1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 60


      Nhược Thủy bị Lưu Hằng Chi ôm trở về hậu viện để kiểm tra đầu lưỡi xem sao, Ôn Minh Hiên nhìn Tống Lương Trác vẫn khóa mắt người Tiểu Thất, cũng lắc đầu rời . Thu Đồng lấy áo choàng tay đưa cho Tống Lương Trác, cười : “Nô tỳ vừa định xem canh nhuận hầu của thiếu phu nhân nấu, nô tỳ xem chút.”

      Tống Lương Trác nhận lấy áo choàng, trầm mặc lâu sau mới qua, ôm lấy Tiểu Thất vẫn còn ngồi mặt đất, đặt lên cái ghế đá dài bên cạnh. Liếc mắt nhìn thấy trong tay nàng vẫn còn cầm hòn đá, xoay người đem đài sen bị đập nát đem qua, ngồi đối diện Tiểu Thất, Tiểu Thất vẫn lời cầm hòn đá trong tay, bắt đầu đập hạt sen.

      Tống Lương Trác cũng buồn hé răng ngồi đập hơn nửa ngày, đợi cho lột sạch hết rồi, cầm đống hạt sen trắng đưa qua. Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, bàn tay bé đưa qua.

      Chỉ là duỗi ra rút về được. Tống Lương Trác đặt hạt sen vào bàn tay có nhiều vảy máu của nàng, đôi bàn tay to bao lấy nàng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, dịu dàng hỏi: “Giận cái gì?”

      Giận cái gì? Tiểu Thất im lặng ba ngày, tại ngay cả chính mình cũng biết là giận cái gì.

      Nương bà bà , có số việc trôi qua cứ để nó qua, thời gian bất đồng tâm tình cũng bất đồng. Nương bà bà còn , trong lòng giận cũng có thể phát ra, nhưng cũng phải tín nhiệm , học cách kề vai đứng cùng chỗ. Nương bà bà còn , phải mỗi người đều có thể dễ dàng tha thứ cho lỗi mà gây ra, gặp nàng là phúc khí của . Nhưng cũng phải mỗi người đều có thể giống mà bao dung cho tùy hứng của nàng như vậy, tình đối xử với nàng, đó chẳng phải là may mắn của nàng hay sao?

      Phải may mắn, mà nàng cũng may mắn, Tiểu Thất cảm thấy rối rắm.

      Chưa có lúc nào nàng muốn nhìn thấy nương Mỹ phụ nhân hơn lúc này. Nếu là nương Mỹ phụ nhân ở đây, nhất định có thể trò chuyện cùng nàng, phân tích từng cái từng cái, sau đó lại cho nàng cái kết luận, chứ phải giống nương bà bà, tổng kết, chỉ đưa ra những điểm cho nàng tự suy nghĩ.

      Đầu óc Tiểu Thất bay mất rồi. Tống Lương Trác đến trước mặt, vỗ về hai má của nàng : “Ta biết vì sao nàng tức giận, lúc trước, lúc trước… Ai, là ta đúng. Ta tưởng rằng, lâu như vậy, nàng hiểu được.”

      Tiểu Thất đẩy tay Tống Lương Trác ra, tiếp tục suy nghĩ. Tống Lương Trác khẽ nhếch môi, trầm mặc lát lại trực tiếp ôm lấy Tiểu Thất ngồi xuống, đem Tiểu Thất đặt đùi mình mà ôm chặt lấy. Tống Lương Trác vùi đầu vào tóc nàng, tham lam ngửi lấy mùi hương thản nhiên khiến cho lòng yên ổn mà nhiều ngày chưa từng được chạm vào này.

      Tiểu Thất nghĩ, có lẽ giống như là quả cầu đen vậy, lớp vỏ bên ngoài xấu xí nhưng mong chờ có người đập ra để thấy được ruột trắng bên trong. Cảm tình của đối với nàng có phải cũng giống như quả cầu đen này ?

      Lúc trước tốt chính là lớp vỏ cứng, nếu muốn xem lớp ruột trắng noãn kia, hòn đá dùng để đập nằm trong tay của Tiểu Thất nàng. Tuy rằng quá trình đó phải cố hết sức, nhưng nếu nàng đập vỡ liền có thể chiếm được cái gì đó mà mình muốn. Nhưng quả cầu đen giữa bọn họ phải là quả cầu đen bình thường, để chọc thủng lớp vỏ này còn khó hơn đập vỡ cái gì khác. Còn có khả năng khác, nếu đập vỡ rồi mà lại phát bên trong là hạt sen bị hư phải làm sao bây giờ?

      Nếu là Mỹ phụ nhân nhất định cho nàng biết, mặc kệ là tốt xấu đều phải đập. Nếu là tốt cất vào túi để giữ lâu, còn nếu tốt lập tức nấu nhừ cho rùa ăn .

      Đáng tiếc, với cái đầu của Tiền Tiểu Thất, vừa mới thông suốt ra chuyện này làm cho nàng hết sạch tinh thần khí lực rồi, tự nhiên cuối cùng tổng kết ra câu đâu như vậy.

      Tiểu Thất cầm chặt hạt sen trong tay cắn mạnh cái, giương mắt nhìn qua, thấy thân ảnh của Tống Lương Trác. Tiểu Thất thất vọng dịch chuyển mông, cảm thấy rất mềm liền dừng lại, sau đó lại phát cánh tay của người khác ôm quanh eo của mình.

      Tiểu Thất nghiêng mặt nhìn Tống Lương Trác tựa vào vai nàng, vừa xoay đầu như vậy liền cọ cọ lên bờ môi của . Tiểu Thất liền lùi người lại bên, nhìn Tống Lương Trác cụp mí mắt xuống có chút khó hiểu. cũng vui sao?

      “Tiểu Thất.” Đôi môi mím chặt kia khẽ mở, mang theo chút khẩn cầu mở miệng, “Có thể hay , có thể tức giận nữa hay ?”

      Tiểu Thất chớp mắt, thở dài, khàn giọng : “Ta muốn về nhà.”

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất mở miệng chuyện, mặc kệ nội dung là gì, đều làm cho Tống Lương Trác vui sướng thôi. Tống Lương Trác khẩn trương nắm chặt tay lại, cười : “Tốt, làm xong hôn liền trở về.”

      Nhưng là nàng muốn làm hôn , nàng muốn quay về tìm nương Mỹ nhân bàn bạc ràng. Tiểu Thất nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhẫn nhịn . Mỗi ngày nương bà bà đều về chuyện hôn với nàng, nàng biết, nương bà bà cái gì cũng chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngày đó đến. Nương bà bà đối với nàng tốt như vậy, nếu đột nhiên nàng bỏ chạy nương bà bà làm sao bây giờ?

      Tiểu Thất im lặng ngồi trong lòng Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cũng gì nữa, cứ ôm nàng như vậy trong lòng cảm thấy thỏa mãn dị thường.

      Tiểu Thất vẫn đeo bám Tống mẫu như trước, đêm nay cũng ngủ ở chỗ của Tống mẫu. Có đôi khi ý niệm trong đầu giống như con rắn, khi tìm thấy cái đầu, nó chịu khống chế mà mạo hiểm đưa đầu ra ngoài.

      Ý niệm về nhà của Tiểu Thất càng ngày càng mãnh liệt, tuy rằng trong lòng muốn cho Tống mẫu thêm phiền toái, nhưng chính là quản được bước chân, mỗi ngày đều qua lại ở cửa đại viện.

      Nhược Thủy thực hào sảng, bị thương nhưng cũng kiên trì đến với Tiểu Thất, chẳng qua Lưu Hằng Chi , nếu còn cầm vũ khí mà khoa tay múa chân người dùng băng gạc mà quấn lấy đầu lưỡi của nàng. Nhược Thủy nhớ lại đầu lưỡi bị quấn giống như kén tằm hơn nửa ngày, thực có cốt khí liền cuống quýt đáp ứng.

      Nhược Thủy vẫn còn hơi ngọng, vì để ngừa đầu lưỡi ma sát với vòm họng nên cố gắng ít . Nàng thấy Tiểu Thất đổi địa điểm hoạt động từ ao sen đến gần cửa đại viện, thực thông minh đưa lưỡi ra mà hỏi: “Muốn chơi sao? A, ta mang ngươi xem diễn? Nghe đồn, ách, hát hôm này là cái mà ngày đó ta .”

      Ở đâu ra? Đao đầu thiểm huyết? Thu Đồng đứng bên cạnh nhíu mày, sao nàng lại chưa từng nghe qua loại diễn trò này?

      Con mắt Tiểu Thất cuối cùng cũng sáng lên, nhếch miệng cười, nhả ra chữ, “Tốt.”

      chữ, liền bù vào nỗi mất mát mà những ngày Nhược Thủy cùng mà có thành quả. Nhược Thủy vui vẻ kéo Tiểu Thất ra ngoài, hét lên: “Ngươi chuyện, ôi, tê~~, ta còn sợ Trác ca ca cưới người câm điếc.”

      Thu Đồng cuống quýt đuổi theo, “ giờ này rồi, thiếu phu nhân ra ngoài chơi vẫn phải với phu nhân tiếng, phái gia nhân theo mới tốt.”

      Nhược Thủy vẫy vẫy tay bảo sao cả, “Lưu Hằng Chi bên kia có tửu lâu, chúng ta mệt tìm .”

      Thu Đồng có cách nào, phân phó thủ viện vài câu rồi vội vàng đuổi theo.

      Ngã tư đường Nhữ Châu là lần đầu tiên Tiểu Thất qua, nhớ đến, từ lúc nàng đến Tống phủ còn chưa dạo phố đây, là việc lạ! Tiểu Thất vừa ra khỏi Tống phủ, tham lam nhìn lên bầu trời, cứ như đứa mà ôm lấy cây cổ thụ ầm ĩ, rối rắm trong lòng trong nháy mắt phai nhạt rất nhiều.

      Nhược Thủy nắm tay Tiểu Thất chạy dọc theo ngã tư đường, quẹo hai quẹo ra phố xá sầm uất. Nhược Thủy chỉ về phía ngã tư cuối đường : “Từ nơi này thẳng đến phía trước, lại rẽ qua khúc ngoặt kia là phủ nha, phỏng chừng tại Trác ca ca ở đó. Tê ~~”

      Nhược Thủy hít hít khí lạnh, le lưỡi : “Hai ta uống trà lạnh , đầu lưỡi của ta lại đau.”

      Tiểu Thất nhìn bộ dáng của Nhược Thủy, nhăn mặt nhíu mày, che miệng cười.

      “Ai. Ngươi muốn cười cứ cười, cần gì phải che miệng, lại thiếu răng cửa!” Nhược Thủy lẩm bẩm.

      Tiểu Thất lấy tay xuống, mân miệng cười, thấy khóe miệng Nhược Thủy giật giật. Nụ cười của Tiểu Thất từ từ thoải mái hẳn lên, bắt đầu là lộ hai cái răng, sau đó là há miệng cười to. Nhược Thủy bị cười đến sửng sốt, sau đó cũng vui vẻ cười rộ theo.

      Hai người ngây ngốc nhếch miệng cười hồi lâu, đột nhiên chạm vào tay đều ngừng cười. Nhược Thủy chớp chớp mắt thần bí, thấp giọng : “Chúng ta chỗ của Lưu Hằng Chi ăn , cần bạc.”

      Tiểu Thất chớp chớp mắt đến gần, cũng thấp giọng : “Có kể chuyện hay ?”

      “Bảo Lưu Hằng Chi kể , tê ~~~ nghe cũng được.”

      “Ta chỉ muốn nghe chuyện, vừa ăn trưa xong nên cũng đói bụng.” Tiểu Thất kéo tay Nhược Thủy tìm quán trà lớn, Thu Đồng thở phào nhõm cũng vội vàng đuổi theo.

      Quán trà rất nhiều, nhưng lại có kể chuyện. Nhược Thủy cùng Tiểu Thất liên tục mấy quán, lại đều là xướng khúc, cuối cùng cũng thể tùy ý tìm nhà vào, ngồi ở cửa của chỗ nghe hát nghỉ chân.

      Tiểu Thất nhìn khắp nơi, bĩu môi : “Sao ở đâu cũng có kể chuyện đây?”

      Thu Đồng mím môi cười cười, : “Tửu lâu lớn có chỗ biểu diễn riêng, cũng có tiên sinh nổi tiếng kể chuyện lịch sử. Thu Đồng có nghe phu nhân qua, còn cùng phu nhân đến đây nghe qua, chẳng qua là phải ngày nào cũng có.”

      Người hầu trà cầm theo ấm đồng lớn, bưng chén trà tới, đặt các chén trà tay giống như xiếc ảo thuật , Tiểu Thất còn chưa cản kịp rót xuống ba chén.

      Ba người đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn , người này lại cười : “Ba vị nương chậm rãi dùng.”

      Nhược Thủy là người phản ứng trước nhất, kích động vỗ tay : “ lợi hại, lợi hại, so với kể chuyện còn lợi hại hơn.”

      Trong lòng Tiểu Thất còn sợ hãi, thở hắt ra, nghiêm mặt nhìn cánh tay của , thấy tay áo sạch , chút nước cũng có, cảm thán tự đáy lòng: “ là lợi hại.”

      Người hầu trà cười : “ nương muốn nghe kể chuyện? Cách tửu lâu xa có sân kể, nhưng chỉ buổi sáng mới có. Đầu đường có lão khất cái, cũng có tài kể chuyện, có khi còn ở đó, nếu tâm tình tốt có thể kể hồi, nếu nương chê và có vận khí tốt, chừng có thể gặp .”

      Người hầu trà xong liền cầm ấm đồng với cái vòi dài tiếp các khách nhân khác, để lại ba vị nương vô cùng bội phục mà trừng mắt to nhìn. Cách đó xa, có vị nam tử kinh ngạc nhìn bên này mà thầm lắc đầu.

      Vận khí của Tiểu Thất luôn luôn tốt. Ba người uống trà xong đến đầu đường liền thấy dưới gốc cây hòe già có lão nhân râu tóc màu bạc ngồi viết chữ, ở ba vòng trong là những đứa lớn ngồi, bên ngoài là người lớn hoặc ngồi hoặc đứng.

      Thu Đồng nhìn xem sắc trời, dặn Tiểu Thất cùng Nhược Thủy chạy loạn, còn mình về mướn xe ngựa.

      Lão khất cái kể chuyện xưa mà mọi người đều biết – ngưu lang chức nữ, lúc này ngay ngắn ăn bánh bao mà khách đưa qua, lại há mồm hỏi ràng, “Các ngươi xem, ngưu lang kia có xem là quân tử hay ?”

      vốn phải là quân tử, là người chăn trâu mà thôi.”

      Phía sau Tiểu Thất có người chuyện, giọng rất quen thuộc.

      “Ồ?” Lão khất cái vuốt râu liếc mắt nhìn người , cẩn thận nhìn lát lại : “Nhìn tướng mạo, vị này chính là người cực kỳ phú quý, ha ha, mời hơn.”

      Tiểu Thất quay đầu, nhìn thấy nam tử liền ngẩn người. Nam tử cười cười với nàng, : “Rất đơn giản, từ xưa đến nay, quân tử chỉ có mấy loại như vậy —- quân chủ, người có tài đức xuất chúng, có phụ chi phu. đến Ngưu lang, chỉ là thủ hạ tiểu tốt của thiên đế, đức tài, lại còn hại Chức Nữ bị phạt quay về phía Đông của sông ngân, sao có thể xưng là quân tử?”

      Tiểu Thất ngây người chớp mắt, lại quay đầu nhìn lão khất cái. Lão khất cái cười, ăn hết bánh bao, “Vị công tử này, ta cũng Ngưu lang này phải quân tử, là quân tử phải biết thiên Y của Chức Nữ là phải dễ dệt, nên biết là nếu làm cho Chức Nữ xao nhãng việc dệt có hậu quả thế nào. ra lão hủ hoài nghi, là kẻ hết ăn lại nằm, trộm thiên y của Chức Nữ đổi thành tiền. Bằng hai người lại ân ái, cũng nên có thời gian dệt vải mới đúng.”

      Lão khất cái líu lưỡi, “Ai, lòng người khó dò a. Nếu là như vậy, thiên đế hạ lệnh cũng là để cứu Chức Nữ, làm giảm bớt tai họa.”

      Dường như lão khất cái ăn no uống tốt, vỗ bụng thỏa mãn rồi đứng dậy, vỗ vỗ mông quay người .

      Ôi? Tiểu Thất chớp chớp mắt, cũng còn chưa nghe đây, sao lại rồi?

      Mấy đứa cười đùa chạy ra, Tiểu Thất nghe đứa mới biết, trước đó lão khất cái kể chuyện thần thú thời thượng cổ. đáng tiếc, Tiểu Thất nhăn mặt nhăn mũi.

      Mọi người tản hết, Thu Đồng vẫn chưa trở về. Tiểu Thất nắm tay Nhược Thủy đứng lại chờ, nam tử cũng cười nhạt đứng chờ.

      Nhược Thủy liên tục nhìn về phía nam tử, khẽ với Tiểu Thất: “Sao đến đây cũng có thể gặp người này?”

      Tiểu Thất cũng liếc mắt nhìn nam tử cái, tầm mắt còn chưa thu hồi thấy nam tử cười hỏi: “Sao Tiểu Thất cũng đến Nhữ Châu?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tống Tống nắm chặt , để nguội bị người khác ăn a

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 61

      Gặp ở bên ngoài quê hương, cảm giác vẫn giống như gặp ở Thông Hứa. Cho dù phải người quen, Tiểu Thất vẫn có cảm giác tha hương gặp bạn cũ.

      Tiểu Thất nhìn ngã tư đường, chớp mắt hỏi: “Sao ngươi cũng ở đây?”

      “À, ta du ngoạn, chẳng lẽ chúng ta cùng đường tới? Tiểu Thất cùng vị nương này, lúc trước chẳng phải là ở Thông Hứa hay sao?”

      Nhược Thủy nhìn Tiểu Thất, lại nhìn Trần Tử Cung, híp mắt : “Chúng ta sống ở đây a, phải là ngươi theo chúng ta chứ!”

      Khóe miệng Trần Tử Cung co rút, “Bản… Ta có sở thích theo người khác. Nhưng lại, phong cảnh của Nhữ Châu cũng tệ, đáng tiếc, thời tiết thích hợp lắm.”

      Tiểu Thất nhớ tới hừng đông ở suối nước nóng, có chút hoài niệm sờ sờ hai má.

      Trần Tử Cung nhìn quanh, : “Tìm chỗ ngồi , khó có thể đến nơi nào cũng có thể gặp nhau.”

      Ở đâu cũng đều có thể gặp được chỉ có ba người bọn họ, còn có Lâm Tử Tiêu vừa về nhà lâu. Tiểu Thất chớp chớp đôi mắt nhìn thấy Lâm Tử Tiêu từ đối diện tới cúi đầu xuống. Mục tiêu của Lâm Tử Tiêu hiển nhiên phải Tiểu Thất, giương mắt đảo qua Tiểu Thất, lại đảo mắt nhìn người đứng bên của nàng là Trần Tử Cung thân mình khẽ cứng lại chút.

      Nhược Thủy cũng thấy người ở phía bên này, chớp mắt liền hung hăng dẩu môi. Trần Tử Cung theo tầm mắt của hai người nhìn qua, mày hơi nhíu lại, câu cũng chưa .

      Bàn tay của Lâm Tử Tiêu trong tay áo nắm chặt lại, nhìn Trần Tử Cung mà miệng khẽ mở, Trần Tử Cung đợi nàng mở miệng liền quay đầu cười : “ thôi, trà lâu đối diện ngồi, để các ngươi lỡ mất vị nương vừa mới nãy đâu.”

      Nhược Thủy hung hăng trừng mắt liếc Lâm Tử Tiêu cái, kéo tay Tiểu Thất theo Trần Tử Cung vào trà lâu.

      “Đáng ghét, vẫn còn lại, có Lưu Hằng Chi ở đây là tốt rồi, tê ~~ để cho thu thập nàng.” Nhược Thủy tức giận bất bình.

      “Sao? Các ngươi có cừu oán?” Trần Tử Cung đưa quạt cho tùy tùng phía sau, mở miệng hỏi.

      Nhược Thủy nhăn mặt nhăn mày, “Ngươi biết nàng ta là người đáng ghét thế nào đâu. Từ lúc trở về từ Hạo Vương phủ bám dính Trác ca ca, hại tay của Tiểu Thất thiếu chút nữa là bị phế đây.”

      Trần Tử Cung nhíu mày nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất vẫn còn nhìn Tử Tiêu ở phía đối diện. Nàng vẫn còn đứng ở đó, nhìn đoàn người bên này có chút ngây người, mặt biểu tình gì, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy bi thương giấu được.

      Lâm Tử Tiêu đứng lặng giữa đường lớn trong chốc lát, làm như cười khổ mà quay người . Tiểu Thất cũng thu hồi ánh mắt, mếu máo : “Trách Hạo Vương gia kia , người của mình còn quản được, so với Ha Da còn ngốc hơn.”

      Nhược Thủy nghe vậy liền há miệng cười, người tùy tùng phía sau Trần Tử Cung nhíu mày, có chút tức giận, Trần Tử Cung khẽ đưa tay lên, cười hỏi: “Ha Da là ai?”

      “Ha ha, Ha Da phải người, là con chó mà Tiểu Thất nuôi, nhưng rất xinh đẹp đây.” Nhược Thủy đắc ý vênh váo, ngón tay còn làm động tác gọi chó.

      “Làm càn!”

      Người phía sau Trần Tử Cung hét lớn tiếng, nháy mắt liền dọa Tiểu Thất cùng Nhược Thủy ôm nhau đứng chỗ. Tiểu Thất chớp chớp mắt, nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng hỏi: “Kia, Ha Da nhà ta cắn ngươi?”

      Thái dương của Trần Tử Cung giật giật, hít ngụm khí vẫy tay với người phía sau, nghiến răng : “Ngươi có biết , còn chưa có người có can đảm…”

      “Hở?” Tiểu Thất chớp mắt.

      Trần Tử Cung nhìn hai người ôm nhau, xoa xoa trán : “Tùy tùng kia của ta sợ chó, thể nghe từ “chó” được.”

      Tiểu Thất cùng Nhược Thủy thoáng nhìn nhau, thở phào nhõm buông nhau ra. Tiểu Thất nhìn người ngồi bên bàn, giọng : “Nhìn ra là người nhát gan như vậy, sao lại sợ chó?”

      Trần Tử Cung nghe thấy từ “Chó” kia thái dương lại co giật, cố gắng kiềm nén mới bình thản mà : “Ta nghe nương kia cùng Tống tri huyện từng có đoạn tình cảm, sao có thể là đeo bám? Lại , Hạo Vương gia là người lớn như vậy, nếu là vợ của sao có thể để chạy loạn đường? chừng chỉ là nha hoàn của Hạo Vương phủ thôi.”

      Nhược Thủy buồn cười gõ gõ bàn, “Vương gia kia ngay cả nha hoàn của chạy cũng biết, còn phải là Vương gia ngốc, tê ~~ ngay cả nha hoàn nhà mình đều giữ được. Nhà thể tề, làm sao mà trị quốc bình thiên hạ?”

      Ai nha nha, những lời này quả nhiên rất có trình độ, nàng quả nhiên là học rộng. Nhược Thủy xong liền quay qua nâng nâng cằm của Tiểu Thất.

      Trần Tử Cung là có chút giận, nhưng Tiểu Thất nghiêm trang phản bác : “ thế Vương gia là ngốc như vậy.”

      Trần Tử Cung vừa nghe vậy tâm tình tốt hơn, khóe miệng chậm rãi cong lên, nụ cười còn chưa hình thành lại nghe Tiểu Thất : “ phải là người đó được ban cho Hạo Vương gia sao? Khẳng định Hạo Vương gia là lão nhân mục nát, gầy ốm như cây gậy, cả thân chỉ toàn là da bọc xương, lưng cũng thẳng, vừa ba bước ổn. Có thể là người nọ nghĩ gả cho lão nhân như vậy, liền lén chạy trở về.”

      Hình tượng Tiểu Thất miêu tả sống động như là con sâu trong miệng của tiên sinh kể chuyện vậy. Tiểu Thất cảm thấy lão nhân đáng khinh chính là như vậy, tròn tròn giống như Tiền lão đầu có phúc khí, lại là phụ thân tốt, hòa ái. Cha công công vừa vặn ở giữa, mập gầy, cho nên cũng xem là hòa ái, cũng gọi là tốt.

      Da mặt Trần Tử Cung run lên, hừ tiếng : “Hai người các ngươi là bào chữa cho Tống tri huyện, ruồi bọ cắn cũng đẻ trứng, có thể thấy thân hình của chính là quả trứng bị hỏng rồi.”

      “Ngươi mới là trứng thối, ngươi mới là trứng thối!” Tiểu Thất trừng mắt, căm tức nhìn Trần Tử Cung, thở hổn hển kéo Nhược Thủy đứng dậy, hừ tiếng : “Tướng công nhà ta là tốt nhất, chán ghét ngươi.”

      Trần Tử Cung nhìn bóng dáng hầm hừ của Tiểu Thất, miệng giương lên a vài tiếng quái dị mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.

      Vị trí này cách phủ nha xa, cũng cách thời gian Tống Lương Trác hồi phủ nhiều lắm, cân nhắc nhiều lần, Thu Đồng vẫn xoay người, trực tiếp vào phủ nha. Đến lúc dẫn Tống Lương Trác tìm lại, cũng vừa lúc thấy Tiểu Thất nắm tay Nhược Thủy ra khỏi trà lâu. Bên trong là nam nhân mà Thu Đồng biết, nhưng Tống Lương Trác chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt có chút tốt.

      người nam nhân nhiều lần xuất bên cạnh Tiểu Thất như vậy quả là làm người ta vui, huống hồ mỗi lần đều là cùng xuất .

      Mặt Tống Lương Trác đen lại, nghiêm mặt ôm lấy Tiểu Thất đâm đầu chạy đến, mặt chút thay đổi nhìn lại Trần Tử Cung. Trần Tử Cung nhíu mày, bỏ qua buồn bực vừa rồi, tâm tình rất tốt mà bưng chén trà lên mời Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác mím chặt môi, mắt híp lại, nắm vai Tiểu Thất rồi xoay người rời .

      Lúc Tiểu Thất tiến vào lòng của liền biến trở về thành con mèo im lặng, bị cánh tay của Tống Lương Trác giữ lại, thể cứng người theo về phía trước.

      Tống Lương Trác vài bước rồi quay đầu với Thu Đồng: “Ngươi mang Nhược Thủy về phủ trước, lát sau chúng ta trở về.”

      Thu Đồng tươi cười hớn hở đáp ứng, Nhược Thủy vui dẩu môi : “Tê ~~ Trác ca ca muốn dẫn nàng ăn món ngon sao?”

      Tống Lương Trác nhíu mày, Thu Đồng bị giọng quái dị của Nhược Thủy chọc cười, kéo tay Nhược Thủy cười : “Nhược Thủy nương cùng Thu Đồng về trước , phải chạng vạng ngày nào Lưu thiếu gia cũng đến quý phủ xem lưỡi của nương sao? Đừng để Lưu thiếu gia đợi lâu.”

      Nhược Thủy chớp mắt, nghĩ đến chừng Lưu Hằng Chi còn mang theo thứ gì tốt, lại nhìn Trác ca ca cùng Tiểu Thất vô cùng thân thiết mà , trong lòng cũng nhớ đến . xong, đầu lưỡi của nàng lại bắt đầu đau dữ dội, đều là do vừa rồi nhiều. Nhược Thủy lại “Tê” tiếng, hút ngụm khí lạnh, cảm thấy đầu lưỡi thoải mái hơn, đảo mắt nhìn Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất, bĩu môi làm bộ như tình nguyện mà theo Thu Đồng lên xe ngựa.

      Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất vẫn cúi đầu, nắm tay nàng chậm rãi về phía trước, được đoạn cố gắng hết sức mà rất dịu dàng: “Người kia, sao lại ở cùng chỗ?”

      Tiểu Thất giương mắt nhìn nhìn Tống Lương Trác, cúi đầu : “Đụng phải.”

      “Về sau, đừng cùng nữa.” Tống Lương Trác nghẹn nửa ngày mới phun ra câu như vậy.

      “Oh.”

      muốn làm cái gì đây? Rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Tống Lương Trác kéo tay Tiểu Thất vẫn trầm mặc đến cửa nha môn, nhìn xem ánh nắng mặt trời lặn, lại ngẩng đầu nhìn sư tử đá ở cửa nha môn mới nhớ đến, muốn dẫn nàng đến ngắm cảnh.

      Tống Lương Trác thầm thở dài, mỗi lần thấy nàng ở cùng nam nhân kia luôn thực dễ dàng mà tức giận, dù biết Tiểu Thất nhiều lắm cũng chỉ xem như người bình thường mà thôi.

      Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, trực tiếp vào hậu hoa viên của phủ nha, nơi đó có cái Phong lâu dùng ngắm cảnh. Lúc cùng nàng trở về Nhữ Châu nghĩ đến dẫn nàng đến Vọng Tung lâu được mệnh danh là Giang Bắc đệ nhất lâu, nơi này chính là nơi có dấu vết trưởng thành của .

      Khi cùng người nhà vừa đến đây, Vọng Tung lâu vẫn còn là tòa lầu, chẳng qua chung quanh có cái hồ, Thạch Lâm, rừng trúc mà thôi. Mặc dù nơi này cho người khác tùy ý ra vào, nhưng là đại thiếu gia của tri phủ, vẫn được hưởng thụ đặc quyền nhất định.

      Trong bốn năm đó, nơi này chính là thiên đường của . Về sau Tống Thanh Vân lên chức, người nhà lại chuyển đến nơi khác, nghĩ đến sau đó vẫn trở lại nơi này. qua nhiều năm như vậy, rừng trúc lúc đó thành biển trúc, còn có Thu Lâm, cầu đá cùng nhà thủy tạ.

      nhìn thấy hậu hoa viên tươi tốt, cũng muốn cho nàng nhìn thấy nơi cùng trưởng thành này.

      “Uhm.” Tiểu Thất kéo kéo tay, giọng hỏi: “ chỗ nào vậy?”

      đến chỗ ngắm cảnh rất đẹp, so với vườn trong nhà còn đẹp hơn. Nếu là vào ngày xuân, liền tốt rồi.”

      Tiểu Thất nhìn xem sắc trời, nhíu mày nghiêm mặt : “Trời tối rồi.”

      Tống Lương Trác quay đầu bình tĩnh nhìn Tiểu Thất, nâng tay xoa xoa gương mặt trẻ con nhăn lại của nàng, ngoắc ngoắc khóe miệng : “ là đói bụng? Ta bảo người chuẩn bị điểm tâm lầu.”

      Hứ, vậy là thế nào cũng phải , cũng được, cũng hỏi người ta có nguyện ý cùng ngươi hay . Tiểu Thất cúi đầu oán thầm.

      Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, tiếp tục về phía trước, bước qua cầu đá, vào đường mòn trong rừng trúc.

      “Tiểu Thất, sông này chính là sông ngoài thành kia, xuyên qua phủ nha chảy ra ngoài thành. Nước rất trong, mùa xuân sau mực nước tăng cao. Bên bờ có hoa rơi vào nước, còn có thể thấy người bơi qua bơi lại trong biển hoa. Khi ta khoảng mười tuổi, thỉnh thoảng có lén chạy tới, dùng cái bình sứ miệng to mà sâu, nhét vào đó mấy cái bánh bao để bắt cá về chơi.”

      Tiểu Thất dừng bước, quay đầu nhìn cái sông kia, nhịn được hỏi: “Bắt thế nào? Bình sứ cũng có thể bắt cá sao?”

      Tống Lương Trác nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiểu Thất, nắm tay nàng trở về, ngồi lên chiếc ghế đặt bên cạnh bờ sông gần như bị cây trúc cao cao che lại mất, ôm nàng vào trong ngực dịu dàng : “Là bình sứ. Nhưng cũng đủ to, bên trong tốt nhất phải là màu trắng. Lúc trước ta dùng là bình sứ men xanh. Đem bánh bao bỏ vào, cầm miệng bình, đứng ở chỗ nước cạn đem miệng bình để hướng vào đáy sông, phải cẩn thận đừng để bánh bao trôi , bằng ăn no liền muốn vào tìm thức ăn.”

      Tống Lương Trác dừng chút, Tiểu Thất ngồi trong lòng quay đầu : “Sau đó đâu?”

      Tống Lương Trác mừng rỡ xiết chặt cánh tay, “Sau đó ta liền tránh sang bên, nhìn đàn cá vây lại quanh bình sứ, chờ chúng tham ăn chui vào, ta đột nhiên chạy đến che miệng bình lại, cầm bình ra.”

      Hai chữ “Đột nhiên” của Tống Lương Trác như cắn vào tai Tiểu Thất mà , Tiểu Thất bị luồng khí ấm áp thổi vào khẽ “A” tiếng, sờ sờ lỗ tai, cười ha ha hỏi: “Ngươi chạy tới nó chạy sao? Cá cũng rất tinh à!”

      “Lúc sau chúng nó chạy, liền che bình lại ra được. Có con lá gan lớn, trực tiếp chạy theo hướng dòng sông mà bơi ra khỏi miệng bình, nhưng ít nhiều cũng bắt được mấy con.”

      Tống Lương Trác khẽ hôn lên mặt Tiểu Thất, kề sát mặt nàng, cười : “Khi đó, ta thích nhất là bắt cá để bà vú chiên cho ăn. Ha ha, là kỳ quái, lúc đó muốn ăn cá gì cũng có thể mua được, nhưng lại cố tình muốn ăn cá do chính mình bắt. chút thịt cũng có, chiên giòn rồi có mùi giống như là bánh quai chèo vậy.”

      Tiểu Thất hấp hấp nước miếng, “Bánh quai chèo ăn cũng ngon lắm a.”

      Tống Lương Trác cười khẽ.

      “Ta cũng có bà vú, đối với ta rất tốt.” Tiểu Thất chớp mắt, “Ta nhớ bà vú.”

      “Qua việc này rồi chúng ta về nhà chuyến.”

      Tiểu Thất sửng sờ nhìn sông trước mặt lát, quay đầu hỏi: “Bà vú của ngươi đâu? Sao ta lại gặp?”

      “Sau khi chúng ta rời khỏi, bà vú luyến tiếc trong nhà nên về nhà. Vốn là cách Nhữ Châu xa, nhưng khi chúng ta trở về, bà vú lại biết nơi nào. Nghe láng giềng của bà , theo con buôn bán ở tỉnh ngoài.”

      Tiểu Thất gật gật đầu, nhắm mắt hít vào hơi, mở mắt liền thấy hình ảnh Tống Lương Trác miêu tả. Tống Tống phiên bản cuốn ống quần chạy đến bờ sông cầm lấy cái chai, sau đó nghiêm trang chắp tay sau lưng, đứng ở đó xa nhìn hoa rơi rực rỡ, nhàn nhã làm bài thơ bắt cá. Đột nhiên cá chui vào, vội vàng chui vào rồi lại chui ra khỏi bình sứ. cầm bình sứ ngồi xổm bên bờ, vểnh mông đếm xem có bao nhiêu con cá .

      Ha ha, là kỳ quái, người cả ngày nghiêm mặt cũng bắt cá.

      Hình ảnh trong đầu Tiểu Thất vừa chuyển, liền xuất hình ảnh tiểu Tống Tống cầm cá bỏ vào miệng, dường như còn nhìn thấy vẻ mặt say mê của tiểu Tống Tống.

      Gì? Vẻ mặt say mê của tiểu Tống Tống là thế nào đây?

      Tiểu Thất nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, cứ theo ý nghĩ của mình mà đưa tay kéo chân mày của xuống, lại kéo khóe miệng lên, cuối cùng sửng sờ chút, đem mi tâm đẩy lên .

      Nôn, quá xấu!

      Tiểu Thất le lưỡi, vuốt vuốt mi tâm của Tống Lương Trác rồi nhìn về sông .

      “Tống tri huyện, ta cũng muốn bắt cá, dùng bình sứ bắt cá.” Giống như lần đó mang nàng bắt cá, ra nàng cũng rất vui vẻ.

      Tống tri huyện sao? Thần sắc của Tống Lương Trác có chút ảm đạm, hôn lên hai má Tiểu Thất : “Chờ trời ấm, ta mang nàng bắt.”

      Tiểu Thất nhếch miệng cười tiếng động, nhìn xem cảnh sắc hoàn toàn tối tăm, lại nhìn ánh trăng bắt đầu xuất . Lặng im lâu sau, lại quay đầu, lúc này trong mắt xuất lớp sương mù.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: hòa thuận, hay là hòa thuận, đó cũng là vấn đề ~~~~~~~~~~~~~~

      Tay trái hòa thuận, tay phải hòa thuận, o(︶︿︶)o ta lại văn nghệ rồi

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 62


      Tiểu Thất bình tĩnh nhìn Tống Lương Trác lâu sau bàn tay bé túm chặt lấy ngực , nước mắt đọng lại trong mắt rốt cuộc cũng nhịn được mà rơi xuống.

      “Tống tri huyện…” Theo giọt nước mắt rơi xuống, Tiểu Thất yếu ớt lên tiếng.

      Tống Lương Trác xiết chặt cánh tay, cảm thấy trong lòng đau đớn.

      “Tống tri huyện, rốt cuộc chàng có vài phần thích ta hay ?”

      Hốc mắt của Tống Lương Trác có chút nóng lên, cong môi cười cười, : “Tiểu Thất, ở trong lòng của nam nhân mà hỏi câu hỏi này, là rất ngốc.”

      Tiểu Thất mếu máo, nước mắt chảy càng nhiều hơn.

      “Ta biết, ta biết chàng vẫn ghét bỏ ta ngu ngốc đúng ? Oa oa, ta khi đó, quyết định thích chàng, vì sao, vì sao chàng còn cầu hôn? Chàng cưới ta, nhưng lại thích ta, chàng, chàng còn đánh ta. Chàng biết, chàng biết, ta khó chịu đến chết, oa oa, đến muốn chết.”

      Hai tay Tống Lương Trác càng xiết chặt hơn, giống như là muốn đem Tiểu Thất nhập vào thân thể của chính mình.

      “Tiểu Thất, Thất nhi, ta khi đó, ta biết… Có thể quên, có thể quên nơi này hay ?” Tống Lương Trác đặt tay Tiểu Thất lên ngực mình, dịu dàng : “Về sau, nàng đều ở nơi này, có thể khiến nàng khổ sở nữa hay ?”

      Tiểu Thất khóc nhìn Tống Lương Trác, trong bóng đêm có chút nhìn ràng. Tiểu Thất chớp mắt, trầm mặc chốc lát lại : “Còn có ai ở đó? Có phải là rất chật hay ? Ta thích chen chúc ở cùng chỗ với người khác!”

      Tống Lương Trác cười dịu dàng, khẽ hôn lên mắt nàng : “Còn có thể chứa được ai nữa? Chỉ có mình nàng là đủ rồi.”

      Tiểu Thất lại trầm mặc lát, túm lấy vạt áo của hỏi: “Vậy chàng, rốt cuộc là có thích ta hay ?”

      “Sao lại còn muốn hỏi?”

      “Cho tới bây giờ chàng cũng chưa từng qua là thích ta.” Tiểu Thất cúi đầu, hồi lâu lại : “Chàng biết, nương , làm nữ hài tử phải rụt rè, nhưng ta vừa thấy chàng thích chàng rồi. Nương cho ta đến cửa nha môn đợi chàng, nhưng lại muốn chàng nhìn thấy ta. Nương , tuy rằng ta thực thông minh, nhưng cũng ngốc, việc ta đuổi theo tình cảm mà có tổ chức gì là điều tốt. Ta biết cái gì gọi là tổ chức, chỉ là thích chàng mà thôi. Ngày đó ta mới đột nhiên cảm thấy, cảm thấy mỗi ngày đều là ta đuổi theo, còn chàng chạy . Ta chạy, ta chạy, chạy đến chân cũng bị chặt đứt, nhưng chàng đều quay đầu liếc mắt nhìn ta cái… Cho dù là liếc mắt nhìn ta cái.”

      “Tiểu Thất!” Tống Lương Trác đau lòng ôm sát người trong lòng. biết thiếu nàng, vô số lần trong lúc vô ý mà nhìn thấy nàng, mỗi lần đều là đả thương người đến đau lòng. Nếu trái lại, phải rơi vào hoàn cảnh mỗi ngày đều chờ Tiểu Thất quay đầu, cả người đều đầy thương tích mà còn có thể kiên trì đợi hai năm hay sao?

      “Chàng quay đầu liếc mắt nhìn ta cái.” Tiểu Thất thấp giọng, “Ta nghĩ là, ta chạy, dáng người ta thấp, chân lại ngắn, chạy cũng chậm, ta đuổi kịp chàng, ta liền, ta liền…”

      “Đừng nữa! Ta tốt, ta bao giờ như thế nữa!” Tống Lương Trác chôn mặt vào gáy của Tiểu Thất, có dũng khí nâng lên.

      “Tống tri huyện, rốt cuộc chàng có thích ta hay ?”

      Tống Lương Trác hôn mạnh lên môi Tiểu Thất, lại càng ôm chặt người trong lòng hơn. Đầu lưỡi đảo qua đẩy hàm răng ra, dừng lại lát rồi ngang tàng mà vào.

      Động tác mãnh liệt, lại thiếu dịu dàng. Tống Lương Trác tham lam muốn gợi lại tình cảm của Tiểu Thất, chạm đến mỗi chỗ đều hết sức dịu dàng. A, dịu dàng. Mà đến khi lưỡi của Tiểu Thất quấn lại, biết vì sao mà ngực của đau xót mãnh liệt, nhịn được mà rơi lệ.

      Phảng phất giống như nàng vẫn luôn đứng ở nơi đó, mặc kệ lấy thái độ gì đối đãi, nàng đều ở đó. Lúc trước chưa từng nghĩ nếu nàng rời như thế nào, nhưng lúc này nghĩ đến, từng chút từng chút này, đều là thâm tình mà vĩnh viễn thể hoàn lại được. có thể làm gì bây giờ? Cho dù đem lòng nguyên vẹn giao phó, cũng chậm nhiều bước lắm rồi.

      sớm phải là tội, nàng nên chịu khổ hai năm kia. là may mắn cỡ nào a, chậm chạp quay đầu lại vẫn còn có thể nhìn thấy nàng đứng nơi đó.

      Người khóc chỉ có , còn có Tiểu Thất càng thêm tuyệt vọng kia.

      Nàng luôn khống chế được chính mình, vừa chạm vào nàng muốn thuận theo. Giống như tại, hơi thở của dường như thông qua môi của nàng mà nhập vào, làm tràn đầy lòng của nàng, nàng vẫn khát vọng điều này, muốn bỏ nhưng lại thể bỏ được. Có phải nàng, có phải hay rất…

      “Tiểu Thất.” Tống Lương Trác hôn trấn an lên đôi môi nàng, chút lại chút, “Lần đó nàng ngâm mình trong nước, ta chỉ biết, trong lòng ta chỉ còn lại có nàng. cần lại hỏi ta có thích hay , lúc trước, là ta sai, nàng nguyện ý chờ ta, là may mắn của ta. Về sau, là ta chờ nàng được ? Nếu ta để nàng chạy trốn, chân của ta dài, ta đuổi theo nàng.”

      Tiểu Thất oanh oanh khó, “Ta cũng muốn chạy đâu.”

      Tống Lương Trác nắm tay nàng hôn lên, “Ta cõng nàng chạy, được ?”

      “Hở?” Hai mắt Tiểu Thất đẫm lệ, mờ mịt nhìn Tống Lương Trác, “Chạy chỗ nào?”

      Tống Lương Trác cười khẽ, “Chạy về nhà, chạy bắt cá, chạy xem những thứ mà Tiểu Thất thích. Tiểu Thất muốn nơi nào, chúng ta liền chạy chỗ đó.”

      Tiểu Thất chớp mắt, “Chàng thích ta, có phải ?”

      Tống Lương Trác có chút 囧, chẳng lẽ còn chưa sao? Tống Lương Trác mím chặt môi, nâng mặt của Tiểu Thất, trầm mặc lát rồi hôn mạnh lên, khàn giọng : “Thích.”

      Trong lòng Tiểu Thất có chút ngọt ngào, mềm mềm ngọt ngọt, “Thích bao nhiêu?” Nương mỹ nhân phải rèn sắt khi còn nóng đây.

      Tống Lương Trác ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, ôm sát Tiểu Thất, dịu dàng : “Nhìn ánh trăng kia xem, Tiểu Thất chính là ánh trăng kia. Lúc trước Tiểu Thất là sao, về sau ta làm sao, canh giữ bên cạnh nàng có được ?”

      Tiểu Thất nhìn bầu trời đêm, tim đập loạn lâu, hít sâu : “Nhưng ta thích làm sao.”

      “Vì sao?”

      “Sao đẹp, còn nhiều hơn cả trăng.” Lời của Tiểu Thất như là đương nhiên.

      Tống Lương Trác nhẫn nại cười, “Vậy nàng chính là ngôi sao sáng nhất là được.”

      Tiểu Thất nhếch miệng cười, “Tướng công, về sau chàng phải đối tốt với ta, nếu trong lòng ta rất khó chịu.”

      “Được.”

      được mắng ta, được trừng ta, được đánh mông của ta, được bức ta uống thuốc, được chuyện cùng trái mơ hỏng kia, để cho nàng chạm vào người chàng.” Nương mỹ nhân , phải thừa thắng xông lên.

      “Được.”

      “Phải ta, dỗ ta, ôm ta ngủ.” Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm nay đầy tủi thân, mếu máo : “Ban đêm ta thấy chàng, đều ngủ tốt.”

      Ai có thể ngủ tốt? Tống Lương Trác cười khổ.

      Tiểu Thất vội vàng mút ngón cái, lại lau ở trước ngực Tống Lương Trác, thỏa mãn xoay xoay đầu trong lòng .

      “Tướng công, ta còn sợ.” Tiểu Thất rầu rĩ mở miệng.

      “Sợ cái gì?”

      biết.” Tiểu Thất ôm lấy eo Tống Lương Trác, nhắm mắt.

      Tống Lương Trác thở dài, “Đừng sợ. Chỉ cần nhớ , mặc kệ như thế nào, ta đều là tướng công của nàng, đều luôn ở cạnh nàng. Mặc kệ như thế nào, nàng đều là thê tử của ta, thê tử duy nhất của ta, người mà ta muốn bảo vệ cả đời.”

      Đêm nay nhiều lời tâm tình, Tiểu Thất có chút bay bổng, lại mang theo chút chua xót. Nếu nàng , đuổi theo hay ?

      Đêm đầu mùa đông thực lạnh, Tống Lương Trác đưa tay xoa xoa lỗ tai của Tiểu Thất, ấm giọng : “Lạnh ? Về nhà chứ?”

      Tiểu Thất lắc đầu, “Tướng công mang ta xem cảnh.”

      Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra đứng dậy, lại ôm Tiểu Thất đặt lên ghế trúc, xoay người đưa lưng về phía nàng cho nàng trèo lên. đường mòn chỉ có ánh trăng chiếu xuống, đến mức thấy đường.

      Bước chân của Tống Lương Trác vững vàng, cõng Tiểu Thất chậm rãi lên phía trước, suy nghĩ rồi hỏi: “Đói sao?”

      Tiểu Thất ghé vào bên tai Tống Lương Trác lắc đầu, “Tướng công, Tiểu Thất thực thích chàng, thực thích thực thích. Nếu tướng công thích Tiểu Thất kể chuyện xưa cho Tiểu Thất, dỗ Tiểu Thất ngủ, cho Tiểu Thất uống thuốc, đúng ? Tướng công cũng thích Tiểu Thất, Tiểu Thất học để đứng bên cạnh tướng công. Nương bà bà , cần phải sóng vai đứng cùng chỗ. Tướng công, Tiểu Thất cao, có thể sóng vai đứng mà đứng hàng được ?”

      Hốc mắt Tống Lương Trác nóng lên ẩm ướt, “Tốt, Tiểu Thất muốn sóng vai, ta liền ôm Tiểu Thất. Tiểu Thất cứ thế là tốt nhất, cần phải cố gắng gì nữa.”

      Tiểu Thất cười ha ha, ghé vào bên tai Tống Lương Trác, thổi mạnh hơi. Mặt của Tống Lương Trác đều cảm thấy nóng lên, lo lắng dừng chân lại, sửa thành ôm Tiểu Thất ở trước ngực.

      “Lạnh rồi, hai má đều lạnh.” Tống Lương Trác cau mày giọng .

      “Tướng công ôm, lạnh.”

      Tống Lương Trác nhăn mặt, ôm càng chặt, ôm chặt Tiểu Thất bước nhanh đến Vọng Tung lâu. Bậc thang rất cao, Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất leo được nửa toàn thân đều là mồ hôi.

      Tiểu Thất lau trán cho Tống Lương Trác, đột nhiên cảm thấy hai người có điểm giống hai vợ chồng son gặt lúa. Chàng gặt lúa, thiếp lau mồ hôi. Tiểu Thất cười hì hì, đá chân : “Tướng công thả ta xuống , ta muốn lát.”

      Tống Lương Trác suy nghĩ, thả Tiểu Thất xuống, nắm tay nàng lên. Đến lúc lên đến lầu, dùng thân thể che gió lại, chỉ chỉ phía bắc : “Hướng này có thể nhìn Tung Sơn, hướng tây có thể thấy Động, đáng là hướng nam có thể thấy sông Nhữ chảy về hướng đông. Đợi ngày nào có nắng dẫn Tiểu Thất đến đây xem.”

      Tiểu Thất nhìn ngã tư đường cách đó xa, những ngọn đèn đường như những đốm , làm cho người ta cảm thấy vạn phần an tâm.

      “Như vậy là tốt rồi.” Tiểu Thất chỉ chỉ ngã tư đường phía dưới thành: “Có giống sao trời ?”

      Tống Lương Trác cười khẽ, “Giống.”

      “Tướng công, phải chàng chuẩn bị điểm tâm cho ta sao?”

      Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất đến phòng bên, nương vào ánh trăng mà đốt đèn lên, cười : “Ăn chút lót bụng, lát về uống canh nóng.”

      Tiểu Thất tự động ngồi vào trong lòng Tống Lương Trác, cầm miếng điểm tâm nhìn đẹp mắt rồi chậm rãi ăn.

      Đến lúc Tống Lương Trác cõng Tiểu Thất ra khỏi phủ nha, là giờ Tuất(*), Tiểu Thất khoác cái áo choàng bằng bông dày, dựa vào lưng Tống Lương Trác, theo động tác của nhàng lắc lư qua lại.

      (*)giờ Tuất: 7h – 9h tối

      Tiểu Thất ngáp cái, kéo áo choàng lên bao lấy đầu vai của Tống Lương Trác.

      “Muốn ngủ ngủ .” Tống Lương Trác giọng .

      Tiểu Thất chớp mắt, “Tướng công, Tiểu Thất thích chàng.”

      Tống Lương Trác quay mặt hôn lên khóe môi của nàng, dịu dàng : “Ta biết, chắc chắn phụ nàng!”

      Từ phủ nha về Tống phủ cũng phải là gần, Tống Lương Trác lại cõng Tiểu Thất ngủ lưng bước từng bước về. Về đến nhà trời cũng còn sớm nữa, Tống gia nhị lão ngồi chờ trong đại sảnh, thấy hai người đều ổn thỏa trở về thở phào nhõm hơi.

      Tống mẫu nhìn Tiểu Thất lưng Tống Lương Trác, cười : “Đúng là tốt lắm, về sau cứ tốt thế này, đừng để hiểu lầm nữa.”

      Sắc mặt Tống Lương Trác nhu hòa, “Cám ơn nương.”

      “Hài tử ngốc, có cái gì mà phải tạ ơn, mau quay về ngủ .”

      Tống Lương Trác mím môi, gật gật đầu cõng Tiểu Thất trở về tiểu viện. Dường như Tống Thanh Vân của Tống Lương Trác có chút xúc động, nhất thời nhìn có chút ngây người.

      Tống mẫu đẩy đẩy tay Tống Thanh Vân, hừ : “Thế nào? Nhìn hành động cõng vợ của người ta có gì ổn? Lão học giả!”

      Tống Thanh Vân lắc đầu, “Cũng phải là chưa từng cõng qua, là!”

      “Là cái gì? Sao ta lại nhớ là ông có cõng qua ta?” Tống mẫu cười khẽ.

      “Năm ấy bà bị trẹo chân, phải là ta cõng bà hồi phủ sao?”

      “Thích, năm nào? Sao ta lại nhớ ? Còn nữa, chân của Tiểu Thất chắc chắn là bị trẹo. Ông có dám cõng ta lại hay ?”

      mặt Tống Thanh Vân có chút hồng, khụ tiếng rồi cúi lưng về trước, “Lão thái bà, nhanh về ngủ.”

      ngờ Tống mẫu “Ôi” tiếng, dựa vào Thu Đồng mà .

      “Bị trẹo chân rồi!” Tống mẫu nhíu mày nghiêm trang.

      Tống Thanh Vân há hốc mồm biết gì. Thu Đồng cười : “Lão gia đỡ tay phu nhân, nô tỳ còn phải chuẩn bị nước ấm cho thiếu gia, thiếu phu nhân đây.”

      Tống Thanh Vân nhận lấy tay, trừng mắt liếc Tống mẫu, hạ giọng : “Giả vờ! Đúng là giả vờ, già rồi còn giả vờ!”

      Tống mẫu đắc ý cười, “Cõng hay là ?”

      “Khụ, kia, bao nhiêu hạ nhân nhìn.”

      Tống mẫu cũng nhiều, trực tiếp muốn ngồi lên. Tống Thanh Vân vội giữ chặt lại, lên vài bước, cong lưng : “Cõng, ai, già rồi còn muốn đuổi theo trào lưu. Đây là chuyện của người trẻ làm, chúng ta là ông lão bà lão cả rồi còn muốn làm gì?”

      “Xì, xem như ta suy nghĩ cẩn thận rồi. cho ông cõng vài lần, đời này ta thiệt thòi quá rồi. Ông thử xem, bao nhiêu năm nay, ông mang ta chơi đâu? Ông xem Tiểu Thất người ta xem, nghe Tiểu Thất , khi trở về, Lương Trác suýt nữa là mang nàng ngắm tám danh cảnh của Nhữ Châu rồi, còn nơi xa nhất mà ông dẫn ta là Vọng Tung lâu ở phủ nha kia, hoặc là cùng ông chiêu đãi các nhà quyền quý.”

      “Sao bà có thể so với con dâu? Bà nhìn tại bà nở nang, cái đầu… Ối!”

      Tống mẫu hung hăng nhéo eo của Tống Thanh Vân cái, Tống Thanh Vân bèn đổi cách : “Ha ha, nở nang, cũng phải là bà béo.”

      Tống mẫu cười ha ha, Đông Mai phía sau xa cũng hé miệng cười vụng trộm.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đoán!!! Mọi người đoán!! Mọi người lại đoán!!

      Bọn họ là hòa thuận sao? Có phải Tiểu Thất có kế hoạch gì hay ??

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Q9: Đuổi kịp nga, tướng công…

      Chương 63


      Tiểu Thất lại là Tiểu Thất trước kia, mỗi ngày tâm tình vui vẻ cùng Nhược Thủy chơi đùa.

      Kế hoạch vĩ đại nhằm bồi dưỡng con dâu hiền lương của Tống mẫu cũng bởi vì biến cố lúc trước mà bị mắc cạn lại. Tống mẫu nghĩ, như vậy cũng sao, sau này có cái gì đúng tùy thời điểm mà đề cập cũng được, trước mắt quan trọng nhất chính là tổ chức hôn này, nhanh chóng sinh cháu nội ra trước.

      Nhược Thủy ở Tống phủ được mười ngày, Ôn phủ bảo người đến đón, thế nào cũng quay về, nàng thế nào cũng phải chứng kiến hôn lễ của Tiểu Thất từ đầu đến cuối.

      Tiểu Thất cũng vui mừng vì có bạn ở cùng, Tống Lương Trác vui lắm. Vốn là hai người vừa hòa thuận, Tống Lương Trác cũng vẫn cảm thấy trong lòng an ổn lắm, ban ngày Tiểu Thất luôn chạy khắp nơi cùng Nhược Thủy, có cơ hội cùng nàng ở chỗ. Nhưng đến buổi tối, Tiểu Thất lại nhiệt tình dị thường, mỗi lần mây mưa qua còn muốn ôm , kể cho nghe những chuyện thú vị mà trong hai năm chờ ở nha môn xảy ra.

      Ngày cưới cũng đến, rốt cuộc Tiểu Thất mặc giá y đỏ thẫm ngồi trong khuê phòng cũ của Hinh Nguyệt hưởng thụ niềm vui sướng lập gia đình. Tống Lương Trác được tâm tình của mình, chỉ từ cao hứng căn bản thể biểu đạt được.

      Nhược Thủy dựa vào lớp tơ lụa màu đỏ bàn xem Tiểu Thất trang điểm, chờ Tiểu Thất búi tóc cao lên, cài vào các xuyến châu* nhịn được mà vỗ tay xuống : “Tiểu Thất đáng ghét, ta biết ngươi trang điểm vào nhìn đẹp hơn hẳn. Bình thường ngay cả trâm cũng cài, trông như là nha hoàn, ra là bỗng nhiên muốn trở nên nổi bật đây.”

      Xuyến châu: trang sức cài đầu của tân nương

      Thu Đồng mân miệng cười, “Nhược Thủy nương dùng từ tốt, thiếu phu nhân mặc trang phục này là càng thêm xinh đẹp, ngày thường cũng rất đẹp.”

      Nhược Thủy sờ sờ mặt mình, đảo mắt chu miệng : “Kỳ ngày thường trang điểm, ta nhìn cũng đẹp.”

      Tiểu Thất cười khanh khách, “Ngươi nhìn đẹp hơn ta.”

      Nhược Thủy đẩy đẩy vai của Tiểu Thất, ngượng ngùng sờ sờ hai má, “Lưu Hằng Chi cũng như vậy.”

      Nhược Thủy lời này khiến cho mọi người trong phòng đều bật cười, bao gồm cả Tống mẫu vừa bước vào. Tống mẫu chỉ chỉ vào trán Nhược Thủy, : “ biết xấu hổ, đúng là muốn lập gia đình lắm rồi.”

      Bên này vui sướng, trước cửa tiền viện bận rộn. Nguyên nhân là trừ bỏ những người quen biết lâu đến từ sớm để chúc mừng, đột nhiên lại có đội xe ngựa xuất , mười mấy xe chở lễ vật được treo tú cầu đỏ thẫm, hoa hoa lệ lệ dừng đến hơn nửa con phố. Quản gia của Tống phủ đứng trước cửa đón khách cũng sửng sốt nhìn đội xe ngựa.

      Trước hết là phu nhân xinh đẹp bước xuống từ chiếc xe ngựa lớn nhất đầu. Chỉ thấy nàng ló đầu ra nhìn cửa Tống phủ trước mắt, mới giẫm chân xuống ghế bước xuống xe ngựa. Theo sau bước xuống là Béo lão nhân cao lắm. Béo lão nhân vừa ưỡn bụng xuống xe liền oán giận, “Đuổi theo gấp như vậy, chút nữa là muộn rồi.”

      Quản gia thấy hai người mặc dù có vẻ mỏi mệt, nhưng khí thế cũng phải bình thường, liền chắp tay hành lễ, cười : “ biết hai vị…”

      Quản gia còn chưa xong Mỹ phụ nhân muốn bước nhanh vào sân, dường như cảm thấy có chút ổn, liền quay trở lại : “Ta là nương của Tiểu Thất, ngươi an bài xe ngựa này, ta vào trước.”

      Dường như quản gia tin thiếu phu nhân nhà mình lại có nương trẻ tuổi như vậy, trừng mắt nhìn nàng vào hậu viện có chút ngây người. Béo lão nhân đuổi theo phía sau, chỉ là lúc bước qua người ánh mắt u ám đảo qua cái.

      Quản gia giật mình hoàn hồn. cũng phải là có ý tứ gì, chỉ là tin, tin mà thôi.

      Đường rất dễ tìm.

      Mỹ phụ nhân tiến vào hậu viện liền theo hướng của nha hoàn bưng quả hồng hỉ khô, đến lúc nghe thấy trong phòng có tiếng cười, bước nhanh vài bước mà vào.

      Tống mẫu quay đầu trước tiên, nhìn thấy phụ nhân xinh đẹp như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là nợ đào hoa mà Tống Thanh Vân gây ra! Phản ứng thứ hai, có gan cũng có đủ mị lực, chỉ cái “Tử viết” là có thể đè lên lưng rồi.

      Nhưng trong nháy mắt Tống mẫu liền cười, vỗ vỗ tay Tiểu Thất : “Tiểu Thất nhìn xem ai tới?”

      Tiểu Thất ngồi đối diện với gương mà nhìn thân ảnh kia đến mê mẩn, sợ quay lại thấy. Nghe Tống mẫu thế liền quay đầu nhìn, những sợi tua của mũ phượng liền vang lên tiếng vang , gương mặt nhu mì xinh đẹp của Tiểu Thất được che lại nhưng vẫn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp lên.

      Mỹ phụ nhân tinh tế nhìn nhìn, cứ đứng như vậy mà vỗ vỗ tay. Tiểu Thất quả nhiên chạy qua, vùi đầu vào lòng Mỹ phụ nhân. Cọ cọ hồi lâu mới nén nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Nương a, sao người lại đến đây?”

      Mỹ phụ nhân khẽ nhíu mày liễu, “Đưa hạ lễ a, tất nhiên phải làm chính thức, tự nhiên cũng muốn gặp mặt thông gia.”

      Mỹ phụ nhân xong nhìn về phía Tống mẫu, Tống mẫu cười : “Là ta sơ sót, chỉ gửi thư, sớm phải phái người đón mới đúng.”

      Mỹ phụ nhân lắc đầu cười, “Bà tiếp, phải chúng ta cũng đến? Thông gia ghét bỏ là tốt rồi.”

      Thu Đồng vừa dâng trà lên, Tống mẫu thấy Tiểu Thất dán dính lên người mỹ phụ nhân cười hạnh phúc, cười : “Vậy muội muội cùng Tiểu Thất từ từ chuyện, dù sao bây giờ cũng còn sớm, ta nhìn xem bên Lương Trác thế nào, trễ chút cùng muội muội trò chuyện nhiều hơn.”

      Mỹ phụ nhân đưa Tống mẫu ra khỏi cửa, chờ bọn nha hoàn cũng theo ra ngoài mới xoay người ôm lấy Tiểu Thất ước chừng, cọ cọ trán của nàng hỏi: “Thất nhi ngoan, ở đây có được ?”

      Tiểu Thất kéo Mỹ phụ nhân ngồi vào bên bàn, tự tay rót trà cho nàng, chớp mắt hỏi: “Nương, sao người đến đây?”

      “Nhớ con. Đúng rồi, bà bà đối xử với con có tốt ? Nhìn là người rất thẳng thắn.”

      “Tốt lắm, cũng đối xử tốt với con như nương.” Tiểu Thất cúi đầu, im lặng lát : “Nương, tướng công cũng thích con.”

      Mỹ phụ nhân xoa khóe mắt cười, “Nương biết, nếu thích con, nương mới cho cưới tâm can của nương đâu.”

      Tiểu Thất hé miệng cười cười, gảy gảy ngón tay : “Nương, con chuẩn bị trở về.”

      Mỹ phụ nhân nhéo nhéo hai má Tiểu Thất, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? vui? Họ Tống đối với con tốt?”

      Tiểu Thất lắc đầu, giương mắt : “Nương, thích con, con cũng thích . Nhưng có người luôn muốn gả cho , con đánh lại người kia, con có chút sợ nàng, con muốn về trước, để cho tướng công tìm con.”

      Tiểu Thất lại cười : “Nương, nếu tướng công thích con, con tin tưởng tìm con. Như vậy con hiểu được hết thảy đều tốt cả, tướng công cũng phải đuổi theo con lần, ha ha, như thế công bằng a?”

      Mỹ phụ nhân nâng mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, “Gầy, vẫn là phải chịu uất ức. Thất nhi à, nghĩ thông suốt là tốt rồi, lúc trước có cái gì nương cũng hỏi, nghĩ Tống Lương Trác cũng biết làm thế nào. Thất nhi muốn làm cái gì cứ làm, nương khẳng định ngăn cản. Chỉ là có chút, nếu xác định lòng của mình đừng trốn cũng đừng giấu, cho dù rời cũng phải cho biết tâm tư của con. hay , cảm thấy có chỗ chua xót, nhưng thực cũng phải tiếp, đúng là chả trách người trước người sau, hai năm kia của Tiểu Thất cũng vui vẻ, có phải ?”

      Mỹ phụ nhân kéo Tiểu Thất đến trước mặt mình, kề trán : “Con đuổi theo lâu rồi, cảm thấy mệt. Nhưng chờ đến khi mình có được cái mình chờ đợi, cái mệt đó cũng tính là gì. Nghe Thất nhi , chỉ biết là Thất nhi giải quyết việc tốt đẹp rồi. rồi, trong nhà ta, Thất nhi thông minh nhất. Nhưng nếu tiểu tam(*) kia đuổi theo sát quá, Thất nhi trước chạy trốn cũng tốt, lấy lùi để tiến, ha ha. Ta cần cùng nàng cứng đối cứng, người thanh cao vẫn luôn thắng kẻ xinh đẹp mà.”

      (*) tiểu tam: kẻ thứ ba

      Tiểu Thất ngồi trong lòng Mỹ phụ nhân làm nũng, lẩm bẩm hồi lâu liền ngượng ngùng liếm liếm môi : “Con chỉ là muốn đá trái mơ hỏng đó , hì hì, lừa tướng công , chờ sinh đứa mập mạp trở về, nương đừng với tướng công nha.”

      Mỹ phụ nhân cười khẽ, ôm Tiểu Thất khẽ xoay, lát sau mới : “Thất nhi a, khẳng định là lúc đầu chịu khổ, nhưng vẫn trưởng thành ít. Ai, nên để con mình đến Nhữ Châu.”

      Tiểu Thất mếu máo ngẩng đầu, “Nương à, về sau con làm nương lo lắng nữa.”

      Mỹ phụ nhân đau lòng sờ sờ hai má Tiểu Thất, thở dài : “Khi nào ?”

      Tiểu Thất le lưỡi, “ đợi thời cơ, con muốn ở bên tướng công thêm mấy ngày.”

      Mỹ phụ nhân thở dài, nắm lấy chiếc cằm nhắn của Tiểu Thất mà đau lòng thôi.

      Hôn lễ thực náo nhiệt, người người tới đây rất náo nhiệt.

      Tử Tiêu cũng trang điểm xinh đẹp rồi mới đến, dung mạo kia so với Tiểu Thất chỉ có hơn chứ kém. Vì là ngày mừng, người đến kẻ , Tống phủ cũng ngăn cản khách. Tống mẫu cũng có quyết định của riêng mình, nếu Tử Tiêu lại ra chiêu mới, trực tiếp vạch trần, cản trở nàng, ở trước mặt mọi người mà quang minh chính đại cắt đứt quan hệ, cũng để người này qua lại Tống phủ nữa.

      Tử Tiêu cùng Lâm lão gia được an bài ở phía sau bàn trước, đến mức ở trong góc, nếu có công kích cũng dễ dàng khống chế.

      Nhược Thủy cho chính mình là phù dâu, ăn mặc trang điểm xinh đẹp bên Tiểu Thất đến chính sảnh. Vì trái có bà mối, phải có em của Tống Lương Trác là Hinh Nguyệt đỡ, Nhược Thủy theo bên kia ràng là dư thừa. Vừa nhìn thấy Lưu Hằng Chi liền quyết đoán lựa chọn bỏ Tiểu Thất, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lưu Hằng Chi.

      Hôn lễ lần này được cho là viên mãn, trưởng bối hai bên đều ở đây, lại mở tiệc chiêu đãi rất nhiều khách, náo nhiệt hơn lần trước biết bao nhiêu lần. Tiểu Thất khẩn trương đến bàn tay bé trong tay Tống Lương Trác đều hơi đổ mồ hôi.

      Tống Lương Trác dựa vào gần, thấp giọng : “Đừng khẩn trương, đều là người trong nhà.”

      Lưu Hằng Chi cao giọng cười : “A a, đây cũng phải là lúc thầm chuyện, nhanh chóng kết thúc lễ rồi vào động phòng sau!”

      Khách khứa được trận cười, Tống Lương Trác cũng cong môi cười khẽ. Lúc tầm mắt đảo qua Lâm Tử Tiêu, nhìn thấy ánh mắt có thể xem là đa tình của nàng, cái chớp mắt cũng dừng lại, cũng nhắm mắt ngăn chặn lại.

      Tống Lương Trác nghe lời người chủ trì mà chiếu cố động tác hành lễ của Tiểu Thất, đến lúc vợ chồng đối bái Tiểu Thất có chút ngây người, đến lúc Tống Lương Trác khom lưng cúi xuống mới vội vã cuống quýt gật đầu mạnh, vừa vặn đụng vào Tống Lương Trác nâng đầu lên.

      Vì động tác của Tiểu Thất quá nhanh, đụng vào đầu mình mà có chút choáng váng. Trong chớp mắt Tống Lương Trác đụng phải nàng liền đưa tay nâng lấy gáy của nàng, còn tay kia ôm eo của nàng, động tác theo bản năng này lại chọc cả phòng cười đùa ầm ĩ.

      Chính xác là Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất vào động phòng. Thu Đồng sớm chờ sẵn ở cửa tân phòng, thấy tân lang ôm tân nương tử đến, liền dẫn theo nữ tử trong Tống gia có gia đình hạnh phúc nhiều con vào trước.

      Nữ tử tiến đến giường rải táo đỏ, hạt sen, lạc (đậu phộng) cùng nhãn, miệng chúc nhiều con nhiều cháu, phúc thọ khôn cùng.

      Tiểu Thất nghe thấy mới lạ, len lén xốc góc khăn voan lên nhìn, bị Tống Lương Trác cúi đầu dùng bên mặt che lại.

      “Lúc này giở khăn voan tốt.”

      “Ha ha, ta chỉ muốn nhìn chút.” Tiểu Thất đá đá chân cười duyên.

      “Lát nữa hãy nhìn.” Giọng của Tống Lương Trác dịu dàng.

      Dường như người kia nghĩ tới tân lang cùng tân nương tử tự trò chuyện rồi, xong việc liền quay đầu , mặt mang theo nụ cười ái muội.

      Tống Lương Trác đỏ mặt vì thẹn, ôm Tiểu Thất đặt lên giường. Đứng đó lúc lâu rồi : “Tiểu Thất ngồi trước, ta trở lại ngay.”

      Tiểu Thất ngẩng đầu, cách khăn voan : “Tướng công đừng có được ?” Lúc này nàng nhìn thấy người, cảm giác được tốt.

      Tống Lương Trác nhìn Thu Đồng, Thu Đồng thức thời mang mọi người lui ra ngoài trước.

      Tống Lương Trác ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất, cầm bàn tay bé muốn giở khăn voan lên của nàng, cười : “Cũng phải ra mặt chút, bằng khẳng định là Hằng Chi bọn họ đến đây nháo động phòng.”

      Tiểu Thất lắc lắc đầu, khiến cho tua bông khăn voan đung đưa qua lại trong rất đẹp mắt. Tống Lương Trác đỡ lấy gáy của nàng, cách khăn voan mà xoa xoa trán nàng, “Có đau hay ?”

      “Ai nha, đau quá đau quá, tướng công đừng ra ngoài, ta mệt nhọc, muốn ngủ. Đầu ta đụng vào thành mơ hồ rồi.” Tiểu Thất cọ cọ vào ngực của Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác cười lát, xoa bóp tay cho nàng : “Chỉ lát, chỉ lộ mặt lát trở lại.”

      ra Tiểu Thất vẫn thấy hôn lễ này rất mệt, bởi vì tuy rằng hôn lễ náo nhiệt, nhưng nàng ở trong khăn voan cái gì cũng nhìn thấy. Tiểu Thất nghĩ, vì sao tân lang lại cần đội khăn voan chứ? Nếu là Tống Lương Trác đội khăn voan, nàng dẫn tay , nàng có thể nhân cơ hội này mà thoải mái nhìn xung quanh. thính đường chắc chắn là giống như quần áo mà có nhiều điều mới lạ để xem đây, biết ngày mai có còn hay .

      Tiểu Thất khẽ xốc góc khăn voan lên, nhìn nhìn bài trí trong phòng nở nụ cười. So với lần đó trong trí nhớ đẹp hơn nhiều, bàn có hai con búp bê bằng sứ, mặc yếm hồng, bàn tay bé đầy thịt vỗ vỗ lên lá sen trông đáng .

      Tiểu Thất định đứng dậy nhìn kỹ hơn, Nhược Thủy đẩy cửa mà nhảy vào, ôm lấy cánh tay của Tiểu Thất kéo nàng về giường, chính mình lại lăn qua lăn lại giường nhặt trái cây giường cười hớ hớ : “Lưu Hằng Chi bảo ta đến để lây dính khí vui mừng, hắc hắc, cho ta nhặt ít, được a?”

      “Ôi, cho phép nhặt nhiều quá, đây là phúc khí người ta cho ta.” Tiểu Thất túm lấy Nhược Thủy, Nhược Thủy nhanh tay lượm lấy nắm nhét vào lòng.

      Nhược Thủy chụp lấy tay mở ra của Tiểu Thất, quyệt bĩu môi : “Keo kiệt, ta chỉ lấy có ít!”

      Tiểu Thất bĩu môi, “Chờ lúc ngươi thành thân, ta cũng lấy!”

      Nhược Thủy ăn trái nhãn, nhún vai cười khặc khặc, “Ta bảo Lưu Hằng Chi để đống giường, rống rống, cho ngươi tùy ý mà lấy.”

      Tiểu Thất tưởng tượng đến cảnh nhãn, lạc, hạt sen đầy giường, ở là Nhược Thủy cười trầm đến rợn người, cảm thấy gáy vừa mới đụng khi nãy lại bắt đầu đau, đau từng chút, từng chút.

      Tống Lương Trác vừa bước ra phía trước Lưu Hằng Chi reo ầm lên: “Tân lang tới rồi, trốn ở trong lâu như vậy, phải phạt rượu, phạt rượu!”

      Tống Lương Trác thản nhiên bước qua, nhận lấy chung rượu từ tay của người phụ trách lễ mời Mỹ phụ nhân cùng Tiền lão đầu trước, sau đó đến kính rượu vài bàn rồi giả vờ say mà dựa vào người Lưu Hằng Chi, thấp giọng : “Ngươi giúp ta mời rượu, ta về trước.”

      Lưu Hằng Chi chớp mắt, “Trong đầu chỉ có chữ sắc!”

      Tống Lương Trác chỉ ngoắc ngoắc khóe miệng, môi cử động mà khẽ : “Vậy lúc ngươi cùng Nhược Thủy muội muội động phòng có muốn sống yên ổn hay ?”

      Lưu Hằng Chi đau khổ nhíu mặt, tính chất của và Tống Lương Trác giống nhau. Người ta là tái hôn, là kết hôn lần đầu, ngay cả chút có lợi cũng còn chưa được chạm tới đây, nếu Tống Lương Trác chuốc say trong tiệc cưới của , động phòng hoa chúc mà đợi vài năm nay, khẳng định là bị lỡ mất.

      Lưu Hằng Chi dìu Tống Lương Trác vào góc, nhìn thấy người quen liền cười ha hả chỉ vào Tống Lương Trác say : “Uống rượu, ha ha, ta dẫn xối nước lạnh, quay lại mời rượu tiếp.”

      Lưu Hằng Chi dìu Tống Lương Trác đến phía trước, chán ghét buông tay ra, lắc lắc hừ : “Quân tử chấp nhặt với tiểu nhân, nhờ quan hệ của tẩu tử cùng Nhược Thủy, tha cho ngươi lần.”

      Mắt của Tống Lương Trác cũng thèm nâng lên liếc lấy cái, xoay người hậu viện.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: gần đây có chút kẹt, Kaka kaka ~~~~~~

      Chương này thực vừa lòng, mọi người tùy ý để lại ý kiến, soàn soạt soàn soạt ~~~~~~~

      nhất định thay đổi vào ngày kia, ta xem có thể thuận lợi đến hay , nếu là đổi thời gian lâu, nếu là , rống rống ~~~~

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 64


      Tống Lương Trác rời khỏi bữa tiệc trong lòng mọi người đều ràng, có vài người trẻ tuổi thân nhau ồn ào muốn nháo động phòng, bị câu của Lưu Hằng Chi cản lại.

      Lưu Hằng Chi thần bí hề hề , “Người ta là bổ hôn, tẩu tử có thai, thể nháo!”

      Ôi chao? Có thai! Mọi người há mồm kinh ngạc, Lưu Hằng Chi u buồn im miệng.

      Lưu Hằng Chi nhìn Nhược Thủy cầm mấy quả khô chạy tới, trong mắt đột nhiên tưởng tượng ra Nhược Thủy mang thai. Lưu Hằng Chi lắc lắc đầu, ngầm bực việc định ngày thành thân trễ, thành thân trước Tống Lương Trác, đứa lại có trễ hơn người ta, chẳng phải là được làm lão đại hay sao? Khoanh tay ngồi nhìn đứa của Ôn Minh Hiên sinh ra rồi, bên này khẳng định cũng nhanh thôi, nhà bọn họ lẽ lại làm thứ ba hay sao?

      Tiểu tam nha! Biểu tình của Lưu Hằng Chi đau khổ mà thở dài.

      Rời khỏi bữa tiệc còn có Lâm Tử Tiêu. Nàng vừa rời Tống mẫu liền bảo Đông Mai theo ngay.

      Tử Tiêu tránh khách mời cùng hạ nhân, đến thẳng chỗ cổng trong ngăn lại Tống Lương Trác mặt tràn ý cười. Dường như Tống Lương Trác có chút say, thấy Lâm Tử Tiêu lại cười cười, chỉ là tươi cười này lại ấm áp, tràn đầy tình cảm như lúc nãy, có chút lạnh của tháng mười .

      Tử Tiêu cũng cười cười, “Chúc mừng nhị ca.”

      Tống Lương Trác bước lùi vài bước, nhìn tiểu viện ở bên cạnh hậu viện sáng trưng đèn đuốc, thản nhiên mở miệng : “Lâm nương gọi ta là Tống thiếu gia được rồi.”

      Tử Tiêu cười cười tự giễu, lấy ra túi hương đưa ra , “Nhị ca, đây là túi hương Tử Tiêu tự tay thêu cho huynh, vẫn là mùi hoa lan mà nhị ca thích nhất.”

      Tống Lương Trác cũng quay đầu, giống như lười nhiều lời, cất bước về phía trước.

      “Nhị ca!” Tử Tiêu đuổi lên phía trước, “ lần cuối cùng, muội hiểu được lòng của nhị ca, về sau dây dưa nữa.”

      Tống Lương Trác kinh ngạc quay đầu, nhìn tay nàng đưa ra, suy nghĩ rồi nhận lấy, : “Cảm ơn hạ lễ của nương, ta chuyển cho Tiểu Thất, mời Lâm nương trở về .”

      Tử Tiêu cười cười, “Mượn ít thời gian của nhị ca là được rồi. Nhị ca, muội nghĩ qua, quá chờ đợi cái gì cũng tốt, đuổi theo chi bằng là buông tay trước, chừng có khả năng xoay chuyển.”

      Tống Lương Trác nhíu mày, “Lâm nương muốn cái gì?”

      Tử Tiêu nhìn Tống Lương Trác cười mà , thấy Tống Lương Trác lại xoay người mới : “Nhị ca, cảm thấy Tử Tiêu xinh đẹp như trước sao?”

      Trước mắt Tống Lương Trác hơi choáng váng, trong người cũng nóng lên. Tống Lương Trác lắc lắc đầu, hít vào ngụm khí lạnh, lại thể giảm bớt cảm giác khẩn trương người.

      Đông Mai bước nhanh lên chạy tới, ngăn cách hai người, với Tống Lương Trác: “Thiếu gia trở về phòng , thiếu phu nhân còn chờ.”

      Tử Tiêu đẩy Đông Mai cái, Đông Mai giật mình ôi tiếng, cao giọng kêu hai gã gia nhân lại, chỉ vào Lâm Tử Tiêu : “Vị nương này lầm đường, mang nương này lên phía trước.”

      Bước chân của Tống Lương Trác yếu ớt về phía trước, tiện tay đem túi hương Lâm Tử Tiêu tặng ném vào chậu hoa bên đường.

      Thu Đồng bước nhanh ra đón, thấy Tống Lương Trác bước vững liền đưa tay ra đỡ, Tống Lương Trác đụng tới tay nàng mà khống chế được, theo bản năng mà bỏ ra. Tay của Thu Đồng giống như là khối băng, làm giảm bớt khô nóng người , lại khiến trong lòng Tống Lương Trác rất sợ hãi, bước chân nhanh hơn tiến vào trong tiểu viện.

      “Thiếu gia làm sao vậy?” Thu Đồng lo lắng bước nhanh đuổi theo, hỏi.

      “Nước, chuẩn bị nước lạnh!” Tống Lương Trác thở gấp, “Ta muốn tắm rửa.”

      Thu Đồng kỳ quái nhìn Tống Lương Trác, nương theo ngọn đèn mà thấy hai má đều đỏ bừng lên, cũng dám trì hoãn, chạy nhanh bảo nha hoàn chuẩn bị nước, chính mình cách xa gần mà theo.

      Tống Lương Trác vừa vào động phòng bảo người lễ nghi ra ngoài, ngồi xuống bàn rót ngay chén trà uống.

      “Tướng công?” Tiểu Thất ngồi đến mông đau, cười tủm tỉm lên tiếng, sờ soạng cầm lấy trái táo ăn, vừa nhai vừa : “Thiếp đói bụng, Thu Đồng chàng trở về còn phải uống rượu, ta thích ăn sừng, có thể chỉ ăn điểm tâm thôi hay ?”

      Tống Lương Trác lại uống chén trà lạnh, ngâng đầu nhìn về phía Tiểu Thất. Trước mắt chỉ thấy mảnh màu đỏ bay qua bay lại, Tống Lương Trác nhìn lâu mới nhìn thấy Tiểu Thất cởi giày, ôm gối ngồi ở đầu giường. Tư thế đúng, nhưng khăn voan vẫn hoàn hảo, bị dời .

      Tống Lương Trác cười cười, hít vào hơi cầm lấy xứng can(*) qua, giở khăn voan của nàng lại lui về.

      (*) xứng can: cái cây dùng để giở khăn voan trong phim TQ a

      “Tiểu Thất tự ăn trước , ta tắm trước.”

      Tiểu Thất lê giày đến bên bàn, nâng gương mặt đỏ bừng của Tống Lương Trác lên liền giả vờ cả giận : “Tướng công uống bao nhiêu rượu?”

      Vẻ mặt tức giận này của Tiểu Thất rất là đáng , bĩu môi nhăn mặt lại, khóe mắt lại mang theo ý cười vui vẻ. Tầm mắt của Tống Lương Trác quét qua môi của nàng rời được, vốn dùng trà lạnh áp chế ít dục vọng nhưng bây giờ lại bùng lên như lửa cháy.

      “Tướng công?” Tiểu Thất xoa xoa vẻ mặt kỳ quái của Tống Lương Trác, nhíu mày.

      Tống Lương Trác nuốt ngụm nước miếng, liền ôm lấy Tiểu Thất mà hôn mạnh.

      Thực mềm, thực mát, thực…

      “Ai nha!” Tống Lương Trác còn chưa cảm thán xong bị tiếng kêu sợ hãi của Thu Đồng cúi đầu đánh gãy.

      Tống Lương Trác lưu luyến rời khỏi đôi môi kia, chôn đầu vào hõm vai Tiểu Thất lên tiếng.

      “Cái kia, thiếu gia, còn, tắm rửa ?” Thu Đồng xác định hỏi.

      tắm, phải ban ngày đều tắm qua sao!” Tiểu Thất khoát tay, rất có khí thế của thiếu phu nhân mà thay Tống Lương Trác quyết định.

      Thu Đồng nhìn Tống Lương Trác vẫn ngẩng đầu, suy nghĩ rồi vẫn để lại chậu nước lạnh, nghe theo mà ra ngoài. lát sau lại cách cửa phòng : “Thiếu phu nhân nhớ với thiếu gia uống chén rượu giao bôi.”

      Tiểu Thất đẩy Tống Lương Trác ra, ngẩng đầu nhìn nhìn , mặt nhăn lại, nghiêm mặt : “Chàng là đại sắc lang, phải hôm nay ta chỉ xinh đẹp hơn chút sao? Tuy rằng Mỹ phụ nhân có thể kích thích cho tướng công là chuyện đáng để kiêu ngạo nhất, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào bằng lời tâm tình ngọt ngào đến vui sướng kia.

      Tống Lương Trác xấu hổ khụ tiếng, nhẫn nại nén dục niệm xuống, buông Tiểu Thất ra, đứng dậy rửa tay, lại lấy nước lạnh để lên mặt nóng bừng. Trong lòng bàn tay có chỗ biến thành màu đỏ, đụng vào chút liền cảm thấy làn da như bị khát. Tống Lương Trác nhíu mày, liền mang cả trường bào chạm đến túi hương kia ném qua bên.

      “Sao tướng công lại cởi quần áo?” Tiểu Thất có chút hiểu nổi, dù bọn họ ân ái, nhưng thể nào vừa vào cửa liền hai lời mà hắc hưu hắc hưu rồi, chẳng lẽ nam nhân vào động phòng đều thế này sao?

      Cởi trường bào càng thể che giấu, Tống Lương Trác dứt khoát đến bên giường kéo chăn ra nằm, yên tĩnh xoa thái dương chờ cho nhiệt khí tản .

      Tiểu Thất vừa ăn điểm tâm bên vừa liếc nhìn Tống Lương Trác, vừa nghĩ vì sao động phòng hoa chúc giống với lời kể của tiên sinh kể chuyện? phải tướng công phải đưa tình cùng uống rượu hợp cẩn với thê tử, sau đó lại đầy tình cảm mà tháo trang sức cởi áo của thê tử, sau đó lại này nọ này nọ hay sao?

      Tiểu Thất nhớ Thu Đồng cố ý dặn qua là phải ăn sừng, mặc dù muốn nhưng vẫn cắn miếng.

      “A, sống!” Tiểu Thất kinh ngạc nhổ ra, “Sao lại nấu chín?”

      Tiểu Thất trộm dò xét nhìn Tống Lương Trác, thấy vẻ mặt kia giống như là khó chịu. biết Tiểu Thất nghĩ tới cái gì, qua quýt ăn hết điểm tâm bàn, uống ngụm trà liền bổ nhào vào trong lòng Tống Lương Trác.

      Tống Lương Trác vội vàng đưa tay tiếp được, mặt còn mang theo chút quẫn bách. Khóe miệng Tiểu Thất vẫn còn dính vụn bánh, kề sát vào môi Tống Lương Trác mà cọ cọ. Dục vọng mà Tống Lương Trác vừa mơ hồ áp chế được nay lại nổi lên.

      Tống Lương Trác hít ngụm khí, đỡ Tiểu Thất lộn xộn ra, ấm giọng : “, rót hai chén rượu lại đây.”

      Tiểu Thất chớp mắt, dường như là hài lòng với việc phá hỏng khí này, bĩu môi đấm Tống Lương Trác cái mới nhảy xuống giường đem chung rượu lại.

      Tống Lương Trác kỹ lưỡng nhìn Tiểu Thất.

      ra Tiểu Thất cũng cần trang điểm, làn da trắng, chẳng qua chỉ thoa ít son môi. Mắt chỉ vẽ thêm ít màu nhạt, lông mày là thay đổi nhiều nhất, lúc đầu là mày nhạt lại bị vẽ thành hai hàng lông mày đen dài như tóc mai.

      Tống Lương Trác thích mày nhạt như nàng lúc đầu, nhưng thể phủ nhận, sau khi vẽ mày như thế cả người lại xinh đẹp lên ít. cùng với bộ dáng chu miệng của Tiểu Thất, có vẻ, ách, càng dụ hoặc.

      Tống Lương Trác nâng tay vuốt vuốt mày của nàng, lúc ngón tay lướt qua vành tai nàng liền dừng lại, mím môi : “Uống rượu hợp cẩn, hai hợp làm , vĩnh viễn cũng chia cách.”

      Tiểu Thất nhìn tơ hồng ngắn giữa chung rượu, lại nhìn rượu trong trong chung rượu , hấp hấp mũi uống ngụm. Tiểu Thất chậc chậc miệng : “Vì sao phải để hai chén gần nhau? Giống như có hương hoa.”

      Tiểu Thất quay đầu nhìn bàn được đặt tạm ở giữa phòng, đắc ý lắc lắc đầu : “Chàng chờ chút, ta lại lấy.”

      Trước lúc nàng có động tác, Tống Lương Trác nắm eo của nàng đặt ở dưới thân, khẽ hôn xuống đôi môi hồng chu ra của nàng, hỏi: “Còn đói sao?”

      Tiểu Thất nhìn mắt của đầy sương mù mới sửng sốt chớp mắt, dưới hạ thân của mình khẽ chạm vào chỗ lửa nóng kia, cong người bò ra ngoài, bên còn ồn ào: “A nha nha, đói chết, ta muốn tìm cái gì ăn.”

      Tống Lương Trác nhịn được cười : “ cho ăn, ngày mai lại ăn.”

      “Ai nha, chàng đáp ứng bắt nạt ta… A…”

      Tiểu Thất tránh hồi lâu, càng tránh quần áo càng ít, cuối cùng thân mình chịu nổi mà càng lúc càng yếu, cuối cùng yếu đến nằm úp lui vào trong lòng Tống Lương Trác.

      “Ách…”

      lâu như vậy, nhưng Tống Lương Trác tiến vào vẫn khiến cho Tiểu Thất có chút khỏe.

      Tiểu Thất hơi ngửa đầu, nâng tay đẩy đẩy ngực Tống Lương Trác, “Tướng công, , …”

      “Tiểu Thất.” Tống Lương Trác thở phào nhõm, khàn khàn kêu khẽ tiếng.

      “A, tướng công, chúng ta, chúng ta về Thông Hứa, được ?” Tiểu Thất cảm thấy lấp đầy trống rỗng của mình rồi mới nghĩ ràng được.

      “Được!”

      Tiểu Thất khẽ nhắm mắt, lại cảm thấy bóng dáng của hai người dắt tay nhau bờ đê dài với hoa đào hai bên, Tiểu Thất hiếp mắt nhìn thấy hai bé phía sau. Ha ha, muốn trai . Con dùng để chơi cùng, con trai giúp nàng chăm sóc con .

      Dường như là muốn trừng phạt nàng chuyên tâm, người ở cắn cái nặng môi nàng. Thấy Tiểu Thất hoàn hồn lại, đối phương mới dừng lại, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, đến lúc Tiểu Thất khẽ kêu lên tiếng, lại thấy được bờ đê dài đầy hoa đào trong ánh sáng chói chang.

      Tiểu Thất cắn vai Tống Lương Trác khi bước lên đám tay, cái gì đó cầm trong tay liền “Dát băng” tiếng, vỡ ra.

      Tiểu Thất nâng tay lên, mơ màng nhìn, cau mày im lặng lát rồi : “Tướng công ăn nhãn , lột hết rồi.”

      Tống Lương Trác nhìn nhãn trong tay nàng da thịt chia lìa, mới nhớ tới giường có những cái này. Tống Lương Trác liền ôm nàng ngồi dậy, kéo hỉ phục vừa đặt dưới thân khi nãy ném xuống giường, nhìn phía dưới có gì đó liền ngầm bực mà đưa tay phủi xuống, xoa xoa lưng Tiểu Thất hỏi: “Còn đau ?”

      Tiểu Thất muốn , chàng cắn đau, nhưng lại ra khỏi miệng mà chỉ xấu hổ cười khanh khách.

      Tống Lương Trác nương theo ánh nến mà phủi sạch những thứ giường, lại ôm Tiểu Thất nằm xuống. Tiểu Thất kéo chăn lên đầu của hai người, tựa vào ngực Tống Lương Trác : “Tướng công cho ta về Thông Hứa nha, được giữ lời.”

      Tống Lương Trác cười khẽ, “Chờ án tử bên này kết thúc .”

      “Còn có án tử nữa sao?” Tiểu Thất nghi hoặc.

      Tống Lương Trác tránh đáp, kéo chăn xuống : “Lực Thừa huynh và Liễu Xanh phương Bắc.”

      “Hả? Sao chàng biết? Nhà phải là ở phương Bắc sao?”

      Tống Lương Trác đưa bàn tay vẫn còn nóng ra khỏi chăn, miễn cưỡng bình tĩnh lại : “Cha mang thư tới. Lực Thừa , Liễu Xanh nương nghe lang trung giang hồ , bệnh sốt rét nếu đến nơi rét lạnh ở quý có thể khỏi hẳn. Liễu Xanh nương năn nỉ hơn nửa tháng, tháng trước bắt đầu khởi hành, nếu thuận lợi , phỏng chừng lúc này qua Hoàng Hà.”

      “Ai, sao ta lại nghĩ tới? Côn trùng sợ lạnh, người cũng sợ lạnh. Đem côn trùng cho chết cóng là được rồi.” Tiểu Thất chu miệng, vẻ mặt ảo nảo.

      “Nàng xác định là sâu khiến cho bị bệnh?” Tống Lương Trác cười khẽ.

      Tiểu Thất quay đầu, “Sao lại phải? Nếu làm sao có thể vào trong thân thể người ta khiến người ta bị bệnh đây?”

      Tiểu Thất run rẩy, mang theo tia hoảng sợ nhìn Tống Lương Trác, “Chàng , con là từ cái gì dài mà ra? phải là côn trùng ! Ngao ~~~~ Ùm bò ~~~~~”

      Vấn đề này trả lời được. Tống Lương Trác nhíu mày vuốt vuốt lưng trơn bóng của Tiểu Thất, “Nàng là cọp hay là bò?”

      Tiểu Thất thay đổi giọng , “Meo meo ô ~~”

      “Con mèo con buồn ngủ?”

      Tiểu Thất mở to mắt lắc đầu.

      “Vậy, chúng ta, chậm rãi tìm tòi nghiên cứu.”

      Tiểu Thất vừa mới muốn hỏi phát ý tứ của cái gọi là tìm tòi nghiên cứu của Tống Lương Trác, vừa muốn mở miệng kháng nghị, bị Tống Lương Trác dùng môi ngăn lại.

      Được rồi, trước lúc Tiểu Thất ngủ say liền mơ hồ nghĩ, sâu này có chút lớn, cảm giác tốt lắm. Tiểu Thất lại nghĩ, chỉ biết chàng là người có đuôi sói, chàng còn thừa nhận. thừa nhận thôi , còn muốn giả làm cừu . Trong đầu Tiểu Thất liền xuất hình ảnh Tống Lương Trác giả làm cừu, đầu còn có hai cái sừng dài cong cong.

      Tiểu Thất đưa tay sờ đầu của Tống Lương Trác, từ từ nhắm mắt cười khanh khách, mệt mỏi chui vào lòng của Tống Lương Trác chen chúc mới tình nguyện mà vào giấc ngủ.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: thế nào cũng cảm thấy phải là động phòng hoa chúc, giống lão phu lão thê

      Meo meo ô ~~~~~~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :