1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5


      Phải về nhà thôi.


      Tiền Tiểu Thất tự trách mình vì sao lại từ bàn mà chạy xuống giường ngủ, liếc mắt thấy Tống Lương Trác còn ngủ liền nhàng bước xuống giường.


      Tiền Tiểu Thất bắt đầu thu thập hành lý, tìm kiếm các rương quần áo.


      Ở góc tường là cái rương mà hôm qua Tiền Tiểu Thất xem qua, có rất nhiều thứ trong đó, từ tượng đất cho đến tượng gỗ lớn, đồ đeo tai bằng lông thỏ cho đến con rối gỗ vừa buồn cười vừa đáng , lại còn có xấp sổ sách, nhưng Tiều Tiểu Thất cảm thấy tất cả đều để lại được.


      Tiểu Thất lại sắp xếp lần nữa, vẫn là cảm thấy bỏ được liền ném xuống, quay đầu lại thấy Tống Văn Trác tỉnh, ngồi ở đầu giường nhìn mình.


      Tiểu Thất khép nép, thẹn thùng đứng lên, ngập ngừng mở miệng, “Tống tri huyện.”


      “Ân?”


      “Này các rương đồ của ta đâu? Nơi này có gì đáng giá, ta muốn chuyển


      “Ngươi muốn chuyển chỗ nào?”


      Tiểu Thất nhíu mi, “Ta muốn về nhà. Hôm nay ta trở về với cha chuyện của chúng ta, quay lại đây nữa.”


      Tống Lương Trác khoanh tay trước ngực, “Ta đồng ý chuyện này.”


      “Vì sao đồng ý? Ngươi cũng đâu thích ta!”


      Tống Lương Trác có chút khó xử, vì sao lại đồng ý? Dù sao cưới nàng hơn phân nữa là vì việc khởi công xây dựng đê điều. Tống Lương Trác suy tính rồi mở miệng : “Quả ta cưới ngươi là có nguyên nhân.”


      Tiền Tiểu Thất nheo nheo mắt, bộ dáng rất đắc ý.


      “Nhưng chúng ta vẫn thể cùng cách (*) được.”


      (*)cùng cách: ly hôn


      “Vì sao?”


      Tống Lương Trác ngừng lại lát: “Ta cần tiền bạc để xây dựng đê điều ở Hạ Tấn.”


      Tiền Tiểu Thất trừng mắt, miệng phồng lên tức giận. Tống Lương Trác vừa tính mở miệng giải thích Tiền Tiểu Thất đùng đùng nhảy xuống, cả giận : “Tiền lão đầu này đáng giận, lỗ vốn! Lỗ vốn sinh ý!”


      Tống Lương Trác cứng lưỡi, nhìn Tiền Tiểu Thất tức giận dậm chân mà biết nên làm thế nào. Tiền Tiểu Thất nổi giận xong liền khoanh hai tay lại, cau mày ngẩng lên, nghi hoặc mở miệng : “Ngươi vì của hồi môn nên mới cưới ta?”


      Vấn đề này trả lời cũng tốt, Tiền Tiểu Thất cũng đợi trả lời, chống tay trái lên eo cách hung tợn, kiên định gật gật đầu, “Vậy chúng ta càng nên cùng cách, ta càng nghĩ muốn gả cho người vì bạc mà cưới ta.”


      Tiền Tiểu Thất xoay người, tiếp tục thu dọn đồ đạc, lần này nàng thu thập chút khách khí, ngay cả phấn son bàn trang điểm cũng quăng vào bao quần áo.


      Tống Lương Trác thở dài, : “Ta nghĩ lừa ngươi, nhưng là ta cần bạc. Đê Thái Hà cần gia cố, nước sông có thể tràn đầy, khiến cho toàn bộ Thông Hứa huyện đều gặp phải tai họa.”


      Tiền Tiểu Thất bĩu môi, “Ngươi thế nào ta biết thế ấy, nơi này coi như là nơi có con sông lớn cần tiền để trị thủy.Nhưng nếu cần ngươi cứ mượn tiền, tại sao phải mượn ta tới đây làm gì? tại tốt lắm, ta muốn cũng khó mà được.”


      “Ai, quả là có suy nghĩ này, nhưng là ta cưới ngươi, làm sao để ngươi chịu ủy khuất?”


      Lời này nghe giả tạo! Tiền Tiểu Thất ngoáy ngoáy tai, “Việc trị thủy cha ta chắc hẳn có cách.”


      “Nếu toàn bộ huyện bị lụt sao?”


      “Điều đó có khả năng, nếu lụt lụt từ sớm.”


      “Ai, hai năm sau ràng sông ngòi lại có chênh lệch về mực nước.” Tống Lương Trác than thở.


      “Vậy sang năm xây dựnglại là được.” Tiền Tiểu Thất bực mình.


      Tống Lương Trác thở dài cúi đầu, Tiền Tiểu Thất ra vẻ người tốt bụng, nhìn Tống Liên Trác, khẽ hừ tiếng : “Trước là ta cảm phục tài văn chương của ngươi, ta cũng phải người keo kiệt, sau khi trở về cha ta đem bạc cho ngươi mượn là được.”


      phải mượn, là quyên.”


      “A!” Tiền Tiểu Thất sợ hãi kêu lên, “Tiền lão đầu thiệt thòi lớn nha!”


      “Cũng phải vậy!” Tống Lương Trác lắc đầu, cười khổ.


      Tiền Tiểu Thất nhíu mày, suy tư lát liền gật gật đầu : “Vậy xem như là cúng , lão đầu mỗi ngày đếm nhiều ngân phiếu cũng mệt, dù sao cũng có thể xem là tạo phúc.”


      “Đây là lưu danh tốt cho đời sau.”


      “Đến lúc đó lão đầu chết, còn lưu danh tiếng làm cái gì?” Tiền Tiểu Thất nhanh nhảu, nhận ra mình đến chuyện chết chóc, liền : “Phi phi, cái xấu linh, cái tốt linh.”


      Tống Lương Trác cười, “Ngươi thế nhưng đây đúng là .”


      Tiền Tiểu Thất dương dương tự đắc, “Chỉ cần ta làm cho cha ta đem tiền đến quyên là được, ngươi cùng ta cùng cách , quan ấn của ngươi vẫn đem theo bên người chứ? Ngươi phải cho ta con dấu vào thư a?”


      Tống Lương Trác lắc đầu, “Cha ngươi , chờ ngươi hoài thai đem bạc chuyển đến đây.”


      Tiền Tiểu Thất hít vào hơi, híp mắt : “Ngươi đáp ứng?”


      Tống Lương Trác gật đầu.


      Trách được nửa đêm vài lần nàng bị đụng chạm vào người, cũng may Tiền Tiểu Thất nàng giật mình dậy, bằng sớm bị ăn đến xương cốt cũng còn. Tiền Tiểu Thất nheo mắt, mím môi : “Vậy chờ hoài thai .”


      Tống Lương Trác nhìn bộ dáng hung tợn của nàng khỏi mỉm cười: “Vậy cần cách thư (*) nữa?”


      (*) cách thư: thư ly hôn


      Tiền Tiểu Thất mặt lộ vẻ hung ác: “Cần, như thế nào cần.”


      Tiền Tiểu Thất nở nụ cười giả tạo, : “Chúng ta cùng làm vụ buôn bán, thế nào? Song thắng (*) a!”


      (*) Song thắng: được lời gấp đôi


      “Ngươi biết song thắng?” Tống Lương Trác tâm tình vui vẻ, hỏi.


      “Có làm hay ?”


      “Ngươi xem.”


      Tiền Tiểu Thất đoan chính ngồi xuống, cười : “Ngươi viết cho ta cách thư, ta giúp ngươi đem bạc về. Chờ người đem bạc đến ta rời . Về sau chúng ta ngủ cùng phòng, sống trong Tống phủ nhưng ngươi cứ làm Tống tri huyện của ngươi, ta vẫn là Tiền Tiểu Thất, phải là Tống phu nhân của ngươi nha!”


      Tiền Tiểu Thất nháy mắt, “Như thế nào?”


      “Nghe tệ.”


      “Ừ.” Tiền Tiểu Thất cười : “Việc đắp đê xây bờ này, Tiền phủ cũng sẵn lòng giúp, ngươi yên tâm, cha ta làm ngươi khó xử.”


      Tống Lương Trác cười nhưng .


      !” Tiều Tiểu Thất lại nghĩ tin, suy nghĩ rồi : “Nếu tin, hôm nay ta trở về trước, làm cho cha ta đưa bạc trước cho ngươi, ngươi có thể dùng để sửa chữa trước.”


      “Ta tin, Tiền lão gia rất thương ngươi.”


      Tiền Tiểu Thất tự tin tràn đầy, cười: “Vậy ngươi nhanh viết cách thư, đợi lát dùng điểm tâm xong ta lấy bạc.”


      Tống Lương Trác lắc đầu, “Như vậy ta đúng là có phúc hậu, dùng bạc của Tiền gia, lại còn hưu nữ nhi của Tiền gia.”


      “Tóm lại là ngươi đồng ý hay ? đồng ý thôi, ta cũng lười diễn trò.”


      “Ai đồng ý? Ngươi chỉ được cái nôn nóng.”


      Tống Lương Trác tiêu sái bước đến bên bàn, lại : “Tiểu Thất biết chữ?”


      “Dĩ nhiên, biết chữ làm sao thay cha ta quản lý?”


      Tống Lương Trác gật gật đầu, “vậy ngươi mài mực .”


      Tiền Tiểu Thất ừ tiếng qua, cầm nghiên mực mài. Tống Lương Trác cầm bút, định viết lại nhìn nàng cái, mở miệng hỏi: “Ngươi biết chữ?”


      Tiền Tiểu Thất trợn trắng mắt, “Tin hay tùy ngươi. Hừ, ta cũng phải kẻ thô tục đến thế!”


      Tống Lương Trác nhanh chóng viết cách thư, nội dung rất đơn giản: Tống Lương Trác cùng Tiền Tiểu Thất tình cảm tan vỡ, trao đổi cùng cách.


      Tiền Tiểu Thất thấy ngừng bút, liền vòng qua nhìn nhìn, : “Như vậy được ?”


      “Được, ta là tri huyện.”


      “Ừ, vậy cũng đúng. Quan ấn đâu?”


      “Ngươi cứ giữ cái đó cùng cách thư, chờ chúng ta trao đổi xong rồi cho ngươi quan ấn”


      Tiền Tiểu Thất ngẫm nghĩ, đem mực cất cẩn thận rồi vỗ vào ngực, cười : “Ngươi yên tâm, Tiền Tiểu Thất ta đáp ứng người khác chưa bao giờ đổi ý, chuyện bạc ngươi đừng lo lắng, ta đem đến cho ngươi.”


      Tống Lương Trác cười , “Ta chờ.”


      **********************************


      Tống Lương Trác cùng Tiền Tiểu Thất ngồi chung chiếc xe ngựa. Dọc đường, Tiền Tiểu Thất vén màn xe nhìn ngã tư đường náo nhiệt, đáy lòng hưng phấn, chỉ hận thể nhảy xuống xe để chạy về nhà.


      Hưng phấn mặt giấu được, Tống Lương Trác nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì vui mừng của nàng mà cũng bất tri bất giác làm theo nàng, vén màn xe nhìn ra bên ngoài.


      Tháng năm, phải là quá nóng, lại vừa kết thúc mùa thu hoạch lúa, việc mua bán ngũ cốcnáo nhiệt, các nghề khác cũng náo nhiệt theo. Tống Lương Trác nhìn đường cái có nhiều tiểu thương lui tới, trong lòng có chút thỏa mãn. Có thể nhậm chức ở đây vài năm, đem Thông Hứa phát triển, cũng phải là chuyện dễ làm. Nhìn dân chúng an cư lạc nghiệp, đáy lòng Tống Lương Trác tránh khỏi có chút kiêu ngạo.


      “Tống tri huyện,” Tiền Tiểu Thất nhìn tiểu điếm ở phố, cười hỏi, “Muốn mua lễ vật cho cha ta ?”


      chuẩn bị rồi.”


      “À.” Tiền Tiểu Thất phùng má lên, tựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài.


      “Tống tri huyện, ta nghĩ cũng nên mua cho tỷ tỷ trong nhà chút lễ vật.”


      “Cũng chuẩn bị.”


      Tiền Tiểu Thất khẽ hừ tiếng, rầu rĩ nằm sấp trở lại.


      “Tống tri huyện…”


      “Tiểu Thất muốn xuống đường dạo?”


      “Ừ.” Tiểu Thất gật đầu.


      “Chờ đến lúc về, chúng ta dạo phố.”


      Tiền Tiểu Thất nhăn nhăn mũi, cười : “Đúng nha, về sau ta phải Tống phu nhân, có thể tùy tiện vui chơi. Ôi chao, còn phải thêm, cho phép cho ta xuất môn.”


      “Vậy ngươi cũng đáp ứng ta sinh gây chuyện.”


      Tiền Tiểu Thất nâng nâng cằm, “Ta cũng sinh gây chuyện.”


      Kia nhưng ra, Tống Lương Trác thầm nghĩ, hai năm nàng đều kiên nhẫn đứng đợi ở nha môn, cùng với bộ khoái giống nhau đều có tính nhẫn nại a.
      1012, người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 6


      Tiền phủ đối với Tiền Tiểu Thất khắc sâu vào tâm trí, vừa nhảy xuống xe ngựa liền cấp tốc chạy vào, để chậm trễ. Tiểu Thất chỉ nhìn gã sai vặt và tổng quản Tiền phủ cười cái rồi chạy vào trong. Đúng lúc đó thân ảnh màu đỏ, đầu đầy châu sai, nữ tử dung mạo diễm lệ, làm lay động lòng người đến, Tiểu Thất kêu tiếng liền chạy đến.


      Nữ tử rất vui mừng, ôm Tiểu Thất hai nàng xoay tròn vòng.


      “Tốt lắm tốt lắm, đừng nghịch nữa, làm cho muội phu chê cười rồi.” Nữ tử cười cười chỉnh lại trâm cài tóc, ánh mắt dò xét liếc nhìn Tống Lương Trác ở phía sau, cười : “Sao hôm nay mới về ? Chúng ta đợi các ngươi đến trưa hôm qua, kết quả chỉ nhận được lời nhắn đơn giản.”


      Nữ tử cầm mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, giương giọng “A” tiếng : “Này, nửa mặt bên này của ngươi sao lại sưng?”


      Tiền Tiểu Thất nhìn nử tử giọng: “Muội đau răng nên mặt bị sưng.”


      “A, xem qua đại phu chưa?”


      sao, chỉ là đau ít thôi.” (chém =.:)


      Tiền Tiểu Thất chu chu môi, biết nên xưng hô thế nào, nhìn nữ tử bộ dáng giống như mẹ của mình, hắc hắc cười : “Tỷ, sao tỷ lại ở nhà?”


      “Thối, ta được về nhà nghỉ ngơi sao? Để nhị tỷ phu của ngươi nghe thấy liền tức giận!” Nữ tử nhíu mày quát.


      Tiền Tiểu Thất qua ôm cánh tay nàng, “Đại tỷ đâu?”


      “Hôm qua có lại đây,mấy đứa nghịch ngợm nên buổi chiều trở về rồi.”


      Nữ tử quay đầu, cười với Tống Lương Trác ở phía sau, “Muội phu đến đại sảnh trước , đừng phía sau nữ nhân chúng ta, hợp thân phận.”


      Tống Lương Trác cười : “Cùng nhau , ta và Tiểu Thất đến bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.”


      “Hì, đúng là gia tốt, uổng công Tiểu Thất nhà ta theo đuổi nhiều năm thế này.” Nữ tử cười khiến châu sai đinh hương đầu rung động.


      Tiểu Thất bĩu môi có chút ủy khuất, làm như nàng vẫn còn là Tiền Tiểu Thất đuổi theo vậy. Người đó cho dù là chính mình, nàng cũng cảm thấy là quá, cảm tình là chuyện, nhưng với người trước mặt lại đại bại, nàng Tiền Tiểu Thất có phải hay bị thúc giục, ức hiếp? Tiền Tiểu Thất nhức đầu, lời này là của ai với nàng đây?


      người đàn ông trung niên mập mạp từ trong phòng ra, bên cạnh là phu nhân xinh đẹp, tao nhã, yểu điệu nhưng rất có phong thái. Béo lão đầucười cười, ưỡn bụng bước tới, Tiểu Thất mắt sáng long lanh giang hai tay ra, nhưng béo lão đầu lại bước vòng qua con , vỗ vai Tống Lương Trác, bộ dáng rất vui vẻ.


      Cánh tay của Tiểu Thất vẫn còn giơ giữa trung, có chút ăn vị liền thúc vào sườn của béo lão đầu. Béo lão đầu lúc này mới vui cười hớn hở quay sang, đưa tay sang ôm Tiểu Thất. Tiểu Thất nổi giận hừ tiếng, chạy đến bên vị phu nhân xinh đẹp, ôm cánh tay của người vào bên trong.


      “Ha ha, tiểu nha đầu này, đến tướng công nhà ngươi mà ngươi cũng so đo.” Béo lão đầu cười ngất.


      Mỹ phu nhân nhìn Tiểu Thất, vỗ vỗ tay nàng, cười : “Đừng để ý cha ngươi, nhìn xem nương cho bảo bối Tiểu Thất của ta cái gì tốt! Di, sao lại thấy Liễu Xanh?”


      “Liễu Xanh ở nhà giúp đỡ phơi nắng y đâu, mấy ngày trước đây buồn triều.” Tiền Tiểu Thất thuận miệng đáp .


      Mỹ phu nhân cũng hỏi nhiều, kéo Tiểu Thất trước.


      Tiểu Thất cũng kiên nhẫn nghe Tống Lương Trác cùng béo lão đầu đấu trí, ngoan ngoãn theo mỹ phu nhân vào hậu viện.


      Mỹ phu nhân kéo Tiểu Thất đường ra vẻ thần bí, nhị nữ nhi Tiền Phán Đệ của Tiền gia cũng theo. Nàng lôi Tiểu Thất trực tiếp vào gian phòng, Tiểu Thất nhìn căn phòng quen thuộc, chưa kịp lên tiếng hỏi chỉ thấy Tiền Phán Đệ nhanh đóng cửa phòng lại.


      Tiền Tiểu Thất tùy tiện ngồi vào bàn, cười : “Nương, Tiểu Thất muốn quay về nhà cùng với người, có được ?”


      Mỹ phu nhân là người đa sầu đa cảm, Tiểu Thất tuy cười tủm tỉm, nhưng trong mắt nàng, Tiểu Thất còn vui vẻ như lúc ở Tiền phủ. Nhất thời đau lòng, chưa tiếng nào nước mắt rơi.


      Tiền Tiểu Thất bị hù nhảy dựng, vội vàng chạy đến bên cạnh mẫu thân, dịu dàng hỏi: “Nương, ta hảo hảo trở lại, sao người lại khóc thương tâm?”


      Mỹ phu nhân cười : “Nương là đau lòng cho ngươi, ngươi làm cho người khóc , khóc khóc là tốt rồi.”


      “Kia cũng thể khóc, khóc hỏng mắt.” Tiểu Thất nhăn nhăn cái mũi, hiểu được lòng nương đau xót, nâng nâng mũi : “Nương đừng khóc, nương làm Tiểu Thất khóc a.” xong đúng là hốc mắt phiếm hồng.


      Mỹ phu nhân liền lau nước mắt, trừng mắt liếc Tiền Phán Đệ : “Vẫn là Tiểu Thất hiểu ta nhất.”


      Tiền Phán Đệ cười đồng ý, “Tiểu Thất nhất nhưng lại rất nhu thuận.”


      Tiền phu nhân khóe mắt cười cười, “ được mát như vậy.”


      Nàng kéo Tiểu Thất nhìn vòng, thấp giọng ra vẻ thần bí : “Tân lang đối với Tiểu Thất có được ?”


      “Tốt!” Tiền Tiểu Thất gật đầu, “Tốt lắm!”


      Mẫu thân nàng liếc mắt với Tiền Phán Đệ, giọng đầy thấu hiểu hỏi: “Đêm động phòng Tiểu Thất có chịu ủy khuất ? Tân lang có làm đau ngươi ?”


      Tiền Tiểu Thất mờ mịt gật đầu, “ ủy khuất, tốt lắm, làm đau con.”


      Tiền phu nhân xấu hổ dặn, “Bây giờ con lớn, cũng thể cứ chuyện suy nghĩ trước sau, dù sau này có chuyện gì cũng thể với người khác biết a”


      phải nương vừa hỏi thôi!” Tiền Tiểu Thất càng mê man.


      Nàng sờ mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, : “Cứ sợ ngươi chịu thiệt, bị đói, xem bộ dáng lại béo lên chút.”


      Tiểu Thất bĩu môi đứng lên, lại nghĩ đến chuyện cùng Tống Lương Trác, liền chạy đến bên mẫu thân, xoa bóp vai người, làm nũng : “Nương, người cũng biết, Tống Lương, à, tướng công nhà con gần đây có chuyện công cần dùng bạc, nương với cha, cho chút bạc.”


      Nàng liếc mắt dò xét nhìn Tiền Tiểu Thất cái, lại quay đầu nhìn Tiền Phán Đệ, cùng nhau bĩu môi : “Chỉ mới gả có vài ngày, vậy mà ngươi vì viên quan tép riu kia chuyện rồi a?”


      “Nương ~~”


      Tiền Tiểu Thất nũng nịu kêu nương uyển chuyển êm tai, mẫu thân nàng cười xoa xoa lỗ tai, “Ta và cha ngươi chuyện với nhau, chuyện này nhúng tay vào.”


      “Cha nghe lời nương sao?” Tiền Tiểu Thất kinh ngạc, nàng còn nhớ là Tiền lão đầu rất sợ vợ a?


      “Nghe! Dĩ nhiên nghe!” Mẫu thân nàng kiêu ngạo nhướng mi, “Nhưng mà bây giờ được, phải đợi Tiểu Thất có tin vui mới…”


      Nàng đột nhiên im lặng, trộm nhìn Tiểu Thất cười : “Tóm lại là trễ chút.”


      “Nhưng mà nương, tướng công nhà con cũng vì dân làm chuyện tốt. Tướng công đều cho con biết, cả chuyện có con cũng .” Tiền Tiểu Thất đỏ mặt : “Nương a, sinh oa nhi cũng phải là gà mái đẻ trứng, “Phốc”, có thể có trứng.”


      Tiền phu nhân che miệng cười, Tiền Phán Đệ cười hào sảng, làm cho châu sai đầu vang lên như tiếng nhạc. Tiền Tiểu Thất trợn mắt nhìn nhằm nhằm khiến cho Tiền Phán Đệ miễn cưỡng ngừng cười, nâng tay áo, nhéo nhéo khóe miệng, mong làm thế có thể khép miệng mình lại.


      Tiền Phán Đệ mím môi chốc lát rồi mới áp chế ý cười, mở miệng : “Kia cũng phải chưa thấy, đại tỷ phải vừa gả có hỷ sao? Tiểu Thất đợi thêm tháng nếu có thể chẩn hỷ mạch…”


      Tiền Tiểu Thất chu miệng, ôm cổ mẫu thân : “Nương, con mặc kệ, người cho tướng công nhà con bạc, tướng công lo lắng, càng lo lắng con càng lo lắng theo, càng lo lắng bụng cũng thế, lại càng khó hoài thai. Mặc kệ, mặc kệ, nương làm cho cha cấp bạc, cấp bạc, cấp bạc.”


      Tiền phu nhân có chút quáng mắt, cười đánh tay nàng : “Được được được, lát quay về với cha ngươi.”


      cần, con muốn mang theo, thấy bạc con ngủ được!”–


      Mẫu thân nàng nhướng mi : “Chúng ta bạc nhiều, cũng thể làm cho bảo bối Tiểu Thất ngủ yên, , lát nữa cho Tiểu Thất mang bạc về.”


      Tiền Tiểu Thất ân cần bưng trà cho mẫu thân, cười : “Nương tốt nhất, nương, người với cha, nếu có chuyện gì cần Tống,a cần tướng công nhà con hỗ trợ cứ tìm .”


      Tiền phu nhân cười : “Tiểu Thất đúng là nhu thuận, che chở cho tướng công cũng quên trong nhà. Ai, so với đại tỷ cường bạo của ngươi, gả cho người ngoài liền suy nghĩ cho người ngoài là khác nhiều lắm.”

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 7


      Ăn cơm trưa xong, Tiểu Thất mới nhìn thấy cái mà Liễu Xanh hình dung, đúng là giống như cái bánh bao màu trắng – Ha Da. Con chó được nha hoàn ôm đến, rưng rưng kêu lên hai tiếng rồi nhảy xuống dưới, trực tiếp bổ nhào vào lòng Tiểu Thất.

      Ngồi bên nhìn, Tống Lương Trác bị kinh ngạc, theo tiềm thức đưa cánh tay ngăn cản Tiểu Thất, Tiểu Thất vui sướng bước qua, ôm chó con vào lòng.

      Nó nào có phải là bánh bao tròn, ràng là viên nếp mềm a. Tiểu Thất xoa đầu chó con nghĩ, nó lớn lên cũng ỷ lại, so với người nào đó thuận mắt hơn nhiều.

      Hành động bảo vệ Tiểu Thất của Tống Lương Trác thoát khỏi con mắt của Tiền lão gia, khiến lão rất vui vẻ, vốn lão muốn cân nhắc có nên cấp bạc hay , nhưng xem ra con rể này rất quan tâm đến nữ nhi của mình. Phu nhân của lão cũng có lý, trước cấp nửa, chờ Tiểu Thất có chuyện vui lại cấp nửa còn lại.

      Tiền lão gia duỗi chân, chuyện này cứ quyết định thế .

      Sau khi ăn xong, các nam nhân chuyện, Tiểu Thất tranh thủ chuồn ra ngoài.

      Tiền phủ rất rộng lớn, có nhiều sân, ngoài hậu hoa viên rộng lớn phía sau, còn có hồ nước nhân tạo nằm trong Tiền phủ. Tiền Tiểu Thất ngồi xuống Lương đình lý bên cạnh hồ sen, gió nhàng thổi khiến nàng nghĩ đến việc trở về.

      Tiền phu nhân ngồi cạnh nhìn Tiểu Thất cúi đầu ủ rũ nhìn hoa sen trong hồ cho cá ăn có chút đau lòng. Nàng từng xem qua Tống phủ, chỉ có hai sân trước, có hậu hoa viên hay hồ nước, nhất định là mùa hè rất nóng.

      Mẫu thân nàng nhìn cá chép hồng trong ao tranh nhau ăn, ôn nhu : “Tiểu Thất có phải chịu ủy khuất , cho nương nghe chút?”

      có.”

      “Ôn nương kia có đến làm phiền ngươi ? Tống Lương Trác và họ Ôn kia là quan hệ thế nào?”

      “Quan hệ a?” Tiểu Thất nhìn ao sen xanh mướt, suy nghĩ rồi : “Có quan hệ, hai người đó biết nhau từ .”

      “Thanh mai trúc mã?” Tiền phu nhân kinh hô.

      “Cũng hẳn, biết trúc mã có ý tứ với thanh mai hay , nhưng thanh mai có ý với trúc mã.”

      “Tiểu Thất, con phải cẩn thận đấy, được bất cẩn thế đâu.”

      Tiểu Thất nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, đưa nắm tay lên trời, cắn răng : “Quay lại đây để ta quản lý, chặt chẽ.” Khiến cho mẫu thân nàng bật cười.

      Tiểu Thất nhìn đàn cá lát, buồn bã lên tiếng: “Nương, con có thể về nhà mấy ngày ? Con thích cái sân nhà mình.”

      Tiền phu nhân đau lòng nắm chặt khăn, dù trong lòng đau cho nữ nhi nhưng vẫn miễn cưỡng : “Tiểu Thất tốt nhất vẫn ở Tống phủ, đề phòng Ôn nương chặt chẽ tý, nếu con muốn gặp nương cứ quay về đây gặp lát.”

      Về gặp lát! Tiểu Thất cảm thấy cỗ bi thương ập đến.

      Quả con gả ra ngoài giống như bát nước đổ , trở về cũng thể ở lại, chỉ có thể gặp lát.

      Tiểu Thất nhìn đàn cá trong ao, : “Con muốn mang hai con cá này .”

      “Ha hả, cứ đem cả ao cá này về chăm sóc .” Tiền phu nhân vỗ tay thấu hiểu : “Trong ao lớn có thể còn thủy tiên (*), mùa hè nhìn thấy thích mắt. Để hai hôm nữa nương kêu người đem sang vài chậu?”

      (*)thủy tiên: hoa súng

      cần đâu!” Tiểu Thất rầu rĩ : “Con muốn cho hai người bọn xem, con chăm sóc chậu rồi để trong viện là được.”

      “Nghịch ngợm!” Mẫu thân nàng khiển trách.

      “Nương, con đem Ha Da theo, để nó buổi tối theo con ngủ.”

      “Tống Lương Trác đồng ý?”

      mới…” Tiểu Thất đảo mắt, sửa lại ngay: “ sợ chó con, chỉ cần quay về con thương lượng với là được.”

      “Cứ thế , Tiểu Thất thích cứ mang theo, xem còn thích cái gì nữa cứ mang theo luôn a.”

      “Nương hào phóng!”

      Tiền phu nhân liếc mắt thấy dáng người đến từ chiếc cầu , khẽ thở dài : “Tiểu Thất, tướng công nhà ngươi đến tìm ngươi rồi, muốn Tiểu Thất rời nhà thế này.”

      Mắt Tiểu Thất sáng lấp lánh, “Con ở lại là được.”

      được!” Mẫu thân nàng vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu : “ thể để cho người ta thừa dịp chen vào phá hư, ngươi xem sao nương có thể giữ cho cha ngươi trong ra ngoài ngoại tình ngần ấy năm? Ba chữ thôi – nhìn chằm chằm!”

      Tiểu Thất bĩu môi, nắm tay cầm thức ăn ném vào ao cá, vỗ vỗ tay kêu người tỳ nữ đến : “Kêu người đến đây bắt hai con cá lên, ta muốn con kia và con kia, còn có bên đấy. Con màu đỏ kia, còn có hai con kia, nên lấy những con lớn quá.”

      Tống Lương Trác vào nhìn thoáng qua, cười : “Đây là muốn mang về nuôi sao? Chúng ta cũng nên trở về thôi.”

      “Ừ.” Tiểu Thất cũng muốn tìm hiểu vẻ mặt vui vẻ của , đến đứng bên cạnh : “Vậy chúng ta về thôi.”

      Tiền phu nhân cười : “Những thứ này giao qua cho ngươi sau.”

      nên, để con mang luôn. Ha Da con có thể ôm, phải còn bạc sao? Dù sao cũng phải chuyển sang mà.”

      Tiền lão đầu giật giật ria mép, “Còn muốn lấy bạc ngay?”

      Tiểu Thất nháy nháy mắt, “Là con muốn lấy bạc ngay, ngân phiếu nhiều cũng tốt, đổi đổi lại cũng chỉ là hai ký hiệu thôi.”

      “Ngươi gặp qua Tiền gia tiền trang nào giao ra bạc sao?” Tiền lão gia cau mày.

      Tiểu Thất mím môi, Tiền phu nhân vội : “Tiểu Thất vất vả về nhà chuyến, muốn bạc cứ lấy bạc , cũng phải được sai sử đến? Chàng cho đại quản gia theo chuyến là được!”

      “Được rồi, được rồi, xem ngươi kìa lời khiến cho Tiểu Thất khó chịu rồi.” Tiền phu nhân liếc Tiền lão đầu cái, đè nén tâm trạng vui, cười : “Cũng thể khóc lóc được, về nhà thăm cha mẹ phải mang tâm trạng vui vẻ. Vui vẻ đến vui vẻ về, lúc này mới đúng với câu “Vui vẻ đến vui vẻ , cả đời khổ, lo đến khó nhọc.” Tiểu Thất nếu muốn về cứ về, là con ta, lúc nào cũng có thể trở về?”

      Tiểu Thất rầu rĩ gật đầu, ôm cánh tay mẫu thân rồi theo Tiền lão gia và Tống Lương Trác ra ngoài. Tiền lão gia mi nhíu chặt lại, suy nghĩ rồi : “Tiểu Thất đừng khó chịu, đợi lát nữa cha đem con thỏ bằng ngọc phỉ thúy cho ngươi, có được ?”

      “Hả?” Tiểu Thất cúi mặt liền ngẩng lên, ngẫm lại liền đồng ý gật đầu: “Được!”

      “Tiểu tham tiền!” Mẫu thân nàng cười mắng.

      Tiểu Thất trực tiếp mang Ha Da vào trong xe, Tống Lương Trác gì nhưng lập tức ngồi vào góc tránh xa Tiểu Thất ra.

      Tiểu Thất nhoài đầu ra ngoài, vẫy tay tạm biệt Tiền lão gia cùng Tiền phu nhân, tới lúc thấy người nữa mới chuyển người vào trong.

      Tiểu Thất có chút thương cảm, ôm Ha Da trực tiếp ngồi xếp bằng, dựa vào tấm ván gỗ trong sườn xe, cúi đầu lời nào. Tống Lương Trác thở dài : “Phải thích ứng thôi, sau này về quê còn xa hơn thế này sao?”

      “Ai muốn quay về quê với ngươi? Ngươi mang theo Thủy muội muội gì đó là được rồi.”

      Tống Lương Trác gì. Tiểu Thất liếc mắt nhìn, nhếch miệng : “Bạc ta xin cho ngươi, sau này ta với Ha Da ngủ trong phòng, ngươi tìm chỗ khác ngủ .”

      Tống Lương Trác từ chối cho ý kiến.

      Ôn Nhược Thủy ở nhà đợi cả ngày, Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất còn chưa vào hậu viện, nàng từ sau nguyệt môn chạy ra. Nhanh như chớp chạy đến bên Tống Lương Trác, nắm tay , thở gấp : “Trác ca ca về rồi!”

      Tiểu Thất bĩu môi, ôm Ha Da nhanh vào hậu viện. Tiểu Ha Da ở trong tay Tiểu Thất gầm gừ trong cổ họng đưa đầu ra, hướng về phía Ôn Nhược Thủy “Uông” hai tiếng. Tiếng kêu của Ha Da ngọt ngào khiến cho người ta sợ hãi.

      Ôn Nhược Thủy thoáng nhìn, đôi mắt sáng lộ ra vẻ khinh khi, nhưng e ngại mặt mũi nên mở miệng đùa. Đương nhiên, bảo bối sống của Tiểu Thất cũng làm cho Ôn Nhược Thủy muốn đùa giỡn chút.

      Tống Lương Trác rút tay ra, cười : “Thủy muội muội cứ dạo, ta tìm Tiểu Thất có việc cần bàn.”

      Ôn Nhược Thủy bĩu môi, khẽ hừ : “Trác ca ca cùng nàng có gì cần bàn? Muội ở đây đợi Trác ca ca cả ngày rồi!”

      Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất đóng cửa phòng lại, đáy lòng thở dài : “Vậy Thủy muôi muội có chuyện gì?”

      Nhược Thủy trộm ngắm Tống Lương Trác, bĩu môi : “ có gì cả, Trác ca ca cùng Nhược Thủy chuyện a!”

      Tống Lương Trác đổi hướng, vào thư phòng, vừa vừa : “À, ta còn có chút việc, có vài công văn cần xem. Nếu Thủy muội muội buồn tìm Tiểu Thất , buổi tối chúng ta chuyện phiếm.”

      Ôn Nhược Thủy khẽ dậm chân, mang hy vọng : “Ta mài mực cho Trác ca ca.”

      “Khụ, xem công văn, kỳ thực cần viết chữ.”

      Nhược Thủy như nhớ tới câu Xinh đẹp tùy theo xấu hổ hợp, môi đỏ trục cười phân (câu này ta bó tay. Ai giúp nhà ta với), thả chậm cước bộ, đôi môi đỏ mọng chậm rãi mở miệng, giọng : “Bóng hồng thêm hương thôi, Trác ca ca cần cảm thấy làm phiền muội.” (câu này k biết thế nào a=.:)

      Tống Lương Trác cười khan hai tiếng, thầm thở hắt ra, vào thư phòng.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 8


      Cơm tối hôm đó bàn có thêm thành viên – Ha Da.

      Ôn Nhược Thủy nhìn Ha Da với ánh mắt sáng rực, muốn giơ tay sờ tý, bất quá Tiền Tiểu Thất cho phép.

      Tiền Tiểu Thất đem Ha Da để kế bên mình, lại kêu Liễu Xanh làm cho Ha Da đĩa ăn riêng. Hôm nay có thịt kho tàu bị khét, lại có thêm con gà hầm. Tiểu Thất lấy miếng thịt rồi để vào dĩa cho Ha Da, điều này khiến Tống Lương Trác nhíu mày.

      Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, bĩu môi : “Ha Da ăn nhiều lắm.”

      Tống Lương Trác khó khăn gật đầu, suy xét : “ nên lãng phí như vậy, Tiểu Thất có thể cho trẻ con ăn xin ngoài đường?”

      Lời này tuy nhưng lại mang theo mùi vị chỉ trích nặng nề, Tiền Tiểu Thất cúi đầu ăn cơm, cả buổi ăn đụng vào con gà hầm. Ha Da lại thuận theo, cố chen lên phía trước, Tiểu Thất ăn vội hai đũa cơm rồi ôm lấy Ha Da : “Các ngươi cứ ăn, ta về phòng trước.”

      Ha Da ủy khuất rên rỉ trong cổ họng, Tiểu Thất cũng thèm để ý đến hai người kia, ba bước thành hai ra khỏi phòng.

      “Người chết cúng hai bàn, còn cho Ha Da ăn miếng thịt gà chết người a!” Tiểu Thất bĩu môi than thở với Liễu Xanh.

      Tiểu Thất ràng là Tống Lương Trác sai, dù sao cũng rất nhiều người có cơm ăn, đối với những người nghèo khổ, bữa ăn có thịt là rất đáng quý, chỉ dùng khi có đại . Nhưng Ha Da là do lão gia tử sau lần ra biển mang trở về, chính là được cho ăn sung sướng từ , nếu giờ cho nó ăn bánh bao, uống nước lã, khẳng định hai ba ngày sau ốm.

      Tiểu Thất rầu rĩ suy nghĩ, hay là hai ngày sau đem Ha Da trở về, theo mình ăn no, ngủ cũng no, thế chẳng phải rất tội nghiệp cho nó sao?!

      Liễu Xanh thấy Ha Da ăn no cũng đau lòng cho nó, đem cho nó cái bánh bao trắng, nhưng hết lần này tới lần khác, Ha Da cũng thèm mở miệng, cũng lên tiếng. Tiểu Thất mang theo chút ủy khuất, lén ôm Ha Da vào phòng bếp.

      Phòng bếp được quét dọn sạch ! Tiểu Thất lần lượt mở tất cả các nồi, nhưng đều nản lòng rủ vai xuống.

      Khổ quá!

      Tiền Tiểu Thất xoa xoa bụng của mình, trong lòng rất khó chịu lại thấy bộ dáng bi thương của Ha Da. Tiền Tiểu Thất ôm lấy Ha Da đứng trong góc bếp, cắn răng đứng lên, hừ tiếng : “Ngươi cho ta ăn, ta thể tự mua lấy sao?”

      liền làm liền.

      Tiền Tiểu Thất liền quay về phòng, mở rương lấy bạc rồi mang theo Liễu Xanh trở mình trong tiểu viện ra ngoài.

      “Tiểu thư, bây giờ có phải là muộn quá rồi hay ?” Liễu Xanh lo lắng nhìn ngõ tối đen phía trước, đồng ý.

      “Buổi tối là lúc tửu lâu náo nhiệt, chúng ta là ăn bữa cơm, cũng phải làm chuyện xấu.”

      “Nếu gia lát nữa tìm thấy tiểu thư có nổi giận hay ?”

      !” Tiền Tiểu Thất vẫy vẫy tay : “ khẳng định là muốn cùng Thủy muội muội kia tâm , chúng ta ăn nhanh rồi về.”

      đường quả có bóng người, Tiền Tiểu Thất ôm Ha Da cùng Liễu Xanh hồi lâu mới thấy quán gà nướng chuẩn bị đóng cửa.

      “Chủ quán chủ quán!” Tiền Tiểu Thất ôm Ha Da chạy vọt đến, hốt hoảng hỏi: “Còn gà nướng ?”

      “Chỉ còn lại chân gà thôi, nương lấy ?”

      Tiền Tiểu Thất có khuyết điểm, cái gì sạch ăn, nhìn sạch ăn, chạm vào đồ sạch ăn. Liễu Xanh thấy Tiền Tiểu Thất thất vọng, vội vã : “ ít là được rồi.”

      “Được.” Chủ quán đem vài chân gà còn thừa lại, xoay xoay nướng cho đến khi mỡ được thoa đều quanh chân gà, cười : “Thế được rồi, dù sao cũng để qua đêm được, chỉ mười quan tiền thôi.”

      Liễu Xanh nhanh chóng đưa tiền, kéo kéo tay Tiền Tiểu Thất: “Tiểu thư, cái này cho Ha Da ăn, nếu tiểu thư đói chúng ta tìm chỗ khác ăn.”

      Chủ quán nhiệt tình, nghe vậy cười : “Như thế nào? nương chưa ăn sao? Nếu vậy vào tiểu điếm nhà ta , ta lão bà nấu bát mỳ là được.”

      Liễu Xanh cười gật đầu, kéo Tiền Tiểu Thất vào tiểu điếm.

      Tiệm gà nướng này rất , bởi vì có khách nên trong phòng chỉ có bàn lớn, chắc là nơi để đồ hoặc là chỗ để bọn họ dùng cơm.

      Lão bản nương cũng rất nhiệt tình, thấy hai nương trẻ tuổi liền vội vàng xuống bếp chuẩn bị.

      Tiền Tiểu Thất tạ ơn chủ quán rồi ngồi xuống cái bàn bên cạnh, tính thả Ha Da lên bàn nhưng ngại chủ quán nổi giận nên nghĩ lại rồi thả Ha Da xuống đất.

      “Đây là mèo hay chó? Nó lại mặc xiêm y? Đúng là con vật hiếm thấy!” Chủ quán đại thúc cười hỏi.

      Nhắc đến Tiểu Thất liền vui vẻ cười, : “Ha Da là chó, chỉ là nó hơi chút.”

      Liễu Xanh vừa hỏi đại thúc lấy giấy dầu, vừa ném cho Ha Da hai chân gà.

      “Ha ha, là có ý tứ, dùng thức ăn mà vẫn cần giấy ăn.” Đại thúc cười : “Xem bộ dáng nương hai người, sao lại xuất môn vào giờ này? an toàn đâu!”

      “Chúng ta dạo phố nhưng bị lạc đường, vừa lúc đói bụng nên tìm chỗ ăn.” Liễu Xanh cười đáp.

      “Hả? Lạc đường? Các ngươi sống tại quý phủ nhà ai? Ăn xong ta sai tiểu nhị đưa hai người về.”

      cần, cần!” Tiểu Thất trừng mắt nhìn Liễu Xanh cái, cười : “Vừa mới nhớ ra, cần phiền đại thúc.”

      Đúng lúc đó, lão bản nương bưng tô mì nước ra, Liễu Xanh bước qua cầm, lão bản nương lại quay vào, bưng bát khác ra. Liễu Xanh từ chối, tuy nhiên đành phải ngồi xuống cùng Tiền Tiểu Thất ăn.

      Chỉ là sợi mì bình thường, hành lá xanh để phía , phía dưới có thêm trứng gà hà bao, ngay cả chút rau cải cũng có, Tiểu Thất nhìn cái có vẻ vui sướng, hài lòng.

      Tiểu Thất hít hơi sâu, cười : “Dì làm ngon.”

      Lão bản nương cười : “Chẳng qua chỉ là mì bình thường, thể so với thức ăn trong phủ của nương, nương chê là tốt rồi.”

      rất thơm!” Tiểu Thất uống ngụm canh, chậm rãi nhận xét rồi vùi đầu ăn mì.

      Lão bản vào hậu viện bắt gà để ngày mai nướng, lão bản nương thắp ngọn nến lên, cùng Tiểu Thất chủ tớ hai người trò chuyện.

      Tiểu Thất được ăn ngon miêng, luyến tiếc cái trứng hà bao, mở miệng ăn hết mà từ tốn ăn từng chút, từng chút . Lão bản nương thấy thế cười : “Cách ăn uống của nương là nho nhã, có thể thấy là người giàu có đây.”

      Tiểu Thất xấy hổ đỏ mặt, ngập ngừng : “Ta chỉ là thấy ngon miệng, muốn ăn vội vã.”

      Lão bản nương nghe vậy, cười : “Chỉ là cái trứng gà, chẳng lẽ nương chưa từng ăn sao?”

      “Ăn nhiều lắm, gần đây cũng chưa ăn.”

      “A? Trong nhà xuống dốc?” Lão bản nương vẻ mặt lo lắng.

      “Cũng phải, chỉ là đổi nơi ở, cảm thấy ủy khuất, hoảng sợ.” Tiểu Thất lúng túng.

      “À.” Lão bản nương yên lòng, an ủi khuyên giải: “Con người bây giờ được làm trẻ bao lâu, nương lập gia đình rồi? Ban đầu mới về nhà chồng có chút ủy khuất, phụng dưỡng cha mẹ chồng, rồi phải chăm sóc tướng công nhà mình, ban đầu ngay cả cái bàn cũng cho ngồi, nhiều khi còn phải chịu đựng mẹ chồng, mọi thứ cứ từ từ.”

      Tiểu Thất trừng mắt, tin hỏi: “ cho ngồi bàn?”

      “Đúng thế đấy!” Lão bản nương thở dài : “Mỗi bữa đều là ăn ở phòng bếp, tối còn phải rửa chân cho hai cụ.”

      Lão bản nương liếc thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Thất, cười : “Thân phận nương như vậy, hẳn là cần lo lắng.”

      “Ta cũng vậy.” Tiểu Thất rầu rĩ, “Cũng ăn đủ no.”

      “Đúng là ăn đủ no.” Lão bản nương gật đầu.

      Tiểu Thất thở dài, hai ba đũa ăn hết trứng gà, cũng ăn nhanh mì trong tô, vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ, phải nhanh tìm cách thôi, cũng thể mang chính mình cho người ta khi dễ, đến lúc đó bị kẻ ác lừa tha hương, Tiền Tiểu Thất nàng muốn bị người ta khi dễ mà chết a. Bây giờ được ăn no rồi, sau này có thể hay chỉ cho nàng ăn bữa?

      Tiểu Thất nhíu mày càng lúc càng chặt, hốc mắt cũng phiếm hồng.

      Liễu Xanh thấy thế liền giọng hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”

      “Liễu Xanh,” Tiểu Thất hấp hấp mũi, “Ta được rồi, bị chết đói mất!”

      Đầu Liễu Xanh nổ vang trận, choáng váng hồ đồ hỏi: “Làm sao thế? gia làm sao bỏ đói chúng ta?”

      “Đói bụng, ba ngày qua ta ăn no, nếu hôm nay ở nhà ta bồi bổ trận chết đói rồi.”

      Liễu Xanh tà ánh mắt xem vẻ mặt bi phẫn của Tiểu Thất, suốt ngày nàng cắn hột dưa, ăn quả khô, chính là ăn cơm cũng thể chết đói được a!

      Ha Da ăn xong chân gà liền hít hít mũi, hướng hậu viện mà chạy, Tiểu Thất tâm tình tốt nên cũng chú ý đến nó. Liễu Xanh thở dài trong lòng, gắp trứng trong tô của mình sang cho Tiểu Thất, nàng khách khí ăn sạch , tô mì của mình cũng ăn chừa chút gì, kể cả nước mì cũng uống sạch.

      Tiểu Thất ăn no đặt đũa xuống, nhận lấy giấy lau từ tay của Liễu Xanh. Lão bản nương thấy Tiểu Thất ăn uống như vậy, tưởng nàng ở nhà chịu ủy khuất, cũng thương cảm cho nàng.

      Liễu Xanh thu dọn bát đũa, vừa thấy bóng người đứng trước cửa, cả thân hình liền cứng lại.

      “Liễu Xanh.” Tiểu Thất kéo kéo tay cầm bát của Liễu Xanh, “Nhanh thôi, chúng ta nên về rồi.”

      vội, để ta dọn là được rồi.” Lão bản nương cười đứng dậy, đảo mắt thấy có người đứng trước cửa, đợi người nọ bước vào ánh sáng, trong chốc lát, ánh mắt sáng lên, vui vẻ cười : “Tri huyện đại nhân sao lại đến tiểu điếm này của chúng ta?”

      Lão bản nương quay vào hậu viện, cao giọng : “Lão gia, tri huyện đại nhân đến đây.”

      Tiền Tiểu Thất cả người cứng ngắc ngồi thẳng lên, tâm cam, tình nguyện quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Tống Lương Trác, ủy khuất cúi đầu.
      người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 9


      Lão bản gấp gáp bước vào, nhanh chóng lau ghế cho Tống Lương Trác ngồi xuống. Tống Lương Trác cười : “Sao trễ mà còn bận thế này?”

      “Ha hả, chuẩn bị để ngày mai nướng gà sớm.” Lão bản cười đáp.

      Lão bản nương rót chén trà, kích động : “Tri huyện đại nhân uống nước.”

      Tống Lương Trác cầm chén trà, uống hai ngụm rồi hỏi vài chuyện buôn bán, lát chuyển đề tài : “Trời cũng còn sớm, chúng ta về trước, lão bản cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm.”

      “Được được, tri huyện đại nhân thong thả.” Lão bản cười đáp lại.

      Tống Lương Trác đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiền Tiểu Thất vẫn còn ngồi bất động: “Sao vậy, Tiểu Thất vẫn còn muốn ngồi ?”

      “A, hóa ra tri huyện đại nhân có quen biết vị nương này. Vậy là tốt rồi. Khi nãy nương lạc đường, giờ có tri huyện đại nhân, nương có thể yên tâm rồi.”

      Tiểu Thất bĩu môi đứng dậy, tới cửa mới nhớ ra Ha Da, mở miệng hô vài tiếng, bóng trắng liền nhảy ra từ hậu viện. Tiểu Thất khom người xuống muốn ôm Ha Da đứng lên thấy miệng nó vẫn dính máu. Tống Lương Trác vội vã kéo Tiểu Thất ra phía sau, cúi đầu nhìn cái miệng dính máu của Ha Da, có chút nhíu mày.

      “Ha ha, đây là lúc nãy ở hậu viện ăn lòng con ta làm, xem con chó này là đáng , ăn cũng vui vẻ.” Lão bản cười giải thích.

      Tiểu Thất chu chu môi, “Tống tri huyện, ngươi ôm nó .”

      Khóe miệng Tống Lương Trác hơi giật giật, suy nghĩ rồi đưa ngón tay dụ Ha Da lại, sau đó túm lấy mảnh vải màu trắng của nó xách lên.

      Tống Lương Trác gật đầu cùng lão bản rồi bước nhanh ra phía cửa, Tiểu Thất nhìn Ha Da quẫy đạp mà đau lòng, hướng vợ chồng lão bản từ biệt rồi nhanh chóng đuổi theo. Liễu Xanh thấy vẻ mặt của Tống Lương Trác vẫn bình thường thở phào nhõm, móc ra bạc vụn muốn trả tiền cho lão bản nhưng lão bản nhận, mắt thấy Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất xa liền nhét bạc vào tay lão bản nương rồi xoay người đuổi theo.

      Liễu Xanh vẫy tay chào vợ chồng lão bản rồi giữ khoảng cách vừa phải phía sau Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất.

      “Tống tri huyện, ngươi tay thôi, bụng Ha Da được thoải mái.”

      Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Tiểu Thất, nâng tay đưa Ha Da sang cho Tiểu Thất, Tiểu Thất nhăn nhăn mặt: “Cả miệng nó đều là máu, chân cũng dính máu.”

      Tống Lương Trác hạ tay xuống rồi tiếp, chậm rãi tới phía trước.

      “Tống tri huyện,” Tiểu Thất thấy Ha Da hề rên rỉ, quay đầu nhìn Tống Lương Trác tý rồi hỏi: “Ngươi chạy đến đây làm gì? Ta cũng chuẩn bị về.”

      “Làm thế nào về? sợ phủ đóng cửa sao?”

      “Trèo…” Tiền Tiểu Thất liếc nhìn Tống Lương Trác, vội đổi cách : “Gõ cửa là được.”

      Tống Lương Trác gật đầu, xoay mặt nhìn nàng hồi rồi hạ giọng hỏi: “Tiểu Thất ở trong phủ chịu ủy khuất?”

      Tiền Tiểu Thất lén bĩu môi, lắc đầu : “, Tống tri huyện cứ lo sửa đê đập nhanh , bạc dùng ta đưa, chờ chúng ta thanh toán xong ta được về nhà.”

      “Vậy vẫn là bị ủy khuất.”

      Tiền Tiểu Thất khẽ hừ tiếng, trả lời.

      “Tiểu Thất ăn đủ no?”

      Tiền Tiểu Thất nháy mắt mấy cái, “Nhược Thủy tỷ tỷ đâu?”

      “Ngủ.”

      “À.”

      Hai người thêm lời nào, nhanh chậm hết đoạn đường trở về Tống phủ.

      Tống Lương Trác cũng chuyện Tiểu Thất lén ra khỏi phủ, bước vào hậu viện liền đem Ha Da để xuống. Tiểu Thất liếc mắt cái rồi cốc đầu Ha Da, thấp giọng : “Ta phải tắm cho Ha Da trước, nếu ngươi ngại hao củi ta đưa ngươi bạc.”

      Tống Lương Trác vỗ vỗ trán, : “Ta nghèo đến mức thể nuôi nổi phu nhân và con chó này.”

      “Ừ.” Tiền Tiểu Thất xoay người dụ Ha Da vào bếp, lại xoay người : “Tống tri huyện, phòng ngủ là của ta nha, ta ngủ bàn nữa đâu.”

      Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất ngoảy mông dụ Ha Da ra khỏi tiểu viện, bất tri bất giác cười tiếng, tự nhiên bước vào phòng.

      Liễu Xanh đem đến ấm nước nóng, giúp Tiểu Thất đem Ha Da vào bồn tắm phía trong, Tiểu Thất ngồi xổm bên cạnh, lâu lâu lại chỉ giúp chút.

      “Tiểu thư, sợ là rửa sạch, ở đây có hương cao.” Liễu Xanh nắm phần lông phía dưới của Ha Da khó xử.

      “Tiếp tục chà.” Tiểu Thất nắm chặt hai tay lại rồi ra dấu: “Dùng sức chà mạnh vào.”

      “Tiểu thư, trừ phi cắt hết lông của nó, nếu cũng tẩy sạch được, bất quá sau này thấy .”

      có mùi sao?”

      biết.” Liễu Xanh đem Ha Da đặt lên ghế, mặt dùng khăn lau cho nó mặt : “Tiểu thư, Ha Da cần có người chăm sóc mà em có nhiều việc rồi, chi bằng chúng ta đem Ha Da về phủ, nếu chúng ta nuôi hai ngày thôi Ha Da chỉ còn xương và da a.”

      Tiểu Thất chu chu miệng, “Ta cũng nghĩ thế, nhưng đợi hai ngày nữa hãy đưa nó về, để nó ngủ cùng ta hai ngày này .”

      “Vậy gia đâu?” Liễu Xanh cau mày.

      “Ta ngươi nghe, ta và Tống tri huyện quan hệ gì cả, chờ thêm thời gian là ta có thể về nhà rồi.” Tiểu Thất nhăn nhăn mặt, trừng Liễu Xanh, “ cho phép lại với Tiền lão đầu.”

      “Thế phải là tiểu thư chắp tay dâng tặng gia cho Thủy nương kia hay sao? được, chút cũng được! Em phải cho phu nhân!”

      “Ngươi dám!” Tiền Tiểu Thất nhảy đến trước mặt Liễu Xanh, “Ngươi dám ta cho ngươi hầu hạ ta nữa, cho ngươi trở về hầu hạ nhị tỷ.”

      được.”

      “Vậy ngươi cũng được với ai.”

      Liễu Xanh cắn cắn môi .

      Tiền Tiểu Thất kéo kéo mặt Liễu Xanh, cười : “Liễu Xanh thấy sao, chúng ta ở đây ăn no, chơi vui, ở nhà có phải sung sướng hơn nhiều sao? Sau này ta tìm cho ngươi gia tốt, ta ăn mặc ta, ta chơi mặc ta, còn làm cho Ha Da được no bụng nữa.”

      gia người cũng tốt.”

      Tiền Tiểu Thất trừng mắt, “Vậy ngươi gả cho .”

      Liễu Xanh đỏ bừng mặt, “Tiểu thư bậy.”

      “Ta mặc kệ, ta muốn ở đây.” Tiểu Thất có chút thương cảm, thở dài : “Ta muốn về nhà, Liễu Xanh, chúng ta về nhà tốt sao?”

      Liễu Xanh cả giận : “Tiểu thư vất vả mới có được nhân duyên này, bây giờ lại muốn vứt bỏ như vậy, tiểu thư đau lòng nhưng em lo lắng!”

      Tiền Tiểu Thất ôm Ha Da : “Liễu Xanh, ta nhớ , mà ta cũng thích nam nhân hoa tâm, sau này ta tìm nam nhân tốt hơn, nếu cả đời ta bị khi dễ.”

      Liễu Xanh bĩu môi, lầm bầm : “Đấy là tiểu thư nghĩ vậy, gia phải hạng người như thế.”

      Tiền Tiểu Thất chu chu miệng, ôm Ha Da về phòng.

      Tống Lương Trác ngồi bên bàn uống trà, giương mắt nhìn Tiểu Thất ôm Ha Da vào phòng.

      Tiền Tiểu Thất vừa ôm Ha Da vào, thấy Tống Lương Trác liền cả giận: “Tống tri huyện giữ lời, ta muốn cùng ngươi ngủ, ta ngủ cùng Ha Da.”

      “Ngươi cho nó ngủ cùng giường?”

      Tiểu Thất hất hất cằm : “Luôn là vậy.”

      tốt với thân thể ngươi.”

      “Ai cần ngươi lo!” Tiền Tiểu Thất ôm Ha Da qua Tống Lương Trác tới bên giường, vừa xoa xoa lông nó vừa đặt nó lên giường. Ha Da vẫy vẫy đuôi hai cái rồi nằm im ngủ.

      Tiều Tiểu Thất ném cái chăn mềm cho Tống Lương Trác rồi : “Ngươi cũng ngủ , ta muốn ngủ.”

      “Tiểu Thất, sau này được ra ngoài lúc nửa đêm.” Tống Lương Trác thản nhiên nhưng cứng rắn.

      Tiền Tiểu Thất ừ tiếng, “Biết rồi.”

      “Sau này cũng được trèo tường.”

      Tiền Tiểu Thất hơi giận, khóe mắt giật giật, ừ đại tiếng.

      Tống Lương Trác thấy nàng cố tình giơ hai tay chiếm cả giường, cười : “Tốt vậy giờ ngủ , tư thế như thế khó chịu sao?”

      Tiền Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Còn ngươi?”

      “Ta ngủ phòng ngoài.”

      “Sao ngủ ở thư phòng?”

      “Truyền ra ngoài tốt.”

      Có gì tốt! Tiền Tiểu Thất lầm bầm, bất quá ngủ cùng nàng là được rồi.

      Tống Lương Trác nằm tiểu tháp ở phòng ngoài, thấy bên trong tắt đèn, khóe miệng khẽ cười, thở dài nhắm mắt.

      Quả nữ hài tử, chỉ mới mười bảy tuổi. Trước kia mỗi ngày đều cầm cặp lồng thức ăn ở cửa nha môn, lần đầu thấy nàng, vẻ mặt nàng rất ngốc, mày nhíu lại, hai má ửng đỏ, làm tưởng nàng là nương nhà nông có thâm cừu đại hận mà dám kêu oan, ngờ lại là nữ hài tử dũng cảm theo đuổi .

      Tống Lương Trác nhớ tới người kia được tuyển tú vào cung, biết được nguyện ý làm sủng phi rồi hay ? biết nàng có hối hận lúc đầu lựa chọn như thế ?

      Người nọ, luôn muốn rất nhiều!

      Tống Lương Trác chậm rãi trở mình nằm nghiêng bên, lắng tai nghe tiếng ngáy nho của Tiểu Thất cùng Ha Da, khẽ cười rồi cũng nhắm mắt ngủ.
      người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :