phía trước, theo trực giác bước vào quán trà.

      Trong quán trà có rất nhiều người, Tiểu Thất kéo Ôn Nhược Thủy đến chỗ khó bị chú ý. Ôn Nhược Thủy thấy trong quán trà nhiều người như vậy, lại dùng loại ghế dài này, tò mò thấp giọng : “Mọi người chen chúc nhau nơi này sao?”

      “Nghe là như vậy.”

      “Ừ. Thế nào mà biết? cải nam trang sao?”

      Tiểu Thất xoay người, mắt trợn trắng, “Ta chưa từng ra ngoài.”

      Ôn Nhược Thủy xoay đầu nhìn những cây kẹo hồ lô được cắm cửa, rồi lại nhìn sang cơm rang màu đen nóng bỏng bên quán trà đối diện, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với hai món này.

      Cơm rang đổ vào cái nồi được bà lão cầm xẻng chậm rãi gom lại trong nồi, từ ít hạt gạo màu đen chậm rãi phình to ra, trong chốc lát, từ ít dưới đáy nồi biến thành nửa nồi rồi.

      Ôn Nhược Thủy ôm lấy cánh tay của Tiểu Thất lay mạnh, hét lên: “Mau nhìn, mau nhìn, giỏi quá, là trắng.”

      Tiền Tiểu Thất quay đầu lại, nhìn đạo thước hoamột cái, thở dài thấp giọng : “Vốn là nhu thước hoa, Thủy tỷ tỷ có muốn ăn hay ?”

      (*) nhu thước hoa : tên đồ ăn vặt

      Ôn Nhược Thủy liên tục gật đầu, Tiểu Thất dặn: “Ta giữ chỗ cho ngươi và Liễu Xanh, hai người các ngươi mua , nhớ mang về cho ta phần .”

      “Được!” Ôn Nhược Thủy đối với món ănđó rất có hứng thú, liền kéo Liễu Xanh ra ngoài.

      “Tiểu thư đừng đâu cả, em quay về ngay.” Liễu Xanh lo lắng dặn dò.

      “Ừ ừ, thôi thôi, nhớ mua hạt dưa ngũ vị nga!”

      “Oành!” Phía sau bàn gỗ ở phía xuất nam tử trung niên mặc trường bào, nắm tay để phía bàn ăn, phía dưới nhất thời im lặng như tờ.

      Tiểu Thất ngừng thở, thấy vậy tiên sinh kể chuyện chậm rãi sửa lại cổ tay áo, thanh chậm rãi mang theo từ tính.

      “Lần trước đến, “Hồ tiểu tiên đến tam đảo xin nguyên đan, dùng nguyên đan để cứu Mạnh Lang”, lại kia Hồ tiểu tiên cùng Mạnh Lang từ trấn Nguyên Tử ra , sớm gặp tòa núi cao, kia ngọn núi Nham Trọng Điệp, sông ngòi xung quanh. Hổ lang thành trận , kỷ lộc làm đàn . Vô số chương chui đám đám, mãn sơn hồ thỏ tụ tùng tùng. Ngàn thước đại mãng, vạn trượng dài xà. Đại mãng phun sầu vụ, dài xà phun quái phong.

      Lại nhìn kia đạo bàng, đạo bàng bụi gai khiên mạn, lĩnh thượng tùng nam tú lệ. Bệ la trước mắt, phương thảo mấy ngày liền. Ảnh lạc thương minh bắc, vân khai cán chùm sao Bắc Đẩu nam. Vạn cổ thường hàm nguyên khí lão, ngàn phong nguy liệt ánh nắng hàn.” ( mượn 《 tây du ký 》 trung Hồi 26: ) (đoạn này bạn nào có thể giúp nhà mình ^.^)

      Tiên sinh kể chuyện hoa lệ mở đầu, dẫn đến trận ủng hộ đầy trời. Tiền Tiểu Thất vỗ tay cuồng nhiệt, thấy bên có người cầm thước hoangồi xuống, xoay người mà quay sang cầm lấy nắm.

      “Mạnh Lang kia trốn trong bụi đói khát, khiến cho Hồ tiểu tiên phải tìm cơm bố thí lại. Hồ tiểu tiên cười ‘ân công rất thông minh, ngay lưng chừng núi này, trước có thôn xóm, sau có điếm khách, có tiền cũng nơi mua, ta làm sao mua thức ăn?’ ”

      Tiền Tiểu Thất liếm liếm nhu thước hoa, cau mày gật đầu liên tục.

      “Mạnh Lang có chút hài lòng, miệng quát lên, ‘Ngươi con hồ ly này! Nhớ lại lúc ở Ma Nhai tự, bị cao tăng hạ chú, miệng có thể nhưng chân thể cử động, cũng nhờ ta giảm bớt tuổi thọ cứu ngươi, mang ngươi thoát ly khỏi thống khổ. Như thế nào chịu cố gắng, chỉ biết lười biếng!’”

      Thích!Tiền Tiểu Thất cười giễu cợt, thầm nghĩ, xú nam nhân có bản lĩnh, có năng lực chính mình tìm cơm , còn Hồ tiểu tiên khả ái nhắn kia!

      Tiền Tiểu Thất tức giận nuốt thêm cái thước hoa, lại bốc thêm nắm.

      “Hồ tiểu tiên có chút buồn bực, hóa thành con bướm bay lên cao, nhìn khắp mọi nơi, thấy xa xa trái đào hồng, cho rằng đó là trái cây có thể ăn được, tức qua Mạnh lang, hướng đến nơi đó hái. Mạnh Lang nghỉ tạm tại núi đá, chợt thấy hình ảnh váy hoa cài ngọc trâm tiến đến. Cánh tay trắng như ngọc phỉ thúy thoáng thoáng trong cánh tay áo, tà váy khẽ lộ ra gót ngọc.”

      quái!

      Tiền Tiểu Thất vẻ mặt đau khổ lại đem thước hoaăn, tay vừa nâng lên lại mất, hươu hươu vài cái thấy, nghĩ vốn là Ôn Nhược Thủy hẹp hòi muốn nàng ăn, Tiểu Thất cau mày chùi miệng rồi lại tiếp tục nghe.

      “Nàng kia trời sinh thanh cao thoát, cộng thêm lớp áo lót để lộ ra bộ ngực sữa, mày liễu đen nhánh, mắt hạnh như tỏa ngân tinh. Khuôn mặt xinh xắn, thiên chất ràng. Cơ thể liễu yếu đào tơ, thanh như chim hoàng oanh. Bán phóng hải đường lung hiểu ngày, mới khai thược dược làm xuân tình. Ôi chao, chỉ liếc mắt cái, kia mạnh lang liền xem thẳng mắt, hồ ngôn loạn ngữ , nữ Bồ Tát, đây là chạy tới chạy đâu?”

      (*) liễu yếu đào tơ : chỉ người con trẻ, mảnh dẻ, yếu ớt.

      Háo sắc! Tiểu Thất nghiến răng.

      “…Lại đến Hồ tiểu tiên kia, sau khi hái được vài trái đào liền hóa thành hắc ưng bay trở về, nhìn thấy Mạnh lang thân thiết cùng nữ nhân xinh đẹp cách lạ thường. Hồ tiểu tiên đè nén tức giận, cẩn thận quan sát, mới phát nàng kia là thi thể vừa chết, nếu Mạnh lang cưỡng lại hấp dẫn mà cùng nàng giao hợp, chắc chắn mất mạng.”

      Tiền Tiểu Thất mạnh nắm lấy bên kia chỉ nâng bỏng giấy bao thủ, làm như nàng có đồng cảm bàn khinh quơ quơ, đồng thời còn nhân những lời này có chút đỏ mặt.

      “Hồ tiểu tiên nhẫn nại bàng quan, nhưng lại thấy Mạnh lang kia cởi áo, tháo thắt lưng, cả thân thể nàng kia lên trắng nõn như ngọc…”

      Tiền Tiểu Thất nắm lấy tay áo của người bên cạnh, che miệng thấp giọng : “Sao lại kể hoàng đoạn tử (*)? phải kể chuyện về võ nghệ đặc sắc Hồ tiểu tiên sao?”

      (*) hoàng đoạn tử: chuyện ân ái

      Từ đỉnh đầu nàng truyền xuống tiếng cười , thanh này sao có thể là Ôn Nhược Thủy, ràng là nam nhân.

      Tiền Tiểu Thất ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt hoa đào nhìn mình cười. Tiền Tiểu Thất vội buông tay, quay đầu tìm kiếm chung quanh nhưng lại thấy thân ảnh của Ôn Nhược Thủy cùng Liễu Xanh.

      “Lại Mạnh lang cùng nữ tử kia lửa cháy rừng rực, nữ tử cũng là muôn vàn nhu tình, vạn loại phong tình, khiến cho Mạnh lang quên mất mình ở nơi nào…”

      Tiền Tiểu Thất ảo não che lỗ tai, liếc mắt thấy phía dưới đại đàn ông đều ủng hộ nồng nhiệt nên có chút tức giận.

      “Tiên sinh thế nào lại đến chuyện này? phải kể chuyện xưa của Hồ tiểu tiên và Mạnh lang sao?”Namtử trẻ tuổi bên cạnh Tiểu Thất mở miệng.

      Tiên sinh kể chuyện thấy có người kháng nghị, liền đổi câu chuyện, “Lại nhìn Hồ tiểu tiên kia, hét lớn tiếng liền ra hình người…”

      Namtử quay đầu nhìn Tiền Tiểu Thất cười , thấp giọng : “Buông tay ra , sửa lại rồi.”

      Tiền Tiểu Thất liếc mắt nhìn nam tử cái, chậm rãi buông tay xuống, Liễu Xanh các nàng còn chưa trở về, Tiền Tiểu Thất muốn rời nhưng lại sợ chính mình lạc mất bọn họ, có chút đứng ngồi yên ghế dài.

      Tầm mắt nam tử đảo qua đôi môi đỏ của Tiểu Thất, lại thêm lỗ tai bên tai, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      “Tiểu công tử đợi người?”Namtử mở miệng.

      “Ừ.” Tiền Tiểu Thất thấy nhu thước hoa trong tay , đỏ mặt : “Xin lỗi, ăn của ngươi rồi.”

      “Ha hả, sao, tiểu công tử thích là tốt rồi.”

      Tiền Tiểu Thất quay đầu tiếp tục nghe chuyện, hoa y công tử cười : “Công tử đến mình?”

      “Hả? phải, ba người.”

      Hoa y công tử gật đầu, “Tại hạ Trần Tử Cung, gặp công tử cũng là duyên phận, biết công tử xưng hô thế nào?”

      “Ách, ta gọi là, Tiền Thất.”

      Hoa y công tử nhướng nhướng mi, Tiền Tiểu Thất đợi mở miệng liền : “Đúng là rất tục, ngươi đừng cười.”

      “Ha hả, Tiểu Thất, rất tốt.”

      Tiền Tiểu Thất liếc mắt nhìn hoa y công tử bên cạnh, thấy gương mặt rất là, rất là… nhất thời Tiền Tiểu Thất tìm được từ nào thích hợp để diễn tả. Nếu tướng mạo Tống Lương Trác làm cho nàng cảm giác thoải mái, nam nhân này lại cho nàng cảm giác giống như uống rượu đào, lay động mà xinh đẹp.

      Tiền Tiểu Thất cau mày, sao lại dùng từ xinh đẹp này chứ? Cảm giác rất là ẻo lả nha!

      Tiền Tiểu Thất lại ngắm thêm cái, xem xem, nụ cười tươi tắn phiêu tới đôi mắt đào, đôi môi mỏng, cằm mượt mà như nữ nhân, phải xinh đẹp là cái gì?
      người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 11


      Hoa y công tử thấy Tiểu Thất cứ đảo mắt nhìn qua nhìn lại, bất quá chỉ chốc lát thu về, nhịn được khẽ cười : “Tiền tiểu công tử có hứng thú với Trần mỗ?”

      Tiền Tiểu Thất lắc đầu, nhìn thấy Ôn Nhược Thủy cùng Liễu Xanh rốt cuộc quay lại, mang thêm đống đồ về, vội đứng dậy vẫy tay.

      Ôn Nhược Thủy mang hai túi nhu thước hoa, túi hạt dẻ rang, cúi lưng ngồi xuống cạnh Tiền Tiểu Thất, hạ thấp giọng kích động : “ nhiều thức ăn ngon, Tiểu Thất đáng ra ngươi nên xem chút, có đại thúc kéo kẹo kéo, rất là dài nha.”

      Tiền Tiểu Thất cầm túi nhu thước hoa, đưa qua cho hoa y công tử : “Trả lại cho ngươi.”

      cần, chúng ta biết danh tính của nhau, cũng xem như là bằng hữu rồi, là bằng hữu ăn nắm nhu thước hoa có là gì?”

      Tiền Tiểu Thất chu miệng, cầm túi nhu thước hoa trở về.

      Ôn Nhược Thủy nhoài người nhìn phía bên kia của Tiểu Thất, nam tử liền hướng Ôn Nhược Thủy cười chào. Ôn Nhược Thủy đỏ mặt, kéo Tiểu Thất hỏi: “Người nào vậy? Sao ngươi lại quen?”

      Tiền Tiểu Thất nuốt nhu thước hoa, thấp giọng : “ biết.”

      Tiên sinh kể chuyện ở phía trước đến đoạn Hồ tiểu tiên do hại chết nữ tử xinh đẹp kia nên bị Mạnh Lang quát mắng thê thảm, Tiền Tiểu Thất có chút phẫn nộ, hầm hừ nhai rồi cầm lấy thêm nắm nhu thước hoa, thấp giọng : “Cầm thú a cầm thú, Hồ tiểu tiên đúng là có mắt!”

      Ôn Nhược Thủy liếc mắt nhìn Trần Tử Cung cái rồi cũng bắt đầu nghe chuyện, nửa chừng nghe có chút khó hiểu, bất quá thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tiểu Thất, bản thân cũng hiểu tý rồi bắt đầu ăn vặt. (câu này chém =.:)

      Đến trưa, tiên sinh kể chuyện gõ mạnh khúc gỗ, câu: “Muốn biết phần sau thế nào, xin mời lần sau đến nghe kể tiếp” kết thúc nửa phần đầu truyền kỳ về Hồ tiểu tiên.

      Tiền Tiểu Thất đem nhu thước hoa bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm tiên sinh kể chuyện. Ôn Nhược Thủy che hai tai, gương mặt đỏ đến mức có thể chảy ra máu, đợi đoàn người chậm rãi rời mới cúi đầu oán giận : “Ngươi phải là nghe chuyện xưa sao? Thế nào lại nghe loại chuyện này? là xấu hổ!”

      Tiền Tiểu Thất ngây ngốc ăn thêm nắm thước hoa mới reo lên: “Xong hết rồi, tư tưởng thuần khiết của ta bị vấy bẩn rồi.”

      Trần Tử Cung nghe vậy nhịn được cười tiếng, Tiền Tiểu Thất làm như nghe thấy, kéo Ôn Nhược Thủy đứng dậy ra ngoài. Trần Tử Cung vội đuổi theo, Liễu Xanh đề phòng liếc cái, nhưng thấy Tiền Tiểu Thất để ý đến , cũng có ý muốn đến gần, mới khẽ hừ tiến rồi phía sau Tiền Tiểu Thất.

      đường xác thực là nhiều thức ăn ngon, hơn nữa còn bán nhiều trang sức vật phẩm được điêu khắc tinh xảo, còn có các loại mãi võ biểu diễn đường phố cổ quái làm cho Ôn Nhược Thủy thể rời .

      Ôn Nhược Thủy nhìn chằm chằm đại thúc cầm con chim , thấy đại thúc cầm đuôi của con chim kéo ra, quai hàm nhất cổ kia chim liền vang lên. Ôn Nhược Thủy túm lấy Tiểu Thất chỉ: “Cái đó là cái gì thế? Nhìn như là cái còi a?”

      “Ha hả, tiểu nương thích cứ xem, chỉ vài quan tiền thôi.” Đại thúc thính tai liền bắt chuyện với Ôn Nhược Thủy.

      Ôn Nhược Thủy thấy mình phẫn nam trang, liền đỏ mặt cãi lại: “Sao đại thúc biết ta là nữ nhi?”

      Đại thúc hai mắt nhìn Tiền Tiểu Thất, Tiểu Thất “Ồn ào” tiếng rồi mở quạt, tay chống nạnh đứng bên. Thấy vậy đại thúc nhếch miệng cười, cũng ra, chỉ lắc đầu : “ đường gặp qua rất nhiều người rồi, chẳng lẽ ta thể nghe ra thanh của nữ tử sao? Như thế mới phải.”

      Ôn Nhược Thủy nhìn quầy hàng của có đồ vật đủ màu, lại nhìn chậu bùn ở kế bên, kinh ngạc hỏi: “Đây là do chính đại thúc nặn ra?”

      “Hắc hắc, đất dùng để nặn còi này là đất được nung qua lửa. nương nhìn qua bên này , đây là đất hóa, cần nung qua, nương thích cái gì ta đều có thể nặn được rồi phun màu lên, giá cả so với cái nung cũng rẻ mà tiện hơn.”

      Ôn Nhược Thủy cầm cái còi hình người, vui vẻ : “Đây là còi sao?”

      nương thích ?” Đại thúc cười hỏi.

      Ôn Nhược Thủy quay đầu vẫy Tiểu Thất lại, đợi nàng lại gần, cười với đại thúc: “Ngươi nặn theo hình dáng của nàng cái, ta cái, rồi nặn cái theo hình dáng của Trác ca ca, là Huyện lệnh của nơi này chắc ngươi biết. Cứ theo hình dáng của mà nặn.”

      Đại thúc ngồi vào ghế bắt đầu nắn bùn, mặt cười : “Các ngươi là người nhà của Tống tri huyện?”

      Ôn Nhược Thủy tư hào gật đầu, “Đại thúc hãy nắn đẹp, nếu tốt chúng ta đưa thêm bạc.”

      Tiền Tiểu Thất tùy ý cầm cái còi hình người thổi thổi, mắt lại nhìn thấy cái Tiểu Mã màu đỏ, được nung qua, so với những cái chỉ được nắn bùn cẩn thận hơn nhiều. Thuốc màu cũng có bị phai màu, hoa văn được trang trí cẩn thận từ cổ Tiểu Mã kéo dài đến bụng. Tiểu Mã còn mở to miệng, hai mắt to đen láy, trán có nhúm lông đen rất là xinh xắn. Tuy cổ so với thân hình có chút cân xứng, tứ chi lại quá có vẻ khoa trương, nhưng nhìn lại cho người ta cảm giác nghịch ngợm đáng .

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm Tiểu Mã, vừa muốn cầm lên có người thân thủ nhanh hơn, cầm lấy Tiểu hồng mã. Tiểu Thất chuyển tầm mắt từ Tiểu hồng mã sang người cầm lấy nó, chính là người nàng gặp tại trà quán – Trần Tử Cung.

      Tiểu Thất nhìn Tiểu mã trong tay , hai mắt chớp chớp.

      Trần Tử Cung nhìn vật bằng bùn trong tay, cười : “Tiểu Thất cũng coi trọng thứ đồ chơi bằng bùn này?”

      Tiểu Thất mị mắt, nam tử này chuyển xưng hô với nàng từ tiểu công tử sang Tiền tiểu công tử, bây giờ lại chuyển thành Tiểu Thất. lên tiếng có nghĩa là đồng ý, ăn của hai nắm nhu thước hoa có nghĩa là có thể chiếm tiện nghi của nàng. Hoa đào loại này nhất định theo khuôn mẫu, bây giờ kêu Tiểu Thất, tiếp theo nhất định gọi nàng là Thất Nhi, bước tiếp theo khẳng định là “Thăng thắn thành khẩn” gặp lại, cùng Bình Thu <Hoa đào Trạng Nguyên> kia giống nhau.

      Trần Tử Cung nhíu mày, cười : “Tiểu Thất suy nghĩ chuyện gì?”

      Tiền Tiểu Thất ôm cánh tay, dùng cây quạt nâng cằm, tròng mắt hơi chuyển rồi : “Trần công tử?”

      “Hử!”

      “Ngươi là đoạn tay áo?”

      Khóe miệng Trần Tử Cung co giật, “Sao lại thế?”

      “Ngươi làm chi theo nhóm nam tử chúng ta? Tuy chúng ta trưởng thành có dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, ôn nhuận như ngọc, nhưng vốn là nam nhân, còn suy tính chuyện cưới vợ a! Trần công tử đừng theo chúng ta nữa, nếu để lời đồn ta là đoạn tụ vang khắp thành, cắt đứt lương duyên tốt đẹp của ta tốt.”

      Trần Tử Cung dở khóc dở cười, tay cằm bạc vụn đặt lên bàn.

      “Ngươi tính làm chi!” Tiền Tiểu Thất cầm bạc lên trả lại cho Trần Tử Cung, “Có hiểu hay ai là người đến trước? Tiểu hồng mã này là ta chọn trước.”

      “Ha hả, Tiểu Thất tựa hồ quên là ăn nhu thước hoa của ta.”

      Tiểu Thất có chút dao động, bất quá chỉ trong nháy mắt, càng cứng rắn : “Ta trả cho ngươi ngươi cần, huống chi ngươi là bằng hữu chút nhu thước hoa có là gì?”

      “Đúng vậy, là bằng hữu, đồ chơi bằng bùn này có là gì?” Trần Tử Cung cười đùa.

      Ha, quả nhiên là vậy, chỉ là hoa đào nam, nhân phẩm cũng tốt. Tiểu Thất thầm, vừa định quay người trở về, ánh mắt liếc thấy dáng người quen thuộc cầm gì đó đến, liền vội cầm quạt che khuất mặt.

      Trần Tử Cung tò mò, vốn chờ xem nàng đỏ mặt hờn dỗi thế nào, ngờ đâu thấy đỏ mặt đâu, chỉ thấy “Rầm” nàng giơ tay che khuất mặt. Trần Tử Cung nghi hoặc nhìn phía sau, ngoài người đường lui tới, cũng có gì đặc biệt.

      Tiền Tiểu Thất túm lấy tay áo Ôn Nhược Thủy, thấp giọng : “Tống tri huyện tới.”

      “Hả? Ở nơi nào?” Ôn Nhược Thủy quay đầu tìm, bị Tiểu Thất nắm vai quay lại.

      “Ngươi tìm cho bị mắng a? Tống tri huyện mà biết chúng ta lén ra ngoài thế nào cũng bị trách phạt.”

      Ôn Nhược Thủy le lưỡi, lấy tay kéo quạt của Tiểu Thất nhằm che khuất chính mình chút, thấp giọng: “Vậy cùng Trác ca ca chuyện hay sao?”

      Tiền Tiểu Thất xoay người liếc mắt xem thường.

      “Được được, .” Ôn Nhược Thủy chu miệng, nhìn thấy tượng đất trong tay đại thúc cơ bản thành hình.

      Đó là hình dáng thiếu gia xinh đẹp chống nạnh, tay lại cầm cây quạt, cằm hơi ngửa, nhìn bộ dáng có tia ngạo khí mà nghịch ngợm. Ôn Nhược Thủy mím môi, thấp giọng cười : “Xem kìa, bộ dáng của ngươi đấy, là quái lạ hiếm có.”

      Tiền Tiểu Thất len lén khom người phía sau lưng Trần Tử Cung, phát thân ảnh của Tống Lương Trác có chút kỳ quái.

      “Đại thúc nặn nhanh nhanh cho ta cái, tay nghề đại thúc tốt.” Ôn Nhược Thủy cười thúc giục.

      Tiền Tiểu Thất trốn phía sau Trần Tử Cung nửa ngày cũng thấy thân ảnh của Tống Lương Trác nữa, thầm thở phào trong lòng, lại đảo mắt nhìn lần nữa, yên tâm quay sang với Ôn Nhược Thủy: “Sao ngươi sợ bị Tống tri huyện nhìn thấy?”

      “Sợ cái gì? Trác ca ca chưa bao giờ mắng ta, còn cái này là do Tiểu Thất ngươi kéo ta ra ngoài mà.”

      “Hừ, đúng là có mắt, là ta ra bạc cho ngươi mua đồ mà.”

      “Là do ngươi tự ra bạc thôi.”

      Liễu Xanh đứng ở phía sau hai người tranh cãi, hai mắt đỏ hoe, nhìn Tống Lương Trác mặt lạnh như băng đứng kế bên mà dám nhắc nhở.

      Tiền Tiểu Thất buồn bực, quay đầu nhìn Tiểu hồng mã trong tay Trần Tử Cung: “Đưa ta , nếu ngươi thích tìm cái khác.”

      Trần Tử Cung cười : “Tiểu Thất phải đưa ta rồi sao?”

      Hôm nay là đại hung sao? Như thế nào xuất môn lại gặp người thế này! Tiền Tiểu Thất muốn qua Trần Tử Cung lấy lại Tiểu hồng mã thấy tay kia của nàng bị nắm ngược trở về.

      Tiểu Thất có chút giận, hôm nay mấy lần nàng ra tay lần bị người giành trước, lần này bị người túm trở về! Tiểu Thất hung ác quay đầu lại, chuẩn bị mở miệng mắng thấy gương mặt nghiêm của Tống Lương Trác “Sưu” tiếng rồi im lặng.

      Tiểu Thất cúi đầu kéo tay mình trở về, thế nhưng lại bàn tay kia giống như kiềm sắt giữ nàng lại, khó giãy ra. Tiểu Thất ngước mặt nhìn Tống Lương Trác, chưa kịp mở miệng Ôn Nhược Thủy vui vẻ : “Trác ca ca, hôm nay trở về sớm thế? Trác ca ca xem này, đồ chơi bằng đất này thú vị!”

      Tiểu Thất tức giận, mặt nhăn lại. đường dạo tính là gì, nhưng các nàng là nam trang a, hề mang gã sai vặt theo, Ôn Nhược Thủy lại còn khoe khoang. Tống tri huyện tức giận mới lạ!

      Nhưng đúng là Tống Lương Trác tức giận, còn khẽ cười cười : “Đây là nắn tượng đất sao?”

      Tiền Tiểu Thất khiếp sợ nhìn, suy sụp gật đầu.
      người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 12


      Tống Lương Trác nhàng cười, giơ tay chỉnh tóc của Tiểu Thất ngay ngắn lại rồi quay đầu cười với Trần Tử Cung : “ biết vị công tử này có việc gì?”

      Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác cười lãnh đạm, ngực bùm tiếng, Tiểu Thất cuống quýt nâng tay che ngực, lòng thầm mắng tiểu bạch kiểm đầy uy lực.

      Trần Tử Cung nhìn động tác tỏ quyền sở hữu của Tống Lương Trác, khóe miệng giật giật lắc đầu, ngược lại ho tiếng di chuyển chú ý của Tiền Tiểu Thất từ Tống Lương Trác sang bản thân, khẽ cười : “Vậy Trần mỗ xin từ biệt, ngày khác cùng Tiểu Thất gặp lại.”

      Tiền Tiểu Thất thấy xoay người , cuống quýt đuổi theo, bị Tống Lương Trác gương mặt u ám kéo trở về, Tiền Tiểu Thất cả giận : “ cầm đồ của ta!”

      Tống Lương Trác nghe vậy hạ mày xuống, đưa túi vải trong tay cho Tiểu Thất cầm, bước tới hai bước, giương giọng : “Trần công tử chậm !”

      Trần Tử Cung quay đầu lại, Tống Lương Trác bước qua, liếc mắt thấy Tiểu hồng mã bằng đất, cầm trong tay : “Trần công tử nhường được?”

      Trần Tử Cung cười lắc đầu, “ được!”

      “Ha hả, vậy phiền Trần công tử gửi bạc lại cho lão bản!” Tống Lương Trác lơ đãng ngắm vật trong tay , “Phu nhân của ta tốt, tiện tặng người đồ vật, tính ràng vẫn tốt hơn.”

      Trần Tử Cung hơi nhíu mày, ánh mắt liếc về phía Tiền Tiểu Thất nhìn ra bộ dáng của phu nhân, có chút đáng tiếc lắc đầu, lấy ra mẩu bạc vụn giương tay ném vào lòng của đại thúc lão bản.

      Tiền Tiểu Thất thấy Trần Tử Cung ném bạc lại, hầm hừ bước nhanh vượt đến, chưa tới trước mặt bị cánh tay của Tống Lương Trác kéo trở về.

      , cầm đồ của ta.” Tiền Tiểu Thất hừ giận.

      trả bạc.”

      “Đó là do ta thấy trước!” Tiền Tiểu Thất ủy khuất, quay đầu nhìn đại thúc : “Đại thúc ngươi xem, có phải là ta thấy trước hay ?”

      Đại thúc lão bản cười : “Vốn là tri huyện phu nhân thấy trước.”

      Tiền Tiểu Thất liên tục gật đầu, tức giận trừng mắt nhìn Tống Lương Trác, phùng mang trợn má lên trong rất đáng . Tống Lương Trác cười cười : “Tiểu Thất chọn lại cái khác .” Tống Lương Trác cầm lấy cái Tiểu Mã màu đen giống y như đúc đưa qua, “Này phải giống nhau sao? Sao phải muốn cái kia làm gì?”

      Tiền Tiểu Thất trừng to mắt nhìn Tống Lương Trác, trong mắt đầy ủy khuất thương tâm, quay qua bên hung tợn với lão bản đại thúc: “Ai là tri huyện đại nhân? Ta là Tiền Tiểu Thất, Tiền gia Tam tiểu thư! Nhường chức vị phu nhân tri huyện đại nhân này cho quỷ !” xong xoay vai vứt túi vải cho Tống Lương Trác, hầm hừ chạy .

      Ôn Nhược Thủy thấy Tiền Tiểu Thất chạy xa, quay đầu lại nhìn lão bản đại thúc nắn người đất có bộ dáng của mình, đắc ý giọng : “Trác ca ca, chờ đại thúc làm xong cái này rồi chúng ta cùng nhau về?”

      Tống Lương Trác thấy bóng dáng của Tiền Tiểu Thất khuất khỏi tầm mắt, gật đầu. Liễu Xanh đứng đó đợi Tống Lương Trác đuổi theo, thấy thế liền tức giận trừng Ôn Nhược Thủy rồi vội vàng đuổi theo Tiểu Thất.

      Tống Lương Trác xem xét quầy hàng trong chốc lát, hỏi: “Nơi này còn Tiểu mã màu đỏ giống như cái lúc nãy sao?”

      có, mỗi lần làm chỉ làm duy nhất cái, mỗi dạng chỉ cái.” Lão bản đại thúc bên nặn người đất, bên ngẩng đầu lên hỏi: “Tri huyện đại nhân cũng muốn cái màu đỏ đó sao?”

      Tống Lương Trác lại cười : “Đúng vậy, biết nung lần nữa mất bao lâu?”

      “Ha hả, cái này cũng phải chính ta ? Nếu đại nhân thích, ngày khác ta làm thêm là được.”

      Ánh mắt Tống Lương Trác liếc qua người đất chống nạnh hất cằm kia, khóe miệng nhịn được câu lên : “Loại người đất này cũng nung được?”

      “Có thể, thêm lớp đất sét nữa nhìn trơn bóng hơn là nặn bằng bùn.”

      “Vậy nung , ngài cho ta thời điểm, đến lúc đó ta tới lấy.”

      “Tri huyện đại nhân khách khí, khi nào làm xong ta đem đến phủ cho ngài.”

      “Đưa đến nha môn .” Tống Lương Trác lấy ra ít bạc vụn, thấy hai tay của lão bản đại thúc đều dính bùn đất liền đặt lên quầy hàng : “Đây là tiền trả trước, đến lúc đó ta đưa thêm cho người.”

      Lão bản đại thúc biết tri huyện trẻ tuổi này nhận đồ vật của người khác, cũng khách khí gật đầu, “Mấy ngày nữa là nung xong rồi.”

      Ôn Nhược Thủy nhìn người đất có bộ dáng của Tiểu Thất, chu chu miệng : “Ta cũng muốn nung cái của ta, đại thúc trang trí cái của ta đẹp vào.”

      “Ha hả, được!”

      Tống Lương Trác cất bước trước, Ôn Nhược Thủy dặn dò đại thúc vài ba câu rồi cuống quýt đuổi theo, thấy tay mang theo túi vải, dường như có mang theo cỗ máu tanh tử khí, cau mày : “Trác ca ca cầm cái gì trong tay thế?”

      “Lòng gà.”

      “Dùng để làm gì?”

      “Ăn.”

      Hai mắt Ôn Nhược Thủy sáng bừng, “Ăn ngon sao?”

      “Là cho Ha Da ăn.”

      Ôn Nhược Thủy đô đô miệng, chạy lên kéo bàn tay rảnh rỗi của Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cũng đẩy ra, chỉ nghe thấy tiếng ấm áp: “Ta biên thư cho Ôn bá, mấy ngày nữa có người từ phủ thượng đến đây.”

      Ôn Nhược Thủy tỏ ý vui, buông tay, cúi đầu xuống: “Trác ca ca thể cho ta ở đây chơi đùa thời gian sao”

      nương gia…”

      “Vậy Trác ca ca về cùng ta , Tiểu Thất đem Trác ca ca tặng cho ta.”

      Tống Lương Trác cau mày, “Nhược Thủy, hôn nhân đại nào là trò đùa? Chớ ta cưới Tiểu Thất, cho dù chưa lập gia đình, chúng ta cũng chỉ là huynh muội.”

      Tống Lương Trác rút tay về, vỗ đầu Ôn Nhược Thủy, giọng trầm ấm: “Ta với Minh Hiên huynh rồi, vài ngày nữa đến đón ngươi.”

      “Trác ca ca!” Ôn Nhược Thủy mắt đỏ hoe, “Có phải Trác ca ca vẫn nhớ tới Tử Tiêu kia hay ?”

      Nụ cười lãnh đạm mặt Tống Lương Trác biến mặt, gương mặt nhìn ra biểu tình gì. Ôn Nhược Thủy mím môi, sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục : “Người đó tiến cung hai năm rồi, chừng có tiểu hoàng tử rồi.”

      có quan hệ gì với nàng cả.”

      “Vậy tại sao Trác ca ca quan tâm ta?”

      Tống Lương Trác quay sang, vẻ mặt thâm thúy, nghiêm nghị nhìn Ôn Nhược Thủy, chợt cười : “Nhược Thủy, nghe Minh Hiên huynh , Hằng Chi huynh động tâm với ngươi? Hằng Chi huynh, người này nhân phẩm cũng tệ.”

      Ôn Nhược Thủy đen mặt, lầm bầm : “ người cả ngày chỉ biết chọc ngươi tức giận có tính là nhân phẩm tốt được ? đáng đánh nha!”

      Tống Lương Trác cười lắc đầu.

      Tiền Tiểu Thất chạy hơn nửa phố, lửa giận trong lòng chỉ tăng thêm chứ giảm, ngay đầu phố lại thấy nam tử vừa nãy cướp Tiểu hồng mã của nàng, cũng nhìn thấy nàng, tầm mắt hơi dừng lại, nhưng lại làm ra vẻ như thấy nàng.

      Tiền Tiểu Thất chống nạnh, tức giận đến thở hổn hển, híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Tử Cung lúc lâu, vốn muốn hầm hừ tiến lên đòi lại, nhưng nghĩ lại, cười lạnh cái rồi ngay lúc Trần Tử Cung quay đầu lại nhìn lách mình vào ngõ , đường vòng trở về Tống phủ.

      Tại quầy hàng bán ngọc, Trần Tử Cung xem xét các loại ngọc thượng hạ đẳng, đợi Tiền Tiểu Thất tiến đến. Trần Tử Cung quay đầu lại nơi vừa nãy nhìn thấy nàng, nhưng lúc này lại thấy bóng người nữa! Trần Tử Cung tiếc nuối lắc đầu, đảo mắt lại thấy Tống Lương Trác cùng Ôn Nhược Thủy tới, khóe miệng Trần Tử Cung khẽ giật lên, quay lưng bước vào trong đám người.

      Tiểu Thất chạy về Tống phủ, trước tiên chạy vào phòng thay nữ trang, lại vội vã chạy qua phòng bếp lấy trộm ít đồ ăn ngon cho Ha Da. Mấy ngày trước Tống Lương Trác về nhà buổi trưa, nàng muốn thế nào làm thế nấy, lần này khẳng định là được rồi.

      Tiểu Thất đợi Phùng mẫu cạo da sạch con gà mái, lại cầm chạy về phòng cất dưới gầm giường, để tối nay cho Ha Da ăn.

      Tiểu Thất vừa sắp xếp xong Liễu Xanh cũng vội vã về tới, vừa xoa thắt lưng vừa thở hổn hển, vẻ mặt đau khổ hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu thư chạy về sao trước? Làm cho Liễu Xanh tìm người!”

      Tiểu Thất rót chén trà đưa qua, Liễu Xanh ngửa đầu uống hết, cả giận: “Thủy tiểu thư kia hơi quá đáng, lại lôi kéo gia ở đó mua đồ chơi bằng đất. gia cũng là, sao lại để cho người ngoài lôi kéo như thế?”

      “Ừ hừ, đó là tin được.” Tiểu Thất lầm bầm cách kỳ quái. (cái này e chém >.<)

      Liễu Xanh cười : “Bất quá tiểu thư cũng đừng nóng giận, em vừa thấy gia ở ngay phía sau, cũng trở về, gia cũng ở cùng Thủy tiểu thư quá lâu.”

      Tiểu Thất hừ tiếng, Liễu Xanh xem đầu nàng vẫn còn cái trâm cài của nam tử, cuống quýt đứng dậy gỡ xuống, mái tóc dài lúc này mới buông xõa xuống. Tống Lương Trác vừa tiến vào, thấy đầu tóc Tiểu Thất được gọn gàng trừng mắt to nhìn mình, trong nháy mắt lại ngây người.

      Nữ tử xinh đẹp, ôn nhu, lương thiện như Tử Tiêu cũng tốt, mà nghịch ngợm, cố chấp như Tiểu Thất cũng tệ, đáng đơn thuần như Nhược Thủy cũng được, đoan trang hiền thục như mẫu thân cũng tốt, mỗi người mỗi vẻ đều khiến người khác phải thích.

      Tống Lương Trác còn chưa cảm thán xong, Tiền Tiẻu Thất phồng má : “Ngươi vào đây làm chi? thấy ta trang điểm hay sao?”

      Tiền Tiểu Thất cây ngay sợ chết đứng, giọng lại mơ hồ mang theo tia giận. Tống Lương Trác hướng Liễu Xanh khoát khoát tay, chờ nàng xuống chính mình mới cầm lược, muốn chải đầu cho Tiểu Thất, nàng lại nghiêng người tránh , cau mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      Tống Lương Trác đưa lược cho Tiểu Thất, thong thả ngồi xuống bên, thản nhiên : “Sao ra ngoài mà mang theo ai?”

      Nhìn ! Cũng chỉ biết thế! Tiểu Thất bĩu môi thèm trả lời.

      “Về sau là tri huyện phu nhân, đừng chạy loạn như lúc trước nữa.”

      Tiểu Thất khẩy môi : “Lời này chúng ta nhiều rồi, ta cũng muốn lặp lại. Ta là Tiền Tiểu Thất nha, phải phu nhân của ngươi, ta có cách thư rồi.”

      Tống Lương Trác cau mày, hạ mi : “Tuy vậy, trong thời gian này ngươi vẫn ở Tống phủ, ít nhất cũng có tác phong của tri huyện phu nhân .”

      Mắt Tiểu Thất giật giật vài cái, gật đầu : “Được rồi, sau này ta ra ngoài được, nhưng ngươi làm nhanh lên, đừng để ta buồn mà chết nghẹn nơi này là được.”

      Tống Lương Trác lại cười: “Nếu buồn với ta, ta mang ngươi ra ngoài.”

      Tiểu Thất vỗ vỗ ngực : “Quên , ngươi cùng Thủy muội muội ngươi , để ta tự tại là được rồi.”

      Tống Lương Trác nhìn Tiền Tiểu Thất, thấy trong mắt nàng hề có tia ghen ghét hay ái mộ nào cả, ánh mắt buông xuống : “Lời này ta cũng rất nhiều, Nhược Thủy chỉ là muội muội của ta.”

      Tiểu Thất khẽ hừ, : “Vậy cùng muội muội ngươi , dù sao cũng thế cả thôi.”

      Tống Lương Trác thở dài, cúi đầu thấy vật bốn chân Ha Da biết xuất khi nào.

      Ha Da khẽ hừ rồi cứ đứng ngửi chân của Tống Lương Trác hồi lâu, có thể là máu từ lòng gà vô tình dính vào giày của , Ha Da liền đuổi theo bước chân buông. Tống Lương Trác giơ hai chân lên né, thế nhưng Ha Da lại cắn được ống quần buông.

      Tống Lương Trác dở khóc dở cười, khẽ nâng chân về phía Tiểu Thất : “Ôm nó xuống .”

      Tiểu Thất chu miệng đứng im ở đó, chính mình ngồi đó thắt tóc lại, thấy sắc mặt Tống Lương Trác ngày càng khó coi, ánh mắt sáng lên cười : “Ngươi sợ chó? Ha ha, đại nam nhân mà lại sợ vật này, là đáng xấu hổ!”

      Vẻ mặt Tống Lương Trác ngượng ngùng, nghiến răng : “Ta bị dị ứng với chó.”

      “Dị ứng?” Tiểu Thất cúi xuống ôm lấy Ha Da, “Dị ứng ngoài da? Ngươi bị nổi sởi sao?”

      Tống Lương Trác gật đầu, phun ra được chữ chữ vàng: “Ngứa.”

      Tiểu Thất tưởng tượng hình ảnh Tống Lương Trác nổi sởi khắp cả người, miệng cười tới mang tai ngừng. Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất cười đến vô tâm vô phế (*), giống như vào cõi thần tiên, nhịn được lấy ngón tay búng vào trán.

      (*) Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ tâm phế : Tạm hiểu là “ tim, phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.

      “Úi!” Tiểu Thất vuốt vuốt trán, tức giận kêu lên: “Tống tri huyện ngươi quá đáng, lại dám đánh người.”

      đúng là tiểu hài tử! Tống Lương Trác thở dài, đứng lên về thư phòng.
      người qua đường thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 13


      Ha Da đến Tống phủ nhiều ngày, rốt cuộc cũng có được thức ăn cho riêng mình, nhìn bánh ngô với lòng gà vàng ươm lại thơm ngào ngạt đến chảy nước dãi. Tiền Tiểu Thất cắn chiếc đũa, cuối xuống nhìn Ha Da rưng rưng ăn bánh ngô thơm mát, kỳ quái nhìn thoáng qua Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác ho tiếng : “Thích cứ giữ lại nuôi, cũng phải là nuôi nổi con chó .”

      Tiền Tiểu Thất có chút được tự nhiên, ngồi xoay xoay ghế yên, hồi lâu mới tức giận : “Vậy có là gì, nó ăn cũng nhiều lắm, ta gửi bạc lại cho ngươi là được.”

      Tống Lương Trác từ chối cho ý kiến, vẫn ngồi ở mép bàn để tránh Ha Da, Ôn Nhược Thủy kỳ quái hỏi: “Trác ca ca, ngươi mang bao lòng gà là muốn làm thức ăn cho Ha Da ? Ta cứ nghĩ đem nó làm món ăn nha!”

      Tống Lương Trác cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, Tiền Tiểu Thất vẫn ăn chay ăn thịt như trước, Tống Lương Trác gắp miếng thịt gà qua, thấp giọng : “Đừng cho là ta keo kiệt, ta thiếu tiền đâu.”

      Nhược Thủy ngồi kế bên vừa ngẩng đầu lên, thấy Tống Lương Trác gắp thịt cho Tiểu Thất, bực mình đưa bát tới trước mặt Tống Lương Trác, Tống Lương Trác bất đắc dĩ cũng gắp đũa cho nàng, chỉ là cũng nhìn Tiểu Thất nữa.

      Qua bốn năm ngày sau, Ôn Minh Hiên quả nhiên tới, lại còn mang theo bạch y nam tử, trông qua cơ thể cường tráng, hai mắt như phát sáng.Namtử đó vừa nhìn thấy Ôn Nhược Thủy, hai mắt sáng nay càng thêm sáng, mơ hồ lại mang theo ý cười.

      Trong mắt Tiểu Thất, nam nhân mặc đồ trắng chỉ có hai loại, loại vốn cho mình là người đọc sách thanh cao, loại là ngụy quân tử giả thanh cao. Tống Lương Trác chính là loại tự cho mình là người đọc sách thanh cao, còn người nam nhân mắt sáng này vừa liếc mắt qua, Tiểu Thất xếp vào loại người thứ hai.

      Ôn Nhược Thủy tránh sau lưng Tiểu Thất, thấp giọng : “Tiểu Thất giúp ta tránh với, tên đó là đại phôi đản.”

      Tiểu Thất nhìn thẳng vào nam nhân hai mắt như phát sáng kia, cau mày : “Tống tri huyện huyện nha rồi, các người muốn tìm sang đó.”

      “Ngươi là tiểu thê tử của Lương Trác? Quả !” Bạch y nam tử cười, đánh giá dưới Tiểu Thất phen, gật đầu : “Cũng được xem là thanh tú, chắc có chỗ hơn người, nếu hòa thượng Lương Trác làm sao có thể phá sắc được?”

      Tiểu Thất cau mày, nâng tay chỉ gã sai vặt : “Đuổi ra ngoài, người nào cũng đuổi hết ra!”

      Gã sai vặt nhìn hai vị hoa y nam tử, vẻ mặt nhăn nhó thấp giọng : “Hai vị này là bằng hữu của đại nhân.”

      Ôn Nhược Thủy gật đầu, “Đuổi người, chính là kẻ có mắt hồ ly kia.”

      Gã sai vặt lại nhìn cái, hiển nhiên biết người nào là mắt hồ ly, khó xử im lặng đứng xoa xoa tay ở bên.

      Nhược Thủy ở phía sau Tiểu Thất thò đầu ra, lại gặp ngay ánh mắt của Ôn Minh Hiên. Ôn Minh Hiên cũng gì nhiều, chỉ nghiêm mặt nhìn, Ôn Nhược Thủy nơm nớp lo sợ bước ra, cúi đầu kêu tiếng, “Đại ca.”

      Tiền Tiểu Thất gãi gãi tai, thấy điệu bộ Ôn Nhược Thủy cũng phải là diễn trò, nhìn kỹ mới phát hai người này có nét giống nhau. Tiền Tiểu Thất thấy thú vị bĩu môi, thả Ha Da xuống để nó chạy phía trước còn mình cũng từng bước vào hậu viện.

      Bạch y nam tử nhìn lưng của Tiền Tiểu Thất tấm tắc miệng, thấp giọng : “Tiểu tử Lương Trác đổi khẩu vị rồi sao? Trước kia phải thích đoan trang sao? Bất quá ta , hoạt bát tý cũng tốt, có sức sống hơn.”

      Ôn Nhược Thủy dè dặt đến bên Ôn Minh Hiên, ôm cánh tay : “Đại ca, ta vừa tính về nhà đại ca đến đây rồi.”

      Bạch y nam tử cười giễu tiếng liền bị Ôn Nhược Thủy hung hăng lườm cái xem thường.

      Ôn Minh Hiên trầm giọng : “Gầy?”

      có, ở đây ăn rất ngon miệng, Tiểu Thất và Trác ca ca rất tốt.” Ôn Nhược Thủy nửa dán lên người Ôn Minh Hiên, kéo hướng vào phía tiểu viện, tới trước cửa tiểu viện trừng mắt liếc bạch y nam tử : “Đây là khuê phòng của ta, nam nhân được vào!”

      “Ha hả, bộ dáng của Minh Hiên huynh lẽ phải nam nhân sao!” Bạch y nam tử nhướng mi cười.

      “Hừ, đây là ca ca ta, nam nhân xa lạ được vào.” Ôn Nhược Thủy lôi kéo Ôn Minh Hiên vào, chặn người ở trước cửa tiểu viện, phất tay đuổi bạch y nam tử như đuổi ruồi, đóng cánh cửa vào tiểu viện lại.

      Bạch y nam tử sờ sờ cằm, cười theo gã sai vặt đến nơi khác.

      Bạch y nam tử nhàm chán bộ trong sân, vừa vặn gặp Tống Lương Trác trở về sớm. Bạch y nam tử cười, nhìn chằm chằm rồi chạy đến bên Tống Lương Trác, kéo cánh tay tấm tắc : “Động tác của ngươi nhanh chóng, cưới liền cưới sợ trở về lão gia tử bắt tội hay sao?”

      Tống Lương Trác đưa túi vải cho gã sai vặt, nhướng mày : “Lão gia tử chỉ quan tâm ta có thành thân hay thôi, quản ta lấy người nào.”

      Bạch y nam tử chặn đường vào bếp của gã sai vặt, nhìn vật trong túi, phất tay : “Ngươi sao lại đem cái thứ ghê tởm này về nhà?”

      Tống Lương Trác lấy khăn ra lau tay, ngẩng đầu liếc nhìn sân sau cái, “Cho con chó.”

      Bạch y nam tử nháy mắt cười, “Nhìn ra ngươi lại là kẻ thương hương tiếc ngọc như thế.”

      Tống Lương Trác nhiều, hướng hậu viện mà , bạch y nam tử mắt tinh tay nhanh liền cầm lấy cái túi trong áo của .

      Tống Lương Trác nhíu mày, “Đưa đây.”

      Bạch y nam tử mở ra thấy là người đất làm bằng bùn, cười : “Ngươi cũng bắt đầu chơi những thứ này? đúng là tính tình thay đổi!”

      Tống Lương Trác nhíu mày tính đoạt lại, bạch y nam tử lại lấy ra người đất hình Ôn Nhược Thủy trong tay áo , cười : “Cái này cho ta , tránh cho tẩu tử thấy lại vui.”

      Tống Lương Trác lắc đầu, khóe miệng cong lên : “Ngươi nên với Nhược Thủy, tránh cho nàng cứ theo ta.”

      “Tự nhiên, tự nhiên.”

      Tống Lương Trác lấy lại đồ để vào trong lòng, dẫn về hướng thư phòng.

      xem tẩu tử trước sao?” Bạch y nam tử nhướng mắt hồ ly cười hỏi.

      Tống Lương Trác nghiêng người liếc mắt cái, biết tính khí của đùa giỡn, khẽ hừ tiếng để ý đến.

      Bạch y nam tử cúi đầu nhìn kỹ người đất trong tay, ngón tay khẽ chạm qua, trong lòng vui vẻ nhét vào trong túi áo, lại lấy ra phong thư đưa cho Tống Lương Trác.

      “Bất quá, Lương Trác huynh, khi nào ngươi quay về Nhữ Châu? Xem qua ý của Tống bá là nếu thành thân nhanh chóng quay về.”

      “Hai năm trị thủy, lập tức trở về được, nhanh nhất cũng phải đợi năm nữa.”

      Bạch y nam tử lắc đầu, “ phải vậy, Lương Trác huynh, nếu ngươi cũng có người được cử về làm tri huyện của Thông Hứa, lại có người tiếp tục trị thủy.”

      “Dân chúng nơi này đáng được cái công đạo.” Tống Lương Trác chậm rãi : “Chính mình nhìn thấy được thay đổi của Thông Hứa, rất vui.”

      Bạch y nam tử giọng điệu trêu tức, “Đúng vậy đúng vậy, vui mừng vì có thể thấy bản lãnh của ngươi như thế nào đây?”

      Tống Lương Trác cười lắc đầu, “ đến ta nữa, Hằng Chi ngươi có ý định gì?”

      “Ta hả, ha hả, kế thừa gia nghiệp, làm rạng rỡ tổ tiên!”

      Tống Lương Trác gật đầu, “Vẫn là như vậy.”

      “Trước tiên phải nắm được vợ.” Bạch y nam tử nhún vai.

      Tống Lương Trác nhịn được, cười : “Chí hướng này của Hằng Chi ngươi xem ra cũng gian nan, to lớn.”

      Cơm tối hôm đó rất náo nhiệt, Tiền Tiểu Thất thừa dịp bọn họ uống rượu trò chuyện, trộm lấy cho Ha Da rất nhiều chân giò, Ha Da ăn nhiều đến nỗi bụng căng tròn.

      Tiểu Thất biết bao nhiêu lần gắp thịt để dưới bàn cho đến khi Tống Lương Trác nắm tay giữ lại, để vào bát cho chính nàng, thấp giọng : “Nó no rồi, tới ngươi ăn.”

      Tiểu Thất lấy hai chân cọ cọ, Ha Da no quá nằm bất động dưới bàn, lại gắp thịt vào bát Tống Lương Trác.

      “Ta ăn thịt heo.”

      Bạch y nam tử cười : “Lương Trác huynh cùng tẩu tử là ân ái, ha hả, Hằng Chi kính tẩu tử môt chén.”

      Lời này vừa ra khiến Ôn Nhược Thủy vui, bĩu môi nhìn phía Tiền Tiểu Thất, Tiền Tiểu Thất chớp mắt mấy cái, nhìn Tống Lương Trác, lại thấy cười với mình, ngực bỗng đập cái, mặt màu đỏ. Tiền Tiểu Thất nâng tay che mặt, tự mắng mình có tiền đồ, tại sao lại chống được khi cười với mình như vậy, phải Phan An tái thế, cũng phải tuyệt thế mỹ nam, cũng phải hoa đào của Tiền Tiểu Thất nàng.

      “Tẩu tử?” Bạch y công tử cười, kêu lại lần nữa.

      Tiền Tiểu Thất nhớ lại Tống Lương Trác mấy ngày trước muốn nàng đóng tròn vai của tri huyện phu nhận, dẩu môi rồi cũng giơ chén, hướng bạch y nam tử rồi cạn chén.

      “Ha hả, tẩu tử tửu lượng tốt.” Bạch y nam tử cũng uống cạn, gắp thức ăn rồi lại : “Tẩu tử nữ tử hào sảng, trách được Lương Trác huynh thay đổi cách nhìn.”

      Ôn Nhược Thủy càng thêm vui, hướng Tống Lương Trác chuyển đề tài : “Trác ca ca, vậy người đất của ta đem về rồi?”

      Tống Lương Trác gật đầu.

      Hai mắt Ôn Nhược Thủy sáng lên, vội vàng : “Đâu nào? Cho ta xem qua chút!”

      Tống Lương Trác liếc nhìn Hằng Chi cái, nâng nâng cằm hướng phía .

      Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười lộ hai lúm đồng tiền của Ôn Nhược Thủy liền biến mất thấy tăm hơi, nghiêm mặt : “Sao Trác ca ca có thể đưa cho ? Mặc kệ, Trác ca ca đền cho ta!”

      Ôn Minh Hiên khẽ ho tiếng, Ôn Nhược Thủy liếc mắt qua cái, dẩu môi rồi cuối đầu xuống.

      Tống Lương Trác vẫn nhiều, mắt có ý cười nhìn Lưu Hằng Chi. Lưu Hằng Chi cười : “Nhược Thủy đừng giận, ta cầm tốt sao? Ta hảo hảo coi trọng, xem như đó là lễ vật của Nhược Thủy tặng ta.”

      “Ngươi vô sỉ!” Ôn Nhược Thủy vội ngẩng đầu, trong mắt có hơi nước.

      Lưu Hằng Chi sờ sờ cằm, thanh trầm ấm : “Ngày mai ta cùng Nhược Thủy làm lại người khác, còn cái kia, ta làm mất, ừ làm mất.”

      “Ngươi gạt người!”

      “Ngươi gạt người!”

      Tiểu Thất cùng Ôn Nhược Thủy đồng thời lên tiếng, hai người liếc nhau, Tiểu Thất nâng nâng cằm ra hiệu cho Ôn Nhược Thủy trước. Ôn Nhược Thủy hầm hừ : “Tự tiện cầm đồ vật của người khác, còn làm như mình hợp tình hợp lý, ngươi chính là vô sỉ!”

      Tiểu Thất gật đầu, “Tống tri huyện vừa cầm cái đó về, ngươi lại ra sân, thế nào lại thành đánh mất? Đoạt đồ của người khác, thế mới là đúng!”

      Hiển nhiên Lưu Hằng Chi đối với cách xưng hô của Tiểu Thất lại càng thấy hứng thú, nhướng mày nhìn người có phản ứng Tống Lương Trác, cười : “Quả cướp đồ của người khác là đúng.”

      Tiểu Thất gật đầu, chờ Lưu Hằng Chi lấy người đất ra, nhưng lại đợi được nửa câu sau của .

      Ôn Nhược Thủy muốn tiếp tục mắng vô sỉ nhưng lại ngại Ôn Minh Hiên ngồi bên cạnh, tức đến mũi thở phì phò.

      Lưu Hằng Chi nghiêng người qua, thấp giọng : “Nhược Thủy đừng lo lắng, ngày khác ta đưa cho nàng người đất khác tốt hơn.”

      “Ta mới cần của ngươi!” Ôn Nhược Thủy hung hăng đập bàn, đạp Lưu Hằng Chi cước, khóc chạy ra ngoài.

      Lưu Hằng Chi chịu đau nhếch miệng, Ôn Minh Hiên cau mày : “Hằng Chi ngươi nên có chừng mực.”

      Tiền Tiểu Thất quay sang trừng Ôn Minh Hiên cái, “Chính muội muội của ngươi bị người khác khi dễ mà cũng tức giận sao.”

      Vừa xong liền cúi xuống ôm lấy Ha Da, cẩn thận đụng đến cái cằm dính đầy mỡ của Ha Da, Tiểu Thất cau mày đem tay dính mỡ lau hai cái lên cánh tay áo Tống Lương Trác, tức giận “Hừ, ngươi cũng cùng loại!”

      Tiểu Thất ôm Ha Da bước nhanh ra khỏi phòng, để lại ba nam nhân ngây ngốc nhìn nhau.

      Tâm của tác giả: người khôn nên sớm biết rằng, làm gì cũng chừng mực nga.
      người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 14


      Tiểu viện của Tống phủ vốn lớn, nay lại có thêm hai đại nam nhân đến ở nên có chút chật chội.

      Buổi tối trước khi ngủ, Tiểu Thất còn có chút tức giận bất bình, nàng gặp những kẻ khi dễ nữ nhân, tỷ như, Tống Lương Trác hai lần đánh nàng, lần nọ búng vào trán của nàng cũng có thể xem là khi dễ a. Nhưng chưa từng thấy kẻ nào khi dễ nữ nhân đến thế, ngông nghênh cầm đồ của người khác mà còn chuyện lý lẽ giống như cây ngay sợ chết đứng.

      Có câu như thế này, quan kỳ hữu tri kỳ nhân (*), Tống Lương Trác có thể có bằng hữu lý lẽ như vậy, đúng với câu “Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quân phân” (**)!

      (*)quan kỳ hữu tri kỳ nhân: xem bằng hữu để hiểu người

      (**) Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quân phân: vật hợp theo loài

      Bởi vì mỗi ngày Ha Da ngủ yên trong chiếu khán của nó, mà chui loạn hết tất cả các góc giường, nên Tiểu Thất chuyển nó xuống ngủ bàn đạp trước giường. Tiểu Thất buông tay giũ giũ những nơi mà Ha Da làm bẩn, nhưng vẫn buồn ngủ, ngồi nhìn ra gian ngoài.

      Tống Lương Trác cũng chưa ngủ, đốt đèn đọc sách ở gian ngoài. Nghe tiếng Tiểu Thất xoay người qua lại trong phòng, khóe miệng câu lên : “Tiểu Thất còn chưa ngủ?”

      “Ngủ được!” Tiền Tiểu Thất dứt khoát ngồi dậy, buồn bực : “Ăn rồi ngủ, cũng có gì để chơi đùa, ngày có bao nhiêu canh giờ? Ngủ thôi cũng mất sáu canh giờ .”

      “Vậy ra đây xem sách .”

      Tiền Tiểu Thất suy nghĩ lát, rồi mang hài ra gian ngoài.

      Vốn là đêm đầu hạ, nhưng tối nay lại đặc biệt nóng, Tiểu Thất thân tơ lụa thuần trắng, tóc đen buông dài ra, ngồi vào phía bên kia bàn, tùy tiện cầm vài quyển sách đó.

      Lụa vốn mềm nhẵn, Tiểu Thất nâng tay chống má, lại vòng tay lại khiến cho cánh tay áo trượt xuống dưới, lộ ra hơn nửa cánh tay trắng, dưới ánh nến mờ ảo lại như phát sáng rực rỡ. Tống Lương Trác vô tình liếc sang, thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của nàng, ôn nhu : “Như thế nào lại buồn bực rồi?”

      “Vốn là rất buồn bực! Phủ của ngươi rất buồn, ngươi cũng rất chán!” Tiểu Thất chu miệng.

      Tống Lương Trác lần đầu tiên thấy bộ dáng làm nũng của nữ tử, xấu hổ ho tiếng : “Cũng mới an ổn mấy ngày thôi.”

      “Tống tri huyện?”

      “Hả?”

      Tiểu Thất dứt khoát nâng cằm, trừng mắt to thở dài : “Khi nào ngươi mới tu sửa đê điều?”

      “Tiểu Thất quan tâm chuyện trị thủy?”

      “Ta quan tâm khi nào ta mới có thể về nhà.”

      “À, sớm thôi.”

      “Sao?” Tiểu Thất chớp mắt, “Cái gì là “ sớm” đây?”

      Tống Lương Trác buông mắt xuống, nét mặt tựa hồ có chút vui, bất quá chỉ trong nháy mắt khôi phục lại vẻ ôn hòa bình thường. Tiền Tiểu Thất híp mắt đánh giá Tống Lương Trác, hừ : “Tống tri huyện, có phải ngươi nghĩ cách phá hoại chủ ý của ta ?”

      “Ta cũng muốn phá hoại chuyện này.” Tống Lương Trác suy nghĩ rồi : “Ngày mai ta mang ngươi ra khỏi thành dạo vòng, thế nào?”

      !” Thần sắc ủ rũ của Tiền Tiểu Thất biến mất ngay lập tức, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tống Lương Trác, rất giống khi Ha Da nhìn miếng thịt.

      Tống Lương Trác khóe miệng chậm rãi câu lên, lộ ra hàm răng trắng bóng hiếm thấy : “Dĩ nhiên là .”

      “A!” Tiểu Thất đứng bật dậy, cười cười rồi chạy đến lấy cái quạt tháp thượng, ân cần chạy đến sau lưng Tống Lương Trác quạt hai cái, động tác mạnh mẽ bỗng dừng lại, kỳ quái hỏi: “Tống tri huyện muốn mang ta ra ngoài chơi? phải là nhìn ngươi trị thủy chứ?”

      Tống Lương Trác như bị nhìn thấu tâm tư liền xấu hổ, che miệng ho tiếng, : “Mang ngươi xem nơi rất đặc sắc.”

      “Cái gì đặc sắc?”

      “Tới rồi biết.”

      Tiền Tiểu Thất mừng khấp khởi, nghĩ đến có thể là danh thắng của Thông Hứa huyện, đem toàn bộ mọi việc suy nghĩ lần, hậu tri hậu giác phát , nơi mình qua đều là ở trong Huyện Thành, nhưng có được ra ngoại thành mấy lần đâu, nên cũng chưa từng thấy qua cảnh sắc ở đó như thế nào

      Tiền Tiểu Thất lòng tràn đầy chờ mong, cười hai tiếng rồi tăng thêm lực tay, khiến cho ngon nến trong phòng lung lay tắt, trong phòng nháy mắt lâm vào bóng tối.

      Tiền Tiểu Thất xấu hổ lại có chút sợ hãi, nhích lại gần Tống Lương Trác, cười khan hai tiếng rồi : “Cửa sổ đóng chắc đây?”

      Tống Lương Trác khóe miệng co giật, lục lọi tìm hỏa thạch bàn.

      Tiểu Thất sợ bóng tối, nếu phải e ngại thân thiết với Tống Lương Trác, phỏng chừng sớm nhào vào lòng rồi. Vị trí của nàng lúc này rất gần với Tống Lương Trác, lúc Tống Lương Trác di chuyển mơ hồ ngửi thấy mùi cơ thể của nàng.

      Khóe miệng Tống Lương Trác khẽ nhếch, lần mò để thắp nến lại. Tiền Tiểu Thất lúc này mới thở phào nhõm, thối lui từng bước, an phận ngồi lại vào vị trí cũ, tựa vào bàn cười : “Ngoài cửa sổ có gió to rồi, ta cần phải quạt cho ngươi nữa.”

      Tống Lương Trác gật đầu, cúi đầu tiếp tục xem quyển sách trước mặt. Tiền Tiểu Thất cũng tùy tiện lật lật quyển sách, phát đều là sách sử, hứng thú buông xuống, ghé vào bàn ngắm người chăm chú xem sách Tống Lương Trác.

      Đáng ghen tỵ, người này là đáng ghen tỵ mà! Tiểu Thất thầm cân nhắc, chính là có điểm vui vẻ, tất cả các nam nhân đều đẹp như thế làm sao vui vẻ đây? (hờ, câu này chém a =.:)

      Tiền Tiểu Thất liếc mắt về bên, nhìn chằm chằm vào lư hương tỏa ra khói ngáp cái.

      Mắt cá chân có chút hơi ngứa, Tiền Tiểu Thất cau mày thu hai chân lên ghế, ôm đầu gối gãi gãi, bĩu môi : “Tống tri huyện, trong phòng có muỗi a.”

      Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tiểu Thất ôm chân, mái tóc đen buông xuống ôm lấy đôi vai nhắn, bộ dáng xinh xắn, có chút cau mày. Nàng đúng là, xem là nam nhân hả!

      Tống Lương Trác thở dài, lấy túi hương từ thắt lưng xuống đưa tới. Tiểu Thất cầm lên ngửi ngửi, cúi đầu đeo vào cổ chân mình.

      “Muỗi thực độc, sưng lên rồi.” Tiểu Thất xoa mắt cá chân, lầm bầm.

      “Tống tri huyện, muỗi có cắn ngươi ?”

      Tống Lương Trác buông sách, “Có muỗi có người bị cắn.”

      như vậy, nhưng ta nhớ có nghe nương qua, người bị muỗi cắn.”

      “Muỗi cũng có thích của riêng nó .”

      Tiểu Thất suy nghĩ rồi bật cười, : “Đúng nha, muỗi cũng là động vật sống, vốn là vật sống thích của riêng nó.” Trong nháy mắt bộ dáng Tiểu Thất lại chuyển sang đau khổ, cau mày : “Nhưng tại sao lại cắn ta a? Có phải máu của ta đặc biệt thơm hay ?”

      Bất quá chớp mắt cái lại thành vẻ mặt tươi cười, “ chừng là vậy, muỗi cắn ngươi là ngại ngươi thối, chính là vậy, máu thối!”

      Tiểu Thất ngẩng đầu khanh khách cười gian hai tiếng, cúi cằm xuống đất thầm.

      Tống Lương Trác lắc đầu, lại cảm thấy thể nào xem sách được nữa.

      Tiền Tiểu Thất thầm mình hồi lâu, thanh dần dần lại. Tống Lương Trác ngẩng đầu, thấy Tiền Tiểu Thất thu tròn người ghế, thân hình nghiêng qua nghiêng lại như muốn ngã xuống đất.

      Tống Lương Trác buông sách, qua đứng ở bên Tiểu Thất nghiêng qua nghiêng lại. Tiểu Thất như tìm được chỗ tựa vào, nghiêng qua lúc lâu cũng vô ý thức trở về như lúc trước, dựa vào bụng Tống Lương Trác, miệng hơi hé, nâng tay vỗ vỗ Tống Lương Trác, thầm “Ha Da”, gương mặt cọ cọ cái rồi mới thiếp .

      Tống Lương Trác hừ , “Đúng là to gan, đem ta trở thành Ha Da ?”

      Giận giận, Tống Lương Trác vẫn khom lưng ôm lấy thân thể vo tròn của Tiểu Thất, nhanh chân bước vào phòng trong.

      Tiền Tiểu Thất mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Tống Lương Trác đắp chăn cho mình, chu miệng : “Tống tri huyện, giương này là của ta.”

      Khóe miệng của Tống Lương Trác lại co giật.

      “Tống tri huyện, ăn điểm tâm… A, bánh quẩy.”

      Mi mắt Tống Lương Trác lại giật giật.

      “Uhm, ngủ ngon.”

      Tống Lương Trác vô lực buông vai xuống.

      Nhìn thấy Tiền Tiểu Thất trở mình, tay chân mở ra hai bên, Tống Lương Trác lắc đầu hạ màn xuống.
      người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :