1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại 5


      Kể chuyện ở kinh hay hơn so với Thông Hứa, Trần Tử Cung nhìn võ sinh đầu đội nón sắt, chân mang ủng dày, cầm trường thương trong tay đài cao, theo tiếng chiêng trống mà mua trường thương, trong lòng bắt đầu thầm cân nhắc, nếu là kể chuyện, đoạn truyện nổi tiếng nào đó cũng có thể giải thích được, lần trước cùng Tiểu Thất nghe, ràng là do tiên sinh kể chuyện kia tự mình kể lung tung, cái truyện như vậy cũng có thể làm cho Tiểu Thất nghe đến say mê như vậy?

      Trần Tử Cung đứng nhìn lát, tùy ý tìm chỗ người ngồi xuống, còn chưa bày ra tư thế thoải mái, cánh tay bị cánh tay bé kéo nghiêng qua.

      Ta có nhu thước hoa(*) để lấy đâu, Trần Tử Cung nhíu mày nghĩ. Nhưng tay kia cũng có vừa chạm vào liền sờ soạng, hiển nhiên là phải tìm nhu thước hoa, trước mắt chỉ là cầm lấy cánh tay quơ quơ rồi cũng làm gì thêm.

      (*)nhu thước hoa: loại thức ăn vặt

      Trần Tử Cung nghi hoặc, từ khi nào thiếu niên ở kinh thành cũng trở nên thích động tay động chân như vậy? Chẳng lẽ là già , hiểu thích của thiếu niên nay?

      Trần Tử Cung nhìn theo bàn tay trắng kia mà nhìn sườn mặt của thiếu niên, quả thiếu niên tuấn, tuy có giữ lại ria mép, nhưng tuyệt ảnh hưởng đến tuấn tú của . Lúc thiếu niên kia hơi nghiêng người về phía trước, chiêng đồng đài vang lên tiếng lớn, thiếu niên kẹp cổ lại hơi run lên. Trần Tử Cung nhìn về phía sân khấu kịch, võ sinh kia vừa trở mình nay đứng vững lại đất.

      Chiêng trống dần dần gấp gáp hơn, võ sinh lộn ngược cái từ hậu trường ra ngoài, khiến cho quần chúng phía dưới vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ. Thiếu niên rút tay lại vỗ tay bốp bốp, gương mặt kích động mà hơi hồng lên.

      Trần Tử Cung nghĩ, Tiểu Thất năm đó cũng kích động như vậy, nhớ lại những kế sách lúc trước khiến cho phải vùi đầu xấu hổ. nghĩ ngợi vậy mà bị thiếu niên kia bắt lấy tay , sôi nổi lắc lắc : “Thúy Nhu Thúy Nhu, sao ngươi trở về đúng lúc thế? Mau nhìn mau nhìn, Liên Phiên bốn người đánh kìa.”

      Chen lẫn trong tiếng hoan hô lúc này, Trần Tử Cung thế nhưng lại nghe “Thúy Nhu” thành “Lục Liễu”, khỏi quay đầu lại nhìn thiếu niên bên này, vừa lúc thiếu niên cũng quay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng nhu hòa trong mắt Trần Tử Cung kịp che giấu, thiếu nhiên lại nhướng mày, ném vỏ dưa hấu lên bàn mà đẩy tay của Trần Tử Cung ra.

      Chưa bao giờ bị đối xử như rác, nhưng xem như là dựa vào tùy tùng của cũng gọi là Lục Liễu, Trần Tử Cung vẫn quyết định là tha thứ lúc này. Ai biết thiếu niên này lại xoay qua, thanh thanh cổ họng : “Mới vừa rồi đem huynh đài nhầm thành gã gia nhân của ta, nhất thời biết mới có thể nắm nhầm tay huynh đài, hiểu được tội, hy vọng huynh đài thứ lỗi.”

      Tầm mắt Trần Tử Cung chuyển đến râu của tên kia, khóe miệng nhịn được mà run run. ra phải là nam nhi, mà là mỹ nhân kiều. Trần Tử Cung cố nén xúc động muốn cười mà nghiêng người chỉ chỉ vào râu dính lại khóe miêng của nàng : “Rớt.”

      Giả nam trang nâng tay sờ sờ râu, đưa lưỡi liếm liếm ngón tay, để nước miếng dính lên mép môi , lại đem râu dán chặt lên, sau đó mới ôm quyền, mặt đổi sắc : “Đa tạ huynh đài.”

      Mặt Trần Tử Cung run rẩy. Đây là tiểu thư khuê các sao? Xem quần áo cũng rất sang trọng, nhưng nhìn động tác cũng dám khen tặng. Trần Tử Cung muốn hỏi tên họ của nàng, diễn kịch đài chấm dứt, nữ tử nhìn sau lưng rồi vội vàng ngoắc, đợi nha hoàn trong trang phục của gia nhân chạy tới gần, câu cũng chưa , chỉ mím môi liếc mắt với nha hoàn kia cái, kéo nha hoàn lướt qua Trần Tử Cung rồi rời .

      Vốn chỉ là tướng mạo thanh nhã, chỉ là liếc mắt cái, nhưng lại giống như là vào trong lòng người, dịu dàng lại mang theo chút oán trách.

      Trần Tử Cung nhíu mày nghĩ, so ra nương này cũng là người hoạt bát.

      Ai, cảm thán như vậy sao lại liền cảm thấy mình già đây? Thông Hứa gửi thư , Tiểu Thất sinh lần đầu liền sinh hai con trai, Tống Lương Trác kia đúng là vận cứt chó, cưới Tiểu Thất , còn lập tức sinh ngay hai người con. Trần Tử Cung có chút tức giận nghĩ, nếu gặp người hợp ý, nhất định phải sinh tiểu thế tử trí tuệ tuyệt thế, thể hơn được số lượng, liền dùng chất lượng áp đảo mạnh mẽ.

      Hoàng đế thiết yến, lại mời tiến cung tụ họp. là tụ họp, chỉ là lại biến tướng thành xem mặt nữ nhân. Hoàng đế nhàn rỗi kia, quốc gia yên ổn liền theo dõi chuyện nhà của , khiến cho Trần Tử Cung hận thể huyện trấn nào đốt ngọn đuốc nhắc nhở, khiến cho hoàng huynh tự mình tiếp tục chú ý chuyện quốc gia đại .

      Lần này là con út của nhà Triệu thừa tướng, ngay cả hoàng tẩu cũng khen ngợi ngớt, đó là nương thông minh cỡ nào, độ lượng, hiểu chuyện lại còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, Trần Tử Cung nghe xong ngoại trừ mệt mỏi chỉ là vô lực.

      biết người hoàng thất cưới nhiều như vậy làm gì? Lãng phí lương thực trong nhà , còn chiếm dụng phòng ốc, cảm tình tốt cảm thấy mắc nợ, cảm tình quá tốt cảm thấy dối trá. Trái tim của người lớn bao nhiều, sao có thể sắp xếp phù hợp với nhiều người như thế? cũng hiểu được là cả đời chỉ là có hai người là đáng quý, hiểu được có đôi khi người, còn hơn nhiều người rất nhiều.

      nương ngồi ở giữa bàn kia là nhu thuận, nếu phải Trần Tử Cung nhớ ràng, rành mạch là mấy ngày trước có gặp qua lần, căn bản tin nữ tử trung quy trung củ(*) này chính là người giả làm thiếu niên dùng nước miếng dán râu. Nàng kia dường như cũng muốn thừa nhận, từ đầu đến cuối cũng ngẩng đầu nhìn Trần Tử Cung cái. Hoàng hậu cười : “Mạt nhi ngượng ngùng ư, cũng dám liếc mắt nhìn Tử Cung cái.”

      (*)trung quy trung củ: hành động theo đúng quy củ

      Ừ hử, sao nàng lại ngượng ngùng? Là sợ chỉ ra nhược điểm của nàng .

      Trần Tử Cung hừ trong lòng, còn thuận ý hoàng tẩu mà mang nàng dạo ngự hoa viên. Mộc Nhĩ này đều im lặng cả đường , Trần Tử Cung mở miệng nàng cũng kiên quyết mở miệng ra chữ đầu tiên.

      Mộc Nhĩ quả nhiên đủ cứng! Trong lòng Trần Tử Cung lập nên cái biệt danh kỳ quái, ở phía trước cũng bận tâm Triệu Mạt vội vàng đuổi theo miễn cưỡng. Chẳng những bận tâm, có lẽ còn có chút nhìn nương nhà người ta gặp khó khăn cũng chừng.

      Triệu Mạt đuổi theo đến trán cũng đầy mồ hôi, đối với bóng lưng của Trần Tử Cung trước mặt mà muốn giơ chân giẫm cái mạnh, nếu phải , nàng mới cần mang cái đầu có thể đè chết người này đến cái gì yến, ăn ngon, uống tốt, còn bị đè đến đau cổ.

      Triệu Mạt nghiến răng vẫn còn chưa ngừng, cũng ngờ người vẫn luôn mải mê bước phía trước đột nhiên quay đầu lại.

      Miệng Triệu Mạt há ra quá lớn, nhất thời thể khép lại, chân cũng thu hồi lại chậm bước. Nhưng là bất luận như thế nào, nàng lại trở thành Mộc Nhĩ đoan trang khéo léo kia.

      “Mộc Nhĩ?” Trần Tử Cung nhíu mày.

      “Gia phân phó.” Triệu Mạt nhu thuận cúi đầu.

      “Mộc Nhĩ mệt?”

      Thích, hỏi lời này! mệt? Sao hỏi là nghỉ ngơi chút hay ?

      Triệu Mạt thản nhiên đáp lời, “Hồi gia, mệt.”

      “Được, từ nơi này đến cửa nam đều là phong cảnh tao nhã, chúng ta cũng ngại qua xem.” Trần Tử Cung vừa dứt lời liền nhấc chân nhanh ra ngoài.

      Triệu Mạt trở mặt cho cái xem thường, kéo váy lên lại đuổi theo. thẳng đến khi mặt trời nghiêng về phía tay, mặt Triệu Mạt bị phơi nắng đến đỏ bừng, cổ áo đều ướt mồ hôi, nhưng vẫn lời dư thừa.

      Trần Tử Cung lại : “Đông môn có cái tháp cao, cảnh sắc kia…”

      “Ngươi muốn như thế nào!” Triệu Mạt bắt buộc mình bỏ qua miệng khô nước miếng mà khó khăn mở miệng. rất khác, nàng hận thể nhảy đến trong hồ nước mà uống cái no.

      “Mộc Nhĩ ta muốn thế nào?” Trần Tử Cung nhíu mày.

      Triệu Mạt cố gắng nghiêm mặt, run rẩy rồi thi lễ : “Triệu Mạt có chỗ mạo phạm, mong Vương gia tha thứ, cha mẹ trong nhà chờ rất lâu, Triệu Mạt có thể về trước hay ?”

      Trần Tử Cung nhìn gương mặt nàng bị phơi nắng đến đỏ, mím môi : “Mộc Nhĩ xem qua hí kịch?”

      “Hồi gia, có.”

      “Mộc Nhĩ thích dán râu giả đường?”

      “Hồi gia, vui.”

      “Mộc Nhĩ dối rất giỏi?”

      Mặt Triệu Mạt lại đỏ thêm vài phần, cắn răng : “Hồi gia, tốt.”

      Trần Tử Cung à tiếng, sờ sờ mũi : “Xem ra là gặp tiểu tặc giả dạng thành con út của nhà Triệu thừa tướng, bổn vương định truy nã thiên hạ, đem tiểu tặc làm bại hoại khuê dự của Mộc Nhĩ bắt về bỏ tù. Thiên kim của thừa tướng là ai mà có thể giả sao? Đó là tội mất đầu.”

      Trong lòng Triệu Mạc “Lộp bộp” tiếng, im lặng hồi lâu mới giật mình : “Triệu Mạt đột nhiên nhớ tới, dường như mấy ngày trước có ra khỏi cửa, chắc là gặp phải Vương gia.”

      “À ~~” Trần Tử Cung nhấc chân tiếp tục về phía trước, ra ngoài đoạn cũng chưa thấy người cùng, quay đầu thấy người cắn môi thầm tức giận, tâm tình tốt mà cười : “ thôi, ta đưa ngươi ra cung.”

      Triệu Mạt nắm tay kêu rang rắc. Chân của nàng đều bị hành hạ đến mềm nhũn ra rồi, còn phải từ thâm cung to lớn này ra cửa cung, cái này phải là muốn đòi mạng người hay sao?

      Mặc dù nàng có hảo cảm với Hạo Vương gia này, nhưng lại đoán ra đây là tên vô lại a. Cái này rất tốt, bị người ta nắm đuôi, bị khi dễ lại thể phát tác. Phụ thân ngốc kia của nàng, sao lại nhẫn tâm để cho nàng đến chịu khổ?

      Triệu Mạt khập khiễng cúi đầu phía trước, bước đến bên người Trần Tử Cung kiêu ngạo siểm nịnh mà ngẩng đầu thản nhiên : “Cha ta là trung thần, vì giang sơn này mà cúc cung tận tụy. Vương gia đừng lấy chuyện ta ra phủ mà áp chế ta, ai lại quy định tiểu thư của Thừa tướng gia thể ra khỏi cửa? Ta chỉ là ra ngoài xem diễn, cũng làm chuyện mưu phản gì. Ta chuẩn bị gả cho Vương gia làm chính phi, Vương gia cũng cần tốn tâm tư đem ta như người ham muốn quyền thế mà khi dễ. Ta rồi, nếu Vương gia lại uy hiếp có khí độ của Vương gia.”

      Triệu Mạt xong còn có chút chột dạ, kiên trì bước qua được vài bước quay đầu nhìn thấy Trần Tử Cung đuổi theo bỏ chạy, ngay cả đau nhức chân cũng quên mất. Rốt cuộc là mệt mỏi có khí lực, chạy được đoạn ngắn bị Trần Tử Cung túm lại.

      Triệu Mạt tránh được, da dầu bị dọa mà run cả lên, hướng về người cách đó xa mà kêu lên: “Công công công công, mau bảo ca ca ta đến đây đón ta.”

      Trần Tử Cung buồn cười vẫy tay với tiểu thái giám sửng sốt kia, đợi đến gần khụ tiếng : “Nâng nhuyễn kiệu đến đây, đưa Triệu tiểu thư hồi phủ.”

      Triệu Mạt nhếch miệng hé rang, hai người lại yên lặng đứng giữa trời, Triệu Mạt cảm thấy bàn tay nắm lấy mình có chút nóng, nhưng rút ra vài lần cũng được, khỏi có chút hậm hực. Chờ nhuyễn kiệu nâng đến, Triệu Mạt hành lễ rồi cúi đầu chui vào kiệu.

      Trần Tử Cung cũng nhiều, khoát tay bảo cỗ kiệu rời .

      Đại để là người quen biết đều dễ dàng gặp phải, giống như lúc gặp nhau ở Thông Hứa với Tiểu Thất. Từ đó đến nửa năm về sau, kỳ quái là Hoàng thượng nhắc lại chuyện bảo Trần Tử Cung cưới phi, Thừa tướng phủ cũng nhắc đến, Trần Tử Cung lại thường gặp Triệu Mạt đường. Vẫn như trước, khi vẻ mặt phấn chấn, khi thanh tịnh như nước, có khi là cùng con trai trưởng của Thừa tướng, có đôi khi là mang theo nha hoàn tròn tròn kia.

      Nếu phải đối diện giáp mặt, hai người cũng chào hỏi, thậm chí Triệu Mạt còn trốn tránh . Trần Tử Cung buồn cười nghĩ, sợ là còn ghi hận chuyện lần đó vào cung. Nghe là hai bàn chân đều bị tróc da, mấy ngày thể xuống giường.

      Nửa năm sau, hai người dần dần có thể cùng ngồi chỗ mà xem kịch, thỉnh thoảng cũng du ngoạn. Nhưng kỳ quái là, Trần Tử Cung cưới, Triệu Mạt cũng gả, hai người giống như là bằng hữu, nhớ tới gọi đối phương dạo vòng, nhớ đều tự qua.

      Mặc dù Triệu Mạt gả, nhưng toàn bộ triều đình vẫn xem nàng như là Hạo Vương phi mà đối đãi. Chính Triệu Mạt cũng băn khoăn, nàng muốn là tình cảm duy nhất, nhưng nếu là thực thích người kia nhất định thể cho nàng duy nhất, chỉ có thể là nàng nhượng bộ.

      Bốn năm, nàng cũng hai mươi tuổi. Ngày hôm sau sau khi cùng Trần Tử Cung uống qua rượu chúc mừng sinh nhật Triệu Mạt bỏ , thẳng đến Thông Hứa. Sau đó nàng thấy trước mặt là cả gia đình nắm tay nhau đê dài, cần hỏi nhưng nàng chỉ biết, người nữ tử cười tươi như hoa kia chính là chủ nhân của tiểu hồng mã trong tay Trần Tử Cung.

      biết nam nhân gì đó, chọc nàng kia chui đầu vào ngực giẫm chân cọ qua cọ lại, hai đứa trẻ giống nhau như đúc, đứa ôm chân nam nhân kêu ầm ĩ, đứa chắp tay sau lưng nhìn bọn họ náo nhiệt.

      Triệu Mạt có chút thoải mái, vô luận như thế nào, nữ tử này đối với Trần Tử Cung mà đều là quá khứ. Cũng như Trần Tử Cung , chưa bao giờ có bắt đầu, làm sao chấm dứt.

      Lúc Triệu Mạt hồi kinh, đến những nơi mà Trần Tử Cung nhắc tới chơi lần. Dù sao mặc kệ là nàng chỗ nào, đều có người đến trước chuẩn bị tốt, Triệu Mạt nghĩ, cũng nên gả , chờ đợi nữa cũng còn có hai sườn phi thể rời kia, mà nàng lại già .

      năm sau, Hạo Vương gia có thể biệt viện ngoài ngoại ô kinh thành, nha hoàn gia nhân làm việc lại bên trong rất là náo nhiệt, chủ nhân chỉ có , đó chính là chính phi Hạo Vương vừa cưới.

      Có người , Hạo Vương cực sủng ái Vương phi này, xây riêng cho nàng biệt viện này, thời tiết đầu xuân, còn có thể thấy Vương gia cùng Vương phi vác cuốc đào măng mùa xuân ở rừng trúc cách phủ xa.

      Có người , nơi này là “Lãnh cung” ngoài phủ của Hạo Vương phủ, bên trong là con út thất sủng của Triệu thừa tướng.

      Rất nhiều năm sau, Trần Tử Cung ôm trong lòng đứa, tay nắm đứa, lúc nhà bốn người mặc đồ màu xanh nhạt dạo hoa đăng đoán đố đèn, lại khiến cho mọi người thảo luận ồn ào.

      “Xem, đó chính là sủng thê ở dân gian của Hạo Vương gia.”

      phải chứ, cứ thế, phi tử lớn ở vương phủ cùng biệt viện đều thất sủng.”

      sớm thất sủng, người trong nhà đó cũng hoàn toàn được, chỉ bằng hai hài tử này, nữ tử này được sủng ái hơn Hạo Vương phi.”

      “Triệu thừa tướng có thể đồng ý sao? Gả con út lại thành mình trông phòng.”

      “Ai, cái này ngươi hiểu, Hoàng thượng vì trấn an Triệu thừa tướng, ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt, gia quan tiến tước đấy!”

      hiểu phải , ngươi xem, vì sao Hạo Vương gia lại bỏ qua tiểu thư khuê các cưới, lại cố tình cưới thôn ?”

      Triệu Mạt nghiêng mắt liếc Trần Tử Cung, nhận lấy nữ nhi trong lòng , Trần Tử Cung xoay người ôm con lên.

      “Khi nào cha gia quan tiến tước?”

      Trần Tử Cung cười, “Ta cũng nghe đấy.”

      Triệu Mạt khẽ hừ tiếng, “Còn nữa, ta rất giống thôn sao?”

      Nữ nhi Hòa Hòa trong lòng cũng phụ họa cất giọng nũng nịu hỏi: “Nương, thôn là gì?”

      Con trai bên kia đợi người khác giải thích liền cướp lời mở miệng : “Chính là nữ tử đầu có quấn vải hoa.”

      Hòa Hòa gật đầu, vừa thấy tiểu nương bốn năm tuổi quấn vải hoa màu lam đầu chạy tới, chỉ vào tiểu nương liếm kẹo hồ lô kia mà kinh hỉ mở miệng : “Nhìn, thôn !”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cuối cùng cũng sắp hết ~~~~~~~~

      ngày cuối cùng ~~~

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại 6


      Từ Lưu Tư Nhược thích bám theo Tống Dịch, khi còn bé theo Nhược Thủy đến Thông Hứa, khi có cơ hội liền theo sau mông Tống Dịch mà kêu Dịch ca ca này Dịch ca ca nọ, lớn lên chút nữa mỗi lần đến Thông Hứa đều sống chết muốn về, thế nào cũng phải ở lại Tống phủ thời gian mới rời . Hơn mười năm qua, tạo được quan hệ hữu nghĩ thắm thiết với Khả Tâm, nhưng lại thể khiến cho Tống Dịch luôn ngưỡng mộ kia nhìn bằng ánh mắt khác.

      Trong nháy mắt trở thành nương trưởng thành, Tư Nhược vẫn thích ở Tống phủ như trước, lại bắt đầu trốn tránh Tống Dịch. Nàng có thể cười với Tống Du cùng Lục Sùng Hề, nhưng lại thể mặt đổi sắc với Tống Dịch dù chỉ trong nửa khắc. Nàng nhìn thấy luôn khẩn trương, khi còn cũng khẩn trương, nhưng cũng khẩn trương như bây giờ. Cũng biết vì sao, mỗi lần thấy Tống Dịch vừa đứng chắp tay sau lưng trước mặt, nàng biết vì sao mà lại thấp hơn ba phần.

      Tư Nhược bi ai nghĩ, đời này cũng thể sóng vai cùng . Dịch ca ca của nàng luôn cười thản nhiên, tình gì cũng làm khó được , cho dù việc lớn thế nào khi đến trước mặt cũng trở thành việc . Dịch ca ca trong lòng nàng chính là thần đấy, nàng khiến chính mình tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng cũng cảm thấy xứng với .

      Tống Dịch mười chín, so với Tống Lương Trác khi còn trẻ còn khí(*) hơn phần, chỉ là tính tình có chút khó chịu, tình gì cũng là dáng vẻ để vào mắt. Tống Du hoàn toàn tương phản, cùng gương mặt, nhưng lại khiến người ta chỉ liếc mắt nhận . Mỗi ngày Tống Du đều lộ ra vẻ tươi cười, mắt vừa đảo lại có phương pháp gì mới xuất .

      Tống Du thích thi cử, lần vào trường thi, thấy đề mình biết, liền quăng bút tự phong cho mình là Trạng Nguyên lang, sau đó theo Tiền lão đầu học việc buôn bán. Dường như Tống Dịch cũng thích khoa khảo, ngay cả trường thi cũng vào, mỗi ngày đều vẽ tranh, mua bán vài bức thư pháp này nọ.

      Lúc trước khi Tống Dịch mô phỏng theo cái gì đó, Tư Nhược thích đứng ở bên bưng trà đưa nước, đưa khúc gỗ lấy cái đinh, nhưng tại nàng lâu vào viện của Tống Dịch.

      Nhưng nàng càng sợ , càng nhìn thấy sắc mặt của tốt. Sắc mặt càng tốt, nàng càng thêm sợ , cũng lại càng ít bước vào viện của .

      Lưu Mộ Thủy đến Thông Hứa chơi, vẫn mời hai tiểu tử Lục gia đến như trước. Các huynh đệ gặp nhau khó tránh tụ hội uống bữa, dù cho là Tống Dịch ngày thường biểu tình cũng quá phong phú cũng phóng túng mà tham gia náo nhiệt phen.

      Lưu Mộ Thủy cùng huynh đệ Lục gia kề vai sát cánh Tiền gia tìm Tống Du, Tống Dịch tiễn bọn họ rời cửa liền xoay người tính về viện, quay đầu lại thấy Trương Thuấn đứng cách đó xa. thường thấy nam nhân này, mỗi lần Tư Nhược ở lại Tống phủ thích qua lại ở cửa.

      Tống Dịch nhìn cái trán nhẵn nhụi của mà nghĩ, đảm bảo là qua mươi tuổi hói đầu, con vịt trọc đầu, sao có thể xứng đôi với Tư Nhược?

      Trương Thuấn cười cười với Tống Dịch, Tống Dịch nhíu mày. Trương Thuấn tới hỏi: “Tống huynh, biết Tư Nhược nương có ở trong phủ ?”

      Tống Dịch nhíu mày, “Có việc?”

      Trương Thuấn nhìn nhìn vào trong phủ, cúi mắt cười cười : “Ta có phong thơ muốn giao cho Tư Nhược nương, biết có tiện…”

      “Ta giúp ngươi giao cho nàng.”

      Hả? Trương Thuấn ngạc nhiên, nháy mắt lại cười : “Ta là hỏi có thể tự mình hay …”

      giờ nàng có ở nhà.”

      Trương Thuấn gãi gãi trán, suy nghĩ rồi đưa thơ qua, “Làm phiền Tống huynh, xin đưa cho nàng, ta chờ nàng ở Phong Trạch Lâu.”

      Tống Dịch nhận thơ cũng gật đầu, Trương Thuấn lại dặn: “Nhất định phải bảo nàng đọc thơ, xác định là ta chờ nàng đến đấy.”

      Tống Dịch lời vào phủ, qua trường đình, trực tiếp ném thơ vào trong bồn hoa sen. được hai bước lại cảm thấy ổn, mang tảng đá mà đè lá thư xuống đáy nước cách chính xác.

      ràng là Tống Dịch xem thường nghị lực của Trương Thuấn, khi Lưu Mộ Thủy cùng hai huynh đệ Lục gia và Tống Du trở về, dĩ nhiên là chính mồm với Tư Nhược: “Thiếu gia Trương gia kia đợi muội muội ở Phong Trạch Lâu có chuyện muốn , muội muội nhanh về nhanh. À, đúng rồi, là còn có phong thơ, muội muội có nhận được?”

      Tư Nhược mờ mịt lắc đầu, liếc mắt nhìn Tống Dịch biểu tình : “ phải muốn ăn cơm ở nhà sao? Muội còn muốn giúp Tiểu Thất di di chuẩn bị món ăn nguội đây.”

      Lưu Mộ Thủy đảo mắt nhìn Tống Dịch cái, cười : “ vẫn chờ muội, ta xem là muội muội vẫn nên tiếng. Kỳ con người của Trương thiếu gia kia cũng tệ đâu, chỉ là thích cũng thể để người ta đợi lâu, đó là lễ phép tối thiểu.”

      Tư Nhược dẩu môi, “Ca ca đừng hồ đồ.”

      “Ha ha, ta , muội muội nắm chắc , nhanh về nhanh để còn ăn cơm chiều.”

      Tư Nhược nghĩ nghĩ, nhìn váy người bị nước bắn tung tóe : “Muội đổi quần áo, về rất nhanh.”

      Khả Tâm chớp mắt với Lưu Mộ Thủy, cũng qua : “Ta giúp ngươi đổi.”

      Lúc Tư Nhược trở ra, đổi thành bộ có nếp gấp màu vàng nhạt, tóc dĩ nhiên cũng búi lại lần nữa, còn cài thêm trâm cài. Kỳ mặt có đánh má hồng, nhưng vì ánh mắt nhìn thẳng của Tống Dịch bắn tới, gương mặt hồng nhạt lên.

      Tư Nhược tránh tầm mắt của Tống Dịch, bất an kéo kéo tay áo : “Cái kia, muội ra xem trước, trở lại.”

      Tống Dịch thản nhiên mở miệng, “ là giờ Tuất(*), Tư Nhược nên ăn cơm chiều rồi hãy .”

      (*)giờ Tuất: 19h – 21h

      Ôi? Tư Nhược nhìn về phía Tống Dịch, thấy vẫn là vẻ mặt thản nhiên như cũ, mím môi : “Ca ca đến, muội rồi trở lại, ngồi lâu.”

      giờ Tuất, lúc đó ta bảo gia nhân cùng muội.”

      Tống Dịch cũng bất kể nàng đồng ý hay , nghiêm mặt lại hướng thiện thính. Lưu Mộ Thủy vỗ bụng nhếch miệng, cười to tiếng động, Lục Sùng Hề cong khóe miệng thấp giọng : “Ngươi tính kế như vậy, khẳng định về sau chịu khổ.”

      “Mới sợ.” Khả Tâm chạy tới, thần bí : “Đến lúc đó Mộ Thủy ca chính là vợ của đại ca, làm sao huynh ấy dám khi dễ?”

      Lục Sùng Hề cười dịu dàng, “Thiển Thiển có lý.”

      Khả Tâm tránh ánh mắt của , xem dịu dàng trong mắt , dương dương tự đắc : “Muội là ai? Thiển Thiển mà, ít cũng nhiều mà nhiều cũng ít, gì có thể làm khó được muội.”

      Trong bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Tống Dịch khó mà chủ động đưa ra tửu lệnh, còn thản nhiên nhìn lướt qua Tư Nhược cùng Khả Tâm, “Thiển Thiển cùng Tư Nhược cũng chơi .”

      Namtử trong bữa cơm đều có chút ngây người, bất quá chỉ lát cười ầm. Tiểu Thất biết làm thơ, vòng thứ nhất thua hai chén, bắt đầu có dấu hiệu gắp nhầm thức ăn. Tống Lương Trác nửa ôm lấy nàng, bắt lấy tay nàng cho nàng lộn xộn, lại vòng qua lại là Tiểu Thất bị phạt rượu. Ánh mắt Tống Lương Trác nhìn qua Tống Dịch có chút thân thiện, Tống Dịch nhíu mày mà chuyên tâm ứng đối những người khác.

      Tiểu Thất uống xong ba chén bắt đầu lẩm bẩm “Tướng công tướng công”, Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Tống Dịch cái rồi ôm Tiểu Thất về phòng.

      Người thua kế tiếp chính là Tư Nhược, từ lúc Lưu Mộ Thủy câu nhắc nàng về cuộc hẹn ở Phong Trạch Lâu, nàng thua rượu bắt đầu dồn dập thay đổi từ ba bốn vòng lần thành vòng ba bốn lần. Dần dần mọi người cũng phát , chỉ cần là đến lượt Tư Nhược, Tống Dịch liền ra vế rất khó mà đối được.

      Mấy nam nhân bên này nhịn cười đến muốn nội thương, Tư Nhược bên kia cũng choáng váng say xỉn đến mềm nhũn ghế.

      Tống Dịch quét mắt nhìn Tư Nhược choáng váng đến ngồi nghiêng ghế, tay cũng động đậy, khẽ hừ tiếng rồi tiếp tục đấu rượu với mấy nam nhân đối diện, chờ cho thêm hai người nằm úp sấp xuống mới thản nhiên mở miệng : “Nên nghỉ ngơi, ngày mai lại uống tiếp.”

      Lưu Mộ Thủy mơ mơ màng màng lắc lắc Tư Nhược nửa tỉnh nửa ngủ, “Tỉnh tỉnh, còn có người chờ muội đấy.”

      Trong đầu Tư Nhược vang lên ong ong, dạ dày cũng khó chịu, bị Lưu Mộ Thủy đẩy liền nằm đó mà ói ra.

      Lưu Mộ Thủy ghét bỏ khoát tay, thấy mặt Tống Dịch lại đen thêm phần, cười hớ hớ rồi lắc lư bỏ . Lục Sùng Hề cũng tự động tiếp nhận nhiệm vụ đỡ Khả Tâm, thấy nàng khó khăn, dứt khoát mà ôm .

      Tống Dịch nhìn Tư Nhược lăn qua lăn lại mà hừ hừ đau đầu, cởi áo khoác bị nàng nôn vào, rót cho nàng chén trà đậm mới ôm người đặt lên giường góc thiện thính. Tống Dịch dùng khăn trải giường quấn lấy nàng, khóe miệng cong cong : “Muốn gặp mặt? Tìm tướng công sao? Có thể tỉnh lại tìm .”

      Lưu Mộ Thủy cùng lão nhị Lục gia và Tống Du ghé tai lên cửa sổ bên ngoài thiện thính mà che miệng cười đến thở , thấy Tống Dịch ôm Tư Nhược bị quấn thành kén tằm đứng dậy, vội vàng cong lưng mà khập khiễng chạy ra.

      Tống Dịch liếc mắt nhìn người trong lòng từ từ nhắm mắt mà vẫn còn hừ hừ, nhíu mày : “Ở trong Tống gia mười mấy năm, còn muốn rời khỏi? Nên từ lâu rồi?”

      Tống Dịch ôm lấy người thẳng đến viện của mình. Bên cây sồi xanh bên này lại có người ra, vừa ra liền ngồi đấm xuống đất mà cười ha hả, sau đó lại có hai người ra, ngã trái ngã phải mà ngồi xuống cười ha ha cùng chỗ.

      Hồi lâu sau ~~

      “Ngươi xem, đại ca thừa dịp Tư Nhược say rượu mà làm thành chuyện thực luôn ?”

      “Ha ha, biết, xem ra giống thế.”

      “Nếu , tiếp tục nghe vách tường?” Lưu Mộ Thủy lau khóe mắt cười hớ hớ mở miệng.

      Lục Sùng Quang nhíu mày, “Đừng ngươi làm ca như vậy chứ!”

      Tống Du ngừng lại hít hơi vào : “Quên , bị đại ca biết còn lột da ta sao? Ta vẫn là chạy nhanh…”

      Tống Du vừa thấy người đứng sau Lưu Mộ Thủy mà dạ dày co rút lại. Lưu Mộ Thủy lại nhướng lông mày mà đưa ra kế mới: “Có hai chữ có thể khái quát tinh túy của đại ca – rối loạn! Hắc hắc, thích còn , cả ngày vờ thâm trầm, giống như làm bán tiên.”

      Khóe miệng Tống Du co giật liên tục, Lục Sùng Quang tiếp: “Quả là quá buồn bực, ha ha ha, tứ ca quá đúng.”

      Tống Du nhíu mắt lại, mặt nhăn như bánh bao. Kỳ Lưu Mộ Thủy có chút choáng váng, thấy vẻ mặt của Tống Du liền lắc đầu : “Ngươi bị táo bón?” xong lại đấm xuống đất mà cười ha hả.

      Tống Du vỗ trán, đứng lên miệng : “Đại ca đến đây? Ta say đến đứng, đứng, đứng, đứng cũng nổi.” xong Tống Du liền lắc lư thong dong .

      Vốn quanh quẩn dưới trời đêm mà cười to liền im bặt, tiếp theo liền vang lên tiếng kêu khúc khúc, tiếng cao tiếng thấp, nghe vẫn thú vị. Đúng lúc Lưu Mộ Thủy lại đập tay xuống, cười “Cạc cạc” quái dị, mắt nhắm lại liền nằm thẳng xuống.

      Lục Sùng Quang gãi gãi mặt, đong đưa qua lại đứng lên : “Này, này này, nhà vệ sinh ở nơi nào?”

      Lục Sùng Quang đảo mắt vòng xung quanh, ngón tay chỉ vào cổng viện, “À, ở nơi này!”

      Lưu Mộ Thủy nghe tiếng bước chân của Lục Sùng Quang xa dần, đáy lòng mắng đến ngay cả cái quần cộc cũng chừa. Sao có thể nghĩa khí như thế, dù thế nào cũng phải khiêng người ngã chứ? Gào, lạnh nha, có sâu cắn đó, trời ạ, cái gì đùi vậy?

      khắc sau ~~

      Ngươi , ta van cầu ngươi, ngươi là ca của ta, là đại ca nhà ta! Lưu Mộ Thủy kêu rên.

      Hai khắc sau ~~

      Ta rầu rĩ, ta rầu rĩ lại bí hơi, đại ca ngươi ngủ thôi! Lưu Mộ Thấy thấy mật đắng chảy ngược, trong lòng đều cảm thấy đáng.

      lúc lâu sau ~~

      Dựa vào, trời là mền đất là chiếu, ta cũng tin ta ngủ được!

      Nửa canh giờ sau, Tống Dịch nhìn người lên xuống theo hô hấp khẽ đều đều cùng tiếng ngáy vang, khẽ hừ tiếng rồi xoay người rời .

      Tống phủ xuất hai việc lạ, thứ nhất, quan hệ của Tư Nhược cùng đại thiếu gia Tống gia lại chuyển tốt lắm, bọn hạ nhân lại thấy cái đuôi kia của Tống đại thiếu gia.

      Thứ hai, lúc hạ nhân quét tước vườn vào sáng sớm, ở đường mòn đá phát đại thiếu gia Lưu gia ngủ mơ mơ màng màng. Chờ đến lúc bị lay tỉnh, người lại đứng dậy. Sau đó lại nghe người ta , đại thiếu gia Lưu gia đến tuổi kết hôn có dục vọng thể giải, uống nhiều rượu mà có tư xuân với bầu trời đêm.

      lưng Lưu Mộ Thủy vì ngủ đá mà bị xanh tím khắp nơi. Hơn mười ngày sau, lúc bọn hạ nhân nhìn thấy Lưu Mộ Thủy, đều phải cong lưng như con tôm luộc, vẻ mặt đau khổ.

      Sau đó nghe Lưu Mộ Thủy tổng kết , ngủ nơi nào cũng thể ngủ đường đá, đắc tội ai cũng thể đắc tội với lão hổ.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đinh ~~~~~

      Toàn văn hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :